Ngự Hoàng
Chương 261: Phiên ngoại 6 - Cùng săn bắn
Ngôn Vô Trạm có chút mất tập trung, hắn đầy đầu đều là chuyện sẽ xảy ra không lâu sau đó, đâu còn có tâm tình để ý bóng dáng hai con hồ ly kia, trái lại Hoài Viễn nói bắt, thì chắc chắn sẽ đưa con hồ ly đen tới trên tay hắn.
Hắn cưỡi ngựa, chậm rãi thờ ơ lắc lư trên bãi săn.
Đừng nói thời gian, hắn ngay cả vị trí của mình cũng không để ý, cứ như vậy vẫn luôn trải qua trong ngẩn ngơ, chờ lúc hắn lấy lại tinh thần, mặt trời trên đỉnh đầu cũng đã nghiêng tới một bên khác...
Lấy tài nghệ những người kia, e là đã đắc thắng mà về, Ngôn Vô Trạm quay đầu ngựa lại chuẩn bị trở về, trước đó, hắn hít sâu một hơi, một lần nữa điều chỉnh tốt trạng thái của chính mình.
Hôm nay là cùng Thiết Lặc mà tới, dáng dấp hắn như vậy thật sự thiếu thỏa đáng, nếu bị đối phương truy hỏi, cũng khó trả lời.
Cảm thấy gần được rồi, người kia mạnh mẽ quất xuống một roi, con thú bên dưới nghển cổ hí lên, chớp mắt tiếp theo liền vung móng, chạy như điên.
Hai con hồ ly này của Thiết Lặc là bắt được từ cực bắc, quanh năm sống ở núi tuyết, chúng nó ít nhiều đều có chút linh tính, vì vậy so với hồ ly bình thường gian xảo hơn nhiều, vốn tưởng rằng là một hồi săn bắn nhẹ nhàng, lại không ngờ rằng bỏ ra rất nhiều sức lực.
Mục tiêu của Thiết Lặc và Mộc Nhai là con hồ ly trắng kia, hai người đều muốn đạt được trước đối phương, nhưng không ngờ cuối cùng lại là cùng lúc phát hiện hồ ly trắng đang ẩn trốn kia.
Bọn họở vị trí khác nhau, không có khiêm nhường cũng không có bất kỳ chần chừ nào, để vượt qua đối phương, hai người ở trên lưng ngựa chạy băng băng, nhanh chóng kéo căng dây cung.
Thắng bại, ở một lần này.
Nhưng vào lúc này, tiếng ngựa hí vang lên, hai người kia đều ngẩn ra, thế nhưng mũi tên trong tay đã hướng về phía hồ ly kia bay nhanh...
Ánh sáng trên đỉnh đầu hồ ly trắng bị bóng tối che khuất, chủ nhân của bóng tối này, chính là Ngôn Vô Trạm cả mặt kinh ngạc.
Hắn đã nhận ra nguy hiểm, thế nhưng đã không còn kịp nữa, ba người chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên đến từ phương hướng khác nhau hướng về con ngựa bên dưới Ngôn Vô Trạm vọt tới...
Mũi tên đối với Ngôn Vô Trạm không hề uy hiếp, nhưng nếu con ngựa kia kinh ngạc, tổn thương tạo ra so với mũi tên tuyệt đối phải lớn hơn rất nhiều.
Ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen nhanh chóng vọt tới, Ngôn Vô Trạm bị đối phương đẩy xuống khỏi ngựa, trong nháy mắt rơi xuống đất, hai người thay đổi vị trí, ngoại trừ cuốn lên bụi đất làm cho hắn không mở mắt ra được, Ngôn Vô Trạm không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào...
"Không sao chứ?"
"Ngươi không sao chứ?!"
Giọng nói hai người cùng vang lên, so với bình thản của Hoài Viễn, người kia lại kích động hơn nhiều, bởi vì lúc Hoài Viễn vọt tới, hắn rõ ràng nghe được âm thanh sắc bén của da thịt bị xé rách, còn có mùi máu tanh xen lẫn trong bụi bặm...
"Không có chuyện gì." Hoài Viễn liếc về phía sau một cái, hai mũi tên đều sượt qua lưng y, vận may của y không tệ, bị thương không nặng.
