Ngự Thú Nữ Vương
Quyển 3 - Chương 5: Vợ chồng gặp nhau
Âm thanh xe lăn bánh chuyển động. Trên đường xuất hiện một chiếc xe ngựa.
Trong xe ngựa, Tô Ngâm Duyệt bị điểm huyệt đạo không thể cử động. nàng ưỡn bụng nhô cao nằm ngửa, lưng bị mặt xe thô sáp làm cho đau nhức, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Ánh mắt nhìn thẳng mui xe, trong lòng vạn phần lo lắng.
Cho đến bây giờ, nàng còn không biết đã xảy ra chuyện gì? Hai tỳ nữ của chị họ sao lại đánh nàng bất tỉnh. Ấn tượng cuối cùng của nàng chính là nhìn thấy chị họ và Thúy nhi té xỉu, mà nàng thì bị hai người này điểm huyệt mang đi.
Nàng không biết bọn họ muốn dẫn nàng đi đâu? Càng không biết là do người phương nào làm? Bây giờ nàng chỉ lo lắng mình có thể bị nguy hiểm gì không? Cùng đứa nhỏ trong bụng có thể bị thương hay không? Còn Tĩnh nhi, bọn họ có phát hiện ra nàng đã biến mất hay chưa? Bây giờ hy vọng duy nhất của nàng chính là Tĩnh nhi có thể tìm thấy nàng. Nàng không sợ mình có chuyện, chỉ lo lắng cho đứa bé.
Hai tỳ nữ bên cạnh Tô Ngâm Duyệt cũng không có nói chuyện, trong xe an tĩnh có thể dọa người, chỉ nghe tiếng bánh xe điên cuồng lọt vào trong tai.
Tô Ngâm Duyệt không biết trải qua bao lâu, xe ngựa cuối cùng dừng lại. Lòng của nàng không tự chủ nhói lên, kế tiếp đợi chờ nàng sẽ là những chuyện gì đây?
"Đến rồi...!"
Hai tỳ nữ trên xe một trái, một phải nâng Tô Ngâm Duyệt dậy, mặc dù bụng nàng ưỡn to ra nhưng xem vẻ hai cô nương xinh xắn này cũng không chút nào cố sức, xem ra võ công của các nàng ấy không tệ.
Sống lưng Tô Ngâm Duyệt đau đến mức khiến cho nàng cảm thấy chết lặng, sau khi ra khỏi xe ngựa, trong nháy mắt, tầm mắt của nàng có chút không thích ứng. Nhưng rất nhanh lập tức phát hiện xe ngựa đã dừng lại bên ngoài một cửa viện lớn.
Tỳ nữ đỡ nàng đến cửa viện, sau đó gõ cửa.
Rất nhanh, cửa được mở ra. Một gã sai vặt dáng dấp bình thường mở cửa, nhìn bọn họ gật đầu một cái. Sau đó nép người sang một bên, để cho hai tỳ nữ dìu Tô Ngâm Duyệt đi vào, Tô Ngâm Duyệt nghe được âm thanh đóng cửa.
Điều khiến Tô Ngâm Duyệt ngạc nhiên chính là, hai tỳ nữ trực tiếp đưa nàng vào một gian phòng khách. Sau đó lại có hai tỳ nữ đến hầu hạ nàng, tắm rửa sạch sẽ, dâng trà, thật không có gì để trách cứ. Nhưng càng như vậy, trong lòng Tô Ngâm Duyệt lại càng không yên tâm.
Mang thai trong người dễ dàng mệt mỏi, Tô Ngâm Duyệt nằm ở trên giường trong phòng khách, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.
Mà bên kia, hai tỳ nữ lúc trước đi tới chỗ hẻo lánh phía sau viện, lúc này mới thả bồ câu bay đi đưa tin.
Khi Tô Ngâm Duyệt tỉnh lại, sắc trời đã tối. Huyệt đạo của nàng đã được giải, nàng muốn tìm cách trốn đi, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao bụng nàng bây giờ cũng rất lớn.
Hai tỳ nữ hầu hạ Tô Ngâm Duyệt nghe được tiếng động bên trong, vội tiến vào, sau đó hầu hạ nàng rời giường.
"Phu nhân, bây giờ người muốn dùng bữa tối hay không?" Một trong hai tỳ nữ hỏi.
