Ngược Ái Chi Luyến
Chương 57
Tôn Ngữ cố hết sức mở mắt ra, phát hiện mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu khắp mọi nơi, phát giác ra mình đang *** nằm ở trên một cái giường lớn, và đang bị một người gắt gao ôm lấy, toàn thân cao thấp, trên da thịt lộ ra các ấn ký (=dấu vết) màu đỏ, ngay cả nơi riêng tư cũng có vô số dấu hôn màu đỏ tươi, nó thể hiện sự hoan ái điên cuồng cùng bạo ngược của đêm qua, mà vật thể to lớn đã tra tấn mình đêm qua vẫn còn chôn sâu trong thân thể mình… Càng giãy giụa, lại càng ôm chặt hơn.
” Đại thúc, ngươi tỉnh!” Trương Phong Dương nhu tình nhìn người trong lòng ngực của mình, nhéo nhéo vành tai của Tôn Ngữ, đầy nhu tình mật ý vươn tay vuốt ve cái bụng tròn trịa mượt mà của Tôn Ngữ.
“Đại thúc ngươi nói bảo bảo ở trong bụng, có thể cảm nhận được sự kịch liệt của chúng ta ngày hôm qua sao? Không biết tiểu yêu quái lớn lên có bộ dáng như thế nào, nhất định là rất đáng yêu! Còn có bảy tháng nữa là ta có thể nhìn thấy bọn nó, thật tốt quá, nếu có thể, ta hy vọng đại thúc có thể sinh cho ta một nam hài tử cùng một nữ hài tử, như vậy thật là tốt biết bao nhiêu!!” Trương Phong Dương nhìn cái bụng mượt mà tròn trịa của Tôn Ngữ chờ mong nói.
“Ân” Tôn Ngữ phát hiện ngày hôm qua quá mức kịch liệt va chạm, toàn thân giống như bị xe tải nghiền qua vậy, đau quá, xương sống thắt lưng đều đau, toàn thân không có khí lực, ngay cả ngồi dậy cũng không được, cả người nhức mỏi không cử động nổi.
“Đại thúc ta ôm ngươi rời giường!” Trương Phong Dương nói xong thì giữ nguyên tư thế ôm hắn, một bàn tay ôm mông Tôn Ngữ, một bàn tay thì ôm chặt Tôn Ngữ vào trong ngực của mình.
“Ân… Ngươi nhanh, đem cái kia rút ra đi, ta chịu không nổi!” Tôn Ngữ lắc đầu giãy giụa muốn đẩy Trương Phong Dương ra, lại khiến cho vật thể đang ở trong cơ thể, lại đâm sâu hơn, có thể nói là toàn bộ xâm nhập vào, không thừa ra một chút khe hở, nhét vào tràn đầy, thậm chí đánh lên điểm mẫn cảm nho nhỏ nổi lên ở trong thân thể của Tôn Ngữ, Tôn Ngữ bị kích thích toàn thân run rẩy, cảm nhận được vật thể khủng bố ở trong thân thể lại một lần nữa sưng lên…
“Ngô… Ta chịu không nổi… Buông ta ra… Ngươi như thế này khiến ta thật sự chịu không nổi” Tôn Ngữ bất an lắc đầu, vặn vẹo thân thể cự tuyệt.
“Đại thúc, ngoan, không nên cử động! Ta không muốn làm gì cả! Chẳng qua ở trong thân thể ngươi thật sự rất thoải mái, rất ấm áp, ta thật sự rất muốn…Rất muốn ở trong thân thể ngươi vĩnh viễn,không bao giờ rời ra!” Trương Phong Dương thỏa mãn nói, tại tư thế như thể vật thể cứng rắn của hắn đang đâm vào chỗ sâu nhất trong thân thể Tôn Ngữ, Trương Phong Dương cẩn thận ôm Tôn Ngữ giống như ôm một món đồ vật mỏng manh dễ vỡ vậy, Tôn Ngữ chỉ có thể giống như một con koala (giống như con vượn) ôm lấy bả vai của Trương Phong Dương, hai chân kẹp lấy thắt lưng của Trương Phong Dương để thân thể không bị trượt xuống.
