Ngũ Hành Thiên
Chương 122: Tuyệt học của Đoan Mộc Hoàng Hôn
Lá Cầu Cứu có rất nhiều chủng loại, có phong diệp, có bạch quả diệp, nhưng mà loại được sử dụng nhiều nhất là lá thông.
Lá thông thể tích nhỏ, dễ dàng mang theo, chỉ cần một cái ống trúc nho nhỏ là có thể mang theo được một số lượng lớn, hơn nữa lá thông còn có một số đặc tính giống như cây tùng, khi tuyển chọn cũng không cần phải chú ý quá nhiều.
Lá cầu cứu cũng là do Mộc tu tạo ra. Mộc tu cho rằng, cây cỏ có ngôn ngữ của cây cỏ, tương tự như Tin Tức Thụ, nhưng mà ở ngoài dã ngoại thì lại không thể có Tin Tức Thụ tồn tại.
Vì vậy, Mộc tu liền bồi dưỡng ra một loại lá câu có thể thông qua những loại cây cối ngoài dã ngoại để có thể truyền tin tức.
Tin tức cũng không thể truyền đi một cách chính xác như Tin Tức Thụ, mà nội dung trong đó cũng vô cùng ít, thế nhưng dùng để cầu cứu thì cũng đủ. Lá cầu cứu cũng có yêu cầu đối với hoàn cảnh, tất nhiên là nơi đó phải có thực vật, nếu như trong sa mạc khô cằn hay là tại hải dương thì đúng là không thể dùng được.
Những người lão luyện thì đều chuẩn bị một ít lá cầu cứu. Vì chuẩn bị đến Vạn Sinh Viên, Chu Tiểu Hi đặc biệt đã chuẩn bị mang theo một ít lá cầu cứu, phòng ngừa vạn nhất.
Hắn đúng là trăm triệu lần không thể ngờ được là, hắn thật sự lại rơi vào cái vạn nhất đó, rồi lá cầu cứu còn mất đi tác dụng nữa chứ.
Hắn thật sự là chưa từng gặp tình huống mà lá cầu cứu mất đi hiệu lực.
Nghĩ lại việc Ngải Huy đào bùn đất vừa rồi thì đến giờ, hắn đã xác định là cây cối xung quanh đúng là đã trúng độc rồi. Vừa rồi Ngải Huy phỏng đoán là một loại huyết độc, Chu Tiểu Hi liền gạt bỏ. Huyết độc cũng không phải hiếm thấy, nhưng mà tên như ý, huyết độc là lợi dụng máu huyết mà lan độc. Thế nhưng mà cây cỏ lại không có máu huyết, hắn chưa từng nghe nói là có loại huyết độc nào có thể khiến cho cây cỏ trúng độc cả.
Bỗng nhiên, hắn nghe từ xa vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ, sắc mặt hắn không khỏi biến đổi.
Có rất nhiều dã thú đang lao đến!
Hắn nhìn thấy sắc mặt Ngải Huy cũng thay đổi. Nhưng mà lúc này thì hắn cũng chẳng có thời gian mà cảm thán thính giác của Ngải Huy sao lại nhạy bén như thế, hắn không dám do dự chút nào, quyết định một cách nhanh chóng: “Mau rời khỏi nơi này! Chúng ta rút lui theo đường cũ!”
Dứt lời, hắn liền ôm tên học viên đang hôn mê lên vai, sau đó nhìn những học viên chân cẳng như đang nhũn ra, lạnh giọng nói: “Nếu ai chậm chân thì cứ ở lại đây mà làm thức ăn cho chó sói đi!”
Sắc mặt của Hứa phu tử và Thôi tiên tử cũng vô cùng khẩn trương, thế nhưng mà bọn họ cũng không quên chức trách của mình, không ngừng cổ vũ học viên.
“Chú ý đám dã thú và côn trùng! Không nên để cho chúng nó cắn phải!” Ngải Huy cao giọng nhắc nhở.
