Ngưng Hoan 2: Loạn Vũ
Chương 7: Đàn sắt
♥ • ♥ • ♥
(*) đàn sắt: trong thành ngữ có cụm từ “duyên cầm sắt”, đàn sắt và đàn cầm là hai loại đàn cổ, chữ cầm sắt thường dùng nhằm chỉ mối duyên đẹp, vợ chồng hoà hợp lãng mạn như cây đàn cầm sắt.
Sở Chính Việt và Sở Hạo bước vào giai đoạn đàm phán giằng co. Sở Chính Việt nói đi nói lại, lúc thì đáp ứng lúc thì hối hận, nói quanh co lòng vòng vẫn chưa quyết định.
Sở Hạo liên tục mấy ngày không lộ diện ở Úc Lâm, lại gần ngày Tết, hơn nữa là lần đầu Sở Hạo đón năm mới ở đất phiên, chư thần lần lượt chạy tới gặp. Thường xuyên qua lại, Thụy nương có phần không chịu nổi, mấy lần nhờ tướng thủ thành quan nội mang hộ tin thúc giục, hỏi Sở Hạo ngày về. Tuy rằng Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan có chút nóng nảy nhưng cũng biết mấu chốt lúc này.
Vạn sự khởi đầu nan, nếu có thể thu xếp ổn thỏa với Sở Chính Việt trước năm mới, sang năm sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Bắc Hải tạm an bình không nói, hơn nữa có thể mượn Bắc Hải mà chỉnh lý đông phiên. Bởi vậy, tuy rằng trong lòng Sở Hạo có nôn nóng cũng phải ứng phó.
Ở phía sau, Diệp Ngưng Hoan hết lần này tới lần khác gặp phải một chuyện xui xẻo, nàng bị bắt cóc!
Không chỉ phiên vương có nhiệm vụ vừa cao quý vừa nguy hiểm, thân là Vương phi cũng nguy hiểm tương đương, càng có thể thấy được nàng có bao nhiêu vận suy.
Sự tình phát sinh là như vầy, Sở Hạo lại cãi cọ với Sở Chính Việt ở ngoài sảnh, Diệp Ngưng Hoan thì ngủ tại nội các. Ngay tại đó, vách tường bên trong giường bị người ta gây ra một tiếng động lớn, rất dứt khoát nhanh nhẹn quấn Diệp Ngưng Hoan lại mang đi.
Lăng Sương Các và Uẩn Tuyết Các xây trên núi, từ xa nhìn lại tựa như hai cái tai thỏ dựng thẳng, Lăng Sương Các tựa lưng vào vách núi, giống như đao tước cực kỳ hiểm trở. Khi xây dựng, vì xuất phát từ an toàn mà cân nhắc nên cũng dọn sạch xung quanh ngọn núi cao và hiểm trở, muốn từ nơi này leo thẳng lên mà không bị người ta phát hiện là rất khó khăn.
Hai ngày nay Vân Tê Lam không ở đây. Thể chất Diệp Ngưng Hoan khác thường, thuốc Vân Tê Lam mang theo không đủ, hôm qua đã trở về Lư Tùng chế thuốc. Tuy để lại mấy tên thủ hạ nhưng cũng chỉ là chút công phu thị nữ. Lúc ấy Sở Hạo và Sở Chính Việt đang nói chuyện trong sảnh, các nàng cũng không tiện đi vào nghe, vì thế mới cho người ta bắt được cơ hội như vậy.
Có thể tìm đúng thời cơ, chọn thời điểm thích hợp đánh vỡ vách tường cho người mang đi chỉ có một khả năng, đối phương không phải nội gián thì cũng mua chuộc nội gián đợi thật lâu ở đây.
Diệp Ngưng Hoan đầu to hướng xuống đất bị một gã đàn ông che mặt khiêng lên vai chạy như điên ở trong núi, bên cạnh cũng có hai tên áo đen đi theo. Đêm đen gió lạnh, gió như đao quét qua mặt phát đau, núi tựa ác thú rừng như móng quỷ, khắp nơi đều lộ vẻ kinh khủng dày đặc kỳ quái. Nàng lại không biết đối phương có lai lịch gì, cũng không biết bọn họ muốn đi đâu.
Nhưng nàng lại không sợ hãi!
Đúng là có một chút sợ, chẳng qua nàng sợ tâm tính bình tĩnh đầy quỷ dị của bản thân. Đây là tại sao vậy? Có kinh nghiệm làm con tin sao?
Nàng nửa nâng mắt thấy tuyết rơi đầy trời cùng khu rừng đen như mực, người khiêng nàng tay rất chắc, không ngờ bọn họ nhanh chóng đuổi theo, cả đường đều chạy chân không chạm đất, trong tuyết không để lại nửa dấu chân. Hơn nữa đối phương vừa nhìn một cái là biết nhân tài kiệt xuất của nhóm này, căn bản không nói nhảm với nàng, cũng không cho nàng cơ hội để lại đầu mối. Hai tay một bịt miệng một trói, đừng nói là kêu gào, muốn tán gẫu mê man hay là cảm hóa đối phương một chút đều không được!
Tình huống ác liệt như vậy, vẫn còn không sợ hãi. Diệp Ngưng Hoan cực khiếp đảm tố chất tâm lý của mình.
Bọn họ chạy vòng quanh một hồi, Hành phủ xây trên ngọn núi cao ngất ẩn phía sau đỉnh núi khác không nhìn thấy. Trời tối đen như mực không trăng không sao, chỉ có gió lạnh gào thét, tuyết phản chiếu trong rừng mơ hồ ánh lên vẻ bi thảm.
Diệp Ngưng Hoan cảm giác được bọn họ dần dần ngừng lại, lờ mờ nhìn thấy ánh lửa. Thân mình nhẹ bẫng bị gã đàn ông kia túm lấy ném trên đất tuyết. Diệp Ngưng Hoan thở phào nhẹ nhõm, may mà tuyết dày, bằng không bị thương càng thêm thương tích.
Nàng dựa vào địa thế lăn mấy vòng, giải thoát mặt mình từ trong tuyết ra, hơi giật mình. Trong rừng đất trống đều đầy người, có ngồi có đứng ước chừng mười bảy mười tám người, đều mặc áo đen che mặt. Mấy người trói nàng làm con tin cũng lại gần đứng, người ở giữa cầm một cây đuốc, miệng đầy sôi sục nói gì đó, hắn nói một câu, mọi người liền đáp lại một câu, Diệp Ngưng Hoan không nghe hiểu câu nào!
Cả buổi trời bọn chúng đều hăng tiết như gào thét, dường như cũng không thèm quan tâm như vậy sẽ đưa binh mã tới. Bọn chúng tràn đầy nhiệt huyết, mũi tên rời cung ẩn vào trong rừng, chỉ có cái gã bên trong thuận tay đặt cây đuốc trên một gốc cây khô, lúc này mới chuyển hướng nhìn Diệp Ngưng Hoan dưới đất. Hắn túm nàng ngồi chính giữa vô cùng dễ dàng, rõ ràng làm mồi sống.
Hắn che mặt, ngay cả tóc cũng che hết lại. Chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt như chim ưng kia, dưới ánh lửa lóe lên chút ánh sáng dị thường. Hắn kéo miếng vải nhét trong miệng Diệp Ngưng Hoan ra, thấy nàng chẳng hề kêu la cũng không giãy giụa, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Gã đàn ông có phần ngạc nhiên, nói giọng Trung Nguyên không thuần thục: “Tiểu cô nương, ngươi rất có can đảm đấy.”
Diệp Ngưng Hoan kinh ngạc nhìn hắn: “Ta khuyên các ngươi nhanh giải tán đi, quả thật không có kết quả đâu.”
Sắc mặt gã đàn ông kia càng quỷ dị hơn, nhìn nàng chằm chằm. Ngón tay thô ráp cầm lấy cằm nàng, cọ sát da thịt mềm mại nàng phát đau. Hắn lẩm bẩm mấy câu, Diệp Ngưng Hoan nghe không hiểu, lại nói: “Ngươi từ Hô Luân đến à, định dẫn Sở Chính Việt qua đây nói điều kiện sao?”
Hắn ngẩn người, trong mắt mang theo chút ý cười: “Đông Lâm Vương phi quả không vô năng giống bề ngoài.”
Diệp Ngưng Hoan nghẹn lại, bề ngoài của nàng sao mà trông vô năng?
Hắn nói: “Muốn kết minh với Đông Lâm thì không thể đắc tội Đông Lâm Vương. Bắt được ngươi thì phải ngoan ngoãn nghe lời!”
Diệp Ngưng Hoan cười: “Cũng không nhất định nha, xem ngươi muốn cái gì đã chứ. Chẳng qua nếu ngươi muốn cái gì đó quá quan trọng, vậy thì hắn không hẳn chịu sự chi phối.”
Không phải không hẳn, mà là nhất định không chịu. Có một điều nàng chưa nói, đó chính là Sở Chính Việt vốn xem thường nàng. Hắn sẽ không vì một nữ nhân hắn khinh bỉ mà bị thao túng.
Tại Nguyên Đô đã rõ ràng, hắn dùng phương pháp kia để uy hiếp, chính là sự khinh thường rõ ràng nhất. Nếu Sở Hạo cưới một danh môn khuê tú, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Đừng nói thiên kim vọng tộc, chỉ cần là con gái nhà bình thường, ai mà không coi trọng nhất là danh tiết trong sạch. Bị người ta nhục nhã như vậy thì đã sớm lấy cái chết để bảo vệ danh tiết. Nếu hắn đã dùng biện pháp kia, không làm được sẽ xảy ra án mạng.
Nhưng hắn biết nàng sẽ không, bởi vì nàng vốn chính là một tiện dân gan lớn da dày muốn bám đại thụ, chẳng những sẽ không mà còn thổi gió qua gối cho Sở Hạo đến!
Sở Hạo tới, hắn càng khách sáo. Đến ngày hôm sau nàng bị gãy chân, hắn biết rõ Sở Hạo ở bên dưới vẫn muốn cõng nàng, căn bản là không kiêng dè thể diện cho nàng. Trả lại nàng cây trâm cài cũng là bởi vì nàng cứu hắn một mạng, dù vậy, không phải là dùng cái cách không minh bạch kia sao?
Mấy ngày nay hắn thất thường, không hẳn là bởi vì đề nghị này do nàng nói. Sắc mặt hắn không thể mãi như thế được, luôn phải lộ ra khuyết điểm.
Từng chuyện đều sáng tỏ, hắn khinh thường nàng, nàng xuất thân nghèo hèn hơn nữa lại là tiểu nhân phù chính. Đúng vậy, hắn là hậu duệ quý tộc thiên hoàng, vốn đã khinh thường nàng. Đừng nói là hắn, chỉ sợ ngoại trừ Sở Hạo ra cũng không mấy ai có thể coi trọng nàng.
Vẻ kinh dị trong mắt người nọ càng nặng nề, có phần lạ lùng, bỗng nhiên hắn hỏi: “Ngươi... Ngươi làm sao biết những chuyện này...”
“Thập Cửu thẩm rất tinh khôn, làm sao mà không đoán được?”
Gió cuốn theo giọng nói bình tĩnh điềm nhiên của Sở Chính Việt, hắn nhàn nhã đạp chân lên tuyết, như đạp lên đóa hoa óng ánh. Áo đen như mực, chỉ thấy hoa văn màu bạc ẩn hiện, áo choàng lông chồn màu đen che khuất vết thương trên cổ, vạt áo, cổ tay áo cũng thêu lông chồn, đều là thượng phẩm đứng đầu. Gió lướt qua làm mọi thứ nghiêng ngả đều dựng thẳng, hoa văn ánh lửa càng thêm nhuộm sắc dịu dàng.
Tóc dài cột cao, đuôi tóc lay động theo gió nhẹ. Gương mặt hòa nhã mà ôn tồn, vẫn mang theo nụ cười nhạt. Tại nơi tuyết trắng âm u tĩnh mịch, rừng cây trùng trùng điệp điệp này, vẻ cao ngất thon dài của hắn lại thêm vài phần sáng rỡ.
Diệp Ngưng Hoan thấy người đến là hắn thì không có nửa phần vui mừng, ngược lại càng thêm luống cuống, dường như bây giờ mới phản ứng kịp rằng mình bị người ta bắt cóc. Đi theo hắn lại gần, có một bóng hình đập vào mắt, Sở Hạo đi theo phía sau Sở Chính Việt đạp tuyết mà đến.
So với bộ y phục màu đen của Sở Chính Việt, vải gấm màu bạc hòa lẫn màu tuyết của hắn càng có thể mang đến ấm áp cho Diệp Ngưng Hoan, tóc đen dài rũ xuống, hơi xốc xếch giống như ngàn vạn ngón tay đang lướt qua trái tim của nàng, trong mắt là lửa là suối, lo lắng và an ủi luân phiên xuất hiện, sao mà rung động lòng người.
Người nọ nhanh chóng đưa tay siết chặt cổ Diệp Ngưng Hoan, miệng bất mãn chửi một câu tiếng Hô Luân rồi nói tiếp: “Sở Chính Việt, ngươi mang trợ thủ tới đây là không muốn bảo toàn mạng sống của nàng ta sao?”
Sở Chính Việt giơ tay lên, ngón tay kẹp một tờ giấy nho nhỏ đang hé mở: “Thấy thì thấy rồi, chỉ là cái vị ngươi đang siết chặt là thẩm thẩm của ta. Thúc thúc lo lắng cho nương tử, ta cũng không có cách nào!”
Người nọ nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm: “Ồ, hóa ra là Đông Lâm Vương, vậy cũng tốt!”
Diệp Ngưng Hoan hoan hô trong lòng, quả nhiên là phu quân tốt của nàng. Nếu Sở Chính Việt một mình đến đàm phán, nàng nhất định khó giữ được cái mạng nhỏ này. Ánh mắt Sở Hạo ra sức nhìn chằm chằm bàn tay đang siết Diệp Ngưng Hoan kia, khuôn mặt mang theo vài phần tối tăm. Hắn đi lên mấy bước, xòe tay nói: “Chẳng qua chỉ nhiều hơn một người, không cần thiết phải thế chứ? Bọn ta vẫn chưa mang binh khí, có yêu cầu gì ngươi cứ nói đi!”
Trên ngọn cây có hai tên nhảy xuống, không hề khách khí mà lục soát hai người một lần. Bị đẩy xoay người, Sở Chính Việt cười cười, cất giọng nói: “Hô Diên Xích Quảng, ngươi ngủ đông ở sâu trong rừng rậm Bắc Vi, vẫn luôn không động thủ, mãi cho đến khi ta dẫn khách quý tới thì bắt lấy cơ hội, thật là kiên nhẫn lâu quá.”
Bị bóc trần thân phận dễ dàng, chân mày Hô Diên Xích Quảng giật giật: “Thả anh trai Càn Bộ của ta ra, ta tha cho nàng ta khỏi chết.”
Sở Chính Việt nói: “Thay vì để ta thả hắn, chi bằng ngươi ngồi vị trí của hắn, ta sẵn lòng nói chuyện với người.”
Thật là ghê gớm, người ta đã bức tới cửa rồi, còn lấy quyền thế ra hấp dẫn.
Hô Diên Xích Quảng hừ lạnh: “Ngươi không thả người ra thì ta bẽ gãy cổ nàng ta.”
Hắn trực tiếp siết chặt cổ Diệp Ngưng Hoan nhấc nàng lên, một chân Diệp Ngưng Hoan như cây côn, một chân khác mất thăng bằng mà xoay loạn, cũng nói không nên lời.
Sở Hạo bấm khớp ngón tay thật mạnh, ra sức nhịn xuống máu não đang xộc lên đỉnh, bóp chặt ngón tay ép mình phải bình tĩnh. Hắn khẽ thở ra một hơi, giương giọng chậm rãi nói: “Ta không biết nội tình trong đó. Chỉ là cái kế hoạch này của ngươi có đầu mà không có đuôi, ta thấy ngươi đã sớm biết ca ca ngươi đã chết rồi thì phải?”
Đừng nói Sở Chính Việt thầm kinh hãi, Hô Diên Xích Quảng càng giật mình không kém, tròng mắt mở cực kỳ lớn. Trán nổi gân xanh, bàn tay liền muốn tăng lực bóp chết Diệp Ngưng Hoan tại chỗ. Ở phía sau, Diệp Ngưng Hoan nhấc chân trái lên, vén váy lên trực tiếp phủ lên đầu hắn.
