Ngư Dược Nông Môn
Chương 39 Chiến lược
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Mấy hôm nay Đỗ Hiển đều bận rộn chuyện đi mua ruộng của nhà khác, mấy lần vui sướng trở về nói chuyện thành công rồi, đến khi lấy khế ước thì người ta lại đổi ý, thường xuyên như thế, kẻ ngốc cũng đoán được đó đều là Khâu thị ở sau lưng giở trò quỷ. Vì thế Triệu thị cả ngày mặt âm trầm, không hề nhìn thấy một chút tươi cười, như vậy người trong nhà đương nhiên cũng không cao hứng nổi.
Đỗ Tiểu Ngư làm tổ trong phòng cũng là tâm sự nặng nề, kỳ thực thủ đoạn của Khâu thị không tính là cao minh, mặc dù bà ta có thể khống chế những người bán ruộng kia, thứ nhất là bởi vì trong tay bà ta có bạc, chỉ cần nhiều hơn nhà bọn họ, ai tham tiền đương nhiên sẽ đồng ý ruộng nhà mình bán cho nhà trả giá cao, thứ hai chính là nguyên nhân có thôn trưởng, trưởng thôn là lớn nhất trong thôn, không ai muốn đắc tội, như vậy ai còn muốn bán ruộng cho Đỗ gia bọn họ chứ.
Nhưng mẹ nàng tâm tâm niệm niệm nghĩ mua thêm mẫu ruộng tốt, hôm nay bị một tay Khâu thị hủy đi, đấy là không có khả năng từ bỏ ý đồ.
Phải làm thế nào mới đánh trả được chứ? Nàng nằm úp sấp ở đầu giường, lật lung tung cuốn “Tề Dân Yếu Thuật” trong tay, nhìn thấy Đỗ Văn Uyên đi vào.
“Xem hiểu được không?” Hắn ngồi vào đầu giường hỏi.
“Không hiểu lắm.” Đỗ Tiểu Ngư đang lo một mình không có người nói chuyện, kéo hắn nói: “Huynh lên giường nói chuyện với muội, dưới đất quá lạnh.”
Đỗ Văn Uyên cởi giày, hai người chui trong một tấm chăn.
“Chỗ này này, huynh xem thử có phải nói chuyện phân bón không.” Đỗ Tiểu Ngư lúc trước xác thực nhìn một hồi, chỉ vào mấy dòng chữ trong đó “Phương pháp làm ruộng tốt, đậu xanh làm đầu, đậu đỏ, vừng thứ hai…”, nàng bĩu môi nói, “Nếu không cần phải bón phân thì tốt quá, nhị ca, huynh cũng cảm thấy quá thối phải không? Một cơn gió thổi là bay khắp nơi, mùa hè càng kinh khủng, nếu dùng những thứ này làm phân bón được thì quá tốt”
Đỗ Văn Uyên nghe xong cười, “Không cho muội làm còn ngại thối, vậy nếu cho muội đi làm ruộng có phải ồn ào lật trời không?”
“Muội mới không gánh phân người đâu! Đánh chết muội cũng không gánh!” Đỗ Tiểu Ngư lắc đầu như trống bỏi.
“Được, được, có phải cho muội đi gánh phân thật đâu.” Đỗ Văn Uyên cúi đầu nhìn đoạn chữ viết kia, sau một lát giải thích: “Xem ra phân bón rất tốt, ruộng hoang nhà chúng ta dùng cái này có thể phì nhiêu lên, muội xuống đó đừng kêu thúi, biết không? Nếu có ruộng tốt, có thể dùng cái khác, đậu xanh, đậu đỏ, cây cải dầu, cây cải củ, lúa mạch vân vân đều được, còn có cách làm phì nhiêu là dùng nước cá tanh, cám, phân tằm, đây là những thứ dùng để gieo trồng cây ăn trái…”
Hắn nói một hơi, Đỗ Tiểu Ngư vốn vẫn còn phiền lòng, sau này liền chuyên chú, nghe được gật đầu liên tục, bất chợt nói: “Đợi một lát, muội cầm bút ghi lại cho nhớ.” Cổ văn thoạt nhìn thật mệt, may mà bên người có tên cổ nhân phiên dịch, nghe hắn nói hiểu hơn nhiều.
Thấy nàng nghiêm túc cẩn thận ghi nhớ, Đỗ Văn Uyên đưa tay xoa bóp mặt nàng, hắn hỏi, “Cẩn thận như vậy, tương lai muội muốn làm bà địa chủ phải không?”
“Không làm này cái còn có thể làm cái gì, muội lại không thể thi tú tài.” Đỗ Tiểu Ngư thuận miệng nói: “Lại nói vốn ở nông thôn, không dựa vào ruộng thì lấy đâu cơm mà ăn.”
