Ngự Mạt Thế
Chương 16-2: Tang thi tiến hóa niệm lực hệ (2)
Sau khi rời khỏi thành phố YQ, đội ngũ của Ngạo Vũ Băng cấp tốc chạy theo hướng thành phố A. Thành phố A là một thành phố đông dân, chắc chắn sẽ có nhiều nguy hiểm nhưng để tới tỉnh D không còn cách nào khác là phải đi ngang thành phố A. Chiếc Hummer chạy suốt ba ngày thơi không hề dừng lại ngoại trừ những lúc tiếp xăng, lốp xe vì cán tang thi mà đã mòn đi rất nhiều, độ bám đã giảm xuống chưa tới 20%.
Càng đến gần thành phố A thì không khí nặng nề càng ngày càng tăng cao, dọc hai bên đường tang thi đi lại với mật độ tăng dần, vẫn có một số người sống sót cố bám xíu lấy xe của họ. Nhưng mà… lòng tốt ở thời mạt thế này hoàn toàn không có một chút giá trị nào cả, có thể chớp mắt một cái người khác còn cảm kích họ nhưng sau khi nhìn thấy xe, nhìn thấy vật tư biết đâu người ta lại quay sang đâm sau lưng họ một nhát.
Ngạo Vũ Băng tựa vào cửa xe nhìn ra bên ngoài, ánh mắt cô trong trẻo như có thể nhìn thấu được mọi thứ, chẳng biết vì sao khi nhìn những con tang thi kia cô lại không cảm thấy ghê tởm bằng người sống sót. Những người sống sót tự thừa nhận mình ít nhất là cao hơn những con tang thi hạ cấp nhưng cô lại cảm thấy những con tang thi kia lại đáng yêu hơn khuôn mặt giả dối của con người rất nhiều.
Xe chạy đến một trạm xăng bên ngoài thành phố A thì dừng lại, bánh xe lúc này đã không còn xài được, có lẽ họ nên thay một chiếc xe khác. Bốn người lục đục xuống xe, vươn người hoạt động gân cốt một chút. Mộ Hàn Vũ vui vẻ cầm một sợi chỉ đưa vào khe của trạm xăng, cảm giác vừa đủ thì kéo sợi chỉ lên, nhìn nhìn đầu chỉ Mộ Hàn Vũ bẹt bẹt miệng.
“Thật là, chỉ còn có tí xíu xăng thôi, chúng ta sắp hết xăng rồi.”
Ngạo Vũ Băng đang ngồi tựa chốt xăng nghe vậy thì cười nhỏ. “Mạt thế đã lâu rồi, chỉ cần là nơi vắng người đều sẽ bị cướp sạch hết, huống chi xăng lại dễ lấy như vậy, chỉ cần cậu có chỗ chứa. Nhỉ?” – Âm cuối cùng của Ngạo Vũ Băng dẫn đến sự kinh ngạc của ba người, hai người đầu tiên dương nhiên là Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành, bọn họ đang đen mặt tức giận. Người còn lại không phải Mộ Hàn Vũ mà lại là Ngạo Vũ Băng, từ bao giờ cô lại biết dùng những từ con gái nhẹ nhàng thế này?
Ngạo Vũ Băng đặt tay lên ngực, dường như cảm giác được có một luồng khí ấm áp bao bọc cô lại, cô nhẹ mỉm cười, thều thào. “Có lẽ chúng ta là cộng sinh nhỉ?” - Ở đâu đó có một người nhẹ cười, giọng cười ngọt ngào cứ như kẹo mật rót vào lòng của Ngạo Vũ Băng, cô ảo giác rằng cô đã nghe được hai từ “Ừ nhỉ.”
Mộ Hàn Vũ không hề chú ý đến sự thay đổi của ba người còn lại mà uể oải ngồi xuống cạnh chốt xăng còn lại. “Aizz… xe gần hết xăng rồi.” – Mộ Hàn Vũ lại quay sang nhìn Ngạo Vũ Băng. “Mà tại sao tôi lại có cảm giác mọi người hiểu biết về mạt thế quá vậy?”
Ngạo Vũ Băng nghe xong thì bất ngờ, cô nhún vai cười trừ. “Anh trai dạy.”
Ngạo Thiên Khải nghe xong thì tiếp lời Ngạo Vũ Băng. “Cậu không cần biết.” – Nghe thì có vẻ không hợp nhau cho mấy nhưng đủ để cái đầu không nhanh nhẹn của Mộ Hàn Vũ, cậu hoàn toàn không moi móc được cái gì từ ba người này, tự nhủ rằng: “Tò mò ơi, kiềm chế đi!”
