Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo
Chương 38: Vấn đề khó khăn của thái tử [ 3 ]
Ngồi xong một vòng rồi, nhân viên quản lý đưa tay thay bọn nó mở cửa cabin ra, muốn đỡ bọn nó đi xuống, Tiêu Dật nhìn người nọ đưa tay vào, cơ thể vô thức lui lui về phía sau, mông dính vào trên ghế, đôi mắt to đen thùi xoay chuyển trên người Tần Mộc, yên lặng suy nghĩ, phải nói sao mới được đây, nó ngồi còn chưa đủ đâu!
Tần Mộc nhìn bộ dáng không chịu động của Tiêu Dật, nhớ tới trước kia lúc mình ngồi cái này, cũng không chịu đi xuống, vì thế, nó săn sóc nói:“Tiểu Dật, chúng ta lại ngồi một chuyến đi.”
Ánh mắt Tiêu Dật lập tức sáng lên, nó mím môi, áp chế vui vẻ trong lòng, không nhanh không chậm mà gật gật đầu nhỏ:“Được.”
Sau đó nhân viên quản lý liền nhìn thấy tay nhỏ bé của tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc giương lên, rút ra một trăm tiền mặt đưa tới trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhi tươi cười sáng lạn:“Chú, chúng con muốn ngồi một vòng.” Nhân viên quản lý theo bản năng trả lời:“Được. Chú đóng cửa cho hai đứa.”
Vừa cùng hai đứa nhỏ dễ nhìn vẫy tay tạm biệt, nhân viên quản liền nghênh đón hai anh đẹp trai, trong đó một người mỉm cười đưa tiền mặt ra:“Không cần mở cửa, chúng tôi lại ngồi một vòng, cám ơn.”
Nhân viên quản lý buồn bực sờ sờ đầu, nói thầm:“Con nít thích ngồi cái này còn có thể hiểu, hai người đều lớn như vậy, còn là hai tên đàn ông, làm sao ngồi rồi lại không muốn xuống.”
Nhân viên bán vé bên cạnh tay chân lanh lẹ nhận tiền, xé bốn vé, lúc này mới liếc mắt nhìn nhân viên quản lý một cái:“Ngốc! Hai anh đẹp trai mới cần ngồi cái này.” Trong lòng lại ở yên lặng vui vẻ: Hôm nay làm ca này thật sự rất đáng giá, lại có thể nhìn thấy hai cặp như vậy!
Chờ đến khi Tiêu Dật chịu rời khỏi cabin, đã là chuyện một giờ sau, Tần Mộc lôi kéo tay Tiêu Dật, vui vẻ vẫy tay tạm biệt nhân viên quản lý cùng nhân viên bán vé.
“Tiểu Dật, chúng ta lại đi chơi đụng xe đi.” Tần Mộc chỉ vào kiến trúc vòng tròn cách đó không xa, quay đầu hỏi Tiêu Dật.
Chơi xong vòng đu quay, Tiêu Dật cảm thấy ánh mắt Tần Mộc vẫn không tệ, ít nhất ở phương diện chơi đùa, vì thế, lúc này đối với đề nghị của nó không chút nghi ngờ, gần như lập tức gật đầu:“Được.”
So với vòng đu quay, người chơi đụng xe nhiều hơn một ít, chỗ cửa vào còn có một tiểu đội đang xếp hàng, chủ yếu đều là người lớn, ngẫu nhiên có trẻ em cũng đều được người lớn dẫn đi, Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật chạy đến cuối đội ngũ đứng ngay ngắn, Tiêu Dật tò mò nhìn bên trong thiệt nhiều xe nhỏ đụng đụng, trong xe nhỏ chỉ có thể ngồi 2 người, các loại xe đầy màu sắc va chạm thành một đoàn, người trên xe cũng va chạm thành một đoàn, thì ra đây là “Đụng xe”, đụng tới đụng lui sao? Tiêu Dật mím môi, không chớp mắt nhìn, hình như, có vẻ rất thú vị!
