Ngự Hoàng
Chương 255: Chính văn hoàn (hoàn)
"Võ Uy Sử có bản lĩnh giết ta sao?"
Khác với trước kia, Vân Dương giờ phút này hai bàn tay trắng, nhưng đối mặt với Mộc Nhai*, y cũng vẫn không khiếp sợ, khí thế không giảm mà lại tăng.
Ngôn Vô Trạm vốn định che chở Vân Dương, chỉ cần Mộc Nhai tìm không được, y vẫn an toàn, chỉ tiếc hiện giờ y chủ động xuất hiện, hắn giấu không được cũng che không được, chỉ có thể xuôi theo.
Hắn vốn định ám chỉ với Vân Dương, bảo y không cần nói nhiều, sự việc để hắn giải quyết, thế nhưng từ lúc vừa vào cửa, Vân Dương lại chưa từng cùng hắn trao đổi chính diện, ngay cả liếc mắt cũng không có.
Ngôn Vô Trạm hiểu rõ ý Vân Dương, họa là Vân Dương gây ra, y đây là chuẩn bị tự mình gánh chịu.
Mộc Nhai cười lạnh, "Dễ như trở bàn tay."
"Được lắm." Vân Dương gật đầu, xoay người đón nhận ánh mắt khinh thường của Mộc Nhai, "Vân Dương ta sẽ đứng ở đây, không né cũng không tránh, Võ Uy Sử có bản lĩnh cứ giết, có điều đây là chỗ của hoàng thượng, không cho phép ta và ngươi làm càn, Võ Uy Sử nếu không để bụng, chúng ta đổi một chỗ khác để giải quyết ân oán cá nhân này, Võ Uy Sử ý thấy thế nào?"
Vân Dương nói bóng gió, là cùng Mộc Nhai nhất quyết sinh tử.
Sự xuất hiện của Vân Dương, Mộc Nhai khá bất ngờ, hắn cho rằng có Ngôn Vô Trạm làm chỗ dựa vững chắc, tên kia sẽ làm rùa đen rút đầu, hắn không ngờ tới Vân Dương dám đến gặp hắn, còn dám đưa ra yêu cầu như vậy.
Dùng cách thức của đàn ông để giải quyết vấn đề.
Là một người đàn ông, xứng làm đối thủ của Mộc Nhai hắn, đối với Vân Dương này, Mộc Nhai có chút bội phục, bởi vì can đảm của y, chính trực của y.
"Đang có ý đó." Mộc Nhai tiếp nhận khiêu chiến của y.
Trong ngự thư phòng, mọi người kinh ngạc, ngay cả Hoài Viễn cũng hơi trừng mắt, bản lĩnh của Mộc Nhai rõ như ban ngày, danh xưng chiến thần cũng không phải thổi phồng, mà là từ thực lực, mọi người cùng hướng tới.
Hai chữ Mộc Nhai này chính là đại diện cho trăm trận trăm thắng.
Bốn phương đại lục, không ai không biết, không ai không hiểu.Thế nhưng, Vân Dương lại dám ra chiến thư với người này.
Ngôn Vô Trạm cũng ngạc nhiên, có điều hắn rất nhanh phục hồi lại tinh thần, hơn cả nghĩ cách ngăn cản, không bằng hắn tranh thủ thêm cho Vân Dương một ít.
Hắn biết rõ, tình huống hiện tại này, ai cũng không có cách ngăn cản, dù là Ly Hận Thiên tự mình xin tha, Mộc Nhai cũng sẽ không quay đầu lại.
Mà Vân Dương càng đã quyết chủ ý.
Cho nên, sau khi Mộc Nhai gật đầu, Ngôn Vô Trạm lập tức tiếp lời...
"Các ngươi đã quyết tâm như vậy, trẫm cũng không ngăn cản thêm nữa, có điều, Vân Dương dù sao cũng là người của trẫm, trẫm không thể để mặc ý các ngươi." Hắn đồng ý để bọn họ tỷ thí, thế nhưng là có điều kiện, thấy hai người kia nhìn tới, Ngôn Vô Trạm không nhanh không chậm, nhưng cũng không cho kháng cự, hắn nói ra, "Trẫm cho các ngươi nửa canh giờ, sống chết có số, phú quý do trời, nếu Vân Dương thua, trẫm sẽ không giận cá chém thớt bất kỳ ai, an táng trọng thể và truy phong, ngươi sống hay chết đều là người của trẫm. Mộc Nhai, nếu ngươi thua, chuyện cũ trước đây bỏ qua, ân oán một đao cắt đứt. Các ngươi, có đồng ý không?"
Đây là cam kết sinh tử.
Mộc Nhai đối với năng lực của mình rất tự tin, diệt trừ Vân Dương, nửa canh giờ là đủ rồi.
