Ngự Hoàng
Chương 159: Giấu đầu hở đuôi
Ở Xuân Hương Các, Hoằng Nghị ôm hắn, hắn cũng đã hết sức vui vẻ, nhưng buổi tối sau khi trở về, Hoằng Nghị lại làm một lần.
Người kia đang ngủ say bị y làm tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy gương mặt lạnh như băng kia phóng to trong mắt, Ngôn Vô Trạm muốn chống cự, nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng thở dốc trầm thấp. . . . . .
Hắn bị lay tỉnh, lại bị làm đến mê man, giữa nhiều lần tỉnh lại, đều thấy Hoằng Nghị bên kia cần cù cày cấy. . . . . .
Trong lúc ý thức mơ hồ, người kia không biết sao muốn nói một câu. . . . . . Có cố nữa hắn cũng không thể mang thai, Hoằng Nghị đây là làm gì chứ. . . . . . Không biết còn tưởng Hoằng lão gia bắt y ôm cháu.
Ngôn Vô Trạm cảm thấy, hắn có thể là bị Hoằng Nghị ép điên rồi, nếu không sao lại nghĩ tới chuyện này chứ. . . . . .
Đến cuối cùng hắn hoàn toàn ngủ đi lúc nào, Ngôn Vô Trạm cũng không rõ, có điều hôm sau, hắn so với Hoằng Nghị lại dậy sớm hơn.
Nhìn thấy thân thể trần trụi của hai người, người kia đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ôm đầu rên rỉ, sự việc đã thoát khỏi khống chế của hắn, còn là việc không nhỏ. . . . . .
Hoằng Nghị không thích tiếp xúc với đàn ông, vì vậy Ngôn Vô Trạm cố sức ngăn cản, hắn không muốn thấy dáng vẻ căm ghét của Hoằng Nghị sau khi tỉnh rượu.Y uống say rồi, bắt đầu không biết chừng mực, bao gồm cả sở thích của mình cũng quên, Ngôn Vô Trạm chưa từng dây dưa với y, nhưng trong lòng hắn lại cho rằng bọn họ sẽ giống như lần trước, có lẽ sẽ có chút chuyện quá đáng, nhưng cùng lắm là hôn môi hay ôm ấp, chính vì có kinh nghiệm lần trước, Ngôn Vô Trạm lần này xem nhẹ. . . . . .
Hắn vạn lần không ngờ, bọn họ cuối cùng lại làm tới cùng. . . . . .
Đến giờ hắn cũng không dám tin, thế nhưng những thứ này thật sự đã xảy ra.
Nhìn thử mặt Hoằng Nghị ngay cả lúc ngủ cũng cứng nhắc, Ngôn Vô Trạm cũng không còn đường lừa mình dối người, Ngôn Vô Trạm đời này không sợ trời không sợ đất, thế nhưng hiện giờ, hắn lại lo sợ. . . . . .
Hắn đang nghĩ, sau khi Hoằng Nghị tỉnh lại sẽ tự thiến, hay là giết hắn.
Hắn cảm thấy, độ khả thi của cái sau khá lớn.
Dĩ nhiên, Hoằng Nghị không giết được hắn, thế nhưng suy nghĩ kia Hoằng Nghị nhất định sẽ có.
Hắn mới là người bị ép buộc bị tổn hại kia, nhưng người nơm nớp lo sợ, lo lắng lung tung một hồi lại là hắn, thế giới này quả thật không còn công lý mà.
Có điều so với cái này, thoát khỏi hiện trường mới là quan trọng.
Thua thiệt này hắn nhận, xoá sạch dấu răng và dấu hôn, chuyện này Ngôn Vô Trạm dự định hoàn toàn chôn dấu đi, đến chết hắn cũng sẽ không nói ra.
Đừng nói tìm Hoằng Nghị gây phiền phức, Hoằng Nghị không nhớ ra, hắn đã cám ơn trời đất.
