Ngứa Ngáy
Chương 12 Người thật sự yêu bạn sẽ cùng bạn đi đến đỉnh cao
Translator: Yao
Beta: Jen
Đều là người trong giới, không cần nói rõ ra, những người khác đều hiểu.
Phó đạo diễn kinh ngạc vài giây, không phải ông đã nói với Khương Ngữ rồi sao, sao Khương Ngữ không đến, ngươc lại là Mộc Hội Chi đến.
Phó đạo diễn lén lút nhìn về phía nhà đầu tư, cảm thấy có tiến triển, lập tức mời Mộc Hội Chi ngồi xuống, còn giới thiệu cho cô: “Đây là nhà đầu tư lớn nhất trong bộ phim của chúng ta, Liệu tiên sinh.”
Liệu tiên sinh đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Chào cô, Mộc tiểu thư.” Ông biết cô, đây là lần gặp thứ hai.
Đúng thật là cô không ăn ảnh, ở ngoài đời đẹp hơn nhiều.
Ông có đến buổi ra mắt bộ phim đầu tay khi vừa vào nghề của cô.
Lúc đó cô là người mới, quay bộ phim đầu tiên đã được đề cử thành nữ phụ xuất sắc nhất, khởi điểm rất tốt, ông tưởng cô sẽ trở nên nổi tiếng, ai ngờ rằng cô đột nhiên biệt tăm biệt tích.
“Liệu tiên sinh đang chào hỏi với cô đó.” Phó đạo diễn có ý tốt nhắc nhở, nếu người cũng đã đến rồi, còn giả vờ giả vịt gì chứ.
“Xin lỗi, chúng tôi đi nhầm phòng rồi.”
“Đi nhầm gì mà đi nhầm, đến cũng đến rồi, cứ ngồi đi, ăn một bữa cơm mà thôi.” Phó đạo diễn nhiệt tình mời gọi.
Mộc Hội Chi lạnh lùng mà nhìn về phía ông ta: “Phó đạo diễn, đạo diễn Vương có biết chuyện này không.”
Đạo diễn Vương là anh rể họ của ông, chuyện này, cả đoàn phim đều biết.
Ông ta vốn không quan tâm đến chuyện này, những đoàn phim khác cũng không có ai đánh giá tốt về ông ta, có thể lăn lộn đến ngày hôm nay, đều là nhờ anh rể họ của mình.
Phó đạo diễn vỗ sau gáy: “Mộc Hội Chi, đến rồi thì ngồi xuống, đừng có mà lật mặt.”
Nhà đầu tư Liệu tiên sinh xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay: “Mộc tiểu thư, chỉ cần cô đồng ý……”
“Xin lỗi, chúng tôi đi trước đây.” Mộc Hội Chi kéo Lộ Thu Thu đang đứng ngây người tại chỗ, phó đạo diễn trực tiếp chặn trước cửa, đóng lại.
“Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nên hôm nay cô rời đi, tôi sẽ kêu anh rể họ đổi vai của cô.”
Lộ Thu Thu kéo vạt áo của Mộc Hội Chi, hai năm nay, cô đi theo Mộc Hội Chi cũng xem như là gặp không ít giông bão, nhưng lần này, cô chưa gặp qua bao giờ.
“Công ty của chúng tôi là C.Van, C.Van rất bênh vực nghệ sĩ dưới trướng của mình.” Lộ Thu Thu cố ý cao giọng, cho bản thân mình một chút gan dạ.
“Đừng tưởng ký kết với C.Van thì hay lắm, bộ phim này, nếu cô không muốn đóng, thì cũng có rất nhiều người muốn đóng.” Phó đạo diễn đến gần hơn, thấp giọng nói: “Lúc đầu chuyện cô và đạo diễn Giang, truyền khắp nơi trong giới rồi, cô còn tưởng mình thanh cao lắm sao.”
“So với những chuyện mà phó đạo diễn làm, tôi còn không bằng một nửa của ông.”
Nói xong, cô nhấc chân lên, trực tiếp đá cho phó đạo diễn một cái, phó đạo diễn bị đau lùi về phía sau, trong miệng vẫn còn đang mắng chửi: “Mộc Hội Chi, nếu hôm nay cô dám đi, tôi sẽ không để cho cô diễn nổi bộ phim này đâu.”
“Ồ?” Mộc Hội Chi lạnh lùng nhìn ông ta: “Vậy tôi chúc mừng cho ngày nghỉ hưu của ông trước.”
“Mộc Hội Chi!” Phó đạo diễn căm hận mà nhìn cô, tay nắm thành quyền, cũng không thể phát tiết trước mắt của nhà đầu tư.
“Liệu tiên sinh, cô ta không hiểu chuyện, ông đừng để trong lòng, chuyện này để tôi xử lý.” Phó đạo diễn dỗ ngọt mà nở nụ cười, bữa cơm này đã bị cô phá hỏng rồi.
Liệu tiên sinh rờ nhẹ vào tách trà, thú vị.
