Ngừng Nhớ Về Em
Chương 35: Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, khóe mắt rưng rưng, hôn anh thật sâu
Trước khi vào họp buổi sáng, giám đốc Chu bước vào văn phòng, mặt mày u ám ngồi xuống ghế, hai tay đỡ trán, nhíu chặt hàng chân mày.
Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký Trần ôm một chồng tài liệu cao cỡ nửa người bước vào, tài liệu rất nặng nhưng cô vẫn có thể bước đi một cách nhẹ nhàng uyển chuyển động lòng người. Sau khi báo cáo lịch trình công việc hôm nay xong, Trần Linh Linh mỉm cười chờ chỉ thị của giám đốc. Cô đứng cả buổi, Chu Minh mới ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng lên đã thở dài một tiếng, vẻ mặt không chút cảm xúc, "Sao đây? Tôi phải làm thế nào bây giờ?"
Thư ký xuất sắc sẽ giải quyết mọi khó khăn cho giám đốc, huống chi tài sản và tính mạng của mình đều nằm trong tay của sếp. Trần Linh Linh hơi khom người, nụ cười bên môi càng thêm chân thành, "Dạ?"
Chu Minh, "Tôi lại nghi ngờ vợ tôi ngoại tình, làm sao bây giờ?"
Trần Linh Linh, "..."
Nụ cười trên môi thư ký Trần cứng đờ, lập tức chuyển sang "kênh cá nhân", nhiều chuyện hỏi, "Anh hỏi vợ anh ngoại tình, anh phải làm sao, vậy còn bệnh đa nghi của anh ngày càng nghiêm trọng thì phải làm sao bây giờ?"
Chu Minh lườm cô, "Cô thấy sao?"
Trần Linh Linh, "Mặc dù tôi cảm thấy cô Nhiếp xinh đẹp như hoa, nhân phẩm lại tốt, chắc chắn sẽ không làm chuyện này. Nhưng nếu là thật... Trước thì ly hôn, sau thì tôi đề nghị anh nên đến bác sĩ tâm lý. Tôi nói thật, bệnh đa nghi của anh quá nặng, cá nhân tôi cho rằng lịch sử thầm mến nhiều năm của anh đã khiến tâm lý anh vặn vẹo, người bình thường không hiểu được đâu. Anh nên đi khám bác sĩ tâm lý đi, tôi có quen một bác sĩ, để tôi giới thiệu cho anh. Anh ấy rất kín miệng, bảo đảm sẽ không đi nói bậy với người khác."
Chu Minh nổi giận đập bàn, "Cô ấy ngày ngày lén lút liên lạc với bạn thân lâu năm của tôi, cô còn thấy tôi bị bệnh hả? Đây là vấn đề do tôi ư?"
Trần Linh Linh nhìn anh một lát, Chu tam thiếu khôi ngô tuấn tú, khí thế hơn người. Cô thương hại nhìn anh, "Sao anh lại biết người ta lén lúc liên lạc với bạn anh? Không phải là do anh giám thị nhất cử nhất động của người ta sao? Giám đốc, tôi nói thật, phụ nữ xinh đẹp ai mà không có một đám người theo đuổi chứ, cái thái độ lúc nào cũng sợ vợ mình ngoại tình thế này chính là không tin tưởng đối phương. Nếu cô Nhiếp mà biết được, thế nào cũng sẽ ly hôn với anh thôi."
Chu Minh im lặng chớp mắt, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm Trần Linh Linh, ánh mắt trầm xuống, như vực sâu không đáy, bình tĩnh đến đáng sợ.
Thư ký Trần đề phòng lùi về sau một bước.
Chu Minh không hề nổi giận mà chỉ đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói, "Tôi biết... tôi có bệnh tâm lý... Không phải tôi nghi ngờ cô ấy ngoại tình, đây là vấn đề của riêng tôi. Thật ra Khương Dược là bạn thân từ nhỏ của tôi, nên cậu ấy sẽ không làm chuyện gì có lỗi với tôi đâu. Thanh Anh lại là người đơn giản, nếu cô ấy thích người khác thì sẽ trực tiếp ly hôn ngay mà không cần phải làm ra mấy chuyện như ngoại tình này. Nhưng chỉ cần cô ấy không nằm trong tầm mắt của tôi dù chỉ một phút thôi, tôi cũng cảm thấy bất an..."
"Cô không hiểu cảm giác này đâu. Vì rất muốn có được, nhưng bao nhiêu năm qua vẫn không chiếm được, còn phải quan tâm đến cái nhìn đạo đức. Mỗi ngày tôi phải tự thôi miên bản thân, nói mình không phải là cầm thú; mấy năm ở nước ngoài, tôi cứ suy nghĩ làm cách nào để đánh chết Từ Bạch Dương, đoạt Nhiếp Thanh Anh về tay mình. Sau khi về nước, tôi không dám đến thủ đô gặp cô ấy, chính là sợ mình không khống chế được mà phạm pháp, chạm vào ranh giới đạo đức... Nhưng mà bây giờ kết hôn rồi..." Chu Minh cười tự giễu, "Đêm nào tôi cũng nằm mơ, mơ thấy mọi chuyện đều là giả. Có khi tôi lại mơ, mình đang ở nước ngoài, nghèo rớt mùng tơi, nợ thì ngập đầu, bị mafia đuổi bắt, quay đầu nhìn lại thì toàn thấy gái tây, không thấy người trong lòng đâu cả..."
Trần Linh Linh nghiêm túc đề nghị, "Giám đốc à, tôi nói thật đó, anh đi khám đi, tin tưởng y học, tiếp nhận điều trị đi."
Chu Minh, "..."
Chu tam thiếu khịt mũi coi thường đề nghị của Trần Linh Linh, nhưng sau khi thư ký đưa cho anh một tấm danh thiếp, anh suy nghĩ thật lâu, sau đó quyết định đến thử một chuyến. Bác sĩ là một chàng con lai đẹp trai, mắt xanh da trắng. Chu Minh đứng nhìn người ta cả buổi, anh nghi ngờ không chừng anh ta dựa vào quan hệ "chim cò" mới được thư ký Trần đề cử.
Bác sĩ đẹp trai: "Chào anh, xin hỏi anh tên gì?"
Chu Minh, "Thích gọi gì thì gọi, tôi không quan tâm."
Bác sĩ đờ người, nhận ra thái độ của bệnh nhân không được tốt cho lắm. Anh ta quan tâm nói tiếp, "Được rồi, cô Trần đã nói đại khái về tình trạng của anh cho tôi biết. Ba mẹ ly dị khiến anh mất niềm tin vào hôn nhân, dẫn đến nghi ngờ lung tung; đúng lúc đó đối tượng thầm mến của anh cũng rời xa anh, sau này sinh sống ở nước ngoài nhiều năm, vẫn chưa hòa nhập được với cuộc sống bên đó, cô độc tịch mịch. Tất cả tích tụ lại khiến anh hình thành tính cách bài xích với thế giới bên ngoài... Anh à!"
