Ngũ Hành Thiên
Chương 185: Hoắc nguyên long
Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
"...Ánh mắt của hắn rất lạnh lùng. Hắn nhìn chúng ta tựa như nhìn một đám dê non sắp lên lò mổ. Nghe nói hắn là học viên trong viện chúng ta, thế nhưng ta dám đảm bảo cho tới giờ chưa từng thấy tên hắn trong danh sách hai trăm học viên nổi trội của viện. Có lẽ hắn có điểm nào đó độc đáo? Có trời mới biết! Ta chỉ thấy hắn là một gia hỏa lãnh khốc, không chừng có hắn chúng ta sẽ mau toi mạng hơn. So với hắn, ta hy vọng Sư tiểu thư tôn quý mới là người lãnh đạo chúng ta, chứ không phải kẻ vô danh này."
Trích từ nhật ký Hoắc Nguyên Long.
...
Nhìn các thiếu niên non nớt trước mặt, Ngải Huy cảm thấy như nhìn lại hình bóng của mình ba năm trước đây, khi mới bước vào làm cu-li. Những cu-li không có nguyên lực, tựa như một tờ giấy mỏng manh giữa bão tố mong manh, chỉ có thể làm pháo hôi. Những học viên của viện Tùng Gian thực lực và kinh nghiệm yếu kém này ở trong huyết tai cũng sẽ chẳng mạnh mẽ hơn người giấy bao nhiêu cả, cũng chỉ có thể làm pháo hôi mà thôi.
Thời đại xây dựng đã đi qua, giờ là thời kỳ của những kẻ mạnh.
Tác dụng của một vị Tông sư còn lớn hơn cả thành Tùng Gian cộng lại. Do đó nếu như thành Tùng Gian có một vị Tông sư thì bọn họ sớm đã an toàn rời khỏi Cảm Ứng tràng rồi.
Tiếc là thành Tùng Gian lại không có.
Ngoại trừ người thì bọn họ không có gì khác, thế nên chiến thuật biển người là lựa chọn duy nhất cho bọn họ. Nay kiến kết thành đội, người cũng phải dùng phương pháp tương tự đánh trả lại. Hiện giờ ở thành Tùng Gian này, người và dã thú không khác nhau bao nhiêu. Đi trên đường có thể gặp những người xếp thành đội, trăm người một đội, người đi đầu liên tục hô những khẩu hiệu nhằm kích thích sĩ khí mọi người. Dưới những câu dõng dạc đó, Ngải Huy có thể cảm nhận được một sự sợ hãi sâu sắc. Vô số những ánh mắt tuyệt vọng, những con người đã sắp phát điên tựa như làn sóng lan tràn trên đường phố, hòa cùng làn khói đen của màn đêm thành một thể. Khắp nơi trên đường là những bãi gạch đá vỡ, tường sụp đổ, những phòng ốc thấm máu khô làm không khí sặc một mùi tanh tưởi hòa với khói bụi. Hai hàng đèn chỉnh tề bên đường giờ cũng cái sáng cái tối như một chiếc lược thiếu răng, chúng tản ra ánh sáng lờ mờ, làm cả thành Tùng Gian chìm vào một thế giới khác.
Trường hợp như thế này hắn chưa từng thấy bao giờ.
Vị quan trông nhà kho vô cùng bận rộn, khi Ngải Huy gặp được y đã là chuyện của nửa giờ sau. Vừa nhìn thấy Ngải Huy y đã nhận ra thiếu niên này.
"Hiện giờ chẳng còn thứ gì tốt cả. Ngươi có thể chọn hai kiện, mau mau một chút."
Vị quan chỉ vào hàng người dài dằng dặc đang chờ.
Ngải Huy biết muốn chọn lựa như trước thì không thể nên nói thẳng: "Được rồi. Ta muốn một kiện vũ khí cho Hỏa tu, là hỏa vò càng tốt."
"Để cho tên mập lần trước dùng?" Vị quan có trí nhớ khá tốt, mà hình ảnh mập mạp mặc trọng giáp Bất Động Sơn làm y có ấn tượng khá sâu nên lập tức nhớ ra.
"Đúng vậy." Ngải Huy gật đầu.
