Ngự Xà Cuồng Phi
Chương 34: Bị hắn nhận ra
Ách …
Được rồi được rồi! Hắn là đứa nhỏ, trên tay bị bầm tím khẳng định cảm thấy đau, nhưng lại chảy ra nhè nhẹ vết máu, khẳng định cảm thấy sợ hãi.
“Ta đây giúp ngươi băng bó!” Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ, giúp hắn băng bó, ai kêu hắn là ngốc tử, không băng bó, tiểu thương cũng sẽ cuốn hút (đoạn ta kiến thức nọng hẹp đàn chịu ai giúp ta với), huống chi hắn là một Vương gia! Tuy rằng là Ngốc vương không được sủng.
“Công tử, để ta!” Tư Vân thấy tiểu thư nhà mình muốn đích thân động thủ, vội vàng nói.
“Không có việc gì, ta đến.” Phượng Thiên Mị không có để Tư Vân làm, khó lắm sự đồng tình của nàng mới nổi lên, vẫn là để bản thân động thủ, cầm khăn lụa ngồi xổm xuống.
Bởi vì nơi này cái gì cũng không có, cho nên Phượng Thiên Mị trực tiếp dùng khăn lụa giúp hắn băng bó.
Nhìn Phượng Thiên Mị thủ pháp thuần thục, Thương Lan Mạch trong lòng không khỏi sửng sốt, có chút nghi hoặc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào
Phượng Thiên Mị, tựa hồ như muốn nhìn thấu nàng.
Phượng Thiên Mị cảm thấy ánh mắt Thương Lan Mạch, liền nhìn qua, khó hiểu Thương Lan Mạch vì cái gì nhìn chằm chằm mình, mà Thương Lan Mạch cũng không có né tránh ánh mắt nàng, chỉ si ngốc nhỏ giọng nói,“Tỷ tỷ, nhĩ hảo xinh đẹp nga!”
Phượng Thiên Mị ngẩn ra, động tác trong tay ngừng lại, nàng nhìn Thương Lan Mạch ánh mắt phát ra tia sắc bén, ngốc tử này cư nhiên nhận ra nàng là nữ, sẽ không giả ngu đi! Nàng tự nhận là chính mình ngụy trang thực không sai, cư nhiên bị một ngốc tử nhận ra.
Tư Vân và Tư Tình cũng ngẩn ra, nhìn nhau một chút, không thể tin ngốc tử cư nhiên nhìn ra được tiểu thư nữ phẫn nam trang. Đồng thời, cảnh giác tuy rằng đối phương là ngốc tử, nhưng cũng không bài trừ khả năng đối tiểu thư bất lợi.
“Cái gì tỷ tỷ, ta là ca ca.” Phượng Thiên Mị có chút không hờn giận nói, ý đồ làm Thương Lan Mạch hỗn loạn, ngốc tử mà thôi! Dễ dàng bị loạn.
Chỉ tiếc, Phượng Thiên Mị sai lầm rồi, ngốc tử, tự nhiên phần lớn ánh mắt là hi vọng, thường chỉ nhận thức những gì bản thân thấy được.
“Rõ ràng là tỷ tỷ, Đâu phải là ca ca!” Thương Lan Mạch đô đô mở miệng, hoàn toàn không bị hỗn loạn.
“Ngươi vì sao biết ta là nữ?” Phượng Thiên Mị ánh mắt lạnh lùng, thử hỏi thanh âm có vài phần hàn ý.
“Bởi vì ta nhận thức tỷ tỷ!” Thương Lan Mạch bị Phượng Thiên Mị nhìn cảm thấy toàn thân mát lạnh, da đầu không khỏi run lên, đúng sự thật nói.
Lần này, Phượng Thiên Mị ngẩn ra, cái gì? Này ngốc tử nhận thức nàng?
Sao có khả năng, hình dáng Phượng Thiên Mị cũng chỉ mấy phụ nhân ở Thừa
Tướng kia biết! Hắn sao lại có khả nang nhận thức nàng!
“Ngốc tử, chúng ta chưa từng gặp nhau, ngươi nhận thức ta như thế nào?
Vậy ngươi nói một chút, ta là ai?” Phượng Thiên Mị thanh âm lộ ra nhè nhẹ hơi thở nguy hiểm, nàng không biết ngốc tử này rốt cuộc có nhận thức nàng hay không, nhưng ngốc tử giông như một cán cân bình thước sẽ không nói dối.
“Hừ! Bảo ta ngốc tử, ngươi trước kia không phải cũng là ngốc tử sao?”
Thương Lan Mạch nghe được Phượng Thiên Mị gọi hắn là ngốc tử, thở phì phì hừ nói.
Cái này, Phượng Thiên Mị thân mình cứng đờ, gì! Ngốc tử thật đúng nhận thức nàng? Chẳng lẽ, ngốc tử này gặp chân diện mục của nàng? Trong trí nhớ của nàng mạc dù có cùng ngốc tử này chơi đùa vài lần, nhưng nàng chưa hề lộ dung mạo thật!
Tư Vân Tư Tình cũng cả kinh, ngốc tử nan bất thành ( không nhầm là:làm không được việc) thật sự nhận thức tiểu thư.
“Vậy ngươi nói, ta gọi là gì?” Phượng Thiên Mị vẫn không xác định, dù sao hắn là ngốc tử, cũng có khả năng nhận sai người! Cho nên, Phượng Thiên Mị ôm hi vọng hỏi.
Kỳ thật nàng không phải sợ thân phận bị bại lộ chỉ là không phải bây giờ.
