Ngự Tứ Lương Y
Chương 107: Có người cần y
Editor: Vện
Chuyện Tiêu Ngự cứu Ngô phu nhân chưa đến mấy ngày đã lan truyền khắp nơi, Ngô phu nhân khó sinh được Quảng An đường cứu, thành công hạ sinh một thiên kim, chuyện này được các phu nhân thích thú bàn tán, thậm chí cả chuyện Ngô thị lang sủng thiếp diệt thê cũng bị phanh phui.
Thời đại này, nữ tử sinh con chẳng khác bước một chân vào quỷ môn quan, sống chết đều nhờ số vận, cũng có những bà đỡ đáng tin cậy, nhưng một khi gặp phải ca khó sinh đa phần đều bó tay.
Bỗng dưng xuất hiện một đại phu đỡ đẻ thành công ca khó sinh, hơn nữa không trông chờ vào số vận, hắn thật sự có thể xử lý tình huống nguy hiểm như vậy, các thai phụ sắp đến ngày sinh đều vô cùng trông chờ, sinh lòng tín nhiệm.
Bởi vậy, đại đa số người đến cầu y đều là thai phụ. Quảng An đường bây giờ y như bệnh viện phụ sản, Tiêu Ngự cũng dở khóc dở cười.
Bệnh nhân được Tạ Cảnh Tu sắp xếp tạm trú trong ba mươi căn phòng khu nội trú, Tiêu Ngự lười đặt tên, trực tiếp treo thẻ lên cửa phòng nhận bệnh nhân, bây giờ trừ Ngô phu nhân đã có hơn mười người vào ở.
Người đến cầu y hơn phân nửa là dân chúng gia cảnh bình thường, không chú trọng quy củ giấu mặt nơi khuê phòng, có mấy người nhà quá xa hoặc tình huống thai nhi không ổn định, Tiêu Ngự liền cho họ vào ở khu nội trú, những người khác chỉ cần đến Quảng An đường kiểm tra đúng định kỳ là được.
Tất cả đều yêu cầu Tần tiểu đại phu không được tham gia khám bệnh, ai cũng khẩn cầu Tiêu Ngự đích thân đỡ đẻ, Tiêu Ngự không còn gì để nói.
Tiêu Ngự dứt khoát để Lục Dung Dung mặc nữ trang, cùng Bách Linh phụ trách một phần công chuyện. Về sau cứ nói với bên ngoài là Lục Dung Dung và Bách Linh đỡ đẻ, đỡ cho lúc hắn khôi phục thân phận nam tử, những người này lại vì hắn mà mâu thuẫn với gia đình.
Còn những nữ quyến nhà quan to quý tộc, dĩ nhiên không thể tự mình đến Quảng An đường chẩn bệnh, họ phái người đánh xe đến đón Tiêu Ngự vào phủ bắt mạch cho các phu nhân mang thai, Tiêu Ngự vẫn mang theo Lục Dung Dung và Bách Linh, mọi việc đều dùng danh nghĩa của hai nàng, làm vậy cũng vì đề phòng chu đáo cho sau này.
Việc làm ăn của Quảng An đường cũng xem như phất lên, đặc biệt là những thai phụ, họ muốn tích đức cho con mình nên chi tiền cho các đại phu rất rộng rãi, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, người xếp hàng trước Quảng An đường đã đông như kiến.
Nhưng Tần lão đại phu lại có vẻ lo lắng, mỗi lần thấy Tiêu Ngự đều mang bộ dáng muốn nói lại thôi.
Tiêu Ngự không biết Tần lão đại phu có tâm sự gì, hỏi mà không nói, dường như Tần lão đại phu rất khó mở lời. Mãi đến khi Phùng đại phu đến cửa mới giải quyết được nghi ngờ.
Quảng An đường nhận chữa trị cho rất nhiều thai phụ, ông đã sớm nghe được tiếng gió. Đến Quảng An đường chưa kịp uống miếng nước nào đã vội hỏi, “Phượng đại phu, ngươi tính sau này chuyên đỡ đẻ hay sao”
“Đương nhiên là không.” Tiêu Ngự nói.
