Ngự Lôi
Quyển 3 - Chương 10: Mạng của tôi do tôi nắm giữ chứ không phải do trời
Edit: Tue Nguyen Beta: Sakura “Tiểu Ức, được rồi, chỉ là một quả trứng không có năng lượng đến giá này là được rồi.” Một thiếu niên 17,18 tuổi hướng về một cô bé mặc quần áo màu trắng phía đối diện dụ dỗ nói.
“Em muốn! Hừ hừ! Anh cả không phải là hiểu rõ em nhất sao? Giúp em mua một ít cũng không thể sao?”Người được thiếu niên gọi là Tiểu Ức, chu cái miệng nhỏ nhắn nói, thiếu nữ như vậy thật rất dễ thương. Nếu đám người Mặc Hi ở đây, ngay lập tức có thể nhận ra thiếu nữ này chính là người sống chết đối đầu với họ ở trường, Bạch Ức.
Vậy cũng nhìn xem cô muốn mua cái gì? Một quả trứng không có năng lượng, mặc dù nói trong nhà có tiền, nhưng là một số tiền lớn để mua thứ mà không dùng được thì sẽ bị cha trách mắng! Quan trọng hơn là …, còn không biết người ở căn phòng số 7 là ai, người có thể có chỗ ngồi ở đây không phải là người chỉ có chút bản lãnh, nếu là thứ tốt thì không nói, nhưng hết lần này tới lần khác là một thứ không có tác dụng như vậy, vì nó mà chọc tới người không đáng chọc thì thật sự là chịu thiệt.
Trong lòng thiếu niên không khỏi suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn biểu hiện vẻ dịu dàng, ai nói đây là em gái hắn yêu thương đây? Hoặc nên nói, gần như cả nhà đều chiều chuộng cô, cho nên mới khiến cô có tính tình này, “Anh cả đương nhiên thương em rồi, lần này đừng mua nữa, càng về sau đồ vật càng tốt, Tiểu Ức thích cái gì, anh tuyệt đối mua cho em!”
“Không được! Em muốn quả trứng này! Anh rốt cuộc có giúp em mua không!” Đối với lời nói của thiếu niên, Bạch Ức không thèm đồng ý, gào to, thấy sắc mặt thiếu niên khó xử, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng giận dữ trầm xuống, không đợi thiếu niên nói, tiếp tục kêu lên, “Được! Anh không mua đúng không, chính em tự mua! Hừ!”
Nói xong, còn không chờ phản ứng của thiếu niên, tay nhỏ bé đã ấn lên cái nút bên cạnh cái bàn, bởi vì nóng vội cùng giận dữ nên cũng không biết đã ấn giá bao nhiêu.
“Tiểu Ức! Dừng tay! !” Thiếu niên sửng sốt, hét lên, tay cũng đẩy Bạch Ức ra.
Bởi vì không nắm chắc sức mạnh, nên đẩy Bạch Ức té xuống đất, hai người đều là sửng sờ.
Con ngươi Bạch Ức mở to ngập nước, bộ dạng đáng thương này khiến ai cũng đau lòng, thiếu niên thương yêu cô lại càng đau lòng hơn, đứng lên, đi tới đỡ cô, “Tiểu Ức. . . . . .”
“Cút ra! Anhkhông phải là anh trai của em! Cút ra! Cút ra!” Bạch Ức vung tay hắn ra,trên mặt tức tối cùng với ghét bỏ.
Sắc mặt thiếu niên cứng đờ, dụ dỗ cô, “Xin lỗi. . . . . . Anh không phải. . . . . .”
Chưa nói xong, dưới đài đã ồn ào, tiếp theo nghe thấy ông già ở dưới đài la lên, “Trời ạ! Xem ra căn phòng số 3 nhất định phải có quả trứng này a! 853 vạn, tăng thêm 500 vạn! Chẳng lẽ là nhìn ra được giá trị của quả trứng này sao?”
“Cái gì! ! ?” Thiếu niên kêu to, không quan tâm đến Bạch Ức, chớp mắt nhìn giá tiền trên bảng cạnh bàn, 853 vạn, không sai! Trời ạ! Với số tiền này cũng có thể mua dị khí tốt về sau.
“Tiểu Ức! Em! Em. . . . . .” Trên mặt thiếu niên cuối cùng cũng có chút giận dữ, không biết nói gì với Bạch Ức đang muốn đứng lên.
Bạch Ức cũng biết sự nghiêm trọng, nhưng tính cách của cô không cho phép mình cúi đầu, kêu lên, “Thế nào? Chẳng lẽ nhà chúng ta thiếu ít tiền này sao? Dù sao em nghĩ muốn cái gì thì cái đó phải là của em!”
“. . . . . .” Thiếu niên cũng hiểu cô, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, tính cách như vậy của cô khi nào mới có thể sửa lại đây! Tính cách như vậy về sau sẽ gặp thiệt thòi!
