Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc
Chương 92: Thời gian ngồi tù
Những ngày ngồi tù bắt đầu từ đó.
Thang Mộ hết sức may mắn vì những lúc nhàm chán trước đây đã bỏ vào túi ảo không ít tiểu thuyết, vì vậy nàng dầu gì cũng có chuyện để làm; lúc muốn yên tĩnh một chút thì sẽ xem sách, thời điểm không muốn yên tĩnh thì liền móc cung tên trong túi ảo ra bắn loạn xạ một trận xuống dưới, điều này trực tiếp đưa đến việc gần đây Thần Thuật Sư tới Thần điện đều mặc áo giáp.
Nhưng ngay cả như vậy, đoàn người vẫn đổ xô đến như cũ -- Ma tộc trong truyền thuyết đó nha, tất cả mọi người đều muốn nhìn mà!
Nghe nói, ngoài cửa thần điện còn sắp xếp cả điểm thu phí nữa, trừ Thần Thuật Sư thì những người bên ngoài muốn tiến vào là phải trả tiền.
Những người có đầu óc buôn bán thì ở phụ cận mở ra một ít quán ăn nhỏ. . . . . . buôn bán kiếm khoản lời lớn.
Tóm lại, ngoại trừ thanh danh không tốt nghe, Thang Mộ bây giờ được đối xử tương tự như gấu trúc.
Những ngày không tự do tất nhiên khổ sở, nhưng càng làm cho nàng lo lắng chính là, Jarrett vẫn không có hồi âm.
Vô luận là hắn, hay là Kirsten và Ysasi, đều không có bất kỳ hồi âm nào.
Giống như hệ thống trò chuyện tổ đội mất hiệu lực vậy.
Dưới tình huống này. . . . . . Hoặc là phía bên nàng có vấn đề, hoặc là bên Jarrettcó vấn đề.
Khách quan mà nói, nàng tình nguyện là cái trước.
Nhưng mà, khi nàng thử thêm các Thần Thuật Sư ở gần đó vào đội ngũ, đồng thời hô to -- sau khi chứng kiến sắc mặt hoang mang sợ hãi của đối phương, nàng dứt khoát đá họ ra khỏi đội ngũ, ra vẻ cái gì cũng không biết.
Xem ra, quả nhiên là bên Jarrett có vấn đề.
Hơn nữa, những ngày qua lượng máu của Jarrett mặc dù chưa bao giờ trống rỗng, nhưng luôn lên lên xuống xuống liên tục, làm Thang Mộ rất là lo lắng, rốt cuộc. . . . . . xảy ra chuyện gì thế?
"Xảy ra một thảm kịch đó!"
". . . . . ."
"Ta nói này, ta mới rời đi được một lúc thôi, sao ngươi lại gây ra thảm kịch vậy hả?! Có dám giảm bớt lượng công việc cho ta một chút được không? Dám không? Dám không? !"
Thang Mộ hơi chột dạ nghiêng đầu: "Ta cũng không phải là cố ý."
". . . . . .Thật đúng là kẻ tài ba nha!" Ngựa đực đại thần càng tức giận hơn, "Ngươi lại đưa nam chủ đi Đại lục Hắc Ám, cái phó bản đó, ta vốn tính đợi hắn trở thành Thánh Ma Đạo Sư mới mở ra, rồi ở đó làm cho hắn thăng cấp thành công thành Pháp Thánh, ngươi muốn đùa chết hắn sao?!"
"! ! ! Sao lại thế này!" Vừa nghe như vậy, Thang Mộ cũng luống cuống, "Jarrett không sao chứ?"
"Hừ!"
"Này! Nói chuyện đi! Jarrett không sao chứ? Rốt cuộc như thế nào? Ê!!!"
". . . . . . Không phải tự ngươi có thể nhìn thấy lượng máu của hắn sao?"
". . . . . . Đúng, đúng nha." Thang Mộ nhìn lại tình trạng của Jarrett lần nữa, thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói, "Còn tốt, hắn không có việc gì, nếu không. . . . . ."
"Nếu không ngươi phải đi mổ bụng."
". . . . . . Này!"
"Chỉ là, tình huống bây giờ không tồi." Giọng nói của Ngựa đực đại thần đột nhiên ấm áp trở lại, "Mặc dù có sai lầm, nhưng tổng thể mà nói, kịch bản 'anh hùng cứu mỹ nhân' vẫn có thể tiếp tục."
Đợi đã nào...! Nàng không phải nghe được cái lời nói gì đó cực kỳ không hài hòa?
"Anh, anh hùng cứu mỹ nhân?"
"Đúng vậy, vốn là bố trí những người khác, nhưng mà nếu ngươi chủ động đâm vào, vậy thì là ngươi thôi."
"Này! Đừng qua loa như vậy được không?"
"Ta có cách gì chứ!" Tên này lần nữa nóng nảy, "Ai bảo ngươi cua hắn, còn làm cho hắn đối với ngươi khăng khăng một mực."
Sắc mặt của Thang Mộ hiện lên màu hồng quỷ dị, nàng ho nhẹ một tiếng: "Thật ra thì, ta cũng không có tốt như vậy đâu."
". . . . . . Ta không phải đang khen ngươi được không?!" Trong lòng Ngựa đực đại thần nổi lên cảm giác vô lực khổng lồ, cuối cùng, hắn thở dài, "Tóm lại, về sau tất cả nhiệm vụ của nữ chủ đều do ngươi đại đảm nhiệm, mặc kệ là bị tóm lấy, hay là bị ép kết hôn, vẫn bị phi lễ, vẫn là sinh con. . . . . . là ngươi thôi!"
"Đợi chút. . . . . . Ngươi có phải lại nói cái nội dung gì đó vô cùng không tốt hay không?" Thang Mộ cứng đờ, "Sinh, sinh con? Của ai?"
"Đó không phải là trọng điểm ..., tóm lại ngươi sinh là được rồi."
". . . . . ." Thang Mộ hộc máu, đó không phải là trọng điểm thì cái gì mới là trọng điểm!
Hơn nữa bị phi lễ là chuyện gì xảy ra? Tóm lại --
"Ta tuyệt đối không làm! Ngươi hết hy vọng đi!"
". . . . . . Sao ngươi có thể không chịu trách nhiệm như vậy?!" Ngựa đực đại thần gầm rú giống như cô vợ nhỏ bị ngược đãi.
Mà ''mẹ chồng độc ác'' lại còn vô cùng hung tàn hồi đáp: "Ta mới không cần chịu trách nhiệm với ngươi."
". . . . . . Vậy ngươi tiếp tục ngồi tù đi."
". . . . . ."
"Ta đoán chừng, mười năm nữa thì Jarrett có thể từ đại lục Hắc Ám thăng cấp trở về."
". . . . . . Ê!"
Nhưng mà, vô luận nàng kêu gào như thế nào đi nữa, Ngựa đực đại thần cũng không còn hồi âm.
Bi thương trong lòng Thang Mộ chảy ngược thành sông, không, sẽ không thật sự phải ngồi tù mười năm chứ? Dừng tay, nàng thật sự sẽ nổi điên đó, cứu mạng!
Tối thiểu, tối thiểu có thể để lại máy vi tính có nối mạng cho nàng chứ, có như vậy, dù là ngồi hai mươi năm nữa nàng cũng có thể kiên cường vượt qua!
Nhưng mà, để cho nàng khổ sở còn không phải chỉ một điểm này, mấy ngày sau, cái gọi là ngày thẩm phán thật sự đến.
Nghe nói Thần Thuật Sư ở khắp các Đại lục đều lục tục chạy về, nghe nói, kết cục cuối cùng của Thang Mộ là do bọn họ bỏ phiếu biểu quyết.
Nói là xét xử, thật ra thì cũng không phải là chuyện của Thang Mộ, nàng phải làm, chính là đàng hoàng thành thực ở giữa lồng giam tại phòng xét xử, nhìn vô số kẻ há mồm không ngừng tranh luận vì nàng-- rốt cuộc là trực tiếp băm ! Hay là trước tra tấn rồi mới băm sau! Vẫn là tiếp tục treo ở chánh điện để kiếm tiền đi!
Tóm lại, đủ loại quan điểm.
Bất quá, cũng không phải là không có chuyện tốt, ít nhất, nàng có một bạn tù.
Thang Mộ quay đầu, nhìn về phía thiếu niên ''trung nhị'' co rút một góc ở cái lồng giam bên cạnh: "Này, còn sống không?"
Đối phương không chút sức sống ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại cúi đầu.
"Ê!"
". . . . . ." Không nhìn.
". . . . . . Ta nói này, mặc kệ như thế nào thì ta cũng là bị ngươi liên luỵ, ngươi dám coi thường ta sao?"
". . . . . ." Ôm đầu, không nhìn.
". . . . . ." Thật là quá đáng! Nói thế nào cũng là tình hữu nghị cùng ngồi tù chung, hơn nữa lồng giam lại gần như vậy, cố gắng một chút còn có thể nhân cơ hội chơi đánh bài nha, không để ý tới người ta mà coi được sao?
Vì vậy, Thang Mộ ra đòn sát thủ!
"Vị hôn thê của ngươi ra sao rồi?"
Chiêu này vừa tung ra, lập tức nhận được phản ứng -- hung hăng trừng.
Thang Mộ run lên: "Ngươi trừng ta làm gì? Đợi chút, sẽ không phải là . . . . ." Nàng dừng một lát, hơi đồng tình nhìn về phía đối phương, "Bị nàng ta đưa vào?"
". . . . . ."
Trong khoảnh khắc đó, trên đầu vị thiếu niên ''trung nhị'' nỗi lên mây đen mù mịt, Thang Mộ yên lặng nuốt nước miếng một cái, lui về phía sau mấy bước cũng rúc vào trong góc: "Xin, xin lỗi, ta không phải cố ý đâm vào vết thương của ngươi."
"Shaluen không phải cố ý."
Ngoài dự liệu của nàng, thiếu niên vậy mà lại lên tiếng, hơn nữa lại còn giải vây cho vị hôn thê mình, điều này làm cho Thang Mộ có một chút cảm động, nhìn đi, nhân gian vẫn còn có chân tình!
"Sau khi ngươi rời đi, ta cùng Shaluen cũng đều phát hiện ra rằng đã quên mấtchuyện đã xảy ra trong vòng ba ngày gần đó."
"Éc. . . . . ." Thang Mộ đột nhiên nhớ tới, hình như, lúc rời đi Jarrett xác thực nói qua chuyện như vậy, dùng ma pháp gì gì đó, vậy thì, bọn họ làm sao lại nhớ tới?
"Loại chuyện không tầm thường này làm cho chúng ta cảnh giác, nhưng vô luận như thế nào cũng không cách nào nhớ lại được, cho đến khi, ta tiến vào căn phòng dưới đất, nơi ta thường luyện tập triệu hồi, mặc dù mỗi lần đều thất bại."
". . . . . ." Cho nên mới nói, rốt cuộc là niềm tin như thế nào có thể ủng hộ hắn mỗi khi thất bại?
"Nhưng ta cảm giác có chỗ nào đó không như cũ, lúc cầm sách Hắc Ma Pháp cũng như thế, cảm giác có chút kỳ quái."
Thiếu niên, đó là vì sách Ma pháp của ngươi bị đệ đệ nhà ta đổi rồi!
