Ngục Thánh
Quyển 3 - Chương 62: Khu thí nghiệm
Hàng thế kỷ đã qua, chợ rác – Uất Hận Thành vẫn hiện lên với nhà cao tầng đổ nát, hàng núi chất thải bốc mùi, bầu không khí ô nhiễm cùng màn sương đồn đại. Nó trở thành thứ hù dọa trẻ con, lời thách đố nhau giữa những gã choai choai và là chủ đề cho các ông già thích tỏ ra uyên bác. Nhưng thực tế, chẳng mấy ai biết chân tướng chợ rác kể cả những người sinh sống ở đó lâu năm như Vô Phong. Từ mặt đất tới Tầng 9, dân chợ rác gọi là Thượng Tầng; từ Tầng 10 đến Tầng 17 là Hạ Tầng; riêng Tầng 18 được biết với cái tên Tận Cùng Vực Thẳm. Vô Phong nắm rõ mọi thứ của Thượng Tầng nhưng ở Hạ Tầng, hắn hoàn toàn mù tịt.
Đầu tuần thứ hai của năm mới, Vô Phong trở lại chợ rác. Hắn muốn đến Tầng 14. Nhưng nửa dưới Uất Hận Thành là nơi nguy hiểm, băng đảng nhiều như nấm, dân chúng hung hãn gấp nhiều lần, lớ ngớ mất mạng như chơi. Tên tóc đỏ cần người dẫn đường – một kẻ am hiểu cả thảy mười tám tầng chợ rác. Vô Phong vào Tầng 9 tìm “lão già” – người cuối cùng mà hắn tâm sự trước khi rời khỏi chợ rác. Ông ta không đơn thuần là “lão già” mà hơn thế. Người Dẫn Đường, Thày Dạy Học, Quý Ông Bánh Mì, Lão Nghiện Bánh Mì... rất nhiều danh xưng để chỉ con người đó. Ông ta là tấm vé đưa Vô Phong xuống Hạ Tầng.
Trở lại những nơi thân thuộc, Vô Phong không thấy bóng dáng lão già. Cực chẳng đã hắn phải hỏi han cư dân Tầng 9. Đại đa số người chợ rác chẳng thân thiện, càng không quan tâm việc chẳng phải của mình. Họ lẳng lặng bỏ đi hoặc buông lời chửi tục khi Vô Phong hỏi. Số ít thân thiện hơn thì lắc đầu dù tên tóc đỏ đã cố gắng hết sức. Tên gọi, vóc dáng, thói quen ăn bánh mì, sở thích lục lọi thùng rác... tất tần tật về lão già, tên tóc đỏ kể hết. Nhưng đáp lại hắn chỉ có “Không biết!” hoặc “Không có ở đây!”. Một gã ma cô tỏ vẻ hiểu biết:
-Thày Dạy Học rời Tầng 9 từ lâu rồi! Khi bắt đầu tranh chấp vị trí thiên tử kia! Được năm, sáu tháng gì đó!
Vô Phong phải chấp nhận sự thật rằng “lão già” đã rời Tầng 9. Hắn suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục hành trình. Dù Thày Dạy Học còn sống hay đã chết, hắn vẫn sẽ xuống Tầng 10, sau đấy là Tầng 14. Lúc này không gì có thể ngăn cản tên tóc đỏ.
Vượt nhiều con hẻm ẩm thấp lợm mùi phân hủy rồi những con phố nhớp rác thải, Vô Phong len qua ngõ ngách giữa các tòa nhà thấp. Nơi này chằng chịt như mạng nhện lại lắm lối cụt, nếu không phải sống ở đây lâu, tên tóc đỏ đã chẳng tự tin bước vào. Đi được quãng xa, hắn chợt bắt gặp một mớ lộm nhộm trên vỉa hè, đôi chân chậm dần đều. Mớ lộm nhộm gồm ván giường đắp thành chuồng, đệm mút lòi lò xo, chăn xổ tung ruột. Vô Phong chẳng khó chịu trước mùi hôi hám của chúng, chỉ cười, bởi đây từng là nhà của hắn(*). Từ ngày hắn bỏ đi, “căn nhà” vẫn yên vị, không ai dọn cũng chẳng người ở.
Căn nhà cũ không làm Vô Phong lưu luyến quá lâu. Hắn rời đi sau ít phút, tiếp tục băng qua những ngách hẹp, rảo bước trên phố xá đầy bọn ma cô trộm cắp, sau ghé cửa hàng mua ít bia. Hắn không thèm bia mà mua ít quà gặp mặt. Ở chợ rác, hắn có kha khá người quen, Thày Dạy Học chỉ là một trong số đó.
Rời khu ngõ ngách chằng chịt, Vô Phong tiến vào một chung cư, leo lên tầng cao, theo cầu thang sang chung cư khác rồi xuống tầng trệt. Cuối cùng hắn dừng bước trước một cầu thang rộng dẫn xuống hầm ngầm, đồng thời là cửa ngõ Tầng 10. Thông thường, tại giao điểm giữa các tầng luôn xuất hiện gái điếm, nhưng ở đây thì không. Nhìn đi nhìn lại, Vô Phong chỉ thấy một ả gái điếm ngủ gục bên bậc cầu thang. Cô ta có mái tóc hồng, quần áo da bó sát, trên tay còn điếu thuốc cháy dở. Vô Phong bước tới lay vai cô ả. Nàng ta tỉnh giấc, thấy hắn thì cười:
-Ô... tóc đỏ?! Chàng trai đi đâu lâu thế? Tôi tưởng anh đã rời khỏi chợ rác? Sao, bên ngoài khó sống quá nên quay về đây hả? Mặt anh sao thế kia? Lại bị đánh hả?
Vô Phong lắc đầu cười đoạn đưa lon bia cho cô nàng. Ả gái điếm cả mừng, dốc lon bia tu ừng ực. Cô ta “Khà!” một tiếng khoan khoái:
-Ba ngày không ăn gì rồi! Anh biết chiều lòng người khác đấy, tóc đỏ! Sao, muốn ngủ với tôi chứ gì? Hay....
Ả điếm chưa dứt lời, Vô Phong đặt một cọc tiền vào tay cô ta. Cô nàng tròn mắt, đếm cọc tiền và thấy nó tròn một trăm(100) thùng vàng. Há hốc miệng nhìn Vô Phong một hồi, cô ả tay cởi áo tay tháo khuy quần:
-Khỏi vào chung cư, mỏi chân lắm! Ngay đây nhé?!
Vô Phong lắc đầu cười sặc:
-Đừng! Tôi đâu đến vì cái đó, mẹ trẻ? Chỉ là cảm ơn chuyện hồi trước thôi! Nhớ chứ, tôi đã nói sẽ trả ơn cô khi có thể!
Ả tóc hồng ngạc nhiên. Cô ta cười:
-Tôi biết anh tốt, tóc đỏ. Nhưng cứ như vậy thì không sống nổi ở chợ rác đâu! Thôi nào, không cần tỏ ra cao thượng, đàn ông mấy người ai chẳng giống nhau? Lại đây! Trông anh đẹp trai hơn nhiều đấy, tóc đỏ!
Ả tóc hồng túm cổ áo Vô Phong kéo về phía mình, tay quàng cổ hắn. Tên tóc đỏ gỡ tay cô ả, gắt:
-Thôi nào mẹ trẻ! Tôi không sống ở đây nữa. – Vô Phong đáp – Tôi có công việc bên ngoài rồi, nhưng để lúc khác hẵng nói! Tôi muốn hỏi cô về Hạ Tầng...
Ả tóc hồng thường xuyên lui tới đây kiếm khách nên có chút hiểu biết về Hạ Tầng. Nghe ý định của Vô Phong, cô nàng ngạc nhiên:
-Xuống Hạ Tầng làm gì? Định đánh nhau chắc? Nhưng muộn rồi, chợ rác vừa có thiên tử mới, không có phần cho anh đâu! – Cô ả cười khúc khích – Một gã tên Xích Vân. Hắn mạnh lắm!
Theo lời cô ả, Hạ Tầng hiện khá hỗn loạn. Không phải ai cũng ủng hộ Xích Vân, nhiều tên đầu lĩnh đang tập hợp quân lực đòi lật đổ thiên tử mới. Mọi nơi từ Tầng 10 trở xuống đều nguy hiểm, một bước chân lầm lỡ trả giá bằng cả mạng sống. Nhưng Vô Phong vẫn muốn đi bất kể nguy hiểm ra sao. Ả tóc hồng chịu thua tên tóc đỏ, cười lớn:
-Biết công thức tạo ra một gã đàn ông tốt là gì không? Rất đơn giản, trộn hai món “tốt” và “cứng đầu”, quậy đều lên là có! Sản phẩm đây: quý ông tóc đỏ từ chối ngủ với gái!
Vô Phong lắc đầu cười. Hắn tạm biệt cô gái đoạn rời đi. Ả tóc hồng hất hàm:
-Cuối cầu thang có ba ngã rẽ, một lối đi thẳng, một hành lang trái, một ngách bên phải. Anh đi đường nào?
Vô Phong gãi tóc, chẳng biết nên chọn lối nào. Ả gái điếm uống nốt lon bia rồi đứng dậy vươn vai:
-Để tôi dẫn đường, nhưng chỉ một đoạn thôi! Nói thật, tôi chẳng biết nhiều về Hạ Tầng, cũng mù tịt!
Vô Phong cảm ơn rối rít, cô ả xua tay nói giúp hắn chỉ vì một trăm thùng vàng. Hai người theo cầu thang bước xuống, qua hai trăm bậc thì ngoặt sang ngách phải. Phía cuối ngách, tên tóc đỏ trông thấy một đường hầm dài bất tận dưới ánh lân tinh mờ lét cùng vài ngọn đèn chập choạng. Cô nàng tóc hồng hít một hơi sâu rồi cất bước, Vô Phong theo sát phía sau. Tiếng bước chân của họ dội qua đập lại, vang vọng khắp nơi. Vô Phong để ý hầm rất rộng nhưng do trần hơi thấp nên có cảm giác tù túng, hai bên tường loang lổ hình vẽ bằng sơn phun, mặt đất đọng vô số vũng nước. Trong cảm giác rằng nơi này chỉ có mình cùng cô ả tóc hồng, Vô Phong không dám thở mạnh. Cô ả tóc hồng cười:
-Sợ à?
-Sao không? – Vô Phong nói.
-Và nguyên liệu thứ ba tạo nên gã đàn ông tốt: thành thật! – Ả gái điếm cười ngất.
