Ngục Thánh
Quyển 3 - Chương 137: Tình thân
Cuộc truy lùng ma thuật Bùa Ngải kết thúc tại đặc khu Cửu Long, căn phòng không người ở của Mô Trật là manh mối cuối cùng mà Thanh Nhi tìm được. Hỏa Nghi thâm nhập hệ thống máy tính quốc gia, kiểm tra mọi dấu vết liên quan đến Mô Trật nhưng vô ích. Tên chuyên viên hoàn toàn bốc hơi sau chuyến bay hồi hương, không liên lạc người thân, không tụ họp bạn bè, không về nhà thậm chí không thèm la cà quán xá. Thẻ căn cước hay thẻ ngân hàng của y chẳng xuất hiện trên bất cứ hóa đơn nào. Lục lọi dữ liệu từ sở cảnh binh thủ đô, Hỏa Nghi phát hiện gia đình Mô Trật đã thông báo chuyện y mất tích hồi đầu năm ngoái (7517), cảnh binh thụ lý nhưng chưa giải quyết xong.
Hỏa Nghi thức trắng đêm tìm hiểu thân thế Mô Trật qua những dữ liệu mà cảnh binh thu thập. Hai ngày tiếp theo, gã cùng Thanh Nhi tự thân điều tra và thu được nhiều thông tin đáng kể. Trái ngược sự biến mất lặng lẽ, Mô Trật có đời sống riêng tư khá ồn ào. Y khoái khoe khoang vật chất, thích phóng đại bản thân khi có dịp chụp ảnh cùng nhân vật nổi tiếng. Điều đáng nói là y hoàn toàn không có liên hệ với “phép thuật” dù rằng rất thích tán dóc về thế giới chiến binh hay Kỳ Thi Tổng Lãnh (thậm chí y khoác lác đã bắt tay công chúa Lục Châu) - ở thế giới này có hàng vạn người như Mô Trật. Một chi tiết mà Thanh Nhi phải đính chính là tuy thường xuyên nịnh bợ Cao Khánh nhưng quan hệ giữa Mô Trật và ông chủ tập đoàn chỉ dừng ở mức cấp trên cấp dưới, không hơn. Việc y làm trưởng dự án nghiên cứu thị trường Xích Quỷ do ban quản lý tập đoàn quyết định, không phải cá nhân Cao Khánh. Nhiều nguồn tin cho hay hồi còn ở Phi Thiên, Mô Trật chưa từng dùng bữa với Cao Khánh với tư cách cá nhân, thậm chí chưa từng được nhờ vả công chuyện.
-Chiếu theo những gì chúng ta có… – Thanh Nhi đặt tập giấy lên bàn – …rõ ràng Mô Trật không phải chân sai vặt của lão mập Cao Khánh. Vậy lão mập sẽ cử một tên chẳng biết gì về phép thuật tới Thiên Kỷ thành hỏi mua hạt mầm Nại Mãi? Tôi thấy chuyện này sao sao đó, Hỏa Nghi à…
Hỏa Nghi lật từng trang giấy đoạn giảng giải:
-Mô Trật có mặt tại Thiên Kỷ thành vào tháng 8 năm 7516 trong một chuyến công tác, vừa vặn để tới Chợ Trời hỏi mua hạt mầm. Nửa tháng sau, Bì Mỏ Nhôm tìm được mối rồi dẫn gã gặp ông già Thâm Thụ. Nhưng vì thời gian công tác có hạn nên gã không thể chờ mà trả tiền đặt cọc. Sang tháng 9, đám Bì Mỏ Nhôm gửi hàng, Mô Trật trả tiền. Người ký nhận bưu phẩm là Mô Trật, hóa đơn chứng từ đủ cả. Còn tại sao Cao Khánh nhờ y làm á? Dễ thôi, vì y thích ton hót, thích được sai vặt để có cơ hội nịnh bợ. Mô Trật không biết phép thuật nhưng không có nghĩa thiếu hiểu biết chợ đen. Đừng quên y là trưởng dự án nghiên cứu, y có nghề, quan trọng là y mồm mép. Em không nghĩ mấy thứ Chợ Trời có thể làm khó Mô Trật đâu, bà chị à!
Thanh Nhi gật gù đoạn nhìn tập giấy:
-Tháng 8 năm 7516… hồi đó cậu cùng nhóm công chúa đến đất Lạc Việt, nhỉ?
-Phải, suýt chết với con chim to tổ bố! – Hỏa Nghi cười.
-Vậy cậu định nói gì với người Tuyệt Tưởng? – Thanh Nhi hỏi.
Hỏa Nghi chép miệng bối rối. Gã tin vào lập luận của mình nhưng phơi bày chúng cho người Tuyệt Tưởng lại là chuyện khác. Khó xử, gã liền hẹn gặp Vô Phong.
Chiều cùng ngày, Hỏa Nghi gặp tên tóc đỏ trên cầu sông Vành Đai Xanh. Gã kể lại chuyến hồi hương của Thanh Nhi, những thông tin ma thuật Bùa Ngải và tên chuyên viên Mô Trật. Tên tóc đỏ nghe xong thì gãi đầu:
-Vậy cậu tin Mô Trật không tự dưng mất tích?
-Phải, chẳng thể có chuyện tên đó tự dưng trượt chân ngã xuống sông Vành Đai Xanh hay đi lạc vào chợ rác rồi chết mất xác trong đó. – Hỏa Nghi nói – Nhớ thằng cha Ngụy Mã chứ(*)? Kết cục của Mô Trật y hệt!
-Ý cậu là tên chuyên viên bốc hơi vì… Cao Khánh?
Hỏa Nghi gật gật. Gã chạy ra máy bán hàng tự động mua hai lon bia về rồi nói:
-Cảnh binh điều tra nơi ở của Mô Trật rồi, cả bên Phi Thiên lẫn Cửu Long. Y chẳng có cái quái gì gọi là quan hệ bí mật, thế nên loại bỏ khả năng y quen biết thằng vũ công Tiếu nhé! Người duy nhất có thể sai bảo Mô Trật là Cao Khánh. Được ông chủ nhờ vả, thằng ton hót đó chẳng mừng quá?! Nhưng Cao Khánh chỉ là kẻ ra lệnh còn người thực sự cần Bùa Ngải là Trần Độ. Đừng quên quan hệ giữa hai người này! Nhìn lại xem, Phi Thiên quốc giờ có thêm đồng minh, quang tố, công nghệ Lõi Cộng Hưởng Cực Điểm, được tiếng giúp đỡ Tuyệt Tưởng Thành lại có nơi để “xả” đám người chợ rác đang làm đau đầu dư luận lẫn chính phủ. Tuyệt Tưởng Thành thua để Phi Thiên hưởng lợi quá nhiều! Ngẫu nhiên chăng? Tôi không tin đâu! Đừng quên hai mươi năm trước, Phi Thiên quốc giành nhiều ưu thế nhất từ cuộc chiến tranh giành tài nguyên.
Tên tóc đỏ chống cằm nhìn về hoàng cung phía bắc, suy nghĩ hồi lâu đoạn thận trọng cất lời:
-Nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán thôi, phải không? Tôi tin cậu suy luận đúng, nhưng chúng ta không thể nói với người Tuyệt Tưởng như vậy. Hai nước vừa thiết lập quan hệ, thông tin kiểu này chỉ tổ gây rắc rối. Người Tuyệt Tưởng sẽ nghi ngờ công chúa, nghi ngờ chúng ta, nghi ngờ cả ngài đại thánh sứ. Nó không tốt.
