Ngự Tiền Mỹ Nhân
Chương 34: Bọn Cường Hào Ác Bá
Lúc tên thái giám kia hồi cung phải dẫn theo một cô bé nên đi chậm, bây giờ hắn quay lại Hà Nam một mình, không cần chăm sóc ai, chỉ thúc ngựa mà đi, không quá ba ngày đã tới nơi.
Lúc hắn tới, Tô Ngâm vẫn chưa khỏi ốm, nằm trên giường không tiện đứng dậy. Thẩm Huyền Ninh tiện tay mở tráp ra nhìn một cái.
Thế rồi y hít sâu một hơi, cười nói: “Hoàng hậu ra tay thật hào phóng.”
Tiếp đó, y bê cái tráp đựng trang sức tới trước mặt Tô Ngâm, cũng chuyển bức thư cho nàng: “Còn có một bức thư.”
Ngoài thư đề “Thương gửi Tô Ngâm”. Tô Ngâm nhận lấy, thấy vậy mở ra đọc.
Bởi vậy nàng thấy hai câu kia, bỗng cảm thấy chúng hơi có mùi… nhõng nhẽo ăn vạ?
Đặc biệt là câu thứ hai. Hoàng hậu nói nhớ nhung một cách trắng trợn, tỏ vẻ mình ở trong cung rất nhàm chán. Tô Ngâm nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy thư này thật ra không phải viết cho nàng, tối thiểu là câu sau không phải.
Nàng đưa thư cho Thẩm Huyền Ninh xem, nói: “Hình như Hoàng hậu nương nương nhớ ngài đó.”
“?” Thẩm Huyền Ninh nghi hoặc đọc thư. Tô Ngâm nghĩ đi nghĩ lại, thấy chuyện này có gì đó không đúng.
Hoàng hậu muốn thổ lộ tình cảm với Hoàng đế, sao lại gửi thư cho nàng? Có phải Hoàng hậu đang khéo léo… nhắc nhở nàng điều gì chăng?
Nàng cân nhắc một lát, làm bộ tùy tiện nói: “Hoàng hậu nương nương thật hiền huệ, Hoàng thượng mau hồi âm cho nàng đi.”
Thẩm Huyền Ninh tự mình đọc thư còn thấy khó hiểu hơn Tô Ngâm.
Y rõ ràng không thấy Hoàng hậu có ý kiến gì với Tô Ngâm, vì thế y mới lấy làm lạ.
Y hiểu rõ chuyện giữa mình và Hoàng hậu là như thế nào, cũng biết Hoàng hậu không có ý đồ gì với y. Vậy nên, bức thư này Hoàng hậu đúng là viết cho Tô Ngâm.
….. Bọn họ tiếp xúc với nhau không có gì sai, nhưng, hai người này đã thân thiết nhường ấy?
Ngẫm lại câu Tô Ngâm vừa nói, Thẩm Huyền Ninh cảm thấy họ rõ ràng không thân thiết như thế.
Vậy chuyện Hoàng hậu là sao?
Chẳng hiểu sao, y nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không rõ là gì.
Sau một lúc lâu, y hắng giọng rồi nói: “Chuyện không giống như nàng nghĩ đâu. Thư đúng là viết cho nàng, nàng nên hồi âm mới phải.”
“?” Tô Ngâm giật mình, “Nô tỳ cảm thấy Hoàng hậu nương nương…”
“Trẫm biết nàng đang nghĩ gì.” Y cười khẽ, “Yên tâm đi, không phải thế.”
Y chưa dám nói cho nàng biết thỏa thuận giữa y và Hoàng hậu. Y không muốn tạo gánh nặng cho nàng, ép nàng không thể không lùi bước.
Y làm như vậy, vốn dĩ là để nàng không cần nhượng bộ.
Tô Ngâm thoáng lăn tăn rồi bỏ qua chủ đề này.
Nàng biết rõ mình muốn gì, cũng biết y muốn gì. Với nàng mà nói, kết quả tốt nhất có lẽ là cố duy trì mối quan hệ hài hoà từ trước đến giờ.
Nhiều năm nay, hai người rất ăn ý. Khi nãy nàng vừa nhắc qua là y đã hiểu nàng có ý gì.
Nàng vươn tay về phía chén trà gần đó: “Khát quá…”
Thẩm Huyền Ninh cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, nghe vậy thì cười, đưa chén trà cho nàng.
Tô Ngâm nhấp một ngụm trà, nghỉ một tí, lại hỏi: “Tiếp theo Hoàng thượng muốn đi đâu?”