Trương Phong Dương cảm nhận được người trong lòng ngực đang run rẩy bất an “Đại thúc không cần lộn xộn! Ngoan ngoãn ở trong lòng ngực của ta, chúng ta tắm uyên ương cùng nhau nha!” Thân thể hai người vẫn đang ở trạng thái tương liên(=vẫn đang kết hợp=đang xyz), Trương Phong Dương nói xong thì ôm Tôn Ngữ đi vào trong bồn tắm lớn mà hắn đã chuẩn bị sẵn nước ấm ở bên trong, cùng nhau ngâm vào trong dòng nước ấm áp, cầm lấy chiếc khăn tắm mềm mại dịu dàng vệ sinh toàn thân cho Tôn Ngữ… Mà từ đầu đến cuối thân thể hắn cùng với Tôn Ngữ đều chặt chẽ gắn kết với nhau ở cùng một chỗ, tắm xong Trương Phong Dương cầm lấy chiếc khăn tắm mềm mại bao lấy toàn thân Tôn Ngữ đi ra khỏi phòng tắm…
“Ngô!” Trương Phong Dương đem vật thể của mình, chậm rãi rút ra khỏi thân thể Tôn Ngữ, động khẩu của Tôn Ngữ vì chống đỡ vật thể to lớn kia cả một buổi tối, rốt cuộc khép kín không được, theo hô hấp hé ra hợp lại, chất lỏng màu trắng đang không ngừng trào ra bên ngoài…
Trương Phong Dương vươn ngón tay dò xét đi vào cảm thấy bên trong thật là ẩm ướt và mềm mại.” A! Không được” Đột nhiên lại có dị vật xâm nhập vào vị trí mẫn cảm của Tôn Ngữ, hai chân hắn khép chặt lại, kháng cự kêu lớn lên
“Đại thúc, đừng khẩn trương! Ta rửa sạch nó và bôi thuốc cho ngươi” Trương Phong Dương cảm nhận được sự khẩn trương cùng bất an của Tôn Ngữ, an ủi nói, sau đó lấy ra một típ thuốc thuốc mỡ tiêu chống sưng, mở động khẩu ra, Trương Phong Dương vươn ngón tay đã được chấm một ít thuốc mỡ màu trắng ngà, sau đó nhẹ nhàng thăm dò vào chỗ sâu trong mật động của Tôn Ngữ, và cẩn thận bôi thuốc …
“Đại thúc, bôi xong rồi! Không có làm đau ngươi chứ?” Trương Phong Dương ân cần hỏi.
“Còn… rất đau” Tôn Ngữ đỏ mặt nhỏ giọng hồi đáp.
Trương Phong Dương để cho Tôn Ngữ xoay người sang chỗ khác nằm úp ở trên giường, Trương Phong Dương lấy ra một cái nê-phrít lớn thô to, đem cái mông Tôn Ngữ mở ra, từng chút, từng chút một nhét cái vật thể đó vào trong thân thể Tôn Ngữ, hắn cũng không phải là muốn làm gì, chỉ là đang khuếch trương (=mở rộng) mặt sau cho Tôn Ngữ.
Trương Phong Dương không thích thân thể trắng nõn như một khối ngọc bích của Tôn Ngữ, lại có bất cứ vết sẹo nào, hắn không muốn Tôn Ngữ đẻ mổ, nhưng nam nhân không có sản đạo (=nơi dùng để sinh em bé) chỉ có thể sinh đứa nhỏ ra ở phía sau, nên hắn chỉ có thể tận lực khuếch trướng động khẩu phía sau, hơn nữa Tôn Ngữ hoài thai là đôi song sinh, cần khuếch trương lớn hơn nữa.
“Tốt lắm!” Trương Phong Dương bế Tôn Ngữ lên, ôm vào trong ngực, Tôn Ngữ đã bị hắn gây sức ép đến choáng váng cả đầu óc.
“Trừ thê tử đã chết của ngươi ra, ngươi còn làm tình với ai nữa không?”Kỳ thật cái nghi vấn này vẫn luôn luẩn quẩn ở trong lòng Trương Phong Dương, muốn quên cũng không được, càng không muốn nghĩ tới nó thì lại càng để ý tới nó niều hơn.
“Này, ta…” Tôn Ngữ đối với vấn đề kỳ quái này lắp bắp kinh hãi, nhất thời không biết nói thế nào.
“Trả lời ta.” Trương Phong Dương mạnh mẽ đem cái nê-phrít lớn ẩm ướt kia thô bạo di chuyển ở bên trong động khẩu mềm mại nho nhỏ của Tôn Ngữ.
“A… Ân… Ân” Ma xát quá độ làm cho Tôn Ngữ không khỏi thở gấp lên.
“Không có… Ta đời này chỉ có làm tình cùng Bình Nhi và ngươi mà thôi” Tôn Ngữ đỏ mặt, cúi đầu, đẩy Trương Phong Dương ra một chút.
“Phía sau của ngươi có người nào đã xem qua chưa? Trừ ta ra còn có người nào chạm vào phía sau của ngươi không?” Trương Phong Dương dừng lại động tác di chuyển hung tàn ở trên tay.
“Không có…” Tôn Ngữ e lệ lắc lắc đầu.
Trương Phong Dương nghĩ đến mình chính là người đàn ông đầu tiên của Tôn Ngữ thì cảm thấy khá vui vẻ, tuy rằng hắn còn tương đối để ý Tôn Ngữ từng có thê tử, nhưng mà không sao người đàn bà kia đã chết, từ nay về sau sẽ không có ai nhớ thương đại thúc của ta nữa, Trương Phong Dương cảm giác thỏa mãn thấy thân thể của Tôn Ngữ hoàn toàn là mình chúa tể độc quyền cùng độc chiếm dục vọng, hắn dùng tay ôm lấy khối thân thể khiến cho mình hoàn toàn điên cuồng này.