"Ha ha. Các ngươi thật may mắn." Vị quan cười: "Chúng ta không còn hỏa vò nữa, nhưng lại có một kiện hỏa vại. Vật này rất nặng nên chưa có ai dùng. Thực ra lần trước ta đã thấy nó hợp với tên mập kia rồi."
Vị quan đưa Ngải Huy tới một góc hẻo lánh, chỉ vào một cái vại lớn cỡ nửa người. Vừa thấy vật này Ngải Huy đã hiểu tại sao không có ai dùng, bởi thứ này quá lớn. Các hỏa tu hay dùng hỏa vại càng nhỏ càng tốt, ví dụ như hỏa hồ lô. Còn các hỏa tu phổ thông thì thường dùng hỏa vò.
Còn vật cao nửa người trước mặt mình rõ ràng là một cái vại rượu lớn.
"Thứ này có tác dụng không vậy?" Ngải Huy hoài nghi.
"Đương nhiên là có!" Vị quan yên lặng: "Đừng nhìn kích thước của nó. Vật này chính là đồ tốt, ngoài việc hơi lớn chút, hơi nặng chút thì nó không có khuyết điểm nào khác đâu.
Ngải Huy nghe thế xém chút đã trợn trắng hai mắt lên, nặng chút lớn chút là một khuyết điểm rất lớn rồi. Hắn lại nghĩ tới mập mạp mặc trọng giáp Bất Động Sơn. tay giơ trọng thuẫn rắn như tường thành, lưng cõng vại rượu lớn cỡ nửa người, tạo hình này quả thực là.... không biết phải nói như thế nào.
"Đây chính là đồ tốt." Vị quan thấy Ngải Huy không tin thì thầm bất mãn: "Người chế tác nó vốn định chuẩn bị để chế tạo một kiện Thiên binh, ai ngờ kết quả lại thất bại, thế nên người đó bèn lấy nguyên liệu còn lại để chế tạo hỏa vại này. Ngươi nhìn đi, bên trên còn có minh văn nữa. Không lại bảo ta nói bậy."
Y chỉ vào hàng chữ nhỏ bên cạnh, ra hiệu cho Ngải Huy nhìn, thầm nhủ nếu là người khác muốn chất vấn mình, y đã sớm đuổi đi, thế nhưng người này lại là Ngải Huy, kẻ vượt bao hiểm nguy vẫn bình an đứng đây cho thấy thực sự có phần bản lĩnh.
Ngải Huy vừa nghe tới nguyên liệu chế tạo Thiên binh còn thừa, vội nói: "Ta muốn cái này."
Cái gọi là Thiên binh, tức là trang bị vũ khí cấp cao cho Nguyên tu, vật này sinh ra ở Ngũ Hành Thiên, lại chia theo đẳng cấp pháp bảo nên gọi là Thiên binh. Thanh trường thương trên tay Sư Tuyết Mạn kia chính là một kiện Thiên binh. Tác dụng của Thiên binh rất thần diệu, có thể gia tăng sức chiến đấu của Nguyên tu lên nhiều. Mà vật này cũng có yêu cầu cao với người sử dụng, bình thường nhất cũng phải tiểu viên mãn tám cung, tức là trở thành một nguyên tu thực thụ. Thế nên tới giờ ngay cả Sư Tuyết Mạn cũng chỉ phát huy được một phần trăm uy lực của nó mà thôi. Hơn nữa Thiên binh này có yêu cầu rất cao về tài liệu, thế nên vừa nghe tới nguyên liệu chế tạo Thiên binh thì hắn liền biết vại này là đồ tốt. Mà không những có yêu cầu cao về tài liệu mà Thiên binh còn cần tài nghệ chế tạo cao, do đó giá của nó luôn rất cao. Thế nên mặc dù Ngải Huy ở man hoang có gặp nhiều vị nguyên tu nhưng những người có Thiên binh lại rất hiếm hoi.
Vị quan thấy Ngải Huy trả lời thẳng thắn, hài lòng bảo: "Ngươi còn muốn cái gì?"
"Chu Võng Thiết Đạn, Lang Nha trọng tiễn, và cả ớt nữa."
