Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo
Chương 39: Vấn đề khó khăn của thái tử [ 4 ]
Tiêu Dật ngồi ở trong xe, tay cầm tay lái, chân nhỏ đặt trên chỗ nhô lên dưới xe, Tần Mộc nói phải đạp lên nó, xe mới có thể động.
Nhân viên quản lý khởi động máy, xe chung quanh chuyển động, Tần Mộc chạy nhanh nhất, đi trước làm gương tiến về phía đứa nhỏ kia, lại ở nửa đường bị cậu của đứa nhỏ kia cản lại, lập tức bị đụng ra thật xa, Tần Mộc trừng mắt, nhanh chóng quay đầu, chuyển mục tiêu đến cái tên cậu đáng ghét.
Đứa nhỏ bên kia thấy cậu nó đối phó Tần Mộc, ánh mắt xoay tròn, dừng ở trên người Tiêu Dật, tên kia vóc dáng nhỏ bé thoạt nhìn cũng rất dễ ăn hiếp, đứa nhỏ yên lặng nghĩ, không chút do dự xông về phía Tiêu Dật.
Tiêu Dật đang ở cố gắng điều khiển tay lái, nó phát hiện phải xoay ở chỗ rộng, xe mới có động tĩnh, bằng không cũng chỉ đi thẳng về phía trước, nó vừa suy nghĩ xong cách điều khiển, đang muốn xoay ra khỏi hàng rào chắn, đầu xe mới rời khỏi hàng rào chắn, một chiếc xe đụng tới, lại đem nó đụng thật mạnh trở về, Tiêu Dật bị đụng choáng váng đầu, lắc lắc đầu, vừa xoay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo kia.
“Em trai, em không biết chơi xe đụng đúng không, muốn anh dạy cho em hay không?” Đứa nhỏ cười đến cực kỳ thiếu đánh.
Tiêu Dật mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn rét lạnh:“Chỉ là một đứa con nít cũng dám đến khiêu khích bản thái tử!” Nói xong, thừa dịp đứa nhỏ kia không chú ý, mạnh mẽ xoay tay lái, dưới chân dùng sức, xe từ bên hàng rào chắn xông ra ngoài, vừa vặn bên kia Tần Mộc cùng người cậu kia một đường đụng lại đây, Tiêu Dật không chút nghĩ ngợi, đầu xe hướng tới, xông về đuôi xe của người cậu, Tần Mộc cũng xông lại, hai người cùng lúc đụng qua, đem xe của người cậu kia đụng xoay một vòng. Lúc này, xe đứa nhỏ kia cũng đuổi theo Tiêu Dật, Tiêu Dật còn không kịp vui vẻ đã bị đụng ra thật xa, vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy Tần Mộc đã đẩy tên kia đi.
Tần Mộc cười ha ha:“Tiểu Dật, em xem, anh đụng phải nó 3 lần hạ, cậu nó đụng anh hai lần, vừa rồi chúng ta còn đụng phải cậu nó hai lần, lúc này chúng ta thắng! Ha ha!”
Mộ Dung Phong ở ngoài nhìn thấy Tần Mộc cười điên cuồng, âm thầm không nói gì: Tiểu ác ma này chỉ có lúc này trí nhớ mới tốt thần kì.
Kế tiếp, có lẽ là câu nói của đứa nhỏ kia, đâm đến chỗ đau của Tiêu Dật, làm cho nó đem sự thận trọng của hoàng thái tử quăng ra sau đầu, liên tiếp đuổi theo đụng nó, bên kia Tần Mộc còn thường thường sáp qua, mà nhưng người khác khác trong sân, đều cảm thấy ba đứa nhỏ chơi đùa thật thú vị, đều cùng đi chắn người cậu kia, anh nói xem anh là người lớn đi theo bọn nhỏ kia chơi đùa làm gì!
Đấu xong trận này, Tần Mộc rốt cục cũng hãnh diện, vừa chấm dứt, liền vội vã đứng lên, chống nạnh lên mặt:“Không có cậu cậu làm chỗ dựa cho cậu, cậu liền thua!”
Khuôn mặt đứa nhỏ kia tức giận đỏ bừng:“Ai nói! Rõ ràng chính là hai người các cậu ăn hiếp một mình tôi? Không công bằng!”
“Ai nói hai người ăn hiếp một người? Cậu của cậu không phải cũng ở đây sao?” Tiêu Dật cũng chắp tay nhỏ bé đứng lên. Mộ Dung Phong vừa lúc đứng ở phía sau nó, nhìn thấy hai tay nó cũng không nắm cùng một chỗ, mà là hơi hơi cong lên, có lẽ lúc nãy xoay tay lái quá nhanh, lòng bàn tay bị trầy da.
“Tôi không phục! Chơi lại!” Đứa nhỏ kia ngoan cố.
Tần Mộc nhẹ nhàng chà tay, từ trong xe nhảy ra, vừa đi về phía Tiêu Dật vừa nói:“Cậu nói chơi lại liền chơi sao? Vậy không phải tôi rất mất thể diện sao! Tiểu Dật, em nói có đúng hay không?”
Tiêu Dật gật gật đầu nhỏ:“Chúng tôi thắng các người là sự thật, về phần có phục hay không đó là chuyện của các người.” Nói xong, đưa tay đặt vào lòng bàn tay Tần Mộc, nâng chân lên cố hết sức bước ra ngoài xe.
Đứa nhỉ kia nói không ra lời, chỉ phải trơ mắt nhìn Tần Mộc cùng Tiêu Dật tay trong tay rời đi, giận đến đôi mắt đều đỏ! Tới bây giờ nó chưa từng chịu uất ức lớn như vậy!
“Đúng rồi, nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, dám làm dám chịu, thua chính là thua, không cần chơi xấu, sẽ bị người khinh bỉ!” Giọng nói trong trẻo của Tiêu Dật vang lên ở bên ngoài khu chơi xe đụng, cái từ khinh bỉ này, là nó nhìn thấy từ trong sách Mộ Dung Phong cho nó, dùng cũng không tệ lắm.
Đứa nhỏ kia rốt cục nhịn không được òa khóc lớn lên:“Cậu cậu, bọn họ rất xấu rồi!”
Người cậu kia vừa buồn cười lại không biết làm sao, đi qua ôm lấy cháu ngoại trai, một bên vỗ vai nó dỗ dành, một bên nhìn mọi người tỏ ý xin lỗi, lúc này mới đem đứa cháu rời khỏi.
Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật đi được một đoạn, lúc này mới mở miệng, nhăn mặt:“Tiểu Dật, tay anh đau quá.”
“Làm sao vậy?” Tiêu Dật thân thiết hỏi.
Tần Mộc mở bàn tay ra, lòng bàn tay đỏ bừng:“Lúc nãy chơi đụng xe bị cọ đau.”
Tiêu Dật cẩn thận sờ sờ:“Rất đau sao?”
“Rất đau, đau chết mất, tiểu Dật, em thổi cho anh đi.” Tần Mộc tuyệt đối là một chủ nhân được một tất lại muốn tiến một thước.
Tiêu Dật lại gần như không chút nào do dự:“Được.” Nói xong, lại phồng má, cẩn thận thổi.
Tần Mộc nhịn trong chốc lát, rốt cục không nhịn nổi, ha ha nở nụ cười:“Không thổi, thổi làm tay anh thực nhột thực nhột.”
Tiêu Dật không vui trừng mắt liếc nhìn tên điêu dân không biết tốt xấu một cái, mình đã hu tôn hàng quý ( người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp) thổi cho nó, vậy mà còn dám ghét bỏ!
Tần Mộc lại không nhận ra Tiêu Dật không vui, nó đang lôi kéo tay Tiêu Dật nhìn xem:“Tiểu Dật, tay em có đau hay không, anh cũng thổi thổi cho em đi.” Nói xong, cũng không chờ Tiêu Dật nói chuyện, liền cúi đầu thổi.
Cái này đến phiên Tiêu Dật nhịn không được, nó rút tay về, chắp ở phía sau người lặng lẽ chà xát:“Không đau, không cần thổi.”
Tần Mộc hắc hắc cười, thình lình nhìn thấy Mc Donald ‘s cách đó không xa, lập tức lôi kéo Tiêu Dật hỏi:“Tiểu Dật tiểu Dật, chúng ta đi ăn chút gì đi, ăn món Mộ Dung Phong chưa bao giờ làm.”
Đối với món ăn cho tới bây giờ Tiêu Dật cũng không có sức chống cự, huống chi thức ăn ở nơi này, khác biệt rất lớn khi ở trong hoàng cung, lúc này nghe được là món Mộ Dung Phong chưa bao giờ làm, lập tức hứng thú:“Được.”
Tần Mộc bị kích động lôi kéo Tiêu Dật chạy về phia McDonald’s.
“Đứa nhỏ này có chấp niệm rất sâu đậm với thực phẩm bỏ đi, hình như lần nào ra ngoài cũng phải ăn.” Đa Nạp nhịn không được lắc đầu.
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt:“Nó cố chấp chính là bởi vì chúng ta nói đó là thực phẩm bỏ đi mà thôi.” Đúng, chính vì muốn đối ngịch với bọn họ.
Bên này Tần Mộc đã lôi kéo Tiêu Dật vào cửa, hai người chọn vị trí sát cửa sổ:“Tiểu dật, anh đi mua đồ ăn, em ở chỗ này chiếm chỗ, chờ anh.”
“Được.”
Rảnh rỗi đến nhàm chán Tiêu Dật nhìn xung quanh trong chốc lát, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Tần Mộc đang xếp hàng, vóc dáng dáng nho nhỏ ở trong một hàng người lớn thật dễ dàng nhìn thấy. Nó trơ mắt nhìn Tần Mộc từ vị trí cuối cùng trở thành người đầu tiên, một lát sau, liền cầm theo một cái khay lớn chậm rãi đi lại, trên khay đầy các món này nọ.
“Anh không biết em thích ăn cái gì, mỗi món đều chọn, từ từ ăn.” Tần Mộc lắc lắc cánh tay, ngồi ở đối diện Tiêu Dật, cầm lấy hai ly kem, đưa một ly cho Tiêu Dật:“Tiểu Dật, ăn cái này trước, nếu không sẽ chảy ra, chảy rồi ăn sẽ không ngon.”
Tiêu Dật cầm kem, cũng không khác nhiều so với kem ly Mộ Dung quản gia làm, thoạt nhìn cũng không đẹp như hắn làm, đang nghĩ, bên cạnh vang lên giọng nói một bé gái:“Anh, em muốn ăn cái kia.” Tay bé gái đang chỉ vào ly kem trong tay Tiêu Dật.
Ngồi ở bên cạnh bé gái là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, hắn xoa xoa đầu bé gái:“Bối Bối, hôm nay chỉ có thể ăn 20 nguyên, em đã ăn 21 nguyên, không phải đã nói sẽ mua bánh gato cho mẹ sao?”
Bé gái lưu luyến thu hồi ánh mắt, gục đầu xuống, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.
Tiêu Dật mím môi, đang muốn đưa kem trong tay qua, đã có người nhanh hơn nó một bước.
“Em gái, anh mời em ăn.” Tần Mộc mỉm cười đưa kem đến trong tay bé gái,“Ăn nhanh đi, chảy sẽ không ngon.”
Bé gái ngẩng mặt nở nụ cười sáng lạng:“Cám ơn anh.”
Thiếu niên kia nhìn Tần Mộc dịu dàng nở nụ cười:“Cám ơn em trai.”
“Không có gì.” Tần Mộc lại trở về chỗ ngồi của mình.
Tiêu Dật đem ly kem trong tay đặt giữa bàn:“Chúng ta cùng nhau ăn đi.”
……
Sau đó không lâu, hai đứa nhỏ rời khỏi Mc Donald ‘s, để lại một đống hỗn độn trên bàn.
“Những thứ này không thể ăn, không có ngon như Mộ Dung quản gia làm, ngay cả món Đa Nạp quản gia làm cũng không bằng, nhưng mà khoai tây chiên kia cũng không tệ lắm.” Tiêu Dật kén chọn nói.
Tần Mộc gật đầu:“Ừm, sau này chúng ta không đến nữa, Mộ Dung Phong cũng biết làm khoai tây chiên, quay về sẽ bảo hắn làm cho em ăn.”
“Mộ Dung quản gia thật sự không tệ.” Tiêu Dật cảm nhận.
Chuông trong lòng Tần Mộc mãnh liệt báo động:“Tiểu Dật, Mộ Dung Phong là người xấu! Tuy hắn làm thức ăn ngon, nhưng là vẫn là người xấu!”
Tiêu Dật mím môi, không bình luận, trong lòng nó cảm thấy thật ra Mộ Dung quản gia cũng không tệ lắm, đang nghĩ, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, nó hỏi:“Vì sao của tiền của ngươi phải lấy từ chỗ Mộ Dung quản gia?”
Tần Mộc nhún vai:“Bởi vì Mộ Dung Phong là người giám hộ mà ông nội ủy thác.”
“Người giám hộ?” Tiêu Dật không quá hiểu.
“Ừm, chính là vì anh còn vị thành niên, chuyên môn đến giám hộ đến khi anh trưởng thành, cho nên tiền anh xài phải lấy từ chỗ của hắn.”
Tiêu Dật kinh ngạc, này không phải giám thị sao? Nó cũng chưa cập quan (lễ trưởng thành 20 tuổi), nhưng mà phụ hoàng cùng mẫu phi chưa bao giờ can thiệp chuyện của nó, nó nghĩ rằng ai cũng như vậy. Thật không nghĩ tới Tần Mộc thế mà lại không tự do như thế, khó trách nó nói Mộ Dung Phong không phải người tốt, quả thật là như vậy!
“Vậy ngươi có thể thường xuyên lấy tiền không? Sau đó lén giữ lại.” Tiêu Dật đề nghị.
Tần Mộc buồn bực:“Vì sao phải lén giữ lại?” Nếu nó muốn xài tiền, Mộ Dung Phong sẽ cho nó.
Tiêu Dật không khỏi nhớ tới mẫu phi từng nói qua, một quốc gia phải giàu có, mới có thể lớn mạnh, một người phải có quyền thế, người khác mới có thể truy phủng, cho dù là ở hậu cung, cũng là như thế.
Đi vào trong thế giới xa lạ này lâu như vậy, tiểu Thái Tử bạn nhỏ Tiêu Dật lần đầu tiên bắt đầu thực nghiêm túc nhìn thẳng vào vấn đề này, nếu nó không tìm được cách trở về, nếu nó phải ở mãi nơi này, như vậy, nó sẽ cố gắng có quyền thế, chỉ có như vậy, mới không dễ dàng bị người khác bắt nạt.
Quyền thế cũng sẽ không từ trên trời giáng xuống, ở trong này, nó không có bất kì chỗ dựa vững chắc nào để có thể dựa vào, nên làm cái gì bây giờ? Tiêu Dật cảm thấy mọi chuyện có chút phiền phức.
Thấy Tiêu Dật cau mày không nói lời nào, Tần Mộc nghĩ đến nó thiếu tiền, lập tức vỗ vỗ ngực:“Tiểu Dật, có phải em thiếu tiền hay không, anh có thiệt nhiều thiệt nhiều tiền, có thể đều cho em mượn.”
Tiêu Dật ngẩng đầu:“Thiệt nhiều thiệt nhiều tiền là bao nhiêu tiền?”
Tần Mộc bị hỏi nghẹn, nó rối rắm một hồi lâu, mới nói:“Cũng đủ cho chúng ta ở khu vui chơi chơi một năm. A, không phải, hai năm, cũng không phải, ba năm, ừm, thiệt nhiều thiệt nhiều năm.”
Tiêu Dật lập tức gật đầu:“Kia quả thật là thiệt nhiều thiệt nhiều tiền.”
… Phân cách tuyến tiểu kịch trường…
Tiêu Dật từ trong túi tiền rút ra một tờ tiền mặt màu đỏ:“Đây là bao nhiêu tiền?”
“Đó là một trăm khối.”
Tiêu Dật lại rút ra tờ màu xanh biếc:“Cái này?”
“Đây là năm mươi khối.”
Còn có màu vàng.
“Hai mươi khối.”
Màu xanh nhạt.
“Mười khối.”
Màu tím.
“Năm khối.”
Tiêu Dật nghĩ nghĩ, lại cầm lấy tờ màu đỏ:“Có tờ nào lớn hơn tờ này không?”
Tần Mộc lắc đầu.
Tiêu Dật hơi hơi trợn tròn mắt, giống như không tin:“Đây là tờ giá trị lớn nhất? Tiền nơi này thực không đáng giá.” Nghĩ đến ngân phiếu trước kia nó mang đi đổi, có thể đổi thiệt nhiều thiệt nhiều vàng.
Tần Mộc nhún vai, thở dài:“Đúng vậy, giá cả mỗi ngày tăng lên, tỉ giá nhân dân tệ còn đang liên tiếp tăng, tiền cũng không đáng giá.”
Tiêu Dật nhấp mím môi:“Tần Mộc, ta cảm thấy ngươi vẫn nên đi mua một ít vàng để dành đi.”
Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp yên lặng nhìn trời.
Nhân viên quản lý khởi động máy, xe chung quanh chuyển động, Tần Mộc chạy nhanh nhất, đi trước làm gương tiến về phía đứa nhỏ kia, lại ở nửa đường bị cậu của đứa nhỏ kia cản lại, lập tức bị đụng ra thật xa, Tần Mộc trừng mắt, nhanh chóng quay đầu, chuyển mục tiêu đến cái tên cậu đáng ghét.
Đứa nhỏ bên kia thấy cậu nó đối phó Tần Mộc, ánh mắt xoay tròn, dừng ở trên người Tiêu Dật, tên kia vóc dáng nhỏ bé thoạt nhìn cũng rất dễ ăn hiếp, đứa nhỏ yên lặng nghĩ, không chút do dự xông về phía Tiêu Dật.
Tiêu Dật đang ở cố gắng điều khiển tay lái, nó phát hiện phải xoay ở chỗ rộng, xe mới có động tĩnh, bằng không cũng chỉ đi thẳng về phía trước, nó vừa suy nghĩ xong cách điều khiển, đang muốn xoay ra khỏi hàng rào chắn, đầu xe mới rời khỏi hàng rào chắn, một chiếc xe đụng tới, lại đem nó đụng thật mạnh trở về, Tiêu Dật bị đụng choáng váng đầu, lắc lắc đầu, vừa xoay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo kia.
“Em trai, em không biết chơi xe đụng đúng không, muốn anh dạy cho em hay không?” Đứa nhỏ cười đến cực kỳ thiếu đánh.
Tiêu Dật mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn rét lạnh:“Chỉ là một đứa con nít cũng dám đến khiêu khích bản thái tử!” Nói xong, thừa dịp đứa nhỏ kia không chú ý, mạnh mẽ xoay tay lái, dưới chân dùng sức, xe từ bên hàng rào chắn xông ra ngoài, vừa vặn bên kia Tần Mộc cùng người cậu kia một đường đụng lại đây, Tiêu Dật không chút nghĩ ngợi, đầu xe hướng tới, xông về đuôi xe của người cậu, Tần Mộc cũng xông lại, hai người cùng lúc đụng qua, đem xe của người cậu kia đụng xoay một vòng. Lúc này, xe đứa nhỏ kia cũng đuổi theo Tiêu Dật, Tiêu Dật còn không kịp vui vẻ đã bị đụng ra thật xa, vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy Tần Mộc đã đẩy tên kia đi.
Tần Mộc cười ha ha:“Tiểu Dật, em xem, anh đụng phải nó 3 lần hạ, cậu nó đụng anh hai lần, vừa rồi chúng ta còn đụng phải cậu nó hai lần, lúc này chúng ta thắng! Ha ha!”
Mộ Dung Phong ở ngoài nhìn thấy Tần Mộc cười điên cuồng, âm thầm không nói gì: Tiểu ác ma này chỉ có lúc này trí nhớ mới tốt thần kì.
Kế tiếp, có lẽ là câu nói của đứa nhỏ kia, đâm đến chỗ đau của Tiêu Dật, làm cho nó đem sự thận trọng của hoàng thái tử quăng ra sau đầu, liên tiếp đuổi theo đụng nó, bên kia Tần Mộc còn thường thường sáp qua, mà nhưng người khác khác trong sân, đều cảm thấy ba đứa nhỏ chơi đùa thật thú vị, đều cùng đi chắn người cậu kia, anh nói xem anh là người lớn đi theo bọn nhỏ kia chơi đùa làm gì!
Đấu xong trận này, Tần Mộc rốt cục cũng hãnh diện, vừa chấm dứt, liền vội vã đứng lên, chống nạnh lên mặt:“Không có cậu cậu làm chỗ dựa cho cậu, cậu liền thua!”
Khuôn mặt đứa nhỏ kia tức giận đỏ bừng:“Ai nói! Rõ ràng chính là hai người các cậu ăn hiếp một mình tôi? Không công bằng!”
“Ai nói hai người ăn hiếp một người? Cậu của cậu không phải cũng ở đây sao?” Tiêu Dật cũng chắp tay nhỏ bé đứng lên. Mộ Dung Phong vừa lúc đứng ở phía sau nó, nhìn thấy hai tay nó cũng không nắm cùng một chỗ, mà là hơi hơi cong lên, có lẽ lúc nãy xoay tay lái quá nhanh, lòng bàn tay bị trầy da.
“Tôi không phục! Chơi lại!” Đứa nhỏ kia ngoan cố.
Tần Mộc nhẹ nhàng chà tay, từ trong xe nhảy ra, vừa đi về phía Tiêu Dật vừa nói:“Cậu nói chơi lại liền chơi sao? Vậy không phải tôi rất mất thể diện sao! Tiểu Dật, em nói có đúng hay không?”
Tiêu Dật gật gật đầu nhỏ:“Chúng tôi thắng các người là sự thật, về phần có phục hay không đó là chuyện của các người.” Nói xong, đưa tay đặt vào lòng bàn tay Tần Mộc, nâng chân lên cố hết sức bước ra ngoài xe.
Đứa nhỉ kia nói không ra lời, chỉ phải trơ mắt nhìn Tần Mộc cùng Tiêu Dật tay trong tay rời đi, giận đến đôi mắt đều đỏ! Tới bây giờ nó chưa từng chịu uất ức lớn như vậy!
“Đúng rồi, nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, dám làm dám chịu, thua chính là thua, không cần chơi xấu, sẽ bị người khinh bỉ!” Giọng nói trong trẻo của Tiêu Dật vang lên ở bên ngoài khu chơi xe đụng, cái từ khinh bỉ này, là nó nhìn thấy từ trong sách Mộ Dung Phong cho nó, dùng cũng không tệ lắm.
Đứa nhỏ kia rốt cục nhịn không được òa khóc lớn lên:“Cậu cậu, bọn họ rất xấu rồi!”
Người cậu kia vừa buồn cười lại không biết làm sao, đi qua ôm lấy cháu ngoại trai, một bên vỗ vai nó dỗ dành, một bên nhìn mọi người tỏ ý xin lỗi, lúc này mới đem đứa cháu rời khỏi.
Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật đi được một đoạn, lúc này mới mở miệng, nhăn mặt:“Tiểu Dật, tay anh đau quá.”
“Làm sao vậy?” Tiêu Dật thân thiết hỏi.
Tần Mộc mở bàn tay ra, lòng bàn tay đỏ bừng:“Lúc nãy chơi đụng xe bị cọ đau.”
Tiêu Dật cẩn thận sờ sờ:“Rất đau sao?”
“Rất đau, đau chết mất, tiểu Dật, em thổi cho anh đi.” Tần Mộc tuyệt đối là một chủ nhân được một tất lại muốn tiến một thước.
Tiêu Dật lại gần như không chút nào do dự:“Được.” Nói xong, lại phồng má, cẩn thận thổi.
Tần Mộc nhịn trong chốc lát, rốt cục không nhịn nổi, ha ha nở nụ cười:“Không thổi, thổi làm tay anh thực nhột thực nhột.”
Tiêu Dật không vui trừng mắt liếc nhìn tên điêu dân không biết tốt xấu một cái, mình đã hu tôn hàng quý ( người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp) thổi cho nó, vậy mà còn dám ghét bỏ!
Tần Mộc lại không nhận ra Tiêu Dật không vui, nó đang lôi kéo tay Tiêu Dật nhìn xem:“Tiểu Dật, tay em có đau hay không, anh cũng thổi thổi cho em đi.” Nói xong, cũng không chờ Tiêu Dật nói chuyện, liền cúi đầu thổi.
Cái này đến phiên Tiêu Dật nhịn không được, nó rút tay về, chắp ở phía sau người lặng lẽ chà xát:“Không đau, không cần thổi.”
Tần Mộc hắc hắc cười, thình lình nhìn thấy Mc Donald ‘s cách đó không xa, lập tức lôi kéo Tiêu Dật hỏi:“Tiểu Dật tiểu Dật, chúng ta đi ăn chút gì đi, ăn món Mộ Dung Phong chưa bao giờ làm.”
Đối với món ăn cho tới bây giờ Tiêu Dật cũng không có sức chống cự, huống chi thức ăn ở nơi này, khác biệt rất lớn khi ở trong hoàng cung, lúc này nghe được là món Mộ Dung Phong chưa bao giờ làm, lập tức hứng thú:“Được.”
Tần Mộc bị kích động lôi kéo Tiêu Dật chạy về phia McDonald’s.
“Đứa nhỏ này có chấp niệm rất sâu đậm với thực phẩm bỏ đi, hình như lần nào ra ngoài cũng phải ăn.” Đa Nạp nhịn không được lắc đầu.
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt:“Nó cố chấp chính là bởi vì chúng ta nói đó là thực phẩm bỏ đi mà thôi.” Đúng, chính vì muốn đối ngịch với bọn họ.
Bên này Tần Mộc đã lôi kéo Tiêu Dật vào cửa, hai người chọn vị trí sát cửa sổ:“Tiểu dật, anh đi mua đồ ăn, em ở chỗ này chiếm chỗ, chờ anh.”
“Được.”
Rảnh rỗi đến nhàm chán Tiêu Dật nhìn xung quanh trong chốc lát, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Tần Mộc đang xếp hàng, vóc dáng dáng nho nhỏ ở trong một hàng người lớn thật dễ dàng nhìn thấy. Nó trơ mắt nhìn Tần Mộc từ vị trí cuối cùng trở thành người đầu tiên, một lát sau, liền cầm theo một cái khay lớn chậm rãi đi lại, trên khay đầy các món này nọ.
“Anh không biết em thích ăn cái gì, mỗi món đều chọn, từ từ ăn.” Tần Mộc lắc lắc cánh tay, ngồi ở đối diện Tiêu Dật, cầm lấy hai ly kem, đưa một ly cho Tiêu Dật:“Tiểu Dật, ăn cái này trước, nếu không sẽ chảy ra, chảy rồi ăn sẽ không ngon.”
Tiêu Dật cầm kem, cũng không khác nhiều so với kem ly Mộ Dung quản gia làm, thoạt nhìn cũng không đẹp như hắn làm, đang nghĩ, bên cạnh vang lên giọng nói một bé gái:“Anh, em muốn ăn cái kia.” Tay bé gái đang chỉ vào ly kem trong tay Tiêu Dật.
Ngồi ở bên cạnh bé gái là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, hắn xoa xoa đầu bé gái:“Bối Bối, hôm nay chỉ có thể ăn 20 nguyên, em đã ăn 21 nguyên, không phải đã nói sẽ mua bánh gato cho mẹ sao?”
Bé gái lưu luyến thu hồi ánh mắt, gục đầu xuống, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.
Tiêu Dật mím môi, đang muốn đưa kem trong tay qua, đã có người nhanh hơn nó một bước.
“Em gái, anh mời em ăn.” Tần Mộc mỉm cười đưa kem đến trong tay bé gái,“Ăn nhanh đi, chảy sẽ không ngon.”
Bé gái ngẩng mặt nở nụ cười sáng lạng:“Cám ơn anh.”
Thiếu niên kia nhìn Tần Mộc dịu dàng nở nụ cười:“Cám ơn em trai.”
“Không có gì.” Tần Mộc lại trở về chỗ ngồi của mình.
Tiêu Dật đem ly kem trong tay đặt giữa bàn:“Chúng ta cùng nhau ăn đi.”
……
Sau đó không lâu, hai đứa nhỏ rời khỏi Mc Donald ‘s, để lại một đống hỗn độn trên bàn.
“Những thứ này không thể ăn, không có ngon như Mộ Dung quản gia làm, ngay cả món Đa Nạp quản gia làm cũng không bằng, nhưng mà khoai tây chiên kia cũng không tệ lắm.” Tiêu Dật kén chọn nói.
Tần Mộc gật đầu:“Ừm, sau này chúng ta không đến nữa, Mộ Dung Phong cũng biết làm khoai tây chiên, quay về sẽ bảo hắn làm cho em ăn.”
“Mộ Dung quản gia thật sự không tệ.” Tiêu Dật cảm nhận.
Chuông trong lòng Tần Mộc mãnh liệt báo động:“Tiểu Dật, Mộ Dung Phong là người xấu! Tuy hắn làm thức ăn ngon, nhưng là vẫn là người xấu!”
Tiêu Dật mím môi, không bình luận, trong lòng nó cảm thấy thật ra Mộ Dung quản gia cũng không tệ lắm, đang nghĩ, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, nó hỏi:“Vì sao của tiền của ngươi phải lấy từ chỗ Mộ Dung quản gia?”
Tần Mộc nhún vai:“Bởi vì Mộ Dung Phong là người giám hộ mà ông nội ủy thác.”
“Người giám hộ?” Tiêu Dật không quá hiểu.
“Ừm, chính là vì anh còn vị thành niên, chuyên môn đến giám hộ đến khi anh trưởng thành, cho nên tiền anh xài phải lấy từ chỗ của hắn.”
Tiêu Dật kinh ngạc, này không phải giám thị sao? Nó cũng chưa cập quan (lễ trưởng thành 20 tuổi), nhưng mà phụ hoàng cùng mẫu phi chưa bao giờ can thiệp chuyện của nó, nó nghĩ rằng ai cũng như vậy. Thật không nghĩ tới Tần Mộc thế mà lại không tự do như thế, khó trách nó nói Mộ Dung Phong không phải người tốt, quả thật là như vậy!
“Vậy ngươi có thể thường xuyên lấy tiền không? Sau đó lén giữ lại.” Tiêu Dật đề nghị.
Tần Mộc buồn bực:“Vì sao phải lén giữ lại?” Nếu nó muốn xài tiền, Mộ Dung Phong sẽ cho nó.
Tiêu Dật không khỏi nhớ tới mẫu phi từng nói qua, một quốc gia phải giàu có, mới có thể lớn mạnh, một người phải có quyền thế, người khác mới có thể truy phủng, cho dù là ở hậu cung, cũng là như thế.
Đi vào trong thế giới xa lạ này lâu như vậy, tiểu Thái Tử bạn nhỏ Tiêu Dật lần đầu tiên bắt đầu thực nghiêm túc nhìn thẳng vào vấn đề này, nếu nó không tìm được cách trở về, nếu nó phải ở mãi nơi này, như vậy, nó sẽ cố gắng có quyền thế, chỉ có như vậy, mới không dễ dàng bị người khác bắt nạt.
Quyền thế cũng sẽ không từ trên trời giáng xuống, ở trong này, nó không có bất kì chỗ dựa vững chắc nào để có thể dựa vào, nên làm cái gì bây giờ? Tiêu Dật cảm thấy mọi chuyện có chút phiền phức.
Thấy Tiêu Dật cau mày không nói lời nào, Tần Mộc nghĩ đến nó thiếu tiền, lập tức vỗ vỗ ngực:“Tiểu Dật, có phải em thiếu tiền hay không, anh có thiệt nhiều thiệt nhiều tiền, có thể đều cho em mượn.”
Tiêu Dật ngẩng đầu:“Thiệt nhiều thiệt nhiều tiền là bao nhiêu tiền?”
Tần Mộc bị hỏi nghẹn, nó rối rắm một hồi lâu, mới nói:“Cũng đủ cho chúng ta ở khu vui chơi chơi một năm. A, không phải, hai năm, cũng không phải, ba năm, ừm, thiệt nhiều thiệt nhiều năm.”
Tiêu Dật lập tức gật đầu:“Kia quả thật là thiệt nhiều thiệt nhiều tiền.”
… Phân cách tuyến tiểu kịch trường…
Tiêu Dật từ trong túi tiền rút ra một tờ tiền mặt màu đỏ:“Đây là bao nhiêu tiền?”
“Đó là một trăm khối.”
Tiêu Dật lại rút ra tờ màu xanh biếc:“Cái này?”
“Đây là năm mươi khối.”
Còn có màu vàng.
“Hai mươi khối.”
Màu xanh nhạt.
“Mười khối.”
Màu tím.
“Năm khối.”
Tiêu Dật nghĩ nghĩ, lại cầm lấy tờ màu đỏ:“Có tờ nào lớn hơn tờ này không?”
Tần Mộc lắc đầu.
Tiêu Dật hơi hơi trợn tròn mắt, giống như không tin:“Đây là tờ giá trị lớn nhất? Tiền nơi này thực không đáng giá.” Nghĩ đến ngân phiếu trước kia nó mang đi đổi, có thể đổi thiệt nhiều thiệt nhiều vàng.
Tần Mộc nhún vai, thở dài:“Đúng vậy, giá cả mỗi ngày tăng lên, tỉ giá nhân dân tệ còn đang liên tiếp tăng, tiền cũng không đáng giá.”
Tiêu Dật nhấp mím môi:“Tần Mộc, ta cảm thấy ngươi vẫn nên đi mua một ít vàng để dành đi.”
Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp yên lặng nhìn trời.
Tác giả :
Chỉ Phiến Khinh Diêu