Ngựa Non Háu Đá
Chương 66: Kết thúc chính văn
Edit: Phong Nguyệt
Beta: Shim
"Tầm 6 giờ sáng, nghi phạm cải trang thành nhân viên khách sạn để lừa nạn nhân mở cửa. Thừa dịp nạn nhân không chú ý hắn đã đâm nạn nhân một nhát từ phía sau lưng, nạn nhân lập tức phản kháng và kêu cứu. Sau đó bảo vệ khách sạn chạy đến chế ngự nghi phạm, hiện tại đã đưa tới cục cảnh sát..."
Cảnh sát trẻ nói tới đây tạm thời ngừng lại, anh ta nhìn Lục Phỉ Nhiên một cái, nhớ đến lúc nhìn thấy tên lưu trong điện thoại là "Bà xã đại nhân", cảm thấy đằng sau vụ án nhất định có nội tình.
Lục Phỉ Nhiên ngồi trong phòng lớn của khách sạn tiếp nhận điều tra đơn giản, lòng như lửa đốt, "Thiệu Thành đâu?"
"Hai mươi phút trước Thiệu tiên sinh đã được đưa tới bệnh viện." Vị cảnh sát trả lời.
Lục Phỉ Nhiên chỉ muốn chạy ngay đi.
Sau cùng, cảnh sát hỏi cậu một vấn đề, lấy ra một tấm ảnh, "Cậu có quen người này không? Tên anh ta là Diệp Chí Khánh. Cậu có biết anh ta và nạn nhân có quan hệ gì không?"
Trên đường chạy tới bệnh viện.
Đủ loại kí ức ùn ùn kéo đến trong đầu Lục Phỉ Nhiên.
Dưới ánh trời chiều Thiệu Thành đứng ở hẻm nhỏ phủ một tầng bóng râm, "Chuyện về Diệp Chí Khánh cậu không thể quản được. Để tôi giải quyết."
Viên Sở Sở tung tăng vui sướng tới báo tin, "Diệp cầm thú bị bắt rồi!"
Hôm qua Thiệu Thành kéo tay cậu, bất đắc dĩ nói: "Thôi được, anh ở khách sạn Minh Châu, phòng 307, nếu có chuyện thì đến tìm anh nhé?"
Lục Phỉ Nhiên lấy tay tát mình một cái.
Là đau. Không phải là mơ.
Giống y hệt giấc mơ, Thiệu Thành rơi vào hiểm cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
"Tít... tít... tít... "
Bởi vì mất máu quá nhiều, trước mắt Thiệu Thành một mảng bóng chồng bóng, thân thể nặng trịch như bị bủa trong bùn lầy, cứ từ từ chìm xuống, cả ngón tay cũng không nhúc nhích được. Đèn trần đâm vào mắt nhức nhối, tầm nhìn trở nên trắng xóa. Cảnh tượng trước mắt anh lập lòe biến đổi, lúc là đèn mổ với gương mặt nguội lạnh đăm đăm của bác sĩ, lúc lại là một vườn hoa cỏ, một bóng dáng quen thuộc mờ ảo đứng đằng kia, như dẫn dắt Thiệu Thành đi tới.
Phiến lá tròn xanh biếc bao bọc đóa phật đầu thanh trắng như tuyết, một bóng người đơn bạc đứng bên cạnh. Tóc đen như mực chạm đầu vai, hơi cúi đầu, cổ vai mảnh khảnh tinh tế chẳng khác nào cổ thiên nga. Nhưng làn da kia so với phật đầu thanh còn trắng hơn, nhìn nhẹ tựa gió thổi là bay.
Thiệu Thành nhớ ra rồi, đó là Lục Phỉ Nhiên.
Khoan đã, sao mình lại ở chỗ này? Hôm nay thời tiết tốt, mình đưa Phỉ Nhiên đi vườn hoa? Sao chỉ có một mình em ấy? Mình không thể để em ấy ở đó một mình được. Quá nguy hiểm!
Nghĩ như vậy, Thiệu Thành đi tới.
"Tít... tít... tít..."
"Máy điều hòa nhịp tim!"
Thiệu Thành nhắm mắt lại, tới một thế giới khác.
"Anh tới rồi?" Lục Phỉ Nhiên quay đầu lại, gương mặt không buồn không vui vô cùng tĩnh lặng, sắc mặt xem ra khá tốt.
"Hình như anh đi lâu quá rồi. Em có mệt không? Anh đỡ em ngồi một lát nhé?" Anh ân cần ôn nhu hỏi.
"Không cần." Lục Phỉ Nhiên ngồi xuống.
Lúc này Thiệu Thành mới phát hiện cái bàn không biết từ lúc nào xuất hiện trước mặt, anh ngồi xuống đối diện người kia.
Lục Phỉ Nhiên rót hai li trà, nước trà màu vàng lóng lánh cũng không soi ra được bóng dáng của cậu.
Lục Phỉ Nhiên thoải mái nói với anh: "Anh đi lầm đường rồi."
Thiệu Thành rốt cục từ từ phục hồi tinh thần, "Anh sắp chết rồi. Đúng, anh bị người ta đâm hai nhát, sắp chết. Lần thứ hai chết, rất khó chịu."
Lục Phỉ Nhiên nhướng mày, hỏi anh: "Anh nghĩ như vậy là chết rồi sao?"
Thiệu Thành do dự đáp: "Anh không biết, đến bây giờ anh vẫn rất mông lung. Tại sao người trọng sinh lại là anh? Rõ ràng người khổ nhất là em, mà người như anh lại chiếm được cơ hội sống lại."
Lục Phỉ Nhiên: "Đừng hỏi tôi, hỏi ông trời ấy. Làm sao tôi biết được?"
Thiệu Thành thở dài: "Anh không biết bản thân đang làm gì nữa. Anh luôn luôn làm những việc sai trái, kì thật cũng bởi vì lòng tham không đáy. Anh biết rõ mình là bất hạnh trong đời em, đã nghĩ chỉ nên nhìn em từ xa, kết quả vẫn là không nhịn được. Sau lại ôm tâm tư xấu xa, lợi dụng lúc em còn nhỏ cố ý dụ dỗ lấy lòng em. Sau đó anh vô cùng hối hận nên trở mặt không quen biết, chỉ muốn ép em trở lại con đường ngay thẳng..."
Lục Phỉ Nhiên châm biếm: "Đồ khốn nạn, anh còn có mặt mũi nói sao?"
Thiệu Thành không hề thấy hổ thẹn, "Anh cũng sắp chết rồi, hơn nữa, anh chưa bao giờ biết xấu hổ nha. Hiện tại điều khiến anh phân vân là chuyện em chủ động thích anh có phải là mơ hay không? Rốt cuộc cái nào là ảo cái nào là thật đây? Chuyện em yêu anh là giấc mơ trước khi chết của anh ư? Sao em có thể yêu anh chứ?"
Lục Phỉ Nhiên: "Tôi cũng không biết mình quen một Thiệu Thành nhát gan thế này đấy. Anh ép buộc tôi cả một đời, không phải là muốn làm cho tôi yêu anh sao?"
Thiệu Thành cười, "Đúng, anh vốn muốn làm em yêu anh, hiện tại đã như ý, sao có thể chết chứ?"
Cảnh tượng xung quanh giống như một tấm tranh lụa phấp phơi, vừa cuộn lại thì mặt đất dưới chân anh cũng bị rút đi.
Linh hồn lơ lửng rơi tự do, thình lình chạm xuống đất.
Vài tiếng khóc thút thít truyền đến lỗ tai anh, nhẹ như không, nhưng Thiệu Thành vẫn nhận ra là tiếng của Lục Phỉ Nhiên.
Cậu ngồi ở mép giường, hình như sợ mình làm ồn, giọng nói khàn khàn nén xuống rất nhỏ, "Là em cố tình gây sự, anh nhanh chóng tỉnh lại, nghe em xin lỗi đi. Anh tỉnh lại đi. Em sai rồi. Xin lỗi, em thật sự xin lỗi."
Thiệu Thành nhớ tới ngày cuối cùng Lục Phỉ Nhiên thi đại học, anh đi không từ mà biệt, lúc đó cậu cũng không ngừng xin lỗi anh.
Lục Phỉ Nhiên nếu đã hận ai thì hận tới cực điểm cũng không rơi lệ, nhưng một khi yêu lại biến thành cái bao nước mắt.
Nếu là "Lục Phỉ Nhiên" trước kia, nhất định sẽ bĩu môi nói: "Hừ, thật không giống đàn ông!"
Thiệu Thành sầu não.
Cho dù bây giờ tỉnh lại, bởi vì mình bị thương nên tạm thời Lục Phỉ Nhiên sẽ không so đo. Nhưng theo như tính cách của em ấy chắc chắn vẫn còn vướng mắc, qua một thời gian em ấy sẽ lại moi ra chuyện rối rắm đời trước thôi. "Lục Phỉ Nhiên" trước kia không phải cũng rối rắm cả đời sao?
Thiệu Thành suy nghĩ rất lâu, rốt cục lại nảy ra một ý tưởng.
Lục Phỉ Nhiên cơm cũng không ăn, canh giữ phòng bệnh hai ngày liền, chỉ uống chút nước cầm hơi, hoàn toàn không biết đói. Trong lòng cậu giờ đây toàn là lo lắng và đau xót, mỗi một giây trôi qua đều vô cùng gian nan.
Lúc cậu nhìn thấy mí mắt Thiệu Thành khẽ động, còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
Cho đến khi Thiệu Thành mở mắt, ánh mắt tan rã nhìn phía mình...
Lục Phỉ Nhiên vội vã ấn chuông gọi bác sĩ, rồi đến bên người Thiệu Thành, nhưng không biết nên nói cái gì, khuôn mặt lấm lem nước mắt cười rộ lên. Trong nháy mắt, một giọt rơi xuống má Thiệu Thành.
Đối phương trống rỗng nhìn cậu, "Cậu là ai? Tôi đang ở đâu?"
Nụ cười của cậu cứng đơ.
Bác sĩ tới, Lục Phỉ Nhiên lập tức nghênh đón, sốt ruột nói: "Anh ấy tỉnh rồi, nhưng hình như không nhớ gì cả. Cả tôi cũng không nhớ rõ! Tại sao có thể như vậy? Không phải đầu óc không bị thương tổn sao?"
Bác sĩ nhíu mày, "Bình tĩnh nào, để tôi kiểm tra cho cậu ta."
Sau khi tiến hành một vòng kiểm tra, đầu óc Thiệu Thành rõ ràng không có vấn đề gì.
Bác sĩ phỏng đoán: "Có thể là vấn đề tâm lí. Chịu kích thích quá lớn cũng có khả năng tạo thành mất trí nhớ, cái này nên mời bác sĩ tâm lí thì hơn."
Lục Phỉ Nhiên ngồi ở bên giường cẩn thận nhìn gương mặt an tĩnh khi ngủ của người ấy, thở dài, vươn tay, nhẹ nhàng phủ lên.
Thiệu Thành mở to mắt.
Mặt cậu từ từ đỏ lên, tay run run muốn rút về.
Thiệu Thành bắt lấy tay cậu, "Tuy tôi không biết cậu là ai, nhưng tôi cảm thấy rất thích cậu."
Anh cầm ngón tay Lục Phỉ Nhiên đưa đến bên miệng hôn hôn, con ngươi thâm thúy ngưng đọng, "Cậu có thể ở cùng tôi không?"
Lục Phỉ Nhiên đỏ mặt gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy Thiệu Thành mất trí nhớ thật ra cũng không phải chuyện xấu.
Tựa như cậu chiếm được một Thiệu Thành mới tinh, bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu, sau này anh ấy sẽ chỉ ghi nhớ mình mình.
Lục Phỉ Nhiên rốt cục cũng cảm thấy đói và mệt, cậu ăn no nê, nói muốn chăm sóc Thiệu Thành, kết quả mới ghé vào bên giường liền ngủ mất.
Anh nhìn cậu, cảm thấy thật thỏa mãn, cuối cùng đã lừa được người về.
Người đã chết hai lần như anh, nói đê tiện cũng được, vô sỉ cũng được, anh đã "bắt giam" Lục Phỉ Nhiên rồi, sao có thể buông tay đây?
Thiệu Thành khẽ hôn một cái lên tóc mai của người yêu dấu.
Ngựa non bướng bỉnh của anh, đem một đời em cho anh mượn nhé, anh sẽ dùng tất cả tình yêu của anh để trả nợ.