Đúng lúc này một luồng cảm giác nguy hiểm làm Ngạo Vũ Băng giật mình, nhanh chóng vung roi đánh bay Mộ Hàn Vũ ra xa. Vị trí Mộ Hàn Vũ ngồi lúc nãy giờ đã xuất hiện một con tang thi nữ, bộ dáng nó rất bắt mắt. Con tang thi nữ này mặc một bộ áo cưới trắng nhưng lúc này đã đầy nhem nhuốt, gương mặt lại không hề bị thối rửa như những con tang thi khác, nếu trừ đi cặp mắt đỏ ngầu và hàm răng sắc nhọn thì có lẽ đây sẽ là một cô dâu xinh đẹp. Đáng tiếc, mạt thế tới, mộng hồng hủy đi chỉ trong chốc lát.
Nếu đoán không nhầm thì có lẽ đây là con tang thi tiến hóa hệ tốc độ, nếu không nó sẽ không nhanh đến mức như vậy. Ngạo Thiên Khải nhìn thấy con tang thi này thì nhu nhu trán thở dài: “Xem ra chúng ta trúng số độc đắc rồi, con tang thì này đã gần đạt ngưỡng cửa tang thi tiến hóa cấp một.”
Mộ Hàn Vũ bị đánh văng ra đau đớn mức nhe răng trợn mắt, nhưng nghe đến cụm từ “tang thi tiến hóa cấp một” thì nghi hoặc đứng dậy. Dù không biết phân chia tang thi như thế nào nhưng chắc chắn con tang thi cấp một này sẽ mạnh hơn những con tang thi bọn họ gặp ở siêu thị. Mộ Hàn Vũ cố nuốt đau đớn nhanh chóng nhảy lại chỗ của ba người Ngạo Vũ Băng đang đứng.
Ngạo Vũ Băng nhìn nhìn con tang thi trước mặt chợt nở nụ cười, cô không xoay người, nhẹ nói với ba người phía sau. “Con này có thể để em thử sức chứ? Nếu có chuyện gì thì mọi người cứ yểm trợ.”
Ngạo Thiên Khải sủng nịch xoa đầu Ngạo Vũ Băng, cũng tốt có thể tập cho cô khả năng chiến đấu, yêu thương một người ở mạt thế không phải là đem họ bảo bọc thật kỹ trong lòng mà là dạy cho họ cách sinh tồn ở cái thế giới tàn khốc này. Dù Ngạo Vũ Băng không muốn thì một lúc nào đó họ cũng sẽ dạy cô cách độc lập. Nhưng có lẽ ai đó đã quên, người dạy bọn họ cách độc lập ở kiếp trước không ai khác mà là Ngạo Vũ Băng. Bây giờ nói đến việc dạy lại cô, cũng không biết xấu hổ.
Ngạo Vũ Băng nhanh chóng tách khỏi đội ngũ ứng chiến, con tang thi nhanh chóng xuất hiện phía sau Ngạo Vũ Băng, nó đã xác nhận Ngạo Vũ Băng là mục tiêu của nó, không hiểu vì sao trên nguời của thức ăn này có mùi thơm khiến nó rất thích.
Ngạo Vũ Băng vừa xông ra thì một ngọn gió từ phía sau lưng đánh úp làm Ngạo Vũ Băng có chút trở tay không kịp, chưa kịp nghĩ gì Ngạo Vũ Băng dùng hết sức lộn về phía trước, trong lúc lộn người trên không trung Ngạo Vũ Băng thấy được một cái bóng trắng cực nhanh xẹt qua người. Hai chân vững vàng đáp xuống đất, một tay chống xuống đất một tay nắm chặt lấy cây roi.
Cũng may là cô đã trang bị từ trước, bao tay vẫn chưa tháo ra, chà xát với nền xi măng vẫn không hề bị trầy xướt, tránh làm mùi máu bay xung quanh hấp dẫn thêm phiền toái.
Không đợi Ngạo Vũ Băng kịp suy nghĩ, nữ tang thi lần nữa đem móng tay làm vũ khí đánh về phía Ngạo Vũ Băng, lúc này Ngạo Vũ Băng đã vung roi lên cuốn lấy tay của nó, nữ tang thi cũng nắm lấy đầu dây của cô. Ngạo Vũ Băng dùng hết sức xoay người vung mạnh tang thi ra phía sau.