Ngôn Vô Trạm ngủ ở bên trong, muốn vượt qua Hoằng Nghị xuống giường là món chuyện khó khăn, hắn vừa phải nhịn xuống lưng đau eo nhức, vừa phải cẩn thận không để đụng vào Hoằng Nghị, chờ hắn an toàn bước xuống đất, hắn cũng toát mồ hôi rồi. . . . . .
Quần áo rải rác cạnh giường, Ngôn Vô Trạm cũng không phân biệt rõ cái nào là của hắn, hình thể hắn và Hoằng Nghị gần như nhau, hắn tùy tiện nhặt lên một cái liền khoát lên người, chờ hắn mặc xong áo lót chuẩn bị chạy ra ngoài, trong lúc vô tình vừa ngẩng đầu dọa hắn sợ đến giật mình một cái. . . . . .
Hoằng Nghị không biết từ lúc nào đã tỉnh rồi.
Y đang cả mặt âm trầm ngồi ở đó nhìn hắn, thân thể cường tráng của Hoằng Nghị lộ ra ngoài, chăn giường trượt xuống vừa vặn che một bên đùi, bụng dưới mơ hồ lộ ra một mảng bóng tối, dáng vẻ kia muốn hút người cỡ nào thì hút người cỡ đó. . . . . . Quyến rũ và mê hoặc đầy nam tính.
Nhưng Ngôn Vô Trạm hiện giờ làm gì có tâm tình thưởng thức, nhìn thấy Hoằng Nghị tỉnh lại, lưng hắn đều nổi lên gió lạnh, còn thiếu một chút là hắn có thể đi rồi. . . . . .
Có điều trước mắt, hối hận cũng không kịp, người kia nhìn Hoằng Nghị, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, chờ lúc hắn mở miệng, bộ dáng hắn cùng với bình thường cũng không khác nhau quá nhiều.
Giống như là chưa xảy ra chuyện gì, hắn ung dung chậm rãi nở nụ cười với Hoằng Nghị, sau đó rất tự nhiên nhặt lên quần áo của mình, "Cái này, tối qua ngươi uống hơi nhiều, ta đưa ngươi về, đầu ngươi đau không? Có cần ta bảo người đem một chén canh giải rượu tới không?"Lạc Cẩn giỏi đóng kịch, Ngôn Vô Trạm cũng không kém chút nào, dù trong lòng đang đánh trống, nhưng người kia lại mặt không sợ, tai không đỏ nói xong lời nói dối này. . . . . .
Không biết có phải ảo giác hay không, Ngôn Vô Trạm cảm thấy, hắn nói xong, sắc mặt Hoằng Nghị càng khó coi hơn. . . . . .
"Trời còn sớm, ngươi ngủ trước, đúng rồi, ta tối qua qua đêm ở đây\, nhưng ta không ngủ trên giường, ngươi có thể yên tâm." Người kia nói xong, còn có thể thầm nở nụ cười, biểu hiện của hắn rất hoàn mỹ.
Ra hiệu Hoằng Nghị tiếp tục nghỉ ngơi, Ngôn Vô Trạm xoay người rời đi, có điều mới xoay được nửa người, cánh tay của hắn đã bị Hoằng Nghị kéo lại, người kia bất đắc dĩ nhướng mắt, trong lòng rên rỉ kêu vang, chớp mắt tiếp theo, hắn đã bị Hoằng Nghị ném lại lên giường.
Hoằng Nghị chính là ném.
Y một tay kéo cổ tay người kia, một tay khác nâng eo hắn, trực tiếp liền đẩy hắn ngã về chỗ tối qua hắn nằm. . . . . .
Bị làm đến eo đau chân run, người kia lần này một chút phòng bị cũng không có, hắn rên lên một tiếng, ôm lấy eo liền bất động. . . . . . Có phải là té gãy rồi không. . . . . .
"Tối hôm qua, làm sao?" Giọng nói Hoằng Nghị lạnh đến muốn chết.
"Không sao cả, ngươi uống say mà thôi." Ngôn Vô Trạm trừng hai mắt nói dối, sau đó còn cây ngay không sợ chết đứng hỏi ngược lại Hoằng Nghị, "Ngươi đẩy ta làm gì?!"
"Một lần cuối." Hoằng Nghị nói nhỏ, nhiệt độ trong giọng nói hạ xuống thấp nhất.
Y cho Ngôn Vô Trạm một cơ hội cuối cùng.
Ánh mắt doạ người này của y, còn có nhắc nhở trong giọng nói khiến người kia mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng hắn vẫn cứng miệng, chết không thừa nhận. . . . . .
"Không sao cả, ngươi uống say rồi, ta đưa ngươi về. . . . . ."
Nấm đấm của Hoằng Nghị kê sát chóp mũi người kia, trước khi hắn nói hết lời, mạnh mẽ nện xuống giường. . . . . . Ngôn Vô Trạm im miệng.
Ánh mắt đi theo ánh mặt lạnh như băng của Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm nhìn thấy thân thể trần trụi hoàn mỹ của Hoằng Nghị, sau đó hai luồng ánh sáng sát bén kia chuyển về phía cổ hắn. . . . . .
Người kia theo bản năng che kín, không cần nghĩ cũng biết ở đó có cái gì.
Cách làm ngày hôm qua kia của Hoằng Nghị, không để lại dấu mới là lạ.
Hắn ngay cả chỗ để nói dối cũng không có, hắn cũng không thể nói với Hoằng Nghị, bọn họ tối qua lại thật ra là cởi trần tán gẫu. . . . . .
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng này chỉ còn kỳ quái.
Cứ như vậy im lặng đối diện, chỉ chốc lát sau, Hoằng Nghị đột nhiên lắc lắc đầu, Ngôn Vô Trạm biết hiện giờ đầu y nhất định là đau như búa bổ, ai bảo y uống nhiều rượu như vậy, còn làm lâu như vậy, không đau mới là lạ. . . . . .
Có điều phản ứng của Hoằng Nghị cũng không lớn như người kia suy nghĩ, y lắc lắc hai cái, ánh mắt sắc bén kia lại bắn tới, Ngôn Vô Trạm lập tức liền cứng đờ bất động. . . . . .
"Làm rồi?" Hoằng Nghị hỏi.
Tình cảnh này, giống như đã từng trải qua, Ngôn Vô Trạm nhớ tới sáng hôm đó ở Lạc Phủ, Hoằng Nghị cũng hỏi như vậy. . . . . .
Hắn cũng nhớ tới, lúc đó hắn rất hung hăng trêu đùa Hoằng Nghị.
Thế nhưng hiện giờ, Ngôn Vô Trạm lắc đầu, "Không có, có điều Hoằng thiếu gia ngươi lại khiến ta cực khổ quá chừng, phiền ngươi lần sau uống say rồi đừng lại xuất hiện ở trước mặt ta, ta lớn tuổi rồi, không chịu được hành hạ của ngươi."
Ngôn Vô Trạm bình thản, ung dung nói, thuận tiện còn không chút dấu vết giải thích dấu ấn trên người hắn, hắn muốn Hoằng Nghị hiểu lầm rằng thật ra bọn họ cái gì cũng chưa xảy ra, tình huống giống như lần trước. . . . . . Y chỉ uống say mà thôi.
Đây là đáp án lần trước Hoằng Nghị vẫn muốn nghe thấy nhưng trước sau không thể nghe được, nhưng lần này Ngôn Vô Trạm nói xong, Hoằng Nghị lại thật lâu không có phản ứng. . . . . .
Sau đó, y đột nhiên nắm lấy mắt cá chân người kia, hung hăng nhấc lên trên, Ngôn Vô Trạm eo nhức lưng đau, hai cái chân này càng đã sớm không còn sức lực, thật ra lần này hắn tránh được, thế nhưng thân thể thật sự không phối hợp, hắn chỉ có thể hít vào một ngụm khí lạnh, bị Hoằng Nghị tách chân ra. . . . . .
Đầu gối Hoằng Nghị đặt giữa đùi hắn, nhắm ngay giữa, y dùng sức đẩy tới trước, chỗ đó của người kia sử dụng quá nhiều, tới giờ còn sưng lên, vừa bị Hoằng Nghị đụng vào, cảm giác nóng hừng hực. . . . . .
