Ngược Ái
Chương 17: Tiểu thiếp của Vương phủ (nhất)
“Xin hỏi, người nào là Hàn Ngữ Phong?” Một tiểu cô nương mười ba tuổi đi đến phòng bếp, nhìn mọi người bên trong hỏi.
“Là ta, có việc gì không?” Hàn Ngữ Phong đang lau bát vội vàng đứng lên.
“Mời ngươi theo ta đến Hợp Tình Uyển, phu nhân gọi ngươi, đi thôi.” Tiểu nha hoàn nhìn nàng, ánh mắt biểu lộ sự lo lắng.
Hàn Ngữ Phong đi theo nàng, trong lòng nghi hoặc, phu nhân nào, Thúy Hà, nàng còn biết, muốn hỏi tiểu nha hoàn một chút, nghĩ đến địa vị của mình ở Vương phủ, lại không dám mở miệng.
“Đến rồi, ngươi vào đi.” Tiểu nha hoàn đứng ở cửa, để nàng tự vào.
Hàn Ngữ Phong gật gật đầu, mở cửa tiến vào, nhìn tiểu nha hoàn phía sau muốn nói gì đó lại thôi.
Bước vào, Hàn Ngữ Phong liền phát bên trong có bốn người, mỹ nhân vận y phục vàng, lục, lam, phấn, điểm duy nhất giống nhau chính là sự quyến rũ, mĩ lệ, trang điểm lộng lẫy, còn có ánh mắt thù hận ghen tị, nàng còn biết thêm, người vận lục y chính là Thúy Hà.
“Nô tỳ tham kiến phu nhân.” Hàn Ngữ Phong khom người ra vẻ thấp kém, đối với nàng dịu dàng thi lễ.
“Đứng lên đi, ngẩng đầu lên.” Một thanh âm nghe rất êm tai truyền đến.
“Dạ.” Hàn Ngữ Phong chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Đúng là một mỹ nhân, trách không được Vương gia hàng đêm đến chỗ ngươi, đều quên mất tỷ muội chúng ta.” Giọng nói dễ nghe, một nữ tử khoác áo màu vàng bước đến trước mặt nàng, ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt của nàng, trên mặt mang theo một nụ cười mỉm, nhưng ánh mắt lại ghen ghét, khiến cho Hàn Ngữ Phong nhịn không được run rẩy.
“Bốp” một tiếng, một bạt tai rơi trên mặt Hàn Ngữ Phong, khuôn mặt của nữ tử lập tức trở nên phẫn hận: “Con tiện nhân ngươi, muốn quyến rũ Vương gia sao? Đừng suy nghĩ viễn vong, ngài chỉ là hận ngươi, hận ngươi, biết chưa?”
“Ai da, Yêu Liên tỷ tỷ, đừng nóng, không đáng để tức.” Phấn y nữ tử bước đến ngồi xuống trước mặt Hàn Ngữ Phong, ánh mặt linh hoạt đáng yêu nhìn Yêu Liên.
“Bốp” một tiếng, lại một bàn tay tát Hàn Ngữ Phong, sau đó, nữ tử cười khanh khách: “Tỷ tỷ, như vậy có phải là phối hợp ăn ý không?”
Hàn Ngữ Phong thật không ngờ, bề ngoài thoạt nhìn như những nữ tử đáng yêu, tâm lại ác độc đến vậy, trên mặt nóng rát đau đớn.
“Vũ muội muội nói rất đúng.” Trên mặt Yêu Liên mang theo nụ cười âm độc.
“Ai nha, ta nói các người nghe, cũng đừng quá thương hương tiếc ngọc.” Lam y nữ tử cùng Thúy Hà bước đến.
Sự giáo huấn vừa rồi, Hàn Ngữ Phong tin tâm các nàng không tốt mà thương tiếc mình, lạnh lùng nhìn các nàng, còn muốn dùng thủ đoạn đùa giỡn gì nữa.
“Thúy Hà muội muội cùng Tiểu Vân muội muội, tỷ tỷ dạy các muội thương hương tiếc ngọc là như thế nào?” Yêu Liên giả bộ thỉnh giáo.
Mặt Thúy Hà cùng Tiểu Vân khẽ biến, trong lòng Hàn Ngữ Phong kinh hoảng, bọn họ muốn làm gì?”
“Binh” hai tiếng, Hàn Ngữ Phong khuỵu chân xuống, nàng quỳ xuống, đầu gối chạm đất, rất đau.