Mà Vân Dương cũng là lần đầu tiên trong ngày hôm nay, đưa mắt nhìn lại người kia, thấy được lo lắng của hắn, thấy được tin tưởng của hắn, Vân Dương vô cùng trịnh trọng gật đầu.
...
Võ đài.
Tin tức của Mộc Nhai nhanh nhạy như vậy, thoát không khỏi liên quan với Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm biết mấy người bọn họ không tha cho Vân Dương, dù không có Mộc Nhai, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách diệt trừ kẻ đối lập.
Thay vì để Vân Dương vẫn ở vào chỗ bị động, không bằng y chủ động ra trận.
Ngôn Vô Trạm cố ý đưa mấy người bọn họ cùng tới, bọn họ cũng đã biết Vân Dương và Mộc Nhai ký cam kết sinh tử, Ngôn Vô Trạm rõ ràng gợi ý, nếu Vân Dương không chết, bọn họ giống như Mộc Nhai, không đề cập tới quá khứ nữa, bắt đầu lại một lần nữa.
"Vân Dương, trẫm chờ ngươi trở về."
Vừa mới gặp lại, Vân Dương lại phải đối mặt với sống chết, Ngôn Vô Trạm tự nói với mình, đây gọi là việc tốt thường trắc trở, để bọn họ sau này an nhàn mà thôi... Vân Dương không có việc gì, y sẽ chinh phục mọi người.
Thế nhưng, hắn vừa quay đi, e là từ đó vĩnh viễn chia cách...
Ngôn Vô Trạm làm sao an lòng.
Tin tưởng là một chuyện, hiện thực lại là một chuyện, đối thủ lần này của Vân Dương là Mộc Nhai... Mộc Nhai khiến người khác sợ hãi kia.
Vân Dương không nói gì, ngón cái ở trên mặt người kia vuốt ve mấy cái, mùi thuốc lá nhàn nhạt tản ra trong khoang mũi, người kia nghiêng đầu, đầy mắt lo lắng, hắn có chút không muốn để Vân Dương đi...Thế nhưng Vân Dương lại cho hắn một ánh mắt vỗ về, trước khi hắn mở miệng, dứt khoát rời đi.
Vân Dương bảo hắn chờ y.
Hơn một năm hắn cũng đã chờ được rồi, nửa canh giờ mà thôi, Vân Dương, trẫm sẽ chờ, cả đời cũng chờ.
Hai bên võ đài, bày đủ các loại vũ khí, để công bằng..., những thứ này đều là binh khí thông thường mà thôi, hai người tùy tiện chọn một món liền nghênh đón.
Lo lắng của Ngôn Vô Trạm, tất cả bọn họ đều nhìn thấy, vì Vân Dương, hắn không đáng như vậy.
"Hoàng thượng, ngươi trách ta sao?" Trước khi hai người ra tay, Hoài Viễn nhỏ giọng hỏi.
Ngôn Vô Trạm nhìn người giữa võ đài, hắn lắc đầu, "Đây là nợ của Vân Dương, hắn sớm muộn cũng phải đối mặt."
Hôm nay Hoài Viễn không mang y đến, Mộc Nhai cũng sẽ không từ bỏ ý định.
"Trẫm sẽ cùng hắn chịu trách nhiệm." Sắc mặt Ngôn Vô Trạm không tốt lắm, nhưng hắn cũng lộ ra một nụ cười rất nhạt, "Hoài Viễn, ngươi biết không, trẫm sợ hắn chết, trẫm không muốn để hắn chết. Hắn chết rồi trẫm sẽ vẫn sống, chỉ là tim bị cứng rắn khoét đi một miếng, vết thương này, cả đời cũng không thể khỏi hẳn. Bất kỳ một ai trong các ngươi đều thuộc về trẫm, khó khăn lắm mới có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ, trẫm, một người cũng không muốn mất đi, dù mất ai, miếng thịt bị cắt xuống kia cũng sẽ không thể mọc ra lại, vĩnh viễn không, máu huyết dầm dề..."
Giống như một cái vòng tròn, mất đi một phần sẽ không còn hoàn chỉnh.
Vị trí bọn họ ở trong lòng Ngôn Vô Trạm quan trọng như nhau, mất đi ai, đả kích đối với hắn đều như nhau. Cho nên...
"Vì trẫm, sống thật tốt, đây là yêu cầu duy nhất của trẫm."
Cũng là nhược điểm duy nhất của hắn, muốn đánh bại Ngôn Vô Trạm hắn, đây là cách duy nhất.
Lúc này, trận đấu sinh tử của hai người kia đã bắt đầu.
