Ngục Thánh
Quyển 3 - Chương 128: Chuyện kể
Trung tuần tháng 11, người Tuyệt Tưởng thông báo với nhau “Nhà vua đã đến!” bằng thái độ dè dặt và cẩn trọng. Dân chúng ngờ vực Đấu Thánh và không tin gã làm nên chuyện. Nhưng dưới sự dẫn dắt của gã, quân đội Tuyệt Tưởng từng bước đẩy lui cánh quân Hiệp Dung khỏi nửa sau quận Tây Chinh Kiếm đồng thời giữ vững mặt trận trung tâm thành phố. Người ta kể “ông vua con” đến ban quân sự trực tiếp chỉ đạo cuộc chiến. Nhờ Hỏa Nghi giúp sức, gã thiết lập vành đai mới, triển khai chiến lược và chiến thuật mới. Những thay đổi có hiệu quả ngay tức thì. Bằng lực lượng hỗn hợp giữa bộ binh chủ lực và đội thủ vệ, người Tuyệt Tưởng phá tan vòng vây bao quanh Ngọn Xám của quân phương nam.
Nhân đà chiến thắng, người Tuyệt Tưởng gấp rút tấn công đêm ngày 15. Đấu Thánh dẫn quân đánh thẳng vào lớp phòng ngự do Con Sâu Ngủ và Gã Phì Lủ chỉ huy, sử dụng toàn bộ quân bài tốt nhất như đại thánh sứ Tây Minh hay Bất Vọng. Quá bất ngờ, hai kẻ mạnh nhất buộc phải rút lui. Người Tuyệt Tưởng tái chiếm các cứ điểm quan trọng ở quận Tây Chinh Kiếm, đồng thời giành lại thi hài Hoàng Tử Cát treo trên nóc thánh đường. Lễ tang muộn được tổ chức, hoa trắng rải đầy chân rẻo Mạn Đà. Sau nhiều tuần, vị vua quá cố đã trở về mảnh đất tổ tiên.
Ở phương diện quân sự, Đấu Thánh làm người ta phần nào nguôi ngoai về Hoàng Tử Cát. Dù còn đó ngờ vực song chẳng ai có thể phủ nhận niềm tin mà gã gieo xuống tiểu quốc.
Bên kia chiến tuyến, Hiệp Dung là kẻ đầu tiên nhận ra thế cục hiện tại không nằm trong chiến lược “phương trình nhiều ẩn”. Y gặp riêng Liệt Giả:
-Tình hình rất bất lợi! Kẻ địch đã chiếm lại tổ hợp cứ điểm quan trọng ở nửa trước quận Tây Chinh Kiếm, chúng ta khó mà vượt qua. Cứ đà này, người Tuyệt Tưởng sẽ kịp sửa chữa Ngọn Xám!
-Kệ nó đi, tòa tháp dẫu sửa được, người Tuyệt Tưởng cũng không có lợi thế. – Liệt Giả khẳng định – Vụ nổ bão điện từ đã phá hủy phần lớn hệ thống điện và vi mạch. Họ không thể dùng hệ thống tên lửa, pháo tự hành, súng máy cảm biến nhiệt hoặc cảm biến năng lượng, hệ thống quét… rất nhiều thứ! Vả lại chúng ta vừa có thêm nguồn viện trợ mới, chênh lệch khí tài không đáng kể.
Hiệp Dung gật gù đoạn chép miệng:
-Đấu Thánh khá hơn tôi tưởng! Hắn không giỏi chỉ huy như Hoàng Tử Cát nhưng tổ chức thế trận rất tốt. Tôi cần thêm nhân lực và hậu cần, nhưng hàng mới chở đến hôm qua, một tuần nữa mới có tiếp. Giờ đã là 16 tháng 11, tháng 12 đang đến, Đại Hội Đồng sắp đưa quân tới. Chúng ta không đủ thời gian hạ thành!
-Có giải pháp không? – Liệt Giả ngửa cổ tu ngụm bia.
-Chỉ còn cách trì hoãn thời gian. Nếu Đại Hội Đồng đưa quân vào năm sau thì còn cơ hội. – Hiệp Dung trả lời – Nhưng chuyện này không thuộc khả năng của chúng ta. Nghe nói Ngài Quý Tộc đang gặp gỡ giới chính trị, tôi nghĩ nên nhờ cậy ông ta!
Liệt Giả thở khà, miệng đầy mùi bia:
-Thông tin nhanh nhạy nhỉ? Phải, tất cả đều trông cậy Ngài Quý Tộc. Ông ta đã nắm rõ tình hình ở đây, chắc sẽ giải quyết được thôi, không cần lo lắng quá!
-Chuyện này cũng là “nghiệm” trong chiến lược của ngài sao? – Hiệp Dung nheo mắt – Ngài nắm chắc phần thắng à?
Gã tóc đỏ lắc đầu:
-Là “nghiệm” nhưng không chắc thắng vì nó nằm ngoài dự tính của ta. Nói đúng hơn, tình huống này phát sinh từ cuộc chiến tranh giành Ngọn Xám. Nhưng xét tình hình hiện tại, chúng ta vẫn nắm lợi thế. Ngài Quý Tộc có thể tác động và khiến các liên minh bỏ mặc Tuyệt Tưởng Thành.
-Tất cả vì lợi ích quang tố sao? Nếu vậy thì trơ trẽn quá! – Hiệp Dung gãi cằm – Các liên minh từng hứa sẽ đưa quân trợ giúp Tuyệt Tưởng Thành vào tháng 12, giờ phủ nhận thì khác nào nhổ toẹt vào hiệp ước Đại Hội Đồng? Tôi không nghĩ họ làm thế!
Liệt Giả mở bản đồ thế giới đoạn chỉ lên phương bắc:
-Băng Hóa quốc đang lún sâu vào chiến tranh, kinh tế lẫn vị thế chính trị thiệt hại nặng. Sáu nước miền đông Băng Thổ đến giờ vẫn chưa quyết định ở lại hay li khai Liên Minh Phương Bắc. Hơn ai hết, Băng Hóa cần quang tố để bù đắp tổn thất. Nói về Nhất Thống Cục… – Gã chỉ vào phía đông bản đồ – …Bắc Thần quốc đang xung đột với Diệp quốc, nguy cơ chiến tranh tổng lực rất rõ ràng, họ cần quang tố dự trữ. Ở Đại Hội Đồng, chính họ đề nghị quyền khai thác quang tố trong rẻo Mạn Đà của người Tuyệt Tưởng. Người Bắc Thần không bao giờ bỏ được tính tham lam! Nói về Trục Chữ Thập, họ vừa lật lọng thỏa thuận để chúng ta tiếp tục chuyển hậu cần, lộ rõ ý đồ mượn tay kẻ khác tiêu diệt Tuyệt Tưởng Thành. Đợi khi cuộc chiến ngã ngũ, Trục Chữ Thập sẽ nhảy vào hất cẳng chúng ta. Ba liên minh này đều chung mục đích, Ngài Quý Tộc sẽ thuyết phục được họ.
-Vậy còn Khối Ngũ Giác?
-Nan giải là ở đây! Khối Ngũ Giác là lý do khiến ta không nắm chắc phần thắng. – Liệt Giả nói – Chỉ cần người Tuyệt Tưởng chịu ký vào bản hiệp ước do Phi Thiên sắp đặt, Khối Ngũ Giác sẽ mang quân đến mà không cần Đại Hội Đồng cho phép. Người Phi Thiên trước nay vốn ngang ngược mà!
-Có cách nào can thiệp không? – Hiệp Dung hỏi.