Ngôn Vô Trạm muốn xem, Hoài Viễn không cho hắn xem, trong lúc lôi kéo, người kia sờ ra cả tay đầy máu, sau đó tất cả động tác đều dừng lại.
Bóng tối che đi mặt người kia, Hoài Viễn nhìn không ra vẻ mặt giờ phút này, có điều y biết, người kia chắc chắn là đau lòng cũng hối hận rồi, đây là bãi săn, còn có người ngoài ở đây, sợ bị những người khác nhìn ra manh mối, Hoài Viễn ra hiệu người kia xem hồ ly đen trên ngựa của y.
Ngựa của Hoài Viễn vẫn chưa dừng lại, người kia nhìn thấy hồ ly bên trên, không có vết thương, hồ ly kia yên tĩnh rũ xuống lưng ngựa, Hoài Viễn cười, nói nhỏ, "Như vậy mới không lãng phí bộ da."
Ngôn Vô Trạm lúc này đâu còn tâm tình cùng y nói chuyện như vậy, hắn nhìn máu trên tay, tự trách, "Ngươi luôn vì ta mà bị thương..."
"Ừm, nhớ là được rồi, bây giờ không nói cái này, chờ lúc không có ai, ta sẽ chậm rãi tính sổ với ngươi." Hoài Viễn nói xong liền đứng lên, y cũng không thể cứ luôn cùng Ngôn Vô Trạm ở đây thầm thì to nhỏ.
Hơn nữa, nói thêm gì nữa, y sợ người kia sẽ khóc lên.
Dù biết ngoại trừ ở trên giường, Ngôn Vô Trạm sẽ không rơi lệ.
Bọn họ mới tách ra không bao lâu, Mộc Nhai liền dẫn thị vệ và thái y theo lại đây, tình cảnh lập tức trở nên ồn ào, Ngôn Vô Trạm lùi tới bên ngoài, hắn đau lòng muốn chết, nhưng trên mặt lại không hề có một chút biểu hiện, Hoài Viễn xuyên qua đoàn người nhìn về phía hắn cười động viên, tình cảnh này, người bên ngoài đều không để ý, đúng là này, Thiết Lặc từ đầu đến cuối đều ở hiện trường, sờ sờ cằm, trái lại lại lộ ra nụ cười như có điều suy nghĩ...
...
Đêm đó, sông Bách Tử, trên thuyền rồng.
Vết thương của Hoài Viễn không nặng, nhưng Ngôn Vô Trạm cũng không có tâm tình nào lại theo Thiết Lặc, nhưng chương trình đều đã sớm sắp xếp ổn thỏa, dù không muốn, hắn vẫn gắng gượng đến rồi.
Ngôn Vô Trạm lo lắng cho Hoài Viễn, hắn vốn định qua loa một hồi thì rời đi trước, nhưng Thiết Lặc kia hôm nay không biết hứng thú ở đâu ra, không lôi kéo hắn uống rượu, thì la hét không say không về.
Ngôn Vô Trạm mọi cách từ chối, cuối cùng vẫn là cảm tình không thể chối từ, ở lại, vì hắn không có bất kỳ lý do gì để từ chối.
Sông Bách Tử hiện đã khóa kín, ven bờ cũng có trọng binh canh gác, trên thuyền rồng này càng là canh phòng nghiêm ngặt, dù có say cũng không sao.
"Thứ này là từ cha Võ Uy Sử sai người đưa tới." Hoài Viễn bị thương, hồ ly trắng kia đến cuối cùng cũng không biết tung tích, lễ vật kia đưa không thành, nhưng không ngờ Ly Hận Thiên lại đưa đồ cho gã trước.
Việc này thật sự khiến Thiết Lặc được ưu ái mà kinh ngạc, thì ra người nọ vẫn nhớ gã thích uống rượu.
Cảm tạ sau này hãy nói, hiện giờ, gã thật sự là đang cần thứ này.
Rượu Ly Hận Thiên đưa là Đào Hoa Nhưỡng, nấu ra từ Đào Hoa Thôn, khác với Đào Hoa Nhưỡng của những chỗ bình thường, rượu này không cay xót, trái lại ngọt ngào như mật, hoa đào vào miệng, cả miệng lưu hương, có thể nói nhân gian nhất tuyệt.
