Ngự Tỷ Hành Động
Chương 91: Không Hiểu Lãng Mạn
Càng có nhiều thứ hiển hiện trong đầu càng khiến con người ta thêm mờ mịt. Cơ Hạo Nguyệt thừa nhận cô không có cảm giác an toàn đối với đoạn tình cảm này, không phải Hà Giai Kỳ không tốt, mà là do cô sợ sau bao nhiêu nỗ lực, kết quả sau cùng sẽ trở thành hai người xa lạ.
Cô không phải kiểu người cởi mở, cũng không thể quên hết mọi thứ sau chia tay hay có thể mượn rượu tiêu sầu. Rất nhiều thứ đều được cô giấu trong lòng, sau đó thầm lặng cất vào một góc nhỏ.
Hà Giai Kỳ nghe lời Cơ Hạo Nguyệt nói, trong lòng chợt cảm thấy vui vẻ. Chí ít cô có thể biết trong nội tâm em ấy có mình, mặc kệ vị trí là nặng hay nhẹ, chỉ cần thế thôi đã đủ an ủi lắm rồi.
"Em đã nói như vậy, chị càng không nỡ buông tay."
Giọng trầm thấp mang theo rung động, đôi mắt đen láy chứa đầy sương mờ.
"Không muốn buông tay thì đừng buông, chúng ta có thể cùng nhau chịu đựng."
Cơ Hạo Nguyệt cúi đầu, không dám nhìn nét mặt của Hà Giai Kỳ mà chỉ tập trung vào hoa văn hình trái tim trong ly cà phê.
"Ha ha ha!"
Hà Giai Kỳ chợt cười phá lên, vẫn còn có người ngạo kiều như vậy a. Trên đời có mấy ai dùng hai từ 'chịu đựng' thay cho câu 'Chúng ta quay lại với nhau đi!'. Em ấy chẳng bao giờ chịu nói ngon dỗ ngọt mà cứ thích dùng từ khác để giải thích lời thật lòng muốn nói.
"Đến chừng nào em mới có thể thẳng thắn được đây."
"Em rất thẳng thắn nhé. Dù sao chị cũng chẳng có ai thèm, chỉ có mỗi mình em chịu nhận, không 'chịu đựng' thì là gì? Không lẽ em phải lớn tiếng nói ra, 'Có thể kết hôn với em không?' hay sao? Nói vậy chị mới chịu đúng không?"
Cơ Hạo Nguyệt nhàn nhã cầm bánh gatô cắn từng miếng nhỏ. So với em gái, cô cũng không ghét đồ ngọt lắm.
Người đối diện nói lý lẽ quá hùng hồn, Hà Giai Kỳ chỉ biết câm lặng. Cái gì mà chẳng ai thèm? Cô chỉ cần thông báo cần kết bạn một tiếng thôi, người đến ứng tuyển có thể đứng vây quanh hai vòng Địa Cầu chứ chẳng chơi. Làm gì có chuyện ế ẩm như vậy, em ấy đâu cần phải nói thế, thừa nhận một chút có khó gì!
"Dù sao cũng đã đến Hà Lan rồi, nhân tiện đi đăng ký kết hôn luôn cho bớt rảnh. Em cũng đã nói bọn mình thích hợp chịu đựng nhau cả đời mà."
Nói đến kết hôn, Hà Giai Kỳ bỗng nhớ ra ở Hà Lan có thể kết hôn đồng tính, chỉ cần điều kiện phù hợp, thủ tục rất đơn giản. Tuy cả hai không có sản nghiệp ở đây, nhưng Cơ gia có, Mai gia cũng có là được rồi.
"..."
Cơ Hạo Nguyệt nhíu mày, giờ phút này cô cảm thấy vô cùng hối hận lời mình đã nói, chuyện gì liên quan đến người phụ nữ này đều trở nên sai lệch hết cả. Chị ấy nghĩ làm giấy hôn thú chỉ cần đến cục dân chính như Trung Quốc là được sao? Nói đùa gì vậy? Dù có muốn làm cũng phải thông qua mấy lần kiểm tra đánh giá, đợi xong xuôi cũng không biết đến ngày tháng năm nào.
Hà Giai Kỳ nhìn thấy nét mặt biến hóa đặc sắc của Cơ Hạo Nguyệt liền cảm thấy buồn cười. Người này rất dễ trêu chọc nhưng cũng rất dễ nghiêm túc.
"Em không muốn cùng chị chịu đựng sao?"
Cô tinh tế nhấp một miếng cà phê, hỏi rất tùy ý.
"Em không thể cùng chị chịu đựng?"
Cơ Hạo Nguyệt đoán được Hà Giai Kỳ có ý đồ xấu, hé miệng cười một tiếng rất lễ phép.
Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn như mỹ ngọc cầm lấy dao nĩa xiên một miếng gatô bỏ vào miệng, tinh tế thưởng thức rồi ngẫu nhiên gật gù, tựa hồ rất hài lòng. Bánh ngọt mà không ngấy, mềm mại, tan chảy. Lần đầu ăn được mỹ vị, Cơ Hạo Nguyệt ít nhiều vẫn cảm thấy mình thật may mắn mới đến được Amsterdam, nếu không cô đã bỏ qua mỹ vị trần gian này rồi.
Hà Giai Kỳ thấy Cơ Hạo Nguyệt ăn rất ngon, khóe miệng còn dính lại chứng cứ. Em ấy vốn không phải là người kén ăn, nhưng cũng rất ít món có thể làm em ấy hài lòng. Chỉ cần em thích và có thể nhét đầy bao tử đã là phúc khí, cần gì phải kén chọn quá làm gì.
"Xem ra món này rất ngon nha, Nếu chị cũng làm được loại bánh này, có phải em sẽ chịu đi đăng ký kết hôn?"
Cơ Hạo Nguyệt rất muốn đề tài này tạm ngưng, nhưng người phụ nữ đối diện không hề muốn dừng. Kết hôn thật sự quan trọng như vậy sao? Cơ Hạo Nguyệt suy nghĩ sâu xa một lát, sau đó chầm chậm nói:
"Chị không biết làm loại bánh này thì em sẽ không kết hôn cùng chị sao?"
Cơ Hạo Nguyệt rất ưa thích hỏi lại, hơn nữa đều là đối nghịch với Hà Giai Kỳ. Có lẽ cô nghĩ vấn đề quá đơn giản, cũng chưa từng lo lắng sâu xa, kết quả có thể tưởng tượng được.
"Hóa ra em cũng muốn kết hôn với tôi, nếu em đã kiên quyết như thế, chị cũng không thể cự tuyệt, xem ra chúng ta chỉ có thể dính nhau cả đời."
Hà Giai Kỳ cười rất thoải mái, trêu đùa em ấy như thế tựa hồ đã trở thành một phần của cuộc sống. Tính em ấy khá bướng bỉnh, hơn nữa lại ít cảnh giác đối với người thân quen, cho nên chỉ cần đặt bẫy, chín mươi chín phần trăm khả năng sẽ rơi vào hố.
"..."
Cơ Hạo Nguyệt bực dọc bĩu môi. Bình thường cô rất ít nói và hiếm khi làm chuyện dại dột, nhưng tại sao cô lại trở thành một đứa con nít ba tuổi, trí thông minh còn tuột dốc không phanh khi đứng trước mặt người phụ nữ này cơ chứ?
Đây không phải lần đầu cô buồn bực, cũng chả biết đã qua bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng rơi vào bẫy rập.
"Chẳng trách không ai thèm chị."
Cơ Hạo Nguyệt nhỏ giọng thầm thì một câu rồi nhét miếng bánh ngọt vào miệng khiến gò má phình lên, nói chuyện không rõ ràng, giọng yếu ớt như muỗi kêu.
"Ai nói, chẳng phải em muốn chị lắm sao, lại còn bảo không thèm."
Hà Giai Kỳ chỉ cần nhìn biểu cảm trên mặt Cơ Hạo Nguyệt đã có thể đoán ra hơn phân nửa sự tình.
Nghe nói như thế, Cơ Hạo Nguyệt thiếu chút mắc nghẹn. Cô ngồi thẳng lưng, duỗi cổ nuốt trọn đồ ăn vào bụng. Đợi đến khi đồ ăn hoàn toàn xuống dưới liền bưng ly cà phê trên bàn uống một ngụm lớn.
"Em ổn không đó?"
Hà Giai Kỳ nhìn thấy mặt mũi Cơ Hạo Nguyệt đỏ bừng, lại còn nuốt đồ ăn quá mức thống khổ, lòng đau như cắt, nước mắt kém chút tuôn rơi. Cô nhanh chóng đứng đi đến trước mặt Cơ Hạo Nguyệt vỗ vỗ lên lưng giúp em ấy thuận khí. Cô bắt đầu có chút hối hận vì đã trêu ghẹo em.
Cơ Hạo Nguyệt uống xong cà phê mới hít thở lại được. Cô há miệng thở hổn hển mấy cái, hai tay để lên bàn chèo chống một chút rồi thở ra một hơi, có chút phàn nàn:
"Vẫn còn sống, nếu chị nói thêm gì nữa, chắc em sẽ tới bệnh viện luôn quá."
Thời gian này, quán cà phê bắt đầu đông khách. Cơ Hạo Nguyệt cũng không muốn bị mất mặt, ngẩng đầu nhìn Hà Giai Kỳ, tiếp tục thấp giọng nói:
"Chị về chỗ ngồi của mình ăn cơm đi!"
Trông thấy sắc mặt của Cơ Hạo Nguyệt bớt khó coi, Hà Giai Kỳ chợt sáng tỏ, về chỗ ngồi.
"Ăn nhanh lên, hồi nữa chúng ta sẽ đến cung điện tham quan. Nếu có thời gian cũng có thể đi dạo thêm một chút, có rất nhiều chỗ chơi rất vui."
Cơ Hạo Nguyệt hồn nhiên buôn chuyện, đã đến đây rồi thì cứ đi khắp nơi sờ soạng một cái cho biết. Đi đến những điểm du lịch trứ danh rất có lợi cho việc tìm hiểu chuyện xưa tích cũ.
Cô đến đây không lâu đã dùng hai ngày để điều tiết chênh lệch múi giờ, ngoại trừ đi dạo quanh quẩn, đúng là rất ít đến những nơi đặc biệt trứ danh. Nghĩ đến vấn đề chênh lệch, Cơ Hạo Nguyệt lập tức đau đầu, ai cũng dễ mà chỉ có mình cô lâu hơn người khác, đây cũng chính là nguyên nhân tạ sao cô không đi du lịch xa được, thật đáng thương mà!
"Hình như em rất rành nơi này, có phải muốn định cư ở đây không?"
Hà Giai Kỳ nghe Cơ Hạo Nguyệt nói như thế liền hiểu em ấy đã sớm nghiên cứu tư liệu, đại khái là em ấy bị mù đường. Hình như chị em nhà họ Cơ đều đặc biệt khó khăn với chuyện tìm đường tìm lối. Hơn nữa, cô còn nghe nói Cơ Phồn Tinh kia nghiêm trọng hơn vợ của mình nhiều.
"Sợ lạc đường thôi, nước ngoài sao tốt bằng nước mình, em không muốn định cư. Nếu chị muốn, em có thể cung cấp chỗ ở miễn phí cho chị."
Cơ Hạo Nguyệt nhìn thấy đáy của ly cà phê liền gọi phục vụ thêm ly nữa, đồng thời cũng liếc mắt dò xét nét mặt của Hà Giai Kỳ.