"Chu Võng Thiết Đạn? Cho Tang tiểu thư dùng? Cung thuật của nàng rất tốt, nên dùng thứ này." Vị quan gật đầu: "Trong kho hàng còn hơn hai trăm viên, ta sẽ đưa hết cho ngươi. Những đồ vật như thế này, các ngươi nhớ được đến cũng coi như lợi hại.
Chu Võng Thiết Đạn lớn chừng ngón cái, nhìn qua không khác đạn bình thường, nhưng nó là do mạng nhện nén thành, khi dùng nguyên lực bắn trúng địch thì sẽ tạo thành một lưới mạng nhện.
Vị quan viên này có ánh mắt rất chuẩn xác, Ngải Huy chuẩn bị thứ này đúng là cho Tang Chỉ Quân. Bởi cung thuật của nàng hơn xa Khương Duy, nhưng sức chiến đấu lại không bằng gã, thế nên Ngải Huy mới nghĩ tới Chu Võng Thiết Đạn nên hỏi thử, ai ngờ có thật.
Chu Võng Thiết Đạn này là một thứ không có tác dụng nhiều, mạng nhện cũng yếu ớt, nhưng giá cả lại cực kỳ đắt đỏ. Song Ngải Huy cũng không nghĩ tới điều này, hắn chỉ cần có thể quấy nhiễu địch nhân là đủ rồi.
"Còn Lang Nha trọng tiễn thì ta chỉ có thể cho các ngươi hai bầu thôi." Vị quan thấy Ngải Huy há mồm định nói thì chặn trước: "Rất nhiều người cần tới nó, ta cho hai bầu đã là nhiều rồi, người khác chỉ có một bầu thôi."
Được rồi, hai bầu thì hai bầu. Ngải Huy cũng biết hiện giờ nhiều người đang chờ để nhận đồ.
"Còn ớt thì nhà kho không có." Vị quan buồn bực: "Các ngươi muốn ớt làm gì? Thật là lạ. Muốn ớt thì tới hàng hương liệu mua đi. Ai lại đi thả cả ớt vào kho bao giờ. Thành chủ ăn ngọt không ăn cay."
Không lấy được ớt nên Ngải Huy cũng thấy hơi buồn.
Nhưng khi thấy đối phương đã quay sang nói chuyện với người khác thì hắn biết không làm gì được nữa, đành kéo vại rượu rời đi. Những người đang xếp hàng bên ngoài thấy hắn vác vại rượu lớn, không kìm được quay sang nhìn.
Binh Phong đạo trường, các học viên vừa tập luyện với cường độ cao một trận, giờ đang nghỉ giải lao.
Người phụ trách tập luyện là Sư Tuyết Mạn. Ngải Huy vốn không có hứng thú với việc này nên đã giao cho nàng. Chỉ sau một thời gian ngắn, bằng vào thực lực cao siêu, thanh danh vang dội và gia học uyên thâm nàng đã được mọi người tín nhiệm và kính trọng. Bởi vì cha mình nên từ nhỏ nàng đã đọc khá nhiều sách, thế nên nếu tính riêng lý luận suông thì nàng hơn những người ở đây không biết bao nhiêu lần. Vì thế nên khi Ngải Huy giao những người ở đây cho nàng thì nàng cảm thấy hơi hưng phấn. Từ nhỏ nàng đã học nhiều binh thư như thế, giờ mới có cơ hội thực tiễn, bảo sao nàng không hưng phấn. Nhưng điều duy nhất làm nàng bất mãn là trợ thủ của mình, nàng vốn nghĩ người giúp mình phải là Đoan Mộc Hoàng Hôn, không ngờ Ngải Huy lại chỉ Khương Duy. Song một lúc sau, nàng nhìn bóng Khương Duy đang nghỉ ngơi, nghĩ lại lúc nãy thì đành thừa nhận rằng Ngải Huy quả là có tầm nhìn hơn mình. Nhìn qua thì Khương Duy không nổi bật như Đoan Mộc Hoàng Hôn, nhưng gã là người cẩn thận tỉ mỉ, bình tĩnh lại kiên trì, thế nên nếu không nhờ gã thì lúc đầu nàng đã lúng túng khá nhiều.