-Hoàn toàn không. – Liệt Giả đáp – Nhưng ta chắc chắn bản hiệp ước không hề dễ chịu với người Tuyệt Tưởng. Họ đã thiệt hại quá nhiều, họ cần giúp đỡ, nói cách khác thì họ ở cửa dưới. Để đổi lấy viện trợ, họ phải bán nhiều thứ cho Phi Thiên kể cả kiêu hãnh lẫn phẩm giá. Nếu không muốn trở thành con rối của Phi Thiên trong tương lai, người Tuyệt Tưởng có thể không ký hiệp ước. Nhưng vì mảnh đất tổ tiên, ai biết được họ sẽ làm gì? Giả dụ Đấu Nhân còn sống, ông ta nhất quyết không ký, ta chắc chắn. Nếu Hoàng Tử Cát còn sống, hắn sẽ thương lượng. Nhưng Đấu Thánh…? Ta không biết gì về thằng ranh này!
Hiệp Dung nhún vai:
-Ngài có phương án dự phòng chưa?
Liệt Giả khoanh tay ngẫm nghĩ. Lần đầu tiên Hiệp Dung thấy gã gặp khó. Nhưng ngay cả y cũng chưa biết đối phó Đấu Thánh thế nào. Vị vua mới của Tuyệt Tưởng Thành quả thực là một ẩn số. Liệt Giả thở dài:
-Chúng ta dồn ép quá mức, người Tuyệt Tưởng dễ thỏa thuận với Khối Ngũ Giác. Nhưng nếu buông lỏng, họ sẽ tận dụng thời cơ lật ngược tình thế. Tình huống giằng co này… chỉ còn cách kéo dãn mặt trận. Cậu cần lên phía bắc một chuyến! – Gã quay sang Hiệp Dung – Chiếm càng nhiều mỏ quang tố càng tốt, sau đó rao bán chợ đen. Nhớ gợi ý chuyện bán toàn bộ mỏ nhưng không bán. Hiểu chứ? Gợi ý nhưng không bán! Mấu chốt là kéo càng nhiều bọn kền kền về đây càng tốt.
-Tại sao phải làm thế? Ngài đang tính chuyện gì?
Liệt Giả tu bia ừng ực rồi trả lời:
-Để người Tuyệt Tưởng thấy cho dù thắng cuộc, họ cũng chẳng có tương lai tốt đẹp.
…
Rốt cục việc sửa chữa Ngọn Xám chẳng thuận lợi như người Tuyệt Tưởng mong đợi. Họ luôn dự trữ máu Tịnh Sa nhưng Tịnh Hoạt đã phá hủy tất cả trước Lễ Đập Búa. Không có máu, các pháp sư khó lòng khống chế tòa tháp; họ chỉ giảm thiểu cường độ bão điện từ chứ không thể làm nó biến mất hoàn toàn. Nhiều khí tài quân sự tiếp tục bị bỏ xó, máy móc công xưởng vẫn đóng băng. Điểm đáng kể nhất là hệ thống điện dân sinh hoạt động trở lại dù đôi lúc phập phù, Tuyệt Tưởng Thành có thể dùng bộ đàm hoặc các thiết bị truyền tin thay vì phụ thuộc xạ ưng.
Cùng thời điểm đó, một nhóm phóng viên từ lục địa Thượng Cổ đã tiếp cận tiểu quốc. Chính phủ Tuyệt Tưởng đưa nhóm này vào thành phố, hỗ trợ họ tối đa nhằm công bố hình ảnh cuộc chiến ra truyền thông thế giới. Kế hoạch hiệu quả ngay tức thì: dân chúng Tâm Mộng biểu tình khắp nơi, vài nước trung lập yêu cầu giải quyết chiến tranh thông qua bỏ phiếu Đại Hội Đồng, nhiều tổ chức đòi Thánh Vực thể hiện vai trò đức tin. Nhưng đáp lại tất cả, bốn liên minh lớn nhất lẫn Thánh Vực đều trốn tránh bằng những phát ngôn ngoại giao ve vuốt. Tình báo cho hay mọi diễn biến chính trị đều có dấu tay Ngài Quý Tộc, liên minh duy nhất mà ông ta chưa đụng đến là Khối Ngũ Giác hay cụ thể hơn là Phi Thiên quốc.
Ngày 22, Phi Thiên quôc bất ngờ liên lạc với Tuyệt Tưởng Thành. Trên màn ảnh ba chiều thi thoảng bị nhiễu hình, Trần Độ cúi đầu trang trọng trước Đấu Thánh:
-Đức vua sa mạc đáng kính! Ồ, ông bạn Tây Minh của tôi cũng có mặt à? – Lão ghé đầu nhìn sang – Được rồi, đáng lẽ đây là cuộc đối thoại giữa hai vị vua nhưng Đệ Thập rất bận nên tôi đại diện hộ ông ấy. Ngài không phiền chứ, thưa đức vua? Tốt! Vậy chúng ta nói chuyện thẳng thắn! Khà! Tôi gặp ngài với tư cách một người bạn, thiện ý của một người bạn. Phi Thiên quốc luôn thể hiện điều này từ thuở các ngài chưa mở cửa hòa nhập thế giới hiện đại(*). Vậy nên với những lời đề nghị mà tôi sắp nói đây, mong ngài (đức vua) coi chúng như tấm chân tình từ một người bạn. Chúng tôi và Khối Ngũ Giác sẵn sàng gửi quân chi viện Tuyệt Tưởng Thành. Tôi đảm bảo chiến tranh sẽ kết thúc sớm!
-Nếu được thế, Tuyệt Tưởng Thành sẽ trả ơn xứng đáng. – Đấu Thánh trả lời.
Trần Độ cười khanh khách, bộ hàm trơ xương kêu lách cách:
-Theo tôi thấy, các ngài thiệt hại khá nặng. Các ngài cần rất nhiều tiền để bù đắp tổn thất chiến tranh mà tôi được biết số lượng mỏ quang tố của Tuyệt Tưởng Thành đang suy giảm rõ rệt, và nhiều thứ khác không thể dùng tiền giải quyết như an ninh quốc phòng. Phi Thiên quốc sẽ cứu trợ nhân đạo, giúp Tuyệt Tưởng Thành tái thiết hạ tầng, lập tiền trạm bảo vệ tiểu quốc, đầu tư lĩnh vực mới ngoài khai thác tài nguyên. Phi Thiên chúng tôi không đòi hỏi quang tố nhưng đề nghị một chương trình trao đổi nhân lực. Người Phi Thiên sẽ điều hành kế hoạch tái thiết, đổi lại, Tuyệt Tưởng Thành cung cấp nhân lực chất lượng cao. Phi Thiên có thị trường đầu tư mới, Tuyệt Tưởng Thành nhận viện trợ trực tiếp, hai bên đều hưởng lợi. Ngài thấy sao, đức vua?
-Các ngài muốn nhân lực ngành gì? – Đấu Thánh hỏi.
-Công nghệ và khai thác mỏ.
-Chúng tôi được phép gia nhập liên minh Khối Ngũ Giác?
-Ồ, còn quá sớm để nói chuyện liên minh! Phi Thiên rất muốn nhưng còn đó những thành viên khác, chúng tôi không thể tự mình quyết định tất cả! – Trần Độ cười – Nhưng không phải không có cách, tôi xin phép gợi ý vài điều…
Hai bên thảo luận suốt từ chiều đến chập tối. Kết thúc đối thoại, gã vua trẻ ngả lưng trên ghế, đôi mắt đăm đăm nhìn mái trần tòa điện chính. Gã rít một hơi thuốc dài đoạn quay sang Tây Minh:
-Phi Thiên quốc các ông luôn thế! Vẫn tỏ ra là người bạn đáng tin cậy, đáng nói là Phi Thiên luôn đến đúng chỗ, đúng thời điểm! Chẳng trách hai mươi năm trước, các ông hưởng lợi nhiều nhất từ cuộc chiến tranh giành tài nguyên.