Hỏa Nghi nhíu mày:
-Đội Thổ Hành đến dải đất chết cùng người Tuyệt Tưởng. Cậu nghĩ họ bảo vệ hay đang tìm cơ hội xử lý nhà vua?
-Tôi không nghĩ thế. – Tên tóc đỏ lắc đầu – Dải đất chết đồng không mông quạnh, đội Thổ Hành ám sát nhà vua thì khác nào tự tố cáo Phi Thiên nhổ toẹt vào bản hiệp ước? Vả lại bên cạnh Đấu Thánh có đội Sóc Bay, không ai đụng tới nhà vua được, tôi đảm bảo.
Nghe lời ông bạn, Hỏa Nghi tạm gác vấn đề. Gã dự định viết thư hồi đáp Tuyệt Tưởng Thành rằng việc điều tra dừng lại ở Thiên Kỷ thành, tạm thời chưa có manh mối mới. Nhưng vài chi tiết khiến gã lấn cấn chẳng yên, đành phải nói ra cho bớt lợn cợn:
-Đám sát thủ hạ sát vua Đấu Nhân tổng cộng ba mươi bảy(37) người, tất cả đã chết và đều có dây leo Nại Mãi trong não, kể cả cái gã giả dạng Tiếu. Thâm Thụ bán bốn mươi chín(49) hạt mầm, Mô Trật đều mua cả. Vậy thì mười hai(12) hạt mầm còn lại đi đâu? Có khả năng Tiếu còn đám tay chân trong dòng người tị nạn? Và bây giờ là lúc hắn ra đòn quyết định với người Tuyệt Tưởng?
Lập luận của Hỏa Nghi không sai, tên tóc đỏ thêm phen đau đầu. Phiền nỗi càng đào xới vấn đề, sự phức tạp càng lộ rõ. Cuối cùng hai người quyết định rằng trong thư trả lời Tuyệt Tưởng Thành, họ sẽ viết chuyện Bùa Ngải chưa có thông tin mới, nhưng Vô Phong sẽ ghi chú nhắc nhở Đấu Thánh kiểm tra nội bộ. Thống nhất vấn đề xong xuôi, Vô Phong hỏi tiếp:
-Vậy còn con nhện sắt? Cậu tính nói gì với họ?
-Trước mắt cứ tạm thời giả ngu. – Hỏa Nghi nói, miệng rít hơi thuốc dài – Lộ ra nó là sản phẩm họ Hỏa, cả Phi Thiên, Tuyệt Tưởng Thành lẫn dòng họ sẽ bâu vào ăn thịt tôi!
-Nhưng tại sao Tiếu phải sử dụng con nhện sắt? Chẳng phải hắn đã có Bùa Ngải?
Hỏa Nghi đáp lời:
-Thanh Nhi nói Bùa Ngải thao túng thể xác và tâm trí đối tượng ở mức độ tinh vi, nhưng phép thuật hay bí kỹ lại là chuyện khác, Bùa Ngải không thể biến một người bình thường trở thành chiến binh. Nhưng con nhện sắt có thể. Ngày đầu phát hiện Thiết Thù 117, còn nhớ tôi đã nói gì với cậu không? Thời nội chiến Phi Thiên quốc, Bạch Dương đệ nhất từng sử dụng thứ này để tạo ra đội quân mạnh mẽ, nhờ thế mà giành nhiều chiến thắng(**). Con nhện trong đầu gã sát thủ là hàng cải tiến, có vẻ họ Hỏa đã dính vào vụ này. Tôi đang nghi ngờ một người… nhiều khả năng chính thằng cha này cung cấp con nhện sắt… Còn nhớ Hỏa Chính không?
Tên tóc đỏ không lạ. Hắn từng gặp cái tên đó trên tập bìa bản danh sách đề án, trong giấc mơ về Hỏa Phu(***) và trong lời kể của Hỏa Nghi:
-Người giám sát Đề Án Ngục Thánh? Em trai cùng cha khác mẹ với cha cậu – Hỏa Viên?
-Là lão. – Hỏa Nghi gật đầu – Giả sử Trần Độ đạo diễn toàn bộ chuyện này, lão sẽ tìm Hỏa Chính. Ông già tôi nằm liệt giường, cả dòng họ đang rơi vào chuyện tranh chấp chiếc ghế thủ lĩnh(****). Hỏa Chính cần sự hậu thuẫn, vậy nên lão bắt tay Trần Độ. Kịch bản nghe hợp lý chứ?
-Thế cậu tính sao? – Vô Phong hỏi.
-Tự tôi sẽ điều tra họ Hỏa. Cậu cứ nghỉ ngơi, tạm thời đừng dính vào chuyện gì. Mà cậu đang ở nhà Tiểu Hồ phải không? Con nhỏ thú dữ mấy hôm nay thế nào? – Hỏa Nghi chuyển chủ đề.
Vô Phong thở dài ngao ngán. Hắn ngửa cổ tu bia:
-Khóc suốt! Cũng phải thôi, đại thánh sứ là người thân duy nhất của Tiểu Hồ… Còn công chúa nữa, tôi vẫn chưa đi thăm cô ấy.
-Lựa chọn dứt khoát đi, ông bạn! – Hỏa Nghi nói – Tôi biết cậu là thằng ngố, nhưng phụ nữ không nghĩ vậy đâu! Đầu óc họ là một chuỗi phản ứng dây chuyền biểu hiện dưới dạng đồ thị hình Sin. Cậu cứ dây dưa mãi, họ nghĩ cậu bắt cá hai tay đấy!
Tên tóc đỏ phì cười vì lời tếu táo của Hỏa Nghi. Nhưng đằng sau chuyện hài hước là hàng đống trách nhiệm mà hắn phải gánh vác. Khoảng trống mà đại thánh sứ Tây Minh để lại quá lớn, tên tóc đỏ sợ không kham nổi.
…
Sau cuộc gặp trên cầu, Vô Phong đến hoàng cung tìm công chúa. Không như Tiểu Hồ giam mình trong phòng, công chúa phải đôn đáo khắp nơi vì chuyện Thánh Vực lẫn bầu cử. Tên tóc đỏ chờ thêm hai tiếng mới gặp được nàng. Dăm phút đầu cuộc nói chuyện, ngữ điệu Lục Châu vẫn bình ổn như thể nàng đã quen với nỗi đau, biết tiết chế cảm xúc và đang trên đà trở thành chính khách chuyên nghiệp. Nhưng có thể vì câu chuyện lún sâu hơn về đại thánh sứ Tây Minh rồi chiến tranh mới kết thúc chưa lâu, có thể vì không gian khổng lồ mà quạnh quẽ của hoàng cung, hoặc cũng có thể vì Vô Phong mà giọng công chúa nặng dần. Nàng vẫn nói vẫn cười mà nước mắt đẫm má, hai tay run lẩy bẩy như đứa trẻ lạc cha mẹ giữa công viên. Vô Phong bèn kéo nàng vào lòng rồi ôm chặt, công chúa vỡ òa trong vòng tay hắn, vừa khóc vừa thốt ra từng lời ngắt quãng cùng vô số từ ngữ chuệch choạc chẳng ai hiểu. Kể từ đó họ chẳng nói gì nhiều ngoài tiếng khóc, tiếng vỗ về an ủi cùng cái siết tay của Lục Châu trên cổ áo Vô Phong. Công chúa muốn hắn ở lại.
Không biết qua bao nhiêu thời gian, tên tóc đỏ chợt nhận ra Lục Thiên vừa đến. Thấy em gái mình tay ôm tay ấp Vô Phong, gã thống lĩnh vội lảng đi coi như không thấy gì. Vô Phong bèn gỡ tay công chúa để nàng có thời gian bên anh trai còn mình đứng ngoài chờ đợi. Được nửa tiếng, gã thống lĩnh trở ra rồi kéo Vô Phong đi nơi khác. Lát sau hai bước trên đoạn hành lang trông ra quận Trăng Khuyết, vừa đi vừa bàn công chuyện.
-Tôi không phản đối Lục Châu yêu ai, cậu có thể gặp con bé bất cứ lúc nào nhưng lần sau hãy cẩn thận. – Lục Thiên nói – Lục Châu đang ở giai đoạn nhạy cảm, vài hình ảnh ngoài luồng có thể gây ảnh hưởng xấu cho con bé. Nói gì thì nói, tôi vẫn là anh trai, vẫn phải chăm lo cho Lục Châu.
-Ngài và công chúa sẽ đối đầu nhau sao? – Vô Phong hỏi.
-Phải vậy thôi! – Lục Thiên nhún vai – “Cạnh tranh” là bản sắc của họ Bạch Dương. Cuối năm nay chúng tôi bước vào vận động tranh cử, đầu năm sau bỏ phiếu. Thời gian để chúng tôi làm anh trai em gái không còn nhiều. Rồi xem, cậu sẽ thấy chúng tôi tranh cãi nhau ở khắp mọi nơi!
Tay Thống Lĩnh cười. Tên tóc đỏ gật gù nhưng chợt thấy có điều bất ổn:
-Sao bầu cử sớm vậy? Ngài Đệ Thập còn tại vị kia mà?
Lục Thiên nghiêng đầu nhún vai nhưng không trả lời, vẻ mặt khó coi. Bất quá y không có vẻ gì là hớ hênh mà dường như cố tình nói thế để gợi vấn đề cho tên tóc đỏ. Vô Phong lờ mờ đánh hơi được chuyện khuất tất. Nhưng hắn chưa kịp thắc mắc thì tay Thống Lĩnh đổi chủ đề:
-Cậu muốn gặp tôi? Có chuyện gì vậy?
Tạm gác mối nghi ngờ, Vô Phong bèn kể lại những thông tin mà Hỏa Nghi cung cấp. Nghe xong, tay Thống Lĩnh lắc đầu:
-Nghi ngờ thủ lĩnh pháp quan không phải chuyện đùa. Các cậu nghĩ chính ông ta tiếp tay cho Liệt Giả trong cuộc chiến Tuyệt Tưởng Thành? Ai cũng thành kiến với Trần Độ, tôi biết, nhưng kết tội ông ta mà không bằng chứng là rất nguy hiểm!
-Nhưng không phải không có khả năng! – Vô Phong nói – Hiện chúng tôi không biết Mô Trật sống chết thế nào hay mười hai(12) hạt mầm Nại Mãi đi đâu. Không tìm hiểu sớm, tôi sợ thời gian tới xảy ra chuyện. Nếu Trần Độ đạo diễn tất cả thì ai biết ông ta còn toan tính những gì? Người Tuyệt Tưởng vẫn ghi nợ chuyện đức vua Đấu Nhân, một ngày nào đấy họ sẽ lật lại chuyện cũ. Tới lúc đó, Phi Thiên trả lời thế nào?
Lục Thiên khoanh tay ngẫm nghĩ. Y hạ giọng:
-Ý cậu là chúng ta phải điều tra đến cùng, sau đó cung cấp toàn bộ thông tin cho Tuyệt Tưởng Thành để chứng tỏ mình là đồng minh đáng tin cậy? Không đâu, nó chỉ làm quan hệ giữa hai nước sụp đổ ngay tức khắc! Mà giả dụ Trần Độ làm vậy thật, nó chỉ chứng tỏ ông ta là chính khách đại tài giúp Phi Thiên ngày càng hùng mạnh.
-Nhưng ít nhất nó cũng giúp ngài hoặc công chúa hiểu rõ con người Trần Độ. Chẳng phải việc đầu tiên mà một vị hoàng đế Phi Thiên cần làm là khống chế Hội Đồng Pháp Quan? Ngài hoặc công chúa sẽ khống chế họ thế nào khi chẳng hiểu chút gì về họ?
Tay Thống Lĩnh nhướn mày đoạn quay sang tên tóc đỏ, sau bật cười:
-Cậu thay đổi nhiều quá, Vô Phong à! Tôi không nhận ra đấy!
Tên tóc đỏ nhún vai cười trừ. Vừa lúc đó một nữ nhân viên chính phủ đi ngang qua, đưa Lục Thiên tờ giấy mỏng trông như công văn. Lướt qua mảnh giấy, tay Thống Lĩnh bất ngờ chuyển cho tên tóc đỏ. Vô Phong khá ngạc nhiên song cũng nhận. Hắn phát hiện đây không phải công văn mà là đơn xin nghỉ việc của người đầu bếp chuyên phục vụ các bữa ăn nhẹ, ăn vặt hoặc pha trà cho Đệ Thập. Hắn biết truyền thống này của Phi Thiên quốc, ấy là khi một hoàng đế thoái vị hoặc qua đời, các bếp trưởng sẽ nghỉ hưu và không bao giờ quay lại hoàng cung. Tên tóc đỏ gãi tóc:
-Người này… ông ta đã làm ba mươi năm…
-Phải, cha tôi chỉ uống trà thiết mộc do chính tay ông ấy pha, uống lâu thành ghiền nặng. Hồi đầu năm, bác sĩ khuyên cha tôi ngừng uống nhưng chỉ được ba tháng. Sang tháng 4, ông lại uống tiếp(*****)! Gia đình chúng tôi khá thân thiết với ông ấy.
-Vậy thì không có lý do gì để đuổi việc một người như vậy. Tự thân ông đầu bếp xin nghỉ nghĩa là…
Lục Thiên gật gù đoạn xua tay ý muốn Vô Phong đừng nói thêm điều gì. Y chống tay lên bệ lan can, ánh mắt trông về những nóc thánh đường:
-Thời gian tới, Lục Châu rất cô đơn. Tôi mong cậu hết sức giúp đỡ con bé, hãy làm chỗ dựa vững chắc cho nó.
Bấy giờ Vô Phong mới hiểu tại sao đại thánh sứ nhắn nhủ mình phải chăm sóc công chúa(*1). Nghĩ lại khoảng thời gian lăn lộn sa mạc Hồi Đằng, hắn bất giác thấy vô nghĩa. Nghĩ tương lai sắp tới của Lục Châu, hắn khó tưởng tượng cô gái sẽ thế nào khi đối mặt sự thật. Lục Thiên tiếp lời:
-Cậu nói đúng, chúng ta cần biết rõ chân tướng sự việc Bùa Ngải. Cảm ơn đã nhắc nhở! Tôi sẽ cử người điều tra. Nhưng sang tháng 2, tôi phải rời vị trí Thống Lĩnh. Từ giờ tới lúc đó còn nửa tháng, thời gian không nhiều. Có thông tin mới, tôi sẽ báo ngay!
