Ngược Ái Chi Luyến
Chương 27
Tôn Ngữ hiện tại thật sự ngay cả ngồi cũng không dám, bởi vì cái nơi nhạy cảm kia thật sự càng ngày càng cảm thấy đau đớn, nếu ngồi xuống thì sẽ thấy vô cùng đau đớn nóng rát, cảm thấy khó có thể hình dung được cảm giác khó chịu. Muốn!…Muốn cong thân xuống quá, để có thể nhìn xem nơi đó rốt cuộc là bị tổn thương thành như thế nào, nhưng mà đeo cái thiết liên nên không thể cúi người xuống được, nơi bị thương đó hắn không thể tận mắt nhìn thấy được, nên Tôn Ngữ chỉ có thể cắn răng nhẫn nại.
Tôn Ngữ bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ có thể cong thắt lưng, chổng mông lên, cùng thiết liên trên cổ nơi nơi lau nhà, sửa sang lại phòng, Tôn Ngữ mỗi lần di chuyển thì trên cổ thiết liên lại phát ra leng keng thùng thùng tiếng kim loại va chạm…
Tôn Ngữ bận việc nửa ngày, rốt cục quét dọn căn nhà không còn một hạt bụi, khi hắn làm xong tất cả mọi việc, Tôn Ngữ cầm lấy điện thoại trong nhà Trương Phong Dương muốn gọi điện đến bệnh viện, thật sự đã lâu cũng chưa nghe thấy âm thanh của tiểu Phỉ Nhi, không biết nó khôi phục thế nào? Thân thể có đỡ hơn không? Còn giống như trước,ngực bị khó chịu, không biết khi thở còn bị đau đớn nữa không?
Tôn Ngữ vội vàng cầm lấy điện thoại bấm số điện thoại của bệnh viện, nhưng mà lại kinh ngạc phát hiện điện thoại này gọi không được. Tôn Ngữ thất vọng buông điện thoạixuống, dùng sức lôi kéo thiết liên trên cổ, bản năng muốn kéo đứt nó, nghĩ muốn rời khỏi căn phòng giống nhà giam này đi tới chiếu cố Phỉ Nhi đáng thương của hắn. Nhưng mà mặc cho hắn dùng cách gì, hắn kéo cổ đến đau đớn, nhưng vẫn không cởi được.
Tôn Ngữ bất đắc dĩ nghĩ Trương Phong Dương suy nghĩ cái gì mà không cho hắn ra khỏi cửa, còn phải đeo một cái thiết liên giống hệt cẩu vậy, ngay cả điện thoại cũng không cho gọi, người nào cũng không cho liên hệ… Tôn Ngữ cảm thấy phi thường sợ hãi. Tại căn phòng lớn trống trải yên tĩnh đến mức bao phủ lấy mình, cái cảm giác này tựa như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy, thật sự rất đáng sợ. Tôn Ngữ đột nhiên muốn…Muốn nói chuyện với ai đó quá, nhưng mà bên người lại không có ai cả, ngay cả âm thanh của ô tô cùng với tiếng động nhốn nháo đều không thấy có. Trương Phong Dương biệt thự nằm ở vùng ngoại ô gần bờ biển, xung quanh gần đó đều không có người ở, bốn phía yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi. Mình tựa như con chim bị nhốt ở trong ***g vậy, cảm thấy rất cô đơn và lạnh lẽo…
Tôn Ngữ vội vàng mở ra TV muốn thoát khỏi một chút yên tĩnh khiến cho người ta sợ hãi, hiện tại trên TV không có phát sóng tin tức hay phim truyện gì, chỉ có giới thiệu bán cái gọi là di động 998 sành điệu nhất, kim cương xa hoa nhất, hoặc là một vài cái quảng cáo linh tinh.