“Sao! ? Xem ra khách ở căn phòng số 7 cũng không bỏ cuộc a! 860 vạn! Giá này đã có thể tiến vào bảng xếp hạng a!” Giọng nói của ông già vang lên, khiến không khí toàn trường lần nữa nóng lên.
Dưới đài cũng không im lặng, mọi âm thanh đều vang lên, có hoài nghi, có chế nhạo, cũng có trợ uy.
Thấy vậy, thiếu niên thầm thở phào, nghĩ người ở căn phòng số 7 chỉ sợ cũng là tò mò, hoặc là không chịu thua. Con ngươi vừa nhìn thấy ánh mắt không phục của Bạch Ức, thiếu niên cuối cùng mở miệng, giọng nói có chút nghiêm túc, “Tốt lắm, bất kể thế nào cũng không thể thêm giá, em nên hiểu nhiều tiền như thế không nên vì 1 quả trứng chết mà lấy ra, cha cũng sẽ tức giận, phía sau nếu có cái gì khác thích, anh sẽ cho em mua.”
“Hừ! Em chỉ muốn quả trứng này!” Bạch Ức lại không đồng ý, chu miệng, vẫn nói như vậy.
“Tiểu Ức!” Thiếu niên có chút tức giận.
“. . . . . .” Cả người Bạch Ức run lên, đương nhiên cô biết mặc dù bọn họ thương yêu mình, nhưng thiếu niên trước mắt này, anh trai của cô, tức giận cũng trở nên vô cùng đáng sợ , nếu không phải bởi vì khó có được ngày nghỉ, hắn ở xa đến nhìn mình, cũng sẽ không nói nhiều như vậy.
Cuối cùng vẫn quay đầu tỏ ý chống đối, không nói.
“Ai, Tiểu Ức! Yên tâm, nếu em thích cái gì phía sau, nói anh, anh nhất định sẽ cho em mua.” Em gái này a. . . . . .
“Hừ!” Bạch Ức lại hừ lạnh một tiếng, không có phản ứng.
Dưới đài ông già lại hỏi một lần nữa, “Có ai thêm giá nữa không? Nếu không có, quả trứng trước mắt này sẽ thuộc về khách ở căn phòng số 7! Có ai không? 3,2,1! Vậy ta tuyên bố! Quả trứng dị thú này được khách ở phòng số 7 lấy 860 vạn mua! !”
“Hi! Bạn thích quả trứng này a! 860 vạn! Bạn có nhiều tiền như thế sao?” ở căn phòng số 7, Lạc Nguyệt nhích tới gần Mặc Hi. Quả thật, bọn họ có nhiều tiền, hơn nữa đối với buổi bán đấu giá này, nếu là đấu giá đồ tốt một chút vẫn có người trong nhà muốn, nhưng giống như lời của thiếu niên, nếu là một vật không dùng được, mà mua về, chẳng những không cho phép, mà còn bị dạy dỗ.
“Đúng, không sao đâu.” Mặc Hi cười nói bình thản, chiếc nhẫn trong tay cô có đủ tiền để dùng, ngoại trừ lần này tiêu hơi nhiều, ngoài ra thật sự là không có tiêu gì, căn bản không có vấn đề.
An Diệc Kỳ cũng có chút nghi ngờ, nhưng hắn nhớ cha đã nói, Mặc Mặc chưa từng hỏi xin tiền từ ông, ngoại trừ tiền từ việc cô viết ca khúc mà có.
Chẳng qua khi mọi người nghe lời nói bình thản của Mặc Hi, cũng không có hỏi nữa, dường như đã chắc chắn , bất tri bất giác chính bọn họ cũng không biết từ lúc nào đã tin tưởng một cách tuyệt đối về Mặc Hi. Có thể là bởi vì cô chưa từng biểu lộ ra sự lo sợ hay là cô luôn tự tin.
Trận bán đấu giá này mặc dù bị không ít người kinh ngạc và chế nhạo, nhưng cũng không ảnh hưởng tới vật được bán đấu giá tiếp theo, các loại đồ kỳ lạ mà cao cấp đều được đem ra, buổi bán đấu giá là một không khí sôi nổi.
Đối với việc này Mặc Hi không có hề có hứng thú, bây giờ cô hoàn toàn quan tâm đến quả trứng ấy, cô nhớ rõ, khi cô tập trung nhìn về quả trứng ấy, cô lại cảm giác được quả trứng này có chút hưng phấn cùng với dao động, mặc dù chỉ là một chút, nhưng cô cũng cảm giác được, vì vậy, quả trứng này tuyệt đối không phải là quả trứng đã chết, hơn nữa, tuyệt đối có liên quan tới cô. Sẽ là cái gì đây? Lần đầu tiên, tâm trạng của Mặc Hi khó có thể bình tĩnh.
“Này! Hi! Tỉnh lại!” Tiếng nói của Lạc Nguyệt vang lên bên tai .
Mặc Hi mở mắt, lần đầu tiên, ở bên ngoài mà cô tiến vào trạng thái không linh, xem ra ảnh hưởng của quả trứng ấy rất lớn tới mình
Mặc Hi đang suy nghĩ về vấn đề này, mà giọng nói oán trách của Lạc Nguyệt ở bên cạnh lại vang lên, “Thật sự là không hiểu bạn, khó có được buổi bán đấu giá như thế mà bạn lại ngủ.”
“Ha ha.” Mặc Hi cười cười, không suy nghĩ nữa, quay đầu nhìn về phía dưới đài, “Đã kết thúc rồi.”
“Đúng vậy! Bạn không có thấy màn đặc sắc nhất a! Trời ạ, bảo vật đắt giá nhất lần này là dị thú cấp A, xác của Băng Tinh Phi Điêu, quá hoàn mỹ bạn không biết đâu! Cạnh tranh hết sức khốc liệt! Ha ha ha!”
Nói đến việc này, Lạc Nguyệt trở nên hưng phấn.
Nhìn khuôn mặt dường như mỗi giờ mỗi phút đều có nụ cười đầy sức sống, chỉ hy vọng cô bé vĩnh viễn như vậy là tốt rồi, cô cũng là một trong những người mà Mặc Hi muốn bảo vệ.
Đám người dưới đài đã dần dần rời đi, sau đó có tiếng gõ cửa đột nhiên truyền đến, đồng thời giọng nói của phục vụ vang lên, “Các vị khách, buổi bán đấu giá đã kết thúc, các vật đấu giá của mọi người đã sắp xếp lại, bây giờ các vị có muốn đi lấy hay không?”
“Được, chúng ta sẽ đến.” Nhìn mọi người một chút, buổi bán đấu giá đã kết thúc, ở lại tự nhiên sẽ không phù hợp, Mặc Hi đồng ý một tiếng rồi đứng lên. Cô rất mong đợi để biết bí mật của quả trứng ấy .
Bảy người vừa ra đến chỗ trả tiền để lấy vật phẩm theo sự chỉ dẫn của phục vụ. Quả nhiên, vật phẩm đấu giá đều được sắp xếp đặt trên mặt bàn, phía trước có mấy người bảo vệ, vừa nhìn thấy bọn người Mặc Hi đến, một người đàn ông trung niên trong đó cười nói, “Các vị chính là khách ở căn phòng số 7 sao, vật bán đấu giá của các vị đều ở đây, kiểm tra một chút, giao tiền rồi có thể đem đi.”
Đối với giọng điệu nói chuyện của người trung niên mọi người rất hài lòng, đối xử như nhau, không có bởi vì bọn họ là trẻ nhỏ mà chậm trễ, thật ra cũng là bởi vì ở bên trong thành La An này, trẻ nhỏ giống như bọn họ cũng không phải là người bình thường.
Mọi người đều mỉm cười, đến lấy vật của mình ở trước mặt, không chút do dự trả tiền.
Mang theo vật của mình, bảy người cùng nhau nói cười đi ra ngoài.
Trong tay Mặc Hi bỏ mảnh vải bao bọc quả trứng ra, vuốt ve mặt vỏ của nó, cảm giác được quả trứng truyền đến cảm giác hưng phấn và thân thiết.
“Mày rất yếu đây.” Vuốt ve vỏ trứng dơ bẩn như tảng đá trong tay, Mặc Hi lên tiếng nói.
Không sai, Mặc Hi cảm giác được nó không khỏe, nếu không cũng sẽ không để người khác có cảm giác được nó như đã chết, trong đó có thể là vì nó bị năng lượng nào đó phong tỏa, mà hết lần này tới lần khác, tựa hồ mình đối với này năng lượng này có cảm giác giống nhau. Này khiến Mặc Hi lờ mờ cảm giác được cái gì, cũng để cô bắt đầu cảm giác được vì sao chính mình xảy ra sự việc quỷ dị như thế, vì sao mình sẽ trọng sinh ở đây, vì sao đối với quả trứng này có cảm giác khó nói cùng với năng lượng giống nhau!
Tất cả đều khó hiểu cùng bí ẩn, thật giống như. . . . . . Có cái gì, cảm giác cũng bị thao túng mà mình chỉ là một con cờ trong đó! ?
Đột nhiên, trong trí óc xuất hiện ý nghĩ như vậy, khiến bước chân đang tiến về phía trước của Mặc Hi bỗng dừng lại, con ngươi là một màu đen nhánh thâm trầm, giống như vực sâu, dường như làm cho người ta nhận thấy áp lực từ cơn lốc.
