Ngự Thú Nữ Vương
Quyển 3 - Chương 27: Ta muốn làm Hoàng Nữ
"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng ——"
"Nhi thần cung thỉnh Phụ Hoàng thánh an ——"
Giọng của thái giám vừa dứt, mẹ con hoàng hậu lập tức bước vào. Ánh mắt bọn họ nhanh chóng nhìn lướt qua Âu Dương Tĩnh nằm trên long sàng, chân mày rất nhanh nhíu lại, sau đó hành lễ với Hoàng Đế.
Hoàng đế không lên tiếng, an vị ở trên giường rồng, vẻ mặt âm trầm nhìn bọn họ chằm chằm.
Hoàng hậu và Mộc Nguyệt Ly thấy vậy, trong lòng cũng nhảy dựng thình thịch. Hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau, không dám đứng dậy, cũng không dám lên tiếng.
Trong phòng trầm mặc làm mọi người bất an.
Hoàng hậu lảo đảo một cái, xem ra là vì đứng lâu nên chân nhẹ run.
Mộc Nguyệt Ly vội vàng đưa tay đỡ bà, có thế mới tránh cho đường đường là Hoàng Hậu lại luống cuống té ngã mà xấu hổ.
Hoàng đế nhìn qua mẹ con hai người, lúc này mới lên tiếng:
"Được rồi, sao các ngươi lại đến đây?" Sau đó ánh mắt dừng lại trên người Mộc Nguyệt Ly, nghĩ đến nếu không phải bản thân đến kịp lúc, thì hắn đã làm ra chuyện sai lầm gì, hoen ố em gái ruột thịt của mình. Ánh mắt Hoàng đế không kềm được càng lạnh như băng, giọng nói càng thêm không tốt.
"Không phải kêu ngươi ở trong Đông Cung suy nghĩ sao? Thế nào? Muốn kháng chỉ?"
Hoàng đế nghiêm nghị trách cứ làm cho Hoàng Hậu và Mộc Nguyệt Ly sợ cũng không nhẹ, chỉ là Hoàng Hậu không đành lòng thấy con bị quở trách, vội vàng đáp:
"Hoàng Thượng, là vì thần thiếp nghe nói bên này hình như xảy ra chuyện, nên mới bảo Ly nhi cùng nhau tới đây xem một chút."
Hoàng đế nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh lùng:
"Hoàng hậu nhận được tin tức nhanh thật đấy." Ông còn chưa cùng bà ta tính toán đâu, năm đó nếu không phải là bà ta, Linh phi làm gì xảy ra chuyện? Còn ông vì sao phải đến tận bây giờ mới cùng con gái nhìn nhận nhau?
Hoàng hậu bị Hoàng đế liếc mắt một cái phải run lên, nhưng sống lưng chỉ có thể đứng thẳng tắp như cột nhà. Vừa rồi đi vào bà cũng đã thấy được, mặc dù không phải ngay mặt, chỉ nhìn thấy nghiêng một bên, nhưng bà cũng khẳng định người trên giường đúng là con gái của Linh phi. Với lại xem vẻ mặt của hoàng thượng, chẳng lẽ bây giờ ông ấy muốn đến tính toán nợ nần sao?
"Thần thiếp thân đứng đầu hậu cung, tất nhiên là cần phải để tâm."
"Chỉ sợ đã để tâm quá mức thôi." Hoàng đế lại lạnh lùng đáp trả một câu.
Hoàng hậu không lên tiếng, dù sao Hoàng đế cũng nhìn bà không vừa mắt, bà cần gì phải nhiều lời nữa đây?
Mộc Nguyệt Ly cũng không dám lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn lướt qua Âu Dương Tĩnh. Trong lòng ngũ vị lẫn lộn, nàng thật sự là em gái của hắn? Không nói lên được bản thân giờ phút này là cảm giác gì, có khiếp sợ, có thất vọng, có tiếc nuối, không có vui mừng. Nhưng lại có một chút thả lỏng, nếu bọn họ là anh em, đó chính là máu mủ tình thâm. Nếu nói máu mủ tình thâm, nàng có vì đó mà vứt bỏ được hận thù trước đây hay không, không đi trả thù hắn? Có điều, mặc dù Mộc Nguyệt Ly nghĩ như vậy, thế nhưng hắn cũng không dám khẳng định. Càng không thể nhận định nàng sẽ không vì thân phận công chúa, mà đối với hắn trả thù càng thêm mạnh mẽ......