Sau đấy hai người nói chuyện. Vô Phong hỏi cô gái cuộc sống chợ rác suốt nửa năm qua, nàng ta hỏi hắn về công việc bên ngoài. Họ không chia sẻ quá nhiều cũng chẳng giấu giếm quá nhiều. Cũng lúc ấy, Vô Phong bất giác nhớ chuyện cũ. Thuở mới hành nghề chôm chỉa, có một bận tên tóc đỏ bị dần nhừ tử. Hắn nằm bẹp ngoài đường, chỉ còn nước chờ chết. Vừa hay cô nàng tóc hồng đi qua. Bằng cái miệng trệu trạo đầy máu, hắn cầu xin giúp đỡ, cô ả đồng ý. Dần dà họ quen biết và thường trò chuyện mỗi khi gặp mặt. Họ gọi nhau bằng “tóc đỏ” và “mẹ trẻ” thay vì tên thật. Ở chừng mực nào đấy, ả điếm tóc hồng này là “bạn” Vô Phong.
-Nhớ chứ? Khi tôi băng bó vết thương cho anh? Nhớ hả? Hô, mạnh mẽ đấy chàng trai! Anh vật ngửa tôi ra, xé hết mọi thứ, trông chẳng khác mấy thằng khốn nạn! Sau vụ ấy, tôi chẳng còn quần áo mặc, hi hi!
Cô ả nói tới đâu, Vô Phong che mặt tới đó, luôn mồm nói “Xin lỗi!”. Ả tóc hồng bĩu môi lườm nguýt. Tên tóc đỏ nói:
-Khi đó tôi chỉ có một mình, tôi cần ai đó ở bên cạnh...
-Bằng cách cưỡng hiếp con này hả? – Ả tóc hồng tiếp lời.
Vô Phong gục đầu như bị dội gáo nước lạnh. Cô ả tóc hồng châm điếu thuốc mới đoạn hỏi:
-Nhưng cuối cùng, sao anh không “làm” với tôi? Lúc ấy anh nghĩ gì vậy, “người đàn ông tốt”? Tại sao anh cứ lặp lại rằng “Tôi là ai”? Ở chợ rác này, là ai đâu quan trọng, anh biết điều đó mà!
Vô Phong im lặng, ả tóc hồng cũng không gặng hỏi. Tiếng bước chân dội qua dội lại tầng hầm, thi thoảng lõng bõng tiếng nước. Được một quãng, cô gái điếm bật cười:
-Nhưng giờ anh đâu còn cô đơn nữa? Có người ở bên cạnh, chắc vui lắm nhỉ?
Tên tóc đỏ tròn mắt nhìn cô ta. Ả điếm chỉ lên mũi:
-Mũi tôi thính lắm đấy! Trên người anh có mùi nước hoa phụ nữ. Một cô gái trẻ, đúng không? Cô ta đẹp hơn tôi không?
Vô Phong chặc lưỡi. Cô ả nói đúng, trước khi tới đây hắn đã gặp rắc rối nho nhỏ với Tiểu Hồ.
*
* *
Nhìn Liệt Trúc sưng húp mặt mũi, lại thêm con mắt tím bầm của Vô Phong, Tiểu Hồ quyết truy vấn xem chuyện gì đã xảy ra đêm Ngày Nguyện. Tuy không định nói nhưng thấy cô gái như hung thần ác sát, hắn đành kể cho yên thân. Nghe xong, Tiểu Hồ nhíu mày nghi hoặc:
-Đừng nói với tôi là anh...
-Phải, phải! – Vô Phong thở dài – Tôi sẽ đến Tầng 14 Uất Hận Thành. Tôi phải đi. Chắc chắn thế!
Tiểu Hồ nhìn hắn thật lâu. Vô Phong lùi ra xa, sợ rằng nàng sẽ phát nổ như trái bộc phá. Hắn vẫn giấu chuyện trở lại căn nhà cũ cùng chuyến đi tới Đả Thải thành. Cô gái chợt nói:
-Tôi không hiểu! Anh đã biết mình là ai, biết mình đến từ đâu, là “cái gì”, sao còn nhọc công quay lại khu thí nghiệm đề án? Nó thuộc về chính phủ, đến đó anh sẽ gặp nguy hiểm!
-Tôi chỉ muốn biết mình sống thế nào, đã làm gì. – Vô Phong nhún vai – Vậy là không chính đáng?
-Phải! Không chính đáng một – chút – nào! – Tiểu Hồ nhấn mạnh – Liệt Trúc suýt bị bắt đi. Ông già Bất Vọng không tới kịp, anh cũng nằm luôn thể. Anh chết hụt nhiều lần lắm rồi, Phong à! Vạn Thế không thương anh mãi đâu! Anh muốn người khác đau tim vì anh bao lần nữa mới đủ?
Vô Phong không nói được câu nào. Tiểu Hồ thở dài:
-Vậy tôi đi cùng anh. Chúng ta cùng xuống Tầng 14.
-Không, không được! – Tên tóc đỏ xua tay – Cô ở lại! Hạ Tầng chợ rác không phải chỗ chơi!
Tiểu Hồ nhướn mắt:
-Làm như anh giỏi lắm?! Có chắc mạnh hơn tôi không? Muốn đấu tay đôi chứ?
-Tôi yếu hơn cô. – Vô Phong nói – Nhưng ở chợ rác, mạnh là chưa đủ. Vả lại đây là chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết.
Ý tên tóc đỏ đã thế, Tiểu Hồ chẳng thể ngăn cản hay can dự. Nàng nhìn Vô Phong bằng ánh mắt trách cứ. Tiểu Hồ rờ mặt hắn, chạm nhẹ vết cắt gò má trái cùng vệt bầm quanh mắt. Nghĩ cảnh một ngày kia phải chứng kiến tên tóc đỏ sống dở chết dở như hồi ở Thiên Phạn, cô gái bất giác âu lo. Sắc xám xịt quẩn quanh gương mặt Tiểu Hồ, đánh tan không khí vui tươi năm mới. Nàng lắc đầu:
-Quá khứ quan trọng với anh vậy à? Hiện tại chưa đủ tốt hay sao?
*
* *
-Bộ sống ở ngoài dở lắm hay sao mà anh quay lại chợ rác, tóc đỏ? – Ả tóc hồng chợt hỏi.
Vô Phong im lặng. Món nợ với cô ta hay danh nghĩa bạn bè không thể làm hắn giãi bày tâm sự. Ả gái điếm tiếp lời:
-Anh là gã đàn ông tốt, nhưng phức tạp, tóc đỏ à! Phức tạp lắm! Dù không biết anh có chuyện gì, nhưng tôi đoán nó chẳng đơn giản. Anh là kẻ kỳ cục nhất tôi từng gặp!
-Cô sợ tôi?
-Tôi không sợ anh. Tôi sợ những thứ thuộc về anh mà chính anh cũng không hiểu.
Trong phút chốc, tên tóc đỏ thoáng chùn chân. Bài học của Bất Vọng còn nguyên đó và không bao giờ cũ, không bao giờ thừa. Vô Phong sợ chẳng tìm được thứ gì ở Tầng 14, nhưng tìm được manh mối còn khiến hắn sợ hơn. Mỗi dấu vết đều đưa hắn tới gần hơn con người cũ của mình – Vô Phong đội phó Thổ Hành. Hắn chưa sẵn sàng đón nhận kẻ xa lạ đó.
Nhưng tới nước này, Vô Phong phải gạt bỏ hết những lấn cấn lợn cợn mà bước tiếp. Hắn dằn lòng bước theo cô ả tóc hồng. Bọn họ ngừng nói chuyện mà tập trung nhìn đường. Bóng tối trong đường hầm dày đặc hơn, nước lõng bõng dưới những sải chân rảo bước, âm thanh dội bật giăng khắp không gian như mạng nhện. Tầng 10 đang chào đón Vô Phong với thái độ lạnh nhạt và chẳng hề thân thiện.
Sau nửa tiếng cuốc bộ, Vô Phong cùng ả gái điếm đến cuối đường hầm. Trước mắt họ, một ô cửa lớn dẫn tầm nhìn ra thẳng khu đô thị khổng lồ bên dưới, cách đây chừng nửa cây số. Vô Phong từng nghĩ Hạ Tầng là chốn hoang vắng lạnh lẽo. Bất quá hắn nhầm. Tầng 10 gần giống Đả Thải thành với những tòa kiến trúc tái chế, lại có vài tòa tháp nhỏ rực sáng ánh đèn tựa Phi Thiên thành, phố xá đông người qua lại. Điểm khác biệt là mọi thứ cũ kỹ hơn và không có ánh sáng mặt trời. Ả tóc hồng dẫn Vô Phong xuống cầu thang, vừa đi vừa nói:
-Để ý không, chỗ này không có “lỗ thông gió”!
“Lỗ thông gió” là những hố thủng lớn xuyên suốt từ mặt đất xuống Tầng 9. Chúng dùng để đổ rác, đồng thời là cánh cổng giúp cư dân Thượng Tầng trông thấy bầu trời. Nhưng tại mặt đất Tầng 9 không có hố thủng, đồng nghĩa rằng Tầng 10 không có lỗ thông gió, ánh sáng mặt trời không bao giờ luồn tới Hạ Tầng. Ả điếm tiếp lời:
-Nghe đồn vì không có ánh nắng, cư dân Hạ Tầng hung hãn gấp nhiều lần người Thượng Tầng. Mà kể cũng đúng, mấy thằng cha Hạ Tầng ngủ với tôi toàn hùng hục như trâu húc mả, chẳng biết dạo đầu gì ráo!
Vô Phong bật cười, cô ả nhún vai như thể đó là tai nạn nghề nghiệp. Đi thêm chục bậc thang, hai người dừng lại trước bãi phế thải kim loại. Qua bãi phế thải là tới khu đô thị Tầng 10. Cô ả tóc hồng chỉ đưa Vô Phong tới đây, chuyện còn lại hắn phải tự lo. Tên tóc đỏ cảm ơn lần nữa rồi cất bước, ả điếm bỗng nguýt dài:
-Đi thế mà coi được à?
Vô Phong nhăn trán, nghĩ cô ả cần thêm tiền. Hắn lắc đầu:
-Một trăm thùng vàng chưa đủ sao, mẹ trẻ?
Ả điếm vẫy vẫy ngón tay, ý bảo Vô Phong lại gần. Tên tóc đỏ bước tới, cô ả liền kéo cổ áo hắn rồi hôn lên má, hôn nhiệt thành, không chút giả tạo. Vô Phong ngẩn người còn cô nàng cười tươi:
-Đưa một trăm thùng vàng cho gái điếm mà chẳng đòi hỏi gì sao? Anh tốt quá đấy, tóc đỏ! Sẽ có lúc anh tự làm khổ mình thôi! Hạ Tầng là chỗ ăn thịt người, anh định tốt đến bao giờ?