Đào Hoa Nhưỡng này, cũng có thể xứng với danh xưng thiên hạ đệ nhất tửu.
Sức ngấm tràn đầy, dù là người ngàn chén không say, sau khi mê rượu cũng sẽ nếm trải mùi vị bềnh bồng thần tiên này.
Có điều Đào Hoa Thôn vị trí hẻo lánh, lại ít cùng bên ngoài giao lưu, vì vậy rượu ngon này cũng không phải là ai ai đều biết.
Ngay cả hoàng thượng này, cũng có lúc kiến thức nông cạn.
"Nghe nói là thứ hiếm có, chỉ có một vò nhỏ như vậy, nên mang đến cùng hoàng thượng nếm thử ngon lành, xem thứ này có phải vô cùng kỳ diệu như hắn nói vậy không."
Thiết Lặc nói xong liền mở niêm phong của bình ra, mùi hoa đào lan tràn ra, chỉ mới ngửi, cũng có chút mê say, quả nhiên là thứ tốt.
Rót chất lỏng gần như màu đỏ này vào chén rượu, Thiết Lặc trước tiên kính một chén, Ngôn Vô Trạm ngửi mùi thơm ngọt, cũng không cảm thấy gì, theo Thiết Lặc uống vào một ngụm.
Mùi vị không tệ, gần giống như rượu hoa quả trước đây hắn đã uống ở Hải Quốc, rượu hoa quả phần lớn không có độ rượu, uống cả ngày cũng sẽ không say, Ngôn Vô Trạm liền không suy nghĩ nhiều, Thiết Lặc rót bao nhiêu, hắn liền uống bấy nhiêu, không được bao lâu, một vò nhỏ này đã thấy đáy.
Thiết Lặc khác với Ngôn Vô Trạm, gã sinh ra ở thảo nguyên, tuy là đế vương, thế nhưng mang theo đặc tính người thảo nguyên, gã hào phóng cũng cởi mở, từ nhỏ đã trải qua cuộc sống ăn thịt miếng lớn, uống rượu bát to, vì vậy tửu lượng của gã khá tốt, Ngôn Vô Trạm không cách nào so sánh.
Sức ngấm của Đào Hoa Nhưỡng rất đáng sợ, không được bao lâu Ngôn Vô Trạm liền chống đầu, không động đậy nữa, đầu hắn choáng váng, tay chân không có sức, quan trọng hơn là, hắn rất nóng...
Nóng đến khó thở, hận không thể đem quần áo đều lột sạch sẽ.
Hắn biết, đây là say rồi.
Ngôn Vô Trạm xưa nay có chừng mực, hắn chưa từng để cho mình uống đến say mèm, dù đồng ý cùng Thiết Lặc không say không về, hắn cũng không có ý định thật sự say ngất ngư, đây là lần đầu tiên hắn nếm trải mùi vị say rượu...
Rất khó chịu, hắn càng muốn bản thân bình tĩnh càng không yên tĩnh được, thậm chí ngay cả đứng dậy cũng đã không làm được, Ngôn Vô Trạm cho rằng bản thân qua một lúc sẽ tỉnh lại, dù sao hắn vẫn có chút tửu lượng, nhưng không ngờ, tình hình say rượu này không những không giảm chuyển biến tốt, trái lại càng nghiêm trọng hơn.
Ý thức của hắn, dường như rời xa hắn.
Ngay lúc này, hắn nghe được tiếng gõ cửa, cũng nghe thấy Thiết Lặc mở cửa, hắn tưởng lên món ăn mới, nhưng không ngờ chỉ chốc lát sau, hắn bị thân thể quen thuộc ôm lấy...
"Sao uống nhiều rượu như vậy?"
Giọng của Hoài Viễn, bình tĩnh, dịu dàng, mang theo một chút trách cứ và quan tâm.
Ngôn Vô Trạm muốn nói bản thân không có chuyện gì, thế nhưng đầu lưỡi kia đã cứng đờ, hắn nói không ra lời, ngay cả Hoài Viễn bên cạnh là thật hay giả hắn cũng không phân biệt được, hắn nhớ, hắn từng dặn Hoài Viễn không cần đi lung tung, trên người y có vết thương, hắn bảo hắn chờ ở trong phòng...
Hoài Viễn đây là lại không nghe lời, hay đây là ảo giác do say rượu.
"Hoàng thượng say rồi, Hoài Viễn dẫn hắn đi trước, quốc quân cứ tự nhiên." Lời này của Hoài Viễn không có chút khách sáo nào, y vốn ở trong phòng chờ Ngôn Vô Trạm, nhưng không ngờ Thiết Lặc sai người tới nói hoàng thượng say ngã rồi, Hoài Viễn hiểu Ngôn Vô Trạm, người kia chưa bao giờ để mình uống say, khả năng duy nhất chính là Thiết Lặc làm gì đó.
Có điều, không thấy thứ không nên nhìn, Ngôn Vô Trạm chỉ là cổ áo rối loạn một chút mà thôi, Thiết Lặc to gan hơn nữa, cũng không thể phạm vào cấm kỵ, Hoài Viễn lo lắng không phải cái này, mà là mục đích của Thiết Lặc.
Cảm giác Hoài Viễn cho người khác vĩnh viễn là bình tĩnh, ôn hòa, Thiết Lặc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cấm vệ này nổi giận đùng đùng, trong mắt Hoài Viễn mang theo nhắc nhở, giống như lúc nào cũng sẽ vì người kia rút kiếm ra. Dù gã là quân chủ nước bạn.
"Bản quân rất thích ngươi, có muốn đổi chủ hay không?"
Trước khi Hoài Viễn nâng Ngôn Vô Trạm dậy, Thiết Lặc ngăn cản y, không phải ngăn cản đơn thuần, mà là nắm lấy tay Hoài Viễn.
Gã còn hào phóng niết mấy cái.
Hoài Viễn không cử động, y nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau, sau đó bình tĩnh buông Ngôn Vô Trạm say như chết, đã không nhận rõ thực tế xuống.
Thiết Lặc cũng không phải nhân vật bình thường, trước khi Hoài Viễn có hành động, gã đã ra tay trước một bước, Hoài Viễn vừa buông Ngôn Vô Trạm ra, gã lập tức kéo tới trước, lại đẩy như vậy một cái, Hoài Viễn sau lưng có vết thương, cứ như vậy bị gẫ đè lên đệm mềm...
Sau đó, gã nghiêng người đè lên.
"Theo bản quân đi." Thiết Lặc cười, "Bản quân muốn ngươi."
Hắn cưỡi ngựa, chậm rãi thờ ơ lắc lư trên bãi săn.
Đừng nói thời gian, hắn ngay cả vị trí của mình cũng không để ý, cứ như vậy vẫn luôn trải qua trong ngẩn ngơ, chờ lúc hắn lấy lại tinh thần, mặt trời trên đỉnh đầu cũng đã nghiêng tới một bên khác...
Lấy tài nghệ những người kia, e là đã đắc thắng mà về, Ngôn Vô Trạm quay đầu ngựa lại chuẩn bị trở về, trước đó, hắn hít sâu một hơi, một lần nữa điều chỉnh tốt trạng thái của chính mình.
Hôm nay là cùng Thiết Lặc mà tới, dáng dấp hắn như vậy thật sự thiếu thỏa đáng, nếu bị đối phương truy hỏi, cũng khó trả lời.
Cảm thấy gần được rồi, người kia mạnh mẽ quất xuống một roi, con thú bên dưới nghển cổ hí lên, chớp mắt tiếp theo liền vung móng, chạy như điên.
Hai con hồ ly này của Thiết Lặc là bắt được từ cực bắc, quanh năm sống ở núi tuyết, chúng nó ít nhiều đều có chút linh tính, vì vậy so với hồ ly bình thường gian xảo hơn nhiều, vốn tưởng rằng là một hồi săn bắn nhẹ nhàng, lại không ngờ rằng bỏ ra rất nhiều sức lực.
Mục tiêu của Thiết Lặc và Mộc Nhai là con hồ ly trắng kia, hai người đều muốn đạt được trước đối phương, nhưng không ngờ cuối cùng lại là cùng lúc phát hiện hồ ly trắng đang ẩn trốn kia.
Bọn họở vị trí khác nhau, không có khiêm nhường cũng không có bất kỳ chần chừ nào, để vượt qua đối phương, hai người ở trên lưng ngựa chạy băng băng, nhanh chóng kéo căng dây cung.
Thắng bại, ở một lần này.
Nhưng vào lúc này, tiếng ngựa hí vang lên, hai người kia đều ngẩn ra, thế nhưng mũi tên trong tay đã hướng về phía hồ ly kia bay nhanh...
Ánh sáng trên đỉnh đầu hồ ly trắng bị bóng tối che khuất, chủ nhân của bóng tối này, chính là Ngôn Vô Trạm cả mặt kinh ngạc.
Hắn đã nhận ra nguy hiểm, thế nhưng đã không còn kịp nữa, ba người chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên đến từ phương hướng khác nhau hướng về con ngựa bên dưới Ngôn Vô Trạm vọt tới...
Mũi tên đối với Ngôn Vô Trạm không hề uy hiếp, nhưng nếu con ngựa kia kinh ngạc, tổn thương tạo ra so với mũi tên tuyệt đối phải lớn hơn rất nhiều.
Ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen nhanh chóng vọt tới, Ngôn Vô Trạm bị đối phương đẩy xuống khỏi ngựa, trong nháy mắt rơi xuống đất, hai người thay đổi vị trí, ngoại trừ cuốn lên bụi đất làm cho hắn không mở mắt ra được, Ngôn Vô Trạm không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào...
"Không sao chứ?"
"Ngươi không sao chứ?!"
Giọng nói hai người cùng vang lên, so với bình thản của Hoài Viễn, người kia lại kích động hơn nhiều, bởi vì lúc Hoài Viễn vọt tới, hắn rõ ràng nghe được âm thanh sắc bén của da thịt bị xé rách, còn có mùi máu tanh xen lẫn trong bụi bặm...
"Không có chuyện gì." Hoài Viễn liếc về phía sau một cái, hai mũi tên đều sượt qua lưng y, vận may của y không tệ, bị thương không nặng.
Ngôn Vô Trạm muốn xem, Hoài Viễn không cho hắn xem, trong lúc lôi kéo, người kia sờ ra cả tay đầy máu, sau đó tất cả động tác đều dừng lại.
Bóng tối che đi mặt người kia, Hoài Viễn nhìn không ra vẻ mặt giờ phút này, có điều y biết, người kia chắc chắn là đau lòng cũng hối hận rồi, đây là bãi săn, còn có người ngoài ở đây, sợ bị những người khác nhìn ra manh mối, Hoài Viễn ra hiệu người kia xem hồ ly đen trên ngựa của y.
Ngựa của Hoài Viễn vẫn chưa dừng lại, người kia nhìn thấy hồ ly bên trên, không có vết thương, hồ ly kia yên tĩnh rũ xuống lưng ngựa, Hoài Viễn cười, nói nhỏ, "Như vậy mới không lãng phí bộ da."
Ngôn Vô Trạm lúc này đâu còn tâm tình cùng y nói chuyện như vậy, hắn nhìn máu trên tay, tự trách, "Ngươi luôn vì ta mà bị thương..."
"Ừm, nhớ là được rồi, bây giờ không nói cái này, chờ lúc không có ai, ta sẽ chậm rãi tính sổ với ngươi." Hoài Viễn nói xong liền đứng lên, y cũng không thể cứ luôn cùng Ngôn Vô Trạm ở đây thầm thì to nhỏ.
Hơn nữa, nói thêm gì nữa, y sợ người kia sẽ khóc lên.
Dù biết ngoại trừ ở trên giường, Ngôn Vô Trạm sẽ không rơi lệ.
Bọn họ mới tách ra không bao lâu, Mộc Nhai liền dẫn thị vệ và thái y theo lại đây, tình cảnh lập tức trở nên ồn ào, Ngôn Vô Trạm lùi tới bên ngoài, hắn đau lòng muốn chết, nhưng trên mặt lại không hề có một chút biểu hiện, Hoài Viễn xuyên qua đoàn người nhìn về phía hắn cười động viên, tình cảnh này, người bên ngoài đều không để ý, đúng là này, Thiết Lặc từ đầu đến cuối đều ở hiện trường, sờ sờ cằm, trái lại lại lộ ra nụ cười như có điều suy nghĩ...
...
Đêm đó, sông Bách Tử, trên thuyền rồng.
Vết thương của Hoài Viễn không nặng, nhưng Ngôn Vô Trạm cũng không có tâm tình nào lại theo Thiết Lặc, nhưng chương trình đều đã sớm sắp xếp ổn thỏa, dù không muốn, hắn vẫn gắng gượng đến rồi.
Ngôn Vô Trạm lo lắng cho Hoài Viễn, hắn vốn định qua loa một hồi thì rời đi trước, nhưng Thiết Lặc kia hôm nay không biết hứng thú ở đâu ra, không lôi kéo hắn uống rượu, thì la hét không say không về.
Ngôn Vô Trạm mọi cách từ chối, cuối cùng vẫn là cảm tình không thể chối từ, ở lại, vì hắn không có bất kỳ lý do gì để từ chối.
Sông Bách Tử hiện đã khóa kín, ven bờ cũng có trọng binh canh gác, trên thuyền rồng này càng là canh phòng nghiêm ngặt, dù có say cũng không sao.
"Thứ này là từ cha Võ Uy Sử sai người đưa tới." Hoài Viễn bị thương, hồ ly trắng kia đến cuối cùng cũng không biết tung tích, lễ vật kia đưa không thành, nhưng không ngờ Ly Hận Thiên lại đưa đồ cho gã trước.
Việc này thật sự khiến Thiết Lặc được ưu ái mà kinh ngạc, thì ra người nọ vẫn nhớ gã thích uống rượu.
Cảm tạ sau này hãy nói, hiện giờ, gã thật sự là đang cần thứ này.
Rượu Ly Hận Thiên đưa là Đào Hoa Nhưỡng, nấu ra từ Đào Hoa Thôn, khác với Đào Hoa Nhưỡng của những chỗ bình thường, rượu này không cay xót, trái lại ngọt ngào như mật, hoa đào vào miệng, cả miệng lưu hương, có thể nói nhân gian nhất tuyệt.
Đào Hoa Nhưỡng này, cũng có thể xứng với danh xưng thiên hạ đệ nhất tửu.
Sức ngấm tràn đầy, dù là người ngàn chén không say, sau khi mê rượu cũng sẽ nếm trải mùi vị bềnh bồng thần tiên này.
Có điều Đào Hoa Thôn vị trí hẻo lánh, lại ít cùng bên ngoài giao lưu, vì vậy rượu ngon này cũng không phải là ai ai đều biết.
Ngay cả hoàng thượng này, cũng có lúc kiến thức nông cạn.
"Nghe nói là thứ hiếm có, chỉ có một vò nhỏ như vậy, nên mang đến cùng hoàng thượng nếm thử ngon lành, xem thứ này có phải vô cùng kỳ diệu như hắn nói vậy không."
Thiết Lặc nói xong liền mở niêm phong của bình ra, mùi hoa đào lan tràn ra, chỉ mới ngửi, cũng có chút mê say, quả nhiên là thứ tốt.
Rót chất lỏng gần như màu đỏ này vào chén rượu, Thiết Lặc trước tiên kính một chén, Ngôn Vô Trạm ngửi mùi thơm ngọt, cũng không cảm thấy gì, theo Thiết Lặc uống vào một ngụm.
Mùi vị không tệ, gần giống như rượu hoa quả trước đây hắn đã uống ở Hải Quốc, rượu hoa quả phần lớn không có độ rượu, uống cả ngày cũng sẽ không say, Ngôn Vô Trạm liền không suy nghĩ nhiều, Thiết Lặc rót bao nhiêu, hắn liền uống bấy nhiêu, không được bao lâu, một vò nhỏ này đã thấy đáy.
Thiết Lặc khác với Ngôn Vô Trạm, gã sinh ra ở thảo nguyên, tuy là đế vương, thế nhưng mang theo đặc tính người thảo nguyên, gã hào phóng cũng cởi mở, từ nhỏ đã trải qua cuộc sống ăn thịt miếng lớn, uống rượu bát to, vì vậy tửu lượng của gã khá tốt, Ngôn Vô Trạm không cách nào so sánh.
Sức ngấm của Đào Hoa Nhưỡng rất đáng sợ, không được bao lâu Ngôn Vô Trạm liền chống đầu, không động đậy nữa, đầu hắn choáng váng, tay chân không có sức, quan trọng hơn là, hắn rất nóng...
Nóng đến khó thở, hận không thể đem quần áo đều lột sạch sẽ.
Hắn biết, đây là say rồi.
Ngôn Vô Trạm xưa nay có chừng mực, hắn chưa từng để cho mình uống đến say mèm, dù đồng ý cùng Thiết Lặc không say không về, hắn cũng không có ý định thật sự say ngất ngư, đây là lần đầu tiên hắn nếm trải mùi vị say rượu...
Rất khó chịu, hắn càng muốn bản thân bình tĩnh càng không yên tĩnh được, thậm chí ngay cả đứng dậy cũng đã không làm được, Ngôn Vô Trạm cho rằng bản thân qua một lúc sẽ tỉnh lại, dù sao hắn vẫn có chút tửu lượng, nhưng không ngờ, tình hình say rượu này không những không giảm chuyển biến tốt, trái lại càng nghiêm trọng hơn.
Ý thức của hắn, dường như rời xa hắn.
Ngay lúc này, hắn nghe được tiếng gõ cửa, cũng nghe thấy Thiết Lặc mở cửa, hắn tưởng lên món ăn mới, nhưng không ngờ chỉ chốc lát sau, hắn bị thân thể quen thuộc ôm lấy...
"Sao uống nhiều rượu như vậy?"
Giọng của Hoài Viễn, bình tĩnh, dịu dàng, mang theo một chút trách cứ và quan tâm.
Ngôn Vô Trạm muốn nói bản thân không có chuyện gì, thế nhưng đầu lưỡi kia đã cứng đờ, hắn nói không ra lời, ngay cả Hoài Viễn bên cạnh là thật hay giả hắn cũng không phân biệt được, hắn nhớ, hắn từng dặn Hoài Viễn không cần đi lung tung, trên người y có vết thương, hắn bảo hắn chờ ở trong phòng...
Hoài Viễn đây là lại không nghe lời, hay đây là ảo giác do say rượu.
"Hoàng thượng say rồi, Hoài Viễn dẫn hắn đi trước, quốc quân cứ tự nhiên." Lời này của Hoài Viễn không có chút khách sáo nào, y vốn ở trong phòng chờ Ngôn Vô Trạm, nhưng không ngờ Thiết Lặc sai người tới nói hoàng thượng say ngã rồi, Hoài Viễn hiểu Ngôn Vô Trạm, người kia chưa bao giờ để mình uống say, khả năng duy nhất chính là Thiết Lặc làm gì đó.
Có điều, không thấy thứ không nên nhìn, Ngôn Vô Trạm chỉ là cổ áo rối loạn một chút mà thôi, Thiết Lặc to gan hơn nữa, cũng không thể phạm vào cấm kỵ, Hoài Viễn lo lắng không phải cái này, mà là mục đích của Thiết Lặc.
Cảm giác Hoài Viễn cho người khác vĩnh viễn là bình tĩnh, ôn hòa, Thiết Lặc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cấm vệ này nổi giận đùng đùng, trong mắt Hoài Viễn mang theo nhắc nhở, giống như lúc nào cũng sẽ vì người kia rút kiếm ra. Dù gã là quân chủ nước bạn.
"Bản quân rất thích ngươi, có muốn đổi chủ hay không?"
Trước khi Hoài Viễn nâng Ngôn Vô Trạm dậy, Thiết Lặc ngăn cản y, không phải ngăn cản đơn thuần, mà là nắm lấy tay Hoài Viễn.
Gã còn hào phóng niết mấy cái.
Hoài Viễn không cử động, y nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau, sau đó bình tĩnh buông Ngôn Vô Trạm say như chết, đã không nhận rõ thực tế xuống.
Thiết Lặc cũng không phải nhân vật bình thường, trước khi Hoài Viễn có hành động, gã đã ra tay trước một bước, Hoài Viễn vừa buông Ngôn Vô Trạm ra, gã lập tức kéo tới trước, lại đẩy như vậy một cái, Hoài Viễn sau lưng có vết thương, cứ như vậy bị gẫ đè lên đệm mềm...
Sau đó, gã nghiêng người đè lên.
"Theo bản quân đi." Thiết Lặc cười, "Bản quân muốn ngươi."
Tác giả :
Lạc Dận