CHÍNH VĂN HOÀN
Beta: Shim
"Tầm 6 giờ sáng, nghi phạm cải trang thành nhân viên khách sạn để lừa nạn nhân mở cửa. Thừa dịp nạn nhân không chú ý hắn đã đâm nạn nhân một nhát từ phía sau lưng, nạn nhân lập tức phản kháng và kêu cứu. Sau đó bảo vệ khách sạn chạy đến chế ngự nghi phạm, hiện tại đã đưa tới cục cảnh sát..."
Cảnh sát trẻ nói tới đây tạm thời ngừng lại, anh ta nhìn Lục Phỉ Nhiên một cái, nhớ đến lúc nhìn thấy tên lưu trong điện thoại là "Bà xã đại nhân", cảm thấy đằng sau vụ án nhất định có nội tình.
Lục Phỉ Nhiên ngồi trong phòng lớn của khách sạn tiếp nhận điều tra đơn giản, lòng như lửa đốt, "Thiệu Thành đâu?"
"Hai mươi phút trước Thiệu tiên sinh đã được đưa tới bệnh viện." Vị cảnh sát trả lời.
Lục Phỉ Nhiên chỉ muốn chạy ngay đi.
Sau cùng, cảnh sát hỏi cậu một vấn đề, lấy ra một tấm ảnh, "Cậu có quen người này không? Tên anh ta là Diệp Chí Khánh. Cậu có biết anh ta và nạn nhân có quan hệ gì không?"
Trên đường chạy tới bệnh viện.
Đủ loại kí ức ùn ùn kéo đến trong đầu Lục Phỉ Nhiên.
Dưới ánh trời chiều Thiệu Thành đứng ở hẻm nhỏ phủ một tầng bóng râm, "Chuyện về Diệp Chí Khánh cậu không thể quản được. Để tôi giải quyết."
Viên Sở Sở tung tăng vui sướng tới báo tin, "Diệp cầm thú bị bắt rồi!"
Hôm qua Thiệu Thành kéo tay cậu, bất đắc dĩ nói: "Thôi được, anh ở khách sạn Minh Châu, phòng 307, nếu có chuyện thì đến tìm anh nhé?"
Lục Phỉ Nhiên lấy tay tát mình một cái.
Là đau. Không phải là mơ.
Giống y hệt giấc mơ, Thiệu Thành rơi vào hiểm cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
"Tít... tít... tít... "
Bởi vì mất máu quá nhiều, trước mắt Thiệu Thành một mảng bóng chồng bóng, thân thể nặng trịch như bị bủa trong bùn lầy, cứ từ từ chìm xuống, cả ngón tay cũng không nhúc nhích được. Đèn trần đâm vào mắt nhức nhối, tầm nhìn trở nên trắng xóa. Cảnh tượng trước mắt anh lập lòe biến đổi, lúc là đèn mổ với gương mặt nguội lạnh đăm đăm của bác sĩ, lúc lại là một vườn hoa cỏ, một bóng dáng quen thuộc mờ ảo đứng đằng kia, như dẫn dắt Thiệu Thành đi tới.
Phiến lá tròn xanh biếc bao bọc đóa phật đầu thanh trắng như tuyết, một bóng người đơn bạc đứng bên cạnh. Tóc đen như mực chạm đầu vai, hơi cúi đầu, cổ vai mảnh khảnh tinh tế chẳng khác nào cổ thiên nga. Nhưng làn da kia so với phật đầu thanh còn trắng hơn, nhìn nhẹ tựa gió thổi là bay.
Thiệu Thành nhớ ra rồi, đó là Lục Phỉ Nhiên.
Khoan đã, sao mình lại ở chỗ này? Hôm nay thời tiết tốt, mình đưa Phỉ Nhiên đi vườn hoa? Sao chỉ có một mình em ấy? Mình không thể để em ấy ở đó một mình được. Quá nguy hiểm!
Nghĩ như vậy, Thiệu Thành đi tới.
"Tít... tít... tít..."
"Máy điều hòa nhịp tim!"
Thiệu Thành nhắm mắt lại, tới một thế giới khác.
"Anh tới rồi?" Lục Phỉ Nhiên quay đầu lại, gương mặt không buồn không vui vô cùng tĩnh lặng, sắc mặt xem ra khá tốt.
"Hình như anh đi lâu quá rồi. Em có mệt không? Anh đỡ em ngồi một lát nhé?" Anh ân cần ôn nhu hỏi.
"Không cần." Lục Phỉ Nhiên ngồi xuống.
Lúc này Thiệu Thành mới phát hiện cái bàn không biết từ lúc nào xuất hiện trước mặt, anh ngồi xuống đối diện người kia.
Lục Phỉ Nhiên rót hai li trà, nước trà màu vàng lóng lánh cũng không soi ra được bóng dáng của cậu.
Lục Phỉ Nhiên thoải mái nói với anh: "Anh đi lầm đường rồi."
Thiệu Thành rốt cục từ từ phục hồi tinh thần, "Anh sắp chết rồi. Đúng, anh bị người ta đâm hai nhát, sắp chết. Lần thứ hai chết, rất khó chịu."
Lục Phỉ Nhiên nhướng mày, hỏi anh: "Anh nghĩ như vậy là chết rồi sao?"
Thiệu Thành do dự đáp: "Anh không biết, đến bây giờ anh vẫn rất mông lung. Tại sao người trọng sinh lại là anh? Rõ ràng người khổ nhất là em, mà người như anh lại chiếm được cơ hội sống lại."
Lục Phỉ Nhiên: "Đừng hỏi tôi, hỏi ông trời ấy. Làm sao tôi biết được?"
Thiệu Thành thở dài: "Anh không biết bản thân đang làm gì nữa. Anh luôn luôn làm những việc sai trái, kì thật cũng bởi vì lòng tham không đáy. Anh biết rõ mình là bất hạnh trong đời em, đã nghĩ chỉ nên nhìn em từ xa, kết quả vẫn là không nhịn được. Sau lại ôm tâm tư xấu xa, lợi dụng lúc em còn nhỏ cố ý dụ dỗ lấy lòng em. Sau đó anh vô cùng hối hận nên trở mặt không quen biết, chỉ muốn ép em trở lại con đường ngay thẳng..."
Lục Phỉ Nhiên châm biếm: "Đồ khốn nạn, anh còn có mặt mũi nói sao?"
Thiệu Thành không hề thấy hổ thẹn, "Anh cũng sắp chết rồi, hơn nữa, anh chưa bao giờ biết xấu hổ nha. Hiện tại điều khiến anh phân vân là chuyện em chủ động thích anh có phải là mơ hay không? Rốt cuộc cái nào là ảo cái nào là thật đây? Chuyện em yêu anh là giấc mơ trước khi chết của anh ư? Sao em có thể yêu anh chứ?"
Lục Phỉ Nhiên: "Tôi cũng không biết mình quen một Thiệu Thành nhát gan thế này đấy. Anh ép buộc tôi cả một đời, không phải là muốn làm cho tôi yêu anh sao?"
Thiệu Thành cười, "Đúng, anh vốn muốn làm em yêu anh, hiện tại đã như ý, sao có thể chết chứ?"
Cảnh tượng xung quanh giống như một tấm tranh lụa phấp phơi, vừa cuộn lại thì mặt đất dưới chân anh cũng bị rút đi.
Linh hồn lơ lửng rơi tự do, thình lình chạm xuống đất.
Vài tiếng khóc thút thít truyền đến lỗ tai anh, nhẹ như không, nhưng Thiệu Thành vẫn nhận ra là tiếng của Lục Phỉ Nhiên.
Cậu ngồi ở mép giường, hình như sợ mình làm ồn, giọng nói khàn khàn nén xuống rất nhỏ, "Là em cố tình gây sự, anh nhanh chóng tỉnh lại, nghe em xin lỗi đi. Anh tỉnh lại đi. Em sai rồi. Xin lỗi, em thật sự xin lỗi."
Thiệu Thành nhớ tới ngày cuối cùng Lục Phỉ Nhiên thi đại học, anh đi không từ mà biệt, lúc đó cậu cũng không ngừng xin lỗi anh.
Lục Phỉ Nhiên nếu đã hận ai thì hận tới cực điểm cũng không rơi lệ, nhưng một khi yêu lại biến thành cái bao nước mắt.
Nếu là "Lục Phỉ Nhiên" trước kia, nhất định sẽ bĩu môi nói: "Hừ, thật không giống đàn ông!"
Thiệu Thành sầu não.
Cho dù bây giờ tỉnh lại, bởi vì mình bị thương nên tạm thời Lục Phỉ Nhiên sẽ không so đo. Nhưng theo như tính cách của em ấy chắc chắn vẫn còn vướng mắc, qua một thời gian em ấy sẽ lại moi ra chuyện rối rắm đời trước thôi. "Lục Phỉ Nhiên" trước kia không phải cũng rối rắm cả đời sao?
Thiệu Thành suy nghĩ rất lâu, rốt cục lại nảy ra một ý tưởng.
Lục Phỉ Nhiên cơm cũng không ăn, canh giữ phòng bệnh hai ngày liền, chỉ uống chút nước cầm hơi, hoàn toàn không biết đói. Trong lòng cậu giờ đây toàn là lo lắng và đau xót, mỗi một giây trôi qua đều vô cùng gian nan.
Lúc cậu nhìn thấy mí mắt Thiệu Thành khẽ động, còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
Cho đến khi Thiệu Thành mở mắt, ánh mắt tan rã nhìn phía mình...
Lục Phỉ Nhiên vội vã ấn chuông gọi bác sĩ, rồi đến bên người Thiệu Thành, nhưng không biết nên nói cái gì, khuôn mặt lấm lem nước mắt cười rộ lên. Trong nháy mắt, một giọt rơi xuống má Thiệu Thành.
Đối phương trống rỗng nhìn cậu, "Cậu là ai? Tôi đang ở đâu?"
Nụ cười của cậu cứng đơ.
Bác sĩ tới, Lục Phỉ Nhiên lập tức nghênh đón, sốt ruột nói: "Anh ấy tỉnh rồi, nhưng hình như không nhớ gì cả. Cả tôi cũng không nhớ rõ! Tại sao có thể như vậy? Không phải đầu óc không bị thương tổn sao?"
Bác sĩ nhíu mày, "Bình tĩnh nào, để tôi kiểm tra cho cậu ta."
Sau khi tiến hành một vòng kiểm tra, đầu óc Thiệu Thành rõ ràng không có vấn đề gì.
Bác sĩ phỏng đoán: "Có thể là vấn đề tâm lí. Chịu kích thích quá lớn cũng có khả năng tạo thành mất trí nhớ, cái này nên mời bác sĩ tâm lí thì hơn."
Lục Phỉ Nhiên ngồi ở bên giường cẩn thận nhìn gương mặt an tĩnh khi ngủ của người ấy, thở dài, vươn tay, nhẹ nhàng phủ lên.
Thiệu Thành mở to mắt.
Mặt cậu từ từ đỏ lên, tay run run muốn rút về.
Thiệu Thành bắt lấy tay cậu, "Tuy tôi không biết cậu là ai, nhưng tôi cảm thấy rất thích cậu."
Anh cầm ngón tay Lục Phỉ Nhiên đưa đến bên miệng hôn hôn, con ngươi thâm thúy ngưng đọng, "Cậu có thể ở cùng tôi không?"
Lục Phỉ Nhiên đỏ mặt gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy Thiệu Thành mất trí nhớ thật ra cũng không phải chuyện xấu.
Tựa như cậu chiếm được một Thiệu Thành mới tinh, bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu, sau này anh ấy sẽ chỉ ghi nhớ mình mình.
Lục Phỉ Nhiên rốt cục cũng cảm thấy đói và mệt, cậu ăn no nê, nói muốn chăm sóc Thiệu Thành, kết quả mới ghé vào bên giường liền ngủ mất.
Anh nhìn cậu, cảm thấy thật thỏa mãn, cuối cùng đã lừa được người về.
Người đã chết hai lần như anh, nói đê tiện cũng được, vô sỉ cũng được, anh đã "bắt giam" Lục Phỉ Nhiên rồi, sao có thể buông tay đây?
Thiệu Thành khẽ hôn một cái lên tóc mai của người yêu dấu.
Ngựa non bướng bỉnh của anh, đem một đời em cho anh mượn nhé, anh sẽ dùng tất cả tình yêu của anh để trả nợ.
CHÍNH VĂN HOÀN
Tác giả :
Hàn Thục