Ngự Linh Sư Thiên tài
Chương 20: Không phân thắng bại
Bất tri bất giác, trong lúc hai người nói chuyện với nhau, tỷ thí trên lôi đài đã tiến vào tình trạng ác liệt.
Mặc dù Phượng Lôi lấy ra đôi chủy thủ sắc bén, nhưng cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Lâm Tần Kiệt mê võ nghệ cũng không phải vô dụng, Xích Thủ Không Quyền của hắn, với kỹ năng cận chiến phong phú, đã chặn lại thế tiến công của Phượng Lôi.
Nhưng thực lực hai bên ngang nhau, trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Tần Kiệt cũng không thể làm gì Phượng Lôi, hai người chỉ có thể chiến đấu bất phân thắng bại.
Lúc này, trên đài khách quý có người hô lớn: "Nhi tử! Đừng làm ta mất thể diện! Mau đánh bại tiểu tử kia!"
Lên tiếng hô to là một người thân thể cường tráng, bắp thịt quấn bện, nhìn qua là bộ dáng của một võ phu lỗ mãng, nhưng thỉnh thoảng trong mắt lại lóe lên tia sáng, lộ ra chủ nhân là một người cực kì thông minh.
Trên thực tế, nếu quả thật có người trông mặt mà bắt hình dong, qua loa kết luận gia chủ Lâm gia Lâm Trường Minh là một kẻ vũ phu, hắn nhất định sẽ vô cùng hối hận.
Lâm gia có thể tại Lam Phong trấn địa vị ngang bằng với Phượng gia, gia chủ sao có thể là loại nông cạn như bề ngoài?
Nghe được phụ thân "Khích lệ", vẻ mặt tuấn tú của Lâm Tần Kiệt nhíu chặt, lớn tiếng đáp lại: "Phụ thân! Là người nói tất cả mọi người tham gia khảo hạch nhập học ngầm thỏa thuận không dùng binh khí, không lẽ người muốn con dùng nắm đấm ngăn cản đao sao?!"
"Hắc! Tiểu tử con chớ có giả bộ, mấy chiêu tuyệt kỹ tay không đấu đao sắc của ta, không phải con đã sớm học trộm rồi sao? Nghe, nếu thuận lợi giành chiến thắng, ta chẳng những không truy cứu việc con học trộm công phu, còn dạy cho con tuyệt kỹ gia truyền chém bay đao, tránh cho con lại gặp tình huống tay không đấu với binh khí như hiện tại!"
Hai người một tiếng lại một tiếng binh khí, những người bên cạnh nghe được cũng không thể ngồi yên. Nặng nề hừ lạnh một tiếng, Phượng Thế cũng nói: "Lâm huynh không cần ám chỉ, theo ta được biết, học viện cũng không quy định không được dùng binh khí."
"Đúng là không có quy định này. Chỉ là, mọi người đều ngầm thừa nhận không dùng, dù sao tương lai cũng là đồng học, dù là ai đả thương ai đều không tốt." Lâm Trường Minh nhe răng cười một tiếng, vô cùng thật thà, nhưng lời nói lại hết sức thâm sâu: "Chẳng qua, những điều này là do chúng ta suy nghĩ nhiều mà thôi, những người cả gan làm loạn nghĩ ra sao, làm thế nào, chúng ta cũng không biết."
"Ngươi!" Trong lời của hắn rõ ràng tràn đầy giễu cợt châm biếm, Phượng Thế sao có thể không hiểu. Cộng thêm mối hận vô lễ lúc trước, trong lòng hắn đã sớm đối với Lâm gia hận thấu xương. Lần này thấy đối phương cố ý khiêu khích, sao có thể nhẫn nhịn được. Lập tức vẻ mặt âm trầm đứng lên: "Lâm huynh không cần nói lời vô nghĩa. Liền để ta và ngươi đấu một trận, chúng ta đánh thì biết."
Phượng Thế dám khiêu khích, tự có đạo lý của hắn: hắn từ hai năm trước đã đột phá mãn cấp hạ cấp, tiến vào giai đoạn trung cấp. Mà Lâm Trường Minh cũng giống với nhi tử của hắn, nhiều năm đắm chìm trong vũ kỹ, tu luyện hơi chậm, năm nay chỉ vừa mới đạt tới mãn cấp hạ cấp mà thôi.
Phượng Thế tự tin, với thực lực của mình tuyệt đối có thể đánh bại Lâm Trường Minh, trút được oán hận!