Tô Ngâm Duyệt gật đầu một cái, nàng quyết định bình tĩnh tâm tình lại, trước tiên không nên phiền não. Điều trước mắt là nàng phải từng chút một tìm hiểu thật kĩ nơi này, may ra còn có cơ hội bỏ trốn, hoặc cũng có thể nghĩ ra cách mang tin tức đưa cho Tĩnh nhi.
Bình tĩnh lại Tô Ngâm Duyệt tương đối phối hợp, không ồn ào cũng không náo loạn, mặc dù bản thân nàng cũng không thể nói chuyện. Chỉ là dáng vẻ trấn tĩnh của nàng khi đến một nơi xa lạ như thế, khiến cho mọi người trong viện này cũng có chút kinh ngạc.
Có điều là, Tô Ngâm Duyệt duy trì trấn tĩnh không được bao lâu, sau khi nàng dùng xong bữa tối. Lập tức nghe phía ngoài truyền đến tiếng động, hình như có người đang đến. Nhưng mà, nàng tuyệt đối không ngờ, người tới lúc này lại có quan hệ với nàng.
Chỉ thấy gã sai vặt đến, mang theo hai tỳ nữ lúc trước bên cạnh Lâm phu nhân, không biết nói vào tai cái gì, mà hai tỳ nữ kia đưa mắt nhìn nhau, gật đầu một cái, rồi hướng về gã sai vặt phân phó chuyện gì đó.
Tô Ngâm Duyệt cũng không nghe được, chẳng qua là dùng xong bữa thì an tĩnh ngồi ở chỗ đó, nhìn tỳ nữ còn lại dọn dẹp bát đũa trên bàn, sau đó chờ đợi, những người này rốt cuộc là muốn xử lý nàng thế nào đây? Nhưng không ngờ chỉ một lát sau, đã thấy hai gã sai vặt đỡ một nam tử đi vào, bước đi xem ra không được tự nhiên. Có điều sao nàng lại cảm giác quần áo của người này nhìn quen mắt như vậy chứ?
Tô Ngâm Duyệt nhìn bóng dáng kia càng ngày càng gần, trong lòng có cảm giác không tốt. Đúng lúc này, nam tử được đỡ đi đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt Tô Ngâm Duyệt lập tức trừng lớn, vô cùng hoảng sợ nhìn ông ấy.
"Ư.. ư....." Phu quân, sao lại là phu quân? Tô Ngâm Duyệt nhìn thấy người đi tới chính là phu quân của mình. Cảm thấy dưới chân mềm nhũn, nếu không phải nàng đang ngồi ở trên ghế, chỉ sợ đã té ngã.
Âu Dương Ngự cũng sửng sốt nhìn nàng, ông vốn không biết mình bị ai làm cho hôn mê rồi mang đến nơi này. Kết quả càng không ngờ tới lại được nhìn thấy thê tử của mình, ánh mắt ông nhanh chóng liếc nhìn thê tử từ trên xuống, khi nhìn thấy nàng gần như không có bất kỳ chỗ nào không ổn, trong lòng nhẹ đi. Nhưng khi bình tĩnh lại, lòng ông càng thêm nghi ngờ, giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng xa, rốt cuộc là ai? Chẳng những phái gian tế trà trộn vào doanh trại bắt ông đi, nay thê tử cũng bị bắt tới đây, còn mang đến ở phía xa Hoàng Thành? Hơn nữa Tĩnh nhi và An nhi đâu? Sao bọn chúng để người ta mang Duyệt Nhi đi?
Trong lòng Âu Dương Ngự có quá nhiều điểm nghi ngờ, nhưng ông cũng không hỏi han ầm ĩ, có điều vẫn không ngừng tính toán, suy đoán người sau bức màn này là ai? Lại có mục đích gì?
Hai gã sai vặt đem Âu Dương Ngự đỡ đến bên cạnh Tô Ngâm Duyệt, sau đó buông tay ra đứng qua một bên, dường như cũng không sợ Âu Dương Ngự có động tác gì, hay là sẽ trốn.... Có lẽ, bọn họ hẳn đã cho Âu Dương Ngự uống qua thuốc gì đó, cho nên Tô Ngâm Duyệt mới nhìn thấy dáng vẻ phu quân của mình xem ra hoàn toàn vô lực
"Ư..a..ư.... ." Phu quân chàng thế nào? Tô Ngâm Duyệt nhìn Âu Dương Ngự, hoảng sợ đi qua đồng thời vô cùng lo lắng, gắng gượng khó khăn di chuyển cái bụng đến bên người Âu Dương Ngự.