Tây Minh gật gù cười. Đấu Thánh rút từ túi áo một quả cầu với hàng trăm lớp cánh nhỏ xíu bao bọc bên ngoài, dưới mỗi lớp cánh là hàng trăm con bọ nhấp nháy đèn. Gã vận lực, đám bọ vỗ cánh bay khắp nơi rồi trở về vị trí cũ không thiếu một con. Lần đến Mù Thủy, nhờ cỗ máy này mà Đấu Thánh phát giác kế hoạch tấn công Tuyệt Tưởng Thành của Liệt Giả(**). Gã vua trẻ vân vê quả cầu, sau tiếp lời:
-Bọ nghe lén, có khả năng tự thu thập thông tin, hoạt động trong nhiều môi trường khác nhau mà không cần người điều khiển, có thể gửi tin khẩn cấp rồi tự động phá hủy nếu lọt vào tay kẻ địch. Một sản phẩm giữa máy móc và phép thuật. Mỗi con bọ được cài đặt chương trình Trí Tuệ Nhân Tạo cực kỳ tinh vi, ngay các nước lớn cũng chưa chắc chế tạo được. Tất cả luôn nghĩ Kim Ngân lạc hậu man rợ, nhưng thực tế là người Kim Ngân đủ khả năng chế tạo những thứ thế này. Trí tuệ chúng tôi không thua bất cứ ai, kể cả Băng Hóa quốc hay họ Hỏa của Phi Thiên. Trần Độ muốn hợp tác trao đổi nhân lực? Không, ông ta muốn trí tuệ Tuyệt Tưởng Thành. Thứ đó giá trị hơn bất cứ mỏ quang tố nào! Nếu tôi đồng ý thỏa thuận thì ba mươi năm sau, Phi Thiên sẽ can thiệp nội bộ Tuyệt Tưởng Thành đến tận gốc rễ. Chương trình tái thiết do chính phủ Phi Thiên điều hành? Đó là cuộc xâm lăng tiền bạc, một cuộc khai thác chấm xám! Chuyện này xảy ra hầu khắp Kim Ngân, các đất nước bị tàn phá không chỉ vì nội chiến mà bởi nạn chảy máu chất xám. Những tầng lớp tinh hoa nhất không muốn trở về cống hiến cho nơi mà họ sinh ra hoặc có cội nguồn ở đó.
Tây Minh lúc lắc đầu:
-Đáng buồn là chính các nước lớn gây ra tình trạng đó.
-Phải, những nước lớn như Phi Thiên các ông đứng đằng sau phiến quân hoặc khủng bố(***). Sự thật sờ sờ nhưng chẳng ai dám nói thẳng ở Đại Hội Đồng! – Đấu Thánh thở đầy khói – Nếu ta đồng ý ký hiệp ước, Tuyệt Tưởng Thành tất rơi vào kết cục hỗn loạn như Âm Giới quốc, Sa Thần quốc… Phi Thiên quốc có cớ duy trì sự hiện diện của mình ở đây, tình trạng đó kéo dài bao lâu? Mười năm? Hai mươi năm? Năm mươi năm? Hay tám trăm năm như cả Kim Ngân đang gánh chịu?
Đại thánh sứ khoanh tay nhìn màn hình ba chiều trống không, sau nói:
-Tôi từng nghĩ ông bạn già (Trần Độ) sẽ mời Tuyệt Tưởng Thành gia nhập Khối Ngũ Giác, nhưng hắn lại nghĩ khác. Một hiệp ước không thỏa thuận liên minh chẳng khác nào bản hợp đồng không chữ ký. Phi Thiên có thể rời bỏ hoặc trao đổi Tuyệt Tưởng Thành bất cứ lúc nào, miễn sao đạt được lợi ích. Một hiệp ước nguy hiểm…
Tây Minh rít một hơi thuốc, sau lắc đầu:
-…đáng tiếc, lựa chọn của ngài chỉ còn “nguy hiểm” hoặc “nguy hiểm hơn thế”! Ba nước lớn Lưu Vân, Bắc Thần và Băng Hóa sẽ liên hệ với Tuyệt Tưởng Thành dù họ vừa đi đêm với Ngài Quý Tộc. Tôi tin vậy! Nhưng tôi dám đảm bảo điều khoản của họ khó chịu hơn Phi Thiên quốc nhiều lần! Ngài hiểu tôi không ủng hộ Phi Thiên mà chỉ nói sự thật, thưa đức vua!
Đấu Thánh nhíu mày. Gã không nói gì thêm, tâm tưởng chìm vào suy nghĩ tính toán, người lún sâu xuống ghế ngồi tựa thể một sức ép vô hình đang dồn xuống. Bất chợt Tây Minh đẩy một mảnh giấy về phía gã. Đấu Thánh nhận ra nó là đơn thỉnh nguyện từ quân thủ vệ, họ mong muốn Vô Phong làm chỉ huy chính thức. Chỉ cần gã phê chuẩn, Vô Phong sẽ trở thành thủ lĩnh ngoại quốc đầu tiên của đội quân tinh nhuệ nhất tiểu quốc. Đại thánh sứ nói:
-Nhiều người ủng hộ Vô Phong nhưng đây không phải lúc thích hợp. Mấy ngày nay, anh chàng tóc đỏ ở lì trong bệnh xá.
-Dưỡng thương à? – Đấu Thánh hỏi.
-Không. Tôi e cậu ta lạc lối giống ngài mấy ngày trước.
…
Chập tối, Đấu Thánh đến khu bệnh xá phía bắc thành phố. Thấy gã, dân chúng cùng binh lính vội dạt sang hai bên cúi chào. Gã vua trẻ trong mắt họ lầm lì như thanh mã tấu, bước chân hơi gấp gáp như luôn chạy đua với thời gian, gã chẳng bệ vệ như ngài Đấu Nhân cũng chẳng hay cười như Hoàng Tử Cát. Mọi người xa lánh gã vì nể sợ, vì ngờ vực, vì nhiều lý do khác nhau. Nhưng Đấu Thánh chỉ mải miết đi, đám ngự lâm theo sau bước hộc tốc mới đuổi kịp. Không nhìn xuống hay quan tâm mấy thứ lâu nhâu xung quanh, gã luôn nhìn về phía trước – cái nhìn của kẻ đứng trên đỉnh cao tìm kiếm đỉnh cao mới. Gã vua trẻ lẻ loi suốt đoạn đường tối tăm, một mình lội giữa hàng nghìn con người Tuyệt Tưởng Thành.
Qua những hành lang đầy rẫy xe cáng lẫn người bị thương, gã vua trẻ dừng lại trước một căn phòng. Tiểu Hồ và Hỏa Nghi đứng bên ngoài, ai nấy khoanh tay trong nét mặt chán chường. Đấu Thánh ngó bọn họ rồi bước vào rồi chốt cửa. Gã không muốn người khác làm phiền. Sục sạo căn phòng tối tăm, gã phát hiện tên tóc đỏ trốn dưới gầm giường bệnh, toàn thân co quắp và bị bóng tối đồng hóa, hầu như chẳng còn sắc màu nào ngoài đôi mắt trắng dã vằn tia máu. Vô Phong đã như thế nhiều ngày, chỉ vài người thân quen biết chuyện. Đấu Thánh kéo ghế ngồi đoạn cúi đầu nhìn tên tóc đỏ, giọng mỉa mai:
-Sao vậy, kẻ tầm thường? Mọi khi anh bạn to họng lắm mà, sao chết dí ở đây như chó rúc xó nhà thế?