Ngay lúc này, mọi người bên cạnh cũng phát hiện cô có biểu hiện lạ, từ lúc Mặc Hi đột nhiên nói chuyện đối với quả trứng trong tay cô, Lạc Nguyệt chuẩn bị muốn cười cô, nhưng mới chuẩn bị nói, cô tự nhiên im lặng, con ngươi không khỏi mở lớn, để lộ sự sợ hãi không thể tưởng tượng được.
Những người khác cũng dừng lại, nhìn về phía Mặc Hi, toàn bộ ánh mắt đều trở nên thay đổi, mở miệng ra nhưng lại không dám nói gì.
Thâm trầm, giống vực sâu không đáy, áp lực, là cảm giác đè nén giống như giông tố, lại có tất cả uy hiếp của sự hủy diệt, không còn cảm giác của thân thể, lại là cảm giác ở đáy vực thẳm hiện ra trong lòng.
Đây là cảm giác mà Mặc Hi tại giờ phút này gây ra cho người khác, nếu bình thường Mặc Hi là thuần khiết giống như tiên nữ không nhiễm bụi trần, thì bây giờ cô giống như là yêu nữ của địa ngục, ma của vực sâu, bí ẩn mà rung động tất cả tâm hồn, cô độc mà hấp dẫn tất cả tâm thần, lại tràn đầy sự nguy hiểm, dường như chỉ cần chạm nhẹ, nghênh đón chính là một kích hủy diệt tất cả.
“Hi. . . . . .” Lạc Nguyệt khó khăn nói ra một câu, chẳng qua là nhẹ đến nỗi không thể nghe, khô khan trong cổ họng, cô không biết rốt cuộc Mặc Hi là thế nào, cũng không biết làm sao để thay đổi. Đây là Mặc Hi mà cô chưa từng thấy qua, lại để mình sợ hãi như thế, không dám có một điểm chống cự trong lòng.
Đây là Hi sao?
Con ngươi Hắc Ảnh vốn đen nhánh không ánh sáng cũng hiện ra vẻ lo lắng, Mặc Hi phát tán ra uy áp hắn cũng đã thấy qua, không chỉ một lần, mỗi một lần đều cho hắn cảm giác khắc sâu, nhưng là lần này không giống. Bây giờ cô căn bản là không có cố ý phát tán ra, chỉ là như vậy mà cũng đã để người khác sợ hãi, như bị bóng tối nhấn chìm, hắn hoàn toàn suy nghĩ không ra, cũng không dám suy nghĩ.
Đại nhân! Rốt cuộc là thế nào?
Hắn lo lắng, hắn nghĩ tìm hiểu nhưng không biết làm thế nào.
Thiên Nhu cũng vậy, nhưng ánh mắt của cô lại nhìn về phía quả trứng trong tay Mặc Hi, cô là người đi theo bên cạnh Mặc Hi lâu nhất, đối với sự hiểu biết về Mặc Hi có thể nói là sâu nhất, từ mới bắt đầu cô lờ mờ phát hiện ra Mặc Hi đối với quả trứng ấy khác so với những thứ khác. Mà sau đó cũng là khi có được quả trứng này, Mặc Hi lại biến thành như vậy. Quả trứng này có vấn đề! !
Không ai phát hiện, không ai cảm giác được sự xuất hiện ánh mắt của Phiêu Linh nhìn về Mặc Hi, con ngươi hiện lên ánh sáng, dường như che giấu cái gì đó.
Đối với việc này, Mặc Hi không để ý, bây giờ cô đã bình tĩnh, có thể sao? Nếu là thật, vậy ai là người mang mình đến đây, hắn ( cô ) vì sao làm như thế? Hắn ( cô ) có mục đích gì! ! ? vì sao hết lần này tới lần khác lại chọn mình! ! ? Càng nghĩ lại càng khó hiểu.
Nhưng có thể khẳng định một điều! Bất kể suy nghĩ của mình là sai hay đúng, cũng không để ý rốt cuộc là vì sao, cho dù là thật, tao cũng sẽ không để mày nắm trong tay như vậy, số phận của tao do tao nắm không phải do trời! ! Càng không để bất cứ ai nắm giữ! !
Mặc Hi trong lòng thề, con ngươi đầy sự kiên định cùng với chắc chắn tuyệt đối.
Cô là một người như vậy, một khi gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không bỏ cuộc, kiên cường, đầy nhiệt huyết. Cũng rất bướng bỉnh.
Ngay lúc Mặc Hi quyết định , hơi thở phát tán ra ngoài mạnh mẽ, trong nháy mắt khiến không ít người chú ý tới.
Cảm giác thời gian trôi qua lâu, thật ra chưa tới 3 phút. Ngay lúc này, ở phía sau vang lên một tiếng kinh ngạc cùng với ghen tức của một thiếu nữ, “Mặc Hi! ! ? Quả trứng! ? Quả trứng ấy lại bị mày mua được! Tao nên sớm nghĩ đến ! Cũng chỉ có mày mới chống lại tao! Tiện dân !”