Âu Dương Tĩnh đang khép hờ mắt, nghe đối thoại của bọn họ. Trong lòng cười lạnh, hoàng hậu ngồi vị trí này nhiều năm như vậy đã đủ rồi, nàng cũng nên vì mẹ con thân thể này làm một chút gì đó. Nói thí dụ như, giúp Linh phi báo thù. Đây cũng là một việc thuận đường. Nhưng bây giờ nàng vẫn như cũ cái gì cũng chưa đề cập đến, dù sao cũng còn rất nhiều thời gian.
"Bây giờ quan tâm cũng đã quan tâm, các ngươi có thể lui." Hoàng đế tuyệt không muốn nhìn thấy mẹ con bọn họ, vừa nhìn thấy bọn họ, ông lại không nhịn được nghĩ đến Linh phi, trong đầu lại không nhịn được nhảy ra cảnh tượng trước đó ở biệt trang của Mộc Nguyệt Ly. Ông sợ bản thân khống chế không được, sẽ xuống tay giết chết họ.
Hoàng hậu làm sao có thể đi đây? Chuyện còn chưa xong đâu.
"Hoàng thượng, Âu Dương cô nương thật là đứa trẻ của Linh phi muội muội sao?" Hoàng hậu lên tiếng, nhưng không ngờ đổi lấy một trận gầm thét của hoàng đế.
"Câm miệng, không cần nàng phải giả mù sa mưa gọi Linh phi muội muội. Trẫm e nàng sẽ làm dơ bẩn danh hiệu của nàng ấy." Sắc mặt Hoàng đế như đêm tối trừng mắt nhìn hoàng hậu, khiến cho hoàng hậu giận đến mặt lúc trắng lúc xanh.
"Hoàng thượng, huyết thống hoàng gia là chuyện lớn. Thần thiếp chỉ không hy vọng người nghĩ sai lầm." Hoàng hậu không nhịn được lại sặc ra một câu.
"Trẫm không cần nàng tới dạy dỗ." Hoàng đế nổi giận, hoàng hậu này thật sự là đánh chưa đủ. "Người đâu, đưa hoàng hậu hồi cung. Không có lệnh của trẫm, không được để cho nàng bước ra Phượng Nghi cung nửa bước, bất luận kẻ nào cũng không thể gặp nàng."
Hoàng hậu lảo đảo một cái, cảm thấy như Hoàng đế hung hăng ném trên mặt nàng một cái tát.
Mộc Nguyệt Ly dùng sức nắm chặt đôi tay, phụ hoàng thích ai, hắn không cách nào can thiệp. Huống chi Linh phi cũng đã mất, nhưng ông ấy đối đãi với mẫu hậu thân là chánh cung nương nương như vậy, thực sự rất quá mức.
"Phụ hoàng ——"
"Im miệng." Lời của Mộc Nguyệt Ly vừa ra khỏi miệng lập tức bị Hoàng đế giận dữ cắt đứt, "Trẫm còn chưa nói tới ngươi, ngươi cũng trở về Đông cung đợi đi. Không có lệnh của trẫm không được bước ra nửa bước......"
Mộc Nguyệt Ly lập tức ngậm miệng, rốt cuộc đỡ hoàng hậu đứng dậy. Quay đầu lại liếc mắt nhìn Âu Dương Tĩnh nằm trên giường một cái, sau đó đi qua sau lưng hoàng đế, lúc này mới dìu mẫu thân rời đi.
Đương nhiên mọi người bên ngoài đều biết, e rằng hoàng hậu và thái tử đã bị thất sủng.
Đợi sau khi hai người rời đi, lúc này Âu Dương Tĩnh mới mở mắt. Nhìn thấy Hoàng đế đã nghiêng đầu trở lại, nhưng vẫn không ngừng thở hổn hển, hiển nhiên là trong lòng vẫn còn đang tức giận. Đối với mẹ con Mộc Nguyệt Ly vừa rồi bị khiển trách, nàng thật vô cùng vui vẻ. Chẳng qua nhìn thấy Hoàng đế tức giận như thế, nàng cũng không hi vọng ông vì giận hai người kia, mà tự làm tổn hại đến thân thể của mình, dù sao bây giờ nàng còn phải dựa vào ông.
"Phụ hoàng, không nên tức giận, bảo trọng long thể." Âu Dương Tĩnh lên tiếng, nhu hòa mềm mỏng, thật sự đã làm cho tức giận của Hoàng đế vơi đi hơn phân nửa.
Hoàng đế nhìn nàng, thở dài một tiếng, sau đó mới nói, nhưng giọng đã ôn hòa không ít.
"Tĩnh nhi không cần lo lắng, phụ hoàng chỉ tạm thời tức giận, rất nhanh sẽ không có việc gì."
Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, tỏ vẻ nàng đã hiểu.
"Tĩnh nhi, cũng tại phụ hoàng không tốt. Nếu không phải lúc trước ta xem nhẹ không chú ý tới, mẫu phi con sẽ không xảy ra chuyện. Từ nhỏ con cũng không thể không có cha mẹ......" Hoàng đế thật sự áy náy, rốt cuộc nhịn không được đưa tay xoa đầu Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh ở trong lòng trợn trắng mắt, cho dù lúc trước ông muốn bảo vệ Linh phi. Cùng với bản thân nàng cũng không có quan hệ gì lớn, nàng căn bản sẽ không thể xuyên qua được, mà cho dù có xuyên qua, cũng là chuyện của một người khác. Chẳng qua nàng phải nên cảm tạ, ít nhất đã để cho nàng gặp được Âu Dương An, gặp được Đoạn Vô Nhai, Tô Tâm Duyệt, Sở Ly La, Âu Dương Ngự, còn có bọn người Tống Tử Thư. Gặt hái được tình yêu, tình thân và tình bạn.
"Tĩnh nhi, nghĩ xem con muốn gì? Chỉ cần phụ hoàng có thể cho, phụ hoàng sẽ dốc hết toàn lực cho con." Nhìn con nằm ở trên giường, Hoàng đế đột nhiên nói. Con gái vẫn còn chưa có thuốc giải chữa trị, ông muốn đền bù cho con.
Âu Dương Tĩnh suy nghĩ một vòng, biết cơ hội đã tới.
"Phụ hoàng, con muốn làm Hoàng nữ."
"Nhi thần cung thỉnh Phụ Hoàng thánh an ——"
Giọng của thái giám vừa dứt, mẹ con hoàng hậu lập tức bước vào. Ánh mắt bọn họ nhanh chóng nhìn lướt qua Âu Dương Tĩnh nằm trên long sàng, chân mày rất nhanh nhíu lại, sau đó hành lễ với Hoàng Đế.
Hoàng đế không lên tiếng, an vị ở trên giường rồng, vẻ mặt âm trầm nhìn bọn họ chằm chằm.
Hoàng hậu và Mộc Nguyệt Ly thấy vậy, trong lòng cũng nhảy dựng thình thịch. Hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau, không dám đứng dậy, cũng không dám lên tiếng.
Trong phòng trầm mặc làm mọi người bất an.
Hoàng hậu lảo đảo một cái, xem ra là vì đứng lâu nên chân nhẹ run.
Mộc Nguyệt Ly vội vàng đưa tay đỡ bà, có thế mới tránh cho đường đường là Hoàng Hậu lại luống cuống té ngã mà xấu hổ.
Hoàng đế nhìn qua mẹ con hai người, lúc này mới lên tiếng:
"Được rồi, sao các ngươi lại đến đây?" Sau đó ánh mắt dừng lại trên người Mộc Nguyệt Ly, nghĩ đến nếu không phải bản thân đến kịp lúc, thì hắn đã làm ra chuyện sai lầm gì, hoen ố em gái ruột thịt của mình. Ánh mắt Hoàng đế không kềm được càng lạnh như băng, giọng nói càng thêm không tốt.
"Không phải kêu ngươi ở trong Đông Cung suy nghĩ sao? Thế nào? Muốn kháng chỉ?"
Hoàng đế nghiêm nghị trách cứ làm cho Hoàng Hậu và Mộc Nguyệt Ly sợ cũng không nhẹ, chỉ là Hoàng Hậu không đành lòng thấy con bị quở trách, vội vàng đáp:
"Hoàng Thượng, là vì thần thiếp nghe nói bên này hình như xảy ra chuyện, nên mới bảo Ly nhi cùng nhau tới đây xem một chút."
Hoàng đế nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh lùng:
"Hoàng hậu nhận được tin tức nhanh thật đấy." Ông còn chưa cùng bà ta tính toán đâu, năm đó nếu không phải là bà ta, Linh phi làm gì xảy ra chuyện? Còn ông vì sao phải đến tận bây giờ mới cùng con gái nhìn nhận nhau?
Hoàng hậu bị Hoàng đế liếc mắt một cái phải run lên, nhưng sống lưng chỉ có thể đứng thẳng tắp như cột nhà. Vừa rồi đi vào bà cũng đã thấy được, mặc dù không phải ngay mặt, chỉ nhìn thấy nghiêng một bên, nhưng bà cũng khẳng định người trên giường đúng là con gái của Linh phi. Với lại xem vẻ mặt của hoàng thượng, chẳng lẽ bây giờ ông ấy muốn đến tính toán nợ nần sao?
"Thần thiếp thân đứng đầu hậu cung, tất nhiên là cần phải để tâm."
"Chỉ sợ đã để tâm quá mức thôi." Hoàng đế lại lạnh lùng đáp trả một câu.
Hoàng hậu không lên tiếng, dù sao Hoàng đế cũng nhìn bà không vừa mắt, bà cần gì phải nhiều lời nữa đây?
Mộc Nguyệt Ly cũng không dám lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn lướt qua Âu Dương Tĩnh. Trong lòng ngũ vị lẫn lộn, nàng thật sự là em gái của hắn? Không nói lên được bản thân giờ phút này là cảm giác gì, có khiếp sợ, có thất vọng, có tiếc nuối, không có vui mừng. Nhưng lại có một chút thả lỏng, nếu bọn họ là anh em, đó chính là máu mủ tình thâm. Nếu nói máu mủ tình thâm, nàng có vì đó mà vứt bỏ được hận thù trước đây hay không, không đi trả thù hắn? Có điều, mặc dù Mộc Nguyệt Ly nghĩ như vậy, thế nhưng hắn cũng không dám khẳng định. Càng không thể nhận định nàng sẽ không vì thân phận công chúa, mà đối với hắn trả thù càng thêm mạnh mẽ......
Âu Dương Tĩnh đang khép hờ mắt, nghe đối thoại của bọn họ. Trong lòng cười lạnh, hoàng hậu ngồi vị trí này nhiều năm như vậy đã đủ rồi, nàng cũng nên vì mẹ con thân thể này làm một chút gì đó. Nói thí dụ như, giúp Linh phi báo thù. Đây cũng là một việc thuận đường. Nhưng bây giờ nàng vẫn như cũ cái gì cũng chưa đề cập đến, dù sao cũng còn rất nhiều thời gian.
"Bây giờ quan tâm cũng đã quan tâm, các ngươi có thể lui." Hoàng đế tuyệt không muốn nhìn thấy mẹ con bọn họ, vừa nhìn thấy bọn họ, ông lại không nhịn được nghĩ đến Linh phi, trong đầu lại không nhịn được nhảy ra cảnh tượng trước đó ở biệt trang của Mộc Nguyệt Ly. Ông sợ bản thân khống chế không được, sẽ xuống tay giết chết họ.
Hoàng hậu làm sao có thể đi đây? Chuyện còn chưa xong đâu.
"Hoàng thượng, Âu Dương cô nương thật là đứa trẻ của Linh phi muội muội sao?" Hoàng hậu lên tiếng, nhưng không ngờ đổi lấy một trận gầm thét của hoàng đế.
"Câm miệng, không cần nàng phải giả mù sa mưa gọi Linh phi muội muội. Trẫm e nàng sẽ làm dơ bẩn danh hiệu của nàng ấy." Sắc mặt Hoàng đế như đêm tối trừng mắt nhìn hoàng hậu, khiến cho hoàng hậu giận đến mặt lúc trắng lúc xanh.
"Hoàng thượng, huyết thống hoàng gia là chuyện lớn. Thần thiếp chỉ không hy vọng người nghĩ sai lầm." Hoàng hậu không nhịn được lại sặc ra một câu.
"Trẫm không cần nàng tới dạy dỗ." Hoàng đế nổi giận, hoàng hậu này thật sự là đánh chưa đủ. "Người đâu, đưa hoàng hậu hồi cung. Không có lệnh của trẫm, không được để cho nàng bước ra Phượng Nghi cung nửa bước, bất luận kẻ nào cũng không thể gặp nàng."
Hoàng hậu lảo đảo một cái, cảm thấy như Hoàng đế hung hăng ném trên mặt nàng một cái tát.
Mộc Nguyệt Ly dùng sức nắm chặt đôi tay, phụ hoàng thích ai, hắn không cách nào can thiệp. Huống chi Linh phi cũng đã mất, nhưng ông ấy đối đãi với mẫu hậu thân là chánh cung nương nương như vậy, thực sự rất quá mức.
"Phụ hoàng ——"
"Im miệng." Lời của Mộc Nguyệt Ly vừa ra khỏi miệng lập tức bị Hoàng đế giận dữ cắt đứt, "Trẫm còn chưa nói tới ngươi, ngươi cũng trở về Đông cung đợi đi. Không có lệnh của trẫm không được bước ra nửa bước......"
Mộc Nguyệt Ly lập tức ngậm miệng, rốt cuộc đỡ hoàng hậu đứng dậy. Quay đầu lại liếc mắt nhìn Âu Dương Tĩnh nằm trên giường một cái, sau đó đi qua sau lưng hoàng đế, lúc này mới dìu mẫu thân rời đi.
Đương nhiên mọi người bên ngoài đều biết, e rằng hoàng hậu và thái tử đã bị thất sủng.
Đợi sau khi hai người rời đi, lúc này Âu Dương Tĩnh mới mở mắt. Nhìn thấy Hoàng đế đã nghiêng đầu trở lại, nhưng vẫn không ngừng thở hổn hển, hiển nhiên là trong lòng vẫn còn đang tức giận. Đối với mẹ con Mộc Nguyệt Ly vừa rồi bị khiển trách, nàng thật vô cùng vui vẻ. Chẳng qua nhìn thấy Hoàng đế tức giận như thế, nàng cũng không hi vọng ông vì giận hai người kia, mà tự làm tổn hại đến thân thể của mình, dù sao bây giờ nàng còn phải dựa vào ông.
"Phụ hoàng, không nên tức giận, bảo trọng long thể." Âu Dương Tĩnh lên tiếng, nhu hòa mềm mỏng, thật sự đã làm cho tức giận của Hoàng đế vơi đi hơn phân nửa.
Hoàng đế nhìn nàng, thở dài một tiếng, sau đó mới nói, nhưng giọng đã ôn hòa không ít.
"Tĩnh nhi không cần lo lắng, phụ hoàng chỉ tạm thời tức giận, rất nhanh sẽ không có việc gì."
Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, tỏ vẻ nàng đã hiểu.
"Tĩnh nhi, cũng tại phụ hoàng không tốt. Nếu không phải lúc trước ta xem nhẹ không chú ý tới, mẫu phi con sẽ không xảy ra chuyện. Từ nhỏ con cũng không thể không có cha mẹ......" Hoàng đế thật sự áy náy, rốt cuộc nhịn không được đưa tay xoa đầu Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh ở trong lòng trợn trắng mắt, cho dù lúc trước ông muốn bảo vệ Linh phi. Cùng với bản thân nàng cũng không có quan hệ gì lớn, nàng căn bản sẽ không thể xuyên qua được, mà cho dù có xuyên qua, cũng là chuyện của một người khác. Chẳng qua nàng phải nên cảm tạ, ít nhất đã để cho nàng gặp được Âu Dương An, gặp được Đoạn Vô Nhai, Tô Tâm Duyệt, Sở Ly La, Âu Dương Ngự, còn có bọn người Tống Tử Thư. Gặt hái được tình yêu, tình thân và tình bạn.
"Tĩnh nhi, nghĩ xem con muốn gì? Chỉ cần phụ hoàng có thể cho, phụ hoàng sẽ dốc hết toàn lực cho con." Nhìn con nằm ở trên giường, Hoàng đế đột nhiên nói. Con gái vẫn còn chưa có thuốc giải chữa trị, ông muốn đền bù cho con.
Âu Dương Tĩnh suy nghĩ một vòng, biết cơ hội đã tới.
"Phụ hoàng, con muốn làm Hoàng nữ."
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi