Ngũ Hành Thiên
Chương 276: Tác phẩm hoàn thành
Dịch giả: Tiểu Băng
Mặc Vân tơ màu đen nhẵn nhụi bóng bẩy, Ngải Huy kéo thử, không căng đứt chút nào.
Hắn trải Mặc Vân tơ lên thiết chiên, rút Long Chuy Kiếm, ánh kiếm lóe lên, thiết chiên cắt ra làm hai, Mặc Vân tơ lại bình yên vô sự.
"Ngải Huy, thành công!"
Lâu Lan nhảy nhót.
"Hừm, thành công một nửa." Ngải Huy giơ Mặc Vân tơ lên sát mắt nhìn thật tỉ mỉ, mặt trên không có bất cứ dấu vết gì, hoàn hảo không chút tổn hại, hắn không khỏi lộ ra ý cười.
Lâu Lan trợn to mắt: "Ngải Huy thật là lợi hại, xưa giờ chưa từng có ai dùng Tinh Trầm Mặc Vân để kéo tơ, đây là một phát minh ghê gớm lắm."
"Ồ ồ ồ, thật sao? Thật sự lợi hại như vậy sao?"
"Đương nhiên! Lâu Lan chưa bao giờ thấy nó được ghi chép trong sách nào cả."
"Lợi hại như vậy, nên bán bao nhiêu mới xứng?"
"Ngải Huy muốn bán? Không phải để mình dùng?" Lâu Lan mở to hai mắt không hiểu.
"Há, ta là nói sau này." Ngải Huy nhắm mắt lại, mặt say sưa: "Nhất định phải ra một cái giá thật xứng đáng. . ."
Lâu Lan liếc mắt nhìn nồi nấu quặng, cắt đứt niềm say sưa của Ngải Huy: "Ngải Huy, Bất A Trúc được rồi."
Ngải Huy vội vã mở mắt.
Lâu Lan lấy Bất A Trúc ra khỏi nồi.
Mười hai cây Bất A Trúc với đầy những lỗ nhỏ trên thân, màu sắc từ đen đã biến thành màu trắng xám.
Lâu Lan nắm lấy một cây Bất A Trúc.
Tay phải Lâu Lan biến thành một luồng cát xoáy với tốc độ cực nhanh, xoay quanh Bất A Trúc, không ngừng đánh bóng Bất A Trúc.
Xì xì xì!
Âm thanh vang vọng, tia lửa văng gắp nơi.
Lâu Lan cúi đầu, thần thái chăm chú, con mắt lấp lóe. Động tác của hắn cực kỳ đều đặn, vững vàng.
Một cây trúc bóng loáng lóng lánh xuất hiện trên tay Lâu Lan.
Thân trúc màu bạc, nhỏ hơn nguyên gốc, đường kính chỉ còn chừng ngón tay, trọng lượng cũng chỉ còn chừng một phần ba, nhưng độ cứng lại tăng gấp sáu lần, có thể chịu đựng sức mạnh kinh người. Độ dẻo dai cũng tăng cao, có thể uốn cong thành cung, thực không có điểm nào khiến người ta liên tưởng được với Bất A Trúc nguyên bản.
Ngải Huy cũng bắt đầu làm việc.
Mặc Vân tơ đen bóng được bện dọc theo thân Ngân Trúc.
Từng cây từng cây Bất A Trúc "Giảm béo" thành công, từ tay Lâu Lan rơi vào Ngải Huy tay, sau đó cấp tốc biến mất sau lớp Mặc Vân tơ đen bóng.
Lâu Lan làm xong mười hai cây Bất A Trúc, chống cằm thưởng thức tay nghề Ngải Huy. Mặc Vân tơ đen bóng nhanh chóng cuốn lấy Bất A Trúc trắng bạc, hiệu ứng thị giác làm người ta thán phục.
Thêu, là một môn ảnh hưởng rất lớn tới Ngải Huy.
Ngải Huy không phải một vị thêu Sư chân chính, nhưng tài nghệ và nguyên lý thêu, lại trở thành nguồn cội tạo nên những cảm hứng cuồn cuộn không dứt cho hắn.
Một cánh chim màu đen to lớn, từ từ thành hình.
Dù vẫn còn chưa hoàn thành, nó đã tỏa ra một khí chất và hào quang khác thường. Không nhẹ nhàng như vân dực bình thường, nó thâm trầm, dày nặng, và tràn ngập sức mạnh, như cái cánh tới từ địa ngục.
Ngải Huy thực là quá lợi hại!
Lâu Lan vô cùng bội phục và sùng bái, vân dực Ngải Huy luyện tập đều là mua trên thị trường. Ninh Thành gần sát Thải Vân Hương, mua vân dực cực kỳ thuận tiện.
Ngải Huy đã từng thử mấy loại vân dực khác nhau, đều không hài lòng, nên mới quyết định tự chế vân dực.
Lâu Lan với Ngải Huy cùng bắt đầu học nguyên lý chế vân dự, nhưng Lâu Lan không ngờ, Ngải Huy lại chọn Tinh Trầm Mặc Vân.
Tinh Trầm Mặc Vân được xem là thứ không thích hợp để chế tạo vân dực nhất, vậy mà không ngờ, trong suy nghĩ như thiên mã hành không của Ngải Huy, nó lại thành cực kỳ phù hợp.
Mười hai cây Bất A Trúc, được bọc Mặc Vân tơ, biến thành khung đỡ của cái cánh, lúc mở ra, cánh vượt quá sáu mét. Vân dực, chẳng khác gì một cái cánh dơi đen, dự tợn, và chết chóc.
Ngải Huy thở phù, mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi.
Hắn liên tục làm không ngừng bốn tiếng, mới bện xong. Đó là nhờ hắn đã luyện tập mấy chục lần, mới làm được tốc độ như vậy.
"Rốt cục hoàn thành khung xương rồi!"
Ngải Huy xoay người, Nguyên lực trong cơ thể tiêu hao hầu như không còn.
Lâu Lan đưa nguyên thực thang, Ngải Huy uống sạch, chưa hết thòm thèm lau miệng, nghiêng mặt sang thưởng thức kiệt tác của bản thân.
Lâu Lan than thở tự đáy lòng: "Đẹp quá, Ngải Huy!"
Ngải Huy cũng thấy nó rất đẹp.
Mười hai cây Bất A Trúc làm khung, lớp sa đen nửa trong suốt bóng loáng, nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy rất nhiều hoa văn tinh tế phức tạp. Có những hoa văn phải nhìn từ góc độ đặc biệt mới nhìn thấy. Những hoa văn này không phải để trang trí, mà để trợ giúp Nguyên lực lưu chuyển.
Ngải Huy gọi nó là nguyên văn, lấy cảm hứng từ lão sư Vương Thủ Xuyên khi thiết kế phương án bố thành cho Tùng Gian Thành.
Trong phương án của lão sư, có rất nhiều hoa văn phức tạp, dùng để khai thông vẫ dẫn Nguyên lực. Mỗi một chi tiết trong phương án đó, Ngải Huy đều nhớ rất rõ ràng, ba năm qua không ngừng suy nghĩ tìm hiểu, cộng thêm có Lâu Lan trợ giúp nghiệm chứng, rất có thu hoạch.
Trong Dạ Điểm Kiến, Ngải Huy cũng dùng kỹ xảo tương tự, lấy bảo thạch tàm ti bện thành hoa văn đặc thù, giúp uy lực của mũi tên tăng cao.
Ngải Huy biết thời tu chân có Linh văn, Thần tu có Thần Văn, nên hắn gọi hoa văn này là "Nguyên văn" .
Cảm giác Nguyên lực trong cơ thể đã khôi phục bảy tám phần, thì chân trời cũng đã tờ mờ sáng. Không ngờ, hai người họ đã bận bịu suốt cả một đêm.
Ngải Huy vô cùng hào khí: "Lâu Lan, bảo thạch tàm ti chuẩn bị xong chưa? Chúng ta làm luôn một hơi cho xong!"
"Xong rồi!" Lâu Lan lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong chứa đầy bảo thạch tàm ti.
Bảo thạch tàm ti nhìn giống sợi thủy tinh, nhưng có ánh sáng lộng lẫy lóng lán, tàm ti trong hộp đều là dài ba tấc.
Bảo thạch tàm ti là vật liệu chủ yếu Ngải Huy chế tạo Dạ Điểm Kiến, nó là tơ do bảo thạch tàm phun ra. Bảo thạch tàm cực kỳ xấu xí, toàn thân xám trắng, thân lấm tấm đen, kén tằm nó kết thành lại rất đẹp, như những viên bảo thạch, nên mới có tên bảo thạch tàm.
kén tằm của bảo thạch tàm cực kỳ cứng rắn, chẳng khác gì bảo thạch thật. Phải hòa tan nó thành chất lỏng, dùng cách rút tơ, mới ra được bảo thạch tàm ti. Chính vì vậy, sợi bảo thạch tàm ti thường rất ngắn, dài nhất cũng không vượt quá nửa mét.
Những bước tiếp theo, cần Ngải Huy với Lâu Lan phải cùng làm.
Bảo thạch kén tằm với Mặc Vân tơ bện cùng lúc, một lúc sau, trên tay hai người đều có một phiến lá màu đen.
Phiến lá dài chừng ba tấc, hẹp dài như kiếm, cứng cỏi, đen bóng, có thể nhìn thấy những nguyên văn tinh tế.
Thời gian không ngừng trôi qua, số lá đen không ngừng tăng nhanh, cuối cùng kết thúc ở con số 360 lá, con số cát tường.
Những chiếc lá đen được xếp lên vân dực, vân dực nhanh chóng thay đổi dáng dấp của mình, ngày lúc càng thêm đầy đặn.
"Hoàn thành!"
Ngải Huy và Lâu Lan cùng vỗ tay.
Hai người si mê thưởng thức tác phẩm của mình.
Bộ xương đen vốn nhìn đầy nguy hiểm giờ đã hiền hòa hơn rất nhiều. Những chiếc lá đen như lông chim xen kẽ với nhau khiến vân dực càng giống một cái cánh chim thực sự. sự lộng lẫy của bảo thạch tàm ti cũng làm cho sự trầm nặng của Tinh Trầm Mặc Vân sáng sủa, tinhx ảo hơn.
" Ngải Huy, đẹp quá!" Lâu Lan thở dài.
Ngải Huy cảm khái: "Ừ, vân dực tốt như vậy, bán bao nhiêu mới tốt đây?"
"Ngải Huy định tự thử à?"
"Ta buồn ngủ!" Ngải Huy xoay người, ngáp một cái, mắt buồn ngủ mông lung: "Để ta ngủ dậy rồi tính. Lâu Lan, dù có chuyện gì, cũng không được đánh thức ta."
"Được.".
Trời sáng rõ, Ninh Thành yên tĩnh lại bắt đầu trở nên náo nhiệt. Nhà nhà mở cửa ra, quét tước sạch sẽ trước nhà. Dòng người trên phố càng lúc càng đông, những chiếc xe với hàng hóa đầy ắp thi nhau bay lên trời, cuồn cuộn bay xa.
Hoài Quân ngẩng đầu nhìn đoàn xe chở quân nhu đông đảo, mà thấy lạ lẫm. Ngân Thành phồn hoa hơn Ninh Thành nhiều, nhưng Ngân Thành quá lớn, chỗ nào cũng xuất hiện mùi vị xa hoa, đồi trụy. So với nó, Ninh Thành đơn sơ hơn nhiều, nhưng bừng bừng sức sống.
Nàng vui vì đã tới Ninh Thành.
Tô Thanh Dạ nhìn cảnh này đã sớm quen: "Ngày hôm nay không phải cuối tuần, nếu không còn nhiều hơn nữa."
Hoài Quân thu hồi ánh mắt: " Phu tử của ngươi giờ này dậy chưa?"
"Đương nhiên!" Tô Thanh Dạ liếc người được gọi là dì này của mình: "Giờ này, con nít cũng còn dậy rồi."
Phụ thân bảo đây là dì của hắn, có một bà dì cùng tuổi, Tô Thanh Dạ cảm thấy rất khó chịu. Nhưng thực lực của dì cường hãn quá, nên hắn phải nhịn.
Tối hôm qua, dì Hoài Quân khen xả thân kỹ của Sa Ngẫu hắn rất tốt, cha già hắn cũng yên lòng. Sa Ngẫu lại bị dì phá mất, cha hắn cũng đã đồng ý mua cho hắn một con Sa Ngẫu mới.
Sáng nay, dì lại nói muốn tới bái phỏng Phu tử.
Hoài Quân nghe ra giọng Tô Thanh Dạ không phục mình, nhưng cũng không để ý lắm, đổi đề tài: "Thanh Dạ, Phu tử của ngươi là người như thế nào?"
Nhắc tới Phu tử, Tô Thanh Dạ hăng hái lên ngay. Hắn bắt đầu khoác lác Phu tử lợi hại thế này thế kia, nào Vương Bất Không Thủ, nào Kiếm Đạo vô song.
Mắt Hoài Quân lấp lóe.
Mặc Vân tơ màu đen nhẵn nhụi bóng bẩy, Ngải Huy kéo thử, không căng đứt chút nào.
Hắn trải Mặc Vân tơ lên thiết chiên, rút Long Chuy Kiếm, ánh kiếm lóe lên, thiết chiên cắt ra làm hai, Mặc Vân tơ lại bình yên vô sự.
"Ngải Huy, thành công!"
Lâu Lan nhảy nhót.
"Hừm, thành công một nửa." Ngải Huy giơ Mặc Vân tơ lên sát mắt nhìn thật tỉ mỉ, mặt trên không có bất cứ dấu vết gì, hoàn hảo không chút tổn hại, hắn không khỏi lộ ra ý cười.
Lâu Lan trợn to mắt: "Ngải Huy thật là lợi hại, xưa giờ chưa từng có ai dùng Tinh Trầm Mặc Vân để kéo tơ, đây là một phát minh ghê gớm lắm."
"Ồ ồ ồ, thật sao? Thật sự lợi hại như vậy sao?"
"Đương nhiên! Lâu Lan chưa bao giờ thấy nó được ghi chép trong sách nào cả."
"Lợi hại như vậy, nên bán bao nhiêu mới xứng?"
"Ngải Huy muốn bán? Không phải để mình dùng?" Lâu Lan mở to hai mắt không hiểu.
"Há, ta là nói sau này." Ngải Huy nhắm mắt lại, mặt say sưa: "Nhất định phải ra một cái giá thật xứng đáng. . ."
Lâu Lan liếc mắt nhìn nồi nấu quặng, cắt đứt niềm say sưa của Ngải Huy: "Ngải Huy, Bất A Trúc được rồi."
Ngải Huy vội vã mở mắt.
Lâu Lan lấy Bất A Trúc ra khỏi nồi.
Mười hai cây Bất A Trúc với đầy những lỗ nhỏ trên thân, màu sắc từ đen đã biến thành màu trắng xám.
Lâu Lan nắm lấy một cây Bất A Trúc.
Tay phải Lâu Lan biến thành một luồng cát xoáy với tốc độ cực nhanh, xoay quanh Bất A Trúc, không ngừng đánh bóng Bất A Trúc.
Xì xì xì!
Âm thanh vang vọng, tia lửa văng gắp nơi.
Lâu Lan cúi đầu, thần thái chăm chú, con mắt lấp lóe. Động tác của hắn cực kỳ đều đặn, vững vàng.
Một cây trúc bóng loáng lóng lánh xuất hiện trên tay Lâu Lan.
Thân trúc màu bạc, nhỏ hơn nguyên gốc, đường kính chỉ còn chừng ngón tay, trọng lượng cũng chỉ còn chừng một phần ba, nhưng độ cứng lại tăng gấp sáu lần, có thể chịu đựng sức mạnh kinh người. Độ dẻo dai cũng tăng cao, có thể uốn cong thành cung, thực không có điểm nào khiến người ta liên tưởng được với Bất A Trúc nguyên bản.
Ngải Huy cũng bắt đầu làm việc.
Mặc Vân tơ đen bóng được bện dọc theo thân Ngân Trúc.
Từng cây từng cây Bất A Trúc "Giảm béo" thành công, từ tay Lâu Lan rơi vào Ngải Huy tay, sau đó cấp tốc biến mất sau lớp Mặc Vân tơ đen bóng.
Lâu Lan làm xong mười hai cây Bất A Trúc, chống cằm thưởng thức tay nghề Ngải Huy. Mặc Vân tơ đen bóng nhanh chóng cuốn lấy Bất A Trúc trắng bạc, hiệu ứng thị giác làm người ta thán phục.
Thêu, là một môn ảnh hưởng rất lớn tới Ngải Huy.
Ngải Huy không phải một vị thêu Sư chân chính, nhưng tài nghệ và nguyên lý thêu, lại trở thành nguồn cội tạo nên những cảm hứng cuồn cuộn không dứt cho hắn.
Một cánh chim màu đen to lớn, từ từ thành hình.
Dù vẫn còn chưa hoàn thành, nó đã tỏa ra một khí chất và hào quang khác thường. Không nhẹ nhàng như vân dực bình thường, nó thâm trầm, dày nặng, và tràn ngập sức mạnh, như cái cánh tới từ địa ngục.
Ngải Huy thực là quá lợi hại!
Lâu Lan vô cùng bội phục và sùng bái, vân dực Ngải Huy luyện tập đều là mua trên thị trường. Ninh Thành gần sát Thải Vân Hương, mua vân dực cực kỳ thuận tiện.
Ngải Huy đã từng thử mấy loại vân dực khác nhau, đều không hài lòng, nên mới quyết định tự chế vân dực.
Lâu Lan với Ngải Huy cùng bắt đầu học nguyên lý chế vân dự, nhưng Lâu Lan không ngờ, Ngải Huy lại chọn Tinh Trầm Mặc Vân.
Tinh Trầm Mặc Vân được xem là thứ không thích hợp để chế tạo vân dực nhất, vậy mà không ngờ, trong suy nghĩ như thiên mã hành không của Ngải Huy, nó lại thành cực kỳ phù hợp.
Mười hai cây Bất A Trúc, được bọc Mặc Vân tơ, biến thành khung đỡ của cái cánh, lúc mở ra, cánh vượt quá sáu mét. Vân dực, chẳng khác gì một cái cánh dơi đen, dự tợn, và chết chóc.
Ngải Huy thở phù, mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi.
Hắn liên tục làm không ngừng bốn tiếng, mới bện xong. Đó là nhờ hắn đã luyện tập mấy chục lần, mới làm được tốc độ như vậy.
"Rốt cục hoàn thành khung xương rồi!"
Ngải Huy xoay người, Nguyên lực trong cơ thể tiêu hao hầu như không còn.
Lâu Lan đưa nguyên thực thang, Ngải Huy uống sạch, chưa hết thòm thèm lau miệng, nghiêng mặt sang thưởng thức kiệt tác của bản thân.
Lâu Lan than thở tự đáy lòng: "Đẹp quá, Ngải Huy!"
Ngải Huy cũng thấy nó rất đẹp.
Mười hai cây Bất A Trúc làm khung, lớp sa đen nửa trong suốt bóng loáng, nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy rất nhiều hoa văn tinh tế phức tạp. Có những hoa văn phải nhìn từ góc độ đặc biệt mới nhìn thấy. Những hoa văn này không phải để trang trí, mà để trợ giúp Nguyên lực lưu chuyển.
Ngải Huy gọi nó là nguyên văn, lấy cảm hứng từ lão sư Vương Thủ Xuyên khi thiết kế phương án bố thành cho Tùng Gian Thành.
Trong phương án của lão sư, có rất nhiều hoa văn phức tạp, dùng để khai thông vẫ dẫn Nguyên lực. Mỗi một chi tiết trong phương án đó, Ngải Huy đều nhớ rất rõ ràng, ba năm qua không ngừng suy nghĩ tìm hiểu, cộng thêm có Lâu Lan trợ giúp nghiệm chứng, rất có thu hoạch.
Trong Dạ Điểm Kiến, Ngải Huy cũng dùng kỹ xảo tương tự, lấy bảo thạch tàm ti bện thành hoa văn đặc thù, giúp uy lực của mũi tên tăng cao.
Ngải Huy biết thời tu chân có Linh văn, Thần tu có Thần Văn, nên hắn gọi hoa văn này là "Nguyên văn" .
Cảm giác Nguyên lực trong cơ thể đã khôi phục bảy tám phần, thì chân trời cũng đã tờ mờ sáng. Không ngờ, hai người họ đã bận bịu suốt cả một đêm.
Ngải Huy vô cùng hào khí: "Lâu Lan, bảo thạch tàm ti chuẩn bị xong chưa? Chúng ta làm luôn một hơi cho xong!"
"Xong rồi!" Lâu Lan lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong chứa đầy bảo thạch tàm ti.
Bảo thạch tàm ti nhìn giống sợi thủy tinh, nhưng có ánh sáng lộng lẫy lóng lán, tàm ti trong hộp đều là dài ba tấc.
Bảo thạch tàm ti là vật liệu chủ yếu Ngải Huy chế tạo Dạ Điểm Kiến, nó là tơ do bảo thạch tàm phun ra. Bảo thạch tàm cực kỳ xấu xí, toàn thân xám trắng, thân lấm tấm đen, kén tằm nó kết thành lại rất đẹp, như những viên bảo thạch, nên mới có tên bảo thạch tàm.
kén tằm của bảo thạch tàm cực kỳ cứng rắn, chẳng khác gì bảo thạch thật. Phải hòa tan nó thành chất lỏng, dùng cách rút tơ, mới ra được bảo thạch tàm ti. Chính vì vậy, sợi bảo thạch tàm ti thường rất ngắn, dài nhất cũng không vượt quá nửa mét.
Những bước tiếp theo, cần Ngải Huy với Lâu Lan phải cùng làm.
Bảo thạch kén tằm với Mặc Vân tơ bện cùng lúc, một lúc sau, trên tay hai người đều có một phiến lá màu đen.
Phiến lá dài chừng ba tấc, hẹp dài như kiếm, cứng cỏi, đen bóng, có thể nhìn thấy những nguyên văn tinh tế.
Thời gian không ngừng trôi qua, số lá đen không ngừng tăng nhanh, cuối cùng kết thúc ở con số 360 lá, con số cát tường.
Những chiếc lá đen được xếp lên vân dực, vân dực nhanh chóng thay đổi dáng dấp của mình, ngày lúc càng thêm đầy đặn.
"Hoàn thành!"
Ngải Huy và Lâu Lan cùng vỗ tay.
Hai người si mê thưởng thức tác phẩm của mình.
Bộ xương đen vốn nhìn đầy nguy hiểm giờ đã hiền hòa hơn rất nhiều. Những chiếc lá đen như lông chim xen kẽ với nhau khiến vân dực càng giống một cái cánh chim thực sự. sự lộng lẫy của bảo thạch tàm ti cũng làm cho sự trầm nặng của Tinh Trầm Mặc Vân sáng sủa, tinhx ảo hơn.
" Ngải Huy, đẹp quá!" Lâu Lan thở dài.
Ngải Huy cảm khái: "Ừ, vân dực tốt như vậy, bán bao nhiêu mới tốt đây?"
"Ngải Huy định tự thử à?"
"Ta buồn ngủ!" Ngải Huy xoay người, ngáp một cái, mắt buồn ngủ mông lung: "Để ta ngủ dậy rồi tính. Lâu Lan, dù có chuyện gì, cũng không được đánh thức ta."
"Được.".
Trời sáng rõ, Ninh Thành yên tĩnh lại bắt đầu trở nên náo nhiệt. Nhà nhà mở cửa ra, quét tước sạch sẽ trước nhà. Dòng người trên phố càng lúc càng đông, những chiếc xe với hàng hóa đầy ắp thi nhau bay lên trời, cuồn cuộn bay xa.
Hoài Quân ngẩng đầu nhìn đoàn xe chở quân nhu đông đảo, mà thấy lạ lẫm. Ngân Thành phồn hoa hơn Ninh Thành nhiều, nhưng Ngân Thành quá lớn, chỗ nào cũng xuất hiện mùi vị xa hoa, đồi trụy. So với nó, Ninh Thành đơn sơ hơn nhiều, nhưng bừng bừng sức sống.
Nàng vui vì đã tới Ninh Thành.
Tô Thanh Dạ nhìn cảnh này đã sớm quen: "Ngày hôm nay không phải cuối tuần, nếu không còn nhiều hơn nữa."
Hoài Quân thu hồi ánh mắt: " Phu tử của ngươi giờ này dậy chưa?"
"Đương nhiên!" Tô Thanh Dạ liếc người được gọi là dì này của mình: "Giờ này, con nít cũng còn dậy rồi."
Phụ thân bảo đây là dì của hắn, có một bà dì cùng tuổi, Tô Thanh Dạ cảm thấy rất khó chịu. Nhưng thực lực của dì cường hãn quá, nên hắn phải nhịn.
Tối hôm qua, dì Hoài Quân khen xả thân kỹ của Sa Ngẫu hắn rất tốt, cha già hắn cũng yên lòng. Sa Ngẫu lại bị dì phá mất, cha hắn cũng đã đồng ý mua cho hắn một con Sa Ngẫu mới.
Sáng nay, dì lại nói muốn tới bái phỏng Phu tử.
Hoài Quân nghe ra giọng Tô Thanh Dạ không phục mình, nhưng cũng không để ý lắm, đổi đề tài: "Thanh Dạ, Phu tử của ngươi là người như thế nào?"
Nhắc tới Phu tử, Tô Thanh Dạ hăng hái lên ngay. Hắn bắt đầu khoác lác Phu tử lợi hại thế này thế kia, nào Vương Bất Không Thủ, nào Kiếm Đạo vô song.
Mắt Hoài Quân lấp lóe.
Tác giả :
Phương Tưởng