Phùng đại phu than thở, “Ta biết tài y thuật của ngươi xuất thần nhập hóa, thật lòng không muốn thấy tài năng của ngươi bị mai một ở đây. Ngươi cũng biết, dù y thuật của ngươi xuất sắc nhưng một khi đã theo con đường này, người ngoài cũng chỉ xem ngươi như bà đỡ. Bà đỡ không phải đại phu chân chính. Ngoài những thai phụ, Quảng An đường còn bệnh nhân nào khác không”
Tiêu Ngự suy nghĩ rồi nói, “Hình như không có.” Ngừng một chút lại tiếp, “Nhưng mà Quảng An đường mới khai trương không lâu, trước đó làm gì có ai đến cầu y.”
“Vậy thì sao chứ.” Phùng đại phu nói, “Còn tiếp tục như vậy thì người đến Quảng An đường sẽ toàn là thai phụ. Ta hy vọng y thuật của ngươi được phát huy đến tột đỉnh, huống chi ngươi còn là thê tử của Cảnh Tu, thứ cho lão phu mạo muội nói thẳng, nếu ngươi đỡ đẻ, chẳng những liên lụy đến thanh danh mình mà còn liên lụy đến Cảnh Tu nữa.”
Tiêu Ngự khẽ nhíu mày, “Chuyện này… ta thật sự chưa từng nghĩ đến.”
Phùng đại phu thở dài, “Ngươi không trách lão phu lắm miệng là hay rồi, ta hy vọng Thế tử phi suy nghĩ cẩn thận.”
Tiêu Ngự vội nói, “Ta biết Phùng lão muốn tốt cho ta và Cảnh Tu, sao ta trách ngươi được Hai chúng ta đều còn trẻ, không thể nhìn xa trông rộng, sau này còn mong Phùng lão vui lòng chỉ giáo, nhắc nhở nhiều hơn.”
Mấy ngày qua Tần lão đại phu cũng phát sầu vì chuyện này, nhưng thấy Tiêu Ngự rất hoan nghênh những thai phụ, mà đúng là Quảng An đường thu vào không ít, ông cũng tự giác mình đang ăn nhờ ở đậu, không thể dùng giọng điệu trưởng bối để khuyên nhủ, Phùng đại phu thì không cần phải lo lắng những chuyện đó.
Ông tự xem như trưởng bối của Tạ Cảnh Tu, dù ngoài mặt cung kính nhưng trong lòng luôn quan tâm sát sao. Tiêu Ngự mang danh hiệu Thế tử phi, nếu xử sự không khéo léo sẽ tổn hại đến lợi ích của Tạ Cảnh Tu, Phùng đại phu không thể làm ngơ.
Tiễn Phùng đại phu rời đi, Tiêu Ngự thở dài một hơi, quay đầu nhìn biển hiệu Quảng An đường.
Hắn không kỳ thị bà đỡ, huống chi chăm sóc sức khỏe cho trẻ sơ sinh là việc làm rất có ý nghĩa, nhưng thân ở thời đại này, hắn không thể không quan tâm đến cái nhìn của người đời.
Quan trọng là câu nói của Phùng đại phu, hiện tại hắn không chỉ là đại phu Quảng An đường, trên đầu hắn còn cái danh thê tử của Tạ Cảnh Tu nữa. Tạ Cảnh Tu chống đỡ cho hắn mở Quảng An đường, hắn làm sao cũng không thể khiến Tạ Cảnh Tu bị mất mặt.
Ai, bàn bạc kỹ càng thôi, phải bàn bạc kỹ càng hơn.
Tiêu Ngự còn chưa nghĩ ra đối sách, đã có một người không ngờ đến cửa tìm.
Buổi trưa, có chiếc xe ngựa to che chắn kín mít dừng trước cửa Quảng An đường, vừa nhìn đã biết gia thế không tầm thường, nhưng trên thân xe không có ký hiệu nào biểu tượng thân phận.
Một nha hoàn bước xuống, chạy vội vào Quảng An đường.
“Vị nào là Phượng đại phu” Nha hoàn đứng giữa sảnh hô lớn.
Tiêu Ngự tiến lên, mỉm cười nói, “Chính là ta. Nhà cô nương có người cần y sao”
Nha hoàn rụt rè gật đầu, nói, “Phu nhân nhà ta phái ta đến mời Phượng đại phu về phủ, xin hãy đi theo ta.” Nói xong liền chạy ra ngoài.
Tiêu Ngự nhíu mày khó nhận ra, theo nàng kia ra ngoài.
Đến lúc thấy chiếc xe ngựa kia lại ngập ngừng, không lên xe.
Một chân nha hoàn đã bước lên xe, hơi bất mãn quay đầu nhìn Tiêu Ngự, “Sao Phượng đại phu dừng lại Mau lên xe đi, phu nhân nhà ta đang chờ Phượng đại phu đó.”
Tiêu Ngự không nhúc nhích, chỉ cười hỏi, “Không biết phu nhân của quý phủ nào cần y Triệu chứng thế nào”
Khoảng thời gian này đúng là có nhiều quý phu nhân phái người đến mời hắn khám tại nhà, nhưng đều tự giới thiệu trước mới cung kính mời.
Không phải hắn chú trọng danh tiếng, thái độ đối phương không tốt cũng không sao, nhưng cứ như vậy bảo hắn đi, không thèm báo một tiếng nơi nào cần y, cứ như bắt cóc.
Nha hoàn cau mày, nhìn Tiêu Ngự một lát, cúi đầu trả lời, “Ta là người của Tiền phủ, lão gia của ta là Lễ bộ Thị lang Tiền đại nhân.”
Tiêu Ngự nhíu mày. Mấy ngày trước là Hộ bộ Thị lang, hôm nay là Lễ bộ Thị lang, cảm giác này thật khó chịu, hình như hắn có khuynh hướng xung khắc với Thị lang Đại Lương.
Tiêu Ngự để Bách Linh ở lại Quảng An đường, dẫn Nhị Cửu theo, dùng xe ngựa của Quảng An đường theo sau xe của Lễ bộ Thị lang.
Xưa nay Tiêu Ngự không đặt cảm xúc cá nhân vào công việc.
—o0o—
Tiền phủ Lễ bộ Thị lang, chủ viện hậu viện.
“Thế nào rồi Đã mang hắn đến chưa” Một quý phu nhân nằm trên tháp nôn nóng hỏi.
Một phụ nhân khác hiển nhiên cũng là phu nhân nhà quan, nhưng thân phận thấp hơn, luôn miệng nói, “Xin phu nhân yên tâm, ta đã phái nha hoàn đi mời, nhanh nhất cũng phải nửa canh giờ, phu nhân cứ chờ là được.”
Quý phu nhân kia cắn môi, tay đặt trên bụng bất an chuyển động.
Một nhũ mẫu tiến lên chỉnh lại lụa che mặt cho nàng, thấp giọng nói, “Phu nhân, đại phu có nói gặp chuyện thì chớ nóng nảy, bình tâm tĩnh khí mới tốt cho đứa trẻ.”
Quý phu nhân không kiên nhẫn giật khăn che mặt xuống, “Giờ còn quan tâm chuyện phiền phức đó làm gì Chờ hắn đến đã muộn rồi.”
Gương mặt dưới lớp lụa không phải phu nhân Tiền thị lang, mà là An quốc hầu phu nhân Phượng Vân Ninh.
Phượng Vân Ninh liên tục vuốt bụng.
An tâm, làm sao nàng có thể an tâm chứ
Thai nhi trong bụng nàng mới có mấy tháng, nhìn sơ vẫn thấy bụng to nhưng từ lúc mang thai đến nay, nàng chưa từng cảm giác được thai động, một lần cũng không.
Nàng đã từng sinh con, biết tình huống này nhất định không bình thường.
Đại phu trước chỉ biết kê đơn thuốc bồi bổ cơ thể và thuốc dưỡng thai, bụng to lên rất nhanh nhưng thai vẫn không có động tĩnh.
Phượng Vân Ninh biết đây là cái thai bất thường, nàng tốn bao nhiêu công sức mới mang thai được đứa trẻ này, lại có nguy cơ không thể hạ sinh được.
Như vậy làm sao nàng có thể an tâm!
Lúc trong phủ nàng cũng có nghe đại phu Quảng An đường đỡ đẻ thành công một ca khó sinh, chẳng những thành công mà cả mẫu tử đều bình an.
Coi như nàng căm ghét Phượng Chiếu Ngọc, nhưng không thể không thừa nhận, toàn kinh thành e chỉ có mình hắn có bản lĩnh đó, vậy nên mới dám tiến hành ca đỡ đẻ kia.
Những đại phu khác nào ai nguyện ý dùng y thuật của mình đi đỡ đẻ.
Phượng Vân Ninh mang thai mấy tháng, đã mời hết các đại phu nổi danh kinh thành và cả Phượng Vân Phi xem cho nàng. Những lang băm kia đều không tra ra được nguyên nhân, chỉ có thể không ngừng kê thuốc quý giữ thai, còn nói thai của nàng vô cùng bất ổn, mạch cũng không rõ.
Mãi đến lúc thấy xuất hồng, Phượng Vân Ninh rốt cuộc không nén nổi kinh hoàng và sợ hãi nữa.
Đứa trẻ này nhất định phải được sinh ra, không thể chấp nhận bất kỳ sơ suất nào. Mà người có thể cứu nàng bây giờ chỉ có mỗi mình Phượng Chiếu Ngọc.
Tiểu nha hoàn bên ngoài chạy vào báo, “Xe ngựa đã đến thùy hoa môn, sắp vào đây rồi.”
Tiền phu nhân đứng hầu vội né qua, nhũ mẫu hầu Phượng Vân Ninh đeo lại khăn che mặt, lại dặn dò nha hoàn trong phòng lát nữa không được lỡ miệng nói sai.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Tiêu Ngự cũng dẫn Nhị Cửu vào cửa trạch viện.
Chuyện Tiêu Ngự cứu Ngô phu nhân chưa đến mấy ngày đã lan truyền khắp nơi, Ngô phu nhân khó sinh được Quảng An đường cứu, thành công hạ sinh một thiên kim, chuyện này được các phu nhân thích thú bàn tán, thậm chí cả chuyện Ngô thị lang sủng thiếp diệt thê cũng bị phanh phui.
Thời đại này, nữ tử sinh con chẳng khác bước một chân vào quỷ môn quan, sống chết đều nhờ số vận, cũng có những bà đỡ đáng tin cậy, nhưng một khi gặp phải ca khó sinh đa phần đều bó tay.
Bỗng dưng xuất hiện một đại phu đỡ đẻ thành công ca khó sinh, hơn nữa không trông chờ vào số vận, hắn thật sự có thể xử lý tình huống nguy hiểm như vậy, các thai phụ sắp đến ngày sinh đều vô cùng trông chờ, sinh lòng tín nhiệm.
Bởi vậy, đại đa số người đến cầu y đều là thai phụ. Quảng An đường bây giờ y như bệnh viện phụ sản, Tiêu Ngự cũng dở khóc dở cười.
Bệnh nhân được Tạ Cảnh Tu sắp xếp tạm trú trong ba mươi căn phòng khu nội trú, Tiêu Ngự lười đặt tên, trực tiếp treo thẻ lên cửa phòng nhận bệnh nhân, bây giờ trừ Ngô phu nhân đã có hơn mười người vào ở.
Người đến cầu y hơn phân nửa là dân chúng gia cảnh bình thường, không chú trọng quy củ giấu mặt nơi khuê phòng, có mấy người nhà quá xa hoặc tình huống thai nhi không ổn định, Tiêu Ngự liền cho họ vào ở khu nội trú, những người khác chỉ cần đến Quảng An đường kiểm tra đúng định kỳ là được.
