Ngự Thú Sư Mạnh Nhất
Chương 277 Con mồi
Đêm khuya thanh vắng, xung quan là tiếng ngáy ồ ồ, có vài thân ảnh lén lút dưới ánh trăng mờ, ẩn hiển dưới bóng cây xào xạc chập chờn, nhìn thật đáng sợ.
Lam Đồng khom lưng đi xuyên qua từng tàng cây, "vì sao chúng ta phải đi lén lút?"
"Suỵt."
Nghệ Nhàn dùng đám rối nhỏ mở đường, cẩn thận cách xa trạm gác của Vãng Sinh Chi Địa, còn đại sư tỷ và tên phản bội cũng không có theo, có thể thấy chuyện rời đi có bao nhiêu kiên định.
Hai người vừa ra khỏi Vãng Sinh Chi Địa, nàng mới giải thích, "nếu ta còn tiếp tục chờ, đại sư tỷ sẽ đem cục diện rối rắm này quăng lại cho ta, ngươi còn muốn về thú nhân tộc không?"
Lam Đồng, "Muốn!"
Tiểu Lam bị Lam Đồng kẹp dưới nách, hai mắt đã mọc sao, nhưng vẫn không quên tiểu đồng bọn, "Đường Đường đâu?"
Miên Hoa Đường là tên phản đồ, hay dựa dẫm đại sư tỷ như là dây leo có gì nói đó, Nghệ Nhàn suy nghĩ một hồi, "nàng sẽ đuổi theo sau, đừng lo lắng."
Nếu mang theo Miên Hoa Đường, chỉ sợ không quá ba dặm nàng sẽ bị đại sư tỷ mang về.
Dọc đường đi Nhị Lam luôn ngoan ngoãn không hề hé răng, trừng to mắt nhìn hai mẫu thân bỏ chạy thục mạng, nhìn xung quanh vắng lặng có chút không ổn. Ở trong ngực Nghệ Nhàn lắc một lắc một cái, cực kỳ giống sâu lông đang nhúc nhích.
Nghệ Nhàn gia tăng lực đạo mới cản Nhị Lam lại được, vỗ nhẹ cặp pp đô thịt của nàng, "ngoan, nghe lời, chờ trời sáng, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi, sẽ cho ngươi xuống chơi."
So với hài tử khác, Nhị Lam có thiên phú dị bẩm, vô cùng thông minh. Vừa học lật người cũng đã sắp bò muốn đi, cố gắng muốn một bước lên trời. Nhìn đám rối giữ Nhị Lam cũng cản không được, từng cái như thuyền lật trong mương....
Nghệ Nhàn chỉ nghĩ đến đống lá xanh rơi khắp giường, cũng biết chuyện đã rồi không thể không làm, cũng không còn quan tâm đến đại họa trên đại lục Cửu Hi mà đại sư tỷ nói nữa.
Hai người đi thật nhanh, bình minh qua Gi ng Thanh trấn, một đường đi về hướng đông. Có lẽ do trời mới sáng, dọc đường cũng không thấy quá nhiều người đi đường, có vài người vừa thấy Lam Đồng thân hình cao to, cũng nhanh chóng tránh né, ngược lại cũng có mắt nhìn.
"Chúng ta đi rừng Ai Nhĩ Pháp trước, rồi về Á Tư thành hoặc Khố Tư thành, cố gắng đi nhanh một chút, còn có thể gặp Tần Tuyên và Tiểu Bạch."
"Tinh Linh tộc a....." Lam Đồng nói tiếng cảm khái, thần sắc vi diệu.
Nghệ Nhàn cũng đã biết Tinh Linh tộc và thú nhân tộc không ưa nhau, còn ghét nhau nhiều hơn, mà lần trước các nàng dùng tinh linh giữ cửa gài bẫy Lam Đồng, nên cũng hiểu được người này đang do dự cái gì, "Tinh Linh tộc rất là hiếu khách."
