Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo
Chương 30: Đa Nạp đã đến [1]
Nửa đêm thức giấc, trực tiếp khiến cho hai đứa nhỏ ngủ một giấc tới nắng chiếu vào mông, còn không có chút dấu hiệu thức lại, Mộ Dung Phong lần thứ ba đi vào phòng ngủ, nhìn hai thân mình nhỏ nhắn quấn quýt với nhau trên giường, quản gia đại nhân bình tĩnh giơ tay đẩy gọng kính mắt, tốt, lại đổi tư thế. Tay nhỏ bé của Tiêu Dật đặt trên mặt Tần Mộc, bốn ngón tay mở ra, ngón cái bị Tần Mộc ngậm trong miệng, cũng không biết Tần Mộc là mơ tới món gì ngon, vậy mà còn thường thường chép miệng hai ba cái.
Quản gia đại nhân bình tĩnh yên lặng quay đầu, nhìn ánh nắng dần dần chói mắt ngoài cửa sổ, suy nghĩ xem có nên gọi bọn họ rời giường không, nếu không sẽ quá giờ ăn trưa ……
Mộ Dung Phong chụp lại tư thế buồn cười của hai đứa nhỏ trước, sau đó bình tĩnh cất kỹ camera, lúc này mới giơ tay kéo Tần Mộc dậy, Tần Mộc lung lay lung lay thật lâu, lúc này mới tỉnh táo lại, vừa nhìn thấy Mộ Dung Phong trước mặt, không chút do dự hét:“Mộ Dung Phong! Anh nắm tôi đau! Tôi muốn nói với ông nội, anh ngược đãi tôi!”
Mộ Dung Phong bình tĩnh buông tay ra, đối với việc ngày nào Tần Mộc cũng gào lên đã vô cùng quen thuộc:“Tôi chỉ không muốn tiểu thiếu gia ngã sấp xuống thôi.”
Hai tay Tần Mộc chống nạnh, trừng mắt nhìn Mộ Dung Phong, đang muốn nói chuyện, Tiêu Dật trên giường xoa mắt ngồi dậy:“Tiểu Mộc tử, sáng sớm nháo cái gì!” Giọng nói mềm mại, nghe vào có chút ý làm nũng.
Tần Mộc lập tức vứt bỏ Mộ Dung Phong, chạy đến bên giường:“Tiểu Dật, em tỉnh rồi?”
Tiêu Dật gật gật đầu, buông tay, lộ ra một đôi mắt sưng đỏ:“Mắt có chút khó chịu.” Dứt lời, còn chu chu miệng, bộ dáng vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Mộ Dung Phong khom eo, sửa lại áo ngủ hỗn độn của Tiêu Dật:“Đừng lấy tay xoa, để tôi dùng túi chườm nước đá chườm một chút sẽ tốt thôi.”
Trước kia mắt Tần Mộc cũng từng bị sưng, dùng túi chườm nước đá chườm một chút thì tốt rồi, lúc này cũng không quá lo lắng.
“Được.” Tiêu Dật ngoan ngoãn gật đầu, bò xuống giường, đi theo Tần Mộc vào phòng tắm.
Hôm nay không dự định ra ngoài, Mộ Dung Phong cũng sẽ không cho bọn nhỏ quần áo, sau khi rửa mặt xong liền mang bọn nhỏ xuống lầu ăn cơm trưa. Ai biết vừa xuống tới một nửa, liền nhìn thấy trong phòng khách có một thân ảnh thon dài.
“Đa Nạp quản gia!” Tần Mộc vừa thấy bóng dáng quen thuộc, lập tức hoan hô reo lên,“Tiểu Dật, đây là Đa Nạp quản gia! Thực dịu dàng thực đẹp trai!”
Tiêu Dật cố gắng trợn to ánh mắt sưng đỏ, nhìn thấy người kia xoay người, tóc của hắn thế mà lại là màu vàng! Lông mi dày, ánh mắt nâu, mũi rất cao rất thẳng, môi rất mỏng, khóe miệng nhếch lên, nụ cười kia, thực…… Lỗ mãng! Bạn nhỏ Tiểu Thái Tử Tiêu Dật cảm thấy, vẫn là Mộ Dung quản gia thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều, cái người này, bộ dạng thật sự là rất lỗ mãng!
