Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận
Chương 187
Chương 187
Lập tức chiếm lấy cô ấy đi! Nếu bỏ qua cơ hội này thì sẽ thật có lỗi với bản thân mình!” ư?”
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào tai của Lương Tiểu Ý, làm cho trái tim cô dần nguội lạnh như thể muốn chìm sâu xuống đáy hồ … Nhưng dường như, anh vẫn không có ý định dừng lại. Cô không muốn nghe! Cô không muốn nghe thêm một từ nào nữa?
Giọng nói trâm khàn, du dương như tiếng vĩ cầm ấy nhẹ nhàng vang lên: “Cô vợ ngốc nghếch này, ngoan, chúng ta về nhà thôi.”
Hả?
Lương Tiểu Ý ngạc nhiên, trong phút chốc không thể phản ứng lại: “Anh… Chẳng phải là anh đang muốn… sao? Sao đột nhiên lại…?”
Bàn tay to lớn ấy nhẹ nhàng luồn vào mái tóc mềm mại đen nhánh của cô: “Vợ ngốc, em vừa mới phải trải qua chuyện không hay vừa rồi, làm sao anh có thể bắt em làm chuyện đó bây giờ cơ chứ? Vợ à, xin lỗi vì đã làm em sợ hãi”
Lương Tiểu Ý ngắm nhìn người đàn ông đối diện mình, đôi mắt sâu thẳm ấy ngập tràn sự nuông chiều, yêu thương. Tô Lương Mặc có chút bất lực cười khổ với người đang nằm dưới thân mình: “Vợ à, em có thể ngừng dùng ánh mắt câu dẫn ấy nhìn anh được không? Nếu em cứ tiếp tục nhìn anh như vậy thì anh không chắc rằng mình sẽ có thể chịu đựng được lâu đâu. “
Ánh mắt của Lương Tiểu Ý bất giác nhìn về nơi nào đó đang cứng lên đằng sau lớp quần Âu ấy.
Bùm?
Khuôn mặt xinh đẹp ấy lập tức đỏ lên, xấu hổ vội vã chuyển tầm nhìn. Trong đầu cô bây giờ chỉ còn những lời nói đầy yêu thương ấy của anh: “Chúng ta về nhà thôi nào”, “Em vừa mới phải trải qua chuyện không hay vừa rồi, làm sao anh có thể bắt em làm chuyện đó bây giờ cơ chứ?”… Thì ra anh không phải là không muốn quan tâm, an ủi cô.
Thì ra, cô đã trách lầm anh rồi.
Nhìn vẻ mặt đau khổ cũng như bất lực khi đang phải khổ sở nhẫn nhịn của Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý đã làm ra chuyện mà cô thậm chí cũng không hề nghĩ tới.
Tô Lương Mặc cười khổ lắc lắc đầu. Đây thực sự là cơ hội tốt để chơi trò…. trên xe nha! Thật hiếm khi người phụ nữ đáng yêu này chủ động với anh một lần. Ấy thế nhưng anh lại phải cự tuyệt cô! … Cự tuyệt! Nhất định phải từ chối cô! Tuyệt đối không được dao động?
Anh cười cay đắng…
Bỗng nhiên, đôi bàn tay mềm mại của ai đó bất ngờ nhẹ nhàng chạm vào “túp lêu” đang lớn dần lên phía sau lớp quân của Tô Lương Mặc, cảm giác tất cả các mạch máu trên cơ thể như muốn nổ tung ra vậy. Hơi thở anh trở nên nặng nề.
“Ôi chao” Đôi mắt đào hoa ấy nheo lại, thích thú nhìn xuống người phụ nữ giống như chú mèo con đang quấn chặt lấy anh.
Đôi vai trần trụi ấy, đôi mắt quyến rũ tinh ấy, đôi tay trắng mịn vòng lên níu chặt lấy cổ anh, đôi môi anh đào khế cong lên khiêu khích: “Ngài Tô, mau đến chiếm lấy em đi” Mặc dù có đôi chút ngượng ngùng mà run rẩy, Lương Tiểu Ý khế cong mình lên, như muốn trao cho anh tất cả mọi thứ của cô vậy.
Khi nhận ra rằng người phụ nữ đáng yêu này đang cố gắng vì anh mà chiều chuộng, cố gắng vì anh thay đổi bản thân dù vẫn hơi e ngại, trong lòng Tô Lương Mặc dâng lên một cảm giác vô cùng ấm áp.
Hơi thở của anh vì thế mà ngày càng trở nên dồn dập. Bây giờ trong đầu anh chỉ tồn tại một suy nghĩ duy nhất: Anh muốn cô! Muốn cô ngay bây giờ?
Bàn tay to lớn ấy đỡ lấy cơ thể Lương Tiểu Ý. Tô Lương Mặc đặt cô lên trên đùi mình. Hơi thở của anh mỗi lúc một thêm nặng nề hơn, đôi mắt nhìn Lương Tiểu Ý với vẻ trêu trọc: “Vợ à, anh đã cho em cơ hội rồi! Nhưng lần này, em đừng hòng có thể trốn thoát!” Sau đó, đôi môi ướt át ấy, bá đạo chiếm lấy môi cô. Môi lưỡi hòa quyện, không ngừng quấn chặt lấy nhau.
Lương Tiểu Ý không chịu nổi những khoái cảm mà anh mang lại, cả người không tự chủ được mà mềm nhũn, mặc kệ đôi bàn tay xấu xa nào đó đang chu du trên khắp cơ thể mình.
Không biết bao lâu sau đó, chiếc xe rung lắc mãnh liệt ấy cuối cùng cũng dừng lại. Người đàn ông nào đó nhìn người phụ nữ nhỏ bé tê dại, mệt mỏi dưới thân mình mà nở một nụ cười đầy thỏa mãn.
Chẳng ai có thể tin nổi đây là người đàn ông Tô Lương Mặc luôn mang trên mình vẻ mặt lạnh lùng, tàn bạo, khốc liệt ấy cải Trong xe giống như là một thế giới đẹp đẽ khác chỉ tồn tại hai người họ vậy?
Nhưng bên ngoài thì lại không như vậy…