Ngũ Hồ Chiến Sử
Quyển 6 - Chương 3: Đao mạnh, trí càng mạnh
Đao phong, kiếm quang chợt tắt ngấm, bốn bề đều trở nên yên tĩnh như một vùng không gian chết.
Tổ Địch, Lưu Côn đứng thẳng tắp như hai pho tượng.
Thạch Hổ chưa chết, chỉ từ từ nhũn ra, ngã xuống đất.
Thạch Lặc cầm đao chỉ xéo xuống đất, máu chảy dọc theo thân đao nhỏ xuống đất tạo thành một âm thanh “tóc, tóc” đều đặn vang lên.
Đầu tiên là hai tiếng “leng, keng” vụt khởi, ba đoạn kiếm rơi xuống mặt đất. Ba thanh kiếm vô song của Lưu - Tổ đã bị chém gãy thành hai phần, ba thanh chia làm sáu đoạn. Ba đoạn kiếm gãy rơi xuống, hiển nhiên ba đoạn còn lại vẫn nằm trên tay chủ nhân.
Tổ Địch rít qua kẽ răng từng chữ:
- Thần đao của Thạch gia quả nhiên là thiên hạ đệ nhất đao.
Vai phải của hắn và Lưu Côn đều tuôn máu xối xả, hiển nhiên đã bị một đao của Thạch Lặc chém đứt cánh tay phải.
“Nhị Nhân Tam Kiếm” uy lực vô địch cũng không chống được một đao của Thạch Lặc!
Vương Tuyệt Chi thở ra một hơi, than thở:
- Thạch Lặc, đao pháp của ngươi đã đạt đến cực hạn của võ học. “Nhị Nhân Tam Kiếm” mặc dù hơn ngươi về mặt chiêu thức nhưng vẫn bại trong tay ngươi. Chuyện này thật khiến người ta bội phục sát đất.
Thạch Lặc nghe Vương Tuyệt Chi nói, khẽ liếc nhìn Vương Tuyệt Chi: “Ồ!” – Ánh mắt vừa chứa đựng sự thích thú, vừa tựa như muốn cổ vũ cho Vương Tuyệt Chi nói tiếp.
Vương Tuyệt Chi tiếp tục nói:
- Đao pháp của ngươi tuy thiên hạ vô song nhưng chiến thuật mà ngươi vận dụng càng lợi hại thập bội. Ngươi thừa dịp Tổ Địch, Lưu Côn chiêu cũ chưa thu xong, chiêu mới chưa tung ra đã xuất kỳ bất ý thét lên một tiếng như sấm động khiến cho bọn họ không cách nào bố trận kín kẽ được như lúc đầu. Sau đó Thạch Hổ xuất đao, thu hút kiếm chiêu của bọn họ, ngươi lại lợi dụng kiếm thế bọn họ đã tận, toàn lực xuất đao, thế như lôi đình vạn quân - nhất chiêu phá địch.
Thạch Lặc hỏi:
- Còn gì nữa?
Vương Tuyệt Chi nói tiếp:
- Còn một yếu tố nữa. Nếu không có thanh Xương Đao chém sắt như chém bùn của Thạch gia, một đao chém gãy tam kiếm thì thế trận vị tất đã như lúc này. Khi đó ngươi vẫn có thể một đao phá địch nhưng đao thế đã muộn một chút, tính mạng của Thạch Hổ sẽ không giữ được. Thạch Thị Xương Đao thực sự quá lợi hại!
Tục truyền rằng vào thuở niên thiếu của Thạch Lặc, khi hắn đang làm ruộng trên đồng thì nhặt được một thanh bảo đao, thổi tóc qua cũng đứt, sắc bén vô cùng. Hắn sợ thanh bảo đao này sẽ gây họa nên dâng cho quan phủ. Thanh đao này cuối cùng rơi vào tay Thứ Sử Tịnh châu Tư Mã Đằng. Sau đó cuộc đời của Thạch Lặc tao ngộ đại biến, luyện thành tuyệt đỉnh võ công, giết chết Tư Mã Đằng, đoạt lại bảo đao, lại khắc lên thân đao ba chữ triện “Thạch Thị Xương” - ý nói thanh đao này biểu tượng cho thiên mệnh của hắn.
Thạch Lặc dựa vào thanh bảo đao tung hoành giang hồ không địch thủ. Hai mươi năm nay giết địch hơn một vạn. Từ đó Thạch Thị Xương Đao uy chấn thiên hạ, không ai không biết, được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất lợi khí. Kiếm của Lưu - Tổ đều là bảo kiếm, lại quán chú trên kiếm thể hơn mười năm nội lực. Song kiếm tuy bén vẫn không bằng Thạch Thị Xương Đao, lực tuy mạnh nhưng không bằng thần lực trời sinh Thạch Lặc. Cho nên tam kiếm đều bị bảo đao chém gãy một cách dễ dàng như thái rau chém dưa .
Thạch Lặc nghe xong mỉm cười:
- Ngươi nói sai rồi.
Vương Tuyệt Chi tò mò hỏi:
- Ta sai ở chỗ nào?
Thạch Lặc đáp:
- “Nhị Nhân Tam Kiếm” là kiếm pháp đệ nhất thiên hạ. Ngay cả khi trong tay ta có bảo đao, lại hợp lực với A Hổ cũng tuyệt không phải là đối thủ của bọn họ.
Thạch Lặc ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói:
- Ngươi nói ta thừa dịp họ triệt chiêu, chưa kịp tung ra chiêu mới thì chớp thời cơ, nhưng đây cũng chỉ là một tiện nghi rất nhỏ. Bằng vào chút tiện nghi này làm sao có thể chiến thắng được vô địch kiếm pháp của lưỡng vị tướng quân?
Vương Tuyệt Chi hỏi:
- Vậy sao ngươi có thể thắng được?
Thạch Lặc từ tốn nói:
- Bởi vì bọn họ sợ ta.
Vương Tuyệt Chi ngẩn ra:
- Bọn họ sợ ngươi?
Thạch Lặc đột nhiên hỏi một câu rất kỳ lạ:
- Vương Tuyệt Chi, ngươi có biết vì sao cha ngươi chết trên tay ta không?
Vương Tuyệt Chi nghe thấy Thạch Lặc thản nhiên nhắc đến chuyện giết cha, song vẫn bình thản, ngay cả một cọng lông mi cũng không động đậy, chỉ lạnh nhạt đáp:
- Cha ta vốn đồng ý quy hàng ngươi, nhưng thuộc hạ Khổng Trường của ngươi lại cho rằng cha ta thân là Tam Công của Tấn thất, sẽ không một dạ trung thành với ngươi, cho nên không thể không giết.
Thạch Lặc lại nói:
- Ta không hỏi ngươi về khía cạnh này. Dịch Học thần công của cha ngươi đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, cho dù là Hiên Viên Long cũng vị tất hơn được cha ngươi. Thần đao của ta tuy đại thành nhưng dù sao cũng chỉ là võ công tự sáng tạo ra, không thể bằng được Dịch Học thần công vốn đã tập hợp tinh hoa hàng trăm năm nay, đạt đến cảnh giới thuần chí. Đao pháp của ta khi sử dụng thì bá đạo có thừa nhưng không tránh khỏi có khiếm khuyết. Nếu đối phó với người khác thì thừa sức nhưng nếu đối phó với Vương Diễn thì tuyệt không có tác dụng. Nhưng kỳ lạ là cha ngươi lại không địch nổi ta, thậm chí một trăm chiêu của ta cũng không tiếp được?