Lam Đồng nhìn Tiểu Lam duỗi tứ chi ngủ gáy khò khò, lại nhìn Nhị Lam trong tả còn đang vặn vẹo, trong mắt cũng hiện lên ý niệm cường đại, "Đi!"
Dù biết sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng vẫn muốn đến.
Nghệ Nhàn nhìn tiểu gia hỏa trong ngực nàng cùng tiểu gia hỏa bên kia có chút lo lắng, "Nhị Lam gần đây còn muốn học đi."
Vẻ mặt Lam Đồng bình tĩnh, "để cho nàng đi."
Tốc độ bò của Nhị Lam đã nhanh hơn, túm chặt góc áo của Nghệ Nhàn tuột xuống, có thể nói là rất can đảm. Nghệ Nhàn coi như cũng hiểu được nàng làm sao xuống giường rồi chui vào gầm giường rồi, "ấu tể thú nhân tộc có phải đều như vậy không?"
Lam Đồng trầm ngâm một hồi, "không hoàn toàn, có lẽ Nhị Lam thông minh hơn."
Nghệ Nhàn cũng lần đầu nghe gia súc này nói thật, trong lòng cũng có chút vui, tim đập nhanh như nai nhảy loạn, rồi lại nghe Lam Đồng siết chặt nắm đấm, "ta khi còn nhỏ cũng thông minh như vậy, còn biết đem đám khi dễ ta đánh bại hết."
Vậy tiểu cô nương trốn một góc ở đường hầm thời không khóc hu hu là ai vậy ta?
Nghệ Nhàn nhìn Lam Đồng cũng không phát hiện ra được nhu tình bên trong của mình, "phải phải, cũng không biết Nhị Lam là ấu tể của ai, còn học thông minh giống ngươi khi còn nhỏ a."
Nhị Lam được hai cái nương thổi phồng lên, nàng cẩn thận đứng dậy, hai chân nhỏ run rẩy không ngừng, bụng cố gắng vài hơi, liền thất bại.
Nghệ Nhàn cũng lo lắng hành động đột ngột của tiểu gia hỏa này, khi Nhị Lam sắp ngã xuống liền đỡ lấy, "ngươi lại cậy mạnh a."
Nhị Lam chu mỏ, "Ah."
Âm thanh mặc dù ngắn, nhưng vô cùng rõ ràng.
Nghệ Nhàn ngạc nhiên phát hiện trong miệng tiểu gia hỏa có vài mảnh màu trứng, nàng tự tay thăm dò, liền bị Nhị Lam ngậm lại, "Lam Đồng, ngươi xem, Nhị Lam mọc răng rồi a?"
Hai người mất công một hồi, mới khiến Nhị Lam há miệng ra được.
Phù phù --
Lam Đồng định đến gần, bị Nhị Lam phun nước bọt, đầu sỏ thổi nước bọt còn thổi luôn bong bóng, cười ha ha lộ cả răng, nàng lau mặt đưa ngón tay ra, không ngạc nhiên liền bị cắn một cái, "đúng là mọc răng rồi."
Nghệ Nhàn cảm thấy tốc độ Nhị Lam lớn quá nhanh, dựa theo tiến trình này, không chờ các nàng đến Tinh Linh tộc, Nhị Lam đã biết đi trên đất rồi, "thật ra đã ăn cái gì mà lớn nhanh như vậy?"
Khi vừa mới sinh, thân thể Nghệ Nhàn vừa hồi phục đã bú sữa, nhưng Nhị Lam thật cổ quái, không thích uống sữa. Sau đó thì ăn theo khẩu phần của ấu tể thú nhân tộc, quả tím thêm chút sữa, thỉnh thoảng còn uy thêm chút thịt băm nhỏ nấu chín. Đến Vãng Sinh Chi Địa, thực đơn Nhị Lam cũng cao hơn một chút, bữa ăn cũng xa hoa hơn.
Các lão thường cho một ít dược liệu bổ cùng thịt băm vào trong, cứ vậy một ngày năm sáu bữa cho ăn....