Tần Mộc sáp qua, hai cái đầu nhỏ chụm lại cùng một chỗ, nói nhỏ:“Tiểu dật, em xem cái xe màu đỏ kia thực ngốc! Vậy mà không biết quẹo cua, đều đụng vào bên cạnh rồi, ha ha!”
Giọng nói của Tiêu Dật cũng có chút cười trên nỗi đau người khác:“Cái người trên xe màu xanh kia báo thù sao người, rõ ràng lúc nãy là một chiếc xe khác đụng hắn.”
“Đúng vậy, thực ngốc! Tiểu dật, để cho anh lái xe, em muốn đụng ai chỉ cần nói với anh, kỹ thuật của anh rất được!” Tần Mộc vỗ lên ngực nghe bịch bịch.
Tiêu Dật cảm thấy này đề nghị thực không tệ:“Được, ta trấn thủ chỉ huy, ngươi đấu tranh anh dũng.”
“Ừm, đánh bay bọn họ!” Tần Mộc khí phách vô cùng.
Những người lớn đứng ở phía trước phía sau bọn nó bật cười, hai đứa nhỏ này thực vui vẻ.
Một vòng rất nhanh đã kết thúc, Tần Mộc cùng Tiêu Dật vận khí không tệ, lúc tới lượt bọn nó, vẫn còn xe trống, Tần Mộc lập tức cười tủm tỉm giao tiền, lôi kéo Tiêu Dật chạy vào bên trong, bên trong có một đứa nhỏ lôi kéo tay người lớn bên cạnh, đang rối rắm xem nên chọn xe màu sắc nào thì tốt, kết quả vừa hạ quyết tâm muốn ngồi xe màu vàng, ngón tay vừa chỉ qua, chỉ thấy hai đứa nhỏ giành trước từng bước leo vào.
Tần Mộc một bước bước vào, sau đó xoay người lại kéo Tiêu Dật, miệng nói:“Tiểu dật, vận khí chúng ta thật tốt, xe tốt như vậy mà không có ai ngồi.”
Vóc dáng Tiêu Dật nhỏ, có chút khó khăn nâng chân lên leo vào xe, nghe được lời Tần Mộc nói chỉ qua loa trả lời một câu.
Việc này làm cho đứa nhỏ đứng bên cạnh nóng nảy, trừng mắt, đang muốn nổi bão, nhân viên quản lý bên kia cũng đã thúc giục:“Vị phụ huynh bên kia, làm phiền anh nhanh chóng mang đứa nhỏ ngồi vào trong xe đi.”
“Ừm, được.” Vị phụ huynh kia làm một động tác diều hâu bắt gà con, liền đem đứa nhỏ kia đến chiếc xe còn lại.
Nhân viên quản lý nhìn thấy mọi người đều ngồi xong, còn nói thêm một ít câu chú ý an toàn, liền ấn nút khởi động.
Chân nhỏ của Tần Mộc đạp một cái, xe nhỏ chuyển động, Tiêu Dật cầm lấy tay vịn an toàn trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thực nghiêm túc, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
“Tiểu Dật, chúng ta đụng chiếc xe nào?” Tần Mộc hăng hái bừng bừng muốn thi triển quyền cước.
Tiêu Dật nhăn đôi mày tinh xảo, đang muốn nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la non nớt:“Cậu, đi đụng bọn họ! Là bọn họ cướp xe của con! Nhanh đi đụng!”
Vừa dứt lời, xe Tần Mộc cùng Tiêu Dật đã bị đụng mạnh một chút, Tiêu Dật lập tức ngồi không vững, cả người bổ nhào vào tay vịnh an toàn, Tần Mộc vội vàng giơ tay kép lại:“Tiểu Dật, em không sao chứ? Đụng trúng không?”
“Không có việc gì.” Tiêu Dật đỡ tay vịn ngồi trở lại vị trí, quay đầu liền nhìn về sau thấy tên ngồi trên xe màu đỏ vô cùng hả hê, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật trầm xuống, môi mỏng nhếch lên:“Tần Mộc, đánh bay hắn cho bản thái tử!”
“Được! Em vịn chặt chút.” Nói xong, tay nhỏ bé xoay nhanh tay lái, xe linh hoạt xoay chuyển, mà xe màu đỏ kia đã chạy ra thật xa.
