Ngự Y Dữ Thần Y
Quyển 2 - Chương 47
Thời điểm Minh Chủ tỉnh lại, phát hiện thấy mình đang nằm ở trên giường trúc, cả người đều là bùn cùng nước, vừa dơ vừa ướt, chật vật vô cùng.
Thế nhưng miệng vết thương lại đã được băng bó sơ qua, cũng đã thượng chút dược.
Minh Chủ cố gắng chống tay ngồi dậy, bám vào tường lết ra tới cửa, đẩy cửa ra, bên ngoài là một biển trúc mênh mông. Hắn đứng ở lầu một của trúc lâu, hàn khí từ chỗ sâu bên trong biển trúc kia kéo tới, thấm tận vào sương tủy.
Một bóng bạch y nhân đứng bên rìa rừng trúc, quay lưng về phía hắn, thuận tay vung ra từng nắm ngũ cốc, đàn bồ câu trắng đậu đầy mặt đất kêu cô cô không nghỉ, giành nhau miếng ăn, cũng khiến cho không gian quạnh quẽ nơi đây thêm vài phần náo nhiệt.
“Tỉnh?” Người nọ nghe được âm thanh cửa mở, cất tiếng hỏi, thanh âm trong trẻo nhưng lại băng lãnh lạnh lùng, lộ ra một cỗ tử khí mơ hồ.
“Ân” Minh Chủ ngẩn người, lại nói: “Đa tạ ân cứu mạng của các hạ.”
Người nọ chậm rãi xoay người lại, một dung nhan trong trẻo nhưng lại vương nét lạnh lùng, sắc môi hơi nhợt nhạt, ánh mắt lại một mảng đen sâu không thấy đáy, khiến người ta nhìn vào không khỏi ý loạn tâm mê.
“Cứu ngươi vì muốn hỏi ngươi một chuyện, khối ngọc bội kia là ai đưa cho ngươi?” Người nọ duỗi ngón tay, chỉ vào ngọc bội đeo bên hông Minh Chủ.
“Là của Gia Sư tặng cho…” Mình Chủ còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.
“Người đó đâu?”
Không biết có phải là Minh Chủ tưởng tượng hay không, hắn đột nhiên cảm thấy thanh âm trầm trầm của người nọ bỗng nhiên sắc bén hẳn lên. Cặp mắt tối đen như mực cũng chăm chăm nhìn hắn, vừa như chờ mong, lại như sợ hãi,
“Người cùng với Tiền Nhiệm Ma Giáo Giáo Chủ quyết đấu, hai người họ đều đã không còn.” Minh Chủ thấp giọng nói.
Người nọ vẫn trân trân nhìn hắn, thật lâu thật lâu, dường như muốn xuyên qua thân thể hắn mà tím kiếm bóng hình ai đó. Minh Chủ biết, y đang nhớ tới Sư Phụ của hắn.
“Các hạ chính là Lan Vân Chu – Lan công tử?” Minh Chủ hỏi.
“Là ta, Sư Phụ ngươi có nhắc tới ta?” Thanh âm của Lan công tử rất nhẹ, phi thường nhẹ , như là tiếng gió nỉ non lướt ngang rừng trúc.
Thế nhưng, cũng đã ngấm trong nó hàn khí thấu tận xương của nơi này, lộ ra một cỗ tử khí nặng nề.
“Sư Phụ cứ công tử đã qua đời, lưu lại di mệnh, hy vọng ta có thể tìm tro cốt của công tử, cùng người hợp táng ở Giang Nam.” Minh Chủ đưa mắt vọng nhìn Lan công tử, nguyên lai y chính là người khiến cho Sư Phụ nhớ mãi không quên.
“Ta chờ suốt mười năm, hóa ra đã sớm chỉ còn mình ta cô độc trên đời.”
Nói xong liền cất tiếng cười to, rõ ràng là cười giòn giã, vậy mà sao lại thống thiết thê lương, tựa như rừng trúc khi hoàng hôn buông xuống. Minh Chủ nghe thấy mà kinh hãi, ngực như bị thứ gì bóp ngẹn.
Phong hoa tuyết nguyệt đông lưu khứ, Bất Tư Nhai để liễu tàn sinh
( Phong hoa tuyết nguyệt theo dòng nước chảy về Đông, cả một thời tuổi trẻ đều chôn vùi ở đáy Bất Tư Nhai).
Thật sư đã uổng cả một kiếp người.
Cố nhân đã mất, y lại cứ vô vọng chờ suốt mười năm
Thế nhưng miệng vết thương lại đã được băng bó sơ qua, cũng đã thượng chút dược.
Minh Chủ cố gắng chống tay ngồi dậy, bám vào tường lết ra tới cửa, đẩy cửa ra, bên ngoài là một biển trúc mênh mông. Hắn đứng ở lầu một của trúc lâu, hàn khí từ chỗ sâu bên trong biển trúc kia kéo tới, thấm tận vào sương tủy.
Một bóng bạch y nhân đứng bên rìa rừng trúc, quay lưng về phía hắn, thuận tay vung ra từng nắm ngũ cốc, đàn bồ câu trắng đậu đầy mặt đất kêu cô cô không nghỉ, giành nhau miếng ăn, cũng khiến cho không gian quạnh quẽ nơi đây thêm vài phần náo nhiệt.
“Tỉnh?” Người nọ nghe được âm thanh cửa mở, cất tiếng hỏi, thanh âm trong trẻo nhưng lại băng lãnh lạnh lùng, lộ ra một cỗ tử khí mơ hồ.
“Ân” Minh Chủ ngẩn người, lại nói: “Đa tạ ân cứu mạng của các hạ.”
Người nọ chậm rãi xoay người lại, một dung nhan trong trẻo nhưng lại vương nét lạnh lùng, sắc môi hơi nhợt nhạt, ánh mắt lại một mảng đen sâu không thấy đáy, khiến người ta nhìn vào không khỏi ý loạn tâm mê.
“Cứu ngươi vì muốn hỏi ngươi một chuyện, khối ngọc bội kia là ai đưa cho ngươi?” Người nọ duỗi ngón tay, chỉ vào ngọc bội đeo bên hông Minh Chủ.
“Là của Gia Sư tặng cho…” Mình Chủ còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.
“Người đó đâu?”
Không biết có phải là Minh Chủ tưởng tượng hay không, hắn đột nhiên cảm thấy thanh âm trầm trầm của người nọ bỗng nhiên sắc bén hẳn lên. Cặp mắt tối đen như mực cũng chăm chăm nhìn hắn, vừa như chờ mong, lại như sợ hãi,
“Người cùng với Tiền Nhiệm Ma Giáo Giáo Chủ quyết đấu, hai người họ đều đã không còn.” Minh Chủ thấp giọng nói.
Người nọ vẫn trân trân nhìn hắn, thật lâu thật lâu, dường như muốn xuyên qua thân thể hắn mà tím kiếm bóng hình ai đó. Minh Chủ biết, y đang nhớ tới Sư Phụ của hắn.
“Các hạ chính là Lan Vân Chu – Lan công tử?” Minh Chủ hỏi.
“Là ta, Sư Phụ ngươi có nhắc tới ta?” Thanh âm của Lan công tử rất nhẹ, phi thường nhẹ , như là tiếng gió nỉ non lướt ngang rừng trúc.
Thế nhưng, cũng đã ngấm trong nó hàn khí thấu tận xương của nơi này, lộ ra một cỗ tử khí nặng nề.
“Sư Phụ cứ công tử đã qua đời, lưu lại di mệnh, hy vọng ta có thể tìm tro cốt của công tử, cùng người hợp táng ở Giang Nam.” Minh Chủ đưa mắt vọng nhìn Lan công tử, nguyên lai y chính là người khiến cho Sư Phụ nhớ mãi không quên.
“Ta chờ suốt mười năm, hóa ra đã sớm chỉ còn mình ta cô độc trên đời.”
Nói xong liền cất tiếng cười to, rõ ràng là cười giòn giã, vậy mà sao lại thống thiết thê lương, tựa như rừng trúc khi hoàng hôn buông xuống. Minh Chủ nghe thấy mà kinh hãi, ngực như bị thứ gì bóp ngẹn.
Phong hoa tuyết nguyệt đông lưu khứ, Bất Tư Nhai để liễu tàn sinh
( Phong hoa tuyết nguyệt theo dòng nước chảy về Đông, cả một thời tuổi trẻ đều chôn vùi ở đáy Bất Tư Nhai).
Thật sư đã uổng cả một kiếp người.
Cố nhân đã mất, y lại cứ vô vọng chờ suốt mười năm
Tác giả :
Bạc Mộ Băng Luân