Thật vất vả mới tìm được một cái kênh chiếu phim truyền hình, nhưng là một phim truyền hình bi kịch buồn đến không thể buồn hơn—— nữ diễn viên chính là một người ở giai cấp bình thường yêu nam diễn viên chính là một người đẹp trai lại có tiền. Hai người yêu nhau đến chết đi sống lại về sau nữ diễn viên chính mang thai rồi được gả vào nhà giàu có. Ở đây lại gặp một mẹ chồng cùng em dâu độc ác,người mẹ chồng cho rằng nữ diễn viên chính sinh ra bần hàn không xứng với con mình, nên tìm mọi cách làm khó dễ. Do bị mẹ chồng và em dâu bắt nạt đánh đập nên nữ diễn viên chính bị sinh non. Mà sau đó nam diễn viên chính lại xảy ra tai nạn mất trí nhớ, bà mẹ chồng cho rằng nữ diễn viên chính là sao chổi, khắc chồng, khắc con, nên lạnh lùng đem nàng đuổi ra khỏi nhà …
Tôn Ngữ nhìn nữ nhân trên TV gào thét khóc lớn đến chết đi sống lại, cảm thấy người đàn bà kia thật hạnh phúc, có khổ sở gì, ít nhất người nàng yêu còn sống ở trên thế giới này, nàng còn có tự do!
Tôn Ngữ tắt cái TV làm cho người ta càng xem càng buồn bực, cúi đầu nhìn thoáng qua thiết liên trên cổ mình tự giễu thầm nghĩ, hiện tại nếu bên cạnh mình có một cái bát cho cẩu ăn bên trong để một chút thức ăn cho cẩu, thì trông mình thật giống một con cẩu, thực buồn cười, thực sỉ nhục…
Tôn Ngữ cẩn thận đem ảnh chụp của Bình Nhi bị Trương Phong Dương xé nát, cẩn thận dùng keo dán từng chút, từng chút một lại. Sợ bị Trương Phong Dương phát hiện nên hắn đem giấu vào một quyển sách ở trên gíá sách. Trong lòng âm thầm nghĩ Bình Nhi bây giờ ngươi chịu ủy khuất vậy, chờ ta rời khỏi nơi này ta sẽ mua cho ngươi một cái khung ảnh thật xinh đẹp…
Tôn Ngữ cảm thấy mệt mỏi quá, nhưng không có cách nào ngồi xuống được, chỉ có thể quỳ hoặc nằm úp sấp ở trên sàn nhà, nhàm chán nhìn bên ngoài hoa viên, nhìn cảnh mặt trời lặn trong hoa viên, nhìn đủ loại đóa hoa nở rộ xinh đẹp đến cực điểm, các đóa hoa nhan sắc đúng là vô cùng đẹp, sinh cơ bừng bừng nở rộ, tranh đua nở ra, đẹp không sao tả xiết…
“Meo meo… Meo meo… Meo meo” từng đợt tiếng mèo kêu nho nhỏ khiến cho Tôn Ngữ chú ý. Tôn Ngữ vừa nhìn thì phát hiện một con Tiểu Miêu thuần trắng đứng ở trong sân meo meo meo meo kêu. Con Tiểu Bạch Miêu này chỉ to bằng bàn tay, nhìn nó giống như đi cũng không đi được vậy, toàn thân lông xù màu trắng thật giống như một quả cầu nhung. Cắn cái đuôi nho nhỏ, mở thật to đôi mắt màu lam nhìn Tôn Ngữ. Tôn Ngữ nhìn Tiểu Bạch Miêu, nghĩ là Tiểu Miêu mới sinh không được bao lâu. Nó có một dáng vẻ ngây thơ và khả ái, một bộ lông xù làm cho người ta nhịn không được nghĩ muốn yêu thương. Nhưng mà cái nhà này tất cả các cánh cửa đều được khóa kín,Tiểu Bạch Miêu làm sao có thể vào được! Tôn Ngữ nhìn đến trong hoa viên có cái lỗ nhỏ, Tiểu Bạch Miêu chắc là từ cái lỗ kia chui trộm vào.
