Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc
Chương 108: Một chậu máu chó, lại một chậu máu chó
Thế nhưng, Thang Mộ vẫn nhìn thấy trong nụ cười của Jarrett hiện lên vẻ khổ sở. Sao có thể không thèm để ý chứ? Loại chuyện như vậy. Nhưng đây là quyết định của bản thân Jarrett, nàng không thể vì tư tâm của mình mà can thiệp vào được. Quả thật. . . . . . Nàng hi vọng sau khi mình rời đi thì bên cạnh Jarrett còn có người thân khác, người thân chân chính có liên hệ máu mủ, nhưng loại chuyện này cần phải lấy ý chí của bản thân hắn làm là điều kiện tiên quyết.
Vài ngày sau, bọn họ lần nữa mua một gian nhà ở trấn nhỏ Bonnie. Lại sau khoảng nữa tháng, Beth bị người trong tộc dùng phương thức truyền tin đặc biệt gọi về trở về, vì vậy lần nữa chỉ còn lại hai người Thang Mộ và Jarrett. Có lúc nàng chợt cảm giác hình như mình chưa bao giờ rời đi, nhưng mỗi lúc này, cảm giác tồn tại mạnh mẽ khổng lồ của Kirsten, Ysasi và Chít Chít lại nhanh chóng xua tan loại ý niệm này của nàng.
Cuộc sống bình yên như vậy dường như có thể kéo dài mãi, nhưng mà, trực giác nói cho Thang Mộ biết, thời gian không còn nhiều lắm. Mặc dù không biết sẽ là khi nào, nhưng ngày ly biệt sắp đến rồi phải không?
Rất có thể là vì phối hợp với dự cảm của nàng, không lâu sau đó, một giọng nói lại thình lình xuất hiện trong đầu.
"Đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?"
"Nhờ hồng phúc của ngươi, cuối cùng còn chưa có chết." Thang Mộ tự nhiên sẽ không quên là ai đã khiến nàng thảm hại như vậy lúc ở Nữ thần điện.
"Thái độ thật là lạnh lùng cứng rắn quá đó. Ta đặc biệt vì thực hiện lời hứa mà đến, cô đối xử với ta như vậy thật sự là không có vấn đề sao?"
"Ý của ngươi là. . . . . ." Thang Mộ ngẩn ra, rốt cuộc, đến lúc rồi sao?
"Không sai, khiến nam chủ của thế giới này thoát khỏi số mạng định sẵn."Âm thanh của ** đại thần dần dần trầm thấp, rồi sau đó, hắn đột nhiên hỏi, "Chỉ là, trước khi rời đi, có muốn làm tiếp cái giao dịch hay không?"
"Hả? Ngươi có âm mưu gì?"
"Đừng nói như vậy chứ, hiếm khi chúng ta hợp tác vui vẻ nên muốn tặng cho cô một cái kinh hỉ thôi."
"Ta thấy là kinh sợ mới đúng đó." Thang Mộ bày tỏ mình không chút hứng thú với mồi nhử mà tên này để lại, một chút hứng thú cũng không có! Lại dám tin tưởng tên khốn này nữa thì chỉ số IQ của nàng cũng chỉ có âm năm điểm thôi! Nàng tức giận tiếp tục nói, "Ngươi trực tiếp thực hiện cam kết là được rồi, cái khác ta không cần."
"Trước hết cứ nghe ta nói xong rồi hẳn cự tuyệt được không? Ta dùng ‘khiến thế giới này bất động ba mươi giây’ để giao dịch với cô, như thế nào? Phải biết rằng, đây là ta vất vả lắm mới lấy được từ chỗ a loại (?) đấy."
Thang Mộ cau mày: "Có ý gì?"
"Ai nha, cô không nhìn kỹ lời giải thích của viên ma tinh lúc trước ta đưa cho cô sao?"
". . . . . . Giải thích?" Thang Mộ theo bản năng mở túi ảo ra. Lúc trước vì vừa lấy được thì đã gặp phải bi kịch nên nàng chỉ nhìn tên của nó là "Ma tinh duy nhất có thể mở ra thông đạo trở lại hiện đại", hiện tại nhìn kỹ lại, phía dưới hình như còn có một hàng chữ nhỏ, viết -- [Trong thời gian ba mươi giây, nếu bị cắt đứt giữa chừng thì ma tinh mất đi hiệu lực.]
! ! !
"Tại sao phải có cái điều khoản ngang ngược này chứ hả?!"
"Thần khí bình thường đều có hạn chế sử dụng tương đối nhiều không phải sao?"
Giọng nói đối phương tràn đầy ý cười khiến trong lòng Thang Mộ dâng lên sự tức giận nồng đậm. Cho là như vậy thì nàng sẽ đã đồng ý sao? Đùa giỡn người ta cũng có mức độ thôi chứ! Nàng cũng không tin mình chạy vào trong phòng tắm thì Jarrett vẫn sẽ xông tới!
". . . . . . Được rồi, phương pháp xử lí điên cuồng như thế mà cô cũng nghĩ ra, ta thua. Nhưng lần này ta không muốn hại cô. Bởi vì, ta muốn cô làm. . . . . . Là giúp nam chính tìm ký ức về."
"Ký ức của Jarrett?"
"Ừ, trước lúc bốn tuổi. Như thế nào, có hứng thú không?"
". . . . . ." Thang Mộ sửng sốt một lát, mới hồi đáp, "Ta cần suy tính."
"Tốt, chờ cô trả lời chắc chắn."
Cứ như vậy, giọng nói của đối phương lần nữa biến mất ở trong đầu Thang Mộ. Cái này cũng không làm cho tâm tình nàng nhẹ nhõm hơn, ngược lại càng thêm nặng nề. Biết rõ có thể lại là một cái bẫy, nhưng chỉ cần có một chút liên quan tới Jarrett, hình như sẽ rất khó trở nên lý trí được.
Nhưng. . . . .
"Tỷ tỷ?"
"À?" Bị âm thanh gần trong gang tấc đánh thức, Thang Mộ lúc này mới phản ứng được, lúc nàng và ** đại thần trao đổi là lúc đang ngồi đối diện Jarrett đọc sách, cho nên. . . . . . Hắn vẫn luôn nhìn bộ dạng quái đản của nàng sao? Cứu mạng! Cảm giác rất mất mặt được không?!
"Thế nào? Mới vừa rồi thì khác thường, một lát cau mày, một lát thì ánh mắt dường như rất tức giận, là nhìn thấy cái nội dung gì không tốt hay là nhớ tới chuyện gì không tốt rồi sao?"
Dưới ánh mắt tràn đầy ý quan tâm của Jarrett, Thang Mộ hơi lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác, nên may mắn vì gương mặt này là mặt than cho nên Jarrett không cách nào thấy nhiều biểu tình kỳ quái sao? Nhưng dù như thế, cư nhiên lại có thể nhận thấy tâm tình biến hóa của nàng, không thể không nói, hắn thật sự hiểu rõ về nàng.
"Không có, không có việc gì đâu." Thang Mộ gãi gãi mặt. Cuối cùng tựa như buông tha, bỏ quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía Ma Pháp Sư trẻ tuổi ngồi thả lỏng bắt chéo chân trên thảm, "Jarrett, nếu như, tỷ nói là nếu như, có cơ hội có thể tìm lại ký ức đệ đánh mất, đệ có muốn tìm trở về không?"
"Tỷ tỷ. . . . . ." Jarrett khẽ cau mày, tròng mắt xanh thẩm nhìn chăm chú vào Thang Mộ, "Tỷ có phải có chuyện gì gạt đệ hay không?"
". . . . . ." Không chỉ có, mà còn có quá nhiều! Nhưng là, "Đừng nói thứ khác, trả lời tỷ!" Nàng vừa nói, vừa lết tới, kéo quyển sách trên tay Jarrett vứt xuống một bên, ngay sau đó cầm hai tay của hắn, ngón tay đan xen ngón tay, lòng bàn tay dán chặt lòng bàn tay, mắt đối mắt, Thang Mộ lại hỏi một lần nữa, "Muốn, hay là không muốn?"
Giống như bị ánh mắt của đối phương đầu độc, giống như bị giọng nói trong nội tâm thúc giục, Jarrett quỷ thần xui khiến gật đầu: "Muốn."
"Thật sao?" ánh mắt của Thang Mộ nhu hòa xuống. Nếu là hắn muốn, như vậy, muốn nàng làm gì cũng được.
Nghĩ như thế, bỗng một giây kế tiếp, nàng chỉ cảm giác trước mắt mình bỗng dưng tối sầm lại, giống như thoát khỏi trần thế trói buộc. Thang Mộ cảm thấy thân thể mình đột nhiên trở nên rất nhẹ, bay cao trong đêm tối giống như bồ công anh theo gió phiêu tán. Không biết qua bao lâu, nàng phát giác mình rốt cuộc dừng lại. Dần dần, trước mắt lần nữa có ánh sáng, sau đó nữa, nàng ngạc nhiên phát hiện, mình xuất hiện ở trong một trang viên xa lạ.
Nơi này. . . . . . Là đâu?
Rõ ràng một giây trước vẫn cùng chung một chỗ với Jarrett kia mà, thế nào mà hiện tại lại. . . . . .
"Verne thiếu gia, Verne thiếu gia, ngài chạy chậm một chút! Sẽ ngã đấy!"
Âm thanh như vậy đột nhiên vang lên, Thang Mộ theo bản năng nhìn sang chỗ phát ra âm thanh, trong lòng đồng thời thở phào một cái. Có người là tốt rồi, ít nhất còn có thể hỏi đường.
Cách đó không xa là hai người, một trước một sau chạy tới. Chạy ở phía sau là một nữ hầu mặc tạp dề trắng trên eo, tuổi còn trẻ khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt lo lắng đuổi theo bé trai chạy trước cách nàng khoảng 3 mét. Đứa nhỏ này khoảng ba tuổi, có một mái tóc đen ngắn mượt như vải sa tanh. Mặc dù tuổi còn nhỏ lại mặc một bộ lễ phục nhỏ trắng tinh, vải vóc tinh xảo được chế tạo hoa mỹ. Lại liên tưởng đến cái trang viên này, rất rõ ràng, đây là một Phú nhị đại[1]. Cậu bé bị rượt đuổi, quay đầu lại cười hì hì: ''Không đâu! Lysa ngu ngốc! Cô không đuổi kịp ta!"
[1]Thế hệ con nhà giàu thứ hai (phú nhị đại) là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.
"Verne thiếu gia, xin đừng cứ nhảy cửa sổ chạy trốn khỏi lớp lễ nghi nữa! Mau cùng tôi trở về đi!"
''Không muốn!"
Không cần Thang Mộ cố ý bắt chuyện, phương hướng mà cậu bé chạy tới, rất dễ nhận thấy là vị trí của nàng. Quả nhiên, lúc chạy tới trước mặt nàng thì hắn thắng gấp, dừng bước, rồi sau đó nghiêng đầu hỏi "Tỷ là ai? Tại sao lại xuất hiện ở trong trang viên nhà ta?"
". . . . . ." Thang Mộ muốn trả lời, nhưng khi thấy rõ dung nhan của đối phươngthì lập tức mất đi âm thanh.
Gương mặt này. . . . . . Gương mặt này. . . . . . Rõ ràng là. . . . . .
"Nói chuyện đi! Chẳng lẽ tỷ chính là tên bắt cóc mà ba ba nói?" Nói tới chỗ này, cậu bé không chỉ không sợ, ánh mắt ngược lại càng thêm hưng phấn, "Tỷ rất lợi hại phải không? Có thể biểu diễn cho ta xem không?"
". . . . . ."
"Verne thiếu gia, ngài đang làm gì vậy? Đừng nói chuyện với không khí, lão gia mà thấy thì sẽ bị mắng đó." Nữ hầu tới trễ nhanh tay bắt được cậu bé, sau khi thở phào một cái thì nghiêm mặt nói.
"Ơ?" khuôn mặt nho nhỏ của cậu bé hiện ra vẻ nghi ngờ cùng không hiểu. Hắn duỗi ngón tay chỉ vào Thang Mộ, "Lysa, ta không nói chuyện với không khí, ta chính là nói chuyện với vị tỷ tỷ này mà."
"Ngài đang nói gì thế? Nơi này ngoại trừ chúng ta ra, căn bản không còn ai nữa!"
". . . . . ."
Cho nên nói, tất cả mọi chuyện, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Vài ngày sau, bọn họ lần nữa mua một gian nhà ở trấn nhỏ Bonnie. Lại sau khoảng nữa tháng, Beth bị người trong tộc dùng phương thức truyền tin đặc biệt gọi về trở về, vì vậy lần nữa chỉ còn lại hai người Thang Mộ và Jarrett. Có lúc nàng chợt cảm giác hình như mình chưa bao giờ rời đi, nhưng mỗi lúc này, cảm giác tồn tại mạnh mẽ khổng lồ của Kirsten, Ysasi và Chít Chít lại nhanh chóng xua tan loại ý niệm này của nàng.
Cuộc sống bình yên như vậy dường như có thể kéo dài mãi, nhưng mà, trực giác nói cho Thang Mộ biết, thời gian không còn nhiều lắm. Mặc dù không biết sẽ là khi nào, nhưng ngày ly biệt sắp đến rồi phải không?
Rất có thể là vì phối hợp với dự cảm của nàng, không lâu sau đó, một giọng nói lại thình lình xuất hiện trong đầu.
"Đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?"
"Nhờ hồng phúc của ngươi, cuối cùng còn chưa có chết." Thang Mộ tự nhiên sẽ không quên là ai đã khiến nàng thảm hại như vậy lúc ở Nữ thần điện.
"Thái độ thật là lạnh lùng cứng rắn quá đó. Ta đặc biệt vì thực hiện lời hứa mà đến, cô đối xử với ta như vậy thật sự là không có vấn đề sao?"
"Ý của ngươi là. . . . . ." Thang Mộ ngẩn ra, rốt cuộc, đến lúc rồi sao?
"Không sai, khiến nam chủ của thế giới này thoát khỏi số mạng định sẵn."Âm thanh của ** đại thần dần dần trầm thấp, rồi sau đó, hắn đột nhiên hỏi, "Chỉ là, trước khi rời đi, có muốn làm tiếp cái giao dịch hay không?"
"Hả? Ngươi có âm mưu gì?"
"Đừng nói như vậy chứ, hiếm khi chúng ta hợp tác vui vẻ nên muốn tặng cho cô một cái kinh hỉ thôi."
"Ta thấy là kinh sợ mới đúng đó." Thang Mộ bày tỏ mình không chút hứng thú với mồi nhử mà tên này để lại, một chút hứng thú cũng không có! Lại dám tin tưởng tên khốn này nữa thì chỉ số IQ của nàng cũng chỉ có âm năm điểm thôi! Nàng tức giận tiếp tục nói, "Ngươi trực tiếp thực hiện cam kết là được rồi, cái khác ta không cần."
"Trước hết cứ nghe ta nói xong rồi hẳn cự tuyệt được không? Ta dùng ‘khiến thế giới này bất động ba mươi giây’ để giao dịch với cô, như thế nào? Phải biết rằng, đây là ta vất vả lắm mới lấy được từ chỗ a loại (?) đấy."
Thang Mộ cau mày: "Có ý gì?"
"Ai nha, cô không nhìn kỹ lời giải thích của viên ma tinh lúc trước ta đưa cho cô sao?"
". . . . . . Giải thích?" Thang Mộ theo bản năng mở túi ảo ra. Lúc trước vì vừa lấy được thì đã gặp phải bi kịch nên nàng chỉ nhìn tên của nó là "Ma tinh duy nhất có thể mở ra thông đạo trở lại hiện đại", hiện tại nhìn kỹ lại, phía dưới hình như còn có một hàng chữ nhỏ, viết -- [Trong thời gian ba mươi giây, nếu bị cắt đứt giữa chừng thì ma tinh mất đi hiệu lực.]
! ! !
"Tại sao phải có cái điều khoản ngang ngược này chứ hả?!"
"Thần khí bình thường đều có hạn chế sử dụng tương đối nhiều không phải sao?"
Giọng nói đối phương tràn đầy ý cười khiến trong lòng Thang Mộ dâng lên sự tức giận nồng đậm. Cho là như vậy thì nàng sẽ đã đồng ý sao? Đùa giỡn người ta cũng có mức độ thôi chứ! Nàng cũng không tin mình chạy vào trong phòng tắm thì Jarrett vẫn sẽ xông tới!
". . . . . . Được rồi, phương pháp xử lí điên cuồng như thế mà cô cũng nghĩ ra, ta thua. Nhưng lần này ta không muốn hại cô. Bởi vì, ta muốn cô làm. . . . . . Là giúp nam chính tìm ký ức về."
"Ký ức của Jarrett?"
"Ừ, trước lúc bốn tuổi. Như thế nào, có hứng thú không?"
". . . . . ." Thang Mộ sửng sốt một lát, mới hồi đáp, "Ta cần suy tính."
"Tốt, chờ cô trả lời chắc chắn."
Cứ như vậy, giọng nói của đối phương lần nữa biến mất ở trong đầu Thang Mộ. Cái này cũng không làm cho tâm tình nàng nhẹ nhõm hơn, ngược lại càng thêm nặng nề. Biết rõ có thể lại là một cái bẫy, nhưng chỉ cần có một chút liên quan tới Jarrett, hình như sẽ rất khó trở nên lý trí được.
Nhưng. . . . .
"Tỷ tỷ?"
"À?" Bị âm thanh gần trong gang tấc đánh thức, Thang Mộ lúc này mới phản ứng được, lúc nàng và ** đại thần trao đổi là lúc đang ngồi đối diện Jarrett đọc sách, cho nên. . . . . . Hắn vẫn luôn nhìn bộ dạng quái đản của nàng sao? Cứu mạng! Cảm giác rất mất mặt được không?!
"Thế nào? Mới vừa rồi thì khác thường, một lát cau mày, một lát thì ánh mắt dường như rất tức giận, là nhìn thấy cái nội dung gì không tốt hay là nhớ tới chuyện gì không tốt rồi sao?"
Dưới ánh mắt tràn đầy ý quan tâm của Jarrett, Thang Mộ hơi lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác, nên may mắn vì gương mặt này là mặt than cho nên Jarrett không cách nào thấy nhiều biểu tình kỳ quái sao? Nhưng dù như thế, cư nhiên lại có thể nhận thấy tâm tình biến hóa của nàng, không thể không nói, hắn thật sự hiểu rõ về nàng.
"Không có, không có việc gì đâu." Thang Mộ gãi gãi mặt. Cuối cùng tựa như buông tha, bỏ quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía Ma Pháp Sư trẻ tuổi ngồi thả lỏng bắt chéo chân trên thảm, "Jarrett, nếu như, tỷ nói là nếu như, có cơ hội có thể tìm lại ký ức đệ đánh mất, đệ có muốn tìm trở về không?"
"Tỷ tỷ. . . . . ." Jarrett khẽ cau mày, tròng mắt xanh thẩm nhìn chăm chú vào Thang Mộ, "Tỷ có phải có chuyện gì gạt đệ hay không?"
". . . . . ." Không chỉ có, mà còn có quá nhiều! Nhưng là, "Đừng nói thứ khác, trả lời tỷ!" Nàng vừa nói, vừa lết tới, kéo quyển sách trên tay Jarrett vứt xuống một bên, ngay sau đó cầm hai tay của hắn, ngón tay đan xen ngón tay, lòng bàn tay dán chặt lòng bàn tay, mắt đối mắt, Thang Mộ lại hỏi một lần nữa, "Muốn, hay là không muốn?"
Giống như bị ánh mắt của đối phương đầu độc, giống như bị giọng nói trong nội tâm thúc giục, Jarrett quỷ thần xui khiến gật đầu: "Muốn."
"Thật sao?" ánh mắt của Thang Mộ nhu hòa xuống. Nếu là hắn muốn, như vậy, muốn nàng làm gì cũng được.
