Ngự Y Dữ Thần Y
Quyển 2 - Chương 42
Hôm nay khí trời tốt, Thái Y tâm tình cũng vô cùng tốt.
Thế nên, khi Thái Y nhìn thấy Tả Hộ Pháp sải bước, vung vẩy cánh tay có đeo phù hiệu “Kỷ Ủy” , nơi nơi trảo dã uyên ương, Thái Y cười đến thập phần thoải mái.
“Giữa thanh thiên bạch nhật dám làm chuyện mờ ám, phạt hai lượng!” Tả Hộ Pháp cầm trường côn – đả uyên bổng (gậy đánh uyên (chim uyên ương đực)) , từ trong bụi cây chọc ra một đỗi dã uyên ương, tức giận nói.
“Lại là ngươi!!!” Mắt thấy đối thủ không đội trời chung – Hữu Hộ Pháp từ trong bụi cây, ôm một tiểu chính thái (= Shota = … tự hiểu nha ^^) vẻ mặt ngượng ngùng, chui ra, Tả Hộ Pháp càng sinh khí: “Thân là Hữu Hộ Pháp Ma Giáo, ngươi gian díu lăng nhăng chưa tính, đây chính là thượng bất chính hạ tất loạn, thế mà ngươi cư nhiên còn thích chơi trò dã chiến (“đánh”.. ngoài trời í >.
“Tả Hộ Pháp…” Hữu Hộ Pháp vừa mở miệng định nói, đã lập tức bị cắt ngang.
“Ngươi lại còn dụ dỗ niên thiếu ngây thơ không biết gì?? Tội thêm một bậc, phạt năm lượng, giao tiền ra!” Tả Hộ Pháp chìa tay ra, mắt liếc xéo, nói.
Hữu hộ pháp cười khổ, móc bạc ra, đặt lên tay tả hộ pháp.
Tả Hộ Pháp hừ một tiếng, cầm đả uyên bổng chọc trái chọc phải, kế tục đi bắt dã uyên ương a~~
Thái Y vẫn cố bảo trì dáng cười co quắp, nhìn theo Tả Hộ Pháp đang tận lực cứu vớt ma giáo khỏi nguy cơ đoạn tử tuyệt tôn, rồi lại nhìn tới nhãn thần ý vị thâm trường mà Hữu Hộ Pháp dùng dõi theo bóng lưng của Tả Hộ Pháp , bỗng nhiên có cảm giác cảnh trước mắt sao mà giống một con đại vĩ ba lang đang rình rập một con chuột Hamster thích xù lông xù móng.
Tả Hộ Pháp nơi nơi đánh dã uyên ương, dù có hay xù lông tự vệ thì cũng vẫn chỉ là con chuột Hamster thôi, đại vĩ ba lang (sói đuôi lớn ) ngươi hãy khẩu hạ lưu tình a~
“TIỂU SƯ THÚC~~~~~~~~~~ “ Từ xa truyền đến tiếng hét tê tâm liệt phế của Giáo Chủ. Làm Thái Y tưởng rằng Sư Phụ đã quy tiên rồi, vội vàng chạy lại, định chăm sóc lão nhân gia trước khi hắn lìa đời.
Kết quả chỉ thấy Giáo Chủ cầm một tờ giấy, trên đó có viết:
Cố nhân đường xa tới thăm, đi ra ngoài một lát, đừng nhớ ta.
Thế nhưng mấy chữ đó trong mắt Tiểu Giáo Chủ không khác gì nói rằng:
Tình nhân đuổi tới, đi ra ngoài câu thông, đừng tới làm phiền.
Tiểu Giáo Chủ một chưởng đập nát cái bàn, điên cuồng định lao ra ngoài ma giáo, thế nhưng cuối cùng lại cứng người đứng trước cửa đại môn.
Không được, Tiểu Sư Thúc đã từng nói không thể ra ngoài, nếu không sẽ lập tức ngư tử võng phá (ý là cá chết lưới rách, cả hai bên cùng bị tổn thương.)
Tiểu Giáo Chủ lại một chưởng chém ngang tiểu thụ miêu (cây non) mới mọc, bên cạnh đại môn, tiểu thụ miêu rên lên một tiếng, khóc nấc lên: Ta nằm mà cũng bị trúng đạn là sao (í em nó là em nó mới mọc, lùn đến thế rồi, ngang nằm rạp ra rồi mà vẫn bị anh nó chém í XD~)
Thế nên, khi Thái Y nhìn thấy Tả Hộ Pháp sải bước, vung vẩy cánh tay có đeo phù hiệu “Kỷ Ủy” , nơi nơi trảo dã uyên ương, Thái Y cười đến thập phần thoải mái.
“Giữa thanh thiên bạch nhật dám làm chuyện mờ ám, phạt hai lượng!” Tả Hộ Pháp cầm trường côn – đả uyên bổng (gậy đánh uyên (chim uyên ương đực)) , từ trong bụi cây chọc ra một đỗi dã uyên ương, tức giận nói.
“Lại là ngươi!!!” Mắt thấy đối thủ không đội trời chung – Hữu Hộ Pháp từ trong bụi cây, ôm một tiểu chính thái (= Shota = … tự hiểu nha ^^) vẻ mặt ngượng ngùng, chui ra, Tả Hộ Pháp càng sinh khí: “Thân là Hữu Hộ Pháp Ma Giáo, ngươi gian díu lăng nhăng chưa tính, đây chính là thượng bất chính hạ tất loạn, thế mà ngươi cư nhiên còn thích chơi trò dã chiến (“đánh”.. ngoài trời í >.
“Tả Hộ Pháp…” Hữu Hộ Pháp vừa mở miệng định nói, đã lập tức bị cắt ngang.
“Ngươi lại còn dụ dỗ niên thiếu ngây thơ không biết gì?? Tội thêm một bậc, phạt năm lượng, giao tiền ra!” Tả Hộ Pháp chìa tay ra, mắt liếc xéo, nói.
Hữu hộ pháp cười khổ, móc bạc ra, đặt lên tay tả hộ pháp.
Tả Hộ Pháp hừ một tiếng, cầm đả uyên bổng chọc trái chọc phải, kế tục đi bắt dã uyên ương a~~
Thái Y vẫn cố bảo trì dáng cười co quắp, nhìn theo Tả Hộ Pháp đang tận lực cứu vớt ma giáo khỏi nguy cơ đoạn tử tuyệt tôn, rồi lại nhìn tới nhãn thần ý vị thâm trường mà Hữu Hộ Pháp dùng dõi theo bóng lưng của Tả Hộ Pháp , bỗng nhiên có cảm giác cảnh trước mắt sao mà giống một con đại vĩ ba lang đang rình rập một con chuột Hamster thích xù lông xù móng.
Tả Hộ Pháp nơi nơi đánh dã uyên ương, dù có hay xù lông tự vệ thì cũng vẫn chỉ là con chuột Hamster thôi, đại vĩ ba lang (sói đuôi lớn ) ngươi hãy khẩu hạ lưu tình a~
“TIỂU SƯ THÚC~~~~~~~~~~ “ Từ xa truyền đến tiếng hét tê tâm liệt phế của Giáo Chủ. Làm Thái Y tưởng rằng Sư Phụ đã quy tiên rồi, vội vàng chạy lại, định chăm sóc lão nhân gia trước khi hắn lìa đời.
Kết quả chỉ thấy Giáo Chủ cầm một tờ giấy, trên đó có viết:
Cố nhân đường xa tới thăm, đi ra ngoài một lát, đừng nhớ ta.
Thế nhưng mấy chữ đó trong mắt Tiểu Giáo Chủ không khác gì nói rằng:
Tình nhân đuổi tới, đi ra ngoài câu thông, đừng tới làm phiền.
Tiểu Giáo Chủ một chưởng đập nát cái bàn, điên cuồng định lao ra ngoài ma giáo, thế nhưng cuối cùng lại cứng người đứng trước cửa đại môn.
Không được, Tiểu Sư Thúc đã từng nói không thể ra ngoài, nếu không sẽ lập tức ngư tử võng phá (ý là cá chết lưới rách, cả hai bên cùng bị tổn thương.)
Tiểu Giáo Chủ lại một chưởng chém ngang tiểu thụ miêu (cây non) mới mọc, bên cạnh đại môn, tiểu thụ miêu rên lên một tiếng, khóc nấc lên: Ta nằm mà cũng bị trúng đạn là sao (í em nó là em nó mới mọc, lùn đến thế rồi, ngang nằm rạp ra rồi mà vẫn bị anh nó chém í XD~)
Tác giả :
Bạc Mộ Băng Luân