Mà Lâm Trường Minh bởi vì Phượng Lôi không tuân theo quy định ngầm, dùng vũ khí tranh tài, cũng vô cùng hối hận không chuẩn bị cho nhi tử một cái vũ khí sắc bén từ trước. Cộng thêm ân oán sâu đậm tích tụ nhiều năm do xung đột với Phượng gia, trong lòng cũng căm hận Phượng Thế. Vì vậy khi nghe kẻ địch khiêu chiến, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng luôn: "Đang có ý đó!"
Dứt lời, hắn cũng không chờ đi tới nơi khác, vung ra đòn sở trường, giống như con vượn dò vách tường, vững vàng đánh về phía ngực Phượng Thế. Phượng Thế lắc mình tránh qua nguy hiểm, khi quay người lại, trong tay đã có thêm một thanh nhuyễn kiếm.
Qua mấy lượt giao tranh, hai người đã đánh hơn mười chiêu. Những người bên cạnh vừa rối rít né tránh, vừa hô to "Hai vị có chuyện gì từ từ nói, không nên động thủ". Nhưng thù mới hận cũ đã bốc lên đầu khiến hai người căm hận đến đỏ cả mắt, làm sao nghe lọt. Khuyên mấy tiếng không được,những người khách quý ngồi đó không khỏi nhìn nhau cười khổ: trên đài nhi tử đánh, chỗ ngồi lão tử đánh, quả nhiên Phượng gia và Lâm gia lần này đã hoàn toàn trở mặt rồi.
Lâm Trường Minh nhiều lần ra chiêu thất bại, gầm lên một tiếng, nắm chặt tay thành hai quả đấm, bắp thịt trên vai và cánh tay như được thổi hơi dần dần to lên. Vốn hắn đã vạm vỡ, lúc này thân hình càng thêm cao lớn, tưởng chừng đã đạt đến giới hạn mà người bình thường không thể có được.
Những người ngồi vào ghế khách quý đều là người có nhãn lực, lúc này có người la lên thất thanh: "Đấu kỹ? !"
Đấu kỹ là tuyệt kỹ của Đấu Sĩ, chỉ có đạt được mãn cấp hạ cấp, lấy Đấu Sĩ làm mục tiêu tiếp tục tu luyện thêm ba năm, mới có thể lĩnh ngộ. Nhưng Lâm Trường Minh si mê võ đạo, lại có thể vừa đạt được mãn cấp hạ cấp, liền lĩnh ngộ đấu kỹ!
Nhìn một màn này, khóe miệng Phượng Thế lộ ra cười lạnh: "Chỉ có ngươi có tuyệt chiêu thôi sao?"
Hắn cho tay vào ngực, lấy ra lá bùa màu vàng, vỗ nhanh vào trên nhuyễn kiếm. Trong nháy mắt, nhuyễn kiếm vốn chỉ dài hơn ba thước đã tăng vọt lên gần một trượng, thân kiếm cũng dâng lên từng trận hàn ý, làm người ta nhìn mà kinh hãi.
"Phượng gia gia truyền Thiết Phù? !" Lại có người hô to. Năm đó khi Phượng gia trở lên hưng thịnh, đã từng tìm kiếm các loại Thiên Tài Địa Bảo và linh khí Thượng Cổ ở khắp nơi, muốn vì Phượng gia gây dựng gốc rễ truyền giao qua nhiều đời. Rốt cuộc bọn họ tìm được bao nhiêu thứ, mọi người đều không biết. Nhưng tổ tiên Phượng gia có cơ duyên nhận được, Thiết Phù có thể làm tăng thêm uy lực của binh khí, cũng là đồn đại bên ngoài.
Phải biết, khi hai cao thủ thực lực không hơn kém bao nhiêu giao đấu, người nào có được binh khí tốt hơn sẽ có nhiều phần thắng hơn. Cho nên Thiết phù là vũ khí cuối cùng làm thay đổi tình thế, còn giúp tổ tiên Phượng gia trong nhiều cuộc chiến liên quan đến sự tồn vong của gia tộc có thể chuyển bại thành thắng, trở thành bảo vật mà vô số Linh Sĩ mong ước.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, lại có thể ở đây chiêm ngưỡng Phượng gia Trấn Gia Chi Bảo!