Ngôn Vô Trạm cả người cứng đờ, ngay cả đường nét gương mặt cũng căng chặt, môi và các đốt ngón tay đều trắng bệch, hắn sợ sệt, lại không trốn tránh, hắn mở trừng hai mắt nhìn mỗi lần bọn họ so chiêu, hắn rất sợ nhìn sót cái gì, hắn đã nói, hắn sẽ cùng với Vân Dương.
Nghe được những lời này, mấy người cùng im lặng, bọn họ không quan tâm sống chết của Vân Dương, thậm chí càng hy vọng Mộc Nhai một đao tiễn y về trời, có điều nếu y không chết, bọn họ sẽ giữ đúng lời hứa, theo yêu cầu của Ngôn Vô Trạm không nhắc tới hiềm khích lúc trước.
Tất cả những thứ này, phải xem bản lĩnh của Vân Dương y.
Đây là nửa canh giờ dài nhất trong đời Ngôn Vô Trạm, đợi đến lúc còn lại một nén nhang cuối cùng, ánh mắt hắn gần như không rời khỏi nén nhang đang cháy, hắn thậm chí ngu ngốc muốn tới thổi mấy cái, như vậy là có thể kết thúc sớm, như vậy nguy hiểm của Vân Dương sẽ xuống tới thấp nhất.
Mỗi lần Mộc Nhai tới gần, hắn đều nơm nớp lo sợ, hắn cũng sợ Vân Dương có bất kỳ sai lầm không đáng có nào, y nghiêng ngả, y lắc lư, ngay cả lui về phía sau, Ngôn Vô Trạm đều sẽ sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh...Trên mặt đất tràn đầy vũ khí hư hỏng, binh khí trên hai cái giá chỏng chơ tán loạn, bọn họ đánh đến không phân rõ ta ngươi, cũng không phân cao thấp.
Đợi tiếng la vang lên, Vân Dương vẫn khỏe mạnh như trước. Y không chết, dù đối thủ là Mộc Nhai, vẫn còn sống.
Người kia cười, hắn đã nói tên nhóc kia mạng tốt.
Hai người kia đánh rất tập trung, ai cũng không nghe thấy tiếng la kết thúc, vẫn chiến đấu kịch liệt.
"Hoài Viễn, tới tách bọn họ ra." Ngôn Vô Trạm cũng không quay đầu lại đẩy Hoài Viễn, sức lực rất lớn, tay áo Hoài Viễn thiếu chút nữa để hắn kéo rách, "Nhanh đi, nhanh đi!"
Hoài Viễn sẽ tuân thủ hứa hẹn chấp nhận Vân Dương, chỉ là...
Ánh mắt từ trên mặt người kia chuyển tới giữa võ đài, nhìn hai bóng người va chạm kịch liệt, khóe miệng Hoài Viễn co rút...
Hoàng thượng ngươi có thể đừng có chuyện gì đều tìm ta hay không...
Tình hình này xông lên, y là muốn chết hay là đi tìm chết?
Hai vị kia giống như là hai con chó dữ liều mạng cắn xé, sớm đã mất đi lý trí rồi, Hoài Viễn muốn nói, nếu như lúc đầu hoàng thượng ngươi đeo trên cổ bọn họ một cái vòng cổ, bây giờ ta kéo một cái bọn họ lập tức sẽ tách ra... Thế nhưng hoàng thượng ngươi quên rồi.
Đến tối hậu, Bắc Thần cản Mộc Nhai, Hoài Viễn chặn trước mặt Vân Dương, trận ác chiến này cuối cùng dừng ở đây.
Vứt đi vũ khí, Vân Dương quay sang hướng người kia, ánh mắt hai người giao nhau, Vân Dương nói...
"Vân Dương ta không phải chó chết chủ, cũng không phải tim như tro lạnh, ta cùng lắm là muốn vứt bỏ mọi thứ để nắm giữ một người, đừng mong trêu chọc đến ta, Vân Dương ta không biết nhẫn nại, cũng không biết tạm ép mình cầu toàn, tới một người, ta giết một người, tới hai người, sẽ giữ một đôi."
Vân Dương vẫn là Vân Dương kia, dã tâm và tính tình vẫn vậy, chỉ là bằng lòng vì hắn, thu lại nanh vuốt, có điều, đây chỉ là thu lại mà không phải nhổ đi, người chạm đến vẩy ngược của y, ắt chết không sai, dù đây là trong hoàng cung.
Không phải thua thiệt, không phải bồi thường, cũng không phải vì hắn ép mình cầu toàn, y có thể đứng ở trước mặt hắn, chính là quyết định buông bỏ quá khứ, toàn tâm toàn ý yêu thương hắn.
Không bỏ được, không nghĩ ra, không làm được, Vân Dương cũng sẽ không trở về.