“Nhanh! Ở đó!” Tiêu Dật chỉ vào chiếc xe xa xa kia. Tần Mộc đạp “Chân ga” dưới chân, thẳng tắp hướng về phía kẻ thù, mắt thấy sắp đụng được, thình lình một chiếc màu xanh từ bên cạnh đụng tới, Tiêu Dật không chú ý, cùng Tần Mộc đụng đầu vào nhau, phịch một tiếng, hai đứa nhỏ nhất thời nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tiêu Dật nghiêng đầu, chỉ vào người trên xe bên cạnh tức giận:“Các người làm loạn cái gì!” Vừa nói xong, xe lại bị đụng thật mạnh một chút. Lần này, xe không động đậy, bởi vì bên cạnh là hàng rào bảo vệ……
Cách đó không xa đứa nhỏ trên cái xe màu đỏ kia đắc ý chống nạnh cười:“Ha ha, các người thực ngốc!”
Tần Mộc giận dữ:“Cậu không cần quá đắc ý!”
Dưới sự trợ giúp của nhân viên quản lý, mấy chiếc xe vướng cùng một chỗ cuối cùng cũng ra được, vừa được tự do, Tần Mộc không nói hai lời, đạp chân ga tiến về phía “kẻ thù kiêu ngạo”. Người nọ đang suy nghĩ đụng người khác, đến không chú ý phía sau, bị Tần Mộc đụng phải, đầu đứa nhỏ kia đập lên tay vịn an toàn, đau đến oa oa kêu to.
“Xem cậu còn cười!” Tần Mộc nâng cằm, rất là đắc ý. Tiêu Dật cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:“Tần Mộc, không tệ!”
Tần Mộc thừa thắng xông lên, chờ người nọ vừa mới chuyển động một chút, lại dùng sức đụng tới, không bao lâu, nhân viên quản lý bất đắc dĩ lại chạy tới:”Hai em không nên đụng mãi một chiếc xe, như vậy dễ dàng vướng vào nhau.”
“Là hắn đụng chúng tôi trước!” Tiêu Dật hiển nhiên không hài lòng lời nói không phân biệt trắng đen của nhân viên quản lí.
Nhân viên quản lý sửng sốt.
“Rõ ràng chính là hai người cướp xe của tôi trước!” Đứa nhỏ kia rống lên.
Giọng của Tần Mộc còn lớn hơn: “Ai nói đây là xe của cậu! Đây là xe của anh quản lý!”
Nhân viên quản lý yên lặng nhìn trời: Đây cũng không phải xe của tôi……
“Rõ ràng là tôi nhìn thấy trước!”
Tiêu Dật hừ lạnh:“Thứ mình nhìn trúng lại bị người khác cướp đi, quả nhiên là vô dụng!” Giọng nói đó, thần thái đó, là trắng trợn khinh bỉ đứa nhỏ kia.
Nhóm người lớn im lặng……
Đứa nhỏ kia tức khắc xù lông:“Cậu, đem bọn họ đụng ra ngoài!”
Tần Mộc cũng học dáng vẻ của Tiêu Dật hừ lạnh:“Lớn như vậy, còn muốn người khác giúp cậu báo thù, cậu có thấy xấu hổ hay không!” Hiển nhiên tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn nhỏ Tần Mộc của chúng ta quên rằng mỗi ngày nó đều nói câu “Tôi muốn méc ông nội!”,o[︶︿︶]o
Không đợi đứa nhỏ kia nói chuyện, Tiêu Dật lại bổ sung một câu:“Có gan liền tự mình lái xe đấu với chúng tôi!”
“Được! Tôi cùng cậu đổi vị trí!” Nói xong, lôi kéo người lớn bên cạnh nó đổi vị trí.
Khóe môi Tiêu Dật hơi hơi nhếch lên, tên ngu ngốc này mắc câu!
Nhóm người lớn chung quanh đổ mồ hôi.
Trận đấu này của ba đứa nhỏ, bên phía Tần Mộc chịu thiệt hơi nhiều, bởi vì bên kia tuy là đứa nhỏ lái xe, nhưng mà người lớn bên cạnh ở những lúc mấu chốt đều giúp nó giữ tay lái, lại dạy nó làm sao dẫn Tần Mộc tới nơi nhiều người, để cho người khác đều đụng nó.
Đa Nạp cùng Mộ Dung Phong đứng ở bên ngoài, nhìn hai đứa nhỏ ánh mắt càng ngày càng sáng ngời, nhịn không được cảm thấy buồn cười.
Đa Nạp đụng đụng bả vai Mộ Dung Phong:“Chúng ta có cần đi hỗ trợ hay không?” Nhìn nhóm tiểu ác ma bị người khác ức hiếp, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt:“Chờ một chút.” Mộ Dung Phong cảm thấy tiểu Thái Tử kia sẽ không chỉ tính toán như vậy.
Quả nhiên, lúc một vòng nữa kết thúc, đứa nhỏ kia vẫn như cũ đứng ở trong xe, nhìn về phía Tần Mộc cùng Tiêu Dật lên mặt:“Tôi đụng các người bảy lần các người chỉ đụng tôi bốn lần, lại là tôi thắng!”
Tiêu Dật cũng đứng lên, tay nhỏ bé chấp sau lưng, khinh thường trách mắng:“Lúc đụng chúng tôi đều là cậu của cậu khống chế xe, cậu là tên điêu dân cáo mượn oai hùm, đắc ý cái gì!”
“Đúng vậy, cậu có biết cáo mượn oai hùm là ý gì không? Chính là bản thân mình vô dụng, lại ỷ vào bản lĩnh của người khác mà nơi nơi khoe khoang! Từ đó là để nói loại người như cậu!” Cái từ này hôm qua là Tiêu Dật dạy nó, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phát huy công dụng.
Ánh mắt đứa nhỏ kia đều đỏ:“Tôi mới không phải!”
“Vậy cậu có dám tách ra khỏi cậu mình hay không! Tôi cùng Tần Mộc cũng chia ra! Chúng ta hai đấu hai!” Tiêu Dật nhân cơ hội quyết đoán đưa ra tính toán của mình, nó đã nhìn ra, lúc đứa nhỏ kia tự mình thao tác thường xuyên bị Tần Mộc đụng, cậu nó ở bên cạnh mới là người khó giải quyết, phải tách bọn họ ra!
“Hai đấu hai thì hai đấu hai!” Đứa nhỏ kia thở phì phì bước ra xe, đi đến một chiếc xe khác. Cậu đứa nhỏ kia dở khóc dở cười, nhưng cũng không mở miệng, đứa cháu này của hắn rất tùy hứng điêu ngoa, có thể chịu thiệt cũng không tệ, vì thế lấy ví ra rút mấy tờ một trăm đưa cho nhân viên quản lý:“Tiền của hai bạn nhỏ kia tôi trả.”
“Không cần.” Tiêu Dật quyết đoán từ chối, lấy túi tiền vẫn không động vào trên lưng, rút ra một xấp nhỏ tiền mặt, phóng khoáng đưa tới trước mặt nhân viên quản lý:“Đây là tiền mua vé của tôi cùng Tần Mộc, dư lại thưởng cho anh.”
Khóe miệng nhân viên quản lý kia giật một cái, nhóm người lớn xem náo nhiệt chung quanh cũng bị khí tràng của Tiêu Dật làm hoảng sợ, vừa mới nghe được nó gọi Tần Mộc, mọi người đều nhận ra đứa nhỏ cao hơn một chút chính là ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc, vốn tưởng rằng đứa nhỏ nhỏ hơn là người hầu của Tần Mộc, nhưng thoạt nhìn, Tần Mộc mới giống như là người hầu của đứa nhỏ này.
Thấy nhân viên quản lý bất động, Tần Mộc cầm lấy tiền trên tay Tiêu Dật, vừa đếm, vừa thuyết giáo:“Tiểu Dật, tiền boa không thể đưa nhiều như vậy, đưa một hai trăm là đủ rồi.” Sau đó, đem tiền thừa thả vào túi của mình, tay kia thì cầm mấy tờ đưa tới trước mặt nhân viên quản lý,“Anh quản lý, mở vòng mới nhanh một chút.”