Sau khi hai người rời khỏi quán ăn, bước lên xe, Lộ Thu Thu vẫn chưa định thần lại.
Lộ Thu Thu nhận lỗi: “Chị Mộc Mộc, em sai rồi.”
Chuyện hôm nay, đều là lỗi của cô.
“Chuyện đã xảy ra rồi, chuyện chúng ta phải làm bây giờ, là xử lý những chuyện trước mắt.”
Lộ Thu Thu khịt mũi: “Chị Mộc Mộc, nhưng chúng ta không hề làm gì cả.”
“Đồ ngốc, em nghĩ người khác sẽ tin sao?”
Lộ Thu Thu lắc đầu, đột nhiên nhớ đến Kỳ Gia Ngôn: “Chị Mộc Mộc, chúng ta nói với anh rể đi, anh ấy là ông chủ của C.Van, nhất định sẽ có cách.”
“Không gấp, tùy cơ ứng biến trước đã.” Mộc Hội Chi quay đầu nhìn những ánh đèn ngoài cửa sổ.
“Em biết ngay mà, Khương Ngữ này không có lòng tốt gì.” Lộ Thu Thu tức đến phát khóc, hại cô còn cảnh giác, đi hỏi thêm những người khác.
“Chị Mộc Mộc, có phải bọn họ dều theo phe của Khương Ngữ mà lừa gạt chúng ta không.” Lộ Thu Thu mở điện thoại lên, lướt vòng bạn bè, phát hiện người khác không có gạt cô, bọn họ đúng thật là đang ăn cơm.
“Chị Mộc Mộc, Khương Ngữ mời bọn họ đi ăn cơm, cô ta chính là cố tình, mọi người đều bị gạt.” Lộ Thu Thu đưa điện thoại đến trước mặt Mộc Hội Chi: “Em phải đi tìm bọn họ.”
Mộc Hội Chi suy nghĩ vài giây: “Thu Thu, đưa nhóm chat mà em được thêm vào cho chị xem.”
Lộ Thu Thu đưa điện thoại cho cô.
Cuộc trò chuyện trong nhóm không có gì khác thường, hôm nay trong nhóm có hai tin nhắn, một tin nhắn là định vị của phó đạo diễn, còn có một tin đã bị Khương Ngữ xoá đi.
“Cô ta đã sớm có mưu kế, cho dù chúng ta có cẩn thận thế nào đi nữa, cô ta cũng sẽ dụ dỗ chúng ta sang đó.”
“Nhưng cô ta làm như vậy không có lợi gì cho cô ta cả.” Lộ Thu Thu không hiểu, phim còn chưa quay, tạo ra sóng gió như vậy, không có ích lợi cho cá nhân nào cả.
“Cô ta chính là không ưa chị.” Ngón tay của Mộc Hội Chi nhẹ nhàng lướt trên màn hình: “Nhất định là do cô ta kêu người chụp chúng ta, đến lúc đó đăng ra ngoài, những người ghét chị đều sẽ có thêm một lý do để đạp đổ chị, cùng đem chuyện lúc trước mắng một lượt.”
“Chị Mộc Mộc, xin lỗi.”
“Không sao, chuyện như vậy, thấy nhiều rồi sẽ không cảm thấy lạ nữa.” Mộc Hội Chi vỗ vỗ ghế xe: “Chú Lý, tìm một nơi nào đó, chúng ta đi ăn cơm.”
Lộ Thu Thu gấp gáp: “Chị Mộc Mộc, tình trạng bây giờ, chị còn ăn nổi sao?”
“Ăn không no, làm sao để đối đầu với giông bão đây,” Mộc Hội Chi nhéo má của Lộ Thu Thu: “Tối nay mời em ăn một bữa ngon.”
“Em muốn ăn lẩu bò.”
“Trong trấn có không?”
“Có, buổi chiều lúc em đi mua đồ ăn thì có thấy, ở một góc trước cửa trấn.”
“Được, chú Lý, vậy đi đến đó đi.”
Quán lẩu làm ăn rất tốt, bọn họ xếp một hành dài mới ăn được.
Lộ Thu Thu nhìn đĩa đồ ăn được đưa lên, nước miếng sắp chảy ra ngoài rồi.
“Chị đăng Weibo đã.”
Lộ Thu Thu vừa nghe, ngẩng đầu nhìn Mộc Hội Chi: “Chị Mộc Mộc, đây là lần đầu tiên chị chủ động muốn đăng Weibo đó.”
“Lúc trước chị quay phim không phải cũng đăng lên sao?”
“Không giống.” Lộ Thu Thu lập tức lấy điện thoại ra, lướt siêu thoại.
Quả nhiên, Mộc Hội Chị vừa đăng bài, bên trong siêu thoại đã có tin tức: “Chị Mộc Mộc, chị xem, bọn họ đều đang cầu có thể gặp được chị.”
Mộc Hội Chi nghiêng đầu qua: “Có khen kỹ năng chụp ảnh của chị không?”