“Ta cho ngươi biết đại thúc, con người của ta có tính sạch sẽ, ta không thích đồ vật của ta bị người khác sờ qua, nhớ kỹ ngươi chỉ có thể để cho ta sờ, chỉ ta mới có thể chạm vào! Nếu ngươi để cho người khác chạm qua thì ta sẽ giết người đã chạm qua đứa tiện nhân như ngươi, biết chưa! Ta cũng thiếu chút nữa quên, đại thúc, ngươi còn nhớ rõ ở Tiêu Dao Đường không phải ngươi suýt nữa bị mấy nam nhân kia sàm sỡ? Ta đã nói với ngươi, ta đã báo thù cho ngươi, ta đã phái người đem tròng mắt của mấy nam kia lấy xuống, tay cùng chân cũng bị chặt, đại thúc ngươi sẽ không phải thấy tròng mắt của bọn hắn nữa, đại thúc ta đã báo thù cho, ngươi có vui không?” Trương Phong Dương cười tà ác, hắn hiện tại chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất là không đem tròng mắt của Trương Cuồng lấy xuống, nhưng không sao, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ lấy nó xuống, đúng rồi còn có thằng nhóc Tiêu Mặc! Hừ dám thích đại thúc của ta, ta cho ngươi chết không có chỗ chôn.
“Ngươi nói cái gì? Không được a! Ngươi hay nói giỡn, quá tàn nhẫn …” Tôn Ngữ run rẩy nói, hắn nghĩ tới ngày trước mình ở Tiêu Dao Đường quả thật thiếu chút nữa bị năm sáu nam nhân cao lớn khỏe mạnh ấn xuống dưới đất, thiếu chút nữa là bị sám sỡ, Tôn Ngữ tuy rằng thống hận những nam nhân đã khi dễ mình, thống hận tới nỗi muốn hành hung bọn họ một chút, nhưng cũng không có nghĩ tới việc trả thù biến thái như vậy, đem tay chân người khác chặt bỏ, móc đi tròng mắt của họ.
“Đại thúc, Trương Phong Dương ta không bao giờ nói hai lời, việc này ngươi cũng biết, đại thúc ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau ngoại trừ ta ra không ai có thể chạm vào ngươi, nếu có người dám chạm vào đại thúc của ta, ta sẽ làm cho hắn sống không bằng chết!” Mắt Trương Phong Dương lộ ra hung quang nói.
“Ngươi… Như vậy bọn họ đều chết hết sao?” Tôn Ngữ sợ hãi đẩy Trương Phong Dương ra, nghiêng ngả lảo đảo dựa vào vách tường, đứng lên, hắn hiện tại không thể ở cùng người nam nhân đáng sợ này được.
“Ta chỉ nghe thủ hạ của ta nói, sau khi lấy xong tròng mắt của các nam nhân kia, lúc đó bọn hắn kêu thảm thiết, cái dao nhỏ đâm vào trong mắt, lập tức lấy ra hai ròng mắt đỏ lừ, vất lên trên mặt đất, trên mặt của bọn họ chỉ còn hai cái hốc mắt trống trơn, có một số người còn bị dọa đến đái cả ra quần, tay chân toàn bộ đều bị chặt gãy, để lại tại rừng núi hoang vắng, nghe nói nói có mấy người lúc ấy đổ máu quá nhiều nên chết, còn có mấy người được người khác phát hiện ra đưa vào trong bệnh viện nhưng không có tay chân nên trở thành phế nhân (=tàn phế), làm sao vậy? Bọn họ khi dễ đại thúc của ta, đúng là chán sống mà!” Trương Phong Dương cười nói với Tôn Ngữ giống như đang nói một chuyện rất thú vị vậy.
“Ngươi… Ngươi thế này….Thế này là phạm pháp đấy!” Tôn Ngữ nghe kể việc tàn nhẫn này, thì tay chân sợ hãi lạnh như băng, hắn không thể chấp nhận sự tình đáng sợ như thế được.
“Đại thúc ngươi là đứa ngốc, ta phái người đều là những người rất có kinh nghiệm trong việc này và bọn họ chưa bao giờ thất thủ (=thất bại), đánh xong người thì bỏ trốn, cảnh sát muốn bắt cũng không được, sợ cái gì!”
Trương Phong Dương đứng lên muốn ôm Tôn Ngữ, Tôn Ngữ theo phản xạ đẩy thân thể cao lớn trước mắt ra, Trương Phong Dương gắt gao ôm lấy Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ ở trong ngực Trương Phong Dương liều mạng giãy giụa rời đi, dùng chăn phủ kín mình.
“Ngươi làm gì? Ngươi có chỗ nào không thỏai mái sao?”
Trương Phong Dương không kiên nhẫn nói, nhưng Tôn Ngữ không thể dừng lại được sự run rẩy của thân thể, nhìn thấy Tôn Ngữ sợ hãi đến phát run, thấy Tôn Ngữ như đang bị hù dọa đến sắp khóc, Trương Phong Dương nguyên bản không vui nhưng biểu tình của hắn dịu đi một chút.
