Ngũ Hồ Chiến Sử
Quyển 2 - Chương 5: Giết cháu
Cung Chân vừa quay về phòng, lập tức bị ba bốn người xúm lại, đè nghiến ra đất, chế trụ huyệt đạo. Kiếm pháp của hắn tuy cao nhưng không kịp phòng bị, lâm vào tình huống này cũng vô phương hoàn thủ.
Hắn bị nắm tóc, giở đầu ngẩng lên. Chỉ thấy mấy gã đang khống chế mình chính là hộ vệ Thôi gia, còn người đứng trước mặt chính là Thôi Tương.
Thôi Tương cầm trên tay cây kim thoa, hỏi:
- Từ đâu mà ngươi có vật này?
Cung Chân kinh ngạc:
- Nhị gia làm thế nào lấy được cây bảo thoa này?
Cây kim thoa này chính là vật bốn ngày trước gã thư đồng để lại, Cung Chân vẫn để trong người, không biết tại sao lại rơi vào tay Thôi Tương?
Thôi Tương trả lời:
- Vật này là sáng nay ngươi làm rơi tại Chiêu Tế quán.
Cung Chân trong lòng thầm kêu khổ:
- Bọn họ nhất định sẽ cho ta là kẻ gian lấy cắp đồ. Không lạ nhị gia lại phẫn nộ như thế.
Thôi Tương diện mạo sa sầm xuống, không nói lời nào, nom thật đáng sợ. Hắn cầm kim thoa từ nhắm vào con mắt Cung Chân đâm tới, tới sát thì dừng lại hỏi:
- Ta có vài câu muốn hỏi ngươi, tốt nhất là ngươi nên thành thật khai rõ, nếu không thì ta trước hết sẽ đâm mù mắt trái, sau đó đến mắt phải, cho ngươi biến thành người mù cả đời, không thể nhìn thấy gì nữa. Cây bảo thoa này từ đâu mà ngươi có?
Cung Chân thầm nghĩ:
- Ta tốt xấu gì cũng là khách quý của Thôi phủ, hôm nay Thôi Tương lao sư động chúng, một đòn trở mặt, có thể thấy được những thứ tên thư đồng lấy đi hết sức quan trọng. Chao ôi, ta và tên thư đồng đó cũng không thân không thích, vô ý che giấu cho hắn mà chuốc họa vào thân, đeo lên lưng tội danh ăn cắp. – Nghĩ vậy hắn bèn đem mọi chuyện đêm hôm đó thuật lại.
Thôi Tương nghe xong, trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
- Ngươi nói là sự thật?
Cung Chân trả lời:
- Tại hạ lừa nhị gia làm gì? Đều là do tên thư đồng đó lấy cắp, không liên quan đến tại hạ.
Thôi Tương rút bội kiếm bên hông ra, nói:
- Vì ngươi đã khai thật nên ta cho ngươi chết thật thống khoái.
Cung Chân hét lớn:
- Ta đã nói thật, vì sao ngươi còn muốn giết ta?
Thôi Tương thở dài:
- Việc này quan hệ đến một bí mật trọng đại, ta không thể không giết ngươi diệt khẩu.
Kiếm đâm ra, đột nhiên một người xuất hiện, kịp thời thét lên:
- Nhị gia, không được giết công tử. – Dùng thân thể lao vào, ngăn cản một kiếm này.
Người này không ai khác, chính là Tuệ Nhi.
Nàng đỡ một kiếm cho hắn, máu tươi từ hông chảy ra, vấy đầy xiêm y, chỉ có đôi mắt là nhìn Cung Chân một cách cực kỳ quan tâm, dường như không hề màng đến sự đau đớn do vết thương gây ra.
Cung Chân đau xót chảy nước mắt, nói:
- Tuệ Nhi, ngươi hà tất phải chịu khổ, đỡ kiếm cho ta?
Tuệ Nhi mỉm cười:
- Công tử gặp nạn, nô tỳ phải chịu trước, đây là phận sự của Tuệ Nhi…. – Lúc này vết thương chảy quá nhiều máu, nàng cũng không thể nói được nhiều hơn nữa.
Thôi Tương thấy Tuệ Nhi xả thân cứu chủ, không khỏi cảm thấy đố kỵ, hậm hực nói:
- Tuệ Nhi, ngươi vừa có tên tiểu tử này thì đã quên mất ai mới là chủ nhân đích thực của ngươi.
Tuệ Nhi vốn là thị tỳ thân cận của thê tử Thôi Tương. Thôi Tương bình sinh hiếu sắc, đối với Tuệ Nhi đã nảy sinh tà tâm. Hơn một tháng trước hắn đã định cưỡng bức Tuệ Nhi, ai ngờ Tuệ Nhi liều chết phản kháng, kinh động đến phu nhân của Thôi Tương. Thôi nhị phu nhân đối với Lưu Thông có giao tình rất khắng khít. Thôi gia có thể an toàn tại Thanh Hà này cũng là nhờ rất nhiều vào nữ nhân này, Thôi Tương bị bắt quả tang, kết quả Thôi Tương không những phải chịu sự trừng phạt của gia pháp mà còn là “Đại hình gia pháp”. Về phần gia pháp của Thôi gia thì không cần nói, ít nhất cũng cổ quái, cay độc tỷ như việc bắt kẻ thụ hình quỳ gối cho kẻ khác nhổ nước bọt vào mặt… Nói như vậy để có thể thấy được Thôi Tương đã phải chịu khổ không ít về việc này.
Thôi Tương sau khi thụ hình, đã nhận được lệnh của nhị phu nhân, cho dù thế nào cũng phải tống Tuệ Nhi đi nơi khác. Hắn không thể làm gì khác hơn là nghiến răng nghiến lợi, tặng nha hoàn xinh đẹp, lanh lợi này cho Cung Chân.
Tuệ Nhi gắng sức nói:
- Nhị gia nếu đã tặng Tuệ Nhi cho Cung công tử thì Tuệ Nhi đã không còn quan hệ với Thôi gia nữa, Cung công tử mới là chủ nhân chân chính của Tuệ Nhi.
Thôi Tương thấy Tuệ Nhi cương quyết bảo vệ Cung Chân, lòng ghen ghét càng nổi lên dữ dội, thầm nghĩ:
- Ngươi từ trước đến giờ sao không dùng thái độ này đối với ta? – Ta giết tên tiểu tử này, nhưng lại không giết ngươi, để xem ngươi đối với ta thế nào?
Nghĩ vậy, hắn xuất ra một kiếm đâm thẳng vào cổ họng Cung Chân, bất quá kiếm đi được nửa đường đã tiêu tan khí lực, dừng hẳn lại.
Bắc Cung Xuất chẳng biết từ đâu chui ra, song chỉ kẹp lấy mũi kiếm.
Thôi Tương cảm thấy một lực lượng từ thân kiếm truyền lên cánh tay, hổ khẩu tê rần, trường kiếm rơi xuống đất, gãy vụn, tạo nên những tiếng “leng keng” trên mặt đất, thanh âm thật dễ nghe - nhưng trong tai Thôi Tương lại tựa hồ như tang khúc.
Bắc Cung Xuất lạnh lùng nói:
- Hoàng thượng triệu kiến Cung tiên sinh, ra lệnh cho tiểu nhân đem Cung tiên sinh đến gặp người.
Thôi Tương vừa sợ, vừa xấu hổ, ấp úng:
- Cái này…cái này..
Bắc Cung Xuất hỏi:
- Chẳng lẽ Thôi nhị gia hôm nay giết không được Cung tiên sinh thì không cam lòng?- Tiện tay đoạt một thanh trường đao trong tay gã hộ vệ gần đó, đưa cho Thôi Tương, nói – Thôi nhị gia nếu quả thật có ý đó thì ta cũng không can thiệp, xin mời hạ đao.
Thôi Tương vội vàng nói:
- Tại hạ tuyệt không có ý này. Hoàng thượng muốn gặp Cung tiên sinh, tại hạ sao dám ngăn trở. Thỉnh xin đại nhân tiếp tục dẫn Cung tiên sinh gặp hoàng thượng nghe lệnh.
Bắc Cung Xuất nói:
- Ngươi và Cung tiên sinh có thâm cừu đại hận gì, nếu muốn giết hắn, ta tuyệt không ngăn cản. Nhưng hoàng thượng muốn gặp một vị Cung tiên sinh còn nguyên vẹn.
Thôi Tương thanh minh:
- Cung tiên sinh bây giờ không thiếu một cọng lông nào cả.
Bắc Cung Xuất lại lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi mau thả hắn ra.
Thôi Tương vội tự thân cúi xuống, giải khai huyệt đạo cho Cung Chân, thầm mắng trong lòng:
- Ngươi là một tên hoạn quan mà cố tình đùa bỡn đại gia. Ngươi biết võ công, như thế nào không biết giải huyệt? Ngươi thân là Hán nhân lại quy phục Hồ cẩu, hiếp đáp người Hán, chờ khi họ Tư Mã khôi phục lại giang sơn, Hán nhân giương oai, khi đó lão tử không xẻo thịt lóc da ngươi thành nhục côn thì không phải là người.
Hắn luôn xuất khẩu thành văn, xưng hô với Bắc Cung Xuất càng cung kính, luôn xưng là “tiểu nhân”, ngược lại trong lòng lại xưng “lão tử”, từ ngữ thô tục nào cũng nghĩ đến, phỉ nhổ tổ tông mười tám đời Bắc Cung Xuất..
