Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc
Chương 56: Đánh quái gì đó là phải hợp tác
Cho nên nói, tóm lại thì tình huống hiện tại là cái gì thế?
Mặt Thang Mộ tràn đầy bất đắc dĩ nhìn chăm chú vào thiếu nữ nước mắt như bão tố đang ôm lấy mình, đẩy ra cũng không tiện, không đẩy hình như cũng không tốt lắm, cực kỳ rối rắm.
Sau khi suy tư một hồi, nàng nhận mệnh đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của Serena: "Không sao, không sao, không khóc không khóc nha. . . . . ."
Sống lưng thiếu nữrõ ràng cứng ngắc một chút, rồi sau đó cả người buông lỏng xuống.
"Ô oa!"
Tiếng khóc càng lớn.
". . . . . ." Thang Mộ cũng cứng ngắc.
Chẳng lẽ nàng là người không có thiên phú dỗ dành đến vậy sao?
Rõ ràng đệ đệ nhà nàng rất dễ dỗ kia mà, chưa bao giờ để cho nàng phí tâm. . . . . . Đứa nhỏ này nhà ai nuôi thế? Sao khó trị như vậy? !
Nàng theo bản năng nhìn về phía chủ nuôi trước mắt của cô bé Serena, rồi sau đó 囧 phát hiện ra, lúc tầm mắt nàng bị cô bé này thu hút đi, vị Brahm pháp sư này đã sắp hộc máu bỏ mình rồi, trên vạt áo trước người đầy máu tươi, thanh máu cũng thực sự chỉ còn dư lại một chút máu thôi.
Mắt thấy ông ta sắp treo, Thang Mộ cũng bất chấp, vội vàng đẩy Serena ra, chạy nhanh tới trước mặt của pháp sư đầu trọc, từ trong túi ảo lấy ra một cái bình nhỏ màu đỏ liền rót vào trong miệng ông ta.
"Ừng ực. . . . . ."
"Khụ khụ khụ khụ. . . . . ."
Mặc dù bị rót đến ho khan liên tiếp, nhưng hiệu quả vẫn là rất rõ ràng, thanh máu của Brahm nháy mắt hồi phục đến gần một nửa, Thang Mộ lúc này mới phát hiện ra trong tay là bình phiếu (??? K dịch được) mà nàng vẫn không dám dùng!
Không giống với bình máu bình thường, loại dược bổ máu này là phải dùng tiền mua, cũng không giống với bình máu bình thường là cố định tăng thêm mấy trăm điểm hoặc là mấy ngàn điểm máu, nó có thể tăng lượng máu lên theo tỉ lệ phần trăm, ví dụ như bình trong tay nàng có thể gia tăng 30% lượng máu; hơn nữa thời gian hồi phục của nó cũng ngắn hơn bình dược bình thường, gần như có thể sử dụng liên tục.
Thật lãng phí mà. . . . . . Thang Mộ chớp mắt đau lòng, lưu luyến không rời đem bình nhét về trong túi ảo, rồi mới nhìn về phía Brahm: "Hiện tại cảm giác như thế nào?"
"Khụ!" Lại một búng máu.
". . . . . ."
Ê ê! Thang Mộ gần như nước mắt rơi đầy mặt phát hiện, thật vất vả mới giúp đối phương bổ sung máu, giờ lại rớt một chút rồi, cho nên, đây rốt cuộc là tình huống gì đây?
"Khụ khụ khụ!" Lại một búng máu, sau đó Brahm cố gắng trả lời, "Là nguyền rủa của ma thú."
"Hả?"
"Ed và Serena, phải nhờ cả vào ngươi rồi." Đại Ma đạo sư đầu trọc vừa nói, vừa giãy giụa tựa vào thân cây để bò dậy, đi hai bước, "Bồm bộp" một tiếng úp mặt ngã xuống.
". . . . . ." Thang Mộ thấy rằng mình rốt cuộc biết được kỹ năng ngã xuống của cô bé Serena là tới từ người nào.