Vương Tuyệt Chi lần đầu tiên được nghe lời này, ngạc nhiên hỏi:
- Ta thực sự không biết.
Thạch Lặc chậm rãi nói:
- Vương Diễn bị ta giết chết bởi vì lão sợ ta.
Vương Tuyệt Chi nhất thời ngẩn người ra suy nghĩ, không thể nói thêm lời nào nữa.
Thạch Lặc lại giải thích:
- Thạch Lặc ta tung hoành thiên hạ, quân uy cực thịnh. Người Hán các ngươi đều ưa chuộng vẻ bề ngoài, yêu thích cái đẹp. Vì thế Vương Diễn thống lĩnh mười tám vạn Hán quân nhưng lại bị bảy vạn Yết quân của ta đánh bại. Vì việc này mà Vương Diễn đối với ta đã phát sinh một sự sợ hãi trong lòng. Võ công Vương Diễn tuy mạnh nhưng thường ngày tự cao tự đại, kinh nghiệm thực chiến không nhiều, chưa từng trải qua khoảnh khắc chiến đấu sinh tử. Ngày đó cha ngươi biết đánh một trận với ta, nếu không thắng tất phải chết, nên trong lòng không khỏi khiếp sợ. Hơn nữa cha ngươi nghe ta nói chỉ cần tiếp được một trăm chiêu của ta thì sẽ được tha chết, cho nên trong lòng không mang theo tâm tưởng tất thắng mà chỉ có hy vọng cầu hòa - chỉ thủ không công. Kết quả bị khí thế của ta bức áp, chiêu thức không phát huy được toàn bộ uy lực, có thể không bại ư?
Nhiều năm qua, Vương Tuyệt Chi vẫn không hiểu được tại sao với võ công của cha hắn mà ngay cả một trăm chiêu của Thạch Lặc cũng không thể tiếp nổi. Hôm nay mới hiểu được:
- Nhân gian nói võ công của ngươi vô địch. Thật ra binh pháp mà ngươi vận dụng trên võ công, hư hư thực thực, khiến cho đối phương không cách nào nắm rõ được - đó mới chính là nguyên nhân làm nên Thạch Lặc vô địch.
Thạch Lặc vuốt cằm nói:
- Tổ Địch và Lưu Côn trong lòng đã sớm kiêng kỵ ta. Ta trước hết thét lớn một tiếng, chấn nhiếp tâm thần bọn họ. Khí thế bọn họ bị ta tước đoạt, xuất chiêu không khỏi do dự. Kiếm pháp vốn hoàn mỹ, kín kẽ như tường đồng vách sắt đã bị lộ ra sơ hở. Cho nên ta mới dễ dàng phá được.
Tổ Địch lạnh lùng nói:
- Thạch Lặc, chúng ta bại bởi tay ngươi là do huynh đệ chúng ta nhiều năm không gặp, không biết công lực của đối phương đã đến mức nào. Song kiếm hợp bích không thể thi triển đến cực hạn, sinh ra khiếm khuyết, mới có cơ hội cho ngươi. Nếu cho chúng ta thời gian ba ngày để luyện kiếm, khi đó bất luận ngươi sử dụng chiến thuật, quỷ kế gì cũng phải chết dưới “Nhị Nhân Tam Kiếm”!
Thạch Lặc im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:
- Ngươi nói đúng. Tuy nhiên kiếm của ngươi đã gãy, tay ngươi đã đứt. Sau này không thể nào thắng ta được nữa.
Lưu Côn lớn tiếng nói:
- Chúng ta đã bại trận, không còn gì để nói. Ngươi mau một đao kết thúc đi thôi.
Thạch Lặc thản nhiên đáp:
- Ta muốn giết các ngươi thì vừa rồi đã ra tay, hà tất phải đợi đến bây giờ?
Lưu Côn ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi không giết chúng ta?
Thạch Lặc đáp:
- Trước kia ta đã đáp ứng để các ngươi bình an tiến vào Thiên Thủy, bây giờ cũng sẽ để các ngươi bình an rời đi. Mặc dù các ngươi bội ước, muốn giết ta và A Hổ, song ta chém đứt tay các ngươi cũng đã đủ, giết các ngươi e là quá tàn độc, lại mang tiếng thất tín khắp thiên hạ.
Lưu Côn hừ một tiếng:
- Giết người như ma - Thạch Lặc mà cũng có lúc hiểu được nhân tính từ khi nào vậy?
Thạch Lặc nhàn nhạt nói:
- Muốn chế ngự thiên hạ thì không được giết hết thiên hạ. Giết người sẽ không thu được lòng dân. Muốn thành đại sự phải lấy đức thu phục người. Những năm gần đây ta nghe theo lời khuyên của Hữu Hầu, đã giảm bớt sát khí trước kia.
Hắn nhếch mép cười, lại nói:
- Huống chi ngày đó Lưu tướng quân đã có ơn cứu mạng thân mẫu ta và Hổ nhi. Hôm nay ta tha ngươi một mạng coi như là đã hoàn trả ân tình.
Tổ Địch cười nói:
- Ta thì sao? Ta và ngươi không có một chút ân tình, lại giao chiến với ngươi bảy năm qua, là địch nhân lớn nhất của ngươi. Ngươi không thừa cơ giết ta, còn đợi đến khi nào?
Thạch Lặc đáp:
- Thiên hạ anh hùng, chỉ có duy nhất ngươi có khả năng cầm quân, phân định thắng bại trên chiến trường với ta. Hôm nay ta tha ngươi đi là muốn đường đường chính chính đánh bại ngươi trên chiến trường, khi đó mới cắt lấy thủ cấp của ngươi!
Tổ Địch nhìn đăm đăm vào Thạch Lặc nói:
-Tha ta thì đừng có hối hận. Có thể thủ cấp của ngươi sẽ do ta cắt lấy cũng chưa biết chừng.
Thạch Lặc mỉm cười đáp:
- Thủ cấp của ta có vô số người muốn lấy. Ta vốn đã chờ có người đến thu lấy thủ cấp của ta từ lâu.
Tổ Địch nói:
- Hay lắm, hay lắm. – Đoạn nhìn Lưu Côn, hai người ngẩng mặt nhìn bầu trời đón gió đồng, bước đi, đầu không hề quay lại. Vết thương hai người tứa máu xuống mặt đất, tạo thành một đường máu thật dài.
Thạch Lặc đưa mắt nhìn theo hai người, không nói tiếng nào.
Mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu vào thân thể Thạch Lặc, khiến cho thân thể hắn chớp sáng, lóe lên như một pho tượng thần. Vương Tuyệt Chi không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này đột nhiên trong lòng cũng có ý sợ hãi, xuất hiện cảm giác lạnh run:
- Ta thật sự phải nhất quyết sinh tử với người này ư?
Người vô địch, đao vô địch, võ công vô địch! Vương Tuyệt Chi nếu muốn cùng người này quyết chiến thì liệu còn có hy vọng thủ thắng?
Vương Tuyệt Chi nắm chặt bàn tay, kiên quyết tự nói trong lòng:
- Có một số việc cho dù biết chắc thất bại, biết chắc phải chết, nhưng vẫn phải thực hiện.
Nhìn ánh mặt trời chói mắt, sự ấm áp lan tỏa toàn thân, dũng khí bỗng khôi phục trong lòng hắn.
Lúc này Thạch Lặc đột nhiên mỉm cười, phun ra một ngụm máu tươi thấm đẫm chòm râu đen của hắn.
Thạch Hổ vội vàng đứng lên đỡ lấy, ân cần nói:
- Tòng phụ, người không sao chứ?
Thạch Lặc vẫn bình thản đáp:
- Muốn hủy diệt danh kiếm Lưu Côn, Tổ Địch tất phải nỗ lực, trả giá một chút.
Nói xong những lời này, bảo đao trong tay hắn bỗng nứt gãy thành bảy, tám đoạn, rơi loảng xoảng trên mặt đất.
Thạch Lặc vừa rồi một đao chém đứt ba thanh kiếm hai cánh tay. Không tránh khỏi phải ngạnh tiếp với mười thành công lực của “Nhị Nhân Tam Kiếm”. Cú va chạm này tất phải mạnh mẽ đến nghiêng trời lệch đất, cho dù là một đại thiết chùy cũng phải nát vụn. Thạch Thị Xương Đao tuy sắc bén vô đối nhưng cũng chỉ được làm từ sắt thép của phàm gian, làm sao có thể bảo toàn đao thể nguyên vẹn?
Nội lực của ba người đối chọi nhau trên thân đao. Nội lực của Thạch Lặc bảo vệ thân đao, ý đồ trục từng điểm nhỏ một, hóa giải nội lực trên đao, tránh cho đao bị gãy nát. Vừa rồi hắn phun máu tươi, chân khí phát tiết, nội lực ẩn chứa trong thân đao lập tức đem thiên hạ đệ nhất đao chấn gãy thành nhiều mảnh.
Thạch Lặc vuốt ve chuôi đao còn lại trong tay, thở dài nói:
- Thật đáng tiếc cho thanh tuyệt thế bảo đao đã theo ta hai mươi ba năm nay!
Vương Tuyệt Chi nghe vậy bèn lên tiếng:
- Ngươi một chiêu chặt đứt cánh tay của lưỡng đại danh kiếm đương thời, không lẽ không đáng giá hy sinh một thanh đao?
Nếu đổi lại là Thạch Hổ, khi nghe câu này dám chắc hắn sẽ sảng khoái cười to, nói:
- Không sai, không sai.
Song Thạch Lặc chỉ khẽ “ồ” lên một tiếng.
Thạch Lặc tiện tay vỗ ra một chưởng, cũng không thấy hắn đề khí vận kình, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một hố đất vuông ba thước, sâu một thước.
Nếu muốn cách không xuất chưởng đào một huyệt động, mặc dù việc này khó nhưng đối với nhất lưu cao thủ thì vẫn dễ dàng làm được. Tuy nhiên một chưởng của Thạch Lặc kình lực nội uẩn, cát đá không hề tung lên, vô thanh vô tức ấn một cái đã tạo thành hố sâu, công lực thực chấn động cổ kim. Vương Tuyệt Chi mắt nhìn thấy cảnh này, không khỏi thầm tặc lưỡi tán dương, táng đởm kinh tâm.
Thạch Lặc chậm rãi nhặt từng mảnh Xương Đao, chỉnh tề đặt xuống hố, song thủ lại bốc cát chôn vùi những mảnh vụn của bảo đao.
Sau đó Thạch Lặc đi đến một khối cự thạch phía trước, hít một hơi thật dài.
Vương Tuyệt Chi nhìn cử động này của Thạch Lặc không khỏi giật mình:
- Khối cự thạch này dám chắc phải đến nghìn cân, hai tay Thạch Lặc ôm cũng chưa hết nửa vòng tảng đá, không lẽ hắn định….
Thạch Lặc đúng là đang muốn di chuyển cự thạch. Hắn tuy không ôm hết tảng đá nhưng song chưởng lại như vỗ vào cỏ khô củi mục, cắm sâu vào cự thạch, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm trọc khí, gầm lên một tiếng nâng cự thạch ngàn cân lên khỏi mặt đất!
Thạch Lặc đi mấy bước, đặt cự thạch xuống đao huyệt. Cự thạch ngàn cân nhất thời lún xuống đất nửa thước sâu.
Vương Tuyệt Chi nhìn thấy Thạch Lặc dùng ngón trỏ làm “bút”, khắc trên cự thạch hình một thanh đao, sau đó in chưởng ấn vào đó. Vương Tuyệt Chi nhìn tới đây thì biết được Thạch Lặc không biết chữ. Hình vẽ một đao một chưởng này chính là muốn nói đây là “Nơi chôn đao của Thạch Lặc”.
Thạch Lặc tuy là thần vũ cái thế, nhưng di chuyển cự thạch nghìn cân xong, hơi thở cũng không khỏi đình trệ.
Thạch Hổ lập tức đề khởi nội lực, rót vào người Thạch Lặc, sau đó dùng tay đỡ lấy Thạch Lặc.
Thạch Lặc chậm rãi nói:
- Không cần lo, chỉ là việc nhỏ, không có gì đáng ngại.
Nói xong bèn bước đến trước mặt Vương Tuyệt Chi hỏi:
- Một tháng, thương thế ngươi có thể hoàn toàn bình phục hay không?
Vương Tuyệt Chi đáp:
- Mười ngày cũng đã đủ rồi.
Thạch Lặc gật đầu nói:
- Tốt lắm, mười ngày sau ngươi có thể tìm đến ta bất cứ lúc nào – quyết chiến.
Vương Tuyệt Chi hỏi:
- Giao chiến ở nơi nào?
Thạch Lặc đáp:
- Ngươi thích chết tại đâu thì sẽ đánh ở đấy.
Thạch Lặc nói rất bình thản, tựa như động thủ cùng hắn thì đối phương chết cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Song sự thật chính là như thế!
Vương Tuyệt Chi mỉm cười nói:
- Mười ngày sau ta sẽ đến đâu để tìm ngươi, khi đó ngươi vẫn còn ở Thiên Thủy?
Tới mức này mà Vương Tuyệt Chi vẫn có thể cười được! Hắn và Thạch Lặc quyết đấu, chỉ sợ không có nửa phần thắng. Mười ngày sau đích thị là tử kỳ của hắn!
Thạch Lặc đáp:
- Đêm nay ta sẽ rời Thiên Thủy, trở về lãnh địa của mình. Nhưng bất luận ta ở chỗ nào thì ngươi cũng tìm được ta, có đúng không?
Vương Tuyệt Chi đáp:
- Đúng.
Thạch Lặc đích thị là loại đại nhân vật một đời thét ra lửa, đi đến đâu cũng làm cho thiên hạ chấn động. Cho nên chỉ cần tùy tiện hỏi thăm cũng đều có thể biết được hắn đang ở phương nào.
Thạch Lặc lại nói:
- Ngươi có biết vì sao ta đáp ứng quyết đấu với ngươi không?
- Không biết.
Ba năm qua Vương Tuyệt Chi dùng trăm phương ngàn kế để khiêu chiến Thạch Lặc, nhưng không hề được hồi đáp. Hắn thật sự không nghĩ ra được Trương Tân dùng phương pháp gì mà có thể khiến cho Thạch Lặc đồng ý cùng hắn quyết đấu một trận.
Thạch Lặc nói:
- Ngươi nhất định sẽ nghĩ là Hữu Hầu khuyên ta cùng ngươi giao thủ, đúng không?
Vương Tuyệt Chi ngạc nhiên, không nghĩ ra Thạch Lặc đã biết chuyện ước định của hắn với Trương Tân, chỉ đành gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Thạch Lặc lại nói:
- Sự thật thì không như suy nghĩ của ngươi. Ta quyết định đánh với ngươi một trận, sau đó mới sai Hữu Hầu thông tri cho ngươi biết.