Tôn Ngữ muốn…Muốn đi tới hoa viên ôm nó quá nhưng mà thiết liên chiều dài không đủ để có thể đi ra ngoài. Chỉ có thể đứng ở bên cửa sổ nhìn Tiểu Bạch Miêu, Tôn Ngữ hướng nó vẫy vẫy tay, Tiểu Miêu dường như hiểu được ý Tôn Ngữ, nó ngoan ngoãn cong đuôi đi tới trong phòng.
Tôn Ngữ vui vẻ ngồi xổm người xuống để có thể vuốt đầu Tiểu Bạch Miêu,cảm thấy cả người nó thật mềm mại thật thoải mái giống như mây trên trời vậy, Tiểu Bạch Miêu vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm ngón tay Tôn Ngữ, “Meo meo ” Tiểu Bạch Miêu bán híp mắt dùng khuôn mặt Tiểu Miêu như là muốn xin đồ ăn vậy, nó làm nũng cọ cọ chân Tôn Ngữ.
“Ngươi đói bụng sao?” Tôn Ngữ yêu thương sờ sờ cái bụng nhỏ của Tiểu Bạch Miêu bị đói có chút teo tóp.
“Meo meo meo meo” Tiểu Bạch Miêu nhìn Tôn Ngữ phát ra tiếng mèo kêu thật nhỏ.
“Vậy ngươi chờ một chút, ta đi tìm đồ ăn cho ngươi!”
Tôn Ngữ vội vàng đứng dậy nghĩ muốn lấy một ít sữa cho Tiểu Bạch Miêu, lại phát hiện trong tủ lạnh không có sữa, chỉ có thể từ bên trong lấy ra cháo sáng nay nấu, đổ vào trong bát nhỏ, ở trên mặt cháo rắc một chút đường trắng, đặt tới trước mặt Tiểu Bạch Miêu. Tôn Ngữ sờ sờ Tiểu Bạch Miêu đau đớn nói “Thực xin lỗi! Chỉ có thể để ngươi chịu ủy khuất ăn chút cơm thừa này thôi! Ngươi chấp nhận ăn một chút đi!”
Tiểu Bạch Miêu như là cực kỳ đói, lập tức nhào vào ngửi ngửi, sau đó thì ăn như hổ đói vậy, liếm liếm ăn lên.
“Chậm một chút, ngươi bao lâu không ăn rồi? Như thế nào có thể đói như vậy nha!” Tôn Ngữ thương tiếc vuốt ve Tiểu Bạch Miêu.
Một lát sau khi Tiểu Bạch Miêu ăn xong, cái bụng nhỏ nổi lên tròn trịa thật giống như một con mèo món đồ chơi màu trắng lông nhung, Tôn Ngữ vui vẻ đem Tiểu Bạch Miêu ôm vào trong ngực, cảm giác thấy thật ấm áp, còn lấy giấy ăn lau miệng cho Tiểu Bạch Miêu, lấy hạt cơm dính ở trên râu nó xuống. Tiểu Bạch Miêu nằm ở trong lòng ngực Tôn Ngữ, cái mũi nhỏ ngửi ngửi giống như đang nhận biết mùi hương của chủ nhân…
Tôn Ngữ mỉm cười nhìn Tiểu Bạch Miêu, đưa tay túm túm cái đuôi nho nhỏ của Tiểu Bạch Miêu, nói; “Ta phát hiện ngươi bộ dạng giống như một người bằng hữu của ta, hắn cũng gọi là Tiểu Miêu, các ngươi thế nhưng giống người một nhà a! Đều đáng yêu như vậy, làm cho người ta hận không thể ôm đến trong lòng ngực, có cơ hội ta dẫn ngươi đi xem hắn!”
“Meo meo meo meo…”Tiểu Bạch Miêu cái đầu nhỏ không ngừng hướng trong lòng ngực Tôn Ngữ chui vào, giống như phi thường thích nam nhân dịu dàng giúp đỡ nó, cho nó đồ ăn.