Được rồi được rồi! Hắn là đứa nhỏ, trên tay bị bầm tím khẳng định cảm thấy đau, nhưng lại chảy ra nhè nhẹ vết máu, khẳng định cảm thấy sợ hãi.
“Ta đây giúp ngươi băng bó!” Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ, giúp hắn băng bó, ai kêu hắn là ngốc tử, không băng bó, tiểu thương cũng sẽ cuốn hút (đoạn ta kiến thức nọng hẹp đàn chịu ai giúp ta với), huống chi hắn là một Vương gia! Tuy rằng là Ngốc vương không được sủng.
“Công tử, để ta!” Tư Vân thấy tiểu thư nhà mình muốn đích thân động thủ, vội vàng nói.
“Không có việc gì, ta đến.” Phượng Thiên Mị không có để Tư Vân làm, khó lắm sự đồng tình của nàng mới nổi lên, vẫn là để bản thân động thủ, cầm khăn lụa ngồi xổm xuống.
Bởi vì nơi này cái gì cũng không có, cho nên Phượng Thiên Mị trực tiếp dùng khăn lụa giúp hắn băng bó.
Nhìn Phượng Thiên Mị thủ pháp thuần thục, Thương Lan Mạch trong lòng không khỏi sửng sốt, có chút nghi hoặc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào
Phượng Thiên Mị, tựa hồ như muốn nhìn thấu nàng.
Phượng Thiên Mị cảm thấy ánh mắt Thương Lan Mạch, liền nhìn qua, khó hiểu Thương Lan Mạch vì cái gì nhìn chằm chằm mình, mà Thương Lan Mạch cũng không có né tránh ánh mắt nàng, chỉ si ngốc nhỏ giọng nói,“Tỷ tỷ, nhĩ hảo xinh đẹp nga!”
Phượng Thiên Mị ngẩn ra, động tác trong tay ngừng lại, nàng nhìn Thương Lan Mạch ánh mắt phát ra tia sắc bén, ngốc tử này cư nhiên nhận ra nàng là nữ, sẽ không giả ngu đi! Nàng tự nhận là chính mình ngụy trang thực không sai, cư nhiên bị một ngốc tử nhận ra.
Tư Vân và Tư Tình cũng ngẩn ra, nhìn nhau một chút, không thể tin ngốc tử cư nhiên nhìn ra được tiểu thư nữ phẫn nam trang. Đồng thời, cảnh giác tuy rằng đối phương là ngốc tử, nhưng cũng không bài trừ khả năng đối tiểu thư bất lợi.
“Cái gì tỷ tỷ, ta là ca ca.” Phượng Thiên Mị có chút không hờn giận nói, ý đồ làm Thương Lan Mạch hỗn loạn, ngốc tử mà thôi! Dễ dàng bị loạn.
Chỉ tiếc, Phượng Thiên Mị sai lầm rồi, ngốc tử, tự nhiên phần lớn ánh mắt là hi vọng, thường chỉ nhận thức những gì bản thân thấy được.
“Rõ ràng là tỷ tỷ, Đâu phải là ca ca!” Thương Lan Mạch đô đô mở miệng, hoàn toàn không bị hỗn loạn.
“Ngươi vì sao biết ta là nữ?” Phượng Thiên Mị ánh mắt lạnh lùng, thử hỏi thanh âm có vài phần hàn ý.
“Bởi vì ta nhận thức tỷ tỷ!” Thương Lan Mạch bị Phượng Thiên Mị nhìn cảm thấy toàn thân mát lạnh, da đầu không khỏi run lên, đúng sự thật nói.
Lần này, Phượng Thiên Mị ngẩn ra, cái gì? Này ngốc tử nhận thức nàng?
Sao có khả năng, hình dáng Phượng Thiên Mị cũng chỉ mấy phụ nhân ở Thừa
Tướng kia biết! Hắn sao lại có khả nang nhận thức nàng!
“Ngốc tử, chúng ta chưa từng gặp nhau, ngươi nhận thức ta như thế nào?
Vậy ngươi nói một chút, ta là ai?” Phượng Thiên Mị thanh âm lộ ra nhè nhẹ hơi thở nguy hiểm, nàng không biết ngốc tử này rốt cuộc có nhận thức nàng hay không, nhưng ngốc tử giông như một cán cân bình thước sẽ không nói dối.
“Hừ! Bảo ta ngốc tử, ngươi trước kia không phải cũng là ngốc tử sao?”
Thương Lan Mạch nghe được Phượng Thiên Mị gọi hắn là ngốc tử, thở phì phì hừ nói.
Cái này, Phượng Thiên Mị thân mình cứng đờ, gì! Ngốc tử thật đúng nhận thức nàng? Chẳng lẽ, ngốc tử này gặp chân diện mục của nàng? Trong trí nhớ của nàng mạc dù có cùng ngốc tử này chơi đùa vài lần, nhưng nàng chưa hề lộ dung mạo thật!
Tư Vân Tư Tình cũng cả kinh, ngốc tử nan bất thành ( không nhầm là:làm không được việc) thật sự nhận thức tiểu thư.
“Vậy ngươi nói, ta gọi là gì?” Phượng Thiên Mị vẫn không xác định, dù sao hắn là ngốc tử, cũng có khả năng nhận sai người! Cho nên, Phượng Thiên Mị ôm hi vọng hỏi.
Kỳ thật nàng không phải sợ thân phận bị bại lộ chỉ là không phải bây giờ.
Tác giả :
A Mai Nhi