“Đến Dương Tuyền xem sao, nghe nói bọn cường hào ác bá ở đó rất lợi hại.” Y khẽ than một tiếng rồi nói tiếp, “Trẫm đã bảo thầy tới đó trước, ông ấy sẽ lặng lẽ điều tra dân tình mấy ngày xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.”
—
Bên kia, gần đây Hồ Kiêu không thấy quá thoải mái.
Hoàng đế bảo ông ta đi theo, thoạt nhìn có vẻ như vì coi trọng ông ta, nhưng dọc đường đi lại hiếm khi giao việc cho ông ta, thậm chí ông ta cũng chẳng gặp thánh giá được mấy lần.
Một đám quan văn bận rộn là điều dễ hiểu, song chuyện cần tới võ tướng lại bị Sở Tễ và bọn trai trẻ giành hết hào quang, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Hơn nữa ông ta còn nghe nói, con gái ông ta… tức Nghi phi nương nương, sống trong cung cũng không như ý.
Thị đã sớm nói cho ông ta biết, từ lúc đại hôn đến nay, Hoàng đế chỉ tới cung Khôn Ninh chứ không thèm bước chân vào cung Vạn An của thị, mà Thái hậu cũng không thích gặp thị.
Đã thế, càng ngày Hoàng hậu xuất thân từ nhà họ Thang càng to gan, cứ thích mặt nặng mày nhẹ với thị.
Hồ thị hồi ở nhà chưa từng chịu uất ức như thế bao giờ. Hồ Kiêu suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng thao thức không yên.
Nửa đêm, ông ta hết chịu nổi mà nhỏm dậy, ngồi ở mép giường thở dài não nề.
Gã sai vặt đứng ngoài nghe tiếng, lập tức cầm đèn bước vào: “Tướng quân?”
“Không sao, ta muốn ở một mình chốc lát.” Hồ Kiêu xua tay, bảo gã sai vặt lui xuống, lẻ loi ngồi trong căn phòng tối om suy nghĩ.
Nếu như lúc trước vì ngu ngốc mà ông ta không nhận ra, thì bây giờ dù có khờ mấy cũng thấy được, Hoàng thượng không thích nhà họ Hồ.
Vậy nên ngài dẫn ông ta theo mà không gặp, cưới con gái ông ta rồi thờ ơ. Tuy quan hệ hai bên trông như đang hài hoà, song ngài ngay cả lấy lệ với nhà ông ta cũng chẳng còn thiết tha.
Nếu cứ như thế, hào quang của nhà họ Hồ còn duy trì được bao lâu? Binh quyền và chức quan, có lẽ sớm muộn gì ông ta cũng không giữ nổi.
Đợi đến lúc ông ta không còn quyền hành, Hoàng đế chỉ cần ban tước vị là xong. Nhưng không có thực quyền thì tước vị còn có nghĩa lý gì? Trong kinh nào còn ai xem trọng ông ta nữa?
Hồ Kiêu càng nghĩ càng nhức đầu, cuối cùng gọi gã sai vặt kia tiếng vào: “Này, thắp đèn lên, chuẩn bị giấy bút cho ta, ta muốn viết thư cho nhà họ Từ ở Giang Nam.”
“Dạ.” Tên hầu vội vàng bày giấy bút ra, khoác thêm áo cho ông ta rồi cung kính lui ra.
Hồ Kiêu ngồi trước án, trầm ngâm hồi lâu mới hạ bút, sau đó viết hết dòng này tới dòng kia đến tận bình minh.
—
Tầm ba ngày sau, rốt cuộc thánh giá lại một lần nữa lên đường, tiến về hướng Dương Tuyền.
Trên mặt đám quan lại đi theo đều hiện vẻ tò mò, vì bọn họ nghe nói, thật ra mấy ngày trước không phải Hoàng thượng không khỏe mà là Đại cô cô bị ốm.
Đương nhiên, không ai dám vác cái mặt đó đi gặp Hoàng thượng.
Hai ngày sau, thánh giá tới trạm dừng chân cách Dương Tuyền không xa, sáng sớm hôm sau có thể vào thành ngay.
Đêm hôm đó, Thang Thuật Nhân vội vàng tới trạm dừng chân yết kiến. Lúc ông tới, Thẩm Huyền Ninh đang định đi ngủ, Tô Ngâm vừa lui ra gian ngoài, biết tin sớm hơn một bước, vội bước ra ngoài tiếp đón trước để Thẩm Huyền Ninh có thời gian thay y phục.
Nàng ra hành lễ, mỉm cười nói: “Đại nhân vất vả rồi. Hoàng thượng không biết đại nhân chạy suốt đêm tới đây, đang đổi y phục, cảm phiền đại nhân chờ một chút.”
“Không vội, không vội.” Thang Thuật Nhân xua tay, sau đó thở dài đầy mệt mỏi.
Tô Ngâm mời ông ra gian ngoài, rót trà cho ông rồi sai người dâng bánh trái lên. Thang Thuật Nhân thoáng nhấp nhổm không yên, cứ ngóng về phía phòng trong.
“Đại nhân đừng nóng ruột.” Tô Ngâm đứng cạnh khom người nói, “Lát nữa Hoàng thượng sẽ ra ngay. Dù ngài có chuyện gấp thì chờ thêm một chút cũng không ảnh hưởng phải không? Ngài cứ uống trà nghỉ ngơi trước đã.”
Thang Thuật Nhân cười cười: “Ngươi nói cũng đúng.” Sau đó, rốt cuộc ông cũng chịu uống trà.
Tô Ngâm khom người hành lễ rồi đi vào phòng trong. Thái giám vừa buộc lại tóc cho Thẩm Huyền Ninh, đang giúp y mặc trực cư. Tô Ngâm ngẩng lên nhìn, nhận lấy trực cư, tùy tiện khoác lên vai y.*TRỰC CƯ: MỘT KIỂU ÁO TƯƠNG TỰ TRANG PHỤC THỜI HÁN.
Kế đó, nàng vừa đẩy y ra ngoài, vừa thì thầm bên tai y: “Nô tỳ thấy có vẻ như Thang đại nhân hơi sốt ruột, Hoàng thượng đừng câu nệ mấy chuyện này, dù sao hai người cũng là thầy trò thân thiết.”
Thẩm Huyền Ninh nghe vậy, cảm thấy cũng có lý nên cứ khoác hờ áo như thế ra ngoài. Thang Thuật Nhân bước tới chào hỏi: “Hoàng thượng.”
“Mời thầy ngồi.” Thẩm Huyền Ninh vội mời ông ngồi rồi cũng ngồi xuống cạnh ông, hỏi tiếp: “Tô Ngâm nói thầy đang sốt ruột, có chuyện gì thế?”
“Hầy…” Thang Thuật Nhân thở dài thườn thượt, nhưng đột nhiên không biết nên nói gì. Chần chừ một lúc, ông mới bắt đầu kể lại những điều mắt thấy tai nghe mấy ngày qua kể từ khi ông tới đây.
Nói ngắn gọn, bọn cường hào ác bá đất Dương Tuyền quả là rất lợi hại, không chỉ ức hiếp bá tánh mà còn chẳng xem triều đình ra gì.
Thang Thuật Nhân nói bọn chúng dốt nát, không hiểu thế sự, không hề kính sợ hoàng hoàng quyền. Chúng không biết trời cao đất dày, cảm thấy nơi này chính là thiên hạ của chúng.
Sau lần thay máu quan lại này, những vị quan mới nhậm chức hoàn toàn không trị được chúng. Bọn chúng coi thường kỷ cương, cộng thêm lũ tay chân hiếu chiến và binh khí khiến đám quan lại mới tới cũng hết cách với chúng.
“Mấy vị quan mới tới còn khá trẻ.” Thang Thuật Nhân bất giác lắc đầu, “Hai hôm trước, khi đứng trước cửa nha môn huyện, thần đã tận mắt nhìn thấy trong nha môn đang xét xử một vụ phụ nữ nhà lành bị lừa bán, lũ rắn độc ấy và đám tay chân ngang nhiên vào nha môn dẫn phạm nhân đi một cách cực kỳ ngang ngược. Nhưng nhân lực nha môn địa phương có hạn, lại không được huấn luyện bài bản… cũng có thể họ đã hưởng lợi gì đó nên hoàn toàn đứng về phía chúng khiến huyện lệnh không biết phải làm gì, đành để chúng cứ thế đi mất.”
Thẩm Huyền Ninh nhíu mày: “Vậy dân chúng thì sao?”
“Còn thế nào được.” Thang Thuật Nhân lại than, “Quan phủ không trị nổi chúng, dân chúng tất nhiên chỉ biết nhẫn nhịn. Thần đã hỏi thăm trong thành một phen, thế lực của bọn chúng rất phức tạp, muốn loại trừ không dễ dàng. Hơn nữa, dân chúng đã hoàn toàn mất niềm tin vào quan lại, cảm thấy dù quan binh có bắt chúng cũng chỉ làm ra vẻ. Bọn chúng mưu mô quỷ quyệt, lặn một thời gian lại trồi lên, công khai lũng đoạn thị trường.”
