Ngủ Quên Dưới Giàn Thiên Lý
Chương 13
Cơn mưa bất ngờ đổ xuống. Từng giọt nước lạnh như băng quất lên da mặt bỏng rát. Gió thổi điên cuồng. Hàng dương vật vã trong mưa và gió. Tôi vẫn ngồi bên bờ biển, cả người ướt như chuột lột. Một tia sét rạch đôi bầu trời như muốn xé toang những đám mây vần vũ đáng sợ đang lớp lớp ùn lên từ phía biển Đông. Sóng biển điên cuồng chồm lên nhau như một bầy thú dữ. Nước biển mỗi lúc một dâng cao, những con sóng hung hãn nhất đã liếm đến bờ cát dưới chỗ tôi ngồi.
Tôi vẫn bất động. Ý nghĩ về sự chết chóc đang bủa vây.
Thế nhưng, lúc này, đầu óc âm u của tôi đột nhiên thông suốt rất nhiều chuyện. Tôi nhận ra mình muốn sống biết bao nhiêu. Thế giới này quá đỗi tươi đẹp. Mà tôi thì chưa một lần để tâm tận hưởng vẻ đẹp của nó. Tôi còn quá nhiều điều cần phải làm. Tôi chưa từng yêu một ai đó. Tôi chưa có bằng đại học. Tôi chưa bao giờ đi du lịch xa… Tôi chưa từng một lần sống cuộc sống của chính mình.
Một con sóng cao ngất đánh tới. Tôi đứng bật dậy, nhảy lùi về phía sau. Sau đó, tôi hướng về phía biển, hét to:
- A…a…a…….!
Như để đáp lại, một tia sét nổ “đoàng” một cái thống thiết trên đỉnh đầu. Tôi rụt người lại, nhanh chóng chạy ra khỏi bãi biển.
Tôi chạy rất nhanh, chạy đua với những hạt mưa. Trời đã khuya lắm rồi. Đường phố vắng hoe, hiu hắt dưới ánh đèn đường vàng vọt. Tôi chạy qua con ngõ nhỏ, đâm sầm vào một bóng người ở ngay phía trước cổng nhà.
- Á! – Tôi hét lên, đột nhiên bị siết chặt vào lồng ngực nóng hổi của một người đàn ông. Anh ta ôm chặt lấy thân hình lạnh cóng của tôi.
- Cà Rốt! – Giọng nói này nhẹ nhõm như vừa trút đi một tảng đá.
- Vương đại ca? – Tôi ngạc nhiên.
- Anh đây, Cà Rốt!
Vương đại ca càng siết mạnh thân người tôi hơn nữa, cơ hồ không chừa một kẽ hở. Mặt anh vùi chặt vào gáy tôi. Bàn tay nóng hổi dán trên lưng, anh xoa khắp người tôi như muốn sưởi ấm. Sau đó anh đỡ đầu tôi ra phía sau, cuống quýt tìm đôi môi, hôn xuống.
Vương đại ca hôn một cách đầy gấp gáp và mãnh liệt. Lưỡi anh chẳng hề báo trước xộc vào trong miệng tôi, quấn lấy lưỡi tôi, mút mạnh. Tôi chưa bao giờ có một trải nghiệm nào giống như thế, như thể tôi đang bị chiếm giữ, bị cướp đoạt và tàn phá. Tôi chỉ biết bám chặt lấy hai vai của Vương đại ca, cả thân người ngửa ra phía sau, mắt nhắm chặt để tránh mưa và đôi môi mở lớn để tiếp nhận nụ hôn của anh.
Cũng đột ngột như lúc hôn xuống, anh dứt khỏi môi tôi, bế bổng tôi lên, đá văng cánh cửa nhà trọ, đặt tôi xuống cái ghế sô pha duy nhất trong phòng khách. Anh nằm đè lên trên, những ngón tay nhanh nhẹn mà dịu dàng vén mớ tóc ướt đẫm nước mưa ra khỏi trán. Bốn mắt nhìn nhau, dù sự thực là trong nhà tối thui như hũ nút, nhưng tôi biết anh đang nhìn tôi, bằng một ánh mắt yêu thương vô hạn. Đây chắc chắn không phải là ánh mắt của một người anh trai dành cho một cô em gái mà tôi vẫn vô tâm nhầm lẫn bao lâu nay. Ánh mắt anh từ từ rơi trên cánh môi sưng mọng vì bị hôn của tôi, rồi anh nhẹ nhàng cúi xuống, lần này thì thật nhẹ nhàng, ngậm lấy và hôn khe khẽ. Tay anh luồn vào trong áo, xoa mạnh lên ngực tôi. Tôi chết điếng người.
