Ngũ Hồ Chiến Sử
Quyển 4 - Chương 6: Tình Nhân của Mê Tiểu Kiếm
Vương Tuyệt Chi khoan thai quay lại trận doanh, vừa đi vừa suy nghĩ:
- Đến nay đã có bốn phương nhân mã phát hiện ra tung tích của ta. Bỏ đi đám tiểu mao tặc chỉ là xảo ngộ, không tính. Còn lại Sát Hồ thế gia, Ngũ Bí sát thủ của Trương Tân, Tiên Linh Tẩu, ba lộ nhân mã này làm sao phát hiện ra tung tích của ta? Lát nữa trở về nhất định phải hỏi cho rõ Tiên Linh Tẩu.
Phải biết trên giang hồ, không có bí mật nào có thể giữ kín. Vương Tuyệt Chi dùng kế dẫn dụ quân đội Thạch Hổ, khi đó tin tức này lộ ra, dám chắc ai nấy cũng đều tưởng lương xa của hắn đã mất vào tay Thạch Hổ. Trong khi đó hắn lại “Ám độ Trần Thương”, lặng lẽ lên đường, sao chuyện này lại có thể bại lộ nhanh chóng như vậy?
Vương Tuyệt Chi tuyệt không hy vọng có thể dấu được chuyện này lâu, chỉ hy vọng có thể giữ được bí mật này từ ba đến năm ngày. Khi đó hắn đã đi hết một nửa lộ trình, an toàn sẽ lớn hơn một chút. Ai ngờ tin tức lại lộ ra cực nhanh, ngoài dự liệu của hắn, làm cho chuyến đi của hắn càng thêm nguy hiểm.
Vương Tuyệt Chi trở lại xa đội thì đã thấy vô số ánh lửa nổi lên.
Hắn kịch chiến với Sát Hồ thế gia một hồi vào lúc bình minh. Sau đó lại nghỉ ngơi chữa thương. Bây giờ đã gần ngọ, mặt trời lên cao, chiếu sáng thiên địa.
Giữa trưa, ánh sáng mặt trời đương nhiên sáng hơn hỏa quang rất nhiều. Nổi lửa lên làm gì?
Vương Tuyệt Chi cảm thấy một điều may mắn nhất là xe lương vẫn chưa bị lửa thiêu rụi.
Ngoài ra, Tuyệt Vô Diễm, Phục Phi Điểu, hơn trăm người đều bị khống chế. Mỗi người đều có một thanh đao kề sát cổ, ngay cả Anh Tuyệt, Hoàng Phủ Nhất Tuyệt cũng không thể may mắn trốn thoát. Luận về khinh công của Phục Phi Điểu thì trên giang hồ này có mấy người có thể bắt được hắn? Anh Tuyệt có thể bay cao ngàn dặm, cho dù là Vương Tuyệt Chi cũng không thể bắt giữ được nó? Thế nhưng hai cao thủ về thân pháp này đều đã bị khống chế?
Chỉ có một lý do duy nhất có thể giải thích cho việc toàn bộ bọn họ bị khống chế: Không kịp phòng bị, bị ám toán, một đòn bắt sạch.
Khống chế người của Vương Tuyệt Chi chính là đám võ sĩ Khương tộc của Tiên Linh Tẩu. Võ sĩ Khương tộc có tổng cộng một trăm bảy mươi ba người, trừ những người cầm đao khống chế đám người Tuyệt Vô Diễm, những tên võ sĩ còn lại đều cầm mồi lửa đặt sẵn lên xe lương.
Tiên Linh Tẩu nhìn thấy Vương Tuyệt Chi, lạnh lùng nói:
- Đứng lại, không được nhích động! Nếu không đừng trách ngọn lửa vô tình, thiêu trụi xe lương, đồng bọn của ngươi cũng đừng hòng sống sót.
Vương Tuyệt Chi y lời bất động. Cho dù hắn sở hữu một bản lĩnh lớn bằng trời cũng không thể ngay lập tức giết chết một trăm bảy mươi ba người, cứu người, cứu xe.
Hắn cười khổ nói:
- Ta thật sự là có mắt không tròng, lại đi tin lời nói ma quỷ của ngươi, tin ngươi đúng là Khương nhân.
Tiên Linh Tẩu nói:
- Ta chính là Khương nhân.
Vương Tuyệt Chi hỏi:
- Ngươi là Khương nhân? Vì sao lại dùng gian kế ngăn cản ta viện trợ cho Mê Tiểu Kiếm?
Tiên Linh Tẩu lạnh nhạt nói:
- Con cháu của Vô Dặc Viên Kiến chia ra một trăm năm mươi chủng tộc, đến bây giờ chỉ còn tám mươi chín chủng tộc. Quy phục Mê Tiểu Kiếm cũng chỉ có hai mươi ba chủng tộc, các chủng tộc còn lại, nếu không chịu sự quản thúc của hắn thì chính là địch nhân của hắn, họ chỉ hận không thể ngay lập tức giết chết hắn mà thôi.
Vương Tuyệt Chi than rằng:
- Các ngươi đều là Khương nhân, lại cấu xé lẫn nhau. Bởi vậy nhân số tuy đông nhất trong người Hồ nhưng lại thua kém các tộc khác rất nhiều. Hung Nô nhân, Để nhân đều đã lập quốc. Thạch Lặc của Yết tộc, Đoạn Thất Đan, Mộ Dung Ngôi của Tiên Ti đều đã có địa bàn cho riêng mình. Chỉ có Khương nhân các ngươi là vẫn phiêu bạt khắp nơi, cho đến bây giờ vẫn không có nơi đâu là nhà.
Tiên Linh Tẩu mỉm cười mỉa mai, nói:
- Ngươi nói Khương nhân chúng ta không đoàn kết, nhưng Hán nhân các ngươi thì sao?
Vương Tuyệt Chi thản nhiên đáp:
- Khương nhân các ngươi xuất hiện một vị đại anh hùng như Mê Tiểu Kiếm lại không biết quy phục hắn. Trong khi hoàng đế Tư Mã Duệ của chúng ta chỉ là một tên hôn quân vô đạo, khiến cho Hán nhân điêu đứng. Mê Tiểu Kiếm so với họ Tư Mã thì giống như một người trên trời cao, một người dưới mặt đất, làm sao có thể so sánh như nhau được?
Tiên Linh Tẩu thở dài một hơi:
- Mê Tiểu Kiếm đúng là một vị đại anh hùng… - Chợt khuôn mặt đanh lại, lạnh lùng nói – Song cừu hận của tám mươi chín tộc Khương so với hận thù Khương, Hán còn sâu đậm hơn rất nhiều. Chúng ta cam tâm tình nguyện nhìn thấy hắn phải chết, cho dù sau đó có bị Hán nhân giết hết Khương nhân thì cũng cam lòng. Ngươi có biết chuyện này không?
Vương Tuyệt Chi cũng thở dài, nói:
- Lúc trước ta chưa biết, bây giờ đã hiểu. – Lại nói tiếp – Tiên Linh Tẩu, ngươi muốn uy hiếp ta làm chuyện gì? Mau sảng khoái nói ra.
Tiên Linh Tẩu ngẩn người ra, sau đó cười lớn một hồi:
- Xem ra ngươi không chỉ là cuồng nhân mà còn là một người rất thông minh! Ngươi làm sao biết được ta muốn uy hiếp ngươi? – Giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, vài phần bi ai.
Vương Tuyệt Chi lạnh nhạt đáp:
- Chuyện này cũng không khó đoán ra. Nếu ngươi chỉ muốn giết người, đốt xe thì nơi này đã sớm chất đầy thây người, xe lương cũng đã sớm cháy rụi, không rảnh rỗi bày trận thế, chờ ta quay lại như vậy!
Tiên Linh Tẩu cười ha hả, nói:
- Vương đại hiệp quả nhiên nhanh nhẹn sảng khoái. Chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện, ta lập tức rút binh đi khỏi nơi này, tuyệt không nuốt lời!
Vương Tuyệt Chi nhìn chằm chằm Tiên Linh Tẩu, nói:
- Điều kiện gì?
Tiên Linh Tẩu chậm rãi nói:
- Ngươi chỉ cần chuyển một vật cho Mê Tiểu Kiếm.