"Ta không sao." Âu Dương Ngự lắc đầu một cái, ông chỉ là bị người ta hạ Nhuyễn Cốt Tán. Bây giờ nhìn thấy thê tử ở đây, ngược lại ông càng lo lắng cho an nguy của nàng ấy. Mắt nhìn tới bụng của nàng, đáy mắt có vẻ lo âu, nhưng cũng là nhu tình.
Tô Ngâm Duyệt đưa tay nắm lấy tay Âu Dương Ngự, mặc dù thân ở hoàn cảnh khốn khó, nhưng có thể cùng phu quân ở chung một chỗ, trong lòng nàng hoảng sợ nay cũng bình tĩnh lại rất nhiều.
Lúc này Âu Dương Ngự mới quay đầu nhìn về tỳ nữ và gã sai vặt vẫn đang quan sát họ, mở miệng nói:
"Các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao đem phu thê chúng ta mang tới nơi này?"
Tô Ngâm Duyệt cũng nhìn bọn họ, trong lòng nghi hoặc không thôi. Mặc dù mới đến, nhưng thật ra nàng cũng không hề bị đối đãi tệ lắm, cho nên, càng như vậy ngược lại càng không rõ ràng lắm người ở đằng sau đang có mục đích gì. Bây giờ nghe Âu Dương Ngự hỏi, tất nhiên cũng lắng tai lên nghe.
Những gã sai vặt, tỳ nữ kia không trả lời, chỉ có hai tỳ nữ đã đem Tô Ngâm Duyệt đến đưa mắt nhìn nhau, sau đó đáp:
"Thứ cho chúng ta không thể trả lời, chờ chủ nhân đến, các ngươi sẽ hiểu."
Dứt lời, các nàng không để cho Âu Dương Ngự có cơ hội hỏi nhiều, trực tiếp cho người dẫn hai vợ chồng đi xuống.
Trong xe ngựa, Tô Ngâm Duyệt bị điểm huyệt đạo không thể cử động. nàng ưỡn bụng nhô cao nằm ngửa, lưng bị mặt xe thô sáp làm cho đau nhức, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Ánh mắt nhìn thẳng mui xe, trong lòng vạn phần lo lắng.
Cho đến bây giờ, nàng còn không biết đã xảy ra chuyện gì? Hai tỳ nữ của chị họ sao lại đánh nàng bất tỉnh. Ấn tượng cuối cùng của nàng chính là nhìn thấy chị họ và Thúy nhi té xỉu, mà nàng thì bị hai người này điểm huyệt mang đi.
Nàng không biết bọn họ muốn dẫn nàng đi đâu? Càng không biết là do người phương nào làm? Bây giờ nàng chỉ lo lắng mình có thể bị nguy hiểm gì không? Cùng đứa nhỏ trong bụng có thể bị thương hay không? Còn Tĩnh nhi, bọn họ có phát hiện ra nàng đã biến mất hay chưa? Bây giờ hy vọng duy nhất của nàng chính là Tĩnh nhi có thể tìm thấy nàng. Nàng không sợ mình có chuyện, chỉ lo lắng cho đứa bé.
Hai tỳ nữ bên cạnh Tô Ngâm Duyệt cũng không có nói chuyện, trong xe an tĩnh có thể dọa người, chỉ nghe tiếng bánh xe điên cuồng lọt vào trong tai.
Tô Ngâm Duyệt không biết trải qua bao lâu, xe ngựa cuối cùng dừng lại. Lòng của nàng không tự chủ nhói lên, kế tiếp đợi chờ nàng sẽ là những chuyện gì đây?
"Đến rồi...!"
Hai tỳ nữ trên xe một trái, một phải nâng Tô Ngâm Duyệt dậy, mặc dù bụng nàng ưỡn to ra nhưng xem vẻ hai cô nương xinh xắn này cũng không chút nào cố sức, xem ra võ công của các nàng ấy không tệ.
