Ngự Hoàng
Chương 138: Bữa cơm đầu tiên
Ngôn Vô Trạm không ngờ tới, mọi người lại toàn bộ đều ở đây rồi.
Bắc Thần, Lạc Cẩn, Hoằng Nghị, ngay cả Mộ Bạch đều ở đây.
Bầu không khí trong phòng vốn cũng không tốt là bao, không phải ngồi im một mình thì là nhỏ giọng trao đổi, nhưng sau khi nhìn thấy Ngôn Vô Trạm, cả bầu không khí càng trở nên quái dị...
Mọi người đang nhìn hắn, ánh mắt kia khiến cả người Ngôn Vô Trạm có chút không dễ chịu.
Hắn không động đậy, liền đứng tại cửa.
Bên trong cùng bên ngoài giằng co, Mộ Bạch nhìn qua nhìn lại, thấy bọn họ giống tảng đá, không phản ứng như vậy liền không nhịn được cười trộm.
Y biết bọn họ đang nhìn cái gì.
Người này không thay đổi, thế nhưng thân phận lại đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, dù gặp lại, bọn họ cũng không có cách nào đối xử với hắn giống như trước kia vậy.
Lúc Ngôn Vô Trạm chưa tới, bọn họ còn không nghĩ đến, bây giờ hắn vừa xuất hiện, vấn đề nghiêm trọng này đồng thời nảy ra trong đầu mấy người.
Cố gắng khiến cho nụ cười của mình không vui sướng như vậy, Mộ Bạch thoải mái đứng lên, liền hướng về phía người kia cung kính làm lễ, y muốn đại diện cho bọn họ, "Hoàng thượng thánh an."
Ngôn Vô Trạm không có tình cảm gì 'Ừm' một tiếng, liền không có đoạn sau.
Một tiếng hoàng thượng này, một lời đáp lại ngắn gọn này khiến bầu không khí trong phòng trở nên quỷ dị.
Mộ Bạch không hề thu lại vui sướng trên sự đau khổ của người khác trong nụ cười, y xem bọn họ làm sao bây giờ...
Thật ra y lại muốn nói, ngẩn ra làm gì, thấy hoàng thượng còn không quỳ xuống, sau đó Mộ Bạch chuyển ánh mắt sang Hoài Viễn, nhiệm vụ nặng nề này giao cho hắn...
Y nháy mắt với hắn, lúc này không trả thù bọn họ, còn đợi khi nào?
Mộ Bạch biết Hoài Viễn vẫn nhìn mấy người bọn họ không vừa mắt.
Có điều Hoài Viễn bên này còn chưa mở miệng, Lạc Cẩn liền đứng lên, y chỉnh chỉnh ống tay áo, học dáng vẻ của Mộ Bạch, hào phóng hướng về phía người kia làm lễ, "Thảo dân Lạc Cẩn, bái kiến hoàng thượng."
Ngôn Vô Trạm không ngờ Lạc Cẩn sẽ đứng lên trước tiên, có điều nhìn quanh toàn cảnh, cũng chỉ có y là thích hợp nhất, người kia vẫn không có biểu hiện gì, lần nữa 'Ừm' một tiếng.
Ngôn Vô Trạm trước sau "Ừm" như vậy lại không có động tác gì tiếp, liền đại biểu chuyện này vẫn chưa kết thúc, Bắc Thần nhíu mày nhìn hắn, tuy rằng y rất yêu thích người kia ư ư a a, nhưng không phải thời điểm như thế này...
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Bắc Thần, người trước sau coi trời bằng vung này lại giống như bố thí chuyển ánh mắt về phía y. Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp, Bắc Thần ực một tiếng nuốt nước miếng một cái...Ai ya, hắn đang chờ y làm lễ.
Nếu ở đây chỉ có hai người bọn họ, Bắc Thần hiện giờ đã sớm chạy tới hung hăng hôn hắn hai cái, tiếc là những người không liên quan ở đây nhiều lắm, người kia lại là hoàng thượng, nên cho mặt mũi cũng là đúng...
Hơn nữa, thân phận của hắn sau khi tỏ rõ, ở trước mặt người khác thái độ của y đối với hắn nhất định phải có chút thu lại, nghĩ tới đây, Bắc Thần nhất thời hiện lên một gương mặt mướp đắng...
Y chậm rì rì đứng dậy, cái ghế ở trên đất dùng sức trượt đi, phát ra tiếng động chói tai, cái miệng thúi kia của Bắc Thần, lời nói thô tục gì cũng có thể nói ra, nhưng đột nhiên bảo y gọi hắn hoàng thượng, đầu lưỡi kia làm sao thốt ra, làm sao kỳ quái.
Ngập ngừng nửa ngày, Bắc Thần khó chịu bày ra tư thế, y không dễ dàng quyết định hướng về phía Ngôn Vô Trạm làm lễ, người kia lại cũng không quay đầu, trực tiếp vào phòng, đĩnh đạc đi qua trước mặt y...
"Miễn lễ." Mắt Ngôn Vô Trạm nhìn thẳng, nói.
Hai chân mày Bắc Thần cùng nhướng cao rồi, cái tên này là đang cố ý có phải không?
Y nhìn Mộ Bạch, cái tên này nhất định là cố ý có phải không?!
Đối với tra hỏi không lời của Bắc Thần, Mộ Bạch lại là vẻ mặt cười thầm ngồi xuống, hắn ra hiệu người làm có thể phục vụ.
Chỗ bọn họ hiện đang ở, là biệt viện của Mộ Bạch, cách Song Lang Thành cứu người kia ra không xa lắm, chỗ này rất bí mật, Phó Đông Lưu sẽ không dễ dàng tìm tới như vậy. Đương nhiên cho dù y biết, tạm thời cũng sẽ không có thêm hành động, hai bên bọn họ song đều cần thời gian nghỉ ngơi, để chờ đón chuyện tiếp theo.
Hiện giờ lại đánh nhau, tuyệt đối là lựa chọn không sáng suốt.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn sáng dọn xong, Ngôn Vô Trạm không động đậy, mà dùng giọng nói cứng nhắc kia nói một câu, "Dùng bữa đi."
Mọi người nhận được mệnh lệnh, liền bắt đầu ăn màn thầu của mình, có điều đang ăn, Bắc Thần cảm thấy không đúng, y cau mày nhìn người kia không động đậy, giây lát, hỏi hắn, "Ngươi không ăn, là đang bắt chúng ta thử độc?"
Y vừa hỏi, mọi người liền dừng lại, người kia, mặt không đổi nhìn về phía Bắc Thần, sau đó, không nặng không nhẹ "Ừm" một tiếng.
Hắn chính là bắt y thử độc, Bắc Thần y có thể làm gì?
Đón lấy ánh mắt khiêu khích của người kia, Bắc Thần dùng sức gật đầu một cái, được, ngươi lợi hại.
Y không dám làm gì, tiếp tục gặm màn thầu của mình, có điều chờ lúc Ngôn Vô Trạm chuẩn bị bắt đầu ăn, Bắc Thần nhai màn thầu hừ lạnh một tiếng, "Nói vậy, nếu ta hạ độc ở trên đũa, vậy ngươi không cần biết ăn gì, đều sẽ chết."
Bắc Thần nói xong, cháo trong miệng Mộ Bạch suýt chút nữa phun ra, hắn cực khổ đem cháo vọt tới xoang mũi hút trở lại, bọn họ không cần đùa như vậy, sẽ lấy mạng người...
Ngôn Vô Trạm nghe xong, vẫn không có phản ứng gì quá lớn, hắn gật gật đầu, dáng vẻ hiểu biết, sau đó mắt người kia nhìn Bắc Thần, hơi hướng về phía Hoài Viễn nghiêng đầu, "Đến lấy đũa của hắn tới."Bắc Thần "Hả?" một tiếng, lúc này Hoài Viễn đã mặt lạnh đi tới trước mặt y, đôi đũa trong tay cứ như vậy bị rút đi, Bắc Thần không thể giải thích nhìn bàn tay trống rỗng của mình, y thầm nói cái tên này không phải định không cho y ăn chứ?
Lập tức, hắn nghe thấy lạch cạch hai tiếng, quay đầu lại, trước mặt y lại thêm một đôi đũa, dù là giống nhau, nhưng cũng không phải đôi vừa rồi kia của y, đây là đôi của Ngôn Vô Trạm còn chưa dùng tới.
Mà đôi của y, đang được Ngôn Vô Trạm cầm trong tay... Hắn đang dùng đôi đũa kia gắp đồ ăn.
Bắc Thần kinh ngạc há hốc mồm, có điều rất nhanh y liền vui vẻ cầm lấy đôi đũa Ngôn Vô Trạm ném tới đưa vào trong miệng, Bắc Thần cắn hai thanh gỗ cười, dù có độc, y cũng vui vẻ bị độc chết...
"Lần sau, đem độc quét ở ngoài miệng." Đang ăn, Lạc Cẩn đột nhiên nói một câu như vậy.
Mọi người nhìn sang, nhưng trên mặt Lạc Cẩn lại không có biểu hiện dư thừa, vẫn là dáng vẻ ôn hòa kia, nhưng sau khi bọn họ thu lại ánh mắt, Lạc Cẩn đột nhiên nhìn về phía người kia...
Sau đó, y rất chậm rãi cắn màn thầu một cái, y không ăn, mà cắn ở giữa hàm răng.
Ngôn Vô Trạm trong nháy mắt hiểu rõ ý Lạc Cẩn, y là nói, muốn quét độc trên môi của y, như vậy, hắn muốn không trúng độc, chỉ có thể ăn thứ trong miệng Lạc Cẩn...
Trên môi có độc, thì không thể miệng đối miệng, như vậy...
Hình ảnh thoáng hiện trong đầu khiến người kia suýt chút nữa bị cháo làm nghẹn, hắn lập tức thu lại ánh mắt, tiếp tục nghiêm mặt ăn cơm, nhưng trong lòng lại có điểm không thể nào bình tĩnh...
Ngôn Vô Trạm chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, hắn sẽ cùng mấy người bọn họ ngồi cùng một bàn, ăn cùng một bữa cơm như vậy, đây không chỉ là đối với hắn, đối với bất kỳ ai mà nói đều là một chuyện xưa nay chưa từng có.
Nhưng việc này thật sự đã xảy ra, còn kết thúc rất hài hòa.
Cho nên nói, thế gian này không có gì là không thể.
Sự việc hiện giờ phát triển đến nước này, Ngôn Vô Trạm đã không còn đường lui, việc khẩn cấp trước mắt là hắn phải lập tức trở về đế đô, trước đám người Phó Đông Lưu.
Nhưng chuyện này đã vỡ lở ra, lặng lẽ trở về, độ khả thi cơ bản không lớn, Phó Đông Lưu vẫn sẽ giữa đường ra tay với hắn, vì vậy, Ngôn Vô Trạm cuối cùng sợ là phải đánh về đế đô.
Quãng đường còn lại không tính là xa, nhưng nhất định gian nguy, người hắn sắp xếp ở khắp nơi không ít, nhưng những người này vẫn thiếu rất nhiều. Vì vậy hắn vẫn phải dựa vào mấy tên này.
Bữa sáng qua đi, ngay lúc Mộ Bạch hỏi dò ý Ngôn Vô Trạm, người kia liền thẳng thắn nói rõ.
Hắn cần phải trở về, cũng cần sự giúp đỡ của bọn họ.
Không còn người ngoài, mấy vị này cũng không cần che giấu tiếp, Bắc Thần gác hai chân hắn lên, cà lơ phất phơ lắc chân, Lạc Cẩn lại là dáng vẻ muốn cười không cười vuốt ngọc bội bên hông, trong mấy người này chỉ có Hoằng Nghị là thành thật nhất, y chẳng hề làm gì cả, chỉ nhắm mắt lại, dáng vẻ kia thật giống như là muốn ngủ thiếp đi...Bọn họ đây là đang thừa nước đục thả câu rồi.
Người kia không vội, hắn chậm rãi uống một hớp trà, cảm nhận được ánh mắt của Hoài Viễn, hắn không chút dấu vết lắc đầu, ra hiệu y bình tĩnh đừng nóng.
Sau một chốc, Bắc Thần sắp trượt xuống đất mới hơi điều chỉnh tư thế ngồi, ánh mắt sáng láng kia cuối cùng cũng chuyển hướng về phía Ngôn Vô Trạm...
"Theo lý, nể mặt Mộc Nhai, vướng bận này, ta nhất định sẽ giúp, nhưng mà..." Bắc Thần nói xong nhìn Mộ Bạch một cái, vừa bắt đầu bọn họ liền tỏ rõ lập trường, là đứng về phía Ngôn Vô Trạm. Thế nhưng y chỉ đồng ý bảo vệ và trợ giúp Ngôn Vô Trạm, chưa nói bán mạng giúp hắn, "Mấy người bọn ta cũng không phải người trong triều, mấy chuyện xấu trong đó, cũng không ai muốn chui đầu vào, cái gì thăng quan tiến chức đối với bọn ta mà nói, một chút hứng thú cũng không có, cho dù vàng bạc, châu báu gì đó, tại hạ bất tài, tin rằng thứ trong cung có, Liệt Long Trại ta đều có, hai vị kia sợ là cũng như vậy."
Hai người khác không tiếp lời, cũng coi như đồng ý với Bắc Thần, thấy vậy, Bắc Thần liền tiếp tục...
"Dưới gầm trời này, người có thể nhờ cậy chúng ta không nhiều. Người có thể khiến chúng ta chung tay dốc sức giúp đỡ, cho đến bây giờ còn chưa xuất hiện."
Lời Bắc Thần nói là sự thật, mấy người bọn họ, ai mà không phải nhân vật lợi hại, một tay che trời, tuy bối cảnh Hoằng Nghị nhìn có vẻ yếu kém, nhưng y có thể cùng Lạc Cẩn tranh đấu nhiều năm như vậy, cũng không phải là đơn giản. Có thể nhận được sự giúp đỡ của bọn họ, Ngôn Vô Trạm vô hình liền được một trợ giúp mạnh mẽ. Một bảo đảm toàn vẹn.
Nói khoa trương một chút, có thể cả giang hồ đều đứng phía sau hắn rồi.
Dù không phải vậy, cũng không kém bao nhiêu.
Lấy thân phận, địa vị của bọn họ, bọn họ dựa vào cái gì phải giúp hắn, phải mạo hiểm... lấy cơ nghiệp của mình ra đặt cược.
..............
Bắc Thần, Lạc Cẩn, Hoằng Nghị, ngay cả Mộ Bạch đều ở đây.
Bầu không khí trong phòng vốn cũng không tốt là bao, không phải ngồi im một mình thì là nhỏ giọng trao đổi, nhưng sau khi nhìn thấy Ngôn Vô Trạm, cả bầu không khí càng trở nên quái dị...
Mọi người đang nhìn hắn, ánh mắt kia khiến cả người Ngôn Vô Trạm có chút không dễ chịu.
Hắn không động đậy, liền đứng tại cửa.
Bên trong cùng bên ngoài giằng co, Mộ Bạch nhìn qua nhìn lại, thấy bọn họ giống tảng đá, không phản ứng như vậy liền không nhịn được cười trộm.
Y biết bọn họ đang nhìn cái gì.
Người này không thay đổi, thế nhưng thân phận lại đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, dù gặp lại, bọn họ cũng không có cách nào đối xử với hắn giống như trước kia vậy.
Lúc Ngôn Vô Trạm chưa tới, bọn họ còn không nghĩ đến, bây giờ hắn vừa xuất hiện, vấn đề nghiêm trọng này đồng thời nảy ra trong đầu mấy người.
Cố gắng khiến cho nụ cười của mình không vui sướng như vậy, Mộ Bạch thoải mái đứng lên, liền hướng về phía người kia cung kính làm lễ, y muốn đại diện cho bọn họ, "Hoàng thượng thánh an."
Ngôn Vô Trạm không có tình cảm gì 'Ừm' một tiếng, liền không có đoạn sau.
Một tiếng hoàng thượng này, một lời đáp lại ngắn gọn này khiến bầu không khí trong phòng trở nên quỷ dị.
Mộ Bạch không hề thu lại vui sướng trên sự đau khổ của người khác trong nụ cười, y xem bọn họ làm sao bây giờ...
Thật ra y lại muốn nói, ngẩn ra làm gì, thấy hoàng thượng còn không quỳ xuống, sau đó Mộ Bạch chuyển ánh mắt sang Hoài Viễn, nhiệm vụ nặng nề này giao cho hắn...
Y nháy mắt với hắn, lúc này không trả thù bọn họ, còn đợi khi nào?
Mộ Bạch biết Hoài Viễn vẫn nhìn mấy người bọn họ không vừa mắt.
Có điều Hoài Viễn bên này còn chưa mở miệng, Lạc Cẩn liền đứng lên, y chỉnh chỉnh ống tay áo, học dáng vẻ của Mộ Bạch, hào phóng hướng về phía người kia làm lễ, "Thảo dân Lạc Cẩn, bái kiến hoàng thượng."
Ngôn Vô Trạm không ngờ Lạc Cẩn sẽ đứng lên trước tiên, có điều nhìn quanh toàn cảnh, cũng chỉ có y là thích hợp nhất, người kia vẫn không có biểu hiện gì, lần nữa 'Ừm' một tiếng.
Ngôn Vô Trạm trước sau "Ừm" như vậy lại không có động tác gì tiếp, liền đại biểu chuyện này vẫn chưa kết thúc, Bắc Thần nhíu mày nhìn hắn, tuy rằng y rất yêu thích người kia ư ư a a, nhưng không phải thời điểm như thế này...
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Bắc Thần, người trước sau coi trời bằng vung này lại giống như bố thí chuyển ánh mắt về phía y. Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp, Bắc Thần ực một tiếng nuốt nước miếng một cái...Ai ya, hắn đang chờ y làm lễ.
Nếu ở đây chỉ có hai người bọn họ, Bắc Thần hiện giờ đã sớm chạy tới hung hăng hôn hắn hai cái, tiếc là những người không liên quan ở đây nhiều lắm, người kia lại là hoàng thượng, nên cho mặt mũi cũng là đúng...
Hơn nữa, thân phận của hắn sau khi tỏ rõ, ở trước mặt người khác thái độ của y đối với hắn nhất định phải có chút thu lại, nghĩ tới đây, Bắc Thần nhất thời hiện lên một gương mặt mướp đắng...
Y chậm rì rì đứng dậy, cái ghế ở trên đất dùng sức trượt đi, phát ra tiếng động chói tai, cái miệng thúi kia của Bắc Thần, lời nói thô tục gì cũng có thể nói ra, nhưng đột nhiên bảo y gọi hắn hoàng thượng, đầu lưỡi kia làm sao thốt ra, làm sao kỳ quái.
Ngập ngừng nửa ngày, Bắc Thần khó chịu bày ra tư thế, y không dễ dàng quyết định hướng về phía Ngôn Vô Trạm làm lễ, người kia lại cũng không quay đầu, trực tiếp vào phòng, đĩnh đạc đi qua trước mặt y...
"Miễn lễ." Mắt Ngôn Vô Trạm nhìn thẳng, nói.
Hai chân mày Bắc Thần cùng nhướng cao rồi, cái tên này là đang cố ý có phải không?
Y nhìn Mộ Bạch, cái tên này nhất định là cố ý có phải không?!
Đối với tra hỏi không lời của Bắc Thần, Mộ Bạch lại là vẻ mặt cười thầm ngồi xuống, hắn ra hiệu người làm có thể phục vụ.
Chỗ bọn họ hiện đang ở, là biệt viện của Mộ Bạch, cách Song Lang Thành cứu người kia ra không xa lắm, chỗ này rất bí mật, Phó Đông Lưu sẽ không dễ dàng tìm tới như vậy. Đương nhiên cho dù y biết, tạm thời cũng sẽ không có thêm hành động, hai bên bọn họ song đều cần thời gian nghỉ ngơi, để chờ đón chuyện tiếp theo.
Hiện giờ lại đánh nhau, tuyệt đối là lựa chọn không sáng suốt.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn sáng dọn xong, Ngôn Vô Trạm không động đậy, mà dùng giọng nói cứng nhắc kia nói một câu, "Dùng bữa đi."
Mọi người nhận được mệnh lệnh, liền bắt đầu ăn màn thầu của mình, có điều đang ăn, Bắc Thần cảm thấy không đúng, y cau mày nhìn người kia không động đậy, giây lát, hỏi hắn, "Ngươi không ăn, là đang bắt chúng ta thử độc?"
Y vừa hỏi, mọi người liền dừng lại, người kia, mặt không đổi nhìn về phía Bắc Thần, sau đó, không nặng không nhẹ "Ừm" một tiếng.
Hắn chính là bắt y thử độc, Bắc Thần y có thể làm gì?
Đón lấy ánh mắt khiêu khích của người kia, Bắc Thần dùng sức gật đầu một cái, được, ngươi lợi hại.
Y không dám làm gì, tiếp tục gặm màn thầu của mình, có điều chờ lúc Ngôn Vô Trạm chuẩn bị bắt đầu ăn, Bắc Thần nhai màn thầu hừ lạnh một tiếng, "Nói vậy, nếu ta hạ độc ở trên đũa, vậy ngươi không cần biết ăn gì, đều sẽ chết."
Bắc Thần nói xong, cháo trong miệng Mộ Bạch suýt chút nữa phun ra, hắn cực khổ đem cháo vọt tới xoang mũi hút trở lại, bọn họ không cần đùa như vậy, sẽ lấy mạng người...
Ngôn Vô Trạm nghe xong, vẫn không có phản ứng gì quá lớn, hắn gật gật đầu, dáng vẻ hiểu biết, sau đó mắt người kia nhìn Bắc Thần, hơi hướng về phía Hoài Viễn nghiêng đầu, "Đến lấy đũa của hắn tới."Bắc Thần "Hả?" một tiếng, lúc này Hoài Viễn đã mặt lạnh đi tới trước mặt y, đôi đũa trong tay cứ như vậy bị rút đi, Bắc Thần không thể giải thích nhìn bàn tay trống rỗng của mình, y thầm nói cái tên này không phải định không cho y ăn chứ?
Lập tức, hắn nghe thấy lạch cạch hai tiếng, quay đầu lại, trước mặt y lại thêm một đôi đũa, dù là giống nhau, nhưng cũng không phải đôi vừa rồi kia của y, đây là đôi của Ngôn Vô Trạm còn chưa dùng tới.
Mà đôi của y, đang được Ngôn Vô Trạm cầm trong tay... Hắn đang dùng đôi đũa kia gắp đồ ăn.
Bắc Thần kinh ngạc há hốc mồm, có điều rất nhanh y liền vui vẻ cầm lấy đôi đũa Ngôn Vô Trạm ném tới đưa vào trong miệng, Bắc Thần cắn hai thanh gỗ cười, dù có độc, y cũng vui vẻ bị độc chết...
"Lần sau, đem độc quét ở ngoài miệng." Đang ăn, Lạc Cẩn đột nhiên nói một câu như vậy.
Mọi người nhìn sang, nhưng trên mặt Lạc Cẩn lại không có biểu hiện dư thừa, vẫn là dáng vẻ ôn hòa kia, nhưng sau khi bọn họ thu lại ánh mắt, Lạc Cẩn đột nhiên nhìn về phía người kia...
Sau đó, y rất chậm rãi cắn màn thầu một cái, y không ăn, mà cắn ở giữa hàm răng.
Ngôn Vô Trạm trong nháy mắt hiểu rõ ý Lạc Cẩn, y là nói, muốn quét độc trên môi của y, như vậy, hắn muốn không trúng độc, chỉ có thể ăn thứ trong miệng Lạc Cẩn...
Trên môi có độc, thì không thể miệng đối miệng, như vậy...
Hình ảnh thoáng hiện trong đầu khiến người kia suýt chút nữa bị cháo làm nghẹn, hắn lập tức thu lại ánh mắt, tiếp tục nghiêm mặt ăn cơm, nhưng trong lòng lại có điểm không thể nào bình tĩnh...
Ngôn Vô Trạm chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, hắn sẽ cùng mấy người bọn họ ngồi cùng một bàn, ăn cùng một bữa cơm như vậy, đây không chỉ là đối với hắn, đối với bất kỳ ai mà nói đều là một chuyện xưa nay chưa từng có.
Nhưng việc này thật sự đã xảy ra, còn kết thúc rất hài hòa.
Cho nên nói, thế gian này không có gì là không thể.
Sự việc hiện giờ phát triển đến nước này, Ngôn Vô Trạm đã không còn đường lui, việc khẩn cấp trước mắt là hắn phải lập tức trở về đế đô, trước đám người Phó Đông Lưu.
Nhưng chuyện này đã vỡ lở ra, lặng lẽ trở về, độ khả thi cơ bản không lớn, Phó Đông Lưu vẫn sẽ giữa đường ra tay với hắn, vì vậy, Ngôn Vô Trạm cuối cùng sợ là phải đánh về đế đô.
Quãng đường còn lại không tính là xa, nhưng nhất định gian nguy, người hắn sắp xếp ở khắp nơi không ít, nhưng những người này vẫn thiếu rất nhiều. Vì vậy hắn vẫn phải dựa vào mấy tên này.
Bữa sáng qua đi, ngay lúc Mộ Bạch hỏi dò ý Ngôn Vô Trạm, người kia liền thẳng thắn nói rõ.
Hắn cần phải trở về, cũng cần sự giúp đỡ của bọn họ.
Không còn người ngoài, mấy vị này cũng không cần che giấu tiếp, Bắc Thần gác hai chân hắn lên, cà lơ phất phơ lắc chân, Lạc Cẩn lại là dáng vẻ muốn cười không cười vuốt ngọc bội bên hông, trong mấy người này chỉ có Hoằng Nghị là thành thật nhất, y chẳng hề làm gì cả, chỉ nhắm mắt lại, dáng vẻ kia thật giống như là muốn ngủ thiếp đi...Bọn họ đây là đang thừa nước đục thả câu rồi.
Người kia không vội, hắn chậm rãi uống một hớp trà, cảm nhận được ánh mắt của Hoài Viễn, hắn không chút dấu vết lắc đầu, ra hiệu y bình tĩnh đừng nóng.
Sau một chốc, Bắc Thần sắp trượt xuống đất mới hơi điều chỉnh tư thế ngồi, ánh mắt sáng láng kia cuối cùng cũng chuyển hướng về phía Ngôn Vô Trạm...
"Theo lý, nể mặt Mộc Nhai, vướng bận này, ta nhất định sẽ giúp, nhưng mà..." Bắc Thần nói xong nhìn Mộ Bạch một cái, vừa bắt đầu bọn họ liền tỏ rõ lập trường, là đứng về phía Ngôn Vô Trạm. Thế nhưng y chỉ đồng ý bảo vệ và trợ giúp Ngôn Vô Trạm, chưa nói bán mạng giúp hắn, "Mấy người bọn ta cũng không phải người trong triều, mấy chuyện xấu trong đó, cũng không ai muốn chui đầu vào, cái gì thăng quan tiến chức đối với bọn ta mà nói, một chút hứng thú cũng không có, cho dù vàng bạc, châu báu gì đó, tại hạ bất tài, tin rằng thứ trong cung có, Liệt Long Trại ta đều có, hai vị kia sợ là cũng như vậy."
Hai người khác không tiếp lời, cũng coi như đồng ý với Bắc Thần, thấy vậy, Bắc Thần liền tiếp tục...
"Dưới gầm trời này, người có thể nhờ cậy chúng ta không nhiều. Người có thể khiến chúng ta chung tay dốc sức giúp đỡ, cho đến bây giờ còn chưa xuất hiện."
Lời Bắc Thần nói là sự thật, mấy người bọn họ, ai mà không phải nhân vật lợi hại, một tay che trời, tuy bối cảnh Hoằng Nghị nhìn có vẻ yếu kém, nhưng y có thể cùng Lạc Cẩn tranh đấu nhiều năm như vậy, cũng không phải là đơn giản. Có thể nhận được sự giúp đỡ của bọn họ, Ngôn Vô Trạm vô hình liền được một trợ giúp mạnh mẽ. Một bảo đảm toàn vẹn.
Nói khoa trương một chút, có thể cả giang hồ đều đứng phía sau hắn rồi.
Dù không phải vậy, cũng không kém bao nhiêu.
Lấy thân phận, địa vị của bọn họ, bọn họ dựa vào cái gì phải giúp hắn, phải mạo hiểm... lấy cơ nghiệp của mình ra đặt cược.
..............
Tác giả :
Lạc Dận