Tay Thống Lĩnh vỗ vai tên tóc đỏ rồi rời đi. Vô Phong bần thần tại chỗ cả tiếng đồng hồ mà không nhận ra sắp nửa đêm. Hắn cứ ngỡ mọi chuyện an lành sau khi chiến tranh kết thúc mà không hề biết nó là sự khởi đầu hoàn toàn mới. Khoảng trống mà đại thánh sứ Tây Minh bỏ lại không lớn. Nó khổng lồ.
…
Trở về sau cuộc gặp Vô Phong, Hỏa Nghi lập tức truy xét hệ thống máy tính họ Hỏa. Gã cùng Thanh Nhi làm việc suốt đêm hòng tìm manh mối bởi lẽ chỉ riêng họ Hỏa nắm giữ công nghệ Thiết Thù. Ngoài dòng họ và chính phủ Phi Thiên, không một tổ chức thứ ba nào biết sự tồn tại của nó. Mặt khác, họ Hỏa lưu trữ mọi hoạt động nghiên cứu sản xuất vào cơ sở dữ liệu, Hỏa Nghi hy vọng sẽ tìm thấy dự án cải tiến nhện sắt Thiết Thù trong này.
Nhưng cơ sở dữ liệu không phải chỗ ra vào dễ dàng. Nó như tòa nhà cao tầng bao gồm sáu cấp truy cập, mà bằng thân phận lẫn địa vị hiện tại thì Hỏa Nghi chỉ có quyền truy cập cấp hai. Gã cần quyền hạn lớn hơn. Bấy giờ gã mới hối tiếc rằng trước đây không nịnh bợ thổi mông mấy lão già chức sắc của dòng họ. Nhưng Hỏa Nghi vẫn còn đó người anh trai Hỏa Dương luôn chăm chỉ tái thiết đống quan hệ tạp phí lù vốn bị gã bỏ bễ từ lâu. Gã tìm Hỏa Dương, trình bày sự vụ tại Tuyệt Tưởng Thành sau đề nghị anh trai giúp đỡ. Hỏa Dương nhướn mắt nhìn gã:
-Anh không nghĩ đây là lúc thích hợp. Chú đòi hỏi quá cao mà sức anh kham không nổi. Quyền truy cập cấp sáu? Chú đùa anh chắc? – Hỏa Dương vỗ đầu em trai – Đó đều là những dự án tối mật, chỉ ban lãnh đạo dòng họ mới biết! Đừng quên ông già đang liệt giường, dòng họ đang chia bè phái tranh chấp ghế thủ lĩnh. Chú mà gây chuyện, chẳng ai đỡ nổi chú cả!
-Thế thì giảm xuống vậy! – Hỏa Nghi cười – Quyền truy cập cấp năm, thế nào? Anh giúp tôi được chứ?
-Đừng đùa! – Hỏa Dương gắt – Chú là người thừa kế, thời gian này không thể dính vào chuyện nguy hiểm!
-Nếu anh còn coi thằng em này là người thừa kế thì nên giúp tôi mới đúng chứ?! – Hỏa Nghi nhún vai – Tôi không thể ngồi vào ghế thủ lĩnh mà chẳng biết ai bạn ai thù hay thằng chết tiệt nào chơi khăm dưới mũi mình. Người Tuyệt Tưởng ghi nợ vụ vua Đấu Nhân, ngày nào đấy họ sẽ lần tới đây, lúc ấy anh muốn tôi cà lăm lắp bắp “Ồ, tôi không biết! Tôi chẳng biết con nhện sắt là thứ bỏ mẹ gì!”, phỏng?
Hỏa Nghi vẫn tếu táo nhưng ánh mắt không hề đùa giỡn. Biết tính em trai ương ngạnh, Hỏa Dương đành làm theo ý gã. Sáng sớm hôm sau, hai anh em gặp mặt vài vị trưởng lão thuộc ban lãnh đạo để thương lượng. Đó là những giây phút dài nhất cuộc đời Hỏa Nghi khi phải diễn bản mặt ngoan ngoãn kính trên nhường dưới, một câu “Dạ, con nghe các chú các bác!”, hai câu “Dạ, các bác các chú dạy bảo đúng!”. Buổi thương lượng kéo dài nguyên sáng, nhiều lúc tưởng chừng bế tắc. Nhưng vì đám trưởng lão này vốn thân thiết với gia đình Hỏa Nghi, phần vì Hỏa Dương vẫn duy trì quan hệ nên cuối cùng Hỏa Nghi được quyền truy cập cấp bốn dưới sự giám sát chặt chẽ. Kết quả thấp hơn mong đợi, Hỏa Nghi tiu nghỉu như mèo bị cắt tai.
Có chìa khóa, Hỏa Nghi thâm nhập tầng bốn cơ sở dữ liệu. Gã không hy vọng nhiều vì Thiết Thù là sản phẩm tối mật, ít nhất phải nằm trong hệ thống cấp năm trở lên. Nhưng mới gõ vài từ khóa, gã lập tức phát hiện dự án cải tạo Thiết Thù cách đây vài năm. Mọi chi tiết được ghi chép rõ ràng, Hỏa Nghi nghiền ngẫm kỹ càng. Gã nhận ra dự án này nhằm phục vụ điều trị thương binh mất khả năng vận động hoặc tổn thương thần kinh. Dự án đang áp dụng tại Quân Doanh Bờ Tây, cuối năm sẽ công bố kết quả và công khai trước bộ quốc phòng Phi Thiên. Bởi lẽ ấy, con nhện sắt không còn là dạng thông tin cấp sáu mà chuyển về cấp bốn.
Số lượng Thiết Thù cải tiến khá hạn chế, mỗi sản phẩm đều đánh mã số. Hỏa Nghi liền đến trụ sở dự án tại phía đông Đảo Sắt Thép để tìm danh sách xuất nhập kho sản phẩm. Có danh sách, gã sẽ biết con nhện sắt nào rời khỏi Đảo Sắt Thép hay ai lấy nó ra. Nói chuyện với ban dự án một hồi, người quản lý đưa tập danh sách cho Hỏa Nghi. Nhưng gã chưa kịp mở thì một bàn tay gân guốc tóm lấy ngăn lại. Hỏa Nghi ngẩng đầu đoạn nhếch mép:
-Ồ, ông chú Hỏa Chính thân mến! Chú đến đây lúc nào thế?
Trước mặt Hỏa Nghi là một người đàn ông cao lớn, tóc đen chải chuốt bóng nhẫy, gương mặt trung niên ngà ngà đỏ, bộ ria tỉa tót thẳng thớm bao bọc hình vuông quanh chiếc cằm tam giác nhọn hoắt. Ông ta nhìn Hỏa Nghi bằng ánh mắt sắc mảnh như lưỡi dao mổ:
-Từ hồi về đến giờ, cháu chưa đi thăm ta lần nào phải không, cháu trai yêu quý? Chúng ta là ruột thịt máu mủ, phải đối xử tử tế với nhau chứ?
Gã trẻ lôi tập danh sách lại nhưng kẻ già giữ chặt nhất quyết không nhả. Hỏa Nghi chợt nhớ thời thơ bé, hồi mà gã luôn bị Hỏa Chính mắng chiếc thậm chí tát thẳng mặt giữa chốn đông người. Từ ấy đến bây giờ Hỏa Nghi vẫn chưa có cơ hội trả thù. Nghĩ tới đó, gã chợt cười gằn.