Nghĩ như thế, bỗng một giây kế tiếp, nàng chỉ cảm giác trước mắt mình bỗng dưng tối sầm lại, giống như thoát khỏi trần thế trói buộc. Thang Mộ cảm thấy thân thể mình đột nhiên trở nên rất nhẹ, bay cao trong đêm tối giống như bồ công anh theo gió phiêu tán. Không biết qua bao lâu, nàng phát giác mình rốt cuộc dừng lại. Dần dần, trước mắt lần nữa có ánh sáng, sau đó nữa, nàng ngạc nhiên phát hiện, mình xuất hiện ở trong một trang viên xa lạ.
Nơi này. . . . . . Là đâu?
Rõ ràng một giây trước vẫn cùng chung một chỗ với Jarrett kia mà, thế nào mà hiện tại lại. . . . . .
"Verne thiếu gia, Verne thiếu gia, ngài chạy chậm một chút! Sẽ ngã đấy!"
Âm thanh như vậy đột nhiên vang lên, Thang Mộ theo bản năng nhìn sang chỗ phát ra âm thanh, trong lòng đồng thời thở phào một cái. Có người là tốt rồi, ít nhất còn có thể hỏi đường.
Cách đó không xa là hai người, một trước một sau chạy tới. Chạy ở phía sau là một nữ hầu mặc tạp dề trắng trên eo, tuổi còn trẻ khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt lo lắng đuổi theo bé trai chạy trước cách nàng khoảng 3 mét. Đứa nhỏ này khoảng ba tuổi, có một mái tóc đen ngắn mượt như vải sa tanh. Mặc dù tuổi còn nhỏ lại mặc một bộ lễ phục nhỏ trắng tinh, vải vóc tinh xảo được chế tạo hoa mỹ. Lại liên tưởng đến cái trang viên này, rất rõ ràng, đây là một Phú nhị đại[1]. Cậu bé bị rượt đuổi, quay đầu lại cười hì hì: ''Không đâu! Lysa ngu ngốc! Cô không đuổi kịp ta!"
[1]Thế hệ con nhà giàu thứ hai (phú nhị đại) là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.
"Verne thiếu gia, xin đừng cứ nhảy cửa sổ chạy trốn khỏi lớp lễ nghi nữa! Mau cùng tôi trở về đi!"
''Không muốn!"
Không cần Thang Mộ cố ý bắt chuyện, phương hướng mà cậu bé chạy tới, rất dễ nhận thấy là vị trí của nàng. Quả nhiên, lúc chạy tới trước mặt nàng thì hắn thắng gấp, dừng bước, rồi sau đó nghiêng đầu hỏi "Tỷ là ai? Tại sao lại xuất hiện ở trong trang viên nhà ta?"
". . . . . ." Thang Mộ muốn trả lời, nhưng khi thấy rõ dung nhan của đối phươngthì lập tức mất đi âm thanh.
Gương mặt này. . . . . . Gương mặt này. . . . . . Rõ ràng là. . . . . .
"Nói chuyện đi! Chẳng lẽ tỷ chính là tên bắt cóc mà ba ba nói?" Nói tới chỗ này, cậu bé không chỉ không sợ, ánh mắt ngược lại càng thêm hưng phấn, "Tỷ rất lợi hại phải không? Có thể biểu diễn cho ta xem không?"
". . . . . ."
"Verne thiếu gia, ngài đang làm gì vậy? Đừng nói chuyện với không khí, lão gia mà thấy thì sẽ bị mắng đó." Nữ hầu tới trễ nhanh tay bắt được cậu bé, sau khi thở phào một cái thì nghiêm mặt nói.
"Ơ?" khuôn mặt nho nhỏ của cậu bé hiện ra vẻ nghi ngờ cùng không hiểu. Hắn duỗi ngón tay chỉ vào Thang Mộ, "Lysa, ta không nói chuyện với không khí, ta chính là nói chuyện với vị tỷ tỷ này mà."
"Ngài đang nói gì thế? Nơi này ngoại trừ chúng ta ra, căn bản không còn ai nữa!"
". . . . . ."
Cho nên nói, tất cả mọi chuyện, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Tác giả :
Tam Thiên Lưu Ly