Ngược Ái
Chương 241: Ngoại truyện Phong Hồn – Hoa khôi Mẫu Đơn
Nửa tháng sau, tại trà lâu ở kinh thành.
‘Ngươi có nghe nói tân hoa khôi của Hoa mãn lâu tên gọi là Mẫu Đơn gì đó, xinh đẹp như tiên chưa?’ Một nam nhân tò mò hỏi người bạn đang cùng hắn uống trà.
‘Đã nghe nói qua, cho dù xinh đẹp thì chúng ta cũng không có bạc để đi.’ Nam nhân với bộ dáng thất bại nói.
‘Cho dù các ngươi có tiền cũng không đi được.’ Một nam nhân ở bàn bên cạnh tiếp tục đề tài.
‘Tại sao? Có bạc cũng không thể đi, ma ma của Hoa mãn lâu không cần kiếm tiền sao? Vậy nàng ta làm hoa khôi để làm gì?’ Bọn họ không rõ nhìn hắn hỏi.
‘Các ngươi còn không biết sao? Thật là kiến thức nông cạn.
‘Sao lại như vậy? Ngươi nói cho chúng ta nghe một chút.’ Người bên cạnh cũng có hứng thú, người trong trà lâu tụ tập càng lúc càng nhiều, dường như rất có hứng thú với đề tài này.
‘Hoa khôi này mỗi ngày chỉ múa một điệu, kỹ thuật múa rất siêu phàm, lại còn che mặt, chỉ một điệu múa thôi cũng mất đến mười hai lượng bạc, nhưng nàng cũng không tiếp khách, nghe nói nàng là nữ nhân của Phong Hồn nên không ai dám động đến, trừ phi kẻ đó không muốn sống nữa.
‘Phong Hồn là ai vậy? Lợi hại như vậy sao? Tại sao chưa từng nghe nói qua?’ Mọi người cắt ngang lời hắn.
‘Phong Hồn mà các ngươi cũng không biết?’ Nam nhân dường như không tin, nhìn bọn họ hỏi.
‘Không biết, người này lợi hại lắm sao?’ Mọi người cùng nhau lắc đầu. Ngưởi này là Vương gia? Hay là hoàng thân quốc thích? Quan to quý nhân? Hình hnư là không phải.
‘Phong Hồn, chính là người mà trên giang hồ được xưng tụng là đệ nhất sát thủ, võ công cao cường, không có người nào là giết không được, nghe nói muốn hắn động thủ đều phải bỏ ra hoàng kim vạn lượng, ngươi nói thử xem, hoa khôi kia ai dám có tà tâm động đến, động đến mỹ nhân chỉ sợ chưa kịp hưởng thụ đã hồn xiêu phách tán, thật là không đáng giá.’
‘Thật không biết hoa khôi thần bí kia xinh đẹp đến mức nào mà có thể lọt vào mắt của hắn.’
‘Hoa khôi ấy mà có đến đây thì chúng ta đây chỉ có thể thầm để trong lòng mà ngưỡng mộ.’
‘Ngươi còn dám để trong lòng mà ngưỡing mộ, còn ta nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ sợ nữa đêm đang ngủ đầu lìa khỏi cổ mà thần không biết quỷ chẳng hay.’
‘Chúng ta giải tán thôi, tất cả câm miệng đi, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.’ Vừa dứt lời đám đông tụ tập xung quanh liền lập tức giải tán.
Quỷ môn.
Trên mặt Trầm Mộ Thần mang theo ý cười đi đên nhìn Phong Hồn nói:’ Môn chủ, thì ra ngươi cao tay như vậy, làm cho huynh đệ như ta phải kinh ngạc nha.’
‘Ngươi đang nói cái gì?’ Ánh mắt Phong Hồn nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu lời nói của hắn có dụng ý gì?
‘Không cần giả bộ, giả bộ như vậy thật không giống môn chủ, ngươi làm lớn chuyện như vậy có phải vì muốn đuổi đi Hỏa cô nương hay không?’ Trầm Mộ Thần chỉ có thể nghĩ ra được nguyên nhân này, nhưng hắn thật sự không rõ, cho dù môn chủ thật sự thích nữ nhân đó thì cũng không cần làm lớn chuyện khiến cho toàn thành đều biết như vậy.
‘Thật ra ngươi đang nói chuyện gì? Cái gì mà đuổi đi Vân Kiều? Ta đã làm cái gì?’ Sau khi từ Giang Nam trở về hắn vẫn ở trong Quỷ môn, không hề đi ra ngoài.