Nữ tang thi ngã xuống đất, dường như nó cảm thấy đau đớn, phẫn nộ tru lên một hơi dài, nó nắm lấy một cái bàn bên cạnh, nhẹ nhàng quăng về hướng của Ngạo Vũ Băng. Nữ tang thi cũng theo đó bay về phía Ngạo Vũ Băng. Nó đang rất phẫn nộ, điên cuồng nhảy tới, nó muốn thức ăn thơm ngon này biết sự lợi hại của nó, thức ăn chỉ nên ngoan ngoãn bị nó ăn chứ không phải là đánh nó đau đớn như thế này.
Càng đến gần thành phố A thì không khí nặng nề càng ngày càng tăng cao, dọc hai bên đường tang thi đi lại với mật độ tăng dần, vẫn có một số người sống sót cố bám xíu lấy xe của họ. Nhưng mà… lòng tốt ở thời mạt thế này hoàn toàn không có một chút giá trị nào cả, có thể chớp mắt một cái người khác còn cảm kích họ nhưng sau khi nhìn thấy xe, nhìn thấy vật tư biết đâu người ta lại quay sang đâm sau lưng họ một nhát.
Ngạo Vũ Băng tựa vào cửa xe nhìn ra bên ngoài, ánh mắt cô trong trẻo như có thể nhìn thấu được mọi thứ, chẳng biết vì sao khi nhìn những con tang thi kia cô lại không cảm thấy ghê tởm bằng người sống sót. Những người sống sót tự thừa nhận mình ít nhất là cao hơn những con tang thi hạ cấp nhưng cô lại cảm thấy những con tang thi kia lại đáng yêu hơn khuôn mặt giả dối của con người rất nhiều.
Xe chạy đến một trạm xăng bên ngoài thành phố A thì dừng lại, bánh xe lúc này đã không còn xài được, có lẽ họ nên thay một chiếc xe khác. Bốn người lục đục xuống xe, vươn người hoạt động gân cốt một chút. Mộ Hàn Vũ vui vẻ cầm một sợi chỉ đưa vào khe của trạm xăng, cảm giác vừa đủ thì kéo sợi chỉ lên, nhìn nhìn đầu chỉ Mộ Hàn Vũ bẹt bẹt miệng.
“Thật là, chỉ còn có tí xíu xăng thôi, chúng ta sắp hết xăng rồi.”
Ngạo Vũ Băng đang ngồi tựa chốt xăng nghe vậy thì cười nhỏ. “Mạt thế đã lâu rồi, chỉ cần là nơi vắng người đều sẽ bị cướp sạch hết, huống chi xăng lại dễ lấy như vậy, chỉ cần cậu có chỗ chứa. Nhỉ?” – Âm cuối cùng của Ngạo Vũ Băng dẫn đến sự kinh ngạc của ba người, hai người đầu tiên dương nhiên là Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành, bọn họ đang đen mặt tức giận. Người còn lại không phải Mộ Hàn Vũ mà lại là Ngạo Vũ Băng, từ bao giờ cô lại biết dùng những từ con gái nhẹ nhàng thế này?
Ngạo Vũ Băng đặt tay lên ngực, dường như cảm giác được có một luồng khí ấm áp bao bọc cô lại, cô nhẹ mỉm cười, thều thào. “Có lẽ chúng ta là cộng sinh nhỉ?” - Ở đâu đó có một người nhẹ cười, giọng cười ngọt ngào cứ như kẹo mật rót vào lòng của Ngạo Vũ Băng, cô ảo giác rằng cô đã nghe được hai từ “Ừ nhỉ.”
Mộ Hàn Vũ không hề chú ý đến sự thay đổi của ba người còn lại mà uể oải ngồi xuống cạnh chốt xăng còn lại. “Aizz… xe gần hết xăng rồi.” – Mộ Hàn Vũ lại quay sang nhìn Ngạo Vũ Băng. “Mà tại sao tôi lại có cảm giác mọi người hiểu biết về mạt thế quá vậy?”
Ngạo Vũ Băng nghe xong thì bất ngờ, cô nhún vai cười trừ. “Anh trai dạy.”
Ngạo Thiên Khải nghe xong thì tiếp lời Ngạo Vũ Băng. “Cậu không cần biết.” – Nghe thì có vẻ không hợp nhau cho mấy nhưng đủ để cái đầu không nhanh nhẹn của Mộ Hàn Vũ, cậu hoàn toàn không moi móc được cái gì từ ba người này, tự nhủ rằng: “Tò mò ơi, kiềm chế đi!”