Nếu Tiên Linh Tẩu đưa ra yêu cầu cổ quái, khó khăn như lên núi đao, xuống biển lửa, thậm chí muốn Vương Tuyệt Chi cắt tay giao cho Mê Tiểu Kiếm, hắn còn cảm thấy hợp lý. Tuy nhiên Tiên Linh Tẩu lại đưa ra một điều kiện đơn giản như vậy, không khỏi khiến cho Vương Tuyệt Chi rùng mình, thầm nghĩ trong bụng: “Vật đó là vật gì?”
Tiên Linh Tẩu không trả lời hắn, lại hỏi ngược lại:
- Ngươi có đồng ý không?
Vương Tuyệt Chi tuy tính tình cuồng ngạo nhưng lại rất tinh tế, cẩn thận dò hỏi:
- Trước tiên ngươi nên nói qua một chút về vật đó, sau đó ta sẽ suy nghĩ xem có đáp ứng hay không, cũng chưa muộn.
Tiên Linh Tẩu lộ ra một nụ cười quỷ quái:
- Ngươi sẽ không thể không đồng ý. – Đoạn vẫy tay, Thiêu Hà Nữ bước đến.
Thiêu Hà Nữ bưng đến một hộp gấm lớn, quỳ xuống, mở nắp hộp ra. Trong hộp trống không…bất quá cặp mắt nàng đã trở nên ngân ngấn nước mắt, lệ tuôn hai hàng dài trên gò má.
Vương Tuyệt Chi nhìn thấy hộp gấm trống không, lấy làm ngạc nhiên hỏi:
- Lễ vật đâu?
Tiên Linh Tẩu lạnh lùng nói:
- Lễ vật đang đến! – Đoạn quay sang nhìn Tham Lang quát – Động thủ!
Tham Lang đã cầm sẵn chiến đao, ánh đao chớp lóe lên dưới ánh mặt trời, thủ cấp Tiên Linh Tẩu rơi xuống đất.
Chuyện xảy ra cực kỳ đột ngột, phi thường cổ quái. Vương Tuyệt Chi ngẩn người ra, không biết nói gì nữa.
Thiêu Hà Nữ nhặt lấy thủ cấp trượng phu, đặt vào hộp gấm, đóng nắp hộp lại, nước mắt rơi lã chã, buồn bã nói:
- Lễ vật chính là hộp gấm này, không biết công tử có đồng ý giao lễ vật này cho Mê Tiểu Kiếm chăng?
Việc đến mức này, ngay cả thủ cấp của Tiên Linh Tẩu cũng đã rơi xuống. Vương Tuyệt Chi còn có thể từ chối sao? Trong lòng hắn đang hỗn loạn, không thể suy nghĩ được ngọn ngành mọi chuyện.
Vương Tuyệt Chi chỉ còn cách đáp bừa:
- Ta, ta đồng ý điều kiện của các ngươi.
Thiêu Hà Nữ dùng tay ra hiệu , Tham Lang lớn tiếng ra lệnh:
- Huynh đệ, thả người!
Đám võ sĩ Khương nhân nghe lệnh, lập tức bỏ đao, dập lửa.
Tham Lang huýt một tiếng sáo dài, nhảy lên ngựa. Đám võ sĩ Khương nhân cũng lập tức theo chân hắn, trong chớp mắt chỉ còn để lại một đám bụi mù mịt phía sau.
Thiêu Hà Nữ bưng hộp gấm, không chịu rời khỏi. Vương Tuyệt Chi tiến đến tiếp nhận hộp gấm, tuy nhiên nàng lắc đầu nói:
- Thủ cấp phu quân của ta, phải do tự tay ta giao cho Mê Tiểu Kiếm.
Vương Tuyệt Chi thầm nghĩ:
- Nhìn ngươi cước bộ hư phù, xem ra võ công cũng không cao lắm, không chạy đi đâu được. Để ngươi giao hộp gấm cho Mê Tiểu Kiếm cũng không sao cả. Chỉ cần khi đó ta đứng sát một bên, ngươi cũng sẽ không thể giở trò hoa dạng gì được. - Nghĩ vậy bèn gật đầu nói – Được, chúng ta bắt đầu lên đường.
Đến bây giờ, bốn lộ nhân mã theo dõi hắn đã hoàn toàn biến mất. Vương Tuyệt Chi mất đi mười cỗ xe, hai mươi bốn gã phu xe, nhưng lại có thêm một ả đàn bà, một thủ cấp.
Vương Tuyệt Chi an bài một cỗ xe lớn cho Thiêu Hà Nữ dùng, lại ra lệnh không ai được quấy rầy nàng, bất quá hắn âm thầm sai Phục Phi Điểu giám sát nàng.
Xa đội đi liên tục không ngừng nghỉ, chạy thêm mười tám canh giờ, cuối cùng đã đến được Lũng Hữu.
Vương Tuyệt Chi lo lắng người mệt ngựa mỏi, hạ lệnh nghỉ ngơi một đêm, sáng mai tiếp tục lên đường. Chỉ phân phó Anh Tuyệt và hai mươi xa phu gác đêm.
Nơi bọn họ dừng chân là một ngọn đồi nhỏ, ba mặt là thảo nguyên, mặt phía tây còn lại là một hồ nước lớn. Nếu bị địch nhân tập kích sẽ rất dễ dàng phát hiện từ xa, là một nơi dễ thủ khó công, làm chỗ hạ trại thật vô cùng tiện lợi.
Ánh trăng đã lên cao, tỏa ra ánh sáng trong trẻo như ngọc bích, cảnh sắc thanh tĩnh, đẹp một cách huyền ảo. Vương Tuyệt Chi tuy đã ngồi trên xe liên tục mười tám canh giờ, nhưng giờ phút này không cách nào ngủ được, đành tản bộ cho giãn gân giãn cốt, hưởng thụ hương vị gió đêm, mỹ vị thiên nhiên.
Hắn đi dọc xuống triền đồi, rảo bước trên những bãi cỏ mềm mại, tiến đến hồ nước. Chỉ thấy hồ nước xao động nhẹ nhưng không hề phát ra một âm thanh nào, chỉ có tiếng gió thì thầm, mơn man lên cây cỏ xung quanh. Một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời xuất hiện.
Đột nhiên hắn nghe được một tiếng thở dài, ngước mắt nhìn lên đã thấy Tuyệt Vô Diễm một thân bạch y trắng như tuyết đứng bên bờ hồ, nửa người chìm trong đám cỏ dại đang ngả nghiêng trong gió nhẹ, tà áo trắng phất phơ, phiêu ảo dưới ánh trăng, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Vương Tuyệt Chi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nàng, ngắm nhìn đôi mắt trong veo, cái mũi nhỏ nhắn cao vút, đặc trưng của Hồ nhân. Điểm đặc biệt của Tuyệt Vô Diễm chính là ngoại trừ vẻ đẹp dịu dàng của nữ nhân, nàng còn có vài phần rắn rỏi kiên nghị của nam nhân, có thể khiến cho người khác vừa yêu vừa kính.
Vương Tuyệt Chi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ trong đầu:
- Nàng… nàng cũng là loại người giống như ta? – Lại nhớ lại hành vi của nàng mấy ngày trước, bất giác trong lòng như si như túy.
Trong lòng hắn phát giác ra con người Tuyệt Vô Diễm có nhiều điểm rất tương đồng với hắn, đương nhiên không phải ở ngoại hình mà chính là ở tính cách. Hai người đều cuồng ngạo, không câu nệ tiểu tiết, khinh khi lễ giáo của thế tục, tùy hứng hành sự, hành vi đôi lúc cổ quái kỳ dị. Hai người quả nhiên là có điểm tương đồng!
Tuyệt Vô Diễm thấy Vương Tuyệt Chi đến, khoan thai hỏi:
- Ngươi “muốn”?
Vương Tuyệt Chi lấy làm lạ, hỏi:
- Muốn cái gì?
Tuyệt Vô Diễm thản nhiên đáp:
- Khi ta “muốn” thì đến tìm ngươi. Nếu ngươi “muốn” thì ta cũng sẽ bồi đáp, trả lại công bằng cho ngươi.
Nàng nhắc đến chuyện đó rất bình thản, tựa hồ đơn giản như việc ngươi mời ta ăn một bữa cơm, ta cũng sẽ mời ngươi lại một bữa vậy.