"Vợ ở đâu thì chị ở đó, cớ sao phải cô đơn tha hương ở lại nơi đất khách quê người, chịu buồn, chịu khổ? Nơi này không có phụ nữ nào đẹp hơn em, cũng không có 'vợ yêu' thơm vị sữa bò."
Cơ Hạo Nguyệt nghe được Hà Giai Kỳ nói câu 'vợ yêu' suýt chút nữa mắc nghẹn. Cô vội đưa tay che miệng, sợ mình sẽ làm trò hề cho thiên hạ.
Cơ Hạo Nguyệt âm thầm gào khóc, cô biết nếu cứ đối nghịch với người này thì hai chữ 'vợ yêu' sẽ được xướng lên mỗi ngày, còn may cô đang ở nước ngoài, có lẽ những người kia không nghe hiểu tiếng Trung Quốc. Nếu là trong nước, đoán chừng sẽ trở thành gấu trúc trong sở thú mất.
"Chị ăn nhanh hơn không được sao?"
Cơ Hạo Nguyệt đưa tay nhét miếng bánh mì vào miệng Hà Giai Kỳ cho chị ấy bớt nói. Hiện tại, cô thật sự hối hận khi đến đây dùng cơm với người kia.
Hà Giai Kỳ thảnh thơi nhai nuốt miếng bánh bị Cơ Hạo Nguyệt nhét vào miệng, bởi vì nhét đầy thức ăn nên hai má nhô lên hai cục thịt nhỏ trông rất đáng yêu.
"Ừ ừ, chị thấy cái bánh mì này cũng thơm mùi vợ yêu lắm nha. Hay là vợ đút chị ăn nha!"
Hà Giai Kỳ dùng giọng nũng nịu nói chuyện với Cơ Hạo Nguyệt, còn ngẫu nhiên mang theo vài phần dụ dỗ.
Nghe nói như thế, Cơ Hạo Nguyệt liền nổi da gà, toàn thân run rẩy. Bây giờ cô rất muốn trở về, coi như chưa từng gặp được người phụ nữa này.
"Làm ơn nói chuyện bình thường dùm."
Cơ Hạo Nguyệt hung hăng trợn mắt nhìn Hà Giai Kỳ, cô không ngờ người này lại có thói hư tật xấu đặc hữu chân thật đến thế. Muốn từ bỏ, sao lại khó như vậy.
"Vợ, em đút chị đi."
Hà Giai Kỳ ngồi thẳng người, trịnh trọng yêu cầu, trên mặt biểu lộ sự nghiêm túc, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trong công ty.
"Không, chị tự ăn đi, nếu còn nói thêm lời nào nữa, em sẽ rời khỏi đây ngay."
Cơ Hạo Nguyệt giận đến đỏ mặt, tại sao cô lại gặp phải một yêu nữ quái thai như vậy? Có vẻ như cả đời bồi dưỡng văn hóa đã bị nửa năm sống chung kia làm hao tổn sạch sẽ.
"Đừng mà, để chị tự ăn là được chứ gì! Đúng là vợ yêu không hiểu lãng mạn."
Hà Giai Kỳ quyết miệng, bắt đầu ăn, tâm tình tựa hồ không thể nào tốt đẹp.
Cơ Hạo Nguyệt trông thấy người nọ như thế, muốn cười khổ cũng chẳng xong. Muốn lãng mạn cũng phải tùy trường hợp, tùy hoàn cảnh. Trong nhà làm bậy không nói, nhưng đã ra đến bên ngoài mà vẫn còn như vậy thì tâm trí có bình thường không? Nếu để người khác biết kỳ nữ doanh nhân kiêm Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Lệ có diện mạo như thế này, có thể sẽ ói máu tập thể mà chết hay không?
Hai người dùng xong bữa mới đi đến cung điện, rồi lại ghé qua Tân giáo đường. Cơ Hạo Nguyệt vốn định đi thêm nhưng khi nhìn thấy Hà Giai Kỳ mỏi mệt liền quyết định trở về khách sạn, ngày mai đi tiếp.