Mập mạp một tấc cũng không rời, theo sát bên cạnh Ngải Huy. Thân thể hắn nhìn như to lớn, vậy mà lại linh hoạt dị thường.
Biểu hiện của Ngải Huy lúc trước bất tri bất giác đã khiến cho mọi người tin phục.
Chu Tiểu Hi đưa ra mệnh lệnh một cách lưu loát: “Mọi người không nên tách khỏi đội ngũ, đi sát nhau một chút, nữ sinh ở giữa, Ngải Huy, Đoan Mộc Hoàng Hôn dẫn đầu. Ngải Huy dẫn đầu, Đoan Mộc Hoàng Hôn lo việc bảo hộ, ta đi chặn hậu. Hứ phu tử phụ trách bên trái, Thôi tiên tử phụ trách bên phải, học viên có thực lực mạnh một chút thì ở vòng ngoài, mọi người nghe theo mệnh lệnh, không nên loạn, ta sẽ đưa mọi người ra khỏi đây an toàn.”
Giọng hắn vô cùng trầm tĩnh tự nhiên, tự có một cảm giác uy nghiêm khiến cho người nghe tin phục.
Thời điểm này, thành viên tinh nhuệ Thập Tam Bộ Chu Tiểu Hi càng khiến cho các học viên thấy an toàn hơn là các vị phu tử. Ngay cả Ngải Huy cũng thầm cảm thán, quả nhiên không hổ là tinh nhuệ tiền tuyến, một phen bố trí cũng đã thấy được trình độ của hắn.
Vị trí sau cùng của đội ngũ cũng chính là nơi nguy hiểm nhất, do hắn tự mình tọa trấn.
Thực lực của hai vị phu tử cũng sàn sàn với hắn, phụ trách hai bên, mà phạm vi quản lí cũng khá lớn.
Mà dẫn đầu đội ngũ trái lại, chính là nơi an toàn nhất, bởi vì bọn họ là đang quay trở lại đường cũ.
Đoan Mộc Hoàng Hôn thì vô cùng trấn định, so với Thảo Quật thì nơi này cũng không tính là gì, mà gã thì không phải là loại đại thiếu gia yếu đuối. Chỉ là … gã thoáng nhìn sang Ngải Huy bên cạnh, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ quặc.
Mình, vậy mà lại phải kề vai chiến đấu với tên gia hỏa này…
Thế giới này đúng là quá hoang đường.
“Đi!” Chu Tiểu Hi hét lớn: “Tất cả mau đi!”
Ngải Huy không chút chần chừ, hắn liền bước lên phía trước đầu tiên. Đối với những học viên khác thì đi trong rừng rậm chính là dễ lạc đường nhất, thế nhưng đối với Ngải Huy hắn mà nói thì việc này lại dễ dàng như là ăn sáng vậy.
Một tiếng hừ lạnh vang lên bên canh, Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng liền xuất hiện bên cạnh.
Đoan Mộc Hoàng Hôn tuy rằng hận Ngải Huy nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng hắn cũng biết rõ nặng nhẹ. Lá cầu cứu mất đi tác dụng thì bọn họ đã mất đi sự trợ giúp, tình cảnh bọn họ lúc này đúng là vô cùng nguy hiểm.
Mà hắn là Mộc tu, tự nhiên biết được sự đáng sợ của loại huyết độc vừa rồi đáng sợ đến cỡ nào.
Huống chi, hắn sao lại có thể để cho tên hỗn đảm này vượt mặt được.
Xung quanh, tiến sột soạt ngày càng rõ, nguy hiểm đang gần sát lại, đội ngũ càng thêm khủng hoảng.
“Mọi người cẩn thận!”
Chu Tiểu Hi quát lên, phía sau hắn bỗng nhiên hiện ra một đôi cánh sương mù trắng (vân dực). Vân dực vừa hiện ra rồi liền nổ tung, hóa thành từng sợi sương mù màu trắng.