Thật lâu thật lâu về sau, Đa Nạp mới biết được, khuôn mặt tươi cười được vô số người khen ngợi, ở trong mắt của tiểu Thái Tử Tiêu Dật, lại là lỗ mãng …… Cái chân tướng tàn nhẫn này làm cho Đa Nạp luôn luôn lạc quan cảm thấy thật buồn bực một đoạn thời gian rất dài, bởi vì Tiêu Dật là người thứ hai trên thế giới này cho rằng như vậy, mà một người khác khác, chính lại là Mộ Dung Phong.[ đương nhiên, đây là chuyện sau này, chúng ta tạm thời không đề cập tới,^_^.]
Đa Nạp giơ tay phải ra, khoa trương hành lễ:“Tiểu thiếu gia thân ái, tôi nhớ ngài muốn chết.”
Tần Mộc cười ha hả lôi kéo Tiêu Dật chạy qua phía Đa Nạp:“Tôi cũng rất nhớ anh!”
Mộ Dung Phong nhìn Đa Nạp cùng Tần Mộc nhiệt tình ôm, bình tĩnh đẩy gọng kính mắt, bước chân thon dài đi qua, ngăn trở ma trảo của Đa Nạp hướng tới Tiêu Dật, nhưng mà, hành động này, cũng là nhóm lửa trên thân, Đa Nạp đánh rắn tùy gậy, kéo mạnh Mộ Dung Phong lại ôm một cái, lúc sắp tách ra, còn hôn hai má Mộ Dung Phong một chút. Mộ Dung Phong mặt mày không động, bình tĩnh giơ tay, không chút do dự hướng về phía bụng hắn đấm một cái.
Tần Mộc nhìn hành động của Đa Nạp, lúc này đột nhiên nhớ tới, nó còn chưa có cùng Tiêu Dật tiến hành loại lễ nghi Tây Phương này đâu! Vì thế, lập tức quay đầu, ôm Tiêu Dật, ở trên cái miệng nhỏ nhắn non mềm của nó hôn một cái, còn moah một chút.
Tiêu Dật không chút do dự quăng tát qua.
“Ba” một tiếng.
Ngay sau đó là giọng trong trẻo giận dữ của Tiêu Dật:“Ngươi dám phi lễ bản thái tử! Ngươi tên điêu dân này! Điêu dân không biết lễ nghi liêm sỉ! Điêu dân!” Dưới cơn thịnh nộ Tiêu Dật liên tục nói ba từ điêu dân, có thể thấy được nội tâm thật kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như sắp chảy máu.
Hai người lớn nhất thời ngừng hoạt động, đồng loạt quay đầu nhìn hai đứa nhỏ cao cỡ nửa người mình.
Tần Mộc ủy khuất ôm mặt, một cái tát này đau quá!“Không phải phi lễ! Đây là lễ nghi phương tây! Lúc nãy Đa Nạp quản gia cũng hôn Mộ Dung Phong!!!”
Đa Nạp thấy ánh mắt đen nhánh của đứa nhỏ nhìn sang, ngồi xổm xuống, vươn tay phải, tao nhã lắc lư ngón trỏ:“Không đúng, lễ nghi Tây Phương chính là hôn môi hai má, ngài vừa mới hôn miệng, đây thật sự là phi lễ.”
Tiêu Dật lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Tần Mộc, khuôn mặt nhỏ nhắn như sắp nổi bảo:“Ngươi tên điêu dân này! Còn dám ngụy biện!”
Tần Mộc lớn tiếng giải thích cho mình:“Mới không phải!!! Đa Nạp anh là tên bại hoại, anh hãm hại tôi! Lần trước rõ ràng anh nói với tôi lần đầu tiên gặp mặt phải hôn hôn môi! Tôi cũng nhìn thấy anh hôn môi Mộ Dung Phong!!!”
Đa Nạp đang tươi cười nhất thời cương cứng, trong lòng biết lần này chết chắc rồi! Quả nhiên, Mộ Dung Phong đứng một bên bình tĩnh lấy kính mắt gọng vàng xuống, tao nhã để vào túi trước ngực, sau đó hơi hơi xoay người:“Tiểu thiếu gia, thái tử, chắc hai người cũng đói bụng, tôi đi chuẩn bị cơm trưa.” Nói xong, liền tao nhã rời khỏi phòng khách.
Bên này giọng nói của Tiêu Dật cũng không nhỏ:“Điêu dân! Bản thái tử với ngươi sao lại là lần đầu tiên gặp mặt!” Đứa nhỏ đang tức giận hoàn toàn quên vài giờ trước đã quyết định về sau không tự xưng bản thái tử.
Giọng Tần Mộc bỗng thấp xuống:“Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt quên mất, cho nên mới muốn bổ sung.”
“Cho nên mới nói, ngươi là cái tên điêu dân ngu xuẩn không biết lễ nghĩa liêm sỉ! Loại chuyện này làm sao có thể bổ sung! Tiếp tục xem như không biết không phải tốt lắm sao! Điêu dân ngu xuẩn!” Tiêu Dật nghiêm mặt hợp tình hợp lí nói!
Quản gia đại nhân bình tĩnh yên lặng quay đầu, nhìn ánh nắng dần dần chói mắt ngoài cửa sổ, suy nghĩ xem có nên gọi bọn họ rời giường không, nếu không sẽ quá giờ ăn trưa ……
Mộ Dung Phong chụp lại tư thế buồn cười của hai đứa nhỏ trước, sau đó bình tĩnh cất kỹ camera, lúc này mới giơ tay kéo Tần Mộc dậy, Tần Mộc lung lay lung lay thật lâu, lúc này mới tỉnh táo lại, vừa nhìn thấy Mộ Dung Phong trước mặt, không chút do dự hét:“Mộ Dung Phong! Anh nắm tôi đau! Tôi muốn nói với ông nội, anh ngược đãi tôi!”
Mộ Dung Phong bình tĩnh buông tay ra, đối với việc ngày nào Tần Mộc cũng gào lên đã vô cùng quen thuộc:“Tôi chỉ không muốn tiểu thiếu gia ngã sấp xuống thôi.”
Hai tay Tần Mộc chống nạnh, trừng mắt nhìn Mộ Dung Phong, đang muốn nói chuyện, Tiêu Dật trên giường xoa mắt ngồi dậy:“Tiểu Mộc tử, sáng sớm nháo cái gì!” Giọng nói mềm mại, nghe vào có chút ý làm nũng.
Tần Mộc lập tức vứt bỏ Mộ Dung Phong, chạy đến bên giường:“Tiểu Dật, em tỉnh rồi?”
Tiêu Dật gật gật đầu, buông tay, lộ ra một đôi mắt sưng đỏ:“Mắt có chút khó chịu.” Dứt lời, còn chu chu miệng, bộ dáng vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Mộ Dung Phong khom eo, sửa lại áo ngủ hỗn độn của Tiêu Dật:“Đừng lấy tay xoa, để tôi dùng túi chườm nước đá chườm một chút sẽ tốt thôi.”
Trước kia mắt Tần Mộc cũng từng bị sưng, dùng túi chườm nước đá chườm một chút thì tốt rồi, lúc này cũng không quá lo lắng.
“Được.” Tiêu Dật ngoan ngoãn gật đầu, bò xuống giường, đi theo Tần Mộc vào phòng tắm.
Hôm nay không dự định ra ngoài, Mộ Dung Phong cũng sẽ không cho bọn nhỏ quần áo, sau khi rửa mặt xong liền mang bọn nhỏ xuống lầu ăn cơm trưa. Ai biết vừa xuống tới một nửa, liền nhìn thấy trong phòng khách có một thân ảnh thon dài.
“Đa Nạp quản gia!” Tần Mộc vừa thấy bóng dáng quen thuộc, lập tức hoan hô reo lên,“Tiểu Dật, đây là Đa Nạp quản gia! Thực dịu dàng thực đẹp trai!”
Tiêu Dật cố gắng trợn to ánh mắt sưng đỏ, nhìn thấy người kia xoay người, tóc của hắn thế mà lại là màu vàng! Lông mi dày, ánh mắt nâu, mũi rất cao rất thẳng, môi rất mỏng, khóe miệng nhếch lên, nụ cười kia, thực…… Lỗ mãng! Bạn nhỏ Tiểu Thái Tử Tiêu Dật cảm thấy, vẫn là Mộ Dung quản gia thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều, cái người này, bộ dạng thật sự là rất lỗ mãng!
Thật lâu thật lâu về sau, Đa Nạp mới biết được, khuôn mặt tươi cười được vô số người khen ngợi, ở trong mắt của tiểu Thái Tử Tiêu Dật, lại là lỗ mãng …… Cái chân tướng tàn nhẫn này làm cho Đa Nạp luôn luôn lạc quan cảm thấy thật buồn bực một đoạn thời gian rất dài, bởi vì Tiêu Dật là người thứ hai trên thế giới này cho rằng như vậy, mà một người khác khác, chính lại là Mộ Dung Phong.[ đương nhiên, đây là chuyện sau này, chúng ta tạm thời không đề cập tới,^_^.]
Đa Nạp giơ tay phải ra, khoa trương hành lễ:“Tiểu thiếu gia thân ái, tôi nhớ ngài muốn chết.”
Tần Mộc cười ha hả lôi kéo Tiêu Dật chạy qua phía Đa Nạp:“Tôi cũng rất nhớ anh!”
Mộ Dung Phong nhìn Đa Nạp cùng Tần Mộc nhiệt tình ôm, bình tĩnh đẩy gọng kính mắt, bước chân thon dài đi qua, ngăn trở ma trảo của Đa Nạp hướng tới Tiêu Dật, nhưng mà, hành động này, cũng là nhóm lửa trên thân, Đa Nạp đánh rắn tùy gậy, kéo mạnh Mộ Dung Phong lại ôm một cái, lúc sắp tách ra, còn hôn hai má Mộ Dung Phong một chút. Mộ Dung Phong mặt mày không động, bình tĩnh giơ tay, không chút do dự hướng về phía bụng hắn đấm một cái.
Tần Mộc nhìn hành động của Đa Nạp, lúc này đột nhiên nhớ tới, nó còn chưa có cùng Tiêu Dật tiến hành loại lễ nghi Tây Phương này đâu! Vì thế, lập tức quay đầu, ôm Tiêu Dật, ở trên cái miệng nhỏ nhắn non mềm của nó hôn một cái, còn moah một chút.
Tiêu Dật không chút do dự quăng tát qua.
“Ba” một tiếng.
Ngay sau đó là giọng trong trẻo giận dữ của Tiêu Dật:“Ngươi dám phi lễ bản thái tử! Ngươi tên điêu dân này! Điêu dân không biết lễ nghi liêm sỉ! Điêu dân!” Dưới cơn thịnh nộ Tiêu Dật liên tục nói ba từ điêu dân, có thể thấy được nội tâm thật kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như sắp chảy máu.
Hai người lớn nhất thời ngừng hoạt động, đồng loạt quay đầu nhìn hai đứa nhỏ cao cỡ nửa người mình.
Tần Mộc ủy khuất ôm mặt, một cái tát này đau quá!“Không phải phi lễ! Đây là lễ nghi phương tây! Lúc nãy Đa Nạp quản gia cũng hôn Mộ Dung Phong!!!”
Đa Nạp thấy ánh mắt đen nhánh của đứa nhỏ nhìn sang, ngồi xổm xuống, vươn tay phải, tao nhã lắc lư ngón trỏ:“Không đúng, lễ nghi Tây Phương chính là hôn môi hai má, ngài vừa mới hôn miệng, đây thật sự là phi lễ.”
Tiêu Dật lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Tần Mộc, khuôn mặt nhỏ nhắn như sắp nổi bảo:“Ngươi tên điêu dân này! Còn dám ngụy biện!”
Tần Mộc lớn tiếng giải thích cho mình:“Mới không phải!!! Đa Nạp anh là tên bại hoại, anh hãm hại tôi! Lần trước rõ ràng anh nói với tôi lần đầu tiên gặp mặt phải hôn hôn môi! Tôi cũng nhìn thấy anh hôn môi Mộ Dung Phong!!!”
Đa Nạp đang tươi cười nhất thời cương cứng, trong lòng biết lần này chết chắc rồi! Quả nhiên, Mộ Dung Phong đứng một bên bình tĩnh lấy kính mắt gọng vàng xuống, tao nhã để vào túi trước ngực, sau đó hơi hơi xoay người:“Tiểu thiếu gia, thái tử, chắc hai người cũng đói bụng, tôi đi chuẩn bị cơm trưa.” Nói xong, liền tao nhã rời khỏi phòng khách.
Bên này giọng nói của Tiêu Dật cũng không nhỏ:“Điêu dân! Bản thái tử với ngươi sao lại là lần đầu tiên gặp mặt!” Đứa nhỏ đang tức giận hoàn toàn quên vài giờ trước đã quyết định về sau không tự xưng bản thái tử.
Giọng Tần Mộc bỗng thấp xuống:“Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt quên mất, cho nên mới muốn bổ sung.”
“Cho nên mới nói, ngươi là cái tên điêu dân ngu xuẩn không biết lễ nghĩa liêm sỉ! Loại chuyện này làm sao có thể bổ sung! Tiếp tục xem như không biết không phải tốt lắm sao! Điêu dân ngu xuẩn!” Tiêu Dật nghiêm mặt hợp tình hợp lí nói!
Tác giả :
Chỉ Phiến Khinh Diêu