Lam Đồng nhìn ngón tay bị Nhị Lam cắn đến hồng, "dinh dưỡng đầy đủ, dĩ nhiên là lớn nhanh, sau này sợ là vượt qua Tiểu Lam."
Tiểu Lam gãi gãi cái bụng bạch mao của mình, hơi trở mình, không biết mơ thấy cái gì, còn phát ra tiếng khò khè.
Nghệ Nhàn thấy mặt trời đã lên cao, cũng không còn sớm nữa, liền đưa tay cào cào hàm dưới mao nhung của Tiểu Lam, Tiểu Lam thoải mái duỗi thẳng tứ chi, nhưng lại không thấy mở mắt, tiếng khò khè lại vui vẻ hơn.
"Xem ra dọc đường nên tìm chỗ trọ."
"Cũng được."
Nghệ Nhàn dùng nhiều cách, cuối cùng Lam Đồng đem tiểu gia hoa xốc lên, lắc lắc, dựng lên vai vác đi, hiệu suất cực nhanh, Tiểu Lam đang buồn ngủ cũng phải tình lại, điều chỉnh tư thế, ôm đầu Lam Đồng ngủ tiếp.
Khiến Nghệ Nhàn đi bên cạnh trợn tròn mắt, nàng ước lượng tiểu oa nhi trong ngực một chút, cảm giác có gì đó không giống người, "nhìn đi, tại ngươi chiều quá đó."
Nhị Lam mở miệng cười, còn cùng Nghệ Nhàn một đường a a a a.
Rất nhanh, mặt trời ngã về tây, bóng đêm bao phủ. Con đường phía trước chire có đại thụ xào xào, liếc mắt không thấy đích, muốn đi qua mảnh rừng này, sợ là phải dành hết mấy ngày.
"Đại sư tỷ chắc không đuổi kịp --"
"Bụp --"
Nghệ Nhàn vừa nói xong, gáy bị đánh một cái. Một quả rừng rơi trên đất lăn hai cái, dừng bên chân nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, là một cái chân nhỏ mịn màng lắc a lắc.
"Nghệ Nhàn, các ngươi chậm quá."
"..."
Miên Hoa Đường gặm trái cây rắc rắc, sau đó vỏ bay về phía Nghệ Nhàn, Miên Hoa Đường hoảng sợ, "ai nha."
Nghệ Nhàn vội tránh, không ngờ tránh được một quả lại có 10 quả bay tới, cuối cùng đánh vào người Lam Đồng toàn bộ.
"Ngươi ngốc a, không tránh đi."
"Khụ khụ," Lam Đồng bị đau xoa ngực, "đúng là có chút đau."
Đại sư tỷ tự mình xuất thủ, sao có thể dễ dàng cho ngươi qua như vậy được.
Nghệ Nhàn nhíu mày, "đại sư tỷ."
Một người từ trên cây vèo một cái hạ xuống, Nghệ Nhàn tập trụng nhìn, phát hiện là Miên Hoa Đường, vừa định vươn tay, nhớ đến còn có một người nữa, cũng may Miên Hoa Đường ổn định thân mình giữa không trung, sau khi hạ xuống còn sờ pp của mình, bất mãn kêu, "đại sư tỷ."
Người này một lời không hợp liền đuổi, hơn phân nửa là tâm tình khó chịu nên mới thế a.
Nghệ Nhàn tê da đầu, cảm giác mông mình cũng sắp đau, "đại sư tỷ định cùng ta đến rừng Ai Nhĩ Pháp sao?"
Bụp
Bụp
Bụp
Liên tục ba bốn cái hột cứng ném xuống, toàn bộ nằm dưới chân Nghệ Nhàn, nhưng không có lời đáp lại. Nàng cúi đầu, nhìn mắt Nhị Lam đang cười hì hì, tâm tình nháy mắt khẩn trương.
"Nghe Các lão nói ngươi đã kích phát một nửa huyết mạch kia, sao lại chạy chậm như vậy?"
"..."
Chậm chỗ nào.
Trong một ngầy nàng hầu như đều thuấn di, Lam Đồng muốn đuổi cũng phải chạy mới theo kịp nàng. Dựa theo lộ trình đi, đường dài 10 ngày nàng cũng đã rút ngắn thành 1 ngày rồi a, kết quả lại tới chỗ đại sư tỷ ở đây, ngược lại biến thành nàng co đầu rút cổ đi về phía trước.
Nghệ Nhàn, "Không nên khoác lác, sẽ bị ngươi phát hiện."
Nàng đúng là không muốn làm người chim bị mũi tên người bắn lên trung rơi xuống.
Tử Hàn đổi tư thế, tiếp tục lựa trái cây không biết nhặt được ở đâu, "cũng không quá ngu, trước đó không phải ngươi có nhiều vấn đề muốn hỏi ta sao, vội vàng chạy đi như vậy, có phải quên mang gì đi cùng không?"
Nghệ Nhàn vô ý thức liếc Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường không tim không phổi, một chút cũng không nhận thấy giữa các nàng đang kình nhau.
"Miên Hoa Đường nhớ đại sư tỷ đã lâu."
"Đúng là chỉ có Tiểu Miên Hoa tốt, không giống như vài người a, nuôi phải một cái bạch nhãn...."
Nghệ Nhàn suýt quỳ xuống với đại sư tỷ, "đại sư tỷ, ta sai rồi."
Tử Hàn đột nhiên hứng thú, tư thế lười biếng cũng thay đổi, vô cùng hứng thú hỏi, "nói xem, ngươi sai chỗ nào?"
Nghệ Nhàn, "Ta không nên bỏ đi mà không nói."
Tử Hàn liếc nàng một cái, có chút bất mãn, "vậy thôi hả?
Nghệ Nhàn kiên định gật đầu, "hết rồi." sau đó nàng cẩn thận nhìn người trên cây, phát hiện Tử Hàn lại nằm xuống tiếp.
Hồi lâu, mới nghe một câu, "biết lỗi là tốt rồi."
Lam Đồng nhân lúc các nàng nói chuyện, đi tìm một ít cành cây, đốt lửa, thậm chí còn mang đến một con mồi không biết từ đâu tha đến, đang làm thịt.
Nghệ Nhàn thấy đại sư tỷ không truy cứu nữa, trộm thở phào nhẹ nhõm, "một con lớn như vậy, ngươi săn được chỗ nào vậy?"
Lam Đồng đang rút xương, tay dừng lại một chút, "không phải là của các ngươi sắn để đây sao?"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trăm miệng một lời, "không có a."
Nghệ Nhàn ôm Nhị Lam trong lòng, vừa nhận tội với đại sư tỷ, căn bản không có thời gian làm việc này. Hơn nữa mỗi lần đi săn, đều giao cho Lam Đồng hoặc là Miên Hoa Đường.
Lam Đồng vừa vào rừng nhặt cành cây khô về, vừa quay đầu thì thấy đồ săn được nằm một bên, lại thấy Miên Hoa Đường nhàn rồi ngồi cạnh Tiểu Lam, liền theo quán tính cho rằng Miên Hoa Đường săn về.
Miên Hoa Đường, "???"
Miên Hoa Đường vò đầu, "chuyện gì vậy?"
Nghệ Nhàn, "không thể nào là Miên Hoa Đường."
Miên Hoa Đường không có rời tầm mắt nàng, trừ phi biết phân thân, nếu không sao có thể bắt được con mồi lớn trong thời gian ngắn như vậy được, cũng không thể làm mà không có tiếng động được.
Lam Đồng, "cái này thật kỳ quái."
Không lẽ con mồi chủ động nằm chết trước mặt nàng?
Ánh mắt Nghệ Nhàn quét qua mọi người một vòng, đến cả đại sư tỷ trên cây cũng không tha, cuối cùng nhìn Tiểu Lam và Nhị Lam một hồi, rồi lại nhìn Tiểu Lam đột nhiên bẩn thỉu.
Vừa rồi.....