Vương Tuyệt Chi lại cảm thấy khó hiểu, hắn không thể nghĩ ra tại sao Thạch Lặc lại nói như vậy? Thạch Lặc quyết định hay Trương Tân quyết định thì có gì khác biệt?
Thạch Lặc lại nói:
- Ta rốt cuộc đã đáp ứng quyết chiến với ngươi. Ngươi có biết vì nguyên nhân gì không?
- Không biết.
Thiên Thủy là vùng đất cao, đứng ở đây khiến cho người ta có cảm giác rất gần gũi với trời cao mây trắng. Thạch Lặc lẳng lặng ngắm nhìn đám mây trắng đang bay qua đầu, nhớ lại chuyện cũ năm xưa…
- Chuyện xưa này ta chưa hề nhắc lại cho bất kỳ ai nghe. Năm đó ta mười bốn tuổi, theo người ở quê đi buôn đến Lạc Dương. Khi rời khỏi thành Lạc Dương theo cửa Đông thì ta vừa đi vừa huýt sáo dài. Sau đó thật lâu ta mới biết được lúc đó Vương Diễn nghe được tiếng huýt sáo của ta bèn sai người lùng bắt bằng được người huýt sáo.
Vương Tuyệt Chi lặng im nghe Thạch Lặc nói chuyện xưa. Hắn biết Thạch Lặc nhắc đến đoạn chuyện xưa này nhất định là có thâm ý.
Thạch Lặc lại nói tiếp:
- Sau đó thật lâu, ta mới biết nguyên nhân khiến Vương Diễn sai người bắt ta. Ngươi có biết là vì nguyên nhân gì không?
Vương Tuyệt Chi lắc đầu:
- Ta không thể đoán được.
Thạch Lặc nói:
- Vương Diễn lệnh cho thủ hạ tìm bằng được người huýt sáo, nếu là người Hồ thì lập tức giết chết, nếu là người Hán thì dù trăm phương ngàn kế cũng phải thu làm thuộc hạ, bằng như không chịu quy thuận thì cũng phải giết chết. Ha ha, Vương Diễn quả nhiên là đại nhân kiệt. Lúc đó ta chỉ vừa tập võ, cha ngươi từ tiếng huýt sáo của ta mà biết được ta tất là kỳ tài võ học, sợ rằng tương lai ta sẽ là mối hoạn của thiên hạ. Nếu không thu phục được ta thì phải giết đi. Cũng may là cha ngươi kiến thức thì có nhưng làm việc lại cẩu thả, nên ta mới may mắn thoát được kiếp nạn đó. Nếu không thì hôm nay làm gì có Thạch Lặc này?
Vương Tuyệt Chi nói:
- Thì ra ngươi tôn trọng cha ta là vì đoạn chuyện xưa này.
Thạch Lặc lại nói tiếp:
- Cha ngươi trí tuệ phi phàm, ánh mắt nhìn người rất lợi hại. Song lại phạm phải một sai lầm trí mạng, Thạch Lặc ta tuyệt đối sẽ không giẫm vào vết xe đổ của lão!
Vương Tuyệt Chi ngạc nhiên thốt lên: “Ồ!
Thạch Lặc nói:
- Sai lầm lớn nhất của Vương Diễn chính là không giết được ta lúc đó. Nhưng ta thì tuyệt không đi theo vết xe đổ của cha ngươi. Ta tuyệt không để cho ngươi sống để một ngày nào đó ngươi có thể giết được ta.
Thạch Lặc lại nói:
- Ngươi năm nay hai mươi bốn tuổi?
- Gần hai mươi bốn, qua hết tháng chạp này mới đủ hai mươi bốn tuổi. – Vương Tuyệt Chi trả lời nhưng trong lòng âm thầm bội phục:
- Thạch Lặc thực sự lợi hại. Nghe nói hắn không đọc được chữ, không ngờ đối với tuổi tác của ta lại điều tra kỹ càng như vậy.
Thạch Lặc lại nói:
- Ngươi đã đạt đến chín thành hỏa hậu của cha ngươi. Phóng nhãn khắp thiên hạ thì cũng chỉ có vài người đạt đến trình độ này. Ngay cả ta khi bằng tuổi ngươi cũng không thể có tu vi bằng ngươi lúc này được.
Vương Tuyệt Chi nói:
- Cũng không hẳn như vậy, bởi vì ngươi tập võ quá trễ. Khi ngươi bái Cấp Tang làm sư phụ thì đã mười tám hay mười chín tuổi gì đó, đúng không?
Thạch Lặc không trả lời, hỏi ngược lại:
- Ta giết cha ngươi, cừu này ngươi không thể không báo. Ta năm nay bốn mươi ba, thêm hai mươi năm nữa thì ta sẽ sáu mươi ba, tinh lực suy giảm, mà thời gian đó sẽ là thịnh niên của ngươi. Khi đó ta sẽ không phải là đối thủ của ngươi nữa…
Vương Tuyệt Chi ngắt lời:
- Cho nên ngươi muốn thừa dịp vẫn còn mạnh mẽ, giết ta?
Thạch Lặc gật đầu:
- Đúng là như vậy.
Vương Tuyệt Chi nói:
- Vậy sao ngươi không thừa lúc ta bị thương, giết ta ngay lúc này?
Thạch Lặc đáp:
- Ngươi là con Vương Diễn, lại là thiếu niên anh hùng thời nay. Ta đã đối xử công bằng với cha ngươi, cũng phải đối xử công bằng với ngươi mới đúng.
Vương Tuyệt Chi chợt ngẩng đầu, huýt sáo dài, thanh âm truyền xa hơn trăm dặm.
Thời gian uống hết một chén trà nhỏ trôi qua thì hắn ngừng lại:
- Mười lăm ngày sau, Vương Tuyệt Chi sẽ cầu kiến đại tướng quân, lĩnh giáo thần đao của tướng quân, tình nguyện đón nhận cái chết!
Ngay cả Vương Tuyệt Chi kiêu ngạo cũng phải thốt ra “nhận cái chết”, từ đó có thể thấy hắn không hề có chút lòng tin nào trong trận quyết đấu với Thạch Lặc.
Nhưng hắn là Vương Tuyệt Chi, cho dù không chút tin tưởng thì vẫn phải làm cho đến cùng, không chiến không được!
Thạch Lặc đang muốn trả lời thì cước bộ trở nên mềm nhũn, lảo đảo suýt ngã.
Vương Tuyệt Chi nhìn thấy quái tượng trước mắt, nghi hoặc nghĩ bụng:
- Không lẽ nội lực trên thân kiếm của Tổ Địch và Lưu Côn lại lợi hại như vậy! Thương thế của Thạch Lặc so với hình dung của ta thì hình như còn trầm trọng hơn nhiều, thậm chí đứng cũng không vững.
Cùng lúc này, Thạch Hổ cũng ngã xuống đất. A Nguyệt đứng bên cạnh hắn, tay cầm một thanh đao, vô thanh vô tức cắm vào bụng Thạch Hổ.
Thạch Hổ hét một tiếng, phản thủ tung ra một chưởng. A Nguyệt quả nhiên võ công không kém, thân hình na di tuyệt đối tinh diệu. Song Thạch Hổ đã đem hết toàn thân công lực dồn vào một chưởng này. A Nguyệt như thế nào cũng không thể thoát được, trúng chưởng, bị đánh bay ra ngoài một trượng.