"Rồi sau đó, ta nhớ tới một sự kiện, ngày trước mỗi lần ta triệu hồi thì có thói quen lúc kết thúc sẽ đặt một viên Thủy Tinh Ký Ức ở trong chân nến bằng đồng bên cạnh, nghĩ rằng nếu như có một ngày triệu gọi thành công, dù là lập tức chết đi cũng có thể để lại chính xác từng bước cho hậu nhân."
"Cái đó, thứ cho ta nói thẳng, vợ ngươi cũng chưa có, ở đâu ra hậu nhân?"
". . . . . ."
Những lời này hình như bất hạnh lại chọt trúng tâm linh yếu ớt của thiếu niên, đỉnh đầu của hắn lần nữa lại tụ mây đen dầy đặc.
"Được rồi, ta sai lầm rồi, mời ngươi nói tiếp!"
"Không có gì đáng nói! Tóm lại mặc dù Thủy Tinh Ký Ức ghi chép hình ảnh có hạn, nhưng vừa vặn kéo dài đến một khắc khi ta triệu gọi ngươi, ta mất đi trí nhớ cũng là ngươi làm ?"
"Cái này. . . . . ."
Nói như vậy, hắn thật ra thì căn bản không nhớ lại chuyện đã xảy ra? Cho nên vừa rồi mới nói ‘ngươi rời đi’, mà không phải ‘các ngươi rời đi’, mặc dù tình huống đã tồi tệ như thế rồi, nhưng còn tốt là, từ trong miệng tên ngốc này sẽ không đưa ra bằng chứng bất lợi với Jarrett.
Trận thế này là may mắn trong bất hạnh.
"Rõ ràng là Ma tộc, lại dùng cái phương thức hèn hạ này để trốn tránh khế ước, còn làm liên lụy tới Shaluen, thật là quá ghê tởm!"
"Cái đó. . . . . ."
Cho nên nói, nàng rốt cuộc nên nói cái gì cho phải?
A, đúng rồi!
"Chuyện đau lòng ta cũng không nhắc lại, nếu bây giờ đã là bạn tù, ít nhất trước tiên nói cho ta biết tên ngươi là gì chứ?"
Thang Mộ hết sức may mắn vì những lúc nhàm chán trước đây đã bỏ vào túi ảo không ít tiểu thuyết, vì vậy nàng dầu gì cũng có chuyện để làm; lúc muốn yên tĩnh một chút thì sẽ xem sách, thời điểm không muốn yên tĩnh thì liền móc cung tên trong túi ảo ra bắn loạn xạ một trận xuống dưới, điều này trực tiếp đưa đến việc gần đây Thần Thuật Sư tới Thần điện đều mặc áo giáp.
Nhưng ngay cả như vậy, đoàn người vẫn đổ xô đến như cũ -- Ma tộc trong truyền thuyết đó nha, tất cả mọi người đều muốn nhìn mà!
Nghe nói, ngoài cửa thần điện còn sắp xếp cả điểm thu phí nữa, trừ Thần Thuật Sư thì những người bên ngoài muốn tiến vào là phải trả tiền.
Những người có đầu óc buôn bán thì ở phụ cận mở ra một ít quán ăn nhỏ. . . . . . buôn bán kiếm khoản lời lớn.
Tóm lại, ngoại trừ thanh danh không tốt nghe, Thang Mộ bây giờ được đối xử tương tự như gấu trúc.
Những ngày không tự do tất nhiên khổ sở, nhưng càng làm cho nàng lo lắng chính là, Jarrett vẫn không có hồi âm.
Vô luận là hắn, hay là Kirsten và Ysasi, đều không có bất kỳ hồi âm nào.
Giống như hệ thống trò chuyện tổ đội mất hiệu lực vậy.
Dưới tình huống này. . . . . . Hoặc là phía bên nàng có vấn đề, hoặc là bên Jarrettcó vấn đề.
Khách quan mà nói, nàng tình nguyện là cái trước.
Nhưng mà, khi nàng thử thêm các Thần Thuật Sư ở gần đó vào đội ngũ, đồng thời hô to -- sau khi chứng kiến sắc mặt hoang mang sợ hãi của đối phương, nàng dứt khoát đá họ ra khỏi đội ngũ, ra vẻ cái gì cũng không biết.
Xem ra, quả nhiên là bên Jarrett có vấn đề.
Hơn nữa, những ngày qua lượng máu của Jarrett mặc dù chưa bao giờ trống rỗng, nhưng luôn lên lên xuống xuống liên tục, làm Thang Mộ rất là lo lắng, rốt cuộc. . . . . . xảy ra chuyện gì thế?
"Xảy ra một thảm kịch đó!"
". . . . . ."
"Ta nói này, ta mới rời đi được một lúc thôi, sao ngươi lại gây ra thảm kịch vậy hả?! Có dám giảm bớt lượng công việc cho ta một chút được không? Dám không? Dám không? !"
Thang Mộ hơi chột dạ nghiêng đầu: "Ta cũng không phải là cố ý."
". . . . . .Thật đúng là kẻ tài ba nha!" Ngựa đực đại thần càng tức giận hơn, "Ngươi lại đưa nam chủ đi Đại lục Hắc Ám, cái phó bản đó, ta vốn tính đợi hắn trở thành Thánh Ma Đạo Sư mới mở ra, rồi ở đó làm cho hắn thăng cấp thành công thành Pháp Thánh, ngươi muốn đùa chết hắn sao?!"
"! ! ! Sao lại thế này!" Vừa nghe như vậy, Thang Mộ cũng luống cuống, "Jarrett không sao chứ?"
"Hừ!"
"Này! Nói chuyện đi! Jarrett không sao chứ? Rốt cuộc như thế nào? Ê!!!"
". . . . . . Không phải tự ngươi có thể nhìn thấy lượng máu của hắn sao?"
". . . . . . Đúng, đúng nha." Thang Mộ nhìn lại tình trạng của Jarrett lần nữa, thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói, "Còn tốt, hắn không có việc gì, nếu không. . . . . ."
"Nếu không ngươi phải đi mổ bụng."
". . . . . . Này!"
"Chỉ là, tình huống bây giờ không tồi." Giọng nói của Ngựa đực đại thần đột nhiên ấm áp trở lại, "Mặc dù có sai lầm, nhưng tổng thể mà nói, kịch bản 'anh hùng cứu mỹ nhân' vẫn có thể tiếp tục."
Đợi đã nào...! Nàng không phải nghe được cái lời nói gì đó cực kỳ không hài hòa?
"Anh, anh hùng cứu mỹ nhân?"
"Đúng vậy, vốn là bố trí những người khác, nhưng mà nếu ngươi chủ động đâm vào, vậy thì là ngươi thôi."
"Này! Đừng qua loa như vậy được không?"
"Ta có cách gì chứ!" Tên này lần nữa nóng nảy, "Ai bảo ngươi cua hắn, còn làm cho hắn đối với ngươi khăng khăng một mực."
Sắc mặt của Thang Mộ hiện lên màu hồng quỷ dị, nàng ho nhẹ một tiếng: "Thật ra thì, ta cũng không có tốt như vậy đâu."
". . . . . . Ta không phải đang khen ngươi được không?!" Trong lòng Ngựa đực đại thần nổi lên cảm giác vô lực khổng lồ, cuối cùng, hắn thở dài, "Tóm lại, về sau tất cả nhiệm vụ của nữ chủ đều do ngươi đại đảm nhiệm, mặc kệ là bị tóm lấy, hay là bị ép kết hôn, vẫn bị phi lễ, vẫn là sinh con. . . . . . là ngươi thôi!"
"Đợi chút. . . . . . Ngươi có phải lại nói cái nội dung gì đó vô cùng không tốt hay không?" Thang Mộ cứng đờ, "Sinh, sinh con? Của ai?"
"Đó không phải là trọng điểm ..., tóm lại ngươi sinh là được rồi."
". . . . . ." Thang Mộ hộc máu, đó không phải là trọng điểm thì cái gì mới là trọng điểm!
Hơn nữa bị phi lễ là chuyện gì xảy ra? Tóm lại --
"Ta tuyệt đối không làm! Ngươi hết hy vọng đi!"
". . . . . . Sao ngươi có thể không chịu trách nhiệm như vậy?!" Ngựa đực đại thần gầm rú giống như cô vợ nhỏ bị ngược đãi.
Mà ''mẹ chồng độc ác'' lại còn vô cùng hung tàn hồi đáp: "Ta mới không cần chịu trách nhiệm với ngươi."
". . . . . . Vậy ngươi tiếp tục ngồi tù đi."
". . . . . ."
"Ta đoán chừng, mười năm nữa thì Jarrett có thể từ đại lục Hắc Ám thăng cấp trở về."
". . . . . . Ê!"
Nhưng mà, vô luận nàng kêu gào như thế nào đi nữa, Ngựa đực đại thần cũng không còn hồi âm.
Bi thương trong lòng Thang Mộ chảy ngược thành sông, không, sẽ không thật sự phải ngồi tù mười năm chứ? Dừng tay, nàng thật sự sẽ nổi điên đó, cứu mạng!
Tối thiểu, tối thiểu có thể để lại máy vi tính có nối mạng cho nàng chứ, có như vậy, dù là ngồi hai mươi năm nữa nàng cũng có thể kiên cường vượt qua!
Nhưng mà, để cho nàng khổ sở còn không phải chỉ một điểm này, mấy ngày sau, cái gọi là ngày thẩm phán thật sự đến.
Nghe nói Thần Thuật Sư ở khắp các Đại lục đều lục tục chạy về, nghe nói, kết cục cuối cùng của Thang Mộ là do bọn họ bỏ phiếu biểu quyết.
Nói là xét xử, thật ra thì cũng không phải là chuyện của Thang Mộ, nàng phải làm, chính là đàng hoàng thành thực ở giữa lồng giam tại phòng xét xử, nhìn vô số kẻ há mồm không ngừng tranh luận vì nàng-- rốt cuộc là trực tiếp băm ! Hay là trước tra tấn rồi mới băm sau! Vẫn là tiếp tục treo ở chánh điện để kiếm tiền đi!
Tóm lại, đủ loại quan điểm.
Bất quá, cũng không phải là không có chuyện tốt, ít nhất, nàng có một bạn tù.
Thang Mộ quay đầu, nhìn về phía thiếu niên ''trung nhị'' co rút một góc ở cái lồng giam bên cạnh: "Này, còn sống không?"
Đối phương không chút sức sống ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại cúi đầu.
"Ê!"
". . . . . ." Không nhìn.
". . . . . . Ta nói này, mặc kệ như thế nào thì ta cũng là bị ngươi liên luỵ, ngươi dám coi thường ta sao?"
". . . . . ." Ôm đầu, không nhìn.
". . . . . ." Thật là quá đáng! Nói thế nào cũng là tình hữu nghị cùng ngồi tù chung, hơn nữa lồng giam lại gần như vậy, cố gắng một chút còn có thể nhân cơ hội chơi đánh bài nha, không để ý tới người ta mà coi được sao?
Vì vậy, Thang Mộ ra đòn sát thủ!
"Vị hôn thê của ngươi ra sao rồi?"
Chiêu này vừa tung ra, lập tức nhận được phản ứng -- hung hăng trừng.
Thang Mộ run lên: "Ngươi trừng ta làm gì? Đợi chút, sẽ không phải là . . . . ." Nàng dừng một lát, hơi đồng tình nhìn về phía đối phương, "Bị nàng ta đưa vào?"
". . . . . ."
