Ngự Hỏa Mỹ Nương Tử
Chương 7: Chương 4.1
Sáng sớm hôm sau, Quan Hân Vân thắp đèn đọc sách tới bình minh mới lên giường chuẩn bị ngủ thì ngoài cửa phòng vang lên tiếng bước chân và tiếng gõ cửa dồn dập.
" Đương gia trang chủ, Đương gia trang chủ, không tốt rồi!" Ngoài cửa là thanh mâ lớn tiếng của Bạch Quốc Hành. Quan Hân Vân đành phải nhăn mày, đứng dậy mặc quần áo.
"Vào đi, đừng gõ cửa nữa!" Hắn quát to.
Tiếng đập cửa kia khiến tâm trạng của hắn sau một đêm chưa ngủ càng trở nên tồi tệ, mà đầu cũng ẩn ẩn đau.
Bạch Quốc Hành nghe tiếng trả lời liền tiến vào cửa, phía sau còn theo không ít người, làm khóe miệng Quan Hân Vân cong lên một độ cong quỷ dị, hai mắt mệt mỏi lại càng thêm rét lạnh.
" Đương gia trang chủ." Mọi người vừa vào cửa liền quỳ xuống trước mặt hắn.
"Mói đi! Rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến các ngươi sáng sớm đã tới quấy rầy giấc ngủ của ta." Giọng điệu của hắn tràn ngập không kiên nhẫn, thoáng nhìn thấy tiểu nha hoàn hầu hạ Quan Hỏa Nhi, hắn mới tập trung lại.
" Đương gia trang chủ, không thấy Hỏa Nhi tiểu thư đâu." Bạch Quốc Hành khẩn trương nói.
Quả nhiên, ánh mắt nghiêm khắc của Quan Hân Vân quét về phía tiểu nha hoàn bên người Quan Hỏa Nhi. Nàng ấy run rẩy trả lời: "Này. . . Này. . . Sáng nay. . đến phòng Hỏa Nhi tiểu thư, cũng. . cũng không thấy nàng đâu."
Dứt lời nàng liền khóc òa lên.
Khi nàng ấy vừa dứt lời, một mã đồng phía sau cũng nói: "Đương gia trang chủ, còn . . . còn có một việc, không. . . không thấy ngựa quý Hắc Toàn Phong của ngài, có thể là. . .bị Hỏa Nhi tiểu thư cưỡi đi rồi." Tiểu mã đồng âm thanh run rẩy phỏng đoán.
Quan Hân Vân nghe vậy im lặng một lúc lâu, mọi người cúi đầu xuống, chờ đợi hắn nổi giận, nhưng lại không hề có động tĩnh gì.
Nàng chạy trốn!
Chuyện này đối với hắn mà nói thực sự khiếp sợ, nhưng mặt hắn vẫn không chút nào thay đổi, khiến mọi người không khỏi khẽ ngẩng đầu nhìn lén sắc mặt hắn, nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của bọn họ.
Ai mà dự đoán được, Quan Hân Vân cư nhiên ngáp một cái, trấn định nói: "Sau này loại chuyện nhỏ như vậy đừng đến quấy rầy ta, ta rất mệt mỏi, tất cả các ngươi đều đi ra ngoài đi."
Cái gì? Hỏa Nhi tiểu thư rời đi Đương gia trang chủ không lo lắng chút nào sao? Nàng cưỡi chính là ngựa yêu của hắn a! Cho dù không tức giận vì Hỏa Nhi tiểu thư rời đi, thì chí ít cũng phải tức giận vì nàng cưỡi ngựa yêu của hắn chứ. Nhưng biểu hiện gì cũng đều không có, còn nói phải về ngủ, này. . . quả thật rất không tưởng tượng được.
" Đương gia trang chủ?" Bọn họ sợ mình nghe lầm, cho đến khi Quan Hân Vân gầm lên, bọn họ mới vội vã chạy ra ngoài.
"Cút! Không được đến làm phiền ta!" Nhìn thấy gã hạ nhân cuối cùng đóng cửa phòng, Quan Hân Vân mới xoa xoa huyệt thái dương của mình, trở về nội thất.
Lúc này hắn thay đổi một bộ dáng tàn bạo, ánh mắt sáng lên, nhỏ giọng thì thầm: "Hỏa Nhi, nàng dám chạy trốn, hừ, có lẽ ta quên cành cáo nàng, bất quá, nàng sẽ không có lần tiếp theo."
***
Quan Hỏa Nhi ngồi trên lưng ngựa, bị con ngựa đen bôn chạy cao thấp nhấp nhô làm nàng bồn ói.
"Úc. . ." Nàng bịt miệng, bắt buộc chính mình nhịn xuống từng đợt ghê tởm. "Mày có thể chạy chậm lại được không a?"
Lại bắt đầu nói chuyện với con ngựa.
Nàng chưa từng đổi tư thế ngồi, lại điên cuồng trên lưng ngựa cả một buổi sáng, cái gì cũng chưa ăn, cho nên tinh thần của nàng cũng ngày càng sa sút.
Mà nói thật ra, nàng cũng không biết đến tột cùng là rời trang được bao xa rồi. Bởi vì không biết cưỡi ngựa, nàng chỉ có thể cố gắng bấu víu trên lưng ngựa, không để nó hất nàng xuống. Cho nên nàng hiện tại không biết bản thân mình đang ở nơi nào.
Con ngựa đen đương nhiên không trả lời câu hỏi của nàng, nàng chỉ có thể tự mắng mình một tiếng ngu ngốc, thầm nghĩ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Khi nàng dùng tất cả các biện pháp để ngựa đen dừng lại, thì nàng mới phát hiện một điều quan trọng làm nàng cười cười khổ không thôi. . . Trời ạ, nàng không biết cưỡi ngựa, đương nhiên cũng không thể khiến nó ngoan ngoãn dừng lại.
Huống hồ trong tay nàng không có dây cương, cũng thể bắt chước trong TV được.
Aizz! Nàng đúng là đồ đại ngốc, bất quá bây giờ nàng mới biết thì cũng đã muộn rồi.
"Ặc. . . " Thảm rồi. . . thảm rồi, nàng thật sự muốn. . . ói.
Quan Hỏa Nhi cười khổ, nằm bẹp trên lưng ngựa, không phát hiện ra cảnh vật xung quanh rất quen thuộc, chỉ cảm thấy toàn thân vừa đau vừa xót lại mắc ói.
"Này! Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi được không?" Nàng nhịn không được lại bắt đầu nói chuyện với ngựa.
Bởi vì từ lúc nàng vừa lên ngựa, nàn đã cảm thấy con ngựa này nghe hiểu tiếng nàng cho nên mới có thể lải nhải như thế.
Không biết là hắc mã có thật sự nghe hiểu nàng nói hay không, tự nhiên lại thả chậm tốc độ, không lâu sau liền ngừng lại.
"Ừ, ngươi muốn nghỉ ngơi sao?" Quan Hỏa Nhi mừng rỡ, chuẩn bị xuống ngựa.
Nhưng mà, trên đỉnh đầu nàng lại xuất hiện một giọng nói không có khả năng xuất hiện nhất.
"Hỏa Nhi, cuối cùng nàng cũng mệt mỏi, muốn trở về chưa?" LÀ giọng nói của Quan Hân Vân? Xuất hiện ảo giác à?
Quan Hỏa Nhi ngồi trên lưng ngựa đen, mắt đẹp trừng lớn, chỉ chốc lát sau, nàng lại nghe một giọng nói khác.
" Hỏa Nhi tiểu thư, ngài xuống ngựa nghỉ ngơi đi, sắc mặt của ngài thoạt nhìn rất tái." giọng nói này là của tiểu nha hoàn hầu hạ nàng, trời ơi ~ ~ ~
Nàng vừa ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Quan Hân Vân, khóe miệng hắn còn treo lên một nụ cười nhìn chói mắt cực kì.
"Ngươi. . . . . ta, sao ta lại trở lại?" Quan Hỏa Nhi hỏi mình cũng như hỏi Quan Hân Vân.
Khóe miệng Quan Hân Vân hạ xuống, không trả lời câu hỏi của nàng mà vỗ tay gọi người: "Người đâu, kêu mã đồng đến đem Hắc Toàn Phong nhốt lại."
Chờ chút nữa không biết Quan Hân Vân sẽ trừng phạt nàng như thế nào đây! Nghĩ đến đây, nàng lại sợ run lên, vừa vặn bị Quan Hân Vân nhìn thấy.
Sau khi hắn ra lệnh ngắn gọn cho mọi người, đột nhiên tiến lên ôm lấy nàng, làm nàng giật mình.
" Quan Hân Vân, chờ. . . chờ một chút. . . Úc." Lòng bàn tay lập tức bịt chặt cái miệng nhỏ của chính mình.
"Xảy ra chuyện gì?" Quan Hân Vân nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Quan Hỏa Nhi một tai che miệng, tay còn lại chỉ chỉ mình, lại chỉ xuống phía dưới, ý tứ rõ ràng: Thả ta xuống! Ngay lập tức!
Quan Hân Vân nhướn cao một bên lông mày, chân dài vẫn bước đi tỏ rõ thái độ của mình, nhưng là hắn chưa đi được ba bước, một trận âm thanh nôn mửa lập tức làm hắn nhíu mày lại.
Trời ạ! Cuối cùng Quan Hỏa Nhi cũng không nhịn được, ói ra! Phun hết uế vật lên vạt áo trước của Quan Hân Vân.
"Thật. . . thật xin lỗi." Nàng vô tội nói, nhưng đã không còn kịp rồi.
Ai bảo vừa rồi hắn không cho nàng xuống dưới, đáng cái đời!
"Thể cốt (thể chất + xương cốt) của nàng thật kém, chỉ là ngồi trên lưng Hắc Toàn Phong dạo vài vòng bên ngoài Quan gia trang, nàng liền không chịu nổi mà ói ra, sau này muốn đi xa nhà thì làm sao đây?"
Quan Hân Vân thay bộ đồ bị Quan Hỏa Nhi ói lên, lại trở về phòng nàng, xem tình huống của nàng một chút.
Quan Hỏa Nhi nằm trên giường, xoay người, mặc kệ hắn!
" Đương gia trang chủ, Đương gia trang chủ, không tốt rồi!" Ngoài cửa là thanh mâ lớn tiếng của Bạch Quốc Hành. Quan Hân Vân đành phải nhăn mày, đứng dậy mặc quần áo.
"Vào đi, đừng gõ cửa nữa!" Hắn quát to.
Tiếng đập cửa kia khiến tâm trạng của hắn sau một đêm chưa ngủ càng trở nên tồi tệ, mà đầu cũng ẩn ẩn đau.
Bạch Quốc Hành nghe tiếng trả lời liền tiến vào cửa, phía sau còn theo không ít người, làm khóe miệng Quan Hân Vân cong lên một độ cong quỷ dị, hai mắt mệt mỏi lại càng thêm rét lạnh.
" Đương gia trang chủ." Mọi người vừa vào cửa liền quỳ xuống trước mặt hắn.
"Mói đi! Rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến các ngươi sáng sớm đã tới quấy rầy giấc ngủ của ta." Giọng điệu của hắn tràn ngập không kiên nhẫn, thoáng nhìn thấy tiểu nha hoàn hầu hạ Quan Hỏa Nhi, hắn mới tập trung lại.
" Đương gia trang chủ, không thấy Hỏa Nhi tiểu thư đâu." Bạch Quốc Hành khẩn trương nói.
Quả nhiên, ánh mắt nghiêm khắc của Quan Hân Vân quét về phía tiểu nha hoàn bên người Quan Hỏa Nhi. Nàng ấy run rẩy trả lời: "Này. . . Này. . . Sáng nay. . đến phòng Hỏa Nhi tiểu thư, cũng. . cũng không thấy nàng đâu."
Dứt lời nàng liền khóc òa lên.
Khi nàng ấy vừa dứt lời, một mã đồng phía sau cũng nói: "Đương gia trang chủ, còn . . . còn có một việc, không. . . không thấy ngựa quý Hắc Toàn Phong của ngài, có thể là. . .bị Hỏa Nhi tiểu thư cưỡi đi rồi." Tiểu mã đồng âm thanh run rẩy phỏng đoán.
Quan Hân Vân nghe vậy im lặng một lúc lâu, mọi người cúi đầu xuống, chờ đợi hắn nổi giận, nhưng lại không hề có động tĩnh gì.
Nàng chạy trốn!
Chuyện này đối với hắn mà nói thực sự khiếp sợ, nhưng mặt hắn vẫn không chút nào thay đổi, khiến mọi người không khỏi khẽ ngẩng đầu nhìn lén sắc mặt hắn, nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của bọn họ.
Ai mà dự đoán được, Quan Hân Vân cư nhiên ngáp một cái, trấn định nói: "Sau này loại chuyện nhỏ như vậy đừng đến quấy rầy ta, ta rất mệt mỏi, tất cả các ngươi đều đi ra ngoài đi."
Cái gì? Hỏa Nhi tiểu thư rời đi Đương gia trang chủ không lo lắng chút nào sao? Nàng cưỡi chính là ngựa yêu của hắn a! Cho dù không tức giận vì Hỏa Nhi tiểu thư rời đi, thì chí ít cũng phải tức giận vì nàng cưỡi ngựa yêu của hắn chứ. Nhưng biểu hiện gì cũng đều không có, còn nói phải về ngủ, này. . . quả thật rất không tưởng tượng được.
" Đương gia trang chủ?" Bọn họ sợ mình nghe lầm, cho đến khi Quan Hân Vân gầm lên, bọn họ mới vội vã chạy ra ngoài.
"Cút! Không được đến làm phiền ta!" Nhìn thấy gã hạ nhân cuối cùng đóng cửa phòng, Quan Hân Vân mới xoa xoa huyệt thái dương của mình, trở về nội thất.
Lúc này hắn thay đổi một bộ dáng tàn bạo, ánh mắt sáng lên, nhỏ giọng thì thầm: "Hỏa Nhi, nàng dám chạy trốn, hừ, có lẽ ta quên cành cáo nàng, bất quá, nàng sẽ không có lần tiếp theo."
***
Quan Hỏa Nhi ngồi trên lưng ngựa, bị con ngựa đen bôn chạy cao thấp nhấp nhô làm nàng bồn ói.
"Úc. . ." Nàng bịt miệng, bắt buộc chính mình nhịn xuống từng đợt ghê tởm. "Mày có thể chạy chậm lại được không a?"
Lại bắt đầu nói chuyện với con ngựa.
Nàng chưa từng đổi tư thế ngồi, lại điên cuồng trên lưng ngựa cả một buổi sáng, cái gì cũng chưa ăn, cho nên tinh thần của nàng cũng ngày càng sa sút.
Mà nói thật ra, nàng cũng không biết đến tột cùng là rời trang được bao xa rồi. Bởi vì không biết cưỡi ngựa, nàng chỉ có thể cố gắng bấu víu trên lưng ngựa, không để nó hất nàng xuống. Cho nên nàng hiện tại không biết bản thân mình đang ở nơi nào.
Con ngựa đen đương nhiên không trả lời câu hỏi của nàng, nàng chỉ có thể tự mắng mình một tiếng ngu ngốc, thầm nghĩ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Khi nàng dùng tất cả các biện pháp để ngựa đen dừng lại, thì nàng mới phát hiện một điều quan trọng làm nàng cười cười khổ không thôi. . . Trời ạ, nàng không biết cưỡi ngựa, đương nhiên cũng không thể khiến nó ngoan ngoãn dừng lại.
Huống hồ trong tay nàng không có dây cương, cũng thể bắt chước trong TV được.
Aizz! Nàng đúng là đồ đại ngốc, bất quá bây giờ nàng mới biết thì cũng đã muộn rồi.
"Ặc. . . " Thảm rồi. . . thảm rồi, nàng thật sự muốn. . . ói.
Quan Hỏa Nhi cười khổ, nằm bẹp trên lưng ngựa, không phát hiện ra cảnh vật xung quanh rất quen thuộc, chỉ cảm thấy toàn thân vừa đau vừa xót lại mắc ói.
"Này! Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi được không?" Nàng nhịn không được lại bắt đầu nói chuyện với ngựa.
Bởi vì từ lúc nàng vừa lên ngựa, nàn đã cảm thấy con ngựa này nghe hiểu tiếng nàng cho nên mới có thể lải nhải như thế.
Không biết là hắc mã có thật sự nghe hiểu nàng nói hay không, tự nhiên lại thả chậm tốc độ, không lâu sau liền ngừng lại.
"Ừ, ngươi muốn nghỉ ngơi sao?" Quan Hỏa Nhi mừng rỡ, chuẩn bị xuống ngựa.
Nhưng mà, trên đỉnh đầu nàng lại xuất hiện một giọng nói không có khả năng xuất hiện nhất.
"Hỏa Nhi, cuối cùng nàng cũng mệt mỏi, muốn trở về chưa?" LÀ giọng nói của Quan Hân Vân? Xuất hiện ảo giác à?
Quan Hỏa Nhi ngồi trên lưng ngựa đen, mắt đẹp trừng lớn, chỉ chốc lát sau, nàng lại nghe một giọng nói khác.
" Hỏa Nhi tiểu thư, ngài xuống ngựa nghỉ ngơi đi, sắc mặt của ngài thoạt nhìn rất tái." giọng nói này là của tiểu nha hoàn hầu hạ nàng, trời ơi ~ ~ ~
Nàng vừa ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Quan Hân Vân, khóe miệng hắn còn treo lên một nụ cười nhìn chói mắt cực kì.
"Ngươi. . . . . ta, sao ta lại trở lại?" Quan Hỏa Nhi hỏi mình cũng như hỏi Quan Hân Vân.
Khóe miệng Quan Hân Vân hạ xuống, không trả lời câu hỏi của nàng mà vỗ tay gọi người: "Người đâu, kêu mã đồng đến đem Hắc Toàn Phong nhốt lại."
Chờ chút nữa không biết Quan Hân Vân sẽ trừng phạt nàng như thế nào đây! Nghĩ đến đây, nàng lại sợ run lên, vừa vặn bị Quan Hân Vân nhìn thấy.
Sau khi hắn ra lệnh ngắn gọn cho mọi người, đột nhiên tiến lên ôm lấy nàng, làm nàng giật mình.
" Quan Hân Vân, chờ. . . chờ một chút. . . Úc." Lòng bàn tay lập tức bịt chặt cái miệng nhỏ của chính mình.
"Xảy ra chuyện gì?" Quan Hân Vân nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Quan Hỏa Nhi một tai che miệng, tay còn lại chỉ chỉ mình, lại chỉ xuống phía dưới, ý tứ rõ ràng: Thả ta xuống! Ngay lập tức!
Quan Hân Vân nhướn cao một bên lông mày, chân dài vẫn bước đi tỏ rõ thái độ của mình, nhưng là hắn chưa đi được ba bước, một trận âm thanh nôn mửa lập tức làm hắn nhíu mày lại.
Trời ạ! Cuối cùng Quan Hỏa Nhi cũng không nhịn được, ói ra! Phun hết uế vật lên vạt áo trước của Quan Hân Vân.
"Thật. . . thật xin lỗi." Nàng vô tội nói, nhưng đã không còn kịp rồi.
Ai bảo vừa rồi hắn không cho nàng xuống dưới, đáng cái đời!
"Thể cốt (thể chất + xương cốt) của nàng thật kém, chỉ là ngồi trên lưng Hắc Toàn Phong dạo vài vòng bên ngoài Quan gia trang, nàng liền không chịu nổi mà ói ra, sau này muốn đi xa nhà thì làm sao đây?"
Quan Hân Vân thay bộ đồ bị Quan Hỏa Nhi ói lên, lại trở về phòng nàng, xem tình huống của nàng một chút.
Quan Hỏa Nhi nằm trên giường, xoay người, mặc kệ hắn!
Tác giả :
Nguyên Mộng