Thạch Lặc, Vương Tuyệt Chi nhìn nhau kinh hãi…. Đột nhiên phượng hoàng xuất hiện.
Tổ Địch, Lưu Côn đứng thẳng tắp như hai pho tượng.
Thạch Hổ chưa chết, chỉ từ từ nhũn ra, ngã xuống đất.
Thạch Lặc cầm đao chỉ xéo xuống đất, máu chảy dọc theo thân đao nhỏ xuống đất tạo thành một âm thanh “tóc, tóc” đều đặn vang lên.
Đầu tiên là hai tiếng “leng, keng” vụt khởi, ba đoạn kiếm rơi xuống mặt đất. Ba thanh kiếm vô song của Lưu - Tổ đã bị chém gãy thành hai phần, ba thanh chia làm sáu đoạn. Ba đoạn kiếm gãy rơi xuống, hiển nhiên ba đoạn còn lại vẫn nằm trên tay chủ nhân.
Tổ Địch rít qua kẽ răng từng chữ:
- Thần đao của Thạch gia quả nhiên là thiên hạ đệ nhất đao.
Vai phải của hắn và Lưu Côn đều tuôn máu xối xả, hiển nhiên đã bị một đao của Thạch Lặc chém đứt cánh tay phải.
“Nhị Nhân Tam Kiếm” uy lực vô địch cũng không chống được một đao của Thạch Lặc!
Vương Tuyệt Chi thở ra một hơi, than thở:
- Thạch Lặc, đao pháp của ngươi đã đạt đến cực hạn của võ học. “Nhị Nhân Tam Kiếm” mặc dù hơn ngươi về mặt chiêu thức nhưng vẫn bại trong tay ngươi. Chuyện này thật khiến người ta bội phục sát đất.
Thạch Lặc nghe Vương Tuyệt Chi nói, khẽ liếc nhìn Vương Tuyệt Chi: “Ồ!” – Ánh mắt vừa chứa đựng sự thích thú, vừa tựa như muốn cổ vũ cho Vương Tuyệt Chi nói tiếp.
Vương Tuyệt Chi tiếp tục nói:
- Đao pháp của ngươi tuy thiên hạ vô song nhưng chiến thuật mà ngươi vận dụng càng lợi hại thập bội. Ngươi thừa dịp Tổ Địch, Lưu Côn chiêu cũ chưa thu xong, chiêu mới chưa tung ra đã xuất kỳ bất ý thét lên một tiếng như sấm động khiến cho bọn họ không cách nào bố trận kín kẽ được như lúc đầu. Sau đó Thạch Hổ xuất đao, thu hút kiếm chiêu của bọn họ, ngươi lại lợi dụng kiếm thế bọn họ đã tận, toàn lực xuất đao, thế như lôi đình vạn quân - nhất chiêu phá địch.
Thạch Lặc hỏi:
- Còn gì nữa?
Vương Tuyệt Chi nói tiếp:
- Còn một yếu tố nữa. Nếu không có thanh Xương Đao chém sắt như chém bùn của Thạch gia, một đao chém gãy tam kiếm thì thế trận vị tất đã như lúc này. Khi đó ngươi vẫn có thể một đao phá địch nhưng đao thế đã muộn một chút, tính mạng của Thạch Hổ sẽ không giữ được. Thạch Thị Xương Đao thực sự quá lợi hại!
Tục truyền rằng vào thuở niên thiếu của Thạch Lặc, khi hắn đang làm ruộng trên đồng thì nhặt được một thanh bảo đao, thổi tóc qua cũng đứt, sắc bén vô cùng. Hắn sợ thanh bảo đao này sẽ gây họa nên dâng cho quan phủ. Thanh đao này cuối cùng rơi vào tay Thứ Sử Tịnh châu Tư Mã Đằng. Sau đó cuộc đời của Thạch Lặc tao ngộ đại biến, luyện thành tuyệt đỉnh võ công, giết chết Tư Mã Đằng, đoạt lại bảo đao, lại khắc lên thân đao ba chữ triện “Thạch Thị Xương” - ý nói thanh đao này biểu tượng cho thiên mệnh của hắn.
Thạch Lặc dựa vào thanh bảo đao tung hoành giang hồ không địch thủ. Hai mươi năm nay giết địch hơn một vạn. Từ đó Thạch Thị Xương Đao uy chấn thiên hạ, không ai không biết, được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất lợi khí. Kiếm của Lưu - Tổ đều là bảo kiếm, lại quán chú trên kiếm thể hơn mười năm nội lực. Song kiếm tuy bén vẫn không bằng Thạch Thị Xương Đao, lực tuy mạnh nhưng không bằng thần lực trời sinh Thạch Lặc. Cho nên tam kiếm đều bị bảo đao chém gãy một cách dễ dàng như thái rau chém dưa .
Thạch Lặc nghe xong mỉm cười:
- Ngươi nói sai rồi.
Vương Tuyệt Chi tò mò hỏi:
- Ta sai ở chỗ nào?
Thạch Lặc đáp:
- “Nhị Nhân Tam Kiếm” là kiếm pháp đệ nhất thiên hạ. Ngay cả khi trong tay ta có bảo đao, lại hợp lực với A Hổ cũng tuyệt không phải là đối thủ của bọn họ.
Thạch Lặc ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói:
- Ngươi nói ta thừa dịp họ triệt chiêu, chưa kịp tung ra chiêu mới thì chớp thời cơ, nhưng đây cũng chỉ là một tiện nghi rất nhỏ. Bằng vào chút tiện nghi này làm sao có thể chiến thắng được vô địch kiếm pháp của lưỡng vị tướng quân?
Vương Tuyệt Chi hỏi:
- Vậy sao ngươi có thể thắng được?
Thạch Lặc từ tốn nói:
- Bởi vì bọn họ sợ ta.
Vương Tuyệt Chi ngẩn ra:
- Bọn họ sợ ngươi?
Thạch Lặc đột nhiên hỏi một câu rất kỳ lạ:
- Vương Tuyệt Chi, ngươi có biết vì sao cha ngươi chết trên tay ta không?
Vương Tuyệt Chi nghe thấy Thạch Lặc thản nhiên nhắc đến chuyện giết cha, song vẫn bình thản, ngay cả một cọng lông mi cũng không động đậy, chỉ lạnh nhạt đáp:
- Cha ta vốn đồng ý quy hàng ngươi, nhưng thuộc hạ Khổng Trường của ngươi lại cho rằng cha ta thân là Tam Công của Tấn thất, sẽ không một dạ trung thành với ngươi, cho nên không thể không giết.
Thạch Lặc lại nói:
- Ta không hỏi ngươi về khía cạnh này. Dịch Học thần công của cha ngươi đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, cho dù là Hiên Viên Long cũng vị tất hơn được cha ngươi. Thần đao của ta tuy đại thành nhưng dù sao cũng chỉ là võ công tự sáng tạo ra, không thể bằng được Dịch Học thần công vốn đã tập hợp tinh hoa hàng trăm năm nay, đạt đến cảnh giới thuần chí. Đao pháp của ta khi sử dụng thì bá đạo có thừa nhưng không tránh khỏi có khiếm khuyết. Nếu đối phó với người khác thì thừa sức nhưng nếu đối phó với Vương Diễn thì tuyệt không có tác dụng. Nhưng kỳ lạ là cha ngươi lại không địch nổi ta, thậm chí một trăm chiêu của ta cũng không tiếp được?
Vương Tuyệt Chi lần đầu tiên được nghe lời này, ngạc nhiên hỏi:
- Ta thực sự không biết.