Y là trở về yêu thương hắn, không phải trở về để hắn tiếp tục chịu đựng gánh nặng và giày vò.
Người kia than nhẹ, Vân Dương vẫn vậy, khí phách như trước, như vậy, hắn yên tâm rồi.
...
"Mộc Nhai, ngươi cảm thấy Vân Dương thế nào?" Đấu xong rồi, Ngôn Vô Trạm gọi Mộc Nhai đến bên cạnh.
Mộc Nhai nhìn chằm chằm Vân Dương, nói, "Nhân tài có thể đào tạo."
Chấp nhận thua cuộc, Mộc Nhai thừa nhận.
Người kia nghe xong, cúi đầu cười nhẹ, "Nói thẳng nói thật đi, Mộc Nhai, trẫm biết ngươi sẽ không từ bỏ ý định."Mộc Nhai không phải anh hùng hảo hán, bọn họ đều giống nhau, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, lần này Mộc Nhai không thể giết Vân Dương, sau này chắc chắn hắn vẫn có thể lại nghĩ cách, Vân Dương ở ngoài sáng, Mộc Nhai ở trong tối, hắn muốn giết một người ở thâm cung lại thật sự là dễ như trở bàn tay.
Huống chi Ly Gia còn có một Vô Huyên xuất quỷ nhập thần.
Mộc Nhai cũng không dứt khoát như hắn biểu hiện, nếu không thì hắn không phải là Mộc Nhai có thù phải trả rồi.
Mộc Nhai không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Vân Dương là sói dữ, ngay cả trẫm cũng không khuất phục được, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, để hắn vì ngươi làm việc, âm thầm diệt trừ, dù làm rất sạch sẽ, cũng không tính là tài giỏi."
Chinh phục so với giết chóc càng thú vị hơn.
Đề nghị này thật ra lại hợp với sở thích của Mộc Nhai, có thể thấy Vân Dương cúi đầu chịu thua, hẳng là một hình ảnh rất tốt, chỉ là, Vân Dương là phi tử của Ngôn Vô Trạm... Trốn ở thâm cung, hắn làm sao thu phục?
"Vân Dương thì khác, trẫm, bất cứ lúc nào cũng có thể để hắn ra ngoài. Võ Uy Sử của trẫm, cuối cùng trẫm thỉnh cầu với ngươi, đặt Vân Dương vào vị trí hắn đáng phải làm, để hắn thật sự phát huy tất cả bản lĩnh."
Đón lấy ánh mắt chân thành của người kia, Mộc Nhai không hiểu, "Vì sao?"
"Có lẽ, trẫm chỉ là muốn thấy lại lần nữa, mạnh mẽ vô song, dáng vẻ khí thế của hắn."
Người kia nói xong, liền tươi cười rời đi.
Tâm huyết của Vân Dương vẫn còn, khí phách của y chưa giảm, y vẫn là tảng đá đầy góc cạnh kia, vậy là đủ rồi, một ngày kia, Ngôn Vô Trạm vẫn muốn nhìn thấy tướng quân kiên cường liều lĩnh, tiếu ngạo sa trường... Biết đâu, bọn họ còn có cơ hội sóng vai chiến đấu.
Tuyển phi ban đầu, Ngôn Vô Trạm đã xem qua tất cả danh sách, hắn chờ mong hai chữ Vân Dương, rồi lại không muốn nhìn thấy, hơn cả trở thành phi tử của hắn, hắn càng hy vọng trong võ cử thi đình, nhìn thấy gương mặt tươi cười kiêu ngạo...
Đó mới là vị trí Vân Dương nên đứng.
...
Mùng sáu tháng sáu cùng năm, nghi thức sắc phong thuận lợi tiến hành.
Thân phận mấy người đặc biệt, vì vậy không theo phong hiệu phi tần là lấy tên là phong.
Địa vị ngang nhau, không phân biệt được lớn nhỏ.
Phong Vân Dương làm Vân Phi.
Phong Hoằng Nghị làm Hoằng Phi.
Chữ Lạc không may mắn, ban Lạc Cẩn làm Cẩn Phi.
Bắc là phong hiệu của tứ cung nương nương, vì vậy Bắc Thần lấy chữ Thần, phong làm Thần Phi.
Phi tử mới vào ở Xuân Noãn Các, một chỗ độc lập, không quản lý trong hậu cung.
Ngoài ra, Cấm Vệ Tổng Trưởng Hoài Viễn, hộ giá có công, tận tâm với cương vị, vốn có thể đeo kiếm vào điện, thêm vào công trạng, hoàng đế đặc ban, gặp vua không quỳ, đây chính là vinh dự tối cao của Nam Triều.
Mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, phồn vinh thịnh thế, sắp tới.
—— Chính văn hoàn ——
Khác với trước kia, Vân Dương giờ phút này hai bàn tay trắng, nhưng đối mặt với Mộc Nhai*, y cũng vẫn không khiếp sợ, khí thế không giảm mà lại tăng.
Ngôn Vô Trạm vốn định che chở Vân Dương, chỉ cần Mộc Nhai tìm không được, y vẫn an toàn, chỉ tiếc hiện giờ y chủ động xuất hiện, hắn giấu không được cũng che không được, chỉ có thể xuôi theo.
Hắn vốn định ám chỉ với Vân Dương, bảo y không cần nói nhiều, sự việc để hắn giải quyết, thế nhưng từ lúc vừa vào cửa, Vân Dương lại chưa từng cùng hắn trao đổi chính diện, ngay cả liếc mắt cũng không có.
Ngôn Vô Trạm hiểu rõ ý Vân Dương, họa là Vân Dương gây ra, y đây là chuẩn bị tự mình gánh chịu.
Mộc Nhai cười lạnh, "Dễ như trở bàn tay."
"Được lắm." Vân Dương gật đầu, xoay người đón nhận ánh mắt khinh thường của Mộc Nhai, "Vân Dương ta sẽ đứng ở đây, không né cũng không tránh, Võ Uy Sử có bản lĩnh cứ giết, có điều đây là chỗ của hoàng thượng, không cho phép ta và ngươi làm càn, Võ Uy Sử nếu không để bụng, chúng ta đổi một chỗ khác để giải quyết ân oán cá nhân này, Võ Uy Sử ý thấy thế nào?"
Vân Dương nói bóng gió, là cùng Mộc Nhai nhất quyết sinh tử.
Sự xuất hiện của Vân Dương, Mộc Nhai khá bất ngờ, hắn cho rằng có Ngôn Vô Trạm làm chỗ dựa vững chắc, tên kia sẽ làm rùa đen rút đầu, hắn không ngờ tới Vân Dương dám đến gặp hắn, còn dám đưa ra yêu cầu như vậy.
Dùng cách thức của đàn ông để giải quyết vấn đề.
Là một người đàn ông, xứng làm đối thủ của Mộc Nhai hắn, đối với Vân Dương này, Mộc Nhai có chút bội phục, bởi vì can đảm của y, chính trực của y.
"Đang có ý đó." Mộc Nhai tiếp nhận khiêu chiến của y.
Trong ngự thư phòng, mọi người kinh ngạc, ngay cả Hoài Viễn cũng hơi trừng mắt, bản lĩnh của Mộc Nhai rõ như ban ngày, danh xưng chiến thần cũng không phải thổi phồng, mà là từ thực lực, mọi người cùng hướng tới.
Hai chữ Mộc Nhai này chính là đại diện cho trăm trận trăm thắng.
Bốn phương đại lục, không ai không biết, không ai không hiểu.Thế nhưng, Vân Dương lại dám ra chiến thư với người này.
Ngôn Vô Trạm cũng ngạc nhiên, có điều hắn rất nhanh phục hồi lại tinh thần, hơn cả nghĩ cách ngăn cản, không bằng hắn tranh thủ thêm cho Vân Dương một ít.
Hắn biết rõ, tình huống hiện tại này, ai cũng không có cách ngăn cản, dù là Ly Hận Thiên tự mình xin tha, Mộc Nhai cũng sẽ không quay đầu lại.
Mà Vân Dương càng đã quyết chủ ý.
Cho nên, sau khi Mộc Nhai gật đầu, Ngôn Vô Trạm lập tức tiếp lời...
"Các ngươi đã quyết tâm như vậy, trẫm cũng không ngăn cản thêm nữa, có điều, Vân Dương dù sao cũng là người của trẫm, trẫm không thể để mặc ý các ngươi." Hắn đồng ý để bọn họ tỷ thí, thế nhưng là có điều kiện, thấy hai người kia nhìn tới, Ngôn Vô Trạm không nhanh không chậm, nhưng cũng không cho kháng cự, hắn nói ra, "Trẫm cho các ngươi nửa canh giờ, sống chết có số, phú quý do trời, nếu Vân Dương thua, trẫm sẽ không giận cá chém thớt bất kỳ ai, an táng trọng thể và truy phong, ngươi sống hay chết đều là người của trẫm. Mộc Nhai, nếu ngươi thua, chuyện cũ trước đây bỏ qua, ân oán một đao cắt đứt. Các ngươi, có đồng ý không?"
Đây là cam kết sinh tử.
Mộc Nhai đối với năng lực của mình rất tự tin, diệt trừ Vân Dương, nửa canh giờ là đủ rồi.
Mà Vân Dương cũng là lần đầu tiên trong ngày hôm nay, đưa mắt nhìn lại người kia, thấy được lo lắng của hắn, thấy được tin tưởng của hắn, Vân Dương vô cùng trịnh trọng gật đầu.
...
Võ đài.
Tin tức của Mộc Nhai nhanh nhạy như vậy, thoát không khỏi liên quan với Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm biết mấy người bọn họ không tha cho Vân Dương, dù không có Mộc Nhai, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách diệt trừ kẻ đối lập.
Thay vì để Vân Dương vẫn ở vào chỗ bị động, không bằng y chủ động ra trận.
Ngôn Vô Trạm cố ý đưa mấy người bọn họ cùng tới, bọn họ cũng đã biết Vân Dương và Mộc Nhai ký cam kết sinh tử, Ngôn Vô Trạm rõ ràng gợi ý, nếu Vân Dương không chết, bọn họ giống như Mộc Nhai, không đề cập tới quá khứ nữa, bắt đầu lại một lần nữa.
"Vân Dương, trẫm chờ ngươi trở về."
Vừa mới gặp lại, Vân Dương lại phải đối mặt với sống chết, Ngôn Vô Trạm tự nói với mình, đây gọi là việc tốt thường trắc trở, để bọn họ sau này an nhàn mà thôi... Vân Dương không có việc gì, y sẽ chinh phục mọi người.
Thế nhưng, hắn vừa quay đi, e là từ đó vĩnh viễn chia cách...
Ngôn Vô Trạm làm sao an lòng.
Tin tưởng là một chuyện, hiện thực lại là một chuyện, đối thủ lần này của Vân Dương là Mộc Nhai... Mộc Nhai khiến người khác sợ hãi kia.
Vân Dương không nói gì, ngón cái ở trên mặt người kia vuốt ve mấy cái, mùi thuốc lá nhàn nhạt tản ra trong khoang mũi, người kia nghiêng đầu, đầy mắt lo lắng, hắn có chút không muốn để Vân Dương đi...Thế nhưng Vân Dương lại cho hắn một ánh mắt vỗ về, trước khi hắn mở miệng, dứt khoát rời đi.
Vân Dương bảo hắn chờ y.
Hơn một năm hắn cũng đã chờ được rồi, nửa canh giờ mà thôi, Vân Dương, trẫm sẽ chờ, cả đời cũng chờ.
Hai bên võ đài, bày đủ các loại vũ khí, để công bằng..., những thứ này đều là binh khí thông thường mà thôi, hai người tùy tiện chọn một món liền nghênh đón.
Lo lắng của Ngôn Vô Trạm, tất cả bọn họ đều nhìn thấy, vì Vân Dương, hắn không đáng như vậy.
"Hoàng thượng, ngươi trách ta sao?" Trước khi hai người ra tay, Hoài Viễn nhỏ giọng hỏi.
Ngôn Vô Trạm nhìn người giữa võ đài, hắn lắc đầu, "Đây là nợ của Vân Dương, hắn sớm muộn cũng phải đối mặt."
Hôm nay Hoài Viễn không mang y đến, Mộc Nhai cũng sẽ không từ bỏ ý định.
"Trẫm sẽ cùng hắn chịu trách nhiệm." Sắc mặt Ngôn Vô Trạm không tốt lắm, nhưng hắn cũng lộ ra một nụ cười rất nhạt, "Hoài Viễn, ngươi biết không, trẫm sợ hắn chết, trẫm không muốn để hắn chết. Hắn chết rồi trẫm sẽ vẫn sống, chỉ là tim bị cứng rắn khoét đi một miếng, vết thương này, cả đời cũng không thể khỏi hẳn. Bất kỳ một ai trong các ngươi đều thuộc về trẫm, khó khăn lắm mới có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ, trẫm, một người cũng không muốn mất đi, dù mất ai, miếng thịt bị cắt xuống kia cũng sẽ không thể mọc ra lại, vĩnh viễn không, máu huyết dầm dề..."
Giống như một cái vòng tròn, mất đi một phần sẽ không còn hoàn chỉnh.
Vị trí bọn họ ở trong lòng Ngôn Vô Trạm quan trọng như nhau, mất đi ai, đả kích đối với hắn đều như nhau. Cho nên...
"Vì trẫm, sống thật tốt, đây là yêu cầu duy nhất của trẫm."
Cũng là nhược điểm duy nhất của hắn, muốn đánh bại Ngôn Vô Trạm hắn, đây là cách duy nhất.
Lúc này, trận đấu sinh tử của hai người kia đã bắt đầu.