Tôn Ngữ ngẩng đầu nhìn thời gian, biết Trương Phong Dương sắp trở về, sợ hãi Trương Phong Dương tính tình kỳ quái giống quái vật kia nhìn thấy Tiểu Miêu. Nhất thời mất hứng đánh Tiểu Miêu đáng thương này, Miêu Nhi nhỏ xinh như vậy làm sao có thể chịu nổi một quyền của hắn.
“Ngươi phải đi đi! Đi nhanh đi!” Tôn Ngữ lưu luyến buông Tiểu Bạch Miêu, vỗ vỗ nó, làm cho nó đi khỏi, nhưng mà Tiểu Miêu lại không nhúc nhích nằm úp sấp ở đó, vươn tiểu móng vuốt lông xù đặt ở trên người Tôn Ngữ, nâng mặt lên nhìn Tôn Ngữ, mắt mèo màu lam chứa nước mắt “Meo meo meo meo” kêu giống như đang nói: không được đuổi ta đi, ta không có chỗ nào để đi…
“Ngươi không có chỗ nào để đi?” Tôn Ngữ nhìn Tiểu Bạch Miêu đáng thương đau lòng hỏi.
“Meo meo…” Tiểu Bạch Miêu lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực Tôn Ngữ, dùng cái đầu nhỏ mềm mại của nó cọ cọ trên mặt Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ nhẹ nhàng cầm móng vuốt của Tiểu Bạch Miêu lông xù thương tiếc nói; “Nếu ngươi không có chỗ đi, ở bên ngoài hoa viên đi! Nhưng mà ngươi phải ngoan a không được chạy loạn kêu lên, vì nơi này có một kẻ tánh khí thô bạo chính là không thể chọc vào, biết không?”
“Meo meo meo meo…” Tiểu Bạch Miêu nhìn Tôn Ngữ giống như nghe hiểu lời của hắn.(Bạch thố thố: con mèo này thông minh quá! dễ là mèo tinh lắm..chậc..chậc)
“Nhìn ngươi Tuyết Bạch phấn nộn như vậy, về sau ta gọi ngươi là Tiểu Bạch! Nếu đem ngươi mang cho Phỉ Nhi của ta xem nó nhất định sẽ thực thích ngươi!” Tôn Ngữ càng nhìn Tiểu Bạch càng thấy thích.
Tôn Ngữ lấy trong phòng bếp ra một cái chậu thật to, ở bên trong lót vài tầng khăn tắm mềm mại, đem Tiểu Bạch ôm vào trong chậu, vuốt nó đầu, đối với nó nói; “Về sau đây là nhà của ngươi “
Tôn Ngữ giống như loáng thoáng nghe được thanh âm ô tô, biết Trương Phong Dương đã trở về. Vội vàng đi đến bên cửa sổ đem chậu chứa Tiểu Bạch giấu ở trong chuồng ngoài cửa sổ.
“Tiểu Bạch, ngươi phải ngoan ngoãn a, không được kêu nga! Chờ ta gọi ngươi, ngươi mới có thể ra, biết không?” Tôn Ngữ sờ sờ cái bụng tròn trịa của Tiểu Bạch cẩn thận dặn dò.
Tiểu Bạch Miêu giống như nghe hiểu Tôn Ngữ nói, ngoan ngoãn cuộn mình thành một đoàn, thật giống như một viên tuyết trắng lông ngăn tròn, nhắm mắt lại ngủ.
“Tiểu Bạch rất ngoan giống như Phỉ Nhi!” Tôn Ngữ luyến tiếc sờ sờ Tiểu Bạch Miêu, cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
“Đại thúc ta đã trở về!” Trương Phong Dương sau khi tới bệnh viện lấy thuốc cho Tôn Ngữ, thì vội vàng lái xe về nhà, thấy Tôn Ngữ mang theo thiết liên thành thành thật thật ở nhà đợi mình. Hắn cảm thấy khóa Tôn Ngữ thật là chính xác, có cái này thì đại thúc chạy không thoát! Trương Phong Dương ôm cổ Tôn Ngữ, quay mặt tựa vào trên vai Tôn Ngữ, cái mũi tinh tế ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người Tôn Ngữ, có chút say mê hỏi “Đại thúc cả ngày nay có nhớ đến ta hay không?”