Cơ thể run lên. Tất cả gợi cho tôi liên tưởng tới lần đầu tiên được mẹ cho ăn cơm rượu. Lạ lẫm và đầy phấn khích. Hương vị cay và ngọt đánh úp mọi giác quan khiến tôi bất giác thét ầm lên làm mẹ tưởng tôi không ăn được cơm rượu. Nhưng cuối cùng, tôi đã ngốn ngấu hết một chén đầy mà vẫn còn đòi ăn thêm nữa. Kết quả đó là lần đầu tiên tôi bị say rượu, cả người đỏ như con tôm luộc, lưỡi tưởng như khè luôn ra lửa. Về sau này, cứ thức uống nào trên 15% nồng độ cồn đều khiến tôi như bị nhập hỏa.
Tay Vương chẳng biết từ lúc nào đã lướt xuống phía dưới, trượt vào giữa hai chân và… tôi bất giác thét ầm lên.
***
Tắm rửa sạch sẽ, gột đi hết cát bẩn tha về từ bãi biển, uống một ly trà gừng mật ong nóng do chính tay Vương đại ca pha, lúc này tôi đang ngồi thoải mái và khô ráo trên giường ngủ – cũng giống như ghế sô-pha, đây là chiếc giường ngủ duy nhất trong nhà. Vương đại ca vẫn đang kỳ cọ trong nhà tắm, vừa tắm vừa ngâm nga một giai điệu gì đấy. Nghe kỹ, hóa ra anh chàng đang hát nhạc chế: “Từ ngày có anh về, nhà mình toàn tiếng chửi thề…”. Tôi cảm thấy rất buồn cười.
Tắm xong, Vương quấn khăn tắm lệt xệt đi ra ngoài, lau tóc qua loa bằng khăn bông của tôi rồi sau đấy vén một bên chăn, nhảy tót lên giường và giở giọng Chí Phèo:
- Anh không ngủ sô pha đâu đấy.
Tôi càu nhàu:
- Sao anh không mặc quần áo vào?
- Em muốn anh mặc đồ ướt đi ngủ à, Cà Rốt!
- Sao trông anh dạo này gầy thế? Nhìn mặt hốc hác cứ như một ông già vậy?
- Em lúc nào cũng lắm câu hỏi vì sao. Gầy chẳng phải tốt ư? Giờ anh ra đường ối thằng đàn ông nó nhìn.
- Phụ nữ chứ! – Tôi sửa lại.
- Không, chúng nó nhìn ghen tị ấy mà. – Vương cười vẻ tự mãn: – Phụ nữ thì vốn trước đây đã nhìn sẵn rồi.
Tôi bật cười, miệng “xì” một cái, nằm quay lưng lại không thèm để ý đến Vương đại ca. Anh áp sát từ phía sau, vòng tay ôm ngang eo tôi. Hơi thở anh phả trên cổ nóng hổi.
- Từ khi em đi, không hiểu sao anh ăn không ngon, ngủ không yên.
- Xạo quá! Anh chẳng phải đã có Mai bốc lửa tối ngày kè kè bên cạnh chăm sóc từng li từng tí còn gì.
- Anh đã giải thích với em, lúc em gọi điện anh đang họp với đối tác, điện thoại để ở phòng làm việc bị Phương Mai tự tiện bốc nghe rồi còn gì.
- Vậy tại sao lúc trước anh không đuổi việc Mai bốc lửa?
- Chuyện này… mà em đừng gọi Mai bốc lửa bốc liếc gì đó nữa có được không? Anh có thấy cô ta bốc lửa chỗ nào đâu?
- Cô ấy không bốc thì ai bốc?
Vương dụi dụi vào vai tôi:
- Có! Có người thích mặc quần jeans rách te tua, áo Mickey rộng thùng thình giấu thân hình bốc lửa.
Tôi nhích ra xa, hừ một cái:
- Anh đừng có đánh trống lảng!
- Đâu dám! Anh kể với em ngay đây mà. Anh hỏi em, khi em chơi cờ mà gặp phải đối thủ rất khôn ngoan thì em sẽ làm gì?
- Giương đông kích tây, tung hỏa mù để đối thủ sa vào ý đồ của mình.
- Chính thế! Vụ đấu thầu chính là đòn tung hỏa mù của anh. Anh đã dàn dựng để Phương Mai tiết lộ giá dự thầu của bên mình cho phía công ty của Tùng.
- Tại sao anh lại làm như vậy? Gói thầu này rất quan trọng với công ty mình cơ mà.
Vương ấp úng:
- Ý đồ của anh không nằm ở gói thầu này mà là… em. Anh muốn hy sinh gói thầu để có thêm cơ hội với em. Nếu công ty của Tùng thắng thầu, hắn ta sẽ phải phắn đi ít nhất là hai năm. Trong hai năm đó, anh sẽ… với em… em hiểu mà…
Tôi hừ mạnh hơn nữa:
- Hóa ra anh thật gian giảo. Anh đã mua chuộc Mai bốc lửa à?
- Anh cam kết với Mai là nếu cô ấy giúp anh, anh sẽ bảo vệ danh dự cho cô ấy, không để cô ấy phải chịu bất cứ điều tiếng nào. Nhưng người tính không bằng trời tính. Em lại đi theo Tùng tới đây. Thực ra, trước đó, trong buổi tiệc ở khách sạn, anh đã bắt gặp em và Tùng… hôn nhau. Anh chưa bao giờ hụt hẫng đến thế. Giống như câu chuyện trái xoài mà anh đã kể cho em nghe ấy! Trong một lúc, anh mất tất cả, cả em, cả một hợp đồng vốn đã nắm chắc trong lòng bàn tay. Tuy nhiên những ngày qua, anh không cảm thấy hối hận vì nước cờ của mình mà chỉ thấy hối tiếc. Không một giây một phút nào anh ngừng lẩm bẩm hai chữ “giá như”. Giá như anh thổ lộ với em sớm hơn thì có lẽ anh đã không để mất em vào tay một gã đàn ông khác. Em đi rồi, không một tin nhắn hay một cuộc điện thoại hồi âm. Anh nghĩ thế là hết. Anh lại nghĩ, biết đâu Tùng mới chính là người mang lại hạnh phúc cho em, chứ không phải là anh như anh vẫn lầm tưởng. Nhưng khi biết em đã gọi điện thoại cho anh, rồi sau đó lại không nghe máy, anh sợ. Anh bèn điên cuồng chạy tới đây tìm em.
- Làm sao anh biết được em ở đây?
- Cà Rốt! Sao em không nghĩ là anh đã từng đến đây rất nhiều lần, và cứ đứng mãi ở ngoài kia trong lúc em đang ngủ?
Sống mũi cay cay, tôi không biết phải nói gì. Một lát, tôi quay người lại, tha thiết nhìn anh và nói:
- Vương đại ca. Anh rất yêu em ư?
- Rất yêu!
- Từ bao giờ?
- Từ lần đầu tiên gặp em trong văn phòng khoa Tài chính. Em ngồi thong dong bên bàn cờ tướng, cổ tay trắng nõn nhấc quân cờ trông dịu dàng như một tiểu thư con nhà. Sau đó, đối thủ đi sai một nước, em vỗ bàn cái “đét”, cười ngoác đến mang tai và rung đùi đầy khoái chí. Tiểu thư khuê các biến thành một tiểu yêu tinh quái. Bùm! Thế là anh coi như xong!
- Vương đại ca, em nợ anh rất nhiều.
- Em đừng nói vậy!
- Không, em nói thật đấy! – Tôi áp tay lên má anh. Má anh ươn ướt. Anh khóc đấy ư, Vương? – Em không thể tưởng tượng được mình sẽ sống ra sao nếu như không có anh bên cạnh. Nhưng trái tim của em, nó đầy sẹo ở bên trong. Nó đã nguội lạnh từ năm em mười lăm tuổi. Em nghĩ mình sẽ không thể yêu một người nào đó. Đừng, đừng nói gì cả. Em rất thích, rất thích anh. Thật đấy! Nhưng em sẽ không thể yêu anh như những cô gái khác yêu anh, như… Phương Mai chẳng hạn. Điều đó là bất công đối với anh.
Nói xong, tôi không kìm được bật khóc. Vương đại ca nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Tối hôm đó, chúng tôi đã kề sát vào nhau mà ngủ, chẳng có một chút ý niệm dục vọng nào, chỉ tựa như hai tâm hồn cô đơn cần sưởi ấm trong đêm mưa lạnh lẽo.
Tôi vẫn bất động. Ý nghĩ về sự chết chóc đang bủa vây.
Thế nhưng, lúc này, đầu óc âm u của tôi đột nhiên thông suốt rất nhiều chuyện. Tôi nhận ra mình muốn sống biết bao nhiêu. Thế giới này quá đỗi tươi đẹp. Mà tôi thì chưa một lần để tâm tận hưởng vẻ đẹp của nó. Tôi còn quá nhiều điều cần phải làm. Tôi chưa từng yêu một ai đó. Tôi chưa có bằng đại học. Tôi chưa bao giờ đi du lịch xa… Tôi chưa từng một lần sống cuộc sống của chính mình.
Một con sóng cao ngất đánh tới. Tôi đứng bật dậy, nhảy lùi về phía sau. Sau đó, tôi hướng về phía biển, hét to:
- A…a…a…….!
Như để đáp lại, một tia sét nổ “đoàng” một cái thống thiết trên đỉnh đầu. Tôi rụt người lại, nhanh chóng chạy ra khỏi bãi biển.
Tôi chạy rất nhanh, chạy đua với những hạt mưa. Trời đã khuya lắm rồi. Đường phố vắng hoe, hiu hắt dưới ánh đèn đường vàng vọt. Tôi chạy qua con ngõ nhỏ, đâm sầm vào một bóng người ở ngay phía trước cổng nhà.
- Á! – Tôi hét lên, đột nhiên bị siết chặt vào lồng ngực nóng hổi của một người đàn ông. Anh ta ôm chặt lấy thân hình lạnh cóng của tôi.
- Cà Rốt! – Giọng nói này nhẹ nhõm như vừa trút đi một tảng đá.
- Vương đại ca? – Tôi ngạc nhiên.
- Anh đây, Cà Rốt!
Vương đại ca càng siết mạnh thân người tôi hơn nữa, cơ hồ không chừa một kẽ hở. Mặt anh vùi chặt vào gáy tôi. Bàn tay nóng hổi dán trên lưng, anh xoa khắp người tôi như muốn sưởi ấm. Sau đó anh đỡ đầu tôi ra phía sau, cuống quýt tìm đôi môi, hôn xuống.
Vương đại ca hôn một cách đầy gấp gáp và mãnh liệt. Lưỡi anh chẳng hề báo trước xộc vào trong miệng tôi, quấn lấy lưỡi tôi, mút mạnh. Tôi chưa bao giờ có một trải nghiệm nào giống như thế, như thể tôi đang bị chiếm giữ, bị cướp đoạt và tàn phá. Tôi chỉ biết bám chặt lấy hai vai của Vương đại ca, cả thân người ngửa ra phía sau, mắt nhắm chặt để tránh mưa và đôi môi mở lớn để tiếp nhận nụ hôn của anh.
Cũng đột ngột như lúc hôn xuống, anh dứt khỏi môi tôi, bế bổng tôi lên, đá văng cánh cửa nhà trọ, đặt tôi xuống cái ghế sô pha duy nhất trong phòng khách. Anh nằm đè lên trên, những ngón tay nhanh nhẹn mà dịu dàng vén mớ tóc ướt đẫm nước mưa ra khỏi trán. Bốn mắt nhìn nhau, dù sự thực là trong nhà tối thui như hũ nút, nhưng tôi biết anh đang nhìn tôi, bằng một ánh mắt yêu thương vô hạn. Đây chắc chắn không phải là ánh mắt của một người anh trai dành cho một cô em gái mà tôi vẫn vô tâm nhầm lẫn bao lâu nay. Ánh mắt anh từ từ rơi trên cánh môi sưng mọng vì bị hôn của tôi, rồi anh nhẹ nhàng cúi xuống, lần này thì thật nhẹ nhàng, ngậm lấy và hôn khe khẽ. Tay anh luồn vào trong áo, xoa mạnh lên ngực tôi. Tôi chết điếng người.
Cơ thể run lên. Tất cả gợi cho tôi liên tưởng tới lần đầu tiên được mẹ cho ăn cơm rượu. Lạ lẫm và đầy phấn khích. Hương vị cay và ngọt đánh úp mọi giác quan khiến tôi bất giác thét ầm lên làm mẹ tưởng tôi không ăn được cơm rượu. Nhưng cuối cùng, tôi đã ngốn ngấu hết một chén đầy mà vẫn còn đòi ăn thêm nữa. Kết quả đó là lần đầu tiên tôi bị say rượu, cả người đỏ như con tôm luộc, lưỡi tưởng như khè luôn ra lửa. Về sau này, cứ thức uống nào trên 15% nồng độ cồn đều khiến tôi như bị nhập hỏa.
Tay Vương chẳng biết từ lúc nào đã lướt xuống phía dưới, trượt vào giữa hai chân và… tôi bất giác thét ầm lên.
***
Tắm rửa sạch sẽ, gột đi hết cát bẩn tha về từ bãi biển, uống một ly trà gừng mật ong nóng do chính tay Vương đại ca pha, lúc này tôi đang ngồi thoải mái và khô ráo trên giường ngủ – cũng giống như ghế sô-pha, đây là chiếc giường ngủ duy nhất trong nhà. Vương đại ca vẫn đang kỳ cọ trong nhà tắm, vừa tắm vừa ngâm nga một giai điệu gì đấy. Nghe kỹ, hóa ra anh chàng đang hát nhạc chế: “Từ ngày có anh về, nhà mình toàn tiếng chửi thề…”. Tôi cảm thấy rất buồn cười.
Tắm xong, Vương quấn khăn tắm lệt xệt đi ra ngoài, lau tóc qua loa bằng khăn bông của tôi rồi sau đấy vén một bên chăn, nhảy tót lên giường và giở giọng Chí Phèo:
- Anh không ngủ sô pha đâu đấy.
Tôi càu nhàu:
- Sao anh không mặc quần áo vào?
- Em muốn anh mặc đồ ướt đi ngủ à, Cà Rốt!
- Sao trông anh dạo này gầy thế? Nhìn mặt hốc hác cứ như một ông già vậy?
- Em lúc nào cũng lắm câu hỏi vì sao. Gầy chẳng phải tốt ư? Giờ anh ra đường ối thằng đàn ông nó nhìn.
- Phụ nữ chứ! – Tôi sửa lại.
- Không, chúng nó nhìn ghen tị ấy mà. – Vương cười vẻ tự mãn: – Phụ nữ thì vốn trước đây đã nhìn sẵn rồi.
Tôi bật cười, miệng “xì” một cái, nằm quay lưng lại không thèm để ý đến Vương đại ca. Anh áp sát từ phía sau, vòng tay ôm ngang eo tôi. Hơi thở anh phả trên cổ nóng hổi.
- Từ khi em đi, không hiểu sao anh ăn không ngon, ngủ không yên.
- Xạo quá! Anh chẳng phải đã có Mai bốc lửa tối ngày kè kè bên cạnh chăm sóc từng li từng tí còn gì.
- Anh đã giải thích với em, lúc em gọi điện anh đang họp với đối tác, điện thoại để ở phòng làm việc bị Phương Mai tự tiện bốc nghe rồi còn gì.
- Vậy tại sao lúc trước anh không đuổi việc Mai bốc lửa?
- Chuyện này… mà em đừng gọi Mai bốc lửa bốc liếc gì đó nữa có được không? Anh có thấy cô ta bốc lửa chỗ nào đâu?
- Cô ấy không bốc thì ai bốc?
Vương dụi dụi vào vai tôi:
- Có! Có người thích mặc quần jeans rách te tua, áo Mickey rộng thùng thình giấu thân hình bốc lửa.
Tôi nhích ra xa, hừ một cái:
- Anh đừng có đánh trống lảng!
- Đâu dám! Anh kể với em ngay đây mà. Anh hỏi em, khi em chơi cờ mà gặp phải đối thủ rất khôn ngoan thì em sẽ làm gì?
- Giương đông kích tây, tung hỏa mù để đối thủ sa vào ý đồ của mình.
- Chính thế! Vụ đấu thầu chính là đòn tung hỏa mù của anh. Anh đã dàn dựng để Phương Mai tiết lộ giá dự thầu của bên mình cho phía công ty của Tùng.
- Tại sao anh lại làm như vậy? Gói thầu này rất quan trọng với công ty mình cơ mà.
Vương ấp úng:
- Ý đồ của anh không nằm ở gói thầu này mà là… em. Anh muốn hy sinh gói thầu để có thêm cơ hội với em. Nếu công ty của Tùng thắng thầu, hắn ta sẽ phải phắn đi ít nhất là hai năm. Trong hai năm đó, anh sẽ… với em… em hiểu mà…
Tôi hừ mạnh hơn nữa:
- Hóa ra anh thật gian giảo. Anh đã mua chuộc Mai bốc lửa à?
- Anh cam kết với Mai là nếu cô ấy giúp anh, anh sẽ bảo vệ danh dự cho cô ấy, không để cô ấy phải chịu bất cứ điều tiếng nào. Nhưng người tính không bằng trời tính. Em lại đi theo Tùng tới đây. Thực ra, trước đó, trong buổi tiệc ở khách sạn, anh đã bắt gặp em và Tùng… hôn nhau. Anh chưa bao giờ hụt hẫng đến thế. Giống như câu chuyện trái xoài mà anh đã kể cho em nghe ấy! Trong một lúc, anh mất tất cả, cả em, cả một hợp đồng vốn đã nắm chắc trong lòng bàn tay. Tuy nhiên những ngày qua, anh không cảm thấy hối hận vì nước cờ của mình mà chỉ thấy hối tiếc. Không một giây một phút nào anh ngừng lẩm bẩm hai chữ “giá như”. Giá như anh thổ lộ với em sớm hơn thì có lẽ anh đã không để mất em vào tay một gã đàn ông khác. Em đi rồi, không một tin nhắn hay một cuộc điện thoại hồi âm. Anh nghĩ thế là hết. Anh lại nghĩ, biết đâu Tùng mới chính là người mang lại hạnh phúc cho em, chứ không phải là anh như anh vẫn lầm tưởng. Nhưng khi biết em đã gọi điện thoại cho anh, rồi sau đó lại không nghe máy, anh sợ. Anh bèn điên cuồng chạy tới đây tìm em.
- Làm sao anh biết được em ở đây?
- Cà Rốt! Sao em không nghĩ là anh đã từng đến đây rất nhiều lần, và cứ đứng mãi ở ngoài kia trong lúc em đang ngủ?
Sống mũi cay cay, tôi không biết phải nói gì. Một lát, tôi quay người lại, tha thiết nhìn anh và nói:
- Vương đại ca. Anh rất yêu em ư?
- Rất yêu!
- Từ bao giờ?
- Từ lần đầu tiên gặp em trong văn phòng khoa Tài chính. Em ngồi thong dong bên bàn cờ tướng, cổ tay trắng nõn nhấc quân cờ trông dịu dàng như một tiểu thư con nhà. Sau đó, đối thủ đi sai một nước, em vỗ bàn cái “đét”, cười ngoác đến mang tai và rung đùi đầy khoái chí. Tiểu thư khuê các biến thành một tiểu yêu tinh quái. Bùm! Thế là anh coi như xong!
- Vương đại ca, em nợ anh rất nhiều.
- Em đừng nói vậy!
- Không, em nói thật đấy! – Tôi áp tay lên má anh. Má anh ươn ướt. Anh khóc đấy ư, Vương? – Em không thể tưởng tượng được mình sẽ sống ra sao nếu như không có anh bên cạnh. Nhưng trái tim của em, nó đầy sẹo ở bên trong. Nó đã nguội lạnh từ năm em mười lăm tuổi. Em nghĩ mình sẽ không thể yêu một người nào đó. Đừng, đừng nói gì cả. Em rất thích, rất thích anh. Thật đấy! Nhưng em sẽ không thể yêu anh như những cô gái khác yêu anh, như… Phương Mai chẳng hạn. Điều đó là bất công đối với anh.
Nói xong, tôi không kìm được bật khóc. Vương đại ca nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Tối hôm đó, chúng tôi đã kề sát vào nhau mà ngủ, chẳng có một chút ý niệm dục vọng nào, chỉ tựa như hai tâm hồn cô đơn cần sưởi ấm trong đêm mưa lạnh lẽo.
Tác giả :
Minh Moon