Ả điếm tạm biệt, sau rời đi cùng lời hẹn tái ngộ. Vô Phong nhìn theo cô ta, lòng hơi lợn cợn. Nhưng cuối cùng hắn đội mũ trùm che kín đầu, băng qua cánh đồng phế thải rồi tiến vào khu đô thị Tầng 10.
Đúng như lời cô ả tóc hồng, chiến tranh đang lan tràn khắp Tầng 10 nói riêng và Hạ Tầng nói chung. Phố xá vẫn đông người, nhưng là đông thành viên băng đảng tay đao tay búa; các cửa hàng vẫn tấp nập mua bán, song là trao đổi vũ khí. Hạ Tầng thiếu thức ăn nước sạch nhưng thừa công cụ giết chóc. Tầng 10 hiện thuộc về băng đảng Hậu Kiếp Viện. Đám này chống đối thiên tử mới khá dữ dội. Chúng đi khắp nơi, loan rằng ông vua chợ rác đang thỏa hiệp với chính phủ. Bằng lời rêu rao đó, Hậu Kiếp Viện thu nạp không ít thành viên, biến cả Tầng 10 thành pháo đài chống đối thiên tử.
Đang chiến tranh nên Tầng 10 rất mẫn cảm với khách lạ. Thấy Vô Phong bước ra từ bãi phế thải, bọn du đãng lập tức cảnh giác. Đã nhiều tháng nay, không cư dân nào của Thượng Tầng xuất hiện, tên tóc đỏ là người đầu tiên. Vài tên du đãng bám đuôi, quan sát nhất cử nhất động của hắn. Vô Phong chột dạ, bèn ghé vào cửa hàng ven đường uống bia, đám nọ cũng vào theo như thể tình cờ chung sở thích. Tên tóc đỏ vờ như không biết, gọi bia uống nhẩn nha câu giờ. Trong lúc chờ lũ bám đuôi bỏ đi, hắn tranh thủ hỏi nhỏ chủ quầy:
-Biết lối xuống Tầng 11 không, ông bạn?
Hắn đẩy hai đồng vàng, một đồng trả cốc bia, đồng kia trả cho tin tức. Nhìn mớ tiền, gã chủ quầy trề môi. Vô Phong đặt thêm đồng vàng nữa, gã vẫn môi trề. Tên tóc đỏ đặt thêm đồng vàng, bấy giờ tay chủ quầy mới rót bia, hớt bọt trên miệng cốc đoạn nói nhỏ:
-Gần nhà máy tái chế có đường hầm, xuống đó rẽ trái. Đường gần nhất đấy!
Vô Phong gật gù. Hắn uống một cốc rồi hai cốc, kéo dài thời gian. Nhưng nửa tiếng trôi qua mà lũ bám đuôi vẫn yên vị, ánh mắt không ngừng chiếu gáy hắn. Cảm giác không ổn, tên tóc đỏ bèn rời quán. Đợi khi bọn du đãng bị khuất tầm nhìn, hắn lẩn sang con phố đông người qua lại, chui vào hẻm nhỏ giữa những ngôi nhà thấp. Từ góc kín đáo, Vô Phong trông thấy ba tên du đãng chạy vọt lên, dáo dác một hồi, sau tỏa đi nhiều hướng khác nhau. Chúng nghĩ tên tóc đỏ là gián điệp của thiên tử nên ra sức truy lùng. Vô Phong bèn tìm ngả khác tới nhà máy, cố hạn chế hỏi đường. Tầng 10 nguy hiểm hơn hắn tưởng tượng.
Cả Tầng 10 chỉ có một nhà máy tái chế rác nên ai cũng biết, Vô Phong chẳng mấy khó khăn để tìm ra nó. Theo chỉ dẫn, hắn vào hẻm trái cạnh nhà máy, men theo thang bộ dẫn xuống tầng hầm. Nơi này ngổn ngang vết tích của một trận hỗn chiến mới xảy ra chưa lâu. Kiếm gãy vung vãi trên sàn, máu loang đầy tường, đám người Hậu Kiếp Viện bị thương nằm la liệt hành lang chính, mùi thuốc cùng mùi tanh lẫn tiếng rên la vang vọng khắp nơi. Vô Phong để ý thành viên băng đảng này khoác áo da đen, lưng in hình tòa thánh đường cùng dòng chữ Tu viện Hậu Kiếp cách điệu bao quanh. Hồi ở chợ rác, hắn chưa nghe danh đám này bao giờ. Chắc mới thành lập! – Tên tóc đỏ nghĩ.
Đi hết hành lang chính, Vô Phong rảo chân qua cầu thang, tiếp tục xuống sâu hơn nữa. Được một quãng, hắn bắt gặp một toán Hậu Kiếp Viện lập chốt chặn cửa chính. Cửa không đóng song gã nào cũng lăm lăm đao kiếm mắt mũi trợn ngược, người ta hết muốn bước qua. Vô Phong thu hết can đảm tiến lên phía trước, coi như chẳng thấy một rừng ánh mắt dữ tợn đương rình rập. Vừa đặt chân sang bên kia, tên tóc đỏ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa được mươi bước, Vô Phong chợt nghe phía sau láo nháo nhộn nhạo. Rồi đám Hậu Kiếp Viện tràn qua cửa chính, đi cùng còn có ba tên du đãng đã theo Vô Phong từ lúc hắn vào Tầng 10. Đám du đãng hét:
-Nó! Chính nó! Nó là gián điệp của thiên tử!
Vô Phong đoán ba tên này đã quay lại quán bia, truy hỏi tên chủ quầy. Lũ Hậu Kiếp Viện lừ lừ bước tới. Biết bỏ chạy là dại, Vô Phong đứng lại phân bua:
-Không! Tôi là người Tầng 9! Tôi không biết thiên tử nào cả!
-Thế mày xuống đây làm gì? Kiếm gái chắc? – Một gã băng đảng gầm gừ – Bộ Tầng 9 thiếu chắc?
-Không! Tôi chỉ muốn tìm “lão già”, ý tôi là Thày Dạy Học! Tôi cần gặp ông ấy!
Một gã Hậu Kiếp Viện nghển cổ gào:
-Láo toét! Mày là thằng nào mà đòi gặp Thày Dạy Học?
“Là thằng từng cầm gạch chọi đầu lão chỉ vì một chiếc bánh mì!” – Vô Phong nghĩ thầm. Bọn Hậu Kiếp Viện còn tức tối vụ hỗn chiến, nay gặp đúng đối tượng để trút giận, chúng sẽ không bỏ qua. Vả lại đầu óc gã nào cũng chỉ đợi tắm máu, nói lý không ăn thua. Vô Phong thủ tay trong áo định rút Bộc Phá. Hắn không đủ sức đánh cả lũ này nhưng chạy thì được. Ngay khi cán Bộc Phá thòi ra, một giọng lè nhè bất ngờ chen vào đám đông:
-Ê, ê! Mấy nhóc! Tránh đường coi! Đợi ta đi qua đã hẵng đánh nhau!
Dưới bậc cầu thang, đám Hậu Kiếp Viện phải dạt sang cho một ông già bước lên. Trông thấy lão, Vô Phong bật cười. Hắn nhớ ngày đầu gặp gỡ, lão già cũng y hệt lúc này: miệng gặm bánh mì, tay xách chai bia, mồm đầy hơi cồn. Nghe tiếng cười của tên tóc đỏ, lão già quay sang, mắt mở to:
-Ô... ô... ô kìa! Tóc đỏ! Chú mày đó hả? Về rồi sao? Tới đây làm gì thế?
-Tôi cần ông giúp! – Vô Phong nhún vai cười.
...
Danh xưng Thày Dạy Học không phải ám chỉ cá nhân mà là một vị trí. Nó không có tính kế thừa mà do dân chúng chợ rác đặt cho và bất cứ ai cũng có thể trở thành Thày Dạy Học. Người ở vị trí này không sở hữu quyền lực nhưng tạo ra những nhân vật quyền lực. Thủ lĩnh băng nhóm, thành viên điều hành chợ rác hay thậm chí thiên tử – Thày Dạy Học nhào nặn nên bất cứ nhân vật nào. Bởi lẽ ấy, mọi thủ lĩnh băng nhóm trong chợ rác đều nể trọng Thày Dạy Học. Cũng nhờ vậy, Vô Phong thoát được đống rắc rối Hậu Kiếp Viện.
-Thằng nhóc Xích Vân là khoản đầu tư hời! – Lão già cười với Vô Phong – Nhớ hồi tháng 3, khi ta đề nghị huấn luyện chú mày không(**)? Chú mày từ chối, vậy là ta tìm đứa khác, cuối cùng gặp được Xích Vân.
-Và giờ ông có đủ bánh mì để ăn? – Vô Phong hỏi.
-Phải! Hề hề! – Lão già cười – Ta chẳng thích ơn huệ gì, nhưng thằng nhóc đó cứ dúi ta vô một cửa hàng bán đồ ăn nhanh. Giờ không thiếu bánh mì nữa!
-Sao ông không đòi hỏi cái gì lớn hơn? Một nơi ở đàng hoàng, một chỗ nghỉ chân, bộ khó lắm à?
-Nơi ở hay thức ăn không phải vấn đề. Ta đầu tư cho Xích Vân là vì chợ rác. Nơi này cần thay đổi, đó mới là điều ta mong muốn!
Vô Phong cười, chân rảo bước theo Thày Dạy Học băng qua Tầng 11. Lâu ngày không gặp, hai người nói rất nhiều, từ chuyện Vô Phong sống bên ngoài (lão già rất vui khi hắn có cuộc sống tử tế), thiên tử tiền nhiệm mất, cuộc chiến tranh vùng Hạ Tầng đến vị thiên tử mới. Theo lời lão già, mâu thuẫn giữa thiên tử mới và băng đảng chủ yếu đến từ kế hoạch di dời chợ rác của chính phủ. Người muốn đi, kẻ muốn ở lại, các băng đảng chia rẽ sâu sắc, ngay cả dân chúng cũng chín người mười ý. Trong tiềm thức người chợ rác, Uất Hận Thành là quốc gia riêng biệt, không phải lãnh thổ Phi Thiên quốc.
