Ngũ Hành Thiên
Chương 388: Tôi luyện
Dịch giả: Tiểu Băng
Triệu Bách An xuất thân trong gia đình thương nhân, phụ thân cũng là một thương nhân nhỏ, tới đời hắn, làm ăn rất gian nan.
Thương nhân nhỏ muốn sống được thì xã hội phải ổn định, bây giờ là thời hỗn loạn, đối với họ chẳng khác gì nông dân gặp phải thiên tai, không thể làm gì được.
Thời loạn lạc là thời của thổ phỉ đạo tặc, cướp bóc còn dễ hơn làm ăn chân chính mà kiếm được vô số tiền. Có sức mạnh mới tự vệ được, có sức mạnh mới có tiền tài, nếu không chỉ trở thành dê béo cho người khác.
Sự làm ăn giữa Phỉ Thúy Sâm và Ngũ Hành Thiên Trưởng Lão Hội không công khai thừa nhận, thế nên nó vẫn là con đường buôn lậu.
Thương hội đương nhiên không phải sợ, vì sau lưng họ luôn có thế gia chống lưng.
Nhưng với Triệu Bách An, đi buôn trong con đường buôn lậu không khác nào khiêu vũ trên mũi đao, hơi bất cẩn là phải chết. Triệu Bách An trước đây không dám làm ăn kiểu này, nhưng bây giờ chuyện làm ăn quá gian nan. dịch bởi www.bachngocsach.com Muốn mua bán với Phỉ Thúy Sâm, trên căn bản đều bị Thâm Hải Thương Hội lũng đoạn, với tài sản ít ỏi của Triệu Bách An, đến sang năm là phá sản mà thôi
Tình hình bức bách, Triệu Bách An đành phải cắn răng làm liều, mượn không ít tiền của bạn bè người thân, mua xe hàng này.
Không ngờ lại không thành công.
Lệnh Mở Thành ban ra, nguyên tu Ngũ Hành Thiên đều lên đường tới Man Hoang, bỏ lại sau lưng sự rách nát tiêu điều. Nhân số giảm hẳn, thương hội dời đi, làm cho lượng thủ vệ mạnh của các tòa thành cũng dời tới Man Hoang.
Thổ phỉ đạo tặc càng thêm hoành hành, như măng mọc sau mưa, ở đâu cũng có.
Đội buôn Đại thương hội hộ vệ nghiêm ngặt, đạo tặc không dám rớ vào, nên chuyên mò tới những thương nhân nhỏ như Triệu Bách An để ra tay.
Triệu Bách An không thể không tiêu nhiều tiền, mời hộ vệ.
Những hộ vệ này thực lực đều chẳng ra sao cả, nếu là ngày thường, họ đều không có tư cách trở thành hộ vệ đội buôn, nhưng bây giờ không còn giống ngày xưa, Triệu Bách An đành phải cố mà nhận.
Vận may của hắn thực sự quá tệ, gặp phải thảo ngẫu khôi lỗi còn đáng sợ hơn cả đạo tặc. Lên có một lần, mấy người chết ngay, những người còn lại liền lập tức giải tán.
Triệu Bách An tuyệt vọng, cho rằng lần này chắc chắn phải chết, không ngờ lại gặp được ông chủ.
Đúng, hiện tại hắn đã bị Ngải Huy thuê, trở thành người quản lý cho Ngải Huy.
Triệu Bách An cho rằng ông chủ của mình là người rất tốt. Nghe nói hắn mượn bằng hữu thân thích không ít tiền, ông chủ rất hào phóng cho hắn một khoản tiền, để cho hắn trả tiền đi mượn, nói là xem như bán xe hàng.
Chỉ bằng một điểm này, Triệu Bách An dù có máu chảy đầu rơi, cũng không hai lời.
Hai năm trước, thế đạo vẫn chưa tan vỡ đến mức như hiện nay. đăng vào lúc 20h hàng ngày tại Bạch Ngọc Sách Trưởng Lão Hội vẫn còn dư uy, Đại Tông lên đỉnh tự lập một phương, thế nhưng năm nay, đặc biệt là nửa năm này, thế đạo bại hoại với tốc độ nhanh chóng, như đỉnh núi tuyết sập, làm tuyết ở sườn núi ầm ầm đổ theo, tuyết ào ạt trút xuống, không gì đỡ được.
Nhân nghĩa chẳng còn, trật tự đổ nát.
Cường giả quan sát chúng sinh, người yếu thấp kém như giun dế. Ỷ mạnh hiếp yếu ngày nào cũng có, càng ngày càng nhiều. Đạo phỉ đâu đâu cũng có, không có ai quản.
Bây giờ, chỉ cướp bóc hàng hóa không hại chết người, đã có thể xưng là nghĩa tặc. Cường giả lấy đi một nửa hàng hóa, mà còn được trả thù lao?
Những ai hơi có bản lãnh, đều đi tới Man Hoang.
Trừ Ngân Thành là thành phố lớn, Ngân Vụ Hải và Thải Vân Hương đều bị tan tành. Trưởng Lão Hội không hề bận tâm, để mặc.
Triệu Bách An có chút sợ hãi nhìn Thanh Phong, hắn biết quái vật này mình không trêu chọc nổi. Nghe ông chủ nói, Thanh Phong là môn hạ đại tông, hắn lại càng không có tâm tư báo thù.
Ở Phỉ Thúy Sâm, không ai có thể làm trái ý Đại Tông, ông ta là thần của Phỉ Thúy Sâm. Thế nên môn hạ của Đại tông, cũng là nhân vật trong mây.
Nhưng ông chủ mình lại chẳng sợ Đại Tông, xem ra ông chủ không phải là người của Phỉ Thúy Sâm, Triệu Bách An thở phào thoải mái.
Hắn nhìn ông chủ đang tu luyện.
Triệu Bách An than thở trong lòng, hắn chưa từng thấy ai tu luyện khắc khổ hơn ông chủ. Không, hắn cảm thấy từ khắc khổ là chưa phù hợp để hình dung cảnh tu luyện của ông chủ, mà phải là điên cuồng.
Ông chủ rất cố chấp với sức mạnh, tu luyện như nhập ma.
Nhưng ông chủ như vậy, càng làm Triệu Bách An thêm an tâm. Trong thời loạn, không có gì làm người ta an tâm bằng có sức mạnh.
Hắn yên tĩnh cung kính đứng im một bên chờ ông chủ tu luyện xong.
Ngải Huy rất chăm chú, Long Chuy Kiếm nhanh tới mức mắt nhìn không kịp, chỉ thấy được tàn ảnh, tiếng rít sắc bén làm người ta tê cả da đầu.
Leng keng Keng!
Mỗi một lần Long Chuy Kiếm va chạm với sợi cỏ, đều bắn toé ra một đống tia lửa.
Chốc lát, cả người Ngải Huy mồ hôi ướt đẫm, trên người hắn dâng lên sương trắng lượn lờ, mà hắn vẫn như không biết, kiếm trong tay vẫn nhanh vô cùng.
Đối diện với hắn, trong lòng Thanh Phong ngũ vị hỗn tạp.
Kiếm chiêu của tiểu tử này, nhanh hơn hôm qua một chút, tuy chỉ có một chút xíu, nhưng Thanh Phong vẫn nhận ra.
Trước đây hắn luôn được coi là quái vật, nhưng Thanh Phong cảm thấy, ấy là bởi vì những người kia chưa nhìn thấy tên tiểu tử trước mắt này, tiểu tử này mới thật sự là quái vật.
Từ hồi bắt đầu đồng ý bồi luyện với hắn, vẻn vẹn chỉ mới hơn một canh giờ, hắn đã bị gọi tới bắt đầu bồi luyện.
Hoàn toàn không hề chuẩn bị trước, nên Thanh Phong choáng váng, mặc dù đã đồng ý giao dịch, nhưng ít ra cũng phải nghỉ một ngày mới bắt đầu chứ?
Một canh giờ tu luyện, hầu như ép khô hết thể lực của Thanh Phong, tu luyện xong đầu óc của hắn trống không. May mà việc tiếp tế nguyên liệu ông chủ không keo kiệt, hắn ăn một đống vật liệu lớn, mới khôi phục mấy phần tinh khí thần.
Thanh Phong nhận ra, bồi luyện không phải là việc dễ dàng.
Nhưng bây giờ biết thì đã chậm, qua hai giờ, hắn mới biết mình vẫn còn đánh giá thấp sự xui xẻo lần này.
Hắn lại bị gọi lên bồi luyện.
Lúc đó hắn nghe gọi tên mà mặt ngây ra, tưởng tai mình nghe lầm. Hắn nhớ, thằng nhóc kia rõ ràng mệt như chó chết, nằm co quắp trên mặt đất, thế mà tới khi hắn thẫn thờ xoay qua mặt, đã thấy Ngải Huy sinh long hoạt hổ, hay là bây giờ mắt của mình cũng đã có vấn đề?
Sau đó, Thanh Phong cuối cùng cũng được biết, cái gì gọi là ác mộng.
Trên căn bản, nghỉ ngơi ít thì hai giờ, nhiều nhất bốn giờ, là hắn lại bị gọi đi bồi luyện, cường độ cao, tuyệt đối biến thái.
Liên tục ba ngày, Thanh Phong rốt cục không chịu nổi, hắn sắp bị điên. Hắn chưa bao giờ tu luyện điên cuồng như vậy. Hắn không rõ, tại sao đối phương lại dồi dào tinh lực dồi dào, tại sao đối phương lại liều mạng như vậy?
Tiếng gọi của Ngải Huy đối với Thanh Phong chẳng khác gì âm thanh của ma quỷ.
Nhưng thứ biến thái hơn lại chính là tốc độ tiến bộ của Ngải Huy, hắn chưa từng thấy ai có tốc độ tiến bộ đáng sợ như thế. Với tư cách bồi luyện, hắn cảm nhận được điều ấy rõ ràng hơn bất cứ ai. Sự tiến bộ của Ngải Huy phải lấy ngày làm đơn vị.
Mỗi một ngày, áp lực hắn chịu đựng càng tăng lên một phần.
Sự vận dụng thành thạo sợi cỏ của hắn cũng tăng lên. Từ vừa mới bắt đầu năm sợi, đến sáu sợi, rồi tới bảy sợi. . .
Lần trước khi chiến đấu, Ngải Huy có thể chống lại mười sợi cỏ công kích, nhưng rất chật vật, còn bị sợi cỏ quất trúng vài nơi. Nhưng bây giờ, Thanh Phong biết, dù hắn có thành thạo dùng cả mười sợi cỏ, cũng không quất trúng Ngải Huy được nữa.
Kiếm chiêu của Ngải Huy càng ngày càng đơn giản, thế nhưng xuất thủ lại càng lúc càng nhanh, càng ngày càng trôi chảy.
Thanh Phong không ngốc, hắn biết Ngải Huy đã nghĩ ra phương thức này, để tôi luyện và điều chỉnh kiếm thuật của mình. Điều này làm cho Thanh Phong rất bất ngờ, tới độ tuổi của Ngải Huy, ai lại đi tìm cách điều chỉnh hoặc thay đổi bản thân? Mọi người không phải đều dựa theo truyền thừa hoặc là tuyệt học để tu luyện sao?
Rõ ràng Ngải Huy còn rất trẻ tuổi, nhưng Thanh Phong lại cho rằng mình không nhìn thấu hắn.
"Dừng lại!"
Ngải Huy gào lên, làm Thanh Phong bừng tỉnh, vội dừng lại.
Ngải Huy ngồi phịch xuống đất, mồ hôi đọng thành một bãi dưới người, thở ồ ồ như kéo bễ. Thanh Phong cũng mệt đến ngất ngư, không chút hình tượng nằm xuống đất, một đầu ngón tay, không, một cọng gân cỏ cũng không muốn động.
Tiếng thở ồ ồ từ từ bình ổn lại, mắt Ngải Huy cũng từ từ khôi phục tiêu cự.
Hắn cố gắng đứng dậy, nắm Long Chuy Kiếm, bắt đầu vận chuyển phương thức hô hấp do hắn sáng tạo ra.
Hí hí hí.
Những âm thanh hít khí lanh lảnh vang lên từ thanh kiếm, làm người ta phải rùng mình. Kim nguyên lực ở xung quanh đều bị hút vào Long Chuy Kiếm.
Gương mặt trắng bệch của Ngải Huy nhanh chóng hồng lên trở lại, hít thở vững vàng chậm rãi, dần dần không còn nghe thấy tiếng hít thở nữa.
Thời gian lặng yên trôi qua, Ngải Huy mở mắt ra, con mắt rất bình tĩnh.
Hắn khẽ vẩy tay, mấy ánh kiếm trên không trung lóe lên một cái rồi biến mất, không khỏi lộ vẻ hài lòng. Thanh Phong quả thật là một bồi luyện tốt, đủ nhiều sợi cỏ, mang tới được áp bách mạnh mẽ.
Muốn đỡ công kích dày đặc như vậy, Ngải Huy nhất định phải không ngừng cải thiện cách xuất thủ và cách lưu chuyển nguyên lực trong cơ thể. Hồi trước lúc tung kiếm, hắn đều làm theo kiếm điển do mình mày mò ra. Hắn chưa bao giờ nghĩ cách dùng kiếm đó có chỗ thiếu hụt phải sửa chữa hay không.
Một ít chi tiết nhỏ không ngừng được điều chỉnh, làm sao để nhanh hơn, làm sao để chuẩn hơn, góc độ hợp lý hơn, những chi tiết nhỏ đang không ngừng được điều chỉnh từ trong đối luyện, được tối ưu hóa, chính điều này làm Thanh Phong cảm giác Ngải Huy mỗi ngày đều có tiến bộ.
Ngải Huy bắt đầu nghĩ tới việc cải tiến những phương diện khác của kiếm thuật. Chờ sau khi tôi luyện xong, mình phải nghĩ tới việc này.
Xuất thủ nhanh hơn, sẽ dễ chiếm được tiên cơ hơn trong chiến đấu.
Nhìn sang bên, Thanh Phong rõ ràng đã mệt đứt hơn, nằm co quắp trên mặt đất, sợi cỏ tán lạc khắp nơi, dáng vẻ như vừa bị chà đạp.
Thanh Phong bổ sung nguyên lực không thể nhanh bằng Ngải Huy, Kiếm Thức Hô Hấp là bí thuật độc nhất của Ngải Huy. Kiếm Thức Hô Hấp tuy chưa đạt tới hiệu suất Ngải Huy dự đoán, nhưng độ hấp thu nguyên lực, lại rất ổn định ôn hòa.
Hắn nhìn thấy Triệu Bách An, thì đi tới: "Thế nào? Có gì tiến triển không?"
Mấy ngày tiếp xúc, Ngải Huy cảm thấy Triệu Bách An là người có năng lực, nên mới bảo Triệu Bách An đi dò hỏi thông tin cho hắn.
Xem ra là có tin tức.
Triệu Bách An xuất thân trong gia đình thương nhân, phụ thân cũng là một thương nhân nhỏ, tới đời hắn, làm ăn rất gian nan.
Thương nhân nhỏ muốn sống được thì xã hội phải ổn định, bây giờ là thời hỗn loạn, đối với họ chẳng khác gì nông dân gặp phải thiên tai, không thể làm gì được.
Thời loạn lạc là thời của thổ phỉ đạo tặc, cướp bóc còn dễ hơn làm ăn chân chính mà kiếm được vô số tiền. Có sức mạnh mới tự vệ được, có sức mạnh mới có tiền tài, nếu không chỉ trở thành dê béo cho người khác.
Sự làm ăn giữa Phỉ Thúy Sâm và Ngũ Hành Thiên Trưởng Lão Hội không công khai thừa nhận, thế nên nó vẫn là con đường buôn lậu.
Thương hội đương nhiên không phải sợ, vì sau lưng họ luôn có thế gia chống lưng.
Nhưng với Triệu Bách An, đi buôn trong con đường buôn lậu không khác nào khiêu vũ trên mũi đao, hơi bất cẩn là phải chết. Triệu Bách An trước đây không dám làm ăn kiểu này, nhưng bây giờ chuyện làm ăn quá gian nan. dịch bởi www.bachngocsach.com Muốn mua bán với Phỉ Thúy Sâm, trên căn bản đều bị Thâm Hải Thương Hội lũng đoạn, với tài sản ít ỏi của Triệu Bách An, đến sang năm là phá sản mà thôi
Tình hình bức bách, Triệu Bách An đành phải cắn răng làm liều, mượn không ít tiền của bạn bè người thân, mua xe hàng này.
Không ngờ lại không thành công.
Lệnh Mở Thành ban ra, nguyên tu Ngũ Hành Thiên đều lên đường tới Man Hoang, bỏ lại sau lưng sự rách nát tiêu điều. Nhân số giảm hẳn, thương hội dời đi, làm cho lượng thủ vệ mạnh của các tòa thành cũng dời tới Man Hoang.
Thổ phỉ đạo tặc càng thêm hoành hành, như măng mọc sau mưa, ở đâu cũng có.
Đội buôn Đại thương hội hộ vệ nghiêm ngặt, đạo tặc không dám rớ vào, nên chuyên mò tới những thương nhân nhỏ như Triệu Bách An để ra tay.
Triệu Bách An không thể không tiêu nhiều tiền, mời hộ vệ.
Những hộ vệ này thực lực đều chẳng ra sao cả, nếu là ngày thường, họ đều không có tư cách trở thành hộ vệ đội buôn, nhưng bây giờ không còn giống ngày xưa, Triệu Bách An đành phải cố mà nhận.
Vận may của hắn thực sự quá tệ, gặp phải thảo ngẫu khôi lỗi còn đáng sợ hơn cả đạo tặc. Lên có một lần, mấy người chết ngay, những người còn lại liền lập tức giải tán.
Triệu Bách An tuyệt vọng, cho rằng lần này chắc chắn phải chết, không ngờ lại gặp được ông chủ.
Đúng, hiện tại hắn đã bị Ngải Huy thuê, trở thành người quản lý cho Ngải Huy.
Triệu Bách An cho rằng ông chủ của mình là người rất tốt. Nghe nói hắn mượn bằng hữu thân thích không ít tiền, ông chủ rất hào phóng cho hắn một khoản tiền, để cho hắn trả tiền đi mượn, nói là xem như bán xe hàng.
Chỉ bằng một điểm này, Triệu Bách An dù có máu chảy đầu rơi, cũng không hai lời.
Hai năm trước, thế đạo vẫn chưa tan vỡ đến mức như hiện nay. đăng vào lúc 20h hàng ngày tại Bạch Ngọc Sách Trưởng Lão Hội vẫn còn dư uy, Đại Tông lên đỉnh tự lập một phương, thế nhưng năm nay, đặc biệt là nửa năm này, thế đạo bại hoại với tốc độ nhanh chóng, như đỉnh núi tuyết sập, làm tuyết ở sườn núi ầm ầm đổ theo, tuyết ào ạt trút xuống, không gì đỡ được.
Nhân nghĩa chẳng còn, trật tự đổ nát.
Cường giả quan sát chúng sinh, người yếu thấp kém như giun dế. Ỷ mạnh hiếp yếu ngày nào cũng có, càng ngày càng nhiều. Đạo phỉ đâu đâu cũng có, không có ai quản.
Bây giờ, chỉ cướp bóc hàng hóa không hại chết người, đã có thể xưng là nghĩa tặc. Cường giả lấy đi một nửa hàng hóa, mà còn được trả thù lao?
Những ai hơi có bản lãnh, đều đi tới Man Hoang.
Trừ Ngân Thành là thành phố lớn, Ngân Vụ Hải và Thải Vân Hương đều bị tan tành. Trưởng Lão Hội không hề bận tâm, để mặc.
Triệu Bách An có chút sợ hãi nhìn Thanh Phong, hắn biết quái vật này mình không trêu chọc nổi. Nghe ông chủ nói, Thanh Phong là môn hạ đại tông, hắn lại càng không có tâm tư báo thù.
Ở Phỉ Thúy Sâm, không ai có thể làm trái ý Đại Tông, ông ta là thần của Phỉ Thúy Sâm. Thế nên môn hạ của Đại tông, cũng là nhân vật trong mây.
Nhưng ông chủ mình lại chẳng sợ Đại Tông, xem ra ông chủ không phải là người của Phỉ Thúy Sâm, Triệu Bách An thở phào thoải mái.
Hắn nhìn ông chủ đang tu luyện.
Triệu Bách An than thở trong lòng, hắn chưa từng thấy ai tu luyện khắc khổ hơn ông chủ. Không, hắn cảm thấy từ khắc khổ là chưa phù hợp để hình dung cảnh tu luyện của ông chủ, mà phải là điên cuồng.
Ông chủ rất cố chấp với sức mạnh, tu luyện như nhập ma.
Nhưng ông chủ như vậy, càng làm Triệu Bách An thêm an tâm. Trong thời loạn, không có gì làm người ta an tâm bằng có sức mạnh.
Hắn yên tĩnh cung kính đứng im một bên chờ ông chủ tu luyện xong.
Ngải Huy rất chăm chú, Long Chuy Kiếm nhanh tới mức mắt nhìn không kịp, chỉ thấy được tàn ảnh, tiếng rít sắc bén làm người ta tê cả da đầu.
Leng keng Keng!
Mỗi một lần Long Chuy Kiếm va chạm với sợi cỏ, đều bắn toé ra một đống tia lửa.
Chốc lát, cả người Ngải Huy mồ hôi ướt đẫm, trên người hắn dâng lên sương trắng lượn lờ, mà hắn vẫn như không biết, kiếm trong tay vẫn nhanh vô cùng.
Đối diện với hắn, trong lòng Thanh Phong ngũ vị hỗn tạp.
Kiếm chiêu của tiểu tử này, nhanh hơn hôm qua một chút, tuy chỉ có một chút xíu, nhưng Thanh Phong vẫn nhận ra.
Trước đây hắn luôn được coi là quái vật, nhưng Thanh Phong cảm thấy, ấy là bởi vì những người kia chưa nhìn thấy tên tiểu tử trước mắt này, tiểu tử này mới thật sự là quái vật.
Từ hồi bắt đầu đồng ý bồi luyện với hắn, vẻn vẹn chỉ mới hơn một canh giờ, hắn đã bị gọi tới bắt đầu bồi luyện.
Hoàn toàn không hề chuẩn bị trước, nên Thanh Phong choáng váng, mặc dù đã đồng ý giao dịch, nhưng ít ra cũng phải nghỉ một ngày mới bắt đầu chứ?
Một canh giờ tu luyện, hầu như ép khô hết thể lực của Thanh Phong, tu luyện xong đầu óc của hắn trống không. May mà việc tiếp tế nguyên liệu ông chủ không keo kiệt, hắn ăn một đống vật liệu lớn, mới khôi phục mấy phần tinh khí thần.
Thanh Phong nhận ra, bồi luyện không phải là việc dễ dàng.
Nhưng bây giờ biết thì đã chậm, qua hai giờ, hắn mới biết mình vẫn còn đánh giá thấp sự xui xẻo lần này.
Hắn lại bị gọi lên bồi luyện.
Lúc đó hắn nghe gọi tên mà mặt ngây ra, tưởng tai mình nghe lầm. Hắn nhớ, thằng nhóc kia rõ ràng mệt như chó chết, nằm co quắp trên mặt đất, thế mà tới khi hắn thẫn thờ xoay qua mặt, đã thấy Ngải Huy sinh long hoạt hổ, hay là bây giờ mắt của mình cũng đã có vấn đề?
Sau đó, Thanh Phong cuối cùng cũng được biết, cái gì gọi là ác mộng.
Trên căn bản, nghỉ ngơi ít thì hai giờ, nhiều nhất bốn giờ, là hắn lại bị gọi đi bồi luyện, cường độ cao, tuyệt đối biến thái.
Liên tục ba ngày, Thanh Phong rốt cục không chịu nổi, hắn sắp bị điên. Hắn chưa bao giờ tu luyện điên cuồng như vậy. Hắn không rõ, tại sao đối phương lại dồi dào tinh lực dồi dào, tại sao đối phương lại liều mạng như vậy?
Tiếng gọi của Ngải Huy đối với Thanh Phong chẳng khác gì âm thanh của ma quỷ.
Nhưng thứ biến thái hơn lại chính là tốc độ tiến bộ của Ngải Huy, hắn chưa từng thấy ai có tốc độ tiến bộ đáng sợ như thế. Với tư cách bồi luyện, hắn cảm nhận được điều ấy rõ ràng hơn bất cứ ai. Sự tiến bộ của Ngải Huy phải lấy ngày làm đơn vị.
Mỗi một ngày, áp lực hắn chịu đựng càng tăng lên một phần.
Sự vận dụng thành thạo sợi cỏ của hắn cũng tăng lên. Từ vừa mới bắt đầu năm sợi, đến sáu sợi, rồi tới bảy sợi. . .
Lần trước khi chiến đấu, Ngải Huy có thể chống lại mười sợi cỏ công kích, nhưng rất chật vật, còn bị sợi cỏ quất trúng vài nơi. Nhưng bây giờ, Thanh Phong biết, dù hắn có thành thạo dùng cả mười sợi cỏ, cũng không quất trúng Ngải Huy được nữa.
Kiếm chiêu của Ngải Huy càng ngày càng đơn giản, thế nhưng xuất thủ lại càng lúc càng nhanh, càng ngày càng trôi chảy.
Thanh Phong không ngốc, hắn biết Ngải Huy đã nghĩ ra phương thức này, để tôi luyện và điều chỉnh kiếm thuật của mình. Điều này làm cho Thanh Phong rất bất ngờ, tới độ tuổi của Ngải Huy, ai lại đi tìm cách điều chỉnh hoặc thay đổi bản thân? Mọi người không phải đều dựa theo truyền thừa hoặc là tuyệt học để tu luyện sao?
Rõ ràng Ngải Huy còn rất trẻ tuổi, nhưng Thanh Phong lại cho rằng mình không nhìn thấu hắn.
"Dừng lại!"
Ngải Huy gào lên, làm Thanh Phong bừng tỉnh, vội dừng lại.
Ngải Huy ngồi phịch xuống đất, mồ hôi đọng thành một bãi dưới người, thở ồ ồ như kéo bễ. Thanh Phong cũng mệt đến ngất ngư, không chút hình tượng nằm xuống đất, một đầu ngón tay, không, một cọng gân cỏ cũng không muốn động.
Tiếng thở ồ ồ từ từ bình ổn lại, mắt Ngải Huy cũng từ từ khôi phục tiêu cự.
Hắn cố gắng đứng dậy, nắm Long Chuy Kiếm, bắt đầu vận chuyển phương thức hô hấp do hắn sáng tạo ra.
Hí hí hí.
Những âm thanh hít khí lanh lảnh vang lên từ thanh kiếm, làm người ta phải rùng mình. Kim nguyên lực ở xung quanh đều bị hút vào Long Chuy Kiếm.
Gương mặt trắng bệch của Ngải Huy nhanh chóng hồng lên trở lại, hít thở vững vàng chậm rãi, dần dần không còn nghe thấy tiếng hít thở nữa.
Thời gian lặng yên trôi qua, Ngải Huy mở mắt ra, con mắt rất bình tĩnh.
Hắn khẽ vẩy tay, mấy ánh kiếm trên không trung lóe lên một cái rồi biến mất, không khỏi lộ vẻ hài lòng. Thanh Phong quả thật là một bồi luyện tốt, đủ nhiều sợi cỏ, mang tới được áp bách mạnh mẽ.
Muốn đỡ công kích dày đặc như vậy, Ngải Huy nhất định phải không ngừng cải thiện cách xuất thủ và cách lưu chuyển nguyên lực trong cơ thể. Hồi trước lúc tung kiếm, hắn đều làm theo kiếm điển do mình mày mò ra. Hắn chưa bao giờ nghĩ cách dùng kiếm đó có chỗ thiếu hụt phải sửa chữa hay không.
Một ít chi tiết nhỏ không ngừng được điều chỉnh, làm sao để nhanh hơn, làm sao để chuẩn hơn, góc độ hợp lý hơn, những chi tiết nhỏ đang không ngừng được điều chỉnh từ trong đối luyện, được tối ưu hóa, chính điều này làm Thanh Phong cảm giác Ngải Huy mỗi ngày đều có tiến bộ.
Ngải Huy bắt đầu nghĩ tới việc cải tiến những phương diện khác của kiếm thuật. Chờ sau khi tôi luyện xong, mình phải nghĩ tới việc này.
Xuất thủ nhanh hơn, sẽ dễ chiếm được tiên cơ hơn trong chiến đấu.
Nhìn sang bên, Thanh Phong rõ ràng đã mệt đứt hơn, nằm co quắp trên mặt đất, sợi cỏ tán lạc khắp nơi, dáng vẻ như vừa bị chà đạp.
Thanh Phong bổ sung nguyên lực không thể nhanh bằng Ngải Huy, Kiếm Thức Hô Hấp là bí thuật độc nhất của Ngải Huy. Kiếm Thức Hô Hấp tuy chưa đạt tới hiệu suất Ngải Huy dự đoán, nhưng độ hấp thu nguyên lực, lại rất ổn định ôn hòa.
Hắn nhìn thấy Triệu Bách An, thì đi tới: "Thế nào? Có gì tiến triển không?"
Mấy ngày tiếp xúc, Ngải Huy cảm thấy Triệu Bách An là người có năng lực, nên mới bảo Triệu Bách An đi dò hỏi thông tin cho hắn.
Xem ra là có tin tức.
Tác giả :
Phương Tưởng