Những người đứng xem bên ngoài khi thấy Phượng Thế xuất ra Thiết Phù, trong lòng đều hiện lên một suy nghĩ: hiện tại tính mạng Lâm Trường Minh chỉ sợ khó mà giữ được.
Sắc mặt Lâm Trường Minh lúc này cũng biến đổi lớn. Nhưng kiêu ngạo vốn có của Đấu Sĩ không cho phép hắn lui về sau, hắn hét lớn một tiếng, thúc giục phát động đấu kỹ, dùng thân thể nghênh đón, chuẩn bị dùng tuyệt chiêu mới nghĩ ra, đỡ lấy trường kiếm của Phượng Thế!
Ánh sáng màu cam của đấu kỹ, xen lẫn sắc xanh trên mũi kiếm. Lúc hai tia sáng sắp chạm vào nhau, trên bầu trời chợt bay xuống một đạo ánh sáng trắng nhu hòa, phát ra sau mà đến trước, ngăn ở giữa hai người: "Hôm nay so tài là chúng tiểu bối. Các ngươi là những trưởng bối cũng không chịu thua kém, muốn giành lấy danh tiếng của tiểu bối sao."
Kèm theo tiếng cười của hắn, ánh sáng trắng thật nhanh cắn nuốt năng lượng ánh sáng phát ra từ hai người Phượng, Lâm. Một chữ cuối cùng vừa dứt, ánh sáng cam và xanh đã hoàn toàn biến mất, chỗ ngồi của khách quý chỉ còn lại tia ánh sáng trắng nhìn như nhu hòa, mà lại kiên cố. Mà Phượng Thế và Lâm Trường Minh, cũng bởi lực lượng đột nhiên biến mất, bay song song ra phía xa.
Thấy phương hướng hai người bay đi, lão giả vừa ra tay ngăn cản "Y" một tiếng, ảo não nói: "Hỏng bét, quên mất chỗ này quá nhỏ, không có chỗ dừng cho bọn họ."
Trên lôi đài, nghiêng người tránh đi một quyền của Lâm Tần Kiệt, Phượng Lôi tay cầm chủy thủ, vừa muốn tiến lên, lại nghe được kình phong sau đầu. Hắn tưởng rằng là ám khí của Lâm Tần Kiệt, kinh hãi vội vàng hạ thấp người lăn một vòng, hi vọng tránh được một chút. Không ngờ, lực đạo của "ám khí" này quá mạnh, làm cả người hắn bị đụng bay xuống lôi đài, co quắp nằm trên mặt đất.
Hắn nhe răng nhếch miệng bò dậy, vừa muốn mắng người, không ngờ phát hiện “ám khí” đụng ngã mình lại là phụ thân đại nhân, nhất thời bị nghẹn.
Mà đối thủ của hắn, Lâm Tần Kiệt cũng không tốt hơn là bao, Lâm Tần Kiệt khạc ra bụi đất trong miệng từ dưới thân ngọn núi nhỏ Lâm Trường Minh thoát ra, tức giận nói: "Cha, ta đã sớm nói đấu kỹ của người còn chưa có thuần thục, đừng có dùng loạn, xem một chút, lần này đã xảy ra chuyện gì?!"
Nhận thấy bản thân đang ở bên dưới lôi đài, Lâm Tần Kiệt chua xót nói: "Không thể nào! Người nào xuống lôi đài trước coi như thua, ta cứ như vậy mà thua?"
Bất ngờ xảy ra ngoài ý muốn này khiến các vị giám khảo rất đau đầu. Sau một hồi thương lượng, người chủ trì cười miễn cưỡng bước lên lôi đài, tuyên bố: "Bởi vì không thể khống chế chuyện ngoài ý muốn, hiện kết luận Lâm Tần Kiệt và Phượng Lôi hòa nhau. Kế tiếp là thời gian khiêu chiến, người dự thi muốn so tài với bọn họ, mời theo thứ tự tới đây ghi danh."
Lời vừa nói ra, trên khán đài một mảnh xôn xao. Chỉ chốc lát sau, dần dần trở lại bình thường. Dù sao, đây cũng là một cái kết công bằng.
Chỉ là, những tuyển thủ có tư cách khiêu chiến sau khi hiểu biết về tài năng chiến đấu xuất chúng của Lâm Tần Kiệt, và những chiêu thức độc ác của Phượng Lôi, trong lòng cũng có chút kinh sợ. Trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám khiêu chiến.