Hết Tầng 11, hai người xuống Tầng 12 rồi 13. Kiến trúc mỗi tầng tựu chung chẳng khác Tầng 10, có điều công trình càng lúc càng dày đặc. Tuy biết chợ rác là thành phố ngầm, nhưng Vô Phong không tưởng tượng được nó sâu rộng như thế. Dân số chợ rác là ba triệu người, nhét thêm ba triệu người nữa vẫn thừa chỗ. Chẳng ai rõ ai xây dựng nên Uất Hận Thành và xây vì mục đích gì, kể cả người hiểu biết như Thày Dạy Học.
-Tầng 14 là công trường, nguồn thu chính của chợ rác. – Thày Dạy Học nói – Nhưng sao chú mày muốn đến đó?
Cũng giống cô nàng tóc hồng, Thày Dạy Học không phải người để Vô Phong tâm sự. Hắn im lặng, nhớ lại câu chuyện với Bất Vọng đêm hôm qua. Khi ấy gã ống khói hơi ngà ngà sau khi nốc hơn hai chục chai bia. Chút lè nhè, dăm ba tiếng ợ hơi song vẫn tỉnh táo, Bất Vọng bắt đầu kể...
*
* *
Bởi cậu lằn nhằn như đàn bà nên ta sẽ nói tất cả những gì mình biết. Nghe kỹ, đừng hỏi lại!
Chắc cậu biết người bạn mà ta với Liệt Giả vừa nói là ai. Phải, là Mãnh Hổ, đội trưởng Thổ Hành tiền nhiệm. Ba người chúng ta quen biết nhau khá lâu, từ hồi còn học trường thiếu sinh quân. Chúng ta biết mọi thứ về nhau. Gia đình, bạn bè, chuyện bồ bịch, thậm chí ai trong ba người nhiều lông nách nhất, chúng ta cũng biết. Nhưng có một điều chúng ta không hề biết là dòng máu Ngục Thánh của Liệt Giả. Ta dám nói rằng nếu ngày ấy Liệt Giả biết chuyện này, gã sẽ kể cho ta và Mãnh Hổ. Chắc chắn vậy!
Rồi ngày nghiệt ngã cũng đến. Cha con Liệt Giả mất tích, cuộc thí nghiệm Ngục Thánh khởi động. Dạ Bích phá bỏ phong ấn Quỷ Vương, Liệt Giả tái sinh. Dạ Bích bị thiêu sống ở ngọn tháp trắng Vinh Môn quốc, tổ chức Xích Tuyết ra đời. Hai mươi năm đó, ba người chúng ta không còn bạn bè nữa. Ta và Mãnh Hổ truy đuổi Liệt Giả, đánh nhau không biết bao lần. Mỗi lần giáp mặt, Liệt Giả lại gợi mở một ít về Ngục Thánh. Phải, ta biết chuyện đó từ lâu. Đáng lẽ ta nên nhận ra Liệt Trúc là Ngục Thánh sớm hơn. Nhưng suốt thời gian đó, ta không có ý niệm nào về quá khứ. Ta lẩn tránh nó.
Vì sao lẩn tránh à? Bởi ta mắc bệnh. Bác sĩ chẩn đoán ta mắc hội chứng “không thể kiểm soát”. Chinh chiến quá lâu, đặc biệt sau chiến tranh biên giới sáu năm trước, ta không thể điều khiển cơn giận dữ của mình. Bệnh tâm lý. Liệt Giả trở thành khủng bố, Mãnh Hổ chết, cũng không còn người thân nào, ta cô độc. Ta đến Xích Quỷ, sống nốt quãng đời còn lại ở đó. Không may, chính phủ Phi Thiên thấy ta là miếng chanh còn nước, họ muốn tận dụng nốt.
Về phần cậu, ta không biết nhiều lắm. Thú thực là vậy!
Lần đầu tiên ta gặp cậu là vào năm 7507. Khi đó cậu tới Thổ Hành thực tập. Trong ấn tượng của ta, cậu là thằng nhóc khó chịu, mặt lì như đít nồi. Gặp ta, cậu luôn đòi thách đấu, khiêu khích bằng đủ lời lẽ. Khi ta cho cậu nằm viện nửa tháng, cậu vẫn không ngừng khiêu chiến. Cậu lải nhải quá nhiều, còn ta luôn thờ ơ. Ta không biết cậu từng chăm lo Liệt Trúc hay Ái Nữ. Chúng ta không ưa nhau. Nhưng qua lời Mãnh Hổ, ta nhận ra cậu là gã hiếu đấu, hiếu chiến và hiếu sát. Cậu hoạt động như cái máy, tàn nhẫn vô cùng. Có thể đó là lý do khiến cậu sớm được cất nhắc vị trí đội phó.
Những năm đó, đội Thổ Hành thường xuyên truy bắt Liệt Giả. Ta không tham gia, nhưng đoán rằng cậu đã gặp Liệt Giả vài lần. Liệu Mãnh Hổ biết cậu là Ngục Thánh hay không, ta chưa rõ. Liệu cậu biết thân phận của mình từ hồi đó hay không, ta không biết. Nhưng có vẻ Mãnh Hổ biết khá nhiều về cậu. Hắn giữ bí mật cho cậu, không nói với bất cứ ai kể cả ta. Chỉ duy nhất một lần, hắn kể cho ta rằng cậu bị Hội Đồng Pháp Quan quản chế. Thời điểm ấy, ta hơi ngờ ngợ nhưng không thể đoán được cậu là Ngục Thánh.
Cậu luôn thắc mắc tại sao ta ném cậu vào chợ rác, phỏng? Bởi Mãnh Hổ bảo ta làm thế. Trước chiến tranh biên giới, hắn gặp ta, nói rằng “Dù bất cứ giá nào, hãy đưa Vô Phong vào chợ rác!”. Di nguyện cuối cùng của hắn, nguyên văn là vậy! Dường như Mãnh Hổ đã cảm nhận được chuyện gì đó. Chiến dịch biên giới là một trận chiến kỳ lạ, nhưng hãy bàn vào dịp khác. Giờ ta không muốn nhớ về nó!
Hai mươi năm trước, Liệt Giả tấn công Tầng 14 chợ rác. Ta và Mãnh Hổ phải tới dọn dẹp hậu quả. Hồi đó, chúng ta chưa biết Ngục Thánh, chỉ thấy đó là khu thí nghiệm với những bàn mổ. Nó nằm ở rìa phía bắc, đằng sau tòa tháp tái chế quang tố. Khu thí nghiệm đã hoang phế, ta không chắc cậu tìm được gì. Ta cũng không biết người chính phủ ở đấy hay không. Chuyến đi rất nguy hiểm, hãy suy nghĩ lại. Hạ Tầng chợ rác không phải nơi dễ thở.
Ta chắc chắn một điều: cậu bây giờ tốt hơn ngày xưa. Tại sao cứ cố chấp tìm lại con người tồi tệ của mình?
Ta không hiểu cái quái gì khiến Liệt Trúc dám ở chung với cậu. Thấy Liệt Giả ban nãy không? Phải, ngày ấy, cậu cũng giống gã vậy!
*
* *
Mải suy nghĩ, Vô Phong không nhận ra mình đã đến Tầng 14. Chốn này không có công trình dân sinh, chỉ toàn nhà máy sặc mùi kim khí, những công xưởng nhiều tầng cùng hệ thống đường ray giăng chằng chịt không trung. Dù đã bố trí hệ thống lọc khổng lồ nhưng không khí nơi đây vẫn ám bụi tựa sa mạc. Trên đường ray, tàu điện chạy liên tục mang theo hàng hóa và nguyên liệu. Tầng 14 làm những công việc mà thế giới bên ngoài hiếm khi hoặc không dám làm như tái chế quặng quang tố, thử nghiệm vũ khí sinh hóa hoặc thí nghiệm trên cơ thể người. Tầng 14 cũng cho thuê đất, chủ yếu phục vụ chính phủ Phi Thiên, đôi khi vài nhân vật quyền lực.
Dân chúng Hạ Tầng thường kiếm việc làm ở Tầng 14. Tuy nhiên, vì cuộc chiến giành ngôi thiên tử mà công việc đình trệ, quá nửa Tầng 14 vẫn chưa hoạt động. Theo chân Thày Dạy Học, Vô Phong lên tàu điện đến vùng rìa bắc. Tàu vắng tanh vắng ngắt, chẳng có ai ngoài bọn Vô Phong và một gã du thủ du thực ngáy khò khò trên băng ghế. Qua ô cửa, tên tóc đỏ phóng mắt nhìn quang cảnh mờ mờ khói bụi, cảm giác bí bách ngột ngạt. Cuộc sống không ánh mặt trời làm hắn khó chịu, nhưng dân Hạ Tầng đã sống như thế hàng trăm năm.
-Tử tù hay bị đưa tới đây. Họ là nguyên liệu thí nghiệm hoặc thử nghiệm vũ khí sinh hóa. Cấy ghép bộ phận nhân tạo vào cơ thể người, thuốc trị bệnh nhiễm độc phép thuật, ứng dụng nhiên liệu quang tố... Phi Thiên quốc đạt nhiều thành tựu khoa học nhờ Tầng 14 này. Nghe có vẻ vô nhân đạo, nhưng thí nghiệm cơ thể người là con đường nhanh nhất. Nếu nghiên cứu động vật, thế giới này sẽ mất gấp mười thời gian để đạt những thành tựu trên.
Trước lời giới thiệu của Thày Dạy Học, tên tóc đỏ miễn bình luận. Nói cho cùng, hắn cũng là sản phẩm từ Tầng 14.
Sau ít phút, tàu điện dừng tại ga phía bắc. Thày Dạy Học dẫn Vô Phong đến nơi hắn cần tìm. Vòng qua nhà máy tái chế quang tố, hai người dừng lại trước tòa khu thí nghiệm. Khối kiến trúc này cao khoảng sáu tầng, lặng lẽ trong dáng vẻ cũ kỹ tiêu điều và được bao bọc trong lớp hàng rào xiêu vẹo xỉn màu. Khu thí nghiệm bỏ hoang, không ai coi sóc, gần như sắp sụp đổ trước sự tra tấn của khói bụi và thời gian. Thày Dạy Học nói:
-Ta nghe nhiều người đồn đại chỗ này không ổn. Thực sự không ổn! Ta cũng chưa vào trong bao giờ! Chú mày vẫn muốn đi sao? Chú mày biết gì về nơi này?
Vô Phong thở phù:
-Tôi cần phải làm thế. Nó rất quan trọng!