“Em muốn! Hừ hừ! Anh cả không phải là hiểu rõ em nhất sao? Giúp em mua một ít cũng không thể sao?”Người được thiếu niên gọi là Tiểu Ức, chu cái miệng nhỏ nhắn nói, thiếu nữ như vậy thật rất dễ thương. Nếu đám người Mặc Hi ở đây, ngay lập tức có thể nhận ra thiếu nữ này chính là người sống chết đối đầu với họ ở trường, Bạch Ức.
Vậy cũng nhìn xem cô muốn mua cái gì? Một quả trứng không có năng lượng, mặc dù nói trong nhà có tiền, nhưng là một số tiền lớn để mua thứ mà không dùng được thì sẽ bị cha trách mắng! Quan trọng hơn là …, còn không biết người ở căn phòng số 7 là ai, người có thể có chỗ ngồi ở đây không phải là người chỉ có chút bản lãnh, nếu là thứ tốt thì không nói, nhưng hết lần này tới lần khác là một thứ không có tác dụng như vậy, vì nó mà chọc tới người không đáng chọc thì thật sự là chịu thiệt.
Trong lòng thiếu niên không khỏi suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn biểu hiện vẻ dịu dàng, ai nói đây là em gái hắn yêu thương đây? Hoặc nên nói, gần như cả nhà đều chiều chuộng cô, cho nên mới khiến cô có tính tình này, “Anh cả đương nhiên thương em rồi, lần này đừng mua nữa, càng về sau đồ vật càng tốt, Tiểu Ức thích cái gì, anh tuyệt đối mua cho em!”
“Không được! Em muốn quả trứng này! Anh rốt cuộc có giúp em mua không!” Đối với lời nói của thiếu niên, Bạch Ức không thèm đồng ý, gào to, thấy sắc mặt thiếu niên khó xử, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng giận dữ trầm xuống, không đợi thiếu niên nói, tiếp tục kêu lên, “Được! Anh không mua đúng không, chính em tự mua! Hừ!”
Nói xong, còn không chờ phản ứng của thiếu niên, tay nhỏ bé đã ấn lên cái nút bên cạnh cái bàn, bởi vì nóng vội cùng giận dữ nên cũng không biết đã ấn giá bao nhiêu.
“Tiểu Ức! Dừng tay! !” Thiếu niên sửng sốt, hét lên, tay cũng đẩy Bạch Ức ra.
Bởi vì không nắm chắc sức mạnh, nên đẩy Bạch Ức té xuống đất, hai người đều là sửng sờ.
Con ngươi Bạch Ức mở to ngập nước, bộ dạng đáng thương này khiến ai cũng đau lòng, thiếu niên thương yêu cô lại càng đau lòng hơn, đứng lên, đi tới đỡ cô, “Tiểu Ức. . . . . .”
“Cút ra! Anhkhông phải là anh trai của em! Cút ra! Cút ra!” Bạch Ức vung tay hắn ra,trên mặt tức tối cùng với ghét bỏ.
Sắc mặt thiếu niên cứng đờ, dụ dỗ cô, “Xin lỗi. . . . . . Anh không phải. . . . . .”
Chưa nói xong, dưới đài đã ồn ào, tiếp theo nghe thấy ông già ở dưới đài la lên, “Trời ạ! Xem ra căn phòng số 3 nhất định phải có quả trứng này a! 853 vạn, tăng thêm 500 vạn! Chẳng lẽ là nhìn ra được giá trị của quả trứng này sao?”
“Cái gì! ! ?” Thiếu niên kêu to, không quan tâm đến Bạch Ức, chớp mắt nhìn giá tiền trên bảng cạnh bàn, 853 vạn, không sai! Trời ạ! Với số tiền này cũng có thể mua dị khí tốt về sau.
“Tiểu Ức! Em! Em. . . . . .” Trên mặt thiếu niên cuối cùng cũng có chút giận dữ, không biết nói gì với Bạch Ức đang muốn đứng lên.
Bạch Ức cũng biết sự nghiêm trọng, nhưng tính cách của cô không cho phép mình cúi đầu, kêu lên, “Thế nào? Chẳng lẽ nhà chúng ta thiếu ít tiền này sao? Dù sao em nghĩ muốn cái gì thì cái đó phải là của em!”
“. . . . . .” Thiếu niên cũng hiểu cô, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, tính cách như vậy của cô khi nào mới có thể sửa lại đây! Tính cách như vậy về sau sẽ gặp thiệt thòi!
“Sao! ? Xem ra khách ở căn phòng số 7 cũng không bỏ cuộc a! 860 vạn! Giá này đã có thể tiến vào bảng xếp hạng a!” Giọng nói của ông già vang lên, khiến không khí toàn trường lần nữa nóng lên.