Bác sĩ chưa phân tích xong thì Chu Minh đã đứng bật dậy, vẻ mặt đầy lạnh lùng, "Xin lỗi, tôi thấy anh không chuyên nghiệp tí nào. Có lẽ tôi đã đến nhầm chỗ rồi, hy vọng sau này không gặp lại nữa."
Anh nói xong thì xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Chu Minh đã cảm thấy hối hận, bác sĩ chó má gì không. Anh chỉ muốn biết vợ mình có ngoại tình hay không, tự nhiên khi không lại ngồi ở đây nghe thằng cha nảy lải nhải cả buổi, đúng là có bệnh.
Ra khỏi phòng khám, Chu Minh vứt ngay danh thiếp, tinh thần sảng khoái. Chuyện theo đuổi vợ này cứ dựa vào bản thân là tốt nhất.
...
Nhiếp Thanh Anh cũng không dễ chịu là bao.
Vì Chu Minh không thích nhắc đến chuyện hồi cấp 3, nhưng Nhiếp Thanh Anh lại muốn biết tất cả. Cô giấu chồng lén liên lạc với Khương Dược, Chu Minh nắm rõ lịch trình làm việc của cô cho nên muốn nói dối chồng cũng rất khó.
Khương Dược quay về nhà một chuyến, cuối cùng cũng kiếm được cái clip mình cất đã lâu. Sau khi Nhiếp Thanh Anh và anh hẹn ngày gặp mặt xong xuôi thì cô xin phép đoàn múa cho nghỉ một ngày. Dạo này cô rất bận, định trong giờ làm việc sẽ chạy đến gặp Khương Dược, sau khi tan làm sẽ chạy về vũ đoàn, chờ chồng đến đón. Nhiếp Thanh Anh không hề hay biết, cô vừa bước chân ra khỏi vũ đoàn, chồng cô đã biết ngay.
Chu Minh ngồi trong phòng làm việc mà lòng bực bội, ngồi im hơn 10 phút mà vẫn không thể tĩnh tâm, anh đứng bật dậy cầm áo khoác đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua một dãy bàn làm việc, thư ký, trợ lý vội vàng đứng dậy, ai nấy đều kinh ngạc, "Giám đốc..."
Chu Minh vừa đi vừa mặc áo khoát, áo dài phất lên, người đàn ông cao ngất, thẳng thắn dứt khoát. Anh nói với thư ký Trần, "Tôi ra ngoài một lát, mọi người cứ làm việc đi."
Chu Minh lái xe đến một câu lạc bộ tư nhân, chỗ này anh chưa từng đến, lúc định tiến vào thì có người hỏi, "Xin hỏi anh tên gì?"
Chu Minh dừng lại, "Hành tẩu giang hồ, biệt hiệu: Nicolas Triệu Tứ."
Cô nhân viên xinh đẹp ngây ngẩn cả người, Chu Minh nhân cơ hội đó đi thẳng vào trong, cô ấy vội vàng đuổi theo, "Xin lỗi, anh Triệu Tứ, chỗ chúng tôi phải đặt trước, không nhận khách thường. Xin anh đặt chỗ trước ạ..."
Chu Minh không thèm đếm xỉa.
Nhân viên phục vụ gấp đến khóc, "Anh Triệu Tứ! Anh Triệu Tứ. Xin anh đừng vào, anh không thể vào mà..."
...
Đẩy cửa bước vào, Nhiếp Thanh Anh ngây ngẩn cả người.
Nơi đây được trang trí rất đơn giản, ghế sofa, bàn trà, TV đều theo phong cách gia đình, Nhiếp Thanh Anh vô cùng bất ngờ, cô chỉ định hẹn một mình Khương Dược, nhưng khi cô đẩy cửa bước vào, một hàng người ngồi trên sofa quay sang nhìn cô khiến mắt cô hoa hết cả lên.
Nhiếp Thanh Anh chớp chớp mắt.
Động tác này của cô khiến bọn đàn ông trong phòng bật cười, bọn họ vui vẻ chào cô, "Đàn em (nữ thần) tới rồi hả, mau vào mau vào đi đừng ngại."
Nhiếp Thanh Anh nhìn bọn họ rồi nhẹ giọng đáp, "Thật ra em không ngại đâu, dù sao đây cũng là nơi em hẹn gặp, mọi người có vẻ... cũng không ngại nhỉ?"
Mấy người đàn ông ngồi trên sofa, "..."
Khương Dược ngồi ở giữa đứng dậy, bất đắc dĩ nói với cô, "Ngại quá, anh cãi nhau với người nhà cho nên ở tạm nhà Hàn Đạt. Lúc anh hẹn với em thì không cẩn thận để bọn họ biết được, cứ một hai bắt anh dẫn theo."
Hàn Đạt cười cười, "Bọn anh cũng muốn xem mà. Thằng Khương Dược này trọng sắc khinh bạn. Vụ nó giữ clip chỉ nói với em mà không nói với tụi anh, tụi anh quen nhau bao năm trời mà không hề hó hé một câu."
Một người bạn khác xen vào, "Đúng đó, đúng là quá bất công mà! Bọn anh cũng muốn xem, xem xem Chu Minh nó mất mặt thế nào."
Khương Dược nhìn Nhiếp Thanh Anh, "Em có để ý không?"
Nhiếp Thanh Anh nghĩ nghĩ rồi lắc đầu. Cô muốn xem Chu Minh làm thế nào để theo đuổi cô, bạn bè của anh đều biết hết rồi, có xem cũng chẳng sao. Hơn nữa cô không muốn để lại ấn tượng "lạnh lùng", "kiêu ngạo", khó ở chung" với bạn bè của anh.
Được Nhiếp Thanh Anh cho phép, cả đám vô cùng vui vẻ, giục Khương Dược mở clip lên. Khương Dược bị đồng bọn trêu chọc, mở màn hình lên. Anh bảo anh tìm cái clip này rất lâu, khó khăn lắm mới chuyển sang điện thoại di động, cũng lâu quá rồi, với lại một vài nguyên nhân thay đổi định dạng cho nên chất lượng video không còn rõ như trước.
Mọi người tỏ vẻ không sao cả, miễn có thể xem Chu Minh mất mặt là được.
Màn hình chiếu lên mặt tường trắng xóa, video trong điện thoại của Khương Dược cũng hiện lên bức tường màu trắng. Sân trường quen thuộc, hình ảnh học sinh chơi bóng rổ trên sân, tiếng mọi người đọc bài đều như hiện trở về. Một cánh cửa mở ra, cả đám cười hi hi ha ha nhìn lên màn hình, cánh cửa hồi ức mở ra chào đón bọn họ.