‘Môn chủ, ngươi thật sự không biết?’ Trầm Mộ Thần nhìn thấy bộ dáng của hắn không giống như là đang nói dối, vậy đến tốt cùng là chuyện gì xảy ra? Vội vàng giải thich: ‘Hiện tại cả kinh thành đều nói hoa khôi của Hoa mãn lâu xinh đẹp như tiên là nữ nhân của ngưoi, bây giờ mọi người đều đang bàn tán về vấn đề này?’
‘Cái gì? Có chuyện này sao?’ Phong Hồn cực kỳ sửng sốt, đôi mắt híp lại, chẳng lẽ có người đang đùa giỡn với hắn?
‘Môn chủ có muốn ta phái người đi tìm hiểu một chút không?’ Trầm Mộ Thần đề nghị,hắn muốn xem ai dám đắc tội với Quỷ môn bọn họ.
‘Không cần, đêm nay ta tự mình đi sẽ rõ ràng thôi, chuyện này là nhằm vào ta.’ Phong Hồn lắc đầu, hắn muốn đích thân đi tìm hiểu một chút.
‘Cũng tốt, nhưng mà Môn chủ cũng phải cẩn thận kẻo trúng phải kế của người khác.’ Trầm Mộ Thần nhắc nhở.
‘Ta biết rồi.’ Phong Hồn gật gật đầu, chuyện của Dương Tranh đã thật sự cảnh cáo hắn.
‘Ta đây ra ngoài trước.’ Trầm Mộ Thần nói xong liền lui ra ngoài.
Ban đêm ở Hoa mãn lâu.
‘Đại gia, ngài đã tới, có nhớ người ta không?’ Một nứ nhân ăm mặc lộ liễu tựa vào người của nam nhân giống như không có xương sống.
‘Gia đương nhiên là nhớ ngươi rồi, mau đi vào phòng, gia chờ không kịp nữa.’ Nam nhân với tay vào trong vạt áo nàng cười nói.
‘Đại gia, ta đến hầu hạ ngươi.’
‘Bách Hợp, hiện tại ngươi càng ngày càng yêu mị.’
Khắp nơi ở Hoa mãn lầu đều là tiếng cười nói, tiếng gào thét,tiếng rên rỉ của nữ nhân cùng tiếng gầm nhẹ của nam nhân.
Phong Hồn đứng trên nóc nhà của Hoa mãn lâu, đôi mắt khinh bỉ nhìn xuống phía dưới, đây là nơi nam nhân ăn chơi đàng điếm, tìm hoan mua vui, hắn chờ hoa khôi lên biểu diễn, hắn muốn nhìn một chút xem nàng là nữ nhân như thế nào mà dám cư nhiên nói nàng là nữ nhân của Phong Hồn?
‘Mọi người yên lặng một chút, Mẫu Đơn chuẩn bị ra rồi.’ Hoa ma ma dáng người mập mạp, trên đầu còn cài một đóa hoa đỏ thẫm, mỡ thừa trên mặt run lên theo từng bước đi, nhìn xuống nam nhân đang ngồi dưới đài, trong mắt hiện lên đều là bạc.
Đám người ôn ào lập tức yên lặng, một người nam nhân không kiên nhẫn nói: ‘Hoa ma ma không cần nhiều lời, mau bảo Mẫu Đơn ra đây, chúng ta bỏ bạc ra không phải đến đây để nghe xem ngươi.’
‘Thế nào? Ngươi khinh thường Hoa ma ma ta? Nhớ lại năm xưa Hoa ma ma ta cũng xinh đẹp hơn người, làm điên đảo biết bao vương tôn, công tử.’ Ánh mắt Hoa ma ma lóe hào quang khi hồi tưởng lại chuyện trước kia.
‘Nôn…’ Nam nhân dưới đài đồng loạt nôn mửa, cùng nhau nói: ‘Hoa ma ma nếu ngươi không đi xuống thì chúng ta sẽ lấy lại bạc.’
Vừa nghe đến lấy lại bạc, Hoa ma ma lập tức nói: ‘Được, được. Ta bảo Mẫu Đơn lên sân khấu ngay, nhưng mà các ngươi cũng đừng quên nàng là nữ nhân của ai? Các ngươi dám trêu ghẹo sao?’ Cuối cùng bà ta cũng lui xuống để tránh cho mình bị mất mặt.
Bức rèm che chậm rãi mở ra, từ bên trong bước ra một nữ tử áo trắng như tuyết, mái tóc đen như mực chỉ cài một cây trâm đơn giản, khuôn mặt được che bởi một khăn lụa mỏng chỉ lộ ra hai tròng mắt trong veo như nước, nàng nhìn bốn phía chung quanh sau đó nhẹ nhàng nhảy múa giống như một con bướm, khi điệu múa vừa bắt đầu cũng đã làm cho hô hấp mọi người đều tê liệt.