Đa Nạp sờ sờ cằm:“Đứa nhỏ này cực kỳ thú vị.”
Trên mặt Mộ Dung Phong cũng mỉm cười:”Chính xác.”
Tần Mộc nhìn bộ dáng không chịu động của Tiêu Dật, nhớ tới trước kia lúc mình ngồi cái này, cũng không chịu đi xuống, vì thế, nó săn sóc nói:“Tiểu Dật, chúng ta lại ngồi một chuyến đi.”
Ánh mắt Tiêu Dật lập tức sáng lên, nó mím môi, áp chế vui vẻ trong lòng, không nhanh không chậm mà gật gật đầu nhỏ:“Được.”
Sau đó nhân viên quản lý liền nhìn thấy tay nhỏ bé của tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc giương lên, rút ra một trăm tiền mặt đưa tới trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhi tươi cười sáng lạn:“Chú, chúng con muốn ngồi một vòng.” Nhân viên quản lý theo bản năng trả lời:“Được. Chú đóng cửa cho hai đứa.”
Vừa cùng hai đứa nhỏ dễ nhìn vẫy tay tạm biệt, nhân viên quản liền nghênh đón hai anh đẹp trai, trong đó một người mỉm cười đưa tiền mặt ra:“Không cần mở cửa, chúng tôi lại ngồi một vòng, cám ơn.”
Nhân viên quản lý buồn bực sờ sờ đầu, nói thầm:“Con nít thích ngồi cái này còn có thể hiểu, hai người đều lớn như vậy, còn là hai tên đàn ông, làm sao ngồi rồi lại không muốn xuống.”
Nhân viên bán vé bên cạnh tay chân lanh lẹ nhận tiền, xé bốn vé, lúc này mới liếc mắt nhìn nhân viên quản lý một cái:“Ngốc! Hai anh đẹp trai mới cần ngồi cái này.” Trong lòng lại ở yên lặng vui vẻ: Hôm nay làm ca này thật sự rất đáng giá, lại có thể nhìn thấy hai cặp như vậy!
Chờ đến khi Tiêu Dật chịu rời khỏi cabin, đã là chuyện một giờ sau, Tần Mộc lôi kéo tay Tiêu Dật, vui vẻ vẫy tay tạm biệt nhân viên quản lý cùng nhân viên bán vé.
“Tiểu Dật, chúng ta lại đi chơi đụng xe đi.” Tần Mộc chỉ vào kiến trúc vòng tròn cách đó không xa, quay đầu hỏi Tiêu Dật.
Chơi xong vòng đu quay, Tiêu Dật cảm thấy ánh mắt Tần Mộc vẫn không tệ, ít nhất ở phương diện chơi đùa, vì thế, lúc này đối với đề nghị của nó không chút nghi ngờ, gần như lập tức gật đầu:“Được.”
So với vòng đu quay, người chơi đụng xe nhiều hơn một ít, chỗ cửa vào còn có một tiểu đội đang xếp hàng, chủ yếu đều là người lớn, ngẫu nhiên có trẻ em cũng đều được người lớn dẫn đi, Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật chạy đến cuối đội ngũ đứng ngay ngắn, Tiêu Dật tò mò nhìn bên trong thiệt nhiều xe nhỏ đụng đụng, trong xe nhỏ chỉ có thể ngồi 2 người, các loại xe đầy màu sắc va chạm thành một đoàn, người trên xe cũng va chạm thành một đoàn, thì ra đây là “Đụng xe”, đụng tới đụng lui sao? Tiêu Dật mím môi, không chớp mắt nhìn, hình như, có vẻ rất thú vị!
Tần Mộc sáp qua, hai cái đầu nhỏ chụm lại cùng một chỗ, nói nhỏ:“Tiểu dật, em xem cái xe màu đỏ kia thực ngốc! Vậy mà không biết quẹo cua, đều đụng vào bên cạnh rồi, ha ha!”
Giọng nói của Tiêu Dật cũng có chút cười trên nỗi đau người khác:“Cái người trên xe màu xanh kia báo thù sao người, rõ ràng lúc nãy là một chiếc xe khác đụng hắn.”
“Đúng vậy, thực ngốc! Tiểu dật, để cho anh lái xe, em muốn đụng ai chỉ cần nói với anh, kỹ thuật của anh rất được!” Tần Mộc vỗ lên ngực nghe bịch bịch.
Tiêu Dật cảm thấy này đề nghị thực không tệ:“Được, ta trấn thủ chỉ huy, ngươi đấu tranh anh dũng.”
“Ừm, đánh bay bọn họ!” Tần Mộc khí phách vô cùng.
Những người lớn đứng ở phía trước phía sau bọn nó bật cười, hai đứa nhỏ này thực vui vẻ.
Một vòng rất nhanh đã kết thúc, Tần Mộc cùng Tiêu Dật vận khí không tệ, lúc tới lượt bọn nó, vẫn còn xe trống, Tần Mộc lập tức cười tủm tỉm giao tiền, lôi kéo Tiêu Dật chạy vào bên trong, bên trong có một đứa nhỏ lôi kéo tay người lớn bên cạnh, đang rối rắm xem nên chọn xe màu sắc nào thì tốt, kết quả vừa hạ quyết tâm muốn ngồi xe màu vàng, ngón tay vừa chỉ qua, chỉ thấy hai đứa nhỏ giành trước từng bước leo vào.
Tần Mộc một bước bước vào, sau đó xoay người lại kéo Tiêu Dật, miệng nói:“Tiểu dật, vận khí chúng ta thật tốt, xe tốt như vậy mà không có ai ngồi.”
Vóc dáng Tiêu Dật nhỏ, có chút khó khăn nâng chân lên leo vào xe, nghe được lời Tần Mộc nói chỉ qua loa trả lời một câu.
Việc này làm cho đứa nhỏ đứng bên cạnh nóng nảy, trừng mắt, đang muốn nổi bão, nhân viên quản lý bên kia cũng đã thúc giục:“Vị phụ huynh bên kia, làm phiền anh nhanh chóng mang đứa nhỏ ngồi vào trong xe đi.”
“Ừm, được.” Vị phụ huynh kia làm một động tác diều hâu bắt gà con, liền đem đứa nhỏ kia đến chiếc xe còn lại.
Nhân viên quản lý nhìn thấy mọi người đều ngồi xong, còn nói thêm một ít câu chú ý an toàn, liền ấn nút khởi động.
Chân nhỏ của Tần Mộc đạp một cái, xe nhỏ chuyển động, Tiêu Dật cầm lấy tay vịn an toàn trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thực nghiêm túc, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
“Tiểu Dật, chúng ta đụng chiếc xe nào?” Tần Mộc hăng hái bừng bừng muốn thi triển quyền cước.
Tiêu Dật nhăn đôi mày tinh xảo, đang muốn nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la non nớt:“Cậu, đi đụng bọn họ! Là bọn họ cướp xe của con! Nhanh đi đụng!”
Vừa dứt lời, xe Tần Mộc cùng Tiêu Dật đã bị đụng mạnh một chút, Tiêu Dật lập tức ngồi không vững, cả người bổ nhào vào tay vịnh an toàn, Tần Mộc vội vàng giơ tay kép lại:“Tiểu Dật, em không sao chứ? Đụng trúng không?”
“Không có việc gì.” Tiêu Dật đỡ tay vịn ngồi trở lại vị trí, quay đầu liền nhìn về sau thấy tên ngồi trên xe màu đỏ vô cùng hả hê, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật trầm xuống, môi mỏng nhếch lên:“Tần Mộc, đánh bay hắn cho bản thái tử!”
“Được! Em vịn chặt chút.” Nói xong, tay nhỏ bé xoay nhanh tay lái, xe linh hoạt xoay chuyển, mà xe màu đỏ kia đã chạy ra thật xa.