(*) Ngụy Mã, xem lại Q3 Chương 99
(**) xem lại Q1 Chương 22
(***) giấc mơ chập chờn về Hỏa Phu của Vô Phong, xem lại Q3 Chương 82
(****) Hỏa Viên đang nằm liệt giường vì cơn tai biến, xem lại Q3 Chương 58
(*****) xem lại Q3 Chương 101
(*1) lời đại thánh sứ nhắn nhủ Vô Phong, xem lại Q3 Chương 106
Hỏa Nghi thức trắng đêm tìm hiểu thân thế Mô Trật qua những dữ liệu mà cảnh binh thu thập. Hai ngày tiếp theo, gã cùng Thanh Nhi tự thân điều tra và thu được nhiều thông tin đáng kể. Trái ngược sự biến mất lặng lẽ, Mô Trật có đời sống riêng tư khá ồn ào. Y khoái khoe khoang vật chất, thích phóng đại bản thân khi có dịp chụp ảnh cùng nhân vật nổi tiếng. Điều đáng nói là y hoàn toàn không có liên hệ với “phép thuật” dù rằng rất thích tán dóc về thế giới chiến binh hay Kỳ Thi Tổng Lãnh (thậm chí y khoác lác đã bắt tay công chúa Lục Châu) - ở thế giới này có hàng vạn người như Mô Trật. Một chi tiết mà Thanh Nhi phải đính chính là tuy thường xuyên nịnh bợ Cao Khánh nhưng quan hệ giữa Mô Trật và ông chủ tập đoàn chỉ dừng ở mức cấp trên cấp dưới, không hơn. Việc y làm trưởng dự án nghiên cứu thị trường Xích Quỷ do ban quản lý tập đoàn quyết định, không phải cá nhân Cao Khánh. Nhiều nguồn tin cho hay hồi còn ở Phi Thiên, Mô Trật chưa từng dùng bữa với Cao Khánh với tư cách cá nhân, thậm chí chưa từng được nhờ vả công chuyện.
-Chiếu theo những gì chúng ta có… – Thanh Nhi đặt tập giấy lên bàn – …rõ ràng Mô Trật không phải chân sai vặt của lão mập Cao Khánh. Vậy lão mập sẽ cử một tên chẳng biết gì về phép thuật tới Thiên Kỷ thành hỏi mua hạt mầm Nại Mãi? Tôi thấy chuyện này sao sao đó, Hỏa Nghi à…
Hỏa Nghi lật từng trang giấy đoạn giảng giải:
-Mô Trật có mặt tại Thiên Kỷ thành vào tháng 8 năm 7516 trong một chuyến công tác, vừa vặn để tới Chợ Trời hỏi mua hạt mầm. Nửa tháng sau, Bì Mỏ Nhôm tìm được mối rồi dẫn gã gặp ông già Thâm Thụ. Nhưng vì thời gian công tác có hạn nên gã không thể chờ mà trả tiền đặt cọc. Sang tháng 9, đám Bì Mỏ Nhôm gửi hàng, Mô Trật trả tiền. Người ký nhận bưu phẩm là Mô Trật, hóa đơn chứng từ đủ cả. Còn tại sao Cao Khánh nhờ y làm á? Dễ thôi, vì y thích ton hót, thích được sai vặt để có cơ hội nịnh bợ. Mô Trật không biết phép thuật nhưng không có nghĩa thiếu hiểu biết chợ đen. Đừng quên y là trưởng dự án nghiên cứu, y có nghề, quan trọng là y mồm mép. Em không nghĩ mấy thứ Chợ Trời có thể làm khó Mô Trật đâu, bà chị à!
Thanh Nhi gật gù đoạn nhìn tập giấy:
-Tháng 8 năm 7516… hồi đó cậu cùng nhóm công chúa đến đất Lạc Việt, nhỉ?
-Phải, suýt chết với con chim to tổ bố! – Hỏa Nghi cười.
-Vậy cậu định nói gì với người Tuyệt Tưởng? – Thanh Nhi hỏi.
Hỏa Nghi chép miệng bối rối. Gã tin vào lập luận của mình nhưng phơi bày chúng cho người Tuyệt Tưởng lại là chuyện khác. Khó xử, gã liền hẹn gặp Vô Phong.
Chiều cùng ngày, Hỏa Nghi gặp tên tóc đỏ trên cầu sông Vành Đai Xanh. Gã kể lại chuyến hồi hương của Thanh Nhi, những thông tin ma thuật Bùa Ngải và tên chuyên viên Mô Trật. Tên tóc đỏ nghe xong thì gãi đầu:
-Vậy cậu tin Mô Trật không tự dưng mất tích?
-Phải, chẳng thể có chuyện tên đó tự dưng trượt chân ngã xuống sông Vành Đai Xanh hay đi lạc vào chợ rác rồi chết mất xác trong đó. – Hỏa Nghi nói – Nhớ thằng cha Ngụy Mã chứ(*)? Kết cục của Mô Trật y hệt!
-Ý cậu là tên chuyên viên bốc hơi vì… Cao Khánh?
Hỏa Nghi gật gật. Gã chạy ra máy bán hàng tự động mua hai lon bia về rồi nói:
-Cảnh binh điều tra nơi ở của Mô Trật rồi, cả bên Phi Thiên lẫn Cửu Long. Y chẳng có cái quái gì gọi là quan hệ bí mật, thế nên loại bỏ khả năng y quen biết thằng vũ công Tiếu nhé! Người duy nhất có thể sai bảo Mô Trật là Cao Khánh. Được ông chủ nhờ vả, thằng ton hót đó chẳng mừng quá?! Nhưng Cao Khánh chỉ là kẻ ra lệnh còn người thực sự cần Bùa Ngải là Trần Độ. Đừng quên quan hệ giữa hai người này! Nhìn lại xem, Phi Thiên quốc giờ có thêm đồng minh, quang tố, công nghệ Lõi Cộng Hưởng Cực Điểm, được tiếng giúp đỡ Tuyệt Tưởng Thành lại có nơi để “xả” đám người chợ rác đang làm đau đầu dư luận lẫn chính phủ. Tuyệt Tưởng Thành thua để Phi Thiên hưởng lợi quá nhiều! Ngẫu nhiên chăng? Tôi không tin đâu! Đừng quên hai mươi năm trước, Phi Thiên quốc giành nhiều ưu thế nhất từ cuộc chiến tranh giành tài nguyên.
Tên tóc đỏ chống cằm nhìn về hoàng cung phía bắc, suy nghĩ hồi lâu đoạn thận trọng cất lời:
-Nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán thôi, phải không? Tôi tin cậu suy luận đúng, nhưng chúng ta không thể nói với người Tuyệt Tưởng như vậy. Hai nước vừa thiết lập quan hệ, thông tin kiểu này chỉ tổ gây rắc rối. Người Tuyệt Tưởng sẽ nghi ngờ công chúa, nghi ngờ chúng ta, nghi ngờ cả ngài đại thánh sứ. Nó không tốt.
Hỏa Nghi nhíu mày:
-Đội Thổ Hành đến dải đất chết cùng người Tuyệt Tưởng. Cậu nghĩ họ bảo vệ hay đang tìm cơ hội xử lý nhà vua?