‘Ngươi có nghe nói tân hoa khôi của Hoa mãn lâu tên gọi là Mẫu Đơn gì đó, xinh đẹp như tiên chưa?’ Một nam nhân tò mò hỏi người bạn đang cùng hắn uống trà.
‘Đã nghe nói qua, cho dù xinh đẹp thì chúng ta cũng không có bạc để đi.’ Nam nhân với bộ dáng thất bại nói.
‘Cho dù các ngươi có tiền cũng không đi được.’ Một nam nhân ở bàn bên cạnh tiếp tục đề tài.
‘Tại sao? Có bạc cũng không thể đi, ma ma của Hoa mãn lâu không cần kiếm tiền sao? Vậy nàng ta làm hoa khôi để làm gì?’ Bọn họ không rõ nhìn hắn hỏi.
‘Các ngươi còn không biết sao? Thật là kiến thức nông cạn.
‘Sao lại như vậy? Ngươi nói cho chúng ta nghe một chút.’ Người bên cạnh cũng có hứng thú, người trong trà lâu tụ tập càng lúc càng nhiều, dường như rất có hứng thú với đề tài này.
‘Hoa khôi này mỗi ngày chỉ múa một điệu, kỹ thuật múa rất siêu phàm, lại còn che mặt, chỉ một điệu múa thôi cũng mất đến mười hai lượng bạc, nhưng nàng cũng không tiếp khách, nghe nói nàng là nữ nhân của Phong Hồn nên không ai dám động đến, trừ phi kẻ đó không muốn sống nữa.
‘Phong Hồn là ai vậy? Lợi hại như vậy sao? Tại sao chưa từng nghe nói qua?’ Mọi người cắt ngang lời hắn.
‘Phong Hồn mà các ngươi cũng không biết?’ Nam nhân dường như không tin, nhìn bọn họ hỏi.
‘Không biết, người này lợi hại lắm sao?’ Mọi người cùng nhau lắc đầu. Ngưởi này là Vương gia? Hay là hoàng thân quốc thích? Quan to quý nhân? Hình hnư là không phải.
‘Phong Hồn, chính là người mà trên giang hồ được xưng tụng là đệ nhất sát thủ, võ công cao cường, không có người nào là giết không được, nghe nói muốn hắn động thủ đều phải bỏ ra hoàng kim vạn lượng, ngươi nói thử xem, hoa khôi kia ai dám có tà tâm động đến, động đến mỹ nhân chỉ sợ chưa kịp hưởng thụ đã hồn xiêu phách tán, thật là không đáng giá.’
‘Thật không biết hoa khôi thần bí kia xinh đẹp đến mức nào mà có thể lọt vào mắt của hắn.’
‘Hoa khôi ấy mà có đến đây thì chúng ta đây chỉ có thể thầm để trong lòng mà ngưỡng mộ.’
‘Ngươi còn dám để trong lòng mà ngưỡing mộ, còn ta nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ sợ nữa đêm đang ngủ đầu lìa khỏi cổ mà thần không biết quỷ chẳng hay.’
‘Chúng ta giải tán thôi, tất cả câm miệng đi, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.’ Vừa dứt lời đám đông tụ tập xung quanh liền lập tức giải tán.
Quỷ môn.
Trên mặt Trầm Mộ Thần mang theo ý cười đi đên nhìn Phong Hồn nói:’ Môn chủ, thì ra ngươi cao tay như vậy, làm cho huynh đệ như ta phải kinh ngạc nha.’
‘Ngươi đang nói cái gì?’ Ánh mắt Phong Hồn nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu lời nói của hắn có dụng ý gì?
‘Không cần giả bộ, giả bộ như vậy thật không giống môn chủ, ngươi làm lớn chuyện như vậy có phải vì muốn đuổi đi Hỏa cô nương hay không?’ Trầm Mộ Thần chỉ có thể nghĩ ra được nguyên nhân này, nhưng hắn thật sự không rõ, cho dù môn chủ thật sự thích nữ nhân đó thì cũng không cần làm lớn chuyện khiến cho toàn thành đều biết như vậy.
‘Thật ra ngươi đang nói chuyện gì? Cái gì mà đuổi đi Vân Kiều? Ta đã làm cái gì?’ Sau khi từ Giang Nam trở về hắn vẫn ở trong Quỷ môn, không hề đi ra ngoài.
‘Môn chủ, ngươi thật sự không biết?’ Trầm Mộ Thần nhìn thấy bộ dáng của hắn không giống như là đang nói dối, vậy đến tốt cùng là chuyện gì xảy ra? Vội vàng giải thich: ‘Hiện tại cả kinh thành đều nói hoa khôi của Hoa mãn lâu xinh đẹp như tiên là nữ nhân của ngưoi, bây giờ mọi người đều đang bàn tán về vấn đề này?’