Thạch Lặc chậm rãi nói:
- Vương Diễn bị ta giết chết bởi vì lão sợ ta.
Vương Tuyệt Chi nhất thời ngẩn người ra suy nghĩ, không thể nói thêm lời nào nữa.
Thạch Lặc lại giải thích:
- Thạch Lặc ta tung hoành thiên hạ, quân uy cực thịnh. Người Hán các ngươi đều ưa chuộng vẻ bề ngoài, yêu thích cái đẹp. Vì thế Vương Diễn thống lĩnh mười tám vạn Hán quân nhưng lại bị bảy vạn Yết quân của ta đánh bại. Vì việc này mà Vương Diễn đối với ta đã phát sinh một sự sợ hãi trong lòng. Võ công Vương Diễn tuy mạnh nhưng thường ngày tự cao tự đại, kinh nghiệm thực chiến không nhiều, chưa từng trải qua khoảnh khắc chiến đấu sinh tử. Ngày đó cha ngươi biết đánh một trận với ta, nếu không thắng tất phải chết, nên trong lòng không khỏi khiếp sợ. Hơn nữa cha ngươi nghe ta nói chỉ cần tiếp được một trăm chiêu của ta thì sẽ được tha chết, cho nên trong lòng không mang theo tâm tưởng tất thắng mà chỉ có hy vọng cầu hòa - chỉ thủ không công. Kết quả bị khí thế của ta bức áp, chiêu thức không phát huy được toàn bộ uy lực, có thể không bại ư?
Nhiều năm qua, Vương Tuyệt Chi vẫn không hiểu được tại sao với võ công của cha hắn mà ngay cả một trăm chiêu của Thạch Lặc cũng không thể tiếp nổi. Hôm nay mới hiểu được:
- Nhân gian nói võ công của ngươi vô địch. Thật ra binh pháp mà ngươi vận dụng trên võ công, hư hư thực thực, khiến cho đối phương không cách nào nắm rõ được - đó mới chính là nguyên nhân làm nên Thạch Lặc vô địch.
Thạch Lặc vuốt cằm nói:
- Tổ Địch và Lưu Côn trong lòng đã sớm kiêng kỵ ta. Ta trước hết thét lớn một tiếng, chấn nhiếp tâm thần bọn họ. Khí thế bọn họ bị ta tước đoạt, xuất chiêu không khỏi do dự. Kiếm pháp vốn hoàn mỹ, kín kẽ như tường đồng vách sắt đã bị lộ ra sơ hở. Cho nên ta mới dễ dàng phá được.
Tổ Địch lạnh lùng nói:
- Thạch Lặc, chúng ta bại bởi tay ngươi là do huynh đệ chúng ta nhiều năm không gặp, không biết công lực của đối phương đã đến mức nào. Song kiếm hợp bích không thể thi triển đến cực hạn, sinh ra khiếm khuyết, mới có cơ hội cho ngươi. Nếu cho chúng ta thời gian ba ngày để luyện kiếm, khi đó bất luận ngươi sử dụng chiến thuật, quỷ kế gì cũng phải chết dưới “Nhị Nhân Tam Kiếm”!
Thạch Lặc im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:
- Ngươi nói đúng. Tuy nhiên kiếm của ngươi đã gãy, tay ngươi đã đứt. Sau này không thể nào thắng ta được nữa.
Lưu Côn lớn tiếng nói:
- Chúng ta đã bại trận, không còn gì để nói. Ngươi mau một đao kết thúc đi thôi.
Thạch Lặc thản nhiên đáp:
- Ta muốn giết các ngươi thì vừa rồi đã ra tay, hà tất phải đợi đến bây giờ?
Lưu Côn ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi không giết chúng ta?
Thạch Lặc đáp:
- Trước kia ta đã đáp ứng để các ngươi bình an tiến vào Thiên Thủy, bây giờ cũng sẽ để các ngươi bình an rời đi. Mặc dù các ngươi bội ước, muốn giết ta và A Hổ, song ta chém đứt tay các ngươi cũng đã đủ, giết các ngươi e là quá tàn độc, lại mang tiếng thất tín khắp thiên hạ.
Lưu Côn hừ một tiếng:
- Giết người như ma - Thạch Lặc mà cũng có lúc hiểu được nhân tính từ khi nào vậy?
Thạch Lặc nhàn nhạt nói:
- Muốn chế ngự thiên hạ thì không được giết hết thiên hạ. Giết người sẽ không thu được lòng dân. Muốn thành đại sự phải lấy đức thu phục người. Những năm gần đây ta nghe theo lời khuyên của Hữu Hầu, đã giảm bớt sát khí trước kia.
Hắn nhếch mép cười, lại nói:
- Huống chi ngày đó Lưu tướng quân đã có ơn cứu mạng thân mẫu ta và Hổ nhi. Hôm nay ta tha ngươi một mạng coi như là đã hoàn trả ân tình.
Tổ Địch cười nói:
- Ta thì sao? Ta và ngươi không có một chút ân tình, lại giao chiến với ngươi bảy năm qua, là địch nhân lớn nhất của ngươi. Ngươi không thừa cơ giết ta, còn đợi đến khi nào?
Thạch Lặc đáp:
- Thiên hạ anh hùng, chỉ có duy nhất ngươi có khả năng cầm quân, phân định thắng bại trên chiến trường với ta. Hôm nay ta tha ngươi đi là muốn đường đường chính chính đánh bại ngươi trên chiến trường, khi đó mới cắt lấy thủ cấp của ngươi!
Tổ Địch nhìn đăm đăm vào Thạch Lặc nói:
-Tha ta thì đừng có hối hận. Có thể thủ cấp của ngươi sẽ do ta cắt lấy cũng chưa biết chừng.
Thạch Lặc mỉm cười đáp:
- Thủ cấp của ta có vô số người muốn lấy. Ta vốn đã chờ có người đến thu lấy thủ cấp của ta từ lâu.
Tổ Địch nói:
- Hay lắm, hay lắm. – Đoạn nhìn Lưu Côn, hai người ngẩng mặt nhìn bầu trời đón gió đồng, bước đi, đầu không hề quay lại. Vết thương hai người tứa máu xuống mặt đất, tạo thành một đường máu thật dài.
Thạch Lặc đưa mắt nhìn theo hai người, không nói tiếng nào.
Mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu vào thân thể Thạch Lặc, khiến cho thân thể hắn chớp sáng, lóe lên như một pho tượng thần. Vương Tuyệt Chi không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này đột nhiên trong lòng cũng có ý sợ hãi, xuất hiện cảm giác lạnh run:
- Ta thật sự phải nhất quyết sinh tử với người này ư?
Người vô địch, đao vô địch, võ công vô địch! Vương Tuyệt Chi nếu muốn cùng người này quyết chiến thì liệu còn có hy vọng thủ thắng?
Vương Tuyệt Chi nắm chặt bàn tay, kiên quyết tự nói trong lòng:
- Có một số việc cho dù biết chắc thất bại, biết chắc phải chết, nhưng vẫn phải thực hiện.
Nhìn ánh mặt trời chói mắt, sự ấm áp lan tỏa toàn thân, dũng khí bỗng khôi phục trong lòng hắn.
Lúc này Thạch Lặc đột nhiên mỉm cười, phun ra một ngụm máu tươi thấm đẫm chòm râu đen của hắn.
Thạch Hổ vội vàng đứng lên đỡ lấy, ân cần nói:
- Tòng phụ, người không sao chứ?