"Sư phụ!" x2
Hình như Ed cuối cùng cũng từ sững sờ hồi thần trở lại, mà Serena cũng chạy tới, song song đỡ sư phụ mình dậy.
"Chỗ của Lance còn cần ta, ta không thể để một mình hắn đối mặt với con ma thú kia." Brahm vừa nói, vừa bắt lấy tay Thang Mộ, "Làm ơn, giúp ta dẫn bọn chúng ra khỏi chỗ này."
Lance. . . . . . Thang Mộ nhìn về vị trí của điểm xanh cùng điểm đỏ trên bản đồ, hai bên rõ ràng đang chiến đấu, nếu như điểm xanh chính là một vị Đại Ma đạo sư khác cùng nổi danh với Brahm, như vậy điểm đỏ đó, hẳn là thủ phạm đánh ông ta thành như vậy rồi.
"Không, con không đi."
"Con cũng không đi."
". . . . . ." Thang Mộ đỡ trán, loại cảm giác không thể từ chối này là chuyện gì đây?
Quả nhiên nàng đích thị là người tốt sao người tốt sao người tốt sao? Nhưng mà, cũng không thể trơ mắt nhìn nhạc phụ đại nhân tương lai của đệ đệ mình chết, hơn nữa còn một vị khác gọi là Lance Đại Ma đạo sư, nói không chừng cũng có mấy nữ đồ đệ xinh đẹp!
"Ba người các ông cũng chớ khóc lóc nữa, ta đi xem một chút."
"Không được, quá nguy hiểm."
"Có nguy hiểm nữa cũng tốt hơn ông bây giờ được không?" Thang Mộ không tự mình biết được, nét mặt không chút thay đổi của nàng lúc nói chuyện, xem ra luôn luôn hết sức hung ác đi cùng với sức thuyết phục không thể nghi ngờ, chẳng hạn như giờ phút này, "Ta không yếu đuối như ông tưởng đâu, hơn nữa. . . . . ." Còn có Bàn tay bạc của Ngựa đực đại thần mà!
"Ed, Serena, Sư phụ chỉ còn dựa vào các ngươi thôi."
Nàng vừa nói, vừa khẽ cắn răng, lại móc trong túi ảo ra ba bình máu phiếu, đặt vào tay cô bé: "Nếu gặp phải nguy hiểm như mới vừa rồi thì cho ông ấy uống cái này."
"Dạ!" Hai tay Serena nhận lấy bình thuốc, quý trọng giữ trong lòng, nặng nề gật đầu, "Em biết rồi."
"Như vậy, tỷ đi đây."
Thang Mộ nói xong xoay người, mới đi được mấy bước, sau lưng lại truyền đến tiếng hô ngừng lại.
"Đợi chút. . . . . ."
"Còn có chuyện gì?" Thang Mộ nghiêng đầu nghi ngờ hỏi.
"Tỷ. . . . . ." Serena cúi đầu, một trận gió mát thổi tới, thiếu nữ thuần khiết nhẹ nhàng kéo kéo áo choàng Ma Pháp, một lát sau, giọng nói mềm mại giống như tiếng gió nhè nhẹ truyền đến, "Tỷ nhất định phải cẩn thận, em chờ tỷ trở lại."
". . . . . . Gặp lại sau!"
Thang Mộ chạy trối chết.
Quả nhiên, cảm giác có chỗ nào không đúng lắm. . . . . . Ảo giác sao?
Điều kiện tiên quyết của cung thủ là hành quân cấp tốc, khoảng cách mấy dặm đường thoáng cái liền đến rồi, trên thực tế, mục tiêu căn bản không cần nàng tìm kiếm, bởi vì trận thế đối chiến của hai bên cũng quá rõ ràng rồi.
Dài chừng bốn thước, cao khoảng ba thước, ma thú béo ú như ngọn núi nhỏ, diện mạo không chỉ không đáng yêu ngược lại cực kỳ dữ tợn, toàn thân bao bọc bởi lớp áo giáp tự nhiên cứng rắn đen kịt, trên xương sống lưng nổi lên hơn mười gai nhọn sắc bén, đầu bốn chân có vuốt như mấy cái móc câu khổng lồ, dưới ánh nắng lóe ra sắc thái lạnh lẽo, ngược lại với hình thể, các động tác công kích, né tránh hoàn toàn linh hoạt.
Giờ phút này hai mắt nó đỏ ngầu, toàn thân toả ra khí tức nồng đậm đen kịt.
Rõ ràng là bị nhiễm ma khí.
Và trái ngược với nó, vị Ma Pháp Sư mặc áo bào đen kia trông đặc biệt thấp bé -- mặc dù thân thể của ông ta cao ít nhất 1m8.
Thang Mộ mở tài liệu ra, thấy rất rõ ràng Ma Pháp Sư gọi là Lance · Bonnie, cấp bậc cao hơn Brahm, cấp 55, nhưng trước khi đạt tới cấp 60 thì cũng vẫn là đẳng cấp Đại Ma đạo sư.
Mà con ma thú kia. . . . . . Vốn tên gọi là Ám kiếm thú, cái tên này vô cùng có nội hàm, chỉ ra hết thuộc tính ngoại hình cùng với loài của nó, không ngoài dự liệu, nó hẳn là ma thú sử dụng ma pháp thuộc tính Ám.
Như vậy, nguyền rủa trên người Brahm không nghi ngờ chính là bút tích của nó rồi, mặc dù không hiểu rõ về ma pháp, nhưng Thang Mộ nhớ mang máng Kirsten hình như đã nói qua, chỉ có pháp sư hệ Hắc Ám mới có thể sử dụng kỹ năng nguyền rủa, tác dụng tương tự với buff phụ trợ trong trò chơi vậy.
Cũng như vậy, thuộc tính ma pháp của vị pháp sư Lance kia, chỉ cần nhìn kỹ năngcủa ông ta là có thể hiểu.
Đối mặt với đợt tấn công kích cứng rắn bằng cú quét ngang đuôi của ma thú, ông ta lui về phía sau nửa bước, pháp trượng gõ xuống đất, cùng lúc đó đọc thầm ma chú, một bức tường đá thật lớn xuất hiện ở trước mặt hắn vừa vặn chặn ngang đợt công kích trước 1 giây.
"Rầm! ! !"
Chấn động khơi dậy bụi đất đầy trời.
Ở trong một nháy mắt khi mắt Ám kiếm thúbị bụi đất che phủ, Lance lần nữa nắm chặt cơ hội, dùng Gai Nham Thạch tạo thành khu vườn gai nhọn khổng lồ vững vàng giam ma thú lại, hai cây chông đá khổng lồ màu nâu chuẩn xác phóng tới hai mắt nó.
Ám kiếm thú mặc dù né tránh, nhưng vẫn là không tránh được bị đâm thương lỗ mũi, không chịu được ngửa mặt lên trời kêu đau đớn, toàn thân càngtoả ra nồng nặc khí tức hắc ám.
Mặc dù cũng từng thấy Jarrett dùng Gai nham thạch, nhưng so sánh với ma pháp điêu luyện sắc sảo trước mắt này . . . . . . Thật không có cái gì có thể so sánh.
Một người một thú đánh nhau, phá hư hoàn toàn cảnh vật xung quanh.
Mặt đất đều là khe nứt cùng rừng đá cao cao.
Sớm muộn cũng có một ngày, Jarrett nhà nàng sẽ mạnh như vậy, Thang Mộ tin chắc như thế.
Nhưng kẻ mạnh không thể thiếu thực lực, vận số càng là nhân tố quan trọng .
Không thể không nói, vận số Brahm cùng Lance thật rất kém cỏi, nếu như bình thường ma thú bị ma khí xâm nhập thì sau đó cấp bậc sẽ tăng gấp đôi, ma thú hệ hắc ám sẽ chỉ tăng 1. 5 lần, khái niệm gì đây?
Đơn giản mà nói, con ma thú này vốn là cấp bậc là 24, hiện tại, nó vừa đúng cấp 60*.
*Từ 24 lên 60 là tăng 2,5 lần, nhưng ở trên lại ghi là 1,5. Không hiểu.
Nhìn như chỉ cao hơn Lance 5 cấp, nhưng thực lực lại có ưu thế áp đảo.
Thang Mộ nhìn chăm chú vào cấp bậc chỉ có 32 đáng thương của mình, yên lặng bi thương, nàng thật có thể lật ngược tình thế sao?
Không không không, bây giờ không phải là thời điểm ngẩn người !
Mở hệ thống ra nàng thấy rất rõ ràng, lượng máu của vị Đại Ma đạo sư Lance nàychỉ còn lại một nửa, mà pháp lực. . . . . . gần như sắp rỗng rồi.
Tiếp tục như vậy nữa, một ma pháp ông ấy cũng không dùng được nữa.
Thang Mộ quyến đoán tụ một mũi tên đầy năng lượng bắn ra ngoài, nói thật, nàng dùng không nhiều kỹ năng này trong thực chiến lắm, bởi vì thời gian chuẩn bị nó thật sự là quá dài, mà bởi vì hệ thống hồi chiêu còn chưa mở, cho nên hiện tại nàng cũng không thể giảm bớt thời gian hồi chiêu được, nhưng mà, lực công kích của kỹ năng này cực kỳ mạnh mẽ, tăng đến cấp cao nhất thì là bản thân lực công kích vật lý đã là 460% lại thêm 11249 sức công kích nữa, dù so với rất nhiều kỹ năng sau này, đây cũng là kỹ năng công kích chủ lực của thần tiễn.
Bây giờ vì cấp bậc cùng trang bị của Thang Mộ còn hạn chế, một mũi tên này khẳng định là không mạnh bằng lúc tăng đến cấp cuối, nhưng là đủ khiến con cuồng hóa thú này đau đớn.
Một mũi tên bắn ra, Thang Mộ dứt khoát nhảy từ ngọn cây xuống, một giây kế tiếp, thân cây nàng vốn đang đứng đó bị ma thú tấn công hoàn toàn biến thành phấn vụn.
Sau đó, một cái chớp mắt này là đủ rồi.
Nàng một tay lấy một lam bình bổ sung pháp lực vứt xuống tay Ma Pháp Sư: "Brahm bảo ta tới, không muốn chết thì uống vào, bổ sung pháp lực." Vừa nói, vừa tức giận bắn ra một sợi xích năng lượng khoá hai chân kẻ địch lại 1. 5 giây , tiếp theo trong nháy mắt bắn ra một cơn mưa bão tên.
Mới phóng ra kỹ năng xong, Thang Mộ trong nháy mắt muốn hộc máu -- sai lầm rồi! ! !
Lúc sử dụng mưa tên là không thể cử động được a a a a !!!!
Theo kinh nghiệm bình thường, với khoảng cách này, chờ ma thú xông lại chính là lúc kỹ năng của nàng đã hoàn thành rồi.
Nhưng mà, hình thể con ma thú này lớn hơn so với lúc trước nàng xoát nha!
Chẳng lẽ hôm nay nàng phải treo ở nơi này sao?
"Nham thuẫn!" (lá chắn đá)
Trong lúc thống khổ đó, tường đá khổng lồ che chắn trước mặt Thang Mộ, vừa lúc có thể cho mũi tên của nàng bắn ra hết, rồi lại cản trở đòn công kích của cuồng hóa thú.
Giữa lúc kinh ngạc, kỹ năng kết thúc.
Một bình thủy tinh trong suốt bị ném trở về trong tay Thang Mộ, đối phương chỉ chỉ tường đá, mỉm cười nói: "Tạ lễ."
". . . . . '' Mỹ , mỹ nhân. . . . . . Tên này lại là một mỹ nhân nha!
Mặt Thang Mộ tràn đầy bất đắc dĩ nhìn chăm chú vào thiếu nữ nước mắt như bão tố đang ôm lấy mình, đẩy ra cũng không tiện, không đẩy hình như cũng không tốt lắm, cực kỳ rối rắm.
Sau khi suy tư một hồi, nàng nhận mệnh đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của Serena: "Không sao, không sao, không khóc không khóc nha. . . . . ."
Sống lưng thiếu nữrõ ràng cứng ngắc một chút, rồi sau đó cả người buông lỏng xuống.
"Ô oa!"
Tiếng khóc càng lớn.
". . . . . ." Thang Mộ cũng cứng ngắc.
Chẳng lẽ nàng là người không có thiên phú dỗ dành đến vậy sao?
Rõ ràng đệ đệ nhà nàng rất dễ dỗ kia mà, chưa bao giờ để cho nàng phí tâm. . . . . . Đứa nhỏ này nhà ai nuôi thế? Sao khó trị như vậy? !
Nàng theo bản năng nhìn về phía chủ nuôi trước mắt của cô bé Serena, rồi sau đó 囧 phát hiện ra, lúc tầm mắt nàng bị cô bé này thu hút đi, vị Brahm pháp sư này đã sắp hộc máu bỏ mình rồi, trên vạt áo trước người đầy máu tươi, thanh máu cũng thực sự chỉ còn dư lại một chút máu thôi.
Mắt thấy ông ta sắp treo, Thang Mộ cũng bất chấp, vội vàng đẩy Serena ra, chạy nhanh tới trước mặt của pháp sư đầu trọc, từ trong túi ảo lấy ra một cái bình nhỏ màu đỏ liền rót vào trong miệng ông ta.
"Ừng ực. . . . . ."
"Khụ khụ khụ khụ. . . . . ."
Mặc dù bị rót đến ho khan liên tiếp, nhưng hiệu quả vẫn là rất rõ ràng, thanh máu của Brahm nháy mắt hồi phục đến gần một nửa, Thang Mộ lúc này mới phát hiện ra trong tay là bình phiếu (??? K dịch được) mà nàng vẫn không dám dùng!
Không giống với bình máu bình thường, loại dược bổ máu này là phải dùng tiền mua, cũng không giống với bình máu bình thường là cố định tăng thêm mấy trăm điểm hoặc là mấy ngàn điểm máu, nó có thể tăng lượng máu lên theo tỉ lệ phần trăm, ví dụ như bình trong tay nàng có thể gia tăng 30% lượng máu; hơn nữa thời gian hồi phục của nó cũng ngắn hơn bình dược bình thường, gần như có thể sử dụng liên tục.
Thật lãng phí mà. . . . . . Thang Mộ chớp mắt đau lòng, lưu luyến không rời đem bình nhét về trong túi ảo, rồi mới nhìn về phía Brahm: "Hiện tại cảm giác như thế nào?"
"Khụ!" Lại một búng máu.
". . . . . ."
Ê ê! Thang Mộ gần như nước mắt rơi đầy mặt phát hiện, thật vất vả mới giúp đối phương bổ sung máu, giờ lại rớt một chút rồi, cho nên, đây rốt cuộc là tình huống gì đây?
"Khụ khụ khụ!" Lại một búng máu, sau đó Brahm cố gắng trả lời, "Là nguyền rủa của ma thú."
"Hả?"
"Ed và Serena, phải nhờ cả vào ngươi rồi." Đại Ma đạo sư đầu trọc vừa nói, vừa giãy giụa tựa vào thân cây để bò dậy, đi hai bước, "Bồm bộp" một tiếng úp mặt ngã xuống.
". . . . . ." Thang Mộ thấy rằng mình rốt cuộc biết được kỹ năng ngã xuống của cô bé Serena là tới từ người nào.
"Sư phụ!" x2
Hình như Ed cuối cùng cũng từ sững sờ hồi thần trở lại, mà Serena cũng chạy tới, song song đỡ sư phụ mình dậy.
"Chỗ của Lance còn cần ta, ta không thể để một mình hắn đối mặt với con ma thú kia." Brahm vừa nói, vừa bắt lấy tay Thang Mộ, "Làm ơn, giúp ta dẫn bọn chúng ra khỏi chỗ này."
Lance. . . . . . Thang Mộ nhìn về vị trí của điểm xanh cùng điểm đỏ trên bản đồ, hai bên rõ ràng đang chiến đấu, nếu như điểm xanh chính là một vị Đại Ma đạo sư khác cùng nổi danh với Brahm, như vậy điểm đỏ đó, hẳn là thủ phạm đánh ông ta thành như vậy rồi.
"Không, con không đi."
"Con cũng không đi."
". . . . . ." Thang Mộ đỡ trán, loại cảm giác không thể từ chối này là chuyện gì đây?
Quả nhiên nàng đích thị là người tốt sao người tốt sao người tốt sao? Nhưng mà, cũng không thể trơ mắt nhìn nhạc phụ đại nhân tương lai của đệ đệ mình chết, hơn nữa còn một vị khác gọi là Lance Đại Ma đạo sư, nói không chừng cũng có mấy nữ đồ đệ xinh đẹp!
"Ba người các ông cũng chớ khóc lóc nữa, ta đi xem một chút."
"Không được, quá nguy hiểm."
"Có nguy hiểm nữa cũng tốt hơn ông bây giờ được không?" Thang Mộ không tự mình biết được, nét mặt không chút thay đổi của nàng lúc nói chuyện, xem ra luôn luôn hết sức hung ác đi cùng với sức thuyết phục không thể nghi ngờ, chẳng hạn như giờ phút này, "Ta không yếu đuối như ông tưởng đâu, hơn nữa. . . . . ." Còn có Bàn tay bạc của Ngựa đực đại thần mà!
"Ed, Serena, Sư phụ chỉ còn dựa vào các ngươi thôi."
Nàng vừa nói, vừa khẽ cắn răng, lại móc trong túi ảo ra ba bình máu phiếu, đặt vào tay cô bé: "Nếu gặp phải nguy hiểm như mới vừa rồi thì cho ông ấy uống cái này."
"Dạ!" Hai tay Serena nhận lấy bình thuốc, quý trọng giữ trong lòng, nặng nề gật đầu, "Em biết rồi."
"Như vậy, tỷ đi đây."
Thang Mộ nói xong xoay người, mới đi được mấy bước, sau lưng lại truyền đến tiếng hô ngừng lại.
"Đợi chút. . . . . ."
"Còn có chuyện gì?" Thang Mộ nghiêng đầu nghi ngờ hỏi.
"Tỷ. . . . . ." Serena cúi đầu, một trận gió mát thổi tới, thiếu nữ thuần khiết nhẹ nhàng kéo kéo áo choàng Ma Pháp, một lát sau, giọng nói mềm mại giống như tiếng gió nhè nhẹ truyền đến, "Tỷ nhất định phải cẩn thận, em chờ tỷ trở lại."
". . . . . . Gặp lại sau!"
Thang Mộ chạy trối chết.
Quả nhiên, cảm giác có chỗ nào không đúng lắm. . . . . . Ảo giác sao?
Điều kiện tiên quyết của cung thủ là hành quân cấp tốc, khoảng cách mấy dặm đường thoáng cái liền đến rồi, trên thực tế, mục tiêu căn bản không cần nàng tìm kiếm, bởi vì trận thế đối chiến của hai bên cũng quá rõ ràng rồi.
Dài chừng bốn thước, cao khoảng ba thước, ma thú béo ú như ngọn núi nhỏ, diện mạo không chỉ không đáng yêu ngược lại cực kỳ dữ tợn, toàn thân bao bọc bởi lớp áo giáp tự nhiên cứng rắn đen kịt, trên xương sống lưng nổi lên hơn mười gai nhọn sắc bén, đầu bốn chân có vuốt như mấy cái móc câu khổng lồ, dưới ánh nắng lóe ra sắc thái lạnh lẽo, ngược lại với hình thể, các động tác công kích, né tránh hoàn toàn linh hoạt.
Giờ phút này hai mắt nó đỏ ngầu, toàn thân toả ra khí tức nồng đậm đen kịt.
Rõ ràng là bị nhiễm ma khí.
Và trái ngược với nó, vị Ma Pháp Sư mặc áo bào đen kia trông đặc biệt thấp bé -- mặc dù thân thể của ông ta cao ít nhất 1m8.
Thang Mộ mở tài liệu ra, thấy rất rõ ràng Ma Pháp Sư gọi là Lance · Bonnie, cấp bậc cao hơn Brahm, cấp 55, nhưng trước khi đạt tới cấp 60 thì cũng vẫn là đẳng cấp Đại Ma đạo sư.
Mà con ma thú kia. . . . . . Vốn tên gọi là Ám kiếm thú, cái tên này vô cùng có nội hàm, chỉ ra hết thuộc tính ngoại hình cùng với loài của nó, không ngoài dự liệu, nó hẳn là ma thú sử dụng ma pháp thuộc tính Ám.
Như vậy, nguyền rủa trên người Brahm không nghi ngờ chính là bút tích của nó rồi, mặc dù không hiểu rõ về ma pháp, nhưng Thang Mộ nhớ mang máng Kirsten hình như đã nói qua, chỉ có pháp sư hệ Hắc Ám mới có thể sử dụng kỹ năng nguyền rủa, tác dụng tương tự với buff phụ trợ trong trò chơi vậy.
Cũng như vậy, thuộc tính ma pháp của vị pháp sư Lance kia, chỉ cần nhìn kỹ năngcủa ông ta là có thể hiểu.
Đối mặt với đợt tấn công kích cứng rắn bằng cú quét ngang đuôi của ma thú, ông ta lui về phía sau nửa bước, pháp trượng gõ xuống đất, cùng lúc đó đọc thầm ma chú, một bức tường đá thật lớn xuất hiện ở trước mặt hắn vừa vặn chặn ngang đợt công kích trước 1 giây.
"Rầm! ! !"
Chấn động khơi dậy bụi đất đầy trời.
Ở trong một nháy mắt khi mắt Ám kiếm thúbị bụi đất che phủ, Lance lần nữa nắm chặt cơ hội, dùng Gai Nham Thạch tạo thành khu vườn gai nhọn khổng lồ vững vàng giam ma thú lại, hai cây chông đá khổng lồ màu nâu chuẩn xác phóng tới hai mắt nó.
Ám kiếm thú mặc dù né tránh, nhưng vẫn là không tránh được bị đâm thương lỗ mũi, không chịu được ngửa mặt lên trời kêu đau đớn, toàn thân càngtoả ra nồng nặc khí tức hắc ám.
Mặc dù cũng từng thấy Jarrett dùng Gai nham thạch, nhưng so sánh với ma pháp điêu luyện sắc sảo trước mắt này . . . . . . Thật không có cái gì có thể so sánh.
Một người một thú đánh nhau, phá hư hoàn toàn cảnh vật xung quanh.
Mặt đất đều là khe nứt cùng rừng đá cao cao.
Sớm muộn cũng có một ngày, Jarrett nhà nàng sẽ mạnh như vậy, Thang Mộ tin chắc như thế.
Nhưng kẻ mạnh không thể thiếu thực lực, vận số càng là nhân tố quan trọng .
Không thể không nói, vận số Brahm cùng Lance thật rất kém cỏi, nếu như bình thường ma thú bị ma khí xâm nhập thì sau đó cấp bậc sẽ tăng gấp đôi, ma thú hệ hắc ám sẽ chỉ tăng 1. 5 lần, khái niệm gì đây?
Đơn giản mà nói, con ma thú này vốn là cấp bậc là 24, hiện tại, nó vừa đúng cấp 60*.
*Từ 24 lên 60 là tăng 2,5 lần, nhưng ở trên lại ghi là 1,5. Không hiểu.
Nhìn như chỉ cao hơn Lance 5 cấp, nhưng thực lực lại có ưu thế áp đảo.
Thang Mộ nhìn chăm chú vào cấp bậc chỉ có 32 đáng thương của mình, yên lặng bi thương, nàng thật có thể lật ngược tình thế sao?
Không không không, bây giờ không phải là thời điểm ngẩn người !
Mở hệ thống ra nàng thấy rất rõ ràng, lượng máu của vị Đại Ma đạo sư Lance nàychỉ còn lại một nửa, mà pháp lực. . . . . . gần như sắp rỗng rồi.
Tiếp tục như vậy nữa, một ma pháp ông ấy cũng không dùng được nữa.
Thang Mộ quyến đoán tụ một mũi tên đầy năng lượng bắn ra ngoài, nói thật, nàng dùng không nhiều kỹ năng này trong thực chiến lắm, bởi vì thời gian chuẩn bị nó thật sự là quá dài, mà bởi vì hệ thống hồi chiêu còn chưa mở, cho nên hiện tại nàng cũng không thể giảm bớt thời gian hồi chiêu được, nhưng mà, lực công kích của kỹ năng này cực kỳ mạnh mẽ, tăng đến cấp cao nhất thì là bản thân lực công kích vật lý đã là 460% lại thêm 11249 sức công kích nữa, dù so với rất nhiều kỹ năng sau này, đây cũng là kỹ năng công kích chủ lực của thần tiễn.
Bây giờ vì cấp bậc cùng trang bị của Thang Mộ còn hạn chế, một mũi tên này khẳng định là không mạnh bằng lúc tăng đến cấp cuối, nhưng là đủ khiến con cuồng hóa thú này đau đớn.
Một mũi tên bắn ra, Thang Mộ dứt khoát nhảy từ ngọn cây xuống, một giây kế tiếp, thân cây nàng vốn đang đứng đó bị ma thú tấn công hoàn toàn biến thành phấn vụn.
Sau đó, một cái chớp mắt này là đủ rồi.
Nàng một tay lấy một lam bình bổ sung pháp lực vứt xuống tay Ma Pháp Sư: "Brahm bảo ta tới, không muốn chết thì uống vào, bổ sung pháp lực." Vừa nói, vừa tức giận bắn ra một sợi xích năng lượng khoá hai chân kẻ địch lại 1. 5 giây , tiếp theo trong nháy mắt bắn ra một cơn mưa bão tên.
Mới phóng ra kỹ năng xong, Thang Mộ trong nháy mắt muốn hộc máu -- sai lầm rồi! ! !
Lúc sử dụng mưa tên là không thể cử động được a a a a !!!!
Theo kinh nghiệm bình thường, với khoảng cách này, chờ ma thú xông lại chính là lúc kỹ năng của nàng đã hoàn thành rồi.
Nhưng mà, hình thể con ma thú này lớn hơn so với lúc trước nàng xoát nha!
Chẳng lẽ hôm nay nàng phải treo ở nơi này sao?
"Nham thuẫn!" (lá chắn đá)
Trong lúc thống khổ đó, tường đá khổng lồ che chắn trước mặt Thang Mộ, vừa lúc có thể cho mũi tên của nàng bắn ra hết, rồi lại cản trở đòn công kích của cuồng hóa thú.
Giữa lúc kinh ngạc, kỹ năng kết thúc.
Một bình thủy tinh trong suốt bị ném trở về trong tay Thang Mộ, đối phương chỉ chỉ tường đá, mỉm cười nói: "Tạ lễ."
". . . . . '' Mỹ , mỹ nhân. . . . . . Tên này lại là một mỹ nhân nha!
Tác giả :
Tam Thiên Lưu Ly