“Nhanh! Ở đó!” Tiêu Dật chỉ vào chiếc xe xa xa kia. Tần Mộc đạp “Chân ga” dưới chân, thẳng tắp hướng về phía kẻ thù, mắt thấy sắp đụng được, thình lình một chiếc màu xanh từ bên cạnh đụng tới, Tiêu Dật không chú ý, cùng Tần Mộc đụng đầu vào nhau, phịch một tiếng, hai đứa nhỏ nhất thời nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tiêu Dật nghiêng đầu, chỉ vào người trên xe bên cạnh tức giận:“Các người làm loạn cái gì!” Vừa nói xong, xe lại bị đụng thật mạnh một chút. Lần này, xe không động đậy, bởi vì bên cạnh là hàng rào bảo vệ……
Cách đó không xa đứa nhỏ trên cái xe màu đỏ kia đắc ý chống nạnh cười:“Ha ha, các người thực ngốc!”
Tần Mộc giận dữ:“Cậu không cần quá đắc ý!”
Dưới sự trợ giúp của nhân viên quản lý, mấy chiếc xe vướng cùng một chỗ cuối cùng cũng ra được, vừa được tự do, Tần Mộc không nói hai lời, đạp chân ga tiến về phía “kẻ thù kiêu ngạo”. Người nọ đang suy nghĩ đụng người khác, đến không chú ý phía sau, bị Tần Mộc đụng phải, đầu đứa nhỏ kia đập lên tay vịn an toàn, đau đến oa oa kêu to.
“Xem cậu còn cười!” Tần Mộc nâng cằm, rất là đắc ý. Tiêu Dật cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:“Tần Mộc, không tệ!”
Tần Mộc thừa thắng xông lên, chờ người nọ vừa mới chuyển động một chút, lại dùng sức đụng tới, không bao lâu, nhân viên quản lý bất đắc dĩ lại chạy tới:”Hai em không nên đụng mãi một chiếc xe, như vậy dễ dàng vướng vào nhau.”
“Là hắn đụng chúng tôi trước!” Tiêu Dật hiển nhiên không hài lòng lời nói không phân biệt trắng đen của nhân viên quản lí.
Nhân viên quản lý sửng sốt.
“Rõ ràng chính là hai người cướp xe của tôi trước!” Đứa nhỏ kia rống lên.
Giọng của Tần Mộc còn lớn hơn: “Ai nói đây là xe của cậu! Đây là xe của anh quản lý!”
Nhân viên quản lý yên lặng nhìn trời: Đây cũng không phải xe của tôi……
“Rõ ràng là tôi nhìn thấy trước!”
Tiêu Dật hừ lạnh:“Thứ mình nhìn trúng lại bị người khác cướp đi, quả nhiên là vô dụng!” Giọng nói đó, thần thái đó, là trắng trợn khinh bỉ đứa nhỏ kia.
Nhóm người lớn im lặng……
Đứa nhỏ kia tức khắc xù lông:“Cậu, đem bọn họ đụng ra ngoài!”
Tần Mộc cũng học dáng vẻ của Tiêu Dật hừ lạnh:“Lớn như vậy, còn muốn người khác giúp cậu báo thù, cậu có thấy xấu hổ hay không!” Hiển nhiên tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn nhỏ Tần Mộc của chúng ta quên rằng mỗi ngày nó đều nói câu “Tôi muốn méc ông nội!”,o[︶︿︶]o
Không đợi đứa nhỏ kia nói chuyện, Tiêu Dật lại bổ sung một câu:“Có gan liền tự mình lái xe đấu với chúng tôi!”
“Được! Tôi cùng cậu đổi vị trí!” Nói xong, lôi kéo người lớn bên cạnh nó đổi vị trí.
Khóe môi Tiêu Dật hơi hơi nhếch lên, tên ngu ngốc này mắc câu!
Nhóm người lớn chung quanh đổ mồ hôi.
Trận đấu này của ba đứa nhỏ, bên phía Tần Mộc chịu thiệt hơi nhiều, bởi vì bên kia tuy là đứa nhỏ lái xe, nhưng mà người lớn bên cạnh ở những lúc mấu chốt đều giúp nó giữ tay lái, lại dạy nó làm sao dẫn Tần Mộc tới nơi nhiều người, để cho người khác đều đụng nó.
Đa Nạp cùng Mộ Dung Phong đứng ở bên ngoài, nhìn hai đứa nhỏ ánh mắt càng ngày càng sáng ngời, nhịn không được cảm thấy buồn cười.
