Ngục Thánh
Quyển 1 - Chương 4: Hai bầu trời
Vô Phong thấy mình đang mặc quân phục, lưng đeo trường kiếm. Không gian xung quanh hắn đang rung động, tiếng động cơ phi thuyền ù ù bên tai. Từ trong ánh đèn đỏ mù mờ, một người hiện ra trước mặt Vô Phong và cười:
-Suy nghĩ gì thế, Phong?
Hắn nghĩ nên trả lời người kia một câu nhưng không; hắn lặng thinh, tay nghịch ngợm con dao sắc bén. Hắn cảm giác cơ thể này không phải của mình; từ cử động tay chân cho tới cảm xúc, tất cả như bị ai đó thiết định sẵn. Người đó nói tiếp:
-Chắc đội phó của chúng đang tơ tưởng cô nàng nào đó. Này, đội phó thích tóc vàng, tóc nâu, hay tóc đen?
Những tiếng cười rúc rích vang lên. Vô Phong không nhìn thấy dung diện của người ấy nhưng hắn cảm giác rất quen. Hắn cảm giác anh ta đang lẩn quất đâu đấy trong những mảnh ký ức mơ hồ.
Tiếng nổ đì đùng, bầu trời đen đặc loang loáng đạn pháo. Người kia tiếp lời:
-Chia ra! Gặp nhau ở cứ điểm số một! Nhớ chưa?
Vô Phong cúi đầu:
-Rõ, thưa đội trưởng.
-Đi thôi!
Vô Phong xốc lại thanh kiếm đeo lưng rồi nhảy ra khỏi phi thuyền. Gió lạnh buốt cứa sâu da thịt, mưa tầm tã cuốn trôi nhiệt huyết. Cảnh tượng chiến trường đập thẳng mắt hắn. Những quả đạn pháo lập lòe bay vun vút, phi thuyền quần thảo trong đêm, hàng trăm xe thiết giáp lao về phía trước. Bão lửa, mưa đạn, hàng ngàn người tiến bước, hàng ngàn người ngã xuống, vạn cơ thể lụi tàn dưới bùn máu.
Đây là thực hay mơ?
*
* *
Vô Phong giật mình tỉnh giấc, đầu đập vào vật gì đấy rất cứng. Tên tóc đỏ ôm đầu chửi đổng:
-Mẹ khỉ!
Hắn xoa xoa trán, tự trách căn nhà của mình quá bé. Gọi là “nhà” chứ đó là một hỗn hợp giữa tấm ván giường, đệm mút lòi lò xo và chăn bông xổ tung ruột. Nó rộng vừa đủ để chui ra chui vào, mùa đông rét thấu xương, mùa hè hấp hơi muốn nướng chín người nằm trong. Căn nhà tọa lạc tại một con phố chất đống đồ cũ chẳng ai dọn dẹp, mặt đường nhơm nhớp rác thải dẫn đến nhiều con phố khác đan xen chằng chịt. Những ngôi nhà tạm bợ lợp mái tôn rỉ nhoèn chen chúc tầng tầng lớp lớp giữa mấy tòa chung cư bỏ hoang. Bóng người vật vờ lang thang chốc chốc lại lao vào ẩu đả giành giật miếng ăn. Chốn này không có lễ quốc khánh, không có ánh sáng văn minh, người dân vẫn thường gọi nó là “chợ rác”.
“Xin quý khách chớ bận tâm, đó chỉ là bãi rác thành phố!” – các hướng dẫn viên du lịch vẫn thường nói thế khi có du khách tò mò về chợ rác. Không ai biết chính xác nó là thứ gì hay xuất hiện từ bao giờ. Chỉ biết nó nằm ở một khu vùng rìa ngoài quận Mắt Trắng, hoàn toàn tách biệt với thành phố. Dân nghèo, tội phạm, tệ nạn; mọi thành phần cặn bã xã hội tập trung tại chợ rác. Năm này qua năm khác, nó tồn tại một cách hiển nhiên tựa vết sẹo xấu xí trên lớp da Phi Thiên thành mịn màng. Nhiều người dân lên tiếng đòi xóa bỏ nơi này song chuyện đâu vẫn hoàn đấy. Chợ rác thỉnh thoảng được báo chí đào xới như một cách chỉ trích sự yếu kém của chính phủ Bạch Dương đệ thập.
Hơi lạnh đêm tối luồn qua ngõ ngách, Vô Phong rùng mình. Hắn cuộn người thở phì phò trong chiếc chăn bông hôi hám. Tên tóc đỏ nằm đó, nghĩ ngợi về giấc mơ vừa trải qua. Giấc mơ ấy liên tục quấy phá giấc ngủ của hắn vài tháng nay.
Đội trưởng là ai? Tại sao hắn là đội phó? Chiến trường kia kết thúc ra sao? Những câu hỏi trói chặt tâm trí Vô Phong, có điều hắn không biết trả lời. Mỗi lần như thế hắn lại đem chiếc quân hàm ra ngắm nghía, coi nó là thứ cứu cánh, là câu trả lời. Hắn chăm chú nhìn quân hàm, đôi mắt phản chiếu dòng chữ nhỏ đen đúa:
Vô Phong
Đội phó Thổ Hành
Ta là ai?
Năm năm trước, tên tóc đỏ tỉnh dậy giữa chợ rác. Như đứa bé cất tiếng khóc chào đời trong vòng tay cha mẹ, hắn sinh ra trong bãi phế liệu xú uế nồng nặc. Hắn không biết gì về bản thân, hắn không hiểu chính hắn, ngay cả tên mình là gì hắn cũng không rõ. Tất cả những gì hắn có là chiếc quân hàm cùng một bộ quân phục. Mặc kệ quân hàm kia thuộc về hắn hay người khác, tên tóc đỏ tự xưng là Vô Phong. Từ đó, Vô Phong hành nghề ăn cắp vặt suốt năm năm liền. Khó mà mô tả cuộc đời hắn dài hơn hai câu điệp khúc: “ăn trộm, có tiền” và “ăn trộm, bị đòn”. Một nghề đáng khinh nhưng ít nhất nó đã giúp hắn tồn tại dẫu hơi lay lắt. Theo quan điểm của cư dân chợ rác, nghề nào cũng giống nhau vì đều phục vụ nhu cầu khỏa lấp dạ dày.
Nhắc chuyện ăn uống, bụng tên tóc đỏ nhộn nhạo kêu đói. Túi tiền mà hắn mới chôm chỉa hồi sáng đã vơi quá nửa do trả nợ ông chủ Lập, số còn lại vừa đủ cho một bữa xả láng… mì trộn. Hắn lắc đầu ngao ngán. Nửa năm nay, thành phần dinh dưỡng trong cơ thể hắn chủ yếu đến từ món mì trộn. Đời người đâu thể quẩn quanh một món ăn, làm một bữa thịnh soạn chăng? – Hắn mơ màng.
Mơ chán, Vô Phong rời ổ bước đi trên con phố nhớp rác thải. Vô số kẻ vạ vật bên vỉa hè, trên đống rác hoặc trong cũi chó; họ say sưa ngủ, say sưa với giấc mơ ăn ngon mặc đẹp. Vài người châu đầu xem vô tuyến và lắng nghe gã phát thanh viên đọc bản tin tối:
“Sau lần xuất hiện đầu tiên của công chúa Lục Châu tại lễ quốc khánh, nhiều ý kiến cho rằng cô sẽ mở tiệc sinh nhật. Tuy nhiên, theo tin chúng tôi mới nhận từ phát ngôn viên chính phủ thì công chúa đã từ chối đề cập vấn đề này. Nhiều khả năng dân chúng Phi Thiên Quốc phải chờ đợi bữa tiệc sinh nhật thêm một năm nữa. Rất nhiều thư gửi đến mong công chúa hồi tâm chuyển ý…”
Giọng nói bị ngắt quãng vì ai đó đã quăng gạch lủng màn hình. Một gã nói, giọng đầy hằn học:
-Tiên sư con điếm! Phải chi nó tổ chức sinh nhật là chúng ta có thêm cơ hội làm ăn không?
-Trông con bé công chúa xinh xắn đấy chứ!
-Xinh để làm gì? Trên giường tất cả đàn bà đều như nhau, đúng không?
Đám du thủ du thực cười hô hố, sau bỏ đi. Vô Phong ngán ngẩm nhìn theo. Hắn chẳng trách cứ mấy lời tục tằn của họ, chỉ là hắn đang nghĩ tới những kiếp người ở chợ rác. Nơi đây, rác thải và con người đồng đẳng.
Nơi đây không có ánh sáng mặt trời.
Gã tóc đỏ dừng bước. Trước mặt hắn là một lão già đang nằm dựa tường thiu thiu ngủ, áo quần nát tươm dính rác, đầu tóc nhờn nhẫy hôi hám. Trên tay lão còn một mẩu bánh mì đang ăn dở. Vô Phong định lấy mẩu bánh mì thì lão bật dậy đấm đá hắn túi bụi. Lão già vừa đánh vừa chửi:
-Thích ăn cướp? Chết đi thằng ranh!
Vô Phong gầm lên:
-Tổ sư lão già! Tôi đây!
Ông già ngừng đánh, cẩn thận ngó xuống, thấy bộ tóc đỏ bèn giả lả:
-Ô, là thằng tóc đỏ? Sao chú mày không lên tiếng? Tao tưởng thằng ất ơ nào!
Lát sau, hai người ngồi cạnh nhau như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Đầu Vô Phong nổi mấy cục u sưng vếu, lão già bẻ đôi bánh mì chia cho hắn như chuộc lỗi. Hắn giật bánh, làu bàu:
-Lúc nãy tôi mà vớ được cục gạch là lão…
Ông già vỗ đầu hắn:
-Lũ cứng đầu bên trong chợ rác còn thua tao, chú mày làm gì được chớ?
Lão già câng câng mặt tỏ thái độ khiêu chiến. Tên tóc đỏ bật cười, đoạn gặm bánh mì trong im lặng. Hai người quen nhau trong trận sống mái tranh giành tiền bạc. Khi ấy Vô Phong bị đánh gần chết, còn lão già dập mũi vì dính đòn ném gạch của hắn. Sau lần đó, quan hệ giữa họ trở thành một thứ gọi là “bạn bè”. Vô Phong không biết tên lão, tiện miệng gọi “lão già”. Lão già không biết tên Vô Phong nên gọi hắn là “thằng tóc đỏ”.
Lão già giương cặp mắt sắc lẻm xoáy vào tên tóc đỏ:
-Dạo này chú mày ít nói ít cười nhỉ? Ô, hay đang tơ tưởng con bé nào chăng?
-He he! – Hắn cười dâm tà – Được thế đã tốt! Tôi nghĩ chuyện khác thôi.
-Chuyện gì?
Hắn ngửa mặt nhìn bầu trời bé tí phía sau tòa nhà cao tầng:
-Ở đây tôi không thấy ánh sáng, không thấy gió.
Ông già vừa nhồm nhoàm nhai bánh mì vừa nói:
-Mày muốn rời khỏi chợ rác?
Vô Phong gật đầu, đoạn chìa ra chiếc quân hàm. Lão già nheo mắt:
-Mày vẫn tin mày là đội phó Thổ Hành?
-Nó là của tôi. – Vô Phong cười.
Hai người tự dưng im lặng hồi lâu. Lát sau lão già lên tiếng:
-Mày ra ngoài đó vì cái gì? Không có thẻ công dân, cảnh vệ sẽ tống mày vào tù! Ở đây, mày vẫn có thể sống.
Vô Phong cười:
-Tôi muốn biết mình là ai.
-Giấc mơ của chú mày đấy à?
-Phải.
Lão già gật gù, lòng đôi chút chộn rộn. Lão gác tay lên trán, nói:
-Ở chợ rác vẫn có cơ hội. Tao có thể huấn luyện chú mày. Mày biết đấy, càng đi sâu vào chợ rác, càng nhiều quyền lực. Chợ rác còn gọi là Uất Hận thành, đứa đứng đầu…
-…là thiên tử Uất Hận thành chứ gì? – Tên tóc đỏ cười rộ – Chẳng ham! Nơi ấy chật chội lắm, không hợp với tôi!
Lão già nhếch mép:
-Nghĩ kỹ chưa? Rời bỏ chợ rác, mày sẽ không được quay về nữa!
Vô Phong cười:
-Tôi nghĩ kỹ rồi. Tôi không muốn ở lại đây nữa.