Dưới đài cũng không im lặng, mọi âm thanh đều vang lên, có hoài nghi, có chế nhạo, cũng có trợ uy.
Thấy vậy, thiếu niên thầm thở phào, nghĩ người ở căn phòng số 7 chỉ sợ cũng là tò mò, hoặc là không chịu thua. Con ngươi vừa nhìn thấy ánh mắt không phục của Bạch Ức, thiếu niên cuối cùng mở miệng, giọng nói có chút nghiêm túc, “Tốt lắm, bất kể thế nào cũng không thể thêm giá, em nên hiểu nhiều tiền như thế không nên vì 1 quả trứng chết mà lấy ra, cha cũng sẽ tức giận, phía sau nếu có cái gì khác thích, anh sẽ cho em mua.”
“Hừ! Em chỉ muốn quả trứng này!” Bạch Ức lại không đồng ý, chu miệng, vẫn nói như vậy.
“Tiểu Ức!” Thiếu niên có chút tức giận.
“. . . . . .” Cả người Bạch Ức run lên, đương nhiên cô biết mặc dù bọn họ thương yêu mình, nhưng thiếu niên trước mắt này, anh trai của cô, tức giận cũng trở nên vô cùng đáng sợ , nếu không phải bởi vì khó có được ngày nghỉ, hắn ở xa đến nhìn mình, cũng sẽ không nói nhiều như vậy.
Cuối cùng vẫn quay đầu tỏ ý chống đối, không nói.
“Ai, Tiểu Ức! Yên tâm, nếu em thích cái gì phía sau, nói anh, anh nhất định sẽ cho em mua.” Em gái này a. . . . . .
“Hừ!” Bạch Ức lại hừ lạnh một tiếng, không có phản ứng.
Dưới đài ông già lại hỏi một lần nữa, “Có ai thêm giá nữa không? Nếu không có, quả trứng trước mắt này sẽ thuộc về khách ở căn phòng số 7! Có ai không? 3,2,1! Vậy ta tuyên bố! Quả trứng dị thú này được khách ở phòng số 7 lấy 860 vạn mua! !”
“Hi! Bạn thích quả trứng này a! 860 vạn! Bạn có nhiều tiền như thế sao?” ở căn phòng số 7, Lạc Nguyệt nhích tới gần Mặc Hi. Quả thật, bọn họ có nhiều tiền, hơn nữa đối với buổi bán đấu giá này, nếu là đấu giá đồ tốt một chút vẫn có người trong nhà muốn, nhưng giống như lời của thiếu niên, nếu là một vật không dùng được, mà mua về, chẳng những không cho phép, mà còn bị dạy dỗ.
“Đúng, không sao đâu.” Mặc Hi cười nói bình thản, chiếc nhẫn trong tay cô có đủ tiền để dùng, ngoại trừ lần này tiêu hơi nhiều, ngoài ra thật sự là không có tiêu gì, căn bản không có vấn đề.
An Diệc Kỳ cũng có chút nghi ngờ, nhưng hắn nhớ cha đã nói, Mặc Mặc chưa từng hỏi xin tiền từ ông, ngoại trừ tiền từ việc cô viết ca khúc mà có.
Chẳng qua khi mọi người nghe lời nói bình thản của Mặc Hi, cũng không có hỏi nữa, dường như đã chắc chắn , bất tri bất giác chính bọn họ cũng không biết từ lúc nào đã tin tưởng một cách tuyệt đối về Mặc Hi. Có thể là bởi vì cô chưa từng biểu lộ ra sự lo sợ hay là cô luôn tự tin.
Trận bán đấu giá này mặc dù bị không ít người kinh ngạc và chế nhạo, nhưng cũng không ảnh hưởng tới vật được bán đấu giá tiếp theo, các loại đồ kỳ lạ mà cao cấp đều được đem ra, buổi bán đấu giá là một không khí sôi nổi.
Đối với việc này Mặc Hi không có hề có hứng thú, bây giờ cô hoàn toàn quan tâm đến quả trứng ấy, cô nhớ rõ, khi cô tập trung nhìn về quả trứng ấy, cô lại cảm giác được quả trứng này có chút hưng phấn cùng với dao động, mặc dù chỉ là một chút, nhưng cô cũng cảm giác được, vì vậy, quả trứng này tuyệt đối không phải là quả trứng đã chết, hơn nữa, tuyệt đối có liên quan tới cô. Sẽ là cái gì đây? Lần đầu tiên, tâm trạng của Mặc Hi khó có thể bình tĩnh.
“Này! Hi! Tỉnh lại!” Tiếng nói của Lạc Nguyệt vang lên bên tai .