Đúng lúc này một luồng cảm giác nguy hiểm làm Ngạo Vũ Băng giật mình, nhanh chóng vung roi đánh bay Mộ Hàn Vũ ra xa. Vị trí Mộ Hàn Vũ ngồi lúc nãy giờ đã xuất hiện một con tang thi nữ, bộ dáng nó rất bắt mắt. Con tang thi nữ này mặc một bộ áo cưới trắng nhưng lúc này đã đầy nhem nhuốt, gương mặt lại không hề bị thối rửa như những con tang thi khác, nếu trừ đi cặp mắt đỏ ngầu và hàm răng sắc nhọn thì có lẽ đây sẽ là một cô dâu xinh đẹp. Đáng tiếc, mạt thế tới, mộng hồng hủy đi chỉ trong chốc lát.
Nếu đoán không nhầm thì có lẽ đây là con tang thi tiến hóa hệ tốc độ, nếu không nó sẽ không nhanh đến mức như vậy. Ngạo Thiên Khải nhìn thấy con tang thi này thì nhu nhu trán thở dài: “Xem ra chúng ta trúng số độc đắc rồi, con tang thì này đã gần đạt ngưỡng cửa tang thi tiến hóa cấp một.”
Mộ Hàn Vũ bị đánh văng ra đau đớn mức nhe răng trợn mắt, nhưng nghe đến cụm từ “tang thi tiến hóa cấp một” thì nghi hoặc đứng dậy. Dù không biết phân chia tang thi như thế nào nhưng chắc chắn con tang thi cấp một này sẽ mạnh hơn những con tang thi bọn họ gặp ở siêu thị. Mộ Hàn Vũ cố nuốt đau đớn nhanh chóng nhảy lại chỗ của ba người Ngạo Vũ Băng đang đứng.
Ngạo Vũ Băng nhìn nhìn con tang thi trước mặt chợt nở nụ cười, cô không xoay người, nhẹ nói với ba người phía sau. “Con này có thể để em thử sức chứ? Nếu có chuyện gì thì mọi người cứ yểm trợ.”
Ngạo Thiên Khải sủng nịch xoa đầu Ngạo Vũ Băng, cũng tốt có thể tập cho cô khả năng chiến đấu, yêu thương một người ở mạt thế không phải là đem họ bảo bọc thật kỹ trong lòng mà là dạy cho họ cách sinh tồn ở cái thế giới tàn khốc này. Dù Ngạo Vũ Băng không muốn thì một lúc nào đó họ cũng sẽ dạy cô cách độc lập. Nhưng có lẽ ai đó đã quên, người dạy bọn họ cách độc lập ở kiếp trước không ai khác mà là Ngạo Vũ Băng. Bây giờ nói đến việc dạy lại cô, cũng không biết xấu hổ.
Ngạo Vũ Băng nhanh chóng tách khỏi đội ngũ ứng chiến, con tang thi nhanh chóng xuất hiện phía sau Ngạo Vũ Băng, nó đã xác nhận Ngạo Vũ Băng là mục tiêu của nó, không hiểu vì sao trên nguời của thức ăn này có mùi thơm khiến nó rất thích.
Ngạo Vũ Băng vừa xông ra thì một ngọn gió từ phía sau lưng đánh úp làm Ngạo Vũ Băng có chút trở tay không kịp, chưa kịp nghĩ gì Ngạo Vũ Băng dùng hết sức lộn về phía trước, trong lúc lộn người trên không trung Ngạo Vũ Băng thấy được một cái bóng trắng cực nhanh xẹt qua người. Hai chân vững vàng đáp xuống đất, một tay chống xuống đất một tay nắm chặt lấy cây roi.
Cũng may là cô đã trang bị từ trước, bao tay vẫn chưa tháo ra, chà xát với nền xi măng vẫn không hề bị trầy xướt, tránh làm mùi máu bay xung quanh hấp dẫn thêm phiền toái.
Không đợi Ngạo Vũ Băng kịp suy nghĩ, nữ tang thi lần nữa đem móng tay làm vũ khí đánh về phía Ngạo Vũ Băng, lúc này Ngạo Vũ Băng đã vung roi lên cuốn lấy tay của nó, nữ tang thi cũng nắm lấy đầu dây của cô. Ngạo Vũ Băng dùng hết sức xoay người vung mạnh tang thi ra phía sau.
Nữ tang thi ngã xuống đất, dường như nó cảm thấy đau đớn, phẫn nộ tru lên một hơi dài, nó nắm lấy một cái bàn bên cạnh, nhẹ nhàng quăng về hướng của Ngạo Vũ Băng. Nữ tang thi cũng theo đó bay về phía Ngạo Vũ Băng. Nó đang rất phẫn nộ, điên cuồng nhảy tới, nó muốn thức ăn thơm ngon này biết sự lợi hại của nó, thức ăn chỉ nên ngoan ngoãn bị nó ăn chứ không phải là đánh nó đau đớn như thế này.
Tác giả :
Vũ Phong Huyền