Vô Phong không trả lời, thậm chí chẳng để tâm nhà vua. Đôi mắt gã bị phủ kín bởi màn đêm, tâm trí đầy rẫy kí ức đỏ quạch về trận tử thủ cách đây một tuần. Đấu Thánh đá vào chân hắn:
-Này, nghe tôi nói không, anh bạn? Tôi có chuyện kể, muốn nghe chứ?
Tên tóc đỏ gật gật trong vô thức. Đấu Thánh rít một hơi thuốc dài rồi cất lời:
-Nói thế nào nhỉ? Câu chuyện kể về vị hoàng tử thứ hai, con trai thứ hai của một đức vua vĩ đại. Tên hoàng tử đó là tai họa. Gã khiến hoàng hậu mang thai chịu nhiều đau đớn. Gã đẻ non, làm người mẹ mất máu nhiều hơn bình thường. Tệ hại hơn, khi sinh ra gã không khóc và suýt chết vì ngạt thở. Nhưng bằng cách nào đó gã vẫn tồn tại. Vì gã, người mẹ mất sức rồi qua đời vài năm sau đó. Đức vua vĩ đại đặt cho hắn một cái tên nghĩa là “chống lại thánh thần”, ngụ ý rằng đứa trẻ đi ngược lại ý chí Vạn Thế và đáng lẽ nó đừng nên xuất hiện trên cõi đời. Nhà vua vẫn luôn nghĩ hoàng hậu qua đời vì đứa con bất hạnh này. Gã là điềm gở.
Vô Phong ho sù sụ. Đấu Thánh ngừng một chút sau tiếp tục:
-Đứa trẻ tai họa lớn lên dưới cung điện vàng bạc, dưới Ngọn Xám cao ngất, nhưng tệ hơn cả là dưới cái bóng người anh trai. Người anh giỏi giang gấp nhiều lần gã hoàng tử, chẳng ai nghi ngờ việc anh ta trở thành nhà vua tương lai. Bởi ghen tỵ, gã hoàng tử luôn tìm cách chứng tỏ khả năng. Khốn khổ là gã bất tài trong mọi lĩnh vực. Gã không thể sử dụng phép Mộc niệm để liên kết với quái vật không trung, cũng chẳng chứng tỏ được bất cứ tài năng gì trong kiếm thuật hay phép thuật. Tự ái, gã phấn đấu trở thành thánh sứ đầu tiên ở xứ sở vốn chẳng coi trọng chức nghiệp này. Gã lấy điều đó làm tự hào, để che giấu sự kém cỏi và khỏa lấp sự thua thiệt trước anh trai. Nhưng sâu xuống dưới, sâu nữa, sâu mãi đến tận cùng tâm trí gã hoàng tử, đố kỵ vẫn hoàn đố kỵ.
Vài tiếng cục cựa dưới gầm giường xen ngang lời Đấu Thánh. Gã vua trẻ lại ngừng ít phút trước khi tiếp lời:
-Chiến tranh đến, người anh trai tài năng cùng người cha vĩ đại đều chết, gã hoàng tử tai họa trở thành vua – một ông vua bất tài. Gã nhận ra khi những người mà gã căm ghét nhất đều ra đi. Đau khổ? Gã có đau khổ. Hối hận? Gã có hối hận. Nhưng “đố kỵ” mới là lí lẽ cuộc đời gã. Ngay từ đầu, ông vua đó đã lựa chọn một lẽ sống sai lầm. Nhưng tồi tệ là khi người cha lẫn anh trai ra đi, sự “đố kỵ” biến mất, lí lẽ biến mất theo. Gã chưa bao giờ đúng, gã luôn luôn sai nhưng ngay cả sự sai trái cũng rời bỏ gã. Mọi thứ trở thành bóng tối sâu thẳm – một nơi mà chẳng ánh mặt trời soi rọi nổi, một nơi không chân lý hay bàn tay thánh thần nào có thể vươn tới. Nhà vua không thấy thân thể mình, gã trở nên đơn – độc – tuyệt – đối.
Vô Phong im lặng suốt từ đầu tới giờ bỗng hỏi:
-Vậy gã vua bất tài đứng dậy bằng cách nào?
-Tự đối thoại. – Đấu Thánh trả lời – Con người dễ dàng bắt chuyện kẻ lạ nhưng không dám mở lời với chính mình. Gã tự đối thoại, tự tìm kiếm bản thân giữa bóng đêm. Sự câm lặng hóa ra là tấm gương phản chiếu đầy đủ nhất về con người gã. Và nhà vua bất tài bắt đầu cuộc hành trình. Trên quãng đường rộng lớn, gã bắt gặp chính mình trong vô số hình hài khác nhau, từ “đố kỵ”, “tự mãn”, “kiêu ngạo” cho tới “yếu đuối”. Càng đi, gã càng gặp nhiều hình hài mới mà gã chưa từng biết, chưa từng thấy. Bóng tối nuốt chửng người đàn ông dũng cảm, nuốt chửng người đàn ông thừa ý chí nhưng gã vẫn tiếp tục cuộc hành trình.
-Tại sao phải bước tiếp khi bóng tối quá rộng lớn?
-Để trả lời câu hỏi “ta là ai?”. Kẻ giỏi giang nhất hay vô dụng nhất rốt cục đều phải chứng kiến kết cục của mình; trong bóng tối, mọi thứ đồng đẳng. – Đấu Thánh nói – Nhà vua bất tài đã sống trong đố kỵ, tự mãn, kiêu căng và ngạo mạn. Nhưng gã không thay đổi, gã sẽ sống như thế cho đến năm tháng cuối cùng của thời đại này. Gã tiếp tục căm ghét người anh trai cùng người cha đã mất. Vì niềm “đố kỵ”, gã sẽ làm điều mà cả anh trai, người cha hay không vị vua nào trước đây dám làm. Thoát khỏi bóng tối? Không, bởi phía sau bóng tối là màn đêm khác lớn hơn đang chờ đợi nhà vua bất tài. Nhưng gã không hối tiếc. Gã định sẵn kết cục cho mình và chuẩn bị mọi thứ cho kết cục ấy. Tất cả sẽ kết thúc vào tháng 12 tới đây.
-Vậy đó hẳn là vị vua cô độc nhất thế giới.
Đấu Thánh rít điếu thuốc, cổ họng thở dài cùng làn khói xanh:
-Có những bóng đêm sâu thẳm mà chẳng người bạn, cha mẹ hay chân lý nào cứu nổi bản thân ta. Chỉ có ta mới vực dậy được chính ta thôi, anh bạn! Nếu không thể chiến đấu cho lý tưởng vĩ đại thì hãy chiến đấu cho sự ích kỷ cá nhân. Câu chuyện không kết thúc khi ta nằm yên trong bóng tối, câu chuyện chỉ kết thúc khi ta bước đi trong bóng tối. Lựa chọn kiểu nào thì tùy cậu thôi!
-Tại sao ông bạn nói với tôi mấy điều này?
Gã vua trẻ bật cười. Ngẫm nghĩ hồi lâu, gã đứng dậy, vuốt quần áo phẳng phiu rồi nói:
-Vì thế giới này cần những câu chuyện kể. Trước ngày tận cùng của Tuyệt Tưởng Thành, ta vẫn muốn nghe anh bạn kể chuyện. Có thể chúng ta chẳng hiểu thế giới của nhau, nhưng có thể chúng ta sẽ thông cảm cho nhau hơn. Biết đâu đấy?!
Đấu Thánh ném bao thuốc cùng bật lửa xuống gầm giường sau cất bước rời phòng. Giữa không gian quánh mùi thuốc, Vô Phong lập cập hút thuốc. Hắn suy nghĩ rồi run rẩy cất bước trong dòng ký ức đỏ quạch đầy sợ hãi. Bóng tối rộng lớn. Bóng tối nuốt chửng tất cả. Nhưng người đàn ông phải cất bước.