Mặc Hi mở mắt, lần đầu tiên, ở bên ngoài mà cô tiến vào trạng thái không linh, xem ra ảnh hưởng của quả trứng ấy rất lớn tới mình
Mặc Hi đang suy nghĩ về vấn đề này, mà giọng nói oán trách của Lạc Nguyệt ở bên cạnh lại vang lên, “Thật sự là không hiểu bạn, khó có được buổi bán đấu giá như thế mà bạn lại ngủ.”
“Ha ha.” Mặc Hi cười cười, không suy nghĩ nữa, quay đầu nhìn về phía dưới đài, “Đã kết thúc rồi.”
“Đúng vậy! Bạn không có thấy màn đặc sắc nhất a! Trời ạ, bảo vật đắt giá nhất lần này là dị thú cấp A, xác của Băng Tinh Phi Điêu, quá hoàn mỹ bạn không biết đâu! Cạnh tranh hết sức khốc liệt! Ha ha ha!”
Nói đến việc này, Lạc Nguyệt trở nên hưng phấn.
Nhìn khuôn mặt dường như mỗi giờ mỗi phút đều có nụ cười đầy sức sống, chỉ hy vọng cô bé vĩnh viễn như vậy là tốt rồi, cô cũng là một trong những người mà Mặc Hi muốn bảo vệ.
Đám người dưới đài đã dần dần rời đi, sau đó có tiếng gõ cửa đột nhiên truyền đến, đồng thời giọng nói của phục vụ vang lên, “Các vị khách, buổi bán đấu giá đã kết thúc, các vật đấu giá của mọi người đã sắp xếp lại, bây giờ các vị có muốn đi lấy hay không?”
“Được, chúng ta sẽ đến.” Nhìn mọi người một chút, buổi bán đấu giá đã kết thúc, ở lại tự nhiên sẽ không phù hợp, Mặc Hi đồng ý một tiếng rồi đứng lên. Cô rất mong đợi để biết bí mật của quả trứng ấy .
Bảy người vừa ra đến chỗ trả tiền để lấy vật phẩm theo sự chỉ dẫn của phục vụ. Quả nhiên, vật phẩm đấu giá đều được sắp xếp đặt trên mặt bàn, phía trước có mấy người bảo vệ, vừa nhìn thấy bọn người Mặc Hi đến, một người đàn ông trung niên trong đó cười nói, “Các vị chính là khách ở căn phòng số 7 sao, vật bán đấu giá của các vị đều ở đây, kiểm tra một chút, giao tiền rồi có thể đem đi.”
Đối với giọng điệu nói chuyện của người trung niên mọi người rất hài lòng, đối xử như nhau, không có bởi vì bọn họ là trẻ nhỏ mà chậm trễ, thật ra cũng là bởi vì ở bên trong thành La An này, trẻ nhỏ giống như bọn họ cũng không phải là người bình thường.
Mọi người đều mỉm cười, đến lấy vật của mình ở trước mặt, không chút do dự trả tiền.
Mang theo vật của mình, bảy người cùng nhau nói cười đi ra ngoài.
Trong tay Mặc Hi bỏ mảnh vải bao bọc quả trứng ra, vuốt ve mặt vỏ của nó, cảm giác được quả trứng truyền đến cảm giác hưng phấn và thân thiết.
“Mày rất yếu đây.” Vuốt ve vỏ trứng dơ bẩn như tảng đá trong tay, Mặc Hi lên tiếng nói.
Không sai, Mặc Hi cảm giác được nó không khỏe, nếu không cũng sẽ không để người khác có cảm giác được nó như đã chết, trong đó có thể là vì nó bị năng lượng nào đó phong tỏa, mà hết lần này tới lần khác, tựa hồ mình đối với này năng lượng này có cảm giác giống nhau. Này khiến Mặc Hi lờ mờ cảm giác được cái gì, cũng để cô bắt đầu cảm giác được vì sao chính mình xảy ra sự việc quỷ dị như thế, vì sao mình sẽ trọng sinh ở đây, vì sao đối với quả trứng này có cảm giác khó nói cùng với năng lượng giống nhau!
Tất cả đều khó hiểu cùng bí ẩn, thật giống như. . . . . . Có cái gì, cảm giác cũng bị thao túng mà mình chỉ là một con cờ trong đó! ?
Đột nhiên, trong trí óc xuất hiện ý nghĩ như vậy, khiến bước chân đang tiến về phía trước của Mặc Hi bỗng dừng lại, con ngươi là một màu đen nhánh thâm trầm, giống như vực sâu, dường như làm cho người ta nhận thấy áp lực từ cơn lốc.
Ngay lúc này, mọi người bên cạnh cũng phát hiện cô có biểu hiện lạ, từ lúc Mặc Hi đột nhiên nói chuyện đối với quả trứng trong tay cô, Lạc Nguyệt chuẩn bị muốn cười cô, nhưng mới chuẩn bị nói, cô tự nhiên im lặng, con ngươi không khỏi mở lớn, để lộ sự sợ hãi không thể tưởng tượng được.