Video được quay bằng máy DV, năm đó Khương Dược có một cái máy kiểu mới nhất, ngày nào cũng cằm trên tay khoe khoang, gặp ai cũng quay, bạn bè của anh đều biết chuyện này. Video lúc đầu có hơi rung rung, sau khi hình ảnh dần dần rõ ràng thì mọi người nghe thấy có tiếng đàn du dương vang lên bên tai.
Mọi người nhìn kỹ thì nhận ra đây là phòng học nhạc, thiếu niên đứng ở trước cửa giơ máy DV về phía chàng trai đang ngồi trước đàn dương cầm. Người đó chính là Chu Minh, lúc ấy anh khoảng 16, 17 tuổi, anh ngồi dưới ánh mặt trời, rèm cửa phòng học thi thoảng bị gió cuốn bay lên khẽ quét qua mặt anh. Ánh nắng chiếu xuống sườn mặt anh, khắc họa lên dáng vẻ của một chàng trai thanh tú, trầm tĩnh, hoàn toàn khác hẳn so với Chu Minh bây giờ.
Thì ra Chu Minh cũng biết đánh đàn dương cầm.
Bạn bè anh bây giờ mới nhớ ra mẹ của anh chính là nhà dương cầm nổi tiếng, nhưng từ khi ba mẹ anh ly hôn thì Chu Minh cũng không còn đàn nữa.
Giai điệu quá hay, dịu dàng lại lưu loát.
Nhiếp Thanh Anh ngồi trên sofa, bả vai kéo căng, cả người dần dần hướng về phía trước, ánh mắt khe khẽ gợn sóng. Giai điệu này, đoạn nhạc này, chính là. Đây, đây không phải là bài tình ca Từ Bạch Dương viết tặng cô ư? Âm nhạc lại truyền đến, giai điệu ẩn chứa tình cảm nồng nàn, chính vì tình cảm nồng nàn ấy nên cô mới bị Từ Bạch Dương làm cảm động. Nhưng vì sao cô lại nhìn người ngồi trước đàn dương cầm này trông quen đến thế, là Chu Minh?
Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc nhìn chàng trai trong video --
Âm nhạc như đang nhảy múa dưới bàn tay của anh, anh tạo ra một vương quốc trong khu rừng rậm dầy đặc sương mù, một tòa lâu đài pháp thuật. Một tòa lâu đài không bao giờ ngủ, ẩn nấu trong làn sương mù, yên lặng chờ vị khách thần bí ghé thăm. Anh đã chuẩn bị sẵn giày thủy tinh, cầu thang trong suốt với lang can được làm từ kim cương. Anh đã chuẩn bị chiếc váy dạ hội có thể tỏa sáng lung linh, đã phái chú nai xinh đẹp nhất nghênh đón công chúa giá lâm.
Chờ đợi một bữa tiệc tráng lệ, một vũ hội lộng lẫy.
Tiếng đàn dần dừng lại, mọi người mới nhận ra mình vừa nghe một ca khúc tuyệt mỹ đến dường nào, không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi. Nhưng trên video lại truyền đến giọng nói của Khương Dược, khiến bọn họ nhớ ra mình đang theo dõi video, "Nghe hay đấy, là ca khúc mới của mẹ cậu hả? Cậu lấy ra đàn như thế liệu có sao không?"
Chu Minh hừ một tiếng, nhìn về phía người đang quay phim, hàng chân mày nhếch lên đầy kiêu ngạo, "Không phải của mẹ tôi, là tôi tự sáng tác đó. Bài này dành tặng cho Nhiếp Thanh Anh. Tôi định sinh nhật lần này sẽ mời cô ấy đến, sau đó đàn tặng cô ấy ca khúc này. Phối hợp với lời thơ. Đến lúc đó, oa! Lãng mạn quá! Cậu nói xem cô ấy sẽ đồng ý làm bạn gái của tôi chứ?"
Chu Minh trong video mỉm cười thật tươi, đôi mắt bừng sáng, trông anh tràn ngập nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Khương Dược cầm máy quay đáp lại, "A, tuyệt quá! Con gái thường thích mấy chuyện lãng mạn thế này, cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý thôi."
Chu Minh, "Cô ấy đương nhiên sẽ đồng ý rồi. Tôi viết thư tình thì cô ấy sẽ chê chữ tôi xấu, tôi đánh đàn, có khi nào cô ấy nghĩ tôi viết nhạc dở quá hay không? Aiz, tôi cũng muốn nhảy lắm chứ, nhưng mà ba tôi sẽ đánh gãy chân tôi mất, hết cách rồi."
Ở bên ngoài, Hàn Đạt khẽ mắng một câu, "Đậu xanh!"
Nhiếp Thanh Anh khó hiểu quay sang nhìn anh, Hàn Đạt lạnh mặt không nói gì, một người khác giải thích cho Nhiếp Thanh Anh hiểu, "Nhưng mà năm đó Chu Minh không có tổ chức sinh nhật."
Tiệc sinh nhật không được tổ chức. Bởi vì người vợ bị ba Chu Minh vứt bỏ nhiều năm dẫn theo 2 đứa con gái từ dưới quê lên, từ đấy, Chu thiếu trở thành Chu tam thiếu, tất cả mọi thứ đều trở thành trò cười. Không có tiệc sinh nhật, nữ thần cũng không hề xuất hiện.
Vừa dứt lời, vẻ mặt mấy người bạn của anh đều trầm xuống, không còn tí tởn cười đùa như ban đầu. Bọn họ yên lặng nhìn Nhiếp Thanh Anh, chỉ thấy cô đang nhìn chằm chằm vào màn hình, chuyên tâm, yên tĩnh, ánh mắt lấp lánh ánh nước. Cả đám bọn họ thở dài một hơi, bỗng dưng nghĩ đến một câu, "Cảnh còn người mất".
Trong không gian yên lặng, tiếng đàn lại vang lên lần nữa, chàng trai trong video đang luyện tập. Theo tiếng nhạc du dương, Chu Minh ngồi trước đàn thấp giọng, nhẹ nhàng nói một câu.
Nhiếp Thanh Anh và một đám bạn ngồi ở mười năm sau đều nghe không hiểu, Khương Dược ngồi bên cạnh phiên dịch giúp, "Cậu ấy đang nói tiếng Thụy Điển. Nghĩa là: Cô băng qua cái hồ trong mộng của tôi giữa màn đêm, bên bờ hồ nơi tôi từng thấy các vị gia thần đang sải bước, tòa thành pháp thuật của tôi bay lên từ nơi sâu thẳm giữa lòng hồ."
Đây là video đầu tiên do Khương Dược quay lại, đến video thứ hai, Khương Dược nói không phải do anh quay, là anh tải từ trên mạng xuống, lượng người xem rất cao. Đoạn video thứ hai, chính là cảnh Từ Bạch Dương tỏ tình với Nhiếp Thanh Anh hồi năm nhất đại học, anh ta đứng dưới lầu gảy đàn guitar hát cho cô nghe. Năm ấy có người có mặt tại chỗ này quay lại rồi đăng lên mạng, gây xôn xao một đoạn thời gian, không chỉ vì sự lãng mạn của đàn trai, mà đàn gái cũng rất xinh đẹp, vừa vào học đã trở thành hoa khôi của khoa múa. Năm đó, rất nhiều người trên mạng nói rằng đây là môt chiêu trò, cô gái xinh đẹp thế này nhất định sẽ dấn thân vào showbiz, nhưng đã qua nhiều năm, vẫn không thấy tin cô ấy gia nhập làng giải trí.
Đoạn video này đăng trên mạng thì không có gì.
Nhưng Khương Dược lại tìm thấy nó, rồi đăng phía sau video của Chu Minh. Cả đám bọn họ trở nên xôn xao, "Gì thế? Bài hát này không phải của Chu Minh hả?"
"Không không không, nếu mà nghe kỹ thì có hơi khác xíu... DM! Từ Bạch Dương bị bệnh hả! Đây gọi là đạo văn hay là ăn cắp đây!"
Mấy người bạn xem video nổi giận đùng đùng, chỉ có Nhiếp Thanh Anh vẫn yên lặng ngồi xem.
Sau khi đoạn video này kết thúc, Khương Dược lại chuẩn bị thêm một đoạn video thứ ba. Đây là do một người qua đường quay lại. Khương Dược tiễn Chu Minh ra sân bay, hai người bịn rịn chia tay nhau. Đã từng là một Chu Minh vô cùng hăng hái, sôi nổi, nhưng lần này ra nước ngoài chỉ mang theo một túi xách, người tiễn anh cũng chỉ có một mình Khương Dược. Trước cửa kiểm tra an ninh, Chu Minh tỏ ra không sao cả, "Đừng nói cho mọi người biết. Anh em chơi với nhau, tôi không muốn để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ nghèo túng này."
Khương Dược im lặng một chút rồi nói, "Nghe nói Nhiếp Thanh Anh đồng ý làm bạn gái của Từ Bạch Dương rồi."
Chu Minh nở nụ cười, nhìn sang hướng khác, giống như đang nói với người qua đường, "Cô gái à, đừng quay nữa. Hai người đàn ông nói chuyện với nhau thì có gì hay ho?"
Khương Dược không để ý anh ngắt lời mình, hỏi anh, "Cậu còn thích Nhiếp Thanh Anh không?"
Chu Minh im lặng rồi đáp, "Thích chứ."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Thì cứ thầm mến thôi chứ biết làm sao. Thầm mến chắc sẽ không phạm pháp đâu nhỉ? Tôi thầm mến cô ấy một năm thì cũng có thề thầm mến cô ấy mười năm. Không sao hết... Có điều hơi tiếc thật, bây giờ tôi không thể cho cô ấy cái gì. Thầm mến cũng tốt, không thể để nữ thần đi theo tôi chịu khổ được. Cô ấy và Từ Bạch Dương... cũng xứng đôi phết."
...
Nhiếp Thanh Anh xem video, im lặng thật lâu.
Cả đám đàn ông trong phòng cùng xem với cô, lúc đầu còn có tâm trạng giận dỗi, mắng yêu, nhưng đến cuối cùng, cả căn phòng đều chìm trong yên lặng. Năm tháng dài đằng đẳng, từ mười lăm tuổi, mười sáu tuổi, mười bảy tuổi, đến hai mươi lăm tuổi, hai mươi sáu tuổi, hai mươi bảy tuổi. Chu Minh lẻ loi ở sân bay vẫy tay chào tạm biệt Khương Dược, cả người cao gầy khoát ba lô đồ đi vào cửa kiểm tra an ninh, cách Khương Dược ngày càng xa, cũng cách quá khứ của anh ngày càng xa.
Cuối cùng anh quay đầu lại, vẻ mặt không có cảm xúc gì, nhìn về phía bên này.
Vượt qua khoảng cách mười năm, ánh mắt cuối cùng của anh lại vô cùng cô đơn và tĩnh mịch.
Trong phòng không ai lên tiếng nói chuyện.
Bỗng nhiên, phía bên ngoài truyền đến tiếng của nhân viên phục vụ, "Anh Triệu Tứ, anh chờ một chút!"
Cửa phòng bao của bọn họ bị đá văng, "Anh Triệu Tứ" khí thế hung hăng đứng ngay cửa ra vào.
Ban đầu, gương mặt Chu Minh trầm xuống, nhưng khi nhìn một lượt cả phòng, cũng thấy được video đang chiếu trên màn hình kia. Đó là hình ảnh anh đi qua cửa hải quan... Nhiếp Thanh Anh đứng lên, quay đầu nhìn anh.
Chu Minh bỗng chốc xấu hổ, "Ầy... mọi người ở trong đây xem phim à..."
Nhiếp Thanh Anh nhìn anh, hốc mắt đỏ lên, đôi mắt ầng ậng nước. Chu Minh run rẩy, anh cau mày nhìn đoạn video vẫn chưa chiếu hết. Tất cả bạn bè đều quay lại nhìn anh, mắt ai cũng ửng đỏ. Chu Minh đứng ngốc ở cửa, nhìn Nhiếp Thanh Anh bỗng nhiên đi về phía anh.
Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, khóe mắt rưng rưng, hôn anh thật sâu.
Mọi người ở phía sau đều đứng dậy. Mắt bạn bè đều đỏ hoe, đứng dậy nhìn hai người bọn họ. Căn phòng yên tĩnh, đôi mắt cảm động như muốn chúc phúc, nói rằng đã từng yêu --
Trong màn đêm, cô xuyên qua giấc mộng của anh, đứng bên bờ hồ, anh như nhìn thấy các gia thần đang dạo bước, mà ở giữa mặt hồ, lâu đài pháp thuật của anh dần dần hiện lên.
Cô băng qua cái hồ trong mộng của tôi giữa màn đêm, bên bờ hồ nơi tôi từng thấy các vị gia thần đang sải bước, tòa thành pháp thuật của tôi bay lên từ nơi sâu thẳm giữa lòng hồ.*
Cô bước trên nấc thang mộng ảo, xông vào thành Bất Dạ của tôi. Từ đó, thế giới của tôi không còn say ngủ, khắc cốt ghi tâm.
* Câu nói của tác giả người Thụy Điển Selma Lagerlöf, với tác phẩm nổi tiếng Cuộc phiêu lưu kỳ diệu của Nils. Gia thần (tumtê) trong chuyện cổ Bắc Âu là những vị thần rất bé, hay giúp người trong các gia đình thần ở.
**
Editor có lời muốn nói:
Ban đầu mình thấy cái tên cũ nó hơi củ chuối nên muốn đặt lại. Sau đó tác giả có nói muốn đổi tên truyện thành (tạm dịch), với lại tâm trạng của anh nhà ở mấy chương đầu cũng đang cố gắng quên chị nhà, thêm N+1 lý do nữa, thế là chốt: Ngừng Nhớ Về Em ra đời. Chắc là có nhiều bạn bị lừa tình bởi cái tên này lắm nhỉ? Đây là một bộ truyện hài, hài đến chương cuối cùng luôn ạ ^^! Hy vọng các bạn sẽ thích nó.
Chu Minh có lời muốn nói với Từ Bạch Dương, "Em trai, tiền bản quyền của anh là ba trăm!" =)))
Chương này cảm động quá huhu hic hic:((
Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký Trần ôm một chồng tài liệu cao cỡ nửa người bước vào, tài liệu rất nặng nhưng cô vẫn có thể bước đi một cách nhẹ nhàng uyển chuyển động lòng người. Sau khi báo cáo lịch trình công việc hôm nay xong, Trần Linh Linh mỉm cười chờ chỉ thị của giám đốc. Cô đứng cả buổi, Chu Minh mới ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng lên đã thở dài một tiếng, vẻ mặt không chút cảm xúc, "Sao đây? Tôi phải làm thế nào bây giờ?"
Thư ký xuất sắc sẽ giải quyết mọi khó khăn cho giám đốc, huống chi tài sản và tính mạng của mình đều nằm trong tay của sếp. Trần Linh Linh hơi khom người, nụ cười bên môi càng thêm chân thành, "Dạ?"
Chu Minh, "Tôi lại nghi ngờ vợ tôi ngoại tình, làm sao bây giờ?"
Trần Linh Linh, "..."
Nụ cười trên môi thư ký Trần cứng đờ, lập tức chuyển sang "kênh cá nhân", nhiều chuyện hỏi, "Anh hỏi vợ anh ngoại tình, anh phải làm sao, vậy còn bệnh đa nghi của anh ngày càng nghiêm trọng thì phải làm sao bây giờ?"
Chu Minh lườm cô, "Cô thấy sao?"
Trần Linh Linh, "Mặc dù tôi cảm thấy cô Nhiếp xinh đẹp như hoa, nhân phẩm lại tốt, chắc chắn sẽ không làm chuyện này. Nhưng nếu là thật... Trước thì ly hôn, sau thì tôi đề nghị anh nên đến bác sĩ tâm lý. Tôi nói thật, bệnh đa nghi của anh quá nặng, cá nhân tôi cho rằng lịch sử thầm mến nhiều năm của anh đã khiến tâm lý anh vặn vẹo, người bình thường không hiểu được đâu. Anh nên đi khám bác sĩ tâm lý đi, tôi có quen một bác sĩ, để tôi giới thiệu cho anh. Anh ấy rất kín miệng, bảo đảm sẽ không đi nói bậy với người khác."
Chu Minh nổi giận đập bàn, "Cô ấy ngày ngày lén lút liên lạc với bạn thân lâu năm của tôi, cô còn thấy tôi bị bệnh hả? Đây là vấn đề do tôi ư?"
Trần Linh Linh nhìn anh một lát, Chu tam thiếu khôi ngô tuấn tú, khí thế hơn người. Cô thương hại nhìn anh, "Sao anh lại biết người ta lén lúc liên lạc với bạn anh? Không phải là do anh giám thị nhất cử nhất động của người ta sao? Giám đốc, tôi nói thật, phụ nữ xinh đẹp ai mà không có một đám người theo đuổi chứ, cái thái độ lúc nào cũng sợ vợ mình ngoại tình thế này chính là không tin tưởng đối phương. Nếu cô Nhiếp mà biết được, thế nào cũng sẽ ly hôn với anh thôi."
Chu Minh im lặng chớp mắt, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm Trần Linh Linh, ánh mắt trầm xuống, như vực sâu không đáy, bình tĩnh đến đáng sợ.
Thư ký Trần đề phòng lùi về sau một bước.
Chu Minh không hề nổi giận mà chỉ đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói, "Tôi biết... tôi có bệnh tâm lý... Không phải tôi nghi ngờ cô ấy ngoại tình, đây là vấn đề của riêng tôi. Thật ra Khương Dược là bạn thân từ nhỏ của tôi, nên cậu ấy sẽ không làm chuyện gì có lỗi với tôi đâu. Thanh Anh lại là người đơn giản, nếu cô ấy thích người khác thì sẽ trực tiếp ly hôn ngay mà không cần phải làm ra mấy chuyện như ngoại tình này. Nhưng chỉ cần cô ấy không nằm trong tầm mắt của tôi dù chỉ một phút thôi, tôi cũng cảm thấy bất an..."
"Cô không hiểu cảm giác này đâu. Vì rất muốn có được, nhưng bao nhiêu năm qua vẫn không chiếm được, còn phải quan tâm đến cái nhìn đạo đức. Mỗi ngày tôi phải tự thôi miên bản thân, nói mình không phải là cầm thú; mấy năm ở nước ngoài, tôi cứ suy nghĩ làm cách nào để đánh chết Từ Bạch Dương, đoạt Nhiếp Thanh Anh về tay mình. Sau khi về nước, tôi không dám đến thủ đô gặp cô ấy, chính là sợ mình không khống chế được mà phạm pháp, chạm vào ranh giới đạo đức... Nhưng mà bây giờ kết hôn rồi..." Chu Minh cười tự giễu, "Đêm nào tôi cũng nằm mơ, mơ thấy mọi chuyện đều là giả. Có khi tôi lại mơ, mình đang ở nước ngoài, nghèo rớt mùng tơi, nợ thì ngập đầu, bị mafia đuổi bắt, quay đầu nhìn lại thì toàn thấy gái tây, không thấy người trong lòng đâu cả..."
Trần Linh Linh nghiêm túc đề nghị, "Giám đốc à, tôi nói thật đó, anh đi khám đi, tin tưởng y học, tiếp nhận điều trị đi."
Chu Minh, "..."
Chu tam thiếu khịt mũi coi thường đề nghị của Trần Linh Linh, nhưng sau khi thư ký đưa cho anh một tấm danh thiếp, anh suy nghĩ thật lâu, sau đó quyết định đến thử một chuyến. Bác sĩ là một chàng con lai đẹp trai, mắt xanh da trắng. Chu Minh đứng nhìn người ta cả buổi, anh nghi ngờ không chừng anh ta dựa vào quan hệ "chim cò" mới được thư ký Trần đề cử.