-Tôi không nghĩ thế. – Tên tóc đỏ lắc đầu – Dải đất chết đồng không mông quạnh, đội Thổ Hành ám sát nhà vua thì khác nào tự tố cáo Phi Thiên nhổ toẹt vào bản hiệp ước? Vả lại bên cạnh Đấu Thánh có đội Sóc Bay, không ai đụng tới nhà vua được, tôi đảm bảo.
Nghe lời ông bạn, Hỏa Nghi tạm gác vấn đề. Gã dự định viết thư hồi đáp Tuyệt Tưởng Thành rằng việc điều tra dừng lại ở Thiên Kỷ thành, tạm thời chưa có manh mối mới. Nhưng vài chi tiết khiến gã lấn cấn chẳng yên, đành phải nói ra cho bớt lợn cợn:
-Đám sát thủ hạ sát vua Đấu Nhân tổng cộng ba mươi bảy(37) người, tất cả đã chết và đều có dây leo Nại Mãi trong não, kể cả cái gã giả dạng Tiếu. Thâm Thụ bán bốn mươi chín(49) hạt mầm, Mô Trật đều mua cả. Vậy thì mười hai(12) hạt mầm còn lại đi đâu? Có khả năng Tiếu còn đám tay chân trong dòng người tị nạn? Và bây giờ là lúc hắn ra đòn quyết định với người Tuyệt Tưởng?
Lập luận của Hỏa Nghi không sai, tên tóc đỏ thêm phen đau đầu. Phiền nỗi càng đào xới vấn đề, sự phức tạp càng lộ rõ. Cuối cùng hai người quyết định rằng trong thư trả lời Tuyệt Tưởng Thành, họ sẽ viết chuyện Bùa Ngải chưa có thông tin mới, nhưng Vô Phong sẽ ghi chú nhắc nhở Đấu Thánh kiểm tra nội bộ. Thống nhất vấn đề xong xuôi, Vô Phong hỏi tiếp:
-Vậy còn con nhện sắt? Cậu tính nói gì với họ?
-Trước mắt cứ tạm thời giả ngu. – Hỏa Nghi nói, miệng rít hơi thuốc dài – Lộ ra nó là sản phẩm họ Hỏa, cả Phi Thiên, Tuyệt Tưởng Thành lẫn dòng họ sẽ bâu vào ăn thịt tôi!
-Nhưng tại sao Tiếu phải sử dụng con nhện sắt? Chẳng phải hắn đã có Bùa Ngải?
Hỏa Nghi đáp lời:
-Thanh Nhi nói Bùa Ngải thao túng thể xác và tâm trí đối tượng ở mức độ tinh vi, nhưng phép thuật hay bí kỹ lại là chuyện khác, Bùa Ngải không thể biến một người bình thường trở thành chiến binh. Nhưng con nhện sắt có thể. Ngày đầu phát hiện Thiết Thù 117, còn nhớ tôi đã nói gì với cậu không? Thời nội chiến Phi Thiên quốc, Bạch Dương đệ nhất từng sử dụng thứ này để tạo ra đội quân mạnh mẽ, nhờ thế mà giành nhiều chiến thắng(**). Con nhện trong đầu gã sát thủ là hàng cải tiến, có vẻ họ Hỏa đã dính vào vụ này. Tôi đang nghi ngờ một người… nhiều khả năng chính thằng cha này cung cấp con nhện sắt… Còn nhớ Hỏa Chính không?
Tên tóc đỏ không lạ. Hắn từng gặp cái tên đó trên tập bìa bản danh sách đề án, trong giấc mơ về Hỏa Phu(***) và trong lời kể của Hỏa Nghi:
-Người giám sát Đề Án Ngục Thánh? Em trai cùng cha khác mẹ với cha cậu – Hỏa Viên?
-Là lão. – Hỏa Nghi gật đầu – Giả sử Trần Độ đạo diễn toàn bộ chuyện này, lão sẽ tìm Hỏa Chính. Ông già tôi nằm liệt giường, cả dòng họ đang rơi vào chuyện tranh chấp chiếc ghế thủ lĩnh(****). Hỏa Chính cần sự hậu thuẫn, vậy nên lão bắt tay Trần Độ. Kịch bản nghe hợp lý chứ?
-Thế cậu tính sao? – Vô Phong hỏi.
-Tự tôi sẽ điều tra họ Hỏa. Cậu cứ nghỉ ngơi, tạm thời đừng dính vào chuyện gì. Mà cậu đang ở nhà Tiểu Hồ phải không? Con nhỏ thú dữ mấy hôm nay thế nào? – Hỏa Nghi chuyển chủ đề.
Vô Phong thở dài ngao ngán. Hắn ngửa cổ tu bia:
-Khóc suốt! Cũng phải thôi, đại thánh sứ là người thân duy nhất của Tiểu Hồ… Còn công chúa nữa, tôi vẫn chưa đi thăm cô ấy.
-Lựa chọn dứt khoát đi, ông bạn! – Hỏa Nghi nói – Tôi biết cậu là thằng ngố, nhưng phụ nữ không nghĩ vậy đâu! Đầu óc họ là một chuỗi phản ứng dây chuyền biểu hiện dưới dạng đồ thị hình Sin. Cậu cứ dây dưa mãi, họ nghĩ cậu bắt cá hai tay đấy!
Tên tóc đỏ phì cười vì lời tếu táo của Hỏa Nghi. Nhưng đằng sau chuyện hài hước là hàng đống trách nhiệm mà hắn phải gánh vác. Khoảng trống mà đại thánh sứ Tây Minh để lại quá lớn, tên tóc đỏ sợ không kham nổi.
…
Sau cuộc gặp trên cầu, Vô Phong đến hoàng cung tìm công chúa. Không như Tiểu Hồ giam mình trong phòng, công chúa phải đôn đáo khắp nơi vì chuyện Thánh Vực lẫn bầu cử. Tên tóc đỏ chờ thêm hai tiếng mới gặp được nàng. Dăm phút đầu cuộc nói chuyện, ngữ điệu Lục Châu vẫn bình ổn như thể nàng đã quen với nỗi đau, biết tiết chế cảm xúc và đang trên đà trở thành chính khách chuyên nghiệp. Nhưng có thể vì câu chuyện lún sâu hơn về đại thánh sứ Tây Minh rồi chiến tranh mới kết thúc chưa lâu, có thể vì không gian khổng lồ mà quạnh quẽ của hoàng cung, hoặc cũng có thể vì Vô Phong mà giọng công chúa nặng dần. Nàng vẫn nói vẫn cười mà nước mắt đẫm má, hai tay run lẩy bẩy như đứa trẻ lạc cha mẹ giữa công viên. Vô Phong bèn kéo nàng vào lòng rồi ôm chặt, công chúa vỡ òa trong vòng tay hắn, vừa khóc vừa thốt ra từng lời ngắt quãng cùng vô số từ ngữ chuệch choạc chẳng ai hiểu. Kể từ đó họ chẳng nói gì nhiều ngoài tiếng khóc, tiếng vỗ về an ủi cùng cái siết tay của Lục Châu trên cổ áo Vô Phong. Công chúa muốn hắn ở lại.
Không biết qua bao nhiêu thời gian, tên tóc đỏ chợt nhận ra Lục Thiên vừa đến. Thấy em gái mình tay ôm tay ấp Vô Phong, gã thống lĩnh vội lảng đi coi như không thấy gì. Vô Phong bèn gỡ tay công chúa để nàng có thời gian bên anh trai còn mình đứng ngoài chờ đợi. Được nửa tiếng, gã thống lĩnh trở ra rồi kéo Vô Phong đi nơi khác. Lát sau hai bước trên đoạn hành lang trông ra quận Trăng Khuyết, vừa đi vừa bàn công chuyện.