Tiểu gia hỏa mới rời tầm mắt của nàng.
Tiểu Lam mở to đôi mắt vô tội, chớp chớp nhìn các nàng.
Lam Đồng khom lưng đi xuyên qua từng tàng cây, "vì sao chúng ta phải đi lén lút?"
"Suỵt."
Nghệ Nhàn dùng đám rối nhỏ mở đường, cẩn thận cách xa trạm gác của Vãng Sinh Chi Địa, còn đại sư tỷ và tên phản bội cũng không có theo, có thể thấy chuyện rời đi có bao nhiêu kiên định.
Hai người vừa ra khỏi Vãng Sinh Chi Địa, nàng mới giải thích, "nếu ta còn tiếp tục chờ, đại sư tỷ sẽ đem cục diện rối rắm này quăng lại cho ta, ngươi còn muốn về thú nhân tộc không?"
Lam Đồng, "Muốn!"
Tiểu Lam bị Lam Đồng kẹp dưới nách, hai mắt đã mọc sao, nhưng vẫn không quên tiểu đồng bọn, "Đường Đường đâu?"
Miên Hoa Đường là tên phản đồ, hay dựa dẫm đại sư tỷ như là dây leo có gì nói đó, Nghệ Nhàn suy nghĩ một hồi, "nàng sẽ đuổi theo sau, đừng lo lắng."
Nếu mang theo Miên Hoa Đường, chỉ sợ không quá ba dặm nàng sẽ bị đại sư tỷ mang về.
Dọc đường đi Nhị Lam luôn ngoan ngoãn không hề hé răng, trừng to mắt nhìn hai mẫu thân bỏ chạy thục mạng, nhìn xung quanh vắng lặng có chút không ổn. Ở trong ngực Nghệ Nhàn lắc một lắc một cái, cực kỳ giống sâu lông đang nhúc nhích.
Nghệ Nhàn gia tăng lực đạo mới cản Nhị Lam lại được, vỗ nhẹ cặp pp đô thịt của nàng, "ngoan, nghe lời, chờ trời sáng, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi, sẽ cho ngươi xuống chơi."
So với hài tử khác, Nhị Lam có thiên phú dị bẩm, vô cùng thông minh. Vừa học lật người cũng đã sắp bò muốn đi, cố gắng muốn một bước lên trời. Nhìn đám rối giữ Nhị Lam cũng cản không được, từng cái như thuyền lật trong mương....
Nghệ Nhàn chỉ nghĩ đến đống lá xanh rơi khắp giường, cũng biết chuyện đã rồi không thể không làm, cũng không còn quan tâm đến đại họa trên đại lục Cửu Hi mà đại sư tỷ nói nữa.
Hai người đi thật nhanh, bình minh qua Gi ng Thanh trấn, một đường đi về hướng đông. Có lẽ do trời mới sáng, dọc đường cũng không thấy quá nhiều người đi đường, có vài người vừa thấy Lam Đồng thân hình cao to, cũng nhanh chóng tránh né, ngược lại cũng có mắt nhìn.
"Chúng ta đi rừng Ai Nhĩ Pháp trước, rồi về Á Tư thành hoặc Khố Tư thành, cố gắng đi nhanh một chút, còn có thể gặp Tần Tuyên và Tiểu Bạch."
"Tinh Linh tộc a....." Lam Đồng nói tiếng cảm khái, thần sắc vi diệu.
Nghệ Nhàn cũng đã biết Tinh Linh tộc và thú nhân tộc không ưa nhau, còn ghét nhau nhiều hơn, mà lần trước các nàng dùng tinh linh giữ cửa gài bẫy Lam Đồng, nên cũng hiểu được người này đang do dự cái gì, "Tinh Linh tộc rất là hiếu khách."
Lam Đồng nhìn Tiểu Lam duỗi tứ chi ngủ gáy khò khò, lại nhìn Nhị Lam trong tả còn đang vặn vẹo, trong mắt cũng hiện lên ý niệm cường đại, "Đi!"
Dù biết sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng vẫn muốn đến.