Lão già thở dài:
-Vậy thì… tao không cản nữa, đi đi. Nhưng nhớ quay lại và mang theo một con nhỏ xinh xắn nhé!
Hai người cười rần. Sau tiếng cười là khoảng không gian im ắng dài lê thê. Tên tóc đỏ gãi gãi đầu:
-Chẳng may tôi chết nơi xó xỉnh nào đấy nhỉ? Giấc mơ sẽ thành ảo tưởng thôi.
-Ảo tưởng?
-Chẳng phải vậy à? Người ta sẽ trân trọng giấc mơ nếu giấc mơ thành công, nếu không, nó chỉ là ảo tưởng.
Lão già rúc tay vào ngực, ngáp dài ngái ngủ:
-Đã gắng sức chưa?
-Ý ông là…
-Mày đã thiêu đốt bản thân mày cho giấc mơ chưa mà nói nó là ảo tưởng?
Giấc mơ là ảo tưởng chăng? Vô Phong suy nghĩ hồi lâu. Hắn cảm giác mình còn quá trẻ để trả lời.
“Mày đã thiêu đốt bản thân mày cho giấc mơ chưa mà nói nó là ảo tưởng?”.
Lão già nhắm mắt, ít phút sau đã ngáy pho pho. Vô Phong ném một đồng tiền vàng vào tay lão và coi đó như lời tạm biệt:
-Đủ mua cả rổ bánh mì đấy!
Vô Phong nhìn lão một lúc rồi bỏ đi. Rời khỏi chợ rác, hắn sẽ không được phép quay về. Đó là luật, nhưng Vô Phong không quan tâm. Thế giới rộng lớn ngoài kia thú vị hơn nhiều.
Vài tiếng sau…
Thế giới rộng lớn nghe có vẻ to tát chứ thực chất là khu nội thành mà Vô Phong đã nhẵn mặt. Hành trang hắn mang theo bao gồm bộ quân phục, chiếc quân hàm, ít tiền lẻ và thân xác đói kém. Ước mơ cao xa vừa nãy giờ nhường chỗ cho khát khao đồ ăn. Tên tóc đỏ láo liên nhìn sang phải rồi nhăm nhe sang trái. Được cảnh báo nạn trộm cắp, bàn dân thiên hạ giờ cảnh giác hơn nhiều, chẳng có khe hở nào để đôi tay của hắn làm việc. Nhận thấy tình hình không khả quan, hắn liền chuyển qua con phố khác.
Hàng trăm tấm biển hiệu nhấp nháy ánh đèn đủ màu sắc đến chói mắt, những tòa tháp cao ngất xập xình tiếng nhạc, trên đường chật ních người tập trung chủ yếu thanh niên nam nữ. Họ đội tóc giả lòe loẹt màu sắc, trang phục kỳ dị đủ thể loại. Hiện đã quá nửa đêm nhưng không khí vui chơi náo nhiệt hơn buổi sáng gấp nhiều lần. Đó là một phần cảnh tượng của trung tâm giải trí Phi Thiên thành. Càng chật chội càng huyên náo bao nhiêu càng tốt cho những kẻ như Vô Phong bấy nhiêu. Phía trước có đám đông dồn cục, Vô Phong lập tức len tới, đôi mắt nhòm thẳng túi áo của một anh chàng đội tóc giả màu xanh rì. Tay phải của gã uốn lượn như rắn lần lên túi ngực của người nọ, móc ra túi tiền rồi nhanh chóng thu về. Tất cả những động tác ấy chỉ diễn ra trong nháy mắt. Xong việc, Vô Phong chuồn thẳng đến một con hẻm và kiểm tra chiến lợi phẩm. Hàng chục đồng vàng lấp lóe nhảy múa trong mắt hắn. Chừng này là đủ sắm một bữa ăn thịnh soạn như hắn từng mơ ước.
Đầu óc đang say sưa với những hình ảnh thơm ngon, Vô Phong bỗng nhận ra phía trước có một đám người kỳ lạ. Đám ấy có sáu người, năm gã tướng tá hộ pháp đi thành vòng tròn bảo vệ một gã trung niên. Gã trung niên ấy vừa béo vừa thấp, chiếc áo khoác lông thú trên người y không đủ che lấp cái bụng phệ đang núng nính theo từng bước chân. Bên vai gã lủng lẳng một chiếc túi da cũ kỹ, trông qua người và vật chẳng ăn nhập với nhau. Linh tính mách bảo hắn rằng trong túi có vật giá trị và độ nguy hiểm cũng tăng theo cấp số nhân. Một chút sợ hãi trong lý trí nhắc nhở Vô Phong chớ làm điều dại dột. “Đời vẫn dài, vẫn đầy cơ hội chôm chỉa, không nhất thiết phải liều mạng”.
Vô Phong lắc lắc đầu, đã ăn trộm thì không cần ngán thằng nào, kể cả hoàng đế. Nếu may mắn cướp được cái túi kia, hắn sẽ rời khỏi thành phố hoặc cùng lắm là vượt biên. Thế giới Tâm Mộng rộng lớn vô cùng, miễn nơi nào có người, Vô Phong sẽ sống. Nghĩ tới đó, hắn quyết định bám đuôi đám người kỳ lạ kia, song vẫn giữ khoảng cách nhất định. Đám người kia đi đâu Vô Phong theo đó, đôi mắt dán chặt lên chiếc túi đen. Ánh đèn lập lòe trong đêm tối từ những biển hiệu hòa cùng tiếng nhạc vang lên khắp nơi. Tên tóc đỏ âm thầm bám sát đối tượng, kiên nhẫn như con thú rình mồi.
Con mồi cùng kẻ đi săn lần lượt bước vào tiệm ăn nhanh trên tầng hai của tòa tháp giải trí. Sáu người nọ ngồi chung một chiếc bàn gần cửa sổ. Vô Phong ngồi ở vị trí gần đấy và dỏng tai nghe ngóng. Gã to béo rút khăn mùi soa lau khuôn mặt bự thịt đầy mồ hôi:
-Chúng mày xử lý cẩn thận chứ?
-Bọn tôi đã chôn kỹ cái xác rồi, ngài yên tâm.
Gã béo gật gù:
-Tốt, gọi đồ ăn cho ta.
Vô Phong đoán bọn người này mới giết ai đó. Có thể chúng giết người vì chiếm đoạt cái túi. Nếu thế hắn càng có lý do để chôm chỉa, chẳng qua chỉ là một cái vòng luẩn quẩn: ăn cướp món đồ bị ăn cướp từ lũ ăn cướp. Hắn mỉm cười gian manh, nhân lúc không có ai để ý bèn lẻn vào phòng nhân viên của quán ăn. Lát sau gã tóc đỏ trở ra trong bộ đồ bảnh bao và một vẻ mặt nghiêm túc đến khó tin. Hắn đi tới bàn của gã to béo, cất giọng ân cần:
-Quý khách muốn dùng gì?
Gã to béo nhồm nhoàm bánh nhân thịt, cái mặt lúng phúng mỡ nổi quạu:
-Không thấy ta đang ăn à?
Năm gã vệ sĩ quắc mắt nhìn Vô Phong. Hắn cúi đầu nhã nhặn:
-Tôi thấy ngài chưa có đồ uống nên mới hỏi.
-Đồ uống… ừm… đồ uống… ừm… có gì thì mang lên. – Gã béo phẩy tay.
-Vậy mấy quý khách này muốn dùng gì? – Vô Phong chỉ vào đám vệ sĩ.
Gã béo cáu tiết:
-Chúng nó không cần!
Các thực khách trong quán ngó nghiêng xem vụ lùm xùm. Gã béo dịu giọng:
-Lấy đi, nhanh lên!
Vô Phong chạy về gian bếp, pha chế nước giải khát cùng… một lọ thuốc xổ. Thứ thuốc này bán tràn lan tại chợ rác cho những tên ăn cắp vặt như Vô Phong. Một lọ thuốc xổ tưởng chừng nhỏ bé song hàm chứa công năng tuyệt diệu. Điều chế xong, Vô Phong mang thức uống cho gã béo, giọng đon đả:
-Kính mời quý khách!
Gã béo ú nốc ừng ực cốc nước. Chỉ chờ có thế, Vô Phong tót vào phòng vệ sinh, tay vớ chiếc chảo làm bếp đoạn ẩn nấp chỗ kín đáo, chống cằm chờ đợi màn kịch hay ho.
Vài phút sau, gã béo đang ăn thì bụng đau quặn, mặt mũi bỗng chuyển màu tím phơn phớt hoa cà. Gã tức tốc rời chỗ, đôi chân chạy lạch bạch, tay lễ mễ xách túi. Bọn vệ sĩ ngạc nhiên:
-Ông chủ, sao thế?
-Không sao… không sao…
-Có cần chúng tôi…
-Tao đi vệ sinh, chúng mày theo làm gì? – Gã béo nghiến răng.
Gã béo ôm bụng lao vào phòng vệ sinh, mồ hôi đầm đìa khuôn mặt. Chẳng hiểu quán này chế biến kiểu gì mà ăn được vài miếng đã đau bụng, hay là chế biến mất vệ sinh? – Y tức tối nghĩ, dự tính xóa sổ tiệm ăn này. Chuyện ấy đối với y quá đơn giản. Nhưng trước hết, y cần cái bồn cầu.
Gã mập lảo đảo bước, tay đang ôm bụng chuyển qua ôm mông. Ngay lúc ấy Vô Phong lù lù xuất hiện, khóa trái cửa phòng, tay lăm lăm chảo phang thẳng gáy của gã béo. Một thanh âm chát chúa vang lên, cái chảo móp đáy. Tên mập từ từ quay lại, trố mắt nhìn tên tóc đỏ, tên tóc đỏ cũng trố mắt nhìn lại. Kẻ tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra, người tự hỏi tại sao thằng kia dính đòn mà vẫn chưa ngã? Gã mập định phản kháng mà không nổi vì đôi tay bận ôm mông. Y run rẩy nói:
-Mày… mày…
Vô Phong vung chảo đập vào mặt tên mập. Lần này gã béo trợn ngược mắt, thân thể nặng nề đổ uỵch xuống sàn, chiếc túi đen nằm thành một đống bên cạnh y. Gã tóc đỏ thở dài, lẽ ra hắn nên đợi tên mập giải quyết nỗi buồn xong mới ra tay. Giờ làm thế này thực tình quá vô nhân đạo vì… thuốc xổ chẳng đợi ai hết. Dẫu sao Vô Phong chỉ là hạng cướp của không giết người, khí số của gã béo còn thịnh vượng chán.
Tiếng đập cửa bên ngoài phòng vệ sinh vang lên rầm rầm. Vô Phong xách túi lên vai đoạn chui ra ngoài bằng cửa thông gió, tụt xuống bằng đường ống nước dọc thân tòa tháp. Hắn hộc tốc chạy khỏi khu giải trí. Ánh sáng lập lòe, người đi đường chẳng thấy hắn, chỉ nhìn ra một mái tóc đỏ lao vun vút cùng tiếng cười khoái trá.
Nửa tiếng sau, Vô Phong đến khu vực gần bờ sông Vành Đai Xanh – một nơi toàn những căn nhà thấp mái. Hắn tạt vào một con hẻm vắng vẻ rồi lục túi kiểm tra chiến lợi phẩm, đôi mắt bỗng nhiên lóe sáng như đèn pha. Mấy chục, không, phải nói là hàng trăm bó tiền giấy chồng chất, mỗi bó trị giá tương đương một thùng vàng, nhân lên là… Tên tóc đỏ hoa mắt, mường tượng cảnh hắn nằm xòe tứ chi giữa nhà cao cửa rộng, hai cánh tay ôm đầy gái đẹp, đồ ăn bày biện ê hề trước mặt. Hắn sẽ mở một quán ăn to gấp mười lần quán ăn của lão Lập, hắn sẽ mặc những bộ đồ sang trọng, thường xuyên lui tới chốn ăn chơi thâu đêm suốt sáng. Còn gì sung sướng hơn nữa? Như vậy là quá đủ với một thằng đàn ông! – Vô Phong cười gian.
Bọn người kia nhất định sẽ truy tìm túi tiền, ở lại Phi Thiên thành không phải là ý kiến hay. Vô Phong tính vượt biên, đến bất cứ nơi nào trên thế giới Tâm Mộng. Hắn biết vài cảng phi thuyền chuyên chở hàng và chở người trái phép tại phía tây quận Mắt Trắng. Nghĩ đến đây hắn chợt nhớ về chợ rác. Hắn bắt đầu tự hỏi tương lai sẽ ra sao nếu thiếu nó? Còn ông chủ Lập nữa! – Vô Phong bật cười, tự nhủ sẽ nhớ lão già bần tiện ấy.
Bất chợt Vô Phong để ý một vật bất thường dưới đáy túi. Hắn lôi nó lên, nhận ra một vật màu vàng to vừa lòng bàn tay, tròn và dẹt như chiếc đĩa, tâm đĩa có miếng ngọc đa giác màu xanh lục chốc chốc phát ra từng tia sáng kỳ dị, vành đĩa có những hàng ký tự lạ lùng. Trong lúc táy máy, hắn lỡ tay ấn mạnh miếng ngọc, viên ngọc lõm xuống, vành đĩa xòe ra mười mũi nhọn sắp xếp cân xứng. Vô Phong phỏng đoán cái đĩa này giống một cỗ máy hơn là đồ trang sức.
Mười mũi nhọn bỗng xoay tròn, chiếc đĩa bùng lên một thứ ma lực mạnh mẽ. Vô Phong cảm giác thân thể bị hút vào viên ngọc đa giác, mắt mờ dần, tay chân bải hoải vô lực. Hắn hoảng hốt quẳng chiếc đĩa xuống, mặt mũi tái mét như vừa gặp ma quỷ. Dù chưa bao giờ tiếp xúc thứ gì tương tự nhưng hắn khẳng định chiếc đĩa liên quan là đồ phép thuật. Thế giới Tâm Mộng quy định không ai được phép sở hữu đồ phép thuật ngoại trừ thánh sứ hay pháp sư. Tàng trữ thứ này có ngày tù mọt gông! – Tên tóc đỏ cả sợ toan bỏ lại chiếc đĩa vàng. Nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn quyết định giữ nó. Bọn chợ đen rất hám mấy mặt hàng phép thuật, nếu Vô Phong bán đi không chừng lại ôm thêm một đống tiền kếch sù nữa.
Nhét cái đĩa vào túi, Vô Phong lên đường tới bến cảng. Đầu hẻm đột ngột xuất hiện đám người đang tiến đến. Vô Phong dừng bước, nhận ra một cái bóng trong số đó có dáng thấp lùn cùng cái bụng phục phịch. Tên tóc đỏ chửi thầm:
“Mẹ khỉ! Sao chúng nó biết mình ở đây?”.
Gã béo nhăn nhó ôm bụng, đầu tóc rối bù. Vô Phong để ý gã mặc chiếc quần mà mấy thằng choai choai hay mặc: màu sặc sỡ, ống dài quá gối và rộng ngoác. Vô Phong nhếch mép hỏi đểu:
-Thay quần à? Thuốc xổ hiệu nghiệm chứ?
Gã mập nghiến răng nén giận:
-Tao không muốn tốn thời giờ với chú mày. Mày ăn cắp, mày cần tiền, đúng không? Trong cái túi có đủ tiền cho mày sống sung sướng cả đời. Tao chỉ muốn một vật khác trong túi thôi…
Vô Phong phe phẩy chiếc đĩa vàng trên tay:
-Tìm cái này chứ gì?
-Phải! Đưa nó cho tao và mày có thể cầm tiền. Đường ai nấy đi!
Vô Phong nói:
-Muốn lấy cái đĩa? Đợi lễ quốc khánh năm sau đi! Đừng tưởng đây ngu nhé! Các ngươi giết người như không, lẽ nào chịu để ta chuồn dễ dàng? Này, vừa giết ai thế?
Gã mập rúm mặt:
-Mày biết?
-Nghe hết cả rồi, ông anh mập ù đáng yêu ạ! – Tên tóc đỏ nhăn răng cười.
-Vậy thì… chúng ta hiểu nhau đấy. Để tao xem chú mày cà chớn được bao lâu nữa?
Vừa dứt lời, năm tên vệ sĩ ào ào lao đến, ống tay áo thòi ra mấy thanh đoản kiếm. Vô Phong quay đầu chạy. Gã mập hét:
-Bắt thằng khốn đó!
Tên tóc đỏ chạy trong con hẻm. Hắn quặt hướng, len lỏi qua nhiều ngõ ngách rối rắm. Đường đi lối lại nơi đây hắn thuộc hơn mọi hướng dẫn viên du lịch thành phố. Còn khuya mới tóm nổi ta! – Vô Phong cười lớn. Ngay lúc đó, một bóng đen từ bên phải bất thình lình ập tới, giọng lạnh lẽo:
-Mày cười gì thế?
Trong khoảnh khắc, Vô Phong nhìn ra đó là một tên vệ sĩ. Gã vung kiếm chém ngang, tên tóc đỏ hụp đầu theo bản năng. Thanh kim loại sắc bén đâm vào tường, xẻ rãnh sâu hoắm. Vô Phong hoảng hồn chạy gấp. Những gã vệ sĩ còn lại xuất hiện, bịt chặt mọi lối thoát. Vô Phong xốc túi đeo chéo lưng, phi người tới bức tường dựng đứng, đôi tay bám theo đường ống nước của một ngôi nhà mà leo lên. Chưa đầy mười giây, hắn đã trèo đến đầu kia của ống nước, đôi chân thoăn thoắt lao qua các ngôi nhà mái bằng nằm san sát nhau. Bọn vệ sĩ há hốc mồm nhìn hắn rồi hộc tốc đuổi theo phía dưới. Giọng gã béo vang lên trong máy bộ đàm bên vai một gã vệ sĩ:
-Tóm được nó chưa, hả?
-Chúng tôi vẫn đang bám sát hắn, thưa ngài! – Tên đó trả lời.
-Mỗi một thằng trộm ranh con mà không xử lý nổi à? Thuê chúng bay thật phí tiền!
-Chúng tôi sẽ đem xác nó về.
Năm tên vệ sĩ rút súng ngắn nhằm Vô Phong mà bắn. Tiếng nổ xé rách màn đêm, lửa đạn vụt bay, bờ tường thủng lỗ chỗ, gạch vữa bắn tung tóe. Tên tóc đỏ cúi người, ôm đầu chạy và chửi bới luôn mồm như thể một công dân lương thiện đang bị kẻ xấu truy sát. Hắn cần một cái gì đó có tốc độ thật nhanh để cắt đuôi lũ đỉa đói dai nhoách này.
Vô Phong liếc về những cây cầu đằng xa. Bản năng sinh tồn trong hắn trỗi dậy, một ý tưởng điên rồ đồng thời nảy sinh. Nghĩ là làm, hắn nhảy xuống những ngôi nhà thấp hơn rồi đáp người trên đất, chạy thẳng ra đường lớn. Bọn vệ sĩ gấp gáp truy đuổi. Chúng phải cất đoản kiếm và súng ngắn vì đường khá đông người và gần đồn cảnh vệ. Cuộc rượt đuổi giờ chỉ còn là cuộc đua tốc độ thuần túy, riêng mặt này Vô Phong chưa chịu thua ai.
Vô Phong rời khỏi khu nhà thấp, chạy về một cây cầu bắc ngang sông Vành Đai Xanh. Đó là một cây cầu nhiều tầng, có thể đi lên tầng cầu trên bằng hệ thống thang máy hình ống. Một chiếc thang máy mở cửa, dòng người xếp hàng chuẩn bị bước vào thì Vô Phong từ đâu xồ đến. Hắn chen lấn xô đẩy, mồm miệng hông hống:
-Tránh đường! Tránh đường! Xin lỗi bà già, nhường tôi nhé!
Gã tóc đỏ hẩy bà già qua một bên rồi chui tọt vào trong, nhanh tay đóng cửa thang máy. Bị đám đông la ó chửi rủa, Vô Phong đành dày mặt nhe răng cười. Tranh chỗ với người già là thiếu ý thức, nhưng Vô Phong là trộm cắp nên chẳng hơi đâu để tâm chuyện đạo đức.
Năm gã vệ sĩ đã chạy tới nơi. Phát hiện ra Vô Phong, chúng hẩy tung mọi người bằng tấm thân bồ tượng rồi len vào thang máy. Qua lớp kính trong suốt, hai bên cảnh giác theo dõi nhau, một bên khư khư ôm túi tiền, một bên sẵn sàng rút súng nã đạn.
Ngoài vũ trụ xa xăm, ngàn vạn ngôi sao kết tầng, dệt nhiều tấm màn lung linh tỏa sáng trời đêm. Cây cầu trắng bạc lượn một dải mềm mại như lụa bay trong gió nhẹ. Bên lan can cầu, vô số đôi nam nữ nắm tay nhau ngắm bầu trời và thề nguyền hẹn ước, thật lòng có, giả dối có. Một chiếc thang máy mở cửa, sau đó là một gã tóc đỏ ào ào lao đi, không gian lãng mạn bị phá tan quá nửa. Vài giây sau thang máy thứ hai mở cửa, bọn vệ sĩ vọt ra như tên bắn, miệng hò hét chửi bới cắt ngang bao lời lẽ tình tứ. Cây cầu thơ mộng bỗng chốc nháo nhào náo loạn. Xui xẻo cho Vô Phong, ngay phía trước hắn là đội cảnh vệ đang đi tuần. Bọn vệ sĩ hét lên:
-Ăn cướp! Bắt lấy thằng ăn cướp!
Cảnh vệ trông điệu bộ hớt hải của Vô Phong nên tin ngay lời của bọn vệ sĩ. Kịch bản cũ rích tái diễn: hàng trăm thanh niên trai trẻ quây vòng vây bắt tội phạm. Tuy nhiên, cây cầu này cao hơn rất nhiều so với cây cầu hồi sáng, nếu Vô Phong nhảy từ đây xuống sông chắc chắn sẽ tan xác. Ngoảnh trước ngó sau, hắn thấy chỗ nào cũng dẫn tới bệnh viện hoặc nhà tù. Cuộc đời ta sẽ kết thúc thế này sao? – Hắn tự hỏi. Vô Phong bắt đầu than trách cuộc đời quá bất công, lẩm bẩm chửi:
-Tổ sư Vạn Thế!
Chẳng biết vô tình hay hữu ý mà chỗ hắn đang đứng là điểm cuối của một nhịp cầu. Nhịp cầu này có dây thép chịu lực nối xuống cầu cao tốc. Độ dốc vừa phải, đường kính dây vừa tầm chân! – Vô Phong phân tích. Quyết chí được ăn cả ngã về không, hắn nhảy lên lan can, năm gã vệ sĩ quáng quàng nhào tới:
-Đứng lại!
Hắn cười như điên:
-He he! Giỏi thì đuổi theo!
Hắn xốc lại chiếc túi, nhảy lên dây thép và trượt xuống, đôi giày ma sát mặt kim loại đến mức tóe lửa. Gió lồng lộng thổi, đôi mắt hắn cay cay. Khoảnh khắc ngắn ngủi, chút xúc động thoáng qua tâm trí Vô Phong. Sự xúc động của một gã trai trẻ đã tìm thấy nơi mà mình thuộc về. Một mái tóc đỏ bay giữa không gian rộng lớn, một con người nhỏ bé bay giữa thế giới vô tận…
…chỉ có tiếng cười vang thấu trời như chứng minh rằng mình đang tồn tại.
Tâm trạng đang lâng lâng, Vô Phong chợt nhận ra một đoàn xe quân sự nối đuôi nhau đi trên cầu cao tốc. Hắn giật thót, đôi chân luống cuống chệch hướng, toàn thân bắn vọt vào thùng chở hàng. Hắn lăn đi vô phương hướng, đầu đập phải vật gì đấy rất cứng. Mọi vật trong mắt hắn nhạt nhòa dần rồi chìm trong đêm tối.
Người người chen chân nhóng cổ dõi theo bóng dáng tên tóc đỏ, đa phần đều tin rằng hắn đã tan xác. Riêng năm gã vệ sĩ chuồn êm, thần tình đầy lo lắng. Giọng gã béo lại vang lên:
-Thế nào hả? Tóm được nó chưa?
Bọn vệ sĩ nhìn nhau chẳng biết trả lời thế nào cho phải. Một người đáp:
-Xin lỗi ông chủ, chúng tôi mất dấu hắn rồi!
-Cái gì? Chúng mày nói là mất dấu rồi à? Ôi Vạn Thế ơi, chết tao rồi!
Bên kia đầu dây, gã béo rút khăn lau mồ hôi đang tuôn chảy hai bên thái dương. Bọn vệ sĩ không biết ăn nói ra sao với gã, còn gã không biết sẽ ăn nói ra sao với “ông chủ” của mình.
…
Cũng đêm hôm đó, Lục Châu phải đi tới chính điện theo lệnh. Bầu trời lấm tấm dải ngân hà muôn sắc rải lên vườn thượng uyển lấp lánh những cánh bướm rực rỡ màu tuyết. Cảnh đẹp mê đắm lòng người, ngoại trừ công chúa. Đôi chân của nàng mỗi lúc nặng nề hơn, hơi thở gấp gáp không kiểm soát. Chiến Tử lên tiếng:
-Công chúa ổn chứ?
-Ta… ta ổn. – Lục Châu đáp.
-Lời nói và biểu hiện của công chúa không đồng điệu chút nào. Cô cần bình tĩnh.
Lục Châu lúng búng:
-Nhưng… ta không…
-Cô nên dừng bước một chút. Tôi nghĩ như thế sẽ hay hơn.
Lục Châu làm theo lời Chiến Tử. Nàng hít thật sâu và thở thật chậm. Nàng đang nhớ lại chuyện vừa trải qua, nó đến quá đột ngột trong khi trái tim nàng chưa kịp chuẩn bị đón nhận nó.
Lục Thiên đã nói tất cả cho em gái. Giống người cha, y cũng khuyên em gái nên từ chối đề nghị của Thánh Vực. Theo lý thuyết, lời nói của thánh sứ luôn được coi trọng, nếu Lục Châu trả lời từ chối thì Thánh Vực không có quyền nài ép. Bạch Dương đệ thập đã chuẩn bị mọi phương án đối phó, kể cả việc chịu sự công kích từ dư luận.
Nhưng Lục Châu thừa hiểu anh trai và hoàng đế đang cố làm an lòng nàng. Lời nói của thánh sứ được coi trọng, đúng. Nhưng điều đó không đảm bảo vị thế của Phi Thiên Quốc trong con mắt các nước trên thế giới Tâm Mộng. Một nước mạnh nhất không dám cử thánh sứ của mình lên đường thì các quốc gia khác sẽ không mạo hiểm thánh sứ của họ. Bởi lẽ thánh sứ còn là một phần sức mạnh quân sự, mất thánh sứ là mất đi ưu thế của quân lực. Nếu Lục Châu từ chối, hậu quả sẽ không xảy ra ngay lập tức nhưng về lâu về dài sẽ không có lợi cho đất nước.
Mải mê với những suy nghĩ, Lục Châu không nhận ra rằng mình đã tới trước cổng chính điện. Hai lính vệ binh nói:
-Chỉ công chúa được vào trong!
Lục Châu ngập ngừng một chút, nàng kéo Chiến Tử ra một chỗ, hỏi:
-Chiến Tử… cho em hỏi một câu.
Chiến Tử đáp:
-Cô nên ra dáng một công chúa, một thánh sứ, một người bề trên.
Công chúa bật cười, tâm tình khá hơn đôi chút. Nàng hắng giọng, sau hỏi:
-Nghe ta hỏi đây, Chiến Tử!
Chiến Tử đáp:
-Vâng.
-Ta có phải là một thánh sứ giỏi?
Chiến Tử gật đầu:
-Công chúa là thánh sứ giỏi. Cô là một trong những thánh sứ trẻ tuổi mạnh nhất tại Thánh Vực!
-Nhưng ta không phải là “đại thánh sứ”. Chỉ đại thánh sứ mới có thể đánh bại Quỷ Vương! Ta…
Chiến Tử nói:
-Ban nãy công chúa đã gặp đại thánh sứ Tây Minh. Không lẽ ngài ấy không đưa ra lời khuyên xác đáng?
Lục Châu cắn môi ngẫm nghĩ cuộc gặp gỡ cách đây vài tiếng trước. Nàng đã nhận được lời khuyên từ người thầy song lời khuyên ấy lại khiến công chúa đắn đo hơn nhiều.
*
* *
Hai tiếng trước…
Tại quận Trăng Khuyết có một tòa tháp lớn tên gọi “tháp thánh sứ” nằm quay mặt về hướng nam – nơi đất thánh Hỗn Nguyên ngự trị. Đây là địa điểm nổi tiếng bởi sự uy nghiêm và bề dày lịch sử. Dân chúng Phi Thiên thành thường tới tháp vào ngày cuối tuần để cầu nguyện. Tháp cao mười tầng, hiện Lục Châu đang ở tầng trên cùng. Nàng tựa người bên lan can cẩm thạch ngắm hoàng cung đằng xa với vẻ bình thản, song trong lòng xáo động vô cùng.
-Lục Châu đấy à?
Nghe thấy tiếng người phía sau, công chúa liền quay lại. Một ông già thấp bé trong bộ áo choàng rộng đang chậm rãi đi tới. Công chúa hấp tấp cúi đầu:
-Thầy!
Đại thánh sứ Tây Minh chép miệng thở dài sõng sượt, quầng trán gồ lên những nếp nhăn tuổi già:
-Chờ lâu không? Năm nay ứng viên thi tuyển thánh sứ nhiều quá, hình như ai cũng thích làm thánh sứ!
Lục Châu nói:
-Trở thành thánh sứ là điều vinh quang.
Tây Minh lúc lắc đầu gật gù:
-Vinh quang? Vậy tiêu diệt Quỷ Vương có vinh quang không?
Công chúa giật mình:
-Thầy đã biết?
Ngài đại thánh sứ nhìn thẳng Lục Châu, đôi mắt xanh đầy sự nghiêm nghị:
-Biết lâu rồi. Vậy con trả lời thế nào? “Không” hay “có”?
Lục Châu cúi đầu. Hai lựa chọn, hai cuộc sống. Một quyết định sẽ thay đổi tất cả. Nhưng đâu là quyết định đúng, đâu là quyết định sai? Công chúa mới hai mươi tuổi trong khi cơ hội lựa chọn của nàng quá ít. Thay vì trả lời câu hỏi của Tây Minh, nàng đặt ra câu hỏi khác:
-Tại sao… Vạn Thế không chọn một đại thánh sứ? Ý con là… một người như thầy chẳng hạn?
Tây Minh vỗ vỗ ngực:
-Già rồi! Một gã thanh niên quật ngã ta dễ như bỡn chứ chưa nói Quỷ Vương!
-Thầy! – Công chúa kêu lên – Người là đại thánh sứ mạnh nhất Phi Thiên Quốc!
Tây Minh mỉm cười:
-Ta đùa con làm gì? Giờ này đáng ra ta phải đi du lịch, chăm lo mấy thú vui của các ông già. Có lẽ năm sau, ta sẽ xin nghỉ hưu.
Lục Châu im lặng. Thấy học trò lo lắng quá nhiều, Tây Minh tiếp lời:
-Khó khăn quá à? Sao không tự hỏi mình muốn gì?
-Con không hiểu!
-Ép buộc bản thân đưa ra quyết định thường sẽ hối hận về sau. Hãy nghĩ xem mình muốn gì?
-Ước mơ?
Ngài đại thánh sứ gật gù:
-Đúng rồi đấy!
*
* *
-Ước mơ của công chúa là gì? – Chiến Tử hỏi.
Lục Châu nhoẻn miệng cười:
-Em muốn tâm hồn mình được bình yên.
Hai người nhìn nhau hồi lâu. Lát sau Chiến Tử rời khỏi đại điện, y không muốn tốn thêm thời gian chờ đợi vì y đã biết quyết định của công chúa. Đợi bóng dáng Chiến Tử khuất hẳn, công chúa hít một hơi lấy tinh thần rồi bước vào đại điện. Cánh cổng lớn khai mở, một không gian căng thẳng chậm rãi bao vây Lục Châu giống như một bàn tay khổng lồ đang từ từ bóp nát trái tim nàng.
Bạch Dương đệ thập ngồi trên ngai vàng chăm chú nhìn con gái. Dưới ngai vàng là mười vị pháp quan, mười trụ cột quan trọng nhất của Phi Thiên. Họ đứng chìm trong bóng tối như cái cách họ hiện diện trước công chúng và điều hành đất nước. Công chúa không thấy gương mặt của mười pháp quan nhưng nàng thấy rõ mười đôi mắt đang âm thầm đánh giá mình. Ngoài ra còn có trưởng lão Hạ Đông, ông ta ngóng về phía Lục Châu, thần tình đầy mong đợi pha chút đau khổ tựa lão ăn mày cầu xin sự bố thí. Công chúa cảm giác sống lưng lạnh toát, giọng nói hơi run:
-Thưa hoàng đế, Lục Châu… thánh sứ Lục Châu xin diện kiến!
Biết rằng nàng đang lo lắng, hoàng đế ôn tồn hạ giọng:
-Phó thống lĩnh Lục Thiên đã báo tin cho cô chưa?
-Thưa, tôi đã biết.
Hoàng đế chậm rãi nói:
truyện copy từ .
-Tiêu diệt Quỷ Vương khó khăn vô cùng. Cô hãy suy nghĩ kỹ.
Bạch Dương đệ thập nheo nheo mắt đầy ẩn ý và cố tình để công chúa nhìn thấy. Hiểu ý cha, Lục Châu toan nói thì Hạ Đông chen ngang:
-Công chúa Lục Châu, xin cô nghĩ kỹ! Đây là lời đề nghị từ Thánh Vực…
Hoàng đế lớn tiếng cắt lời Hạ Đông:
-Xin lỗi trưởng lão! Tôi cho rằng ông đang can thiệp nội bộ Phi Thiên Quốc!
Hạ Đông im bặt, mặt cau có khó chịu đoạn quay sang nhắc viên thư ký thu dọn giấy tờ chuẩn bị quay về Thánh Vực. Mang tiếng quan hệ tốt với Phi Thiên Quốc mà lần này trở về tay không, uy tín của ông ta sẽ bị ảnh hưởng.
Lục Châu thở sâu. Nàng nghĩ về gia đình, về mọi thứ trong hai mươi năm qua. Nàng tự hỏi hai mươi năm qua đã làm được gì? Trở thành thánh sứ hay sống trong sự bao bọc của hoàng đế và anh trai? Hai mươi năm, nàng luôn sống trong những câu hỏi, tâm hồn chưa lúc nào bình lặng. Công chúa muốn kết thúc sự xáo động ấy theo cách riêng của mình.
-Thưa hoàng đế… – Lục Châu nói – …tôi chấp nhận đề nghị của Thánh Vực!
Im lặng.
Sự im lặng tưởng chừng vô tận bao trùm khắp đại điện. Hoàng đế vồn vã:
-Cô chắc chứ? Hãy suy nghĩ kỹ! Tiêu diệt Quỷ Vương không phải chuyện chơi!
Lục Châu đặt tay phải lên ngực, nói:
-Tôi xin thề với danh dự của một thánh sứ, thưa ngài!
Hoàng đế ngồi đó, lặng lẽ nhìn con gái, không nói thêm lời nào. Bây giờ hoàng đế có thể khẳng định rằng ông chỉ là một người cha tượng trưng của Lục Châu. Ông chưa bao giờ hiểu nàng nghĩ gì, muốn gì – một thất bại đau đớn của Bạch Dương đệ thập.
-Vậy là công chúa đã chấp thuận! Xin hoàng đế cho phép tôi thảo luận công việc với công chúa! – Trưởng lão Hạ Đông mặt mũi vui phơi phới.
Lục Châu cúi đầu, nở nụ cười thầm kín với người cha rồi theo chân Hạ Đông. Giờ này chắc Chiến Tử đã tập hợp các hộ vệ! – Nàng nghĩ. Đôi mắt của công chúa chợt nhìn về bầu trời phía sau ô cửa hoàng cung. Nàng sắp bước vào một thế giới rộng lớn, một bầu trời bất tận. Đôi vai nhỏ nhắn của nàng cũng bắt đầu nặng nề dần.
Ta sẽ làm được gì giữa bầu trời ấy? – Lục Châu tự hỏi.
Công chúa và Hạ Đông đi rồi, một vị pháp quan mới lên tiếng:
-Hình như ngài đã tính sai một nước, thưa hoàng đế.
Bạch Dương đệ thập trầm tư suy nghĩ. Ông nói:
-Ta muốn thảo luận với các vị hai điều. Một là phi thuyền Thần Sấm. Hai là đội Thổ Hành. Ta muốn hai thứ đó bảo vệ con gái ta.
-Suy nghĩ gì thế, Phong?
Hắn nghĩ nên trả lời người kia một câu nhưng không; hắn lặng thinh, tay nghịch ngợm con dao sắc bén. Hắn cảm giác cơ thể này không phải của mình; từ cử động tay chân cho tới cảm xúc, tất cả như bị ai đó thiết định sẵn. Người đó nói tiếp:
-Chắc đội phó của chúng đang tơ tưởng cô nàng nào đó. Này, đội phó thích tóc vàng, tóc nâu, hay tóc đen?
Những tiếng cười rúc rích vang lên. Vô Phong không nhìn thấy dung diện của người ấy nhưng hắn cảm giác rất quen. Hắn cảm giác anh ta đang lẩn quất đâu đấy trong những mảnh ký ức mơ hồ.
Tiếng nổ đì đùng, bầu trời đen đặc loang loáng đạn pháo. Người kia tiếp lời:
-Chia ra! Gặp nhau ở cứ điểm số một! Nhớ chưa?
Vô Phong cúi đầu:
-Rõ, thưa đội trưởng.
-Đi thôi!
Vô Phong xốc lại thanh kiếm đeo lưng rồi nhảy ra khỏi phi thuyền. Gió lạnh buốt cứa sâu da thịt, mưa tầm tã cuốn trôi nhiệt huyết. Cảnh tượng chiến trường đập thẳng mắt hắn. Những quả đạn pháo lập lòe bay vun vút, phi thuyền quần thảo trong đêm, hàng trăm xe thiết giáp lao về phía trước. Bão lửa, mưa đạn, hàng ngàn người tiến bước, hàng ngàn người ngã xuống, vạn cơ thể lụi tàn dưới bùn máu.
Đây là thực hay mơ?
*
* *
Vô Phong giật mình tỉnh giấc, đầu đập vào vật gì đấy rất cứng. Tên tóc đỏ ôm đầu chửi đổng:
-Mẹ khỉ!
Hắn xoa xoa trán, tự trách căn nhà của mình quá bé. Gọi là “nhà” chứ đó là một hỗn hợp giữa tấm ván giường, đệm mút lòi lò xo và chăn bông xổ tung ruột. Nó rộng vừa đủ để chui ra chui vào, mùa đông rét thấu xương, mùa hè hấp hơi muốn nướng chín người nằm trong. Căn nhà tọa lạc tại một con phố chất đống đồ cũ chẳng ai dọn dẹp, mặt đường nhơm nhớp rác thải dẫn đến nhiều con phố khác đan xen chằng chịt. Những ngôi nhà tạm bợ lợp mái tôn rỉ nhoèn chen chúc tầng tầng lớp lớp giữa mấy tòa chung cư bỏ hoang. Bóng người vật vờ lang thang chốc chốc lại lao vào ẩu đả giành giật miếng ăn. Chốn này không có lễ quốc khánh, không có ánh sáng văn minh, người dân vẫn thường gọi nó là “chợ rác”.
“Xin quý khách chớ bận tâm, đó chỉ là bãi rác thành phố!” – các hướng dẫn viên du lịch vẫn thường nói thế khi có du khách tò mò về chợ rác. Không ai biết chính xác nó là thứ gì hay xuất hiện từ bao giờ. Chỉ biết nó nằm ở một khu vùng rìa ngoài quận Mắt Trắng, hoàn toàn tách biệt với thành phố. Dân nghèo, tội phạm, tệ nạn; mọi thành phần cặn bã xã hội tập trung tại chợ rác. Năm này qua năm khác, nó tồn tại một cách hiển nhiên tựa vết sẹo xấu xí trên lớp da Phi Thiên thành mịn màng. Nhiều người dân lên tiếng đòi xóa bỏ nơi này song chuyện đâu vẫn hoàn đấy. Chợ rác thỉnh thoảng được báo chí đào xới như một cách chỉ trích sự yếu kém của chính phủ Bạch Dương đệ thập.
Hơi lạnh đêm tối luồn qua ngõ ngách, Vô Phong rùng mình. Hắn cuộn người thở phì phò trong chiếc chăn bông hôi hám. Tên tóc đỏ nằm đó, nghĩ ngợi về giấc mơ vừa trải qua. Giấc mơ ấy liên tục quấy phá giấc ngủ của hắn vài tháng nay.
Đội trưởng là ai? Tại sao hắn là đội phó? Chiến trường kia kết thúc ra sao? Những câu hỏi trói chặt tâm trí Vô Phong, có điều hắn không biết trả lời. Mỗi lần như thế hắn lại đem chiếc quân hàm ra ngắm nghía, coi nó là thứ cứu cánh, là câu trả lời. Hắn chăm chú nhìn quân hàm, đôi mắt phản chiếu dòng chữ nhỏ đen đúa:
Vô Phong
Đội phó Thổ Hành
Ta là ai?
Năm năm trước, tên tóc đỏ tỉnh dậy giữa chợ rác. Như đứa bé cất tiếng khóc chào đời trong vòng tay cha mẹ, hắn sinh ra trong bãi phế liệu xú uế nồng nặc. Hắn không biết gì về bản thân, hắn không hiểu chính hắn, ngay cả tên mình là gì hắn cũng không rõ. Tất cả những gì hắn có là chiếc quân hàm cùng một bộ quân phục. Mặc kệ quân hàm kia thuộc về hắn hay người khác, tên tóc đỏ tự xưng là Vô Phong. Từ đó, Vô Phong hành nghề ăn cắp vặt suốt năm năm liền. Khó mà mô tả cuộc đời hắn dài hơn hai câu điệp khúc: “ăn trộm, có tiền” và “ăn trộm, bị đòn”. Một nghề đáng khinh nhưng ít nhất nó đã giúp hắn tồn tại dẫu hơi lay lắt. Theo quan điểm của cư dân chợ rác, nghề nào cũng giống nhau vì đều phục vụ nhu cầu khỏa lấp dạ dày.
Nhắc chuyện ăn uống, bụng tên tóc đỏ nhộn nhạo kêu đói. Túi tiền mà hắn mới chôm chỉa hồi sáng đã vơi quá nửa do trả nợ ông chủ Lập, số còn lại vừa đủ cho một bữa xả láng… mì trộn. Hắn lắc đầu ngao ngán. Nửa năm nay, thành phần dinh dưỡng trong cơ thể hắn chủ yếu đến từ món mì trộn. Đời người đâu thể quẩn quanh một món ăn, làm một bữa thịnh soạn chăng? – Hắn mơ màng.
Mơ chán, Vô Phong rời ổ bước đi trên con phố nhớp rác thải. Vô số kẻ vạ vật bên vỉa hè, trên đống rác hoặc trong cũi chó; họ say sưa ngủ, say sưa với giấc mơ ăn ngon mặc đẹp. Vài người châu đầu xem vô tuyến và lắng nghe gã phát thanh viên đọc bản tin tối:
“Sau lần xuất hiện đầu tiên của công chúa Lục Châu tại lễ quốc khánh, nhiều ý kiến cho rằng cô sẽ mở tiệc sinh nhật. Tuy nhiên, theo tin chúng tôi mới nhận từ phát ngôn viên chính phủ thì công chúa đã từ chối đề cập vấn đề này. Nhiều khả năng dân chúng Phi Thiên Quốc phải chờ đợi bữa tiệc sinh nhật thêm một năm nữa. Rất nhiều thư gửi đến mong công chúa hồi tâm chuyển ý…”
Giọng nói bị ngắt quãng vì ai đó đã quăng gạch lủng màn hình. Một gã nói, giọng đầy hằn học:
-Tiên sư con điếm! Phải chi nó tổ chức sinh nhật là chúng ta có thêm cơ hội làm ăn không?
-Trông con bé công chúa xinh xắn đấy chứ!
-Xinh để làm gì? Trên giường tất cả đàn bà đều như nhau, đúng không?
Đám du thủ du thực cười hô hố, sau bỏ đi. Vô Phong ngán ngẩm nhìn theo. Hắn chẳng trách cứ mấy lời tục tằn của họ, chỉ là hắn đang nghĩ tới những kiếp người ở chợ rác. Nơi đây, rác thải và con người đồng đẳng.
Nơi đây không có ánh sáng mặt trời.
Gã tóc đỏ dừng bước. Trước mặt hắn là một lão già đang nằm dựa tường thiu thiu ngủ, áo quần nát tươm dính rác, đầu tóc nhờn nhẫy hôi hám. Trên tay lão còn một mẩu bánh mì đang ăn dở. Vô Phong định lấy mẩu bánh mì thì lão bật dậy đấm đá hắn túi bụi. Lão già vừa đánh vừa chửi:
-Thích ăn cướp? Chết đi thằng ranh!
Vô Phong gầm lên:
-Tổ sư lão già! Tôi đây!
Ông già ngừng đánh, cẩn thận ngó xuống, thấy bộ tóc đỏ bèn giả lả:
-Ô, là thằng tóc đỏ? Sao chú mày không lên tiếng? Tao tưởng thằng ất ơ nào!
Lát sau, hai người ngồi cạnh nhau như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Đầu Vô Phong nổi mấy cục u sưng vếu, lão già bẻ đôi bánh mì chia cho hắn như chuộc lỗi. Hắn giật bánh, làu bàu:
-Lúc nãy tôi mà vớ được cục gạch là lão…
Ông già vỗ đầu hắn:
-Lũ cứng đầu bên trong chợ rác còn thua tao, chú mày làm gì được chớ?
Lão già câng câng mặt tỏ thái độ khiêu chiến. Tên tóc đỏ bật cười, đoạn gặm bánh mì trong im lặng. Hai người quen nhau trong trận sống mái tranh giành tiền bạc. Khi ấy Vô Phong bị đánh gần chết, còn lão già dập mũi vì dính đòn ném gạch của hắn. Sau lần đó, quan hệ giữa họ trở thành một thứ gọi là “bạn bè”. Vô Phong không biết tên lão, tiện miệng gọi “lão già”. Lão già không biết tên Vô Phong nên gọi hắn là “thằng tóc đỏ”.
Lão già giương cặp mắt sắc lẻm xoáy vào tên tóc đỏ:
-Dạo này chú mày ít nói ít cười nhỉ? Ô, hay đang tơ tưởng con bé nào chăng?
-He he! – Hắn cười dâm tà – Được thế đã tốt! Tôi nghĩ chuyện khác thôi.
-Chuyện gì?
Hắn ngửa mặt nhìn bầu trời bé tí phía sau tòa nhà cao tầng:
-Ở đây tôi không thấy ánh sáng, không thấy gió.
Ông già vừa nhồm nhoàm nhai bánh mì vừa nói:
-Mày muốn rời khỏi chợ rác?
Vô Phong gật đầu, đoạn chìa ra chiếc quân hàm. Lão già nheo mắt:
-Mày vẫn tin mày là đội phó Thổ Hành?
-Nó là của tôi. – Vô Phong cười.
Hai người tự dưng im lặng hồi lâu. Lát sau lão già lên tiếng:
-Mày ra ngoài đó vì cái gì? Không có thẻ công dân, cảnh vệ sẽ tống mày vào tù! Ở đây, mày vẫn có thể sống.
Vô Phong cười:
-Tôi muốn biết mình là ai.
-Giấc mơ của chú mày đấy à?
-Phải.
Lão già gật gù, lòng đôi chút chộn rộn. Lão gác tay lên trán, nói:
-Ở chợ rác vẫn có cơ hội. Tao có thể huấn luyện chú mày. Mày biết đấy, càng đi sâu vào chợ rác, càng nhiều quyền lực. Chợ rác còn gọi là Uất Hận thành, đứa đứng đầu…
-…là thiên tử Uất Hận thành chứ gì? – Tên tóc đỏ cười rộ – Chẳng ham! Nơi ấy chật chội lắm, không hợp với tôi!
Lão già nhếch mép:
-Nghĩ kỹ chưa? Rời bỏ chợ rác, mày sẽ không được quay về nữa!
Vô Phong cười:
-Tôi nghĩ kỹ rồi. Tôi không muốn ở lại đây nữa.
Lão già thở dài:
-Vậy thì… tao không cản nữa, đi đi. Nhưng nhớ quay lại và mang theo một con nhỏ xinh xắn nhé!
Hai người cười rần. Sau tiếng cười là khoảng không gian im ắng dài lê thê. Tên tóc đỏ gãi gãi đầu:
-Chẳng may tôi chết nơi xó xỉnh nào đấy nhỉ? Giấc mơ sẽ thành ảo tưởng thôi.
-Ảo tưởng?
-Chẳng phải vậy à? Người ta sẽ trân trọng giấc mơ nếu giấc mơ thành công, nếu không, nó chỉ là ảo tưởng.
Lão già rúc tay vào ngực, ngáp dài ngái ngủ:
-Đã gắng sức chưa?
-Ý ông là…
-Mày đã thiêu đốt bản thân mày cho giấc mơ chưa mà nói nó là ảo tưởng?
Giấc mơ là ảo tưởng chăng? Vô Phong suy nghĩ hồi lâu. Hắn cảm giác mình còn quá trẻ để trả lời.
“Mày đã thiêu đốt bản thân mày cho giấc mơ chưa mà nói nó là ảo tưởng?”.
Lão già nhắm mắt, ít phút sau đã ngáy pho pho. Vô Phong ném một đồng tiền vàng vào tay lão và coi đó như lời tạm biệt:
-Đủ mua cả rổ bánh mì đấy!
Vô Phong nhìn lão một lúc rồi bỏ đi. Rời khỏi chợ rác, hắn sẽ không được phép quay về. Đó là luật, nhưng Vô Phong không quan tâm. Thế giới rộng lớn ngoài kia thú vị hơn nhiều.
Vài tiếng sau…
Thế giới rộng lớn nghe có vẻ to tát chứ thực chất là khu nội thành mà Vô Phong đã nhẵn mặt. Hành trang hắn mang theo bao gồm bộ quân phục, chiếc quân hàm, ít tiền lẻ và thân xác đói kém. Ước mơ cao xa vừa nãy giờ nhường chỗ cho khát khao đồ ăn. Tên tóc đỏ láo liên nhìn sang phải rồi nhăm nhe sang trái. Được cảnh báo nạn trộm cắp, bàn dân thiên hạ giờ cảnh giác hơn nhiều, chẳng có khe hở nào để đôi tay của hắn làm việc. Nhận thấy tình hình không khả quan, hắn liền chuyển qua con phố khác.
Hàng trăm tấm biển hiệu nhấp nháy ánh đèn đủ màu sắc đến chói mắt, những tòa tháp cao ngất xập xình tiếng nhạc, trên đường chật ních người tập trung chủ yếu thanh niên nam nữ. Họ đội tóc giả lòe loẹt màu sắc, trang phục kỳ dị đủ thể loại. Hiện đã quá nửa đêm nhưng không khí vui chơi náo nhiệt hơn buổi sáng gấp nhiều lần. Đó là một phần cảnh tượng của trung tâm giải trí Phi Thiên thành. Càng chật chội càng huyên náo bao nhiêu càng tốt cho những kẻ như Vô Phong bấy nhiêu. Phía trước có đám đông dồn cục, Vô Phong lập tức len tới, đôi mắt nhòm thẳng túi áo của một anh chàng đội tóc giả màu xanh rì. Tay phải của gã uốn lượn như rắn lần lên túi ngực của người nọ, móc ra túi tiền rồi nhanh chóng thu về. Tất cả những động tác ấy chỉ diễn ra trong nháy mắt. Xong việc, Vô Phong chuồn thẳng đến một con hẻm và kiểm tra chiến lợi phẩm. Hàng chục đồng vàng lấp lóe nhảy múa trong mắt hắn. Chừng này là đủ sắm một bữa ăn thịnh soạn như hắn từng mơ ước.
Đầu óc đang say sưa với những hình ảnh thơm ngon, Vô Phong bỗng nhận ra phía trước có một đám người kỳ lạ. Đám ấy có sáu người, năm gã tướng tá hộ pháp đi thành vòng tròn bảo vệ một gã trung niên. Gã trung niên ấy vừa béo vừa thấp, chiếc áo khoác lông thú trên người y không đủ che lấp cái bụng phệ đang núng nính theo từng bước chân. Bên vai gã lủng lẳng một chiếc túi da cũ kỹ, trông qua người và vật chẳng ăn nhập với nhau. Linh tính mách bảo hắn rằng trong túi có vật giá trị và độ nguy hiểm cũng tăng theo cấp số nhân. Một chút sợ hãi trong lý trí nhắc nhở Vô Phong chớ làm điều dại dột. “Đời vẫn dài, vẫn đầy cơ hội chôm chỉa, không nhất thiết phải liều mạng”.
Vô Phong lắc lắc đầu, đã ăn trộm thì không cần ngán thằng nào, kể cả hoàng đế. Nếu may mắn cướp được cái túi kia, hắn sẽ rời khỏi thành phố hoặc cùng lắm là vượt biên. Thế giới Tâm Mộng rộng lớn vô cùng, miễn nơi nào có người, Vô Phong sẽ sống. Nghĩ tới đó, hắn quyết định bám đuôi đám người kỳ lạ kia, song vẫn giữ khoảng cách nhất định. Đám người kia đi đâu Vô Phong theo đó, đôi mắt dán chặt lên chiếc túi đen. Ánh đèn lập lòe trong đêm tối từ những biển hiệu hòa cùng tiếng nhạc vang lên khắp nơi. Tên tóc đỏ âm thầm bám sát đối tượng, kiên nhẫn như con thú rình mồi.
Con mồi cùng kẻ đi săn lần lượt bước vào tiệm ăn nhanh trên tầng hai của tòa tháp giải trí. Sáu người nọ ngồi chung một chiếc bàn gần cửa sổ. Vô Phong ngồi ở vị trí gần đấy và dỏng tai nghe ngóng. Gã to béo rút khăn mùi soa lau khuôn mặt bự thịt đầy mồ hôi:
-Chúng mày xử lý cẩn thận chứ?
-Bọn tôi đã chôn kỹ cái xác rồi, ngài yên tâm.
Gã béo gật gù:
-Tốt, gọi đồ ăn cho ta.
Vô Phong đoán bọn người này mới giết ai đó. Có thể chúng giết người vì chiếm đoạt cái túi. Nếu thế hắn càng có lý do để chôm chỉa, chẳng qua chỉ là một cái vòng luẩn quẩn: ăn cướp món đồ bị ăn cướp từ lũ ăn cướp. Hắn mỉm cười gian manh, nhân lúc không có ai để ý bèn lẻn vào phòng nhân viên của quán ăn. Lát sau gã tóc đỏ trở ra trong bộ đồ bảnh bao và một vẻ mặt nghiêm túc đến khó tin. Hắn đi tới bàn của gã to béo, cất giọng ân cần:
-Quý khách muốn dùng gì?
Gã to béo nhồm nhoàm bánh nhân thịt, cái mặt lúng phúng mỡ nổi quạu:
-Không thấy ta đang ăn à?
Năm gã vệ sĩ quắc mắt nhìn Vô Phong. Hắn cúi đầu nhã nhặn:
-Tôi thấy ngài chưa có đồ uống nên mới hỏi.
-Đồ uống… ừm… đồ uống… ừm… có gì thì mang lên. – Gã béo phẩy tay.
-Vậy mấy quý khách này muốn dùng gì? – Vô Phong chỉ vào đám vệ sĩ.
Gã béo cáu tiết:
-Chúng nó không cần!
Các thực khách trong quán ngó nghiêng xem vụ lùm xùm. Gã béo dịu giọng:
-Lấy đi, nhanh lên!
Vô Phong chạy về gian bếp, pha chế nước giải khát cùng… một lọ thuốc xổ. Thứ thuốc này bán tràn lan tại chợ rác cho những tên ăn cắp vặt như Vô Phong. Một lọ thuốc xổ tưởng chừng nhỏ bé song hàm chứa công năng tuyệt diệu. Điều chế xong, Vô Phong mang thức uống cho gã béo, giọng đon đả:
-Kính mời quý khách!
Gã béo ú nốc ừng ực cốc nước. Chỉ chờ có thế, Vô Phong tót vào phòng vệ sinh, tay vớ chiếc chảo làm bếp đoạn ẩn nấp chỗ kín đáo, chống cằm chờ đợi màn kịch hay ho.
Vài phút sau, gã béo đang ăn thì bụng đau quặn, mặt mũi bỗng chuyển màu tím phơn phớt hoa cà. Gã tức tốc rời chỗ, đôi chân chạy lạch bạch, tay lễ mễ xách túi. Bọn vệ sĩ ngạc nhiên:
-Ông chủ, sao thế?
-Không sao… không sao…
-Có cần chúng tôi…
-Tao đi vệ sinh, chúng mày theo làm gì? – Gã béo nghiến răng.
Gã béo ôm bụng lao vào phòng vệ sinh, mồ hôi đầm đìa khuôn mặt. Chẳng hiểu quán này chế biến kiểu gì mà ăn được vài miếng đã đau bụng, hay là chế biến mất vệ sinh? – Y tức tối nghĩ, dự tính xóa sổ tiệm ăn này. Chuyện ấy đối với y quá đơn giản. Nhưng trước hết, y cần cái bồn cầu.
Gã mập lảo đảo bước, tay đang ôm bụng chuyển qua ôm mông. Ngay lúc ấy Vô Phong lù lù xuất hiện, khóa trái cửa phòng, tay lăm lăm chảo phang thẳng gáy của gã béo. Một thanh âm chát chúa vang lên, cái chảo móp đáy. Tên mập từ từ quay lại, trố mắt nhìn tên tóc đỏ, tên tóc đỏ cũng trố mắt nhìn lại. Kẻ tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra, người tự hỏi tại sao thằng kia dính đòn mà vẫn chưa ngã? Gã mập định phản kháng mà không nổi vì đôi tay bận ôm mông. Y run rẩy nói:
-Mày… mày…
Vô Phong vung chảo đập vào mặt tên mập. Lần này gã béo trợn ngược mắt, thân thể nặng nề đổ uỵch xuống sàn, chiếc túi đen nằm thành một đống bên cạnh y. Gã tóc đỏ thở dài, lẽ ra hắn nên đợi tên mập giải quyết nỗi buồn xong mới ra tay. Giờ làm thế này thực tình quá vô nhân đạo vì… thuốc xổ chẳng đợi ai hết. Dẫu sao Vô Phong chỉ là hạng cướp của không giết người, khí số của gã béo còn thịnh vượng chán.
Tiếng đập cửa bên ngoài phòng vệ sinh vang lên rầm rầm. Vô Phong xách túi lên vai đoạn chui ra ngoài bằng cửa thông gió, tụt xuống bằng đường ống nước dọc thân tòa tháp. Hắn hộc tốc chạy khỏi khu giải trí. Ánh sáng lập lòe, người đi đường chẳng thấy hắn, chỉ nhìn ra một mái tóc đỏ lao vun vút cùng tiếng cười khoái trá.
Nửa tiếng sau, Vô Phong đến khu vực gần bờ sông Vành Đai Xanh – một nơi toàn những căn nhà thấp mái. Hắn tạt vào một con hẻm vắng vẻ rồi lục túi kiểm tra chiến lợi phẩm, đôi mắt bỗng nhiên lóe sáng như đèn pha. Mấy chục, không, phải nói là hàng trăm bó tiền giấy chồng chất, mỗi bó trị giá tương đương một thùng vàng, nhân lên là… Tên tóc đỏ hoa mắt, mường tượng cảnh hắn nằm xòe tứ chi giữa nhà cao cửa rộng, hai cánh tay ôm đầy gái đẹp, đồ ăn bày biện ê hề trước mặt. Hắn sẽ mở một quán ăn to gấp mười lần quán ăn của lão Lập, hắn sẽ mặc những bộ đồ sang trọng, thường xuyên lui tới chốn ăn chơi thâu đêm suốt sáng. Còn gì sung sướng hơn nữa? Như vậy là quá đủ với một thằng đàn ông! – Vô Phong cười gian.
Bọn người kia nhất định sẽ truy tìm túi tiền, ở lại Phi Thiên thành không phải là ý kiến hay. Vô Phong tính vượt biên, đến bất cứ nơi nào trên thế giới Tâm Mộng. Hắn biết vài cảng phi thuyền chuyên chở hàng và chở người trái phép tại phía tây quận Mắt Trắng. Nghĩ đến đây hắn chợt nhớ về chợ rác. Hắn bắt đầu tự hỏi tương lai sẽ ra sao nếu thiếu nó? Còn ông chủ Lập nữa! – Vô Phong bật cười, tự nhủ sẽ nhớ lão già bần tiện ấy.
Bất chợt Vô Phong để ý một vật bất thường dưới đáy túi. Hắn lôi nó lên, nhận ra một vật màu vàng to vừa lòng bàn tay, tròn và dẹt như chiếc đĩa, tâm đĩa có miếng ngọc đa giác màu xanh lục chốc chốc phát ra từng tia sáng kỳ dị, vành đĩa có những hàng ký tự lạ lùng. Trong lúc táy máy, hắn lỡ tay ấn mạnh miếng ngọc, viên ngọc lõm xuống, vành đĩa xòe ra mười mũi nhọn sắp xếp cân xứng. Vô Phong phỏng đoán cái đĩa này giống một cỗ máy hơn là đồ trang sức.
Mười mũi nhọn bỗng xoay tròn, chiếc đĩa bùng lên một thứ ma lực mạnh mẽ. Vô Phong cảm giác thân thể bị hút vào viên ngọc đa giác, mắt mờ dần, tay chân bải hoải vô lực. Hắn hoảng hốt quẳng chiếc đĩa xuống, mặt mũi tái mét như vừa gặp ma quỷ. Dù chưa bao giờ tiếp xúc thứ gì tương tự nhưng hắn khẳng định chiếc đĩa liên quan là đồ phép thuật. Thế giới Tâm Mộng quy định không ai được phép sở hữu đồ phép thuật ngoại trừ thánh sứ hay pháp sư. Tàng trữ thứ này có ngày tù mọt gông! – Tên tóc đỏ cả sợ toan bỏ lại chiếc đĩa vàng. Nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn quyết định giữ nó. Bọn chợ đen rất hám mấy mặt hàng phép thuật, nếu Vô Phong bán đi không chừng lại ôm thêm một đống tiền kếch sù nữa.
Nhét cái đĩa vào túi, Vô Phong lên đường tới bến cảng. Đầu hẻm đột ngột xuất hiện đám người đang tiến đến. Vô Phong dừng bước, nhận ra một cái bóng trong số đó có dáng thấp lùn cùng cái bụng phục phịch. Tên tóc đỏ chửi thầm:
“Mẹ khỉ! Sao chúng nó biết mình ở đây?”.
Gã béo nhăn nhó ôm bụng, đầu tóc rối bù. Vô Phong để ý gã mặc chiếc quần mà mấy thằng choai choai hay mặc: màu sặc sỡ, ống dài quá gối và rộng ngoác. Vô Phong nhếch mép hỏi đểu:
-Thay quần à? Thuốc xổ hiệu nghiệm chứ?
Gã mập nghiến răng nén giận:
-Tao không muốn tốn thời giờ với chú mày. Mày ăn cắp, mày cần tiền, đúng không? Trong cái túi có đủ tiền cho mày sống sung sướng cả đời. Tao chỉ muốn một vật khác trong túi thôi…
Vô Phong phe phẩy chiếc đĩa vàng trên tay:
-Tìm cái này chứ gì?
-Phải! Đưa nó cho tao và mày có thể cầm tiền. Đường ai nấy đi!
Vô Phong nói:
-Muốn lấy cái đĩa? Đợi lễ quốc khánh năm sau đi! Đừng tưởng đây ngu nhé! Các ngươi giết người như không, lẽ nào chịu để ta chuồn dễ dàng? Này, vừa giết ai thế?
Gã mập rúm mặt:
-Mày biết?
-Nghe hết cả rồi, ông anh mập ù đáng yêu ạ! – Tên tóc đỏ nhăn răng cười.
-Vậy thì… chúng ta hiểu nhau đấy. Để tao xem chú mày cà chớn được bao lâu nữa?
Vừa dứt lời, năm tên vệ sĩ ào ào lao đến, ống tay áo thòi ra mấy thanh đoản kiếm. Vô Phong quay đầu chạy. Gã mập hét:
-Bắt thằng khốn đó!
Tên tóc đỏ chạy trong con hẻm. Hắn quặt hướng, len lỏi qua nhiều ngõ ngách rối rắm. Đường đi lối lại nơi đây hắn thuộc hơn mọi hướng dẫn viên du lịch thành phố. Còn khuya mới tóm nổi ta! – Vô Phong cười lớn. Ngay lúc đó, một bóng đen từ bên phải bất thình lình ập tới, giọng lạnh lẽo:
-Mày cười gì thế?
Trong khoảnh khắc, Vô Phong nhìn ra đó là một tên vệ sĩ. Gã vung kiếm chém ngang, tên tóc đỏ hụp đầu theo bản năng. Thanh kim loại sắc bén đâm vào tường, xẻ rãnh sâu hoắm. Vô Phong hoảng hồn chạy gấp. Những gã vệ sĩ còn lại xuất hiện, bịt chặt mọi lối thoát. Vô Phong xốc túi đeo chéo lưng, phi người tới bức tường dựng đứng, đôi tay bám theo đường ống nước của một ngôi nhà mà leo lên. Chưa đầy mười giây, hắn đã trèo đến đầu kia của ống nước, đôi chân thoăn thoắt lao qua các ngôi nhà mái bằng nằm san sát nhau. Bọn vệ sĩ há hốc mồm nhìn hắn rồi hộc tốc đuổi theo phía dưới. Giọng gã béo vang lên trong máy bộ đàm bên vai một gã vệ sĩ:
-Tóm được nó chưa, hả?
-Chúng tôi vẫn đang bám sát hắn, thưa ngài! – Tên đó trả lời.
-Mỗi một thằng trộm ranh con mà không xử lý nổi à? Thuê chúng bay thật phí tiền!
-Chúng tôi sẽ đem xác nó về.
Năm tên vệ sĩ rút súng ngắn nhằm Vô Phong mà bắn. Tiếng nổ xé rách màn đêm, lửa đạn vụt bay, bờ tường thủng lỗ chỗ, gạch vữa bắn tung tóe. Tên tóc đỏ cúi người, ôm đầu chạy và chửi bới luôn mồm như thể một công dân lương thiện đang bị kẻ xấu truy sát. Hắn cần một cái gì đó có tốc độ thật nhanh để cắt đuôi lũ đỉa đói dai nhoách này.
Vô Phong liếc về những cây cầu đằng xa. Bản năng sinh tồn trong hắn trỗi dậy, một ý tưởng điên rồ đồng thời nảy sinh. Nghĩ là làm, hắn nhảy xuống những ngôi nhà thấp hơn rồi đáp người trên đất, chạy thẳng ra đường lớn. Bọn vệ sĩ gấp gáp truy đuổi. Chúng phải cất đoản kiếm và súng ngắn vì đường khá đông người và gần đồn cảnh vệ. Cuộc rượt đuổi giờ chỉ còn là cuộc đua tốc độ thuần túy, riêng mặt này Vô Phong chưa chịu thua ai.
Vô Phong rời khỏi khu nhà thấp, chạy về một cây cầu bắc ngang sông Vành Đai Xanh. Đó là một cây cầu nhiều tầng, có thể đi lên tầng cầu trên bằng hệ thống thang máy hình ống. Một chiếc thang máy mở cửa, dòng người xếp hàng chuẩn bị bước vào thì Vô Phong từ đâu xồ đến. Hắn chen lấn xô đẩy, mồm miệng hông hống:
-Tránh đường! Tránh đường! Xin lỗi bà già, nhường tôi nhé!
Gã tóc đỏ hẩy bà già qua một bên rồi chui tọt vào trong, nhanh tay đóng cửa thang máy. Bị đám đông la ó chửi rủa, Vô Phong đành dày mặt nhe răng cười. Tranh chỗ với người già là thiếu ý thức, nhưng Vô Phong là trộm cắp nên chẳng hơi đâu để tâm chuyện đạo đức.
Năm gã vệ sĩ đã chạy tới nơi. Phát hiện ra Vô Phong, chúng hẩy tung mọi người bằng tấm thân bồ tượng rồi len vào thang máy. Qua lớp kính trong suốt, hai bên cảnh giác theo dõi nhau, một bên khư khư ôm túi tiền, một bên sẵn sàng rút súng nã đạn.
Ngoài vũ trụ xa xăm, ngàn vạn ngôi sao kết tầng, dệt nhiều tấm màn lung linh tỏa sáng trời đêm. Cây cầu trắng bạc lượn một dải mềm mại như lụa bay trong gió nhẹ. Bên lan can cầu, vô số đôi nam nữ nắm tay nhau ngắm bầu trời và thề nguyền hẹn ước, thật lòng có, giả dối có. Một chiếc thang máy mở cửa, sau đó là một gã tóc đỏ ào ào lao đi, không gian lãng mạn bị phá tan quá nửa. Vài giây sau thang máy thứ hai mở cửa, bọn vệ sĩ vọt ra như tên bắn, miệng hò hét chửi bới cắt ngang bao lời lẽ tình tứ. Cây cầu thơ mộng bỗng chốc nháo nhào náo loạn. Xui xẻo cho Vô Phong, ngay phía trước hắn là đội cảnh vệ đang đi tuần. Bọn vệ sĩ hét lên:
-Ăn cướp! Bắt lấy thằng ăn cướp!
Cảnh vệ trông điệu bộ hớt hải của Vô Phong nên tin ngay lời của bọn vệ sĩ. Kịch bản cũ rích tái diễn: hàng trăm thanh niên trai trẻ quây vòng vây bắt tội phạm. Tuy nhiên, cây cầu này cao hơn rất nhiều so với cây cầu hồi sáng, nếu Vô Phong nhảy từ đây xuống sông chắc chắn sẽ tan xác. Ngoảnh trước ngó sau, hắn thấy chỗ nào cũng dẫn tới bệnh viện hoặc nhà tù. Cuộc đời ta sẽ kết thúc thế này sao? – Hắn tự hỏi. Vô Phong bắt đầu than trách cuộc đời quá bất công, lẩm bẩm chửi:
-Tổ sư Vạn Thế!
Chẳng biết vô tình hay hữu ý mà chỗ hắn đang đứng là điểm cuối của một nhịp cầu. Nhịp cầu này có dây thép chịu lực nối xuống cầu cao tốc. Độ dốc vừa phải, đường kính dây vừa tầm chân! – Vô Phong phân tích. Quyết chí được ăn cả ngã về không, hắn nhảy lên lan can, năm gã vệ sĩ quáng quàng nhào tới:
-Đứng lại!
Hắn cười như điên:
-He he! Giỏi thì đuổi theo!
Hắn xốc lại chiếc túi, nhảy lên dây thép và trượt xuống, đôi giày ma sát mặt kim loại đến mức tóe lửa. Gió lồng lộng thổi, đôi mắt hắn cay cay. Khoảnh khắc ngắn ngủi, chút xúc động thoáng qua tâm trí Vô Phong. Sự xúc động của một gã trai trẻ đã tìm thấy nơi mà mình thuộc về. Một mái tóc đỏ bay giữa không gian rộng lớn, một con người nhỏ bé bay giữa thế giới vô tận…
…chỉ có tiếng cười vang thấu trời như chứng minh rằng mình đang tồn tại.
Tâm trạng đang lâng lâng, Vô Phong chợt nhận ra một đoàn xe quân sự nối đuôi nhau đi trên cầu cao tốc. Hắn giật thót, đôi chân luống cuống chệch hướng, toàn thân bắn vọt vào thùng chở hàng. Hắn lăn đi vô phương hướng, đầu đập phải vật gì đấy rất cứng. Mọi vật trong mắt hắn nhạt nhòa dần rồi chìm trong đêm tối.
Người người chen chân nhóng cổ dõi theo bóng dáng tên tóc đỏ, đa phần đều tin rằng hắn đã tan xác. Riêng năm gã vệ sĩ chuồn êm, thần tình đầy lo lắng. Giọng gã béo lại vang lên:
-Thế nào hả? Tóm được nó chưa?
Bọn vệ sĩ nhìn nhau chẳng biết trả lời thế nào cho phải. Một người đáp:
-Xin lỗi ông chủ, chúng tôi mất dấu hắn rồi!
-Cái gì? Chúng mày nói là mất dấu rồi à? Ôi Vạn Thế ơi, chết tao rồi!
Bên kia đầu dây, gã béo rút khăn lau mồ hôi đang tuôn chảy hai bên thái dương. Bọn vệ sĩ không biết ăn nói ra sao với gã, còn gã không biết sẽ ăn nói ra sao với “ông chủ” của mình.