Đoan Mộc Hoàng Hôn chìm vào tu luyện. Gã không thích xen vào việc này lắm, bởi ước mơ của gã là trở thành một tông sư. Tuy rằng trước đây gã còn có phần u mê, nhưng khi đã trải qua chiến tranh tàn khốc, lý tưởng của gã cũng rõ ràng hơn, đó là một Tông sư, Tông sư mạnh nhất.
Trong lúc nghỉ ngơi, bầu không khí vẫn rất nặng nề. Bởi tâm tình của mọi người đều kém, có kẻ cảm thấy mịt mờ về tương lai, cũng có kẻ sợ hãi trận chiến sắp tới. Cảm giác mịt mờ và sợ hãi làm bọn họ cảm thấy vô cùng bất an.
"Tại sao chúng ta phải nghe lời Ngải Huy?" Giọng nói của Hoắc Nguyên Long không lớn, vừa đủ cho mọi người nghe rõ. Lời này của gã là cố ý. Khi còn ở viện Tùng Gian, gã vốn là nhân vật nổi bật. Thế nên hiện giờ bắt gã nghe theo lệnh của một học viên vô danh năm nhất một cách vô điều kiện, nếu là Đoan Mộc Hoàng Hôn còn chưa tính, nhưng lại là một kẻ mà gã tên Ngải Huy mà gã chưa từng nghe tên, bảo sao gã không nổi khùng.
Lúc trước khi viện trưởng nói, thì gã cũng thầm quan sát vị học viên này, song nhìn qua nhìn lại thì vẫn không thấy hắn có gì đặc biệt cả. Chỉ có duy nhất một điểm là làm gã nhớ rõ đó là ánh mắt người này rất lạnh, và cũng chính ánh mắt này làm gã cảm thấy khó chịu. Bị một kẻ vô danh mình chưa từng nghe nói tới nhìn với ánh mắt như thế làm gã cực kỳ giận dữ.
Sư Tuyết Mạn nghe vậy thì hơi nhíu mày, Khương Duy đang nghỉ ngơi mở mắt, Tang Chỉ Quân chỉ liếc sang một cái, nở một nụ cười lạnh lùng, ngón tay khẽ vuốt lên nhuyễn cung như gẩy đàn.
Bầu không khí trầm hẳn xuống.
Có học viên nói với Hoắc Nguyên Long: "Nguyên Long, đừng nói nữa."
Hoắc Nguyên Long còn nói to hơn: "Ta nói sai ư?"
Lời này vừa nói xong, tới Đoan Mộc Hoàng Hôn đang tu luyện cũng ngừng lại, lạnh lùng nhìn.
"Ta đồng ý nghe lệnh Sư tiểu thư và Hoàng Hôn, còn Ngải Huy có tư cách gì mà ta phải nghe." Hoắc Nguyên Long lớn tiếng nói.
Nhiều người cũng nghĩ như vậy nên đều ồn ào:
"Đúng vậy, Sư tiểu thư và Hoàng Hôn mới có tư cách."
"Ngải Huy là ai? Ở đâu?"
...
"Câm miệng!" Sư Tuyết Mạn lạnh lùng cầm trường thương tới trước mặt Hoắc Nguyên Long: "Ngươi. Ra khỏi hàng. Lần đầu gây rối loạn. Phạt năm mươi roi."
Hoắc Nguyên Long biến sắc, gã nghĩ mãi không ra tại sao Sư tiểu thư phải phục tùng Ngải Huy như vậy.
Năm mươi roi... Gã run rẩy cả người, vội vàng quay đầu cầu cứu Đoan Mộc Hoàng Hôn: "Hoàng Hôn, lẽ nào ngươi không có ý kiến?"
"Có ý kiến." Đoan Mộc Hoàng Hôn đi tới.
Lời của Đoan Mộc Hoàng Hôn làm Hoắc Nguyên Long mừng rỡ: "Hoàng Hôn ngươi có ý kiến gì cứ nói, mọi người sẽ nghe lời ngươi."
"Ý kiến của ta rất đơn giản thôi." Đoan Mộc Hoàng Hôn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng nõn: "Năm mươi roi này ta muốn chấp hành."
"...Ánh mắt của hắn rất lạnh lùng. Hắn nhìn chúng ta tựa như nhìn một đám dê non sắp lên lò mổ. Nghe nói hắn là học viên trong viện chúng ta, thế nhưng ta dám đảm bảo cho tới giờ chưa từng thấy tên hắn trong danh sách hai trăm học viên nổi trội của viện. Có lẽ hắn có điểm nào đó độc đáo? Có trời mới biết! Ta chỉ thấy hắn là một gia hỏa lãnh khốc, không chừng có hắn chúng ta sẽ mau toi mạng hơn. So với hắn, ta hy vọng Sư tiểu thư tôn quý mới là người lãnh đạo chúng ta, chứ không phải kẻ vô danh này."
Trích từ nhật ký Hoắc Nguyên Long.
...
Nhìn các thiếu niên non nớt trước mặt, Ngải Huy cảm thấy như nhìn lại hình bóng của mình ba năm trước đây, khi mới bước vào làm cu-li. Những cu-li không có nguyên lực, tựa như một tờ giấy mỏng manh giữa bão tố mong manh, chỉ có thể làm pháo hôi. Những học viên của viện Tùng Gian thực lực và kinh nghiệm yếu kém này ở trong huyết tai cũng sẽ chẳng mạnh mẽ hơn người giấy bao nhiêu cả, cũng chỉ có thể làm pháo hôi mà thôi.
Thời đại xây dựng đã đi qua, giờ là thời kỳ của những kẻ mạnh.
Tác dụng của một vị Tông sư còn lớn hơn cả thành Tùng Gian cộng lại. Do đó nếu như thành Tùng Gian có một vị Tông sư thì bọn họ sớm đã an toàn rời khỏi Cảm Ứng tràng rồi.
Tiếc là thành Tùng Gian lại không có.
Ngoại trừ người thì bọn họ không có gì khác, thế nên chiến thuật biển người là lựa chọn duy nhất cho bọn họ. Nay kiến kết thành đội, người cũng phải dùng phương pháp tương tự đánh trả lại. Hiện giờ ở thành Tùng Gian này, người và dã thú không khác nhau bao nhiêu. Đi trên đường có thể gặp những người xếp thành đội, trăm người một đội, người đi đầu liên tục hô những khẩu hiệu nhằm kích thích sĩ khí mọi người. Dưới những câu dõng dạc đó, Ngải Huy có thể cảm nhận được một sự sợ hãi sâu sắc. Vô số những ánh mắt tuyệt vọng, những con người đã sắp phát điên tựa như làn sóng lan tràn trên đường phố, hòa cùng làn khói đen của màn đêm thành một thể. Khắp nơi trên đường là những bãi gạch đá vỡ, tường sụp đổ, những phòng ốc thấm máu khô làm không khí sặc một mùi tanh tưởi hòa với khói bụi. Hai hàng đèn chỉnh tề bên đường giờ cũng cái sáng cái tối như một chiếc lược thiếu răng, chúng tản ra ánh sáng lờ mờ, làm cả thành Tùng Gian chìm vào một thế giới khác.
Trường hợp như thế này hắn chưa từng thấy bao giờ.
Vị quan trông nhà kho vô cùng bận rộn, khi Ngải Huy gặp được y đã là chuyện của nửa giờ sau. Vừa nhìn thấy Ngải Huy y đã nhận ra thiếu niên này.
"Hiện giờ chẳng còn thứ gì tốt cả. Ngươi có thể chọn hai kiện, mau mau một chút."
Vị quan chỉ vào hàng người dài dằng dặc đang chờ.
Ngải Huy biết muốn chọn lựa như trước thì không thể nên nói thẳng: "Được rồi. Ta muốn một kiện vũ khí cho Hỏa tu, là hỏa vò càng tốt."
"Để cho tên mập lần trước dùng?" Vị quan có trí nhớ khá tốt, mà hình ảnh mập mạp mặc trọng giáp Bất Động Sơn làm y có ấn tượng khá sâu nên lập tức nhớ ra.
"Đúng vậy." Ngải Huy gật đầu.