Bác sĩ đẹp trai: "Chào anh, xin hỏi anh tên gì?"
Chu Minh, "Thích gọi gì thì gọi, tôi không quan tâm."
Bác sĩ đờ người, nhận ra thái độ của bệnh nhân không được tốt cho lắm. Anh ta quan tâm nói tiếp, "Được rồi, cô Trần đã nói đại khái về tình trạng của anh cho tôi biết. Ba mẹ ly dị khiến anh mất niềm tin vào hôn nhân, dẫn đến nghi ngờ lung tung; đúng lúc đó đối tượng thầm mến của anh cũng rời xa anh, sau này sinh sống ở nước ngoài nhiều năm, vẫn chưa hòa nhập được với cuộc sống bên đó, cô độc tịch mịch. Tất cả tích tụ lại khiến anh hình thành tính cách bài xích với thế giới bên ngoài... Anh à!"
Bác sĩ chưa phân tích xong thì Chu Minh đã đứng bật dậy, vẻ mặt đầy lạnh lùng, "Xin lỗi, tôi thấy anh không chuyên nghiệp tí nào. Có lẽ tôi đã đến nhầm chỗ rồi, hy vọng sau này không gặp lại nữa."
Anh nói xong thì xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Chu Minh đã cảm thấy hối hận, bác sĩ chó má gì không. Anh chỉ muốn biết vợ mình có ngoại tình hay không, tự nhiên khi không lại ngồi ở đây nghe thằng cha nảy lải nhải cả buổi, đúng là có bệnh.
Ra khỏi phòng khám, Chu Minh vứt ngay danh thiếp, tinh thần sảng khoái. Chuyện theo đuổi vợ này cứ dựa vào bản thân là tốt nhất.
...
Nhiếp Thanh Anh cũng không dễ chịu là bao.
Vì Chu Minh không thích nhắc đến chuyện hồi cấp 3, nhưng Nhiếp Thanh Anh lại muốn biết tất cả. Cô giấu chồng lén liên lạc với Khương Dược, Chu Minh nắm rõ lịch trình làm việc của cô cho nên muốn nói dối chồng cũng rất khó.
Khương Dược quay về nhà một chuyến, cuối cùng cũng kiếm được cái clip mình cất đã lâu. Sau khi Nhiếp Thanh Anh và anh hẹn ngày gặp mặt xong xuôi thì cô xin phép đoàn múa cho nghỉ một ngày. Dạo này cô rất bận, định trong giờ làm việc sẽ chạy đến gặp Khương Dược, sau khi tan làm sẽ chạy về vũ đoàn, chờ chồng đến đón. Nhiếp Thanh Anh không hề hay biết, cô vừa bước chân ra khỏi vũ đoàn, chồng cô đã biết ngay.
Chu Minh ngồi trong phòng làm việc mà lòng bực bội, ngồi im hơn 10 phút mà vẫn không thể tĩnh tâm, anh đứng bật dậy cầm áo khoác đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua một dãy bàn làm việc, thư ký, trợ lý vội vàng đứng dậy, ai nấy đều kinh ngạc, "Giám đốc..."
Chu Minh vừa đi vừa mặc áo khoát, áo dài phất lên, người đàn ông cao ngất, thẳng thắn dứt khoát. Anh nói với thư ký Trần, "Tôi ra ngoài một lát, mọi người cứ làm việc đi."
Chu Minh lái xe đến một câu lạc bộ tư nhân, chỗ này anh chưa từng đến, lúc định tiến vào thì có người hỏi, "Xin hỏi anh tên gì?"
Chu Minh dừng lại, "Hành tẩu giang hồ, biệt hiệu: Nicolas Triệu Tứ."
Cô nhân viên xinh đẹp ngây ngẩn cả người, Chu Minh nhân cơ hội đó đi thẳng vào trong, cô ấy vội vàng đuổi theo, "Xin lỗi, anh Triệu Tứ, chỗ chúng tôi phải đặt trước, không nhận khách thường. Xin anh đặt chỗ trước ạ..."
Chu Minh không thèm đếm xỉa.
Nhân viên phục vụ gấp đến khóc, "Anh Triệu Tứ! Anh Triệu Tứ. Xin anh đừng vào, anh không thể vào mà..."
...
Đẩy cửa bước vào, Nhiếp Thanh Anh ngây ngẩn cả người.
Nơi đây được trang trí rất đơn giản, ghế sofa, bàn trà, TV đều theo phong cách gia đình, Nhiếp Thanh Anh vô cùng bất ngờ, cô chỉ định hẹn một mình Khương Dược, nhưng khi cô đẩy cửa bước vào, một hàng người ngồi trên sofa quay sang nhìn cô khiến mắt cô hoa hết cả lên.
Nhiếp Thanh Anh chớp chớp mắt.
Động tác này của cô khiến bọn đàn ông trong phòng bật cười, bọn họ vui vẻ chào cô, "Đàn em (nữ thần) tới rồi hả, mau vào mau vào đi đừng ngại."
Nhiếp Thanh Anh nhìn bọn họ rồi nhẹ giọng đáp, "Thật ra em không ngại đâu, dù sao đây cũng là nơi em hẹn gặp, mọi người có vẻ... cũng không ngại nhỉ?"
Mấy người đàn ông ngồi trên sofa, "..."
Khương Dược ngồi ở giữa đứng dậy, bất đắc dĩ nói với cô, "Ngại quá, anh cãi nhau với người nhà cho nên ở tạm nhà Hàn Đạt. Lúc anh hẹn với em thì không cẩn thận để bọn họ biết được, cứ một hai bắt anh dẫn theo."
Hàn Đạt cười cười, "Bọn anh cũng muốn xem mà. Thằng Khương Dược này trọng sắc khinh bạn. Vụ nó giữ clip chỉ nói với em mà không nói với tụi anh, tụi anh quen nhau bao năm trời mà không hề hó hé một câu."
Một người bạn khác xen vào, "Đúng đó, đúng là quá bất công mà! Bọn anh cũng muốn xem, xem xem Chu Minh nó mất mặt thế nào."
Khương Dược nhìn Nhiếp Thanh Anh, "Em có để ý không?"
Nhiếp Thanh Anh nghĩ nghĩ rồi lắc đầu. Cô muốn xem Chu Minh làm thế nào để theo đuổi cô, bạn bè của anh đều biết hết rồi, có xem cũng chẳng sao. Hơn nữa cô không muốn để lại ấn tượng "lạnh lùng", "kiêu ngạo", khó ở chung" với bạn bè của anh.
Được Nhiếp Thanh Anh cho phép, cả đám vô cùng vui vẻ, giục Khương Dược mở clip lên. Khương Dược bị đồng bọn trêu chọc, mở màn hình lên. Anh bảo anh tìm cái clip này rất lâu, khó khăn lắm mới chuyển sang điện thoại di động, cũng lâu quá rồi, với lại một vài nguyên nhân thay đổi định dạng cho nên chất lượng video không còn rõ như trước.