Cung Chân khôi phục lại hoạt động, ngay lập tức nhào đến ôm Tuệ Nhi, khóc rống, đưa tay sờ vào mũi nàng, chỉ thấy hơi thở nhẹ như tơ, đứt quãng liên tục.
Bắc Cung Xuất nói:
- Cung tiên sinh, hoàng thượng đang đợi ngươi, thỉnh xin nhanh chóng khởi hành.
Cung Chân lắc đầu:
- Bắc Cung tiên sinh, thỉnh xin hồi báo hoàng thượng, Cung Chân có việc quan trọng, không thể đi gặp hoàng thượng được.
Hai hàng lông mày Bắc Cung Xuất dựng ngược lên, quát:
- Hoàng thượng mà ngươi cũng không đi gặp, ngươi thật kiêu căng, ngạo mạn, lá gan ngươi cũng thật là lớn!
Cung Chân nói:
- Cung Chân tuyệt không phải kiêu căng ngạo mạn, cũng không phải gan lớn, nhưng tỳ nữ của tại hạ đang trọng thương, bị đe dọa đến tính mạng, cần phải lập tức tìm đại phu điều trị.
Bắc Cung Xuất lại hỏi:
- Ngươi có biết ở đâu có đại phu không?
Cung Chân ngạc nhiên lắc đầu.
Bắc Cung Xuất bỗng bước đến, khẽ đẩy Cung Chân sang một bên, cướp lấy Tuệ Nhi trong ngực hắn.
Nửa tháng vừa qua xảy ra nhiều biến cố, Cung Chân đã trở nên cẩn trọng hơn trước rất nhiều, dị biến phát sinh nhưng tâm bất loạn, tay nắm chặt chuôi kiếm, phân tích tình huống trong lòng:
- Nên xuất kiếm hay không? Võ công người này so với Trực Âm còn lợi hại hơn rất nhiều, khoảng cách giữa ta và hắn lại quá gần, xuất kiếm tất sẽ chậm hơn bình thường, chưa chắc đã có thể giết chết được hắn!
Bắc Cung Xuất lại không để ý đến hắn, trao Tuệ Nhi cho Thôi Tương, lạnh nhạt nói:
- Mau tìm đại phu tốt nhất cứu nàng. Nếu mạng nhỏ của nàng ô hô ai tai thì người cũng đừng mong sống sót.
Tâm trạng Cung Chân nhất thời trở nên nhẹ nhõm rất nhiều, bàn tay nắm chặt đốc kiếm đã nới lỏng ra, thầm nghĩ:
- Để Thôi Tương tìm đại phu đương nhiên sẽ dễ dàng hơn ta. Hừ, nếu Tuệ Nhi có gì bất trắc thì Bắc Cung Xuất không giết hắn, ta cũng phải bắt hắn đền mạng.
Thôi Tương nào dám nói thêm nửa câu, nhanh chóng ôm Tuệ Nhi bước đi, hòng cứu mạng già của mình, chợt Bắc Cung Xuất nói:
- Chậm đã.
Cước bộ hắn vội đình chỉ, sợ hãi hỏi:
- Bắc Cung đại nhân còn có gì phân phó?
Bắc Cung Xuất nói:
- Ngươi tìm đại phu an bài cho nha đầu này xong thì thông tri cho Thôi tam tiểu thư, nói nàng đêm nay phải diện kiến hoàng thượng.
Thôi Tương cả kinh, lắp bắp:
- Cái gì? – Thân thể rung lên, thiếu chút nữa ngay cả Tuệ Nhi cũng bị rớt xuống đất.
Cung Chân thầm nghĩ:
- Hoàng thượng triệu kiến Thôi tam tiểu thư thì có gì quan trọng? Tại sao diện mạo hắn biến đổi như vậy? So với việc phải gặp sư tử, lão hổ còn hoảng sợ hơn nhiều?
Bắc Cung Xuất lại nói:
- Thánh chỉ của hoàng thượng chính là như vậy, nếu ngươi muốn cãi lại thì tự đi gặp hoàng thượng đi.
Sắc mặt Thôi Tương cực kỳ khó coi, trù trừ, nói:
- Cái này,….cái này…
Bắc Cung Xuất không thèm để ý đến hắn nữa, lôi Cung Chân đi:
- Cung tiên sinh, chúng ta đi thôi.
Thôi Tương vội kêu lên:
- Bắc Cung đại nhân, xin dừng bước!
Bắc Cung Xuất quay lại quát:
- Còn không mau đi tìm đại phu? Ngươi muốn tiểu nha đầu này vong mệnh chắc?
Thôi Tương nghe xong câu này, sợ qua, không dám hó hé nữa, ba chân bốn cẳng chạy ù đi, đám hộ vệ cũng líu ríu chạy theo sau.
Khi Cung Chân đến đã thấy Lưu Thông đang ngồi trước một bàn thức ăn thịnh soạn, tiên ngư, hùng chưởng, sơn hào hải vị, tất cả đều do đầu bếp của Thôi phủ chế biến, sau đó lại được thái giám thân cận của Lưu Thông dùng ngân châm thử độc, mới bưng đến đây cho hắn dùng.
Trong đầu Cung Chân lúc này hoàn toàn nghĩ đến sự an nguy của Tuệ Nhi, nào còn tâm trạng để ăn uống, thức ăn tuy ngon nhưng không thể nuốt trôi được, bất quá nhìn thấy Lưu Thông vui vẻ, thoải mái, đành miễn cưỡng cười vui cùng hắn:
- Hoàng thượng đi săn sao lại nhanh chóng trở về như vậy?
Lưu Thông đáp:
- Mất hứng, mất hứng! Trẫm sai con chó Tư Mã Nghiệp đi trước, đuổi thú, ai ngờ đám cẩu quan của hắn thấy vậy, đồng thanh khóc lớn, kêu la cái gì mà kinh đô luân hãm, hoàng đế luân lạc, ta thực cảm thấy bực mình , chỉ muốn làm thịt vài tên cho hả giận, làm gì còn tâm tình mà săn bắn, chi bằng trở về cùng ngươi túy lúy một hồi.
Cung Chân nghĩ trong bụng:
- Văn võ bá quan nhìn thấy hoàng đế bọn họ rơi vào thảm cảnh, bị ngươi vũ nhục như vậy mà khóc thì cũng là chuyện thường tình, ngươi trách móc gì?
Lưu Thông tựa hồ đọc được ý nghĩ của hắn, mỉm cười nói:
- Ngươi nghĩ trẫm dẫn theo Tư Mã Nghiệp đi săn, lại mang theo cả bá quan văn võ của hắn đồng hành là để vũ nhục hoàng đế người Hán, mua vui cho trẫm đúng không?
Cung Chân im lặng, tỏ vẻ cam chịu.
Lưu Thông giải thích:
- Trẫm là vua một nước, làm gì có thời gian rảnh rỗi để làm cái việc nhàm chán đó? Trẫm cố ý bố trí như vậy là để xem mức độ trung thành của bá quan đối với Tấn thất như thế nào thôi. Hôm nay bọn họ không sợ trẫm chém đầu, vì Tư Mã Nghiệp mà khóc than, có thể thấy được khí số nhà Tấn vẫn chưa tận được. Ngươi nói xem, tâm tình của trẫm như thế nào mà vui được?
Cung Chân trong lòng chấn động, nghĩ:
- Người này có thể nghĩ ra mưu kế quỷ quyệt như vậy, thật khiến kẻ khác kinh tâm. Mặc dù bản thân rất chán ghét Lưu Thông nhưng không khỏi bội phục thủ đoạn của hắn – Hoàng thượng thật cao minh!
Lưu Thông lại nói:
- Giờ phút này Trung Sơn vương vẫn ép Tư Mã Nghiệp đi săn, trẫm thì quay về, tìm ngươi, trước để uống rượu, sau còn có một duyên cớ, ngươi có biết không?
Cung Chân phát giác ra Lưu Thông càng nói càng cao thâm, khó hiểu, lắc đầu nói:
- Không biết.
Lưu Thông lại nói ra một câu càng kỳ quái:
- Ngươi vẫn muốn làm đại tướng quân?
Cung Chân đáp:
- Muốn, nhưng….
Lưu Thông cười to, tiếp lời nói:
- Nhưng ngươi không muốn chiến tranh, không muốn giết người, lại càng không muốn làm chuyện thương thiên hại lý đúng không?
Cung Chân thản nhiên đáp:
- Không sai.
Ánh mắt Lưu Thông lấp lánh nhìn chằm chằm vào mặt hắn, chậm rãi nói:
- Lần này trẫm sẽ phong cho ngươi làm đại tướng quân, với một điều kiện. Trẫm vẫn muốn ngươi giết một người, người này không những bất trung bất hiếu mà còn tàn bạo hiếu sát, nếu ngươi giết hắn thì có thể xem như đã trừ một mối họa cho lê dân bá tính.
Cung Chân im lặng một lúc lâu, nói:
- Vi thần trước tiên phải biết tên của hắn, sau đó mới có thể quyết định. – Lần này hắn đã rút kinh nghiệm lần trước, tuyệt không dễ dàng hứa hẹn.