(*) Đấu Nhân là vị vua đầu tiên đưa Tuyệt Tưởng Thành hòa nhập kỷ nguyên hiện đại của Tâm Mộng, xem lại Quyển 3 Chương 109
(**) xem lại Quyển 3 Chương 72
(***) các đế quốc hỗ trợ tài chính cho phiến quân và khủng bố, một tên Chó Hoang từng đề cập chuyện này với Lục Châu, xem lại Quyển 3 Chương 40
Nhân đà chiến thắng, người Tuyệt Tưởng gấp rút tấn công đêm ngày 15. Đấu Thánh dẫn quân đánh thẳng vào lớp phòng ngự do Con Sâu Ngủ và Gã Phì Lủ chỉ huy, sử dụng toàn bộ quân bài tốt nhất như đại thánh sứ Tây Minh hay Bất Vọng. Quá bất ngờ, hai kẻ mạnh nhất buộc phải rút lui. Người Tuyệt Tưởng tái chiếm các cứ điểm quan trọng ở quận Tây Chinh Kiếm, đồng thời giành lại thi hài Hoàng Tử Cát treo trên nóc thánh đường. Lễ tang muộn được tổ chức, hoa trắng rải đầy chân rẻo Mạn Đà. Sau nhiều tuần, vị vua quá cố đã trở về mảnh đất tổ tiên.
Ở phương diện quân sự, Đấu Thánh làm người ta phần nào nguôi ngoai về Hoàng Tử Cát. Dù còn đó ngờ vực song chẳng ai có thể phủ nhận niềm tin mà gã gieo xuống tiểu quốc.
Bên kia chiến tuyến, Hiệp Dung là kẻ đầu tiên nhận ra thế cục hiện tại không nằm trong chiến lược “phương trình nhiều ẩn”. Y gặp riêng Liệt Giả:
-Tình hình rất bất lợi! Kẻ địch đã chiếm lại tổ hợp cứ điểm quan trọng ở nửa trước quận Tây Chinh Kiếm, chúng ta khó mà vượt qua. Cứ đà này, người Tuyệt Tưởng sẽ kịp sửa chữa Ngọn Xám!
-Kệ nó đi, tòa tháp dẫu sửa được, người Tuyệt Tưởng cũng không có lợi thế. – Liệt Giả khẳng định – Vụ nổ bão điện từ đã phá hủy phần lớn hệ thống điện và vi mạch. Họ không thể dùng hệ thống tên lửa, pháo tự hành, súng máy cảm biến nhiệt hoặc cảm biến năng lượng, hệ thống quét… rất nhiều thứ! Vả lại chúng ta vừa có thêm nguồn viện trợ mới, chênh lệch khí tài không đáng kể.
Hiệp Dung gật gù đoạn chép miệng:
-Đấu Thánh khá hơn tôi tưởng! Hắn không giỏi chỉ huy như Hoàng Tử Cát nhưng tổ chức thế trận rất tốt. Tôi cần thêm nhân lực và hậu cần, nhưng hàng mới chở đến hôm qua, một tuần nữa mới có tiếp. Giờ đã là 16 tháng 11, tháng 12 đang đến, Đại Hội Đồng sắp đưa quân tới. Chúng ta không đủ thời gian hạ thành!
-Có giải pháp không? – Liệt Giả ngửa cổ tu ngụm bia.
-Chỉ còn cách trì hoãn thời gian. Nếu Đại Hội Đồng đưa quân vào năm sau thì còn cơ hội. – Hiệp Dung trả lời – Nhưng chuyện này không thuộc khả năng của chúng ta. Nghe nói Ngài Quý Tộc đang gặp gỡ giới chính trị, tôi nghĩ nên nhờ cậy ông ta!
Liệt Giả thở khà, miệng đầy mùi bia:
-Thông tin nhanh nhạy nhỉ? Phải, tất cả đều trông cậy Ngài Quý Tộc. Ông ta đã nắm rõ tình hình ở đây, chắc sẽ giải quyết được thôi, không cần lo lắng quá!
-Chuyện này cũng là “nghiệm” trong chiến lược của ngài sao? – Hiệp Dung nheo mắt – Ngài nắm chắc phần thắng à?
Gã tóc đỏ lắc đầu:
-Là “nghiệm” nhưng không chắc thắng vì nó nằm ngoài dự tính của ta. Nói đúng hơn, tình huống này phát sinh từ cuộc chiến tranh giành Ngọn Xám. Nhưng xét tình hình hiện tại, chúng ta vẫn nắm lợi thế. Ngài Quý Tộc có thể tác động và khiến các liên minh bỏ mặc Tuyệt Tưởng Thành.
-Tất cả vì lợi ích quang tố sao? Nếu vậy thì trơ trẽn quá! – Hiệp Dung gãi cằm – Các liên minh từng hứa sẽ đưa quân trợ giúp Tuyệt Tưởng Thành vào tháng 12, giờ phủ nhận thì khác nào nhổ toẹt vào hiệp ước Đại Hội Đồng? Tôi không nghĩ họ làm thế!
Liệt Giả mở bản đồ thế giới đoạn chỉ lên phương bắc:
-Băng Hóa quốc đang lún sâu vào chiến tranh, kinh tế lẫn vị thế chính trị thiệt hại nặng. Sáu nước miền đông Băng Thổ đến giờ vẫn chưa quyết định ở lại hay li khai Liên Minh Phương Bắc. Hơn ai hết, Băng Hóa cần quang tố để bù đắp tổn thất. Nói về Nhất Thống Cục… – Gã chỉ vào phía đông bản đồ – …Bắc Thần quốc đang xung đột với Diệp quốc, nguy cơ chiến tranh tổng lực rất rõ ràng, họ cần quang tố dự trữ. Ở Đại Hội Đồng, chính họ đề nghị quyền khai thác quang tố trong rẻo Mạn Đà của người Tuyệt Tưởng. Người Bắc Thần không bao giờ bỏ được tính tham lam! Nói về Trục Chữ Thập, họ vừa lật lọng thỏa thuận để chúng ta tiếp tục chuyển hậu cần, lộ rõ ý đồ mượn tay kẻ khác tiêu diệt Tuyệt Tưởng Thành. Đợi khi cuộc chiến ngã ngũ, Trục Chữ Thập sẽ nhảy vào hất cẳng chúng ta. Ba liên minh này đều chung mục đích, Ngài Quý Tộc sẽ thuyết phục được họ.
-Vậy còn Khối Ngũ Giác?
-Nan giải là ở đây! Khối Ngũ Giác là lý do khiến ta không nắm chắc phần thắng. – Liệt Giả nói – Chỉ cần người Tuyệt Tưởng chịu ký vào bản hiệp ước do Phi Thiên sắp đặt, Khối Ngũ Giác sẽ mang quân đến mà không cần Đại Hội Đồng cho phép. Người Phi Thiên trước nay vốn ngang ngược mà!
-Có cách nào can thiệp không? – Hiệp Dung hỏi.
-Hoàn toàn không. – Liệt Giả đáp – Nhưng ta chắc chắn bản hiệp ước không hề dễ chịu với người Tuyệt Tưởng. Họ đã thiệt hại quá nhiều, họ cần giúp đỡ, nói cách khác thì họ ở cửa dưới. Để đổi lấy viện trợ, họ phải bán nhiều thứ cho Phi Thiên kể cả kiêu hãnh lẫn phẩm giá. Nếu không muốn trở thành con rối của Phi Thiên trong tương lai, người Tuyệt Tưởng có thể không ký hiệp ước. Nhưng vì mảnh đất tổ tiên, ai biết được họ sẽ làm gì? Giả dụ Đấu Nhân còn sống, ông ta nhất quyết không ký, ta chắc chắn. Nếu Hoàng Tử Cát còn sống, hắn sẽ thương lượng. Nhưng Đấu Thánh…? Ta không biết gì về thằng ranh này!