Trong khoảnh khắc đó, trên đầu vị thiếu niên ''trung nhị'' nỗi lên mây đen mù mịt, Thang Mộ yên lặng nuốt nước miếng một cái, lui về phía sau mấy bước cũng rúc vào trong góc: "Xin, xin lỗi, ta không phải cố ý đâm vào vết thương của ngươi."
"Shaluen không phải cố ý."
Ngoài dự liệu của nàng, thiếu niên vậy mà lại lên tiếng, hơn nữa lại còn giải vây cho vị hôn thê mình, điều này làm cho Thang Mộ có một chút cảm động, nhìn đi, nhân gian vẫn còn có chân tình!
"Sau khi ngươi rời đi, ta cùng Shaluen cũng đều phát hiện ra rằng đã quên mấtchuyện đã xảy ra trong vòng ba ngày gần đó."
"Éc. . . . . ." Thang Mộ đột nhiên nhớ tới, hình như, lúc rời đi Jarrett xác thực nói qua chuyện như vậy, dùng ma pháp gì gì đó, vậy thì, bọn họ làm sao lại nhớ tới?
"Loại chuyện không tầm thường này làm cho chúng ta cảnh giác, nhưng vô luận như thế nào cũng không cách nào nhớ lại được, cho đến khi, ta tiến vào căn phòng dưới đất, nơi ta thường luyện tập triệu hồi, mặc dù mỗi lần đều thất bại."
". . . . . ." Cho nên mới nói, rốt cuộc là niềm tin như thế nào có thể ủng hộ hắn mỗi khi thất bại?
"Nhưng ta cảm giác có chỗ nào đó không như cũ, lúc cầm sách Hắc Ma Pháp cũng như thế, cảm giác có chút kỳ quái."
Thiếu niên, đó là vì sách Ma pháp của ngươi bị đệ đệ nhà ta đổi rồi!
"Rồi sau đó, ta nhớ tới một sự kiện, ngày trước mỗi lần ta triệu hồi thì có thói quen lúc kết thúc sẽ đặt một viên Thủy Tinh Ký Ức ở trong chân nến bằng đồng bên cạnh, nghĩ rằng nếu như có một ngày triệu gọi thành công, dù là lập tức chết đi cũng có thể để lại chính xác từng bước cho hậu nhân."
"Cái đó, thứ cho ta nói thẳng, vợ ngươi cũng chưa có, ở đâu ra hậu nhân?"
". . . . . ."
Những lời này hình như bất hạnh lại chọt trúng tâm linh yếu ớt của thiếu niên, đỉnh đầu của hắn lần nữa lại tụ mây đen dầy đặc.
"Được rồi, ta sai lầm rồi, mời ngươi nói tiếp!"
"Không có gì đáng nói! Tóm lại mặc dù Thủy Tinh Ký Ức ghi chép hình ảnh có hạn, nhưng vừa vặn kéo dài đến một khắc khi ta triệu gọi ngươi, ta mất đi trí nhớ cũng là ngươi làm ?"
"Cái này. . . . . ."
Nói như vậy, hắn thật ra thì căn bản không nhớ lại chuyện đã xảy ra? Cho nên vừa rồi mới nói ‘ngươi rời đi’, mà không phải ‘các ngươi rời đi’, mặc dù tình huống đã tồi tệ như thế rồi, nhưng còn tốt là, từ trong miệng tên ngốc này sẽ không đưa ra bằng chứng bất lợi với Jarrett.
Trận thế này là may mắn trong bất hạnh.
"Rõ ràng là Ma tộc, lại dùng cái phương thức hèn hạ này để trốn tránh khế ước, còn làm liên lụy tới Shaluen, thật là quá ghê tởm!"
"Cái đó. . . . . ."
Cho nên nói, nàng rốt cuộc nên nói cái gì cho phải?
A, đúng rồi!
"Chuyện đau lòng ta cũng không nhắc lại, nếu bây giờ đã là bạn tù, ít nhất trước tiên nói cho ta biết tên ngươi là gì chứ?"
Tác giả :
Tam Thiên Lưu Ly