Lão già nhún vai cười khanh khách. Vô Phong trấn tĩnh tinh thần. “Hãy cẩn thận với những gì mình tìm kiếm! Đó có thể là điều cậu không bao giờ muốn biết!” – Lời Bất Vọng còn nguyên giá trị nhưng giờ hắn không thể dừng lại. Lát sau, Vô Phong cùng Thày Dạy Học tiến vào khu thí nghiệm không ánh đèn, không sự sống, không cả lường trước những gì mà họ sắp tìm thấy.
(*) cái chuồng cũ của Vô Phong, xem lại Quyển 1 Chương 4
(**) Thày Dạy Học từng đề nghị huấn luyện Vô Phong, xem lại Quyển 1 Chương 4
Đầu tuần thứ hai của năm mới, Vô Phong trở lại chợ rác. Hắn muốn đến Tầng 14. Nhưng nửa dưới Uất Hận Thành là nơi nguy hiểm, băng đảng nhiều như nấm, dân chúng hung hãn gấp nhiều lần, lớ ngớ mất mạng như chơi. Tên tóc đỏ cần người dẫn đường – một kẻ am hiểu cả thảy mười tám tầng chợ rác. Vô Phong vào Tầng 9 tìm “lão già” – người cuối cùng mà hắn tâm sự trước khi rời khỏi chợ rác. Ông ta không đơn thuần là “lão già” mà hơn thế. Người Dẫn Đường, Thày Dạy Học, Quý Ông Bánh Mì, Lão Nghiện Bánh Mì... rất nhiều danh xưng để chỉ con người đó. Ông ta là tấm vé đưa Vô Phong xuống Hạ Tầng.
Trở lại những nơi thân thuộc, Vô Phong không thấy bóng dáng lão già. Cực chẳng đã hắn phải hỏi han cư dân Tầng 9. Đại đa số người chợ rác chẳng thân thiện, càng không quan tâm việc chẳng phải của mình. Họ lẳng lặng bỏ đi hoặc buông lời chửi tục khi Vô Phong hỏi. Số ít thân thiện hơn thì lắc đầu dù tên tóc đỏ đã cố gắng hết sức. Tên gọi, vóc dáng, thói quen ăn bánh mì, sở thích lục lọi thùng rác... tất tần tật về lão già, tên tóc đỏ kể hết. Nhưng đáp lại hắn chỉ có “Không biết!” hoặc “Không có ở đây!”. Một gã ma cô tỏ vẻ hiểu biết:
-Thày Dạy Học rời Tầng 9 từ lâu rồi! Khi bắt đầu tranh chấp vị trí thiên tử kia! Được năm, sáu tháng gì đó!
Vô Phong phải chấp nhận sự thật rằng “lão già” đã rời Tầng 9. Hắn suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục hành trình. Dù Thày Dạy Học còn sống hay đã chết, hắn vẫn sẽ xuống Tầng 10, sau đấy là Tầng 14. Lúc này không gì có thể ngăn cản tên tóc đỏ.
Vượt nhiều con hẻm ẩm thấp lợm mùi phân hủy rồi những con phố nhớp rác thải, Vô Phong len qua ngõ ngách giữa các tòa nhà thấp. Nơi này chằng chịt như mạng nhện lại lắm lối cụt, nếu không phải sống ở đây lâu, tên tóc đỏ đã chẳng tự tin bước vào. Đi được quãng xa, hắn chợt bắt gặp một mớ lộm nhộm trên vỉa hè, đôi chân chậm dần đều. Mớ lộm nhộm gồm ván giường đắp thành chuồng, đệm mút lòi lò xo, chăn xổ tung ruột. Vô Phong chẳng khó chịu trước mùi hôi hám của chúng, chỉ cười, bởi đây từng là nhà của hắn(*). Từ ngày hắn bỏ đi, “căn nhà” vẫn yên vị, không ai dọn cũng chẳng người ở.
Căn nhà cũ không làm Vô Phong lưu luyến quá lâu. Hắn rời đi sau ít phút, tiếp tục băng qua những ngách hẹp, rảo bước trên phố xá đầy bọn ma cô trộm cắp, sau ghé cửa hàng mua ít bia. Hắn không thèm bia mà mua ít quà gặp mặt. Ở chợ rác, hắn có kha khá người quen, Thày Dạy Học chỉ là một trong số đó.
Rời khu ngõ ngách chằng chịt, Vô Phong tiến vào một chung cư, leo lên tầng cao, theo cầu thang sang chung cư khác rồi xuống tầng trệt. Cuối cùng hắn dừng bước trước một cầu thang rộng dẫn xuống hầm ngầm, đồng thời là cửa ngõ Tầng 10. Thông thường, tại giao điểm giữa các tầng luôn xuất hiện gái điếm, nhưng ở đây thì không. Nhìn đi nhìn lại, Vô Phong chỉ thấy một ả gái điếm ngủ gục bên bậc cầu thang. Cô ta có mái tóc hồng, quần áo da bó sát, trên tay còn điếu thuốc cháy dở. Vô Phong bước tới lay vai cô ả. Nàng ta tỉnh giấc, thấy hắn thì cười:
-Ô... tóc đỏ?! Chàng trai đi đâu lâu thế? Tôi tưởng anh đã rời khỏi chợ rác? Sao, bên ngoài khó sống quá nên quay về đây hả? Mặt anh sao thế kia? Lại bị đánh hả?
Vô Phong lắc đầu cười đoạn đưa lon bia cho cô nàng. Ả gái điếm cả mừng, dốc lon bia tu ừng ực. Cô ta “Khà!” một tiếng khoan khoái:
-Ba ngày không ăn gì rồi! Anh biết chiều lòng người khác đấy, tóc đỏ! Sao, muốn ngủ với tôi chứ gì? Hay....
Ả điếm chưa dứt lời, Vô Phong đặt một cọc tiền vào tay cô ta. Cô nàng tròn mắt, đếm cọc tiền và thấy nó tròn một trăm(100) thùng vàng. Há hốc miệng nhìn Vô Phong một hồi, cô ả tay cởi áo tay tháo khuy quần:
-Khỏi vào chung cư, mỏi chân lắm! Ngay đây nhé?!
Vô Phong lắc đầu cười sặc:
-Đừng! Tôi đâu đến vì cái đó, mẹ trẻ? Chỉ là cảm ơn chuyện hồi trước thôi! Nhớ chứ, tôi đã nói sẽ trả ơn cô khi có thể!
Ả tóc hồng ngạc nhiên. Cô ta cười:
-Tôi biết anh tốt, tóc đỏ. Nhưng cứ như vậy thì không sống nổi ở chợ rác đâu! Thôi nào, không cần tỏ ra cao thượng, đàn ông mấy người ai chẳng giống nhau? Lại đây! Trông anh đẹp trai hơn nhiều đấy, tóc đỏ!
Ả tóc hồng túm cổ áo Vô Phong kéo về phía mình, tay quàng cổ hắn. Tên tóc đỏ gỡ tay cô ả, gắt:
-Thôi nào mẹ trẻ! Tôi không sống ở đây nữa. – Vô Phong đáp – Tôi có công việc bên ngoài rồi, nhưng để lúc khác hẵng nói! Tôi muốn hỏi cô về Hạ Tầng...
Ả tóc hồng thường xuyên lui tới đây kiếm khách nên có chút hiểu biết về Hạ Tầng. Nghe ý định của Vô Phong, cô nàng ngạc nhiên:
-Xuống Hạ Tầng làm gì? Định đánh nhau chắc? Nhưng muộn rồi, chợ rác vừa có thiên tử mới, không có phần cho anh đâu! – Cô ả cười khúc khích – Một gã tên Xích Vân. Hắn mạnh lắm!
Theo lời cô ả, Hạ Tầng hiện khá hỗn loạn. Không phải ai cũng ủng hộ Xích Vân, nhiều tên đầu lĩnh đang tập hợp quân lực đòi lật đổ thiên tử mới. Mọi nơi từ Tầng 10 trở xuống đều nguy hiểm, một bước chân lầm lỡ trả giá bằng cả mạng sống. Nhưng Vô Phong vẫn muốn đi bất kể nguy hiểm ra sao. Ả tóc hồng chịu thua tên tóc đỏ, cười lớn:
-Biết công thức tạo ra một gã đàn ông tốt là gì không? Rất đơn giản, trộn hai món “tốt” và “cứng đầu”, quậy đều lên là có! Sản phẩm đây: quý ông tóc đỏ từ chối ngủ với gái!
Vô Phong lắc đầu cười. Hắn tạm biệt cô gái đoạn rời đi. Ả tóc hồng hất hàm:
-Cuối cầu thang có ba ngã rẽ, một lối đi thẳng, một hành lang trái, một ngách bên phải. Anh đi đường nào?
Vô Phong gãi tóc, chẳng biết nên chọn lối nào. Ả gái điếm uống nốt lon bia rồi đứng dậy vươn vai:
-Để tôi dẫn đường, nhưng chỉ một đoạn thôi! Nói thật, tôi chẳng biết nhiều về Hạ Tầng, cũng mù tịt!
Vô Phong cảm ơn rối rít, cô ả xua tay nói giúp hắn chỉ vì một trăm thùng vàng. Hai người theo cầu thang bước xuống, qua hai trăm bậc thì ngoặt sang ngách phải. Phía cuối ngách, tên tóc đỏ trông thấy một đường hầm dài bất tận dưới ánh lân tinh mờ lét cùng vài ngọn đèn chập choạng. Cô nàng tóc hồng hít một hơi sâu rồi cất bước, Vô Phong theo sát phía sau. Tiếng bước chân của họ dội qua đập lại, vang vọng khắp nơi. Vô Phong để ý hầm rất rộng nhưng do trần hơi thấp nên có cảm giác tù túng, hai bên tường loang lổ hình vẽ bằng sơn phun, mặt đất đọng vô số vũng nước. Trong cảm giác rằng nơi này chỉ có mình cùng cô ả tóc hồng, Vô Phong không dám thở mạnh. Cô ả tóc hồng cười:
-Sợ à?
-Sao không? – Vô Phong nói.
-Và nguyên liệu thứ ba tạo nên gã đàn ông tốt: thành thật! – Ả gái điếm cười ngất.
Sau đấy hai người nói chuyện. Vô Phong hỏi cô gái cuộc sống chợ rác suốt nửa năm qua, nàng ta hỏi hắn về công việc bên ngoài. Họ không chia sẻ quá nhiều cũng chẳng giấu giếm quá nhiều. Cũng lúc ấy, Vô Phong bất giác nhớ chuyện cũ. Thuở mới hành nghề chôm chỉa, có một bận tên tóc đỏ bị dần nhừ tử. Hắn nằm bẹp ngoài đường, chỉ còn nước chờ chết. Vừa hay cô nàng tóc hồng đi qua. Bằng cái miệng trệu trạo đầy máu, hắn cầu xin giúp đỡ, cô ả đồng ý. Dần dà họ quen biết và thường trò chuyện mỗi khi gặp mặt. Họ gọi nhau bằng “tóc đỏ” và “mẹ trẻ” thay vì tên thật. Ở chừng mực nào đấy, ả điếm tóc hồng này là “bạn” Vô Phong.
