Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc
Chương 113: Kết thúc cũng là bắt đầu
Suy đi nghĩ lại, Thang Mộ vẫn đáp ứng đề nghị của nàng ta. Cùng lắm thì đợi khi nàng thoát khỏi thân thể hiện tại thì lại đi tìm Jarrett.
Nhưng duy chỉ có một điểm khiến nàng rất lo lắng, đó chính là -- ở trong ký ức của Jarrett, cái gọi là bạn thân tri kỉ của cha mẹ, cuối cùng cũng vô tình mà vứt bỏ hắn. Mặc dù biết có lẽ mọi chuyện sẽ phải phát triển theo cái chiều hướng này, nàng lại kìm lòng không được muốn tránh né, không muốn để cho hắn gặp phải loại chuyện như vậy. Vì vậy nàng kìm lòng không được hỏi Madeline: "Cô muốn đưa thằng bé đi nơi nào? Sau này hắn phải dựa vào cái gì để sống?"
Madeline cười cười, đột nhiên lấy từ dưới gối ra một phong thơ, rất dễ nhận thấy là đã sớm chuẩn bị kỹ càng: "Để cho thằng bé đi chỗ sư phụ ta."
"Sư phụ cô ở chỗ nào?" Thang Mộ nhận lấy phong thư nàng ta đưa tới. Nàng không hiểu rõ về hoa văn của con dấu sáp niêm phong thư, nhưng hiển nhiên, thường dân chắc sẽ không ai khắc xuống cái này ở trên lá thư.
"Thầy giáo của ta là một Ma Dược sư." Trên gương mặt suy yếu của Madeline hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, "Anh đã nói Verne có thiên phú ma pháp song lại là đa hệ đúng chứ? Tình huống của ta gần giống như hắn nên không thể trở thành một Ma Pháp Sư, song có thể trở thành một Ma Dược sư. Bởi vì điều chế ma dược không cần ma pháp quá cao thâm, lại cần thiên phú mới có thể kết nối với các loại nguyên tố, rất thích hợp với cậu bé."
"Cô rốt cuộc là. . . . . ." Thang Mộ giật mình, nàng không có thừa kế trí nhớ của Rhea, tương tự cũng không có tỉ mỉ tìm hiểu quá khứ của bọn họ.
"Ta rốt cuộc là cô phụ kỳ vọng của sư phụ." Madeline không biết nghĩ tới điều gì, khẽ thở dài một cái ra tiếng. Rồi sau đó phục hồi tinh thần nói: " Có lẽ đứa nhỏ này có thể trở thành là quan môn đệ tử của sư phụ nói cũng không chừng."
Thang Mộ mỉm cười, cực kỳ khẳng định hồi đáp: "Chỉ cần hắn muốn, không có chuyện gì không làm được."
". . . . . . Quả nhiên, anh vô cùng tin tưởng hắn nhỉ. Mặc dù hắn chỉ là một đứa bé." Trong ánh mắt Madeline có một chút nhàn nhạt tìm tòi nghiên cứu, "Anh tin tưởng tương lai mà anh nói đến như vậy sao?"
"Dĩ nhiên, Jarrett nhà ta sẽ trở thành Ma Pháp Sư vĩ đại nhất trên thế giới này, sẽ không ai sánh kịp!"
"Jarrett?"
Thang Mộ 囧, rồi sau đó phát hiện mình lại không cẩn thận nói ra sự thật: ". . . . . . Ha ha ha, xin lỗi, nói sai rồi."
Madeline lẳng lặng nhìn ngắm người đàn ông anh tuấn ngồi ở mép giường nàng. Hai tay hắn đang quơ quơ tựa như đang hết sức phủ nhận cái gì đó. Rõ ràng dùng thân thể của Rhea, nhưng lại không để ý rằng nơi nào cũng không giống Rhea, song . . . . .
"Đúng rồi, đưa thằng bé đi thế nào đây?"
"Anh tự mình đưa thằng bé đi đi. Sư phụ đang ở gần thành phố."
"Ta tự mình đi?" Thang Mộ khẽ giật mình, vốn cho là sẽ là giao cho cái gọi là "bằng hữu tin cậy", kết quả chi tiết xảy ra thay đổi sao?
"Nếu không, anh cũng sẽ không yên tâm đúng không?"
". . . . . . Xin lỗi."
Cho dù biết ném một cô gái bị bệnh ở nhà một mình thì rất không ổn, nhưng Thang Mộ không cách nào không quan tâm sự an toàn của Jarrett. Vì vậy sang hôm sau, sau khi nhờ hàng xóm chung quanh hỗ trợ chăm sóc Madeline, hắn mang theo Jarrett bước lên hành trình đến thị trấn chỗ sư phụ Madeline, cách bọn cũng không xa, ngồi xe ngựa chẳng qua cũng mất 2-3 ngày.
Trên đường, bé trai nhỏ nhắn rất trầm mặc, trừ phi Thang Mộ chủ động hỏi, nếu không là hắn không nói một lời.
Thang Mộ cảm thấy hắn hình như đã nhận ra cái gì đó. Dù sao trẻ con đều cực kỳ nhạy cảm, coi như mất đi trí nhớ thì cũng giống như vậy.
"Verne, con không muốn hỏi gì sao?"
Thân thể bé trai run rẩy, một lát sau, mới nhỏ giọng hỏi "Cha mẹ sẽ còn đến gặp con sao?"