“Như thế nào đột nhiên bày ra một bộ dạng muốn khóc vậy? Ngươi không thích ta đối xử với bọn hắn như vậy sao, ta nói rồi bất cứ ai chạm qua đồ vật của ta, bon hắn đừng bao giờ nghĩ được sống yên ổn, nếu không phải vợ của ngươi chết sớm, ta cũng sẽ không để cho nàng sống yên ổn “
Nhìn thấy Trương Phong Dương đang tới gần, Tôn Ngữ lùi lại hai bước khiến cho thiết liên trên cổ phát ra tiếng vang leng keng. Hắn thật sự rất sợ người lòng dạ độc ác tên là Trương Phong Dương này.
“Vì cái gì muốn tránh né ta?” Trương Phong Dương ép sát.
“Ta muốn… Muốn ra bên ngoài một chút, có thể chứ?” Tôn Ngữ muốn một mình ngồi suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy sự hung tàn của Trương Phong Dương làm cho người ta sợ hãi, bởi vì trên cổ có thiết liên nên hắn không thể đứng ở ban công phòng ngủ nhìn biển rộng vào lúc sáng sớm.
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ như vậy, khiến hắn cảm thấy hơi thở này rất quen thuộc, hắn thậm chí thiếu chút nữa mở miệng gọi “Ca ca”, bóng dáng cô tịch mà thanh tú của Tôn Ngữ cực kỳ giống ca ca, hắn không ngăn cản Tôn Ngữ, hắn cảm thấy, có phải là mình đã hù dọa tới đại thúc bảo bối?
Tôn Ngữ đứng ở trên ban công nhìn thấy cảnh sắc của biển lúc sáng sớm, trên những chiếc lá cỏ dại lưu lại những hạt sương ẩm ướt của ban đêm, hoa dại đang tỏa mùi thơm ngát, còn có mùi vị mặn của nước biển, trên bờ cát có mấy con chim mập mạp bay nhảy khắp nơi dùng cái cổ dài ở nơi nơi kiếm ăn.
Tôn Ngữ ngẩng đầu nhìn biển rộng lúc sáng sớm, nó tựa như được tắm qua nên sạch sẽ trắng sáng, trời nước một màu xanh thẳm.
Tôn Ngữ cảm thấy mình thật ghê tởm, từ trước tới nay Trương Phong Dương xâm phạm thân thể mình, lần nào mình cũng nhắm mắt lại chịu đựng sự hung ác tàn khốc này, cứ coi như là bị cẩu điên cắn, cái cảm giác sỉ nhục khi thân thể không ngừng bị xâm phạm mà trở nên không sạch sẽ, Trương Phong Dương giống như xé rách thân thể của mình và làm cho linh hồn của mình thống khổ, nhưng mà ở trong tình huống lúc đó mình thế nhưng lại động tình, cái cảm giác này, làm người ta buồn nôn…
Nhưng mà lần này thân thể mình lại sinh ra khoái cảm, chuyện này thật đáng sợ! Thật đáng ghét, nghĩ đến đã muốn nôn! Trong lòng Tôn Ngữ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Chẳng lẽ mình thật là một người *** đãng biến thái chỉ cần cùng nam nhân ở trên gường sẽ sinh ra khoái cảm sao?
Tôn Ngữ nhìn bụng của mình hình như lớn thêm một vòng, mình vì Trương Phong Dương mang thai, vậy mà phải hầu hạ người nam nhân này làm tình, nhưng có đôi lúc mình thế nhưng lại không hận hắn, có đôi khi mình lại cảm thấy Trương Phong Dương rất quen thuộc, rất ấm áp, lúc ấy mình rất muốn ôm hắn một cái.
Mình làm sao vậy? Là thích hắn sao? Ta sẽ không thích hắn, ta không phải nữ nhân ta không thích nam nhân, trên cái thế giới này, người mà ta yêu nhất là thê tử của ta, tuy rằng nàng đã không còn trên nhân thế (=còn sống), nhưng mà trái tim của ta vẫn vì nàng mà nhảy lên, ta không cần cảm giác mà tên biến thái này mang lại cho ta, ta yêu thê tử của ta, ta hận ác ma đáng sợ này, ta phải rời khỏi, ta muốn trốn, ta muốn linh hồn ta được tự do…
Tôn Ngữ nhất định phải đi khỏi nơi này hắn không để cho mình biến chất sa đọa trong nhục dục, không muốn bị Trương Phong Dương làm thay đổi, thay đổi thân thể của mình, thay đổi linh hồn của mình, hắn phải quay về làm con người hồn nhiên như trước kia, con người tự do, có thể khóc, có thể cười, có thể tùy tiện nghĩ đến người mà mình thích, là một Tôn Ngữ tự do.
Tôn Ngữ sợ hãi sẽ vẫn bị cái hình ảnh trong cơn ác mộng đáng sợ kia quấy nhiễu, kỳ thật mỗi ngày hắn đều nằm mơ thấy mộng kia, trước kia chính là mông lung không rõ, nhưng mà hiện tại giấc mộng càng ngày càng rõ ràng, Tôn Ngữ mơ thấy mình biến thành một nam hài, phía sau luôn có một tiểu nam hài mập mạp giống con cún nhỏ đi theo phía sau mình, mình rất thích hắn ở bên cạnh mình, thích âm thanh trẻ con trong trẻo của hắn khi gọi mình “Ca ca, ca ca, ca ca ta muốn ca ca ôm một cái, ta muốn ca ca hôn ta…”
About these ads
” Đại thúc, ngươi tỉnh!” Trương Phong Dương nhu tình nhìn người trong lòng ngực của mình, nhéo nhéo vành tai của Tôn Ngữ, đầy nhu tình mật ý vươn tay vuốt ve cái bụng tròn trịa mượt mà của Tôn Ngữ.
“Đại thúc ngươi nói bảo bảo ở trong bụng, có thể cảm nhận được sự kịch liệt của chúng ta ngày hôm qua sao? Không biết tiểu yêu quái lớn lên có bộ dáng như thế nào, nhất định là rất đáng yêu! Còn có bảy tháng nữa là ta có thể nhìn thấy bọn nó, thật tốt quá, nếu có thể, ta hy vọng đại thúc có thể sinh cho ta một nam hài tử cùng một nữ hài tử, như vậy thật là tốt biết bao nhiêu!!” Trương Phong Dương nhìn cái bụng mượt mà tròn trịa của Tôn Ngữ chờ mong nói.
“Ân” Tôn Ngữ phát hiện ngày hôm qua quá mức kịch liệt va chạm, toàn thân giống như bị xe tải nghiền qua vậy, đau quá, xương sống thắt lưng đều đau, toàn thân không có khí lực, ngay cả ngồi dậy cũng không được, cả người nhức mỏi không cử động nổi.
“Đại thúc ta ôm ngươi rời giường!” Trương Phong Dương nói xong thì giữ nguyên tư thế ôm hắn, một bàn tay ôm mông Tôn Ngữ, một bàn tay thì ôm chặt Tôn Ngữ vào trong ngực của mình.
“Ân… Ngươi nhanh, đem cái kia rút ra đi, ta chịu không nổi!” Tôn Ngữ lắc đầu giãy giụa muốn đẩy Trương Phong Dương ra, lại khiến cho vật thể đang ở trong cơ thể, lại đâm sâu hơn, có thể nói là toàn bộ xâm nhập vào, không thừa ra một chút khe hở, nhét vào tràn đầy, thậm chí đánh lên điểm mẫn cảm nho nhỏ nổi lên ở trong thân thể của Tôn Ngữ, Tôn Ngữ bị kích thích toàn thân run rẩy, cảm nhận được vật thể khủng bố ở trong thân thể lại một lần nữa sưng lên…
“Ngô… Ta chịu không nổi… Buông ta ra… Ngươi như thế này khiến ta thật sự chịu không nổi” Tôn Ngữ bất an lắc đầu, vặn vẹo thân thể cự tuyệt.
“Đại thúc, ngoan, không nên cử động! Ta không muốn làm gì cả! Chẳng qua ở trong thân thể ngươi thật sự rất thoải mái, rất ấm áp, ta thật sự rất muốn…Rất muốn ở trong thân thể ngươi vĩnh viễn,không bao giờ rời ra!” Trương Phong Dương thỏa mãn nói, tại tư thế như thể vật thể cứng rắn của hắn đang đâm vào chỗ sâu nhất trong thân thể Tôn Ngữ, Trương Phong Dương cẩn thận ôm Tôn Ngữ giống như ôm một món đồ vật mỏng manh dễ vỡ vậy, Tôn Ngữ chỉ có thể giống như một con koala (giống như con vượn) ôm lấy bả vai của Trương Phong Dương, hai chân kẹp lấy thắt lưng của Trương Phong Dương để thân thể không bị trượt xuống.
Trương Phong Dương cảm nhận được người trong lòng ngực đang run rẩy bất an “Đại thúc không cần lộn xộn! Ngoan ngoãn ở trong lòng ngực của ta, chúng ta tắm uyên ương cùng nhau nha!” Thân thể hai người vẫn đang ở trạng thái tương liên(=vẫn đang kết hợp=đang xyz), Trương Phong Dương nói xong thì ôm Tôn Ngữ đi vào trong bồn tắm lớn mà hắn đã chuẩn bị sẵn nước ấm ở bên trong, cùng nhau ngâm vào trong dòng nước ấm áp, cầm lấy chiếc khăn tắm mềm mại dịu dàng vệ sinh toàn thân cho Tôn Ngữ… Mà từ đầu đến cuối thân thể hắn cùng với Tôn Ngữ đều chặt chẽ gắn kết với nhau ở cùng một chỗ, tắm xong Trương Phong Dương cầm lấy chiếc khăn tắm mềm mại bao lấy toàn thân Tôn Ngữ đi ra khỏi phòng tắm…
“Ngô!” Trương Phong Dương đem vật thể của mình, chậm rãi rút ra khỏi thân thể Tôn Ngữ, động khẩu của Tôn Ngữ vì chống đỡ vật thể to lớn kia cả một buổi tối, rốt cuộc khép kín không được, theo hô hấp hé ra hợp lại, chất lỏng màu trắng đang không ngừng trào ra bên ngoài…
Trương Phong Dương vươn ngón tay dò xét đi vào cảm thấy bên trong thật là ẩm ướt và mềm mại.” A! Không được” Đột nhiên lại có dị vật xâm nhập vào vị trí mẫn cảm của Tôn Ngữ, hai chân hắn khép chặt lại, kháng cự kêu lớn lên
“Đại thúc, đừng khẩn trương! Ta rửa sạch nó và bôi thuốc cho ngươi” Trương Phong Dương cảm nhận được sự khẩn trương cùng bất an của Tôn Ngữ, an ủi nói, sau đó lấy ra một típ thuốc thuốc mỡ tiêu chống sưng, mở động khẩu ra, Trương Phong Dương vươn ngón tay đã được chấm một ít thuốc mỡ màu trắng ngà, sau đó nhẹ nhàng thăm dò vào chỗ sâu trong mật động của Tôn Ngữ, và cẩn thận bôi thuốc …
“Đại thúc, bôi xong rồi! Không có làm đau ngươi chứ?” Trương Phong Dương ân cần hỏi.
“Còn… rất đau” Tôn Ngữ đỏ mặt nhỏ giọng hồi đáp.
Trương Phong Dương để cho Tôn Ngữ xoay người sang chỗ khác nằm úp ở trên giường, Trương Phong Dương lấy ra một cái nê-phrít lớn thô to, đem cái mông Tôn Ngữ mở ra, từng chút, từng chút một nhét cái vật thể đó vào trong thân thể Tôn Ngữ, hắn cũng không phải là muốn làm gì, chỉ là đang khuếch trương (=mở rộng) mặt sau cho Tôn Ngữ.
Trương Phong Dương không thích thân thể trắng nõn như một khối ngọc bích của Tôn Ngữ, lại có bất cứ vết sẹo nào, hắn không muốn Tôn Ngữ đẻ mổ, nhưng nam nhân không có sản đạo (=nơi dùng để sinh em bé) chỉ có thể sinh đứa nhỏ ra ở phía sau, nên hắn chỉ có thể tận lực khuếch trướng động khẩu phía sau, hơn nữa Tôn Ngữ hoài thai là đôi song sinh, cần khuếch trương lớn hơn nữa.
“Tốt lắm!” Trương Phong Dương bế Tôn Ngữ lên, ôm vào trong ngực, Tôn Ngữ đã bị hắn gây sức ép đến choáng váng cả đầu óc.
“Trừ thê tử đã chết của ngươi ra, ngươi còn làm tình với ai nữa không?”Kỳ thật cái nghi vấn này vẫn luôn luẩn quẩn ở trong lòng Trương Phong Dương, muốn quên cũng không được, càng không muốn nghĩ tới nó thì lại càng để ý tới nó niều hơn.
“Này, ta…” Tôn Ngữ đối với vấn đề kỳ quái này lắp bắp kinh hãi, nhất thời không biết nói thế nào.
“Trả lời ta.” Trương Phong Dương mạnh mẽ đem cái nê-phrít lớn ẩm ướt kia thô bạo di chuyển ở bên trong động khẩu mềm mại nho nhỏ của Tôn Ngữ.
“A… Ân… Ân” Ma xát quá độ làm cho Tôn Ngữ không khỏi thở gấp lên.
“Không có… Ta đời này chỉ có làm tình cùng Bình Nhi và ngươi mà thôi” Tôn Ngữ đỏ mặt, cúi đầu, đẩy Trương Phong Dương ra một chút.
“Phía sau của ngươi có người nào đã xem qua chưa? Trừ ta ra còn có người nào chạm vào phía sau của ngươi không?” Trương Phong Dương dừng lại động tác di chuyển hung tàn ở trên tay.
“Không có…” Tôn Ngữ e lệ lắc lắc đầu.
Trương Phong Dương nghĩ đến mình chính là người đàn ông đầu tiên của Tôn Ngữ thì cảm thấy khá vui vẻ, tuy rằng hắn còn tương đối để ý Tôn Ngữ từng có thê tử, nhưng mà không sao người đàn bà kia đã chết, từ nay về sau sẽ không có ai nhớ thương đại thúc của ta nữa, Trương Phong Dương cảm giác thỏa mãn thấy thân thể của Tôn Ngữ hoàn toàn là mình chúa tể độc quyền cùng độc chiếm dục vọng, hắn dùng tay ôm lấy khối thân thể khiến cho mình hoàn toàn điên cuồng này.
“Ta cho ngươi biết đại thúc, con người của ta có tính sạch sẽ, ta không thích đồ vật của ta bị người khác sờ qua, nhớ kỹ ngươi chỉ có thể để cho ta sờ, chỉ ta mới có thể chạm vào! Nếu ngươi để cho người khác chạm qua thì ta sẽ giết người đã chạm qua đứa tiện nhân như ngươi, biết chưa! Ta cũng thiếu chút nữa quên, đại thúc, ngươi còn nhớ rõ ở Tiêu Dao Đường không phải ngươi suýt nữa bị mấy nam nhân kia sàm sỡ? Ta đã nói với ngươi, ta đã báo thù cho ngươi, ta đã phái người đem tròng mắt của mấy nam kia lấy xuống, tay cùng chân cũng bị chặt, đại thúc ngươi sẽ không phải thấy tròng mắt của bọn hắn nữa, đại thúc ta đã báo thù cho, ngươi có vui không?” Trương Phong Dương cười tà ác, hắn hiện tại chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất là không đem tròng mắt của Trương Cuồng lấy xuống, nhưng không sao, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ lấy nó xuống, đúng rồi còn có thằng nhóc Tiêu Mặc! Hừ dám thích đại thúc của ta, ta cho ngươi chết không có chỗ chôn.
“Ngươi nói cái gì? Không được a! Ngươi hay nói giỡn, quá tàn nhẫn …” Tôn Ngữ run rẩy nói, hắn nghĩ tới ngày trước mình ở Tiêu Dao Đường quả thật thiếu chút nữa bị năm sáu nam nhân cao lớn khỏe mạnh ấn xuống dưới đất, thiếu chút nữa là bị sám sỡ, Tôn Ngữ tuy rằng thống hận những nam nhân đã khi dễ mình, thống hận tới nỗi muốn hành hung bọn họ một chút, nhưng cũng không có nghĩ tới việc trả thù biến thái như vậy, đem tay chân người khác chặt bỏ, móc đi tròng mắt của họ.
“Đại thúc, Trương Phong Dương ta không bao giờ nói hai lời, việc này ngươi cũng biết, đại thúc ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau ngoại trừ ta ra không ai có thể chạm vào ngươi, nếu có người dám chạm vào đại thúc của ta, ta sẽ làm cho hắn sống không bằng chết!” Mắt Trương Phong Dương lộ ra hung quang nói.
“Ngươi… Như vậy bọn họ đều chết hết sao?” Tôn Ngữ sợ hãi đẩy Trương Phong Dương ra, nghiêng ngả lảo đảo dựa vào vách tường, đứng lên, hắn hiện tại không thể ở cùng người nam nhân đáng sợ này được.
“Ta chỉ nghe thủ hạ của ta nói, sau khi lấy xong tròng mắt của các nam nhân kia, lúc đó bọn hắn kêu thảm thiết, cái dao nhỏ đâm vào trong mắt, lập tức lấy ra hai ròng mắt đỏ lừ, vất lên trên mặt đất, trên mặt của bọn họ chỉ còn hai cái hốc mắt trống trơn, có một số người còn bị dọa đến đái cả ra quần, tay chân toàn bộ đều bị chặt gãy, để lại tại rừng núi hoang vắng, nghe nói nói có mấy người lúc ấy đổ máu quá nhiều nên chết, còn có mấy người được người khác phát hiện ra đưa vào trong bệnh viện nhưng không có tay chân nên trở thành phế nhân (=tàn phế), làm sao vậy? Bọn họ khi dễ đại thúc của ta, đúng là chán sống mà!” Trương Phong Dương cười nói với Tôn Ngữ giống như đang nói một chuyện rất thú vị vậy.
“Ngươi… Ngươi thế này….Thế này là phạm pháp đấy!” Tôn Ngữ nghe kể việc tàn nhẫn này, thì tay chân sợ hãi lạnh như băng, hắn không thể chấp nhận sự tình đáng sợ như thế được.
“Đại thúc ngươi là đứa ngốc, ta phái người đều là những người rất có kinh nghiệm trong việc này và bọn họ chưa bao giờ thất thủ (=thất bại), đánh xong người thì bỏ trốn, cảnh sát muốn bắt cũng không được, sợ cái gì!”
Trương Phong Dương đứng lên muốn ôm Tôn Ngữ, Tôn Ngữ theo phản xạ đẩy thân thể cao lớn trước mắt ra, Trương Phong Dương gắt gao ôm lấy Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ ở trong ngực Trương Phong Dương liều mạng giãy giụa rời đi, dùng chăn phủ kín mình.
“Ngươi làm gì? Ngươi có chỗ nào không thỏai mái sao?”
Trương Phong Dương không kiên nhẫn nói, nhưng Tôn Ngữ không thể dừng lại được sự run rẩy của thân thể, nhìn thấy Tôn Ngữ sợ hãi đến phát run, thấy Tôn Ngữ như đang bị hù dọa đến sắp khóc, Trương Phong Dương nguyên bản không vui nhưng biểu tình của hắn dịu đi một chút.
“Như thế nào đột nhiên bày ra một bộ dạng muốn khóc vậy? Ngươi không thích ta đối xử với bọn hắn như vậy sao, ta nói rồi bất cứ ai chạm qua đồ vật của ta, bon hắn đừng bao giờ nghĩ được sống yên ổn, nếu không phải vợ của ngươi chết sớm, ta cũng sẽ không để cho nàng sống yên ổn “
Nhìn thấy Trương Phong Dương đang tới gần, Tôn Ngữ lùi lại hai bước khiến cho thiết liên trên cổ phát ra tiếng vang leng keng. Hắn thật sự rất sợ người lòng dạ độc ác tên là Trương Phong Dương này.