…
Cũng đêm hôm đó, Lục Châu phải đi tới chính điện theo lệnh. Bầu trời lấm tấm dải ngân hà muôn sắc rải lên vườn thượng uyển lấp lánh những cánh bướm rực rỡ màu tuyết. Cảnh đẹp mê đắm lòng người, ngoại trừ công chúa. Đôi chân của nàng mỗi lúc nặng nề hơn, hơi thở gấp gáp không kiểm soát. Chiến Tử lên tiếng:
-Công chúa ổn chứ?
-Ta… ta ổn. – Lục Châu đáp.
-Lời nói và biểu hiện của công chúa không đồng điệu chút nào. Cô cần bình tĩnh.
Lục Châu lúng búng:
-Nhưng… ta không…
-Cô nên dừng bước một chút. Tôi nghĩ như thế sẽ hay hơn.
Lục Châu làm theo lời Chiến Tử. Nàng hít thật sâu và thở thật chậm. Nàng đang nhớ lại chuyện vừa trải qua, nó đến quá đột ngột trong khi trái tim nàng chưa kịp chuẩn bị đón nhận nó.
Lục Thiên đã nói tất cả cho em gái. Giống người cha, y cũng khuyên em gái nên từ chối đề nghị của Thánh Vực. Theo lý thuyết, lời nói của thánh sứ luôn được coi trọng, nếu Lục Châu trả lời từ chối thì Thánh Vực không có quyền nài ép. Bạch Dương đệ thập đã chuẩn bị mọi phương án đối phó, kể cả việc chịu sự công kích từ dư luận.
Nhưng Lục Châu thừa hiểu anh trai và hoàng đế đang cố làm an lòng nàng. Lời nói của thánh sứ được coi trọng, đúng. Nhưng điều đó không đảm bảo vị thế của Phi Thiên Quốc trong con mắt các nước trên thế giới Tâm Mộng. Một nước mạnh nhất không dám cử thánh sứ của mình lên đường thì các quốc gia khác sẽ không mạo hiểm thánh sứ của họ. Bởi lẽ thánh sứ còn là một phần sức mạnh quân sự, mất thánh sứ là mất đi ưu thế của quân lực. Nếu Lục Châu từ chối, hậu quả sẽ không xảy ra ngay lập tức nhưng về lâu về dài sẽ không có lợi cho đất nước.
Mải mê với những suy nghĩ, Lục Châu không nhận ra rằng mình đã tới trước cổng chính điện. Hai lính vệ binh nói:
-Chỉ công chúa được vào trong!
Lục Châu ngập ngừng một chút, nàng kéo Chiến Tử ra một chỗ, hỏi:
-Chiến Tử… cho em hỏi một câu.
Chiến Tử đáp:
-Cô nên ra dáng một công chúa, một thánh sứ, một người bề trên.
Công chúa bật cười, tâm tình khá hơn đôi chút. Nàng hắng giọng, sau hỏi:
-Nghe ta hỏi đây, Chiến Tử!
Chiến Tử đáp:
-Vâng.
-Ta có phải là một thánh sứ giỏi?
Chiến Tử gật đầu:
-Công chúa là thánh sứ giỏi. Cô là một trong những thánh sứ trẻ tuổi mạnh nhất tại Thánh Vực!
-Nhưng ta không phải là “đại thánh sứ”. Chỉ đại thánh sứ mới có thể đánh bại Quỷ Vương! Ta…
Chiến Tử nói:
-Ban nãy công chúa đã gặp đại thánh sứ Tây Minh. Không lẽ ngài ấy không đưa ra lời khuyên xác đáng?
Lục Châu cắn môi ngẫm nghĩ cuộc gặp gỡ cách đây vài tiếng trước. Nàng đã nhận được lời khuyên từ người thầy song lời khuyên ấy lại khiến công chúa đắn đo hơn nhiều.
*
* *
Hai tiếng trước…
Tại quận Trăng Khuyết có một tòa tháp lớn tên gọi “tháp thánh sứ” nằm quay mặt về hướng nam – nơi đất thánh Hỗn Nguyên ngự trị. Đây là địa điểm nổi tiếng bởi sự uy nghiêm và bề dày lịch sử. Dân chúng Phi Thiên thành thường tới tháp vào ngày cuối tuần để cầu nguyện. Tháp cao mười tầng, hiện Lục Châu đang ở tầng trên cùng. Nàng tựa người bên lan can cẩm thạch ngắm hoàng cung đằng xa với vẻ bình thản, song trong lòng xáo động vô cùng.
-Lục Châu đấy à?
Nghe thấy tiếng người phía sau, công chúa liền quay lại. Một ông già thấp bé trong bộ áo choàng rộng đang chậm rãi đi tới. Công chúa hấp tấp cúi đầu:
-Thầy!
Đại thánh sứ Tây Minh chép miệng thở dài sõng sượt, quầng trán gồ lên những nếp nhăn tuổi già:
-Chờ lâu không? Năm nay ứng viên thi tuyển thánh sứ nhiều quá, hình như ai cũng thích làm thánh sứ!
Lục Châu nói:
-Trở thành thánh sứ là điều vinh quang.
Tây Minh lúc lắc đầu gật gù:
-Vinh quang? Vậy tiêu diệt Quỷ Vương có vinh quang không?
Công chúa giật mình:
-Thầy đã biết?
Ngài đại thánh sứ nhìn thẳng Lục Châu, đôi mắt xanh đầy sự nghiêm nghị:
-Biết lâu rồi. Vậy con trả lời thế nào? “Không” hay “có”?
Lục Châu cúi đầu. Hai lựa chọn, hai cuộc sống. Một quyết định sẽ thay đổi tất cả. Nhưng đâu là quyết định đúng, đâu là quyết định sai? Công chúa mới hai mươi tuổi trong khi cơ hội lựa chọn của nàng quá ít. Thay vì trả lời câu hỏi của Tây Minh, nàng đặt ra câu hỏi khác:
-Tại sao… Vạn Thế không chọn một đại thánh sứ? Ý con là… một người như thầy chẳng hạn?
Tây Minh vỗ vỗ ngực:
-Già rồi! Một gã thanh niên quật ngã ta dễ như bỡn chứ chưa nói Quỷ Vương!
-Thầy! – Công chúa kêu lên – Người là đại thánh sứ mạnh nhất Phi Thiên Quốc!
Tây Minh mỉm cười:
-Ta đùa con làm gì? Giờ này đáng ra ta phải đi du lịch, chăm lo mấy thú vui của các ông già. Có lẽ năm sau, ta sẽ xin nghỉ hưu.
Lục Châu im lặng. Thấy học trò lo lắng quá nhiều, Tây Minh tiếp lời:
-Khó khăn quá à? Sao không tự hỏi mình muốn gì?
-Con không hiểu!
-Ép buộc bản thân đưa ra quyết định thường sẽ hối hận về sau. Hãy nghĩ xem mình muốn gì?
-Ước mơ?
Ngài đại thánh sứ gật gù:
-Đúng rồi đấy!
*
* *
-Ước mơ của công chúa là gì? – Chiến Tử hỏi.
Lục Châu nhoẻn miệng cười:
-Em muốn tâm hồn mình được bình yên.
Hai người nhìn nhau hồi lâu. Lát sau Chiến Tử rời khỏi đại điện, y không muốn tốn thêm thời gian chờ đợi vì y đã biết quyết định của công chúa. Đợi bóng dáng Chiến Tử khuất hẳn, công chúa hít một hơi lấy tinh thần rồi bước vào đại điện. Cánh cổng lớn khai mở, một không gian căng thẳng chậm rãi bao vây Lục Châu giống như một bàn tay khổng lồ đang từ từ bóp nát trái tim nàng.
Bạch Dương đệ thập ngồi trên ngai vàng chăm chú nhìn con gái. Dưới ngai vàng là mười vị pháp quan, mười trụ cột quan trọng nhất của Phi Thiên. Họ đứng chìm trong bóng tối như cái cách họ hiện diện trước công chúng và điều hành đất nước. Công chúa không thấy gương mặt của mười pháp quan nhưng nàng thấy rõ mười đôi mắt đang âm thầm đánh giá mình. Ngoài ra còn có trưởng lão Hạ Đông, ông ta ngóng về phía Lục Châu, thần tình đầy mong đợi pha chút đau khổ tựa lão ăn mày cầu xin sự bố thí. Công chúa cảm giác sống lưng lạnh toát, giọng nói hơi run:
-Thưa hoàng đế, Lục Châu… thánh sứ Lục Châu xin diện kiến!
Biết rằng nàng đang lo lắng, hoàng đế ôn tồn hạ giọng:
-Phó thống lĩnh Lục Thiên đã báo tin cho cô chưa?
-Thưa, tôi đã biết.
Hoàng đế chậm rãi nói:
truyện copy từ .
-Tiêu diệt Quỷ Vương khó khăn vô cùng. Cô hãy suy nghĩ kỹ.
Bạch Dương đệ thập nheo nheo mắt đầy ẩn ý và cố tình để công chúa nhìn thấy. Hiểu ý cha, Lục Châu toan nói thì Hạ Đông chen ngang:
-Công chúa Lục Châu, xin cô nghĩ kỹ! Đây là lời đề nghị từ Thánh Vực…
Hoàng đế lớn tiếng cắt lời Hạ Đông:
-Xin lỗi trưởng lão! Tôi cho rằng ông đang can thiệp nội bộ Phi Thiên Quốc!
Hạ Đông im bặt, mặt cau có khó chịu đoạn quay sang nhắc viên thư ký thu dọn giấy tờ chuẩn bị quay về Thánh Vực. Mang tiếng quan hệ tốt với Phi Thiên Quốc mà lần này trở về tay không, uy tín của ông ta sẽ bị ảnh hưởng.
Lục Châu thở sâu. Nàng nghĩ về gia đình, về mọi thứ trong hai mươi năm qua. Nàng tự hỏi hai mươi năm qua đã làm được gì? Trở thành thánh sứ hay sống trong sự bao bọc của hoàng đế và anh trai? Hai mươi năm, nàng luôn sống trong những câu hỏi, tâm hồn chưa lúc nào bình lặng. Công chúa muốn kết thúc sự xáo động ấy theo cách riêng của mình.
-Thưa hoàng đế… – Lục Châu nói – …tôi chấp nhận đề nghị của Thánh Vực!
Im lặng.
Sự im lặng tưởng chừng vô tận bao trùm khắp đại điện. Hoàng đế vồn vã:
-Cô chắc chứ? Hãy suy nghĩ kỹ! Tiêu diệt Quỷ Vương không phải chuyện chơi!
Lục Châu đặt tay phải lên ngực, nói:
-Tôi xin thề với danh dự của một thánh sứ, thưa ngài!
Hoàng đế ngồi đó, lặng lẽ nhìn con gái, không nói thêm lời nào. Bây giờ hoàng đế có thể khẳng định rằng ông chỉ là một người cha tượng trưng của Lục Châu. Ông chưa bao giờ hiểu nàng nghĩ gì, muốn gì – một thất bại đau đớn của Bạch Dương đệ thập.
-Vậy là công chúa đã chấp thuận! Xin hoàng đế cho phép tôi thảo luận công việc với công chúa! – Trưởng lão Hạ Đông mặt mũi vui phơi phới.
Lục Châu cúi đầu, nở nụ cười thầm kín với người cha rồi theo chân Hạ Đông. Giờ này chắc Chiến Tử đã tập hợp các hộ vệ! – Nàng nghĩ. Đôi mắt của công chúa chợt nhìn về bầu trời phía sau ô cửa hoàng cung. Nàng sắp bước vào một thế giới rộng lớn, một bầu trời bất tận. Đôi vai nhỏ nhắn của nàng cũng bắt đầu nặng nề dần.
Ta sẽ làm được gì giữa bầu trời ấy? – Lục Châu tự hỏi.
Công chúa và Hạ Đông đi rồi, một vị pháp quan mới lên tiếng:
-Hình như ngài đã tính sai một nước, thưa hoàng đế.
Bạch Dương đệ thập trầm tư suy nghĩ. Ông nói:
-Ta muốn thảo luận với các vị hai điều. Một là phi thuyền Thần Sấm. Hai là đội Thổ Hành. Ta muốn hai thứ đó bảo vệ con gái ta.
Tác giả :
Get Backer