Thang Mộ đột nhiên cảm thấy mắt có chút chua xót, nàng giang hai cánh tay ôm đứa bé vào lòng, âm thanh dịu dàng nói: "Con có tin cha không?"
". . . . . . Dạ."
"Là như vậy, mặc kệ cách xa nhau bao xa, hay là cách xa nhau bao lâu, chúng ta vẫn sẽ gặp lại." Cho dù thay đổi dung mạo cùng giới tính, thậm chí không có trí nhớ, cũng nhất định có thể gặp lại được.
Tay Jarrett chậm rãi vòng qua ôm lấy hông của Thang Mộ, từng ngón tay siết chặt vạt áo của hắn, trong giọng nói xen lẫn chút nức nở: "Có phải qua cực kỳ lâu hay không?"
". . . . . . Sẽ không." Thang Mộ vuốt ve mái tóc đen mượt như sa tanh của hắn, "Rất nhanh, rất nhanh, chúng ta sẽ có thể gặp lại."
"Dạ."
Sư phụ Madeline là một cụ già hoà nhã khoảng bảy mươi tuổi, tóc bạc hoa râm. Khi nhìn thấy phong thơ thì lập tức bày tỏ, cho dù Jarrett không có thiên phú ma pháp cũng sẽ thu nhận và giúp đỡ hắn. Điều này làm cho Thang Mộ yên tâm không ít. Mặc dù còn phải ở lại một khoảng thời gian nữa, nhưng lý trí nói cho nàng biết, Madeline cũng đã là hết sức suy yếu. Vì vậy nàng lập tức trở về, vội vàng chạy tới"Ngôi nhà" tạm thời.
Trong phòng ngủ của Madeline, song cửa sổ mở rộng ra, rèm cửa sổ màu xanh sậm bay lất phất trong gió đêm, ánh sao đêm chiếu xuống trên khuôn mặt mỹ lệ mà tái nhợt của nàng, thần bí mông lung.
Nàng ta cười nói: "Ta biết, anh nhất định sẽ chạy về."
Hai tay Thang Mộ nắm bàn tay ở mép giường của nàng ta, chân sau quỳ xuống, nhỏ giọng nói: "Ừ, ta tuân thủ hứa hẹn, chạy về."
"Đêm nay ngân hà thật rực rỡ." Ánh mắt của nàng nhìn về phía chân trời, "Rhea, còn nhớ rõ không? Lần đầu tiên anh cầu hôn với em cũng là vào một buổi tối như vậy. Em lại ném hoa vào mặt của anh, bởi vì anh đã nói một ví von vô cùng tệ hại-- Madeline, đôi mắt của em tựa như ngọn đèn dầu tỏa sáng lấp lánh. . . . . . Dù là nói như ánh sao hoặc là đom đóm cũng tốt hơn mà." Ánh mắt của nàng ta nhanh chóng tan rã.
Trong lòng Thang Mộ dâng lên dự cảm xấu, rồi sau đó cảm giác bàn tay bị hắn nắm lấy kia đột nhiên dùng sức, gần như là mạnh mẽ nắm ngược lại tay của hắn, không chịu buông ra.
"Rhea, còn nhớ rõ chứ? Anh đã nói nhất định sẽ không bỏ lại em, nhưng anh lại lừa gạt em."
"Rhea, em quyết định phải hận anh cho đến tận một giây cuối cùng của sinh mệnh. Cho nên, hiện tại em tha thứ cho anh. . . . . ."
"Rhea. . . . . . anh vẫn còn đó chứ?"
". . . . . . Đúng, anh vẫn ở." Thang Mộ nhắm hai mắt, nhỏ giọng nói, "Madeline, anh vẫn ở đây."
"Nói láo. . . . . . Anh không phải là Rhea. . . . . . Bởi vì anh ấy không gọi ta là Madeline. . . . . . Từ lần gặp mặt đầu tiên đã. . . . . ."
". . . . . ."
"Chỉ là, cho dù là bị lừa gạt, ta cũng rất vui vẻ. . . . . ."
"Rhea. . . . . ."
Cuối cùng, trong một tiếng thở dài, cô gái nằm yên tĩnh ở trên giường đột nhiên qua đời, không còn hơi thở.
Một hồi lâu sau, Thang Mộ mới đứng thẳng người lên, nhìn chăm chú vào cô gái xinh đẹp đã nhắm chặt đôi mắt, khóe môi nàng ta vẫn lộ vẻ tươi cười rạng rỡ. Nhớ tới một âm thanh đầy ắp vui mừng nỉ non cuối cùng này, ở một giây cuối cùng của sinh mệnh. . . . . . Nàng ấy rốt cuộc đã gặp được người yêu đúng không?
Hồn phách đi theo hồn phách rời đi.
Thân thể cũng nên theo thân thể an nghỉ.
Nàng cười cười, trước khi thân thể đạt tới cực hạn, lẳng lặng nằm bên người Madeline, vươn tay cầm lấy tay nàng ta, nhắm lại hai mắt.
Thang Mộ chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nhẹ, rồi sau đó, hoàn toàn thoát ra khỏi thân thể. Nàng lơ lửng ở giữa không trung, mỉm cười nhìn chăm chú vào hai thân thể cực kỳ xứng đôi trên giường, nhỏ giọng nói: "Lên đường bình an nhé."
Rồi sau đó, xoay người bay đi.
Madeline tìm được người mà nàng ấy muốn tìm, nàng cũng nên đi tìm Jarrett nhà mình thôi.
Không chút khách khí mò lên một chiếc xe ngựa đang đi về phía thị trấn, Thang Mộ ngồi ở mui xe, lần nữa xuất phát về phía chỗ ở của Jarrett.
Dọc đường đi lại nhìn thấy một kỵ sĩ cưỡi ngựa chạy như bay qua. Trên người của hắn. . . . . .mắt nàng nhìn chăm chú vào. Cái hoa văn đó, cảm giác đã từng gặp tại nơi nào đó.
Nàng vội vã bay ra ngoài rồi theo sát, cho đến lúc nàng vững vàng ngồi ở phía sau tên kỵ sĩ thì mới thở phào một cái. Cũng may nàng phản ứng khá nhanh, nếu không thật có thể không đuổi kịp rồi. Ngay sau đó, nàng không còn tâm tình nghĩ tới những thứ này nữa, bởi vì nàng rốt cuộc biết tại sao nàng lại nhìn quen mắt những hoa văn trên thân người này như vậy .
Là tộc huy (phù hiệu của gia tộc) của nhà Jarrett.
Chẳng lẽ. . . . . . bọn hắn phát hiện Jarrett không có chết?
Sự thật cũng đích xác là như thế. Mặc dù cái thi thể "Tiểu thiếu gia" kia đã hoàn toàn biến dạng, nhưng cuối cùng lại không lừa gạt được. Mấy năm nay bọn họ liên tục âm thầm tìm kiếm vị trí của Jarrett, rốt cuộc gần đây mới nhận được tin tức. Vị nữ chủ nhân chuẩn bị kết hôn kia tuyệt đối không cho phép cái chướng ngại này tồn tại, vì vậy phái người theo đuổi giết. Chỉ có thể nói quá đúng dịp, vị kỵ sĩ danh gia này chụp hụt. . . . . . Thế nhưng hắn lại tìm được đầu mối từ bức thư để lại trên bàn.
Không được!
Tiếp tục như vậy Jarrett sẽ gặp phải nguy hiểm!
Thang Mộ cực kỳ sốt ruột, nhưng không có biện pháp gì.
Đến lúc này khắp thân thể nàng lần nữa truyền tới những chấn động cùng với sức kéo kỳ lạ giống với trong rừng cây lần trước. Lúc lấy lại tinh thần thì nàng đã xuất hiện ở trong cơ thể tênkỵ sĩ này. Hồn phách đối phương không hề rời khỏi thân thể, nhưng nàng lại thần kỳ khống chế được thân thể này. Cũng không biết là có phải do hồn phách đối phương vẫn còn ở hay không, nàng lại thấy được trí nhớ của người đàn ông này, đồng thời, cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
Ngăn cản!
Phải ngăn cản!
Không được tiết lộ đầu mối về Jarrett ra ngoài!
Nàng đột nhiên kéo lấy dây cương, quay đầu chạy về. Mặc dù thật sự xin lỗi vợ chồng Rhea cùng hàng xóm chung quanh, nhưng nàng vẫn dùng một cây đuốc đốt rụi chỗ ở tạm thời này. Không thể để cho những người khác lại tìm được đầu mối từ tòa nhà này. Đây là ý tưởng duy nhất của nàng vào giờ phút này.
Sau khi làm xong đây tất cả, nàng lần nữa điên cuồng chạy về hướng thị trấn chỗ Jarrett.
Nhanh!
Nhanh! !
Nhanh hơn nữa! ! !
Thang Mộ nhạy cảm phát hiện ra rằng hồn phách bị áp chế trong cơ thể đã phản kháng. Có lẽ không được bao lâu nữa thì đối phương sẽ lần nữa đoạt lại quyền khống chế, cho nên trước đó, phải đưa Jarrett đi càng xa càng tốt!
Cả chặng đường ba ngày, nàng chỉ tốn một ngày một đêm, không hề có một khắc dừng lại, rốt cuộc khi tia sáng đầu tiên của bình minh xuất hiện thì chạy tới chỗ của Ma Dược sư.
Ánh nhìn đầu tiên của Thang Mộ làthấy đứa bé đứng tĩnh lặng ở lầu hai trên ban công. Cậu bé nhìn chăm chăm vào phương hướng lúc tới đây, ánh mắt mê mang. Nàng không chút do dự giang hai tay về phía cậu bé: "Verne!! Đến chỗ của ta!"
Bé trai hơi ngẩn ra, rõ ràng kẻ gọi hắn chính là một người xa lạ, thế nhưng hắn lại giống như phát điên, trực tiếp nhảy xuống khỏi ban công.
Rồi sau đó, được đối phương vững vàng ôm ở trong ngực.
"Ôm chặt ta, ngồi vững!" Sau khi ôm chặt cậu bé ở trong ngực, nàng tháo áo choàng trên lưng rồi bọc chặt hắn lại, cột vào trên người của mình, lần nữa chạy như bay.
Ra khỏi thành trấn, thay đổi quần áo, bỏ ngựa.
Xuyên qua dãy núi, đổi lại quần áo.
Ngồi thuyền liên tục .
Lại một lần thay đổi bề ngoài và hành trình.
Dù nàng dùng thân thể của người lớn mà còn lộ vẻ mệt mỏi, huống chi một đứa bé. Mấy ngày sau cùng, Jarrett cả ngày ngủ mê man ở trên lưng nàng, có thể thấy được là quá mệt mỏi rồi.
Mà nàng, cũng rốt cuộc phải đến cực hạn.
Ở điểm dừng cuối cùng, nàng dừng tại một chỗ nào đó quen thuộc ở phụ cận rừng Ma Thú. Nếu thêm một đoạn nữa thì chính là nhà của nàng và Jarrett sau này. Nhưng bây giờ, nó còn không tồn tại.
Thang Mộ ngồi xổm xuống, đặt bé trai bé nhỏ dựa vào một gốc cây. Nàng biết, hắn không sẽ tới được thị trấn. Hắn sẽ bị bán, hắn sẽ chịu rất nhiều, rất nhiều khổ sở. Nhưng là, cho đến trước khi gặp nàng, hắn vẫn còn sống, cái này là đủ rồi.
Nàng ngồi xổm xuống, hôn một cái lên trán của bé trai. Lúc chuẩn bị rời đi, lại phát hiện một bàn tay nhỏ đang níu lấy vạt áo của nàng. Cậu bé rõ ràng đã mệt mỏi vô cùng, vẫn kiên trì mở hai mắt, suy yếu hỏi "Chú phải. . . . . . rời đi?"
"Đúng vậy, ta không thể không rời đi." Thang Mộ gạt tay của cậu bé ra, nắm nó ở trong tay, nhỏ giọng nói, "Verne, phải sống thật tốt."
"Các người đều bỏ rơi con, còn muốn con sống một mình?"
". . . . . . Không, đệ không bị vứt bỏ, ly biệt là vì lần gặp lại tốt đẹp nhất." Nhìn chăm chú vào hai mắt đầy ắp hoài nghi và tố cáo của cậu bé, Thang Mộ che giấu chua xót trong mắt, nhếch miệng nở nụ cười, "Một ngày nào đó, khi đệ gặp được một cô gái cảm thấy có thể tin tưởng được. Hãy để cho nàng ấy dẫn đệ đi, khi đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Cậu bé rốt cuộc không thể chống nổi cơn buồn ngủ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thang Mộ nhìn hắn một lần cuối cùng, nắm chặt tay của hắn, nói lần nữa: "Hãy tin tưởng tỷ, nhất định còn có thể gặp lại."
Rồi sau đó, đứng lên, đi về phía phần mộ mà nàng đã lựa chọn cho kỵ sĩ. Dùng bất kỳ cách nào để chết đều có thể tìm được đầu mối từ trên thi thể, cho nên, kiểu chết thích hợp nhất với vị kỵ sĩ này là không còn hài cốt.
Ví dụ như, chỗ hồ nước yên ả tràn ngập Ma thú ăn thịt người này. Cảm thụ linh hồn trong cơ thể gần như muốn phi nhanh ra ngoài, Thang Mộ cười cười, nhỏ giọng lầm bầm một câu "Không ngờ đời mình còn có thể dũng cảm đến thế này" , rồi sau đó nhắm mắt lại, không chút do dự đã nhảy vào trong hồ.
Máu thịt, đưa vào miệng thú.
Xương, chìm vào trong hồ.
Như thế --
Không có ai có thể tìm được đệ.
Cũng không có ai có thể tổn thương đệ.
Cách đó không xa, bên rìa khu rừng rậm, một cậu bé lẳng lặng dựa vào gốc cây ngủ say. Giống như gặp phải ác mộng, khóe mắt của hắn đột nhiên rơi xuống một giọt nước mắt.
Đây tựa hồ là kết thúc, thật ra thì cũng là bắt đầu.
Giống như đắm chìm trong giấc mộng bi thương, tại một ngày nào đấy cậu bé bị buộc biến thành nô lệ, ăn không đủ no, ngủ không ấm, chịu đủ mọi hành hạ, cơ hồ đã quên mất tất cả quá khứ ấm áp.
Cho đến có một ngày, một vị Ma Pháp Sư ăn mặc kỳ quái xuất hiện ở trước mặt của hắn.
"Một ngày nào đó, khi đệ gặp được một cô gái cảm thấy có thể tin tưởng được, hãy để cho nàng ấy dẫn đệ đi. Khi đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Âm thanh như vậy đột nhiên vang vọng ở bên tai của hắn.
Hắn quỷ thần xui khiến mở miệng hỏi: "Ma Pháp Sư tiểu thư, nếu như người rời đi, có thể mang ta đi chung được không?"
=== ====== ===
Tác giả có lời muốn nói: Đây không phải là kết cục! ! ! Đây không phải là kết cục! ! ! Đây không phải là kết cục! ! !
Không thấy phía trên đều là ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!
Cho nên mới nói, ba Jarrett cùng với cái gọi là bạn bè tốt của cha mẹ, thật ra thì đều là Tom ca. Ai yêu, thật bi kịch, hắn sẽ không chạy khỏi lòng bàn tay của Tom ca 【 Ê
=== =====
Đến đây là sắp hết truyện rồi, còn tầm 6 chương nữa. Ngoài phần ngoại truyện ra thì tác giả còn viết vài chương khác, nó giống như là giả thiết ''Nếu nam chính không phải là Jarrett mà là ...''. Ta cảm thấy Jarrett có được Thang Mộ rất khổ sở cho nên không muốn phản bội hắn.... Vì vậy mấy chương đó ta sẽ không edit, nếu mọi người muốn đọc thì hãy tìm bản corvert trên mạng nhé.
Nhưng duy chỉ có một điểm khiến nàng rất lo lắng, đó chính là -- ở trong ký ức của Jarrett, cái gọi là bạn thân tri kỉ của cha mẹ, cuối cùng cũng vô tình mà vứt bỏ hắn. Mặc dù biết có lẽ mọi chuyện sẽ phải phát triển theo cái chiều hướng này, nàng lại kìm lòng không được muốn tránh né, không muốn để cho hắn gặp phải loại chuyện như vậy. Vì vậy nàng kìm lòng không được hỏi Madeline: "Cô muốn đưa thằng bé đi nơi nào? Sau này hắn phải dựa vào cái gì để sống?"
Madeline cười cười, đột nhiên lấy từ dưới gối ra một phong thơ, rất dễ nhận thấy là đã sớm chuẩn bị kỹ càng: "Để cho thằng bé đi chỗ sư phụ ta."
"Sư phụ cô ở chỗ nào?" Thang Mộ nhận lấy phong thư nàng ta đưa tới. Nàng không hiểu rõ về hoa văn của con dấu sáp niêm phong thư, nhưng hiển nhiên, thường dân chắc sẽ không ai khắc xuống cái này ở trên lá thư.
"Thầy giáo của ta là một Ma Dược sư." Trên gương mặt suy yếu của Madeline hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, "Anh đã nói Verne có thiên phú ma pháp song lại là đa hệ đúng chứ? Tình huống của ta gần giống như hắn nên không thể trở thành một Ma Pháp Sư, song có thể trở thành một Ma Dược sư. Bởi vì điều chế ma dược không cần ma pháp quá cao thâm, lại cần thiên phú mới có thể kết nối với các loại nguyên tố, rất thích hợp với cậu bé."
"Cô rốt cuộc là. . . . . ." Thang Mộ giật mình, nàng không có thừa kế trí nhớ của Rhea, tương tự cũng không có tỉ mỉ tìm hiểu quá khứ của bọn họ.
"Ta rốt cuộc là cô phụ kỳ vọng của sư phụ." Madeline không biết nghĩ tới điều gì, khẽ thở dài một cái ra tiếng. Rồi sau đó phục hồi tinh thần nói: " Có lẽ đứa nhỏ này có thể trở thành là quan môn đệ tử của sư phụ nói cũng không chừng."
Thang Mộ mỉm cười, cực kỳ khẳng định hồi đáp: "Chỉ cần hắn muốn, không có chuyện gì không làm được."
". . . . . . Quả nhiên, anh vô cùng tin tưởng hắn nhỉ. Mặc dù hắn chỉ là một đứa bé." Trong ánh mắt Madeline có một chút nhàn nhạt tìm tòi nghiên cứu, "Anh tin tưởng tương lai mà anh nói đến như vậy sao?"
"Dĩ nhiên, Jarrett nhà ta sẽ trở thành Ma Pháp Sư vĩ đại nhất trên thế giới này, sẽ không ai sánh kịp!"
"Jarrett?"
Thang Mộ 囧, rồi sau đó phát hiện mình lại không cẩn thận nói ra sự thật: ". . . . . . Ha ha ha, xin lỗi, nói sai rồi."
Madeline lẳng lặng nhìn ngắm người đàn ông anh tuấn ngồi ở mép giường nàng. Hai tay hắn đang quơ quơ tựa như đang hết sức phủ nhận cái gì đó. Rõ ràng dùng thân thể của Rhea, nhưng lại không để ý rằng nơi nào cũng không giống Rhea, song . . . . .
"Đúng rồi, đưa thằng bé đi thế nào đây?"
"Anh tự mình đưa thằng bé đi đi. Sư phụ đang ở gần thành phố."
"Ta tự mình đi?" Thang Mộ khẽ giật mình, vốn cho là sẽ là giao cho cái gọi là "bằng hữu tin cậy", kết quả chi tiết xảy ra thay đổi sao?
"Nếu không, anh cũng sẽ không yên tâm đúng không?"
". . . . . . Xin lỗi."
Cho dù biết ném một cô gái bị bệnh ở nhà một mình thì rất không ổn, nhưng Thang Mộ không cách nào không quan tâm sự an toàn của Jarrett. Vì vậy sang hôm sau, sau khi nhờ hàng xóm chung quanh hỗ trợ chăm sóc Madeline, hắn mang theo Jarrett bước lên hành trình đến thị trấn chỗ sư phụ Madeline, cách bọn cũng không xa, ngồi xe ngựa chẳng qua cũng mất 2-3 ngày.
Trên đường, bé trai nhỏ nhắn rất trầm mặc, trừ phi Thang Mộ chủ động hỏi, nếu không là hắn không nói một lời.
Thang Mộ cảm thấy hắn hình như đã nhận ra cái gì đó. Dù sao trẻ con đều cực kỳ nhạy cảm, coi như mất đi trí nhớ thì cũng giống như vậy.
"Verne, con không muốn hỏi gì sao?"
Thân thể bé trai run rẩy, một lát sau, mới nhỏ giọng hỏi "Cha mẹ sẽ còn đến gặp con sao?"
Thang Mộ đột nhiên cảm thấy mắt có chút chua xót, nàng giang hai cánh tay ôm đứa bé vào lòng, âm thanh dịu dàng nói: "Con có tin cha không?"