“Ha ha ha ha.” Bốn nữ nhân cười lớn trên nỗi đau của người khác.
“Là ta, có việc gì không?” Hàn Ngữ Phong đang lau bát vội vàng đứng lên.
“Mời ngươi theo ta đến Hợp Tình Uyển, phu nhân gọi ngươi, đi thôi.” Tiểu nha hoàn nhìn nàng, ánh mắt biểu lộ sự lo lắng.
Hàn Ngữ Phong đi theo nàng, trong lòng nghi hoặc, phu nhân nào, Thúy Hà, nàng còn biết, muốn hỏi tiểu nha hoàn một chút, nghĩ đến địa vị của mình ở Vương phủ, lại không dám mở miệng.
“Đến rồi, ngươi vào đi.” Tiểu nha hoàn đứng ở cửa, để nàng tự vào.
Hàn Ngữ Phong gật gật đầu, mở cửa tiến vào, nhìn tiểu nha hoàn phía sau muốn nói gì đó lại thôi.
Bước vào, Hàn Ngữ Phong liền phát bên trong có bốn người, mỹ nhân vận y phục vàng, lục, lam, phấn, điểm duy nhất giống nhau chính là sự quyến rũ, mĩ lệ, trang điểm lộng lẫy, còn có ánh mắt thù hận ghen tị, nàng còn biết thêm, người vận lục y chính là Thúy Hà.
“Nô tỳ tham kiến phu nhân.” Hàn Ngữ Phong khom người ra vẻ thấp kém, đối với nàng dịu dàng thi lễ.
“Đứng lên đi, ngẩng đầu lên.” Một thanh âm nghe rất êm tai truyền đến.
“Dạ.” Hàn Ngữ Phong chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Đúng là một mỹ nhân, trách không được Vương gia hàng đêm đến chỗ ngươi, đều quên mất tỷ muội chúng ta.” Giọng nói dễ nghe, một nữ tử khoác áo màu vàng bước đến trước mặt nàng, ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt của nàng, trên mặt mang theo một nụ cười mỉm, nhưng ánh mắt lại ghen ghét, khiến cho Hàn Ngữ Phong nhịn không được run rẩy.
“Bốp” một tiếng, một bạt tai rơi trên mặt Hàn Ngữ Phong, khuôn mặt của nữ tử lập tức trở nên phẫn hận: “Con tiện nhân ngươi, muốn quyến rũ Vương gia sao? Đừng suy nghĩ viễn vong, ngài chỉ là hận ngươi, hận ngươi, biết chưa?”
“Ai da, Yêu Liên tỷ tỷ, đừng nóng, không đáng để tức.” Phấn y nữ tử bước đến ngồi xuống trước mặt Hàn Ngữ Phong, ánh mặt linh hoạt đáng yêu nhìn Yêu Liên.
“Bốp” một tiếng, lại một bàn tay tát Hàn Ngữ Phong, sau đó, nữ tử cười khanh khách: “Tỷ tỷ, như vậy có phải là phối hợp ăn ý không?”
Hàn Ngữ Phong thật không ngờ, bề ngoài thoạt nhìn như những nữ tử đáng yêu, tâm lại ác độc đến vậy, trên mặt nóng rát đau đớn.
“Vũ muội muội nói rất đúng.” Trên mặt Yêu Liên mang theo nụ cười âm độc.
“Ai nha, ta nói các người nghe, cũng đừng quá thương hương tiếc ngọc.” Lam y nữ tử cùng Thúy Hà bước đến.
Sự giáo huấn vừa rồi, Hàn Ngữ Phong tin tâm các nàng không tốt mà thương tiếc mình, lạnh lùng nhìn các nàng, còn muốn dùng thủ đoạn đùa giỡn gì nữa.
“Thúy Hà muội muội cùng Tiểu Vân muội muội, tỷ tỷ dạy các muội thương hương tiếc ngọc là như thế nào?” Yêu Liên giả bộ thỉnh giáo.
Mặt Thúy Hà cùng Tiểu Vân khẽ biến, trong lòng Hàn Ngữ Phong kinh hoảng, bọn họ muốn làm gì?”
“Binh” hai tiếng, Hàn Ngữ Phong khuỵu chân xuống, nàng quỳ xuống, đầu gối chạm đất, rất đau.
“Ha ha ha ha.” Bốn nữ nhân cười lớn trên nỗi đau của người khác.
Tác giả :
Ngạn Thiến