Ngự Xà Cuồng Phi
Chương 80: Tà long cuồng phượng
Chết tiệt, mặt nạ này không thể lấy xuống được, khó trách nam nhân kia lại dễ dàng đáp ứng như vậy!
Ngay khi lửa giận của Tà Long chuẩn bị bộc phát, hắn bỗng thấy thân thể của mình được nâng lên, bay nhanh về hướng ngoại ô. Lúc này, Tà Long trực tiếp sợ ngây người. Nữ nhân này lại có khinh công, nhưng rõ ràng hắn cảm nhận được nàng không có nội lực mà!
“Huyết Xà, giải độc cho hắn, cắn hắn nhẹ một chút.” Phượng Thiên Mị thầm nói.
“Xích Xích… Dạ, chủ nhân.” Đáp lời nàng, Huyết Xà liền thò đầu ra, sau đó khẽ cắn Tà Long đang bị Phượng Thiên Mị vác trên vai một phát.
Đau đớn bất ngờ xảy ra, khiến cho Tà Long không khỏi kêu lên một tiếng, không hiểu rõ chĩa mũi nhọn về phía Phượng Thiên Mị, không vui nói: “Vì sao ngươi lại nhéo ta?”
“Vô tình mà thôi!” Phượng Thiên Mị trợn tròn mắt, đây là nàng đang cứu hắn được không? Nếu không phải không thể cho hắn biết sự tồn tại của Huyết Xà, nàng sẽ không ôm cái tội danh này đâu!
Rất nhanh, hai thân ảnh liền dừng lại ở năm dặm ngoài đình Tây Giao. Đột nhiên, nàng cảm thấy trọng tâm thân thể từ từ rơi xuống, dự cảm xấu đột ngột xuất hiện.
Phượng Thiên Mị cảm giác được thể lực nàng chống đỡ không nổi nữa, căn bản là không thể bay. Đúng lúc này,“á”, một tiếng kêu sợ hãi vang lên. Theo đó, hai thân ảnh cũng nhanh chóng rơi xuống.
Chết tiệt, mới bay được một chút mà đã không bay nổi nữa. Nhưng nguyên nhân chính vẫn là cái gã nàng vác ở trên vai này quá nặng!
Còn chưa chờ hai người kịp phản ứng, “bịch” một tiếng, hai người đã rơi thật mạnh trên mặt đất. Phượng Thiên Mị nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt, còn Tà Long vốn bị thương và trúng độc thì hít một hơi thiếu chút nữa không dậy nổi, tức giận yếu ớt mắng: “Này, rốt cuộc ngươi muốn cứu ta hay là muốn giết ta hả?”
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn rơi xuống sao? Hiện tại toàn thân ta cũng đau nhức đây này! Hơn nữa đây cũng lần đầu tiên ta mang người khác bay xa như vậy! Ai bảo ngươi nặng như thế!” Phượng Thiên Mị trực tiếp ném trả vấn đề lại choTà Long. Nếu hắn không nặng như thế, nàng cũng sẽ không có khả năng từ giữa không trung cao như thế ngã xuống!
“Xích Xích… chủ nhân, người không có nội lực, bay một đoạn đường dài như vậy, có thể nói là rất giỏi rồi!” Lúc này Huyết Xà không tiếc lời khen ngợi Phượng Thiên Mị.
“Ha ha, đó là tất nhiên.” Phượng Thiên Mị được khen, âm thầm đắc ý nói.
“Ngươi…” Tà Long tức giận tới mức muốn hộc máu, sao có thể nói hắn quá nặng? Chính nàng không mang được người khác bay, lại còn đổ hết trách nhiệm lên trên người hắn.
“Hãy bớt nói nhảm đi, ta đã cứu ngươi mà ngươi còn dài dòng.” Phượng Thiên Mị không vui quát, không phải nàng cũng bị rơi đến cả người đau nhức sao?
“…….” Lúc này Tà Long đau đến mức không thể tức giận nổi, cho nên chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của Phượng Thiên Mị đi về phía trước.
Một lát sau, hai người đi đến trước một tòa tiểu viện, cửa lớn không đóng. Phượng Thiên Mị trực tiếp đỡ Tà Long đi vào.
Tiểu viện vô cùng đơn giản, giống những gia đình bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng làm cho Phượng Thiên Mị nghi ngờ, tuy rằng không thấy rõ mặt của Tà Long, thế nhưng từ y phục trên người hắn và trong xương cốt hắn tỏa ra khí chất, không phải người thường, vậy vì sao lại ở lại nơi không tốt này?