Trong không gian yên tĩnh, một giọng nữ nhàn nhạt vang lên: "Xin hỏi, ghi danh thách đấu cần đề tên sao?"
Mặc dù Phượng Lôi lấy ra đôi chủy thủ sắc bén, nhưng cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Lâm Tần Kiệt mê võ nghệ cũng không phải vô dụng, Xích Thủ Không Quyền của hắn, với kỹ năng cận chiến phong phú, đã chặn lại thế tiến công của Phượng Lôi.
Nhưng thực lực hai bên ngang nhau, trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Tần Kiệt cũng không thể làm gì Phượng Lôi, hai người chỉ có thể chiến đấu bất phân thắng bại.
Lúc này, trên đài khách quý có người hô lớn: "Nhi tử! Đừng làm ta mất thể diện! Mau đánh bại tiểu tử kia!"
Lên tiếng hô to là một người thân thể cường tráng, bắp thịt quấn bện, nhìn qua là bộ dáng của một võ phu lỗ mãng, nhưng thỉnh thoảng trong mắt lại lóe lên tia sáng, lộ ra chủ nhân là một người cực kì thông minh.
Trên thực tế, nếu quả thật có người trông mặt mà bắt hình dong, qua loa kết luận gia chủ Lâm gia Lâm Trường Minh là một kẻ vũ phu, hắn nhất định sẽ vô cùng hối hận.
Lâm gia có thể tại Lam Phong trấn địa vị ngang bằng với Phượng gia, gia chủ sao có thể là loại nông cạn như bề ngoài?
Nghe được phụ thân "Khích lệ", vẻ mặt tuấn tú của Lâm Tần Kiệt nhíu chặt, lớn tiếng đáp lại: "Phụ thân! Là người nói tất cả mọi người tham gia khảo hạch nhập học ngầm thỏa thuận không dùng binh khí, không lẽ người muốn con dùng nắm đấm ngăn cản đao sao?!"
"Hắc! Tiểu tử con chớ có giả bộ, mấy chiêu tuyệt kỹ tay không đấu đao sắc của ta, không phải con đã sớm học trộm rồi sao? Nghe, nếu thuận lợi giành chiến thắng, ta chẳng những không truy cứu việc con học trộm công phu, còn dạy cho con tuyệt kỹ gia truyền chém bay đao, tránh cho con lại gặp tình huống tay không đấu với binh khí như hiện tại!"
Hai người một tiếng lại một tiếng binh khí, những người bên cạnh nghe được cũng không thể ngồi yên. Nặng nề hừ lạnh một tiếng, Phượng Thế cũng nói: "Lâm huynh không cần ám chỉ, theo ta được biết, học viện cũng không quy định không được dùng binh khí."
"Đúng là không có quy định này. Chỉ là, mọi người đều ngầm thừa nhận không dùng, dù sao tương lai cũng là đồng học, dù là ai đả thương ai đều không tốt." Lâm Trường Minh nhe răng cười một tiếng, vô cùng thật thà, nhưng lời nói lại hết sức thâm sâu: "Chẳng qua, những điều này là do chúng ta suy nghĩ nhiều mà thôi, những người cả gan làm loạn nghĩ ra sao, làm thế nào, chúng ta cũng không biết."
"Ngươi!" Trong lời của hắn rõ ràng tràn đầy giễu cợt châm biếm, Phượng Thế sao có thể không hiểu. Cộng thêm mối hận vô lễ lúc trước, trong lòng hắn đã sớm đối với Lâm gia hận thấu xương. Lần này thấy đối phương cố ý khiêu khích, sao có thể nhẫn nhịn được. Lập tức vẻ mặt âm trầm đứng lên: "Lâm huynh không cần nói lời vô nghĩa. Liền để ta và ngươi đấu một trận, chúng ta đánh thì biết."
Phượng Thế dám khiêu khích, tự có đạo lý của hắn: hắn từ hai năm trước đã đột phá mãn cấp hạ cấp, tiến vào giai đoạn trung cấp. Mà Lâm Trường Minh cũng giống với nhi tử của hắn, nhiều năm đắm chìm trong vũ kỹ, tu luyện hơi chậm, năm nay chỉ vừa mới đạt tới mãn cấp hạ cấp mà thôi.
Phượng Thế tự tin, với thực lực của mình tuyệt đối có thể đánh bại Lâm Trường Minh, trút được oán hận!