Sở Hạo chờ đúng thời cơ, người nhảy lên mấy trượng, dáng vẻ uyển chuyển như điệu kinh hồng. Sở Chính Việt nghiêng qua một bên, hướng tới một ngọn cây khác tìm kiếm. Động tác hai người cực kỳ đột ngột, cho đến khi người bày ám tiễn núp ở trên cây rút cung định bắn đã không còn kịp. Sở Hạo một cước đạp người xuống, kêu gào với Sở Chính Việt ở phía sau: “Cầm lấy!”
Sở Hạo giật lấy cung tiễn ném về phía sau không thèm nhìn tới. Sở Chính Việt nhảy lên cây, người núp trên cây bị hắn đạp dưới chân, cung tiễn người nọ cầm trong tay đã rơi xuống, chẳng trách Sở Hạo bắt được.
Sở Chính Việt đưa tay nhận lấy, kéo cung bắn. Biến cố xảy ra, Hô Diên Xích Quảng vừa xốc váy lên lộ mặt ra thì người phía sau cũng nhào tới, chộp lấy loan đao kiếm sắc chém lại đây.
Hắn phản ứng cũng không chậm, thấy hai người trèo lên cây, theo bản năng hắn nhấc Diệp Ngưng Hoan lên làm lá chắn, ở phía sau, vèo vèo mấy luồng sáng vẫn không chút lưu tình phá thủng bầu không khí mà đến. Hắn thầm biết không ổn, vội vàng giơ Diệp Ngưng Hoan lên cao, một tay còn lại lặng lẽ để ngang ngực, làm động tác phòng bị kẹp tên.
Đây là cách hắn che chắn, để tránh mưa tên xuyên qua Diệp Ngưng Hoan lại đâm hắn.
Động tác này khiến hắn phân lực, mấy luồng sáng như sao băng xẹt qua, càng thêm lóa mắt. Nhìn như rơi vội, nhưng tới trước mặt thì tinh lực lại dồi dào. Mang theo sức mạnh khổng lồ, dốc sức treo Diệp Ngưng Hoan ra sau, hắn đau nhức không tự chủ được mà buông lỏng tay. Vài nhánh mưa tên như đập cánh, mang theo Diệp Ngưng Hoan thẳng hướng bay về phía sau, vù vù mấy tiếng, ghim chặt nàng trên một gốc cây thông liễu cực lớn.
Sau gáy Diệp Ngưng Hoan bị đập phát đau, lại khiến cơn đau bị siết cổ của nàng kéo dài. Vừa hoảng hồn lại, nàng phát hiện bản thân đang treo trên cao giữa không trung, dưới nách, hai vai, bên hông đều ghim tên, cố định nàng trên cây, chỉ còn tóc và tà váy lất phất, rất giống quỷ treo cổ. Nếu người qua đường nhìn thấy, nhất định sẽ y như bị hù chết!
Khá lắm Sở Chính Việt, lại ghim nàng lên cây. Chẳng qua, lần này là vì cứu nàng.
Phía dưới đánh thành một bầy. Sở Chính Việt linh hoạt nhảy tới nhảy lui trên cây, thỉnh thoảng lén bắn tên. Hơn nữa hắn mặc đồ đen không rõ ràng, làm cho bên dưới quỷ khóc sói gào.
Sở Hạo thì không may mắn như thế, bộ quần áo này của hắn không tiện, gấm chỉ bạc quá rõ đến mức người truy đuổi hắn càng nhiều hơn. Sở Hạo tung bay lên xuống, chợt xa chợt gần, phía sau kéo theo một chuỗi dài. Miệng còn la hét: “Trông chừng nàng ấy!”
Có mấy tên muốn trèo lên cây bắt Diệp Ngưng Hoan, đều bị Sở Chính Việt bắn tên trót lọt. Càng về sau thì không thấy tên đâu, hắn thấy gì ném đó, bẻ gãy cành cây, mảnh băng, cái gì cũng đều có thể bắn.
Diệp Ngưng Hoan cảm khái, từ lúc nào mà bọn họ phối hợp nhịp nhàng như vậy?
Hô Diên Xích Quảng thất thủ, nhìn chằm chằm Sở Chính Việt không rời mắt. Kẻ này mạnh vô cùng, đến chỗ nào cây đổ cành nghiêng chỗ đó, phá núi như muốn giết chết Sở Chính Việt. Người còn lại như là biết ý đồ của hắn, vội vàng tìm đường chết lao về phía Diệp Ngưng Hoan, muốn mượn nàng kiềm chế Sở Chính Việt.
Sở Chính Việt không có tên bắn, những thứ khác rõ ràng không đủ. Tới gần Diệp Ngưng Hoan hắn không dám bắn nữa, đành phải tự mình phóng người qua ngăn đón. Lần này lập tức rơi vào vòng vây, Sở Chính Việt ứng phó hết sức rối ren. Hô Diên Xích Quảng trừng đỏ mắt, nhanh chóng xông lên trước rống to: “Chết đi!”
Diệp Ngưng Hoan hoảng hốt, nhịn không được mà thét chói tai: “Cẩn thận phía sau.”
Dư quang khóe mắt Sở Chính Việt liếc qua, nhưng cũng không kịp rồi. Ra sức dùng hết tất cả khí lực chuẩn bị đón đỡ ở sau lưng, vừa lúc đó, ánh sáng bạc chợt lóe, Sở Hạo phi xuống dưới. Dựa vào lực thân thể rơi xuống mà đạp Hô Diên Xích Quảng lệch sang một bên, nắm đấm mất sự tinh chuẩn, suýt nữa thì bổ vào vai Sở Chính Việt.
Sở Hạo cũng rơi vào giữa trận, đao loạn sáng chói bổ về phía hắn. Sở Chính Việt đưa tay rút đai lưng ra, tựa như linh xà quay cuồng, chắn hết những lưỡi đao ào ào xung quanh.
Diệp Ngưng Hoan không dám nhìn nữa, nàng nhắm chặt mắt. Chỉ trong chốc lát, thế cục từ nguy chuyển thành an lại từ an chuyển thành nguy... Theo như lời Sở Hạo nói, kế hoạch của những kẻ này có đầu mà không có đuôi, rõ ràng là không muốn sống! Uy hiếp cái gì, nói điều kiện gì đó, chẳng qua là muốn đồng quy vu tận. Khó trách nghe nói thêm một vị vương gia, hắn lại nói vậy cũng tốt!
Đúng vào lúc này, Diệp Ngưng Hoan nghe thấy tiếng ngựa hí, tiếp theo là tiếng đánh nhau lách cách leng keng hỗn loạn. Nàng hơi mở mắt, nhìn thấy Lư Thụ Lẫm râu ria xồm xoàng dẫn một đội tùy tùng tiến vào chiến đoàn.
Sở Hạo nhân cơ hội thoát thân, nhanh chóng lao lên cây, trong mắt lúc này mới đầy hoảng sợ. Hắn chỉ ra ý đồ thật sự của đám người kia, kỳ thật chính là nói cho Diệp Ngưng Hoan biết, đám người này không phải bàn điều kiện, mà là đến đòi mạng, nhất định phải tìm cơ hội hợp lại. Nhưng mà nàng gãy hết một chân, hắn lại sợ nói ra thì Diệp Ngưng Hoan làm không kịp.
Hắn cũng không lo lắng Diệp Ngưng Hoan không hiểu được, là sợ nàng bị thương càng thêm thương tật.
Sở Hạo vừa rút tên ra vừa an ủi nàng, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Chân còn đau không? Nhịn một chút nhé...”
Diệp Ngưng Hoan nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười. Bây giờ cuối cùng nàng cũng hiểu được tại sao đột nhiên nàng lại có loại tâm lý đáng sợ kia, chính là bởi vì có hắn!
“Còn cười!”
Sở Chính Việt tiến lại đây, hỗ trợ cùng nhau bắn tên. Lúc bắn tên, hắn không khỏi nghĩ tới chuyện ở Nguyên Đô, nhịn không được mà khóe miệng nở nụ cười. Diệp Ngưng Hoan biết hắn cười cái gì, hung hăng trừng hắn. Thấy ánh mắt nàng không lành, Sở Chính Việt vội dời mắt, giả bộ như vô tội.
Hai người cùng nhau thả Diệp Ngưng Hoan xuống, Sở Hạo cõng Diệp Ngưng Hoan, Sở Chính Việt đi theo một bên, giương giọng phân phó mọi người: “Nơi này giao cho các ngươi!”
Hắn cũng không quay đầu lại mà rời khỏi, phía sau truyền đến giọng nói thê lương: “Sở Chính Việt, ngươi giết Càn Bộ của ta, họ Hô Diên có làm quỷ cũng phải quấn lấy ngươi!”
Diệp Ngưng Hoan nghe thấy mà kinh khiếp, Sở Hạo đỡ lấy nàng: “Không phải sợ...”
Sở Chính Việt cởi áo khoác, nói: “Cái này khoác cho thẩm thẩm đi, đừng để bị lạnh.”
Diệp Ngưng Hoan run khớp hàm: “Không, không cần...”
Sở Hạo gật đầu. Thấy hắn đáp lời, Sở Chính Việt quay đầu bọc áo cho Diệp Ngưng Hoan, hơi thở lạnh lẽo thản nhiên vây toàn thân Diệp Ngưng Hoan, ngăn cản tiếng hô thê lương kia vọt ra ngoài.
Diệp Ngưng Hoan buồn bực trong lòng, tiếng binh đao xa dần, giọng hai người tán gẫu lại dần dần rõ ràng. Nghe hai người nói chuyện, nàng có chút mệt mỏi muốn ngủ yên. Nhất thời Sở Chính Việt chủ động nói tới chuyện đám sát thủ này, bọn chúng là bè đảng còn sót lại của địch quốc Hô Diên. Sở Chính Việt từng giao chiến, bắt sống thủ lĩnh Càn Bộ. Nhưng tên đó không chịu đàm phán hoà bình, Sở Chính Việt giết hắn, hơn nữa vẫn chưa tuyên bố với chúng. Đệ đệ của tên đó lúc ấy chạy trốn khỏi chiến trường, nhưng vẫn tâm niệm giết anh trai. Dẫn đến sự thảm hại của ngày hôm nay!
Sở Chính Việt nói xong lại hỏi Sở Hạo làm sao đoán được nội tình trong đó? Sở Hạo cũng không gạt hắn, nói nơi này là biên giới phía đông nam Bắc Hải, bọn chúng có thành công cũng khó có thể thoát thân. Hiển nhiên không phải đến bàn luận, chẳng qua là mượn cơ hội dẫn Sở Chính Việt đến đồng quy vu tận.
Hai người trò chuyện một chút, từ sự việc này lại nói đến đại cục hai nơi, càng thêm thân cận. Đúng thế, cùng nhau trải qua trận này, phối hợp nhịp nhàng hơn nữa lại chăm lo nhau chu toàn, đương nhiên bởi vì xem nhẹ đại cục.
Sở Chính Việt có tài bắn cung vượt trội, nhưng nếu không phải Sở Hạo tin vào bản lĩnh của hắn thì cũng tuyệt đối không thể mặc hắn dùng cách này cứu người. Trong lúc nguy cấp, hai người phó thác lẫn nhau ở phía sau, chiếu ứng lẫn nhau, như thế mới có thể đợi được cứu viện.
Chung quy huyết mạch thân thiết, cho dù trước đó lá mặt lá trái, mỗi người đều có tính toán. Lúc này lại có linh tê (*), tựa như trời sinh. Không đúng, tất nhiên là trời sinh. Bọn họ đều thừa hưởng máu mạch của Tiên đế, bên trong đều là máu của Sở thị.
(*) linh tê (sừng tê giác): chuyện xưa kể lại, sừng tê giác màu trắng có thể phản ứng rất nhạy, cho nên gọi là “linh tê”, thường được ví như ngầm hiểu trong lòng, đồng tình với nhau
Hai người băng rừng xuyên núi, Hành phủ gần ngay trước mắt.
Ở phía sau, Sở Chính Việt bước chân chậm lại, nghe một lát mới khẽ giọng hỏi: “Thúc thúc, thẩm thẩm ngủ thật sao?”
Sở Hạo sửng sốt một chút, biết hắn có lời muốn nói. Hắn hơi nghiêng đầu nghe nàng thở ra hít vào, nói: “Ngươi có gì thì nói thẳng đi?”
Sở Chính Việt không che giấu nữa: “Có chuyện, thúc thúc đừng trách ta càn rỡ... Thẩm thẩm có từng dùng qua thuật khoét cốt kéo gân của Ảnh Nguyệt Môn đúng không? Còn có Vân Tê Lam kia, dưới tay nàng ta đều là người Ảnh Nguyệt Môn sao?”
Sở Hạo nhìn Sở Chính Việt, đôi mắt có phần cứng lại. Sở Chính Việt thản nhiên nói: “Hôm nay trải qua một trận cùng thúc thúc, cũng sớm nhìn ra thúc thúc là người có gan có mưu, nhưng nếu ta vẫn còn khúc mắc, hoặc là bởi vì bản án cũ của Ảnh Nguyệt Môn mà sinh nghi kỵ, hôm nay quyết sẽ không nói như vậy với thúc thúc!”
Sở Chính Việt nói từ tốn: “Việc này liên quan đến thẩm thẩm. Cho dù thúc thúc có lòng muốn nói cho ta, rốt cuộc là vì ngại thẩm thẩm mà khó có thể mở miệng. Thúc thúc cho Vân Tê Lam đến đã cho ta một manh mối. Vốn là không muốn nói, chỉ là nhìn ra thẩm thẩm có chút bất thường. Ta thật lòng muốn giúp, lại không thể giả ngu. Nếu thúc thúc có muốn dược liệu gì thì đừng che giấu, cứ nói thẳng với ta là được, cũng đỡ cho Vân Tê Lam đi Lư Tùng tới lui không tiện.”
Trong mắt Sở Hạo lóe lên một chút vui mừng khó hiểu, Sở Chính Việt có trí tuệ có mưu mẹo có can đảm, quan trọng nhất là, cũng có lòng bao dung.
Hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi phát hiện khi nào, hôm đó ở trên đỉnh núi?”
Sở Chính Việt nói: “Còn có động tác của thẩm thẩm hôm nay, cho dù là người thường luyện gân cốt cũng không làm được. Ảnh Nguyệt Môn có bí dược luyện cốt kéo gân, nghe nói có thể dễ nắn gân cốt thành từng đoạn, cho đến khi mềm mại độc nhất vô nhị. Nhưng cách này nguy hiểm vô cùng, chỉ có nữ nhân có thể dùng. Các nàng cũng phải phối hợp tâm pháp bí truyền lại vừa mượn sức lực mà chuyển hóa kỳ độc. Thẩm thẩm không có nội công, thể chất lại khác thường. Rõ ràng là có nguyên nhân...”
Hắn lại nói: “Về phần Vân Tê Lam, nàng ta vẫn che giấu rất tốt. Ngày ấy vì tìm kiếm thẩm thẩm lạc đường mà cũng cố làm ra chút thương tật để không lộ ngọn nguồn sự thật. Chỉ là có một thứ nàng ta sơ sẩy, từ lúc tìm được nàng ta trở về, phàm là đại phu kê phương thuốc đều đã qua tay nàng ta, sửa qua sửa lại chiếm hết cả việc của đại phu. Thúc thúc đã không tín nhiệm ta như vậy, một nô tài của Lư Tùng Vương như nàng ta làm sao tận tâm được? Huống hồ võ công nàng ta cao như thế mà lại đây làm hộ vệ, sao lại còn lên làm đại phu? Trừ phi, nàng ta có y thuật cao minh nhưng lại không muốn nói cho chúng ta biết, hơn nữa lại biết rõ thể chất của thẩm thẩm, đại phu ở đây thật không theo kịp nàng ta!”
Hắn nhìn Sở Hạo, vừa cười nói: “Thúc thúc là người cẩn thận, huống hồ mấy ngày nay thúc thúc lo lắng cho thẩm thẩm, cũng không muốn ra Lăng Sương Các, phàm là nghị sự đều trong nội các. Vân Tê Lam tra hỏi y dược trước mặt ta như vậy, hết sức không tín nhiệm người trong phủ này. Thúc thúc cũng không nhắc nhở, hiển nhiên là không muốn giấu.”
Thấy hắn thẳng thắn, Sở Hạo cũng vui mừng: “Đúng như ngươi nói, ta có nguyên do không thể nói rõ, nhưng cũng không muốn gạt ngươi, cứ tùy ngươi đi thăm dò cho rõ ràng, trong bụng hiểu là được!”
Nếu hắn làm đại sự thì sẽ không câu nệ tiểu tiết. Nếu hắn là một kẻ nghi kỵ ôm thù không có khí phách, Sở Hạo cũng sẽ không ngồi chờ chết. Gọi Vân Tê Lam đến, một là cho hắn một manh mối, hai là bảo đảm cho mình. Đồng thời, Úc Lâm cũng có quân phòng thủ ở biên giới Bắc Vi. Cho dù có thay đổi bất ngờ thì cũng có thể toàn thân rút lui.
Chỉ có điều sự thật chứng minh, hắn cũng không nhìn lầm. Sở Chính Việt rất đáng gặp mặt, kỳ phùng địch thủ, bất kể là bạn hay là địch thì đều làm cho người ta thoải mái!
Ảnh Nguyệt Môn là mấu chốt bản án cũ năm trước, mà bản án cũ năm trước, lại đúng là nhân tố quyết định giúp Sở Hạo về phiên.
Mười sáu tháng tám năm Chương Hợp thứ mười, Sở Hạo ở kinh thành bị thích khách tập kích ngay trong Tịnh Viên của mình. Mà đám thích khách này, đều xuất phát từ Nhã Nhạc Cư của tôn thất Vĩnh Thành Vương Sở Chính Diêu, là Sở Chính Diêu lấy danh nghĩa mỹ nhân đưa cho Sở Hạo.
Hoàng thượng tra rõ Nhã Nhạc Cư, không chỉ lòi ra chứng cứ Sở Chính Diêu không phù hợp quy tắc, càng lật ra bí mật kinh hãi. Tổ chức sát thủ Ảnh Nguyệt Môn có tiếng xấu trên giang hồ, chủ nhân sau lưng lại là Vĩnh Thành Vương Sở Chính Diêu. Việc này khiến triều đình và dân chúng khiếp sợ, Sở Chính Diêu sợ tội lẩn trốn. Sở Hạo phụng mệnh truy đuổi, cuối cùng hợp lực với Lư Tùng Vương tìm được tung tích Sở Chính Diêu. Mà nơi tìm được, lại là cửa ải Thanh Mã của Bắc Hải.
Tháng mười một năm Chương Hợp thứ mười, Sở Chính Diêu sợ tội tự sát ở Thanh Mã, thi thể được đưa về kinh thành. Hoàng thượng bãi bỏ tước vị Vĩnh Thành Vương của Sở Chính Diêu, cách chức làm thứ dân, nhưng không giết ba đứa con trai của y. Nhà vợ Phạm thị nhà mẹ Phùng thị của Sở Chính Diêu, đều không bị liên lụy, thiên hạ đều nói Hoàng thượng nhân ái.
Đông Lâm, Lư Tùng hai vương lập công lớn. Tháng tư năm nay Hoàng thượng cho Đông Lâm Vương Sở Hạo về phiên. Tới tháng tám lại thả Thế tử Lư Tùng Vương Sở Chính Dật từ kinh thành trở lại Lư Tùng.
Sở Chính Việt ở Bắc Hải lại bị việc này liên lụy, thành tội ác đầu đảng chư phiên. Sở Chính Việt cũng không ngu ngốc, đương nhiên nhìn ra được huyền cơ bên trong, sau khi chuyện xảy ra vẫn cho người âm thầm điều tra việc này, không ngờ hôm nay lại thẳng thắn nói rõ với Sở Hạo.
Sở Chính Việt nói: “Sau chuyện này, dưới cơn nóng giận ta đóng cửa Thanh Mã chỉ để lại con đường núi hiểm trở. Hoàng thượng triệu ta về kinh, ta cũng cáo ốm không đi. Sau đó cảm thấy có chút không ổn, lần này mới có thể nóng lòng gặp thúc thúc mưu đồ chuyện về sau!”
Sở Hạo nói: “Hoàng thượng chịu thả ta, cũng là do đủ loại biểu hiện sau đó của Chính Việt. Nói tới nói lui, rốt cuộc là ngươi giúp ta trước, ta mới có thể trở về.”
Sở Chính Việt cười: “Ngày xưa thúc thúc ở lại triều đình, có lẽ có rất nhiều bất đắc dĩ. Nếu ngay cả những điều này ta cũng không thể nhận thức thì sao có thể trấn phiên đến ngày hôm nay?”
Lời này là thật lòng, thời cuộc đổi thay trong nháy mắt, người làm đại sự cần phải có lòng dạ tiếp nhận trước. Sở Hạo tâm tư kín đáo, có gan có mưu, đối địch với hắn, cần phải hết lòng hết sức mới có thể ứng phó. Làm bạn với hắn, nhất định phải toàn quyền giao phó không lo âu. Bất kể là bạn hay là địch thì đều làm cho người ta khuây khoả.
Nếu thật sự bắt tay với hắn, Bắc Hải cũng yên bình. Nếu là kẻ thù của hắn, cho dù chết trên tay hắn, cũng tuyệt đối không oan ức.
Sở Hạo mỉm cười: “Chính Việt sáng suốt vô cùng, một chút manh mối là đã biết rõ gốc rễ. Ta quả thật rất vui!”
Sở Chính Việt cũng cười: “Ta và thúc thúc hận sao gặp gỡ muộn màng! Thẩm thẩm bị thương, ta tất sẽ toàn lực hỗ trợ, nay đã nói ra rồi, bất kể là thuốc gì thì chỉ cần mở miệng, nếu Vân Tê Lam bên kia có thiếu gì thì cứ qua chỗ ta bù vào!”
Sở Hạo gật đầu, hai người nói xong nhìn nhau cười, nói hết những chuyện trước kia chưa thể nói thỏa thích. Trở về Hành phủ, Lăng Sương Các bị phá tường không ở được, Sở Chính Việt dứt khoát nhường lại chủ viện Uẩn Tuyết Các của mình, bản thân thì vào một lầu các nhỏ khác. Sở Hạo cũng không khách khí, ngược lại còn rất thân cận.
Trầm Nhã Ngôn thấy ba người bình an trở về, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rớt xuống, nàng ta vội vàng giúp thu xếp một chút, tới canh ba mới đi ngủ.
Gió lạnh như đao, Sở Chính Việt đứng bên cửa sổ, mặc cho gió lạnh cắt qua, lại như không cảm giác chút lạnh lẽo. Đêm tối trước bình minh, ngay cả những ngôi sao như rơi vào chỗ sâu trên màn trời, không tìm được nguồn sáng. Hắn biết rõ, đó chẳng qua là màu đen trong khoảnh khắc, nhanh chóng sẽ bừng sáng thôi!
Hắn nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Lư Thụ Lẫm rùng mình đi lại gần.
Hắn cong khóe môi lên, lại không cười: “Ổn thỏa rồi chứ?”
“Phải, hôm nay Xích Quảng dẫn người trở về. Hắn thiệt hại không ít người, muốn xin điện hạ thêm...”
Trong mắt Sở Chính Việt xẹt qua vẻ giận dữ: “Hắn lấy Diệp Ngưng Hoan làm lá chắn, suýt nữa tổn thương đến tính mạng của nàng ấy. Bây giờ còn có mặt đến tăng giá?”
Lư Thụ Lẫm nói: “Đông Lâm Vương cũng ở đấy, dù sao cũng phải giống thật chút. Ít nhất hắn thức thời hơn so với huynh đệ của hắn, dù sao điện hạ cũng phải giữ lại hắn, cho hắn vài lợi ích. Không thì hắn lại tập kết nhân mã trở về Hô Luân làm ầm ĩ, đối với chúng ta cũng không hay.”
Sở Chính Việt thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Cũng được. Mười ba bộ tộc Hô Luân trước giờ bất hòa, cứ để hắn ầm ĩ tiếp đi.”
“Điện hạ có thể nói hết với Đông Lâm Vương sao?”
“Ừ, cùng trải qua sinh tử, còn có cái gì không nói ra nữa? Thúc thúc cũng sớm muốn nói với ta, bằng không, hắn cũng sẽ không gọi Vân Tê Lam tới.” Sở Chính Việt nửa hí mắt, đảo mắt nhìn gã, “Chỉ có điều, dù sao cũng không bằng thông tâm hiểu ý như bây giờ!”
“Thật tốt quá! Trước đây điện hạ cũng nói, tuy rằng đề nghị của Đông Lâm Vương phi vẹn toàn đôi bên, nhưng dù cho đáp ứng thì cũng chưa chắc có thể khiến Đông Lâm Vương gạt hết sự phòng bị. Nói vậy trải qua việc này, Đông Lâm Vương nhất định rất tin tưởng điện hạ không nghi ngờ. Vương phi là uy hiếp của hắn, điện hạ xuống tay từ đây, quả thật làm chơi ăn thật.”
“Chỉ mong là một lần cuối cùng nhỉ?” Sở Chính Việt thở dài.
Lư Thụ Lẫm hơi giật mình, Sở Chính Việt khoát tay, ý bảo gã đi xuống, vẫn nhìn bầu trời đen kịt. Thật sự chỉ có vào lúc này đây, vào một khắc giương cung lên, bắn mũi tên gào thét kia hắn đã biết. Cho dù trở lại, hắn nhất định không có sự bình tĩnh khi đó.
Ngày kế Diệp Ngưng Hoan tỉnh lại, Sở Hạo tóm lược chuyện hôm qua nói với Sở Chính Việt cho nàng nghe. Diệp Ngưng Hoan giờ mới hiểu được, hóa ra Sở Hạo gọi Vân Tê Lam đến là còn có mục đích này. Mà Sở Chính Việt dựa vào bản án cũ này mà hiểu lòng Sở Hạo.
Từ nhỏ nàng đã bị bán vào Vĩnh Thành Vương phủ, sau này đưa đến Nhã Nhạc Cư huấn luyện trở thành vũ cơ, tuy ở Nhã Nhạc Cư nhiều năm nhưng lại không phải người của Ảnh Nguyệt Môn. Dùng khoét cốt kéo gân luyện thân thể, chỉ có bản thân lúc ấy phát bệnh ngốc, cho rằng múa đến mức rung động hồn người thì Sở Chính Diêu nhất định không nỡ tặng nàng cho người ta.
Câu chuyện cũ này, thành một vết sẹo của nàng. Cứ vén lên thì vẫn là máu tươi đầm đìa. Sở Hạo không dối gạt nàng chuyện gì, Sở Chính Việt mượn chuyện này mà thẳng thắn với hắn, hắn đương nhiên cũng không gạt nàng. Dù là như thế nhưng vẫn chỉ nói qua loa, là sợ nàng nhớ tới những chuyện đã qua.
Không chỉ nàng có khúc mắc không muốn nhớ, hắn cũng có khúc mắc không muốn nói!
Diệp Ngưng Hoan thật lòng vui thay cho Sở Hạo, hai người lần này thẳng thắn nói hết, chuyện sau này cũng có thể từ từ lo liệu.
Nhưng mà, vừa vui thay cho hắn, nàng cũng cảm thấy không thú vị gì.
Thụy nương nói không sai, nàng là nữ nhân, quản chuyện bên ngoài của nam nhân cũng không tốt. Nam nhân Sở gia ai nấy đều khôn khéo có âm mưu, nào cần nàng can thiệp vào? Can thiệp càng nhiều sẽ cho người ta cơ hội uy hiếp. Chuyến này, vốn là không nên đi ra ngoài!
Thế giới của Sở Hạo rộng lớn hơn nàng. Nàng muốn cùng hắn tiến vào thế giới của hắn, trên thực tế là không tốt đối với hắn. Sở Chính Việt có thể dựa vào chuyện của Ảnh Nguyệt Môn, chuyện của Sở Chính Diêu, chuyện của nàng để hiểu lòng Sở Hạo, cũng có thể dựa vào những chuyện này để bắt thóp Sở Hạo. Sở Hạo không hẳn không biết, nhưng cũng phải chịu.
Diệp Ngưng Hoan kéo tay hắn: “Nếu đã nói chuyện ổn thỏa rồi, vậy thì trở về Úc Lâm đi?”
Sở Hạo ngồi bên giường nói: “Ừm, hôm nay đi liền. Để Vân Tê Lam đến Úc Lâm chăm sóc nàng, ta cũng an tâm xử lý chuyện của phiên. Chính Việt cũng muốn trở về Bắc đô xử lý vài chuyện, huống hồ xảy ra việc này, hắn cũng phải để ý Bắc Vi một chút, chúng ta ở đây cũng không hay.”
Diệp Ngưng Hoan thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu. Sở Hạo lại nói: “Chân nàng bị thương, không tiện di chuyển đến Nguyên Đô. Năm nay ta ăn Tết ở Úc Lâm, Chính Việt ở chừng hai mươi ngày là có thể trở về, đến lúc đó cũng đi Úc Lâm tìm chúng ta. Hắn để Trầm Nhã Ngôn đi cùng chúng ta trước, có cái gì cũng tiện chăm nom!”
Diệp Ngưng Hoan cảm khái, khá lắm cháu ngoan, có can đảm lại có thể nắm chắc lòng người. Nếu nàng là chú, nhất định cũng thích ghê gớm!
Lúc xế trưa, mọi người sắp xếp xong hết thảy, Sở Hạo mang theo Diệp Ngưng Hoan trở về Úc Lâm. Hai thủ hạ Triệu Phùng Tắc, Vân Tê Lam cùng với Trầm Nhã Ngôn, thị nữ A Ninh cùng nhau đi theo. Sở Chính Việt tự mình hộ tống bên cạnh, cho tới khi đưa người đến Hành phủ Đông Lâm Vương ở Úc Lâm mới cáo từ rời đi.
Thụy nương sắp nhịn không được, Sở Hạo bình an trở về bà rất vui, nhưng Diệp Ngưng Hoan bị gãy chân lại khiến bà nhịn không được càm ràm lo lắng. Sở Hạo nói sơ lược chuyện ở Bắc Vi một chút, Thụy nương cũng hơi an tâm.
Sau đó, Sở Hạo bận rộn xử lý sự vụ đông phiên, gặp gỡ quan viên các vùng chuẩn bị phần thưởng ngày Tết. Thụy nương vội vàng trông coi tất cả tạp vụ sinh hoạt hàng ngày bên trong phủ, ngoài ra còn phải chuẩn bị lễ mừng năm mới. Diệp Ngưng Hoan ngoan ngoãn tịnh dưỡng, giúp Thụy nương xem các khoản mục hoặc là cùng Trầm Nhã Ngôn thiêu thùa may vá. Tới hai mươi tháng chạp Vân Tê Lam tới Úc Lâm, nàng ta kê thuốc mới điều trị cho Diệp Ngưng Hoan, Sở Chính Việt lại phái người từ Thanh Mã bí mật đưa rất nhiều dược liệu cùng với đủ loại vật tư sang đây. Thấy những thứ thuốc Sở Chính Việt đưa đến đều có dược tính mạnh, cũng không giống thuốc bổ thân trị xương bình thường cho nữ tử, Vân Tê Lam vốn có chút hoài nghi. Diệp Ngưng Hoan hời hợt giấu đi, chỉ nói mấy thứ thuốc này là Sở Chính Việt đưa cho Sở Hạo, có thể dùng. Vân Tê Lam thoải mái, cứ cầm đi sắc, thay Diệp Ngưng Hoan đuổi rét lạnh ra khỏi xương cốt.
Diệp Ngưng Hoan không muốn để cho Vân Tê Lam biết, Vân Tê Lam bán mạng cho Lư Tùng Vương, chung quy cũng vì một chữ tình. Nhưng trước mắt, chú cháu ba người lại lợi dụng bản án cũ liên lụy Ảnh Nguyệt Môn này mà cuối cùng mở lòng ra. Vân Tê Lam biết thì khó tránh khỏi ưu sầu. Lúc trước Sở Hạo viết thư cho Lư Tùng Vương, chỉ đích danh Vân Tê Lam đến. Nếu Lư Tùng Vương có tâm thay Vân Tê Lam lấp liếm nhất định sẽ không chịu, nhưng hắn không có. Có thể thấy Lư Tùng Vương có cùng ý tưởng với Sở Hạo, việc này mà sáng tỏ là có thể biết được cân lượng Sở Chính Việt nhanh nhất. Nhi nữ tình trường anh hùng nhụt chí, nếu muốn làm đại sự, sao có thể câu nệ tiểu tiết?
Có khi nàng không khỏi suy nghĩ nhiều, Sở Hạo lấy việc này để thử, là vì hắn nghi ngờ Sở Chính Việt biết quá nhiều. Hơn nữa cho dù nàng có chút quan hệ với Ảnh Nguyệt Môn thì suy cho cùng không sâu. Huống hồ trước mắt nàng bị thương, Sở Hạo vì thảo dược Bắc Hải, cho dù Sở Chính Việt không thẳng thắn trước hắn cũng sẽ tìm cơ hội nói trước, là băn khoăn quan tâm nàng càng nhiều hơn. Nhưng nếu có một ngày, đến thời điểm càng quan trọng hơn, Sở Hạo có thể cũng giống Lư Tùng Vương lấy Vân Tê Lam làm mồi nhử, lấy nàng hiến tế hay không?
Suy nghĩ này đột nhiên hiện lên, khiến nàng hung hăng áp chế cũng ra sức mắng mình mau ngừng lại. Sở Hạo chịu cưới nàng, là nước dơ có tắm rửa cũng không sạch, nàng làm sao có thể hoài nghi tấm lòng của hắn? Là bản thân nàng muốn đi theo, là nàng nhất định muốn xem xét thế giới giống đực kia.
Hắn không nhiều âm mưu làm sao bảo đảm bình an, hắn không có kế hoạch lợi dụng thì lấy cuộc sống an ổn cho nàng ở đâu? Biện pháp tốt nhất Thụy nương không chỉ nói một lần, nàng canh chừng bốn góc của mình, lo liệu tạp vụ trong nhà, đừng gây thêm thị phi nữa! Nàng nên như thế, cũng cần phải như thế!
Đảo mắt đã đến cuối năm, Úc Lâm và Bắc Vi cách nhau chỉ một ngọn núi. Nhưng núi trở gió lạnh, khí hậu tốt hơn Bắc Vi không ít. Diệp Ngưng Hoan an tâm tịnh dưỡng bên trong phủ, ở chung với Trầm Nhã Ngôn ngày ngày thân thiết. Có Vân Tê Lam cùng rất nhiều thuốc hay, thương tật ở chân nàng dần khỏi hẳn.
Tới hai mươi tám tháng chạp, Sở Chính Việt đúng hẹn mà đến, còn mang theo nhiều đồ Tết. Các loại báu vật Đông Lâm khó gặp tất cả đều có, không giấu giếm tình hình dân sinh đất bắc chút nào. Không chỉ như thế, còn mang theo danh sách thương hộ hắn lui tới với Đông Lâm giao cho Sở Hạo. Từ xưa nghiệp quan đã liên kết với nhau, danh sách này cực kỳ quan trọng với Sở Hạo, là chỗ mấu chốt, có thể thao túng lòng người. Sở Hạo rất là khuây khoả, càng thân cận với Sở Chính Việt.
Vân Tê Lam năm trước xin nghỉ trở về Lư Tùng, nàng ta đương nhiên muốn đón năm mới cùng Lư Tùng Vương. Lư Tùng Vương cũng mang hộ thư nói, năm sau sẽ gặp gỡ ở Úc Lâm, muốn Sở Chính Việt chờ hắn.
Giao thừa đêm đó, trong Hành phủ giăng đèn kết hoa. Sở Hạo bày gia yến đón giao thừa trong vườn, mọi người bên trong phủ thưởng thức, ngay cả Sở Chính Việt mang người tới cũng không ngoại lệ. Sở Chính Việt cũng không nhỏ mọn, tuy rằng hắn là tiểu bối không tiện lên mặt đòi thưởng trước mặt Sở Hạo, nhưng cũng để Lư Thụ Lẫm lại mời người hầu thân thiết, hai vương tề tụ, mỗi người được hai phần thưởng, rất là vui vẻ!
Yến hội bày ở sảnh lớn trong vườn, bên ngoài đều là sắc mai, rực rỡ um tùm như trận địa. Bên trong vườn có đài diễn kịch, xiếc ảo thuật, ca múa thay nhau lên đài, đầy tớ bắn pháo hoa, trình diễn tráng lệ khắp Hành phủ Úc Lâm.
Chỉ có chú cháu Sở Hạo cộng thêm Diệp Ngưng Hoan và Trầm Nhã Ngôn, Sở Hạo đơn giản chuẩn bị một phòng khách cho người lui ra sau tấm bình phong đoàn tụ. Tới giờ hợi, pháo hoa bắn lên, ngay cả Sở Chính Việt cũng tự mình cầm lấy pháo chơi năm mới. Trầm Nhã Ngôn ngồi yên không được cũng đi theo chơi.
Diệp Ngưng Hoan mặc một bộ đồ mới, vẫn quấn kín mít, mặt nhuộm màu hồng, khí sắc có vẻ cực tốt. Sở Hạo cũng mặc đồ mới, mặt mày như họa tựa như chi lan. Hai người ngồi trong sảnh, tay nâng chén, mi mắt đưa tình cực kỳ hòa hợp vui vẻ.
Bên ngoài Sở Chính Việt tiếp tục đưa pháo cho Trầm Nhã Ngôn đốt lửa, Trầm Nhã Ngôn hưng phấn vô cùng, ánh mắt sáng lấp lánh.
Sở Hạo cúi đầu nhìn Diệp Ngưng Hoan đang nhìn hai người phía ngoài cười cười, không khỏi vỗ về mặt nàng nói: “Trông thấy mà thèm, ta dẫn nàng đi ra ngoài chơi một chút nhé?”
“Không được, nhìn bọn họ chơi là được.” Diệp Ngưng Hoan cười nói, cầm chén rượu đưa về phía hắn, “Lại là năm mới rồi, nguyện năm sau có thể bình an tốt đẹp.”
“Hàng năm đều như thế.” Sở Hạo kề sát tay nàng uống nửa chén, lại để chén đến bên môi nàng, như muốn uống rượu giao bôi.
Diệp Ngưng Hoan uống một hơi cạn sạch, khẽ giọng nói: “Ta có hơi mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước. Chàng cũng chớ huyên náo cùng bọn họ muộn quá.”
Sở Hạo bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt nàng mênh mông sóng nước nhưng không có phần uể oải.
Hắn nhéo mũi nàng nói: “Gần đây sao ỉu xìu thế? Trước kia thích náo nhiệt nhất, ở trong sân cũng muốn cưỡi ngựa. Nhưng ta thấy nàng gần đây cứ gò bó trên giường, có thể động đậy cũng không động đậy.”
“Không, không phải chàng nói sao, lần này bị gãy chân nên nề nếp lại, còn dám sao?” Diệp Ngưng Hoan vui cười.
Sở Hạo nhìn nàng, thấp giọng hỏi: “Có phải bởi vì ta không giấu Chính Việt chuyện Ảnh Nguyệt Môn hay không, nàng khổ sở trong lòng?”
Hắn luôn thông suốt như vậy, khiến nàng muốn giấu cũng không giấu được. Gần đây hắn rất bận rộn, đi sớm về muộn, nhưng sự biến hóa cực nhỏ của nàng sao lừa gạt được hắn?
Diệp Ngưng Hoan miễn cưỡng cười nói: “Nào có? Dù sao cũng là chuyện không giấu được. Năm trước hắn trúng một gậy, đương nhiên phải tra kỹ.”
Hắn ôm nàng, vuốt ve tóc nàng nói: “Ta chỉ lo nàng cả đời lăn lộn chờ chết, nàng muốn chơi thì chơi muốn nháo thì nháo, cho dù cả ngày ăn vạ đi chơi không để ý tới gia vụ ta cũng mặc kệ. Chỉ là không được vì chuyện này mà đoán mò lòng ta!”
Nàng nghẹn trong lồng ngực, rầu rĩ trong lòng hắn. Vươn cánh tay ra muốn ôm lấy hắn, nàng nhẹ giọng nói: “Không đâu, ta sẽ không!” Nàng mắng bản thân mình, sẽ không.
Sở Hạo cúi đầu xuống tìm kiếm môi nàng, dựa vào áo khoác che chắn nàng, mặc sức hôn môi. Nàng mặt đỏ tai hồng, thấp giọng lẩm bẩm: “Có người...”
“Đều đốt pháo rồi, ai quản chúng ta?” Hắn cười xấu xa, lại ngậm môi, dịu dàng ngậm trong miệng âu yếm.
Trầm Nhã Ngôn nhảy chân đạp tuyết chạy đến bên hồ đợi Sở Chính Việt, sau một lúc không thấy động tĩnh thì không khỏi quay đầu gọi: “Chính Việt, nhanh tới giúp ta với?”
Khi còn bé có thói quen gọi tên hắn, sau này hắn làm Bắc Hải Vương rất lâu nàng cũng không đổi được, nhưng mà hắn cũng không bực tức. Tuy rằng tỷ tỷ cũng nhắc nhở nàng, mấy năm gần đây cũng sửa lại đôi chút. Nhưng hôm nay quá phấn chấn, hắn đón năm mới với nàng không nói, còn theo nàng chơi lâu như vậy, nhất thời hưng phấn nhịn không được.
Nàng quay đầu, thấy Sở Chính Việt nghiêng người ngẩn ngơ nhìn vào đại sảnh. Sợi hương trong tay không biết ném xuống đất từ bao giờ, sớm đã bị tuyết dập tắt. Trầm Nhã Ngôn tò mò, lại gần muốn nhìn. Không ngờ Sở Chính Việt nhanh chóng bước chân trở về, vừa đi vừa nói chuyện: “Không chơi nữa, quay về uống rượu!”
Hắn sải bước, như là trong phòng có của quý, Trầm Nhã Ngôn đành phải vén váy đuổi theo. Sở Chính Việt bước nhanh trở về, Diệp Ngưng Hoan nhô đầu ra khỏi ngực Sở Hạo ngồi thẳng dậy, sắc mặt không được tự nhiên. Sở Hạo ung dung mượn thân mình ngăn Diệp Ngưng Hoan lại, cười: “Sao không chơi nữa? Trong phủ cũng ổn rồi, bắn xong thì bảo bọn họ lấy thêm đi.”
“Chẳng qua chỉ là một cái thú, sao có thể ném thúc thúc ở đây còn mình chạy đi chơi?” Sở Chính Việt ngồi trước bàn tiệc của mình, phất tay bảo người hầu rời đi, lấy cái chén rót rượu, “Hôm nay là đêm ba mươi, thúc thúc không thể trốn tiệc, nhất định phải uống với ta một đêm mới được!”
Sở Hạo nói: “Đó là đương nhiên, chốc nữa cho người ở đây lui hết, chúng ta đi noãn các uống.” Rồi hắn quay đầu nói với Diệp Ngưng Hoan, “Nếu nàng mệt thì để Nhã Ngôn dẫn nàng trở về trước.”
Diệp Ngưng Hoan vừa định gật đầu thì lại thấy Trầm Nhã Ngôn lại gần lén đưa mắt nhìn nàng. Trầm Nhã Ngôn chưa bao giờ có ý lôi kéo nàng rõ ràng như vậy, hiển nhiên hôm nay quá vui, trở về thì nước đã lạnh, tương phản quá lớn không chịu nổi.
Diệp Ngưng Hoan thở dài trong lòng, mỉm cười nói: “Ta không mệt, nếu không ta theo chàng qua đó ngồi một chút. Không chịu đựng nổi thì đi ngủ cũng được!”
Nghe xong lời này, Trầm Nhã Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cúi người nói: “Phải, có ta đi theo Vương phi mà. Ngày mai đầu năm mồng một, cũng không có chuyện gì để lo liệu, dậy muộn một chút cũng không gây trở ngại gì.”
Bốn người lại chuyển tới vào ngồi trong noãn các. Nơi này không chứa quá nhiều người, Thụy nương đơn giản bảo mọi người giải tán, chỉ để lại Đông Anh và A Ninh trông coi bên ngoài noãn các.
Sở Hạo và Sở Chính Việt nâng chén này tới chén khác, uống tới say rượu. Tới giờ sửu Diệp Ngưng Hoan liền mơ mơ màng màng, thấy bọn họ hăng hái quá cũng ngượng ngùng gọi người vào dọn bàn, chỉ lặng lẽ xê dịch đến sau lò hương tấm bình phong xiêu vẹo ngủ gật. Trầm Nhã Ngôn lại rất hào hứng, cho dù đi theo Diệp Ngưng Hoan cũng chỉ lo vươn cổ ra ngoài xem, nghe hai người nói chuyện còn thỉnh thoảng cười.
Diệp Ngưng Hoan vừa tỉnh dậy, thấy sắc trời cũng có chút ửng đỏ. Trầm Nhã Ngôn lệch qua một bên ngủ rất say, bên ngoài cũng không có động tĩnh. Hôm nay mồng một tháng giêng, nhưng mà ai nấy đều biết ngày hôm qua đãi tiệc trễ, sáng sớm không ai bắn pháo quậy người. Nàng vén thảm che trên người Trầm Nhã Ngôn, chống người chuyển qua bên ngoài, muốn tới cửa đi gọi Đông Anh và A Ninh tiến vào.
Bên ngoài bình rượu ngã đầy đất, trống không hơn phân nửa. Ly chén trên bàn càng nghiêng ngả, đủ thấy hai người này một đêm uống cạn sạch. Sở Hạo thì xiêu vẹo trên giường gần cửa sổ, Sở Chính Việt thì ngã vào ghế nằm, ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự. Hai người đều đã hơn hai mươi, sang năm mới lại như đứa trẻ, thật tiếc thay cái đức hạnh này!
Diệp Ngưng Hoan lắc đầu, thuận tay cầm lấy tấm chăn bên giường che cho Sở Hạo, lại cầm một cái chăn khác đến chỗ Sở Chính Việt. Không ngờ váy của nàng bị kéo đến bên cạnh chiếc ghế nằm, nàng kéo lại qua chân ghế. Thân mình thất thăng bằng, toàn bộ sắp bổ nhào vào người hắn. Nàng hoảng hốt không ngừng được chống lên mép ghế, lúc này mới tránh khỏi trực tiếp lăn vào ngực Sở Chính Việt.
Sở Chính Việt luôn mẫn cảm, bị hành động của nàng làm cho tỉnh lại. Hơi mở mắt, lại thấy một mái tóc dài rũ xuống lay động ngay trước mắt, hắn hoảng sợ, hé nửa mắt lại thấy mặt Diệp Ngưng Hoan.
Nàng cắn chặt môi không dám kêu gào, hai tay gắng gượng giữ thăng bằng, suýt thì ngã xuống mặt thảm. Nàng kìm nén một tiếng cũng không bật ra, hiển nhiên sợ làm giật mình người nào khác. Bộ dáng thất kinh này khiến hắn có phần khó chịu, nhưng cũng không đành lòng mở mắt ngồi dậy lúc này làm cho nàng mất mặt.
Diệp Ngưng Hoan vất vả lắm mới chống người ngồi dậy được, rồi lại phát hiện chéo quần bị mắc kẹt. Nàng choáng váng, miễn cưỡng ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, cúi người kéo ra, động tác rất nhẹ lại rất gấp rút, nhưng trước sau vẫn không có kết quả. Sở Chính Việt nghe nàng sột soạt như con chuột nhưng cũng không biết là đang chơi đùa cái gì, cứ như vậy không chịu lên tiếng gọi người.
Diệp Ngưng Hoan này làm sao vậy? Bị người ta trói lại một lần rồi ngốc luôn sao? Nói ra một tiếng cũng sẽ không chết!
Nàng từ từ thẳng lưng, nhìn Sở Chính Việt mà đờ ra, nghĩ có nên đánh thức hắn hỗ trợ hay không. Hắn luôn khinh bỉ nàng, lúc này sao lại tin tưởng ngoài ý muốn? Không chừng còn có thể cho rằng là nàng cố ý quấn váy hại hắn?
Sở Chính Việt nheo mắt nhìn nàng, mặt nàng hốt hoảng luống cuống, giống như sắp khóc rồi. Sở Chính Việt im lặng nằm không động đậy, sắc mặt có chút tái nhợt. Bỗng nhiên tay hắn rũ xuống, sờ lấy góc quần của nàng kéo một cái.
Diệp Ngưng Hoan giật mình nâng mắt, đôi mắt lạnh lùng kia lúc này đang liếc nàng, lại như là mang theo tức giận.
Diệp Ngưng Hoan ngập ngừng muốn giải thích: “Ta... Ta không phải cố...”
Sở Chính Việt hung hăng trừng nàng, trở mình lại đi ngủ.
Diệp Ngưng Hoan như phủ tro đầy mũi, run rẩy một lúc rồi lặng lẽ vén váy lên vòng ra ngoài. Xong rồi, càng khinh bỉ, chẳng những thấy nàng xuất thân kém, bây giờ còn dám lấy lòng tiểu nhân của nàng đo bụng quân tử của hắn.
(*) đàn sắt: trong thành ngữ có cụm từ “duyên cầm sắt”, đàn sắt và đàn cầm là hai loại đàn cổ, chữ cầm sắt thường dùng nhằm chỉ mối duyên đẹp, vợ chồng hoà hợp lãng mạn như cây đàn cầm sắt.
Sở Chính Việt và Sở Hạo bước vào giai đoạn đàm phán giằng co. Sở Chính Việt nói đi nói lại, lúc thì đáp ứng lúc thì hối hận, nói quanh co lòng vòng vẫn chưa quyết định.
Sở Hạo liên tục mấy ngày không lộ diện ở Úc Lâm, lại gần ngày Tết, hơn nữa là lần đầu Sở Hạo đón năm mới ở đất phiên, chư thần lần lượt chạy tới gặp. Thường xuyên qua lại, Thụy nương có phần không chịu nổi, mấy lần nhờ tướng thủ thành quan nội mang hộ tin thúc giục, hỏi Sở Hạo ngày về. Tuy rằng Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan có chút nóng nảy nhưng cũng biết mấu chốt lúc này.
Vạn sự khởi đầu nan, nếu có thể thu xếp ổn thỏa với Sở Chính Việt trước năm mới, sang năm sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Bắc Hải tạm an bình không nói, hơn nữa có thể mượn Bắc Hải mà chỉnh lý đông phiên. Bởi vậy, tuy rằng trong lòng Sở Hạo có nôn nóng cũng phải ứng phó.
Ở phía sau, Diệp Ngưng Hoan hết lần này tới lần khác gặp phải một chuyện xui xẻo, nàng bị bắt cóc!
Không chỉ phiên vương có nhiệm vụ vừa cao quý vừa nguy hiểm, thân là Vương phi cũng nguy hiểm tương đương, càng có thể thấy được nàng có bao nhiêu vận suy.
Sự tình phát sinh là như vầy, Sở Hạo lại cãi cọ với Sở Chính Việt ở ngoài sảnh, Diệp Ngưng Hoan thì ngủ tại nội các. Ngay tại đó, vách tường bên trong giường bị người ta gây ra một tiếng động lớn, rất dứt khoát nhanh nhẹn quấn Diệp Ngưng Hoan lại mang đi.
Lăng Sương Các và Uẩn Tuyết Các xây trên núi, từ xa nhìn lại tựa như hai cái tai thỏ dựng thẳng, Lăng Sương Các tựa lưng vào vách núi, giống như đao tước cực kỳ hiểm trở. Khi xây dựng, vì xuất phát từ an toàn mà cân nhắc nên cũng dọn sạch xung quanh ngọn núi cao và hiểm trở, muốn từ nơi này leo thẳng lên mà không bị người ta phát hiện là rất khó khăn.
Hai ngày nay Vân Tê Lam không ở đây. Thể chất Diệp Ngưng Hoan khác thường, thuốc Vân Tê Lam mang theo không đủ, hôm qua đã trở về Lư Tùng chế thuốc. Tuy để lại mấy tên thủ hạ nhưng cũng chỉ là chút công phu thị nữ. Lúc ấy Sở Hạo và Sở Chính Việt đang nói chuyện trong sảnh, các nàng cũng không tiện đi vào nghe, vì thế mới cho người ta bắt được cơ hội như vậy.
Có thể tìm đúng thời cơ, chọn thời điểm thích hợp đánh vỡ vách tường cho người mang đi chỉ có một khả năng, đối phương không phải nội gián thì cũng mua chuộc nội gián đợi thật lâu ở đây.
Diệp Ngưng Hoan đầu to hướng xuống đất bị một gã đàn ông che mặt khiêng lên vai chạy như điên ở trong núi, bên cạnh cũng có hai tên áo đen đi theo. Đêm đen gió lạnh, gió như đao quét qua mặt phát đau, núi tựa ác thú rừng như móng quỷ, khắp nơi đều lộ vẻ kinh khủng dày đặc kỳ quái. Nàng lại không biết đối phương có lai lịch gì, cũng không biết bọn họ muốn đi đâu.
Nhưng nàng lại không sợ hãi!
Đúng là có một chút sợ, chẳng qua nàng sợ tâm tính bình tĩnh đầy quỷ dị của bản thân. Đây là tại sao vậy? Có kinh nghiệm làm con tin sao?
Nàng nửa nâng mắt thấy tuyết rơi đầy trời cùng khu rừng đen như mực, người khiêng nàng tay rất chắc, không ngờ bọn họ nhanh chóng đuổi theo, cả đường đều chạy chân không chạm đất, trong tuyết không để lại nửa dấu chân. Hơn nữa đối phương vừa nhìn một cái là biết nhân tài kiệt xuất của nhóm này, căn bản không nói nhảm với nàng, cũng không cho nàng cơ hội để lại đầu mối. Hai tay một bịt miệng một trói, đừng nói là kêu gào, muốn tán gẫu mê man hay là cảm hóa đối phương một chút đều không được!
Tình huống ác liệt như vậy, vẫn còn không sợ hãi. Diệp Ngưng Hoan cực khiếp đảm tố chất tâm lý của mình.
Bọn họ chạy vòng quanh một hồi, Hành phủ xây trên ngọn núi cao ngất ẩn phía sau đỉnh núi khác không nhìn thấy. Trời tối đen như mực không trăng không sao, chỉ có gió lạnh gào thét, tuyết phản chiếu trong rừng mơ hồ ánh lên vẻ bi thảm.
Diệp Ngưng Hoan cảm giác được bọn họ dần dần ngừng lại, lờ mờ nhìn thấy ánh lửa. Thân mình nhẹ bẫng bị gã đàn ông kia túm lấy ném trên đất tuyết. Diệp Ngưng Hoan thở phào nhẹ nhõm, may mà tuyết dày, bằng không bị thương càng thêm thương tích.
Nàng dựa vào địa thế lăn mấy vòng, giải thoát mặt mình từ trong tuyết ra, hơi giật mình. Trong rừng đất trống đều đầy người, có ngồi có đứng ước chừng mười bảy mười tám người, đều mặc áo đen che mặt. Mấy người trói nàng làm con tin cũng lại gần đứng, người ở giữa cầm một cây đuốc, miệng đầy sôi sục nói gì đó, hắn nói một câu, mọi người liền đáp lại một câu, Diệp Ngưng Hoan không nghe hiểu câu nào!
Cả buổi trời bọn chúng đều hăng tiết như gào thét, dường như cũng không thèm quan tâm như vậy sẽ đưa binh mã tới. Bọn chúng tràn đầy nhiệt huyết, mũi tên rời cung ẩn vào trong rừng, chỉ có cái gã bên trong thuận tay đặt cây đuốc trên một gốc cây khô, lúc này mới chuyển hướng nhìn Diệp Ngưng Hoan dưới đất. Hắn túm nàng ngồi chính giữa vô cùng dễ dàng, rõ ràng làm mồi sống.
Hắn che mặt, ngay cả tóc cũng che hết lại. Chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt như chim ưng kia, dưới ánh lửa lóe lên chút ánh sáng dị thường. Hắn kéo miếng vải nhét trong miệng Diệp Ngưng Hoan ra, thấy nàng chẳng hề kêu la cũng không giãy giụa, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Gã đàn ông có phần ngạc nhiên, nói giọng Trung Nguyên không thuần thục: “Tiểu cô nương, ngươi rất có can đảm đấy.”
Diệp Ngưng Hoan kinh ngạc nhìn hắn: “Ta khuyên các ngươi nhanh giải tán đi, quả thật không có kết quả đâu.”
Sắc mặt gã đàn ông kia càng quỷ dị hơn, nhìn nàng chằm chằm. Ngón tay thô ráp cầm lấy cằm nàng, cọ sát da thịt mềm mại nàng phát đau. Hắn lẩm bẩm mấy câu, Diệp Ngưng Hoan nghe không hiểu, lại nói: “Ngươi từ Hô Luân đến à, định dẫn Sở Chính Việt qua đây nói điều kiện sao?”
Hắn ngẩn người, trong mắt mang theo chút ý cười: “Đông Lâm Vương phi quả không vô năng giống bề ngoài.”
Diệp Ngưng Hoan nghẹn lại, bề ngoài của nàng sao mà trông vô năng?
Hắn nói: “Muốn kết minh với Đông Lâm thì không thể đắc tội Đông Lâm Vương. Bắt được ngươi thì phải ngoan ngoãn nghe lời!”
Diệp Ngưng Hoan cười: “Cũng không nhất định nha, xem ngươi muốn cái gì đã chứ. Chẳng qua nếu ngươi muốn cái gì đó quá quan trọng, vậy thì hắn không hẳn chịu sự chi phối.”
Không phải không hẳn, mà là nhất định không chịu. Có một điều nàng chưa nói, đó chính là Sở Chính Việt vốn xem thường nàng. Hắn sẽ không vì một nữ nhân hắn khinh bỉ mà bị thao túng.
Tại Nguyên Đô đã rõ ràng, hắn dùng phương pháp kia để uy hiếp, chính là sự khinh thường rõ ràng nhất. Nếu Sở Hạo cưới một danh môn khuê tú, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Đừng nói thiên kim vọng tộc, chỉ cần là con gái nhà bình thường, ai mà không coi trọng nhất là danh tiết trong sạch. Bị người ta nhục nhã như vậy thì đã sớm lấy cái chết để bảo vệ danh tiết. Nếu hắn đã dùng biện pháp kia, không làm được sẽ xảy ra án mạng.
Nhưng hắn biết nàng sẽ không, bởi vì nàng vốn chính là một tiện dân gan lớn da dày muốn bám đại thụ, chẳng những sẽ không mà còn thổi gió qua gối cho Sở Hạo đến!
Sở Hạo tới, hắn càng khách sáo. Đến ngày hôm sau nàng bị gãy chân, hắn biết rõ Sở Hạo ở bên dưới vẫn muốn cõng nàng, căn bản là không kiêng dè thể diện cho nàng. Trả lại nàng cây trâm cài cũng là bởi vì nàng cứu hắn một mạng, dù vậy, không phải là dùng cái cách không minh bạch kia sao?
Mấy ngày nay hắn thất thường, không hẳn là bởi vì đề nghị này do nàng nói. Sắc mặt hắn không thể mãi như thế được, luôn phải lộ ra khuyết điểm.
Từng chuyện đều sáng tỏ, hắn khinh thường nàng, nàng xuất thân nghèo hèn hơn nữa lại là tiểu nhân phù chính. Đúng vậy, hắn là hậu duệ quý tộc thiên hoàng, vốn đã khinh thường nàng. Đừng nói là hắn, chỉ sợ ngoại trừ Sở Hạo ra cũng không mấy ai có thể coi trọng nàng.
Vẻ kinh dị trong mắt người nọ càng nặng nề, có phần lạ lùng, bỗng nhiên hắn hỏi: “Ngươi... Ngươi làm sao biết những chuyện này...”
“Thập Cửu thẩm rất tinh khôn, làm sao mà không đoán được?”
Gió cuốn theo giọng nói bình tĩnh điềm nhiên của Sở Chính Việt, hắn nhàn nhã đạp chân lên tuyết, như đạp lên đóa hoa óng ánh. Áo đen như mực, chỉ thấy hoa văn màu bạc ẩn hiện, áo choàng lông chồn màu đen che khuất vết thương trên cổ, vạt áo, cổ tay áo cũng thêu lông chồn, đều là thượng phẩm đứng đầu. Gió lướt qua làm mọi thứ nghiêng ngả đều dựng thẳng, hoa văn ánh lửa càng thêm nhuộm sắc dịu dàng.
Tóc dài cột cao, đuôi tóc lay động theo gió nhẹ. Gương mặt hòa nhã mà ôn tồn, vẫn mang theo nụ cười nhạt. Tại nơi tuyết trắng âm u tĩnh mịch, rừng cây trùng trùng điệp điệp này, vẻ cao ngất thon dài của hắn lại thêm vài phần sáng rỡ.
Diệp Ngưng Hoan thấy người đến là hắn thì không có nửa phần vui mừng, ngược lại càng thêm luống cuống, dường như bây giờ mới phản ứng kịp rằng mình bị người ta bắt cóc. Đi theo hắn lại gần, có một bóng hình đập vào mắt, Sở Hạo đi theo phía sau Sở Chính Việt đạp tuyết mà đến.
So với bộ y phục màu đen của Sở Chính Việt, vải gấm màu bạc hòa lẫn màu tuyết của hắn càng có thể mang đến ấm áp cho Diệp Ngưng Hoan, tóc đen dài rũ xuống, hơi xốc xếch giống như ngàn vạn ngón tay đang lướt qua trái tim của nàng, trong mắt là lửa là suối, lo lắng và an ủi luân phiên xuất hiện, sao mà rung động lòng người.
Người nọ nhanh chóng đưa tay siết chặt cổ Diệp Ngưng Hoan, miệng bất mãn chửi một câu tiếng Hô Luân rồi nói tiếp: “Sở Chính Việt, ngươi mang trợ thủ tới đây là không muốn bảo toàn mạng sống của nàng ta sao?”
Sở Chính Việt giơ tay lên, ngón tay kẹp một tờ giấy nho nhỏ đang hé mở: “Thấy thì thấy rồi, chỉ là cái vị ngươi đang siết chặt là thẩm thẩm của ta. Thúc thúc lo lắng cho nương tử, ta cũng không có cách nào!”
Người nọ nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm: “Ồ, hóa ra là Đông Lâm Vương, vậy cũng tốt!”
Diệp Ngưng Hoan hoan hô trong lòng, quả nhiên là phu quân tốt của nàng. Nếu Sở Chính Việt một mình đến đàm phán, nàng nhất định khó giữ được cái mạng nhỏ này. Ánh mắt Sở Hạo ra sức nhìn chằm chằm bàn tay đang siết Diệp Ngưng Hoan kia, khuôn mặt mang theo vài phần tối tăm. Hắn đi lên mấy bước, xòe tay nói: “Chẳng qua chỉ nhiều hơn một người, không cần thiết phải thế chứ? Bọn ta vẫn chưa mang binh khí, có yêu cầu gì ngươi cứ nói đi!”
Trên ngọn cây có hai tên nhảy xuống, không hề khách khí mà lục soát hai người một lần. Bị đẩy xoay người, Sở Chính Việt cười cười, cất giọng nói: “Hô Diên Xích Quảng, ngươi ngủ đông ở sâu trong rừng rậm Bắc Vi, vẫn luôn không động thủ, mãi cho đến khi ta dẫn khách quý tới thì bắt lấy cơ hội, thật là kiên nhẫn lâu quá.”
Bị bóc trần thân phận dễ dàng, chân mày Hô Diên Xích Quảng giật giật: “Thả anh trai Càn Bộ của ta ra, ta tha cho nàng ta khỏi chết.”
Sở Chính Việt nói: “Thay vì để ta thả hắn, chi bằng ngươi ngồi vị trí của hắn, ta sẵn lòng nói chuyện với người.”
Thật là ghê gớm, người ta đã bức tới cửa rồi, còn lấy quyền thế ra hấp dẫn.
Hô Diên Xích Quảng hừ lạnh: “Ngươi không thả người ra thì ta bẽ gãy cổ nàng ta.”
Hắn trực tiếp siết chặt cổ Diệp Ngưng Hoan nhấc nàng lên, một chân Diệp Ngưng Hoan như cây côn, một chân khác mất thăng bằng mà xoay loạn, cũng nói không nên lời.
Sở Hạo bấm khớp ngón tay thật mạnh, ra sức nhịn xuống máu não đang xộc lên đỉnh, bóp chặt ngón tay ép mình phải bình tĩnh. Hắn khẽ thở ra một hơi, giương giọng chậm rãi nói: “Ta không biết nội tình trong đó. Chỉ là cái kế hoạch này của ngươi có đầu mà không có đuôi, ta thấy ngươi đã sớm biết ca ca ngươi đã chết rồi thì phải?”
Đừng nói Sở Chính Việt thầm kinh hãi, Hô Diên Xích Quảng càng giật mình không kém, tròng mắt mở cực kỳ lớn. Trán nổi gân xanh, bàn tay liền muốn tăng lực bóp chết Diệp Ngưng Hoan tại chỗ. Ở phía sau, Diệp Ngưng Hoan nhấc chân trái lên, vén váy lên trực tiếp phủ lên đầu hắn.
Sở Hạo chờ đúng thời cơ, người nhảy lên mấy trượng, dáng vẻ uyển chuyển như điệu kinh hồng. Sở Chính Việt nghiêng qua một bên, hướng tới một ngọn cây khác tìm kiếm. Động tác hai người cực kỳ đột ngột, cho đến khi người bày ám tiễn núp ở trên cây rút cung định bắn đã không còn kịp. Sở Hạo một cước đạp người xuống, kêu gào với Sở Chính Việt ở phía sau: “Cầm lấy!”
Sở Hạo giật lấy cung tiễn ném về phía sau không thèm nhìn tới. Sở Chính Việt nhảy lên cây, người núp trên cây bị hắn đạp dưới chân, cung tiễn người nọ cầm trong tay đã rơi xuống, chẳng trách Sở Hạo bắt được.
Sở Chính Việt đưa tay nhận lấy, kéo cung bắn. Biến cố xảy ra, Hô Diên Xích Quảng vừa xốc váy lên lộ mặt ra thì người phía sau cũng nhào tới, chộp lấy loan đao kiếm sắc chém lại đây.
Hắn phản ứng cũng không chậm, thấy hai người trèo lên cây, theo bản năng hắn nhấc Diệp Ngưng Hoan lên làm lá chắn, ở phía sau, vèo vèo mấy luồng sáng vẫn không chút lưu tình phá thủng bầu không khí mà đến. Hắn thầm biết không ổn, vội vàng giơ Diệp Ngưng Hoan lên cao, một tay còn lại lặng lẽ để ngang ngực, làm động tác phòng bị kẹp tên.
Đây là cách hắn che chắn, để tránh mưa tên xuyên qua Diệp Ngưng Hoan lại đâm hắn.
Động tác này khiến hắn phân lực, mấy luồng sáng như sao băng xẹt qua, càng thêm lóa mắt. Nhìn như rơi vội, nhưng tới trước mặt thì tinh lực lại dồi dào. Mang theo sức mạnh khổng lồ, dốc sức treo Diệp Ngưng Hoan ra sau, hắn đau nhức không tự chủ được mà buông lỏng tay. Vài nhánh mưa tên như đập cánh, mang theo Diệp Ngưng Hoan thẳng hướng bay về phía sau, vù vù mấy tiếng, ghim chặt nàng trên một gốc cây thông liễu cực lớn.
Sau gáy Diệp Ngưng Hoan bị đập phát đau, lại khiến cơn đau bị siết cổ của nàng kéo dài. Vừa hoảng hồn lại, nàng phát hiện bản thân đang treo trên cao giữa không trung, dưới nách, hai vai, bên hông đều ghim tên, cố định nàng trên cây, chỉ còn tóc và tà váy lất phất, rất giống quỷ treo cổ. Nếu người qua đường nhìn thấy, nhất định sẽ y như bị hù chết!
Khá lắm Sở Chính Việt, lại ghim nàng lên cây. Chẳng qua, lần này là vì cứu nàng.
Phía dưới đánh thành một bầy. Sở Chính Việt linh hoạt nhảy tới nhảy lui trên cây, thỉnh thoảng lén bắn tên. Hơn nữa hắn mặc đồ đen không rõ ràng, làm cho bên dưới quỷ khóc sói gào.
Sở Hạo thì không may mắn như thế, bộ quần áo này của hắn không tiện, gấm chỉ bạc quá rõ đến mức người truy đuổi hắn càng nhiều hơn. Sở Hạo tung bay lên xuống, chợt xa chợt gần, phía sau kéo theo một chuỗi dài. Miệng còn la hét: “Trông chừng nàng ấy!”
Có mấy tên muốn trèo lên cây bắt Diệp Ngưng Hoan, đều bị Sở Chính Việt bắn tên trót lọt. Càng về sau thì không thấy tên đâu, hắn thấy gì ném đó, bẻ gãy cành cây, mảnh băng, cái gì cũng đều có thể bắn.
Diệp Ngưng Hoan cảm khái, từ lúc nào mà bọn họ phối hợp nhịp nhàng như vậy?
Hô Diên Xích Quảng thất thủ, nhìn chằm chằm Sở Chính Việt không rời mắt. Kẻ này mạnh vô cùng, đến chỗ nào cây đổ cành nghiêng chỗ đó, phá núi như muốn giết chết Sở Chính Việt. Người còn lại như là biết ý đồ của hắn, vội vàng tìm đường chết lao về phía Diệp Ngưng Hoan, muốn mượn nàng kiềm chế Sở Chính Việt.
Sở Chính Việt không có tên bắn, những thứ khác rõ ràng không đủ. Tới gần Diệp Ngưng Hoan hắn không dám bắn nữa, đành phải tự mình phóng người qua ngăn đón. Lần này lập tức rơi vào vòng vây, Sở Chính Việt ứng phó hết sức rối ren. Hô Diên Xích Quảng trừng đỏ mắt, nhanh chóng xông lên trước rống to: “Chết đi!”
Diệp Ngưng Hoan hoảng hốt, nhịn không được mà thét chói tai: “Cẩn thận phía sau.”
Dư quang khóe mắt Sở Chính Việt liếc qua, nhưng cũng không kịp rồi. Ra sức dùng hết tất cả khí lực chuẩn bị đón đỡ ở sau lưng, vừa lúc đó, ánh sáng bạc chợt lóe, Sở Hạo phi xuống dưới. Dựa vào lực thân thể rơi xuống mà đạp Hô Diên Xích Quảng lệch sang một bên, nắm đấm mất sự tinh chuẩn, suýt nữa thì bổ vào vai Sở Chính Việt.
Sở Hạo cũng rơi vào giữa trận, đao loạn sáng chói bổ về phía hắn. Sở Chính Việt đưa tay rút đai lưng ra, tựa như linh xà quay cuồng, chắn hết những lưỡi đao ào ào xung quanh.
Diệp Ngưng Hoan không dám nhìn nữa, nàng nhắm chặt mắt. Chỉ trong chốc lát, thế cục từ nguy chuyển thành an lại từ an chuyển thành nguy... Theo như lời Sở Hạo nói, kế hoạch của những kẻ này có đầu mà không có đuôi, rõ ràng là không muốn sống! Uy hiếp cái gì, nói điều kiện gì đó, chẳng qua là muốn đồng quy vu tận. Khó trách nghe nói thêm một vị vương gia, hắn lại nói vậy cũng tốt!
Đúng vào lúc này, Diệp Ngưng Hoan nghe thấy tiếng ngựa hí, tiếp theo là tiếng đánh nhau lách cách leng keng hỗn loạn. Nàng hơi mở mắt, nhìn thấy Lư Thụ Lẫm râu ria xồm xoàng dẫn một đội tùy tùng tiến vào chiến đoàn.
Sở Hạo nhân cơ hội thoát thân, nhanh chóng lao lên cây, trong mắt lúc này mới đầy hoảng sợ. Hắn chỉ ra ý đồ thật sự của đám người kia, kỳ thật chính là nói cho Diệp Ngưng Hoan biết, đám người này không phải bàn điều kiện, mà là đến đòi mạng, nhất định phải tìm cơ hội hợp lại. Nhưng mà nàng gãy hết một chân, hắn lại sợ nói ra thì Diệp Ngưng Hoan làm không kịp.
Hắn cũng không lo lắng Diệp Ngưng Hoan không hiểu được, là sợ nàng bị thương càng thêm thương tật.
Sở Hạo vừa rút tên ra vừa an ủi nàng, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Chân còn đau không? Nhịn một chút nhé...”
Diệp Ngưng Hoan nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười. Bây giờ cuối cùng nàng cũng hiểu được tại sao đột nhiên nàng lại có loại tâm lý đáng sợ kia, chính là bởi vì có hắn!
“Còn cười!”
Sở Chính Việt tiến lại đây, hỗ trợ cùng nhau bắn tên. Lúc bắn tên, hắn không khỏi nghĩ tới chuyện ở Nguyên Đô, nhịn không được mà khóe miệng nở nụ cười. Diệp Ngưng Hoan biết hắn cười cái gì, hung hăng trừng hắn. Thấy ánh mắt nàng không lành, Sở Chính Việt vội dời mắt, giả bộ như vô tội.
Hai người cùng nhau thả Diệp Ngưng Hoan xuống, Sở Hạo cõng Diệp Ngưng Hoan, Sở Chính Việt đi theo một bên, giương giọng phân phó mọi người: “Nơi này giao cho các ngươi!”
Hắn cũng không quay đầu lại mà rời khỏi, phía sau truyền đến giọng nói thê lương: “Sở Chính Việt, ngươi giết Càn Bộ của ta, họ Hô Diên có làm quỷ cũng phải quấn lấy ngươi!”
Diệp Ngưng Hoan nghe thấy mà kinh khiếp, Sở Hạo đỡ lấy nàng: “Không phải sợ...”
Sở Chính Việt cởi áo khoác, nói: “Cái này khoác cho thẩm thẩm đi, đừng để bị lạnh.”
Diệp Ngưng Hoan run khớp hàm: “Không, không cần...”
Sở Hạo gật đầu. Thấy hắn đáp lời, Sở Chính Việt quay đầu bọc áo cho Diệp Ngưng Hoan, hơi thở lạnh lẽo thản nhiên vây toàn thân Diệp Ngưng Hoan, ngăn cản tiếng hô thê lương kia vọt ra ngoài.
Diệp Ngưng Hoan buồn bực trong lòng, tiếng binh đao xa dần, giọng hai người tán gẫu lại dần dần rõ ràng. Nghe hai người nói chuyện, nàng có chút mệt mỏi muốn ngủ yên. Nhất thời Sở Chính Việt chủ động nói tới chuyện đám sát thủ này, bọn chúng là bè đảng còn sót lại của địch quốc Hô Diên. Sở Chính Việt từng giao chiến, bắt sống thủ lĩnh Càn Bộ. Nhưng tên đó không chịu đàm phán hoà bình, Sở Chính Việt giết hắn, hơn nữa vẫn chưa tuyên bố với chúng. Đệ đệ của tên đó lúc ấy chạy trốn khỏi chiến trường, nhưng vẫn tâm niệm giết anh trai. Dẫn đến sự thảm hại của ngày hôm nay!
Sở Chính Việt nói xong lại hỏi Sở Hạo làm sao đoán được nội tình trong đó? Sở Hạo cũng không gạt hắn, nói nơi này là biên giới phía đông nam Bắc Hải, bọn chúng có thành công cũng khó có thể thoát thân. Hiển nhiên không phải đến bàn luận, chẳng qua là mượn cơ hội dẫn Sở Chính Việt đến đồng quy vu tận.
Hai người trò chuyện một chút, từ sự việc này lại nói đến đại cục hai nơi, càng thêm thân cận. Đúng thế, cùng nhau trải qua trận này, phối hợp nhịp nhàng hơn nữa lại chăm lo nhau chu toàn, đương nhiên bởi vì xem nhẹ đại cục.
Sở Chính Việt có tài bắn cung vượt trội, nhưng nếu không phải Sở Hạo tin vào bản lĩnh của hắn thì cũng tuyệt đối không thể mặc hắn dùng cách này cứu người. Trong lúc nguy cấp, hai người phó thác lẫn nhau ở phía sau, chiếu ứng lẫn nhau, như thế mới có thể đợi được cứu viện.
Chung quy huyết mạch thân thiết, cho dù trước đó lá mặt lá trái, mỗi người đều có tính toán. Lúc này lại có linh tê (*), tựa như trời sinh. Không đúng, tất nhiên là trời sinh. Bọn họ đều thừa hưởng máu mạch của Tiên đế, bên trong đều là máu của Sở thị.
(*) linh tê (sừng tê giác): chuyện xưa kể lại, sừng tê giác màu trắng có thể phản ứng rất nhạy, cho nên gọi là “linh tê”, thường được ví như ngầm hiểu trong lòng, đồng tình với nhau
Hai người băng rừng xuyên núi, Hành phủ gần ngay trước mắt.
Ở phía sau, Sở Chính Việt bước chân chậm lại, nghe một lát mới khẽ giọng hỏi: “Thúc thúc, thẩm thẩm ngủ thật sao?”
Sở Hạo sửng sốt một chút, biết hắn có lời muốn nói. Hắn hơi nghiêng đầu nghe nàng thở ra hít vào, nói: “Ngươi có gì thì nói thẳng đi?”
Sở Chính Việt không che giấu nữa: “Có chuyện, thúc thúc đừng trách ta càn rỡ... Thẩm thẩm có từng dùng qua thuật khoét cốt kéo gân của Ảnh Nguyệt Môn đúng không? Còn có Vân Tê Lam kia, dưới tay nàng ta đều là người Ảnh Nguyệt Môn sao?”
Sở Hạo nhìn Sở Chính Việt, đôi mắt có phần cứng lại. Sở Chính Việt thản nhiên nói: “Hôm nay trải qua một trận cùng thúc thúc, cũng sớm nhìn ra thúc thúc là người có gan có mưu, nhưng nếu ta vẫn còn khúc mắc, hoặc là bởi vì bản án cũ của Ảnh Nguyệt Môn mà sinh nghi kỵ, hôm nay quyết sẽ không nói như vậy với thúc thúc!”
Sở Chính Việt nói từ tốn: “Việc này liên quan đến thẩm thẩm. Cho dù thúc thúc có lòng muốn nói cho ta, rốt cuộc là vì ngại thẩm thẩm mà khó có thể mở miệng. Thúc thúc cho Vân Tê Lam đến đã cho ta một manh mối. Vốn là không muốn nói, chỉ là nhìn ra thẩm thẩm có chút bất thường. Ta thật lòng muốn giúp, lại không thể giả ngu. Nếu thúc thúc có muốn dược liệu gì thì đừng che giấu, cứ nói thẳng với ta là được, cũng đỡ cho Vân Tê Lam đi Lư Tùng tới lui không tiện.”
Trong mắt Sở Hạo lóe lên một chút vui mừng khó hiểu, Sở Chính Việt có trí tuệ có mưu mẹo có can đảm, quan trọng nhất là, cũng có lòng bao dung.
Hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi phát hiện khi nào, hôm đó ở trên đỉnh núi?”
Sở Chính Việt nói: “Còn có động tác của thẩm thẩm hôm nay, cho dù là người thường luyện gân cốt cũng không làm được. Ảnh Nguyệt Môn có bí dược luyện cốt kéo gân, nghe nói có thể dễ nắn gân cốt thành từng đoạn, cho đến khi mềm mại độc nhất vô nhị. Nhưng cách này nguy hiểm vô cùng, chỉ có nữ nhân có thể dùng. Các nàng cũng phải phối hợp tâm pháp bí truyền lại vừa mượn sức lực mà chuyển hóa kỳ độc. Thẩm thẩm không có nội công, thể chất lại khác thường. Rõ ràng là có nguyên nhân...”
Hắn lại nói: “Về phần Vân Tê Lam, nàng ta vẫn che giấu rất tốt. Ngày ấy vì tìm kiếm thẩm thẩm lạc đường mà cũng cố làm ra chút thương tật để không lộ ngọn nguồn sự thật. Chỉ là có một thứ nàng ta sơ sẩy, từ lúc tìm được nàng ta trở về, phàm là đại phu kê phương thuốc đều đã qua tay nàng ta, sửa qua sửa lại chiếm hết cả việc của đại phu. Thúc thúc đã không tín nhiệm ta như vậy, một nô tài của Lư Tùng Vương như nàng ta làm sao tận tâm được? Huống hồ võ công nàng ta cao như thế mà lại đây làm hộ vệ, sao lại còn lên làm đại phu? Trừ phi, nàng ta có y thuật cao minh nhưng lại không muốn nói cho chúng ta biết, hơn nữa lại biết rõ thể chất của thẩm thẩm, đại phu ở đây thật không theo kịp nàng ta!”
Hắn nhìn Sở Hạo, vừa cười nói: “Thúc thúc là người cẩn thận, huống hồ mấy ngày nay thúc thúc lo lắng cho thẩm thẩm, cũng không muốn ra Lăng Sương Các, phàm là nghị sự đều trong nội các. Vân Tê Lam tra hỏi y dược trước mặt ta như vậy, hết sức không tín nhiệm người trong phủ này. Thúc thúc cũng không nhắc nhở, hiển nhiên là không muốn giấu.”
Thấy hắn thẳng thắn, Sở Hạo cũng vui mừng: “Đúng như ngươi nói, ta có nguyên do không thể nói rõ, nhưng cũng không muốn gạt ngươi, cứ tùy ngươi đi thăm dò cho rõ ràng, trong bụng hiểu là được!”
Nếu hắn làm đại sự thì sẽ không câu nệ tiểu tiết. Nếu hắn là một kẻ nghi kỵ ôm thù không có khí phách, Sở Hạo cũng sẽ không ngồi chờ chết. Gọi Vân Tê Lam đến, một là cho hắn một manh mối, hai là bảo đảm cho mình. Đồng thời, Úc Lâm cũng có quân phòng thủ ở biên giới Bắc Vi. Cho dù có thay đổi bất ngờ thì cũng có thể toàn thân rút lui.
Chỉ có điều sự thật chứng minh, hắn cũng không nhìn lầm. Sở Chính Việt rất đáng gặp mặt, kỳ phùng địch thủ, bất kể là bạn hay là địch thì đều làm cho người ta thoải mái!
Ảnh Nguyệt Môn là mấu chốt bản án cũ năm trước, mà bản án cũ năm trước, lại đúng là nhân tố quyết định giúp Sở Hạo về phiên.
Mười sáu tháng tám năm Chương Hợp thứ mười, Sở Hạo ở kinh thành bị thích khách tập kích ngay trong Tịnh Viên của mình. Mà đám thích khách này, đều xuất phát từ Nhã Nhạc Cư của tôn thất Vĩnh Thành Vương Sở Chính Diêu, là Sở Chính Diêu lấy danh nghĩa mỹ nhân đưa cho Sở Hạo.
Hoàng thượng tra rõ Nhã Nhạc Cư, không chỉ lòi ra chứng cứ Sở Chính Diêu không phù hợp quy tắc, càng lật ra bí mật kinh hãi. Tổ chức sát thủ Ảnh Nguyệt Môn có tiếng xấu trên giang hồ, chủ nhân sau lưng lại là Vĩnh Thành Vương Sở Chính Diêu. Việc này khiến triều đình và dân chúng khiếp sợ, Sở Chính Diêu sợ tội lẩn trốn. Sở Hạo phụng mệnh truy đuổi, cuối cùng hợp lực với Lư Tùng Vương tìm được tung tích Sở Chính Diêu. Mà nơi tìm được, lại là cửa ải Thanh Mã của Bắc Hải.
Tháng mười một năm Chương Hợp thứ mười, Sở Chính Diêu sợ tội tự sát ở Thanh Mã, thi thể được đưa về kinh thành. Hoàng thượng bãi bỏ tước vị Vĩnh Thành Vương của Sở Chính Diêu, cách chức làm thứ dân, nhưng không giết ba đứa con trai của y. Nhà vợ Phạm thị nhà mẹ Phùng thị của Sở Chính Diêu, đều không bị liên lụy, thiên hạ đều nói Hoàng thượng nhân ái.
Đông Lâm, Lư Tùng hai vương lập công lớn. Tháng tư năm nay Hoàng thượng cho Đông Lâm Vương Sở Hạo về phiên. Tới tháng tám lại thả Thế tử Lư Tùng Vương Sở Chính Dật từ kinh thành trở lại Lư Tùng.
Sở Chính Việt ở Bắc Hải lại bị việc này liên lụy, thành tội ác đầu đảng chư phiên. Sở Chính Việt cũng không ngu ngốc, đương nhiên nhìn ra được huyền cơ bên trong, sau khi chuyện xảy ra vẫn cho người âm thầm điều tra việc này, không ngờ hôm nay lại thẳng thắn nói rõ với Sở Hạo.
Sở Chính Việt nói: “Sau chuyện này, dưới cơn nóng giận ta đóng cửa Thanh Mã chỉ để lại con đường núi hiểm trở. Hoàng thượng triệu ta về kinh, ta cũng cáo ốm không đi. Sau đó cảm thấy có chút không ổn, lần này mới có thể nóng lòng gặp thúc thúc mưu đồ chuyện về sau!”
Sở Hạo nói: “Hoàng thượng chịu thả ta, cũng là do đủ loại biểu hiện sau đó của Chính Việt. Nói tới nói lui, rốt cuộc là ngươi giúp ta trước, ta mới có thể trở về.”
Sở Chính Việt cười: “Ngày xưa thúc thúc ở lại triều đình, có lẽ có rất nhiều bất đắc dĩ. Nếu ngay cả những điều này ta cũng không thể nhận thức thì sao có thể trấn phiên đến ngày hôm nay?”
Lời này là thật lòng, thời cuộc đổi thay trong nháy mắt, người làm đại sự cần phải có lòng dạ tiếp nhận trước. Sở Hạo tâm tư kín đáo, có gan có mưu, đối địch với hắn, cần phải hết lòng hết sức mới có thể ứng phó. Làm bạn với hắn, nhất định phải toàn quyền giao phó không lo âu. Bất kể là bạn hay là địch thì đều làm cho người ta khuây khoả.
Nếu thật sự bắt tay với hắn, Bắc Hải cũng yên bình. Nếu là kẻ thù của hắn, cho dù chết trên tay hắn, cũng tuyệt đối không oan ức.
Sở Hạo mỉm cười: “Chính Việt sáng suốt vô cùng, một chút manh mối là đã biết rõ gốc rễ. Ta quả thật rất vui!”
Sở Chính Việt cũng cười: “Ta và thúc thúc hận sao gặp gỡ muộn màng! Thẩm thẩm bị thương, ta tất sẽ toàn lực hỗ trợ, nay đã nói ra rồi, bất kể là thuốc gì thì chỉ cần mở miệng, nếu Vân Tê Lam bên kia có thiếu gì thì cứ qua chỗ ta bù vào!”
Sở Hạo gật đầu, hai người nói xong nhìn nhau cười, nói hết những chuyện trước kia chưa thể nói thỏa thích. Trở về Hành phủ, Lăng Sương Các bị phá tường không ở được, Sở Chính Việt dứt khoát nhường lại chủ viện Uẩn Tuyết Các của mình, bản thân thì vào một lầu các nhỏ khác. Sở Hạo cũng không khách khí, ngược lại còn rất thân cận.
Trầm Nhã Ngôn thấy ba người bình an trở về, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rớt xuống, nàng ta vội vàng giúp thu xếp một chút, tới canh ba mới đi ngủ.
Gió lạnh như đao, Sở Chính Việt đứng bên cửa sổ, mặc cho gió lạnh cắt qua, lại như không cảm giác chút lạnh lẽo. Đêm tối trước bình minh, ngay cả những ngôi sao như rơi vào chỗ sâu trên màn trời, không tìm được nguồn sáng. Hắn biết rõ, đó chẳng qua là màu đen trong khoảnh khắc, nhanh chóng sẽ bừng sáng thôi!
Hắn nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Lư Thụ Lẫm rùng mình đi lại gần.
Hắn cong khóe môi lên, lại không cười: “Ổn thỏa rồi chứ?”
“Phải, hôm nay Xích Quảng dẫn người trở về. Hắn thiệt hại không ít người, muốn xin điện hạ thêm...”
Trong mắt Sở Chính Việt xẹt qua vẻ giận dữ: “Hắn lấy Diệp Ngưng Hoan làm lá chắn, suýt nữa tổn thương đến tính mạng của nàng ấy. Bây giờ còn có mặt đến tăng giá?”
Lư Thụ Lẫm nói: “Đông Lâm Vương cũng ở đấy, dù sao cũng phải giống thật chút. Ít nhất hắn thức thời hơn so với huynh đệ của hắn, dù sao điện hạ cũng phải giữ lại hắn, cho hắn vài lợi ích. Không thì hắn lại tập kết nhân mã trở về Hô Luân làm ầm ĩ, đối với chúng ta cũng không hay.”
Sở Chính Việt thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Cũng được. Mười ba bộ tộc Hô Luân trước giờ bất hòa, cứ để hắn ầm ĩ tiếp đi.”
“Điện hạ có thể nói hết với Đông Lâm Vương sao?”
“Ừ, cùng trải qua sinh tử, còn có cái gì không nói ra nữa? Thúc thúc cũng sớm muốn nói với ta, bằng không, hắn cũng sẽ không gọi Vân Tê Lam tới.” Sở Chính Việt nửa hí mắt, đảo mắt nhìn gã, “Chỉ có điều, dù sao cũng không bằng thông tâm hiểu ý như bây giờ!”
“Thật tốt quá! Trước đây điện hạ cũng nói, tuy rằng đề nghị của Đông Lâm Vương phi vẹn toàn đôi bên, nhưng dù cho đáp ứng thì cũng chưa chắc có thể khiến Đông Lâm Vương gạt hết sự phòng bị. Nói vậy trải qua việc này, Đông Lâm Vương nhất định rất tin tưởng điện hạ không nghi ngờ. Vương phi là uy hiếp của hắn, điện hạ xuống tay từ đây, quả thật làm chơi ăn thật.”
“Chỉ mong là một lần cuối cùng nhỉ?” Sở Chính Việt thở dài.
Lư Thụ Lẫm hơi giật mình, Sở Chính Việt khoát tay, ý bảo gã đi xuống, vẫn nhìn bầu trời đen kịt. Thật sự chỉ có vào lúc này đây, vào một khắc giương cung lên, bắn mũi tên gào thét kia hắn đã biết. Cho dù trở lại, hắn nhất định không có sự bình tĩnh khi đó.
Ngày kế Diệp Ngưng Hoan tỉnh lại, Sở Hạo tóm lược chuyện hôm qua nói với Sở Chính Việt cho nàng nghe. Diệp Ngưng Hoan giờ mới hiểu được, hóa ra Sở Hạo gọi Vân Tê Lam đến là còn có mục đích này. Mà Sở Chính Việt dựa vào bản án cũ này mà hiểu lòng Sở Hạo.
Từ nhỏ nàng đã bị bán vào Vĩnh Thành Vương phủ, sau này đưa đến Nhã Nhạc Cư huấn luyện trở thành vũ cơ, tuy ở Nhã Nhạc Cư nhiều năm nhưng lại không phải người của Ảnh Nguyệt Môn. Dùng khoét cốt kéo gân luyện thân thể, chỉ có bản thân lúc ấy phát bệnh ngốc, cho rằng múa đến mức rung động hồn người thì Sở Chính Diêu nhất định không nỡ tặng nàng cho người ta.
Câu chuyện cũ này, thành một vết sẹo của nàng. Cứ vén lên thì vẫn là máu tươi đầm đìa. Sở Hạo không dối gạt nàng chuyện gì, Sở Chính Việt mượn chuyện này mà thẳng thắn với hắn, hắn đương nhiên cũng không gạt nàng. Dù là như thế nhưng vẫn chỉ nói qua loa, là sợ nàng nhớ tới những chuyện đã qua.
Không chỉ nàng có khúc mắc không muốn nhớ, hắn cũng có khúc mắc không muốn nói!
Diệp Ngưng Hoan thật lòng vui thay cho Sở Hạo, hai người lần này thẳng thắn nói hết, chuyện sau này cũng có thể từ từ lo liệu.
Nhưng mà, vừa vui thay cho hắn, nàng cũng cảm thấy không thú vị gì.
Thụy nương nói không sai, nàng là nữ nhân, quản chuyện bên ngoài của nam nhân cũng không tốt. Nam nhân Sở gia ai nấy đều khôn khéo có âm mưu, nào cần nàng can thiệp vào? Can thiệp càng nhiều sẽ cho người ta cơ hội uy hiếp. Chuyến này, vốn là không nên đi ra ngoài!
Thế giới của Sở Hạo rộng lớn hơn nàng. Nàng muốn cùng hắn tiến vào thế giới của hắn, trên thực tế là không tốt đối với hắn. Sở Chính Việt có thể dựa vào chuyện của Ảnh Nguyệt Môn, chuyện của Sở Chính Diêu, chuyện của nàng để hiểu lòng Sở Hạo, cũng có thể dựa vào những chuyện này để bắt thóp Sở Hạo. Sở Hạo không hẳn không biết, nhưng cũng phải chịu.
Diệp Ngưng Hoan kéo tay hắn: “Nếu đã nói chuyện ổn thỏa rồi, vậy thì trở về Úc Lâm đi?”
Sở Hạo ngồi bên giường nói: “Ừm, hôm nay đi liền. Để Vân Tê Lam đến Úc Lâm chăm sóc nàng, ta cũng an tâm xử lý chuyện của phiên. Chính Việt cũng muốn trở về Bắc đô xử lý vài chuyện, huống hồ xảy ra việc này, hắn cũng phải để ý Bắc Vi một chút, chúng ta ở đây cũng không hay.”
Diệp Ngưng Hoan thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu. Sở Hạo lại nói: “Chân nàng bị thương, không tiện di chuyển đến Nguyên Đô. Năm nay ta ăn Tết ở Úc Lâm, Chính Việt ở chừng hai mươi ngày là có thể trở về, đến lúc đó cũng đi Úc Lâm tìm chúng ta. Hắn để Trầm Nhã Ngôn đi cùng chúng ta trước, có cái gì cũng tiện chăm nom!”
Diệp Ngưng Hoan cảm khái, khá lắm cháu ngoan, có can đảm lại có thể nắm chắc lòng người. Nếu nàng là chú, nhất định cũng thích ghê gớm!
Lúc xế trưa, mọi người sắp xếp xong hết thảy, Sở Hạo mang theo Diệp Ngưng Hoan trở về Úc Lâm. Hai thủ hạ Triệu Phùng Tắc, Vân Tê Lam cùng với Trầm Nhã Ngôn, thị nữ A Ninh cùng nhau đi theo. Sở Chính Việt tự mình hộ tống bên cạnh, cho tới khi đưa người đến Hành phủ Đông Lâm Vương ở Úc Lâm mới cáo từ rời đi.
Thụy nương sắp nhịn không được, Sở Hạo bình an trở về bà rất vui, nhưng Diệp Ngưng Hoan bị gãy chân lại khiến bà nhịn không được càm ràm lo lắng. Sở Hạo nói sơ lược chuyện ở Bắc Vi một chút, Thụy nương cũng hơi an tâm.
Sau đó, Sở Hạo bận rộn xử lý sự vụ đông phiên, gặp gỡ quan viên các vùng chuẩn bị phần thưởng ngày Tết. Thụy nương vội vàng trông coi tất cả tạp vụ sinh hoạt hàng ngày bên trong phủ, ngoài ra còn phải chuẩn bị lễ mừng năm mới. Diệp Ngưng Hoan ngoan ngoãn tịnh dưỡng, giúp Thụy nương xem các khoản mục hoặc là cùng Trầm Nhã Ngôn thiêu thùa may vá. Tới hai mươi tháng chạp Vân Tê Lam tới Úc Lâm, nàng ta kê thuốc mới điều trị cho Diệp Ngưng Hoan, Sở Chính Việt lại phái người từ Thanh Mã bí mật đưa rất nhiều dược liệu cùng với đủ loại vật tư sang đây. Thấy những thứ thuốc Sở Chính Việt đưa đến đều có dược tính mạnh, cũng không giống thuốc bổ thân trị xương bình thường cho nữ tử, Vân Tê Lam vốn có chút hoài nghi. Diệp Ngưng Hoan hời hợt giấu đi, chỉ nói mấy thứ thuốc này là Sở Chính Việt đưa cho Sở Hạo, có thể dùng. Vân Tê Lam thoải mái, cứ cầm đi sắc, thay Diệp Ngưng Hoan đuổi rét lạnh ra khỏi xương cốt.
Diệp Ngưng Hoan không muốn để cho Vân Tê Lam biết, Vân Tê Lam bán mạng cho Lư Tùng Vương, chung quy cũng vì một chữ tình. Nhưng trước mắt, chú cháu ba người lại lợi dụng bản án cũ liên lụy Ảnh Nguyệt Môn này mà cuối cùng mở lòng ra. Vân Tê Lam biết thì khó tránh khỏi ưu sầu. Lúc trước Sở Hạo viết thư cho Lư Tùng Vương, chỉ đích danh Vân Tê Lam đến. Nếu Lư Tùng Vương có tâm thay Vân Tê Lam lấp liếm nhất định sẽ không chịu, nhưng hắn không có. Có thể thấy Lư Tùng Vương có cùng ý tưởng với Sở Hạo, việc này mà sáng tỏ là có thể biết được cân lượng Sở Chính Việt nhanh nhất. Nhi nữ tình trường anh hùng nhụt chí, nếu muốn làm đại sự, sao có thể câu nệ tiểu tiết?
Có khi nàng không khỏi suy nghĩ nhiều, Sở Hạo lấy việc này để thử, là vì hắn nghi ngờ Sở Chính Việt biết quá nhiều. Hơn nữa cho dù nàng có chút quan hệ với Ảnh Nguyệt Môn thì suy cho cùng không sâu. Huống hồ trước mắt nàng bị thương, Sở Hạo vì thảo dược Bắc Hải, cho dù Sở Chính Việt không thẳng thắn trước hắn cũng sẽ tìm cơ hội nói trước, là băn khoăn quan tâm nàng càng nhiều hơn. Nhưng nếu có một ngày, đến thời điểm càng quan trọng hơn, Sở Hạo có thể cũng giống Lư Tùng Vương lấy Vân Tê Lam làm mồi nhử, lấy nàng hiến tế hay không?
Suy nghĩ này đột nhiên hiện lên, khiến nàng hung hăng áp chế cũng ra sức mắng mình mau ngừng lại. Sở Hạo chịu cưới nàng, là nước dơ có tắm rửa cũng không sạch, nàng làm sao có thể hoài nghi tấm lòng của hắn? Là bản thân nàng muốn đi theo, là nàng nhất định muốn xem xét thế giới giống đực kia.
Hắn không nhiều âm mưu làm sao bảo đảm bình an, hắn không có kế hoạch lợi dụng thì lấy cuộc sống an ổn cho nàng ở đâu? Biện pháp tốt nhất Thụy nương không chỉ nói một lần, nàng canh chừng bốn góc của mình, lo liệu tạp vụ trong nhà, đừng gây thêm thị phi nữa! Nàng nên như thế, cũng cần phải như thế!
Đảo mắt đã đến cuối năm, Úc Lâm và Bắc Vi cách nhau chỉ một ngọn núi. Nhưng núi trở gió lạnh, khí hậu tốt hơn Bắc Vi không ít. Diệp Ngưng Hoan an tâm tịnh dưỡng bên trong phủ, ở chung với Trầm Nhã Ngôn ngày ngày thân thiết. Có Vân Tê Lam cùng rất nhiều thuốc hay, thương tật ở chân nàng dần khỏi hẳn.
Tới hai mươi tám tháng chạp, Sở Chính Việt đúng hẹn mà đến, còn mang theo nhiều đồ Tết. Các loại báu vật Đông Lâm khó gặp tất cả đều có, không giấu giếm tình hình dân sinh đất bắc chút nào. Không chỉ như thế, còn mang theo danh sách thương hộ hắn lui tới với Đông Lâm giao cho Sở Hạo. Từ xưa nghiệp quan đã liên kết với nhau, danh sách này cực kỳ quan trọng với Sở Hạo, là chỗ mấu chốt, có thể thao túng lòng người. Sở Hạo rất là khuây khoả, càng thân cận với Sở Chính Việt.
Vân Tê Lam năm trước xin nghỉ trở về Lư Tùng, nàng ta đương nhiên muốn đón năm mới cùng Lư Tùng Vương. Lư Tùng Vương cũng mang hộ thư nói, năm sau sẽ gặp gỡ ở Úc Lâm, muốn Sở Chính Việt chờ hắn.
Giao thừa đêm đó, trong Hành phủ giăng đèn kết hoa. Sở Hạo bày gia yến đón giao thừa trong vườn, mọi người bên trong phủ thưởng thức, ngay cả Sở Chính Việt mang người tới cũng không ngoại lệ. Sở Chính Việt cũng không nhỏ mọn, tuy rằng hắn là tiểu bối không tiện lên mặt đòi thưởng trước mặt Sở Hạo, nhưng cũng để Lư Thụ Lẫm lại mời người hầu thân thiết, hai vương tề tụ, mỗi người được hai phần thưởng, rất là vui vẻ!
Yến hội bày ở sảnh lớn trong vườn, bên ngoài đều là sắc mai, rực rỡ um tùm như trận địa. Bên trong vườn có đài diễn kịch, xiếc ảo thuật, ca múa thay nhau lên đài, đầy tớ bắn pháo hoa, trình diễn tráng lệ khắp Hành phủ Úc Lâm.
Chỉ có chú cháu Sở Hạo cộng thêm Diệp Ngưng Hoan và Trầm Nhã Ngôn, Sở Hạo đơn giản chuẩn bị một phòng khách cho người lui ra sau tấm bình phong đoàn tụ. Tới giờ hợi, pháo hoa bắn lên, ngay cả Sở Chính Việt cũng tự mình cầm lấy pháo chơi năm mới. Trầm Nhã Ngôn ngồi yên không được cũng đi theo chơi.
Diệp Ngưng Hoan mặc một bộ đồ mới, vẫn quấn kín mít, mặt nhuộm màu hồng, khí sắc có vẻ cực tốt. Sở Hạo cũng mặc đồ mới, mặt mày như họa tựa như chi lan. Hai người ngồi trong sảnh, tay nâng chén, mi mắt đưa tình cực kỳ hòa hợp vui vẻ.
Bên ngoài Sở Chính Việt tiếp tục đưa pháo cho Trầm Nhã Ngôn đốt lửa, Trầm Nhã Ngôn hưng phấn vô cùng, ánh mắt sáng lấp lánh.
Sở Hạo cúi đầu nhìn Diệp Ngưng Hoan đang nhìn hai người phía ngoài cười cười, không khỏi vỗ về mặt nàng nói: “Trông thấy mà thèm, ta dẫn nàng đi ra ngoài chơi một chút nhé?”
“Không được, nhìn bọn họ chơi là được.” Diệp Ngưng Hoan cười nói, cầm chén rượu đưa về phía hắn, “Lại là năm mới rồi, nguyện năm sau có thể bình an tốt đẹp.”
“Hàng năm đều như thế.” Sở Hạo kề sát tay nàng uống nửa chén, lại để chén đến bên môi nàng, như muốn uống rượu giao bôi.
Diệp Ngưng Hoan uống một hơi cạn sạch, khẽ giọng nói: “Ta có hơi mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước. Chàng cũng chớ huyên náo cùng bọn họ muộn quá.”
Sở Hạo bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt nàng mênh mông sóng nước nhưng không có phần uể oải.
Hắn nhéo mũi nàng nói: “Gần đây sao ỉu xìu thế? Trước kia thích náo nhiệt nhất, ở trong sân cũng muốn cưỡi ngựa. Nhưng ta thấy nàng gần đây cứ gò bó trên giường, có thể động đậy cũng không động đậy.”
“Không, không phải chàng nói sao, lần này bị gãy chân nên nề nếp lại, còn dám sao?” Diệp Ngưng Hoan vui cười.
Sở Hạo nhìn nàng, thấp giọng hỏi: “Có phải bởi vì ta không giấu Chính Việt chuyện Ảnh Nguyệt Môn hay không, nàng khổ sở trong lòng?”
Hắn luôn thông suốt như vậy, khiến nàng muốn giấu cũng không giấu được. Gần đây hắn rất bận rộn, đi sớm về muộn, nhưng sự biến hóa cực nhỏ của nàng sao lừa gạt được hắn?
Diệp Ngưng Hoan miễn cưỡng cười nói: “Nào có? Dù sao cũng là chuyện không giấu được. Năm trước hắn trúng một gậy, đương nhiên phải tra kỹ.”
Hắn ôm nàng, vuốt ve tóc nàng nói: “Ta chỉ lo nàng cả đời lăn lộn chờ chết, nàng muốn chơi thì chơi muốn nháo thì nháo, cho dù cả ngày ăn vạ đi chơi không để ý tới gia vụ ta cũng mặc kệ. Chỉ là không được vì chuyện này mà đoán mò lòng ta!”
Nàng nghẹn trong lồng ngực, rầu rĩ trong lòng hắn. Vươn cánh tay ra muốn ôm lấy hắn, nàng nhẹ giọng nói: “Không đâu, ta sẽ không!” Nàng mắng bản thân mình, sẽ không.
Sở Hạo cúi đầu xuống tìm kiếm môi nàng, dựa vào áo khoác che chắn nàng, mặc sức hôn môi. Nàng mặt đỏ tai hồng, thấp giọng lẩm bẩm: “Có người...”
“Đều đốt pháo rồi, ai quản chúng ta?” Hắn cười xấu xa, lại ngậm môi, dịu dàng ngậm trong miệng âu yếm.
Trầm Nhã Ngôn nhảy chân đạp tuyết chạy đến bên hồ đợi Sở Chính Việt, sau một lúc không thấy động tĩnh thì không khỏi quay đầu gọi: “Chính Việt, nhanh tới giúp ta với?”
Khi còn bé có thói quen gọi tên hắn, sau này hắn làm Bắc Hải Vương rất lâu nàng cũng không đổi được, nhưng mà hắn cũng không bực tức. Tuy rằng tỷ tỷ cũng nhắc nhở nàng, mấy năm gần đây cũng sửa lại đôi chút. Nhưng hôm nay quá phấn chấn, hắn đón năm mới với nàng không nói, còn theo nàng chơi lâu như vậy, nhất thời hưng phấn nhịn không được.
Nàng quay đầu, thấy Sở Chính Việt nghiêng người ngẩn ngơ nhìn vào đại sảnh. Sợi hương trong tay không biết ném xuống đất từ bao giờ, sớm đã bị tuyết dập tắt. Trầm Nhã Ngôn tò mò, lại gần muốn nhìn. Không ngờ Sở Chính Việt nhanh chóng bước chân trở về, vừa đi vừa nói chuyện: “Không chơi nữa, quay về uống rượu!”
Hắn sải bước, như là trong phòng có của quý, Trầm Nhã Ngôn đành phải vén váy đuổi theo. Sở Chính Việt bước nhanh trở về, Diệp Ngưng Hoan nhô đầu ra khỏi ngực Sở Hạo ngồi thẳng dậy, sắc mặt không được tự nhiên. Sở Hạo ung dung mượn thân mình ngăn Diệp Ngưng Hoan lại, cười: “Sao không chơi nữa? Trong phủ cũng ổn rồi, bắn xong thì bảo bọn họ lấy thêm đi.”
“Chẳng qua chỉ là một cái thú, sao có thể ném thúc thúc ở đây còn mình chạy đi chơi?” Sở Chính Việt ngồi trước bàn tiệc của mình, phất tay bảo người hầu rời đi, lấy cái chén rót rượu, “Hôm nay là đêm ba mươi, thúc thúc không thể trốn tiệc, nhất định phải uống với ta một đêm mới được!”
Sở Hạo nói: “Đó là đương nhiên, chốc nữa cho người ở đây lui hết, chúng ta đi noãn các uống.” Rồi hắn quay đầu nói với Diệp Ngưng Hoan, “Nếu nàng mệt thì để Nhã Ngôn dẫn nàng trở về trước.”
Diệp Ngưng Hoan vừa định gật đầu thì lại thấy Trầm Nhã Ngôn lại gần lén đưa mắt nhìn nàng. Trầm Nhã Ngôn chưa bao giờ có ý lôi kéo nàng rõ ràng như vậy, hiển nhiên hôm nay quá vui, trở về thì nước đã lạnh, tương phản quá lớn không chịu nổi.
Diệp Ngưng Hoan thở dài trong lòng, mỉm cười nói: “Ta không mệt, nếu không ta theo chàng qua đó ngồi một chút. Không chịu đựng nổi thì đi ngủ cũng được!”
Nghe xong lời này, Trầm Nhã Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cúi người nói: “Phải, có ta đi theo Vương phi mà. Ngày mai đầu năm mồng một, cũng không có chuyện gì để lo liệu, dậy muộn một chút cũng không gây trở ngại gì.”
Bốn người lại chuyển tới vào ngồi trong noãn các. Nơi này không chứa quá nhiều người, Thụy nương đơn giản bảo mọi người giải tán, chỉ để lại Đông Anh và A Ninh trông coi bên ngoài noãn các.
Sở Hạo và Sở Chính Việt nâng chén này tới chén khác, uống tới say rượu. Tới giờ sửu Diệp Ngưng Hoan liền mơ mơ màng màng, thấy bọn họ hăng hái quá cũng ngượng ngùng gọi người vào dọn bàn, chỉ lặng lẽ xê dịch đến sau lò hương tấm bình phong xiêu vẹo ngủ gật. Trầm Nhã Ngôn lại rất hào hứng, cho dù đi theo Diệp Ngưng Hoan cũng chỉ lo vươn cổ ra ngoài xem, nghe hai người nói chuyện còn thỉnh thoảng cười.
Diệp Ngưng Hoan vừa tỉnh dậy, thấy sắc trời cũng có chút ửng đỏ. Trầm Nhã Ngôn lệch qua một bên ngủ rất say, bên ngoài cũng không có động tĩnh. Hôm nay mồng một tháng giêng, nhưng mà ai nấy đều biết ngày hôm qua đãi tiệc trễ, sáng sớm không ai bắn pháo quậy người. Nàng vén thảm che trên người Trầm Nhã Ngôn, chống người chuyển qua bên ngoài, muốn tới cửa đi gọi Đông Anh và A Ninh tiến vào.
Bên ngoài bình rượu ngã đầy đất, trống không hơn phân nửa. Ly chén trên bàn càng nghiêng ngả, đủ thấy hai người này một đêm uống cạn sạch. Sở Hạo thì xiêu vẹo trên giường gần cửa sổ, Sở Chính Việt thì ngã vào ghế nằm, ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự. Hai người đều đã hơn hai mươi, sang năm mới lại như đứa trẻ, thật tiếc thay cái đức hạnh này!
Diệp Ngưng Hoan lắc đầu, thuận tay cầm lấy tấm chăn bên giường che cho Sở Hạo, lại cầm một cái chăn khác đến chỗ Sở Chính Việt. Không ngờ váy của nàng bị kéo đến bên cạnh chiếc ghế nằm, nàng kéo lại qua chân ghế. Thân mình thất thăng bằng, toàn bộ sắp bổ nhào vào người hắn. Nàng hoảng hốt không ngừng được chống lên mép ghế, lúc này mới tránh khỏi trực tiếp lăn vào ngực Sở Chính Việt.
Sở Chính Việt luôn mẫn cảm, bị hành động của nàng làm cho tỉnh lại. Hơi mở mắt, lại thấy một mái tóc dài rũ xuống lay động ngay trước mắt, hắn hoảng sợ, hé nửa mắt lại thấy mặt Diệp Ngưng Hoan.
Nàng cắn chặt môi không dám kêu gào, hai tay gắng gượng giữ thăng bằng, suýt thì ngã xuống mặt thảm. Nàng kìm nén một tiếng cũng không bật ra, hiển nhiên sợ làm giật mình người nào khác. Bộ dáng thất kinh này khiến hắn có phần khó chịu, nhưng cũng không đành lòng mở mắt ngồi dậy lúc này làm cho nàng mất mặt.
Diệp Ngưng Hoan vất vả lắm mới chống người ngồi dậy được, rồi lại phát hiện chéo quần bị mắc kẹt. Nàng choáng váng, miễn cưỡng ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, cúi người kéo ra, động tác rất nhẹ lại rất gấp rút, nhưng trước sau vẫn không có kết quả. Sở Chính Việt nghe nàng sột soạt như con chuột nhưng cũng không biết là đang chơi đùa cái gì, cứ như vậy không chịu lên tiếng gọi người.
Diệp Ngưng Hoan này làm sao vậy? Bị người ta trói lại một lần rồi ngốc luôn sao? Nói ra một tiếng cũng sẽ không chết!
Nàng từ từ thẳng lưng, nhìn Sở Chính Việt mà đờ ra, nghĩ có nên đánh thức hắn hỗ trợ hay không. Hắn luôn khinh bỉ nàng, lúc này sao lại tin tưởng ngoài ý muốn? Không chừng còn có thể cho rằng là nàng cố ý quấn váy hại hắn?
Sở Chính Việt nheo mắt nhìn nàng, mặt nàng hốt hoảng luống cuống, giống như sắp khóc rồi. Sở Chính Việt im lặng nằm không động đậy, sắc mặt có chút tái nhợt. Bỗng nhiên tay hắn rũ xuống, sờ lấy góc quần của nàng kéo một cái.
Diệp Ngưng Hoan giật mình nâng mắt, đôi mắt lạnh lùng kia lúc này đang liếc nàng, lại như là mang theo tức giận.
Diệp Ngưng Hoan ngập ngừng muốn giải thích: “Ta... Ta không phải cố...”
Sở Chính Việt hung hăng trừng nàng, trở mình lại đi ngủ.
Diệp Ngưng Hoan như phủ tro đầy mũi, run rẩy một lúc rồi lặng lẽ vén váy lên vòng ra ngoài. Xong rồi, càng khinh bỉ, chẳng những thấy nàng xuất thân kém, bây giờ còn dám lấy lòng tiểu nhân của nàng đo bụng quân tử của hắn.
Tác giả :
Đương Mộc Đương Trạch