Sống lưng Tô Ngâm Duyệt đau đến mức khiến cho nàng cảm thấy chết lặng, sau khi ra khỏi xe ngựa, trong nháy mắt, tầm mắt của nàng có chút không thích ứng. Nhưng rất nhanh lập tức phát hiện xe ngựa đã dừng lại bên ngoài một cửa viện lớn.
Tỳ nữ đỡ nàng đến cửa viện, sau đó gõ cửa.
Rất nhanh, cửa được mở ra. Một gã sai vặt dáng dấp bình thường mở cửa, nhìn bọn họ gật đầu một cái. Sau đó nép người sang một bên, để cho hai tỳ nữ dìu Tô Ngâm Duyệt đi vào, Tô Ngâm Duyệt nghe được âm thanh đóng cửa.
Điều khiến Tô Ngâm Duyệt ngạc nhiên chính là, hai tỳ nữ trực tiếp đưa nàng vào một gian phòng khách. Sau đó lại có hai tỳ nữ đến hầu hạ nàng, tắm rửa sạch sẽ, dâng trà, thật không có gì để trách cứ. Nhưng càng như vậy, trong lòng Tô Ngâm Duyệt lại càng không yên tâm.
Mang thai trong người dễ dàng mệt mỏi, Tô Ngâm Duyệt nằm ở trên giường trong phòng khách, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.
Mà bên kia, hai tỳ nữ lúc trước đi tới chỗ hẻo lánh phía sau viện, lúc này mới thả bồ câu bay đi đưa tin.
Khi Tô Ngâm Duyệt tỉnh lại, sắc trời đã tối. Huyệt đạo của nàng đã được giải, nàng muốn tìm cách trốn đi, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao bụng nàng bây giờ cũng rất lớn.
Hai tỳ nữ hầu hạ Tô Ngâm Duyệt nghe được tiếng động bên trong, vội tiến vào, sau đó hầu hạ nàng rời giường.
"Phu nhân, bây giờ người muốn dùng bữa tối hay không?" Một trong hai tỳ nữ hỏi.
Tô Ngâm Duyệt gật đầu một cái, nàng quyết định bình tĩnh tâm tình lại, trước tiên không nên phiền não. Điều trước mắt là nàng phải từng chút một tìm hiểu thật kĩ nơi này, may ra còn có cơ hội bỏ trốn, hoặc cũng có thể nghĩ ra cách mang tin tức đưa cho Tĩnh nhi.
Bình tĩnh lại Tô Ngâm Duyệt tương đối phối hợp, không ồn ào cũng không náo loạn, mặc dù bản thân nàng cũng không thể nói chuyện. Chỉ là dáng vẻ trấn tĩnh của nàng khi đến một nơi xa lạ như thế, khiến cho mọi người trong viện này cũng có chút kinh ngạc.
Có điều là, Tô Ngâm Duyệt duy trì trấn tĩnh không được bao lâu, sau khi nàng dùng xong bữa tối. Lập tức nghe phía ngoài truyền đến tiếng động, hình như có người đang đến. Nhưng mà, nàng tuyệt đối không ngờ, người tới lúc này lại có quan hệ với nàng.
Chỉ thấy gã sai vặt đến, mang theo hai tỳ nữ lúc trước bên cạnh Lâm phu nhân, không biết nói vào tai cái gì, mà hai tỳ nữ kia đưa mắt nhìn nhau, gật đầu một cái, rồi hướng về gã sai vặt phân phó chuyện gì đó.
Tô Ngâm Duyệt cũng không nghe được, chẳng qua là dùng xong bữa thì an tĩnh ngồi ở chỗ đó, nhìn tỳ nữ còn lại dọn dẹp bát đũa trên bàn, sau đó chờ đợi, những người này rốt cuộc là muốn xử lý nàng thế nào đây? Nhưng không ngờ chỉ một lát sau, đã thấy hai gã sai vặt đỡ một nam tử đi vào, bước đi xem ra không được tự nhiên. Có điều sao nàng lại cảm giác quần áo của người này nhìn quen mắt như vậy chứ?
Tô Ngâm Duyệt nhìn bóng dáng kia càng ngày càng gần, trong lòng có cảm giác không tốt. Đúng lúc này, nam tử được đỡ đi đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt Tô Ngâm Duyệt lập tức trừng lớn, vô cùng hoảng sợ nhìn ông ấy.