Thạch Lặc vẫn bình thản đáp:
- Muốn hủy diệt danh kiếm Lưu Côn, Tổ Địch tất phải nỗ lực, trả giá một chút.
Nói xong những lời này, bảo đao trong tay hắn bỗng nứt gãy thành bảy, tám đoạn, rơi loảng xoảng trên mặt đất.
Thạch Lặc vừa rồi một đao chém đứt ba thanh kiếm hai cánh tay. Không tránh khỏi phải ngạnh tiếp với mười thành công lực của “Nhị Nhân Tam Kiếm”. Cú va chạm này tất phải mạnh mẽ đến nghiêng trời lệch đất, cho dù là một đại thiết chùy cũng phải nát vụn. Thạch Thị Xương Đao tuy sắc bén vô đối nhưng cũng chỉ được làm từ sắt thép của phàm gian, làm sao có thể bảo toàn đao thể nguyên vẹn?
Nội lực của ba người đối chọi nhau trên thân đao. Nội lực của Thạch Lặc bảo vệ thân đao, ý đồ trục từng điểm nhỏ một, hóa giải nội lực trên đao, tránh cho đao bị gãy nát. Vừa rồi hắn phun máu tươi, chân khí phát tiết, nội lực ẩn chứa trong thân đao lập tức đem thiên hạ đệ nhất đao chấn gãy thành nhiều mảnh.
Thạch Lặc vuốt ve chuôi đao còn lại trong tay, thở dài nói:
- Thật đáng tiếc cho thanh tuyệt thế bảo đao đã theo ta hai mươi ba năm nay!
Vương Tuyệt Chi nghe vậy bèn lên tiếng:
- Ngươi một chiêu chặt đứt cánh tay của lưỡng đại danh kiếm đương thời, không lẽ không đáng giá hy sinh một thanh đao?
Nếu đổi lại là Thạch Hổ, khi nghe câu này dám chắc hắn sẽ sảng khoái cười to, nói:
- Không sai, không sai.
Song Thạch Lặc chỉ khẽ “ồ” lên một tiếng.
Thạch Lặc tiện tay vỗ ra một chưởng, cũng không thấy hắn đề khí vận kình, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một hố đất vuông ba thước, sâu một thước.
Nếu muốn cách không xuất chưởng đào một huyệt động, mặc dù việc này khó nhưng đối với nhất lưu cao thủ thì vẫn dễ dàng làm được. Tuy nhiên một chưởng của Thạch Lặc kình lực nội uẩn, cát đá không hề tung lên, vô thanh vô tức ấn một cái đã tạo thành hố sâu, công lực thực chấn động cổ kim. Vương Tuyệt Chi mắt nhìn thấy cảnh này, không khỏi thầm tặc lưỡi tán dương, táng đởm kinh tâm.
Thạch Lặc chậm rãi nhặt từng mảnh Xương Đao, chỉnh tề đặt xuống hố, song thủ lại bốc cát chôn vùi những mảnh vụn của bảo đao.
Sau đó Thạch Lặc đi đến một khối cự thạch phía trước, hít một hơi thật dài.
Vương Tuyệt Chi nhìn cử động này của Thạch Lặc không khỏi giật mình:
- Khối cự thạch này dám chắc phải đến nghìn cân, hai tay Thạch Lặc ôm cũng chưa hết nửa vòng tảng đá, không lẽ hắn định….
Thạch Lặc đúng là đang muốn di chuyển cự thạch. Hắn tuy không ôm hết tảng đá nhưng song chưởng lại như vỗ vào cỏ khô củi mục, cắm sâu vào cự thạch, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm trọc khí, gầm lên một tiếng nâng cự thạch ngàn cân lên khỏi mặt đất!
Thạch Lặc đi mấy bước, đặt cự thạch xuống đao huyệt. Cự thạch ngàn cân nhất thời lún xuống đất nửa thước sâu.
Vương Tuyệt Chi nhìn thấy Thạch Lặc dùng ngón trỏ làm “bút”, khắc trên cự thạch hình một thanh đao, sau đó in chưởng ấn vào đó. Vương Tuyệt Chi nhìn tới đây thì biết được Thạch Lặc không biết chữ. Hình vẽ một đao một chưởng này chính là muốn nói đây là “Nơi chôn đao của Thạch Lặc”.
Thạch Lặc tuy là thần vũ cái thế, nhưng di chuyển cự thạch nghìn cân xong, hơi thở cũng không khỏi đình trệ.
Thạch Hổ lập tức đề khởi nội lực, rót vào người Thạch Lặc, sau đó dùng tay đỡ lấy Thạch Lặc.
Thạch Lặc chậm rãi nói:
- Không cần lo, chỉ là việc nhỏ, không có gì đáng ngại.
Nói xong bèn bước đến trước mặt Vương Tuyệt Chi hỏi:
- Một tháng, thương thế ngươi có thể hoàn toàn bình phục hay không?
Vương Tuyệt Chi đáp:
- Mười ngày cũng đã đủ rồi.
Thạch Lặc gật đầu nói:
- Tốt lắm, mười ngày sau ngươi có thể tìm đến ta bất cứ lúc nào – quyết chiến.
Vương Tuyệt Chi hỏi:
- Giao chiến ở nơi nào?
Thạch Lặc đáp:
- Ngươi thích chết tại đâu thì sẽ đánh ở đấy.
Thạch Lặc nói rất bình thản, tựa như động thủ cùng hắn thì đối phương chết cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Song sự thật chính là như thế!
Vương Tuyệt Chi mỉm cười nói:
- Mười ngày sau ta sẽ đến đâu để tìm ngươi, khi đó ngươi vẫn còn ở Thiên Thủy?
Tới mức này mà Vương Tuyệt Chi vẫn có thể cười được! Hắn và Thạch Lặc quyết đấu, chỉ sợ không có nửa phần thắng. Mười ngày sau đích thị là tử kỳ của hắn!
Thạch Lặc đáp:
- Đêm nay ta sẽ rời Thiên Thủy, trở về lãnh địa của mình. Nhưng bất luận ta ở chỗ nào thì ngươi cũng tìm được ta, có đúng không?
Vương Tuyệt Chi đáp:
- Đúng.
Thạch Lặc đích thị là loại đại nhân vật một đời thét ra lửa, đi đến đâu cũng làm cho thiên hạ chấn động. Cho nên chỉ cần tùy tiện hỏi thăm cũng đều có thể biết được hắn đang ở phương nào.
Thạch Lặc lại nói:
- Ngươi có biết vì sao ta đáp ứng quyết đấu với ngươi không?
- Không biết.
Ba năm qua Vương Tuyệt Chi dùng trăm phương ngàn kế để khiêu chiến Thạch Lặc, nhưng không hề được hồi đáp. Hắn thật sự không nghĩ ra được Trương Tân dùng phương pháp gì mà có thể khiến cho Thạch Lặc đồng ý cùng hắn quyết đấu một trận.
Thạch Lặc nói:
- Ngươi nhất định sẽ nghĩ là Hữu Hầu khuyên ta cùng ngươi giao thủ, đúng không?
Vương Tuyệt Chi ngạc nhiên, không nghĩ ra Thạch Lặc đã biết chuyện ước định của hắn với Trương Tân, chỉ đành gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Thạch Lặc lại nói:
- Sự thật thì không như suy nghĩ của ngươi. Ta quyết định đánh với ngươi một trận, sau đó mới sai Hữu Hầu thông tri cho ngươi biết.
Vương Tuyệt Chi lại cảm thấy khó hiểu, hắn không thể nghĩ ra tại sao Thạch Lặc lại nói như vậy? Thạch Lặc quyết định hay Trương Tân quyết định thì có gì khác biệt?
Thạch Lặc lại nói:
- Ta rốt cuộc đã đáp ứng quyết chiến với ngươi. Ngươi có biết vì nguyên nhân gì không?
- Không biết.
Thiên Thủy là vùng đất cao, đứng ở đây khiến cho người ta có cảm giác rất gần gũi với trời cao mây trắng. Thạch Lặc lẳng lặng ngắm nhìn đám mây trắng đang bay qua đầu, nhớ lại chuyện cũ năm xưa…
- Chuyện xưa này ta chưa hề nhắc lại cho bất kỳ ai nghe. Năm đó ta mười bốn tuổi, theo người ở quê đi buôn đến Lạc Dương. Khi rời khỏi thành Lạc Dương theo cửa Đông thì ta vừa đi vừa huýt sáo dài. Sau đó thật lâu ta mới biết được lúc đó Vương Diễn nghe được tiếng huýt sáo của ta bèn sai người lùng bắt bằng được người huýt sáo.
Vương Tuyệt Chi lặng im nghe Thạch Lặc nói chuyện xưa. Hắn biết Thạch Lặc nhắc đến đoạn chuyện xưa này nhất định là có thâm ý.
Thạch Lặc lại nói tiếp:
- Sau đó thật lâu, ta mới biết nguyên nhân khiến Vương Diễn sai người bắt ta. Ngươi có biết là vì nguyên nhân gì không?
Vương Tuyệt Chi lắc đầu:
- Ta không thể đoán được.
Thạch Lặc nói:
- Vương Diễn lệnh cho thủ hạ tìm bằng được người huýt sáo, nếu là người Hồ thì lập tức giết chết, nếu là người Hán thì dù trăm phương ngàn kế cũng phải thu làm thuộc hạ, bằng như không chịu quy thuận thì cũng phải giết chết. Ha ha, Vương Diễn quả nhiên là đại nhân kiệt. Lúc đó ta chỉ vừa tập võ, cha ngươi từ tiếng huýt sáo của ta mà biết được ta tất là kỳ tài võ học, sợ rằng tương lai ta sẽ là mối hoạn của thiên hạ. Nếu không thu phục được ta thì phải giết đi. Cũng may là cha ngươi kiến thức thì có nhưng làm việc lại cẩu thả, nên ta mới may mắn thoát được kiếp nạn đó. Nếu không thì hôm nay làm gì có Thạch Lặc này?
Vương Tuyệt Chi nói:
- Thì ra ngươi tôn trọng cha ta là vì đoạn chuyện xưa này.
Thạch Lặc lại nói tiếp:
- Cha ngươi trí tuệ phi phàm, ánh mắt nhìn người rất lợi hại. Song lại phạm phải một sai lầm trí mạng, Thạch Lặc ta tuyệt đối sẽ không giẫm vào vết xe đổ của lão!
Vương Tuyệt Chi ngạc nhiên thốt lên: “Ồ!
Thạch Lặc nói:
- Sai lầm lớn nhất của Vương Diễn chính là không giết được ta lúc đó. Nhưng ta thì tuyệt không đi theo vết xe đổ của cha ngươi. Ta tuyệt không để cho ngươi sống để một ngày nào đó ngươi có thể giết được ta.
Thạch Lặc lại nói:
- Ngươi năm nay hai mươi bốn tuổi?
- Gần hai mươi bốn, qua hết tháng chạp này mới đủ hai mươi bốn tuổi. – Vương Tuyệt Chi trả lời nhưng trong lòng âm thầm bội phục:
- Thạch Lặc thực sự lợi hại. Nghe nói hắn không đọc được chữ, không ngờ đối với tuổi tác của ta lại điều tra kỹ càng như vậy.
Thạch Lặc lại nói:
- Ngươi đã đạt đến chín thành hỏa hậu của cha ngươi. Phóng nhãn khắp thiên hạ thì cũng chỉ có vài người đạt đến trình độ này. Ngay cả ta khi bằng tuổi ngươi cũng không thể có tu vi bằng ngươi lúc này được.
Vương Tuyệt Chi nói:
- Cũng không hẳn như vậy, bởi vì ngươi tập võ quá trễ. Khi ngươi bái Cấp Tang làm sư phụ thì đã mười tám hay mười chín tuổi gì đó, đúng không?
Thạch Lặc không trả lời, hỏi ngược lại:
- Ta giết cha ngươi, cừu này ngươi không thể không báo. Ta năm nay bốn mươi ba, thêm hai mươi năm nữa thì ta sẽ sáu mươi ba, tinh lực suy giảm, mà thời gian đó sẽ là thịnh niên của ngươi. Khi đó ta sẽ không phải là đối thủ của ngươi nữa…
Vương Tuyệt Chi ngắt lời:
- Cho nên ngươi muốn thừa dịp vẫn còn mạnh mẽ, giết ta?
Thạch Lặc gật đầu:
- Đúng là như vậy.
Vương Tuyệt Chi nói:
- Vậy sao ngươi không thừa lúc ta bị thương, giết ta ngay lúc này?
Thạch Lặc đáp:
- Ngươi là con Vương Diễn, lại là thiếu niên anh hùng thời nay. Ta đã đối xử công bằng với cha ngươi, cũng phải đối xử công bằng với ngươi mới đúng.
Vương Tuyệt Chi chợt ngẩng đầu, huýt sáo dài, thanh âm truyền xa hơn trăm dặm.
Thời gian uống hết một chén trà nhỏ trôi qua thì hắn ngừng lại:
- Mười lăm ngày sau, Vương Tuyệt Chi sẽ cầu kiến đại tướng quân, lĩnh giáo thần đao của tướng quân, tình nguyện đón nhận cái chết!
Ngay cả Vương Tuyệt Chi kiêu ngạo cũng phải thốt ra “nhận cái chết”, từ đó có thể thấy hắn không hề có chút lòng tin nào trong trận quyết đấu với Thạch Lặc.
Nhưng hắn là Vương Tuyệt Chi, cho dù không chút tin tưởng thì vẫn phải làm cho đến cùng, không chiến không được!
Thạch Lặc đang muốn trả lời thì cước bộ trở nên mềm nhũn, lảo đảo suýt ngã.
Vương Tuyệt Chi nhìn thấy quái tượng trước mắt, nghi hoặc nghĩ bụng:
- Không lẽ nội lực trên thân kiếm của Tổ Địch và Lưu Côn lại lợi hại như vậy! Thương thế của Thạch Lặc so với hình dung của ta thì hình như còn trầm trọng hơn nhiều, thậm chí đứng cũng không vững.
Cùng lúc này, Thạch Hổ cũng ngã xuống đất. A Nguyệt đứng bên cạnh hắn, tay cầm một thanh đao, vô thanh vô tức cắm vào bụng Thạch Hổ.
Thạch Hổ hét một tiếng, phản thủ tung ra một chưởng. A Nguyệt quả nhiên võ công không kém, thân hình na di tuyệt đối tinh diệu. Song Thạch Hổ đã đem hết toàn thân công lực dồn vào một chưởng này. A Nguyệt như thế nào cũng không thể thoát được, trúng chưởng, bị đánh bay ra ngoài một trượng.
Thạch Lặc, Vương Tuyệt Chi nhìn nhau kinh hãi…. Đột nhiên phượng hoàng xuất hiện.
Tác giả :
Chu Hiển