Trong tay những nguyên tu khác thì nó chỉ là một lại trang bị phi hành, thế nhưng khi ở trong tay của Thủy tu thì vân dực lại là một loại vũ khí nguy hiểm và trí mạng.
Từng sợi sương mù giống như những con cá kiếm mà trắng, lượn lờ xung quanh thân thể hắn.
Xuy xuy xuy!
Đám dã thú không ngừng lao vào trong vụ khí, thế nhưng trong nháy mắt, chúng liền bị những sợi sương mù sắc bén này đánh tan, huyết vũ bay tung tóe.
Lúc này, Hứa phu tử cũng thể hiện ra thực lực thâm hậu của mình. Bên người hắn hiện lên từng tấm ánh sáng ngân sắc. Những tấm sáng ngân sắc này hợp lại bên ngoài đội ngũ thành một bức tường. Khiến cho mọi người kinh ngạc chính là mặt của bức tường này lại có sự đàn hồi vô cùng lớn. Một con dã thú lao vào ngân tường thì giống như lao phải lò xo, bắn ra với tốc độ còn nhanh hơn so với lúc trước.
Thình thịch thình thịch thình thịch!
Âm thanh vang lên dày đặc tựa như mưa.
Thôi tiên tử có thể dẫn đầu đội ngũ, tự nhiên thực lực cũng không phải tầm thường. Trên tay nàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tấm lụa dài màu lửa đỏ, trên mặt có thêu hơn một trăm con chim trông vô cùng sống động.
Nàng vung tấm lụa lên thì, oanh, mặt ngoài tấm lụa liền hóa thành một vùng biển lửa.
Chim hót líu lo, từng con chim đỏ rực liền bay ra khỏi biển lửa.
Dã thú nhào lên, chỉ cần dính phải hỏa điểu thì liền bốc cháy.
Nếu như là lúc bình thường, Ngài Huy nhất định là sẽ bị những chiêu thức công kích hoa mắt, mê ly này hấp dẫn. Thế nhưng, lúc này thì hắn lại không thể quản nổi.
Bên cạnh hắn, Đoan Mộc Hoàng Hôn lúc này cũng đã sớm tập trung sức lực, xuất thủ một cách mãnh liệt.
Dưới chân Đoan Mộc Hoàng Hôn sáng lên ánh sáng màu xanh ngắt, rồi từ đó những sợi dây leo như có sức sống chạy ra, giống như có một ngòi bút vô hình đang phác họa lên mặt đất những hoa văn phiêu dật.
Mọi người cảm giác dưới chân mình bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tốc độ vì thế cũng được gia tăng lên rất nhiều.
Đoan Mộc Hoàng Hôn giơ hai tay lên không trung. Những sợi dây leo này lấy tốc độ vô cùng kinh người phác họa vào không trung, tựa như những cành lá xanh ngắt đang sinh trưởng trong không trung, quấn quanh những sợi dây leo.
Từng đóa mẫu đơn xanh nở trên dây leo.
Mẫu đơn từ lúc mọc ra đến lúc nở, thời gian cũng chỉ trong nháy mắt. Giống như một tiếng than thở, mà tựa như một cơn gió thổi qua, mẫu đơn vừa bùng nở thì những cánh hoa liền chậm rãi rơi xuống.
Xung quanh những đóa hoa mẫu đơn, lúc này là những cánh hoa phiêu linh, tựa như một cơn mưa xanh thẫm.
Đám dã thú vừa lọt vào màn mưa này, chạm phải những cánh hoa thì thân thể đỏ sậm của chúng liền nhiễm lên một vệt màu xanh. Trong nháy mắt, chỗ bị nhiễm xanh liền giống như bị phong hóa, tiêu tán trong không trung.
Đám dã thú nhảy lên giữa không trung, ở trước mắt Ngải Huy thì biến bị phong hóa, biến thành những làn khói xanh tiêu tán.
Tâm thần Ngải Huy vô cùng chấn động, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Vẻ mặt của Đoan Mộc Hoàng Hôn thì vô cùng ngạo nghễ.
Đoan Mộc tuyệt học.
[Thanh Hoa]!
Lá thông thể tích nhỏ, dễ dàng mang theo, chỉ cần một cái ống trúc nho nhỏ là có thể mang theo được một số lượng lớn, hơn nữa lá thông còn có một số đặc tính giống như cây tùng, khi tuyển chọn cũng không cần phải chú ý quá nhiều.
Lá cầu cứu cũng là do Mộc tu tạo ra. Mộc tu cho rằng, cây cỏ có ngôn ngữ của cây cỏ, tương tự như Tin Tức Thụ, nhưng mà ở ngoài dã ngoại thì lại không thể có Tin Tức Thụ tồn tại.
Vì vậy, Mộc tu liền bồi dưỡng ra một loại lá câu có thể thông qua những loại cây cối ngoài dã ngoại để có thể truyền tin tức.
Tin tức cũng không thể truyền đi một cách chính xác như Tin Tức Thụ, mà nội dung trong đó cũng vô cùng ít, thế nhưng dùng để cầu cứu thì cũng đủ. Lá cầu cứu cũng có yêu cầu đối với hoàn cảnh, tất nhiên là nơi đó phải có thực vật, nếu như trong sa mạc khô cằn hay là tại hải dương thì đúng là không thể dùng được.
Những người lão luyện thì đều chuẩn bị một ít lá cầu cứu. Vì chuẩn bị đến Vạn Sinh Viên, Chu Tiểu Hi đặc biệt đã chuẩn bị mang theo một ít lá cầu cứu, phòng ngừa vạn nhất.
Hắn đúng là trăm triệu lần không thể ngờ được là, hắn thật sự lại rơi vào cái vạn nhất đó, rồi lá cầu cứu còn mất đi tác dụng nữa chứ.
Hắn thật sự là chưa từng gặp tình huống mà lá cầu cứu mất đi hiệu lực.
Nghĩ lại việc Ngải Huy đào bùn đất vừa rồi thì đến giờ, hắn đã xác định là cây cối xung quanh đúng là đã trúng độc rồi. Vừa rồi Ngải Huy phỏng đoán là một loại huyết độc, Chu Tiểu Hi liền gạt bỏ. Huyết độc cũng không phải hiếm thấy, nhưng mà tên như ý, huyết độc là lợi dụng máu huyết mà lan độc. Thế nhưng mà cây cỏ lại không có máu huyết, hắn chưa từng nghe nói là có loại huyết độc nào có thể khiến cho cây cỏ trúng độc cả.
Bỗng nhiên, hắn nghe từ xa vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ, sắc mặt hắn không khỏi biến đổi.
Có rất nhiều dã thú đang lao đến!
Hắn nhìn thấy sắc mặt Ngải Huy cũng thay đổi. Nhưng mà lúc này thì hắn cũng chẳng có thời gian mà cảm thán thính giác của Ngải Huy sao lại nhạy bén như thế, hắn không dám do dự chút nào, quyết định một cách nhanh chóng: “Mau rời khỏi nơi này! Chúng ta rút lui theo đường cũ!”
Dứt lời, hắn liền ôm tên học viên đang hôn mê lên vai, sau đó nhìn những học viên chân cẳng như đang nhũn ra, lạnh giọng nói: “Nếu ai chậm chân thì cứ ở lại đây mà làm thức ăn cho chó sói đi!”
Sắc mặt của Hứa phu tử và Thôi tiên tử cũng vô cùng khẩn trương, thế nhưng mà bọn họ cũng không quên chức trách của mình, không ngừng cổ vũ học viên.
“Chú ý đám dã thú và côn trùng! Không nên để cho chúng nó cắn phải!” Ngải Huy cao giọng nhắc nhở.
Mập mạp một tấc cũng không rời, theo sát bên cạnh Ngải Huy. Thân thể hắn nhìn như to lớn, vậy mà lại linh hoạt dị thường.
Biểu hiện của Ngải Huy lúc trước bất tri bất giác đã khiến cho mọi người tin phục.
Chu Tiểu Hi đưa ra mệnh lệnh một cách lưu loát: “Mọi người không nên tách khỏi đội ngũ, đi sát nhau một chút, nữ sinh ở giữa, Ngải Huy, Đoan Mộc Hoàng Hôn dẫn đầu. Ngải Huy dẫn đầu, Đoan Mộc Hoàng Hôn lo việc bảo hộ, ta đi chặn hậu. Hứ phu tử phụ trách bên trái, Thôi tiên tử phụ trách bên phải, học viên có thực lực mạnh một chút thì ở vòng ngoài, mọi người nghe theo mệnh lệnh, không nên loạn, ta sẽ đưa mọi người ra khỏi đây an toàn.”
Giọng hắn vô cùng trầm tĩnh tự nhiên, tự có một cảm giác uy nghiêm khiến cho người nghe tin phục.
Thời điểm này, thành viên tinh nhuệ Thập Tam Bộ Chu Tiểu Hi càng khiến cho các học viên thấy an toàn hơn là các vị phu tử. Ngay cả Ngải Huy cũng thầm cảm thán, quả nhiên không hổ là tinh nhuệ tiền tuyến, một phen bố trí cũng đã thấy được trình độ của hắn.
Vị trí sau cùng của đội ngũ cũng chính là nơi nguy hiểm nhất, do hắn tự mình tọa trấn.
Thực lực của hai vị phu tử cũng sàn sàn với hắn, phụ trách hai bên, mà phạm vi quản lí cũng khá lớn.
Mà dẫn đầu đội ngũ trái lại, chính là nơi an toàn nhất, bởi vì bọn họ là đang quay trở lại đường cũ.
Đoan Mộc Hoàng Hôn thì vô cùng trấn định, so với Thảo Quật thì nơi này cũng không tính là gì, mà gã thì không phải là loại đại thiếu gia yếu đuối. Chỉ là … gã thoáng nhìn sang Ngải Huy bên cạnh, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ quặc.
Mình, vậy mà lại phải kề vai chiến đấu với tên gia hỏa này…
Thế giới này đúng là quá hoang đường.
“Đi!” Chu Tiểu Hi hét lớn: “Tất cả mau đi!”
Ngải Huy không chút chần chừ, hắn liền bước lên phía trước đầu tiên. Đối với những học viên khác thì đi trong rừng rậm chính là dễ lạc đường nhất, thế nhưng đối với Ngải Huy hắn mà nói thì việc này lại dễ dàng như là ăn sáng vậy.
Một tiếng hừ lạnh vang lên bên canh, Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng liền xuất hiện bên cạnh.
Đoan Mộc Hoàng Hôn tuy rằng hận Ngải Huy nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng hắn cũng biết rõ nặng nhẹ. Lá cầu cứu mất đi tác dụng thì bọn họ đã mất đi sự trợ giúp, tình cảnh bọn họ lúc này đúng là vô cùng nguy hiểm.
Mà hắn là Mộc tu, tự nhiên biết được sự đáng sợ của loại huyết độc vừa rồi đáng sợ đến cỡ nào.
Huống chi, hắn sao lại có thể để cho tên hỗn đảm này vượt mặt được.
Xung quanh, tiến sột soạt ngày càng rõ, nguy hiểm đang gần sát lại, đội ngũ càng thêm khủng hoảng.
“Mọi người cẩn thận!”
Chu Tiểu Hi quát lên, phía sau hắn bỗng nhiên hiện ra một đôi cánh sương mù trắng (vân dực). Vân dực vừa hiện ra rồi liền nổ tung, hóa thành từng sợi sương mù màu trắng.
Trong tay những nguyên tu khác thì nó chỉ là một lại trang bị phi hành, thế nhưng khi ở trong tay của Thủy tu thì vân dực lại là một loại vũ khí nguy hiểm và trí mạng.
Từng sợi sương mù giống như những con cá kiếm mà trắng, lượn lờ xung quanh thân thể hắn.
Xuy xuy xuy!
Đám dã thú không ngừng lao vào trong vụ khí, thế nhưng trong nháy mắt, chúng liền bị những sợi sương mù sắc bén này đánh tan, huyết vũ bay tung tóe.
Lúc này, Hứa phu tử cũng thể hiện ra thực lực thâm hậu của mình. Bên người hắn hiện lên từng tấm ánh sáng ngân sắc. Những tấm sáng ngân sắc này hợp lại bên ngoài đội ngũ thành một bức tường. Khiến cho mọi người kinh ngạc chính là mặt của bức tường này lại có sự đàn hồi vô cùng lớn. Một con dã thú lao vào ngân tường thì giống như lao phải lò xo, bắn ra với tốc độ còn nhanh hơn so với lúc trước.
Thình thịch thình thịch thình thịch!
Âm thanh vang lên dày đặc tựa như mưa.
Thôi tiên tử có thể dẫn đầu đội ngũ, tự nhiên thực lực cũng không phải tầm thường. Trên tay nàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tấm lụa dài màu lửa đỏ, trên mặt có thêu hơn một trăm con chim trông vô cùng sống động.
Nàng vung tấm lụa lên thì, oanh, mặt ngoài tấm lụa liền hóa thành một vùng biển lửa.
Chim hót líu lo, từng con chim đỏ rực liền bay ra khỏi biển lửa.
Dã thú nhào lên, chỉ cần dính phải hỏa điểu thì liền bốc cháy.
Nếu như là lúc bình thường, Ngài Huy nhất định là sẽ bị những chiêu thức công kích hoa mắt, mê ly này hấp dẫn. Thế nhưng, lúc này thì hắn lại không thể quản nổi.
Bên cạnh hắn, Đoan Mộc Hoàng Hôn lúc này cũng đã sớm tập trung sức lực, xuất thủ một cách mãnh liệt.
Dưới chân Đoan Mộc Hoàng Hôn sáng lên ánh sáng màu xanh ngắt, rồi từ đó những sợi dây leo như có sức sống chạy ra, giống như có một ngòi bút vô hình đang phác họa lên mặt đất những hoa văn phiêu dật.
Mọi người cảm giác dưới chân mình bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tốc độ vì thế cũng được gia tăng lên rất nhiều.
Đoan Mộc Hoàng Hôn giơ hai tay lên không trung. Những sợi dây leo này lấy tốc độ vô cùng kinh người phác họa vào không trung, tựa như những cành lá xanh ngắt đang sinh trưởng trong không trung, quấn quanh những sợi dây leo.
Từng đóa mẫu đơn xanh nở trên dây leo.
Mẫu đơn từ lúc mọc ra đến lúc nở, thời gian cũng chỉ trong nháy mắt. Giống như một tiếng than thở, mà tựa như một cơn gió thổi qua, mẫu đơn vừa bùng nở thì những cánh hoa liền chậm rãi rơi xuống.
Xung quanh những đóa hoa mẫu đơn, lúc này là những cánh hoa phiêu linh, tựa như một cơn mưa xanh thẫm.
Đám dã thú vừa lọt vào màn mưa này, chạm phải những cánh hoa thì thân thể đỏ sậm của chúng liền nhiễm lên một vệt màu xanh. Trong nháy mắt, chỗ bị nhiễm xanh liền giống như bị phong hóa, tiêu tán trong không trung.
Đám dã thú nhảy lên giữa không trung, ở trước mắt Ngải Huy thì biến bị phong hóa, biến thành những làn khói xanh tiêu tán.
Tâm thần Ngải Huy vô cùng chấn động, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Vẻ mặt của Đoan Mộc Hoàng Hôn thì vô cùng ngạo nghễ.
Đoan Mộc tuyệt học.
[Thanh Hoa]!
Tác giả :
Phương Tưởng