Những người khác cũng dừng lại, nhìn về phía Mặc Hi, toàn bộ ánh mắt đều trở nên thay đổi, mở miệng ra nhưng lại không dám nói gì.
Thâm trầm, giống vực sâu không đáy, áp lực, là cảm giác đè nén giống như giông tố, lại có tất cả uy hiếp của sự hủy diệt, không còn cảm giác của thân thể, lại là cảm giác ở đáy vực thẳm hiện ra trong lòng.
Đây là cảm giác mà Mặc Hi tại giờ phút này gây ra cho người khác, nếu bình thường Mặc Hi là thuần khiết giống như tiên nữ không nhiễm bụi trần, thì bây giờ cô giống như là yêu nữ của địa ngục, ma của vực sâu, bí ẩn mà rung động tất cả tâm hồn, cô độc mà hấp dẫn tất cả tâm thần, lại tràn đầy sự nguy hiểm, dường như chỉ cần chạm nhẹ, nghênh đón chính là một kích hủy diệt tất cả.
“Hi. . . . . .” Lạc Nguyệt khó khăn nói ra một câu, chẳng qua là nhẹ đến nỗi không thể nghe, khô khan trong cổ họng, cô không biết rốt cuộc Mặc Hi là thế nào, cũng không biết làm sao để thay đổi. Đây là Mặc Hi mà cô chưa từng thấy qua, lại để mình sợ hãi như thế, không dám có một điểm chống cự trong lòng.
Đây là Hi sao?
Con ngươi Hắc Ảnh vốn đen nhánh không ánh sáng cũng hiện ra vẻ lo lắng, Mặc Hi phát tán ra uy áp hắn cũng đã thấy qua, không chỉ một lần, mỗi một lần đều cho hắn cảm giác khắc sâu, nhưng là lần này không giống. Bây giờ cô căn bản là không có cố ý phát tán ra, chỉ là như vậy mà cũng đã để người khác sợ hãi, như bị bóng tối nhấn chìm, hắn hoàn toàn suy nghĩ không ra, cũng không dám suy nghĩ.
Đại nhân! Rốt cuộc là thế nào?
Hắn lo lắng, hắn nghĩ tìm hiểu nhưng không biết làm thế nào.
Thiên Nhu cũng vậy, nhưng ánh mắt của cô lại nhìn về phía quả trứng trong tay Mặc Hi, cô là người đi theo bên cạnh Mặc Hi lâu nhất, đối với sự hiểu biết về Mặc Hi có thể nói là sâu nhất, từ mới bắt đầu cô lờ mờ phát hiện ra Mặc Hi đối với quả trứng ấy khác so với những thứ khác. Mà sau đó cũng là khi có được quả trứng này, Mặc Hi lại biến thành như vậy. Quả trứng này có vấn đề! !
Không ai phát hiện, không ai cảm giác được sự xuất hiện ánh mắt của Phiêu Linh nhìn về Mặc Hi, con ngươi hiện lên ánh sáng, dường như che giấu cái gì đó.
Đối với việc này, Mặc Hi không để ý, bây giờ cô đã bình tĩnh, có thể sao? Nếu là thật, vậy ai là người mang mình đến đây, hắn ( cô ) vì sao làm như thế? Hắn ( cô ) có mục đích gì! ! ? vì sao hết lần này tới lần khác lại chọn mình! ! ? Càng nghĩ lại càng khó hiểu.
Nhưng có thể khẳng định một điều! Bất kể suy nghĩ của mình là sai hay đúng, cũng không để ý rốt cuộc là vì sao, cho dù là thật, tao cũng sẽ không để mày nắm trong tay như vậy, số phận của tao do tao nắm không phải do trời! ! Càng không để bất cứ ai nắm giữ! !
Mặc Hi trong lòng thề, con ngươi đầy sự kiên định cùng với chắc chắn tuyệt đối.
Cô là một người như vậy, một khi gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không bỏ cuộc, kiên cường, đầy nhiệt huyết. Cũng rất bướng bỉnh.
Ngay lúc Mặc Hi quyết định , hơi thở phát tán ra ngoài mạnh mẽ, trong nháy mắt khiến không ít người chú ý tới.
Cảm giác thời gian trôi qua lâu, thật ra chưa tới 3 phút. Ngay lúc này, ở phía sau vang lên một tiếng kinh ngạc cùng với ghen tức của một thiếu nữ, “Mặc Hi! ! ? Quả trứng! ? Quả trứng ấy lại bị mày mua được! Tao nên sớm nghĩ đến ! Cũng chỉ có mày mới chống lại tao! Tiện dân !”
Tác giả :
Tiêu Gia Tiểu Khanh