“Là vì trước đó không có ai thẳng tay xử lý chúng.” Thẩm Huyền Ninh cười lạnh, “Xin thầy đừng lo, dù thế lực có mạnh đến mấy chăng nữa thì cũng chỉ là lũ cường hào ác bá.”
“Nói thì nói vậy.” Thang Thuật Nhân lắc đầu thở dài, “Chắc Hoàng thượng từng nghe qua có câu…”
Phép vua thua lệ làng.
Ấn đường Thẩm Huyền Ninh thoáng nhăn lại.
“Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất e rằng không phải là diệt trừ bọn chúng mà làm sao để đất này không sinh ra lũ sâu mọt nữa.” Thang Thuật Nhân lại nói.
Nơi nào mà chẳng có thể có bọn cường hào ác bá, nhưng nếu một nơi bị bọn chúng làm chủ thì vấn đề không đơn giản như thế nữa.
Đây là do hoàn cảnh gây ra. Nếu không tiêu diệt được ngọn nguồn vấn đề thì lũ rắn độc này dù chết đám này cũng sẽ đẻ đám khác.
Nói cách khác, dưới góc nhìn của Thang Thuật Nhân, gốc rễ của Dương Tuyền đã rữa nát. Đám cường hào ác bá chỉ là một trong những biểu hiện của sự rữa nát đó, nếu thật sự muốn chấn chỉnh nơi này phải tốn chút công sức.
Thẩm Huyền Ninh gật đầu, “Thầy thấy nên làm thế nào mới phải?”
“Hoàng thượng nên cử một vị khâm sai có thủ đoạn cứng rắn một chút tới đất Dương Tuyền này trấn giữ một thời gian.” Thang Thuật Nhân nói.
Thẩm Huyền Ninh trầm ngâm, cân nhắc xem nên dùng ai. Trong lúc lơ đãng nhìn xung quanh, y phát hiện Tô Ngâm cũng đang lâm vào tư lự.
“Nàng đang nghĩ gì thế?” Y cười hỏi.
Tô Ngâm cân nhắc một chút, thưa: “Nô tỳ nghĩ, cử khâm sai không bằng Hoàng thượng ở Dương Tuyền mấy ngày, tự tay trừng trị bọn chúng một trận cho bá tánh phấn khởi.”
Thang Thuật Nhân nói, hiện giờ dân chúng không tin tưởng quan lại, cảm thấy quan phủ chỉ làm bộ trị tội lũ rắn độc này.
Nếu vị khâm sai kia có đến, e là cũng vấp phải rất nhiều vật cản.
Hắn cần đầu tư công sức đánh giá bọn cường hào ác bá, rồi từ từ giành lấy sự tin tưởng của người dân. Nhưng đêm dài lắm mộng, ai mà biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Nhưng nếu Hoàng đế tự mình ra tay trừng trị bọn chúng thì không giống vậy. Từ xưa đến này, dân gian chỉ có câu “quan thương cấu kết” chứ làm gì có ai nghe qua “đế thương cấu kết”? Cho dù bá tánh không tin tưởng quan lại, cũng không đến mức cảm thấy vua của một nước sẽ đứng về phía lũ cường hào ác bá kia.
Cách này không phải vừa được lòng dân lại vừa tránh được nhiều phiền phức sao?
Một vị quân vương non trẻ, hẳn là cần dân chúng ca tụng mình.
Thẩm Huyền Ninh thấy cách này khá hay, gật gật đầu, nhìn Thang Thuật Nhân hỏi: “Ý thầy thế nào?”
Thang Thuật Nhân suy xét hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Chuyến này thánh giá đến đây thật sự không mang theo nhiều binh mã, hơn nữa còn lạ nước lạ cái. Tuy lũ người này rặt những kẻ vô danh tiểu tốt nhưng lại cực kỳ nham hiểm. Hoàng thượng thật sự không cần vì trừng trị bọn chúng mà đặt bản thân vào hiểm cảnh, nên cử khâm sai đến thì hơn.”
Trong thâm tâm, Thang Thuật Nhân hiểu rõ, những kẻ làm quan to như ông sở dĩ kính trọng thiên tử, không dám có chút bất kính nào là vì bọn họ biết nhìn xa trông rộng.
Còn ở một nơi như thế này, bọn cường hào ác bá luôn tác oai tác quái, xưa nay cứ nghĩ mình chỉ đứng sau ông trời. Nếu đột nhiên thiên tử xuất hiện, có lẽ chúng còn cho rằng chỉ cần xử lý thiên tử, chúng sẽ thành số một.