-Tôi không phản đối Lục Châu yêu ai, cậu có thể gặp con bé bất cứ lúc nào nhưng lần sau hãy cẩn thận. – Lục Thiên nói – Lục Châu đang ở giai đoạn nhạy cảm, vài hình ảnh ngoài luồng có thể gây ảnh hưởng xấu cho con bé. Nói gì thì nói, tôi vẫn là anh trai, vẫn phải chăm lo cho Lục Châu.
-Ngài và công chúa sẽ đối đầu nhau sao? – Vô Phong hỏi.
-Phải vậy thôi! – Lục Thiên nhún vai – “Cạnh tranh” là bản sắc của họ Bạch Dương. Cuối năm nay chúng tôi bước vào vận động tranh cử, đầu năm sau bỏ phiếu. Thời gian để chúng tôi làm anh trai em gái không còn nhiều. Rồi xem, cậu sẽ thấy chúng tôi tranh cãi nhau ở khắp mọi nơi!
Tay Thống Lĩnh cười. Tên tóc đỏ gật gù nhưng chợt thấy có điều bất ổn:
-Sao bầu cử sớm vậy? Ngài Đệ Thập còn tại vị kia mà?
Lục Thiên nghiêng đầu nhún vai nhưng không trả lời, vẻ mặt khó coi. Bất quá y không có vẻ gì là hớ hênh mà dường như cố tình nói thế để gợi vấn đề cho tên tóc đỏ. Vô Phong lờ mờ đánh hơi được chuyện khuất tất. Nhưng hắn chưa kịp thắc mắc thì tay Thống Lĩnh đổi chủ đề:
-Cậu muốn gặp tôi? Có chuyện gì vậy?
Tạm gác mối nghi ngờ, Vô Phong bèn kể lại những thông tin mà Hỏa Nghi cung cấp. Nghe xong, tay Thống Lĩnh lắc đầu:
-Nghi ngờ thủ lĩnh pháp quan không phải chuyện đùa. Các cậu nghĩ chính ông ta tiếp tay cho Liệt Giả trong cuộc chiến Tuyệt Tưởng Thành? Ai cũng thành kiến với Trần Độ, tôi biết, nhưng kết tội ông ta mà không bằng chứng là rất nguy hiểm!
-Nhưng không phải không có khả năng! – Vô Phong nói – Hiện chúng tôi không biết Mô Trật sống chết thế nào hay mười hai(12) hạt mầm Nại Mãi đi đâu. Không tìm hiểu sớm, tôi sợ thời gian tới xảy ra chuyện. Nếu Trần Độ đạo diễn tất cả thì ai biết ông ta còn toan tính những gì? Người Tuyệt Tưởng vẫn ghi nợ chuyện đức vua Đấu Nhân, một ngày nào đấy họ sẽ lật lại chuyện cũ. Tới lúc đó, Phi Thiên trả lời thế nào?
Lục Thiên khoanh tay ngẫm nghĩ. Y hạ giọng:
-Ý cậu là chúng ta phải điều tra đến cùng, sau đó cung cấp toàn bộ thông tin cho Tuyệt Tưởng Thành để chứng tỏ mình là đồng minh đáng tin cậy? Không đâu, nó chỉ làm quan hệ giữa hai nước sụp đổ ngay tức khắc! Mà giả dụ Trần Độ làm vậy thật, nó chỉ chứng tỏ ông ta là chính khách đại tài giúp Phi Thiên ngày càng hùng mạnh.
-Nhưng ít nhất nó cũng giúp ngài hoặc công chúa hiểu rõ con người Trần Độ. Chẳng phải việc đầu tiên mà một vị hoàng đế Phi Thiên cần làm là khống chế Hội Đồng Pháp Quan? Ngài hoặc công chúa sẽ khống chế họ thế nào khi chẳng hiểu chút gì về họ?
Tay Thống Lĩnh nhướn mày đoạn quay sang tên tóc đỏ, sau bật cười:
-Cậu thay đổi nhiều quá, Vô Phong à! Tôi không nhận ra đấy!
Tên tóc đỏ nhún vai cười trừ. Vừa lúc đó một nữ nhân viên chính phủ đi ngang qua, đưa Lục Thiên tờ giấy mỏng trông như công văn. Lướt qua mảnh giấy, tay Thống Lĩnh bất ngờ chuyển cho tên tóc đỏ. Vô Phong khá ngạc nhiên song cũng nhận. Hắn phát hiện đây không phải công văn mà là đơn xin nghỉ việc của người đầu bếp chuyên phục vụ các bữa ăn nhẹ, ăn vặt hoặc pha trà cho Đệ Thập. Hắn biết truyền thống này của Phi Thiên quốc, ấy là khi một hoàng đế thoái vị hoặc qua đời, các bếp trưởng sẽ nghỉ hưu và không bao giờ quay lại hoàng cung. Tên tóc đỏ gãi tóc:
-Người này… ông ta đã làm ba mươi năm…
-Phải, cha tôi chỉ uống trà thiết mộc do chính tay ông ấy pha, uống lâu thành ghiền nặng. Hồi đầu năm, bác sĩ khuyên cha tôi ngừng uống nhưng chỉ được ba tháng. Sang tháng 4, ông lại uống tiếp(*****)! Gia đình chúng tôi khá thân thiết với ông ấy.
-Vậy thì không có lý do gì để đuổi việc một người như vậy. Tự thân ông đầu bếp xin nghỉ nghĩa là…
Lục Thiên gật gù đoạn xua tay ý muốn Vô Phong đừng nói thêm điều gì. Y chống tay lên bệ lan can, ánh mắt trông về những nóc thánh đường:
-Thời gian tới, Lục Châu rất cô đơn. Tôi mong cậu hết sức giúp đỡ con bé, hãy làm chỗ dựa vững chắc cho nó.
Bấy giờ Vô Phong mới hiểu tại sao đại thánh sứ nhắn nhủ mình phải chăm sóc công chúa(*1). Nghĩ lại khoảng thời gian lăn lộn sa mạc Hồi Đằng, hắn bất giác thấy vô nghĩa. Nghĩ tương lai sắp tới của Lục Châu, hắn khó tưởng tượng cô gái sẽ thế nào khi đối mặt sự thật. Lục Thiên tiếp lời:
-Cậu nói đúng, chúng ta cần biết rõ chân tướng sự việc Bùa Ngải. Cảm ơn đã nhắc nhở! Tôi sẽ cử người điều tra. Nhưng sang tháng 2, tôi phải rời vị trí Thống Lĩnh. Từ giờ tới lúc đó còn nửa tháng, thời gian không nhiều. Có thông tin mới, tôi sẽ báo ngay!
Tay Thống Lĩnh vỗ vai tên tóc đỏ rồi rời đi. Vô Phong bần thần tại chỗ cả tiếng đồng hồ mà không nhận ra sắp nửa đêm. Hắn cứ ngỡ mọi chuyện an lành sau khi chiến tranh kết thúc mà không hề biết nó là sự khởi đầu hoàn toàn mới. Khoảng trống mà đại thánh sứ Tây Minh bỏ lại không lớn. Nó khổng lồ.