Nghệ Nhàn nhìn tiểu gia hỏa trong ngực nàng cùng tiểu gia hỏa bên kia có chút lo lắng, "Nhị Lam gần đây còn muốn học đi."
Vẻ mặt Lam Đồng bình tĩnh, "để cho nàng đi."
Tốc độ bò của Nhị Lam đã nhanh hơn, túm chặt góc áo của Nghệ Nhàn tuột xuống, có thể nói là rất can đảm. Nghệ Nhàn coi như cũng hiểu được nàng làm sao xuống giường rồi chui vào gầm giường rồi, "ấu tể thú nhân tộc có phải đều như vậy không?"
Lam Đồng trầm ngâm một hồi, "không hoàn toàn, có lẽ Nhị Lam thông minh hơn."
Nghệ Nhàn cũng lần đầu nghe gia súc này nói thật, trong lòng cũng có chút vui, tim đập nhanh như nai nhảy loạn, rồi lại nghe Lam Đồng siết chặt nắm đấm, "ta khi còn nhỏ cũng thông minh như vậy, còn biết đem đám khi dễ ta đánh bại hết."
Vậy tiểu cô nương trốn một góc ở đường hầm thời không khóc hu hu là ai vậy ta?
Nghệ Nhàn nhìn Lam Đồng cũng không phát hiện ra được nhu tình bên trong của mình, "phải phải, cũng không biết Nhị Lam là ấu tể của ai, còn học thông minh giống ngươi khi còn nhỏ a."
Nhị Lam được hai cái nương thổi phồng lên, nàng cẩn thận đứng dậy, hai chân nhỏ run rẩy không ngừng, bụng cố gắng vài hơi, liền thất bại.
Nghệ Nhàn cũng lo lắng hành động đột ngột của tiểu gia hỏa này, khi Nhị Lam sắp ngã xuống liền đỡ lấy, "ngươi lại cậy mạnh a."
Nhị Lam chu mỏ, "Ah."
Âm thanh mặc dù ngắn, nhưng vô cùng rõ ràng.
Nghệ Nhàn ngạc nhiên phát hiện trong miệng tiểu gia hỏa có vài mảnh màu trứng, nàng tự tay thăm dò, liền bị Nhị Lam ngậm lại, "Lam Đồng, ngươi xem, Nhị Lam mọc răng rồi a?"
Hai người mất công một hồi, mới khiến Nhị Lam há miệng ra được.
Phù phù --
Lam Đồng định đến gần, bị Nhị Lam phun nước bọt, đầu sỏ thổi nước bọt còn thổi luôn bong bóng, cười ha ha lộ cả răng, nàng lau mặt đưa ngón tay ra, không ngạc nhiên liền bị cắn một cái, "đúng là mọc răng rồi."
Nghệ Nhàn cảm thấy tốc độ Nhị Lam lớn quá nhanh, dựa theo tiến trình này, không chờ các nàng đến Tinh Linh tộc, Nhị Lam đã biết đi trên đất rồi, "thật ra đã ăn cái gì mà lớn nhanh như vậy?"
Khi vừa mới sinh, thân thể Nghệ Nhàn vừa hồi phục đã bú sữa, nhưng Nhị Lam thật cổ quái, không thích uống sữa. Sau đó thì ăn theo khẩu phần của ấu tể thú nhân tộc, quả tím thêm chút sữa, thỉnh thoảng còn uy thêm chút thịt băm nhỏ nấu chín. Đến Vãng Sinh Chi Địa, thực đơn Nhị Lam cũng cao hơn một chút, bữa ăn cũng xa hoa hơn.
Các lão thường cho một ít dược liệu bổ cùng thịt băm vào trong, cứ vậy một ngày năm sáu bữa cho ăn....
Lam Đồng nhìn ngón tay bị Nhị Lam cắn đến hồng, "dinh dưỡng đầy đủ, dĩ nhiên là lớn nhanh, sau này sợ là vượt qua Tiểu Lam."