Còn chưa chờ Phượng Thiên Mị nghĩ xong, một đôi phu thê trung niên từ trong phòng đi ra. Khi thấy Phượng Thiên Mị đỡ Tà Long, sắc mặt lập tức trở nên kinh hoảng, vội vàng tiến đến: “Chủ nhân, người bị thương?”
Dứt lời, hai vợ chồng cảnh giác nhìn Phượng Thiên Mị, đỡ lấy Tà Long từ trong tay Phượng Thiên Mị.
“Trên đường gặp sát thủ, là vị cô nương này đã cứu ta.” Tà Long biết haiphu thê này cảnh giác, liền thay Phượng Thiên Mị nói chuyện.
“Cám ơn cô nương đã cứu công tử nhà chúng ta. Cô nương trước hết vào phòng uống chén trà đi!” Biết vị cô nương trước mắt này đã cứu chủ nhânnhà mình, nữ nhân kia liền ôn hòa mời Phượng Thiên Mị vào uống trà.
“Không cần, ta còn có việc, phải đi trước.” Dứt lời, Phượng Thiên Mị híp mắt nhìn về phía Tà Long, ánh mắt có chút khiêu khích, lại mang theo vài phần nghiền ngẫm nói.
“Ngươi là Tà Long đúng chứ? Nhớ kỹ, ta là Cuồng Phượng, xem ra tên chúng ta quả thật rất xứng đôi. Nếu là có ngày người lâm vào đường cùng ngõ cụt, mang theo cái này đến Phượng Vũ Cửu Thiên tìm ta, ta sẽ thu nhận ngươi, ha ha ha ha!” Phượng Thiên Mị nói xong, rút cây mai ngọc trâm ở trên đầu xuống, trực tiếp cài trên đầu Tà Long.
Không đợi bọn họ có phản ứng, nàng lắc mình rời đi, biến mất trong bóng đêm.
Ba người bừng tỉnh mắt liền hung hăng co giật, đặc biệt là đôi phu thê già, ánh mắt thâm ý hài hước nhìn về phía chủ nhân nhà mình. Cái gì? Nữ tử kia lại còn nói, đợi khi chủ nhân nhà bọn họ lâm vào đường cùng ngõ cụt,thì hãy đi tìm nàng, nàng sẽ thu nhận chủ nhân.
Còn có, tên Phượng Vũ Cửu Thiên này cũng đồng thời làm mấy người kinh ngạc. Tên này vài ngày gần đây đã vang dội toàn bộ Vận thành, không ai không biết, không người không hay!
Muốn chủ nhân đến Phượng Vũ Cửu Thiên, không phải là đi làm kỹ nam sao? Nghĩ một chút, hai phu thê không nhịn được cảm thấy đáng ghét. Dám bảo chủ nhân nhà bọn họ đi làm kỹ nam, không phải trực tiếp phá hủy Phượng Vũ Cửu Thiên sao!
Về phần bọn họ vì sao biết được nữ tử tự xưng Cuồng Phượng kia người phía sau Phượng Vũ Cửu Thiên, cũng không sinh ra phản cảm. Đó là bởi vì bọn họ nhìn ra được trên người nàng có một luồng hơi thở cao quý và kiêu ngạo, nữ tử như thế tuyệt đối không phải nữ tử thanh lâu.
Không phải nữ tử thanh lâu, vậy chỉ có một giải thích, nàng, khẳng định là lão bản sau màn của Phượng Vũ Cửu Thiên. Bọn họ không phải người tầm thường, đối với việc một nữ tử mở thanh lâu tuy rằng rung động, nhưng cũng không cảm thấy nàng làm tổn hại thuần phong mỹ tục, còn cảm thấy bản lĩnh của nàng không nhỏ.
Nữ tử này, sợ rằng không đơn giản.
Phản ứng đầu tiên của Tà Long khi nghe câu nói của Phượng Thiên Mị: ‘‘Nhớ kỹ, ta là Cuồng Phượng, xem ra tên chúng ta quả thật rất xứng đôi.’’ Có hơi sửng sốt một chút, ma xui quỷ khiến hắn lại cho rằng, Tà Long Cuồng Phượng, ha ha! Quả thật là xứng đôi.
Nhưng nghe đến câu sau “Nếu là có ngày ngươi đường lâm vào đường cùng ngõ cụt, mang theo cái này đến Phượng Vũ Cửu Thiên tìm ta, ta sẽ thu nhận ngươi.” Thì hắn đen mặt. Tuy rằng hắn đeo mặt nạ nhìn không thấy, nhưng hơi thở rõ ràng trầm xuống, tay cũng nắm chặt lại.
Hơn nữa, nàng còn cài cây trâm ở trên đầu. Chết tiệt, hắn có thể lâm vào đường cùng ngõ cụt sao?
