Ngủ Ngon, Paris
Chương 32: Nếu như cuối cùng mình ở đây, vậy mình sẽ ở chỗ này chờ cậu về. Paris có thể có bao xa, cũng chỉ chừng ấy mà th
Say qua mới biết rượu nồng, yêu qua mới biết tình nặng.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Lúc cha hạ tối hậu thư cho Châu Tử Bùi trong điện thoại, Thịnh Minh ở ngay bên cạnh hắn.
Sau đó, Châu Tử Bùi bắt đầu nói tiếng Pháp, có lẽ là vì đầu điện thoại bên kia đổi thành mẹ.
Hai lần gặp mẹ chàng trai, đều cảm thấy người phụ nữ ấy dịu dàng hiền hoà, thấu hiểu tình lý. Phỏng chừng là đang nói vài lời khuyên giải an ủi, Châu Tử Bùi chỉ là cúi đầu đáp lại bà.
Thịnh Minh thì làm bộ ngồi trước bàn an tâm đọc thơ.
Nhưng hắn lắng nghe tất cả động tĩnh. Có thể loáng thoáng nghe hiểu cuối cùng Châu Tử Bùi hỏi thăm sức khỏe mẹ bằng tiếng Pháp, muốn bà chăm sóc tốt cho bản thân. Sau đó, Châu Tử Bùi cúp điện thoại. Thịnh Minh lật sách qua một tờ, nghe bước chân Châu Tử Bùi dần dần đi tới gần.
“Mình…”
Châu Tử Bùi mở miệng rồi, lại ngừng. Thịnh Minh không có ngoảnh đầu, chỉ đợi hắn.
“Học xong năm ba, thì đi. Sau khi hoàn thành khóa học bên kia, sẽ về. Đại khái, cần ba năm.” Lúc chàng trai nói những lời này, ngữ điệu không có một chút thăng trầm, dường như chỉ là đang tuyên bố một tin tức thường tình mà thôi.
Nói xong, Châu Tử Bùi đi đến, ôm lấy Thịnh Minh từ phía sau.
Ôm ấp này, quen thuộc đến vậy. Thịnh Minh nhắm mắt.
Châu Tử Bùi cái gì cũng không nói, chỉ nghiêng đầu hôn vào má hắn.
Chàng trai ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng đọc thơ, là thơ ca của Hồ Thích mà hắn đang cầm trong tay.
Người phía sau chậm rãi đọc, “Đều là tình cảm bình thường, đều là ngôn ngữ bình thường. Ngẫu nhiên gặp một thi nhân, biến ảo ra bao nhiêu câu thơ mới lạ. Say qua mới biết rượu nồng, yêu qua mới biết tình nặng…”
Hắn chưa bao giờ biết Châu Tử Bùi đọc thơ lên cũng sẽ dễ nghe như vậy, hắn vội vàng úp sách lên bàn.
“Không nghe nữa à?”
Thịnh Minh trầm mặc một hồi, lắc đầu. Hắn đứng dậy đi rót một ly nước, nghe thấy Châu Tử Bùi khen bài thơ kia viết không tệ.
Không phải mình không muốn nghe cậu vì mình đọc thơ, chỉ là bài thơ này hai câu sau có chút bất lực, cũng có chút bi thương:
Say qua mới biết rượu nồng, yêu qua mới biết tình nặng. Em không thể làm thơ của tôi, chính như tôi không thể làm mộng của em.
Chúng ta còn có thời gian hơn một năm, để có thể ở bên nhau.
Nhưng bất đắc dĩ chính là, cho đến một khắc cậu ra đi đó, thời gian chúng ta ở bên nhau còn chưa dài bằng thời gian cậu phải đi.
Bởi vì biết rõ phải chia lìa, cho nên càng trân quý thời gian trước mắt hơn nữa. Dường như nhiều thêm một ngày, chính là lợi nhuận.
Chuyện về Paris, hai người làm thinh không đề cập tới, nhưng trong lòng lại hiểu rõ ràng.
Tháng Mười, là sinh nhật Thịnh Minh.
Đã nhận được lời chúc của rất nhiều người, nhưng trong mùa thu ấy, quà tặng lớn nhất là hai tấm vé concert, đến từ Châu Tử Bùi.
Island in solitude tour, trạm cuối cùng tuần diễn live toàn quốc của Đảo.
Tuy nói là hai tấm vé khán đài, vị trí cũng chẳng thấy có bao nhiêu gần. Nhưng mà có thể đặt được đã là may lắm rồi.
“Cậu làm sao có được vậy?”
Châu Tử Bùi cười một cách thần bí, dương dương đắc ý, “Nếu trước thời gian một tháng cũng không được, vậy thì trước hai tháng thôi.”
… Không ngờ chàng ta đã bắt đầu lên kế hoạch từ mùa hè.
Ngày biểu diễn, thời tiết cũng không tốt, buổi chiều bắt đầu đổ mưa.
Năm giờ đến sân vận động lớn nhất thành phố S này, fan đã chật ních, nhao nhao chen chúc dưới mái hiên trước cửa.
Phía trên cửa chính sân vận động, treo tấm áp-phích khổ lớn, rất có khí thế.
Mưa tích táp rơi cả một buổi chiều, đến sáu giờ vậy mà lại ngừng một cách thần kỳ.
Bảy giờ, chính thức cho fan vào hội trường.
“Khu đông… khu đông…” Thịnh Minh cầm cuống vé, vừa nói thầm vừa tìm kiếm lối vào khu đông, “Khu đông là chỗ nào ta?”
Châu Tử Bùi dắt hắn đi lên phía trước một mạch, “Chỗ này nè, đồ ngốc.”
Tìm được chỗ rồi ngồi xuống. Vị trí đối diện sân khấu khá tốt, tuy rằng khoảng cách đến sân khấu hơi xa.
“Không sao, mình có mang kính viễn vọng nè.” Châu Tử Bùi còn thật sự lấy ra một cái kính viễn vọng từ trong ba lô.
“Thật là, có màn hình lớn mà.”
“A, vậy à…” Châu Tử Bùi ngạc nhiên, ngoan ngoãn nhét kính viễn vọng vào lại trong túi, giả vờ đáng thương nói, “Uổng công mình đặc biệt chuẩn bị…”
Khó có dịp thấy anh chàng với một bộ ngơ ngác thế này, Thịnh Minh có chút buồn cười, thấy một vị trí bên cạnh còn trống, bèn tiện tay đặt túi lên đó.
Không đến nửa giờ, nguyên cái câu lạc bộ thể thao cơ hồ đã ngồi đầy toàn bộ.
Bảy giờ rưỡi, khi tất cả đèn đóm tối xuống hết, toàn thể phát ra tiếng hét chói tai chưa từng thấy. Toàn bộ fan hâm mộ đều nhao nhao đứng dậy. Trong bóng tối, có thể thấy trên sân khấu xa xa, bốn người lần lượt lên đài.
Âm nhạc của bài hát đầu tiên vang lên, là “Tuyết mùa hè”.
Có lẽ là vì ở thành phố S, hơn nữa lại là trạm cuối cùng, cho nên bầu không khí rất là sôi nổi.
Một bài hát kết thúc, MC là A Tề. Thấy dưới sân khâu có rất nhiều fan nhuộm tóc màu xám bạc, A Tề nghịch ngợm nói rằng, “Cha, thật nhiều Tiểu Quang nè.”
“Xin lỗi, túi của bạn có thể cầm lên không? Chỗ này là của tôi.” Trên đài A Tề còn đang MC, Thịnh Minh chợt nghe thấy ở bên cạnh có một giọng nói trầm thấp nói với hắn như vậy.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhờ vào ánh đèn yếu ớt trên khán đài, nhìn thấy một anh chàng đội mũ lưỡi trai.
“Thật ngại quá.” Hắn cầm túi về, trả lại ghế trống cho chàng trai nọ.
“Cảm ơn.” Chàng trai cảm ơn, hơi thở nồng nặc một mùi thuốc lá.