“Dựa vào ruộng có thể làm gì?” Sắc mặt Đỗ Văn Uyên bỗng lạnh xuống, “Nhà chúng ta cho dù có nhiều ruộng hơn nữa, có thể đấu thắng trưởng thôn sao?”
Thì ra hắn cũng tức giận, Đỗ Tiểu Ngư rất cao hứng, nhị ca này bình thường luôn lộ ra rất bình tĩnh, hiếm có khi biểu hiện ra trước mặt nàng, nàng cười nói: “Vậy không phải phải dựa vào nhị ca huynh sao, nếu nhị ca làm quan to, trưởng thôn nhìn thấy huynh cũng phải ba lạy bốn bái, chỗ nào còn gan bắt nạt chúng ta? Có phải không?”
“Làm quan?” Đỗ Văn Uyên trầm mặc một chút, thanh âm than nhẹ, “Vậy còn rất xa.” Dù cho hắn thật sự có thực lực, khoa cử mỗi ba năm mới một lần, ít nhất cũng phải 6-7 năm sau, đấy là khoảng thời gian rất dài.
Đỗ Tiểu Ngư ngẫm lại cũng phải, xác thực còn rất xa, nói ước mơ làm quan như vậy còn không bằng trước tiên giải quyết khó khăn trước mắt, nàng ngồi thẳng nói: “Nhị ca có biện pháp gì hay không? Khâu thị kia thực sự quá ghê tởm, chúng ta không thể để bà ta tiếp tục nữa, nghe cha nói, bà ta bây giờ đắc ý lắm, tin tức rải khắp trong thôn rồi, nếu như nhà chúng ta muốn mua ruộng, bà ta sẽ trả cao hơn nhà chúng ta một lượng bạc.”
“Cha nói lúc nào?” Đỗ Văn Uyên nghe ánh mắt sáng lên.
Đỗ Tiểu Ngư gãi gãi đầu, “Vừa rồi ở bên ngoài nói với tỷ tỷ.” Kỳ thực là nàng nghe lén được, Đỗ Hiển sợ vợ ông nghe càng căm tức, tức giận đến thương thân, cho nên mới kéo Đỗ Hoàng Hoa vào trong viện thương lượng, kết quả là bị nàng nghe thấy được.
“Thế này ngược lại càng tốt hơn.” Đỗ Văn Uyên khóe miệng cong lên, “Muội nói xem, nếu chúng ta trả chín lượng bạc, chẳng phải là bà ta nhất định sẽ trả mười lượng?”
“Đây là đương nhiên!” Vấn đề này Đỗ Tiểu Ngư không cần nghĩ, Khâu thị này hiển nhiên là điên rồi, bỏ vốn hại người, phỏng chừng hai lần trước không chiếm được lợi ích để bà ta bị nội thương, đã nghĩ thừa dịp lần này báo thù đây! Chẳng qua nhắc tới cũng buồn cười, coi như bọn họ không mua được ruộng thì có sao? Sẽ không bị đói bụng, cùng lắm giữ lại mua những vật khác thôi, tức là trong lòng thở ra một hơi không hết nên rất khó chịu, nhất là mẹ nàng Triệu thị.
“Không biết trong thôn còn nhà ai muốn bán ruộng.”
Câu nói này có chút đột ngột, Đỗ Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn hắn, “Còn muốn mua ruộng à, vậy chẳng phải là tự tìm…” Nàng nói tới đó giật mình, nhưng thấy Đỗ Văn Uyên mỉm cười, bỗng hiểu ngay, lập tức từ trên giường nhảy xuống đất, “Biện pháp này hay, muội đi nói với mẹ.”
Đỗ Văn Uyên giữ chặt nàng, “Vội gì chứ, còn chưa suy nghĩ cẩn thận đâu.”
Đỗ Tiểu Ngư trở lại ngồi, hai người tập hợp một chỗ nói rất lâu, lúc Đỗ Hoàng Hoa trở về nhà bọn họ không hề biết.
“Hai người nói gì thế?” Đỗ Hoàng Hoa nói: “Nhị đệ, cha có chuyện muốn nói với đệ, đang ở nhà chính chờ đấy.”
Vừa vặn, Đỗ Văn Uyên xuống giường đi qua đó.
Thấy muội muội cười hì hì, Đỗ Hoàng Hoa nhíu mày lại, “Có chuyện gì tốt mà cao hứng như vậy?”
“Ngày mai tỷ sẽ biết.” Nàng xuống dưới lấy mấy mảnh đầu thừa đuôi thẹo vải đi qua, “Tỷ, tỷ xem cái này phối màu thế nào, ánh mắt của tỷ tốt chọn cho muội đi, cứ hai loại để chung là được.”
Xem ra lại muốn thêu cái hoa vải bất thường kia, Đỗ Hoàng Hoa ngồi xuống cẩn thận chọn cho nàng, Đỗ Tiểu Ngư ở bên cạnh tiếp tục xem sách, thoáng chốc trời đã tối.
Ngày hôm sau dời giường quả nhiên thấy bầu không khí trong nhà không như trước nữa, cuối cùng cũng thấy Triệu thị cười.
“Cha nó, lát nữa ông mang Văn Uyên đi tới nhà Bàng lão ca, thương lượng với bọn họ một chút, vợ ông ấy quen biết nhiều, rồi sẽ có cái thích hợp thôi.” Triệu thị thở dài, “Haiz, tiếc thay Ngô đại tỷ không ở đây, nếu không càng dễ hơn nhiều.” Kỳ thực có thể chờ đến ăn tết xong, nhưng bà đã tức đủ rồi, muốn làm ngay.
Chỉ có Đỗ Hoàng Hoa nghe mà đầu óc mơ hồ, Triệu thị vẫy tay với nàng, hai người đi vào nhà bếp, rất nhanh từ bên trong truyền đến tiếng nói tiếng cười.
Lần này công lao là Nhị ca, ai bảo nàng tuổi nhỏ chứ, không thể để nàng đi thương lượng với người khác chuyện như vậy, Đỗ Tiểu Ngư than thở đi xem bốn con thỏ.
Lông xù tròn như quả bóng nhỏ, lỗ tai hơi nhọn rất khỏe mạnh, bởi vì bốn con đều ở chung một chỗ, nàng đưa ngón tay vào chọc cái mũi của chúng nó, tuy thật đáng yêu, nhưng nàng nuôi chúng nó chẳng phải vì chơi, mà là bởi vì thỏ có giá trị kinh tế rất cao, như loại thỏ rừng này, bình thường dùng để ăn, cũng có dựa vào da lông kiếm tiền, còn có dùng để làm sủng vật như trước đây nàng đã từng nuôi, nói chung thỏ có rất nhiều loại.
Thế nhưng đặc điểm lớn nhất là sinh sôi nảy nở mau, thỏ sáu tháng trưởng thành, một năm sinh khoảng chừng mười tổ, đương nhiên những thứ này tạm thời chỉ có thể tưởng tượng, còn chưa biết được bên này có mua bán thỏ hay không?.
Lúc sắp tới buổi trưa, hai cha con Đỗ Hiển mới trở về.
Triệu thị vội đi tới hỏi, “Như thế nào rồi? Có chỗ nào thích hợp hay không?”
“Có mấy nhà thích hợp.” Đỗ Hiển ngồi xuống uống hết mấy ngụm nước nói: “Là Tần gia nương tử khá quen thuộc, Bạch gia thôn phía đông, Trương gia phía tây, còn có nhà Hồng nương tử cũng muốn bán đi vài mẫu ruộng…”
“Hồng nương tử có khi được, chẳng phải bà ta có có cừu oán với Khâu thị sao?” Triệu thị nói, “Nếu như biết làm khó đến Khâu thị, chắc chắn cao hứng lắm.”
Đỗ Tiểu Ngư âm thầm lắc đầu, cái này là mẹ tức hơi quá, Hồng nương tử nếu liên thủ, không sợ đến thời điểm không cắt đuôi được, nàng tiếp đó lại nhớ tới gương mặt Chu Nhị Nha, đây tuyệt đối không được, vạn nhất thật sự nhấc lên quan hệ cùng Hồng nương tử, da mặt dày này không chừng mỗi ngày đều chạy tới, đến lúc đó ngăn thế nào được?
Nàng đang định nói, Đỗ Văn Uyên nói trước: “Hồng nương tử không được, lát nữa chắc chắn bại lộ, bà ta không quên đi chọc tức Khâu thị đâu, chúng ta mất công thôi.”
Lời nói này có lý, Hồng nương tử kia tính tình nóng nảy không dấu được chuyện, chắc chắn không thể tìm bà ta, Triệu thị ngẫm lại thấy rất đúng bèn gật đầu, sau đó thảo luận tiếp, cả nhà quyết định chọn Trương gia. Vợ chồng Trương gia chỉ có một đứa con gái đã lập gia đình, hai người họ bổn phận, chẳng qua ruộng Trương gia sát bên nhà Khâu thị, người hai nhà có một chút va chạm, mỗi lần đều là Trương gia chịu đựng, cho nên đây là cơ hội trả thù, mà bọn họ bán ruộng đi sẽ không về trong thôn ở nữa, hết sức an toàn.
Còn có một điểm quan trọng nhất là, Khâu thị chắc chắn không muốn trông thấy ruộng nhà Đỗ Hiển bên cạnh nhà bọn họ, bà ta vốn muốn không cho người nhà nàng mua ruộng, nếu được chẳng phải tự mình đánh tự mình, cho nên nói cái gì cũng sẽ ngăn cản.
Kế hoạch thỏa thuận xong, buổi chiều Triệu thị và Tần thị đi tìm Trương gia.