Tiểu Lam gãi gãi cái bụng bạch mao của mình, hơi trở mình, không biết mơ thấy cái gì, còn phát ra tiếng khò khè.
Nghệ Nhàn thấy mặt trời đã lên cao, cũng không còn sớm nữa, liền đưa tay cào cào hàm dưới mao nhung của Tiểu Lam, Tiểu Lam thoải mái duỗi thẳng tứ chi, nhưng lại không thấy mở mắt, tiếng khò khè lại vui vẻ hơn.
"Xem ra dọc đường nên tìm chỗ trọ."
"Cũng được."
Nghệ Nhàn dùng nhiều cách, cuối cùng Lam Đồng đem tiểu gia hoa xốc lên, lắc lắc, dựng lên vai vác đi, hiệu suất cực nhanh, Tiểu Lam đang buồn ngủ cũng phải tình lại, điều chỉnh tư thế, ôm đầu Lam Đồng ngủ tiếp.
Khiến Nghệ Nhàn đi bên cạnh trợn tròn mắt, nàng ước lượng tiểu oa nhi trong ngực một chút, cảm giác có gì đó không giống người, "nhìn đi, tại ngươi chiều quá đó."
Nhị Lam mở miệng cười, còn cùng Nghệ Nhàn một đường a a a a.
Rất nhanh, mặt trời ngã về tây, bóng đêm bao phủ. Con đường phía trước chire có đại thụ xào xào, liếc mắt không thấy đích, muốn đi qua mảnh rừng này, sợ là phải dành hết mấy ngày.
"Đại sư tỷ chắc không đuổi kịp --"
"Bụp --"
Nghệ Nhàn vừa nói xong, gáy bị đánh một cái. Một quả rừng rơi trên đất lăn hai cái, dừng bên chân nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, là một cái chân nhỏ mịn màng lắc a lắc.
"Nghệ Nhàn, các ngươi chậm quá."
"..."
Miên Hoa Đường gặm trái cây rắc rắc, sau đó vỏ bay về phía Nghệ Nhàn, Miên Hoa Đường hoảng sợ, "ai nha."
Nghệ Nhàn vội tránh, không ngờ tránh được một quả lại có 10 quả bay tới, cuối cùng đánh vào người Lam Đồng toàn bộ.
"Ngươi ngốc a, không tránh đi."
"Khụ khụ," Lam Đồng bị đau xoa ngực, "đúng là có chút đau."
Đại sư tỷ tự mình xuất thủ, sao có thể dễ dàng cho ngươi qua như vậy được.
Nghệ Nhàn nhíu mày, "đại sư tỷ."
Một người từ trên cây vèo một cái hạ xuống, Nghệ Nhàn tập trụng nhìn, phát hiện là Miên Hoa Đường, vừa định vươn tay, nhớ đến còn có một người nữa, cũng may Miên Hoa Đường ổn định thân mình giữa không trung, sau khi hạ xuống còn sờ pp của mình, bất mãn kêu, "đại sư tỷ."
Người này một lời không hợp liền đuổi, hơn phân nửa là tâm tình khó chịu nên mới thế a.
Nghệ Nhàn tê da đầu, cảm giác mông mình cũng sắp đau, "đại sư tỷ định cùng ta đến rừng Ai Nhĩ Pháp sao?"
Bụp
Bụp
Bụp
Liên tục ba bốn cái hột cứng ném xuống, toàn bộ nằm dưới chân Nghệ Nhàn, nhưng không có lời đáp lại. Nàng cúi đầu, nhìn mắt Nhị Lam đang cười hì hì, tâm tình nháy mắt khẩn trương.
"Nghe Các lão nói ngươi đã kích phát một nửa huyết mạch kia, sao lại chạy chậm như vậy?"
"..."
Chậm chỗ nào.
Trong một ngầy nàng hầu như đều thuấn di, Lam Đồng muốn đuổi cũng phải chạy mới theo kịp nàng. Dựa theo lộ trình đi, đường dài 10 ngày nàng cũng đã rút ngắn thành 1 ngày rồi a, kết quả lại tới chỗ đại sư tỷ ở đây, ngược lại biến thành nàng co đầu rút cổ đi về phía trước.