‘Cái gì? Có chuyện này sao?’ Phong Hồn cực kỳ sửng sốt, đôi mắt híp lại, chẳng lẽ có người đang đùa giỡn với hắn?
‘Môn chủ có muốn ta phái người đi tìm hiểu một chút không?’ Trầm Mộ Thần đề nghị,hắn muốn xem ai dám đắc tội với Quỷ môn bọn họ.
‘Không cần, đêm nay ta tự mình đi sẽ rõ ràng thôi, chuyện này là nhằm vào ta.’ Phong Hồn lắc đầu, hắn muốn đích thân đi tìm hiểu một chút.
‘Cũng tốt, nhưng mà Môn chủ cũng phải cẩn thận kẻo trúng phải kế của người khác.’ Trầm Mộ Thần nhắc nhở.
‘Ta biết rồi.’ Phong Hồn gật gật đầu, chuyện của Dương Tranh đã thật sự cảnh cáo hắn.
‘Ta đây ra ngoài trước.’ Trầm Mộ Thần nói xong liền lui ra ngoài.
Ban đêm ở Hoa mãn lâu.
‘Đại gia, ngài đã tới, có nhớ người ta không?’ Một nứ nhân ăm mặc lộ liễu tựa vào người của nam nhân giống như không có xương sống.
‘Gia đương nhiên là nhớ ngươi rồi, mau đi vào phòng, gia chờ không kịp nữa.’ Nam nhân với tay vào trong vạt áo nàng cười nói.
‘Đại gia, ta đến hầu hạ ngươi.’
‘Bách Hợp, hiện tại ngươi càng ngày càng yêu mị.’
Khắp nơi ở Hoa mãn lầu đều là tiếng cười nói, tiếng gào thét,tiếng rên rỉ của nữ nhân cùng tiếng gầm nhẹ của nam nhân.
Phong Hồn đứng trên nóc nhà của Hoa mãn lâu, đôi mắt khinh bỉ nhìn xuống phía dưới, đây là nơi nam nhân ăn chơi đàng điếm, tìm hoan mua vui, hắn chờ hoa khôi lên biểu diễn, hắn muốn nhìn một chút xem nàng là nữ nhân như thế nào mà dám cư nhiên nói nàng là nữ nhân của Phong Hồn?
‘Mọi người yên lặng một chút, Mẫu Đơn chuẩn bị ra rồi.’ Hoa ma ma dáng người mập mạp, trên đầu còn cài một đóa hoa đỏ thẫm, mỡ thừa trên mặt run lên theo từng bước đi, nhìn xuống nam nhân đang ngồi dưới đài, trong mắt hiện lên đều là bạc.
Đám người ôn ào lập tức yên lặng, một người nam nhân không kiên nhẫn nói: ‘Hoa ma ma không cần nhiều lời, mau bảo Mẫu Đơn ra đây, chúng ta bỏ bạc ra không phải đến đây để nghe xem ngươi.’
‘Thế nào? Ngươi khinh thường Hoa ma ma ta? Nhớ lại năm xưa Hoa ma ma ta cũng xinh đẹp hơn người, làm điên đảo biết bao vương tôn, công tử.’ Ánh mắt Hoa ma ma lóe hào quang khi hồi tưởng lại chuyện trước kia.
‘Nôn…’ Nam nhân dưới đài đồng loạt nôn mửa, cùng nhau nói: ‘Hoa ma ma nếu ngươi không đi xuống thì chúng ta sẽ lấy lại bạc.’
Vừa nghe đến lấy lại bạc, Hoa ma ma lập tức nói: ‘Được, được. Ta bảo Mẫu Đơn lên sân khấu ngay, nhưng mà các ngươi cũng đừng quên nàng là nữ nhân của ai? Các ngươi dám trêu ghẹo sao?’ Cuối cùng bà ta cũng lui xuống để tránh cho mình bị mất mặt.
Bức rèm che chậm rãi mở ra, từ bên trong bước ra một nữ tử áo trắng như tuyết, mái tóc đen như mực chỉ cài một cây trâm đơn giản, khuôn mặt được che bởi một khăn lụa mỏng chỉ lộ ra hai tròng mắt trong veo như nước, nàng nhìn bốn phía chung quanh sau đó nhẹ nhàng nhảy múa giống như một con bướm, khi điệu múa vừa bắt đầu cũng đã làm cho hô hấp mọi người đều tê liệt.
Tác giả :
Ngạn Thiến