Thịnh Minh liếc mắt nhìn hắn: hắn cố ý ép lưỡi trai xuống thật thấp, vóc dáng rất cao, vận T-shirt với quần jean đơn giản thoải mái. Không chỉ vậy, dưới mép mũ còn lộ ra vài sợi tóc ngắn màu trắng bạc. Dưới ánh sáng mờ mờ, đường nét khuôn mặt hắn cũng không mấy góc cạnh. Hắn rất chăm chú, nhìn chằm chằm sân khấu biểu diễn.
Thịnh Minh ngẩn người, tiếp đó lại nghe thấy trên đài vang lên bài hát thứ hai.
Cả buổi biểu diễn, từ ca khúc mới nhất cho đến bài cũ nghe nhiều thành thuộc, hơn hai mươi bài, từng bài một cất lên.
Có vài fan nghe đến cuối cùng mi mắt chợt ướt.
Đến cuối buổi khi nghe tất cả cùng nhau hát chung bài “To my last lover”, bình tĩnh như Thịnh Minh cũng nén không được xúc động.
Kết thúc buổi diễn mới phát hiện chàng trai đội mũ lưỡi trai bên cạnh đã mất tăm không thấy nữa.
Đi ra hội trường, Thịnh Minh nói bâng quơ, “Mình nhìn thấy Cố An Khang.”
Châu Tử Bùi không hiểu: “Gì cơ?”
Thịnh Minh cười lắc lắc đầu, “Không có gì.”
Cố An Khang ư, chính là nhà tạo mẫu tóc người Hoa đang đỏ một góc trời lúc bấy giờ, cũng chính là người yêu của hát chính Lục Tự Quang.
—
Mọi người nếu muốn tìm hiểu câu chuyện của 2 người này có thể đọc Thiều quang đảo tự (đây chính là link down CCP đó), phong cách viết khá tương đồng G9 Paris, thể loại: hiện đại, cà lơ phất phơ si tình công, yêu đơn phương tình cũ cự nự thụ, nhà tạo mẫu tóc x dàn nhạc chủ xướng, tổng thể ấm áp.
Nhưng có điều, Cận Sắc đại nhân… lúc này chuyện của Tiểu Quang và An Khang chưa có bại lộ trước báo giới, thì làm sao Thịnh Minh biết và nhận ra Cố An Khang (trong màn đêm mờ tối)… Chả lẽ nói, Minh Minh rất để ý các nhà tạo mẫu tóc ư?
—— “Ngủ ngon, Paris”
Lúc cha hạ tối hậu thư cho Châu Tử Bùi trong điện thoại, Thịnh Minh ở ngay bên cạnh hắn.
Sau đó, Châu Tử Bùi bắt đầu nói tiếng Pháp, có lẽ là vì đầu điện thoại bên kia đổi thành mẹ.
Hai lần gặp mẹ chàng trai, đều cảm thấy người phụ nữ ấy dịu dàng hiền hoà, thấu hiểu tình lý. Phỏng chừng là đang nói vài lời khuyên giải an ủi, Châu Tử Bùi chỉ là cúi đầu đáp lại bà.
Thịnh Minh thì làm bộ ngồi trước bàn an tâm đọc thơ.
Nhưng hắn lắng nghe tất cả động tĩnh. Có thể loáng thoáng nghe hiểu cuối cùng Châu Tử Bùi hỏi thăm sức khỏe mẹ bằng tiếng Pháp, muốn bà chăm sóc tốt cho bản thân. Sau đó, Châu Tử Bùi cúp điện thoại. Thịnh Minh lật sách qua một tờ, nghe bước chân Châu Tử Bùi dần dần đi tới gần.
“Mình…”
Châu Tử Bùi mở miệng rồi, lại ngừng. Thịnh Minh không có ngoảnh đầu, chỉ đợi hắn.
“Học xong năm ba, thì đi. Sau khi hoàn thành khóa học bên kia, sẽ về. Đại khái, cần ba năm.” Lúc chàng trai nói những lời này, ngữ điệu không có một chút thăng trầm, dường như chỉ là đang tuyên bố một tin tức thường tình mà thôi.
Nói xong, Châu Tử Bùi đi đến, ôm lấy Thịnh Minh từ phía sau.
Ôm ấp này, quen thuộc đến vậy. Thịnh Minh nhắm mắt.
Châu Tử Bùi cái gì cũng không nói, chỉ nghiêng đầu hôn vào má hắn.
