Ngự Xà Cuồng Phi
Chương 5: Thân thế bi thảm
Được Thái Hậu làm chủ Phượng Thiên Mị gả cho Thương Lan Hiên là hoàng tử xuất trúng trong số các hoàng tử của Thiên Vận, nay chính là tứ Vương gia, lúc đó Thương Lan Hiên cũng rất thích Phượng Thiên Mị.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay sau đó không lâu, tin dữ truyền đến. mẫu thân Phượng Thiên Mị vì bệnh mà chết, Phượng Thiên Mị thương tâm quá mức trở thành ngốc tử, dung mạo thay đổi. Thương Lan Hiên trở lên chán ghét nàng, muốn từ hôn nhưng đều bị ngăn cản. Tuy rằng Thái Hậu không mấy vui vẻ vì Phượng Thiên Mị bị ngốc, nhưng vẫn không để nàng chịu uỷ khuất!
Nhiều năm trôi qua mọi người đã quên mất Phượng Thiên Mị đã từng là tiểu thiên tài đại mĩ nữ người người hâm mộ.
Phụ thân bởi vì nàng xấu, ngốc không muốn thấy nàng, di nương bởi vì nàng chiếm vị trí đích nữ mà không thể phù chính, xem nàng như cái đinh trong mắt, thường xuyên ngược đãi nàng, không cho nàng ăn uống. Nhị muội Phượng Thiên Linh ghen tị nàng bộ dạng xinh đẹp, xui khiến nàng “mĩ trang” như ma, xuất môn còn bắt nàng học tiếng cẩu kêu. Đệ đệ Phượng Thiên Bình bị thứ muội sai khiến, thường xuyên lấy đá đập nàng bắt nàng làm ngựa cho hắn cưỡi.
Còn có một người đối với nàng quan tâm chăm sóc, vì nàng ngay cả tính mạng cũng không cần, Hồng Kiều. Còn có một người nữa thường xuyên vụng trộm lấy cơm cho nàng ăn, vụng trộm tới báo tin, cho nàng né tránh tỷ đệ Phượng Thiên Linh tìm đến, chính là Tam muội Phượng Thiên Dao.
Ngày đại hôn, bái đường không phải tân lang, mà là một con gà trống. Động phòng hoa chúc, chờ đến không phải tân lang, mà là sườn phi.
Một loạt âm mưu ngoài ý muốn, trong lúc tranh chấp đẩy ngã sườn phi hại nàng ta sanh non, chờ đến đó là phu quân một kiếm lấy mạng, còn hủy thi diệt tích.
Tất cả đều không phải trí nhớ thuộc về cô, Phượng Thiên Mị trong lòng một trận đau lòng và không cam lòng, trong mắt lộ ra nồng đậm hận ý.
Những trí nhớ và cảm xúc này đều không thuộc về cô.
Bụng càng lúc càng đau, khói đặc khiến cô bị nghẹn lợi hại, trên người lại càng ngày càng nóng rực, Phượng Thiên Mị bỗng mở mắt ra, một đạo lợi quang trong mắt bắn ra, làm người khác phải kinh sợ, không hề có khủng hoảng cùng ngu dại.
Đập vào mắt cô là một màn đại hoả hung hãn, Phượng Thiên Mị cả kinh, đây là chuyện gì xảy ra?
Cô, Phượng Thiên Mị, là đặc công tối cao của nước Z, danh hiệu hỏa xà. Bởi vì cô có khả năng ngự xà, có một con thần xà màu đỏ làm sủng vật.
Mười năm tiếp nhận trên dưới một trăm nhiệm vụ chưa từng thất bại. Cuối cùng lại bị chính đồng bạn hại chết, thiết kế cô rơi vào bẫy rồi cho nổ biệt thự ánh lửa ngập một góc trời ( hais~ đoạn này ta chém bừa cứ thấy ngang ngang).
Cô không cho rằng đây chính là biệt thự đó, bởi vì cô nhớ rõ, vụ nổ đã đánh bay cô ra khỏi biệt thự.
“Ân hừ” Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng rên nho nhỏ, đánh gãy sự trầm tư của Phượng Thiên Mị.
“Ai?” Phượng Thiên Mị cảnh giác hỏi, mắt nhìn thấy một nữ tử nằm bên cạnh.
Hồng Kiều, đây là suy nghĩ đầu tiên của Phượng Thiên Mị khi nhìn người đang nằm dưới đất, cô biết đây chính là nữ tử đã che chắn cho “Phượng Thiên Mị” rồi bị Thương Lan Hiên một cước đạp ngã.
Nhìn nữ tử một thân cổ trang, chính mính vận một thân giá y đỏ chói, cộng thêm những trĩ nhớ vừa rồi, cô khẳng định.
Cô, xuyên qua.