Bất quá nói chuyện bình thản như vậy Vương Tuyệt Chi lại cảm thấy khiếp sợ, thầm nghĩ:
- Nàng… nàng ta cuối cùng là một nữ nhân như thế nào?
Cho đến bây giờ, hắn chưa thấy ai làm hắn ngạc nhiên như nàng!
Vương Tuyệt Chi giả vờ bình tĩnh, khoát tay:
- Bây giờ chưa muốn!
Tuyệt Vô Diễm gật đầu, tiếp tục nhìn hồ nước, toàn bộ tinh thần đặt trên mặt nước, chăm chú như xem có một vở tuồng thật hay diễn đang ra trên mặt nước.
Vương Tuyệt Chi đột nhiên hỏi:
- Cô thích ngắm biển?
Tuyệt Vô Diễm không nhìn hắn, đáp:
- Đây là hồ, không phải biển.
Vương Tuyệt Chi cười nói:
- Cô thích ngắm hồ?
Tuyệt Vô Diễm lãnh đạm trả lời:
- Cho đến bây giờ ta vẫn chưa nhìn thấy biển. Có lẽ sẽ có một ngày ta nhìn thấy biển, sẽ yêu nó, không yêu hồ nữa.
Cách nàng nói chuyện hết sức kỳ lạ, như trả lời, lại như không, phảng phất như độc thoại thì đúng hơn.
Vương Tuyệt Chi lại hỏi:
- Cô cho rằng hồ nước rất đẹp? – Nhưng lời này thật vô nghĩa, nhưng lúc này hắn thật không nghĩ ra có thể nói được chuyện gì khác.
Ai ngờ Tuyệt Vô Diễm lại trả lời:
- Nhìn chưa chắc đã thích, cũng giống như ta đối với con người vậy, nhìn chưa chắc đã thích. Bất quá người để ta nhìn rất ít.
Vương Tuyệt Chi lại hỏi:
- Vậy tại sao cô lại nhìn nó lâu như vậy?
Tuyệt Vô Diễm cúi xuống nhặt một viên đá, khẽ liếc viên đá lên mặt hồ, viên đá nhảy lâng tâng đến hai mươi mấy bước, cuối cùng chìm xuống mặt nước. Mặt nước ban đêm rất khó đếm được số lượng vòng nước rung động lan ra, thế nhưng Vương Tuyệt Chi lại âm thầm đếm được số lượng đó.
Ánh mắt nàng như nhìn về nơi xa xăm, giọng đều đều thuật lại chuyện cũ:
- Nơi ta lớn lên cũng có một hồ nước. Chúng ta chơi đùa, lấy nước nấu ăn, giặt quần áo, tắm rửa bên hồ. Nhưng có một điều kỳ lạ là ta không thích nơi đó, cũng không thích cái hồ đó. Tuy nhiên mỗi khi nhìn thấy hồ nước thì lại nhớ, mỗi khi nhớ lại thấy phiền muộn trong lòng.
Vương Tuyệt Chi khẽ hỏi:
- Nơi cô lớn lên là nơi nào? Hồ nước đó tên là gì?
Tuyệt Vô Diễm hạ giọng nói:
- Nơi đó gọi là hồ Ngạc Nhĩ Đa.
Vương Tuyệt Chi ngạc nhiên hỏi:
- Ta chưa từng nghe qua, địa phương đó ở đâu?
Năm năm nay, Vương Tuyệt Chi du ngoạn giang hồ, Đông đến Cao Ly, Tây đến Tây Vực, Nam đã đến Bách Việt, Bắc cũng đã đến đại sa mạc. Rất ít địa phương mà hắn không biết đến. Bây giờ lại nghe một hồ nước lạ lùng như vậy, trong thâm tâm hắn không khỏi cảm thấy tò mò.
Tuyệt Vô Diễm giọng đều đều, nói tiếp:
- Chúng ta gọi nơi này là hồ Ngạc Nhĩ Đa, Hán nhân các ngươi lại gọi nó là Kiếm Hồ, bởi vì nó có hình dạng dài và hẹp, tương tự như một thanh kiếm.
Vương Tuyệt Chi gật gù:
- Ồ, thì ra là Kiếm hồ.
Kiếm hồ nằm cách Tửu Tuyền chín mươi dặm về phía Bắc. Hồ tuy nhỏ nhưng rất có danh khí, cỏ cây nơi đây rất xinh tươi, tạo nên cảnh quan hồ nước một vẻ xinh đẹp như họa, trở thành một thắng cảnh nổi tiếng của Tây Vực.
Tuyệt Vô Diễm lại nói:
- Từ nhỏ ta đã được nghe người ta nói rằng Kiếm hồ rất đẹp, nhưng có lẽ vì từ nhỏ đến khi trưởng thành ta đều sống ở đó cho nên không hề cảm thấy nó đẹp. Đến bây giờ ta vẫn thấy như vậy. Nếu không đã không rời nơi đó đến Tửu Tuyền. Có đôi khi ta nghĩ đến cảnh chém giết, nhốn nháo ở Tửu Tuyền lại cảm thấy đẹp hơn sự yên tĩnh của Kiếm hồ nhiều lắm. – Ngừng lại một chút, lại nói:
- Có lẽ không phải là đẹp hơn, mà là vui hơn, mới đúng
Vương Tuyệt Chi gật đầu nói:
- Ta hiểu.
Hắn đương nhiên hiểu được điều này. Khi xưa hắn không phải cũng đã từng suy nghĩ như thế sao? Hai mươi tuổi, võ công đại thành, bước chân vào giang hồ, đi hết đại nam giang bắc. Lúc đó hắn cũng thích náo nhiệt, khí huyết sung mãn hào hiệp, không muốn chịu sự gò bó trong gia tộc. Đệ tử của Vương gia khi đó nếu không là quan lại trong triều, cũng gia nhập quân ngũ, hơn nữa đều là quan cao chức trọng, phú quý vô cùng. Tuy nhiên triều đình hủ bại, lê dân khổ sở, hắn làm sao có thể cam lòng ngồi một chỗ hưởng vinh hoa phú quý? Hơn nữa so với việc ở kinh sư luận về chính trị thì phiêu bạt giang hồ, thu thập kiến văn vẫn làm cho hắn cảm thấy thích thú hơn rất nhiều.
Tuyệt Vô Diễm im lặng không nói, tựa hồ như đắm chìm vào cảm giác ngày xưa của mình. Nàng đang nhớ lại từng chuyện, từng chuyện ngày xưa.
Vương Tuyệt Chi đột nhiên nói:
- Cô lớn lên tại Kiếm hồ, không lẽ cô là Khương nhân?
Kiếm hồ tại Tây Vực chính là nơi sinh sống của Mê Đường Khương tộc.
Mê Đường chính là nhi tử của tộc trưởng Khương nhân - Mê Ngô. Khương nhân vốn sinh sống tại Kim thành, nhưng vì Hán quan vô đạo nên đã nhiều lần phát sinh xung đột với người Hán. Đến thời Hậu Hán, triều đình sai Thái Thú Lũng Tây Trương U đến Kim thành, mở tiệc thiết yến Mê Ngô, chiêu an. Không ngờ lại bỏ độc vào rượu, giết chết Mê Ngô và tám trăm Khương nhân. Sau đó cắt lấy thủ cấp Mê Ngô, lại dùng kỳ binh đánh úp Mê Ngô tộc, giết thêm bốn trăm người, bắt sống hai ngàn người.
Trải qua biến cố này, Mê Đường và tộc nhân ngửa mặt lên trời khóc ròng ba ngày ba đêm. Sau đó phát thệ phải giết Hán nhân báo thù.
Mê Đường quyết chiến với Hán nhân mười ba năm, trước thắng sau bại. Sau cùng bị Thái Thú Kim thành đánh lui, lại dùng kế ly gián, mỹ nhân kế, uy bức, lợi dụng… đủ loại mưu kế, khiến cho bộ hạ phản bội lại hắn, quân đội tan rã. Mê Đường vì phẫn uất mà chết, tộc nhân còn sót lại chạy về hướng Tây. Di canh di cư một trăm năm, cuối cùng mới dừng chân định cư tại Kiếm hồ, cho đến bây giờ cũng vừa tròn một trăm năm.
Tuyệt Vô Diễm cũng ngơ ngác nhìn hắn, buồn bã nói:
- Ta cũng không biết rõ ta là người thế nào. Cha ta là người Hán, mẹ là người Khương. Khi mẹ ta mang thai thì cha ta đã quay lại lãnh thổ của người Hán. Mẹ ta nói cha ta có một nửa là Hán nhân, một phần tư là Để nhân, một phần tư còn lại là Hung Nô nhân. Hơn nữa ngoại tổ ta lại là người Tiên Ti. Ngươi nói xem ta rốt cuộc là người gì?
Vương Tuyệt Chi nhìn thấy vẻ mặt khó coi của nàng khi nói đến chuyện này, chợt cảm thấy đồng cảm với nỗi bi ai của nàng, vội ôm nàng vào ngực, dùng trường bào phủ lên người, vuốt ve mái tóc, dịu dàng nói:
- Thì ra cô lớn đã lên như vậy, chịu khổ cũng đã nhiều.
Tuyệt Vô Diễm khẽ đẩy hắn ra, thản nhiên nói:
- Cũng không thể nói là khổ. Khương nhân chúng ta lớn lên tại Kiếm hồ, không ai phải chịu khổ cả. Ta từ nhỏ đã không biết sầu muộn, ngược lại còn được đi đến Tửu Tuyền, tộc nhân rất hâm mộ ta.
Vương Tuyệt Chi nghe chuyện của nàng, chợt nhớ đến một việc, bèn hỏi:
- Nghe nói Mê Tiểu Kiếm cũng là Mê Đường tộc nhân!
Tuyệt Vô Diễm chậm rãi nói từng chữ:
- Không sai, hơn nữa chúng ta đã biết nhau từ nhỏ. Ta còn là tình nhân đầu tiên của hắn.
Nàng nói ra những lời này hoàn toàn bình thản, nhưng Vương Tuyệt Chi nghe được, lại cảm thấy như sét đánh bên tai, chấn động toàn thân.
“Cô….cô….”
Tuyệt Vô Diễm cười khổ, nói:
- Hắn nhỏ hơn ta ba tuổi, từ nhỏ đã rất thông minh. Trong tộc có chuyện gì khó khăn đều tìm đến hắn giải quyết. Đến năm mười hai tuổi thì tộc nhân đã xem hắn như thần nhân, tôn hắn lên làm tộc trưởng.
Cặp mắt nàng nhìn về phía xa, chỉ có núi đen, mây đen, duy nhất một màu đen. Tuy nhiên trong mắt nàng nó lại hiện ra những hình ảnh ngày xưa một cách rõ rệt.
Ánh mắt nàng tràn đầy vẻ ngọt ngào, hạnh phúc, nói:
- Lúc đó ta rất hiếu thắng. Hắn lại là anh hùng trong mắt tộc nhân, rất nhiều nữ nhân Khương nhân phát điên lên vì hắn. Ta làm sao có thể để cho hắn vuột khỏi tay ta? Ngày ấy ta mười tám, hắn mười lăm, chúng ta đã ở bên nhau, trở thành đôi thần tiên quyến lữ. Thảo nguyên, hồ nước, đỉnh núi..tất cả những nơi này đều in dấu chân của chúng ta, hạnh phúc hơn rất nhiều Hồ nhân khác.
Vương Tuyệt Chi lắng nghe giai thoại hạnh phúc của nàng và Mê Tiểu Kiếm, cổ họng không khỏi đắng ngắt, nhưng rồi lại không nhịn được hiếu kỳ, bèn hỏi:
- Vậy tại sao cô và hắn lại chia lìa? Không lẽ hắn chỉ quan tâm đến chuyện trong tộc, lạnh lùng với cô?
Hắn suy đoán tình huống này rất hợp tình hợp lý! Mê Tiểu Kiếm thành lập Khương Nhân đảng, một tay chống lại Hung Nô, Tiên Ti, Để, Hán – tứ đại cường địch, còn có thêm Sát Hồ thế gia vô hình vô định. Sợ rằng không thể tránh khỏi việc bỏ bê tình nhân, làm cho nàng cô đơn một mình.
Nhưng câu trả lời của Tuyệt Vô Diễm lại khác xa với suy nghĩ của hắn. Nàng lắc đầu, nói:
- Không, hắn đối với ta rất tốt. Ta biết trong tất cả nam nhân, chỉ có hắn là đối với ta dịu dàng, quan tâm, yêu thương nhất.
Nàng lại nhìn xuống mặt hồ đen nhánh trong đêm, chậm rãi nói tiếp:
- Ta và hắn ở bên nhau hai năm. Cho đến năm ta hai mươi tuổi. Mặc dù ta ở bên hắn rất hạnh phúc, nhưng trong đầu lại có một ý niệm mâu thuẫn:
- Không lẽ cả đời này ta sẽ sống một cuộc sống yên ả ở bên Kiếm hồ cùng hắn? Ta vẫn còn trẻ, ta xinh đẹp, lại luyện được một thân võ công. Nếu không đi đến Trung Nguyên, chứng kiến thế giới muôn màu ở đó thì ta làm sao có thể mãn nguyện cho được? Ta càng ở bên hắn thì ước muốn đi đến Trung Nguyên lại càng mãnh liệt hơn. Vào một đêm, khi người Hán bất ngờ tấn công, ta đã quyết định ra đi.
Vương Tuyệt Chi trầm mặc, hỏi:
- Từ đó cô không gặp hắn nữa?
Tuyệt Vô Diễm lắc đầu:
- Không, cũng không về lại Kiếm hồ, cũng không gặp hắn nữa.
Vương Tuyệt Chi khẽ than rằng:
- Không nghĩ ra cô lại là một người kỳ lạ như vậy. Ta vẫn không hiểu Kim Quý Tử cuối cùng là đã dùng cái gì mà có thể khiến cho cô cam tâm tình nguyện vận chuyển lương thực đến Thiên Thủy. Bây giờ ta đã hiểu được nguyên nhân này!
Tuyệt Vô Diễm lạnh lùng hỏi:
- Vì nguyên nhân gì?
Vương Tuyệt Chi thở dài nói:
- Cô muốn gặp Mê Tiểu Kiếm…hoặc cô muốn cứu hắn, không đành lòng nhìn thấy hắn chết đói, chết trận.
Tuyệt Vô Diễm lạnh lùng cười một tràng, đoạn nói:
- Ngay cả ta cũng không hiểu vì sao lại đồng ý với Kim Quý Tử, không lẽ ngươi lại hiểu rõ hơn cả ta?
Vương Tuyệt Chi im lặng, trong đầu muôn ngàn ý nghĩ va đập vào nhau, thầm nghĩ:
- Nếu ta không nói đúng thì tại sao khi cô nghe ta nói đến hắn lại cười lạnh lẽo với ta như vậy? Nếu cô đã sớm biết không thể quên hắn thì ngày đó cần gì phải rời xa hắn?
Song lại nói:
- Nếu ngày đó không lìa xa thì hôm nay làm sao có sự nhớ nhung đến nhường này? Cô tình nguyện rời xa hắn, nhưng vẫn muốn một lần gặp lại hắn. Nếu không thì cả đời sẽ không cam lòng, cả đời sẽ hối hận? Thế sự quả thật khó chiều theo lòng người, thật khó để có thể lưỡng toàn kỳ mỹ!
Tuyệt Vô Diễm ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, nói:
- Đêm nay trăng tròn. Ngươi cho rằng trăng tròn đẹp hay trăng khuyết đẹp hơn?
Vương Tuyệt Chi ngẩn người ra, trả lời:
- Trăng tròn có vẻ đẹp của trăng tròn, trăng khuyết có vẻ đẹp riêng của trăng khuyết.
Tuyệt Vô Diễm mỉm cười nói:
- Nhưng đại đa số đều thích ngắm trăng tròn, không thích trăng khuyết. Bọn họ lại không chịu suy nghĩ rằng, nếu không có trăng khuyết thì làm sao có vẻ đẹp của trăng tròn?
Vương Tuyệt Chi cười khổ, không nói. Đột nhiên một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện, tiến đến. Người trong thuyền chắp tay nói:
- Cảnh khuya thanh tĩnh thật đẹp, công tử sao không lên thuyền khua mái chèo, ngoạn cảnh trong hồ?
- Đến nay đã có bốn phương nhân mã phát hiện ra tung tích của ta. Bỏ đi đám tiểu mao tặc chỉ là xảo ngộ, không tính. Còn lại Sát Hồ thế gia, Ngũ Bí sát thủ của Trương Tân, Tiên Linh Tẩu, ba lộ nhân mã này làm sao phát hiện ra tung tích của ta? Lát nữa trở về nhất định phải hỏi cho rõ Tiên Linh Tẩu.
Phải biết trên giang hồ, không có bí mật nào có thể giữ kín. Vương Tuyệt Chi dùng kế dẫn dụ quân đội Thạch Hổ, khi đó tin tức này lộ ra, dám chắc ai nấy cũng đều tưởng lương xa của hắn đã mất vào tay Thạch Hổ. Trong khi đó hắn lại “Ám độ Trần Thương”, lặng lẽ lên đường, sao chuyện này lại có thể bại lộ nhanh chóng như vậy?
Vương Tuyệt Chi tuyệt không hy vọng có thể dấu được chuyện này lâu, chỉ hy vọng có thể giữ được bí mật này từ ba đến năm ngày. Khi đó hắn đã đi hết một nửa lộ trình, an toàn sẽ lớn hơn một chút. Ai ngờ tin tức lại lộ ra cực nhanh, ngoài dự liệu của hắn, làm cho chuyến đi của hắn càng thêm nguy hiểm.
Vương Tuyệt Chi trở lại xa đội thì đã thấy vô số ánh lửa nổi lên.
Hắn kịch chiến với Sát Hồ thế gia một hồi vào lúc bình minh. Sau đó lại nghỉ ngơi chữa thương. Bây giờ đã gần ngọ, mặt trời lên cao, chiếu sáng thiên địa.
Giữa trưa, ánh sáng mặt trời đương nhiên sáng hơn hỏa quang rất nhiều. Nổi lửa lên làm gì?
Vương Tuyệt Chi cảm thấy một điều may mắn nhất là xe lương vẫn chưa bị lửa thiêu rụi.
Ngoài ra, Tuyệt Vô Diễm, Phục Phi Điểu, hơn trăm người đều bị khống chế. Mỗi người đều có một thanh đao kề sát cổ, ngay cả Anh Tuyệt, Hoàng Phủ Nhất Tuyệt cũng không thể may mắn trốn thoát. Luận về khinh công của Phục Phi Điểu thì trên giang hồ này có mấy người có thể bắt được hắn? Anh Tuyệt có thể bay cao ngàn dặm, cho dù là Vương Tuyệt Chi cũng không thể bắt giữ được nó? Thế nhưng hai cao thủ về thân pháp này đều đã bị khống chế?
Chỉ có một lý do duy nhất có thể giải thích cho việc toàn bộ bọn họ bị khống chế: Không kịp phòng bị, bị ám toán, một đòn bắt sạch.
Khống chế người của Vương Tuyệt Chi chính là đám võ sĩ Khương tộc của Tiên Linh Tẩu. Võ sĩ Khương tộc có tổng cộng một trăm bảy mươi ba người, trừ những người cầm đao khống chế đám người Tuyệt Vô Diễm, những tên võ sĩ còn lại đều cầm mồi lửa đặt sẵn lên xe lương.
Tiên Linh Tẩu nhìn thấy Vương Tuyệt Chi, lạnh lùng nói:
- Đứng lại, không được nhích động! Nếu không đừng trách ngọn lửa vô tình, thiêu trụi xe lương, đồng bọn của ngươi cũng đừng hòng sống sót.
Vương Tuyệt Chi y lời bất động. Cho dù hắn sở hữu một bản lĩnh lớn bằng trời cũng không thể ngay lập tức giết chết một trăm bảy mươi ba người, cứu người, cứu xe.
Hắn cười khổ nói:
- Ta thật sự là có mắt không tròng, lại đi tin lời nói ma quỷ của ngươi, tin ngươi đúng là Khương nhân.
Tiên Linh Tẩu nói:
- Ta chính là Khương nhân.
Vương Tuyệt Chi hỏi:
- Ngươi là Khương nhân? Vì sao lại dùng gian kế ngăn cản ta viện trợ cho Mê Tiểu Kiếm?
Tiên Linh Tẩu lạnh nhạt nói:
- Con cháu của Vô Dặc Viên Kiến chia ra một trăm năm mươi chủng tộc, đến bây giờ chỉ còn tám mươi chín chủng tộc. Quy phục Mê Tiểu Kiếm cũng chỉ có hai mươi ba chủng tộc, các chủng tộc còn lại, nếu không chịu sự quản thúc của hắn thì chính là địch nhân của hắn, họ chỉ hận không thể ngay lập tức giết chết hắn mà thôi.
Vương Tuyệt Chi than rằng:
- Các ngươi đều là Khương nhân, lại cấu xé lẫn nhau. Bởi vậy nhân số tuy đông nhất trong người Hồ nhưng lại thua kém các tộc khác rất nhiều. Hung Nô nhân, Để nhân đều đã lập quốc. Thạch Lặc của Yết tộc, Đoạn Thất Đan, Mộ Dung Ngôi của Tiên Ti đều đã có địa bàn cho riêng mình. Chỉ có Khương nhân các ngươi là vẫn phiêu bạt khắp nơi, cho đến bây giờ vẫn không có nơi đâu là nhà.
Tiên Linh Tẩu mỉm cười mỉa mai, nói:
- Ngươi nói Khương nhân chúng ta không đoàn kết, nhưng Hán nhân các ngươi thì sao?
Vương Tuyệt Chi thản nhiên đáp:
- Khương nhân các ngươi xuất hiện một vị đại anh hùng như Mê Tiểu Kiếm lại không biết quy phục hắn. Trong khi hoàng đế Tư Mã Duệ của chúng ta chỉ là một tên hôn quân vô đạo, khiến cho Hán nhân điêu đứng. Mê Tiểu Kiếm so với họ Tư Mã thì giống như một người trên trời cao, một người dưới mặt đất, làm sao có thể so sánh như nhau được?
Tiên Linh Tẩu thở dài một hơi:
- Mê Tiểu Kiếm đúng là một vị đại anh hùng… - Chợt khuôn mặt đanh lại, lạnh lùng nói – Song cừu hận của tám mươi chín tộc Khương so với hận thù Khương, Hán còn sâu đậm hơn rất nhiều. Chúng ta cam tâm tình nguyện nhìn thấy hắn phải chết, cho dù sau đó có bị Hán nhân giết hết Khương nhân thì cũng cam lòng. Ngươi có biết chuyện này không?
Vương Tuyệt Chi cũng thở dài, nói:
- Lúc trước ta chưa biết, bây giờ đã hiểu. – Lại nói tiếp – Tiên Linh Tẩu, ngươi muốn uy hiếp ta làm chuyện gì? Mau sảng khoái nói ra.
Tiên Linh Tẩu ngẩn người ra, sau đó cười lớn một hồi:
- Xem ra ngươi không chỉ là cuồng nhân mà còn là một người rất thông minh! Ngươi làm sao biết được ta muốn uy hiếp ngươi? – Giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, vài phần bi ai.
Vương Tuyệt Chi lạnh nhạt đáp:
- Chuyện này cũng không khó đoán ra. Nếu ngươi chỉ muốn giết người, đốt xe thì nơi này đã sớm chất đầy thây người, xe lương cũng đã sớm cháy rụi, không rảnh rỗi bày trận thế, chờ ta quay lại như vậy!
Tiên Linh Tẩu cười ha hả, nói:
- Vương đại hiệp quả nhiên nhanh nhẹn sảng khoái. Chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện, ta lập tức rút binh đi khỏi nơi này, tuyệt không nuốt lời!
Vương Tuyệt Chi nhìn chằm chằm Tiên Linh Tẩu, nói:
- Điều kiện gì?
Tiên Linh Tẩu chậm rãi nói:
- Ngươi chỉ cần chuyển một vật cho Mê Tiểu Kiếm.
Nếu Tiên Linh Tẩu đưa ra yêu cầu cổ quái, khó khăn như lên núi đao, xuống biển lửa, thậm chí muốn Vương Tuyệt Chi cắt tay giao cho Mê Tiểu Kiếm, hắn còn cảm thấy hợp lý. Tuy nhiên Tiên Linh Tẩu lại đưa ra một điều kiện đơn giản như vậy, không khỏi khiến cho Vương Tuyệt Chi rùng mình, thầm nghĩ trong bụng: “Vật đó là vật gì?”
Tiên Linh Tẩu không trả lời hắn, lại hỏi ngược lại:
- Ngươi có đồng ý không?
Vương Tuyệt Chi tuy tính tình cuồng ngạo nhưng lại rất tinh tế, cẩn thận dò hỏi:
- Trước tiên ngươi nên nói qua một chút về vật đó, sau đó ta sẽ suy nghĩ xem có đáp ứng hay không, cũng chưa muộn.
Tiên Linh Tẩu lộ ra một nụ cười quỷ quái:
- Ngươi sẽ không thể không đồng ý. – Đoạn vẫy tay, Thiêu Hà Nữ bước đến.
Thiêu Hà Nữ bưng đến một hộp gấm lớn, quỳ xuống, mở nắp hộp ra. Trong hộp trống không…bất quá cặp mắt nàng đã trở nên ngân ngấn nước mắt, lệ tuôn hai hàng dài trên gò má.
Vương Tuyệt Chi nhìn thấy hộp gấm trống không, lấy làm ngạc nhiên hỏi:
- Lễ vật đâu?
Tiên Linh Tẩu lạnh lùng nói:
- Lễ vật đang đến! – Đoạn quay sang nhìn Tham Lang quát – Động thủ!
Tham Lang đã cầm sẵn chiến đao, ánh đao chớp lóe lên dưới ánh mặt trời, thủ cấp Tiên Linh Tẩu rơi xuống đất.
Chuyện xảy ra cực kỳ đột ngột, phi thường cổ quái. Vương Tuyệt Chi ngẩn người ra, không biết nói gì nữa.
Thiêu Hà Nữ nhặt lấy thủ cấp trượng phu, đặt vào hộp gấm, đóng nắp hộp lại, nước mắt rơi lã chã, buồn bã nói:
- Lễ vật chính là hộp gấm này, không biết công tử có đồng ý giao lễ vật này cho Mê Tiểu Kiếm chăng?
Việc đến mức này, ngay cả thủ cấp của Tiên Linh Tẩu cũng đã rơi xuống. Vương Tuyệt Chi còn có thể từ chối sao? Trong lòng hắn đang hỗn loạn, không thể suy nghĩ được ngọn ngành mọi chuyện.
Vương Tuyệt Chi chỉ còn cách đáp bừa:
- Ta, ta đồng ý điều kiện của các ngươi.
Thiêu Hà Nữ dùng tay ra hiệu , Tham Lang lớn tiếng ra lệnh:
- Huynh đệ, thả người!
Đám võ sĩ Khương nhân nghe lệnh, lập tức bỏ đao, dập lửa.
Tham Lang huýt một tiếng sáo dài, nhảy lên ngựa. Đám võ sĩ Khương nhân cũng lập tức theo chân hắn, trong chớp mắt chỉ còn để lại một đám bụi mù mịt phía sau.
Thiêu Hà Nữ bưng hộp gấm, không chịu rời khỏi. Vương Tuyệt Chi tiến đến tiếp nhận hộp gấm, tuy nhiên nàng lắc đầu nói:
- Thủ cấp phu quân của ta, phải do tự tay ta giao cho Mê Tiểu Kiếm.
Vương Tuyệt Chi thầm nghĩ:
- Nhìn ngươi cước bộ hư phù, xem ra võ công cũng không cao lắm, không chạy đi đâu được. Để ngươi giao hộp gấm cho Mê Tiểu Kiếm cũng không sao cả. Chỉ cần khi đó ta đứng sát một bên, ngươi cũng sẽ không thể giở trò hoa dạng gì được. - Nghĩ vậy bèn gật đầu nói – Được, chúng ta bắt đầu lên đường.
Đến bây giờ, bốn lộ nhân mã theo dõi hắn đã hoàn toàn biến mất. Vương Tuyệt Chi mất đi mười cỗ xe, hai mươi bốn gã phu xe, nhưng lại có thêm một ả đàn bà, một thủ cấp.
Vương Tuyệt Chi an bài một cỗ xe lớn cho Thiêu Hà Nữ dùng, lại ra lệnh không ai được quấy rầy nàng, bất quá hắn âm thầm sai Phục Phi Điểu giám sát nàng.
Xa đội đi liên tục không ngừng nghỉ, chạy thêm mười tám canh giờ, cuối cùng đã đến được Lũng Hữu.
Vương Tuyệt Chi lo lắng người mệt ngựa mỏi, hạ lệnh nghỉ ngơi một đêm, sáng mai tiếp tục lên đường. Chỉ phân phó Anh Tuyệt và hai mươi xa phu gác đêm.
Nơi bọn họ dừng chân là một ngọn đồi nhỏ, ba mặt là thảo nguyên, mặt phía tây còn lại là một hồ nước lớn. Nếu bị địch nhân tập kích sẽ rất dễ dàng phát hiện từ xa, là một nơi dễ thủ khó công, làm chỗ hạ trại thật vô cùng tiện lợi.
Ánh trăng đã lên cao, tỏa ra ánh sáng trong trẻo như ngọc bích, cảnh sắc thanh tĩnh, đẹp một cách huyền ảo. Vương Tuyệt Chi tuy đã ngồi trên xe liên tục mười tám canh giờ, nhưng giờ phút này không cách nào ngủ được, đành tản bộ cho giãn gân giãn cốt, hưởng thụ hương vị gió đêm, mỹ vị thiên nhiên.
Hắn đi dọc xuống triền đồi, rảo bước trên những bãi cỏ mềm mại, tiến đến hồ nước. Chỉ thấy hồ nước xao động nhẹ nhưng không hề phát ra một âm thanh nào, chỉ có tiếng gió thì thầm, mơn man lên cây cỏ xung quanh. Một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời xuất hiện.
Đột nhiên hắn nghe được một tiếng thở dài, ngước mắt nhìn lên đã thấy Tuyệt Vô Diễm một thân bạch y trắng như tuyết đứng bên bờ hồ, nửa người chìm trong đám cỏ dại đang ngả nghiêng trong gió nhẹ, tà áo trắng phất phơ, phiêu ảo dưới ánh trăng, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Vương Tuyệt Chi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nàng, ngắm nhìn đôi mắt trong veo, cái mũi nhỏ nhắn cao vút, đặc trưng của Hồ nhân. Điểm đặc biệt của Tuyệt Vô Diễm chính là ngoại trừ vẻ đẹp dịu dàng của nữ nhân, nàng còn có vài phần rắn rỏi kiên nghị của nam nhân, có thể khiến cho người khác vừa yêu vừa kính.
Vương Tuyệt Chi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ trong đầu:
- Nàng… nàng cũng là loại người giống như ta? – Lại nhớ lại hành vi của nàng mấy ngày trước, bất giác trong lòng như si như túy.
Trong lòng hắn phát giác ra con người Tuyệt Vô Diễm có nhiều điểm rất tương đồng với hắn, đương nhiên không phải ở ngoại hình mà chính là ở tính cách. Hai người đều cuồng ngạo, không câu nệ tiểu tiết, khinh khi lễ giáo của thế tục, tùy hứng hành sự, hành vi đôi lúc cổ quái kỳ dị. Hai người quả nhiên là có điểm tương đồng!
Tuyệt Vô Diễm thấy Vương Tuyệt Chi đến, khoan thai hỏi:
- Ngươi “muốn”?
Vương Tuyệt Chi lấy làm lạ, hỏi:
- Muốn cái gì?
Tuyệt Vô Diễm thản nhiên đáp:
- Khi ta “muốn” thì đến tìm ngươi. Nếu ngươi “muốn” thì ta cũng sẽ bồi đáp, trả lại công bằng cho ngươi.
Nàng nhắc đến chuyện đó rất bình thản, tựa hồ đơn giản như việc ngươi mời ta ăn một bữa cơm, ta cũng sẽ mời ngươi lại một bữa vậy.
Bất quá nói chuyện bình thản như vậy Vương Tuyệt Chi lại cảm thấy khiếp sợ, thầm nghĩ:
- Nàng… nàng ta cuối cùng là một nữ nhân như thế nào?
Cho đến bây giờ, hắn chưa thấy ai làm hắn ngạc nhiên như nàng!
Vương Tuyệt Chi giả vờ bình tĩnh, khoát tay:
- Bây giờ chưa muốn!
Tuyệt Vô Diễm gật đầu, tiếp tục nhìn hồ nước, toàn bộ tinh thần đặt trên mặt nước, chăm chú như xem có một vở tuồng thật hay diễn đang ra trên mặt nước.
Vương Tuyệt Chi đột nhiên hỏi:
- Cô thích ngắm biển?
Tuyệt Vô Diễm không nhìn hắn, đáp:
- Đây là hồ, không phải biển.
Vương Tuyệt Chi cười nói:
- Cô thích ngắm hồ?
Tuyệt Vô Diễm lãnh đạm trả lời:
- Cho đến bây giờ ta vẫn chưa nhìn thấy biển. Có lẽ sẽ có một ngày ta nhìn thấy biển, sẽ yêu nó, không yêu hồ nữa.
Cách nàng nói chuyện hết sức kỳ lạ, như trả lời, lại như không, phảng phất như độc thoại thì đúng hơn.
Vương Tuyệt Chi lại hỏi:
- Cô cho rằng hồ nước rất đẹp? – Nhưng lời này thật vô nghĩa, nhưng lúc này hắn thật không nghĩ ra có thể nói được chuyện gì khác.
Ai ngờ Tuyệt Vô Diễm lại trả lời:
- Nhìn chưa chắc đã thích, cũng giống như ta đối với con người vậy, nhìn chưa chắc đã thích. Bất quá người để ta nhìn rất ít.
Vương Tuyệt Chi lại hỏi:
- Vậy tại sao cô lại nhìn nó lâu như vậy?
Tuyệt Vô Diễm cúi xuống nhặt một viên đá, khẽ liếc viên đá lên mặt hồ, viên đá nhảy lâng tâng đến hai mươi mấy bước, cuối cùng chìm xuống mặt nước. Mặt nước ban đêm rất khó đếm được số lượng vòng nước rung động lan ra, thế nhưng Vương Tuyệt Chi lại âm thầm đếm được số lượng đó.
Ánh mắt nàng như nhìn về nơi xa xăm, giọng đều đều thuật lại chuyện cũ:
- Nơi ta lớn lên cũng có một hồ nước. Chúng ta chơi đùa, lấy nước nấu ăn, giặt quần áo, tắm rửa bên hồ. Nhưng có một điều kỳ lạ là ta không thích nơi đó, cũng không thích cái hồ đó. Tuy nhiên mỗi khi nhìn thấy hồ nước thì lại nhớ, mỗi khi nhớ lại thấy phiền muộn trong lòng.
Vương Tuyệt Chi khẽ hỏi:
- Nơi cô lớn lên là nơi nào? Hồ nước đó tên là gì?
Tuyệt Vô Diễm hạ giọng nói:
- Nơi đó gọi là hồ Ngạc Nhĩ Đa.
Vương Tuyệt Chi ngạc nhiên hỏi:
- Ta chưa từng nghe qua, địa phương đó ở đâu?
Năm năm nay, Vương Tuyệt Chi du ngoạn giang hồ, Đông đến Cao Ly, Tây đến Tây Vực, Nam đã đến Bách Việt, Bắc cũng đã đến đại sa mạc. Rất ít địa phương mà hắn không biết đến. Bây giờ lại nghe một hồ nước lạ lùng như vậy, trong thâm tâm hắn không khỏi cảm thấy tò mò.
Tuyệt Vô Diễm giọng đều đều, nói tiếp:
- Chúng ta gọi nơi này là hồ Ngạc Nhĩ Đa, Hán nhân các ngươi lại gọi nó là Kiếm Hồ, bởi vì nó có hình dạng dài và hẹp, tương tự như một thanh kiếm.
Vương Tuyệt Chi gật gù:
- Ồ, thì ra là Kiếm hồ.
Kiếm hồ nằm cách Tửu Tuyền chín mươi dặm về phía Bắc. Hồ tuy nhỏ nhưng rất có danh khí, cỏ cây nơi đây rất xinh tươi, tạo nên cảnh quan hồ nước một vẻ xinh đẹp như họa, trở thành một thắng cảnh nổi tiếng của Tây Vực.
Tuyệt Vô Diễm lại nói:
- Từ nhỏ ta đã được nghe người ta nói rằng Kiếm hồ rất đẹp, nhưng có lẽ vì từ nhỏ đến khi trưởng thành ta đều sống ở đó cho nên không hề cảm thấy nó đẹp. Đến bây giờ ta vẫn thấy như vậy. Nếu không đã không rời nơi đó đến Tửu Tuyền. Có đôi khi ta nghĩ đến cảnh chém giết, nhốn nháo ở Tửu Tuyền lại cảm thấy đẹp hơn sự yên tĩnh của Kiếm hồ nhiều lắm. – Ngừng lại một chút, lại nói:
- Có lẽ không phải là đẹp hơn, mà là vui hơn, mới đúng
Vương Tuyệt Chi gật đầu nói:
- Ta hiểu.
Hắn đương nhiên hiểu được điều này. Khi xưa hắn không phải cũng đã từng suy nghĩ như thế sao? Hai mươi tuổi, võ công đại thành, bước chân vào giang hồ, đi hết đại nam giang bắc. Lúc đó hắn cũng thích náo nhiệt, khí huyết sung mãn hào hiệp, không muốn chịu sự gò bó trong gia tộc. Đệ tử của Vương gia khi đó nếu không là quan lại trong triều, cũng gia nhập quân ngũ, hơn nữa đều là quan cao chức trọng, phú quý vô cùng. Tuy nhiên triều đình hủ bại, lê dân khổ sở, hắn làm sao có thể cam lòng ngồi một chỗ hưởng vinh hoa phú quý? Hơn nữa so với việc ở kinh sư luận về chính trị thì phiêu bạt giang hồ, thu thập kiến văn vẫn làm cho hắn cảm thấy thích thú hơn rất nhiều.
Tuyệt Vô Diễm im lặng không nói, tựa hồ như đắm chìm vào cảm giác ngày xưa của mình. Nàng đang nhớ lại từng chuyện, từng chuyện ngày xưa.
Vương Tuyệt Chi đột nhiên nói:
- Cô lớn lên tại Kiếm hồ, không lẽ cô là Khương nhân?
Kiếm hồ tại Tây Vực chính là nơi sinh sống của Mê Đường Khương tộc.
Mê Đường chính là nhi tử của tộc trưởng Khương nhân - Mê Ngô. Khương nhân vốn sinh sống tại Kim thành, nhưng vì Hán quan vô đạo nên đã nhiều lần phát sinh xung đột với người Hán. Đến thời Hậu Hán, triều đình sai Thái Thú Lũng Tây Trương U đến Kim thành, mở tiệc thiết yến Mê Ngô, chiêu an. Không ngờ lại bỏ độc vào rượu, giết chết Mê Ngô và tám trăm Khương nhân. Sau đó cắt lấy thủ cấp Mê Ngô, lại dùng kỳ binh đánh úp Mê Ngô tộc, giết thêm bốn trăm người, bắt sống hai ngàn người.
Trải qua biến cố này, Mê Đường và tộc nhân ngửa mặt lên trời khóc ròng ba ngày ba đêm. Sau đó phát thệ phải giết Hán nhân báo thù.
Mê Đường quyết chiến với Hán nhân mười ba năm, trước thắng sau bại. Sau cùng bị Thái Thú Kim thành đánh lui, lại dùng kế ly gián, mỹ nhân kế, uy bức, lợi dụng… đủ loại mưu kế, khiến cho bộ hạ phản bội lại hắn, quân đội tan rã. Mê Đường vì phẫn uất mà chết, tộc nhân còn sót lại chạy về hướng Tây. Di canh di cư một trăm năm, cuối cùng mới dừng chân định cư tại Kiếm hồ, cho đến bây giờ cũng vừa tròn một trăm năm.
Tuyệt Vô Diễm cũng ngơ ngác nhìn hắn, buồn bã nói:
- Ta cũng không biết rõ ta là người thế nào. Cha ta là người Hán, mẹ là người Khương. Khi mẹ ta mang thai thì cha ta đã quay lại lãnh thổ của người Hán. Mẹ ta nói cha ta có một nửa là Hán nhân, một phần tư là Để nhân, một phần tư còn lại là Hung Nô nhân. Hơn nữa ngoại tổ ta lại là người Tiên Ti. Ngươi nói xem ta rốt cuộc là người gì?
Vương Tuyệt Chi nhìn thấy vẻ mặt khó coi của nàng khi nói đến chuyện này, chợt cảm thấy đồng cảm với nỗi bi ai của nàng, vội ôm nàng vào ngực, dùng trường bào phủ lên người, vuốt ve mái tóc, dịu dàng nói:
- Thì ra cô lớn đã lên như vậy, chịu khổ cũng đã nhiều.
Tuyệt Vô Diễm khẽ đẩy hắn ra, thản nhiên nói:
- Cũng không thể nói là khổ. Khương nhân chúng ta lớn lên tại Kiếm hồ, không ai phải chịu khổ cả. Ta từ nhỏ đã không biết sầu muộn, ngược lại còn được đi đến Tửu Tuyền, tộc nhân rất hâm mộ ta.
Vương Tuyệt Chi nghe chuyện của nàng, chợt nhớ đến một việc, bèn hỏi:
- Nghe nói Mê Tiểu Kiếm cũng là Mê Đường tộc nhân!
Tuyệt Vô Diễm chậm rãi nói từng chữ:
- Không sai, hơn nữa chúng ta đã biết nhau từ nhỏ. Ta còn là tình nhân đầu tiên của hắn.
Nàng nói ra những lời này hoàn toàn bình thản, nhưng Vương Tuyệt Chi nghe được, lại cảm thấy như sét đánh bên tai, chấn động toàn thân.
“Cô….cô….”
Tuyệt Vô Diễm cười khổ, nói:
- Hắn nhỏ hơn ta ba tuổi, từ nhỏ đã rất thông minh. Trong tộc có chuyện gì khó khăn đều tìm đến hắn giải quyết. Đến năm mười hai tuổi thì tộc nhân đã xem hắn như thần nhân, tôn hắn lên làm tộc trưởng.
Cặp mắt nàng nhìn về phía xa, chỉ có núi đen, mây đen, duy nhất một màu đen. Tuy nhiên trong mắt nàng nó lại hiện ra những hình ảnh ngày xưa một cách rõ rệt.
Ánh mắt nàng tràn đầy vẻ ngọt ngào, hạnh phúc, nói:
- Lúc đó ta rất hiếu thắng. Hắn lại là anh hùng trong mắt tộc nhân, rất nhiều nữ nhân Khương nhân phát điên lên vì hắn. Ta làm sao có thể để cho hắn vuột khỏi tay ta? Ngày ấy ta mười tám, hắn mười lăm, chúng ta đã ở bên nhau, trở thành đôi thần tiên quyến lữ. Thảo nguyên, hồ nước, đỉnh núi..tất cả những nơi này đều in dấu chân của chúng ta, hạnh phúc hơn rất nhiều Hồ nhân khác.
Vương Tuyệt Chi lắng nghe giai thoại hạnh phúc của nàng và Mê Tiểu Kiếm, cổ họng không khỏi đắng ngắt, nhưng rồi lại không nhịn được hiếu kỳ, bèn hỏi:
- Vậy tại sao cô và hắn lại chia lìa? Không lẽ hắn chỉ quan tâm đến chuyện trong tộc, lạnh lùng với cô?
Hắn suy đoán tình huống này rất hợp tình hợp lý! Mê Tiểu Kiếm thành lập Khương Nhân đảng, một tay chống lại Hung Nô, Tiên Ti, Để, Hán – tứ đại cường địch, còn có thêm Sát Hồ thế gia vô hình vô định. Sợ rằng không thể tránh khỏi việc bỏ bê tình nhân, làm cho nàng cô đơn một mình.
Nhưng câu trả lời của Tuyệt Vô Diễm lại khác xa với suy nghĩ của hắn. Nàng lắc đầu, nói:
- Không, hắn đối với ta rất tốt. Ta biết trong tất cả nam nhân, chỉ có hắn là đối với ta dịu dàng, quan tâm, yêu thương nhất.
Nàng lại nhìn xuống mặt hồ đen nhánh trong đêm, chậm rãi nói tiếp:
- Ta và hắn ở bên nhau hai năm. Cho đến năm ta hai mươi tuổi. Mặc dù ta ở bên hắn rất hạnh phúc, nhưng trong đầu lại có một ý niệm mâu thuẫn:
- Không lẽ cả đời này ta sẽ sống một cuộc sống yên ả ở bên Kiếm hồ cùng hắn? Ta vẫn còn trẻ, ta xinh đẹp, lại luyện được một thân võ công. Nếu không đi đến Trung Nguyên, chứng kiến thế giới muôn màu ở đó thì ta làm sao có thể mãn nguyện cho được? Ta càng ở bên hắn thì ước muốn đi đến Trung Nguyên lại càng mãnh liệt hơn. Vào một đêm, khi người Hán bất ngờ tấn công, ta đã quyết định ra đi.
Vương Tuyệt Chi trầm mặc, hỏi:
- Từ đó cô không gặp hắn nữa?
Tuyệt Vô Diễm lắc đầu:
- Không, cũng không về lại Kiếm hồ, cũng không gặp hắn nữa.
Vương Tuyệt Chi khẽ than rằng:
- Không nghĩ ra cô lại là một người kỳ lạ như vậy. Ta vẫn không hiểu Kim Quý Tử cuối cùng là đã dùng cái gì mà có thể khiến cho cô cam tâm tình nguyện vận chuyển lương thực đến Thiên Thủy. Bây giờ ta đã hiểu được nguyên nhân này!
Tuyệt Vô Diễm lạnh lùng hỏi:
- Vì nguyên nhân gì?
Vương Tuyệt Chi thở dài nói:
- Cô muốn gặp Mê Tiểu Kiếm…hoặc cô muốn cứu hắn, không đành lòng nhìn thấy hắn chết đói, chết trận.
Tuyệt Vô Diễm lạnh lùng cười một tràng, đoạn nói:
- Ngay cả ta cũng không hiểu vì sao lại đồng ý với Kim Quý Tử, không lẽ ngươi lại hiểu rõ hơn cả ta?
Vương Tuyệt Chi im lặng, trong đầu muôn ngàn ý nghĩ va đập vào nhau, thầm nghĩ:
- Nếu ta không nói đúng thì tại sao khi cô nghe ta nói đến hắn lại cười lạnh lẽo với ta như vậy? Nếu cô đã sớm biết không thể quên hắn thì ngày đó cần gì phải rời xa hắn?
Song lại nói:
- Nếu ngày đó không lìa xa thì hôm nay làm sao có sự nhớ nhung đến nhường này? Cô tình nguyện rời xa hắn, nhưng vẫn muốn một lần gặp lại hắn. Nếu không thì cả đời sẽ không cam lòng, cả đời sẽ hối hận? Thế sự quả thật khó chiều theo lòng người, thật khó để có thể lưỡng toàn kỳ mỹ!
Tuyệt Vô Diễm ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, nói:
- Đêm nay trăng tròn. Ngươi cho rằng trăng tròn đẹp hay trăng khuyết đẹp hơn?
Vương Tuyệt Chi ngẩn người ra, trả lời:
- Trăng tròn có vẻ đẹp của trăng tròn, trăng khuyết có vẻ đẹp riêng của trăng khuyết.
Tuyệt Vô Diễm mỉm cười nói:
- Nhưng đại đa số đều thích ngắm trăng tròn, không thích trăng khuyết. Bọn họ lại không chịu suy nghĩ rằng, nếu không có trăng khuyết thì làm sao có vẻ đẹp của trăng tròn?
Vương Tuyệt Chi cười khổ, không nói. Đột nhiên một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện, tiến đến. Người trong thuyền chắp tay nói:
- Cảnh khuya thanh tĩnh thật đẹp, công tử sao không lên thuyền khua mái chèo, ngoạn cảnh trong hồ?
Tác giả :
Chu Hiển