About these ads
Tôn Ngữ bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ có thể cong thắt lưng, chổng mông lên, cùng thiết liên trên cổ nơi nơi lau nhà, sửa sang lại phòng, Tôn Ngữ mỗi lần di chuyển thì trên cổ thiết liên lại phát ra leng keng thùng thùng tiếng kim loại va chạm…
Tôn Ngữ bận việc nửa ngày, rốt cục quét dọn căn nhà không còn một hạt bụi, khi hắn làm xong tất cả mọi việc, Tôn Ngữ cầm lấy điện thoại trong nhà Trương Phong Dương muốn gọi điện đến bệnh viện, thật sự đã lâu cũng chưa nghe thấy âm thanh của tiểu Phỉ Nhi, không biết nó khôi phục thế nào? Thân thể có đỡ hơn không? Còn giống như trước,ngực bị khó chịu, không biết khi thở còn bị đau đớn nữa không?
Tôn Ngữ vội vàng cầm lấy điện thoại bấm số điện thoại của bệnh viện, nhưng mà lại kinh ngạc phát hiện điện thoại này gọi không được. Tôn Ngữ thất vọng buông điện thoạixuống, dùng sức lôi kéo thiết liên trên cổ, bản năng muốn kéo đứt nó, nghĩ muốn rời khỏi căn phòng giống nhà giam này đi tới chiếu cố Phỉ Nhi đáng thương của hắn. Nhưng mà mặc cho hắn dùng cách gì, hắn kéo cổ đến đau đớn, nhưng vẫn không cởi được.
Tôn Ngữ bất đắc dĩ nghĩ Trương Phong Dương suy nghĩ cái gì mà không cho hắn ra khỏi cửa, còn phải đeo một cái thiết liên giống hệt cẩu vậy, ngay cả điện thoại cũng không cho gọi, người nào cũng không cho liên hệ… Tôn Ngữ cảm thấy phi thường sợ hãi. Tại căn phòng lớn trống trải yên tĩnh đến mức bao phủ lấy mình, cái cảm giác này tựa như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy, thật sự rất đáng sợ. Tôn Ngữ đột nhiên muốn…Muốn nói chuyện với ai đó quá, nhưng mà bên người lại không có ai cả, ngay cả âm thanh của ô tô cùng với tiếng động nhốn nháo đều không thấy có. Trương Phong Dương biệt thự nằm ở vùng ngoại ô gần bờ biển, xung quanh gần đó đều không có người ở, bốn phía yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi. Mình tựa như con chim bị nhốt ở trong ***g vậy, cảm thấy rất cô đơn và lạnh lẽo…
Tôn Ngữ vội vàng mở ra TV muốn thoát khỏi một chút yên tĩnh khiến cho người ta sợ hãi, hiện tại trên TV không có phát sóng tin tức hay phim truyện gì, chỉ có giới thiệu bán cái gọi là di động 998 sành điệu nhất, kim cương xa hoa nhất, hoặc là một vài cái quảng cáo linh tinh.