…
Trở về sau cuộc gặp Vô Phong, Hỏa Nghi lập tức truy xét hệ thống máy tính họ Hỏa. Gã cùng Thanh Nhi làm việc suốt đêm hòng tìm manh mối bởi lẽ chỉ riêng họ Hỏa nắm giữ công nghệ Thiết Thù. Ngoài dòng họ và chính phủ Phi Thiên, không một tổ chức thứ ba nào biết sự tồn tại của nó. Mặt khác, họ Hỏa lưu trữ mọi hoạt động nghiên cứu sản xuất vào cơ sở dữ liệu, Hỏa Nghi hy vọng sẽ tìm thấy dự án cải tiến nhện sắt Thiết Thù trong này.
Nhưng cơ sở dữ liệu không phải chỗ ra vào dễ dàng. Nó như tòa nhà cao tầng bao gồm sáu cấp truy cập, mà bằng thân phận lẫn địa vị hiện tại thì Hỏa Nghi chỉ có quyền truy cập cấp hai. Gã cần quyền hạn lớn hơn. Bấy giờ gã mới hối tiếc rằng trước đây không nịnh bợ thổi mông mấy lão già chức sắc của dòng họ. Nhưng Hỏa Nghi vẫn còn đó người anh trai Hỏa Dương luôn chăm chỉ tái thiết đống quan hệ tạp phí lù vốn bị gã bỏ bễ từ lâu. Gã tìm Hỏa Dương, trình bày sự vụ tại Tuyệt Tưởng Thành sau đề nghị anh trai giúp đỡ. Hỏa Dương nhướn mắt nhìn gã:
-Anh không nghĩ đây là lúc thích hợp. Chú đòi hỏi quá cao mà sức anh kham không nổi. Quyền truy cập cấp sáu? Chú đùa anh chắc? – Hỏa Dương vỗ đầu em trai – Đó đều là những dự án tối mật, chỉ ban lãnh đạo dòng họ mới biết! Đừng quên ông già đang liệt giường, dòng họ đang chia bè phái tranh chấp ghế thủ lĩnh. Chú mà gây chuyện, chẳng ai đỡ nổi chú cả!
-Thế thì giảm xuống vậy! – Hỏa Nghi cười – Quyền truy cập cấp năm, thế nào? Anh giúp tôi được chứ?
-Đừng đùa! – Hỏa Dương gắt – Chú là người thừa kế, thời gian này không thể dính vào chuyện nguy hiểm!
-Nếu anh còn coi thằng em này là người thừa kế thì nên giúp tôi mới đúng chứ?! – Hỏa Nghi nhún vai – Tôi không thể ngồi vào ghế thủ lĩnh mà chẳng biết ai bạn ai thù hay thằng chết tiệt nào chơi khăm dưới mũi mình. Người Tuyệt Tưởng ghi nợ vụ vua Đấu Nhân, ngày nào đấy họ sẽ lần tới đây, lúc ấy anh muốn tôi cà lăm lắp bắp “Ồ, tôi không biết! Tôi chẳng biết con nhện sắt là thứ bỏ mẹ gì!”, phỏng?
Hỏa Nghi vẫn tếu táo nhưng ánh mắt không hề đùa giỡn. Biết tính em trai ương ngạnh, Hỏa Dương đành làm theo ý gã. Sáng sớm hôm sau, hai anh em gặp mặt vài vị trưởng lão thuộc ban lãnh đạo để thương lượng. Đó là những giây phút dài nhất cuộc đời Hỏa Nghi khi phải diễn bản mặt ngoan ngoãn kính trên nhường dưới, một câu “Dạ, con nghe các chú các bác!”, hai câu “Dạ, các bác các chú dạy bảo đúng!”. Buổi thương lượng kéo dài nguyên sáng, nhiều lúc tưởng chừng bế tắc. Nhưng vì đám trưởng lão này vốn thân thiết với gia đình Hỏa Nghi, phần vì Hỏa Dương vẫn duy trì quan hệ nên cuối cùng Hỏa Nghi được quyền truy cập cấp bốn dưới sự giám sát chặt chẽ. Kết quả thấp hơn mong đợi, Hỏa Nghi tiu nghỉu như mèo bị cắt tai.
Có chìa khóa, Hỏa Nghi thâm nhập tầng bốn cơ sở dữ liệu. Gã không hy vọng nhiều vì Thiết Thù là sản phẩm tối mật, ít nhất phải nằm trong hệ thống cấp năm trở lên. Nhưng mới gõ vài từ khóa, gã lập tức phát hiện dự án cải tạo Thiết Thù cách đây vài năm. Mọi chi tiết được ghi chép rõ ràng, Hỏa Nghi nghiền ngẫm kỹ càng. Gã nhận ra dự án này nhằm phục vụ điều trị thương binh mất khả năng vận động hoặc tổn thương thần kinh. Dự án đang áp dụng tại Quân Doanh Bờ Tây, cuối năm sẽ công bố kết quả và công khai trước bộ quốc phòng Phi Thiên. Bởi lẽ ấy, con nhện sắt không còn là dạng thông tin cấp sáu mà chuyển về cấp bốn.
Số lượng Thiết Thù cải tiến khá hạn chế, mỗi sản phẩm đều đánh mã số. Hỏa Nghi liền đến trụ sở dự án tại phía đông Đảo Sắt Thép để tìm danh sách xuất nhập kho sản phẩm. Có danh sách, gã sẽ biết con nhện sắt nào rời khỏi Đảo Sắt Thép hay ai lấy nó ra. Nói chuyện với ban dự án một hồi, người quản lý đưa tập danh sách cho Hỏa Nghi. Nhưng gã chưa kịp mở thì một bàn tay gân guốc tóm lấy ngăn lại. Hỏa Nghi ngẩng đầu đoạn nhếch mép:
-Ồ, ông chú Hỏa Chính thân mến! Chú đến đây lúc nào thế?
Trước mặt Hỏa Nghi là một người đàn ông cao lớn, tóc đen chải chuốt bóng nhẫy, gương mặt trung niên ngà ngà đỏ, bộ ria tỉa tót thẳng thớm bao bọc hình vuông quanh chiếc cằm tam giác nhọn hoắt. Ông ta nhìn Hỏa Nghi bằng ánh mắt sắc mảnh như lưỡi dao mổ:
-Từ hồi về đến giờ, cháu chưa đi thăm ta lần nào phải không, cháu trai yêu quý? Chúng ta là ruột thịt máu mủ, phải đối xử tử tế với nhau chứ?
Gã trẻ lôi tập danh sách lại nhưng kẻ già giữ chặt nhất quyết không nhả. Hỏa Nghi chợt nhớ thời thơ bé, hồi mà gã luôn bị Hỏa Chính mắng chiếc thậm chí tát thẳng mặt giữa chốn đông người. Từ ấy đến bây giờ Hỏa Nghi vẫn chưa có cơ hội trả thù. Nghĩ tới đó, gã chợt cười gằn.
(*) Ngụy Mã, xem lại Q3 Chương 99
(**) xem lại Q1 Chương 22
(***) giấc mơ chập chờn về Hỏa Phu của Vô Phong, xem lại Q3 Chương 82
(****) Hỏa Viên đang nằm liệt giường vì cơn tai biến, xem lại Q3 Chương 58
(*****) xem lại Q3 Chương 101
(*1) lời đại thánh sứ nhắn nhủ Vô Phong, xem lại Q3 Chương 106
Tác giả :
Get Backer