Hiệp Dung nhún vai:
-Ngài có phương án dự phòng chưa?
Liệt Giả khoanh tay ngẫm nghĩ. Lần đầu tiên Hiệp Dung thấy gã gặp khó. Nhưng ngay cả y cũng chưa biết đối phó Đấu Thánh thế nào. Vị vua mới của Tuyệt Tưởng Thành quả thực là một ẩn số. Liệt Giả thở dài:
-Chúng ta dồn ép quá mức, người Tuyệt Tưởng dễ thỏa thuận với Khối Ngũ Giác. Nhưng nếu buông lỏng, họ sẽ tận dụng thời cơ lật ngược tình thế. Tình huống giằng co này… chỉ còn cách kéo dãn mặt trận. Cậu cần lên phía bắc một chuyến! – Gã quay sang Hiệp Dung – Chiếm càng nhiều mỏ quang tố càng tốt, sau đó rao bán chợ đen. Nhớ gợi ý chuyện bán toàn bộ mỏ nhưng không bán. Hiểu chứ? Gợi ý nhưng không bán! Mấu chốt là kéo càng nhiều bọn kền kền về đây càng tốt.
-Tại sao phải làm thế? Ngài đang tính chuyện gì?
Liệt Giả tu bia ừng ực rồi trả lời:
-Để người Tuyệt Tưởng thấy cho dù thắng cuộc, họ cũng chẳng có tương lai tốt đẹp.
…
Rốt cục việc sửa chữa Ngọn Xám chẳng thuận lợi như người Tuyệt Tưởng mong đợi. Họ luôn dự trữ máu Tịnh Sa nhưng Tịnh Hoạt đã phá hủy tất cả trước Lễ Đập Búa. Không có máu, các pháp sư khó lòng khống chế tòa tháp; họ chỉ giảm thiểu cường độ bão điện từ chứ không thể làm nó biến mất hoàn toàn. Nhiều khí tài quân sự tiếp tục bị bỏ xó, máy móc công xưởng vẫn đóng băng. Điểm đáng kể nhất là hệ thống điện dân sinh hoạt động trở lại dù đôi lúc phập phù, Tuyệt Tưởng Thành có thể dùng bộ đàm hoặc các thiết bị truyền tin thay vì phụ thuộc xạ ưng.
Cùng thời điểm đó, một nhóm phóng viên từ lục địa Thượng Cổ đã tiếp cận tiểu quốc. Chính phủ Tuyệt Tưởng đưa nhóm này vào thành phố, hỗ trợ họ tối đa nhằm công bố hình ảnh cuộc chiến ra truyền thông thế giới. Kế hoạch hiệu quả ngay tức thì: dân chúng Tâm Mộng biểu tình khắp nơi, vài nước trung lập yêu cầu giải quyết chiến tranh thông qua bỏ phiếu Đại Hội Đồng, nhiều tổ chức đòi Thánh Vực thể hiện vai trò đức tin. Nhưng đáp lại tất cả, bốn liên minh lớn nhất lẫn Thánh Vực đều trốn tránh bằng những phát ngôn ngoại giao ve vuốt. Tình báo cho hay mọi diễn biến chính trị đều có dấu tay Ngài Quý Tộc, liên minh duy nhất mà ông ta chưa đụng đến là Khối Ngũ Giác hay cụ thể hơn là Phi Thiên quốc.
Ngày 22, Phi Thiên quôc bất ngờ liên lạc với Tuyệt Tưởng Thành. Trên màn ảnh ba chiều thi thoảng bị nhiễu hình, Trần Độ cúi đầu trang trọng trước Đấu Thánh:
-Đức vua sa mạc đáng kính! Ồ, ông bạn Tây Minh của tôi cũng có mặt à? – Lão ghé đầu nhìn sang – Được rồi, đáng lẽ đây là cuộc đối thoại giữa hai vị vua nhưng Đệ Thập rất bận nên tôi đại diện hộ ông ấy. Ngài không phiền chứ, thưa đức vua? Tốt! Vậy chúng ta nói chuyện thẳng thắn! Khà! Tôi gặp ngài với tư cách một người bạn, thiện ý của một người bạn. Phi Thiên quốc luôn thể hiện điều này từ thuở các ngài chưa mở cửa hòa nhập thế giới hiện đại(*). Vậy nên với những lời đề nghị mà tôi sắp nói đây, mong ngài (đức vua) coi chúng như tấm chân tình từ một người bạn. Chúng tôi và Khối Ngũ Giác sẵn sàng gửi quân chi viện Tuyệt Tưởng Thành. Tôi đảm bảo chiến tranh sẽ kết thúc sớm!
-Nếu được thế, Tuyệt Tưởng Thành sẽ trả ơn xứng đáng. – Đấu Thánh trả lời.
Trần Độ cười khanh khách, bộ hàm trơ xương kêu lách cách:
-Theo tôi thấy, các ngài thiệt hại khá nặng. Các ngài cần rất nhiều tiền để bù đắp tổn thất chiến tranh mà tôi được biết số lượng mỏ quang tố của Tuyệt Tưởng Thành đang suy giảm rõ rệt, và nhiều thứ khác không thể dùng tiền giải quyết như an ninh quốc phòng. Phi Thiên quốc sẽ cứu trợ nhân đạo, giúp Tuyệt Tưởng Thành tái thiết hạ tầng, lập tiền trạm bảo vệ tiểu quốc, đầu tư lĩnh vực mới ngoài khai thác tài nguyên. Phi Thiên chúng tôi không đòi hỏi quang tố nhưng đề nghị một chương trình trao đổi nhân lực. Người Phi Thiên sẽ điều hành kế hoạch tái thiết, đổi lại, Tuyệt Tưởng Thành cung cấp nhân lực chất lượng cao. Phi Thiên có thị trường đầu tư mới, Tuyệt Tưởng Thành nhận viện trợ trực tiếp, hai bên đều hưởng lợi. Ngài thấy sao, đức vua?
-Các ngài muốn nhân lực ngành gì? – Đấu Thánh hỏi.
-Công nghệ và khai thác mỏ.
-Chúng tôi được phép gia nhập liên minh Khối Ngũ Giác?
-Ồ, còn quá sớm để nói chuyện liên minh! Phi Thiên rất muốn nhưng còn đó những thành viên khác, chúng tôi không thể tự mình quyết định tất cả! – Trần Độ cười – Nhưng không phải không có cách, tôi xin phép gợi ý vài điều…
Hai bên thảo luận suốt từ chiều đến chập tối. Kết thúc đối thoại, gã vua trẻ ngả lưng trên ghế, đôi mắt đăm đăm nhìn mái trần tòa điện chính. Gã rít một hơi thuốc dài đoạn quay sang Tây Minh:
-Phi Thiên quốc các ông luôn thế! Vẫn tỏ ra là người bạn đáng tin cậy, đáng nói là Phi Thiên luôn đến đúng chỗ, đúng thời điểm! Chẳng trách hai mươi năm trước, các ông hưởng lợi nhiều nhất từ cuộc chiến tranh giành tài nguyên.