Mọi người tỏ vẻ không sao cả, miễn có thể xem Chu Minh mất mặt là được.
Màn hình chiếu lên mặt tường trắng xóa, video trong điện thoại của Khương Dược cũng hiện lên bức tường màu trắng. Sân trường quen thuộc, hình ảnh học sinh chơi bóng rổ trên sân, tiếng mọi người đọc bài đều như hiện trở về. Một cánh cửa mở ra, cả đám cười hi hi ha ha nhìn lên màn hình, cánh cửa hồi ức mở ra chào đón bọn họ.
Video được quay bằng máy DV, năm đó Khương Dược có một cái máy kiểu mới nhất, ngày nào cũng cằm trên tay khoe khoang, gặp ai cũng quay, bạn bè của anh đều biết chuyện này. Video lúc đầu có hơi rung rung, sau khi hình ảnh dần dần rõ ràng thì mọi người nghe thấy có tiếng đàn du dương vang lên bên tai.
Mọi người nhìn kỹ thì nhận ra đây là phòng học nhạc, thiếu niên đứng ở trước cửa giơ máy DV về phía chàng trai đang ngồi trước đàn dương cầm. Người đó chính là Chu Minh, lúc ấy anh khoảng 16, 17 tuổi, anh ngồi dưới ánh mặt trời, rèm cửa phòng học thi thoảng bị gió cuốn bay lên khẽ quét qua mặt anh. Ánh nắng chiếu xuống sườn mặt anh, khắc họa lên dáng vẻ của một chàng trai thanh tú, trầm tĩnh, hoàn toàn khác hẳn so với Chu Minh bây giờ.
Thì ra Chu Minh cũng biết đánh đàn dương cầm.
Bạn bè anh bây giờ mới nhớ ra mẹ của anh chính là nhà dương cầm nổi tiếng, nhưng từ khi ba mẹ anh ly hôn thì Chu Minh cũng không còn đàn nữa.
Giai điệu quá hay, dịu dàng lại lưu loát.
Nhiếp Thanh Anh ngồi trên sofa, bả vai kéo căng, cả người dần dần hướng về phía trước, ánh mắt khe khẽ gợn sóng. Giai điệu này, đoạn nhạc này, chính là
Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc nhìn chàng trai trong video --
Âm nhạc như đang nhảy múa dưới bàn tay của anh, anh tạo ra một vương quốc trong khu rừng rậm dầy đặc sương mù, một tòa lâu đài pháp thuật. Một tòa lâu đài không bao giờ ngủ, ẩn nấu trong làn sương mù, yên lặng chờ vị khách thần bí ghé thăm. Anh đã chuẩn bị sẵn giày thủy tinh, cầu thang trong suốt với lang can được làm từ kim cương. Anh đã chuẩn bị chiếc váy dạ hội có thể tỏa sáng lung linh, đã phái chú nai xinh đẹp nhất nghênh đón công chúa giá lâm.
Chờ đợi một bữa tiệc tráng lệ, một vũ hội lộng lẫy.
Tiếng đàn dần dừng lại, mọi người mới nhận ra mình vừa nghe một ca khúc tuyệt mỹ đến dường nào, không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi. Nhưng trên video lại truyền đến giọng nói của Khương Dược, khiến bọn họ nhớ ra mình đang theo dõi video, "Nghe hay đấy, là ca khúc mới của mẹ cậu hả? Cậu lấy ra đàn như thế liệu có sao không?"
Chu Minh hừ một tiếng, nhìn về phía người đang quay phim, hàng chân mày nhếch lên đầy kiêu ngạo, "Không phải của mẹ tôi, là tôi tự sáng tác đó. Bài này dành tặng cho Nhiếp Thanh Anh. Tôi định sinh nhật lần này sẽ mời cô ấy đến, sau đó đàn tặng cô ấy ca khúc này. Phối hợp với lời thơ
Chu Minh trong video mỉm cười thật tươi, đôi mắt bừng sáng, trông anh tràn ngập nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Khương Dược cầm máy quay đáp lại, "A, tuyệt quá! Con gái thường thích mấy chuyện lãng mạn thế này, cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý thôi."
Chu Minh, "Cô ấy đương nhiên sẽ đồng ý rồi. Tôi viết thư tình thì cô ấy sẽ chê chữ tôi xấu, tôi đánh đàn, có khi nào cô ấy nghĩ tôi viết nhạc dở quá hay không? Aiz, tôi cũng muốn nhảy lắm chứ, nhưng mà ba tôi sẽ đánh gãy chân tôi mất, hết cách rồi."
Ở bên ngoài, Hàn Đạt khẽ mắng một câu, "Đậu xanh!"
Nhiếp Thanh Anh khó hiểu quay sang nhìn anh, Hàn Đạt lạnh mặt không nói gì, một người khác giải thích cho Nhiếp Thanh Anh hiểu, "Nhưng mà năm đó Chu Minh không có tổ chức sinh nhật."
Tiệc sinh nhật không được tổ chức. Bởi vì người vợ bị ba Chu Minh vứt bỏ nhiều năm dẫn theo 2 đứa con gái từ dưới quê lên, từ đấy, Chu thiếu trở thành Chu tam thiếu, tất cả mọi thứ đều trở thành trò cười. Không có tiệc sinh nhật, nữ thần cũng không hề xuất hiện.
Vừa dứt lời, vẻ mặt mấy người bạn của anh đều trầm xuống, không còn tí tởn cười đùa như ban đầu. Bọn họ yên lặng nhìn Nhiếp Thanh Anh, chỉ thấy cô đang nhìn chằm chằm vào màn hình, chuyên tâm, yên tĩnh, ánh mắt lấp lánh ánh nước. Cả đám bọn họ thở dài một hơi, bỗng dưng nghĩ đến một câu, "Cảnh còn người mất".
Trong không gian yên lặng, tiếng đàn lại vang lên lần nữa, chàng trai trong video đang luyện tập. Theo tiếng nhạc du dương, Chu Minh ngồi trước đàn thấp giọng, nhẹ nhàng nói một câu.
Nhiếp Thanh Anh và một đám bạn ngồi ở mười năm sau đều nghe không hiểu, Khương Dược ngồi bên cạnh phiên dịch giúp, "Cậu ấy đang nói tiếng Thụy Điển. Nghĩa là: Cô băng qua cái hồ trong mộng của tôi giữa màn đêm, bên bờ hồ nơi tôi từng thấy các vị gia thần đang sải bước, tòa thành pháp thuật của tôi bay lên từ nơi sâu thẳm giữa lòng hồ."