Tuy ngu xuẩn, nhưng lại rất đáng sợ.
Lúc hắn tới, Tô Ngâm vẫn chưa khỏi ốm, nằm trên giường không tiện đứng dậy. Thẩm Huyền Ninh tiện tay mở tráp ra nhìn một cái.
Thế rồi y hít sâu một hơi, cười nói: “Hoàng hậu ra tay thật hào phóng.”
Tiếp đó, y bê cái tráp đựng trang sức tới trước mặt Tô Ngâm, cũng chuyển bức thư cho nàng: “Còn có một bức thư.”
Ngoài thư đề “Thương gửi Tô Ngâm”. Tô Ngâm nhận lấy, thấy vậy mở ra đọc.
Bởi vậy nàng thấy hai câu kia, bỗng cảm thấy chúng hơi có mùi… nhõng nhẽo ăn vạ?
Đặc biệt là câu thứ hai. Hoàng hậu nói nhớ nhung một cách trắng trợn, tỏ vẻ mình ở trong cung rất nhàm chán. Tô Ngâm nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy thư này thật ra không phải viết cho nàng, tối thiểu là câu sau không phải.
Nàng đưa thư cho Thẩm Huyền Ninh xem, nói: “Hình như Hoàng hậu nương nương nhớ ngài đó.”
“?” Thẩm Huyền Ninh nghi hoặc đọc thư. Tô Ngâm nghĩ đi nghĩ lại, thấy chuyện này có gì đó không đúng.
Hoàng hậu muốn thổ lộ tình cảm với Hoàng đế, sao lại gửi thư cho nàng? Có phải Hoàng hậu đang khéo léo… nhắc nhở nàng điều gì chăng?
Nàng cân nhắc một lát, làm bộ tùy tiện nói: “Hoàng hậu nương nương thật hiền huệ, Hoàng thượng mau hồi âm cho nàng đi.”
Thẩm Huyền Ninh tự mình đọc thư còn thấy khó hiểu hơn Tô Ngâm.
Y rõ ràng không thấy Hoàng hậu có ý kiến gì với Tô Ngâm, vì thế y mới lấy làm lạ.
Y hiểu rõ chuyện giữa mình và Hoàng hậu là như thế nào, cũng biết Hoàng hậu không có ý đồ gì với y. Vậy nên, bức thư này Hoàng hậu đúng là viết cho Tô Ngâm.
….. Bọn họ tiếp xúc với nhau không có gì sai, nhưng, hai người này đã thân thiết nhường ấy?
Ngẫm lại câu Tô Ngâm vừa nói, Thẩm Huyền Ninh cảm thấy họ rõ ràng không thân thiết như thế.
Vậy chuyện Hoàng hậu là sao?
Chẳng hiểu sao, y nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không rõ là gì.
Sau một lúc lâu, y hắng giọng rồi nói: “Chuyện không giống như nàng nghĩ đâu. Thư đúng là viết cho nàng, nàng nên hồi âm mới phải.”
“?” Tô Ngâm giật mình, “Nô tỳ cảm thấy Hoàng hậu nương nương…”
“Trẫm biết nàng đang nghĩ gì.” Y cười khẽ, “Yên tâm đi, không phải thế.”
Y chưa dám nói cho nàng biết thỏa thuận giữa y và Hoàng hậu. Y không muốn tạo gánh nặng cho nàng, ép nàng không thể không lùi bước.
Y làm như vậy, vốn dĩ là để nàng không cần nhượng bộ.
Tô Ngâm thoáng lăn tăn rồi bỏ qua chủ đề này.
Nàng biết rõ mình muốn gì, cũng biết y muốn gì. Với nàng mà nói, kết quả tốt nhất có lẽ là cố duy trì mối quan hệ hài hoà từ trước đến giờ.
Nhiều năm nay, hai người rất ăn ý. Khi nãy nàng vừa nhắc qua là y đã hiểu nàng có ý gì.
Nàng vươn tay về phía chén trà gần đó: “Khát quá…”
Thẩm Huyền Ninh cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, nghe vậy thì cười, đưa chén trà cho nàng.
Tô Ngâm nhấp một ngụm trà, nghỉ một tí, lại hỏi: “Tiếp theo Hoàng thượng muốn đi đâu?”
“Đến Dương Tuyền xem sao, nghe nói bọn cường hào ác bá ở đó rất lợi hại.” Y khẽ than một tiếng rồi nói tiếp, “Trẫm đã bảo thầy tới đó trước, ông ấy sẽ lặng lẽ điều tra dân tình mấy ngày xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.”