Mà Lâm Trường Minh bởi vì Phượng Lôi không tuân theo quy định ngầm, dùng vũ khí tranh tài, cũng vô cùng hối hận không chuẩn bị cho nhi tử một cái vũ khí sắc bén từ trước. Cộng thêm ân oán sâu đậm tích tụ nhiều năm do xung đột với Phượng gia, trong lòng cũng căm hận Phượng Thế. Vì vậy khi nghe kẻ địch khiêu chiến, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng luôn: "Đang có ý đó!"
Dứt lời, hắn cũng không chờ đi tới nơi khác, vung ra đòn sở trường, giống như con vượn dò vách tường, vững vàng đánh về phía ngực Phượng Thế. Phượng Thế lắc mình tránh qua nguy hiểm, khi quay người lại, trong tay đã có thêm một thanh nhuyễn kiếm.
Qua mấy lượt giao tranh, hai người đã đánh hơn mười chiêu. Những người bên cạnh vừa rối rít né tránh, vừa hô to "Hai vị có chuyện gì từ từ nói, không nên động thủ". Nhưng thù mới hận cũ đã bốc lên đầu khiến hai người căm hận đến đỏ cả mắt, làm sao nghe lọt. Khuyên mấy tiếng không được,những người khách quý ngồi đó không khỏi nhìn nhau cười khổ: trên đài nhi tử đánh, chỗ ngồi lão tử đánh, quả nhiên Phượng gia và Lâm gia lần này đã hoàn toàn trở mặt rồi.
Lâm Trường Minh nhiều lần ra chiêu thất bại, gầm lên một tiếng, nắm chặt tay thành hai quả đấm, bắp thịt trên vai và cánh tay như được thổi hơi dần dần to lên. Vốn hắn đã vạm vỡ, lúc này thân hình càng thêm cao lớn, tưởng chừng đã đạt đến giới hạn mà người bình thường không thể có được.
Những người ngồi vào ghế khách quý đều là người có nhãn lực, lúc này có người la lên thất thanh: "Đấu kỹ? !"
Đấu kỹ là tuyệt kỹ của Đấu Sĩ, chỉ có đạt được mãn cấp hạ cấp, lấy Đấu Sĩ làm mục tiêu tiếp tục tu luyện thêm ba năm, mới có thể lĩnh ngộ. Nhưng Lâm Trường Minh si mê võ đạo, lại có thể vừa đạt được mãn cấp hạ cấp, liền lĩnh ngộ đấu kỹ!
Nhìn một màn này, khóe miệng Phượng Thế lộ ra cười lạnh: "Chỉ có ngươi có tuyệt chiêu thôi sao?"
Hắn cho tay vào ngực, lấy ra lá bùa màu vàng, vỗ nhanh vào trên nhuyễn kiếm. Trong nháy mắt, nhuyễn kiếm vốn chỉ dài hơn ba thước đã tăng vọt lên gần một trượng, thân kiếm cũng dâng lên từng trận hàn ý, làm người ta nhìn mà kinh hãi.
"Phượng gia gia truyền Thiết Phù? !" Lại có người hô to. Năm đó khi Phượng gia trở lên hưng thịnh, đã từng tìm kiếm các loại Thiên Tài Địa Bảo và linh khí Thượng Cổ ở khắp nơi, muốn vì Phượng gia gây dựng gốc rễ truyền giao qua nhiều đời. Rốt cuộc bọn họ tìm được bao nhiêu thứ, mọi người đều không biết. Nhưng tổ tiên Phượng gia có cơ duyên nhận được, Thiết Phù có thể làm tăng thêm uy lực của binh khí, cũng là đồn đại bên ngoài.
Phải biết, khi hai cao thủ thực lực không hơn kém bao nhiêu giao đấu, người nào có được binh khí tốt hơn sẽ có nhiều phần thắng hơn. Cho nên Thiết phù là vũ khí cuối cùng làm thay đổi tình thế, còn giúp tổ tiên Phượng gia trong nhiều cuộc chiến liên quan đến sự tồn vong của gia tộc có thể chuyển bại thành thắng, trở thành bảo vật mà vô số Linh Sĩ mong ước.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, lại có thể ở đây chiêm ngưỡng Phượng gia Trấn Gia Chi Bảo!
Những người đứng xem bên ngoài khi thấy Phượng Thế xuất ra Thiết Phù, trong lòng đều hiện lên một suy nghĩ: hiện tại tính mạng Lâm Trường Minh chỉ sợ khó mà giữ được.