". . . . . . Dạ."
"Là như vậy, mặc kệ cách xa nhau bao xa, hay là cách xa nhau bao lâu, chúng ta vẫn sẽ gặp lại." Cho dù thay đổi dung mạo cùng giới tính, thậm chí không có trí nhớ, cũng nhất định có thể gặp lại được.
Tay Jarrett chậm rãi vòng qua ôm lấy hông của Thang Mộ, từng ngón tay siết chặt vạt áo của hắn, trong giọng nói xen lẫn chút nức nở: "Có phải qua cực kỳ lâu hay không?"
". . . . . . Sẽ không." Thang Mộ vuốt ve mái tóc đen mượt như sa tanh của hắn, "Rất nhanh, rất nhanh, chúng ta sẽ có thể gặp lại."
"Dạ."
Sư phụ Madeline là một cụ già hoà nhã khoảng bảy mươi tuổi, tóc bạc hoa râm. Khi nhìn thấy phong thơ thì lập tức bày tỏ, cho dù Jarrett không có thiên phú ma pháp cũng sẽ thu nhận và giúp đỡ hắn. Điều này làm cho Thang Mộ yên tâm không ít. Mặc dù còn phải ở lại một khoảng thời gian nữa, nhưng lý trí nói cho nàng biết, Madeline cũng đã là hết sức suy yếu. Vì vậy nàng lập tức trở về, vội vàng chạy tới"Ngôi nhà" tạm thời.
Trong phòng ngủ của Madeline, song cửa sổ mở rộng ra, rèm cửa sổ màu xanh sậm bay lất phất trong gió đêm, ánh sao đêm chiếu xuống trên khuôn mặt mỹ lệ mà tái nhợt của nàng, thần bí mông lung.
Nàng ta cười nói: "Ta biết, anh nhất định sẽ chạy về."
Hai tay Thang Mộ nắm bàn tay ở mép giường của nàng ta, chân sau quỳ xuống, nhỏ giọng nói: "Ừ, ta tuân thủ hứa hẹn, chạy về."
"Đêm nay ngân hà thật rực rỡ." Ánh mắt của nàng nhìn về phía chân trời, "Rhea, còn nhớ rõ không? Lần đầu tiên anh cầu hôn với em cũng là vào một buổi tối như vậy. Em lại ném hoa vào mặt của anh, bởi vì anh đã nói một ví von vô cùng tệ hại-- Madeline, đôi mắt của em tựa như ngọn đèn dầu tỏa sáng lấp lánh. . . . . . Dù là nói như ánh sao hoặc là đom đóm cũng tốt hơn mà." Ánh mắt của nàng ta nhanh chóng tan rã.
Trong lòng Thang Mộ dâng lên dự cảm xấu, rồi sau đó cảm giác bàn tay bị hắn nắm lấy kia đột nhiên dùng sức, gần như là mạnh mẽ nắm ngược lại tay của hắn, không chịu buông ra.
"Rhea, còn nhớ rõ chứ? Anh đã nói nhất định sẽ không bỏ lại em, nhưng anh lại lừa gạt em."
"Rhea, em quyết định phải hận anh cho đến tận một giây cuối cùng của sinh mệnh. Cho nên, hiện tại em tha thứ cho anh. . . . . ."
"Rhea. . . . . . anh vẫn còn đó chứ?"
". . . . . . Đúng, anh vẫn ở." Thang Mộ nhắm hai mắt, nhỏ giọng nói, "Madeline, anh vẫn ở đây."
"Nói láo. . . . . . Anh không phải là Rhea. . . . . . Bởi vì anh ấy không gọi ta là Madeline. . . . . . Từ lần gặp mặt đầu tiên đã. . . . . ."
". . . . . ."
"Chỉ là, cho dù là bị lừa gạt, ta cũng rất vui vẻ. . . . . ."
"Rhea. . . . . ."
Cuối cùng, trong một tiếng thở dài, cô gái nằm yên tĩnh ở trên giường đột nhiên qua đời, không còn hơi thở.
Một hồi lâu sau, Thang Mộ mới đứng thẳng người lên, nhìn chăm chú vào cô gái xinh đẹp đã nhắm chặt đôi mắt, khóe môi nàng ta vẫn lộ vẻ tươi cười rạng rỡ. Nhớ tới một âm thanh đầy ắp vui mừng nỉ non cuối cùng này, ở một giây cuối cùng của sinh mệnh. . . . . . Nàng ấy rốt cuộc đã gặp được người yêu đúng không?
Hồn phách đi theo hồn phách rời đi.
Thân thể cũng nên theo thân thể an nghỉ.
Nàng cười cười, trước khi thân thể đạt tới cực hạn, lẳng lặng nằm bên người Madeline, vươn tay cầm lấy tay nàng ta, nhắm lại hai mắt.
Thang Mộ chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nhẹ, rồi sau đó, hoàn toàn thoát ra khỏi thân thể. Nàng lơ lửng ở giữa không trung, mỉm cười nhìn chăm chú vào hai thân thể cực kỳ xứng đôi trên giường, nhỏ giọng nói: "Lên đường bình an nhé."
Rồi sau đó, xoay người bay đi.
Madeline tìm được người mà nàng ấy muốn tìm, nàng cũng nên đi tìm Jarrett nhà mình thôi.
Không chút khách khí mò lên một chiếc xe ngựa đang đi về phía thị trấn, Thang Mộ ngồi ở mui xe, lần nữa xuất phát về phía chỗ ở của Jarrett.
Dọc đường đi lại nhìn thấy một kỵ sĩ cưỡi ngựa chạy như bay qua. Trên người của hắn. . . . . .mắt nàng nhìn chăm chú vào. Cái hoa văn đó, cảm giác đã từng gặp tại nơi nào đó.
Nàng vội vã bay ra ngoài rồi theo sát, cho đến lúc nàng vững vàng ngồi ở phía sau tên kỵ sĩ thì mới thở phào một cái. Cũng may nàng phản ứng khá nhanh, nếu không thật có thể không đuổi kịp rồi. Ngay sau đó, nàng không còn tâm tình nghĩ tới những thứ này nữa, bởi vì nàng rốt cuộc biết tại sao nàng lại nhìn quen mắt những hoa văn trên thân người này như vậy .
Là tộc huy (phù hiệu của gia tộc) của nhà Jarrett.
Chẳng lẽ. . . . . . bọn hắn phát hiện Jarrett không có chết?
Sự thật cũng đích xác là như thế. Mặc dù cái thi thể "Tiểu thiếu gia" kia đã hoàn toàn biến dạng, nhưng cuối cùng lại không lừa gạt được. Mấy năm nay bọn họ liên tục âm thầm tìm kiếm vị trí của Jarrett, rốt cuộc gần đây mới nhận được tin tức. Vị nữ chủ nhân chuẩn bị kết hôn kia tuyệt đối không cho phép cái chướng ngại này tồn tại, vì vậy phái người theo đuổi giết. Chỉ có thể nói quá đúng dịp, vị kỵ sĩ danh gia này chụp hụt. . . . . . Thế nhưng hắn lại tìm được đầu mối từ bức thư để lại trên bàn.
Không được!
Tiếp tục như vậy Jarrett sẽ gặp phải nguy hiểm!
Thang Mộ cực kỳ sốt ruột, nhưng không có biện pháp gì.
Đến lúc này khắp thân thể nàng lần nữa truyền tới những chấn động cùng với sức kéo kỳ lạ giống với trong rừng cây lần trước. Lúc lấy lại tinh thần thì nàng đã xuất hiện ở trong cơ thể tênkỵ sĩ này. Hồn phách đối phương không hề rời khỏi thân thể, nhưng nàng lại thần kỳ khống chế được thân thể này. Cũng không biết là có phải do hồn phách đối phương vẫn còn ở hay không, nàng lại thấy được trí nhớ của người đàn ông này, đồng thời, cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
Ngăn cản!
Phải ngăn cản!
Không được tiết lộ đầu mối về Jarrett ra ngoài!
Nàng đột nhiên kéo lấy dây cương, quay đầu chạy về. Mặc dù thật sự xin lỗi vợ chồng Rhea cùng hàng xóm chung quanh, nhưng nàng vẫn dùng một cây đuốc đốt rụi chỗ ở tạm thời này. Không thể để cho những người khác lại tìm được đầu mối từ tòa nhà này. Đây là ý tưởng duy nhất của nàng vào giờ phút này.
Sau khi làm xong đây tất cả, nàng lần nữa điên cuồng chạy về hướng thị trấn chỗ Jarrett.
Nhanh!
Nhanh! !
Nhanh hơn nữa! ! !
Thang Mộ nhạy cảm phát hiện ra rằng hồn phách bị áp chế trong cơ thể đã phản kháng. Có lẽ không được bao lâu nữa thì đối phương sẽ lần nữa đoạt lại quyền khống chế, cho nên trước đó, phải đưa Jarrett đi càng xa càng tốt!
Cả chặng đường ba ngày, nàng chỉ tốn một ngày một đêm, không hề có một khắc dừng lại, rốt cuộc khi tia sáng đầu tiên của bình minh xuất hiện thì chạy tới chỗ của Ma Dược sư.
Ánh nhìn đầu tiên của Thang Mộ làthấy đứa bé đứng tĩnh lặng ở lầu hai trên ban công. Cậu bé nhìn chăm chăm vào phương hướng lúc tới đây, ánh mắt mê mang. Nàng không chút do dự giang hai tay về phía cậu bé: "Verne!! Đến chỗ của ta!"
Bé trai hơi ngẩn ra, rõ ràng kẻ gọi hắn chính là một người xa lạ, thế nhưng hắn lại giống như phát điên, trực tiếp nhảy xuống khỏi ban công.
Rồi sau đó, được đối phương vững vàng ôm ở trong ngực.
"Ôm chặt ta, ngồi vững!" Sau khi ôm chặt cậu bé ở trong ngực, nàng tháo áo choàng trên lưng rồi bọc chặt hắn lại, cột vào trên người của mình, lần nữa chạy như bay.
Ra khỏi thành trấn, thay đổi quần áo, bỏ ngựa.
Xuyên qua dãy núi, đổi lại quần áo.
Ngồi thuyền liên tục .
Lại một lần thay đổi bề ngoài và hành trình.
Dù nàng dùng thân thể của người lớn mà còn lộ vẻ mệt mỏi, huống chi một đứa bé. Mấy ngày sau cùng, Jarrett cả ngày ngủ mê man ở trên lưng nàng, có thể thấy được là quá mệt mỏi rồi.
Mà nàng, cũng rốt cuộc phải đến cực hạn.
Ở điểm dừng cuối cùng, nàng dừng tại một chỗ nào đó quen thuộc ở phụ cận rừng Ma Thú. Nếu thêm một đoạn nữa thì chính là nhà của nàng và Jarrett sau này. Nhưng bây giờ, nó còn không tồn tại.
Thang Mộ ngồi xổm xuống, đặt bé trai bé nhỏ dựa vào một gốc cây. Nàng biết, hắn không sẽ tới được thị trấn. Hắn sẽ bị bán, hắn sẽ chịu rất nhiều, rất nhiều khổ sở. Nhưng là, cho đến trước khi gặp nàng, hắn vẫn còn sống, cái này là đủ rồi.
Nàng ngồi xổm xuống, hôn một cái lên trán của bé trai. Lúc chuẩn bị rời đi, lại phát hiện một bàn tay nhỏ đang níu lấy vạt áo của nàng. Cậu bé rõ ràng đã mệt mỏi vô cùng, vẫn kiên trì mở hai mắt, suy yếu hỏi "Chú phải. . . . . . rời đi?"
"Đúng vậy, ta không thể không rời đi." Thang Mộ gạt tay của cậu bé ra, nắm nó ở trong tay, nhỏ giọng nói, "Verne, phải sống thật tốt."
"Các người đều bỏ rơi con, còn muốn con sống một mình?"
". . . . . . Không, đệ không bị vứt bỏ, ly biệt là vì lần gặp lại tốt đẹp nhất." Nhìn chăm chú vào hai mắt đầy ắp hoài nghi và tố cáo của cậu bé, Thang Mộ che giấu chua xót trong mắt, nhếch miệng nở nụ cười, "Một ngày nào đó, khi đệ gặp được một cô gái cảm thấy có thể tin tưởng được. Hãy để cho nàng ấy dẫn đệ đi, khi đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Cậu bé rốt cuộc không thể chống nổi cơn buồn ngủ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thang Mộ nhìn hắn một lần cuối cùng, nắm chặt tay của hắn, nói lần nữa: "Hãy tin tưởng tỷ, nhất định còn có thể gặp lại."
Rồi sau đó, đứng lên, đi về phía phần mộ mà nàng đã lựa chọn cho kỵ sĩ. Dùng bất kỳ cách nào để chết đều có thể tìm được đầu mối từ trên thi thể, cho nên, kiểu chết thích hợp nhất với vị kỵ sĩ này là không còn hài cốt.
Ví dụ như, chỗ hồ nước yên ả tràn ngập Ma thú ăn thịt người này. Cảm thụ linh hồn trong cơ thể gần như muốn phi nhanh ra ngoài, Thang Mộ cười cười, nhỏ giọng lầm bầm một câu "Không ngờ đời mình còn có thể dũng cảm đến thế này" , rồi sau đó nhắm mắt lại, không chút do dự đã nhảy vào trong hồ.
Máu thịt, đưa vào miệng thú.
Xương, chìm vào trong hồ.
Như thế --
Không có ai có thể tìm được đệ.
Cũng không có ai có thể tổn thương đệ.
Cách đó không xa, bên rìa khu rừng rậm, một cậu bé lẳng lặng dựa vào gốc cây ngủ say. Giống như gặp phải ác mộng, khóe mắt của hắn đột nhiên rơi xuống một giọt nước mắt.
Đây tựa hồ là kết thúc, thật ra thì cũng là bắt đầu.
Giống như đắm chìm trong giấc mộng bi thương, tại một ngày nào đấy cậu bé bị buộc biến thành nô lệ, ăn không đủ no, ngủ không ấm, chịu đủ mọi hành hạ, cơ hồ đã quên mất tất cả quá khứ ấm áp.
Cho đến có một ngày, một vị Ma Pháp Sư ăn mặc kỳ quái xuất hiện ở trước mặt của hắn.
"Một ngày nào đó, khi đệ gặp được một cô gái cảm thấy có thể tin tưởng được, hãy để cho nàng ấy dẫn đệ đi. Khi đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Âm thanh như vậy đột nhiên vang vọng ở bên tai của hắn.
Hắn quỷ thần xui khiến mở miệng hỏi: "Ma Pháp Sư tiểu thư, nếu như người rời đi, có thể mang ta đi chung được không?"
=== ====== ===
Tác giả có lời muốn nói: Đây không phải là kết cục! ! ! Đây không phải là kết cục! ! ! Đây không phải là kết cục! ! !
Không thấy phía trên đều là ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!
Cho nên mới nói, ba Jarrett cùng với cái gọi là bạn bè tốt của cha mẹ, thật ra thì đều là Tom ca. Ai yêu, thật bi kịch, hắn sẽ không chạy khỏi lòng bàn tay của Tom ca 【 Ê
=== =====
Đến đây là sắp hết truyện rồi, còn tầm 6 chương nữa. Ngoài phần ngoại truyện ra thì tác giả còn viết vài chương khác, nó giống như là giả thiết ''Nếu nam chính không phải là Jarrett mà là ...''. Ta cảm thấy Jarrett có được Thang Mộ rất khổ sở cho nên không muốn phản bội hắn.... Vì vậy mấy chương đó ta sẽ không edit, nếu mọi người muốn đọc thì hãy tìm bản corvert trên mạng nhé.
Tác giả :
Tam Thiên Lưu Ly