Ngôn Vô Trạm cả người cứng đờ, ngay cả đường nét gương mặt cũng căng chặt, môi và các đốt ngón tay đều trắng bệch, hắn sợ sệt, lại không trốn tránh, hắn mở trừng hai mắt nhìn mỗi lần bọn họ so chiêu, hắn rất sợ nhìn sót cái gì, hắn đã nói, hắn sẽ cùng với Vân Dương.
Nghe được những lời này, mấy người cùng im lặng, bọn họ không quan tâm sống chết của Vân Dương, thậm chí càng hy vọng Mộc Nhai một đao tiễn y về trời, có điều nếu y không chết, bọn họ sẽ giữ đúng lời hứa, theo yêu cầu của Ngôn Vô Trạm không nhắc tới hiềm khích lúc trước.
Tất cả những thứ này, phải xem bản lĩnh của Vân Dương y.
Đây là nửa canh giờ dài nhất trong đời Ngôn Vô Trạm, đợi đến lúc còn lại một nén nhang cuối cùng, ánh mắt hắn gần như không rời khỏi nén nhang đang cháy, hắn thậm chí ngu ngốc muốn tới thổi mấy cái, như vậy là có thể kết thúc sớm, như vậy nguy hiểm của Vân Dương sẽ xuống tới thấp nhất.
Mỗi lần Mộc Nhai tới gần, hắn đều nơm nớp lo sợ, hắn cũng sợ Vân Dương có bất kỳ sai lầm không đáng có nào, y nghiêng ngả, y lắc lư, ngay cả lui về phía sau, Ngôn Vô Trạm đều sẽ sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh...Trên mặt đất tràn đầy vũ khí hư hỏng, binh khí trên hai cái giá chỏng chơ tán loạn, bọn họ đánh đến không phân rõ ta ngươi, cũng không phân cao thấp.
Đợi tiếng la vang lên, Vân Dương vẫn khỏe mạnh như trước. Y không chết, dù đối thủ là Mộc Nhai, vẫn còn sống.
Người kia cười, hắn đã nói tên nhóc kia mạng tốt.
Hai người kia đánh rất tập trung, ai cũng không nghe thấy tiếng la kết thúc, vẫn chiến đấu kịch liệt.
"Hoài Viễn, tới tách bọn họ ra." Ngôn Vô Trạm cũng không quay đầu lại đẩy Hoài Viễn, sức lực rất lớn, tay áo Hoài Viễn thiếu chút nữa để hắn kéo rách, "Nhanh đi, nhanh đi!"
Hoài Viễn sẽ tuân thủ hứa hẹn chấp nhận Vân Dương, chỉ là...
Ánh mắt từ trên mặt người kia chuyển tới giữa võ đài, nhìn hai bóng người va chạm kịch liệt, khóe miệng Hoài Viễn co rút...
Hoàng thượng ngươi có thể đừng có chuyện gì đều tìm ta hay không...
Tình hình này xông lên, y là muốn chết hay là đi tìm chết?
Hai vị kia giống như là hai con chó dữ liều mạng cắn xé, sớm đã mất đi lý trí rồi, Hoài Viễn muốn nói, nếu như lúc đầu hoàng thượng ngươi đeo trên cổ bọn họ một cái vòng cổ, bây giờ ta kéo một cái bọn họ lập tức sẽ tách ra... Thế nhưng hoàng thượng ngươi quên rồi.
Đến tối hậu, Bắc Thần cản Mộc Nhai, Hoài Viễn chặn trước mặt Vân Dương, trận ác chiến này cuối cùng dừng ở đây.
Vứt đi vũ khí, Vân Dương quay sang hướng người kia, ánh mắt hai người giao nhau, Vân Dương nói...
"Vân Dương ta không phải chó chết chủ, cũng không phải tim như tro lạnh, ta cùng lắm là muốn vứt bỏ mọi thứ để nắm giữ một người, đừng mong trêu chọc đến ta, Vân Dương ta không biết nhẫn nại, cũng không biết tạm ép mình cầu toàn, tới một người, ta giết một người, tới hai người, sẽ giữ một đôi."
Vân Dương vẫn là Vân Dương kia, dã tâm và tính tình vẫn vậy, chỉ là bằng lòng vì hắn, thu lại nanh vuốt, có điều, đây chỉ là thu lại mà không phải nhổ đi, người chạm đến vẩy ngược của y, ắt chết không sai, dù đây là trong hoàng cung.
Không phải thua thiệt, không phải bồi thường, cũng không phải vì hắn ép mình cầu toàn, y có thể đứng ở trước mặt hắn, chính là quyết định buông bỏ quá khứ, toàn tâm toàn ý yêu thương hắn.
Không bỏ được, không nghĩ ra, không làm được, Vân Dương cũng sẽ không trở về.
Y là trở về yêu thương hắn, không phải trở về để hắn tiếp tục chịu đựng gánh nặng và giày vò.
Người kia than nhẹ, Vân Dương vẫn vậy, khí phách như trước, như vậy, hắn yên tâm rồi.
...
"Mộc Nhai, ngươi cảm thấy Vân Dương thế nào?" Đấu xong rồi, Ngôn Vô Trạm gọi Mộc Nhai đến bên cạnh.
Mộc Nhai nhìn chằm chằm Vân Dương, nói, "Nhân tài có thể đào tạo."
Chấp nhận thua cuộc, Mộc Nhai thừa nhận.
Người kia nghe xong, cúi đầu cười nhẹ, "Nói thẳng nói thật đi, Mộc Nhai, trẫm biết ngươi sẽ không từ bỏ ý định."Mộc Nhai không phải anh hùng hảo hán, bọn họ đều giống nhau, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, lần này Mộc Nhai không thể giết Vân Dương, sau này chắc chắn hắn vẫn có thể lại nghĩ cách, Vân Dương ở ngoài sáng, Mộc Nhai ở trong tối, hắn muốn giết một người ở thâm cung lại thật sự là dễ như trở bàn tay.
Huống chi Ly Gia còn có một Vô Huyên xuất quỷ nhập thần.
Mộc Nhai cũng không dứt khoát như hắn biểu hiện, nếu không thì hắn không phải là Mộc Nhai có thù phải trả rồi.
Mộc Nhai không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Vân Dương là sói dữ, ngay cả trẫm cũng không khuất phục được, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, để hắn vì ngươi làm việc, âm thầm diệt trừ, dù làm rất sạch sẽ, cũng không tính là tài giỏi."
Chinh phục so với giết chóc càng thú vị hơn.
Đề nghị này thật ra lại hợp với sở thích của Mộc Nhai, có thể thấy Vân Dương cúi đầu chịu thua, hẳng là một hình ảnh rất tốt, chỉ là, Vân Dương là phi tử của Ngôn Vô Trạm... Trốn ở thâm cung, hắn làm sao thu phục?
"Vân Dương thì khác, trẫm, bất cứ lúc nào cũng có thể để hắn ra ngoài. Võ Uy Sử của trẫm, cuối cùng trẫm thỉnh cầu với ngươi, đặt Vân Dương vào vị trí hắn đáng phải làm, để hắn thật sự phát huy tất cả bản lĩnh."
Đón lấy ánh mắt chân thành của người kia, Mộc Nhai không hiểu, "Vì sao?"
"Có lẽ, trẫm chỉ là muốn thấy lại lần nữa, mạnh mẽ vô song, dáng vẻ khí thế của hắn."
Người kia nói xong, liền tươi cười rời đi.
Tâm huyết của Vân Dương vẫn còn, khí phách của y chưa giảm, y vẫn là tảng đá đầy góc cạnh kia, vậy là đủ rồi, một ngày kia, Ngôn Vô Trạm vẫn muốn nhìn thấy tướng quân kiên cường liều lĩnh, tiếu ngạo sa trường... Biết đâu, bọn họ còn có cơ hội sóng vai chiến đấu.
Tuyển phi ban đầu, Ngôn Vô Trạm đã xem qua tất cả danh sách, hắn chờ mong hai chữ Vân Dương, rồi lại không muốn nhìn thấy, hơn cả trở thành phi tử của hắn, hắn càng hy vọng trong võ cử thi đình, nhìn thấy gương mặt tươi cười kiêu ngạo...
Đó mới là vị trí Vân Dương nên đứng.
...
Mùng sáu tháng sáu cùng năm, nghi thức sắc phong thuận lợi tiến hành.
Thân phận mấy người đặc biệt, vì vậy không theo phong hiệu phi tần là lấy tên là phong.
Địa vị ngang nhau, không phân biệt được lớn nhỏ.
Phong Vân Dương làm Vân Phi.
Phong Hoằng Nghị làm Hoằng Phi.
Chữ Lạc không may mắn, ban Lạc Cẩn làm Cẩn Phi.
Bắc là phong hiệu của tứ cung nương nương, vì vậy Bắc Thần lấy chữ Thần, phong làm Thần Phi.
Phi tử mới vào ở Xuân Noãn Các, một chỗ độc lập, không quản lý trong hậu cung.
Ngoài ra, Cấm Vệ Tổng Trưởng Hoài Viễn, hộ giá có công, tận tâm với cương vị, vốn có thể đeo kiếm vào điện, thêm vào công trạng, hoàng đế đặc ban, gặp vua không quỳ, đây chính là vinh dự tối cao của Nam Triều.
Mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, phồn vinh thịnh thế, sắp tới.
—— Chính văn hoàn ——
Tác giả :
Lạc Dận