Thật vất vả mới tìm được một cái kênh chiếu phim truyền hình, nhưng là một phim truyền hình bi kịch buồn đến không thể buồn hơn—— nữ diễn viên chính là một người ở giai cấp bình thường yêu nam diễn viên chính là một người đẹp trai lại có tiền. Hai người yêu nhau đến chết đi sống lại về sau nữ diễn viên chính mang thai rồi được gả vào nhà giàu có. Ở đây lại gặp một mẹ chồng cùng em dâu độc ác,người mẹ chồng cho rằng nữ diễn viên chính sinh ra bần hàn không xứng với con mình, nên tìm mọi cách làm khó dễ. Do bị mẹ chồng và em dâu bắt nạt đánh đập nên nữ diễn viên chính bị sinh non. Mà sau đó nam diễn viên chính lại xảy ra tai nạn mất trí nhớ, bà mẹ chồng cho rằng nữ diễn viên chính là sao chổi, khắc chồng, khắc con, nên lạnh lùng đem nàng đuổi ra khỏi nhà …
Tôn Ngữ nhìn nữ nhân trên TV gào thét khóc lớn đến chết đi sống lại, cảm thấy người đàn bà kia thật hạnh phúc, có khổ sở gì, ít nhất người nàng yêu còn sống ở trên thế giới này, nàng còn có tự do!
Tôn Ngữ tắt cái TV làm cho người ta càng xem càng buồn bực, cúi đầu nhìn thoáng qua thiết liên trên cổ mình tự giễu thầm nghĩ, hiện tại nếu bên cạnh mình có một cái bát cho cẩu ăn bên trong để một chút thức ăn cho cẩu, thì trông mình thật giống một con cẩu, thực buồn cười, thực sỉ nhục…
Tôn Ngữ cẩn thận đem ảnh chụp của Bình Nhi bị Trương Phong Dương xé nát, cẩn thận dùng keo dán từng chút, từng chút một lại. Sợ bị Trương Phong Dương phát hiện nên hắn đem giấu vào một quyển sách ở trên gíá sách. Trong lòng âm thầm nghĩ Bình Nhi bây giờ ngươi chịu ủy khuất vậy, chờ ta rời khỏi nơi này ta sẽ mua cho ngươi một cái khung ảnh thật xinh đẹp…
Tôn Ngữ cảm thấy mệt mỏi quá, nhưng không có cách nào ngồi xuống được, chỉ có thể quỳ hoặc nằm úp sấp ở trên sàn nhà, nhàm chán nhìn bên ngoài hoa viên, nhìn cảnh mặt trời lặn trong hoa viên, nhìn đủ loại đóa hoa nở rộ xinh đẹp đến cực điểm, các đóa hoa nhan sắc đúng là vô cùng đẹp, sinh cơ bừng bừng nở rộ, tranh đua nở ra, đẹp không sao tả xiết…
“Meo meo… Meo meo… Meo meo” từng đợt tiếng mèo kêu nho nhỏ khiến cho Tôn Ngữ chú ý. Tôn Ngữ vừa nhìn thì phát hiện một con Tiểu Miêu thuần trắng đứng ở trong sân meo meo meo meo kêu. Con Tiểu Bạch Miêu này chỉ to bằng bàn tay, nhìn nó giống như đi cũng không đi được vậy, toàn thân lông xù màu trắng thật giống như một quả cầu nhung. Cắn cái đuôi nho nhỏ, mở thật to đôi mắt màu lam nhìn Tôn Ngữ. Tôn Ngữ nhìn Tiểu Bạch Miêu, nghĩ là Tiểu Miêu mới sinh không được bao lâu. Nó có một dáng vẻ ngây thơ và khả ái, một bộ lông xù làm cho người ta nhịn không được nghĩ muốn yêu thương. Nhưng mà cái nhà này tất cả các cánh cửa đều được khóa kín,Tiểu Bạch Miêu làm sao có thể vào được! Tôn Ngữ nhìn đến trong hoa viên có cái lỗ nhỏ, Tiểu Bạch Miêu chắc là từ cái lỗ kia chui trộm vào.
Tôn Ngữ muốn…Muốn đi tới hoa viên ôm nó quá nhưng mà thiết liên chiều dài không đủ để có thể đi ra ngoài. Chỉ có thể đứng ở bên cửa sổ nhìn Tiểu Bạch Miêu, Tôn Ngữ hướng nó vẫy vẫy tay, Tiểu Miêu dường như hiểu được ý Tôn Ngữ, nó ngoan ngoãn cong đuôi đi tới trong phòng.
Tôn Ngữ vui vẻ ngồi xổm người xuống để có thể vuốt đầu Tiểu Bạch Miêu,cảm thấy cả người nó thật mềm mại thật thoải mái giống như mây trên trời vậy, Tiểu Bạch Miêu vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm ngón tay Tôn Ngữ, “Meo meo ” Tiểu Bạch Miêu bán híp mắt dùng khuôn mặt Tiểu Miêu như là muốn xin đồ ăn vậy, nó làm nũng cọ cọ chân Tôn Ngữ.
“Ngươi đói bụng sao?” Tôn Ngữ yêu thương sờ sờ cái bụng nhỏ của Tiểu Bạch Miêu bị đói có chút teo tóp.
“Meo meo meo meo” Tiểu Bạch Miêu nhìn Tôn Ngữ phát ra tiếng mèo kêu thật nhỏ.
“Vậy ngươi chờ một chút, ta đi tìm đồ ăn cho ngươi!”
Tôn Ngữ vội vàng đứng dậy nghĩ muốn lấy một ít sữa cho Tiểu Bạch Miêu, lại phát hiện trong tủ lạnh không có sữa, chỉ có thể từ bên trong lấy ra cháo sáng nay nấu, đổ vào trong bát nhỏ, ở trên mặt cháo rắc một chút đường trắng, đặt tới trước mặt Tiểu Bạch Miêu. Tôn Ngữ sờ sờ Tiểu Bạch Miêu đau đớn nói “Thực xin lỗi! Chỉ có thể để ngươi chịu ủy khuất ăn chút cơm thừa này thôi! Ngươi chấp nhận ăn một chút đi!”
Tiểu Bạch Miêu như là cực kỳ đói, lập tức nhào vào ngửi ngửi, sau đó thì ăn như hổ đói vậy, liếm liếm ăn lên.
“Chậm một chút, ngươi bao lâu không ăn rồi? Như thế nào có thể đói như vậy nha!” Tôn Ngữ thương tiếc vuốt ve Tiểu Bạch Miêu.
Một lát sau khi Tiểu Bạch Miêu ăn xong, cái bụng nhỏ nổi lên tròn trịa thật giống như một con mèo món đồ chơi màu trắng lông nhung, Tôn Ngữ vui vẻ đem Tiểu Bạch Miêu ôm vào trong ngực, cảm giác thấy thật ấm áp, còn lấy giấy ăn lau miệng cho Tiểu Bạch Miêu, lấy hạt cơm dính ở trên râu nó xuống. Tiểu Bạch Miêu nằm ở trong lòng ngực Tôn Ngữ, cái mũi nhỏ ngửi ngửi giống như đang nhận biết mùi hương của chủ nhân…
Tôn Ngữ mỉm cười nhìn Tiểu Bạch Miêu, đưa tay túm túm cái đuôi nho nhỏ của Tiểu Bạch Miêu, nói; “Ta phát hiện ngươi bộ dạng giống như một người bằng hữu của ta, hắn cũng gọi là Tiểu Miêu, các ngươi thế nhưng giống người một nhà a! Đều đáng yêu như vậy, làm cho người ta hận không thể ôm đến trong lòng ngực, có cơ hội ta dẫn ngươi đi xem hắn!”
“Meo meo meo meo…”Tiểu Bạch Miêu cái đầu nhỏ không ngừng hướng trong lòng ngực Tôn Ngữ chui vào, giống như phi thường thích nam nhân dịu dàng giúp đỡ nó, cho nó đồ ăn.
Tôn Ngữ ngẩng đầu nhìn thời gian, biết Trương Phong Dương sắp trở về, sợ hãi Trương Phong Dương tính tình kỳ quái giống quái vật kia nhìn thấy Tiểu Miêu. Nhất thời mất hứng đánh Tiểu Miêu đáng thương này, Miêu Nhi nhỏ xinh như vậy làm sao có thể chịu nổi một quyền của hắn.
“Ngươi phải đi đi! Đi nhanh đi!” Tôn Ngữ lưu luyến buông Tiểu Bạch Miêu, vỗ vỗ nó, làm cho nó đi khỏi, nhưng mà Tiểu Miêu lại không nhúc nhích nằm úp sấp ở đó, vươn tiểu móng vuốt lông xù đặt ở trên người Tôn Ngữ, nâng mặt lên nhìn Tôn Ngữ, mắt mèo màu lam chứa nước mắt “Meo meo meo meo” kêu giống như đang nói: không được đuổi ta đi, ta không có chỗ nào để đi…
“Ngươi không có chỗ nào để đi?” Tôn Ngữ nhìn Tiểu Bạch Miêu đáng thương đau lòng hỏi.
“Meo meo…” Tiểu Bạch Miêu lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực Tôn Ngữ, dùng cái đầu nhỏ mềm mại của nó cọ cọ trên mặt Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ nhẹ nhàng cầm móng vuốt của Tiểu Bạch Miêu lông xù thương tiếc nói; “Nếu ngươi không có chỗ đi, ở bên ngoài hoa viên đi! Nhưng mà ngươi phải ngoan a không được chạy loạn kêu lên, vì nơi này có một kẻ tánh khí thô bạo chính là không thể chọc vào, biết không?”
“Meo meo meo meo…” Tiểu Bạch Miêu nhìn Tôn Ngữ giống như nghe hiểu lời của hắn.(Bạch thố thố: con mèo này thông minh quá! dễ là mèo tinh lắm..chậc..chậc)
“Nhìn ngươi Tuyết Bạch phấn nộn như vậy, về sau ta gọi ngươi là Tiểu Bạch! Nếu đem ngươi mang cho Phỉ Nhi của ta xem nó nhất định sẽ thực thích ngươi!” Tôn Ngữ càng nhìn Tiểu Bạch càng thấy thích.
Tôn Ngữ lấy trong phòng bếp ra một cái chậu thật to, ở bên trong lót vài tầng khăn tắm mềm mại, đem Tiểu Bạch ôm vào trong chậu, vuốt nó đầu, đối với nó nói; “Về sau đây là nhà của ngươi “
Tôn Ngữ giống như loáng thoáng nghe được thanh âm ô tô, biết Trương Phong Dương đã trở về. Vội vàng đi đến bên cửa sổ đem chậu chứa Tiểu Bạch giấu ở trong chuồng ngoài cửa sổ.
“Tiểu Bạch, ngươi phải ngoan ngoãn a, không được kêu nga! Chờ ta gọi ngươi, ngươi mới có thể ra, biết không?” Tôn Ngữ sờ sờ cái bụng tròn trịa của Tiểu Bạch cẩn thận dặn dò.
Tiểu Bạch Miêu giống như nghe hiểu Tôn Ngữ nói, ngoan ngoãn cuộn mình thành một đoàn, thật giống như một viên tuyết trắng lông ngăn tròn, nhắm mắt lại ngủ.
“Tiểu Bạch rất ngoan giống như Phỉ Nhi!” Tôn Ngữ luyến tiếc sờ sờ Tiểu Bạch Miêu, cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
“Đại thúc ta đã trở về!” Trương Phong Dương sau khi tới bệnh viện lấy thuốc cho Tôn Ngữ, thì vội vàng lái xe về nhà, thấy Tôn Ngữ mang theo thiết liên thành thành thật thật ở nhà đợi mình. Hắn cảm thấy khóa Tôn Ngữ thật là chính xác, có cái này thì đại thúc chạy không thoát! Trương Phong Dương ôm cổ Tôn Ngữ, quay mặt tựa vào trên vai Tôn Ngữ, cái mũi tinh tế ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người Tôn Ngữ, có chút say mê hỏi “Đại thúc cả ngày nay có nhớ đến ta hay không?”
About these ads
Tác giả :
Cuồng Phong Bạo Vũ