-Nhớ chứ? Khi tôi băng bó vết thương cho anh? Nhớ hả? Hô, mạnh mẽ đấy chàng trai! Anh vật ngửa tôi ra, xé hết mọi thứ, trông chẳng khác mấy thằng khốn nạn! Sau vụ ấy, tôi chẳng còn quần áo mặc, hi hi!
Cô ả nói tới đâu, Vô Phong che mặt tới đó, luôn mồm nói “Xin lỗi!”. Ả tóc hồng bĩu môi lườm nguýt. Tên tóc đỏ nói:
-Khi đó tôi chỉ có một mình, tôi cần ai đó ở bên cạnh...
-Bằng cách cưỡng hiếp con này hả? – Ả tóc hồng tiếp lời.
Vô Phong gục đầu như bị dội gáo nước lạnh. Cô ả tóc hồng châm điếu thuốc mới đoạn hỏi:
-Nhưng cuối cùng, sao anh không “làm” với tôi? Lúc ấy anh nghĩ gì vậy, “người đàn ông tốt”? Tại sao anh cứ lặp lại rằng “Tôi là ai”? Ở chợ rác này, là ai đâu quan trọng, anh biết điều đó mà!
Vô Phong im lặng, ả tóc hồng cũng không gặng hỏi. Tiếng bước chân dội qua dội lại tầng hầm, thi thoảng lõng bõng tiếng nước. Được một quãng, cô gái điếm bật cười:
-Nhưng giờ anh đâu còn cô đơn nữa? Có người ở bên cạnh, chắc vui lắm nhỉ?
Tên tóc đỏ tròn mắt nhìn cô ta. Ả điếm chỉ lên mũi:
-Mũi tôi thính lắm đấy! Trên người anh có mùi nước hoa phụ nữ. Một cô gái trẻ, đúng không? Cô ta đẹp hơn tôi không?
Vô Phong chặc lưỡi. Cô ả nói đúng, trước khi tới đây hắn đã gặp rắc rối nho nhỏ với Tiểu Hồ.
*
* *
Nhìn Liệt Trúc sưng húp mặt mũi, lại thêm con mắt tím bầm của Vô Phong, Tiểu Hồ quyết truy vấn xem chuyện gì đã xảy ra đêm Ngày Nguyện. Tuy không định nói nhưng thấy cô gái như hung thần ác sát, hắn đành kể cho yên thân. Nghe xong, Tiểu Hồ nhíu mày nghi hoặc:
-Đừng nói với tôi là anh...
-Phải, phải! – Vô Phong thở dài – Tôi sẽ đến Tầng 14 Uất Hận Thành. Tôi phải đi. Chắc chắn thế!
Tiểu Hồ nhìn hắn thật lâu. Vô Phong lùi ra xa, sợ rằng nàng sẽ phát nổ như trái bộc phá. Hắn vẫn giấu chuyện trở lại căn nhà cũ cùng chuyến đi tới Đả Thải thành. Cô gái chợt nói:
-Tôi không hiểu! Anh đã biết mình là ai, biết mình đến từ đâu, là “cái gì”, sao còn nhọc công quay lại khu thí nghiệm đề án? Nó thuộc về chính phủ, đến đó anh sẽ gặp nguy hiểm!
-Tôi chỉ muốn biết mình sống thế nào, đã làm gì. – Vô Phong nhún vai – Vậy là không chính đáng?
-Phải! Không chính đáng một – chút – nào! – Tiểu Hồ nhấn mạnh – Liệt Trúc suýt bị bắt đi. Ông già Bất Vọng không tới kịp, anh cũng nằm luôn thể. Anh chết hụt nhiều lần lắm rồi, Phong à! Vạn Thế không thương anh mãi đâu! Anh muốn người khác đau tim vì anh bao lần nữa mới đủ?
Vô Phong không nói được câu nào. Tiểu Hồ thở dài:
-Vậy tôi đi cùng anh. Chúng ta cùng xuống Tầng 14.
-Không, không được! – Tên tóc đỏ xua tay – Cô ở lại! Hạ Tầng chợ rác không phải chỗ chơi!
Tiểu Hồ nhướn mắt:
-Làm như anh giỏi lắm?! Có chắc mạnh hơn tôi không? Muốn đấu tay đôi chứ?
-Tôi yếu hơn cô. – Vô Phong nói – Nhưng ở chợ rác, mạnh là chưa đủ. Vả lại đây là chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết.
Ý tên tóc đỏ đã thế, Tiểu Hồ chẳng thể ngăn cản hay can dự. Nàng nhìn Vô Phong bằng ánh mắt trách cứ. Tiểu Hồ rờ mặt hắn, chạm nhẹ vết cắt gò má trái cùng vệt bầm quanh mắt. Nghĩ cảnh một ngày kia phải chứng kiến tên tóc đỏ sống dở chết dở như hồi ở Thiên Phạn, cô gái bất giác âu lo. Sắc xám xịt quẩn quanh gương mặt Tiểu Hồ, đánh tan không khí vui tươi năm mới. Nàng lắc đầu:
-Quá khứ quan trọng với anh vậy à? Hiện tại chưa đủ tốt hay sao?
*
* *
-Bộ sống ở ngoài dở lắm hay sao mà anh quay lại chợ rác, tóc đỏ? – Ả tóc hồng chợt hỏi.
Vô Phong im lặng. Món nợ với cô ta hay danh nghĩa bạn bè không thể làm hắn giãi bày tâm sự. Ả gái điếm tiếp lời:
-Anh là gã đàn ông tốt, nhưng phức tạp, tóc đỏ à! Phức tạp lắm! Dù không biết anh có chuyện gì, nhưng tôi đoán nó chẳng đơn giản. Anh là kẻ kỳ cục nhất tôi từng gặp!
-Cô sợ tôi?
-Tôi không sợ anh. Tôi sợ những thứ thuộc về anh mà chính anh cũng không hiểu.
Trong phút chốc, tên tóc đỏ thoáng chùn chân. Bài học của Bất Vọng còn nguyên đó và không bao giờ cũ, không bao giờ thừa. Vô Phong sợ chẳng tìm được thứ gì ở Tầng 14, nhưng tìm được manh mối còn khiến hắn sợ hơn. Mỗi dấu vết đều đưa hắn tới gần hơn con người cũ của mình – Vô Phong đội phó Thổ Hành. Hắn chưa sẵn sàng đón nhận kẻ xa lạ đó.
Nhưng tới nước này, Vô Phong phải gạt bỏ hết những lấn cấn lợn cợn mà bước tiếp. Hắn dằn lòng bước theo cô ả tóc hồng. Bọn họ ngừng nói chuyện mà tập trung nhìn đường. Bóng tối trong đường hầm dày đặc hơn, nước lõng bõng dưới những sải chân rảo bước, âm thanh dội bật giăng khắp không gian như mạng nhện. Tầng 10 đang chào đón Vô Phong với thái độ lạnh nhạt và chẳng hề thân thiện.
Sau nửa tiếng cuốc bộ, Vô Phong cùng ả gái điếm đến cuối đường hầm. Trước mắt họ, một ô cửa lớn dẫn tầm nhìn ra thẳng khu đô thị khổng lồ bên dưới, cách đây chừng nửa cây số. Vô Phong từng nghĩ Hạ Tầng là chốn hoang vắng lạnh lẽo. Bất quá hắn nhầm. Tầng 10 gần giống Đả Thải thành với những tòa kiến trúc tái chế, lại có vài tòa tháp nhỏ rực sáng ánh đèn tựa Phi Thiên thành, phố xá đông người qua lại. Điểm khác biệt là mọi thứ cũ kỹ hơn và không có ánh sáng mặt trời. Ả tóc hồng dẫn Vô Phong xuống cầu thang, vừa đi vừa nói:
-Để ý không, chỗ này không có “lỗ thông gió”!
“Lỗ thông gió” là những hố thủng lớn xuyên suốt từ mặt đất xuống Tầng 9. Chúng dùng để đổ rác, đồng thời là cánh cổng giúp cư dân Thượng Tầng trông thấy bầu trời. Nhưng tại mặt đất Tầng 9 không có hố thủng, đồng nghĩa rằng Tầng 10 không có lỗ thông gió, ánh sáng mặt trời không bao giờ luồn tới Hạ Tầng. Ả điếm tiếp lời:
-Nghe đồn vì không có ánh nắng, cư dân Hạ Tầng hung hãn gấp nhiều lần người Thượng Tầng. Mà kể cũng đúng, mấy thằng cha Hạ Tầng ngủ với tôi toàn hùng hục như trâu húc mả, chẳng biết dạo đầu gì ráo!
Vô Phong bật cười, cô ả nhún vai như thể đó là tai nạn nghề nghiệp. Đi thêm chục bậc thang, hai người dừng lại trước bãi phế thải kim loại. Qua bãi phế thải là tới khu đô thị Tầng 10. Cô ả tóc hồng chỉ đưa Vô Phong tới đây, chuyện còn lại hắn phải tự lo. Tên tóc đỏ cảm ơn lần nữa rồi cất bước, ả điếm bỗng nguýt dài:
-Đi thế mà coi được à?
Vô Phong nhăn trán, nghĩ cô ả cần thêm tiền. Hắn lắc đầu:
-Một trăm thùng vàng chưa đủ sao, mẹ trẻ?
Ả điếm vẫy vẫy ngón tay, ý bảo Vô Phong lại gần. Tên tóc đỏ bước tới, cô ả liền kéo cổ áo hắn rồi hôn lên má, hôn nhiệt thành, không chút giả tạo. Vô Phong ngẩn người còn cô nàng cười tươi:
-Đưa một trăm thùng vàng cho gái điếm mà chẳng đòi hỏi gì sao? Anh tốt quá đấy, tóc đỏ! Sẽ có lúc anh tự làm khổ mình thôi! Hạ Tầng là chỗ ăn thịt người, anh định tốt đến bao giờ?
Ả điếm tạm biệt, sau rời đi cùng lời hẹn tái ngộ. Vô Phong nhìn theo cô ta, lòng hơi lợn cợn. Nhưng cuối cùng hắn đội mũ trùm che kín đầu, băng qua cánh đồng phế thải rồi tiến vào khu đô thị Tầng 10.
Đúng như lời cô ả tóc hồng, chiến tranh đang lan tràn khắp Tầng 10 nói riêng và Hạ Tầng nói chung. Phố xá vẫn đông người, nhưng là đông thành viên băng đảng tay đao tay búa; các cửa hàng vẫn tấp nập mua bán, song là trao đổi vũ khí. Hạ Tầng thiếu thức ăn nước sạch nhưng thừa công cụ giết chóc. Tầng 10 hiện thuộc về băng đảng Hậu Kiếp Viện. Đám này chống đối thiên tử mới khá dữ dội. Chúng đi khắp nơi, loan rằng ông vua chợ rác đang thỏa hiệp với chính phủ. Bằng lời rêu rao đó, Hậu Kiếp Viện thu nạp không ít thành viên, biến cả Tầng 10 thành pháo đài chống đối thiên tử.
Đang chiến tranh nên Tầng 10 rất mẫn cảm với khách lạ. Thấy Vô Phong bước ra từ bãi phế thải, bọn du đãng lập tức cảnh giác. Đã nhiều tháng nay, không cư dân nào của Thượng Tầng xuất hiện, tên tóc đỏ là người đầu tiên. Vài tên du đãng bám đuôi, quan sát nhất cử nhất động của hắn. Vô Phong chột dạ, bèn ghé vào cửa hàng ven đường uống bia, đám nọ cũng vào theo như thể tình cờ chung sở thích. Tên tóc đỏ vờ như không biết, gọi bia uống nhẩn nha câu giờ. Trong lúc chờ lũ bám đuôi bỏ đi, hắn tranh thủ hỏi nhỏ chủ quầy:
-Biết lối xuống Tầng 11 không, ông bạn?
Hắn đẩy hai đồng vàng, một đồng trả cốc bia, đồng kia trả cho tin tức. Nhìn mớ tiền, gã chủ quầy trề môi. Vô Phong đặt thêm đồng vàng nữa, gã vẫn môi trề. Tên tóc đỏ đặt thêm đồng vàng, bấy giờ tay chủ quầy mới rót bia, hớt bọt trên miệng cốc đoạn nói nhỏ:
-Gần nhà máy tái chế có đường hầm, xuống đó rẽ trái. Đường gần nhất đấy!
Vô Phong gật gù. Hắn uống một cốc rồi hai cốc, kéo dài thời gian. Nhưng nửa tiếng trôi qua mà lũ bám đuôi vẫn yên vị, ánh mắt không ngừng chiếu gáy hắn. Cảm giác không ổn, tên tóc đỏ bèn rời quán. Đợi khi bọn du đãng bị khuất tầm nhìn, hắn lẩn sang con phố đông người qua lại, chui vào hẻm nhỏ giữa những ngôi nhà thấp. Từ góc kín đáo, Vô Phong trông thấy ba tên du đãng chạy vọt lên, dáo dác một hồi, sau tỏa đi nhiều hướng khác nhau. Chúng nghĩ tên tóc đỏ là gián điệp của thiên tử nên ra sức truy lùng. Vô Phong bèn tìm ngả khác tới nhà máy, cố hạn chế hỏi đường. Tầng 10 nguy hiểm hơn hắn tưởng tượng.
Cả Tầng 10 chỉ có một nhà máy tái chế rác nên ai cũng biết, Vô Phong chẳng mấy khó khăn để tìm ra nó. Theo chỉ dẫn, hắn vào hẻm trái cạnh nhà máy, men theo thang bộ dẫn xuống tầng hầm. Nơi này ngổn ngang vết tích của một trận hỗn chiến mới xảy ra chưa lâu. Kiếm gãy vung vãi trên sàn, máu loang đầy tường, đám người Hậu Kiếp Viện bị thương nằm la liệt hành lang chính, mùi thuốc cùng mùi tanh lẫn tiếng rên la vang vọng khắp nơi. Vô Phong để ý thành viên băng đảng này khoác áo da đen, lưng in hình tòa thánh đường cùng dòng chữ Tu viện Hậu Kiếp cách điệu bao quanh. Hồi ở chợ rác, hắn chưa nghe danh đám này bao giờ. Chắc mới thành lập! – Tên tóc đỏ nghĩ.
Đi hết hành lang chính, Vô Phong rảo chân qua cầu thang, tiếp tục xuống sâu hơn nữa. Được một quãng, hắn bắt gặp một toán Hậu Kiếp Viện lập chốt chặn cửa chính. Cửa không đóng song gã nào cũng lăm lăm đao kiếm mắt mũi trợn ngược, người ta hết muốn bước qua. Vô Phong thu hết can đảm tiến lên phía trước, coi như chẳng thấy một rừng ánh mắt dữ tợn đương rình rập. Vừa đặt chân sang bên kia, tên tóc đỏ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa được mươi bước, Vô Phong chợt nghe phía sau láo nháo nhộn nhạo. Rồi đám Hậu Kiếp Viện tràn qua cửa chính, đi cùng còn có ba tên du đãng đã theo Vô Phong từ lúc hắn vào Tầng 10. Đám du đãng hét:
-Nó! Chính nó! Nó là gián điệp của thiên tử!
Vô Phong đoán ba tên này đã quay lại quán bia, truy hỏi tên chủ quầy. Lũ Hậu Kiếp Viện lừ lừ bước tới. Biết bỏ chạy là dại, Vô Phong đứng lại phân bua:
-Không! Tôi là người Tầng 9! Tôi không biết thiên tử nào cả!
-Thế mày xuống đây làm gì? Kiếm gái chắc? – Một gã băng đảng gầm gừ – Bộ Tầng 9 thiếu chắc?
-Không! Tôi chỉ muốn tìm “lão già”, ý tôi là Thày Dạy Học! Tôi cần gặp ông ấy!
Một gã Hậu Kiếp Viện nghển cổ gào:
-Láo toét! Mày là thằng nào mà đòi gặp Thày Dạy Học?
“Là thằng từng cầm gạch chọi đầu lão chỉ vì một chiếc bánh mì!” – Vô Phong nghĩ thầm. Bọn Hậu Kiếp Viện còn tức tối vụ hỗn chiến, nay gặp đúng đối tượng để trút giận, chúng sẽ không bỏ qua. Vả lại đầu óc gã nào cũng chỉ đợi tắm máu, nói lý không ăn thua. Vô Phong thủ tay trong áo định rút Bộc Phá. Hắn không đủ sức đánh cả lũ này nhưng chạy thì được. Ngay khi cán Bộc Phá thòi ra, một giọng lè nhè bất ngờ chen vào đám đông:
-Ê, ê! Mấy nhóc! Tránh đường coi! Đợi ta đi qua đã hẵng đánh nhau!
Dưới bậc cầu thang, đám Hậu Kiếp Viện phải dạt sang cho một ông già bước lên. Trông thấy lão, Vô Phong bật cười. Hắn nhớ ngày đầu gặp gỡ, lão già cũng y hệt lúc này: miệng gặm bánh mì, tay xách chai bia, mồm đầy hơi cồn. Nghe tiếng cười của tên tóc đỏ, lão già quay sang, mắt mở to:
-Ô... ô... ô kìa! Tóc đỏ! Chú mày đó hả? Về rồi sao? Tới đây làm gì thế?
-Tôi cần ông giúp! – Vô Phong nhún vai cười.
...
Danh xưng Thày Dạy Học không phải ám chỉ cá nhân mà là một vị trí. Nó không có tính kế thừa mà do dân chúng chợ rác đặt cho và bất cứ ai cũng có thể trở thành Thày Dạy Học. Người ở vị trí này không sở hữu quyền lực nhưng tạo ra những nhân vật quyền lực. Thủ lĩnh băng nhóm, thành viên điều hành chợ rác hay thậm chí thiên tử – Thày Dạy Học nhào nặn nên bất cứ nhân vật nào. Bởi lẽ ấy, mọi thủ lĩnh băng nhóm trong chợ rác đều nể trọng Thày Dạy Học. Cũng nhờ vậy, Vô Phong thoát được đống rắc rối Hậu Kiếp Viện.
-Thằng nhóc Xích Vân là khoản đầu tư hời! – Lão già cười với Vô Phong – Nhớ hồi tháng 3, khi ta đề nghị huấn luyện chú mày không(**)? Chú mày từ chối, vậy là ta tìm đứa khác, cuối cùng gặp được Xích Vân.
-Và giờ ông có đủ bánh mì để ăn? – Vô Phong hỏi.
-Phải! Hề hề! – Lão già cười – Ta chẳng thích ơn huệ gì, nhưng thằng nhóc đó cứ dúi ta vô một cửa hàng bán đồ ăn nhanh. Giờ không thiếu bánh mì nữa!
-Sao ông không đòi hỏi cái gì lớn hơn? Một nơi ở đàng hoàng, một chỗ nghỉ chân, bộ khó lắm à?
-Nơi ở hay thức ăn không phải vấn đề. Ta đầu tư cho Xích Vân là vì chợ rác. Nơi này cần thay đổi, đó mới là điều ta mong muốn!
Vô Phong cười, chân rảo bước theo Thày Dạy Học băng qua Tầng 11. Lâu ngày không gặp, hai người nói rất nhiều, từ chuyện Vô Phong sống bên ngoài (lão già rất vui khi hắn có cuộc sống tử tế), thiên tử tiền nhiệm mất, cuộc chiến tranh vùng Hạ Tầng đến vị thiên tử mới. Theo lời lão già, mâu thuẫn giữa thiên tử mới và băng đảng chủ yếu đến từ kế hoạch di dời chợ rác của chính phủ. Người muốn đi, kẻ muốn ở lại, các băng đảng chia rẽ sâu sắc, ngay cả dân chúng cũng chín người mười ý. Trong tiềm thức người chợ rác, Uất Hận Thành là quốc gia riêng biệt, không phải lãnh thổ Phi Thiên quốc.
Hết Tầng 11, hai người xuống Tầng 12 rồi 13. Kiến trúc mỗi tầng tựu chung chẳng khác Tầng 10, có điều công trình càng lúc càng dày đặc. Tuy biết chợ rác là thành phố ngầm, nhưng Vô Phong không tưởng tượng được nó sâu rộng như thế. Dân số chợ rác là ba triệu người, nhét thêm ba triệu người nữa vẫn thừa chỗ. Chẳng ai rõ ai xây dựng nên Uất Hận Thành và xây vì mục đích gì, kể cả người hiểu biết như Thày Dạy Học.
-Tầng 14 là công trường, nguồn thu chính của chợ rác. – Thày Dạy Học nói – Nhưng sao chú mày muốn đến đó?