Tây Minh gật gù cười. Đấu Thánh rút từ túi áo một quả cầu với hàng trăm lớp cánh nhỏ xíu bao bọc bên ngoài, dưới mỗi lớp cánh là hàng trăm con bọ nhấp nháy đèn. Gã vận lực, đám bọ vỗ cánh bay khắp nơi rồi trở về vị trí cũ không thiếu một con. Lần đến Mù Thủy, nhờ cỗ máy này mà Đấu Thánh phát giác kế hoạch tấn công Tuyệt Tưởng Thành của Liệt Giả(**). Gã vua trẻ vân vê quả cầu, sau tiếp lời:
-Bọ nghe lén, có khả năng tự thu thập thông tin, hoạt động trong nhiều môi trường khác nhau mà không cần người điều khiển, có thể gửi tin khẩn cấp rồi tự động phá hủy nếu lọt vào tay kẻ địch. Một sản phẩm giữa máy móc và phép thuật. Mỗi con bọ được cài đặt chương trình Trí Tuệ Nhân Tạo cực kỳ tinh vi, ngay các nước lớn cũng chưa chắc chế tạo được. Tất cả luôn nghĩ Kim Ngân lạc hậu man rợ, nhưng thực tế là người Kim Ngân đủ khả năng chế tạo những thứ thế này. Trí tuệ chúng tôi không thua bất cứ ai, kể cả Băng Hóa quốc hay họ Hỏa của Phi Thiên. Trần Độ muốn hợp tác trao đổi nhân lực? Không, ông ta muốn trí tuệ Tuyệt Tưởng Thành. Thứ đó giá trị hơn bất cứ mỏ quang tố nào! Nếu tôi đồng ý thỏa thuận thì ba mươi năm sau, Phi Thiên sẽ can thiệp nội bộ Tuyệt Tưởng Thành đến tận gốc rễ. Chương trình tái thiết do chính phủ Phi Thiên điều hành? Đó là cuộc xâm lăng tiền bạc, một cuộc khai thác chấm xám! Chuyện này xảy ra hầu khắp Kim Ngân, các đất nước bị tàn phá không chỉ vì nội chiến mà bởi nạn chảy máu chất xám. Những tầng lớp tinh hoa nhất không muốn trở về cống hiến cho nơi mà họ sinh ra hoặc có cội nguồn ở đó.
Tây Minh lúc lắc đầu:
-Đáng buồn là chính các nước lớn gây ra tình trạng đó.
-Phải, những nước lớn như Phi Thiên các ông đứng đằng sau phiến quân hoặc khủng bố(***). Sự thật sờ sờ nhưng chẳng ai dám nói thẳng ở Đại Hội Đồng! – Đấu Thánh thở đầy khói – Nếu ta đồng ý ký hiệp ước, Tuyệt Tưởng Thành tất rơi vào kết cục hỗn loạn như Âm Giới quốc, Sa Thần quốc… Phi Thiên quốc có cớ duy trì sự hiện diện của mình ở đây, tình trạng đó kéo dài bao lâu? Mười năm? Hai mươi năm? Năm mươi năm? Hay tám trăm năm như cả Kim Ngân đang gánh chịu?
Đại thánh sứ khoanh tay nhìn màn hình ba chiều trống không, sau nói:
-Tôi từng nghĩ ông bạn già (Trần Độ) sẽ mời Tuyệt Tưởng Thành gia nhập Khối Ngũ Giác, nhưng hắn lại nghĩ khác. Một hiệp ước không thỏa thuận liên minh chẳng khác nào bản hợp đồng không chữ ký. Phi Thiên có thể rời bỏ hoặc trao đổi Tuyệt Tưởng Thành bất cứ lúc nào, miễn sao đạt được lợi ích. Một hiệp ước nguy hiểm…
Tây Minh rít một hơi thuốc, sau lắc đầu:
-…đáng tiếc, lựa chọn của ngài chỉ còn “nguy hiểm” hoặc “nguy hiểm hơn thế”! Ba nước lớn Lưu Vân, Bắc Thần và Băng Hóa sẽ liên hệ với Tuyệt Tưởng Thành dù họ vừa đi đêm với Ngài Quý Tộc. Tôi tin vậy! Nhưng tôi dám đảm bảo điều khoản của họ khó chịu hơn Phi Thiên quốc nhiều lần! Ngài hiểu tôi không ủng hộ Phi Thiên mà chỉ nói sự thật, thưa đức vua!
Đấu Thánh nhíu mày. Gã không nói gì thêm, tâm tưởng chìm vào suy nghĩ tính toán, người lún sâu xuống ghế ngồi tựa thể một sức ép vô hình đang dồn xuống. Bất chợt Tây Minh đẩy một mảnh giấy về phía gã. Đấu Thánh nhận ra nó là đơn thỉnh nguyện từ quân thủ vệ, họ mong muốn Vô Phong làm chỉ huy chính thức. Chỉ cần gã phê chuẩn, Vô Phong sẽ trở thành thủ lĩnh ngoại quốc đầu tiên của đội quân tinh nhuệ nhất tiểu quốc. Đại thánh sứ nói:
-Nhiều người ủng hộ Vô Phong nhưng đây không phải lúc thích hợp. Mấy ngày nay, anh chàng tóc đỏ ở lì trong bệnh xá.
-Dưỡng thương à? – Đấu Thánh hỏi.
-Không. Tôi e cậu ta lạc lối giống ngài mấy ngày trước.
…
Chập tối, Đấu Thánh đến khu bệnh xá phía bắc thành phố. Thấy gã, dân chúng cùng binh lính vội dạt sang hai bên cúi chào. Gã vua trẻ trong mắt họ lầm lì như thanh mã tấu, bước chân hơi gấp gáp như luôn chạy đua với thời gian, gã chẳng bệ vệ như ngài Đấu Nhân cũng chẳng hay cười như Hoàng Tử Cát. Mọi người xa lánh gã vì nể sợ, vì ngờ vực, vì nhiều lý do khác nhau. Nhưng Đấu Thánh chỉ mải miết đi, đám ngự lâm theo sau bước hộc tốc mới đuổi kịp. Không nhìn xuống hay quan tâm mấy thứ lâu nhâu xung quanh, gã luôn nhìn về phía trước – cái nhìn của kẻ đứng trên đỉnh cao tìm kiếm đỉnh cao mới. Gã vua trẻ lẻ loi suốt đoạn đường tối tăm, một mình lội giữa hàng nghìn con người Tuyệt Tưởng Thành.
Qua những hành lang đầy rẫy xe cáng lẫn người bị thương, gã vua trẻ dừng lại trước một căn phòng. Tiểu Hồ và Hỏa Nghi đứng bên ngoài, ai nấy khoanh tay trong nét mặt chán chường. Đấu Thánh ngó bọn họ rồi bước vào rồi chốt cửa. Gã không muốn người khác làm phiền. Sục sạo căn phòng tối tăm, gã phát hiện tên tóc đỏ trốn dưới gầm giường bệnh, toàn thân co quắp và bị bóng tối đồng hóa, hầu như chẳng còn sắc màu nào ngoài đôi mắt trắng dã vằn tia máu. Vô Phong đã như thế nhiều ngày, chỉ vài người thân quen biết chuyện. Đấu Thánh kéo ghế ngồi đoạn cúi đầu nhìn tên tóc đỏ, giọng mỉa mai:
-Sao vậy, kẻ tầm thường? Mọi khi anh bạn to họng lắm mà, sao chết dí ở đây như chó rúc xó nhà thế?
Vô Phong không trả lời, thậm chí chẳng để tâm nhà vua. Đôi mắt gã bị phủ kín bởi màn đêm, tâm trí đầy rẫy kí ức đỏ quạch về trận tử thủ cách đây một tuần. Đấu Thánh đá vào chân hắn:
-Này, nghe tôi nói không, anh bạn? Tôi có chuyện kể, muốn nghe chứ?