Lộ Thu Thu xem lại tin tức, phì trời một tiếng: “ID yêu Mộc Mộc một vạn năm nói, kỹ năng chụp ảnh thức ăn của Mộc Mộc dở y hệt kỹ năng selfie của tôi, nhưng không cản được việc tôi thích cô ấy.”
“Đây là đang khen chị sao?”
“Ba chữ cuối là trọng điểm.”
“Ồ,” Mộc Hội Chi lấy điện thoại ra: “Chị dùng tài khoản phụ trả lời.”
“Dùng tài khoản phụ thì có ích gì, fan cũng đâu có biết, vả lại cấp bậc trong tài khoản phụ của chị quá thấp rồi, rất nhanh sẽ chìm xuống,” Lộ Thu Thu chụp màn hình lại: “Em sẽ ghi lại những ID dễ thương này, nếu có hoạt động gì, lúc đó em cũng dễ tìm thấy họ hơn.”
“Trong siêu thoại có bao nhiêu fan?” Mộc Hội Chi hiếu kỳ, mấy ngày này cô không vào xem siêu thoại.
“Có hơn chín vạn người đó.”
“Wow.” Mộc Hội Chi kinh ngạc hô lên.
“Chị Mộc Mộc, chuyên nghiệp một chút,” Lộ Thu Thu nhịn không được khoe khoang idol của mình: “Siêu thoại của anh nhà em đến tận con số này đó.” Nói xong, Lộ Thu Thu đưa ba ngón tay ra.
“Ba mươi mấy vạn?”
“Ba trăm mấy vạn.”
“Wow”
“Chị Mộc Mộc, sau này chị nhất định sẽ có, em tin chị.”
“Ừm.” Mộc Hội Chi đưa ly nước cam lên cụng ky với cô: “Theo lời em nói.”
Mộc Hội Chi nhìn Lộ Thu Thu: “Bây giờ tâm tình tốt hơn chút chưa?” Lúc nãy thấy cô bé này gấp đến muốn khóc, cô sợ cô bé sẽ thấy ray rứt trong lòng.
“Ừm, chị Mộc Mộc, ăn no uống đủ, mới có sức chiến đấu” Lộ Thu Thu làm mới Weibo: “Chị Mộc Mộc, Khương Ngữ thích bài viết chị mới đăng trên Weibo rồi.”
“Ừm” Mộc Hội Chi cho miếng thịt bò vào miệng: “Mặc kệ cô ta, chúng ta ăn thôi.”
Lộ Thu Thu vớt nửa đĩa thịt đã được tráng trong nước lẩu, và cả một miếng lá bắp cải.
“Chị Mộc Mộc, em có thể hỏi một chuyện không.”
“Chuyện gì?”
“Chị hứa đi, chị sẽ không giận.”
“Chị hứa.”
“Chị Mộc Mộc, đạo diễn Giang mà bọn họ nói là đạo diễn Giang Chi Tự sao?”
Động tác cầm đũa của Mộc Hội Chi dừng lại, trầm mặc một lúc, nhỏ tiếng nói: “Ừm.”
Chuyện của Mộc Hội Chi và Giang Chi Tự, trước khi cô vào nghề đã có nghe nói qua, nhưng trong giới giải trí này thật giả lẫn lộn, ai có thể trong sạch một trăm phần trăm chứ.
“Chị và ông ta, không có gì cả.”
Cô và Giang Chi Tự là vì quay bộ phim đầu tay do ông tự biên kịch “Đảo xa” mà quen biết, lúc đó cô mới lên đại học, nhìn thấy đoàn phim nhất thời tuyển diễn viên, bao ăn ở, còn có lương, cho nên cô mới bỡ ngỡ bước vào giới giải trí này.
Cô đóng bộ phim này, ai cũng nói giữa cô và đạo diễn Giang Chi Tự có gì đó, mới đá văng đi nữ phụ ban đầu, còn kêu Giang Chi Tự xoá bớt đất diễn của nữ chính, che đi sự rực rỡ của nữ chính. Cho nên sau này mới có tin đồn đạo diễn tài tử và nữ sinh viên sống cùng nhau.
Bởi vì sự ảnh hưởng của chuyện này, cô đã mất tích trong giới rất lâu, khó khăn lắm mới có thể quay phim lại từ đầu, quay về với ánh nhìn của mọi người.
“Ông ta cũng coi như là một bước ngoặt của chị.”
“Bộ phim này đúng thật rất hay, cách quay, phong cảnh và cả tuyến câu chuyện, một chữ thôi, tuyệt. Lần đầu tiên em biết đến chị Mộc Mộc chính là vì xem bộ phim đó,” Lộ Thu Thu có chút đáng tiếc: “Chỉ là sau này, Giang Chi Tự không quay phim nữa, mọi người đều nói ông hết thời rồi.”
“Chuyện đó đối với ông ta cũng có sự ảnh hưởng rất lớn,” Mộc Hội Chi nắm chặt đôi đũa: “Lời nói trên mạng đúng thật là có thể phá hủy một con người.”
“Chẳng qua, vượt qua là được rồi, bọn họ chỉ biết chúng ta qua màn ảnh, chúng ta không thể cưỡng cầu họ biết được mọi thứ.”
“Ừm, người thật sự yêu chị sẽ cùng chị đi đến tận cùng.”
Buổi tối mười một giờ, Lộ Thu Thu nhìn thấy hotsearch của cô.
Nhấp vào xem từ ngữ liên quan, là tấm ảnh Mộc Hội Chi đến quán cơm Thiên Nhất, ảnh chụp rất rõ ràng, thời gian bọn họ đến quán cơm Thiên Nhất cách phó đạo diễn và nhà đầu tư kia trước sau mười phút.
Chỉ vỏn vẹn mấy phút, Lộ Thu Thu trợn mắt nhìn hotsearch này dần đẩy lên Top 10.
Còn có người moi chuyện cũ ra, kéo theo tên của Giang Chi Tự lên hotsearch.
【Không nhìn ra là một trà xanh đó, tôi còn vì bộ phim ngọt ngào kia mà thích cô ta.】
【Cuộc sống riêng tư của cô ta vốn rất loạn, lúc đi học thì hút thuốc đánh nhau, còn có quan hệ với mấy chàng trai khác, vô cùng loạn, bây giờ trong trường vẫn còn lịch sử đen tối của cô ta.】
【C.Van sao lại ký kết với loại người này chứ, độ yêu thích với công ty này cũng giảm dần luôn rồi.】
【Chị em à, cô ta chính là loại người như vậy, chúng ta đều bị cô ta gạt rồi, trước đó cô ta có con với đạo diễn Giang Chi Tự lúc trước, chẳng qua chỉ là do cô ta phá đi thôi.】
【Nghe nói cứ quay một bộ phim là sẽ ái muội với nam chính của bộ phim đó, Sơn Sơn của tôi đừng bị cô ta mê hoặc nhé.】
Bình luận ở dưới đều bị chặn lại, fan của cô đang cố gắng khống chế, nhưng không khả quan lắm.
Mộc Hội Chi ngồi trên ghế, thấy có fan đưa ra chứng cứ đây là ảnh ghép, còn đưa rõ mốc thời gian, nhưng không ai để tâm.
Cô ôm gối ngồi bên cửa sổ hóng gió, nhìn ra ngoài, bất giác nhớ đến bộ phim đầu tiên của mình, lần đầu tiên bị nghị luận như vậy, cô cũng ngây ngốc ngồi một mình vào đêm khuya.
Lộ Thu Thu gọi điện thoại: “Chị Mộc Mộc, bây giờ phải làm sao?”
Nếu những lời dị nghị đó không được áp chế, thì sẽ càng ngày không khống chế được, đến lúc đó bộ phim này sẽ không thể khai máy theo thời gian dự định.
Bây giờ dưới phần bình luận đã có người bắt đầu mắng chửi Mộc Hội Chi thậm tệ, sợ cô sẽ liên lụy Vưu Sơn Hàm, fan của Vưu Sơn Hàm cũng đứng ra đòi một lời giải thích.
“Thanh minh trước đi.”
“Muốn C.Van thanh minh?”
Mộc Hội Chi dừng lại: “Cứ làm như lúc trước.” Cô đã làm C.Van bị liên lụy, không thể để C.Van ra mặt nữa.
“Được……” Lộ Thu Thu mở Weibo lên, thì đã thấy C.Van đăng bài thanh minh.
“Chị Mộc Mộc” Lộ Thu Thu gọi cô: “C.Van vừa lên tiếng rồi?”
Mộc Hội Chi quay người lại: “Thanh minh rồi?”
“Ừm, vả lại đây không phải là một bài thanh minh đơn giản, C.Van đã đưa ra chứng cứ lúc trước phó đạo diễn đã dùng quyền lực của mình để uy hiếp những diễn viên khác, còn có nhà đầu tư Liệu tiên sinh đó, và cả người tình của vị đại gia đã kết hôn cũng bị phanh phui, còn thích chơi trò kích thích.”
Lộ Thu Thu vô cùng kinh ngạc, trong vòng một tiếng, C.Van liền đứng ra bảo vệ chị Mộc Mộc, quả thật nghiệp vụ của công ty rất mạnh.
Mộc Hội Chi mở Wechat ra, đang định nhắn tin cho Kỳ Gia Ngôn, thì anh đã gửi đến một tin nhắn: Có anh ở đây, ngủ một giấc thật ngon đi.
Lộ Thu Thu lướt Weibo, hướng bình luận bên dưới đã thay đổi hoàn toàn, trong mắt toàn là bình luận mắng chửi tên phó đạo diễn và nhà đầu tư cặn bã kia.
“Chị Mộc Mộc, gió đã ngược hướng rồi, những người lúc trước mắng chị lập tức đi mắng phó đạo diễn và nhà đầu tư kia.”
Nhưng Mộc Hội Chi làm gì còn tâm tư quan tâm đến những người khác, cô nhìn chằm chằm tin nhắn anh vừa gửi đến, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Hoá ra, có người bảo vệ, là cảm giác như thế.
Beta: Jen
Đều là người trong giới, không cần nói rõ ra, những người khác đều hiểu.
Phó đạo diễn kinh ngạc vài giây, không phải ông đã nói với Khương Ngữ rồi sao, sao Khương Ngữ không đến, ngươc lại là Mộc Hội Chi đến.
Phó đạo diễn lén lút nhìn về phía nhà đầu tư, cảm thấy có tiến triển, lập tức mời Mộc Hội Chi ngồi xuống, còn giới thiệu cho cô: “Đây là nhà đầu tư lớn nhất trong bộ phim của chúng ta, Liệu tiên sinh.”
Liệu tiên sinh đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Chào cô, Mộc tiểu thư.” Ông biết cô, đây là lần gặp thứ hai.
Đúng thật là cô không ăn ảnh, ở ngoài đời đẹp hơn nhiều.
Ông có đến buổi ra mắt bộ phim đầu tay khi vừa vào nghề của cô.
Lúc đó cô là người mới, quay bộ phim đầu tiên đã được đề cử thành nữ phụ xuất sắc nhất, khởi điểm rất tốt, ông tưởng cô sẽ trở nên nổi tiếng, ai ngờ rằng cô đột nhiên biệt tăm biệt tích.
“Liệu tiên sinh đang chào hỏi với cô đó.” Phó đạo diễn có ý tốt nhắc nhở, nếu người cũng đã đến rồi, còn giả vờ giả vịt gì chứ.
“Xin lỗi, chúng tôi đi nhầm phòng rồi.”
“Đi nhầm gì mà đi nhầm, đến cũng đến rồi, cứ ngồi đi, ăn một bữa cơm mà thôi.” Phó đạo diễn nhiệt tình mời gọi.
Mộc Hội Chi lạnh lùng mà nhìn về phía ông ta: “Phó đạo diễn, đạo diễn Vương có biết chuyện này không.”
Đạo diễn Vương là anh rể họ của ông, chuyện này, cả đoàn phim đều biết.
Ông ta vốn không quan tâm đến chuyện này, những đoàn phim khác cũng không có ai đánh giá tốt về ông ta, có thể lăn lộn đến ngày hôm nay, đều là nhờ anh rể họ của mình.
Phó đạo diễn vỗ sau gáy: “Mộc Hội Chi, đến rồi thì ngồi xuống, đừng có mà lật mặt.”
Nhà đầu tư Liệu tiên sinh xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay: “Mộc tiểu thư, chỉ cần cô đồng ý……”
“Xin lỗi, chúng tôi đi trước đây.” Mộc Hội Chi kéo Lộ Thu Thu đang đứng ngây người tại chỗ, phó đạo diễn trực tiếp chặn trước cửa, đóng lại.
“Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nên hôm nay cô rời đi, tôi sẽ kêu anh rể họ đổi vai của cô.”
Lộ Thu Thu kéo vạt áo của Mộc Hội Chi, hai năm nay, cô đi theo Mộc Hội Chi cũng xem như là gặp không ít giông bão, nhưng lần này, cô chưa gặp qua bao giờ.
“Công ty của chúng tôi là C.Van, C.Van rất bênh vực nghệ sĩ dưới trướng của mình.” Lộ Thu Thu cố ý cao giọng, cho bản thân mình một chút gan dạ.
“Đừng tưởng ký kết với C.Van thì hay lắm, bộ phim này, nếu cô không muốn đóng, thì cũng có rất nhiều người muốn đóng.” Phó đạo diễn đến gần hơn, thấp giọng nói: “Lúc đầu chuyện cô và đạo diễn Giang, truyền khắp nơi trong giới rồi, cô còn tưởng mình thanh cao lắm sao.”
“So với những chuyện mà phó đạo diễn làm, tôi còn không bằng một nửa của ông.”
Nói xong, cô nhấc chân lên, trực tiếp đá cho phó đạo diễn một cái, phó đạo diễn bị đau lùi về phía sau, trong miệng vẫn còn đang mắng chửi: “Mộc Hội Chi, nếu hôm nay cô dám đi, tôi sẽ không để cho cô diễn nổi bộ phim này đâu.”
“Ồ?” Mộc Hội Chi lạnh lùng nhìn ông ta: “Vậy tôi chúc mừng cho ngày nghỉ hưu của ông trước.”
“Mộc Hội Chi!” Phó đạo diễn căm hận mà nhìn cô, tay nắm thành quyền, cũng không thể phát tiết trước mắt của nhà đầu tư.
“Liệu tiên sinh, cô ta không hiểu chuyện, ông đừng để trong lòng, chuyện này để tôi xử lý.” Phó đạo diễn dỗ ngọt mà nở nụ cười, bữa cơm này đã bị cô phá hỏng rồi.
Liệu tiên sinh rờ nhẹ vào tách trà, thú vị.
Sau khi hai người rời khỏi quán ăn, bước lên xe, Lộ Thu Thu vẫn chưa định thần lại.
Lộ Thu Thu nhận lỗi: “Chị Mộc Mộc, em sai rồi.”
Chuyện hôm nay, đều là lỗi của cô.
“Chuyện đã xảy ra rồi, chuyện chúng ta phải làm bây giờ, là xử lý những chuyện trước mắt.”
Lộ Thu Thu khịt mũi: “Chị Mộc Mộc, nhưng chúng ta không hề làm gì cả.”
“Đồ ngốc, em nghĩ người khác sẽ tin sao?”
Lộ Thu Thu lắc đầu, đột nhiên nhớ đến Kỳ Gia Ngôn: “Chị Mộc Mộc, chúng ta nói với anh rể đi, anh ấy là ông chủ của C.Van, nhất định sẽ có cách.”
“Không gấp, tùy cơ ứng biến trước đã.” Mộc Hội Chi quay đầu nhìn những ánh đèn ngoài cửa sổ.
“Em biết ngay mà, Khương Ngữ này không có lòng tốt gì.” Lộ Thu Thu tức đến phát khóc, hại cô còn cảnh giác, đi hỏi thêm những người khác.
“Chị Mộc Mộc, có phải bọn họ dều theo phe của Khương Ngữ mà lừa gạt chúng ta không.” Lộ Thu Thu mở điện thoại lên, lướt vòng bạn bè, phát hiện người khác không có gạt cô, bọn họ đúng thật là đang ăn cơm.
“Chị Mộc Mộc, Khương Ngữ mời bọn họ đi ăn cơm, cô ta chính là cố tình, mọi người đều bị gạt.” Lộ Thu Thu đưa điện thoại đến trước mặt Mộc Hội Chi: “Em phải đi tìm bọn họ.”
Mộc Hội Chi suy nghĩ vài giây: “Thu Thu, đưa nhóm chat mà em được thêm vào cho chị xem.”
Lộ Thu Thu đưa điện thoại cho cô.
Cuộc trò chuyện trong nhóm không có gì khác thường, hôm nay trong nhóm có hai tin nhắn, một tin nhắn là định vị của phó đạo diễn, còn có một tin đã bị Khương Ngữ xoá đi.
“Cô ta đã sớm có mưu kế, cho dù chúng ta có cẩn thận thế nào đi nữa, cô ta cũng sẽ dụ dỗ chúng ta sang đó.”
“Nhưng cô ta làm như vậy không có lợi gì cho cô ta cả.” Lộ Thu Thu không hiểu, phim còn chưa quay, tạo ra sóng gió như vậy, không có ích lợi cho cá nhân nào cả.
“Cô ta chính là không ưa chị.” Ngón tay của Mộc Hội Chi nhẹ nhàng lướt trên màn hình: “Nhất định là do cô ta kêu người chụp chúng ta, đến lúc đó đăng ra ngoài, những người ghét chị đều sẽ có thêm một lý do để đạp đổ chị, cùng đem chuyện lúc trước mắng một lượt.”
“Chị Mộc Mộc, xin lỗi.”
“Không sao, chuyện như vậy, thấy nhiều rồi sẽ không cảm thấy lạ nữa.” Mộc Hội Chi vỗ vỗ ghế xe: “Chú Lý, tìm một nơi nào đó, chúng ta đi ăn cơm.”
Lộ Thu Thu gấp gáp: “Chị Mộc Mộc, tình trạng bây giờ, chị còn ăn nổi sao?”
“Ăn không no, làm sao để đối đầu với giông bão đây,” Mộc Hội Chi nhéo má của Lộ Thu Thu: “Tối nay mời em ăn một bữa ngon.”
“Em muốn ăn lẩu bò.”
“Trong trấn có không?”
“Có, buổi chiều lúc em đi mua đồ ăn thì có thấy, ở một góc trước cửa trấn.”
“Được, chú Lý, vậy đi đến đó đi.”
Quán lẩu làm ăn rất tốt, bọn họ xếp một hành dài mới ăn được.
Lộ Thu Thu nhìn đĩa đồ ăn được đưa lên, nước miếng sắp chảy ra ngoài rồi.
“Chị đăng Weibo đã.”
Lộ Thu Thu vừa nghe, ngẩng đầu nhìn Mộc Hội Chi: “Chị Mộc Mộc, đây là lần đầu tiên chị chủ động muốn đăng Weibo đó.”
“Lúc trước chị quay phim không phải cũng đăng lên sao?”
“Không giống.” Lộ Thu Thu lập tức lấy điện thoại ra, lướt siêu thoại.
Quả nhiên, Mộc Hội Chị vừa đăng bài, bên trong siêu thoại đã có tin tức: “Chị Mộc Mộc, chị xem, bọn họ đều đang cầu có thể gặp được chị.”
Mộc Hội Chi nghiêng đầu qua: “Có khen kỹ năng chụp ảnh của chị không?”
Lộ Thu Thu xem lại tin tức, phì trời một tiếng: “ID yêu Mộc Mộc một vạn năm nói, kỹ năng chụp ảnh thức ăn của Mộc Mộc dở y hệt kỹ năng selfie của tôi, nhưng không cản được việc tôi thích cô ấy.”
“Đây là đang khen chị sao?”
“Ba chữ cuối là trọng điểm.”
“Ồ,” Mộc Hội Chi lấy điện thoại ra: “Chị dùng tài khoản phụ trả lời.”
“Dùng tài khoản phụ thì có ích gì, fan cũng đâu có biết, vả lại cấp bậc trong tài khoản phụ của chị quá thấp rồi, rất nhanh sẽ chìm xuống,” Lộ Thu Thu chụp màn hình lại: “Em sẽ ghi lại những ID dễ thương này, nếu có hoạt động gì, lúc đó em cũng dễ tìm thấy họ hơn.”
“Trong siêu thoại có bao nhiêu fan?” Mộc Hội Chi hiếu kỳ, mấy ngày này cô không vào xem siêu thoại.
“Có hơn chín vạn người đó.”
“Wow.” Mộc Hội Chi kinh ngạc hô lên.
“Chị Mộc Mộc, chuyên nghiệp một chút,” Lộ Thu Thu nhịn không được khoe khoang idol của mình: “Siêu thoại của anh nhà em đến tận con số này đó.” Nói xong, Lộ Thu Thu đưa ba ngón tay ra.
“Ba mươi mấy vạn?”
“Ba trăm mấy vạn.”
“Wow”
“Chị Mộc Mộc, sau này chị nhất định sẽ có, em tin chị.”
“Ừm.” Mộc Hội Chi đưa ly nước cam lên cụng ky với cô: “Theo lời em nói.”
Mộc Hội Chi nhìn Lộ Thu Thu: “Bây giờ tâm tình tốt hơn chút chưa?” Lúc nãy thấy cô bé này gấp đến muốn khóc, cô sợ cô bé sẽ thấy ray rứt trong lòng.
“Ừm, chị Mộc Mộc, ăn no uống đủ, mới có sức chiến đấu” Lộ Thu Thu làm mới Weibo: “Chị Mộc Mộc, Khương Ngữ thích bài viết chị mới đăng trên Weibo rồi.”
“Ừm” Mộc Hội Chi cho miếng thịt bò vào miệng: “Mặc kệ cô ta, chúng ta ăn thôi.”
Lộ Thu Thu vớt nửa đĩa thịt đã được tráng trong nước lẩu, và cả một miếng lá bắp cải.
“Chị Mộc Mộc, em có thể hỏi một chuyện không.”
“Chuyện gì?”
“Chị hứa đi, chị sẽ không giận.”
“Chị hứa.”
“Chị Mộc Mộc, đạo diễn Giang mà bọn họ nói là đạo diễn Giang Chi Tự sao?”
Động tác cầm đũa của Mộc Hội Chi dừng lại, trầm mặc một lúc, nhỏ tiếng nói: “Ừm.”
Chuyện của Mộc Hội Chi và Giang Chi Tự, trước khi cô vào nghề đã có nghe nói qua, nhưng trong giới giải trí này thật giả lẫn lộn, ai có thể trong sạch một trăm phần trăm chứ.
“Chị và ông ta, không có gì cả.”
Cô và Giang Chi Tự là vì quay bộ phim đầu tay do ông tự biên kịch “Đảo xa” mà quen biết, lúc đó cô mới lên đại học, nhìn thấy đoàn phim nhất thời tuyển diễn viên, bao ăn ở, còn có lương, cho nên cô mới bỡ ngỡ bước vào giới giải trí này.
Cô đóng bộ phim này, ai cũng nói giữa cô và đạo diễn Giang Chi Tự có gì đó, mới đá văng đi nữ phụ ban đầu, còn kêu Giang Chi Tự xoá bớt đất diễn của nữ chính, che đi sự rực rỡ của nữ chính. Cho nên sau này mới có tin đồn đạo diễn tài tử và nữ sinh viên sống cùng nhau.
Bởi vì sự ảnh hưởng của chuyện này, cô đã mất tích trong giới rất lâu, khó khăn lắm mới có thể quay phim lại từ đầu, quay về với ánh nhìn của mọi người.
“Ông ta cũng coi như là một bước ngoặt của chị.”
“Bộ phim này đúng thật rất hay, cách quay, phong cảnh và cả tuyến câu chuyện, một chữ thôi, tuyệt. Lần đầu tiên em biết đến chị Mộc Mộc chính là vì xem bộ phim đó,” Lộ Thu Thu có chút đáng tiếc: “Chỉ là sau này, Giang Chi Tự không quay phim nữa, mọi người đều nói ông hết thời rồi.”
“Chuyện đó đối với ông ta cũng có sự ảnh hưởng rất lớn,” Mộc Hội Chi nắm chặt đôi đũa: “Lời nói trên mạng đúng thật là có thể phá hủy một con người.”
“Chẳng qua, vượt qua là được rồi, bọn họ chỉ biết chúng ta qua màn ảnh, chúng ta không thể cưỡng cầu họ biết được mọi thứ.”