Cũng giống cô nàng tóc hồng, Thày Dạy Học không phải người để Vô Phong tâm sự. Hắn im lặng, nhớ lại câu chuyện với Bất Vọng đêm hôm qua. Khi ấy gã ống khói hơi ngà ngà sau khi nốc hơn hai chục chai bia. Chút lè nhè, dăm ba tiếng ợ hơi song vẫn tỉnh táo, Bất Vọng bắt đầu kể...
*
* *
Bởi cậu lằn nhằn như đàn bà nên ta sẽ nói tất cả những gì mình biết. Nghe kỹ, đừng hỏi lại!
Chắc cậu biết người bạn mà ta với Liệt Giả vừa nói là ai. Phải, là Mãnh Hổ, đội trưởng Thổ Hành tiền nhiệm. Ba người chúng ta quen biết nhau khá lâu, từ hồi còn học trường thiếu sinh quân. Chúng ta biết mọi thứ về nhau. Gia đình, bạn bè, chuyện bồ bịch, thậm chí ai trong ba người nhiều lông nách nhất, chúng ta cũng biết. Nhưng có một điều chúng ta không hề biết là dòng máu Ngục Thánh của Liệt Giả. Ta dám nói rằng nếu ngày ấy Liệt Giả biết chuyện này, gã sẽ kể cho ta và Mãnh Hổ. Chắc chắn vậy!
Rồi ngày nghiệt ngã cũng đến. Cha con Liệt Giả mất tích, cuộc thí nghiệm Ngục Thánh khởi động. Dạ Bích phá bỏ phong ấn Quỷ Vương, Liệt Giả tái sinh. Dạ Bích bị thiêu sống ở ngọn tháp trắng Vinh Môn quốc, tổ chức Xích Tuyết ra đời. Hai mươi năm đó, ba người chúng ta không còn bạn bè nữa. Ta và Mãnh Hổ truy đuổi Liệt Giả, đánh nhau không biết bao lần. Mỗi lần giáp mặt, Liệt Giả lại gợi mở một ít về Ngục Thánh. Phải, ta biết chuyện đó từ lâu. Đáng lẽ ta nên nhận ra Liệt Trúc là Ngục Thánh sớm hơn. Nhưng suốt thời gian đó, ta không có ý niệm nào về quá khứ. Ta lẩn tránh nó.
Vì sao lẩn tránh à? Bởi ta mắc bệnh. Bác sĩ chẩn đoán ta mắc hội chứng “không thể kiểm soát”. Chinh chiến quá lâu, đặc biệt sau chiến tranh biên giới sáu năm trước, ta không thể điều khiển cơn giận dữ của mình. Bệnh tâm lý. Liệt Giả trở thành khủng bố, Mãnh Hổ chết, cũng không còn người thân nào, ta cô độc. Ta đến Xích Quỷ, sống nốt quãng đời còn lại ở đó. Không may, chính phủ Phi Thiên thấy ta là miếng chanh còn nước, họ muốn tận dụng nốt.
Về phần cậu, ta không biết nhiều lắm. Thú thực là vậy!
Lần đầu tiên ta gặp cậu là vào năm 7507. Khi đó cậu tới Thổ Hành thực tập. Trong ấn tượng của ta, cậu là thằng nhóc khó chịu, mặt lì như đít nồi. Gặp ta, cậu luôn đòi thách đấu, khiêu khích bằng đủ lời lẽ. Khi ta cho cậu nằm viện nửa tháng, cậu vẫn không ngừng khiêu chiến. Cậu lải nhải quá nhiều, còn ta luôn thờ ơ. Ta không biết cậu từng chăm lo Liệt Trúc hay Ái Nữ. Chúng ta không ưa nhau. Nhưng qua lời Mãnh Hổ, ta nhận ra cậu là gã hiếu đấu, hiếu chiến và hiếu sát. Cậu hoạt động như cái máy, tàn nhẫn vô cùng. Có thể đó là lý do khiến cậu sớm được cất nhắc vị trí đội phó.
Những năm đó, đội Thổ Hành thường xuyên truy bắt Liệt Giả. Ta không tham gia, nhưng đoán rằng cậu đã gặp Liệt Giả vài lần. Liệu Mãnh Hổ biết cậu là Ngục Thánh hay không, ta chưa rõ. Liệu cậu biết thân phận của mình từ hồi đó hay không, ta không biết. Nhưng có vẻ Mãnh Hổ biết khá nhiều về cậu. Hắn giữ bí mật cho cậu, không nói với bất cứ ai kể cả ta. Chỉ duy nhất một lần, hắn kể cho ta rằng cậu bị Hội Đồng Pháp Quan quản chế. Thời điểm ấy, ta hơi ngờ ngợ nhưng không thể đoán được cậu là Ngục Thánh.
Cậu luôn thắc mắc tại sao ta ném cậu vào chợ rác, phỏng? Bởi Mãnh Hổ bảo ta làm thế. Trước chiến tranh biên giới, hắn gặp ta, nói rằng “Dù bất cứ giá nào, hãy đưa Vô Phong vào chợ rác!”. Di nguyện cuối cùng của hắn, nguyên văn là vậy! Dường như Mãnh Hổ đã cảm nhận được chuyện gì đó. Chiến dịch biên giới là một trận chiến kỳ lạ, nhưng hãy bàn vào dịp khác. Giờ ta không muốn nhớ về nó!
Hai mươi năm trước, Liệt Giả tấn công Tầng 14 chợ rác. Ta và Mãnh Hổ phải tới dọn dẹp hậu quả. Hồi đó, chúng ta chưa biết Ngục Thánh, chỉ thấy đó là khu thí nghiệm với những bàn mổ. Nó nằm ở rìa phía bắc, đằng sau tòa tháp tái chế quang tố. Khu thí nghiệm đã hoang phế, ta không chắc cậu tìm được gì. Ta cũng không biết người chính phủ ở đấy hay không. Chuyến đi rất nguy hiểm, hãy suy nghĩ lại. Hạ Tầng chợ rác không phải nơi dễ thở.
Ta chắc chắn một điều: cậu bây giờ tốt hơn ngày xưa. Tại sao cứ cố chấp tìm lại con người tồi tệ của mình?
Ta không hiểu cái quái gì khiến Liệt Trúc dám ở chung với cậu. Thấy Liệt Giả ban nãy không? Phải, ngày ấy, cậu cũng giống gã vậy!
*
* *
Mải suy nghĩ, Vô Phong không nhận ra mình đã đến Tầng 14. Chốn này không có công trình dân sinh, chỉ toàn nhà máy sặc mùi kim khí, những công xưởng nhiều tầng cùng hệ thống đường ray giăng chằng chịt không trung. Dù đã bố trí hệ thống lọc khổng lồ nhưng không khí nơi đây vẫn ám bụi tựa sa mạc. Trên đường ray, tàu điện chạy liên tục mang theo hàng hóa và nguyên liệu. Tầng 14 làm những công việc mà thế giới bên ngoài hiếm khi hoặc không dám làm như tái chế quặng quang tố, thử nghiệm vũ khí sinh hóa hoặc thí nghiệm trên cơ thể người. Tầng 14 cũng cho thuê đất, chủ yếu phục vụ chính phủ Phi Thiên, đôi khi vài nhân vật quyền lực.
Dân chúng Hạ Tầng thường kiếm việc làm ở Tầng 14. Tuy nhiên, vì cuộc chiến giành ngôi thiên tử mà công việc đình trệ, quá nửa Tầng 14 vẫn chưa hoạt động. Theo chân Thày Dạy Học, Vô Phong lên tàu điện đến vùng rìa bắc. Tàu vắng tanh vắng ngắt, chẳng có ai ngoài bọn Vô Phong và một gã du thủ du thực ngáy khò khò trên băng ghế. Qua ô cửa, tên tóc đỏ phóng mắt nhìn quang cảnh mờ mờ khói bụi, cảm giác bí bách ngột ngạt. Cuộc sống không ánh mặt trời làm hắn khó chịu, nhưng dân Hạ Tầng đã sống như thế hàng trăm năm.
-Tử tù hay bị đưa tới đây. Họ là nguyên liệu thí nghiệm hoặc thử nghiệm vũ khí sinh hóa. Cấy ghép bộ phận nhân tạo vào cơ thể người, thuốc trị bệnh nhiễm độc phép thuật, ứng dụng nhiên liệu quang tố... Phi Thiên quốc đạt nhiều thành tựu khoa học nhờ Tầng 14 này. Nghe có vẻ vô nhân đạo, nhưng thí nghiệm cơ thể người là con đường nhanh nhất. Nếu nghiên cứu động vật, thế giới này sẽ mất gấp mười thời gian để đạt những thành tựu trên.
Trước lời giới thiệu của Thày Dạy Học, tên tóc đỏ miễn bình luận. Nói cho cùng, hắn cũng là sản phẩm từ Tầng 14.
Sau ít phút, tàu điện dừng tại ga phía bắc. Thày Dạy Học dẫn Vô Phong đến nơi hắn cần tìm. Vòng qua nhà máy tái chế quang tố, hai người dừng lại trước tòa khu thí nghiệm. Khối kiến trúc này cao khoảng sáu tầng, lặng lẽ trong dáng vẻ cũ kỹ tiêu điều và được bao bọc trong lớp hàng rào xiêu vẹo xỉn màu. Khu thí nghiệm bỏ hoang, không ai coi sóc, gần như sắp sụp đổ trước sự tra tấn của khói bụi và thời gian. Thày Dạy Học nói:
-Ta nghe nhiều người đồn đại chỗ này không ổn. Thực sự không ổn! Ta cũng chưa vào trong bao giờ! Chú mày vẫn muốn đi sao? Chú mày biết gì về nơi này?
Vô Phong thở phù:
-Tôi cần phải làm thế. Nó rất quan trọng!
Lão già nhún vai cười khanh khách. Vô Phong trấn tĩnh tinh thần. “Hãy cẩn thận với những gì mình tìm kiếm! Đó có thể là điều cậu không bao giờ muốn biết!” – Lời Bất Vọng còn nguyên giá trị nhưng giờ hắn không thể dừng lại. Lát sau, Vô Phong cùng Thày Dạy Học tiến vào khu thí nghiệm không ánh đèn, không sự sống, không cả lường trước những gì mà họ sắp tìm thấy.
(*) cái chuồng cũ của Vô Phong, xem lại Quyển 1 Chương 4
(**) Thày Dạy Học từng đề nghị huấn luyện Vô Phong, xem lại Quyển 1 Chương 4
Tác giả :
Get Backer