Lưu Thông gằn giọng, từng chữ, từng chữ thốt ra:
- Trung Sơn Vương Lưu Diệu.
Cung Chân kinh hãi giật mình, làm đổ cả chén rượu trước mặt lên quần áo.
Phải biết rằng dưới trướng của Lưu Thông thì Phiêu Kỵ đại tướng quân Thạch Lặc và Trung Sơn vương Lưu Diệu là hai trụ cột giúp Lưu Thông thâu tóm thiên hạ. Nếu nói hoàng đế muốn giết hắn vì hắn là đại thần công cao chấn chủ thì cũng không có gì là lạ, chuyện này từ xưa đến nay đã xuất hiện rất nhiều. Chỉ kỳ lạ một điều, Lưu Diệu là cháu của Lưu Thông, được hắn nuôi dưỡng từ nhỏ, tình như phụ tử. Còn nếu nói công cao chấn chủ thì Lưu Diệu lại chưa thể sánh bằng Thạch Lặc được. Tại sao Lưu Thông lại muốn Cung Chân giết Lưu Diệu?
Lưu Thông khẽ giải thích:
- Lưu Diệu tuy là cháu ta, từ nhỏ do ta nuôi dưỡng nhưng lại sớm có lòng không phục trẫm, là bất trung bất hiếu. Khi hắn tấn công Tấn triều đã dẫn binh cướp đoạt trân bảo tài vật của dân chúng, giết tất cả hơn ba vạn tù binh, sau đó lại công hãm Trường An, sát hại lê dân vô số, đem tám vạn dân trục xuất khỏi Trường An, vất vưởng bên đường, là bất nhân bất nghĩa. Ngươi nói xem loại người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, tàn bạo hiếu sát như hắn có nên giết không?
Cung Chân nói:
- Đáng giết.
Lưu Thông uống một chén rượu, thở dài nói:
- Trẫm năm nay đã sáu mươi ba. Thời niên thiếu tung hoành trên lưng ngựa, chinh chiến tứ phương, giương cung ba trăm cân, sức địch muôn người, cho tới bây giờ vẫn chưa gặp đối thủ. Nhưng ba năm qua lại cảm thấy khí lực suy giảm, tự biết đại hạn sắp đến. Diệu nhi cầm binh quyền trong tay, dã tâm đại thịnh, trẫm quy thiên, Sán nhi lên ngôi tất không yên với hắn.
Sán nhi trong miệng hắn chính là trưởng tử của hắn - hoàng thái tử Lưu Sán.
Lưu Thông tiếp tục nói:
- Giang sơn của người Hán do tiên phụ Quang Văn đế lấy được, trẫm cho dù không thể bảo vệ nó thiên thu vạn thế thì ít nhất cũng phải giúp nó tồn tại được bốn, năm trăm năm, trẫm tuyệt không thể để cho đến đời Sán nhi bị suy diệt.
Cung Chân hỏi:
- Cho nên hoàng thượng muốn thần giết Trung Sơn Vương!
- Không sai, Diệu nhi tuy là đứa cháu ta rất yêu thương nhưng vì giang sơn xã tắc, trẫm chỉ có thể rơi lệ giết hắn.
Hắn tuy nói “rơi lệ” nhưng trong mắt lại không có chút nào bi thương. Cung Chân không khỏi một phen bội phục:
- Lưu Thông quả nhiên là người có quyết tâm sắt đá, nói tới việc giết cháu mình mà ngay cả một sợi lông mi cũng không nhúc nhích, đích thực tâm ngoan thủ lạt.
Kỳ thật Cung Chân có điều không biết. Bảy năm trước tiên đế Lưu Uyên trước khi quy thiên đã truyền ngôi cho trưởng tử Lưu Hòa.
Lưu Hòa vốn bất hòa với huynh đệ, khi tại vị, sợ rằng các huynh đệ âm mưu đoạt ngôi nên đã phái cao thủ ám sát các vị đệ đệ nắm trong tay binh quyền như quan Tư Mã Lưu Thông, quan Tư Đồ Lưu Dụ, Bắc Hải vương Lưu Nghệ.
Nhưng bị ba người này phát giác được âm mưu, phản kích, tiến nhập Tây cung, đại chiến một trận, giết chết sáu mươi cao thủ đại nội, ngay cả đệ nhất cao thủ đại nội là Hô Duyên Du cũng bị cắt đầu. Lưu Thông, Lưu Nghệ toàn thân ứa máu, rốt cuộc cũng giết được Lưu Hòa.
Sau đó mọi người thương nghị, để Lưu Nghệ - nhân phẩm tốt nhất – lên ngôi hoàng đế. Chỉ vì khi đó hắn còn quá nhỏ, nên quần thần để Lưu Thông tạm thời đăng vị, đợi khi yên ổn sẽ truyền lại ngôi cho Lưu Nghệ kế nhiệm.
Lưu Thông khi đăng vị đã tuyên bố:
- Đệ đệ của ta Lưu Nghệ là người công chính nghiêm minh, tất sẽ là hoàng đế tốt nhất, nhưng giờ phút này tứ hải đều có thiên tai, nhân họa khắp nơi. Các đại thần ủng hộ ra lên ngôi chỉ là vì kiến thức ta lớn hơn đệ đệ mà thôi. Đợi khi đệ đệ trưởng thành sẽ truyền lại đế vị cho hắn, ta từ đó sẽ tiêu dao khoái hoạt, đến Tề Lỗ ẩn dật, không màng thế sự, khát vọng của ta vốn chỉ muốn một cuộc sống an nhàn, đạm bạc.
Hoàng thái đệ Lưu Nghê đợi bảy năm. Nhưng trong bảy năm này, Lưu Thông làm hoàng đế thực sự thống khoái, không hề còn có ý truyền ngôi cho đệ đệ của hắn nữa.
Rốt cuộc đầu năm nay, Lưu Thông nghe lời trưởng tử Lưu Sán, vu cáo Lưu Nghệ thông đồng với mười tù trưởng Để, Khương. Ra tay phế bỏ ngôi vị hoàng thái đệ. Không lâu sau, Lưu Sán lại âm thầm dẫn theo Vũ Tranh Vanh giết chết Lưu Nghệ và đồng đảng, chính thức lên ngồi lên bảo tọa hoàng thái tử.
Bất cứ ai cũng đều biết Lưu Diệu và Lưu Nghệ có quan hệ rất khắng khít, nghe đồn Lưu Nghệ đã từng có dự định khi đăng cơ sẽ lập Lưu Diệu thành hoàng thái tử. Lưu Nghệ không phải không có con trai, nếu như hắn không có lòng soán vị, việc gì phải thâu nhận một người cháu, hơn nữa người cháu này lại nắm trọng binh trong tay làm hoàng thái tử tương lai? Đây chính là nguyên nhân khiến phụ tử Lưu Thông buộc phải cấp tốc giết chết Lưu Nghệ.
Kể từ đó Lưu Thông đã muốn giết Lưu Diệu, không giết không xong. Bí mật vĩ đại của cung đình này Cung Chân tuyệt không thể biết được, Lưu Thông đương nhiên cũng không bao giờ kể cho hắn nghe.
Cung Chân hỏi:
- Nếu vi thần không đáp ứng thì hoàng thượng sẽ giết thần?
Lưu Thông cười to:
- Không sai, người thật thông minh. Việc này quan hệ trọng đại, tuyệt không thể tiết lộ ra ngoài. Nếu ngươi không đáp ứng thì trẫm chỉ có cách giết người diệt khẩu.
Cung Chân lắc đầu:
- Đáng tiếc, thần không thể đáp ứng bệ hạ được.
Lưu Thông lạnh lùng hỏi:
- Tại sao?
Cung Chân nói:
- Thủ hạ của Trung Sơn vương rất nhiều, bản thân người đó cũng là nhất đẳng cao thủ. Thần cho dù muốn giết cũng không hề dễ dàng, hoàng thượng nếu vì vậy mà muốn giết thần diệt khẩu thì xin cứ tự nhiên.
Lưu Thông dịu nét mặt, nói:
- Thật ra giết Lưu Diệu so với giết trẫm thì còn khó hơn nhiều. Hắn không những tinh minh, thủ hạ đông đúc mà võ công cũng cực kỳ lợi hại. Tuy nhiên ngươi cũng có lợi thế của ngươi, ra tay tất có khả năng thành công.
Cung Chân: “Ồ!”
Lưu Thông lại nói:
- Binh mã Lưu Diệu đều đóng tại ngoại thành, cách đây mười dặm. Hắn một mình đến Thanh Hà gặp trẫm, quanh người không có nhiều cao thủ hộ vệ. Muốn giết hắn thì đây là cơ hội tốt nhất.
Hắn lại nở một nụ cười, lại nói:
- Ngươi có biết vì sao trẫm sai hắn áp giải Tư Mã Nghiệp đến Thanh Hà giao cho trẫm không?
Cung Chân đáp:
- Hoàng thượng muốn tự tay hắn đem Tư Mã Nghiệp đến đây nhưng không phải đến Bình Dương là e sợ hắn đến Bình Dương sẽ không chịu vào cung?
Lưu Thông nói:
- Hắn và Sán nhi bất hòa, tất không chịu tiến kinh. Bây giờ người nắm binh quyền trong tay sợ nhất chính là giải tán binh lính, một mình nhập kinh, tùy ý cho hoàng đế xử trí, Thạch Lặc không chịu nhập kinh, Lưu Diệu chắc chắn cũng sẽ như vậy. Nếu trẫm kiên trì hạ lệnh nhập kinh, hắn dám chắc sẽ cầm quân nổi loạn.
Cung Chân nghe xong nửa tin nửa ngờ. Mỗi câu nói của Lưu Thông đều vô cùng bất ngờ nhưng lại hợp tình hợp lý. Hắn biết quân thần tranh đấu, thủ đoạn rất quỷ quyệt, phức tạp nhưng cũng không nghĩ ra lại rối như mớ bong bong vậy.
Cung Chân nghi hoặc hỏi:
- Nếu hắn đơn thân độc mã đến đây, thủ hạ của hoàng thượng nhiều như mây, vì sao hoàng thượng không ra lệnh cho Vũ Tranh Vanh suất lĩnh vũ lâm quân giết chết hắn, lại phải dùng đến hạ thần?
Một lời này quả nhiên điểm trúng chỗ yếu hại của Lưu Thông. Kiếm pháp Cung Chân tuy cao nhưng làm sao bằng được Vũ Tranh Vanh và vũ lâm quân liên thủ? Lưu Thông vì sao lại phải nhờ đến hắn? Chuyện này tất có âm mưu khác!
Lưu Thông cười khan mấy tiếng, chậm rãi nói:
- Nếu ngươi động thủ, một khi thất bại, trẫm cũng không hề tổn thất một chút, Lưu Diệu không thể biết được người sai ngươi giết hắn là trẫm. Nếu Vũ Tranh Vanh tự mình ra tay, một khi Lưu Diệu chạy thoát, ngươi nghĩ xem hắn sẽ trả thù thế nào?
Cung Chân chợt hiểu ra, gật gù nói:
- Hắn nắm trọng binh trong tay, nếu biết được hoàng thượng giết hắn, hắn tất dấy binh tạo phản, đến lúc đó hoàng thượng sẽ… - Nghĩ đến đó hắn không dám hình dung tiếp, chỉ nói – Hoàng thượng sẽ rất đau đầu đây!
Lưu Thông cười to, nói:
- Không sai, đau đầu, rất đau đầu là khác…Tóm lại nếu một ngày hắn chưa chết thì trẫm sẽ đau đầu thêm một ngày.
Cung Chân thản nhiên nói:
- Nhưng nếu hạ thần thất thủ, Vũ Tranh Vanh cũng sẽ giết hạ thần tại chỗ để diệt khẩu?
Lưu Thông vỗ tay, khen:
- Cung thiếu hiệp quả nhiên thông minh, một lời đã minh bạch, không cần phải nói nhiều.
Cung Chân cười khổ:
- Hoàng thượng cấp cho cái ghế đại tướng quân này thực không dễ ngồi lên.
Bất quá tâm kế của Lưu Thông so với trong suy nghĩ của Cung Chân thì ác độc hơn nhiều lần, Cung Chân tuyệt sẽ nghĩ không ra cho dù hắn ám sát thành công thì Vũ Tranh Vanh cũng sẽ giết hắn ngay tại đương trường, trấn an bộ hạ Lưu Diệu. Nếu Lưu Thông y theo lời hứa, giết xong Lưu Diệu sẽ phong cho Cung Chân làm đại tướng quân thì làm sao có thể thu được nhân tâm của hơn trăm vạn tướng sĩ?
Vô luận Cung Chân ám sát thành công hay thất bại thì hắn cũng chỉ có một kết quả - tử!
Cung Chân lại hỏi:
- Khi nào thần có thể động thủ giết hắn?
Lưu Thông đáp:
- Ngày mai!
Cung Chân bình thản hỏi tiếp:
- Ngày mai lúc luận võ chiêu thân?
- Không sai, một khi hắn xem luận võ chiêu thân xong, rời khỏi Thanh Hà, khi đó thì không thể giết được hắn nữa.
Ánh mắt Cung Chân tỏa sáng, quyền đầu nắm chặt, giờ phút này nếu Lưu Diệu xuất hiện trước mặt hắn thì lập tức một kiếm giết chết hắn. Hắn lại hỏi:
- Hoàng thượng nghĩ lần này thần ám sát có bao nhiêu cơ may thành công?
Lưu Thông nói:
- Bảy phần.
Đoạn ngừng lại một lúc, lại nói:
- Có lẽ là hơn bảy phần một chút. Trẫm mặc dù chưa thấy kiếm pháp của ngươi nhưng ngươi có thể giết Phương Sơn và năm tên Trì Đầu Đại Tế Tửu thì cũng có thể nắm được đại khái. Ngày mai khi luận võ chiêu thân, trẫm sẽ an bài cho ngươi ngồi bên cạnh Lưu Diệu, hai người chỉ cách nhau khoảng năm thước. Nếu ngươi ra tay chuẩn xác, lại thêm lúc đó hắn đang tập trung toàn bộ tinh thần trên võ đài, sẽ không kịp phòng bị, tất không thể tránh được sát chiêu của ngươi.
Cung Chân đột nhiên nói:
- Năm thước sợ rằng không đủ.
Lưu Thông ngạc nhiên hỏi:
- Năm thước đã là rất gần, kiếm nằm trong tay ngươi đã là ba thước, nếu cách xa nhau quá sợ rằng xuất kiếm sẽ gặp trở ngại.
Cung Chân lắc đầu, nói:
- Ý thần không phải là ý này. Năm thước gần quá, ít nhất cũng phải cách nhau tám đến mười thước, nếu không khi kiếm thần đâm vào cổ hắn, hắn trước khi chết tung ra một chưởng thì thần sẽ không có chỗ thối lui.
Lưu Thông thầm nghĩ:
- Như vậy không phải là lưỡng toàn kỳ mỹ ư? – Nhưng đương nhiên là hắn không nói ra như vậy, chỉ nói – Nếu cách xa nhau quá thì ngươi có nắm chắc xuất kiếm thành công không?
Cung Chân trả lời:
- Một kiếm của thần đâm ra cho đến nay chưa từng thất bại.
Lưu Thông trịnh trọng nói:
- Nhưng ngươi nên nhớ ngàn vạn lần không được để hắn rút kiếm ra. Kiếm của hắn có tên Ngũ Sắc thần kiếm, là bảo kiếm vô địch trong thiên hạ, vô kiên bất tồi, chỉ cần hắn xuất kiếm, ngươi sẽ chết chắc.
Lưu Diệu thiên phú trời sinh, lại thêm thời niên thiếu gặp kỳ ngộ, bái dị nhân làm sư phụ, ngoài việc học được một thân tuyệt kỷ kinh thiên động địa ra còn có được một thanh bảo kiếm vô song thiên hạ.
Kiếm này chỉ dài hai thước, thân kiếm khảm xích ngọc, có thể tỏa sáng trong bóng tối. Kiếm thể có năm màu: hồng, hoàng, lam, thanh, tử sắc, cho nên gọi là Ngũ Sắc thần kiếm. Lại có khắc một dòng chữ “Thần kiếm ngự trừ chúng độc”, gặp độc khử độc, gặp đao chém gãy đao. Đại sư đúc kiếm Cửu Phong Tử đã từng xem qua thanh kiếm này, khi đó đã nhận xét rằng đây chính là thiên hạ đệ nhất kỳ kiếm.
Cung Chân nghe Lưu Thông nói xong lai lịch thần kiếm, chỉ nói:
- Thần có thể cam đoan khi cổ họng của hắn bị xuyên qua thì Ngũ Sắc thần kiềm vẫn nằm trong vỏ.
Lưu Thông vỗ tay, nói:
- Có lời này thì trẫm đã yên tâm. Ngày mai trẫm sẽ an bài cho các ngươi cách nhau tám thước. Ngươi cũng đừng để trẫm phải thất vọng.
Nói xong hắn lấy từ trong tay áo ra một quyển sách mỏng, đưa cho Bắc Cung Xuất, nhìn Cung Chân nói:
- Vật này cho ngươi.
Cung Chân tiếp nhận từ tay Bắc Cung Xuất, chỉ thấy quyển sách có bìa được dệt từ tơ, chất liệu rất đẹp, mặc dù đã rất cũ kỹ, màu mực đã nhạt đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, không hề bị nhòe. Hắn mở ra xem sơ qua bên trong, chỉ thấy chi chít nhưng đồ hình, bên cạnh lại có những hàng chữ nhỏ, dường như là một loại đồ phổ võ công.
Lưu Thông giải thích:
- Đây là bí kíp một trong tam đại thần công của Lang Gia Vương gia – “Dịch Bộ Dịch Xu”, là một bộ pháp rất cao minh trong thiên hạ, kiếm pháp ngươi tuy cao nhưng dù sao cũng không có nội lực, khinh công hỗ trợ, nếu có được bộ pháp này hỗ trợ thì ngày mai ra tay sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Cung Chân nói:
- Đa tạ hoàng thượng ban thưởng.
Lưu Thông lại nói:
- Quyển bí kíp này chính là bảo vật mà Vương Phác hằng mơ tưởng, bộ pháp này hắn cũng chưa từng luyện thành, nên nhất định sẽ là thân pháp bác đại tinh thâm. Trong vòng một đêm ngươi cũng không thể lĩnh hội được nhiều, song có thể học được một chút, thì có thêm được một chút tiện nghi. Thành bại ngày mai còn phải xem vào tạo hóa của ngươi.
Lúc này thái giám ngoài cửa hô:
- Trung Sơn vương đến!
Hắn bị nắm tóc, giở đầu ngẩng lên. Chỉ thấy mấy gã đang khống chế mình chính là hộ vệ Thôi gia, còn người đứng trước mặt chính là Thôi Tương.
Thôi Tương cầm trên tay cây kim thoa, hỏi:
- Từ đâu mà ngươi có vật này?
Cung Chân kinh ngạc:
- Nhị gia làm thế nào lấy được cây bảo thoa này?
Cây kim thoa này chính là vật bốn ngày trước gã thư đồng để lại, Cung Chân vẫn để trong người, không biết tại sao lại rơi vào tay Thôi Tương?
Thôi Tương trả lời:
- Vật này là sáng nay ngươi làm rơi tại Chiêu Tế quán.
Cung Chân trong lòng thầm kêu khổ:
- Bọn họ nhất định sẽ cho ta là kẻ gian lấy cắp đồ. Không lạ nhị gia lại phẫn nộ như thế.
Thôi Tương diện mạo sa sầm xuống, không nói lời nào, nom thật đáng sợ. Hắn cầm kim thoa từ nhắm vào con mắt Cung Chân đâm tới, tới sát thì dừng lại hỏi:
- Ta có vài câu muốn hỏi ngươi, tốt nhất là ngươi nên thành thật khai rõ, nếu không thì ta trước hết sẽ đâm mù mắt trái, sau đó đến mắt phải, cho ngươi biến thành người mù cả đời, không thể nhìn thấy gì nữa. Cây bảo thoa này từ đâu mà ngươi có?
Cung Chân thầm nghĩ:
- Ta tốt xấu gì cũng là khách quý của Thôi phủ, hôm nay Thôi Tương lao sư động chúng, một đòn trở mặt, có thể thấy được những thứ tên thư đồng lấy đi hết sức quan trọng. Chao ôi, ta và tên thư đồng đó cũng không thân không thích, vô ý che giấu cho hắn mà chuốc họa vào thân, đeo lên lưng tội danh ăn cắp. – Nghĩ vậy hắn bèn đem mọi chuyện đêm hôm đó thuật lại.
Thôi Tương nghe xong, trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
- Ngươi nói là sự thật?
Cung Chân trả lời:
- Tại hạ lừa nhị gia làm gì? Đều là do tên thư đồng đó lấy cắp, không liên quan đến tại hạ.
Thôi Tương rút bội kiếm bên hông ra, nói:
- Vì ngươi đã khai thật nên ta cho ngươi chết thật thống khoái.
Cung Chân hét lớn:
- Ta đã nói thật, vì sao ngươi còn muốn giết ta?
Thôi Tương thở dài:
- Việc này quan hệ đến một bí mật trọng đại, ta không thể không giết ngươi diệt khẩu.
Kiếm đâm ra, đột nhiên một người xuất hiện, kịp thời thét lên:
- Nhị gia, không được giết công tử. – Dùng thân thể lao vào, ngăn cản một kiếm này.
Người này không ai khác, chính là Tuệ Nhi.
Nàng đỡ một kiếm cho hắn, máu tươi từ hông chảy ra, vấy đầy xiêm y, chỉ có đôi mắt là nhìn Cung Chân một cách cực kỳ quan tâm, dường như không hề màng đến sự đau đớn do vết thương gây ra.
Cung Chân đau xót chảy nước mắt, nói:
- Tuệ Nhi, ngươi hà tất phải chịu khổ, đỡ kiếm cho ta?
Tuệ Nhi mỉm cười:
- Công tử gặp nạn, nô tỳ phải chịu trước, đây là phận sự của Tuệ Nhi…. – Lúc này vết thương chảy quá nhiều máu, nàng cũng không thể nói được nhiều hơn nữa.
Thôi Tương thấy Tuệ Nhi xả thân cứu chủ, không khỏi cảm thấy đố kỵ, hậm hực nói:
- Tuệ Nhi, ngươi vừa có tên tiểu tử này thì đã quên mất ai mới là chủ nhân đích thực của ngươi.
Tuệ Nhi vốn là thị tỳ thân cận của thê tử Thôi Tương. Thôi Tương bình sinh hiếu sắc, đối với Tuệ Nhi đã nảy sinh tà tâm. Hơn một tháng trước hắn đã định cưỡng bức Tuệ Nhi, ai ngờ Tuệ Nhi liều chết phản kháng, kinh động đến phu nhân của Thôi Tương. Thôi nhị phu nhân đối với Lưu Thông có giao tình rất khắng khít. Thôi gia có thể an toàn tại Thanh Hà này cũng là nhờ rất nhiều vào nữ nhân này, Thôi Tương bị bắt quả tang, kết quả Thôi Tương không những phải chịu sự trừng phạt của gia pháp mà còn là “Đại hình gia pháp”. Về phần gia pháp của Thôi gia thì không cần nói, ít nhất cũng cổ quái, cay độc tỷ như việc bắt kẻ thụ hình quỳ gối cho kẻ khác nhổ nước bọt vào mặt… Nói như vậy để có thể thấy được Thôi Tương đã phải chịu khổ không ít về việc này.
Thôi Tương sau khi thụ hình, đã nhận được lệnh của nhị phu nhân, cho dù thế nào cũng phải tống Tuệ Nhi đi nơi khác. Hắn không thể làm gì khác hơn là nghiến răng nghiến lợi, tặng nha hoàn xinh đẹp, lanh lợi này cho Cung Chân.
Tuệ Nhi gắng sức nói:
- Nhị gia nếu đã tặng Tuệ Nhi cho Cung công tử thì Tuệ Nhi đã không còn quan hệ với Thôi gia nữa, Cung công tử mới là chủ nhân chân chính của Tuệ Nhi.
Thôi Tương thấy Tuệ Nhi cương quyết bảo vệ Cung Chân, lòng ghen ghét càng nổi lên dữ dội, thầm nghĩ:
- Ngươi từ trước đến giờ sao không dùng thái độ này đối với ta? – Ta giết tên tiểu tử này, nhưng lại không giết ngươi, để xem ngươi đối với ta thế nào?
Nghĩ vậy, hắn xuất ra một kiếm đâm thẳng vào cổ họng Cung Chân, bất quá kiếm đi được nửa đường đã tiêu tan khí lực, dừng hẳn lại.
Bắc Cung Xuất chẳng biết từ đâu chui ra, song chỉ kẹp lấy mũi kiếm.
Thôi Tương cảm thấy một lực lượng từ thân kiếm truyền lên cánh tay, hổ khẩu tê rần, trường kiếm rơi xuống đất, gãy vụn, tạo nên những tiếng “leng keng” trên mặt đất, thanh âm thật dễ nghe - nhưng trong tai Thôi Tương lại tựa hồ như tang khúc.
Bắc Cung Xuất lạnh lùng nói:
- Hoàng thượng triệu kiến Cung tiên sinh, ra lệnh cho tiểu nhân đem Cung tiên sinh đến gặp người.
Thôi Tương vừa sợ, vừa xấu hổ, ấp úng:
- Cái này…cái này..
Bắc Cung Xuất hỏi:
- Chẳng lẽ Thôi nhị gia hôm nay giết không được Cung tiên sinh thì không cam lòng?- Tiện tay đoạt một thanh trường đao trong tay gã hộ vệ gần đó, đưa cho Thôi Tương, nói – Thôi nhị gia nếu quả thật có ý đó thì ta cũng không can thiệp, xin mời hạ đao.
Thôi Tương vội vàng nói:
- Tại hạ tuyệt không có ý này. Hoàng thượng muốn gặp Cung tiên sinh, tại hạ sao dám ngăn trở. Thỉnh xin đại nhân tiếp tục dẫn Cung tiên sinh gặp hoàng thượng nghe lệnh.
Bắc Cung Xuất nói:
- Ngươi và Cung tiên sinh có thâm cừu đại hận gì, nếu muốn giết hắn, ta tuyệt không ngăn cản. Nhưng hoàng thượng muốn gặp một vị Cung tiên sinh còn nguyên vẹn.
Thôi Tương thanh minh:
- Cung tiên sinh bây giờ không thiếu một cọng lông nào cả.
Bắc Cung Xuất lại lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi mau thả hắn ra.
Thôi Tương vội tự thân cúi xuống, giải khai huyệt đạo cho Cung Chân, thầm mắng trong lòng:
- Ngươi là một tên hoạn quan mà cố tình đùa bỡn đại gia. Ngươi biết võ công, như thế nào không biết giải huyệt? Ngươi thân là Hán nhân lại quy phục Hồ cẩu, hiếp đáp người Hán, chờ khi họ Tư Mã khôi phục lại giang sơn, Hán nhân giương oai, khi đó lão tử không xẻo thịt lóc da ngươi thành nhục côn thì không phải là người.
Hắn luôn xuất khẩu thành văn, xưng hô với Bắc Cung Xuất càng cung kính, luôn xưng là “tiểu nhân”, ngược lại trong lòng lại xưng “lão tử”, từ ngữ thô tục nào cũng nghĩ đến, phỉ nhổ tổ tông mười tám đời Bắc Cung Xuất..
Cung Chân khôi phục lại hoạt động, ngay lập tức nhào đến ôm Tuệ Nhi, khóc rống, đưa tay sờ vào mũi nàng, chỉ thấy hơi thở nhẹ như tơ, đứt quãng liên tục.
Bắc Cung Xuất nói:
- Cung tiên sinh, hoàng thượng đang đợi ngươi, thỉnh xin nhanh chóng khởi hành.
Cung Chân lắc đầu:
- Bắc Cung tiên sinh, thỉnh xin hồi báo hoàng thượng, Cung Chân có việc quan trọng, không thể đi gặp hoàng thượng được.
Hai hàng lông mày Bắc Cung Xuất dựng ngược lên, quát:
- Hoàng thượng mà ngươi cũng không đi gặp, ngươi thật kiêu căng, ngạo mạn, lá gan ngươi cũng thật là lớn!
Cung Chân nói:
- Cung Chân tuyệt không phải kiêu căng ngạo mạn, cũng không phải gan lớn, nhưng tỳ nữ của tại hạ đang trọng thương, bị đe dọa đến tính mạng, cần phải lập tức tìm đại phu điều trị.
Bắc Cung Xuất lại hỏi:
- Ngươi có biết ở đâu có đại phu không?
Cung Chân ngạc nhiên lắc đầu.
Bắc Cung Xuất bỗng bước đến, khẽ đẩy Cung Chân sang một bên, cướp lấy Tuệ Nhi trong ngực hắn.
Nửa tháng vừa qua xảy ra nhiều biến cố, Cung Chân đã trở nên cẩn trọng hơn trước rất nhiều, dị biến phát sinh nhưng tâm bất loạn, tay nắm chặt chuôi kiếm, phân tích tình huống trong lòng:
- Nên xuất kiếm hay không? Võ công người này so với Trực Âm còn lợi hại hơn rất nhiều, khoảng cách giữa ta và hắn lại quá gần, xuất kiếm tất sẽ chậm hơn bình thường, chưa chắc đã có thể giết chết được hắn!
Bắc Cung Xuất lại không để ý đến hắn, trao Tuệ Nhi cho Thôi Tương, lạnh nhạt nói:
- Mau tìm đại phu tốt nhất cứu nàng. Nếu mạng nhỏ của nàng ô hô ai tai thì người cũng đừng mong sống sót.
Tâm trạng Cung Chân nhất thời trở nên nhẹ nhõm rất nhiều, bàn tay nắm chặt đốc kiếm đã nới lỏng ra, thầm nghĩ:
- Để Thôi Tương tìm đại phu đương nhiên sẽ dễ dàng hơn ta. Hừ, nếu Tuệ Nhi có gì bất trắc thì Bắc Cung Xuất không giết hắn, ta cũng phải bắt hắn đền mạng.
Thôi Tương nào dám nói thêm nửa câu, nhanh chóng ôm Tuệ Nhi bước đi, hòng cứu mạng già của mình, chợt Bắc Cung Xuất nói:
- Chậm đã.
Cước bộ hắn vội đình chỉ, sợ hãi hỏi:
- Bắc Cung đại nhân còn có gì phân phó?
Bắc Cung Xuất nói:
- Ngươi tìm đại phu an bài cho nha đầu này xong thì thông tri cho Thôi tam tiểu thư, nói nàng đêm nay phải diện kiến hoàng thượng.
Thôi Tương cả kinh, lắp bắp:
- Cái gì? – Thân thể rung lên, thiếu chút nữa ngay cả Tuệ Nhi cũng bị rớt xuống đất.
Cung Chân thầm nghĩ:
- Hoàng thượng triệu kiến Thôi tam tiểu thư thì có gì quan trọng? Tại sao diện mạo hắn biến đổi như vậy? So với việc phải gặp sư tử, lão hổ còn hoảng sợ hơn nhiều?
Bắc Cung Xuất lại nói:
- Thánh chỉ của hoàng thượng chính là như vậy, nếu ngươi muốn cãi lại thì tự đi gặp hoàng thượng đi.
Sắc mặt Thôi Tương cực kỳ khó coi, trù trừ, nói:
- Cái này,….cái này…
Bắc Cung Xuất không thèm để ý đến hắn nữa, lôi Cung Chân đi:
- Cung tiên sinh, chúng ta đi thôi.
Thôi Tương vội kêu lên:
- Bắc Cung đại nhân, xin dừng bước!
Bắc Cung Xuất quay lại quát:
- Còn không mau đi tìm đại phu? Ngươi muốn tiểu nha đầu này vong mệnh chắc?
Thôi Tương nghe xong câu này, sợ qua, không dám hó hé nữa, ba chân bốn cẳng chạy ù đi, đám hộ vệ cũng líu ríu chạy theo sau.
Khi Cung Chân đến đã thấy Lưu Thông đang ngồi trước một bàn thức ăn thịnh soạn, tiên ngư, hùng chưởng, sơn hào hải vị, tất cả đều do đầu bếp của Thôi phủ chế biến, sau đó lại được thái giám thân cận của Lưu Thông dùng ngân châm thử độc, mới bưng đến đây cho hắn dùng.
Trong đầu Cung Chân lúc này hoàn toàn nghĩ đến sự an nguy của Tuệ Nhi, nào còn tâm trạng để ăn uống, thức ăn tuy ngon nhưng không thể nuốt trôi được, bất quá nhìn thấy Lưu Thông vui vẻ, thoải mái, đành miễn cưỡng cười vui cùng hắn:
- Hoàng thượng đi săn sao lại nhanh chóng trở về như vậy?
Lưu Thông đáp:
- Mất hứng, mất hứng! Trẫm sai con chó Tư Mã Nghiệp đi trước, đuổi thú, ai ngờ đám cẩu quan của hắn thấy vậy, đồng thanh khóc lớn, kêu la cái gì mà kinh đô luân hãm, hoàng đế luân lạc, ta thực cảm thấy bực mình , chỉ muốn làm thịt vài tên cho hả giận, làm gì còn tâm tình mà săn bắn, chi bằng trở về cùng ngươi túy lúy một hồi.
Cung Chân nghĩ trong bụng:
- Văn võ bá quan nhìn thấy hoàng đế bọn họ rơi vào thảm cảnh, bị ngươi vũ nhục như vậy mà khóc thì cũng là chuyện thường tình, ngươi trách móc gì?
Lưu Thông tựa hồ đọc được ý nghĩ của hắn, mỉm cười nói:
- Ngươi nghĩ trẫm dẫn theo Tư Mã Nghiệp đi săn, lại mang theo cả bá quan văn võ của hắn đồng hành là để vũ nhục hoàng đế người Hán, mua vui cho trẫm đúng không?
Cung Chân im lặng, tỏ vẻ cam chịu.
Lưu Thông giải thích:
- Trẫm là vua một nước, làm gì có thời gian rảnh rỗi để làm cái việc nhàm chán đó? Trẫm cố ý bố trí như vậy là để xem mức độ trung thành của bá quan đối với Tấn thất như thế nào thôi. Hôm nay bọn họ không sợ trẫm chém đầu, vì Tư Mã Nghiệp mà khóc than, có thể thấy được khí số nhà Tấn vẫn chưa tận được. Ngươi nói xem, tâm tình của trẫm như thế nào mà vui được?
Cung Chân trong lòng chấn động, nghĩ:
- Người này có thể nghĩ ra mưu kế quỷ quyệt như vậy, thật khiến kẻ khác kinh tâm. Mặc dù bản thân rất chán ghét Lưu Thông nhưng không khỏi bội phục thủ đoạn của hắn – Hoàng thượng thật cao minh!
Lưu Thông lại nói:
- Giờ phút này Trung Sơn vương vẫn ép Tư Mã Nghiệp đi săn, trẫm thì quay về, tìm ngươi, trước để uống rượu, sau còn có một duyên cớ, ngươi có biết không?
Cung Chân phát giác ra Lưu Thông càng nói càng cao thâm, khó hiểu, lắc đầu nói:
- Không biết.
Lưu Thông lại nói ra một câu càng kỳ quái:
- Ngươi vẫn muốn làm đại tướng quân?
Cung Chân đáp:
- Muốn, nhưng….
Lưu Thông cười to, tiếp lời nói:
- Nhưng ngươi không muốn chiến tranh, không muốn giết người, lại càng không muốn làm chuyện thương thiên hại lý đúng không?
Cung Chân thản nhiên đáp:
- Không sai.
Ánh mắt Lưu Thông lấp lánh nhìn chằm chằm vào mặt hắn, chậm rãi nói:
- Lần này trẫm sẽ phong cho ngươi làm đại tướng quân, với một điều kiện. Trẫm vẫn muốn ngươi giết một người, người này không những bất trung bất hiếu mà còn tàn bạo hiếu sát, nếu ngươi giết hắn thì có thể xem như đã trừ một mối họa cho lê dân bá tính.
Cung Chân im lặng một lúc lâu, nói:
- Vi thần trước tiên phải biết tên của hắn, sau đó mới có thể quyết định. – Lần này hắn đã rút kinh nghiệm lần trước, tuyệt không dễ dàng hứa hẹn.
Lưu Thông gằn giọng, từng chữ, từng chữ thốt ra:
- Trung Sơn Vương Lưu Diệu.
Cung Chân kinh hãi giật mình, làm đổ cả chén rượu trước mặt lên quần áo.
Phải biết rằng dưới trướng của Lưu Thông thì Phiêu Kỵ đại tướng quân Thạch Lặc và Trung Sơn vương Lưu Diệu là hai trụ cột giúp Lưu Thông thâu tóm thiên hạ. Nếu nói hoàng đế muốn giết hắn vì hắn là đại thần công cao chấn chủ thì cũng không có gì là lạ, chuyện này từ xưa đến nay đã xuất hiện rất nhiều. Chỉ kỳ lạ một điều, Lưu Diệu là cháu của Lưu Thông, được hắn nuôi dưỡng từ nhỏ, tình như phụ tử. Còn nếu nói công cao chấn chủ thì Lưu Diệu lại chưa thể sánh bằng Thạch Lặc được. Tại sao Lưu Thông lại muốn Cung Chân giết Lưu Diệu?
Lưu Thông khẽ giải thích:
- Lưu Diệu tuy là cháu ta, từ nhỏ do ta nuôi dưỡng nhưng lại sớm có lòng không phục trẫm, là bất trung bất hiếu. Khi hắn tấn công Tấn triều đã dẫn binh cướp đoạt trân bảo tài vật của dân chúng, giết tất cả hơn ba vạn tù binh, sau đó lại công hãm Trường An, sát hại lê dân vô số, đem tám vạn dân trục xuất khỏi Trường An, vất vưởng bên đường, là bất nhân bất nghĩa. Ngươi nói xem loại người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, tàn bạo hiếu sát như hắn có nên giết không?
Cung Chân nói:
- Đáng giết.
Lưu Thông uống một chén rượu, thở dài nói:
- Trẫm năm nay đã sáu mươi ba. Thời niên thiếu tung hoành trên lưng ngựa, chinh chiến tứ phương, giương cung ba trăm cân, sức địch muôn người, cho tới bây giờ vẫn chưa gặp đối thủ. Nhưng ba năm qua lại cảm thấy khí lực suy giảm, tự biết đại hạn sắp đến. Diệu nhi cầm binh quyền trong tay, dã tâm đại thịnh, trẫm quy thiên, Sán nhi lên ngôi tất không yên với hắn.
Sán nhi trong miệng hắn chính là trưởng tử của hắn - hoàng thái tử Lưu Sán.
Lưu Thông tiếp tục nói:
- Giang sơn của người Hán do tiên phụ Quang Văn đế lấy được, trẫm cho dù không thể bảo vệ nó thiên thu vạn thế thì ít nhất cũng phải giúp nó tồn tại được bốn, năm trăm năm, trẫm tuyệt không thể để cho đến đời Sán nhi bị suy diệt.
Cung Chân hỏi:
- Cho nên hoàng thượng muốn thần giết Trung Sơn Vương!
- Không sai, Diệu nhi tuy là đứa cháu ta rất yêu thương nhưng vì giang sơn xã tắc, trẫm chỉ có thể rơi lệ giết hắn.
Hắn tuy nói “rơi lệ” nhưng trong mắt lại không có chút nào bi thương. Cung Chân không khỏi một phen bội phục:
- Lưu Thông quả nhiên là người có quyết tâm sắt đá, nói tới việc giết cháu mình mà ngay cả một sợi lông mi cũng không nhúc nhích, đích thực tâm ngoan thủ lạt.
Kỳ thật Cung Chân có điều không biết. Bảy năm trước tiên đế Lưu Uyên trước khi quy thiên đã truyền ngôi cho trưởng tử Lưu Hòa.
Lưu Hòa vốn bất hòa với huynh đệ, khi tại vị, sợ rằng các huynh đệ âm mưu đoạt ngôi nên đã phái cao thủ ám sát các vị đệ đệ nắm trong tay binh quyền như quan Tư Mã Lưu Thông, quan Tư Đồ Lưu Dụ, Bắc Hải vương Lưu Nghệ.
Nhưng bị ba người này phát giác được âm mưu, phản kích, tiến nhập Tây cung, đại chiến một trận, giết chết sáu mươi cao thủ đại nội, ngay cả đệ nhất cao thủ đại nội là Hô Duyên Du cũng bị cắt đầu. Lưu Thông, Lưu Nghệ toàn thân ứa máu, rốt cuộc cũng giết được Lưu Hòa.
Sau đó mọi người thương nghị, để Lưu Nghệ - nhân phẩm tốt nhất – lên ngôi hoàng đế. Chỉ vì khi đó hắn còn quá nhỏ, nên quần thần để Lưu Thông tạm thời đăng vị, đợi khi yên ổn sẽ truyền lại ngôi cho Lưu Nghệ kế nhiệm.
Lưu Thông khi đăng vị đã tuyên bố:
- Đệ đệ của ta Lưu Nghệ là người công chính nghiêm minh, tất sẽ là hoàng đế tốt nhất, nhưng giờ phút này tứ hải đều có thiên tai, nhân họa khắp nơi. Các đại thần ủng hộ ra lên ngôi chỉ là vì kiến thức ta lớn hơn đệ đệ mà thôi. Đợi khi đệ đệ trưởng thành sẽ truyền lại đế vị cho hắn, ta từ đó sẽ tiêu dao khoái hoạt, đến Tề Lỗ ẩn dật, không màng thế sự, khát vọng của ta vốn chỉ muốn một cuộc sống an nhàn, đạm bạc.
Hoàng thái đệ Lưu Nghê đợi bảy năm. Nhưng trong bảy năm này, Lưu Thông làm hoàng đế thực sự thống khoái, không hề còn có ý truyền ngôi cho đệ đệ của hắn nữa.
Rốt cuộc đầu năm nay, Lưu Thông nghe lời trưởng tử Lưu Sán, vu cáo Lưu Nghệ thông đồng với mười tù trưởng Để, Khương. Ra tay phế bỏ ngôi vị hoàng thái đệ. Không lâu sau, Lưu Sán lại âm thầm dẫn theo Vũ Tranh Vanh giết chết Lưu Nghệ và đồng đảng, chính thức lên ngồi lên bảo tọa hoàng thái tử.
Bất cứ ai cũng đều biết Lưu Diệu và Lưu Nghệ có quan hệ rất khắng khít, nghe đồn Lưu Nghệ đã từng có dự định khi đăng cơ sẽ lập Lưu Diệu thành hoàng thái tử. Lưu Nghệ không phải không có con trai, nếu như hắn không có lòng soán vị, việc gì phải thâu nhận một người cháu, hơn nữa người cháu này lại nắm trọng binh trong tay làm hoàng thái tử tương lai? Đây chính là nguyên nhân khiến phụ tử Lưu Thông buộc phải cấp tốc giết chết Lưu Nghệ.
Kể từ đó Lưu Thông đã muốn giết Lưu Diệu, không giết không xong. Bí mật vĩ đại của cung đình này Cung Chân tuyệt không thể biết được, Lưu Thông đương nhiên cũng không bao giờ kể cho hắn nghe.
Cung Chân hỏi:
- Nếu vi thần không đáp ứng thì hoàng thượng sẽ giết thần?
Lưu Thông cười to:
- Không sai, người thật thông minh. Việc này quan hệ trọng đại, tuyệt không thể tiết lộ ra ngoài. Nếu ngươi không đáp ứng thì trẫm chỉ có cách giết người diệt khẩu.
Cung Chân lắc đầu:
- Đáng tiếc, thần không thể đáp ứng bệ hạ được.
Lưu Thông lạnh lùng hỏi:
- Tại sao?
Cung Chân nói:
- Thủ hạ của Trung Sơn vương rất nhiều, bản thân người đó cũng là nhất đẳng cao thủ. Thần cho dù muốn giết cũng không hề dễ dàng, hoàng thượng nếu vì vậy mà muốn giết thần diệt khẩu thì xin cứ tự nhiên.
Lưu Thông dịu nét mặt, nói:
- Thật ra giết Lưu Diệu so với giết trẫm thì còn khó hơn nhiều. Hắn không những tinh minh, thủ hạ đông đúc mà võ công cũng cực kỳ lợi hại. Tuy nhiên ngươi cũng có lợi thế của ngươi, ra tay tất có khả năng thành công.
Cung Chân: “Ồ!”
Lưu Thông lại nói:
- Binh mã Lưu Diệu đều đóng tại ngoại thành, cách đây mười dặm. Hắn một mình đến Thanh Hà gặp trẫm, quanh người không có nhiều cao thủ hộ vệ. Muốn giết hắn thì đây là cơ hội tốt nhất.
Hắn lại nở một nụ cười, lại nói:
- Ngươi có biết vì sao trẫm sai hắn áp giải Tư Mã Nghiệp đến Thanh Hà giao cho trẫm không?
Cung Chân đáp:
- Hoàng thượng muốn tự tay hắn đem Tư Mã Nghiệp đến đây nhưng không phải đến Bình Dương là e sợ hắn đến Bình Dương sẽ không chịu vào cung?
Lưu Thông nói:
- Hắn và Sán nhi bất hòa, tất không chịu tiến kinh. Bây giờ người nắm binh quyền trong tay sợ nhất chính là giải tán binh lính, một mình nhập kinh, tùy ý cho hoàng đế xử trí, Thạch Lặc không chịu nhập kinh, Lưu Diệu chắc chắn cũng sẽ như vậy. Nếu trẫm kiên trì hạ lệnh nhập kinh, hắn dám chắc sẽ cầm quân nổi loạn.
Cung Chân nghe xong nửa tin nửa ngờ. Mỗi câu nói của Lưu Thông đều vô cùng bất ngờ nhưng lại hợp tình hợp lý. Hắn biết quân thần tranh đấu, thủ đoạn rất quỷ quyệt, phức tạp nhưng cũng không nghĩ ra lại rối như mớ bong bong vậy.
Cung Chân nghi hoặc hỏi:
- Nếu hắn đơn thân độc mã đến đây, thủ hạ của hoàng thượng nhiều như mây, vì sao hoàng thượng không ra lệnh cho Vũ Tranh Vanh suất lĩnh vũ lâm quân giết chết hắn, lại phải dùng đến hạ thần?
Một lời này quả nhiên điểm trúng chỗ yếu hại của Lưu Thông. Kiếm pháp Cung Chân tuy cao nhưng làm sao bằng được Vũ Tranh Vanh và vũ lâm quân liên thủ? Lưu Thông vì sao lại phải nhờ đến hắn? Chuyện này tất có âm mưu khác!
Lưu Thông cười khan mấy tiếng, chậm rãi nói:
- Nếu ngươi động thủ, một khi thất bại, trẫm cũng không hề tổn thất một chút, Lưu Diệu không thể biết được người sai ngươi giết hắn là trẫm. Nếu Vũ Tranh Vanh tự mình ra tay, một khi Lưu Diệu chạy thoát, ngươi nghĩ xem hắn sẽ trả thù thế nào?
Cung Chân chợt hiểu ra, gật gù nói:
- Hắn nắm trọng binh trong tay, nếu biết được hoàng thượng giết hắn, hắn tất dấy binh tạo phản, đến lúc đó hoàng thượng sẽ… - Nghĩ đến đó hắn không dám hình dung tiếp, chỉ nói – Hoàng thượng sẽ rất đau đầu đây!
Lưu Thông cười to, nói:
- Không sai, đau đầu, rất đau đầu là khác…Tóm lại nếu một ngày hắn chưa chết thì trẫm sẽ đau đầu thêm một ngày.
Cung Chân thản nhiên nói:
- Nhưng nếu hạ thần thất thủ, Vũ Tranh Vanh cũng sẽ giết hạ thần tại chỗ để diệt khẩu?
Lưu Thông vỗ tay, khen:
- Cung thiếu hiệp quả nhiên thông minh, một lời đã minh bạch, không cần phải nói nhiều.
Cung Chân cười khổ:
- Hoàng thượng cấp cho cái ghế đại tướng quân này thực không dễ ngồi lên.
Bất quá tâm kế của Lưu Thông so với trong suy nghĩ của Cung Chân thì ác độc hơn nhiều lần, Cung Chân tuyệt sẽ nghĩ không ra cho dù hắn ám sát thành công thì Vũ Tranh Vanh cũng sẽ giết hắn ngay tại đương trường, trấn an bộ hạ Lưu Diệu. Nếu Lưu Thông y theo lời hứa, giết xong Lưu Diệu sẽ phong cho Cung Chân làm đại tướng quân thì làm sao có thể thu được nhân tâm của hơn trăm vạn tướng sĩ?
Vô luận Cung Chân ám sát thành công hay thất bại thì hắn cũng chỉ có một kết quả - tử!
Cung Chân lại hỏi:
- Khi nào thần có thể động thủ giết hắn?
Lưu Thông đáp:
- Ngày mai!
Cung Chân bình thản hỏi tiếp:
- Ngày mai lúc luận võ chiêu thân?
- Không sai, một khi hắn xem luận võ chiêu thân xong, rời khỏi Thanh Hà, khi đó thì không thể giết được hắn nữa.
Ánh mắt Cung Chân tỏa sáng, quyền đầu nắm chặt, giờ phút này nếu Lưu Diệu xuất hiện trước mặt hắn thì lập tức một kiếm giết chết hắn. Hắn lại hỏi:
- Hoàng thượng nghĩ lần này thần ám sát có bao nhiêu cơ may thành công?
Lưu Thông nói:
- Bảy phần.
Đoạn ngừng lại một lúc, lại nói:
- Có lẽ là hơn bảy phần một chút. Trẫm mặc dù chưa thấy kiếm pháp của ngươi nhưng ngươi có thể giết Phương Sơn và năm tên Trì Đầu Đại Tế Tửu thì cũng có thể nắm được đại khái. Ngày mai khi luận võ chiêu thân, trẫm sẽ an bài cho ngươi ngồi bên cạnh Lưu Diệu, hai người chỉ cách nhau khoảng năm thước. Nếu ngươi ra tay chuẩn xác, lại thêm lúc đó hắn đang tập trung toàn bộ tinh thần trên võ đài, sẽ không kịp phòng bị, tất không thể tránh được sát chiêu của ngươi.
Cung Chân đột nhiên nói:
- Năm thước sợ rằng không đủ.
Lưu Thông ngạc nhiên hỏi:
- Năm thước đã là rất gần, kiếm nằm trong tay ngươi đã là ba thước, nếu cách xa nhau quá sợ rằng xuất kiếm sẽ gặp trở ngại.
Cung Chân lắc đầu, nói:
- Ý thần không phải là ý này. Năm thước gần quá, ít nhất cũng phải cách nhau tám đến mười thước, nếu không khi kiếm thần đâm vào cổ hắn, hắn trước khi chết tung ra một chưởng thì thần sẽ không có chỗ thối lui.
Lưu Thông thầm nghĩ:
- Như vậy không phải là lưỡng toàn kỳ mỹ ư? – Nhưng đương nhiên là hắn không nói ra như vậy, chỉ nói – Nếu cách xa nhau quá thì ngươi có nắm chắc xuất kiếm thành công không?
Cung Chân trả lời:
- Một kiếm của thần đâm ra cho đến nay chưa từng thất bại.
Lưu Thông trịnh trọng nói:
- Nhưng ngươi nên nhớ ngàn vạn lần không được để hắn rút kiếm ra. Kiếm của hắn có tên Ngũ Sắc thần kiếm, là bảo kiếm vô địch trong thiên hạ, vô kiên bất tồi, chỉ cần hắn xuất kiếm, ngươi sẽ chết chắc.
Lưu Diệu thiên phú trời sinh, lại thêm thời niên thiếu gặp kỳ ngộ, bái dị nhân làm sư phụ, ngoài việc học được một thân tuyệt kỷ kinh thiên động địa ra còn có được một thanh bảo kiếm vô song thiên hạ.
Kiếm này chỉ dài hai thước, thân kiếm khảm xích ngọc, có thể tỏa sáng trong bóng tối. Kiếm thể có năm màu: hồng, hoàng, lam, thanh, tử sắc, cho nên gọi là Ngũ Sắc thần kiếm. Lại có khắc một dòng chữ “Thần kiếm ngự trừ chúng độc”, gặp độc khử độc, gặp đao chém gãy đao. Đại sư đúc kiếm Cửu Phong Tử đã từng xem qua thanh kiếm này, khi đó đã nhận xét rằng đây chính là thiên hạ đệ nhất kỳ kiếm.
Cung Chân nghe Lưu Thông nói xong lai lịch thần kiếm, chỉ nói:
- Thần có thể cam đoan khi cổ họng của hắn bị xuyên qua thì Ngũ Sắc thần kiềm vẫn nằm trong vỏ.
Lưu Thông vỗ tay, nói:
- Có lời này thì trẫm đã yên tâm. Ngày mai trẫm sẽ an bài cho các ngươi cách nhau tám thước. Ngươi cũng đừng để trẫm phải thất vọng.
Nói xong hắn lấy từ trong tay áo ra một quyển sách mỏng, đưa cho Bắc Cung Xuất, nhìn Cung Chân nói:
- Vật này cho ngươi.
Cung Chân tiếp nhận từ tay Bắc Cung Xuất, chỉ thấy quyển sách có bìa được dệt từ tơ, chất liệu rất đẹp, mặc dù đã rất cũ kỹ, màu mực đã nhạt đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, không hề bị nhòe. Hắn mở ra xem sơ qua bên trong, chỉ thấy chi chít nhưng đồ hình, bên cạnh lại có những hàng chữ nhỏ, dường như là một loại đồ phổ võ công.
Lưu Thông giải thích:
- Đây là bí kíp một trong tam đại thần công của Lang Gia Vương gia – “Dịch Bộ Dịch Xu”, là một bộ pháp rất cao minh trong thiên hạ, kiếm pháp ngươi tuy cao nhưng dù sao cũng không có nội lực, khinh công hỗ trợ, nếu có được bộ pháp này hỗ trợ thì ngày mai ra tay sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Cung Chân nói:
- Đa tạ hoàng thượng ban thưởng.
Lưu Thông lại nói:
- Quyển bí kíp này chính là bảo vật mà Vương Phác hằng mơ tưởng, bộ pháp này hắn cũng chưa từng luyện thành, nên nhất định sẽ là thân pháp bác đại tinh thâm. Trong vòng một đêm ngươi cũng không thể lĩnh hội được nhiều, song có thể học được một chút, thì có thêm được một chút tiện nghi. Thành bại ngày mai còn phải xem vào tạo hóa của ngươi.
Lúc này thái giám ngoài cửa hô:
- Trung Sơn vương đến!
Tác giả :
Chu Hiển