"Ư.. ư....." Phu quân, sao lại là phu quân? Tô Ngâm Duyệt nhìn thấy người đi tới chính là phu quân của mình. Cảm thấy dưới chân mềm nhũn, nếu không phải nàng đang ngồi ở trên ghế, chỉ sợ đã té ngã.
Âu Dương Ngự cũng sửng sốt nhìn nàng, ông vốn không biết mình bị ai làm cho hôn mê rồi mang đến nơi này. Kết quả càng không ngờ tới lại được nhìn thấy thê tử của mình, ánh mắt ông nhanh chóng liếc nhìn thê tử từ trên xuống, khi nhìn thấy nàng gần như không có bất kỳ chỗ nào không ổn, trong lòng nhẹ đi. Nhưng khi bình tĩnh lại, lòng ông càng thêm nghi ngờ, giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng xa, rốt cuộc là ai? Chẳng những phái gian tế trà trộn vào doanh trại bắt ông đi, nay thê tử cũng bị bắt tới đây, còn mang đến ở phía xa Hoàng Thành? Hơn nữa Tĩnh nhi và An nhi đâu? Sao bọn chúng để người ta mang Duyệt Nhi đi?
Trong lòng Âu Dương Ngự có quá nhiều điểm nghi ngờ, nhưng ông cũng không hỏi han ầm ĩ, có điều vẫn không ngừng tính toán, suy đoán người sau bức màn này là ai? Lại có mục đích gì?
Hai gã sai vặt đem Âu Dương Ngự đỡ đến bên cạnh Tô Ngâm Duyệt, sau đó buông tay ra đứng qua một bên, dường như cũng không sợ Âu Dương Ngự có động tác gì, hay là sẽ trốn.... Có lẽ, bọn họ hẳn đã cho Âu Dương Ngự uống qua thuốc gì đó, cho nên Tô Ngâm Duyệt mới nhìn thấy dáng vẻ phu quân của mình xem ra hoàn toàn vô lực
"Ư..a..ư.... ." Phu quân chàng thế nào? Tô Ngâm Duyệt nhìn Âu Dương Ngự, hoảng sợ đi qua đồng thời vô cùng lo lắng, gắng gượng khó khăn di chuyển cái bụng đến bên người Âu Dương Ngự.
"Ta không sao." Âu Dương Ngự lắc đầu một cái, ông chỉ là bị người ta hạ Nhuyễn Cốt Tán. Bây giờ nhìn thấy thê tử ở đây, ngược lại ông càng lo lắng cho an nguy của nàng ấy. Mắt nhìn tới bụng của nàng, đáy mắt có vẻ lo âu, nhưng cũng là nhu tình.
Tô Ngâm Duyệt đưa tay nắm lấy tay Âu Dương Ngự, mặc dù thân ở hoàn cảnh khốn khó, nhưng có thể cùng phu quân ở chung một chỗ, trong lòng nàng hoảng sợ nay cũng bình tĩnh lại rất nhiều.
Lúc này Âu Dương Ngự mới quay đầu nhìn về tỳ nữ và gã sai vặt vẫn đang quan sát họ, mở miệng nói:
"Các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao đem phu thê chúng ta mang tới nơi này?"
Tô Ngâm Duyệt cũng nhìn bọn họ, trong lòng nghi hoặc không thôi. Mặc dù mới đến, nhưng thật ra nàng cũng không hề bị đối đãi tệ lắm, cho nên, càng như vậy ngược lại càng không rõ ràng lắm người ở đằng sau đang có mục đích gì. Bây giờ nghe Âu Dương Ngự hỏi, tất nhiên cũng lắng tai lên nghe.
Những gã sai vặt, tỳ nữ kia không trả lời, chỉ có hai tỳ nữ đã đem Tô Ngâm Duyệt đến đưa mắt nhìn nhau, sau đó đáp:
"Thứ cho chúng ta không thể trả lời, chờ chủ nhân đến, các ngươi sẽ hiểu."
Dứt lời, các nàng không để cho Âu Dương Ngự có cơ hội hỏi nhiều, trực tiếp cho người dẫn hai vợ chồng đi xuống.
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi