Ngũ Hành Thiên
Chương 340: Người đâu?
Dịch giả: Tiểu Băng
Ngải Huy nhận ra, kiếm trận được hắn hỗ trợ, Âm Dương loạn lưu đã bắt đầu từ từ đảo ngược, áp chế kim phong.
Ngải Huy, lại bắt đầu cân nhắc, có nên hỗ trợ kim phong hay không?
Nghĩ liền làm, hắn muốn bổ sung hỗ trợ kim phong, nhưng làm sao mới bổ sung được?
Âm Dương kiếm trận có không gian rộng, nhưng chỉ có âm dương biến đơn giản thì kiếm cỏ mới chịu được. cũng vì nó đơn giản, nên Ngải Huy mới nhanh chóng hiểu ra được nguyên lý của diễn biến kiếm trận.
Nhưng ánh kiếm sứ vụng thì phức tạp hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, thành công vừa rồi đã cho Ngải Huy thêm dũng khí, hắn lại mô phỏng ánh kiếm sứ vụn, ánh kiếm mới chém ra, gia nhập vào bức tranh ánh kiếm.
Uy thế ánh kiếm lại mạnh lên một chút.
Ngải Huy cảm thấy thật thú vị.
Thử nghiệm cái nào, hắn cũng đều ghi nhớ thật kỹ, hắn có cảm giác mình đang nhìn thấy một cái cửa sổ nhìn ra một thế giới mới.
Thế là, hắn hỗ trợ uy lực kiếm trận, sau đó lại hỗ trợ uy lực kim phong, cứ thế mà làm.
Người đứng xem há mồm ngây dại, phạm vi nghẹt thở nguyên lực vẫn đang không ngừng mở rộng.
Sau lần mười lăm trượng, thì mỗi lần là thêm một trượng, lại thêm một trượng. . .
Đây là thế nào vậy a?
Không ai hiểu nổi, rốt cuộc bên trong kiếm trận đã xảy ra chuyện gì.
Hoa Khôi đang đứng lẫn trong đám người cũng vô cùng kinh ngạc. Trong tuyến của hắn, Sở Triều Dương biểu hiện không tệ, nên mới được hắn chọn làm mục tiêu bồi dưỡng. Nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là không tệ mà thôi, dưới tay hắn, Sở Triều Dương không phải là người mạnh nhất.
Nhưng bây giờ Sở Triều Dương biểu hiện ra thiên phú quá mức kinh hãi, làm cằm hắn muốn rơi xuống đất.
Từ khi Sở Triều Dương đột phá cảnh giới Ngoại Nguyên, thì thực lực của hắn tăng cực nhanh, làm ai cũng phải giật mình.
Hoa Khôi không phải lần đầu tiên thấy tình huống như vậy, cẩn thận nhớ lại, Sở Triều Dương có biểu hiện như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Những tình huống tương tự vẫn thường xảy ra. Chỉ cần nguyên tu đó có tích lũy lâu dài, thì sau khi đột phá, tiến cảnh đều tiến triển cực nhanh.
Như vậy, tích lũy về kiếm thuật của Sở Triều Dương là rất thâm hậu, tuy mãi vẫn không đột phá Ngoại Nguyên, nhưng không hề ảnh hưởng tới đánh giá của Hoa Khôi dành cho hắn.
Hoa Khôi không khỏi thấy hưng phấn.
Hắn chợt phát hiện, mình để Sở Triều Dương tới Kiếm Tu đạo tràng, thật là một chủ ý tuyệt diệu. Hắn kinh người như vậy, Côn Luân làm sao không có hứng thú?
Sự tiến triển của tình hình hoàn toàn khớp với dự đoán của hắn, không, Sở Triều Dương biểu hiện tốt hơn hắn dự đoán. Hắn vốn nghĩ Sở Triều Dương có thể phá giải được một hai tòa kiếm trận là tốt lắm rồi, không ngờ Sở Triều Dương lại phá hủy luôn cả kiếm trận, mà còn không phải chỉ có một cái. . .
Người ta đồn rằng minh chủ Côn Luân là một vị Kiếm tu thiên tài, Sở Triều Dương này rõ là không kém chút nào.
Mọi chuyện đều tốt đẹp, trừ mớ khách không mời mà tới.
Hắn nheo mắt, quét qua một lượt, sát cơ trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất. Ánh mắt của hắn rất lão luyện, lướt qua một cái là nhìn ra, trong đám người có những ai là thuộc loại nguy hiểm.
Đại hán có vẻ ngoài không chút bắt mắt kia, và đám người kia, là Hoàng Sa tặc lừng danh tiếng xấu. Đám người kia lòng dạ độc ác, thảm án diệt môn của Đại Ngụy thương hội, chính là do đám người đó ra tay.
Một góc khác, tên gia hỏa trông như tiểu thương kia là Tiêu Đại Phong, cũng là một kẻ hung ác. Hừ, Tiêu Thị Tam Huynh đệ xưa nay như hình với bóng, hai tên còn lại chắc chắn cũng đang núp đâu đó trong đám người.
Nữ nhân trông đầy vô hại ở góc tường kia gợi cho hắn nhớ tới một cái tên nguy hiểm khác.
***
Điểm danh hết những kẻ đáng nghi, mặt hắn nghiêm nghị hẳn. Trước đây hắn đã nghe được một ít phong thanh, nhưng không ngờ, tình thế lại nghiêm trọng tới mức độ như vậy.
Hắn biết những mọi người này đều là vì Tiêu Thục Nhân mà tới, không lẽ Thượng Cổ di bảo trên người Tiêu Thục Nhân, thật sự có lai lịch lớn?
Có thời gian, nhất định phải hỏi thăm một chút.
Nhưng bây giờ, làm sao bảo vệ Côn Luân, mới là chuyện cần phải nghĩ trước. Cân nhắc một chút thực lực bản thân, đối phó một nhóm bất kỳ trong đó, thì không có vấn đề gì. Nhưng có tới mấy nhóm người, mình đánh nhóm này sẽ lọt nhóm kia, không để chu toàn hết được.
Nếu nhiệm vụ thất bại, nghĩ đến sự trừng phạt, trong lòng hắn run run.
Tổ chức chưa bao giờ kiên nhẫn và thương hại những người thất bại.
Thật là đột ngột làm người ta trở tay không kịp a!
Hoa Khôi lại nhìn vào kiếm trận, trong lòng hơi động, có lẽ cái tên này sẽ mang lại chút hy vọng cho mình. Kinh nghiệm của hắn phong phú, nhìn ra được Sở Triều Dương rất có thể đang rơi vào đốn ngộ.
Sở Triều Dương vốn đã có tích lũy thâm hậu, nếu đốn ngộ đột phá, thực lực chắc chắn sẽ tăng cao.
Trên đời, có những kẻ chăm chỉ tích nước xuyên đá, cũng có những thiên chi kiêu tử chỉ một đêm là đốn ngộ.
Hoa Khôi suy nghĩ rất nhanh.
Ở ngoài sáng có Sở Triều Dương, có Côn Luân Tần Hiền và Luyện Quân Du thực lực không tệ, mình ở trong bóng tối, cho dù không thể lo hết chu toàn, cũng chưa chắc đã thất bại. . .
Hả?
Hoa Khôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về kiếm trận.
Vô số ánh sáng lóe lên, kim phong màu bạc bên trong kiếm trận sáng rực tinh khôi. Kiếm trận đã hoàn toàn thay đổi, tỏa ra uy thế khủng bố, ai cũng thấy như có một tảng đá đang đè lên người, nặng trình trịch không thở nổi.
Bầu trời chẳng biết từ lúc nào, mây đen từ bốn phương tụ tới làm tối om om, chớp giật ẩn hiện.
Đó là. . .
Hoa Khôi trợn mắt, mặt ngơ ngác.
Ầm!
Một cột gió chói mắt từ trong kiếm trận phóng lên trời, đâm thẳng vào trong đám mây đen tối om trên đỉnh đầu.
Nguyên lực Mãnh liệt đã hoàn toàn vượt khỏi khả năng chịu đựng của kiếm cỏ, những tàn cỏ vụn bay tung tóe, những thanh kiếm cỏ không ngừng nổ tung, những đốm sáng đủ màu do vụ nổ tung ra tạo thành một màn sương sặc sỡ.
Thế nhưng, quỷ dị thay, kiếm trận lại chưa hề tan vỡ.
Màn sương đủ màu nhạt dần, màu sắc dần biến mất, chỉ còn lại một vòng xoáy hai màu đen trắng.
Vòng xoáy trắng đen bị cuốn vào trong cột gió. Trong cột gió màu bạc xuất hiện những vòng xoáy trắng đen, chúng cuốn chặt lấy nhau, hòa vào nhau.
Binh!
Tiếng vỡ lanh lảnh ai cũng nghe thấy.
Cột gió ầm ầm vỡ vụn thành từng mảnh. Những mảnh vỡ màu bạc, màu đen trắng nhiều vô số kể trôi lềnh bềnh như những chiếc lông chim.
Một bóng người từ từ hiện ra.
Mọi người đều có một ảo giác, hình như có một đường kiếm cực sắc vừa xẹt qua thân thể, cơ thể rõ ràng đã bị chém ngang, nhưng chắc vì đường kiếm sắc quá nên không hề có cảm giác đau đớn, mà chỉ thấy man mát.
Tần Hiền ngơ ngác biến sắc, trong lòng nổi sóng.
Kiếm Ý! Đây là Kiếm Ý!
Những Kiếm tu cổ đại Trong truyền thuyết, hơi thở của họ ngưng tụ tới một mức độ nhất định, đậm đặc như thực chất, làm cho da thịt người ta đau đớn, buốt như đao cắt, gọi là Kiếm Ý.
Mỗi thớ thịt trong người Tần Hiền đều hưng phấn đến run rẩy, hắn không ngờ, có một ngày có thể tận mắt được nhìn thấy Kiếm Ý trong truyền thuyết.
Khí tức sắc sảo như dao cắt, lạnh lẽo như băng, sát thương như thực chất, bao phủ toàn trường.
Mà cái kẻ đang tỏa ra kiếm ý đáng sợ đó, còn không buồn nhìn họ.
Hắn kiễng mũi chân, hơi cong người, ưỡn ngực, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, tay phải nắm kiếm thả lỏng tự nhiên.
Không có ánh sáng hào quang, nhưng cảnh này lại đầy sức hút, như có một bàn tay vô hình túm lấy cổ mọi người, làm người ta không thở nổi, đồng thời thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Bỗng nhiên, một đôi mắt xoay qua, chậm chạp đảo quanh một vòng.
Mắt ai giao với ánh mắt của Sở Triều Dương, đều nhói lên đau đớn.
Mắt của Sở Triều Dương quá là sắc bén!
Trong ánh mắt đó không hề có tình cảm, nó hờ hững như một vị thần đang nhìn xuống từ trên cao.
Mọi người biến sắc, vì khi ánh mắt đó nhìn họ, họ có cảm giác cả người mình bị vạch trần, không có gì che chắn.
Đại hán cầm đầu Hoàng Sa tặc cũng không thoát khỏi, lưng áo hắn ướt đẫm, bao nhiêu dũng khí hoàn toàn biến mất, giọng run run: "Lui! Lui ngay lập tức!"
Hắn chỉ còn có một ý nghĩ duy nhất, là phải rời xa con quái vật kia, rời xa ánh mắt đáng sợ kia!
Không nghe thấy tiếng trả lời của thủ hạ, hắn cố xoay đầu qua nhìn, mới thấy thủ hạ mình mặt trắng bệch, người run lẩy bẩy, răng va lập cập vào nhau.
Đại hán tát mạnh cho tên kia hai tát, hán tử gầy nhỏ mới tỉnh lại.
"Rút lui! Tất cả rút lui!"
Đoàn người dùng hết tất cả sức lực mình có, chen lấn chạy ra ngoài.
Mặt Tiêu Đại Phong cũng trắng bệch, lảo đảo chạy ra ngoài, hai người còn lại của Tiêu thị tam gia huynh đệ, cũng chật vật tháo chạy.
Nữ tử hiền lành trong góc tường đã biến mất.
Ngải Huy đang ở trong một trạng thái kỳ dị, hắn chậm chạp giơ cánh tay xách kiếm lên, động tác của hắn rất chậm, như thanh kiếm trong tay nặng cả vạn tấn.
Cứ vung lên thêm một chút, là có một mảnh toái mang bay vào trong kiếm, thanh kiếm lại sáng thêm một chút.
Mới chỉ giơ lên một nửa đường, thanh kiếm đã không còn chịu nổi gánh nặng, ầm ầm nổ tung.
Thân hình Ngải Huy loáng một cái, uy áp khủng bố đang áp chế toàn trường hoàn toàn biến mất.
Ngải Huy cảm giác khí lực toàn thân đều bị mất sạch, dưới chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Đầu hắn như bị người ta đập trúng, ong lên đau đớn, toàn thân không khống chế được, cả người như tê liệt.
Bầu trời với mây đen tối om và vô số toái mang bay chấp chới như lông chim đột nhiên biến mất, bầu trời lại sáng sủa quang đãng, mặt trời chói chang trên cao, cứ như cảnh như tận thế hồi nãy chỉ là ảo giác.
Hoa Khôi tỉnh lại, khôi phục tỉnh táo, trong lòng rất là đáng tiếc, biết Sở Triều Dương lần này đột phá đã thất bại.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, con ngươi suýt chút nữa lồi ra, úy, người đâu? Những người kia đi đâu cả?
Tất cả những phần tử được hắn đánh dấu nguy hiểm đều đã biến mất, không còn một ai.
Mất năm giây sau, Hoa Khôi mới lờ mờ đoán ra vấn đề, hắn quay đầu nhìn Sở Triều Dương, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Ngải Huy nhận ra, kiếm trận được hắn hỗ trợ, Âm Dương loạn lưu đã bắt đầu từ từ đảo ngược, áp chế kim phong.
Ngải Huy, lại bắt đầu cân nhắc, có nên hỗ trợ kim phong hay không?
Nghĩ liền làm, hắn muốn bổ sung hỗ trợ kim phong, nhưng làm sao mới bổ sung được?
Âm Dương kiếm trận có không gian rộng, nhưng chỉ có âm dương biến đơn giản thì kiếm cỏ mới chịu được. cũng vì nó đơn giản, nên Ngải Huy mới nhanh chóng hiểu ra được nguyên lý của diễn biến kiếm trận.
Nhưng ánh kiếm sứ vụng thì phức tạp hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, thành công vừa rồi đã cho Ngải Huy thêm dũng khí, hắn lại mô phỏng ánh kiếm sứ vụn, ánh kiếm mới chém ra, gia nhập vào bức tranh ánh kiếm.
Uy thế ánh kiếm lại mạnh lên một chút.
Ngải Huy cảm thấy thật thú vị.
Thử nghiệm cái nào, hắn cũng đều ghi nhớ thật kỹ, hắn có cảm giác mình đang nhìn thấy một cái cửa sổ nhìn ra một thế giới mới.
Thế là, hắn hỗ trợ uy lực kiếm trận, sau đó lại hỗ trợ uy lực kim phong, cứ thế mà làm.
Người đứng xem há mồm ngây dại, phạm vi nghẹt thở nguyên lực vẫn đang không ngừng mở rộng.
Sau lần mười lăm trượng, thì mỗi lần là thêm một trượng, lại thêm một trượng. . .
Đây là thế nào vậy a?
Không ai hiểu nổi, rốt cuộc bên trong kiếm trận đã xảy ra chuyện gì.
Hoa Khôi đang đứng lẫn trong đám người cũng vô cùng kinh ngạc. Trong tuyến của hắn, Sở Triều Dương biểu hiện không tệ, nên mới được hắn chọn làm mục tiêu bồi dưỡng. Nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là không tệ mà thôi, dưới tay hắn, Sở Triều Dương không phải là người mạnh nhất.
Nhưng bây giờ Sở Triều Dương biểu hiện ra thiên phú quá mức kinh hãi, làm cằm hắn muốn rơi xuống đất.
Từ khi Sở Triều Dương đột phá cảnh giới Ngoại Nguyên, thì thực lực của hắn tăng cực nhanh, làm ai cũng phải giật mình.
Hoa Khôi không phải lần đầu tiên thấy tình huống như vậy, cẩn thận nhớ lại, Sở Triều Dương có biểu hiện như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Những tình huống tương tự vẫn thường xảy ra. Chỉ cần nguyên tu đó có tích lũy lâu dài, thì sau khi đột phá, tiến cảnh đều tiến triển cực nhanh.
Như vậy, tích lũy về kiếm thuật của Sở Triều Dương là rất thâm hậu, tuy mãi vẫn không đột phá Ngoại Nguyên, nhưng không hề ảnh hưởng tới đánh giá của Hoa Khôi dành cho hắn.
Hoa Khôi không khỏi thấy hưng phấn.
Hắn chợt phát hiện, mình để Sở Triều Dương tới Kiếm Tu đạo tràng, thật là một chủ ý tuyệt diệu. Hắn kinh người như vậy, Côn Luân làm sao không có hứng thú?
Sự tiến triển của tình hình hoàn toàn khớp với dự đoán của hắn, không, Sở Triều Dương biểu hiện tốt hơn hắn dự đoán. Hắn vốn nghĩ Sở Triều Dương có thể phá giải được một hai tòa kiếm trận là tốt lắm rồi, không ngờ Sở Triều Dương lại phá hủy luôn cả kiếm trận, mà còn không phải chỉ có một cái. . .
Người ta đồn rằng minh chủ Côn Luân là một vị Kiếm tu thiên tài, Sở Triều Dương này rõ là không kém chút nào.
Mọi chuyện đều tốt đẹp, trừ mớ khách không mời mà tới.
Hắn nheo mắt, quét qua một lượt, sát cơ trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất. Ánh mắt của hắn rất lão luyện, lướt qua một cái là nhìn ra, trong đám người có những ai là thuộc loại nguy hiểm.
Đại hán có vẻ ngoài không chút bắt mắt kia, và đám người kia, là Hoàng Sa tặc lừng danh tiếng xấu. Đám người kia lòng dạ độc ác, thảm án diệt môn của Đại Ngụy thương hội, chính là do đám người đó ra tay.
Một góc khác, tên gia hỏa trông như tiểu thương kia là Tiêu Đại Phong, cũng là một kẻ hung ác. Hừ, Tiêu Thị Tam Huynh đệ xưa nay như hình với bóng, hai tên còn lại chắc chắn cũng đang núp đâu đó trong đám người.
Nữ nhân trông đầy vô hại ở góc tường kia gợi cho hắn nhớ tới một cái tên nguy hiểm khác.
***
Điểm danh hết những kẻ đáng nghi, mặt hắn nghiêm nghị hẳn. Trước đây hắn đã nghe được một ít phong thanh, nhưng không ngờ, tình thế lại nghiêm trọng tới mức độ như vậy.
Hắn biết những mọi người này đều là vì Tiêu Thục Nhân mà tới, không lẽ Thượng Cổ di bảo trên người Tiêu Thục Nhân, thật sự có lai lịch lớn?
Có thời gian, nhất định phải hỏi thăm một chút.
Nhưng bây giờ, làm sao bảo vệ Côn Luân, mới là chuyện cần phải nghĩ trước. Cân nhắc một chút thực lực bản thân, đối phó một nhóm bất kỳ trong đó, thì không có vấn đề gì. Nhưng có tới mấy nhóm người, mình đánh nhóm này sẽ lọt nhóm kia, không để chu toàn hết được.
Nếu nhiệm vụ thất bại, nghĩ đến sự trừng phạt, trong lòng hắn run run.
Tổ chức chưa bao giờ kiên nhẫn và thương hại những người thất bại.
Thật là đột ngột làm người ta trở tay không kịp a!
Hoa Khôi lại nhìn vào kiếm trận, trong lòng hơi động, có lẽ cái tên này sẽ mang lại chút hy vọng cho mình. Kinh nghiệm của hắn phong phú, nhìn ra được Sở Triều Dương rất có thể đang rơi vào đốn ngộ.
Sở Triều Dương vốn đã có tích lũy thâm hậu, nếu đốn ngộ đột phá, thực lực chắc chắn sẽ tăng cao.
Trên đời, có những kẻ chăm chỉ tích nước xuyên đá, cũng có những thiên chi kiêu tử chỉ một đêm là đốn ngộ.
Hoa Khôi suy nghĩ rất nhanh.
Ở ngoài sáng có Sở Triều Dương, có Côn Luân Tần Hiền và Luyện Quân Du thực lực không tệ, mình ở trong bóng tối, cho dù không thể lo hết chu toàn, cũng chưa chắc đã thất bại. . .
Hả?
Hoa Khôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về kiếm trận.
Vô số ánh sáng lóe lên, kim phong màu bạc bên trong kiếm trận sáng rực tinh khôi. Kiếm trận đã hoàn toàn thay đổi, tỏa ra uy thế khủng bố, ai cũng thấy như có một tảng đá đang đè lên người, nặng trình trịch không thở nổi.
Bầu trời chẳng biết từ lúc nào, mây đen từ bốn phương tụ tới làm tối om om, chớp giật ẩn hiện.
Đó là. . .
Hoa Khôi trợn mắt, mặt ngơ ngác.
Ầm!
Một cột gió chói mắt từ trong kiếm trận phóng lên trời, đâm thẳng vào trong đám mây đen tối om trên đỉnh đầu.
Nguyên lực Mãnh liệt đã hoàn toàn vượt khỏi khả năng chịu đựng của kiếm cỏ, những tàn cỏ vụn bay tung tóe, những thanh kiếm cỏ không ngừng nổ tung, những đốm sáng đủ màu do vụ nổ tung ra tạo thành một màn sương sặc sỡ.
Thế nhưng, quỷ dị thay, kiếm trận lại chưa hề tan vỡ.
Màn sương đủ màu nhạt dần, màu sắc dần biến mất, chỉ còn lại một vòng xoáy hai màu đen trắng.
Vòng xoáy trắng đen bị cuốn vào trong cột gió. Trong cột gió màu bạc xuất hiện những vòng xoáy trắng đen, chúng cuốn chặt lấy nhau, hòa vào nhau.
Binh!
Tiếng vỡ lanh lảnh ai cũng nghe thấy.
Cột gió ầm ầm vỡ vụn thành từng mảnh. Những mảnh vỡ màu bạc, màu đen trắng nhiều vô số kể trôi lềnh bềnh như những chiếc lông chim.
Một bóng người từ từ hiện ra.
Mọi người đều có một ảo giác, hình như có một đường kiếm cực sắc vừa xẹt qua thân thể, cơ thể rõ ràng đã bị chém ngang, nhưng chắc vì đường kiếm sắc quá nên không hề có cảm giác đau đớn, mà chỉ thấy man mát.
Tần Hiền ngơ ngác biến sắc, trong lòng nổi sóng.
Kiếm Ý! Đây là Kiếm Ý!
Những Kiếm tu cổ đại Trong truyền thuyết, hơi thở của họ ngưng tụ tới một mức độ nhất định, đậm đặc như thực chất, làm cho da thịt người ta đau đớn, buốt như đao cắt, gọi là Kiếm Ý.
Mỗi thớ thịt trong người Tần Hiền đều hưng phấn đến run rẩy, hắn không ngờ, có một ngày có thể tận mắt được nhìn thấy Kiếm Ý trong truyền thuyết.
Khí tức sắc sảo như dao cắt, lạnh lẽo như băng, sát thương như thực chất, bao phủ toàn trường.
Mà cái kẻ đang tỏa ra kiếm ý đáng sợ đó, còn không buồn nhìn họ.
Hắn kiễng mũi chân, hơi cong người, ưỡn ngực, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, tay phải nắm kiếm thả lỏng tự nhiên.
Không có ánh sáng hào quang, nhưng cảnh này lại đầy sức hút, như có một bàn tay vô hình túm lấy cổ mọi người, làm người ta không thở nổi, đồng thời thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Bỗng nhiên, một đôi mắt xoay qua, chậm chạp đảo quanh một vòng.
Mắt ai giao với ánh mắt của Sở Triều Dương, đều nhói lên đau đớn.
Mắt của Sở Triều Dương quá là sắc bén!
Trong ánh mắt đó không hề có tình cảm, nó hờ hững như một vị thần đang nhìn xuống từ trên cao.
Mọi người biến sắc, vì khi ánh mắt đó nhìn họ, họ có cảm giác cả người mình bị vạch trần, không có gì che chắn.
Đại hán cầm đầu Hoàng Sa tặc cũng không thoát khỏi, lưng áo hắn ướt đẫm, bao nhiêu dũng khí hoàn toàn biến mất, giọng run run: "Lui! Lui ngay lập tức!"
Hắn chỉ còn có một ý nghĩ duy nhất, là phải rời xa con quái vật kia, rời xa ánh mắt đáng sợ kia!
Không nghe thấy tiếng trả lời của thủ hạ, hắn cố xoay đầu qua nhìn, mới thấy thủ hạ mình mặt trắng bệch, người run lẩy bẩy, răng va lập cập vào nhau.
Đại hán tát mạnh cho tên kia hai tát, hán tử gầy nhỏ mới tỉnh lại.
"Rút lui! Tất cả rút lui!"
Đoàn người dùng hết tất cả sức lực mình có, chen lấn chạy ra ngoài.
Mặt Tiêu Đại Phong cũng trắng bệch, lảo đảo chạy ra ngoài, hai người còn lại của Tiêu thị tam gia huynh đệ, cũng chật vật tháo chạy.
Nữ tử hiền lành trong góc tường đã biến mất.
Ngải Huy đang ở trong một trạng thái kỳ dị, hắn chậm chạp giơ cánh tay xách kiếm lên, động tác của hắn rất chậm, như thanh kiếm trong tay nặng cả vạn tấn.
Cứ vung lên thêm một chút, là có một mảnh toái mang bay vào trong kiếm, thanh kiếm lại sáng thêm một chút.
Mới chỉ giơ lên một nửa đường, thanh kiếm đã không còn chịu nổi gánh nặng, ầm ầm nổ tung.
Thân hình Ngải Huy loáng một cái, uy áp khủng bố đang áp chế toàn trường hoàn toàn biến mất.
Ngải Huy cảm giác khí lực toàn thân đều bị mất sạch, dưới chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Đầu hắn như bị người ta đập trúng, ong lên đau đớn, toàn thân không khống chế được, cả người như tê liệt.
Bầu trời với mây đen tối om và vô số toái mang bay chấp chới như lông chim đột nhiên biến mất, bầu trời lại sáng sủa quang đãng, mặt trời chói chang trên cao, cứ như cảnh như tận thế hồi nãy chỉ là ảo giác.
Hoa Khôi tỉnh lại, khôi phục tỉnh táo, trong lòng rất là đáng tiếc, biết Sở Triều Dương lần này đột phá đã thất bại.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, con ngươi suýt chút nữa lồi ra, úy, người đâu? Những người kia đi đâu cả?
Tất cả những phần tử được hắn đánh dấu nguy hiểm đều đã biến mất, không còn một ai.
Mất năm giây sau, Hoa Khôi mới lờ mờ đoán ra vấn đề, hắn quay đầu nhìn Sở Triều Dương, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Tác giả :
Phương Tưởng