“Vì cái gì muốn tránh né ta?” Trương Phong Dương ép sát.
“Ta muốn… Muốn ra bên ngoài một chút, có thể chứ?” Tôn Ngữ muốn một mình ngồi suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy sự hung tàn của Trương Phong Dương làm cho người ta sợ hãi, bởi vì trên cổ có thiết liên nên hắn không thể đứng ở ban công phòng ngủ nhìn biển rộng vào lúc sáng sớm.
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ như vậy, khiến hắn cảm thấy hơi thở này rất quen thuộc, hắn thậm chí thiếu chút nữa mở miệng gọi “Ca ca”, bóng dáng cô tịch mà thanh tú của Tôn Ngữ cực kỳ giống ca ca, hắn không ngăn cản Tôn Ngữ, hắn cảm thấy, có phải là mình đã hù dọa tới đại thúc bảo bối?
Tôn Ngữ đứng ở trên ban công nhìn thấy cảnh sắc của biển lúc sáng sớm, trên những chiếc lá cỏ dại lưu lại những hạt sương ẩm ướt của ban đêm, hoa dại đang tỏa mùi thơm ngát, còn có mùi vị mặn của nước biển, trên bờ cát có mấy con chim mập mạp bay nhảy khắp nơi dùng cái cổ dài ở nơi nơi kiếm ăn.
Tôn Ngữ ngẩng đầu nhìn biển rộng lúc sáng sớm, nó tựa như được tắm qua nên sạch sẽ trắng sáng, trời nước một màu xanh thẳm.
Tôn Ngữ cảm thấy mình thật ghê tởm, từ trước tới nay Trương Phong Dương xâm phạm thân thể mình, lần nào mình cũng nhắm mắt lại chịu đựng sự hung ác tàn khốc này, cứ coi như là bị cẩu điên cắn, cái cảm giác sỉ nhục khi thân thể không ngừng bị xâm phạm mà trở nên không sạch sẽ, Trương Phong Dương giống như xé rách thân thể của mình và làm cho linh hồn của mình thống khổ, nhưng mà ở trong tình huống lúc đó mình thế nhưng lại động tình, cái cảm giác này, làm người ta buồn nôn…
Nhưng mà lần này thân thể mình lại sinh ra khoái cảm, chuyện này thật đáng sợ! Thật đáng ghét, nghĩ đến đã muốn nôn! Trong lòng Tôn Ngữ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Chẳng lẽ mình thật là một người *** đãng biến thái chỉ cần cùng nam nhân ở trên gường sẽ sinh ra khoái cảm sao?
Tôn Ngữ nhìn bụng của mình hình như lớn thêm một vòng, mình vì Trương Phong Dương mang thai, vậy mà phải hầu hạ người nam nhân này làm tình, nhưng có đôi lúc mình thế nhưng lại không hận hắn, có đôi khi mình lại cảm thấy Trương Phong Dương rất quen thuộc, rất ấm áp, lúc ấy mình rất muốn ôm hắn một cái.
Mình làm sao vậy? Là thích hắn sao? Ta sẽ không thích hắn, ta không phải nữ nhân ta không thích nam nhân, trên cái thế giới này, người mà ta yêu nhất là thê tử của ta, tuy rằng nàng đã không còn trên nhân thế (=còn sống), nhưng mà trái tim của ta vẫn vì nàng mà nhảy lên, ta không cần cảm giác mà tên biến thái này mang lại cho ta, ta yêu thê tử của ta, ta hận ác ma đáng sợ này, ta phải rời khỏi, ta muốn trốn, ta muốn linh hồn ta được tự do…
Tôn Ngữ nhất định phải đi khỏi nơi này hắn không để cho mình biến chất sa đọa trong nhục dục, không muốn bị Trương Phong Dương làm thay đổi, thay đổi thân thể của mình, thay đổi linh hồn của mình, hắn phải quay về làm con người hồn nhiên như trước kia, con người tự do, có thể khóc, có thể cười, có thể tùy tiện nghĩ đến người mà mình thích, là một Tôn Ngữ tự do.
Tôn Ngữ sợ hãi sẽ vẫn bị cái hình ảnh trong cơn ác mộng đáng sợ kia quấy nhiễu, kỳ thật mỗi ngày hắn đều nằm mơ thấy mộng kia, trước kia chính là mông lung không rõ, nhưng mà hiện tại giấc mộng càng ngày càng rõ ràng, Tôn Ngữ mơ thấy mình biến thành một nam hài, phía sau luôn có một tiểu nam hài mập mạp giống con cún nhỏ đi theo phía sau mình, mình rất thích hắn ở bên cạnh mình, thích âm thanh trẻ con trong trẻo của hắn khi gọi mình “Ca ca, ca ca, ca ca ta muốn ca ca ôm một cái, ta muốn ca ca hôn ta…”
About these ads
Tác giả :
Cuồng Phong Bạo Vũ