—
Bên kia, gần đây Hồ Kiêu không thấy quá thoải mái.
Hoàng đế bảo ông ta đi theo, thoạt nhìn có vẻ như vì coi trọng ông ta, nhưng dọc đường đi lại hiếm khi giao việc cho ông ta, thậm chí ông ta cũng chẳng gặp thánh giá được mấy lần.
Một đám quan văn bận rộn là điều dễ hiểu, song chuyện cần tới võ tướng lại bị Sở Tễ và bọn trai trẻ giành hết hào quang, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Hơn nữa ông ta còn nghe nói, con gái ông ta… tức Nghi phi nương nương, sống trong cung cũng không như ý.
Thị đã sớm nói cho ông ta biết, từ lúc đại hôn đến nay, Hoàng đế chỉ tới cung Khôn Ninh chứ không thèm bước chân vào cung Vạn An của thị, mà Thái hậu cũng không thích gặp thị.
Đã thế, càng ngày Hoàng hậu xuất thân từ nhà họ Thang càng to gan, cứ thích mặt nặng mày nhẹ với thị.
Hồ thị hồi ở nhà chưa từng chịu uất ức như thế bao giờ. Hồ Kiêu suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng thao thức không yên.
Nửa đêm, ông ta hết chịu nổi mà nhỏm dậy, ngồi ở mép giường thở dài não nề.
Gã sai vặt đứng ngoài nghe tiếng, lập tức cầm đèn bước vào: “Tướng quân?”
“Không sao, ta muốn ở một mình chốc lát.” Hồ Kiêu xua tay, bảo gã sai vặt lui xuống, lẻ loi ngồi trong căn phòng tối om suy nghĩ.
Nếu như lúc trước vì ngu ngốc mà ông ta không nhận ra, thì bây giờ dù có khờ mấy cũng thấy được, Hoàng thượng không thích nhà họ Hồ.
Vậy nên ngài dẫn ông ta theo mà không gặp, cưới con gái ông ta rồi thờ ơ. Tuy quan hệ hai bên trông như đang hài hoà, song ngài ngay cả lấy lệ với nhà ông ta cũng chẳng còn thiết tha.
Nếu cứ như thế, hào quang của nhà họ Hồ còn duy trì được bao lâu? Binh quyền và chức quan, có lẽ sớm muộn gì ông ta cũng không giữ nổi.
Đợi đến lúc ông ta không còn quyền hành, Hoàng đế chỉ cần ban tước vị là xong. Nhưng không có thực quyền thì tước vị còn có nghĩa lý gì? Trong kinh nào còn ai xem trọng ông ta nữa?
Hồ Kiêu càng nghĩ càng nhức đầu, cuối cùng gọi gã sai vặt kia tiếng vào: “Này, thắp đèn lên, chuẩn bị giấy bút cho ta, ta muốn viết thư cho nhà họ Từ ở Giang Nam.”
“Dạ.” Tên hầu vội vàng bày giấy bút ra, khoác thêm áo cho ông ta rồi cung kính lui ra.
Hồ Kiêu ngồi trước án, trầm ngâm hồi lâu mới hạ bút, sau đó viết hết dòng này tới dòng kia đến tận bình minh.
—
Tầm ba ngày sau, rốt cuộc thánh giá lại một lần nữa lên đường, tiến về hướng Dương Tuyền.
Trên mặt đám quan lại đi theo đều hiện vẻ tò mò, vì bọn họ nghe nói, thật ra mấy ngày trước không phải Hoàng thượng không khỏe mà là Đại cô cô bị ốm.
Đương nhiên, không ai dám vác cái mặt đó đi gặp Hoàng thượng.
Hai ngày sau, thánh giá tới trạm dừng chân cách Dương Tuyền không xa, sáng sớm hôm sau có thể vào thành ngay.
Đêm hôm đó, Thang Thuật Nhân vội vàng tới trạm dừng chân yết kiến. Lúc ông tới, Thẩm Huyền Ninh đang định đi ngủ, Tô Ngâm vừa lui ra gian ngoài, biết tin sớm hơn một bước, vội bước ra ngoài tiếp đón trước để Thẩm Huyền Ninh có thời gian thay y phục.
Nàng ra hành lễ, mỉm cười nói: “Đại nhân vất vả rồi. Hoàng thượng không biết đại nhân chạy suốt đêm tới đây, đang đổi y phục, cảm phiền đại nhân chờ một chút.”
“Không vội, không vội.” Thang Thuật Nhân xua tay, sau đó thở dài đầy mệt mỏi.
Tô Ngâm mời ông ra gian ngoài, rót trà cho ông rồi sai người dâng bánh trái lên. Thang Thuật Nhân thoáng nhấp nhổm không yên, cứ ngóng về phía phòng trong.
“Đại nhân đừng nóng ruột.” Tô Ngâm đứng cạnh khom người nói, “Lát nữa Hoàng thượng sẽ ra ngay. Dù ngài có chuyện gấp thì chờ thêm một chút cũng không ảnh hưởng phải không? Ngài cứ uống trà nghỉ ngơi trước đã.”
Thang Thuật Nhân cười cười: “Ngươi nói cũng đúng.” Sau đó, rốt cuộc ông cũng chịu uống trà.
Tô Ngâm khom người hành lễ rồi đi vào phòng trong. Thái giám vừa buộc lại tóc cho Thẩm Huyền Ninh, đang giúp y mặc trực cư. Tô Ngâm ngẩng lên nhìn, nhận lấy trực cư, tùy tiện khoác lên vai y.*TRỰC CƯ: MỘT KIỂU ÁO TƯƠNG TỰ TRANG PHỤC THỜI HÁN.
Kế đó, nàng vừa đẩy y ra ngoài, vừa thì thầm bên tai y: “Nô tỳ thấy có vẻ như Thang đại nhân hơi sốt ruột, Hoàng thượng đừng câu nệ mấy chuyện này, dù sao hai người cũng là thầy trò thân thiết.”
Thẩm Huyền Ninh nghe vậy, cảm thấy cũng có lý nên cứ khoác hờ áo như thế ra ngoài. Thang Thuật Nhân bước tới chào hỏi: “Hoàng thượng.”
“Mời thầy ngồi.” Thẩm Huyền Ninh vội mời ông ngồi rồi cũng ngồi xuống cạnh ông, hỏi tiếp: “Tô Ngâm nói thầy đang sốt ruột, có chuyện gì thế?”
“Hầy…” Thang Thuật Nhân thở dài thườn thượt, nhưng đột nhiên không biết nên nói gì. Chần chừ một lúc, ông mới bắt đầu kể lại những điều mắt thấy tai nghe mấy ngày qua kể từ khi ông tới đây.
Nói ngắn gọn, bọn cường hào ác bá đất Dương Tuyền quả là rất lợi hại, không chỉ ức hiếp bá tánh mà còn chẳng xem triều đình ra gì.
Thang Thuật Nhân nói bọn chúng dốt nát, không hiểu thế sự, không hề kính sợ hoàng hoàng quyền. Chúng không biết trời cao đất dày, cảm thấy nơi này chính là thiên hạ của chúng.
Sau lần thay máu quan lại này, những vị quan mới nhậm chức hoàn toàn không trị được chúng. Bọn chúng coi thường kỷ cương, cộng thêm lũ tay chân hiếu chiến và binh khí khiến đám quan lại mới tới cũng hết cách với chúng.
“Mấy vị quan mới tới còn khá trẻ.” Thang Thuật Nhân bất giác lắc đầu, “Hai hôm trước, khi đứng trước cửa nha môn huyện, thần đã tận mắt nhìn thấy trong nha môn đang xét xử một vụ phụ nữ nhà lành bị lừa bán, lũ rắn độc ấy và đám tay chân ngang nhiên vào nha môn dẫn phạm nhân đi một cách cực kỳ ngang ngược. Nhưng nhân lực nha môn địa phương có hạn, lại không được huấn luyện bài bản… cũng có thể họ đã hưởng lợi gì đó nên hoàn toàn đứng về phía chúng khiến huyện lệnh không biết phải làm gì, đành để chúng cứ thế đi mất.”
Thẩm Huyền Ninh nhíu mày: “Vậy dân chúng thì sao?”
“Còn thế nào được.” Thang Thuật Nhân lại than, “Quan phủ không trị nổi chúng, dân chúng tất nhiên chỉ biết nhẫn nhịn. Thần đã hỏi thăm trong thành một phen, thế lực của bọn chúng rất phức tạp, muốn loại trừ không dễ dàng. Hơn nữa, dân chúng đã hoàn toàn mất niềm tin vào quan lại, cảm thấy dù quan binh có bắt chúng cũng chỉ làm ra vẻ. Bọn chúng mưu mô quỷ quyệt, lặn một thời gian lại trồi lên, công khai lũng đoạn thị trường.”
“Là vì trước đó không có ai thẳng tay xử lý chúng.” Thẩm Huyền Ninh cười lạnh, “Xin thầy đừng lo, dù thế lực có mạnh đến mấy chăng nữa thì cũng chỉ là lũ cường hào ác bá.”
“Nói thì nói vậy.” Thang Thuật Nhân lắc đầu thở dài, “Chắc Hoàng thượng từng nghe qua có câu…”
Phép vua thua lệ làng.
Ấn đường Thẩm Huyền Ninh thoáng nhăn lại.
“Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất e rằng không phải là diệt trừ bọn chúng mà làm sao để đất này không sinh ra lũ sâu mọt nữa.” Thang Thuật Nhân lại nói.
Nơi nào mà chẳng có thể có bọn cường hào ác bá, nhưng nếu một nơi bị bọn chúng làm chủ thì vấn đề không đơn giản như thế nữa.
Đây là do hoàn cảnh gây ra. Nếu không tiêu diệt được ngọn nguồn vấn đề thì lũ rắn độc này dù chết đám này cũng sẽ đẻ đám khác.
Nói cách khác, dưới góc nhìn của Thang Thuật Nhân, gốc rễ của Dương Tuyền đã rữa nát. Đám cường hào ác bá chỉ là một trong những biểu hiện của sự rữa nát đó, nếu thật sự muốn chấn chỉnh nơi này phải tốn chút công sức.
Thẩm Huyền Ninh gật đầu, “Thầy thấy nên làm thế nào mới phải?”
“Hoàng thượng nên cử một vị khâm sai có thủ đoạn cứng rắn một chút tới đất Dương Tuyền này trấn giữ một thời gian.” Thang Thuật Nhân nói.
Thẩm Huyền Ninh trầm ngâm, cân nhắc xem nên dùng ai. Trong lúc lơ đãng nhìn xung quanh, y phát hiện Tô Ngâm cũng đang lâm vào tư lự.
“Nàng đang nghĩ gì thế?” Y cười hỏi.
Tô Ngâm cân nhắc một chút, thưa: “Nô tỳ nghĩ, cử khâm sai không bằng Hoàng thượng ở Dương Tuyền mấy ngày, tự tay trừng trị bọn chúng một trận cho bá tánh phấn khởi.”
Thang Thuật Nhân nói, hiện giờ dân chúng không tin tưởng quan lại, cảm thấy quan phủ chỉ làm bộ trị tội lũ rắn độc này.
Nếu vị khâm sai kia có đến, e là cũng vấp phải rất nhiều vật cản.
Hắn cần đầu tư công sức đánh giá bọn cường hào ác bá, rồi từ từ giành lấy sự tin tưởng của người dân. Nhưng đêm dài lắm mộng, ai mà biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Nhưng nếu Hoàng đế tự mình ra tay trừng trị bọn chúng thì không giống vậy. Từ xưa đến này, dân gian chỉ có câu “quan thương cấu kết” chứ làm gì có ai nghe qua “đế thương cấu kết”? Cho dù bá tánh không tin tưởng quan lại, cũng không đến mức cảm thấy vua của một nước sẽ đứng về phía lũ cường hào ác bá kia.
Cách này không phải vừa được lòng dân lại vừa tránh được nhiều phiền phức sao?
Một vị quân vương non trẻ, hẳn là cần dân chúng ca tụng mình.
Thẩm Huyền Ninh thấy cách này khá hay, gật gật đầu, nhìn Thang Thuật Nhân hỏi: “Ý thầy thế nào?”
Thang Thuật Nhân suy xét hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Chuyến này thánh giá đến đây thật sự không mang theo nhiều binh mã, hơn nữa còn lạ nước lạ cái. Tuy lũ người này rặt những kẻ vô danh tiểu tốt nhưng lại cực kỳ nham hiểm. Hoàng thượng thật sự không cần vì trừng trị bọn chúng mà đặt bản thân vào hiểm cảnh, nên cử khâm sai đến thì hơn.”
Trong thâm tâm, Thang Thuật Nhân hiểu rõ, những kẻ làm quan to như ông sở dĩ kính trọng thiên tử, không dám có chút bất kính nào là vì bọn họ biết nhìn xa trông rộng.
Còn ở một nơi như thế này, bọn cường hào ác bá luôn tác oai tác quái, xưa nay cứ nghĩ mình chỉ đứng sau ông trời. Nếu đột nhiên thiên tử xuất hiện, có lẽ chúng còn cho rằng chỉ cần xử lý thiên tử, chúng sẽ thành số một.
Tuy ngu xuẩn, nhưng lại rất đáng sợ.
Tác giả :
Lệ Tiêu