“Ừm, người thật sự yêu chị sẽ cùng chị đi đến tận cùng.”
Buổi tối mười một giờ, Lộ Thu Thu nhìn thấy hotsearch của cô.
Nhấp vào xem từ ngữ liên quan, là tấm ảnh Mộc Hội Chi đến quán cơm Thiên Nhất, ảnh chụp rất rõ ràng, thời gian bọn họ đến quán cơm Thiên Nhất cách phó đạo diễn và nhà đầu tư kia trước sau mười phút.
Chỉ vỏn vẹn mấy phút, Lộ Thu Thu trợn mắt nhìn hotsearch này dần đẩy lên Top 10.
Còn có người moi chuyện cũ ra, kéo theo tên của Giang Chi Tự lên hotsearch.
【Không nhìn ra là một trà xanh đó, tôi còn vì bộ phim ngọt ngào kia mà thích cô ta.】
【Cuộc sống riêng tư của cô ta vốn rất loạn, lúc đi học thì hút thuốc đánh nhau, còn có quan hệ với mấy chàng trai khác, vô cùng loạn, bây giờ trong trường vẫn còn lịch sử đen tối của cô ta.】
【C.Van sao lại ký kết với loại người này chứ, độ yêu thích với công ty này cũng giảm dần luôn rồi.】
【Chị em à, cô ta chính là loại người như vậy, chúng ta đều bị cô ta gạt rồi, trước đó cô ta có con với đạo diễn Giang Chi Tự lúc trước, chẳng qua chỉ là do cô ta phá đi thôi.】
【Nghe nói cứ quay một bộ phim là sẽ ái muội với nam chính của bộ phim đó, Sơn Sơn của tôi đừng bị cô ta mê hoặc nhé.】
Bình luận ở dưới đều bị chặn lại, fan của cô đang cố gắng khống chế, nhưng không khả quan lắm.
Mộc Hội Chi ngồi trên ghế, thấy có fan đưa ra chứng cứ đây là ảnh ghép, còn đưa rõ mốc thời gian, nhưng không ai để tâm.
Cô ôm gối ngồi bên cửa sổ hóng gió, nhìn ra ngoài, bất giác nhớ đến bộ phim đầu tiên của mình, lần đầu tiên bị nghị luận như vậy, cô cũng ngây ngốc ngồi một mình vào đêm khuya.
Lộ Thu Thu gọi điện thoại: “Chị Mộc Mộc, bây giờ phải làm sao?”
Nếu những lời dị nghị đó không được áp chế, thì sẽ càng ngày không khống chế được, đến lúc đó bộ phim này sẽ không thể khai máy theo thời gian dự định.
Bây giờ dưới phần bình luận đã có người bắt đầu mắng chửi Mộc Hội Chi thậm tệ, sợ cô sẽ liên lụy Vưu Sơn Hàm, fan của Vưu Sơn Hàm cũng đứng ra đòi một lời giải thích.
“Thanh minh trước đi.”
“Muốn C.Van thanh minh?”
Mộc Hội Chi dừng lại: “Cứ làm như lúc trước.” Cô đã làm C.Van bị liên lụy, không thể để C.Van ra mặt nữa.
“Được……” Lộ Thu Thu mở Weibo lên, thì đã thấy C.Van đăng bài thanh minh.
“Chị Mộc Mộc” Lộ Thu Thu gọi cô: “C.Van vừa lên tiếng rồi?”
Mộc Hội Chi quay người lại: “Thanh minh rồi?”
“Ừm, vả lại đây không phải là một bài thanh minh đơn giản, C.Van đã đưa ra chứng cứ lúc trước phó đạo diễn đã dùng quyền lực của mình để uy hiếp những diễn viên khác, còn có nhà đầu tư Liệu tiên sinh đó, và cả người tình của vị đại gia đã kết hôn cũng bị phanh phui, còn thích chơi trò kích thích.”
Lộ Thu Thu vô cùng kinh ngạc, trong vòng một tiếng, C.Van liền đứng ra bảo vệ chị Mộc Mộc, quả thật nghiệp vụ của công ty rất mạnh.
Mộc Hội Chi mở Wechat ra, đang định nhắn tin cho Kỳ Gia Ngôn, thì anh đã gửi đến một tin nhắn: Có anh ở đây, ngủ một giấc thật ngon đi.
Lộ Thu Thu lướt Weibo, hướng bình luận bên dưới đã thay đổi hoàn toàn, trong mắt toàn là bình luận mắng chửi tên phó đạo diễn và nhà đầu tư cặn bã kia.
“Chị Mộc Mộc, gió đã ngược hướng rồi, những người lúc trước mắng chị lập tức đi mắng phó đạo diễn và nhà đầu tư kia.”
Nhưng Mộc Hội Chi làm gì còn tâm tư quan tâm đến những người khác, cô nhìn chằm chằm tin nhắn anh vừa gửi đến, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Hoá ra, có người bảo vệ, là cảm giác như thế.
Tác giả :
Vân Hồ Nhất Hỉ