“Chủ nhân, trước tiên vào phòng đã!” Nam nhân kia cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ trên người Tà Long, vội vàng nói.
Ngay khi lửa giận của Tà Long chuẩn bị bộc phát, hắn bỗng thấy thân thể của mình được nâng lên, bay nhanh về hướng ngoại ô. Lúc này, Tà Long trực tiếp sợ ngây người. Nữ nhân này lại có khinh công, nhưng rõ ràng hắn cảm nhận được nàng không có nội lực mà!
“Huyết Xà, giải độc cho hắn, cắn hắn nhẹ một chút.” Phượng Thiên Mị thầm nói.
“Xích Xích… Dạ, chủ nhân.” Đáp lời nàng, Huyết Xà liền thò đầu ra, sau đó khẽ cắn Tà Long đang bị Phượng Thiên Mị vác trên vai một phát.
Đau đớn bất ngờ xảy ra, khiến cho Tà Long không khỏi kêu lên một tiếng, không hiểu rõ chĩa mũi nhọn về phía Phượng Thiên Mị, không vui nói: “Vì sao ngươi lại nhéo ta?”
“Vô tình mà thôi!” Phượng Thiên Mị trợn tròn mắt, đây là nàng đang cứu hắn được không? Nếu không phải không thể cho hắn biết sự tồn tại của Huyết Xà, nàng sẽ không ôm cái tội danh này đâu!
Rất nhanh, hai thân ảnh liền dừng lại ở năm dặm ngoài đình Tây Giao. Đột nhiên, nàng cảm thấy trọng tâm thân thể từ từ rơi xuống, dự cảm xấu đột ngột xuất hiện.
Phượng Thiên Mị cảm giác được thể lực nàng chống đỡ không nổi nữa, căn bản là không thể bay. Đúng lúc này,“á”, một tiếng kêu sợ hãi vang lên. Theo đó, hai thân ảnh cũng nhanh chóng rơi xuống.
Chết tiệt, mới bay được một chút mà đã không bay nổi nữa. Nhưng nguyên nhân chính vẫn là cái gã nàng vác ở trên vai này quá nặng!
Còn chưa chờ hai người kịp phản ứng, “bịch” một tiếng, hai người đã rơi thật mạnh trên mặt đất. Phượng Thiên Mị nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt, còn Tà Long vốn bị thương và trúng độc thì hít một hơi thiếu chút nữa không dậy nổi, tức giận yếu ớt mắng: “Này, rốt cuộc ngươi muốn cứu ta hay là muốn giết ta hả?”
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn rơi xuống sao? Hiện tại toàn thân ta cũng đau nhức đây này! Hơn nữa đây cũng lần đầu tiên ta mang người khác bay xa như vậy! Ai bảo ngươi nặng như thế!” Phượng Thiên Mị trực tiếp ném trả vấn đề lại choTà Long. Nếu hắn không nặng như thế, nàng cũng sẽ không có khả năng từ giữa không trung cao như thế ngã xuống!
“Xích Xích… chủ nhân, người không có nội lực, bay một đoạn đường dài như vậy, có thể nói là rất giỏi rồi!” Lúc này Huyết Xà không tiếc lời khen ngợi Phượng Thiên Mị.
“Ha ha, đó là tất nhiên.” Phượng Thiên Mị được khen, âm thầm đắc ý nói.
“Ngươi…” Tà Long tức giận tới mức muốn hộc máu, sao có thể nói hắn quá nặng? Chính nàng không mang được người khác bay, lại còn đổ hết trách nhiệm lên trên người hắn.
“Hãy bớt nói nhảm đi, ta đã cứu ngươi mà ngươi còn dài dòng.” Phượng Thiên Mị không vui quát, không phải nàng cũng bị rơi đến cả người đau nhức sao?
“…….” Lúc này Tà Long đau đến mức không thể tức giận nổi, cho nên chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của Phượng Thiên Mị đi về phía trước.
Một lát sau, hai người đi đến trước một tòa tiểu viện, cửa lớn không đóng. Phượng Thiên Mị trực tiếp đỡ Tà Long đi vào.
Tiểu viện vô cùng đơn giản, giống những gia đình bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng làm cho Phượng Thiên Mị nghi ngờ, tuy rằng không thấy rõ mặt của Tà Long, thế nhưng từ y phục trên người hắn và trong xương cốt hắn tỏa ra khí chất, không phải người thường, vậy vì sao lại ở lại nơi không tốt này?
Còn chưa chờ Phượng Thiên Mị nghĩ xong, một đôi phu thê trung niên từ trong phòng đi ra. Khi thấy Phượng Thiên Mị đỡ Tà Long, sắc mặt lập tức trở nên kinh hoảng, vội vàng tiến đến: “Chủ nhân, người bị thương?”