Tất cả đều yêu cầu Tần tiểu đại phu không được tham gia khám bệnh, ai cũng khẩn cầu Tiêu Ngự đích thân đỡ đẻ, Tiêu Ngự không còn gì để nói.
Tiêu Ngự dứt khoát để Lục Dung Dung mặc nữ trang, cùng Bách Linh phụ trách một phần công chuyện. Về sau cứ nói với bên ngoài là Lục Dung Dung và Bách Linh đỡ đẻ, đỡ cho lúc hắn khôi phục thân phận nam tử, những người này lại vì hắn mà mâu thuẫn với gia đình.
Còn những nữ quyến nhà quan to quý tộc, dĩ nhiên không thể tự mình đến Quảng An đường chẩn bệnh, họ phái người đánh xe đến đón Tiêu Ngự vào phủ bắt mạch cho các phu nhân mang thai, Tiêu Ngự vẫn mang theo Lục Dung Dung và Bách Linh, mọi việc đều dùng danh nghĩa của hai nàng, làm vậy cũng vì đề phòng chu đáo cho sau này.
Việc làm ăn của Quảng An đường cũng xem như phất lên, đặc biệt là những thai phụ, họ muốn tích đức cho con mình nên chi tiền cho các đại phu rất rộng rãi, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, người xếp hàng trước Quảng An đường đã đông như kiến.
Nhưng Tần lão đại phu lại có vẻ lo lắng, mỗi lần thấy Tiêu Ngự đều mang bộ dáng muốn nói lại thôi.
Tiêu Ngự không biết Tần lão đại phu có tâm sự gì, hỏi mà không nói, dường như Tần lão đại phu rất khó mở lời. Mãi đến khi Phùng đại phu đến cửa mới giải quyết được nghi ngờ.
Quảng An đường nhận chữa trị cho rất nhiều thai phụ, ông đã sớm nghe được tiếng gió. Đến Quảng An đường chưa kịp uống miếng nước nào đã vội hỏi, “Phượng đại phu, ngươi tính sau này chuyên đỡ đẻ hay sao”
“Đương nhiên là không.” Tiêu Ngự nói.
Phùng đại phu than thở, “Ta biết tài y thuật của ngươi xuất thần nhập hóa, thật lòng không muốn thấy tài năng của ngươi bị mai một ở đây. Ngươi cũng biết, dù y thuật của ngươi xuất sắc nhưng một khi đã theo con đường này, người ngoài cũng chỉ xem ngươi như bà đỡ. Bà đỡ không phải đại phu chân chính. Ngoài những thai phụ, Quảng An đường còn bệnh nhân nào khác không”
Tiêu Ngự suy nghĩ rồi nói, “Hình như không có.” Ngừng một chút lại tiếp, “Nhưng mà Quảng An đường mới khai trương không lâu, trước đó làm gì có ai đến cầu y.”
“Vậy thì sao chứ.” Phùng đại phu nói, “Còn tiếp tục như vậy thì người đến Quảng An đường sẽ toàn là thai phụ. Ta hy vọng y thuật của ngươi được phát huy đến tột đỉnh, huống chi ngươi còn là thê tử của Cảnh Tu, thứ cho lão phu mạo muội nói thẳng, nếu ngươi đỡ đẻ, chẳng những liên lụy đến thanh danh mình mà còn liên lụy đến Cảnh Tu nữa.”
Tiêu Ngự khẽ nhíu mày, “Chuyện này… ta thật sự chưa từng nghĩ đến.”
Phùng đại phu thở dài, “Ngươi không trách lão phu lắm miệng là hay rồi, ta hy vọng Thế tử phi suy nghĩ cẩn thận.”
Tiêu Ngự vội nói, “Ta biết Phùng lão muốn tốt cho ta và Cảnh Tu, sao ta trách ngươi được Hai chúng ta đều còn trẻ, không thể nhìn xa trông rộng, sau này còn mong Phùng lão vui lòng chỉ giáo, nhắc nhở nhiều hơn.”
Mấy ngày qua Tần lão đại phu cũng phát sầu vì chuyện này, nhưng thấy Tiêu Ngự rất hoan nghênh những thai phụ, mà đúng là Quảng An đường thu vào không ít, ông cũng tự giác mình đang ăn nhờ ở đậu, không thể dùng giọng điệu trưởng bối để khuyên nhủ, Phùng đại phu thì không cần phải lo lắng những chuyện đó.
Ông tự xem như trưởng bối của Tạ Cảnh Tu, dù ngoài mặt cung kính nhưng trong lòng luôn quan tâm sát sao. Tiêu Ngự mang danh hiệu Thế tử phi, nếu xử sự không khéo léo sẽ tổn hại đến lợi ích của Tạ Cảnh Tu, Phùng đại phu không thể làm ngơ.
Tiễn Phùng đại phu rời đi, Tiêu Ngự thở dài một hơi, quay đầu nhìn biển hiệu Quảng An đường.
Hắn không kỳ thị bà đỡ, huống chi chăm sóc sức khỏe cho trẻ sơ sinh là việc làm rất có ý nghĩa, nhưng thân ở thời đại này, hắn không thể không quan tâm đến cái nhìn của người đời.
Quan trọng là câu nói của Phùng đại phu, hiện tại hắn không chỉ là đại phu Quảng An đường, trên đầu hắn còn cái danh thê tử của Tạ Cảnh Tu nữa. Tạ Cảnh Tu chống đỡ cho hắn mở Quảng An đường, hắn làm sao cũng không thể khiến Tạ Cảnh Tu bị mất mặt.
Ai, bàn bạc kỹ càng thôi, phải bàn bạc kỹ càng hơn.
Tiêu Ngự còn chưa nghĩ ra đối sách, đã có một người không ngờ đến cửa tìm.
Buổi trưa, có chiếc xe ngựa to che chắn kín mít dừng trước cửa Quảng An đường, vừa nhìn đã biết gia thế không tầm thường, nhưng trên thân xe không có ký hiệu nào biểu tượng thân phận.
Một nha hoàn bước xuống, chạy vội vào Quảng An đường.
“Vị nào là Phượng đại phu” Nha hoàn đứng giữa sảnh hô lớn.
Tiêu Ngự tiến lên, mỉm cười nói, “Chính là ta. Nhà cô nương có người cần y sao”
Nha hoàn rụt rè gật đầu, nói, “Phu nhân nhà ta phái ta đến mời Phượng đại phu về phủ, xin hãy đi theo ta.” Nói xong liền chạy ra ngoài.
Tiêu Ngự nhíu mày khó nhận ra, theo nàng kia ra ngoài.
Đến lúc thấy chiếc xe ngựa kia lại ngập ngừng, không lên xe.
Một chân nha hoàn đã bước lên xe, hơi bất mãn quay đầu nhìn Tiêu Ngự, “Sao Phượng đại phu dừng lại Mau lên xe đi, phu nhân nhà ta đang chờ Phượng đại phu đó.”
Tiêu Ngự không nhúc nhích, chỉ cười hỏi, “Không biết phu nhân của quý phủ nào cần y Triệu chứng thế nào”
Khoảng thời gian này đúng là có nhiều quý phu nhân phái người đến mời hắn khám tại nhà, nhưng đều tự giới thiệu trước mới cung kính mời.
Không phải hắn chú trọng danh tiếng, thái độ đối phương không tốt cũng không sao, nhưng cứ như vậy bảo hắn đi, không thèm báo một tiếng nơi nào cần y, cứ như bắt cóc.
Nha hoàn cau mày, nhìn Tiêu Ngự một lát, cúi đầu trả lời, “Ta là người của Tiền phủ, lão gia của ta là Lễ bộ Thị lang Tiền đại nhân.”
Tiêu Ngự nhíu mày. Mấy ngày trước là Hộ bộ Thị lang, hôm nay là Lễ bộ Thị lang, cảm giác này thật khó chịu, hình như hắn có khuynh hướng xung khắc với Thị lang Đại Lương.
Tiêu Ngự để Bách Linh ở lại Quảng An đường, dẫn Nhị Cửu theo, dùng xe ngựa của Quảng An đường theo sau xe của Lễ bộ Thị lang.
Xưa nay Tiêu Ngự không đặt cảm xúc cá nhân vào công việc.
—o0o—
Tiền phủ Lễ bộ Thị lang, chủ viện hậu viện.
“Thế nào rồi Đã mang hắn đến chưa” Một quý phu nhân nằm trên tháp nôn nóng hỏi.
Một phụ nhân khác hiển nhiên cũng là phu nhân nhà quan, nhưng thân phận thấp hơn, luôn miệng nói, “Xin phu nhân yên tâm, ta đã phái nha hoàn đi mời, nhanh nhất cũng phải nửa canh giờ, phu nhân cứ chờ là được.”
Quý phu nhân kia cắn môi, tay đặt trên bụng bất an chuyển động.
Một nhũ mẫu tiến lên chỉnh lại lụa che mặt cho nàng, thấp giọng nói, “Phu nhân, đại phu có nói gặp chuyện thì chớ nóng nảy, bình tâm tĩnh khí mới tốt cho đứa trẻ.”
Quý phu nhân không kiên nhẫn giật khăn che mặt xuống, “Giờ còn quan tâm chuyện phiền phức đó làm gì Chờ hắn đến đã muộn rồi.”
Gương mặt dưới lớp lụa không phải phu nhân Tiền thị lang, mà là An quốc hầu phu nhân Phượng Vân Ninh.
Phượng Vân Ninh liên tục vuốt bụng.
An tâm, làm sao nàng có thể an tâm chứ
Thai nhi trong bụng nàng mới có mấy tháng, nhìn sơ vẫn thấy bụng to nhưng từ lúc mang thai đến nay, nàng chưa từng cảm giác được thai động, một lần cũng không.
Nàng đã từng sinh con, biết tình huống này nhất định không bình thường.
Đại phu trước chỉ biết kê đơn thuốc bồi bổ cơ thể và thuốc dưỡng thai, bụng to lên rất nhanh nhưng thai vẫn không có động tĩnh.
Phượng Vân Ninh biết đây là cái thai bất thường, nàng tốn bao nhiêu công sức mới mang thai được đứa trẻ này, lại có nguy cơ không thể hạ sinh được.
Như vậy làm sao nàng có thể an tâm!
Lúc trong phủ nàng cũng có nghe đại phu Quảng An đường đỡ đẻ thành công một ca khó sinh, chẳng những thành công mà cả mẫu tử đều bình an.
Coi như nàng căm ghét Phượng Chiếu Ngọc, nhưng không thể không thừa nhận, toàn kinh thành e chỉ có mình hắn có bản lĩnh đó, vậy nên mới dám tiến hành ca đỡ đẻ kia.
Những đại phu khác nào ai nguyện ý dùng y thuật của mình đi đỡ đẻ.
Phượng Vân Ninh mang thai mấy tháng, đã mời hết các đại phu nổi danh kinh thành và cả Phượng Vân Phi xem cho nàng. Những lang băm kia đều không tra ra được nguyên nhân, chỉ có thể không ngừng kê thuốc quý giữ thai, còn nói thai của nàng vô cùng bất ổn, mạch cũng không rõ.
Mãi đến lúc thấy xuất hồng, Phượng Vân Ninh rốt cuộc không nén nổi kinh hoàng và sợ hãi nữa.
Đứa trẻ này nhất định phải được sinh ra, không thể chấp nhận bất kỳ sơ suất nào. Mà người có thể cứu nàng bây giờ chỉ có mỗi mình Phượng Chiếu Ngọc.
Tiểu nha hoàn bên ngoài chạy vào báo, “Xe ngựa đã đến thùy hoa môn, sắp vào đây rồi.”
Tiền phu nhân đứng hầu vội né qua, nhũ mẫu hầu Phượng Vân Ninh đeo lại khăn che mặt, lại dặn dò nha hoàn trong phòng lát nữa không được lỡ miệng nói sai.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Tiêu Ngự cũng dẫn Nhị Cửu vào cửa trạch viện.
Tác giả :
Nam Phong Ca