Người kia cau mày, đôi chân đau mỏi đang kêu gào, chỗ ở giữa kia càng chịu không nổi một chút hành hạ, hắn khổ sở hít khí hai cái, không cớ sức đá người, hắn chỉ có thể bảo Hoằng Nghị buông tay, "Thả ta ra. . . . . ."
Hắn muốn kêu đau, nhưng kêu đau không phải sẽ lộ ra. . . . . .
Nói phân nửa lại nín lại, người kia bắt đầu cố gắng thoát khỏi tay Hoằng Nghị, nhưng thời điểm này, Hoằng Nghị lại bất động. . . . . .
Y đang cúi đầu nhìn chỗ mình vừa đẩy tới, Ngôn Vô Trạm không biết y đang nhìn cái gì, có điều rất nhanh, đáp án liền truyền tới rồi. . . . . .
Sau khi đầu gối Hoằng Nghị rời đi, chỗ từng bị y chạm qua ẩm ướt lành lạnh. . . . . .
Lại hít một ngụm khí lạnh, người kia biết đó là gì rồi. . . . . .
Hôm qua hắn ngủ lúc nào cũng không biết, vì vậy thứ gì đó trong thân thể một chút cũng không lấy ra, đến giờ vẫn còn tràn đầy. . . . . .
Hoằng Nghị nhíu mày, đối diện với người kia, "Làm rồi?"
Ngôn Vô Trạm cắn răng, hắn chết cũng không thể thừa nhận chuyện này, "Không có."
Dứt lời, nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống, mặt Hoằng Nghị âm trầm nhìn hắn chốc lát, đột nhiên liền đi nắm lấy quần hắn. . . . . .
Ngôn Vô Trạm im lặng sợ hãi, hắn vội vàng nắm lấy lưng quần của mình, tình huống bên trong 'muôn màu muôn vẻ', hắn không thể để Hoằng Nghị nhìn thấy. . . . . .
Nhưng hành động giấu đầu hở đuôi này của hắn, lại khiến Hoằng Nghị một lần nữa nhìn về phía hắn.
...............
Người kia đang ngủ say bị y làm tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy gương mặt lạnh như băng kia phóng to trong mắt, Ngôn Vô Trạm muốn chống cự, nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng thở dốc trầm thấp. . . . . .
Hắn bị lay tỉnh, lại bị làm đến mê man, giữa nhiều lần tỉnh lại, đều thấy Hoằng Nghị bên kia cần cù cày cấy. . . . . .
Trong lúc ý thức mơ hồ, người kia không biết sao muốn nói một câu. . . . . . Có cố nữa hắn cũng không thể mang thai, Hoằng Nghị đây là làm gì chứ. . . . . . Không biết còn tưởng Hoằng lão gia bắt y ôm cháu.
Ngôn Vô Trạm cảm thấy, hắn có thể là bị Hoằng Nghị ép điên rồi, nếu không sao lại nghĩ tới chuyện này chứ. . . . . .
Đến cuối cùng hắn hoàn toàn ngủ đi lúc nào, Ngôn Vô Trạm cũng không rõ, có điều hôm sau, hắn so với Hoằng Nghị lại dậy sớm hơn.
Nhìn thấy thân thể trần trụi của hai người, người kia đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ôm đầu rên rỉ, sự việc đã thoát khỏi khống chế của hắn, còn là việc không nhỏ. . . . . .
Hoằng Nghị không thích tiếp xúc với đàn ông, vì vậy Ngôn Vô Trạm cố sức ngăn cản, hắn không muốn thấy dáng vẻ căm ghét của Hoằng Nghị sau khi tỉnh rượu.Y uống say rồi, bắt đầu không biết chừng mực, bao gồm cả sở thích của mình cũng quên, Ngôn Vô Trạm chưa từng dây dưa với y, nhưng trong lòng hắn lại cho rằng bọn họ sẽ giống như lần trước, có lẽ sẽ có chút chuyện quá đáng, nhưng cùng lắm là hôn môi hay ôm ấp, chính vì có kinh nghiệm lần trước, Ngôn Vô Trạm lần này xem nhẹ. . . . . .
Hắn vạn lần không ngờ, bọn họ cuối cùng lại làm tới cùng. . . . . .
Đến giờ hắn cũng không dám tin, thế nhưng những thứ này thật sự đã xảy ra.
Nhìn thử mặt Hoằng Nghị ngay cả lúc ngủ cũng cứng nhắc, Ngôn Vô Trạm cũng không còn đường lừa mình dối người, Ngôn Vô Trạm đời này không sợ trời không sợ đất, thế nhưng hiện giờ, hắn lại lo sợ. . . . . .
Hắn đang nghĩ, sau khi Hoằng Nghị tỉnh lại sẽ tự thiến, hay là giết hắn.
Hắn cảm thấy, độ khả thi của cái sau khá lớn.
Dĩ nhiên, Hoằng Nghị không giết được hắn, thế nhưng suy nghĩ kia Hoằng Nghị nhất định sẽ có.
Hắn mới là người bị ép buộc bị tổn hại kia, nhưng người nơm nớp lo sợ, lo lắng lung tung một hồi lại là hắn, thế giới này quả thật không còn công lý mà.
Có điều so với cái này, thoát khỏi hiện trường mới là quan trọng.
Thua thiệt này hắn nhận, xoá sạch dấu răng và dấu hôn, chuyện này Ngôn Vô Trạm dự định hoàn toàn chôn dấu đi, đến chết hắn cũng sẽ không nói ra.
Đừng nói tìm Hoằng Nghị gây phiền phức, Hoằng Nghị không nhớ ra, hắn đã cám ơn trời đất.
Ngôn Vô Trạm ngủ ở bên trong, muốn vượt qua Hoằng Nghị xuống giường là món chuyện khó khăn, hắn vừa phải nhịn xuống lưng đau eo nhức, vừa phải cẩn thận không để đụng vào Hoằng Nghị, chờ hắn an toàn bước xuống đất, hắn cũng toát mồ hôi rồi. . . . . .
Quần áo rải rác cạnh giường, Ngôn Vô Trạm cũng không phân biệt rõ cái nào là của hắn, hình thể hắn và Hoằng Nghị gần như nhau, hắn tùy tiện nhặt lên một cái liền khoát lên người, chờ hắn mặc xong áo lót chuẩn bị chạy ra ngoài, trong lúc vô tình vừa ngẩng đầu dọa hắn sợ đến giật mình một cái. . . . . .
Hoằng Nghị không biết từ lúc nào đã tỉnh rồi.
Y đang cả mặt âm trầm ngồi ở đó nhìn hắn, thân thể cường tráng của Hoằng Nghị lộ ra ngoài, chăn giường trượt xuống vừa vặn che một bên đùi, bụng dưới mơ hồ lộ ra một mảng bóng tối, dáng vẻ kia muốn hút người cỡ nào thì hút người cỡ đó. . . . . . Quyến rũ và mê hoặc đầy nam tính.
Nhưng Ngôn Vô Trạm hiện giờ làm gì có tâm tình thưởng thức, nhìn thấy Hoằng Nghị tỉnh lại, lưng hắn đều nổi lên gió lạnh, còn thiếu một chút là hắn có thể đi rồi. . . . . .
Có điều trước mắt, hối hận cũng không kịp, người kia nhìn Hoằng Nghị, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, chờ lúc hắn mở miệng, bộ dáng hắn cùng với bình thường cũng không khác nhau quá nhiều.
Giống như là chưa xảy ra chuyện gì, hắn ung dung chậm rãi nở nụ cười với Hoằng Nghị, sau đó rất tự nhiên nhặt lên quần áo của mình, "Cái này, tối qua ngươi uống hơi nhiều, ta đưa ngươi về, đầu ngươi đau không? Có cần ta bảo người đem một chén canh giải rượu tới không?"Lạc Cẩn giỏi đóng kịch, Ngôn Vô Trạm cũng không kém chút nào, dù trong lòng đang đánh trống, nhưng người kia lại mặt không sợ, tai không đỏ nói xong lời nói dối này. . . . . .
Không biết có phải ảo giác hay không, Ngôn Vô Trạm cảm thấy, hắn nói xong, sắc mặt Hoằng Nghị càng khó coi hơn. . . . . .
"Trời còn sớm, ngươi ngủ trước, đúng rồi, ta tối qua qua đêm ở đây\, nhưng ta không ngủ trên giường, ngươi có thể yên tâm." Người kia nói xong, còn có thể thầm nở nụ cười, biểu hiện của hắn rất hoàn mỹ.
Ra hiệu Hoằng Nghị tiếp tục nghỉ ngơi, Ngôn Vô Trạm xoay người rời đi, có điều mới xoay được nửa người, cánh tay của hắn đã bị Hoằng Nghị kéo lại, người kia bất đắc dĩ nhướng mắt, trong lòng rên rỉ kêu vang, chớp mắt tiếp theo, hắn đã bị Hoằng Nghị ném lại lên giường.
Hoằng Nghị chính là ném.
Y một tay kéo cổ tay người kia, một tay khác nâng eo hắn, trực tiếp liền đẩy hắn ngã về chỗ tối qua hắn nằm. . . . . .
Bị làm đến eo đau chân run, người kia lần này một chút phòng bị cũng không có, hắn rên lên một tiếng, ôm lấy eo liền bất động. . . . . . Có phải là té gãy rồi không. . . . . .
"Tối hôm qua, làm sao?" Giọng nói Hoằng Nghị lạnh đến muốn chết.
"Không sao cả, ngươi uống say mà thôi." Ngôn Vô Trạm trừng hai mắt nói dối, sau đó còn cây ngay không sợ chết đứng hỏi ngược lại Hoằng Nghị, "Ngươi đẩy ta làm gì?!"
"Một lần cuối." Hoằng Nghị nói nhỏ, nhiệt độ trong giọng nói hạ xuống thấp nhất.
Y cho Ngôn Vô Trạm một cơ hội cuối cùng.
Ánh mắt doạ người này của y, còn có nhắc nhở trong giọng nói khiến người kia mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng hắn vẫn cứng miệng, chết không thừa nhận. . . . . .
"Không sao cả, ngươi uống say rồi, ta đưa ngươi về. . . . . ."
Nấm đấm của Hoằng Nghị kê sát chóp mũi người kia, trước khi hắn nói hết lời, mạnh mẽ nện xuống giường. . . . . . Ngôn Vô Trạm im miệng.
Ánh mắt đi theo ánh mặt lạnh như băng của Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm nhìn thấy thân thể trần trụi hoàn mỹ của Hoằng Nghị, sau đó hai luồng ánh sáng sát bén kia chuyển về phía cổ hắn. . . . . .
Người kia theo bản năng che kín, không cần nghĩ cũng biết ở đó có cái gì.
Cách làm ngày hôm qua kia của Hoằng Nghị, không để lại dấu mới là lạ.
Hắn ngay cả chỗ để nói dối cũng không có, hắn cũng không thể nói với Hoằng Nghị, bọn họ tối qua lại thật ra là cởi trần tán gẫu. . . . . .
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng này chỉ còn kỳ quái.
Cứ như vậy im lặng đối diện, chỉ chốc lát sau, Hoằng Nghị đột nhiên lắc lắc đầu, Ngôn Vô Trạm biết hiện giờ đầu y nhất định là đau như búa bổ, ai bảo y uống nhiều rượu như vậy, còn làm lâu như vậy, không đau mới là lạ. . . . . .
Có điều phản ứng của Hoằng Nghị cũng không lớn như người kia suy nghĩ, y lắc lắc hai cái, ánh mắt sắc bén kia lại bắn tới, Ngôn Vô Trạm lập tức liền cứng đờ bất động. . . . . .
"Làm rồi?" Hoằng Nghị hỏi.
Tình cảnh này, giống như đã từng trải qua, Ngôn Vô Trạm nhớ tới sáng hôm đó ở Lạc Phủ, Hoằng Nghị cũng hỏi như vậy. . . . . .
Hắn cũng nhớ tới, lúc đó hắn rất hung hăng trêu đùa Hoằng Nghị.
Thế nhưng hiện giờ, Ngôn Vô Trạm lắc đầu, "Không có, có điều Hoằng thiếu gia ngươi lại khiến ta cực khổ quá chừng, phiền ngươi lần sau uống say rồi đừng lại xuất hiện ở trước mặt ta, ta lớn tuổi rồi, không chịu được hành hạ của ngươi."
Ngôn Vô Trạm bình thản, ung dung nói, thuận tiện còn không chút dấu vết giải thích dấu ấn trên người hắn, hắn muốn Hoằng Nghị hiểu lầm rằng thật ra bọn họ cái gì cũng chưa xảy ra, tình huống giống như lần trước. . . . . . Y chỉ uống say mà thôi.
Đây là đáp án lần trước Hoằng Nghị vẫn muốn nghe thấy nhưng trước sau không thể nghe được, nhưng lần này Ngôn Vô Trạm nói xong, Hoằng Nghị lại thật lâu không có phản ứng. . . . . .
Sau đó, y đột nhiên nắm lấy mắt cá chân người kia, hung hăng nhấc lên trên, Ngôn Vô Trạm eo nhức lưng đau, hai cái chân này càng đã sớm không còn sức lực, thật ra lần này hắn tránh được, thế nhưng thân thể thật sự không phối hợp, hắn chỉ có thể hít vào một ngụm khí lạnh, bị Hoằng Nghị tách chân ra. . . . . .
Đầu gối Hoằng Nghị đặt giữa đùi hắn, nhắm ngay giữa, y dùng sức đẩy tới trước, chỗ đó của người kia sử dụng quá nhiều, tới giờ còn sưng lên, vừa bị Hoằng Nghị đụng vào, cảm giác nóng hừng hực. . . . . .
Người kia cau mày, đôi chân đau mỏi đang kêu gào, chỗ ở giữa kia càng chịu không nổi một chút hành hạ, hắn khổ sở hít khí hai cái, không cớ sức đá người, hắn chỉ có thể bảo Hoằng Nghị buông tay, "Thả ta ra. . . . . ."
Hắn muốn kêu đau, nhưng kêu đau không phải sẽ lộ ra. . . . . .
Nói phân nửa lại nín lại, người kia bắt đầu cố gắng thoát khỏi tay Hoằng Nghị, nhưng thời điểm này, Hoằng Nghị lại bất động. . . . . .
Y đang cúi đầu nhìn chỗ mình vừa đẩy tới, Ngôn Vô Trạm không biết y đang nhìn cái gì, có điều rất nhanh, đáp án liền truyền tới rồi. . . . . .
Sau khi đầu gối Hoằng Nghị rời đi, chỗ từng bị y chạm qua ẩm ướt lành lạnh. . . . . .
Lại hít một ngụm khí lạnh, người kia biết đó là gì rồi. . . . . .
Hôm qua hắn ngủ lúc nào cũng không biết, vì vậy thứ gì đó trong thân thể một chút cũng không lấy ra, đến giờ vẫn còn tràn đầy. . . . . .
Hoằng Nghị nhíu mày, đối diện với người kia, "Làm rồi?"
Ngôn Vô Trạm cắn răng, hắn chết cũng không thể thừa nhận chuyện này, "Không có."
Dứt lời, nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống, mặt Hoằng Nghị âm trầm nhìn hắn chốc lát, đột nhiên liền đi nắm lấy quần hắn. . . . . .
Ngôn Vô Trạm im lặng sợ hãi, hắn vội vàng nắm lấy lưng quần của mình, tình huống bên trong 'muôn màu muôn vẻ', hắn không thể để Hoằng Nghị nhìn thấy. . . . . .
Nhưng hành động giấu đầu hở đuôi này của hắn, lại khiến Hoằng Nghị một lần nữa nhìn về phía hắn.
...............
Tác giả :
Lạc Dận