Đa Nạp đụng đụng bả vai Mộ Dung Phong:“Chúng ta có cần đi hỗ trợ hay không?” Nhìn nhóm tiểu ác ma bị người khác ức hiếp, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt:“Chờ một chút.” Mộ Dung Phong cảm thấy tiểu Thái Tử kia sẽ không chỉ tính toán như vậy.
Quả nhiên, lúc một vòng nữa kết thúc, đứa nhỏ kia vẫn như cũ đứng ở trong xe, nhìn về phía Tần Mộc cùng Tiêu Dật lên mặt:“Tôi đụng các người bảy lần các người chỉ đụng tôi bốn lần, lại là tôi thắng!”
Tiêu Dật cũng đứng lên, tay nhỏ bé chấp sau lưng, khinh thường trách mắng:“Lúc đụng chúng tôi đều là cậu của cậu khống chế xe, cậu là tên điêu dân cáo mượn oai hùm, đắc ý cái gì!”
“Đúng vậy, cậu có biết cáo mượn oai hùm là ý gì không? Chính là bản thân mình vô dụng, lại ỷ vào bản lĩnh của người khác mà nơi nơi khoe khoang! Từ đó là để nói loại người như cậu!” Cái từ này hôm qua là Tiêu Dật dạy nó, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phát huy công dụng.
Ánh mắt đứa nhỏ kia đều đỏ:“Tôi mới không phải!”
“Vậy cậu có dám tách ra khỏi cậu mình hay không! Tôi cùng Tần Mộc cũng chia ra! Chúng ta hai đấu hai!” Tiêu Dật nhân cơ hội quyết đoán đưa ra tính toán của mình, nó đã nhìn ra, lúc đứa nhỏ kia tự mình thao tác thường xuyên bị Tần Mộc đụng, cậu nó ở bên cạnh mới là người khó giải quyết, phải tách bọn họ ra!
“Hai đấu hai thì hai đấu hai!” Đứa nhỏ kia thở phì phì bước ra xe, đi đến một chiếc xe khác. Cậu đứa nhỏ kia dở khóc dở cười, nhưng cũng không mở miệng, đứa cháu này của hắn rất tùy hứng điêu ngoa, có thể chịu thiệt cũng không tệ, vì thế lấy ví ra rút mấy tờ một trăm đưa cho nhân viên quản lý:“Tiền của hai bạn nhỏ kia tôi trả.”
“Không cần.” Tiêu Dật quyết đoán từ chối, lấy túi tiền vẫn không động vào trên lưng, rút ra một xấp nhỏ tiền mặt, phóng khoáng đưa tới trước mặt nhân viên quản lý:“Đây là tiền mua vé của tôi cùng Tần Mộc, dư lại thưởng cho anh.”
Khóe miệng nhân viên quản lý kia giật một cái, nhóm người lớn xem náo nhiệt chung quanh cũng bị khí tràng của Tiêu Dật làm hoảng sợ, vừa mới nghe được nó gọi Tần Mộc, mọi người đều nhận ra đứa nhỏ cao hơn một chút chính là ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc, vốn tưởng rằng đứa nhỏ nhỏ hơn là người hầu của Tần Mộc, nhưng thoạt nhìn, Tần Mộc mới giống như là người hầu của đứa nhỏ này.
Thấy nhân viên quản lý bất động, Tần Mộc cầm lấy tiền trên tay Tiêu Dật, vừa đếm, vừa thuyết giáo:“Tiểu Dật, tiền boa không thể đưa nhiều như vậy, đưa một hai trăm là đủ rồi.” Sau đó, đem tiền thừa thả vào túi của mình, tay kia thì cầm mấy tờ đưa tới trước mặt nhân viên quản lý,“Anh quản lý, mở vòng mới nhanh một chút.”
Đa Nạp sờ sờ cằm:“Đứa nhỏ này cực kỳ thú vị.”
Trên mặt Mộ Dung Phong cũng mỉm cười:”Chính xác.”
Tác giả :
Chỉ Phiến Khinh Diêu