Nghệ Nhàn, "Không nên khoác lác, sẽ bị ngươi phát hiện."
Nàng đúng là không muốn làm người chim bị mũi tên người bắn lên trung rơi xuống.
Tử Hàn đổi tư thế, tiếp tục lựa trái cây không biết nhặt được ở đâu, "cũng không quá ngu, trước đó không phải ngươi có nhiều vấn đề muốn hỏi ta sao, vội vàng chạy đi như vậy, có phải quên mang gì đi cùng không?"
Nghệ Nhàn vô ý thức liếc Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường không tim không phổi, một chút cũng không nhận thấy giữa các nàng đang kình nhau.
"Miên Hoa Đường nhớ đại sư tỷ đã lâu."
"Đúng là chỉ có Tiểu Miên Hoa tốt, không giống như vài người a, nuôi phải một cái bạch nhãn...."
Nghệ Nhàn suýt quỳ xuống với đại sư tỷ, "đại sư tỷ, ta sai rồi."
Tử Hàn đột nhiên hứng thú, tư thế lười biếng cũng thay đổi, vô cùng hứng thú hỏi, "nói xem, ngươi sai chỗ nào?"
Nghệ Nhàn, "Ta không nên bỏ đi mà không nói."
Tử Hàn liếc nàng một cái, có chút bất mãn, "vậy thôi hả?
Nghệ Nhàn kiên định gật đầu, "hết rồi." sau đó nàng cẩn thận nhìn người trên cây, phát hiện Tử Hàn lại nằm xuống tiếp.
Hồi lâu, mới nghe một câu, "biết lỗi là tốt rồi."
Lam Đồng nhân lúc các nàng nói chuyện, đi tìm một ít cành cây, đốt lửa, thậm chí còn mang đến một con mồi không biết từ đâu tha đến, đang làm thịt.
Nghệ Nhàn thấy đại sư tỷ không truy cứu nữa, trộm thở phào nhẹ nhõm, "một con lớn như vậy, ngươi săn được chỗ nào vậy?"
Lam Đồng đang rút xương, tay dừng lại một chút, "không phải là của các ngươi sắn để đây sao?"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trăm miệng một lời, "không có a."
Nghệ Nhàn ôm Nhị Lam trong lòng, vừa nhận tội với đại sư tỷ, căn bản không có thời gian làm việc này. Hơn nữa mỗi lần đi săn, đều giao cho Lam Đồng hoặc là Miên Hoa Đường.
Lam Đồng vừa vào rừng nhặt cành cây khô về, vừa quay đầu thì thấy đồ săn được nằm một bên, lại thấy Miên Hoa Đường nhàn rồi ngồi cạnh Tiểu Lam, liền theo quán tính cho rằng Miên Hoa Đường săn về.
Miên Hoa Đường, "???"
Miên Hoa Đường vò đầu, "chuyện gì vậy?"
Nghệ Nhàn, "không thể nào là Miên Hoa Đường."
Miên Hoa Đường không có rời tầm mắt nàng, trừ phi biết phân thân, nếu không sao có thể bắt được con mồi lớn trong thời gian ngắn như vậy được, cũng không thể làm mà không có tiếng động được.
Lam Đồng, "cái này thật kỳ quái."
Không lẽ con mồi chủ động nằm chết trước mặt nàng?
Ánh mắt Nghệ Nhàn quét qua mọi người một vòng, đến cả đại sư tỷ trên cây cũng không tha, cuối cùng nhìn Tiểu Lam và Nhị Lam một hồi, rồi lại nhìn Tiểu Lam đột nhiên bẩn thỉu.
Vừa rồi.....
Tiểu gia hỏa mới rời tầm mắt của nàng.
Tiểu Lam mở to đôi mắt vô tội, chớp chớp nhìn các nàng.
Tác giả :
Nhạn Quá Ngô Ngân