Sắc mặt Lâm Trường Minh lúc này cũng biến đổi lớn. Nhưng kiêu ngạo vốn có của Đấu Sĩ không cho phép hắn lui về sau, hắn hét lớn một tiếng, thúc giục phát động đấu kỹ, dùng thân thể nghênh đón, chuẩn bị dùng tuyệt chiêu mới nghĩ ra, đỡ lấy trường kiếm của Phượng Thế!
Ánh sáng màu cam của đấu kỹ, xen lẫn sắc xanh trên mũi kiếm. Lúc hai tia sáng sắp chạm vào nhau, trên bầu trời chợt bay xuống một đạo ánh sáng trắng nhu hòa, phát ra sau mà đến trước, ngăn ở giữa hai người: "Hôm nay so tài là chúng tiểu bối. Các ngươi là những trưởng bối cũng không chịu thua kém, muốn giành lấy danh tiếng của tiểu bối sao."
Kèm theo tiếng cười của hắn, ánh sáng trắng thật nhanh cắn nuốt năng lượng ánh sáng phát ra từ hai người Phượng, Lâm. Một chữ cuối cùng vừa dứt, ánh sáng cam và xanh đã hoàn toàn biến mất, chỗ ngồi của khách quý chỉ còn lại tia ánh sáng trắng nhìn như nhu hòa, mà lại kiên cố. Mà Phượng Thế và Lâm Trường Minh, cũng bởi lực lượng đột nhiên biến mất, bay song song ra phía xa.
Thấy phương hướng hai người bay đi, lão giả vừa ra tay ngăn cản "Y" một tiếng, ảo não nói: "Hỏng bét, quên mất chỗ này quá nhỏ, không có chỗ dừng cho bọn họ."
Trên lôi đài, nghiêng người tránh đi một quyền của Lâm Tần Kiệt, Phượng Lôi tay cầm chủy thủ, vừa muốn tiến lên, lại nghe được kình phong sau đầu. Hắn tưởng rằng là ám khí của Lâm Tần Kiệt, kinh hãi vội vàng hạ thấp người lăn một vòng, hi vọng tránh được một chút. Không ngờ, lực đạo của "ám khí" này quá mạnh, làm cả người hắn bị đụng bay xuống lôi đài, co quắp nằm trên mặt đất.
Hắn nhe răng nhếch miệng bò dậy, vừa muốn mắng người, không ngờ phát hiện “ám khí” đụng ngã mình lại là phụ thân đại nhân, nhất thời bị nghẹn.
Mà đối thủ của hắn, Lâm Tần Kiệt cũng không tốt hơn là bao, Lâm Tần Kiệt khạc ra bụi đất trong miệng từ dưới thân ngọn núi nhỏ Lâm Trường Minh thoát ra, tức giận nói: "Cha, ta đã sớm nói đấu kỹ của người còn chưa có thuần thục, đừng có dùng loạn, xem một chút, lần này đã xảy ra chuyện gì?!"
Nhận thấy bản thân đang ở bên dưới lôi đài, Lâm Tần Kiệt chua xót nói: "Không thể nào! Người nào xuống lôi đài trước coi như thua, ta cứ như vậy mà thua?"
Bất ngờ xảy ra ngoài ý muốn này khiến các vị giám khảo rất đau đầu. Sau một hồi thương lượng, người chủ trì cười miễn cưỡng bước lên lôi đài, tuyên bố: "Bởi vì không thể khống chế chuyện ngoài ý muốn, hiện kết luận Lâm Tần Kiệt và Phượng Lôi hòa nhau. Kế tiếp là thời gian khiêu chiến, người dự thi muốn so tài với bọn họ, mời theo thứ tự tới đây ghi danh."
Lời vừa nói ra, trên khán đài một mảnh xôn xao. Chỉ chốc lát sau, dần dần trở lại bình thường. Dù sao, đây cũng là một cái kết công bằng.
Chỉ là, những tuyển thủ có tư cách khiêu chiến sau khi hiểu biết về tài năng chiến đấu xuất chúng của Lâm Tần Kiệt, và những chiêu thức độc ác của Phượng Lôi, trong lòng cũng có chút kinh sợ. Trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám khiêu chiến.
Trong không gian yên tĩnh, một giọng nữ nhàn nhạt vang lên: "Xin hỏi, ghi danh thách đấu cần đề tên sao?"
Tác giả :
Tiêu Tương Túy Vũ