"Ha ha. Các ngươi thật may mắn." Vị quan cười: "Chúng ta không còn hỏa vò nữa, nhưng lại có một kiện hỏa vại. Vật này rất nặng nên chưa có ai dùng. Thực ra lần trước ta đã thấy nó hợp với tên mập kia rồi."
Vị quan đưa Ngải Huy tới một góc hẻo lánh, chỉ vào một cái vại lớn cỡ nửa người. Vừa thấy vật này Ngải Huy đã hiểu tại sao không có ai dùng, bởi thứ này quá lớn. Các hỏa tu hay dùng hỏa vại càng nhỏ càng tốt, ví dụ như hỏa hồ lô. Còn các hỏa tu phổ thông thì thường dùng hỏa vò.
Còn vật cao nửa người trước mặt mình rõ ràng là một cái vại rượu lớn.
"Thứ này có tác dụng không vậy?" Ngải Huy hoài nghi.
"Đương nhiên là có!" Vị quan yên lặng: "Đừng nhìn kích thước của nó. Vật này chính là đồ tốt, ngoài việc hơi lớn chút, hơi nặng chút thì nó không có khuyết điểm nào khác đâu.
Ngải Huy nghe thế xém chút đã trợn trắng hai mắt lên, nặng chút lớn chút là một khuyết điểm rất lớn rồi. Hắn lại nghĩ tới mập mạp mặc trọng giáp Bất Động Sơn. tay giơ trọng thuẫn rắn như tường thành, lưng cõng vại rượu lớn cỡ nửa người, tạo hình này quả thực là.... không biết phải nói như thế nào.
"Đây chính là đồ tốt." Vị quan thấy Ngải Huy không tin thì thầm bất mãn: "Người chế tác nó vốn định chuẩn bị để chế tạo một kiện Thiên binh, ai ngờ kết quả lại thất bại, thế nên người đó bèn lấy nguyên liệu còn lại để chế tạo hỏa vại này. Ngươi nhìn đi, bên trên còn có minh văn nữa. Không lại bảo ta nói bậy."
Y chỉ vào hàng chữ nhỏ bên cạnh, ra hiệu cho Ngải Huy nhìn, thầm nhủ nếu là người khác muốn chất vấn mình, y đã sớm đuổi đi, thế nhưng người này lại là Ngải Huy, kẻ vượt bao hiểm nguy vẫn bình an đứng đây cho thấy thực sự có phần bản lĩnh.
Ngải Huy vừa nghe tới nguyên liệu chế tạo Thiên binh còn thừa, vội nói: "Ta muốn cái này."
Cái gọi là Thiên binh, tức là trang bị vũ khí cấp cao cho Nguyên tu, vật này sinh ra ở Ngũ Hành Thiên, lại chia theo đẳng cấp pháp bảo nên gọi là Thiên binh. Thanh trường thương trên tay Sư Tuyết Mạn kia chính là một kiện Thiên binh. Tác dụng của Thiên binh rất thần diệu, có thể gia tăng sức chiến đấu của Nguyên tu lên nhiều. Mà vật này cũng có yêu cầu cao với người sử dụng, bình thường nhất cũng phải tiểu viên mãn tám cung, tức là trở thành một nguyên tu thực thụ. Thế nên tới giờ ngay cả Sư Tuyết Mạn cũng chỉ phát huy được một phần trăm uy lực của nó mà thôi. Hơn nữa Thiên binh này có yêu cầu rất cao về tài liệu, thế nên vừa nghe tới nguyên liệu chế tạo Thiên binh thì hắn liền biết vại này là đồ tốt. Mà không những có yêu cầu cao về tài liệu mà Thiên binh còn cần tài nghệ chế tạo cao, do đó giá của nó luôn rất cao. Thế nên mặc dù Ngải Huy ở man hoang có gặp nhiều vị nguyên tu nhưng những người có Thiên binh lại rất hiếm hoi.
Vị quan thấy Ngải Huy trả lời thẳng thắn, hài lòng bảo: "Ngươi còn muốn cái gì?"
"Chu Võng Thiết Đạn, Lang Nha trọng tiễn, và cả ớt nữa."
"Chu Võng Thiết Đạn? Cho Tang tiểu thư dùng? Cung thuật của nàng rất tốt, nên dùng thứ này." Vị quan gật đầu: "Trong kho hàng còn hơn hai trăm viên, ta sẽ đưa hết cho ngươi. Những đồ vật như thế này, các ngươi nhớ được đến cũng coi như lợi hại.
Chu Võng Thiết Đạn lớn chừng ngón cái, nhìn qua không khác đạn bình thường, nhưng nó là do mạng nhện nén thành, khi dùng nguyên lực bắn trúng địch thì sẽ tạo thành một lưới mạng nhện.
Vị quan viên này có ánh mắt rất chuẩn xác, Ngải Huy chuẩn bị thứ này đúng là cho Tang Chỉ Quân. Bởi cung thuật của nàng hơn xa Khương Duy, nhưng sức chiến đấu lại không bằng gã, thế nên Ngải Huy mới nghĩ tới Chu Võng Thiết Đạn nên hỏi thử, ai ngờ có thật.
Chu Võng Thiết Đạn này là một thứ không có tác dụng nhiều, mạng nhện cũng yếu ớt, nhưng giá cả lại cực kỳ đắt đỏ. Song Ngải Huy cũng không nghĩ tới điều này, hắn chỉ cần có thể quấy nhiễu địch nhân là đủ rồi.
"Còn Lang Nha trọng tiễn thì ta chỉ có thể cho các ngươi hai bầu thôi." Vị quan thấy Ngải Huy há mồm định nói thì chặn trước: "Rất nhiều người cần tới nó, ta cho hai bầu đã là nhiều rồi, người khác chỉ có một bầu thôi."
Được rồi, hai bầu thì hai bầu. Ngải Huy cũng biết hiện giờ nhiều người đang chờ để nhận đồ.
"Còn ớt thì nhà kho không có." Vị quan buồn bực: "Các ngươi muốn ớt làm gì? Thật là lạ. Muốn ớt thì tới hàng hương liệu mua đi. Ai lại đi thả cả ớt vào kho bao giờ. Thành chủ ăn ngọt không ăn cay."
Không lấy được ớt nên Ngải Huy cũng thấy hơi buồn.
Nhưng khi thấy đối phương đã quay sang nói chuyện với người khác thì hắn biết không làm gì được nữa, đành kéo vại rượu rời đi. Những người đang xếp hàng bên ngoài thấy hắn vác vại rượu lớn, không kìm được quay sang nhìn.
Binh Phong đạo trường, các học viên vừa tập luyện với cường độ cao một trận, giờ đang nghỉ giải lao.
Người phụ trách tập luyện là Sư Tuyết Mạn. Ngải Huy vốn không có hứng thú với việc này nên đã giao cho nàng. Chỉ sau một thời gian ngắn, bằng vào thực lực cao siêu, thanh danh vang dội và gia học uyên thâm nàng đã được mọi người tín nhiệm và kính trọng. Bởi vì cha mình nên từ nhỏ nàng đã đọc khá nhiều sách, thế nên nếu tính riêng lý luận suông thì nàng hơn những người ở đây không biết bao nhiêu lần. Vì thế nên khi Ngải Huy giao những người ở đây cho nàng thì nàng cảm thấy hơi hưng phấn. Từ nhỏ nàng đã học nhiều binh thư như thế, giờ mới có cơ hội thực tiễn, bảo sao nàng không hưng phấn. Nhưng điều duy nhất làm nàng bất mãn là trợ thủ của mình, nàng vốn nghĩ người giúp mình phải là Đoan Mộc Hoàng Hôn, không ngờ Ngải Huy lại chỉ Khương Duy. Song một lúc sau, nàng nhìn bóng Khương Duy đang nghỉ ngơi, nghĩ lại lúc nãy thì đành thừa nhận rằng Ngải Huy quả là có tầm nhìn hơn mình. Nhìn qua thì Khương Duy không nổi bật như Đoan Mộc Hoàng Hôn, nhưng gã là người cẩn thận tỉ mỉ, bình tĩnh lại kiên trì, thế nên nếu không nhờ gã thì lúc đầu nàng đã lúng túng khá nhiều.
Đoan Mộc Hoàng Hôn chìm vào tu luyện. Gã không thích xen vào việc này lắm, bởi ước mơ của gã là trở thành một tông sư. Tuy rằng trước đây gã còn có phần u mê, nhưng khi đã trải qua chiến tranh tàn khốc, lý tưởng của gã cũng rõ ràng hơn, đó là một Tông sư, Tông sư mạnh nhất.
Trong lúc nghỉ ngơi, bầu không khí vẫn rất nặng nề. Bởi tâm tình của mọi người đều kém, có kẻ cảm thấy mịt mờ về tương lai, cũng có kẻ sợ hãi trận chiến sắp tới. Cảm giác mịt mờ và sợ hãi làm bọn họ cảm thấy vô cùng bất an.
"Tại sao chúng ta phải nghe lời Ngải Huy?" Giọng nói của Hoắc Nguyên Long không lớn, vừa đủ cho mọi người nghe rõ. Lời này của gã là cố ý. Khi còn ở viện Tùng Gian, gã vốn là nhân vật nổi bật. Thế nên hiện giờ bắt gã nghe theo lệnh của một học viên vô danh năm nhất một cách vô điều kiện, nếu là Đoan Mộc Hoàng Hôn còn chưa tính, nhưng lại là một kẻ mà gã tên Ngải Huy mà gã chưa từng nghe tên, bảo sao gã không nổi khùng.
Lúc trước khi viện trưởng nói, thì gã cũng thầm quan sát vị học viên này, song nhìn qua nhìn lại thì vẫn không thấy hắn có gì đặc biệt cả. Chỉ có duy nhất một điểm là làm gã nhớ rõ đó là ánh mắt người này rất lạnh, và cũng chính ánh mắt này làm gã cảm thấy khó chịu. Bị một kẻ vô danh mình chưa từng nghe nói tới nhìn với ánh mắt như thế làm gã cực kỳ giận dữ.
Sư Tuyết Mạn nghe vậy thì hơi nhíu mày, Khương Duy đang nghỉ ngơi mở mắt, Tang Chỉ Quân chỉ liếc sang một cái, nở một nụ cười lạnh lùng, ngón tay khẽ vuốt lên nhuyễn cung như gẩy đàn.
Bầu không khí trầm hẳn xuống.
Có học viên nói với Hoắc Nguyên Long: "Nguyên Long, đừng nói nữa."
Hoắc Nguyên Long còn nói to hơn: "Ta nói sai ư?"
Lời này vừa nói xong, tới Đoan Mộc Hoàng Hôn đang tu luyện cũng ngừng lại, lạnh lùng nhìn.
"Ta đồng ý nghe lệnh Sư tiểu thư và Hoàng Hôn, còn Ngải Huy có tư cách gì mà ta phải nghe." Hoắc Nguyên Long lớn tiếng nói.
Nhiều người cũng nghĩ như vậy nên đều ồn ào:
"Đúng vậy, Sư tiểu thư và Hoàng Hôn mới có tư cách."
"Ngải Huy là ai? Ở đâu?"
...
"Câm miệng!" Sư Tuyết Mạn lạnh lùng cầm trường thương tới trước mặt Hoắc Nguyên Long: "Ngươi. Ra khỏi hàng. Lần đầu gây rối loạn. Phạt năm mươi roi."
Hoắc Nguyên Long biến sắc, gã nghĩ mãi không ra tại sao Sư tiểu thư phải phục tùng Ngải Huy như vậy.
Năm mươi roi... Gã run rẩy cả người, vội vàng quay đầu cầu cứu Đoan Mộc Hoàng Hôn: "Hoàng Hôn, lẽ nào ngươi không có ý kiến?"
"Có ý kiến." Đoan Mộc Hoàng Hôn đi tới.
Lời của Đoan Mộc Hoàng Hôn làm Hoắc Nguyên Long mừng rỡ: "Hoàng Hôn ngươi có ý kiến gì cứ nói, mọi người sẽ nghe lời ngươi."
"Ý kiến của ta rất đơn giản thôi." Đoan Mộc Hoàng Hôn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng nõn: "Năm mươi roi này ta muốn chấp hành."
Tác giả :
Phương Tưởng