Đây là video đầu tiên do Khương Dược quay lại, đến video thứ hai, Khương Dược nói không phải do anh quay, là anh tải từ trên mạng xuống, lượng người xem rất cao. Đoạn video thứ hai, chính là cảnh Từ Bạch Dương tỏ tình với Nhiếp Thanh Anh hồi năm nhất đại học, anh ta đứng dưới lầu gảy đàn guitar hát cho cô nghe
Đoạn video này đăng trên mạng thì không có gì.
Nhưng Khương Dược lại tìm thấy nó, rồi đăng phía sau video của Chu Minh. Cả đám bọn họ trở nên xôn xao, "Gì thế? Bài hát này không phải của Chu Minh hả?"
"Không không không, nếu mà nghe kỹ thì có hơi khác xíu... DM! Từ Bạch Dương bị bệnh hả! Đây gọi là đạo văn hay là ăn cắp đây!"
Mấy người bạn xem video nổi giận đùng đùng, chỉ có Nhiếp Thanh Anh vẫn yên lặng ngồi xem.
Sau khi đoạn video này kết thúc, Khương Dược lại chuẩn bị thêm một đoạn video thứ ba. Đây là do một người qua đường quay lại. Khương Dược tiễn Chu Minh ra sân bay, hai người bịn rịn chia tay nhau. Đã từng là một Chu Minh vô cùng hăng hái, sôi nổi, nhưng lần này ra nước ngoài chỉ mang theo một túi xách, người tiễn anh cũng chỉ có một mình Khương Dược. Trước cửa kiểm tra an ninh, Chu Minh tỏ ra không sao cả, "Đừng nói cho mọi người biết. Anh em chơi với nhau, tôi không muốn để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ nghèo túng này."
Khương Dược im lặng một chút rồi nói, "Nghe nói Nhiếp Thanh Anh đồng ý làm bạn gái của Từ Bạch Dương rồi."
Chu Minh nở nụ cười, nhìn sang hướng khác, giống như đang nói với người qua đường, "Cô gái à, đừng quay nữa. Hai người đàn ông nói chuyện với nhau thì có gì hay ho?"
Khương Dược không để ý anh ngắt lời mình, hỏi anh, "Cậu còn thích Nhiếp Thanh Anh không?"
Chu Minh im lặng rồi đáp, "Thích chứ."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Thì cứ thầm mến thôi chứ biết làm sao. Thầm mến chắc sẽ không phạm pháp đâu nhỉ? Tôi thầm mến cô ấy một năm thì cũng có thề thầm mến cô ấy mười năm. Không sao hết... Có điều hơi tiếc thật, bây giờ tôi không thể cho cô ấy cái gì. Thầm mến cũng tốt, không thể để nữ thần đi theo tôi chịu khổ được. Cô ấy và Từ Bạch Dương... cũng xứng đôi phết."
...
Nhiếp Thanh Anh xem video, im lặng thật lâu.
Cả đám đàn ông trong phòng cùng xem với cô, lúc đầu còn có tâm trạng giận dỗi, mắng yêu, nhưng đến cuối cùng, cả căn phòng đều chìm trong yên lặng. Năm tháng dài đằng đẳng, từ mười lăm tuổi, mười sáu tuổi, mười bảy tuổi, đến hai mươi lăm tuổi, hai mươi sáu tuổi, hai mươi bảy tuổi. Chu Minh lẻ loi ở sân bay vẫy tay chào tạm biệt Khương Dược, cả người cao gầy khoát ba lô đồ đi vào cửa kiểm tra an ninh, cách Khương Dược ngày càng xa, cũng cách quá khứ của anh ngày càng xa.
Cuối cùng anh quay đầu lại, vẻ mặt không có cảm xúc gì, nhìn về phía bên này.
Vượt qua khoảng cách mười năm, ánh mắt cuối cùng của anh lại vô cùng cô đơn và tĩnh mịch.
Trong phòng không ai lên tiếng nói chuyện.
Bỗng nhiên, phía bên ngoài truyền đến tiếng của nhân viên phục vụ, "Anh Triệu Tứ, anh chờ một chút!"
Cửa phòng bao của bọn họ bị đá văng, "Anh Triệu Tứ" khí thế hung hăng đứng ngay cửa ra vào.
Ban đầu, gương mặt Chu Minh trầm xuống, nhưng khi nhìn một lượt cả phòng, cũng thấy được video đang chiếu trên màn hình kia. Đó là hình ảnh anh đi qua cửa hải quan... Nhiếp Thanh Anh đứng lên, quay đầu nhìn anh.
Chu Minh bỗng chốc xấu hổ, "Ầy... mọi người ở trong đây xem phim à..."
Nhiếp Thanh Anh nhìn anh, hốc mắt đỏ lên, đôi mắt ầng ậng nước. Chu Minh run rẩy, anh cau mày nhìn đoạn video vẫn chưa chiếu hết. Tất cả bạn bè đều quay lại nhìn anh, mắt ai cũng ửng đỏ. Chu Minh đứng ngốc ở cửa, nhìn Nhiếp Thanh Anh bỗng nhiên đi về phía anh.
Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, khóe mắt rưng rưng, hôn anh thật sâu.
Mọi người ở phía sau đều đứng dậy. Mắt bạn bè đều đỏ hoe, đứng dậy nhìn hai người bọn họ. Căn phòng yên tĩnh, đôi mắt cảm động như muốn chúc phúc, nói rằng đã từng yêu --
Trong màn đêm, cô xuyên qua giấc mộng của anh, đứng bên bờ hồ, anh như nhìn thấy các gia thần đang dạo bước, mà ở giữa mặt hồ, lâu đài pháp thuật của anh dần dần hiện lên.
Cô băng qua cái hồ trong mộng của tôi giữa màn đêm, bên bờ hồ nơi tôi từng thấy các vị gia thần đang sải bước, tòa thành pháp thuật của tôi bay lên từ nơi sâu thẳm giữa lòng hồ.*
Cô bước trên nấc thang mộng ảo, xông vào thành Bất Dạ của tôi. Từ đó, thế giới của tôi không còn say ngủ, khắc cốt ghi tâm.
* Câu nói của tác giả người Thụy Điển Selma Lagerlöf, với tác phẩm nổi tiếng Cuộc phiêu lưu kỳ diệu của Nils. Gia thần (tumtê) trong chuyện cổ Bắc Âu là những vị thần rất bé, hay giúp người trong các gia đình thần ở.
**
Editor có lời muốn nói:
Ban đầu mình thấy cái tên cũ nó hơi củ chuối nên muốn đặt lại. Sau đó tác giả có nói muốn đổi tên truyện thành
Chu Minh có lời muốn nói với Từ Bạch Dương, "Em trai, tiền bản quyền của anh là ba trăm!" =)))
Chương này cảm động quá huhu hic hic:((
Tác giả :
Y Nhân Khuê Khuê