Chàng trai ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng đọc thơ, là thơ ca của Hồ Thích mà hắn đang cầm trong tay.
Người phía sau chậm rãi đọc, “Đều là tình cảm bình thường, đều là ngôn ngữ bình thường. Ngẫu nhiên gặp một thi nhân, biến ảo ra bao nhiêu câu thơ mới lạ. Say qua mới biết rượu nồng, yêu qua mới biết tình nặng…”
Hắn chưa bao giờ biết Châu Tử Bùi đọc thơ lên cũng sẽ dễ nghe như vậy, hắn vội vàng úp sách lên bàn.
“Không nghe nữa à?”
Thịnh Minh trầm mặc một hồi, lắc đầu. Hắn đứng dậy đi rót một ly nước, nghe thấy Châu Tử Bùi khen bài thơ kia viết không tệ.
Không phải mình không muốn nghe cậu vì mình đọc thơ, chỉ là bài thơ này hai câu sau có chút bất lực, cũng có chút bi thương:
Say qua mới biết rượu nồng, yêu qua mới biết tình nặng. Em không thể làm thơ của tôi, chính như tôi không thể làm mộng của em.
Chúng ta còn có thời gian hơn một năm, để có thể ở bên nhau.
Nhưng bất đắc dĩ chính là, cho đến một khắc cậu ra đi đó, thời gian chúng ta ở bên nhau còn chưa dài bằng thời gian cậu phải đi.
Bởi vì biết rõ phải chia lìa, cho nên càng trân quý thời gian trước mắt hơn nữa. Dường như nhiều thêm một ngày, chính là lợi nhuận.
Chuyện về Paris, hai người làm thinh không đề cập tới, nhưng trong lòng lại hiểu rõ ràng.
Tháng Mười, là sinh nhật Thịnh Minh.
Đã nhận được lời chúc của rất nhiều người, nhưng trong mùa thu ấy, quà tặng lớn nhất là hai tấm vé concert, đến từ Châu Tử Bùi.
Island in solitude tour, trạm cuối cùng tuần diễn live toàn quốc của Đảo.
Tuy nói là hai tấm vé khán đài, vị trí cũng chẳng thấy có bao nhiêu gần. Nhưng mà có thể đặt được đã là may lắm rồi.
“Cậu làm sao có được vậy?”
Châu Tử Bùi cười một cách thần bí, dương dương đắc ý, “Nếu trước thời gian một tháng cũng không được, vậy thì trước hai tháng thôi.”
… Không ngờ chàng ta đã bắt đầu lên kế hoạch từ mùa hè.
Ngày biểu diễn, thời tiết cũng không tốt, buổi chiều bắt đầu đổ mưa.
Năm giờ đến sân vận động lớn nhất thành phố S này, fan đã chật ních, nhao nhao chen chúc dưới mái hiên trước cửa.
Phía trên cửa chính sân vận động, treo tấm áp-phích khổ lớn, rất có khí thế.
Mưa tích táp rơi cả một buổi chiều, đến sáu giờ vậy mà lại ngừng một cách thần kỳ.
Bảy giờ, chính thức cho fan vào hội trường.
“Khu đông… khu đông…” Thịnh Minh cầm cuống vé, vừa nói thầm vừa tìm kiếm lối vào khu đông, “Khu đông là chỗ nào ta?”
Châu Tử Bùi dắt hắn đi lên phía trước một mạch, “Chỗ này nè, đồ ngốc.”
Tìm được chỗ rồi ngồi xuống. Vị trí đối diện sân khấu khá tốt, tuy rằng khoảng cách đến sân khấu hơi xa.
“Không sao, mình có mang kính viễn vọng nè.” Châu Tử Bùi còn thật sự lấy ra một cái kính viễn vọng từ trong ba lô.
“Thật là, có màn hình lớn mà.”
“A, vậy à…” Châu Tử Bùi ngạc nhiên, ngoan ngoãn nhét kính viễn vọng vào lại trong túi, giả vờ đáng thương nói, “Uổng công mình đặc biệt chuẩn bị…”
Khó có dịp thấy anh chàng với một bộ ngơ ngác thế này, Thịnh Minh có chút buồn cười, thấy một vị trí bên cạnh còn trống, bèn tiện tay đặt túi lên đó.
Không đến nửa giờ, nguyên cái câu lạc bộ thể thao cơ hồ đã ngồi đầy toàn bộ.
Bảy giờ rưỡi, khi tất cả đèn đóm tối xuống hết, toàn thể phát ra tiếng hét chói tai chưa từng thấy. Toàn bộ fan hâm mộ đều nhao nhao đứng dậy. Trong bóng tối, có thể thấy trên sân khấu xa xa, bốn người lần lượt lên đài.
Âm nhạc của bài hát đầu tiên vang lên, là “Tuyết mùa hè”.
Có lẽ là vì ở thành phố S, hơn nữa lại là trạm cuối cùng, cho nên bầu không khí rất là sôi nổi.
Một bài hát kết thúc, MC là A Tề. Thấy dưới sân khâu có rất nhiều fan nhuộm tóc màu xám bạc, A Tề nghịch ngợm nói rằng, “Cha, thật nhiều Tiểu Quang nè.”
“Xin lỗi, túi của bạn có thể cầm lên không? Chỗ này là của tôi.” Trên đài A Tề còn đang MC, Thịnh Minh chợt nghe thấy ở bên cạnh có một giọng nói trầm thấp nói với hắn như vậy.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhờ vào ánh đèn yếu ớt trên khán đài, nhìn thấy một anh chàng đội mũ lưỡi trai.
“Thật ngại quá.” Hắn cầm túi về, trả lại ghế trống cho chàng trai nọ.
“Cảm ơn.” Chàng trai cảm ơn, hơi thở nồng nặc một mùi thuốc lá.
Thịnh Minh liếc mắt nhìn hắn: hắn cố ý ép lưỡi trai xuống thật thấp, vóc dáng rất cao, vận T-shirt với quần jean đơn giản thoải mái. Không chỉ vậy, dưới mép mũ còn lộ ra vài sợi tóc ngắn màu trắng bạc. Dưới ánh sáng mờ mờ, đường nét khuôn mặt hắn cũng không mấy góc cạnh. Hắn rất chăm chú, nhìn chằm chằm sân khấu biểu diễn.
Thịnh Minh ngẩn người, tiếp đó lại nghe thấy trên đài vang lên bài hát thứ hai.
Cả buổi biểu diễn, từ ca khúc mới nhất cho đến bài cũ nghe nhiều thành thuộc, hơn hai mươi bài, từng bài một cất lên.
Có vài fan nghe đến cuối cùng mi mắt chợt ướt.
Đến cuối buổi khi nghe tất cả cùng nhau hát chung bài “To my last lover”, bình tĩnh như Thịnh Minh cũng nén không được xúc động.
Kết thúc buổi diễn mới phát hiện chàng trai đội mũ lưỡi trai bên cạnh đã mất tăm không thấy nữa.
Đi ra hội trường, Thịnh Minh nói bâng quơ, “Mình nhìn thấy Cố An Khang.”
Châu Tử Bùi không hiểu: “Gì cơ?”
Thịnh Minh cười lắc lắc đầu, “Không có gì.”
Cố An Khang ư, chính là nhà tạo mẫu tóc người Hoa đang đỏ một góc trời lúc bấy giờ, cũng chính là người yêu của hát chính Lục Tự Quang.
—
Mọi người nếu muốn tìm hiểu câu chuyện của 2 người này có thể đọc Thiều quang đảo tự (đây chính là link down CCP đó), phong cách viết khá tương đồng G9 Paris, thể loại: hiện đại, cà lơ phất phơ si tình công, yêu đơn phương tình cũ cự nự thụ, nhà tạo mẫu tóc x dàn nhạc chủ xướng, tổng thể ấm áp.
Nhưng có điều, Cận Sắc đại nhân… lúc này chuyện của Tiểu Quang và An Khang chưa có bại lộ trước báo giới, thì làm sao Thịnh Minh biết và nhận ra Cố An Khang (trong màn đêm mờ tối)… Chả lẽ nói, Minh Minh rất để ý các nhà tạo mẫu tóc ư?
Tác giả :
Cận Sắc Ivy