Dứt lời, hai vợ chồng cảnh giác nhìn Phượng Thiên Mị, đỡ lấy Tà Long từ trong tay Phượng Thiên Mị.
“Trên đường gặp sát thủ, là vị cô nương này đã cứu ta.” Tà Long biết haiphu thê này cảnh giác, liền thay Phượng Thiên Mị nói chuyện.
“Cám ơn cô nương đã cứu công tử nhà chúng ta. Cô nương trước hết vào phòng uống chén trà đi!” Biết vị cô nương trước mắt này đã cứu chủ nhânnhà mình, nữ nhân kia liền ôn hòa mời Phượng Thiên Mị vào uống trà.
“Không cần, ta còn có việc, phải đi trước.” Dứt lời, Phượng Thiên Mị híp mắt nhìn về phía Tà Long, ánh mắt có chút khiêu khích, lại mang theo vài phần nghiền ngẫm nói.
“Ngươi là Tà Long đúng chứ? Nhớ kỹ, ta là Cuồng Phượng, xem ra tên chúng ta quả thật rất xứng đôi. Nếu là có ngày người lâm vào đường cùng ngõ cụt, mang theo cái này đến Phượng Vũ Cửu Thiên tìm ta, ta sẽ thu nhận ngươi, ha ha ha ha!” Phượng Thiên Mị nói xong, rút cây mai ngọc trâm ở trên đầu xuống, trực tiếp cài trên đầu Tà Long.
Không đợi bọn họ có phản ứng, nàng lắc mình rời đi, biến mất trong bóng đêm.
Ba người bừng tỉnh mắt liền hung hăng co giật, đặc biệt là đôi phu thê già, ánh mắt thâm ý hài hước nhìn về phía chủ nhân nhà mình. Cái gì? Nữ tử kia lại còn nói, đợi khi chủ nhân nhà bọn họ lâm vào đường cùng ngõ cụt,thì hãy đi tìm nàng, nàng sẽ thu nhận chủ nhân.
Còn có, tên Phượng Vũ Cửu Thiên này cũng đồng thời làm mấy người kinh ngạc. Tên này vài ngày gần đây đã vang dội toàn bộ Vận thành, không ai không biết, không người không hay!
Muốn chủ nhân đến Phượng Vũ Cửu Thiên, không phải là đi làm kỹ nam sao? Nghĩ một chút, hai phu thê không nhịn được cảm thấy đáng ghét. Dám bảo chủ nhân nhà bọn họ đi làm kỹ nam, không phải trực tiếp phá hủy Phượng Vũ Cửu Thiên sao!
Về phần bọn họ vì sao biết được nữ tử tự xưng Cuồng Phượng kia người phía sau Phượng Vũ Cửu Thiên, cũng không sinh ra phản cảm. Đó là bởi vì bọn họ nhìn ra được trên người nàng có một luồng hơi thở cao quý và kiêu ngạo, nữ tử như thế tuyệt đối không phải nữ tử thanh lâu.
Không phải nữ tử thanh lâu, vậy chỉ có một giải thích, nàng, khẳng định là lão bản sau màn của Phượng Vũ Cửu Thiên. Bọn họ không phải người tầm thường, đối với việc một nữ tử mở thanh lâu tuy rằng rung động, nhưng cũng không cảm thấy nàng làm tổn hại thuần phong mỹ tục, còn cảm thấy bản lĩnh của nàng không nhỏ.
Nữ tử này, sợ rằng không đơn giản.
Phản ứng đầu tiên của Tà Long khi nghe câu nói của Phượng Thiên Mị: ‘‘Nhớ kỹ, ta là Cuồng Phượng, xem ra tên chúng ta quả thật rất xứng đôi.’’ Có hơi sửng sốt một chút, ma xui quỷ khiến hắn lại cho rằng, Tà Long Cuồng Phượng, ha ha! Quả thật là xứng đôi.
Nhưng nghe đến câu sau “Nếu là có ngày ngươi đường lâm vào đường cùng ngõ cụt, mang theo cái này đến Phượng Vũ Cửu Thiên tìm ta, ta sẽ thu nhận ngươi.” Thì hắn đen mặt. Tuy rằng hắn đeo mặt nạ nhìn không thấy, nhưng hơi thở rõ ràng trầm xuống, tay cũng nắm chặt lại.
Hơn nữa, nàng còn cài cây trâm ở trên đầu. Chết tiệt, hắn có thể lâm vào đường cùng ngõ cụt sao?
“Chủ nhân, trước tiên vào phòng đã!” Nam nhân kia cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ trên người Tà Long, vội vàng nói.
Tác giả :
A Mai Nhi