Tuy rằng không thể tin, nhưng cũng lạnh nhạt tiếp nhận, thế giới to lớn, vô kì bất hữu (không chuyện lạ nào là không có), giống như cô có thể gọi xà vậy.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay sau đó không lâu, tin dữ truyền đến. mẫu thân Phượng Thiên Mị vì bệnh mà chết, Phượng Thiên Mị thương tâm quá mức trở thành ngốc tử, dung mạo thay đổi. Thương Lan Hiên trở lên chán ghét nàng, muốn từ hôn nhưng đều bị ngăn cản. Tuy rằng Thái Hậu không mấy vui vẻ vì Phượng Thiên Mị bị ngốc, nhưng vẫn không để nàng chịu uỷ khuất!
Nhiều năm trôi qua mọi người đã quên mất Phượng Thiên Mị đã từng là tiểu thiên tài đại mĩ nữ người người hâm mộ.
Phụ thân bởi vì nàng xấu, ngốc không muốn thấy nàng, di nương bởi vì nàng chiếm vị trí đích nữ mà không thể phù chính, xem nàng như cái đinh trong mắt, thường xuyên ngược đãi nàng, không cho nàng ăn uống. Nhị muội Phượng Thiên Linh ghen tị nàng bộ dạng xinh đẹp, xui khiến nàng “mĩ trang” như ma, xuất môn còn bắt nàng học tiếng cẩu kêu. Đệ đệ Phượng Thiên Bình bị thứ muội sai khiến, thường xuyên lấy đá đập nàng bắt nàng làm ngựa cho hắn cưỡi.
Còn có một người đối với nàng quan tâm chăm sóc, vì nàng ngay cả tính mạng cũng không cần, Hồng Kiều. Còn có một người nữa thường xuyên vụng trộm lấy cơm cho nàng ăn, vụng trộm tới báo tin, cho nàng né tránh tỷ đệ Phượng Thiên Linh tìm đến, chính là Tam muội Phượng Thiên Dao.
Ngày đại hôn, bái đường không phải tân lang, mà là một con gà trống. Động phòng hoa chúc, chờ đến không phải tân lang, mà là sườn phi.
Một loạt âm mưu ngoài ý muốn, trong lúc tranh chấp đẩy ngã sườn phi hại nàng ta sanh non, chờ đến đó là phu quân một kiếm lấy mạng, còn hủy thi diệt tích.
Tất cả đều không phải trí nhớ thuộc về cô, Phượng Thiên Mị trong lòng một trận đau lòng và không cam lòng, trong mắt lộ ra nồng đậm hận ý.
Những trí nhớ và cảm xúc này đều không thuộc về cô.
Bụng càng lúc càng đau, khói đặc khiến cô bị nghẹn lợi hại, trên người lại càng ngày càng nóng rực, Phượng Thiên Mị bỗng mở mắt ra, một đạo lợi quang trong mắt bắn ra, làm người khác phải kinh sợ, không hề có khủng hoảng cùng ngu dại.
Đập vào mắt cô là một màn đại hoả hung hãn, Phượng Thiên Mị cả kinh, đây là chuyện gì xảy ra?
Cô, Phượng Thiên Mị, là đặc công tối cao của nước Z, danh hiệu hỏa xà. Bởi vì cô có khả năng ngự xà, có một con thần xà màu đỏ làm sủng vật.
Mười năm tiếp nhận trên dưới một trăm nhiệm vụ chưa từng thất bại. Cuối cùng lại bị chính đồng bạn hại chết, thiết kế cô rơi vào bẫy rồi cho nổ biệt thự ánh lửa ngập một góc trời ( hais~ đoạn này ta chém bừa cứ thấy ngang ngang).
Cô không cho rằng đây chính là biệt thự đó, bởi vì cô nhớ rõ, vụ nổ đã đánh bay cô ra khỏi biệt thự.
“Ân hừ” Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng rên nho nhỏ, đánh gãy sự trầm tư của Phượng Thiên Mị.
“Ai?” Phượng Thiên Mị cảnh giác hỏi, mắt nhìn thấy một nữ tử nằm bên cạnh.
Hồng Kiều, đây là suy nghĩ đầu tiên của Phượng Thiên Mị khi nhìn người đang nằm dưới đất, cô biết đây chính là nữ tử đã che chắn cho “Phượng Thiên Mị” rồi bị Thương Lan Hiên một cước đạp ngã.
Nhìn nữ tử một thân cổ trang, chính mính vận một thân giá y đỏ chói, cộng thêm những trĩ nhớ vừa rồi, cô khẳng định.
Cô, xuyên qua.
Tuy rằng không thể tin, nhưng cũng lạnh nhạt tiếp nhận, thế giới to lớn, vô kì bất hữu (không chuyện lạ nào là không có), giống như cô có thể gọi xà vậy.
Tác giả :
A Mai Nhi