Tên tóc đỏ gật gật trong vô thức. Đấu Thánh rít một hơi thuốc dài rồi cất lời:
-Nói thế nào nhỉ? Câu chuyện kể về vị hoàng tử thứ hai, con trai thứ hai của một đức vua vĩ đại. Tên hoàng tử đó là tai họa. Gã khiến hoàng hậu mang thai chịu nhiều đau đớn. Gã đẻ non, làm người mẹ mất máu nhiều hơn bình thường. Tệ hại hơn, khi sinh ra gã không khóc và suýt chết vì ngạt thở. Nhưng bằng cách nào đó gã vẫn tồn tại. Vì gã, người mẹ mất sức rồi qua đời vài năm sau đó. Đức vua vĩ đại đặt cho hắn một cái tên nghĩa là “chống lại thánh thần”, ngụ ý rằng đứa trẻ đi ngược lại ý chí Vạn Thế và đáng lẽ nó đừng nên xuất hiện trên cõi đời. Nhà vua vẫn luôn nghĩ hoàng hậu qua đời vì đứa con bất hạnh này. Gã là điềm gở.
Vô Phong ho sù sụ. Đấu Thánh ngừng một chút sau tiếp tục:
-Đứa trẻ tai họa lớn lên dưới cung điện vàng bạc, dưới Ngọn Xám cao ngất, nhưng tệ hơn cả là dưới cái bóng người anh trai. Người anh giỏi giang gấp nhiều lần gã hoàng tử, chẳng ai nghi ngờ việc anh ta trở thành nhà vua tương lai. Bởi ghen tỵ, gã hoàng tử luôn tìm cách chứng tỏ khả năng. Khốn khổ là gã bất tài trong mọi lĩnh vực. Gã không thể sử dụng phép Mộc niệm để liên kết với quái vật không trung, cũng chẳng chứng tỏ được bất cứ tài năng gì trong kiếm thuật hay phép thuật. Tự ái, gã phấn đấu trở thành thánh sứ đầu tiên ở xứ sở vốn chẳng coi trọng chức nghiệp này. Gã lấy điều đó làm tự hào, để che giấu sự kém cỏi và khỏa lấp sự thua thiệt trước anh trai. Nhưng sâu xuống dưới, sâu nữa, sâu mãi đến tận cùng tâm trí gã hoàng tử, đố kỵ vẫn hoàn đố kỵ.
Vài tiếng cục cựa dưới gầm giường xen ngang lời Đấu Thánh. Gã vua trẻ lại ngừng ít phút trước khi tiếp lời:
-Chiến tranh đến, người anh trai tài năng cùng người cha vĩ đại đều chết, gã hoàng tử tai họa trở thành vua – một ông vua bất tài. Gã nhận ra khi những người mà gã căm ghét nhất đều ra đi. Đau khổ? Gã có đau khổ. Hối hận? Gã có hối hận. Nhưng “đố kỵ” mới là lí lẽ cuộc đời gã. Ngay từ đầu, ông vua đó đã lựa chọn một lẽ sống sai lầm. Nhưng tồi tệ là khi người cha lẫn anh trai ra đi, sự “đố kỵ” biến mất, lí lẽ biến mất theo. Gã chưa bao giờ đúng, gã luôn luôn sai nhưng ngay cả sự sai trái cũng rời bỏ gã. Mọi thứ trở thành bóng tối sâu thẳm – một nơi mà chẳng ánh mặt trời soi rọi nổi, một nơi không chân lý hay bàn tay thánh thần nào có thể vươn tới. Nhà vua không thấy thân thể mình, gã trở nên đơn – độc – tuyệt – đối.
Vô Phong im lặng suốt từ đầu tới giờ bỗng hỏi:
-Vậy gã vua bất tài đứng dậy bằng cách nào?
-Tự đối thoại. – Đấu Thánh trả lời – Con người dễ dàng bắt chuyện kẻ lạ nhưng không dám mở lời với chính mình. Gã tự đối thoại, tự tìm kiếm bản thân giữa bóng đêm. Sự câm lặng hóa ra là tấm gương phản chiếu đầy đủ nhất về con người gã. Và nhà vua bất tài bắt đầu cuộc hành trình. Trên quãng đường rộng lớn, gã bắt gặp chính mình trong vô số hình hài khác nhau, từ “đố kỵ”, “tự mãn”, “kiêu ngạo” cho tới “yếu đuối”. Càng đi, gã càng gặp nhiều hình hài mới mà gã chưa từng biết, chưa từng thấy. Bóng tối nuốt chửng người đàn ông dũng cảm, nuốt chửng người đàn ông thừa ý chí nhưng gã vẫn tiếp tục cuộc hành trình.
-Tại sao phải bước tiếp khi bóng tối quá rộng lớn?
-Để trả lời câu hỏi “ta là ai?”. Kẻ giỏi giang nhất hay vô dụng nhất rốt cục đều phải chứng kiến kết cục của mình; trong bóng tối, mọi thứ đồng đẳng. – Đấu Thánh nói – Nhà vua bất tài đã sống trong đố kỵ, tự mãn, kiêu căng và ngạo mạn. Nhưng gã không thay đổi, gã sẽ sống như thế cho đến năm tháng cuối cùng của thời đại này. Gã tiếp tục căm ghét người anh trai cùng người cha đã mất. Vì niềm “đố kỵ”, gã sẽ làm điều mà cả anh trai, người cha hay không vị vua nào trước đây dám làm. Thoát khỏi bóng tối? Không, bởi phía sau bóng tối là màn đêm khác lớn hơn đang chờ đợi nhà vua bất tài. Nhưng gã không hối tiếc. Gã định sẵn kết cục cho mình và chuẩn bị mọi thứ cho kết cục ấy. Tất cả sẽ kết thúc vào tháng 12 tới đây.
-Vậy đó hẳn là vị vua cô độc nhất thế giới.
Đấu Thánh rít điếu thuốc, cổ họng thở dài cùng làn khói xanh:
-Có những bóng đêm sâu thẳm mà chẳng người bạn, cha mẹ hay chân lý nào cứu nổi bản thân ta. Chỉ có ta mới vực dậy được chính ta thôi, anh bạn! Nếu không thể chiến đấu cho lý tưởng vĩ đại thì hãy chiến đấu cho sự ích kỷ cá nhân. Câu chuyện không kết thúc khi ta nằm yên trong bóng tối, câu chuyện chỉ kết thúc khi ta bước đi trong bóng tối. Lựa chọn kiểu nào thì tùy cậu thôi!
-Tại sao ông bạn nói với tôi mấy điều này?
Gã vua trẻ bật cười. Ngẫm nghĩ hồi lâu, gã đứng dậy, vuốt quần áo phẳng phiu rồi nói:
-Vì thế giới này cần những câu chuyện kể. Trước ngày tận cùng của Tuyệt Tưởng Thành, ta vẫn muốn nghe anh bạn kể chuyện. Có thể chúng ta chẳng hiểu thế giới của nhau, nhưng có thể chúng ta sẽ thông cảm cho nhau hơn. Biết đâu đấy?!
Đấu Thánh ném bao thuốc cùng bật lửa xuống gầm giường sau cất bước rời phòng. Giữa không gian quánh mùi thuốc, Vô Phong lập cập hút thuốc. Hắn suy nghĩ rồi run rẩy cất bước trong dòng ký ức đỏ quạch đầy sợ hãi. Bóng tối rộng lớn. Bóng tối nuốt chửng tất cả. Nhưng người đàn ông phải cất bước.
(*) Đấu Nhân là vị vua đầu tiên đưa Tuyệt Tưởng Thành hòa nhập kỷ nguyên hiện đại của Tâm Mộng, xem lại Quyển 3 Chương 109
(**) xem lại Quyển 3 Chương 72
(***) các đế quốc hỗ trợ tài chính cho phiến quân và khủng bố, một tên Chó Hoang từng đề cập chuyện này với Lục Châu, xem lại Quyển 3 Chương 40
Tác giả :
Get Backer